1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng oán.

      chiếc Bentley Arnage 780 ngang ngược dừng ở bên đường phía ngoài căn nhà xưởng, tắt ánh sáng kiêu ngạo của bóng đèn xe, để mặc cho bóng tối che đậy sang trọng của nó.

      Người đàn ông trong xe có ngũ quan vô cùng tuấn, môi mỏng hơi nhếch, đôi mắt đen phóng tầm nhìn chằm chằm về phía tầng 2, người mặc chiếc áo sơ-mi sọc ca-rô tay ngắn màu đỏ đen, phối hợp cùng mái tóc ngắn đen nhánh như Trương Dương, tất cả đều tạo cho người ta có cảm giác người doanh nhân.

      Lúc này ít chút tàn nhẫn, nhiều hơn chút bình tĩnh, vẫn như trước thể xem , tựa như trời sinh có khí chất vương giả, nhất định phải chinh phuc mọi thứ.

      Lười biếng dùng tay chống lấy chiếc trơn bóng sạch , tay còn lại đặt vô-lăn, tầm mắt dán chặt vào bóng dáng ở tầng 2.

      Từ góc độ của vừa đúng lúc co thể nhìn thấy ràng nam nữ ở tầng hai nhìn nhau----ôm----hôn.

      Dần dần tay đặt vô-lăn nắm chặt lại buông ra, ánh mắt ngày càng trở nên rét lạnh, àm răng cắn chặt cố gắn áp chế dòng máu sôi cuồn cuồn xuống trong lòng, trán nổi gân xanh, cả người tản ra loại hơi thở tàn nhẫn khiến người khác phải sợ.

      cứ như vậy muốn nhanh chóng trở thành người của An gia sao?

      Nhìn hai người tầng 2 vẫn thể tách rời, điên cuồng hôn, gặm nhắm, thậm chí còn thấy người đàn ông đưa tay thăm dò vòng eo của người con , dịu dàng xoa , đột nhiên có ý nghĩ muốn tiến đến hung hăng đập tên nhóc An gia ngu đần kia.

      ----Diêm Thương Tuyệt, phụ nữ của người nào cũng thể chạm vào sao?!

      Nâng mắt nhìn cột sắt bên cạnh, Diêm Thương Tuyệt quả quyết khởi động động cơ, thời gian giây nhanh đến đến khiến người ta thể tưởng tượng nổi:”Ầm---“ tiếng va chạm, nhưng cơ thể cũng chỉ theo quán tính ngã nhào về trước, với bản lĩnh của đương nhiên bị thương, nếu làm sao có thể tùy tiện như vậy. (Ôi tình là chi >< khổ vậy mém mất mạng rầu)

      Nhìn thấy người tầng hai chợt tách ra, hừ lạnh tiếng, thành thạo khởi động chiếc Bentley đầu xe biến dạng nghiêm trọng, lui về sau vài mét sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.

      Lúc này cần phát tiết……mạnh mẽ………..

      Hai người say sư tầng hai chính là vì tiếng vang lớn này, đều bị dọa cho giật mình, ai có bệnh thần kinh nữa đêm ngủ ở trước nhà người ta làm loạn thế a?

      Tưởng Niệm vội vàng đẩy An Nguyệt Lê hôn nồng nhiệt ra, gương mặt ửng hồng nhìn , có vẻ hơi bối rối: “Nguyệt Lê, khuya, …trở về !”

      Nếu phải có tiếng vang kia, chỉ sợ bọn họ……….

      cũng phải muốn cho , chỉ là biết vì sao nghe được tiếng vang kia, đột nhiên cảm thấy bất an, cho nên hoảng loạn.

      An Nguyệt Lê ở trong tình trạng gà mờ hiểu vì sao bị đẩy ra, tuy trong lòng có chút bực, bởi lời của Tưởng Niệm làm tựa như người đứng giữa trời động giá rét bị dội nước lạnh cả người, lạnh thấu xương như thế.

      Hít sâu hơi, dù rất muốn, nhưng cũng thể tùy tiệng cưỡng ép, bởi vì là bảo bối trong lòng .

      Lần nữa ôm vào lòng, chỉ là vùi đầu vào trong gáy cổ thiên nga thơm ngát của dường như bất mãn cắn cái: “Đây là lần thứ mấy rồi hả?”

      Giọng trầm thấp lại bởi vì dục vọng vẫn chưa hoàn toàn thối lui nên hơi khàn khàn.

      Nghe được giọng có chút gấp gáp và dồn dập của , Tưởng Niệm có vẻ hơi ngượng ngùng, rời khỏi lồng ngực ấm áp của , đưa tay sờ chỗ đau sau gáy, hờn dỗi giậm chân: “Nguyệt Lê…. càng ngày càng đứng đắn rồi!”

      Dáng vẻ người con thẹn thùng xem ra Tưởng Niệm phát huy nhuần nhuyễn, An Nguyệt Lê ở bên cạnh nhìn đến dục hỏa trong người càng thêm khó nhịn, muốn cái gì cũng bận tâm cứ như vậy hung hăng muốn , nhưng thấy dáng vẻ cự tuyệt của , lại đành lòng, thôi, đợi lâu nữa trở thành người của rồi.

      Cũng sợ đánh mất nữa! chỉ là của mình ! những thứ khác chỉ còn là quá khứ…………

      Nhìn người con như hoa trước mắt này, An Nguyệt Lê cảm thấy bản thân có được rất nhiều, nghỉ đến tương lai cùng trải qua, trong mắt toàn là vui vẻ: “Tưởng Niệm, cho biết có em suy nghĩ kĩ sao? Muốn gả cho ?”

      Trước khi rời khỏi vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xác nhận lại lần nữa, bởi vì vẫn càm thấy việc này giống như là giấc mộng, giấc mộng khiến lo lắng, sợ mất .

      Nghiêm túc gật đầu, nắm chặt lấy đôi bàn tay mang theo vết chai sạn của , đôi mất thâm tình: “Đến chết xa nhau, nguyện ý cùng người, nắm tay cả đời, đến giai lão(đầu bạc).”

      Từ trong đôi đồng tử trong suốt xinh đẹp xuất chân thành, kiên định khiến An Nguyệt Lê cảm động, vì , bằng lòng tổn thương người vô tội khác, mọi lỗi lầm đều phải gánh vác, chỉ cần hưởng thụ vui vẻ do mang đến là tốt rồi, nếu bình an, chết cũng oán…



      Diêm thị.

      Trong phòng làm việc to lớn sang trọng, Diêm Thương Tuyệt ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, đôi mày nhíu lại nổi lên ngọn núi , sườn mặt góc cạnh ràng vẫn tuấn như cũ gì sánh được.

      người mặc bộ quần áo hiệu Armani màu đen, thủ công cao cấp, những đường cong lưu loát khiến toàn thân người đàn ông tản ra loại cảm giác thần bí cùng khí chất cao quý riêng biệt, vài cái nút ở cổ áo được mở ra, lộ ra da thịt cường tráng màu lúa mì (>< là màu gì ế), cơ bắp săn chắc nhìn qua có sức hấp dẫn, chắc hản cơ bụng trong người tuyệt đối ít hơn tám múi.

      Vừa suy nghĩ vừa bắt đầu đùa giỡn món đồ được làm ra từ vàng 18K của hãng Caran d’ Ache, đính 5072 viên kim cương, tổng trọng lượng là 20 ca-ra, đính 96 viên ru-bi có tổng trọng lượng là 32 ca-ra. (@@ đẹp lắm a ai muốn biết seach gg ấy).

      Khi nhìn đến chỗ cạnh tranh đấu thầu đánh dấu cái, cánh môi mỏng phát họa đường cong tự tin.

      Mảnh đất này bắt buột phải có!

      Cùng bản kế hoạch, thở ra hơi, hai mắt từ từ nhắm lại, tay xoa xoa mi tâm phát đau.

      người đàn ông hoàn mỹ lại nhiều tiền như thế, chỉ cần là phụ nữ cho dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng !

      Nhưng người đàn ông mỗi tuần đổi người phụ nữ vì người con nào vứt bỏ thế giới như hoa bên ngoài chứ?

      !! Nhất là người đàn ông độc thân hoàn mỹ khinh thường mọi người như thế lại càng !

      Diêm Thương Tuyệt rất đời này của tin tưởng tình nữa, chờ mong tình , nhưng vẫn có người con khiến thể phụ lòng, phải vì chỉ là vì tình nghĩa.

      Đứng dậy đến phía trước cửa sổ thủy tinh, ngắm nhìn khung cảnh toàn thành phố, lại nhìn về hướng nào đó có người khiến căm thù đến tận xương tủy, trong mắt tràn ra khát máu khiến kẻ khác phải khiếp sợ.

      Đứa bé dối trá, nếu phải vì , cha mẹ của tôi chết thảm, mặc dù phải hoàn toàn là lỗi của , nhưng cũng vì bộ dạng giả dối của ! Báo ứng của đến rồi!

      Nghĩ đến cuộc sống sau này của cực kì bi thảm như thế, lòng của lại có tia co thắt đau đớn, nhưng lại đè nén điểm đau đó, trong lòng vẫn nghĩ muốn hành hạ , tàn nhẫn hành hạ….
      ------@@@--- ----

      Đứng dưới tòa cao ốc bệnh viện, Tưởng Niệm mặc người chiếc váy trắng gấp nếp dùng bàn tay đặt trước trán, che ánh nắng mặt trời chói chan, gương mặt xinh đẹp cũng nhanh chóng cau lại thành khối rồi.

      Ngẩng đầu hơi nheo mắt nhìn bệnh viện trước mặt, sợ, sợ vào bện viện, sợ vào suy sụp tựa như mười năm trước.

      biết vì sao hôm nay trong lòng bất an, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

      Lẽ ra An Nguyệt Lê cũng muốn cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe ra cửa liền bởi vì chuyện hàng hóa nên đến công trường, lúc đầu là khăng khăng muốn theo đến, bởi biết sợ, hoang mang.

      Nhưng mặt khác lại sợ chú An gây phiền toái giống như lần trước, lại chẳng dám xem thường, dù cho sợ hãi, nhưng vẫn thuyết phục An Nguyệt Lê xử lý chuyện ở công trường.

      muốn làm lo lắng, , muốn giúp gánh vác phần.

      Mẹ, người phải phù hộ con, con chỉ cần hạnh phục là tốt rồi……hạnh phúc vô cùng giản đơn là tốt rồi.

      vào trong bệnh viện thấy có rất nhiều người, có đau khổ bi ai, có hết khóc mỉm cười, có nóng lòng sốt ruột.

      Tưởng Niệm cảm thấy nhìn cảnh này, trong lòng mơ hồ thấy đau, lần trước bởi vì chú An vào viện, thể đến, cho nên dù sợ hãi, nhưng lo lắng cho chú An vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng.

      Lần này kiên trì đến kiễm tra, chỉ là vì muốn cho An Nguyệt Lê dâu mạnh khỏe, nên quan tâm phản đối, tự mình vẫn đến đây, dù rằng trong lòng bàn tay rịn mồ hôi.

      Do dự chút, Tưởng Niệm miễng cưỡng nở nụ cười đến bàn phục vụ: “Xin chào.”

      Tiếng nhàng ngọt ngào khiến các y tá vốn tán gẫu kinh nhạc phen, nâng mắt nhìn con người dịu dàng trước mặt, mặc người bộ váy trắng tự chủ được cũng nở nụ cười cực kì lịch : “Xin chào, có thể giúp gì cho tiểu thư ?”

      “À….hôm qua tôi có hẹn với bác sĩ Trương đến làm kiểm tra sức khỏe, biết lúc này ông ấy có thời gian ?” Có chút xấu hổ nhìn người y tá thân thiện này.

      “A…vậy sao! Vậy ngồi đây chờ chút ! Phu nhân bên trong rất nhanh ra.” người y tá mặc người bộ đồng phục màu hồng nhạt, để lộ vừa đúng tám chiếc răng.

      Gật gật đầu, ngồi vào khu chờ, mở túi xách màu trắng lấy ra chiếc điện thoại, vui vẻ gửi cho An Nguyệt Lê tin nhắn:’Nguyệt Lê, làm gì? Em nhớ rồi!’

      Nhìn màn hình điện thoại di động hiển thị ‘gửi thành công’, Tưởng Niệm mặt hạnh phúc nắm điện thoại di động đặt trong ngực, cảm thấy ấm áp.

      Mới tách khỏi lâu mà lúc này trong đầu đều toàn là gương mặt tuấn kia của An Nguyệt Lê, nhớ đến những nụ hôn của , nụ cười của , nhớ đến ấm áp khi nằm trong lòng .

      Có chút ngượng ngùng vỗ vỗ gương mặt nhắn đỏ lên.

      Thiệt là! Cũng thể kiềm chế chút sao? ở trong lòng tự mình thầm cười nhạo phen.

      Ngẩng đầu cái vô ý phát người con kia vào khoa phụ sản nhìn có chút quen mắt, tò mò muốn chạy qua nhìn xem, nhưng vừa mới đứng dậy liền nghe y tá kêu lên: “Tưởng Niệm tiểu thư, đâu? Đến lượt .”

      “A..” quay đầu lịch nở nụ cười, về phía phòng, thỉnh thoảng chợt quay đầu nhìn về phía khoa phụ sản bên kia.

      Vừa rồi là chị Tiểu Miểu???

      Chị ấy sao lại vào trong đó? Vẻ mặt lại còn khẩn trương như vậy!

      Xảy ra chuyện gì?

      Áy náy nhìn y tá, người rồi mới thông báo cho : “Xin lỗi, bây giờ tôi có chút việc, tôi….ngày mai tôi đến được chứ?”

      cảm thấy nhất định là chị Tiểu Miểu, nhất định là chị ấy có chuyện gì nên mới phải đến đây, xuất phát từ lo lắng nên muốn xem.

      Vẻ mặt Tưởng Niệm lo lắng đúng bên ngoài phòng kiểm tra phụ khoa, khi nhìn đến người con mặc áo đỏ xuất , ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tiểu Miểu---“

      Tiểu Miểu vốn thất thần lúc nghe thấy thanh quen thuộc đó, đại não như bị người ta hung hăng đập cái, bản báo cáo nắm chặt trong tay cẩn thận rơi xuống đất, chỉ biết hoang mang lo sợ nhìn chằm chằm người chạy về phía , trong lúc đó chợt có tri giác.

      “Chị Tiểu Miểu---“

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: cho em biết đứa bé là của ai.

      trong đêm tối, chỉ cần có , em, sợ gì, nên đừng đập tan giấc mộng của em, nếu em cầu luân hồi, chỉ vì cùng hề liên quan….
      ------@@@------

      Tưởng Niệm đứng ở trước bệ cửa sổ của phòng bệnh, từ tầng năm nhìn xuống những bệnh nhân tới tới lui lui, người già bệnh có con trai và con dâu, phụ nữ mang thai có vẻ mặt hạnh phúc cùng chuyện với chồng mình, thường thương sờ sờ bụng, cười vài câu, em bé có cha mẹ, cha mẹ nhìn cánh tay treo ngược mà đau lòng, lo lắng.

      Mỗi bệnh nhân đều có người đến cùng, bất luận là hạnh phúc hay bi thương, luôn có người thay họ chia .

      Cũng may, hạnh phúc của cũng ở đây!

      Chỉ là người nắm giường lúc này lại đơn, vì ai?

      Nắm chặt báo cáo kiểm tra trong tay, phía viết ràng ‘ mang thai 38 ngày’.

      Thảo nào từ thành phố C trở về chị Tiểu Miểu ít đến nhà xưởng, có đến cũng chỉ là nhìn xem máy móc, sau đó lời rời , cũng chào hỏi với , có đôi lúc kêu chị ấy cũng phản ứng, Nguyệt Lê có lẻ do tâm trạng tốt, cụ thể, cũng hỏi nhiều, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng qua thời gian này, sau lại tìm chị Tiểu Miểu tâm .

      ngờ chị ấy mang thai rồi?!

      Đứa bé là của ai? Tại sao chưa từng nghe chị Tiểu Miểu nhắc qua người đàn ông chị thầm mến?

      Chị ấy, phải vẫn thích Nguyệt Lê sao?

      38 ngày? Khoảng thời gian đó chị ấy nên cùng Nguyệt Lê công tác chứ?

      “Bạn có tin nhắn. bạn có tin nhắn.”

      Vẻ mặt vắt óc suy nghĩ của Tưởng Niệm bị tiếng chuông ngắn bất thình lình làm giật mình, nhàng vỗ ngực, từ trong túi xách lục ra chiếc điện thoại di động, lúc nhìn đến thấy là hai chữ ‘ông xã’, mặt thẹn thùng.

      Cái này đều là An Nguyệt Lê ép buột nhập vào, gì mà bây giờ phải viết tên trước, sau này mới có thể càng để tâm nhớ, lại sợ đến lúc đó gọi ngượng ngùng.

      Nhìn xem người đàn ông nhiều quan tâm này! Người đàn ông nhiều suy nghĩ chu toàn này! Có ít người đàn ông chu toàn lại con khoe khoan nha!

      ‘Bảo bối, cũng nhớ em, rất nhớ em, muốn ôm em, hôn em, chờ về, , em.’

      Người đàn ông này càng ngày càng đứng đắn rồi! hờn dỗi câu ‘kẻ xấu’ lại nhanh chóng gửi câu: “Nguyệt Lê, em với , em ở bệnh viện gặp chị Tiểu Miểu, chị ấy….chị ấy mang thai rồi!”

      Do dự lúc, Tưởng Niệm quyết định với Nguyệt Lê, bởi vì nghe y tá kia , lúc chị Tiểu Miểu biết được mang thai, vẻ mặt tuyệt vọng muốn bác sĩ sắp xếp thời gian cho chị ấy, chị ấy muốn phá thai.

      Cho nên nghĩ nhất định là người đàn ông kia muốn chịu trách nhiệm, chị Tiểu Miểu mới có vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng cầu cần đứa bé, ngẫm lại cũng có người cha chịu trách nhiệm, thể để đứa bé trong bụng chị Tiểu Miểu cũng giống mình, có người cha hèn nhát nhu nhược.

      lại càng thể để chị Tiểu Miểu giống với mẹ cứ bị khi dễ lại mình chịu đựng, muốn bắt được người đàn ông kia, để chịu trách nhiệm.

      Gửi tin xong, đến giường bệnh, nhìn gương mặt có chút huyết sắc nào của Hồ Tiểu Miểu năm giường, trong lòng Tưởng Niệm cực kì khổ sở, ngẫm lại lúc trước có lẻ mẹ cũng như vậy, sau khi phát , cũng bang hoàng bất lực như vậy .

      Nghĩ đến người đàn ông đáng giận kia, cả hai tay trái phải đều siết chặt, trong mắt xuất oán hận hiếm khi thấy được, cũng chỉ khi nhớ đến ông ta mới như vậy!

      Nếu sau này gặp được ông ta, nhất định kiêu ngạo mà với ông ta, mấy năm nay có ông, bạn họ vẫn có thể trải qua rất tốt, khinh thường người đàn ông chịu trách nhiệm, ông ta xứng với mẹ .

      Ý hận từ từ biến mất, vẻ ảm đạm đầy trong đáy mắt, có đôi lúc vẫn nhớ ông ta!

      Ngẩng đầu, trời vẫn là trời, mây vẫn là mây, cái gì cũng thay đổi, là người đổi thay.

      Lúc này. Người giường cau mày, đôi môi trắng xanh khẻ đóng lại mở, làm cho người ta khỏi đau lòng, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt tái nhợt của , làm người lộ ra nét đơn.

      “Chị Tiểu Miểu, chị tỉnh rồi, chị có ổn ?” thấy thế, Tưởng Niệm ngồi xuống, vươn tay cầm lấy bàn tay tùy ý lắc lư của , lông mày xếp thành đồi .

      Mở mắt ấm áp, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khắp phòng, môi mấp máy, đè nén điểm cuồn cuồn kia trong lòng mình, lúc lại nhìn thấy Tưởng Niệm, Tiểu Miểu them quan tâm thân thể hôn mê của mình cương quyết muốn xuống giường, muốn ở nơi này, cũng muốn nhìn thấy Tưởng Niệm.

      “Chị Tiểu Miểu! chị làm gì vậy?” thấy hành động của , Tưởng Niệm luống cuống, vội vàng ngăn xuống giường.

      Lần nữa mang thân thể đặt lên giường, dùng tấm chăn rất mỏng đắp cho : “Cơ thể chị rất yếu, bác sĩ đây là phản ứng ở thời kì đầu của phụ nữ có thai bị thiếu dinh dưỡng, chị phải nghĩ ngơi tốt.”

      Nghe Tưởng Niệm ríu rít lo lắng, nước mắt của Hồ Tiểu Miểu rơi như mưa, cắn chặt cánh môi tái nhợt, đè nén thống khổ, cảm thấy mình như tội nhân cực kì ác độc, thành thực xin lỗi Tưởng Niệm! vì sao phải đề ấy phát mọi chuyện, chỉ muốn yên lặng giải quyết hết thảy, làm cho bất kì ai thêm phiền lòng nữa.

      cho em biết, đứa bé là của ai?”


      mình thông báo chút nhé, tình hình là tuần sau mình thi HK rùi nên mình có thời gian edit nữa cho đến lúc thi xong là nghĩ lễ mình làm bù cho các bạn ^^ mong mọi người thông cảm, bạn nào cũng thi HK mình chúc các bạn may mắn nhé, hẹn mọi người ở thứ 7 tuần sau nha!!!
      Chương 32: hèn nhát.

      Cả người đột nhiên căng cứng, lời của Tưởng Niệm khiến Hồ Tiểu Miểu nhất thời á khẩu thể trả lời, mặc dù biết hỏi, nhưng đến chính giờ phút quan trọng này, bản thân vẫn còn rất kích động, giả vờ giữ bình tĩnh, nhưng tay đặt chăn vẫn có chút phát run, cuối cùng lừa dối che dấu hành vi lúng túng: “Đây là chuyện của chị, chính chị tự xử lí.”

      Ánh mắt lóe lên biết nhìn về nơi nào, cũng như tình cảnh lúc này của , nơi nào mới có thể để thêm gần với ánh sáng.

      người đàn ông kia! đứa này!

      Nhưng người đàn ông kia , chút cũng ! Sau khi bọn họ say rượu phát sinh quan hệ, chỉ câu ‘mọi thứ đều chưa từng xảy ra, tôi vẫn là tôi, người kia vẫn là người tôi tận xương tủy.’.

      biết, biết trong lòng , thậm chí sợ dùng chuyện này phá hoại hạnh phúc của bọn họ, cho nên từ khi trở về vẻ tươi cười cũng còn như xưa, trong ánh mắt lại có thêm chút khinh thường.

      Nhưng ! lúc biết được có đứa trẻ này, thế mà lại mừng như điên, nghĩ trước hết với , mang thai đứa con của ----An Nguyệt Lê, muốn nhìn thấy nét vui sướng cùng kích động gương mặt .

      Nhưng có, chỉ biết muốn kết hôn, muốn cùng ngươi con thương nhất, người bạn tốt nhất của kết hôn.

      điên cuồng ghen tị, nhưng còn có thể làm gì? mới chính là kẻ thứ ba chen chân vào!

      Trong lúc này có cảm giác vui sướng khi lần đầu làm mẹ, vì , chỉ có thể bỏ rơi đứa trẻ được mong đợi này, có trời biết! trong lòng có bao nhiêu là đành!

      Có trời biết! rốt cuộc muốn đứa trẻ này bao nhiêu!

      Nhưng trước sau vẫn giữ nổi đứa trẻ, bởi vì muốn trút hết tất cả, chỉ để có thể được hạnh phúc.

      “Chị Tiểu Miểu!? chị đừng lừa mình dối người nữa có được ? Chị muốn giải quyết như thế nào? Chị gọi cách giải quyết chính là bỏ đứa trẻ?! Hi sinh chính mình để thành toàn cho người đàn ông hèn nhát kia!!” hốc mắt Tưởng Niệm đỏ bừng chật nính nước mắt, chỉ cần chớp mắt rơi xuống, thế nhưng lại cố gắn đè nén.

      --- hèn nhát.” Lớn tiếng phản bác lời này của Tưởng Niệm, , An Nguyệt Lê hèn nhát, chỉ là cho được thứ muốn, bởi vì chưa .

      “Tưởng Niệm, chị biết em lo lắng cho chị, nhưng mà….” Dùng sức hít hít chớp mũi, vội vàng lau sạch nước mắt, nở nụ cười chói mắt: “Tin tưởng chị, nhất định chị giải quyết tốt, đừng chuyện này cho người khác biết có được ? Được ?”

      Run rẩy cầm lấy tay Tưởng Niệm, nước mắt của Hồ Tiểu Miểu vẫn chảy thể dừng, có cách, chuyện này thể để cho mẹ biết, càng thể để An Nguyệt Lê, , muốn để trở thành mục tiêu bị mọi người đả kích.

      “Chị đừng u mê có được ! Người đàn ông kia đáng để chị như vậy sao? Vết xe đổ của mẹ em chị thấy sao? Vì sao phụ nữ mãi mãi như vậy? chỉ vì người đàn ông trong lòng có mình, hủy hoại chính mình?” Tưởng Niệm đột nhiên khống chế được cảm xúc cầm lấy bả vai Hồ Tiểu Miểu lắc mạnh, tựa như muốn lắc cho tỉnh.

      lại nhớ đến mẹ, nhớ đến những khi lạnh lẽo chỉ có mẹ ôm , sưởi ấm , lúc đói, cũng chỉ có mẹ với , mọi thứ ổn thôi.

      Lúc này chị Tiểu Miểu cũng giống mẹ năm đó bị lừa bị thua thiệt, lại muốn bảo vệ người đàn ông kia, rốt cuộc phụ nữ vì sao phải hi sinh vì người đàn ông thiếu trách nhiệm như vậy?

      Lúc này, lúc này thậm chí chị ấy muốn bỏ đứa bé! Chị ấy có biết ? Đứa bé là vô tội, đứa bé có sai! Dựa vào cái gì muốn đứa bé chuộc tội cho toàn bộ chuyện này, dựa vào cái gì?!

      Nhưng người bị vùi lấp trong tình , muốn rút người ra, sao có thể dễ dàng như vậy, thời gian chưa từng lắng đọng lại, quên, dễ hơn làm.

      cần nữa! Chị muốn nghe! Bây giờ chị chỉ muốn bỏ đứa bé này.” Cau mày, Hồ Tiểu Miểu khóc đến ruột gan đứt từng khúc hoàn toàn suy sụp, điên cuồng che lỗ tai, bất chấp lắc đầu.

      phải muốn cho mọi thứ trở lại như cũ sao? phải cố gắn khiến mọi thứ như chưa từng xảy ra sao? phải muốn hi sinh đứa bé để thành toàn cho bọn họ sao?

      Vì sao muốn ngăn , hết rồi, cả đời này cũng hết rồi, vì người đàn ông tên An Nguyệt Lê kia, hoàn toàn hết rồi, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện.

      “Chị Tiểu Miểu, cho em biết,đứa bé là của ai?” nhìn dáng vẻ khổ sở thôi của , Tưởng Niệm rất đau lòng, vì sao người chịu khổ luôn là những phụ nữ vô tri này?

      Hồ Tiểu Miểu ôm suy sụp, Tưởng Niệm cảm thấy chính mình cũng suy sụp, quả vào bệnh viện có chuyện gì tốt.

      quan tâm đến lời của , Hồ Tiểu Miểu chỉ ôm khóc thất thanh, thanh ‘tê tâm liệt phế’(@@ tê tim nứt phổi) khiến người ta tan nát cõi lòng.

      Hai người con ôm nhau khóc ròng bên cạnh giường bệnh, cuộc đời đều thảm thương như nhau, giờ phút này, ai có thể giúp đỡ các , các nhất định phải học được cách sinh tồn và kiên cường.

      Cả dãy hành lang đều là tiếng khóc từ phòng bệnh 508 truyền đến, tất cả mọi người tò mò đến muốn nhìn ràng, trong đám người có người đàn ông cao 183cm mặc áo trắng quần jeans bởi vì bị thu hút, vẻ mặt chột dạ đến phòng bệnh phát ra tiếng rên, bước chân dường như rất nặng nề, ràng đoạn đường rất ngắn, nhưng lại mất gấp đôi thời gian so với người khác.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Chúng ta cần phải chuyện.

      Tiếng khóc càng ngày càng , biến thành giọng nức nở, người ở cửa cũng dần dần rời , trong miệng mọi người cũng có từng suy đoán riêng.

      “Haz! Có lẽ bị bệnh gì giai đoạn cuối rồi! Nếu sao khóc thương tâm như vậy.”

      phải đâu! Nhìn rất khỏe mạnh mà!”

      “Tôi nè! Vừa rồi nhìn thấy nằm giường là được đưa đến từ khoa phụ sản bên kia a!”

      ? Tám phần là có liên quan đến bên đó.”

      “….”

      Mấy cụ bà đứng ở hành lang ba hoa khoác lác, hoàn toàn coi người đàn ông đứng ở phía sau, nghe được lời suy đoán của bọn họ, sắc mặt người đàn ông càng trở nên khó coi.

      qua bọn họ thấp giọng ho tiếng, còn trừng mắt cảnh cáo nhìn bọn họ phen, nhóm cụ bà mới cam lòng trề môi rời , miệng vẫn chưa từ bỏ ý định : “Nhìn cũng giống như trong sạch.”

      Nặng nề thở hơi dài, duy trì gương mặt tươi cười cứng ngắt, về phía phòng bệnh.

      biết có số người nhất định phải đối mặt, có số việc nhất định phải giải quyết, có số người lại nhất định thể tổn thương.

      Đứng ngoài cửa nhìn hai người ôm nhau, An Nguyệt Lê lần nữa nhíu chặt mày, bọn họ đều thương tổn đến tan nát cõi lòng! Mà chính là kẻ tạo ra toàn bộ chuyện này!!

      “Cốc, cốc---“ ngón tay thon dài lịch cửa phòng bệnh, muốn nhắc nhở hai người khóc ròng trong phòng, gương mặt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

      “A? Nguyệt Lê? Sao lại đến đây?” Bởi vì Tưởng Niệm ngồi đối diện cửa, cho nên nghe được tiếng động, chỉ cần hơi nâng mắt là có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn đứng ở cửa.

      Nghe đến, thân thể Tiểu Miểu ràng run rẩy, cố gằn dè nén nổi sợ hãi trong lòng, cứng ngắc lệch đầu về hướng khác, chú ý đến người ở cửa.

      sợ ! nhất là vào lúc này!

      “Nhìn thấy tin nhắn của em, cho nên….” Trong lúc chuyện bước vào, nhìn thấy Hồ Tiểu Miểu chỉ nhìn vào mắt , mà còn nháy mắt với Tưởng Niệm, muốn rời khỏi.

      Cái người ngu ngốc này rốt cuộc có biết tình trạng lúc này hay ? Chuyện xảy ra như vậy, chẳng lẻ muốn cùng chuyện?

      “Cho nên đến xem xử lý chuyện này như thế nào!” đề ý đến Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê trực tiếp đến ngồi ở giường bệnh.

      Mà Hồ Tiểu Miểu biêt ý tứ của , ý là chuyện trở nên như vậy, bọn họ phải giải quyết, mà điều kiện trước tiên của giải quyết là, thể tổn thương Tưởng Niệm, nhưng làm thế nào mới tổn thương Tưởng Niệm? tổn thương nghiêm trọng nhất hình thành rồi?

      Lúc này nghĩ hi sinh đứa bé tốt sao? Như thế họn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, cho nên bất kì giải quyết thế nào sau cùng cũng chỉ có chịu đau khổ, chứ phải Tưởng Niệm.

      Nhưng Tưởng Niệm đơn thuần biết chuyện chỉ cho rằng, An Nguyệt Lê muốn giúp Hồ Tiểu Miểu ra mặt, dù sao con hư chưa kết hôn mang thai cũng là chuyện vẻ vang gì, như dĩ nhiên giải quyết được.

      Cầm bàn tay run rẩy của Tiểu Miểu, Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn An Nguyệt Lê: “Em ra ngoài mua chút đồ, chuyện với chị Tiểu Miểu chút!”

      Thấy An Nguyệt Lê gật đầu, ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm , lại nhớ đến tin nhắn vừa rồi, Tưởng Niệm ngượng ngùng bĩu môi, giương lên nở nụ cười, quay đầu vỗ vỗ bàn tay Tiểu Miểu, an ủi: “Chị Tiểu Miểu! cần che giấu gì hết, với Nguyêt Lê, ấy giúp chị!”

      Trong mắt Tiểu Miểu đầy lệ nhìn , nắm chặt lấy tay , ra sức lắc đầu cho Tưởng Niệm rời , bởi vì lúc này biết đối mặt với An Nguyệt Lê như thê nào.

      có thể lại cho rằng đây là vì đề đạt được mà sử dụng thủ đoạn hay ?

      biết vì đứa bé mà chịu trách nhiệm với , biết tổn thương Tưởng Niệm, biết thế nào và đứa bé chỉ là vật bị hi sinh, biết rằng chịu nổi lạnh nhạt cùng cự tuyệt của , cho nên thích nghe những lời ân hận tuyệt vọng của , chỉ muốn mình lặng lẻ xóa đứa bé, để mọi thứ trở về điểm khởi đầu.

      muốn giữa bọn họ cái gì cũng có, chí ít hãy để ở xa xa nhìn hạnh phúc.

      Thấy cố ý lôi kéo tay của Tưởng Niệm kiên quyết buông, An Nguyệt Lê nhíu mày càng sâu, vẻ mặt rét lạnh muốn đông người sống thành chết, nóng nảy tách nắm tay Tưởng Niệm ra: “Em buông ra cho , chúng ta ‘cần phải’ chuyện!”

      cắn răng, nhịn xuống điểm tức giận trong lòng, hai chữ ‘cần phải’ cao thêm, muốn để cho biết, trốn tránh phải cách duy nhất giải quyết vần đề.

      Hồ Tiểu Miểu chán chường buông tay Tưởng Niệm ra, nước mắt chảy dài gương mặt, lòng lúc này như tro tàn.

      tay tuyệt vọng vuốt ve bụng, tay còn lại ở bên người siết chặt chặt, móng tay khảm sâu vào trong da thịt, giống như muốn mượn đau đớn để trấn tỉnh mình.

      Con, mẹ giữ nổi con, cũng có ý định giữ con lại, chỉ có thể hi sinh con để cha con hạnh phúc!



      Chương 34: có thể chịu trách nhiệm với em sao.

      số người nhất định thể sống cùng nhau cả đời, thế nhưng loại cảm giác như thế đó lại có thể cất giấu trong lòng cả đời, cần , chỉ cần ánh mắt, bạn liền cảm nhận được tình sâu đậm của ta, vì cậy có được và mất có lẻ chỉ là loại hạnh phúc khác.
      ----@@@----

      Sau khi Tưởng Niệm , trong phòng bệnh yên lặng tựa như còn sống, hai người cũng biết mở lời thế nào, An Nguyệt Lê di dời tầm mắt chỉ là chăm chú nhìn Hồ Tiểu Miểu, tựa như muốn nhìn thấu .

      Cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, bởi vì đè nén cơn giận, trước trán nổi lên vài gân xanh.

      Cuối cùng Hồ Tiểu Miểu bình tĩnh lại chỉ là lặng im nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn sáng chói như thế, làm người ta cảm thấy ấm áp như thế, nhưng lúc này chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.

      ! Em định làm thế nào?” Cuối cùng An Nguyệt Lê phá vỡ bầu khí lạnh lẽo này, biết phải chuyện này phải nhanh chóng giải quyết chút.

      Vừa đến lầu dưới Tưởng Niệm mới phát mang theo túi xách, cúi đầu thất vọng lại về phía cầu thang: “Mình quả đần hết biết.” (><)

      “Làm thế nào? Dĩ nhiên là bỏ rồi!” Nở nự cười tự giễu, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh như băng của An Nguyệt Lê, trả lời như chuyện đương nhiên.
      (==’’ cha này giỏi làm mặt lạnh ghê!! Ghét)

      Mặc dù nhìn qua nhõm, nhưng chỉ có bản thân biết lòng của , rỉ máu.

      ….”

      Vốn định nghiêm khắc mắng trận, ai khiến có đầu óc như vậy! Xảy ra chuyện như vậy lại giấu , đây cũng là con của mà! Nhưng lời của vừa muốn thốt ra lại bị vẻ thản nhiên trong mắt làm chấn động.

      Lẻ ra lúc đầu vẫn còn hoài nghi mục đích của , nghi ngờ đây phải do sử dụng thủ đoạn, nhưng lời cùng cử chỉ vừa rồi của khiến do dự quyết định, hơn nữa từ cùng nhau lớn lên, đối với , vẫn rất hiễu , lời đêm đó cũng chỉ vì muốn cho mọi thứ trở về như trước, dù sao cũng vì cái gọi là ‘tình đêm’ mà chịu trách nhiệm với , , chỉ muốn cắt đứt nguyện vọng gởi gắm của , cho nên sẵn lòng tin tưởng, phải loại con lòng dạ thâm sâu.

      Rốt cuộc trong chuyện này có gì biết? cảm thấy đây giống như mưu! Nhưng người ở phía sau hành động là ai? Tiểu Miểu? ! phải ! Vậy cuối cùng là ai? ( còn ai vào đây…hắc )

      “Nhưng là cha của đứa bé, chuyện này em cũng phải cùng bàn bạc chút chứ? Sao có thể mình chạy đến bệnh viện?” An Nguyệt Lê nhìn vẻ mặt ‘vân đạm phong khinh’ (==” hờ hững) của , nhịn được gầm .

      Nào ngờ những lời này đúng lúc bị Tưởng Niệm ở ngoài cửa nghe được, vốn muốn dọa cho bọn họ giật mình, cho nên bước bước chuẩn bị kêu to “a” tiếng, bởi nghĩ muốn làm ấm bầu khí có chút xuống vừa rồi phen, cho nên ‘tâm chơi’ nổi lên.

      Nhưng lúc nghe đến lời của An Nguyệt Lê, tay cứ như bị cố định vậy, dừng lại giữa trung, đôi mắt sáng ngừng mở lờn, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.

      Lúc này, hiển nhiên là bọn họ dọa giật mình!

      Đứng tại chỗ như khúc gỗ, vẻ mặt kinh hãi, trong đầu ầm ầm đều là câu kia của an Nguyệt Lê ‘ là cha đứa bé’.

      Tại sao có thể như vậy? Lúc này là tình cảnh gì? Cho ‘kinh ngạc’ chút vui vẻ.

      Người đàn ông vẫn luôn miệng phải bảo vệ , muốn dùng cả đời để chiều chuộng khiến người con khác mang thai rồi!?

      Tình tiết ‘cẩu huyết’ cỡ nào? Vui mừng mả đọa chết người cỡ nào? Người đàn ông nghĩ đằng nẻo cỡ nào? Bạn bè biết ở sau lưng bắn lén cỡ nào?

      “Cha?! có thể chịu trách nhiệm với em sao? có thể tổn thương em ấy sao?”

      Như là nghe được câu chuyện buồn cười, Hồ Tiểu Miểu nở nụ cười mà nước mắt cũng chảy ngừng, lớn tiếng phản bác, trong lòng cảm thấy đáng buồn. đường hoàng như thế, nhưng có thể làm tổn thương đến người con che chở như bảo bối kia sao?

      ! ! Nếu cũng cần những lời làm vọng tưởng, đau chịu nổi rồi!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: này làm sao vậy.

      Nghe cuộc đối thoại của nam nữ trong phòng, Tưởng Niệm chỉ cảm thấy cuộc đới của quả đầy rẫy những rủi ro, có cha, vẫn có thể cùng mẹ sống rất hạnh phúc.

      có mẹ, còn có người đàn ông thương tận xương tủy, từ đối với tốt nhất.

      Mặc dù vẫn hay tiết kiệm, nhưng đồ ăn thức uống đồ dùng, đều cho thứ tốt nhất! vô cùng tận tâm thương như thế, làm sao có thể phản bội ?

      có bạn bè nào khác, chỉ có người bạn đối xử chân thành, buồn cười là lúc này lại mang thai đứa con của vị hôn phu của ?!

      Bây giờ phải thế nào? Cuộc đời của nhất định phải sống mà như chết thế này sao?

      Lúc này nghĩ chỉ muốn bỏ , rời khỏi đôi nam nử này, đưa tay run rẩy che miệng, vẻ mặt bi phẫn lùi về phía sau từng chút từng chút, sau khi cách cánh cửa khoàng bắt đầu xoay người, chỉ muốn lặng yên tiếng động mà rời , mặc dù rất muốn vào chất vấn bọn họ, nhưng vần thiếu chút dũng khí, biết làm thế nào đối mặt với bọn họ.

      Giờ phút này, chỉ muốn chạy trốn.

      “A! bị làm sao vậy? Nhìn chút chứ.” Bất chợt xoay người, Tưởng Niệm đụng phải bà bác xách theo xô nước, bời vì nước trong xô bắn tung tóe ra ngoài, mặt đất đọng mảng nước lớn.

      Thân thể mập mạp, còn mặc bộ quần áo màu đỏ sẫm, gương mặt hung dữ nhìn qua khiến người ta có cảm giác căm ghét khó hiểu, tiếng của bà bác rất lớn, truyền đến các phòng bệnh, An Nguyệt Lê nhíu chặt mày, đứng dậy muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì?

      Hơn nữa còn có loại cảm giác yên ràng quanh quẩn ở trong lòng.

      Ngay lúc An Nguyệt Lê thoáng chốc rời khỏi cánh cửa kia, Tưởng Niệm sợ hãi nhìn cánh cửa phòng bệnh, sợ thấy, cho nên chẳng thèm xin lỗi mà chỉ cắn môi vội vã chạy .

      Nhưng ngay lúc bước vào lối an toàn (bên mình chắc là thoát hiểm), An Nguyệt LÊ ràng nhìn thấy gò má của , nước mắt gương mặt, gương mặt trắng nõn lại rất chói mắt.

      Tưởng Niệm?! là Tưởng Niệm?! ấy nghe thấy gì sao?

      Hoang mang! Sợ hãi! Chiếm giữ lòng của an Nguyệt Lê, biết cuộc đối thoại của bọn khi nãy có bị Tưởng Niệm nghe thấy ?

      Nghe được câu kia rồi sao? Hay tất cả đều nghe được? cho nên mới vội vả trốn tránh?

      sợ mất !

      Hoảng hốt vào phòng nhìn vẻ mặt nghi hoặc giường của Hồ Tiểu Miểu: “Hình như nhìn thấy Tưởng Niệm, biết em ấy có phải phát ra gì rồi hay ? Bây giờ tìm em ấy, em về nhà trước, chuyện đứa chúng ta lại sau.”

      Nhanh chóng xong, cũng để ý đến người giường có phản ứng gì, chạy như gió ra ngoài, đứng ở chỗ cửa sổ hành lang, An Nguyệt Lê tựa vào phân nữa cánh của sổ, lại nhìn thấy Tưởng Niệm ra từ cửa bệnh viện, hung hăng mắng:”***”

      Cũng biết chạy bao lâu, Tưởng Niệm chỉ cảm thấy sức lực cả người dường như bị rút khô, còn tia hơi sức, mới chán chường đặt mông xuống mặt đất, miệng to hết hít lại thở, nước mắt quật cường đảo quanh trong hốc mắt, chịu chảy xuống.

      Ngẩng đầu lên nhìn thấy trời vẫn là xanh, mây vẫn là trắng, gió thổi vẫn là mát mẻ!

      Nhưng thế giới của thay đổi, trở nên chỏ còn xót lại mình , những lời từng thể thốt ngọt ngào kia cũng còn, tất cả mọi thứ rời xa .

      Tưởng Niệm rất rất em…

      Tưởng Niệm, nếu có em biết làm gì bây giờ?

      là người hạnh phúc nhất thế giới, bởi vì có được tên là Tưởng Niệm!
      ……………….

      Những lời thề từng kia, những thứ hạnh phúc kia giờ phút này lại điên cuồng lượn vòng trong đầu , trước mắt đều là gương mặt dịu dàng của An Nguyệt Lê.

      hồi hoa mắt ngất xỉu, cả người Tưởng Niệm cứ như thế chằm chằm ngã xuống.

      Người đến người đường mau chóng tụ lại nơi này.

      “Sao lại như vậy? này làm sao vậy?”

      biết nữa? Có thể bị bệnh hay ?”

      …gọi 129

      Mọi người nhìn thấy mặt đất gương mặt tái nhợt, mặt đầy nước mắt, khỏi sinh lòng nghi ngờ, giọng chỉ trỏ .

      Ngoài đám người có người đàn ông mặt áo đen lúc nhìn thấy người con kia nằm mặt đất, đáy mắt lên tia quỉ dị, cẩn thận đánh giá này, gương mặt trắng nõn, lông mi dài như bướm bướm che phủ mí mắt, cánh môi hồng. Khẽ giương, như là hướng về người ta phát ra lời kêu gọi trí mạng, da thịt trắng nõn kéo dài từ mắt cá chân lên đến gương mặt, khiến người ta dấy lên ham muốn.

      Hung hăng nuốt nước bọt, người đàn ông chạy về trước đầy đám người ra,lòng nóng như lửa đốt mà ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Niệm: “Nguyệt Nguyệt, em tỉnh lại! em làm sao vậy?”

      Lúc lay hai cái, vẻ mặt người đàn ông nhìn mọi người giải thích:

      (ây da! phải Tuyệt nhà ta đâu nhé! Tuyệt vô sỉ hơn nhìu aaa!)
      Chương 36: thấy Tưởng Niệm.

      “Đây là em của tôi, mới vừa vào thành phố lâu, buổi sáng là ra ngoài tìm việc làm, nhưng đến tối cũng thấy gọi cú điện thoại về nhà, người trong nhà đều lo lắng gấn chết, tôi gọi nhiều cuộc điện thoại cũng có ai nghe máy, cảng ngờ là té xỉu ở đây! Mọi người giúp tôi nâng cánh tay, tôi muốn đưa em trở về.” người đàn ông nhìn qua vẻ mặt buồn phiền, lại thỉnh thoảng đưa tay lướt gương mặt nhắn của Tưởng Niệm, nhìn qua tựa như người trai vô cùng thương em , phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

      Trong đầu nảy ra ý nghĩ gian ác.

      Mọi người thấy vẻ mặt lo lắng của , có chút sơ hở nào, cũng nghi ngờ lời , nhìn người hôn mê mặt đất, lại trắng bệch tiều tụy như thế, cũng có chút đau lòng.

      Hai ba người bước ra từ trong đám người, cực kì tốt bụng nâng Tưởng Niệm từ mặt đất dậy, sau đó cẩn thận đặt ghé vào lưng của người đàn ông.

      Người đàn ông cõng Tưởng Niệm lưng đứng dậy nhìn mọi người nở nụ cười cảm kích, bước nhanh biến mắt trong biển người, chỉ để lại thanh thổn thức.

      Người đàn ông lần lượt qua các ngã rẽ, cuối cùng dừng lại ở kho hàng hư hỏng, ‘đầu trâu mặt ngựa’(kĩ càng, cẩn thận tuyệt đối) nhìn nhìn chung quanh lượt. Sauk hi cảm thấy có gì khác thường mới dùng ngón tay thô ráp gõ ba cái xuống của sắt.

      Rất nhanh cửa sắt được mở ra, xuất hai người đàn ông bộ dạng cực kì đen tối, cũng cẩn thận nhìn chung quanh, nhìn đến người con lưng người đàn ông, hai mắt lóe lên tia sáng thấp hèn, người đàn ông lùn tịt trong đó mở miệng trước: “Này! A Tử, có ai theo chứ?”

      Người đàn ông được gọi A Tử chính là kẻ cõng Tưởng Niệm.

      “Yên tâm ! Hòa ca, mỗi ngã rẻ tôi đều nhìn lại xem có người theo.” xong liền lướt qua hai người đàn ông vào trong, vẻ mặt đắc ý.

      Sau khi bước vào cửa, A Tử đặt Tưởng Niệm chiếc giường làm bằng ván gỗ, sau đó hai mắt nhìn lưu luyến mới xoay người nhìn hai người đàn ông vừa rồi: “Tôi mang người đến, chờ thông báo cho Mị tỷ!”

      Tựa như hiến vật quý mà nhìn hai người đàn ông nháy mắt ra hiệu, dĩ nhiên biết đây chính là vụ mua bán cuối cùng khi còn sống.

      Người đàn ông lùn tịt mặc người bộ áo ngủ hoạt hình, đầu tóc lộn xộn, hai mắt có chút sững sờ nhìn chằm chằm người nằm giường, nhìn có chút ngây ngốc, lâu gặp qua người con nào xinh đẹp như vậy, gương mặt trái xoan kia đỏ bừng, búi tóc có hơi nới rộng, ít sợi tóc rủ xuống mặt, nhất là những gốc kia đôi môi đỏ mọng, tuy nổi bật nhưng lại là loại trí mệnh khiến người ta bị mê hoặc.

      Người đàn ông hung hăng nuốt ngụm nước bọt, cực phẩm nha! biết chỗ nào đó của mình có chút nóng lên, phát huy rồi.

      là muốn chết !

      chỉ có , hai người đàn ông còn lại cũng khá hơn bao nhiêu!

      Nhưng bọn họ biết phép tắc trong này, lấy được người con này được đụng chạm.

      “Ai!! nó xinh đẹp như vậy, nhưng chúng ta lại có phúc khí (sô hưởng, may mắn)!” Người đàn ông mặc áo ngủ hoạt hình tiếc hận lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt bi thương nhìn về vẻ mặt hai người đàn ông khác .

      “Mẹ kiếp! sớm biết thế này bố mày ăn nó rồi, hừ!” A Tử hung tợn nhổ ngụm nước bọt xuống mặt đất, nghiến răng , khuôn mặt vặn vẹo.

      Mẹ! cực phẩm thế này, ngu dốt biết chiếm giữ, tên đần.

      “Mẹ nó mày chắc là muốn sống rồi.” ‘Hòa ca’ người đàn ông cầm đầu bước ra xa đến chổ người đàn ông gọi là A Tử đánh cú: “Nếu để Mị tỷ biết, bà mẹ mày gặp tai họa hết, mày biết chưa?” xong lại dùng sức đánh phát lên ót của .

      Ngay lúc bọn họ chi chi chit chit, Tưởng Niệm nằm giường cảm thấy ầm ĩ, bất an nhíu mày, khuôn mặt nhắn cau lại khối, nhìn qua cực kì thống khổ.

      “Vì sao? …Vì….vì sao…sao….phải……lừa tôi?” Cánh môi khô khốc tái nhợt khẽ đóng khẽ mở thốt ra những chữ này, giọng còn có chút nghẹn ngèo, đôi tay nhắn gắt gao níu chặt lấy làn váy bên người.

      Người đàn ông tuấn dịu dàng kia thuộc về , người đàn ông muốn chiều chuộng đời thay đổi, lúc này còn muốn nữa, cũng thể muốn, nhưng đau quá, cả người chỗ nào là đau, , vẫn rất nhớ như trước…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao.

      Giờ phút này----vứt bỏ lời mật ngọt nồng đặm tình cảm của , mình chịu đựng bạc tình vô nghĩa của …..
      ----@@@---

      Sau khi từ bệnh viện đuổi theo ra, An Nguyệt Lê hề nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Niệm, hoàn toàn hoảng loạn, mất mác chưa từng có giớ phút này lại theo đáy lòng xuất , tựa như phát điên tìm mỗi con đường, mỗi con hẻm lân cận, luôn lớn tiếng kêu tên của .

      Nhưng có! có bóng dáng của ! Rốt cuộc trốn nào nào rồi?

      Gọi điện về nhà, cha hoàn toàn gặp ! Di động của cũng gọi thông!

      quan tâm đến câu hỏi của cha, chỉ với ông Tưởng Niệm trở về nhớ gọi cho .

      Đứng ở con đường phía sau bệnh viện, đầu An Nguyệt Lê đổ dầy mồ hôi vô cùng ão não dùng tay phải ra sức vuốt cái trán trơn bóng của mình, dáng vẻ hối hận có phần làm người ta thương tiếc, tay trái bóp chặt, vẻ mặt vốn ôn hòa giớ phút này nổi giận đến cực điểm, ngẩng đầu lên đối diện bầu trời gầm : “ Rốt cuộc tôi làm cái gì? Tôi làm sao có thể đánh mất ấy rồi? Tôi phải nơi nào để tìm ấy trở về? vì sao xảy ra chuyện thế này?”

      Lúc này chỉ muốn tìm thấy , giải thích với phải cố ý muốn gạt , cũng biết vì sao bọn họ chỉ uống chút rượu mà thôi, sau khi tỉnh dậy lại phát người Tiểu Miểu có những dấu vết ở bên cạnh , muốn cùng kết thúc mọi thứ.

      Nhưng….nhưng lúc này tìm được , cái gì cũng giải thích được.

      ‘Nếu có ngày đánh mất em, mãi mãi mất em.’

      Đó là lời , lúc đó ánh mắt cố chấp cùng nghiêm túc như thế, khiến hoàn toàn tin tưởng, nhưng cuối cùng vẫn phụ lòng .

      Mặc dù phải tự nguyện, nhưng chuyện đó cũng xảy ra!

      Làm sao có thể tạo ra chuyện như thế này? Làm sao có thể cẩn thận đánh mất như thế? quả thực cực kì khốn kiếp! cực kì đáng chết!

      Người con đó là bảo bối mười năm của ! đó là thương cả đời! làm sao nhẫn tâm(đành lòng)?

      Nhìn cảnh vật xung quanh sắc màu tươi sáng hòa cùng tiếng cười gió mây của con người, An Nguyệt Lê nở nụ cười tự giễu, cố sức cười như thế, bả vai dày rộng cũng theo tiếng cười lúc lên lúc xuống, vẻ mặt bi thương, lúc này chỉ cảm thấy cả thế giới của sụp đổ, còn người con có thể khiến tim đập nhanh, thế giới của còn màu sắc, cái gì cũng có, chỉ đánh mất , còn đánh mất cả thế-giới.

      “Nhìn lên ôm em trong ngực, nhìn lên giấc mộng có thể cho em sức mạnh, đừng chạy trốn tình , đừng trốn tránh con tim, để em có thể kiên cường…”

      Ở lúc đau buồn, tiếng chuông êm tai vang lên từ trong túi quần.

      Nghe được tiếng chuông quen thuộc kia, vẻ mặt An Nguyệt Lê lập tức trở nên có sắc thái, đó là tiếng chuông chuyên thuộc về điện thoại di động của , là ! Là gọi điện thoại!

      Có chút hưng phấn lấy điện thoại di động trong túi quần ra, sau khi nhìn thấy hai chữ ‘bà xã’, tim của ngừng nhảy thình thịch, nhanh chóng đưa điện thoại đến bên tai, An Nguyệt Lê kiềm chế được la lớn: “Tưởng Niệm! em ở đâu! Em có biết tìm em khắp nơi ?”

      Tiếp nhận cuộc gọi, chờ đến người ở đầu dây điện thoại bên kia lên tiếng, An Nguyệt Lê có phần kiềm được cảm xúc của chính mình, có trời biết! sợ trốn mất tăm mất tích thế nào, có trời biết! sợ tìm thấy thế nào!

      Cũng may, còn có thể gọi điện thoại cho , đây phải ý chuyện của mình còn có đường cứu vãn sao? Giữa bởi vì chút việc xen giữa này liền kết thúc, có đúng ?

      là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại di động này sao?” giọng rất xa lạ vang lên trong điện thoại, dường như là giọng già nua, mang theo chút chút thở dốc, dường như là cụ già vài chục tuổi.

      An Nguyệt Lê nghe xong ngẩn ra, ánh mắt chỉ ngây ngốc nhìm chằm chằm bé ú ăn quà vặt ở phía đối diện kia, phải ! ràng dãy số là của mà? Người chuyện sao lại phải ? Xảy ra chuyện gì?


      Chương 38: có quan hệ gì với người mất của (tài sản).

      “Ông là ai? Vì sao điện thoại di động này có thể ở chỗ ông?” An Nguyệt Lê hung hăng nhíu mày, đôi bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động màu trắng, khớp xương của ngón tay dần dần trắng bệnh, cẩn thận hỏi.

      Bởi vì sợ, sợ có tin gì tốt!

      “Người trẻ tuổi, trả lời tôi trước, có quan hệ gì với người mất của?” bên kia lại truyền đến tiếng có chút giận dữ.

      Nghe ba chữ ‘người mất của, trái tim nhấc lên đến cổ họng của An Nguyệt Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống, thở hơi dài như được giải thoát, hắt giọng cái : “Xin chào! Tôi là….chồng của người mất của! à…..xin hỏi ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?”

      Nếu là người mất của, vậy Tưởng Niệm sau đó là trong quá trình chạy đánh rơi mất điện thoại, có bị gì!

      Nhưng biết vì cái gì cứ an ủi chính mình như vậy, vẫn còn cảm thấy trong lòng trước sau bất an yên.

      “A…tôi tại ở ngã tư cửa Nam, vừa rồi có trẻ té xỉu ở nơi này, lúc sau được của ấy mang , nhưng điện thoại di động rơi ơ nơi này….”

      Cụ già vẫn còn chưa xong, An Nguyệt Lê tắt điện thoại, vẻ mặt đều là khủng hoảng,’lúc sau bị của ấy mang ’.

      ?! nào?!

      Là Diêm Thương Tuyệt!? tìm đến Tưởng Niệm khi nào?! Chưa từng nghe Tưởng Niệm nhắc qua?

      Như mũi tên được bắn ra, thấy cách đó xa có chiếc ta-xi chạy đến, An Nguyệt Lê chút nghĩ ngợi liền vọt ra.

      “Két---“ Tiếng phanh(thắng xe) chói tai lại bén nhọn vang lên, tất cả người đường đều bị chấn động.

      Tài xế ta-xi khó khăn thò đầu ra mở miệng mắng câu: “Muốn chết!”

      Nhưng giờ phút này An Nguyệt Lê lòng như lửa đốt căn bản để ý đến phàn ứng của , đến, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào bên tay lái phụ, nhìn về phía tài xế bên cạnh gầm thét : “ ngã tư cửa Nam, nhanh lên.”

      Thấy khách hàng liều chết lại dữ quá xá như vậy, tài xế ta-xi cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

      là muốn điên rồi, đầu năm nay lại còn có người liều như vậy, chỉ sợ ngày nào đó lấy thi thể kết cục yên! Tài xế ta-xi ở trong lòng thầm tiếc hận.

      Suốt dọc dường An Nguyệt Lê luôn thúc giục ‘nhanh len’, khiến tài xế ta-xi trong lòng mắng n lần.

      Xe rất nhanh liền dừng ở ngã tư cửa Nam, vội vàng trả tiền, An Nguyệt Lê lập tức xuống xe liền nhìn thấy ông bác sáu bảy mươi tuổi ngồi dưới bóng cây bên đường.

      Ông bác kia mặc người áo trắng quần trắng, ngồi ở ghế đá Tử Thượng, khom người, mái tóc bạc nhìn qua rất nổi bật, nếp nhăn đầy mặt cũng thể che giấu được cương quyết của thời niên thiếu, nhìn thấy An Nguyệt Lê, cụ già đứng dậy, phong thái nho nhã về phía , hoàn toàn nhìn ra ông là người già thường có bệnh trong người.

      “Ông, là ông gọi cho điện thoại cho cháu sao? cho cháu biết xảy ra chuyện gì rồi?” bước lên vài bước, cầm lấy tay già nua của ông cụ, An Nguyệt Lê lo lắng hỏi.

      Toàn thân áo trắng thẩm thấu, mồ hôi tách tách dính ở sau lưng, mày kiếm đẹp đẽ vặn thành gồ ghề, lòng nóng như lửa đốt muốn biết, Tưởng Niệm ở đâu? Có phải ở chỗ Diêm Thương Tuyệt ?

      Ông cụ đứng dậy, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt hồi, sau khi xác định người đàn ông này giống như kẻ xấu, mới lấy trong túi tiến ra chiếc điện thoại di động: “Đây là của kia đánh rơi.”

      An Nguyệt Lê nhận lấy điện thoại di động,dùng sức nắm chặt, tự trách, áy náy tràn ngập trong các giác quan của , đánh mất .

      tai rốt cuộc ở đâu?

      “Bác, ông vừa người con kia bị ai đó mang rồi hả?’

      “A….người đàn ông mang ấy của ấy? ấy tên…”

      ?! ?! dựa vào cái gì mang ?

      Ông cụ cố gắn nhớ lại quá trình lúc nãy, nhưng còn chưa xong, vè mặt An Nguyệt Lê liền phẩn nộ mà chạy.

      “Aizz, người trẻ tuổi bây giờ là, lễ phép như thế, lời cảm ơn cũng .” Nhìn An Nguyệt Lê biến mất ở ngã rẽ, ông cụ khỏi thở dài.

      Tốt xấu gì ông cũng ở đây đến nửa tiếng đồng hồ, có lòng tốt giúp hăn nhặt điện thoại di động như thế, hù! lễ phép.

      Ngay lúc ông cụ thầm tự , trước mắt lại xuất bóng người cao lớn, là An Nguyệt Lê!

      xin lỗi ông, cảm ơn ông cho cháu biết, vợ chưa cưới của cháu ở nơi nào, cảm ơn!” kích động nắm lấy tay của ông cụ, nhàng vẫy cái, lời cảm ơn có phần hơi lộn xộn.

      Sau đó bỏ lại ông cụ với vẻ mặt mù mịt, vội vàng chạy .

      Diêm Thương Tuyệt! nếu dám tổn thương , có hủy trời diệt đất tôi cũng buông tha cho !


      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------


      Chương 38: có quan hệ gì với người mất của (tài sản).

      “Ông là ai? Vì sao điện thoại di động này có thể ở chỗ ông?” An Nguyệt Lê hung hăng nhíu mày, đôi bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động màu trắng, khớp xương của ngón tay dần dần trắng bệnh, cẩn thận hỏi.

      Bởi vì sợ, sợ có tin gì tốt!

      “Người trẻ tuổi, trả lời tôi trước, có quan hệ gì với người mất của?” bên kia lại truyền đến tiếng có chút giận dữ.

      Nghe ba chữ ‘người mất của, trái tim nhấc lên đến cổ họng của An Nguyệt Lê cuối cùng cũng có thể buông xuống, thở hơi dài như được giải thoát, hắt giọng cái : “Xin chào! Tôi là….chồng của người mất của! à…..xin hỏi ông nhặt được điện thoại di động này ở đâu?”

      Nếu là người mất của, vậy Tưởng Niệm sau đó là trong quá trình chạy đánh rơi mất điện thoại, có bị gì!

      Nhưng biết vì cái gì cứ an ủi chính mình như vậy, vẫn còn cảm thấy trong lòng trước sau bất an yên.

      “A…tôi tại ở ngã tư cửa Nam, vừa rồi có trẻ té xỉu ở nơi này, lúc sau được của ấy mang , nhưng điện thoại di động rơi ơ nơi này….”

      Cụ già vẫn còn chưa xong, An Nguyệt Lê tắt điện thoại, vẻ mặt đều là khủng hoảng,’lúc sau bị của ấy mang ’.

      ?! nào?!

      Là Diêm Thương Tuyệt!? tìm đến Tưởng Niệm khi nào?! Chưa từng nghe Tưởng Niệm nhắc qua?

      Như mũi tên được bắn ra, thấy cách đó xa có chiếc ta-xi chạy đến, An Nguyệt Lê chút nghĩ ngợi liền vọt ra.

      “Két---“ Tiếng phanh(thắng xe) chói tai lại bén nhọn vang lên, tất cả người đường đều bị chấn động.

      Tài xế ta-xi khó khăn thò đầu ra mở miệng mắng câu: “Muốn chết!”

      Nhưng giờ phút này An Nguyệt Lê lòng như lửa đốt căn bản để ý đến phàn ứng của , đến, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào bên tay lái phụ, nhìn về phía tài xế bên cạnh gầm thét : “ ngã tư cửa Nam, nhanh lên.”

      Thấy khách hàng liều chết lại dữ quá xá như vậy, tài xế ta-xi cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

      là muốn điên rồi, đầu năm nay lại còn có người liều như vậy, chỉ sợ ngày nào đó lấy thi thể kết cục yên! Tài xế ta-xi ở trong lòng thầm tiếc hận.

      Suốt dọc dường An Nguyệt Lê luôn thúc giục ‘nhanh len’, khiến tài xế ta-xi trong lòng mắng n lần.

      Xe rất nhanh liền dừng ở ngã tư cửa Nam, vội vàng trả tiền, An Nguyệt Lê lập tức xuống xe liền nhìn thấy ông bác sáu bảy mươi tuổi ngồi dưới bóng cây bên đường.

      Ông bác kia mặc người áo trắng quần trắng, ngồi ở ghế đá Tử Thượng, khom người, mái tóc bạc nhìn qua rất nổi bật, nếp nhăn đầy mặt cũng thể che giấu được cương quyết của thời niên thiếu, nhìn thấy An Nguyệt Lê, cụ già đứng dậy, phong thái nho nhã về phía , hoàn toàn nhìn ra ông là người già thường có bệnh trong người.

      “Ông, là ông gọi cho điện thoại cho cháu sao? cho cháu biết xảy ra chuyện gì rồi?” bước lên vài bước, cầm lấy tay già nua của ông cụ, An Nguyệt Lê lo lắng hỏi.

      Toàn thân áo trắng thẩm thấu, mồ hôi tách tách dính ở sau lưng, mày kiếm đẹp đẽ vặn thành gồ ghề, lòng nóng như lửa đốt muốn biết, Tưởng Niệm ở đâu? Có phải ở chỗ Diêm Thương Tuyệt ?

      Ông cụ đứng dậy, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt hồi, sau khi xác định người đàn ông này giống như kẻ xấu, mới lấy trong túi tiến ra chiếc điện thoại di động: “Đây là của kia đánh rơi.”

      An Nguyệt Lê nhận lấy điện thoại di động,dùng sức nắm chặt, tự trách, áy náy tràn ngập trong các giác quan của , đánh mất .

      tai rốt cuộc ở đâu?

      “Bác, ông vừa người con kia bị ai đó mang rồi hả?’

      “A….người đàn ông mang ấy của ấy? ấy tên…”

      ?! ?! dựa vào cái gì mang ?

      Ông cụ cố gắn nhớ lại quá trình lúc nãy, nhưng còn chưa xong, vè mặt An Nguyệt Lê liền phẩn nộ mà chạy.

      “Aizz, người trẻ tuổi bây giờ là, lễ phép như thế, lời cảm ơn cũng .” Nhìn An Nguyệt Lê biến mất ở ngã rẽ, ông cụ khỏi thở dài.

      Tốt xấu gì ông cũng ở đây đến nửa tiếng đồng hồ, có lòng tốt giúp hăn nhặt điện thoại di động như thế, hù! lễ phép.

      Ngay lúc ông cụ thầm tự , trước mắt lại xuất bóng người cao lớn, là An Nguyệt Lê!

      xin lỗi ông, cảm ơn ông cho cháu biết, vợ chưa cưới của cháu ở nơi nào, cảm ơn!” kích động nắm lấy tay của ông cụ, nhàng vẫy cái, lời cảm ơn có phần hơi lộn xộn.

      Sau đó bỏ lại ông cụ với vẻ mặt mù mịt, vội vàng chạy .

      Diêm Thương Tuyệt! nếu dám tổn thương , có hủy trời diệt đất tôi cũng buông tha cho !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :