1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: , có nhà.

      Tính vẫn luôn là như vậy, chỉ cần cái liếc mắt khiến bạn nhớ kĩ người ấy, tựa như thế giới có sụp đổ ngay trước mắt bạn, bạn cũng để ý, bởi vì trong lòng bạn chỉ có người ấy, bạn luôn nhớ đến, luôn nghĩ đến. đó chính là tình

      tiếng ‘’ tựa như chứa đựng ‘thiên ngôn vạn ngữ’ (hàng ngàn lời muốn ), khiến người con trai trước giờ chưa từng cảm nhận qua ấm áp ở nơi mềm mại nhất trong lòng lại rung động mạnh.

      Bản thân người thiếu ấp ấm, trái tim có tình , giống như người bị cả thế giới vứt bỏ, ai nhớ đến tồn tại của .

      Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cha mẹ luôn rất bận rộn, chỉ biết cho nhiều tiền, sau đó lại với ‘cha rất bận, tự con tìm bạn cùng chơi ’. Mỗi ngày ngồi bàn ăn cơm vĩnh viễn cũng chỉ có mình , nhìn những món ngon đặc sắc bàn, tâm trạng để ăn cũng có.

      ra thứ muốn rất đơn giản, cần phải có cuộc sống vật chất quá tốt, chỉ cần người nhà vui vẻ sống chung cùng nhau là tốt lắm rồi, cũng cần vào trường học tốt nhất, sau đó lại thuê tài xế chở học, chỉ hi vọng cha mẹ có thể dắt tay , an toàn dẫn đến trước cổng trường học sau đó dặn dò câu ‘ở trường phải học tốt, đến lúc tan học cha mẹ lại đến đón con’. Như vậy là đủ lắm rồi, cũng đòi hỏi nhiều mà!

      Nhưng hai người họ phải xả giao công tác, ở cùng cũng chỉ có những người giúp việc trong nhà. cảm thấy thứ người khác có-------- có, cái có khiến người ta phải ngưỡng mộ---- -----thế nhưng lại chẳng quan tâm.

      Cha mẹ vĩnh viễn là bận, lúc có tâm , bọn họ cũng chưa bao giờ hỏi qua, miệng chỉ biết ‘tiền đủ xài ?’ dần dần muốn về nhà, cái nhà đó mãi mãi cũng chỉ có mình .

      cũng muốn học, bởi cha mẹ cũng quan tâm đến việc học của .

      Cho dù đạt thành tích tốt hơn nữa, bọn họ cũng vì thế mà tự hào về , vì vậy đánh nhau, tụ tập gây trở thành bài tập mỗi ngày của , cho nên 3 năm học cấp ba bị 5 trường trung học đuổi học, toàn bộ trường trung học ở thành phố A, cho dù là trường có thứ hạng cao cũng dám nhận , vì vậy bỏ học, nhưng mỗi ngày vẫn ra ngoài cũng bạn bè tụ tập như cũ.

      Những hành động tốt này của cũng chỉ vì muốn cha chú ý đến , chứ phải chỉ mãi qua loa cho tiền .

      Nếu bọn họ xem trọng thằng con trai này như , cần gì phải ra sức làm tốt mọi việc?

      ngờ lần này lại dùng cách này muốn cảnh tỉnh , có cha, vẫn là người cha ‘quan tâm’ như thế, vì sao bọn họ mãi thể hiểu , vẫn biết thay đồi trở nên như vậy là vì cái nhà kia có chút ấm áp sao?

      Đúng vậy! bọn họ cho đến giờ vẫn chưa hiểu .

      Nhìn nét đau thương mặt Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm có chút đau lòng.

      , chúng ta về nhà trước được ? Cơm mẹ nấu cũng nguội, mọi người trong thôn vì tìm , mà suốt đêm ngủ rồi!” Vui vẻ về phía Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm vươn cánh tay có phần hơi đen kéo lấy tay .

      Cúi đầu nhìn Tưởng Niệm, lại nhìn thấy vẻ mặt tốt, tái nhợt của , trong lòng như bị thứ gì đó đâm nhát đau.

      “Tôi có nhà!” mặc kệ cảm giác xót xa cùng nỡ trong lòng, rút tay ra cánh tay bị lôi kéo.

      Ngồi bãi cỏ, nhổ hết đám cỏ, Diêm Thương Tuyệt biết rất , nhà---- -----ở rất xa.

      , có nhà, sau này nhà của em chính là nhà của !” rồi đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, từ trong túi quần lấy ra chiếc chìa khóa đặt vào trong lòng bàn tay .

      , cái chìa khóa này cho , sau này là chìa khóa của nhà rồi.” Ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn hồn nhiên lại tràn đầy vui vẻ.

      vốn thích cái này, nhưng thấy trở về, lại cảm thấy bản thân lo lắng cho , lúc này lại càng đau xót, biết thực ra là người tốt, chỉ là dùng vẻ lạnh lùng để che đậy bản thân mà thôi.

      Nhìn chiếc chìa khóa tay, hốc mắt của Diêm Thương Tuyệt hơi ươn ướt, trái tim bị đóng băng như được hòa tan, hóa ra tình tồn tại.

      , mẹ từng chỉ cần tin tưởng vào tình được , cha của nhất định là rất thương , mọi người ở nơi này cũng rất thích .” Nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta phải say mê.

      “Sau này em cũng .” ( ôi ôi kua trai trắng trợn >< )

      “Cốc cốc----“


      Chương 10: có ý gì với ấy chứ?

      tiếng gõ cửa chói tai kéo Diêm Thương Tuyệt từ trong ký ức quay trở về thực tại, đưa tay phải vuốt vuốt mi tâm (nơi giữa hai đầu chân mày) có chút đau nhức, rất tự nhiên bỏ chiếc chìa khóa vào túi quần.

      “Vào ---- ----“

      Giọng giàu từ tính lại có chút khàn khàn vang lên, cửa văn phòng bị đẩy ra, người đàn ông khoảng 30 tuổi, vẻ tuấn tú của khiến người ta phải cảm thán!

      người mặc bộ âu phục màu đen nhàn nhã, mái tóc có vài sợi rời rạc ở hai bên tai, khiến người ta cảm thấy vừa đẹp trai lại vừa cuồng dã, đôi mắt phong lưu cám dỗ phụ nữ phải phạm tội, tin rằng chỉ cần cái liếc mắt có cả đám phự nữ tự nguyện---- ------ -----vì mà sống, vì mà chết. ( chém. >< )

      Khóe miệng thoáng nở nụ cười xấu xa tựa như tên vô lại, lại giống như người đàn ông tuấn nhưng chỉ xem phụ nữ là đồ chơi.

      “Sao----tâm trạng tốt?” Người đàn ông liếc nhìn, lập tức ngồi lên bàn làm việc của tổng giám đốc, đùa giỡn với con phi ưng làm bằng thủy tinh được thủ công điêu khắc tinh xảo, quý giá ở bàn.

      Nhìn nhìn. Đúng là! phải hàng dỏm.

      “Xích Cảnh, tôi-----và ấy gặp mặt rồi!” Diêm Thương Tuyệt ngẩng đầu nhìn, nét bi thương trong mắt cùng vẻ mặt lạnh như băng của phù hợp.

      Liếc mắt cái là nhìn thấu trò hề của , Tô Xích Cảnh càm thấy thích hợp đề làm diễn viên, nếu chắc chắn có cả trăm ngàn sơ hở.

      “Ha ha ha----Diêm Thương Tuyệt, cậu định dùng đôi mắt chan chứa nỗi nhớ thương như thủy triều kia mà mê hoặc sao, còn biết cậu nghĩ cái gì sao?!” Thu hồi đáng vẻ đùa cợt, Tô Xích Cảnh nghiêm túc đứng lên hỏi.

      Mối quan hệ của cùng Diêm Thương Tuyệt cả mức bạn bè, làm sao biết nét đau thương nơi đáy mắt cùa Diêm Thương Tuyệt chỉ là giả vờ, thường Diêm Thương Tuyệt mà muốn chơi, nhất định có người gặp nạn, bởi vì thủ đoạn của quá ràng, cho nên Tô Xích Cảnh đối với người con kia bắt đầu có chút nỡ rồi.

      ! Cậu định làm thế nào?”

      Diêm Thương Tuyệt đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra sấp hình, ‘bốp’ tiếng ném lên bàn.

      Trong hình có đôi nam nữ hôn môi ở những nơi khác nhau, có ở bên cạnh phòng thử đồ của cửa hàng, có ở trước mặt người bán hàng trong chợ bán thức ăn, còn có số là ở trạm xe bus, ở những nơi khác nhau, dáng vẻ khác nhau, nhưng đếu ái muội như vậy.

      Lúc người con ngượng ngùng cười, lúc lớn mật đáp lại, đều khiến cho người con trai trong hình tươi cười đến rạng rỡ, nhưng màn nóng bỏng này lại khiến cho người nào đó vô cùng suy sụp.

      Dĩ nhiên lúc này Diêm Thương Tuyệt biết, người con này bắt đầu ảnh hưởng đến lần nữa rồi.

      “A! ngờ con vịt vốn xấu xí kia giờ biến thành thiên nga trắng nha!” nhìn thông minh lanh lợi trong hình, Tô Xích Cảnh nhịn được trêu chọc .

      Tuy là mười năm trước có gặp qua lần, nhưng chỉ sợ sớm nhớ đến rồi.

      Nhớ lần đầu tiên gặp mặt trong năm đó, là ở công viên tưởng niệm Thanh Sơn, và cha mẹ tham dự tang lễ, bởi vì Diêm Thương Tuyệt hận đến tận xương tủy, nên để cho tham dự, vì vậy chỉ có thể ở bên đứng sau cây đại thụ mà xem tang lễ.

      Lúc đó mặc chiếc váy vải bông màu đen, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời ngập tràn nước mắt, ánh mắt đờ đẫn dừng bia mộ vợ chồng Diêm gia, có thể thấy thực đau lòng.

      đứng từ xa nhìn , mà lại chưa từng cảm nhận được tồn tại của .

      Nở nụ cười có chút tự giễu, Tô Xích Cảnh đem ảnh chụp tay dặt xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn Diêm Thương Tuyệt : “ giúp cậu, cậu cũng biết chuyện lúc đó, cũng thể hoàn toàn trách ấy, cha mẹ cậu……….”

      “Đủ rồi, Tô Xích Cảnh rốt cuộc muốn tôi phải làm thế nào? Lúc đầu tôi kiên trì muốn trở về, liền tìm mọi cách ngăn cảng, có ý gì với ấy chứ?”

      Cắt ngang câu chưa hoàn chỉnh của Tô Xích Cảnh mà , Diêm Thương Tuyệt bước từng bước đến gần Tô Xích Cảnh, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo cùng tàn ác. Con ngươi lộ ra tia sáng khát máu như loài sói.

      Diêm Thương Tuyệt-----trời sinh bản chất cường giả, nổi tiếng ở hai nhà hắc bạch, lúc 20 tuổi mình xông vào tổ chức Mafia, tại chỉ mới 28 tuổi liền nắm trong tay 3/5 huyết mạch kinh tế toàn cầu, thực lực của chính xác là thể xem thường, có ngày hôm nay cũng là vì hận thù và cũng là lời hứa với cha, muốn ‘Diêm Thị’ chỉ vang danh ở Châu Á, mà còn phải ‘hô mưa gọi gió’ toàn thế giới.

      Mà lúc này, thực làm được.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Em rất .

      Thời điểm lớn tiếng lên tiếng , là bởi vì bạn mãi mãi biết được điều bất trắc và vui mừng, cái nào đến trước, có đôi khi ràng trong lòng có người ấy, lại dùng vẻ lạnh lùng của mình đối xữ với người bạn mà cũng là người bạn , đào ra cái hó lớn cách nào vượt qua được.

      Hạnh phúc ra cũng rất đơn giản, chỉ cần nụ cười, ánh mắt là có thể làm cho người ấy vui vẻ, hạnh phúc.

      cũng cần che giấu, thời điểm hạnh phúc chính là với toàn thế giới ‘tôi có tình , tôi rất hạnh phúc.’, thời điểm đau khổ cũng chính là với toàn thế giới ‘tôi mất tình , bởi vì ai hiểu tình của tôi.’.

      Vì vậy , cần phải lo sợ, cần phải do dự, tình này phải dũng cảm mới có thể đạt được.
      --- -------@@@--- ----

      Bóng tối lan tràn ở vùng quê ở ngoại thành (ngoại ô), gian xunh quanh vùng tối đen, chỉ nghe thấy tiếng kêu ‘ọc ọc’ của những con ếch trong đồng ruộng, những căn nhà xung quanh sớm tắt đèn mọi người cũng sớm chìm vào giấc ngủ, chỉ có căn phòng trong ngôi nhà bằng gỗ này có ánh đèn dầu vẫn sáng rực .

      ngồi ở đầu giường, mái tóc tùy ý xỏa vai, da thịt trắng nõn mềm mại từ trong bộ đồ ngủ có hình hoạt hình ra, đôi mắt to trong suốt chập chờn mà nhìn về phía trước, dù cho nơi đó chỉ là mảnh tối đen, lông mi dài chớp chớp, lại giống như cánh bướm bay lượn, rất mê người, khóe môi nở nụ cười , tựa như con búp bê giữa khu rừng sâu, mặc dù chỉ ngồi đó, nhưng vẫn tản ra linh khí làm người ta thể khinh thường, chiếc khăn cầm tay rơi xuống mặt đất nhưng hoàn toàn biết.

      Nụ cười môi càng lúc càng tươi, ý cười càng lúc càng rang.

      Mùa hạ ban đêm luôn luôn có chút lạnh lẽo, từ lúc cửa sổ mở gió nhàng tiến vào, làm người ta cảm thấy có chút lạnh.

      Người con vẫn ngồi đó như cũ, tựa như nhớ lại chuyện nào đó có ý nghĩa khiến vui vẻ, môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

      Nguyệt Lê, em rất ……..” Tưởng Niệm tự thầm .

      Nhớ đến lần đó gặp Diêm Thương Tuyệt ở bệnh viện, Tưởng Niệm luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ trả thù mình, hại cả nhà An Nguyệt Lê, từ lúc mẹ qua đời, An gia nhận nuôi , xem như con ruột của mình, ân tình này, vẫn chưa trả được.

      Bây giờ người đàn ông như ma quỷ kia lại trở về, làm sao có thể lo lắng?

      Nhưng từ lúc ở bệnh viện trở về, mấy ngày nay, có xuất , lại giống như chưa từng xuất , mà đây chẳng qua chỉ là giấc mộng.

      Hơn nữa từ sau ngày đó, quan hệ giữa và An Nguyệt Lê lại tiến gần thêm bước, cả hai ngày ngày luôn dính lấy nhau, quan hệ tốt đến nổi khiến người khác phải ghen tị, cũng biết Tiểu Miểu cũng thích An Nguyệt Lê, nhưng chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng nha! Trong lòng An Nguyệt Lê có chị ấy, cho dù chị ấy có lấy được người của , nhưng cũng lấy được trái tim của a!

      thể phủ nhận, An Nguyệt Lê đối với chính là đến tận xương tủy, cho nên tại rất hạnh phúc.

      (ai~~ 1 người iu tận xương tủy, 1 người hận tận xương tủy, nản hà)

      “Tưởng Niệm? em ngủ chưa?”

      Ngoài cửa vang lên giọng đàn ông, rất dịu dàng, rất thanh nhã.

      Nghe thấy giọng ngoài cửa, Tưởng Niệm bỗng nhiên bật dậy, có chút bối rối nhặt chiếc khăn mặt dưới đất lên, nhanh chóng chỉnh sửa lại cổ áo hơi bị lệnh, lập tức bước ra mở cửa.

      Nguyệt Lê.”

      Cửa vừa mở ra, mùi hương thơm ngát của sữa tắm hòa cùng hương vị thơm tho cơ thể người con xong vào mũi, khiến An Nguyệt Lê đứng bên ngoài có chút si mê.

      Tưởng Niệm, người con từ xem như bảo bối, hôm nay lại tốt đứng trước mặt , cảm thấy rất hạnh phúc, năm đó lúc đau khổ nhất lại ở bên cạnh , biết nhất định chịu rất nhiều đau đớn, cho nên thề rằng sau này để phải rơi giọt nước mắt, kết quả thực bảo vệ rất tốt.

      Nhìn người con duyên dáng kiều trước mắt, An Nguyệt Lê kiềm chế được vui mừng, người con như hoa sen mới nở xinh đẹp như chiếc vương miệng quý giá, hôm nay thuộc về rồi, vô cùng tự hào.

      Tựa như rất lâu nhìn thấy gương mặt người , tiếng gọi, hai người cứ ôm chặt lấy nhau.

      “Ngày mai muốn đến thành phố C chuyến.”

      Chương 12: Có muốn gả cho hay ?

      “Ngày mai muốn đến thành phố C chuyến.”

      lâu sau đó An Nguyệt Lê mới lưu luyến thôi buông Tưởng Niệm ra, cứ muốn ôm chặt như vậy, đến đâu đến đó, cam tâm tình nguyện mà theo.

      Nghe tạm thời phải khỏi mình, có chút muốn, mới vừa tạo lập được mối quan hệ, muốn lại cùng xa nhau nhanh như vậy, nghĩ muốn cứ như vậy mà ở bên cạnh , giây cũng muốn cách xa.

      “Phải bao lâu? Có thể ?” cắn cắn cánh môi, hai mắt đẫm lệ mà nhìn , giọng cũng có chút nghẹn ngào.

      Bước lên bước , An Nguyệt Lê vươn tay kéo Tưởng Niệm vào phòng cùng nhau ngồi giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, bàn tay đầy vết chai sạn nhàng vuốt xuống nước mắt mặt Tưởng Niệm, nhìn thấy nước mắt của , tự trách, trách mình chăm sóc tốt cho .

      thể , chẳng lẽ bảo cha sao? Có lẻ mất vài ngày, lúc có ở đây em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, biết chưa?”

      thở hơi, tay An Nguyệt Lê ôm lấy bả vai nhắn của Tưởng Niệm vào ngực, lần nữa giọng : “ cũng nỡ xa em, luôn hi vọng có thể ngày ngày ở bên cạnh em, nhưng chuyện lần trước còn chưa giải quyết!”

      Cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người con , dáng vẻ an tĩnh kia làm cho người ta đành lòng xâm hại, cưng chiều mà đặt cằm lên đỉnh đầu , tham lam hút lấy hương thơm sữa tắm mái tóc, tiếp tục : “Người chủ lớn đó ở thành phố C, nên cùng Tiểu Miểu muốn cùng nhau chuyện chút?”

      Nghe muốn cùng người con khác ra ngoài, Tưởng Niệm khẩn trương vụt đứng dậy, thanh cũng đột nhiên lên cao: “ cùng chị Tiểu Miểu?!”

      đương nhiên biết chị Tiểu Miểu từ thích , lần này hai người lại muốn cùng ra ngoài, hiểu sao mơ hồ cảm thấy có chút đau, thể , đó là cảm giác rất kì lạ.

      Nhìn thấy kích động như vậy, An Nguyệt Lê đột nhiên nở nụ cười ấm áp, này tin !

      Nhưng điều này cũng cho thấy cũng giữ vị trí trong lòng , phải sao? Thân mật kéo ngồi xuống, nụ cười ở khóe môi ngày càng ràng, chứa đựng nuông chiều cùng tình cảm lời nào có thể miêu tả được: “Em ghen?!”

      Ba chữ ngắn ngủn, lại khiến nhất thời á khẩu thể trả lời được, hận thể cắt đứt lưỡi của mình, có ràng vậy sao?

      Nhìn bộ dáng có phần chán nãn của , An Nguyệt Lê bất đắc dĩ lè lưỡi liếm môi cái: “Được rồi, nghe lời vừa rồi em , rất vui vẻ, mặc dù em tin tưởng ---- ---“

      “Em sao tin tưởng .” chờ xong, vẻ mặt Tưởng Niệm uất ức bĩu môi .

      “Được, được, được, em có!” lúc chu môi lại ‘moa’ cái, làm cho người trong ngực lại càng thêm xấu hổ thôi.

      “Bởi vì chuyện này vẫn luôn là Tiểu Miểu xử lý, cho nên mang ấy theo thuận lợi hơn, trong lòng đây cũng chỉ có người con tên là Tưởng Niệm, đời này chỉ ấy, thương ấy, cố gắn mang lại cho ấy những thứ tốt nhất, chỉ cần là ấy muốn mọn, xin thề mãi mãi để ấy chĩu uất ức, suốt đời đối xử tốt với ấy, được ?”

      Cúi đầu nhìn thẳng vào , phát đôi mắt to xinh đẹp kia tích đầy nước mắt, biết đó là cảm động, đó là lời sao ra được.

      Nguyệt Lê! Suốt đời này được rời bỏ em, từng giây từng phút đều phải nắm lấy tay em, mãi mãi mãi mãi cũng đừng buông ra có được ?” chủ động hôn lên trán , đáy lòng lại khao khát có được tình .

      cũng từng có tình , nhưng cuộc tai nạn giao thông hủy mọi thứ, chỉ còn xót lại mình !

      cũng từng rất hận, hận ông trời bất công, về sau trở thành bạn của An Nguyệt Lê dần dần học được buông bỏ, nếu còn sống, dù vui hay vui đều cũng qua, hơn nữa lại luôn xem là bảo bối của mình như vậy.

      nắm chặt lấy tay em, nếu như cẩn thận thả lỏng ra, cũng là người đầu tiên tìm thấy em giữa biển người mênh mông.” ( >< làm dc gòi , fa ở đây mừ chém qài)

      muốn! em muốn buông tay! Nếu thả lỏng tay, cả đời này em trốn tránh , muốn gặp lại nữa.” lại nửa nửa làm nũng : “Vì vậy, nếu buông tay em, mãi mãi mất em.”

      Giờ phút này Tưởng Niệm làm An Nguyệt Lê trong khoảng khắc đờ người ra, sao? đánh mất sao? Nếu như cẩn thận đánh mất, biến mất luôn sao? (còn phải hòi, xớ đáng)

      Có chút lo sợ, thể để cho chuyện như vậy xảy ra, vội vả nắm lấy bở vai nhắn của Tưởng Niệm, cực kì nghiêm túc nhìn : “Chúng ta kết hôn ! Chờ trở về chúng ta đính hôn trước, sau đó chờ em đủ tuổi chúng ta liền kết hôn có được ?”

      Nhìn ánh mắt nghiêm túc chút tùy tiện của , chân mày nhíu chặt nhô ra như ngọn núi , Tưởng Niệm cả kinh run lên, đôi mắt sáng cực kì kinh hãi nhìn .

      …. cái gì?

      “Em từ chối chứ? Rốt cuộc có bằng lòng hay ? Có muốn gả cho hay ?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho .

      “Em….Em…” Lời khiến lưỡi như bị buộc chặt, mất cả buổi cũng chẳng đầy đủ được câu chỉ mấp máy mỗi từ ‘em’, những ngón tay giao lại với nhau, Tưởng Niệm ngồi ở đầu giường có chút ngượng ngùng.

      Nghĩ đến chỉ cần dũng cảm tiến gần hạnh phúc thêm bước, đó lại là hạnh phúc mà ao ước, đôi mắt chứa chan tình cảm mà với An Nguyệt Lê: “Bằng lòng! Chỉ cần có thể mang lại hạnh phúc cho em.”

      Nghe xong lời , An Nguyệt Lê thở hơi dài, cũng may, cũng may ấy bằng lòng.

      Ánh mắt mê luyến chăm chú nhìn vào gò má ửng hồng của Tưởng Niệm có chút ngây ngốc, khóe môi nở nụ cười nhàng mà hạnh phúc, cuối cùng cũng với lời luôn giấu trong lòng, mỗi ngày nhìn thấy lúc lúc ở bên cạnh, muốn làm cái gì cũng được, cảm giác này hạnh hạ sắp phát điên rồi, tại cũng ra, cưới ---- ----- còn là giấc mơ nữa rồi.

      xong lời này Tưởng Niệm chỉ cảm thấy mình dũng cảm, bởi vì phải người nào khi ở trước mặt người mình đều có thể hành động theo lòng mình, có chút say sưa nhìn chằm chằm gương mặt tuấn của An Nguyệt Lê, khẽ cắn môi dưới, trong lòng lặng lẽ nghĩ, người đàn ông này đúng là người sau này dựa vào, trong lòng so với ăn mật ngọt còn ngọt hơn nha!

      Thời gian tựa như lắng đọng lại thành khối, bởi hai người họ nhìn nhau lâu sau đó lại biến thành dùng nụ hôn nồng nhiệt để nỗi lòng của nhau.

      An Nguyệt Lê tình cảm dâng trào ôm lấy Tưởng Niệm, hận thể mang khảm sâu vào thân thể, lưỡi của từ từ đưa vào miệng , cùng chơi đùa với chiếc lưỡi thơm tho của , lúc quấn lấy lưỡi dùng sức mút, lúc đầu lưỡi khẽ nhấm nháp hương vị của , lúc lại dùng sức cắn lên môi dưới của , lúc lại dùng đầu lưỡi trêu đùa mãi trong miệng .

      Bàn tay cũng nhịn được cách lớp áo ngủ vuốt ve lưng , da thịt vô cùng mềm mại khiến phòng tuyết vững chắc của An Nguyệt Lê bất chợt sụp đổ.

      muốn ! Tất cả các giác quan cũng vì vậy mà điên cuồng!

      Mà Tưởng Niệm lại vô cùng ngây thơ, chỉ có thể để mặt xâm chiếm, hé miệng mặc cho lưỡi ở trong miệng ngừng mút, đôi khi có đáp trả, lại khiến cho người đàn ông thêm càn rỡ mà hôn , đôi tay chỉ có thể níu chặt lấy quần áo thắt lưng của .

      Mà mặt trăng vừa rồi còn lẩn trốn chịu xuất cũng ló dạng, ánh trăng chiếu vào, trong căn phòng như được khoác lên lớp vải màu bạc, có vẻ tĩnh lặng và đẹp đẽ.

      Hai người họ dường như muốn mãi mãi ngăn lại đối phương, vẫn như vậy mà ôm hôn chịu tách rời.

      biết qua bao lâu, hai người mới chịu ngừng lại, nhìn hô hấp có phần dồn dập, cánh môi đào đỏ mọng hơi sưng của Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê cung chiều dịu dàng vuốt mái tóc đẹp đỉnh đầu Tưởng Niệm, giọng lại mang theo chút trách cứ: “Đều tại em, xém chút nữa là ăn em rồi!”

      phút bất chợt muốn , nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì nghĩ muốn trong ngày kết hôn cho đêm động phòng hoa chúc khó quên.

      Nghe xong lời , Tưởng Niệm ra sức áp chế cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng, cũng muốn mang bản thân mình giao cho , giao thời khắc tốt đẹp của cho , nhưng lời mẹ cũng dám quên.

      Nhớ lại bao nhiêu năm nay, mẹ cố gắn như thế cũng chỉ để có cuộc sống tốt hơn, sau cùng lại chết vì bệnh tật, trong lòng khỏi cảm thấy đau buồn.

      Mà người đàn ông trước mặt đây vô cùng thương lại cố gắn áp chế chính mình, lại khiến có chút đành lòng.

      Nguyệt Lê, nếu …..nếu ….chúng ta…” Xoay người đưa lưng về phía An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm tự thầm .

      Lời mẹ dám quên, nhưng đứng trước mặt người đàn ông mình muốn che dấu, cũng muốn nhìn kiếm chế như vậy, lúc này chỉ muốn lấy hết can dảm với , đêm nay muốn trở thành người của , nhưng loay loay hoay hoay thế nào cũng thể hoàn chỉnh cả câu.

      “Tưởng Niệm---“

      biết muốn điều gì, cắt đứt lời , xoay người lại để đối diện với , cúi đầu nhìn vào mắt ngoại trừ kinh hãi còn có chút thương tiếc, có biết hay lúc này hoàn toàn dám muốn , bởi vì biết còn chưa chuẩn bị tốt.

      chờ em! Biết ? chờ em chuẩn bị tốt mới thôi, cần cố gắn chiều theo ý , nếu đau lòng!” giọng vẫn là dịu dàng như vậy, ánh mắt vẫn là thâm tình như thế, mặt mãi mãi nở nụ cười có phần thương.

      Cúi đầu chóp mũi dụi dụi vào chóp mũi của Tưởng Niệm, khẽ hôn cái lên trán , xoay người xải bước ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng dần dần biến mất, cảm xúc của Trưởng Niệm rối ren, đây là người đàn ông tận xương tủy, làm sao mới có thể báo đáp đây?

      Cuộc sống của từ sau năm 8 tuổi đến bây giờ, cũng 10 năm rồi! trong 10 năm luôn luôn lặng lẽ bỏ ra, từng giọt mồ hôi của đều nhìn đến trong mắt, để chịu chút uất ức, cái gì cũng đều cho thứ tốt nhất, bản thân lại bắt đầu chịu đựng.

      Hít mạnh hơi, đè nén chút xúc cảm trong lòng, ngẩng đầu cố gắn mang dòng nhiệt trào ra chảy xuống kia ép trở lại.

      được khóc! muốn mĩm cười tươi cùng trải qua từng ngày.

      Ngoài cửa sổ gió đột nhiên thổi mạnh, thổi đến những cành cây bên ngoài vang lên tiếng ‘xào xạc’, người bên trong phòng chỉ lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn về hướng khuất bóng.


      Chương 14: Cho chiếc Porsche 911.

      Diêm Thị-------đứng hàng đầu về khách sạn, bất động sản, càng công-ten-nơ, là trong những tập đoàn hung mạnh có số lượng hàng tiêu dùng khổng lồ ở tại siêu thị , có nguồn vốn khoảng 1000 triệu USD, nay có số lượng công nhân hơn 30 vạn người, nhưng đến Diêm Thị người toàn thế giới đều biết đến, chính là vị tổng giám đốc này---- -----Diêm Thương Tuyệt là huyền thoại.

      Tin đồn……..

      Năm ấy 25 tuổi mình dũng cảm xông vào tổ chức Mafia của Mĩ, 28 tuổi là quý tộc độc thân có giá trị con người lên đến hơn ngàn triệu đô-la.

      , hầu như là ai cũng biết, là con người nham hiểm, lòng dạ thâm sâu, kẻ lăn lộn đường còn biết tác phong làm việc của cực kỳ tàn khốc và tuyệt tình, đắc tội với người như cần phải xuống địa ngục, chỉ là sống bằng chết, cho nên ai có thể chọc giận sau đó còn có thể toàn vẹn trở về.

      Nhưng dù là người đàn ông mang theo vẻ tàn nhẫn như vậy, vẫn khiến phụ nữ si mê, dù chết cũng lòng , nhưng cũng chính là chuyện tàn nhẫn.

      Nghe đồn….

      bao giờ rung động trước bất kì người phụ nữ nào, tuần lại đổi bạn giường, mỗi cái giường, người phải là người mẫu, ngôi sao nổi tiếng, cũng là những người mà xã hội gọi là mỹ nữ có tiếng, cho dù đối với phụ nữ lòng, nhưng vẫn có nhiều phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà gần gũi .

      Bất luận là vì gia tài bạc triệu của , hay vì dáng vẻ tuấn của , hoặc là lòng .

      chung tất cả phụ nữ chỉ có thời hạn tháng được đảm bảo chất lượng, trước giờ cũng lưu luyến qua bất kì người phụ nữ nào.

      Đối với , phụ nữ đều giả dối, chỉ có thể vật phẩm điều tiết sinh hoạt, có khả năng mua lại, cho nên vô tình, khi phát người phụ nữ , vậy tặng cho Diêm Vương.

      Ít có người biết được còn có thân phận khác----người cầm đầu tổ chức Đế.

      Diêm Thị.

      Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất ở tầng 128 chiếu vào căn phòng làm việc sang trọng rộng chừng 200m², chiếc thảm lông cừu màu trắng sữa nhập khẩu từ Nga, ghế sofa màu nâu nhập khẩu từ Pháp, đèn thủy tinh tao nhã yên ổn treo ngược trần nhà theo kiểu cách Châu Âu, ở phía nam và phía bắc đều là tủ rượu, bên chứa đầy những loại rượu đỏ quý giá ở trang viên Bordeaux, còn có Brande còn xuất thị trường.

      Người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc vẻ mặt nghiêm túc nhìn bản hợp đồng tay, lúc nở nụ cười khinh thường, lúc bất mãn nhíu mày, dáng vẻ cần nhìn thẳng hay nhìn nghiêng cũng đều vô cùng tuấn.

      “Mị Cơ, gọi giám đốc Tô đến đây.”

      Vươn ra bàn tay xương cốt rắng rỏi, ung dung đè xuống điện thoại nội bộ, tiếng Diêm Thương Tuyệt giàu từ tính đậm mùi vị lãnh khốc vang vọng cả căn phòng trống trãi, giọng vô cùng ràng.

      lâu sau cửa phòng đột nhiên được mở ra, bóng dáng màu tím vẻ mặt Tô Xích Cảnh cười xấu xa xuất trong văn phòng.

      là! Tên nhóc này chẳng lẻ có mắt ở sau lưng sao? ở phòng ăn vụng trộm cũng bị bắt được? Xem ra lần sau phải xem thử nơi đó, đong đưa cái đầu có chút nghiêm chỉnh về phía trước.

      “Tìm có việc à? Cậu biết thiếu gia chơi đùa vui vẻ hả? Trợ lý của lâu lắm rồi cũng chưa thấy đúng giờ như vậy, lão đại cậu gọi đường dây nóng, liền lập tức đến đây! Tiếp theo cậu có ngọn lửa nào cần phải dập à?”

      Tô Xích Cảnh y như gà mẹ mà lãi nhãi, hoàn toàn để ý đến bên mặt tối đen của Diêm Thương Tuyệt.

      Hai tay chống lên bàn làm việc bằng gỗ lim, cúi đầu nhìn bản hợp đồng Diêm Thương Tuyệt cầm tay, gật gật đầu tán thưởng, Ưm! tồi! tên nhóc này làm việc càng ngày càng có hiệu suất rồi, lại bản hợp đồng kinh doanh hơn ngàn vạn tới tay.

      Nhìn dáng vẻ bất cần đời của Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt khỏi cảm thấy nhức đầu: “Ngày mai Paris.”

      Vài chữ ngắn gọn ràng được thốt ra từ đôi môi mỏng gợi cảm của Diêm Thương Tuyệt, vẫn lạnh băng có chút nhiệt dộ, nhưng lại giảm tàn nhẫn tuyệt tình, tăng thêm phần mệnh lệnh.

      Tô Xích Cảnh ờ bên cạnh vẫn còn chìm đắm trong bản hợp đồng hơn ngàn vạn vui vẻ thôi kinh hãi xém chút nữa quai hàm rớt xuống đất, phải đâu! Hôm trước mới từ Canada trở về à? Người đẹp mới vừa giành được còn chưa mang lên giường ủ nhiệt, lại phái !

      “Này! Những người khác trong công ty đều chết rồi à? Làm gì mỗi lần đều bắt hả? lần này bảo cái gì cũng !”

      xong Tô Xích Cảnh có chút tức giận đến tủ rượu lấy ra chai rượu đỏ nước Pháp năm 75, liền mở to miệng uống ngụm lớn, Ưm! Đúng là đồ tốt!

      Xem ra bữa nào phải đến nhà Diêm Thương Tuyệt chuyến, má ơi! Cũng nên để trở về kiếm chút béo bở chứ! Lần nào cũng đều xem như nô lệ.

      Dù sao Diêm Thị có được ngày hôm nay, , sao cũng là người có công lớn nha!

      Nhìn Tô Xích Cảnh há to miệng uống rượu đỏ cất giấu vài năm, đôi mày kiếm của Diêm Thương Tuyệt hơi hơi nhíu lại, gương mặt tuấn thoáng chốc trở nên khó coi.

      “Cho chiếc Porsche 911.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc.

      Vừa nghe đến ‘Porsche 911’, Tô Xích Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú, hai mắt lóe lên phát ra tia sáng, vẻ mặt vốn ảm đạm đen thui có chút ánh sáng trong chớp mắt trở nên sáng lạng, để rượu xuống, bước nhanh đến trước mặt Diêm Thương Tuyệt, vui mừng hòi.

      ?!”

      “Lập tức biến mất, nếu cũng thành giả.”

      Diêm Thương Tuyệt nhíu mày, đứng dậy, con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào rất nhiều rượu nổi tiếng của bị Tô Xích Cảnh uống.

      Xem ra nên để rượu ở chỗ này….

      Vừa dứt lời, thấy bóng dáng Tô Xích Cảnh rồi.

      Diêm Thương Tuyệt mình đứng trong căn phòng làm việc rộng lớn sang trọng, con ngươi u ám phát ra những tia sáng khát máu, lan tràn khắp người bao phủ toàn bộ căn phòng.

      Tưởng Niệm-------cuộc sống bi thương của , bắt đầu từ bây giờ.
      ------@@@-----

      khí ở vùng ngoại thành đặc biệt trong lành, mỗi tấc bùn đất đều trải qua thử thách của thiên nhiên, vì vậy ngay cả hương vị cũng làm cho người ta nhịn được mà lưu luyến.

      Gió nhàng thổi qua cành Dương Liễu, tựa như người con xinh đẹp lay động theo chiều gió, gió thổi qua toàn bộ vùng nông thôn, khiến nó tựa như tách khỏi chốn thành thị ồn ào lại tăng thêm phần yên tỉnh cùng tốt lành của vùng thôn quê, khắp nơi đều là màu xanh biếc, làm người ta càng thêm gần gũi với thiên nhiên, bởi vì ôm ấp của thiên nhiên luôn luôn dịu dàng êm ái.

      “Chú An! Con muốn vào thành phố chuyến!” dường lớn bên trong nhà máy, từ cửa sổ tầng 2 truyền đến thanh vô cùng trong trẻo như tiếng chuông bạc.

      Đứng ở cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn xuống dưới thấy An Chí Viễn tháo gỡ vật liệu gỗ, Tưởng Niệm hô to.

      “Vào thành phố? Vào thành phố làm gì?”

      Nghe thấy giọng của , An Chí Viễn đứng lên lấy cái khăn lông vắc cổ lau mồ hôi mặt, ngước đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của người con tầng hai.

      Người đàn ông gần 50 tuổi nhìn qua có hơi mập, cái bụng bia là cực kì to, người mặc chiếc áo trắng chữ T, phía dưới mặc cái quần ngắn ngang đầu gối lại phối hợp với đôi dép lê mang trong nhà, tràn dầy khí chất dân dã.

      Trong nháy mắt Tưởng Niệm xuống dưới lầu, mặc người chiếc váy lụa Hàn Quốc màu xanh nhạt trông thoải mái nhàng, phối hợp với chiếc thắt lưng rộng màu trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại tùy ý buột thành búi, gương mặt trắng nõn có thoa chút phấn trắng điểm, nở nụ cười , khiến người ta có cảm giác tươi mát.

      “Chú An! Có công ty đồng ý cho con đến chỗ ta thực tập, con muốn xem thử!”

      được!”

      Nghe muốn ra ngoài làm việc, vẻ mặt An Chí Viễn vốn hiền lành lâp tức trở thành bộ dạng ‘bất nộ tự uy’ ( giận mà uy).

      Có trời biết! Dáng vẻ Tưởng Niệm nhà ông có bao nhiêu là dụ sói về nhà, đàn ông trong thành phố đều là đám lang sói đói khát, nhìn thấy con xinh đẹp liền muốn xông về phía trước, giống với những con người phúc hậu giản dị nơi nông thôn thế này à!

      Tưởng Niệm chính là bảo bối của ông nha, nếu như bị người khác dụ dỗ, đến lúc đó con của ông phải làm thế nào?! Nghĩ xem hậu quả có nhiều nghiêm trọng a!

      “Chú An?!”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú An, Tưởng Niệm có hơi khó hiểu, được công ty lớn đăc cách (phá lệ) tuyển dụng, việc này đáng để ăn mừng sao? Nhưng vì sao vẻ mặt chú An lại khó coi như vậy!

      Ông làm sao vậy? làm sao lại phản đối thế?

      “Chú An, chú sao vậy? Sắc mặt tốt nha!” Mở to hai mắt, chớp chớp dùng ánh mát vô tội nhìn An Chí Viễn.

      “Dù sao chú cũng đồng ý việc con ra ngoài làm!” An Chí Viễn lấy cái khăn cổ xuống phủi sạch bụi bậm người, có chút tính trẻ con mà .

      “Vì sao? Người ta dễ dàng gì phá lệ tuyển dụng con, vì sao thể được?”

      Bởi vì học chuyên ngành kế toán, bây giờ trường học cho nghỉ, đúng lúc có thể tìm cơ hội rèn luyện bản thân chút, sẳn tiện cũng có thể coi là học tập a!

      Trường học của có rất nhiều người muốn tiến vào công ty đó, chỉ có đãi ngộ tốt còn có thể học được này nọ, tại sao người khác phải tìm người có quan hệ cũng vào được, còn mình được phá lệ tuyển dụng, ngược lại chú An sao lại vui vậy?

      Cắn môi, Tưởng Niệm cúi đầu có chút uất ức liếc nhìn vẻ mặt mấy cao hứng của An Chí Viễn.

      “Bởi vì trong thành phố có nhiều kẻ xấu háo sắc! chú lo lắng!”

      Nhìn vẻ mặt oan ức của Tưởng Niệm, ông có chút đau lòng, phải biết rằng là đây cũng là tiểu cục cưng của ông a! huống chi lúc con trai bảo bối , dặn dặn lại muốn ông trông chừng tốt đứa con dâu tương lai này, ông cũng thể để cho người khác kiếm được lợi.

      Hả?! đây là có ý gì? Miệng há to có thể nhét vừa cả quả trứng cút, đôi mắt sáng cũng dần dần trở nên to hơn.

      “Chú An! Có phải chú suy nghĩ nhiều quá rồi !”

      Do dự hồi, Tưởng Niệm mới ngước mặt nhìn gương mặt tức giận của An Chí Viễn, bây giờ trong mắt trong tim tất cả đều con trai quý của ông, người khác để vào mắt á!

      Nghĩ đến An Nguyệt Lê, mặt Tưởng Niệm nở nụ cười hạnh phúc, mới ngày thôi, lại thấy giống như thế kỉ, rất nhớ , mặc dù thỉnh thoảng có gọi điện thoại hỏi ăn cơm chưa? Khi nào trời lạnh phải mặc thêm nhiều áo! Đêm khuya phải nghĩ ngơi sớm chút! Nhưng cảm giác giống như khi ở bên cạnh , nhớ rồi.

      Nghĩ đến kiếp này có người đàn ông thương như vậy, bỏ hết tất cả mọi thứ để cho hạnh phúc, làm sao có thể cảm động làm sao có thể ngoan ngoãn bị người khác dụ dỗ chứ.
      Tuyệt ca lên sàn
      Chương 16: Xử lí bọn nó.

      Nhìn vẻ mặt gần như là bất lực do dự của Tưởng Niệm, An Chí Viễn lại càng thêm đau lòng, khoát tay: “Thôi, thôi! Chú muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của con, nếu để tên nhóc nhà chú nhìn thấy, chắc chắn chú ức hiếp con!”

      Ai!! Người nào chẳng biết ông chính là con cọp giấy, có lớn tiếng cũng được lời cay độc, hơn nữa đối với Tưởng Niệm, nhìn bộ dạng xót xa cho chính bản thân mình, lại giống như người bị chịu uất ức, ông cũng đành lòng, tuy trong thành phố có nhiều kẻ lang sói, nhưng bản thân mình chú ý hẳn cũng xảy ra vần đề gì lớn đâu.

      Nghĩ vậy An Chí Viễn đứng lên, từ miệng lớn tiếng thốt lên câu: “Tự con phải quan sát kỉ, nên xem ai cũng là người tốt biết chưa? Con mà xảy ra chuyện gì, tên nhóc thúi Nguyệt Lê kia chắc chắn hận chú, biết chưa?”

      Nghe ông mở lời , gương mặt Tưởng Niệm nở nụ cười ngây ngô, vu vơ gãi gãi cái trán, ngượng ngùng : “Ai nha! Chú An! Bản thân con cũng người ngu ngốc, con chú ý mà!”

      Như là nhớ ra vấn đề gì, gương mặt Tưởng Niệm ửng hồng qua ôm lấy cánh tay của An Chí Viễn, gióng mềm mại như làm nũng: “Chú An, con biết chú lo lắng điều gì, chú yên tâm ! Đàn ông có đẹp trai hơn nữa cũng lọt vào mắt con á, nơi này của con chỉ có Nguyệt Lê!” ( @@ Tuyệt hết cửa rồi!!!)

      rồi lại dùng ngón tay chỉ ngay đúng vị trí trái tim mình, vẻ mặt nghiêm túc.

      An Chí Viễn liếc mắt nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tưởng Niệm, còn suy nghĩ câu vừa rồi của , trong lòng thực vui vẻ a!

      “Con đúng là bé xấu!” bật cười dùng ngón tay chỉ vào đầu Tưởng Niệm, trong lòng cũng bởi câu vừa rồi của mà cực kì vui vẻ, chỉ cần trong lòng có con trai của ông là tốt rồi.

      “Còn ? Tới trễ chú chịu trách nhiệm nha!”

      Ông càng ngày càng thích con dâu này rồi, xem ra phải kêu tên nhóc thúi kia nhanh chóng đón vào cửa chút.... ....
      --- --------@@@--- --------

      Từ công ty bước ra ngoài tâm trạng của Tưởng Niệm rất tốt, ngờ lại dễ dàng thông qua như vậy, lúc mới đầu còn có chút cảnh giác, tập đoàn có tiềm năng như vậy, nay quy mô càng ngày càng lớn, vì sao lại cố tình chọn ?

      Trước khi đến có nghe giáo Ngô tổng giám đốc của công ty này ra là bạn cùng ban với , mà vì ở trường từ nhân phẩm cho đến học vấn đều xuất sắc, coi như là người được giáo Ngô xem trọng, vì vậy nên mới giới thiệu cho !

      Cũng vì vậy mới yên tâm lớn gan mà đến công ty này, nghĩ lại là giáo Ngô giới thiệu chắc là an toàn ! Dù sao bây giờ cũng là ngày nghĩ, ở nhà cũng chẳng có chuyện gì làm, hơn nữa còn có thể cùng với đồng nghiệp học hỏi lẫn nhau, sao nữa cũng là chuyện tốt nha!

      Từ công ty ra ngoài, Tưởng Niệm định siêu thị mua ít nguyên liệu, trở về ăn mừng ăn mừng, sẵn tiện mang tin tốt này với An Nguyệt Lê.

      Hưng phấn mà lấy điện thoại di động ra, Tưởng Niệm cảm thấy lúc này cần phải gọi điện cho An Nguyệt Lê, nghĩ trước hết phãi cho biết cái tin tốt này: “Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi khóa máy, xin gọi lại sau, sorry.....”

      Đầu bên kia truyền đến giọng nhàng cực kì dễ nghe, lần lại lần nhắc nhở , An Nguyệt Lê tắt máy rồi.

      Có lẻ bận ! Tự an ủi mình như vậy.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi đó là nơi mẹ sống, Tưởng Niệm từ từ nhám hai mắt trong lòng thầm: ‘Mẹ, người thấy sao? Con vô cùng hạnh phúc.’

      “Đùng----“ tiếng, bầu trời vang lên tiếng sấm, theo đó tia chớp chói mắt cũng xuất , sắc trời trở nên vô cùng u ám, mây đen dường như kéo đến dày đặc áp xuống, trong chớp mắt những hạt mưa nhanh chóng rơi xuống, rơi thẳng xuống, đánh vào người Tưởng Niệm, thấy có chút đau.

      “A!? trời mưa! Mình phải làm sao về nhà đây?” Trong miệng lẩm bẩm.

      Dùng cái túi xách trắng sạch tay che lên đỉnh đầu Tưởng Niệm nhanh chóng chạy về hướng trạm xe bus, dùng sức vỗ vỗ những giọt nước đọng tên váy, mới phát trận mưa to mới nãy khiến chiếc váy của ướt cả rồi.

      Chán nãn mà chu đôi môi đỏ mọng, quay đầu lại thấy vài tên đàn ông cũng tránh mưa ở bên cạnh, mấy tốt lành mà quan sát mình, Tưởng Niệm có chút lo lắng, lo lắng mà hơi mấp máy đôi môi đỏ mọng, bàn tay bé nắm túi xách cũng chợt nắm chặt, vẫn luôn được An Nguyệt Lê bảo vệ tốt, những ánh mắt tà dâm như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhất thời trong lòng có chút phát lạnh.

      Ngay sau đó dùng túi xách bảo vệ cảnh xuân trước ngực, Tưởng Niệm sợ hãi chạy ra khõi trạm xe, nhưng những hạt mưa vẫn rơi rơi xuống người , còn có những tên đàn ông kia cũng ở phía sau đuổi đến.

      Tăng nhanh nhịp bước, Tưởng Niệm sợ đến đổ mồ hôi lạnh, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể bỏ lại những tên đàn ông kia.

      đẹp. Chạy cái gì đó.”

      bé, đừng chạy mà! Cùng đại ca vui đùa chút nha!”

      Những tiếng thô tục thấp hèn ở sau lưng dần dần kéo đến gần.

      Vẻ mặt Tưởng Niệm nóng như nước sôi cuồn cuộn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Nguyệt Lê! Nếu bây giờ có Nguyệt Lê ở đây tốt rồi, hai hàng lệ trong suốt theo gương mặt chảy xuống.

      “Mị Cơ, xử lí bọn nó-----“

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Sợ tôi ăn em.

      “Mị Cơ, xử lí bọn nó.”

      Giọng cực kì lạnh lùng tàn nhẫn từ trong chiếc xe hơi sang trọng vang lên, người đàn ông chuyện nhìn vài tên đàn ông ở ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập chết chọc.

      “Vâng------“

      Chỗ ngồi bên cạnh tài xế là toàn thân mặc bộ đồ công sở màu đen, mái tóc đen dài được buột đuôi ngựa cao, gương mặt trái xoan thoa chút phấn trang điểm, nhưng vẫn quyến rũ, đôi mắt phượng xinh đẹp, sóng mũi thẳng tắp như chim ưng, đôi môi đào nhắn có màu hồng nhạt, chỉ là gương mặt chút biểu cảm, vẻ đẹp lạnh lùng khiến người ta dám tiếp cận.

      Động tác xuống xe nhanh nhẹn, mở cây dù màu đen, bước nhanh đến chỗ vài tên đàn ông kia, ai thấy ra tay như thế nào, chỉ biết là lúc đứng ở trước mặt bọn họ, cả ba tên đàn ông toàn bộ đều ngã xuống đất, thanh đánh nhau.

      có tiếng súng, mọi thứ nhanh đến nổi làm người ta tưởng tượng nổi, tóm lại chỉ cần dùng 3 giây giải quyết những tên cặn bã đó.

      Tưởng Niệm biêt chút gì vẫn như người điên mà chạy về phía trước, cũng biết những phiền phức kia bị người đàn ông tên là ‘Diêm Thương Tuyệt’ giải quyết rồi.

      Đợi đến lúc Mị Cơ quay trở lại xe lần nữa, người đàn ông trong xe tao nhã giơ cổ tay nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Rolex, có phàn tán thưởng: “Mị Cơ, công phu của nhìn có tiến bộ.”

      Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ làm người ta chịu nổi.

      ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế cũng chỉ gật đầu, cánh môi hơi nhếch cũng có mở miệng, nhưng lại bởi vì lời của người đàn ông, đáy mắt lộ ra chút tự tin, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

      có ông chủ là dạng người gì, có thuộc hạ cũng là dạng người đó, hai người này cũng như nhau lạnh tựa như băng.

      Rất hài lòng với biểu im lặng của Mị Cơ, theo cũng phải giống , trước giờ nhiều câu vô nghĩa.

      “Theo sau.” Vẫn như cũ đơn giản ràng.

      Tưởng Niệm chỉ biết là muốn sử dụng hết sức lực để chạy, vẻ mặt khủng hoảng, thậm chí cả người còn hơi run, biết là do mắc mưa mà có chút lạnh run, hay là bởi vì sợ, lúc này chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời , nếu bị bọn họ đuổi đến xong rồi, cơn mưa này to đường lại có người nào.

      Lỡ như.... .....

      “Két------“ tiếng, chiếc Maybach 62S ngang ngược mà dừng ở bên cạnh Tưởng Niệm.

      “A---“ bất ngờ bị tiếng phanh xe dọa sợ làm Tưởng Niệm hét lên tiếng kêu thảm, cũng bởi vì phản ứng thái quá mà dẫn đến túi xách rơi xuống mặt đất trong vũng nước.

      “Lên xe.”

      Tưởng Niệm chuẩn bị mở miệng chất vấn ngẩng đầu lại nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi trong xe, gương mặt nhắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hai mắt cũng ngừng trừng lớn, đôi chân cũng vô thức lùi về phía sau.

      ?!”

      tiếng ‘’ làm người ông lười biếng ngồi trong xe phút chốc thân thể cứng ngắt, hai con ngươi tựa như sói cũng hơi híp lại chút, trong mắt càng tăng thêm vẻ băng lãnh rét thấu xương.

      Mười năm rồi! mười năm trước cũng có luôn luôn theo sau lưng vẻ mặt dịu dàng gọi tiếng: “.”

      , mẹ chìa khóa này cho , sau này chúng ta chính là người nhà.”

      , em được, có thể cõng em ?”

      , sau này em cũng !”

      , em cố ý, xin lỗi….”

      Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa hai người họ rạn nứt, có hàn gắn cũng được.

      Cha mẹ qua đời khiến cực kì bi thương, mâu thuẫn gia đình vừa được hóa giải, để có thể thực có được tình thương của cha mẹ, thực mái ấp gia đình, nhưng ông trời cũng bày ra cho trò đùa lớn ! bởi vì tham lam vô tri của , vụ tai nạn giao thông, hủy tất cả mọi thứ.

      thể trở lại như trước kia nữa rồi
      (editor tự an ủi: cái này gọi nhau lắm cắn nhau đau >< )

      Nhìn gương mặt nhếch nhát của , mi tâm của Diêm Thương Tuyệt nhíu lại, tạo thành điểm nhô lên trông như ngọn núi, đôi môi mỏng lại hấp dẫn lúc khép lúc mở mà : “Lên xe.”

      Sửng sốt nhìn , tiếng mê người này giọng chân vang lên bên tai, vẫn là lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, mặt có chút biểu cảm, nhưng vẻ tuấn vẫn ràng như vậy.

      Lên xe?! muốn làm gì? Muốn bắt đầu trả thù sao?

      Tưởng Niệm lắc đầu cái, cắn chặt môi dưới, liên tục lùi về phía sau, muốn, muốn ở cùng với , còn là người từng sẵn lòng cõng chạy khắp núi rồi.

      -----sợ , bởi vì còn là người có thể ôm kể cho nghe những câu chuyện xưa, cũng còn là người cùng gánh nước trong đêm khuya nữa rồi. biết thay đổi!

      “Thế nào? Sợ tôi ăn em?”
      Chương 18: Em gánh nổi trả thù của tôi sao?

      Sợ hãi rụt rè mà lên xe, Tưởng Niệm ôm túi xách vô cùng dơ bẩn, cúi đầu cắn môi co người lại sang bên, lo lắng mà quan sát chiếc xe sang trọng này, là chiếc xe lần trước đưa đến bệnh viện!

      vào ngồi xuống hơi thở của ‘xe hơi sang trọng’ liền xông vào mũi, ở hàng sau chừng 1m57 gian đoán chừng cả Diêu Minh ( cầu thủ TQ) ngồi bên trong cũng ngại , chiều dài hơn 6m, xe rộng chừng 2m, đối với kích thước thân xe này những chiếc xe hơi cùng bậc khác thể bằng được, cũng tạo nên gian rộng rãi bên trong phối hợp cùng dáng vẻ khí lực bên ngoài, phần trang trí bên trong lại càng làm cho người ta nhìn thấy mà líu lưỡi, chính giữa có cái màn hình tinh thể lỏng 19inch, ly rượu Champange trong suốt màu bạc, còn có phía cái mui xe được làm bằng thủy tinh, cao cấp nhất chính là dàn thanh nổi Bose 600 Watt Dolby xung quanh nổi lên hưởng. toàn bộ xe tổng cộng bố trí đến 21 cái loa phát thanh.

      Còn sử dụng cả đầu đổi đĩa DVD là sản phẩm của AL Nhật Bản, phía dưới khu đổi đĩa toàn bộ đều là giá rượu, hàng sau sang trọng dễ chịu lớp gỗ được lớp da bao quanh, có cảm giác khí thế.

      Mở to mắt hết cỡ, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Diêm Thương Tuyệt chút, gò má hoàn mỹ sắc sảo, môi mỏng khé mím, hơi nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực.

      Nhìn qua cả người cao quý như bậc thần thánh, Tưởng Niệm có chút thiếu tự nhiên nhích sát ra gần phía cửa xe, sau đó lung túng dùng ngón tay gãi gãi cái trán trơn bóng.

      Cũng may cái xe này rất dài, cho nên cũng có thể giữ khoảng cách ‘nho ’ với .

      Lần nữa gặp , vô cùng lo sợ, nhưng càng sợ hơn chính là những tên đàn ông thấp hèn kia, nhớ đến loại ánh mắt vừa rồi, như là con hạc trong gió.

      Nhìn dáng vẻ sợ hãi đến phát run của , chân mày của Diêm Thương Tuyệt lần nữa nhíu lại: “Em sợ tôi?”

      phải hỏi mà là khẳng định, trong con ngươi lại là vẻ tàn nhẫn hung ác.

      đột nhiên hỏi khiến Tưởng Niệm sợ hết hồn phải hít vào hơi.

      “Tôi….tôi….làm gì có?” Cúi đầu thấp hơn, thanh như sợi tơ mỏng.

      Tưởng Niệm! lúc này có làm gì, vậy mà em bắt đầu sợ sao?

      Nhìn cắn chặt môi dưới của mình, dáng vẻ khúm núm làm người ta cực kì chán ghét.

      # che dấu#

      Bầu khí trong xe cũng chợt gia tăng, tràn đầy ái muội.

      # che dấu#

      loại hơi thở xa lạ thuộc về đàn ông xông thẳng lên đầu, đây là tình huống gi? môi truyền đến cảm giác đau nhức đánh thức Tưởng Niệm hoảng hốt.

      # che dấu#

      thể! Mọi thứ của đều là của An Nguyệt Lê! Nhưng phát mình càng phản kháng, lại càng hung bạo mà hôn.

      dãy dụa nữa, phản kháng, móng tay cắm sâu vào da thịt, tựa như làm bản thân đau đớn mới có thể tỉnh táo.

      Có lẻ là phát người trong ngục kia tuyệt vọng, rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt mới buông ra đôi môi đỏ mọng bị mình hôn đến sưng đỏ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống Tưởng Niệm. dáng vẻ như hoa lê bị dầm mưa kia làm tim đau nhói.

      đề cho hôn em nữa!” Vẫn như cũ là hời hợt như vậy, luôn là dáng vẻ trầm tĩnh, tựa như mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Buông ra, chỉnh lại âu phục quý giá người, kiềm chế được, xem ra tối nay phải tìm phụ nữ.

      cho hôn em nữa!!! ……. có ý gì?

      Tưởng Niệm mở to hai mắt tựa như muốn nhìn người đàn ông này, nhưng nước mắt lại làm tầm mắt của trở nên mờ nhạt rồi.

      Vì sao vừa rồi hôn ? Là muốn bắt đầu trả thù sao?

      bắt đầu trả thù tôi phải ?” Tưởng Niệm ngẩng đầu lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt , nên vì chính mình mà sống, mặc dù lo sợ, nhưng vì hạnh phúc tình nguyện dũng cảm lần.

      Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào ánh mắt , khóe môi nở nụ cười quỷ dị: “Em gánh nổi trả thù của tôi sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :