1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 136: Tôi là chồng của ấy.

      Tưởng Niệm đứng trước bệ cửa sổ, nhìn những bông hoa bung nở trong vườn, gió nnhẹ nhàng phất qua, chiếc là, nhụy hoa đều khẽ lay động trước gió.

      " ngủ sớm chút, tối nay tôi ở đây với em." chẳng biết lúc nào Tô Thước Cảnh chỉ mặc áo sơ mi trắng tới bên cạnh , nhàng sau lưng .

      Tưởng Niệm lòng yên xoay người, nâng mắt lên từ từ nhìn về phía , thấy má trái của , kìm nén được…

      Lông mày đen nhíu lại "Mặt của bị làm sao vậy?"

      Tô Thước Cảnh cười cười xấu hổ " có việc gì, đụng vào tường thôi."

      Tưởng Niệm nhìn , chỉ là yên lặng nhìn .

      Tô Thước Cảnh bị ánh mắt trong trẻo của nhìn làm cho luống cuống, thành "Được rồi, là bị tên kia đánh."

      Tưởng Niệm khổ sở cười tiếng, ta đúng là thích dùng bạo lực giải quyết tất cả!

      "Đau ?" Tưởng Niệm đau lòng giơ tay lên, vuốt vào chỗ bầm đen, thanh mang theo chút nghẹn ngào.

      Lại có người bởi vì mà bị thương, là luôn đem đến bất hạnh cho người bên cạnh.

      " đau, đau, cùng Tuyệt biết nhau nhiều năm như vậy, cậu ta lại nặng tay với sao? Ha ha ~" trong lòng Tô Thước Cảnh tràn đầy cảm động, rốt cuộc, rốt cuộc cũng vì mình đau lòng lần đầu tiên!

      Nhìn nước mắt khóe mắt , khẩn trương "Em đừng khóc, đau, em khóc mới khiến cho tôi đau." câu sau cùng, rất nhàng, rất dịu dàng.

      Tưởng Niệm càng thêm ngừng rơi lệ được, làm nhiều chuyện vì như vậy.

      "Đại thúc, và Nguyệt Lê đều luôn đối tốt với tôi vô điều kiện, nhưng là tôi chỉ mang lại bất hạnh cho hai người, tôi xứng đáng được hai người đối tốt với tôi như vậy." Tưởng Niệm nhào vào trong ngực của , bờ vai rộng đứng thẳng để bờ vai rung lên vì khóc kia làm chỗ dựa.

      Tô Thước Cảnh xúc động ôm lâu, trong mắt hồng đồng đồng "Bọn ta làm tất cả những điều đó chỉ muốn em được vui vẻ mà thôi, em nên tự đặt áp lực cho mình, nên cảm thấy có lỗi, bọn ta cũng là vì em, Tưởng Niệm, bọn ta đối tốt với em như vậy, thích người phải là muốn người đó hạnh phúc sao?"

      Thân thể Tưởng Niệm cứng lại trong ngực , ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn "Đại thúc . . . tôi?"

      Lời của khiến tay chân Tô Thước Cảnh có chút luống cuống, hốt hoảng quay đầu " phải, tôi thích, chính là tình cảm của trai với em , phải tình nam nữ, biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền khỏi phải bảo vệ em, tôi. . ."

      "Ồ, ở đây bày tỏ tình cảm nồng nàn à?" Tô Thước Cảnh xấu hổ giải thích, đúng lúc sắp ‘giải thích’ nổi, Diêm Thương Tuyệt mặc bộ đồ ở nhà thân màu xám tro lười biếng vào.

      người của tản ra loại khí chất khiến người ta ngạt thở, đầu vẫn còn ướt, tay đút trong túi quần, tay cầm tờ báo, ánh mắt nhìn chằm chằm khoảng cách giữa Tưởng Niệm và Tô Thước Cảnh, mím chặt cánh môi.

      Tưởng Niệm nhìn cái, lạnh lùng xoay người, mình tới ngồi ở giường, cúi đầu nghịch ngón tay.

      muốn nhìn thấy !

      "Rốt cuộc em muốn cùng như vậy tới khi nào? Em em muốn Cảnh ở cùng với em, cũng đáp ứng, em em muốn ở gian phòng kia, cũng phản đối, bây giờ đến em cũng muốn nhìn sao?" Diêm Thương Tuyệt thực quen dáng vẻ đến chết cũng thèm để ý đến này của .

      đến bên giường, theo cao nhìn xuống cái đầu cúi gằm của muốn kéo lên, hôn đến chết!

      "Tuyệt, cậu đừng làm loạn, mau ra ngoài , ấy mệt rồi, phải nghỉ ngơi cho lại sức." Tô Thước Cảnh tới cố nén cười .

      Người này cũng có lúc đáng kinh ngạc, tốt lắm! Mới vừa rồi kéo cậu ta ra sau hậu viện đánh trận, bây giờ lại giúp Tưởng Niệm đuổi . Tốt lắm!

      " ra ngoài?! Tôi chồng của ấy! Muốn tôi ra chỗ nào?" Diêm Thương Tuyệt nhìn chằm chằm Tô Thước Cảnh, giọng bên tai quát.

      Thanh mặc dù lớn nhưng lại có sức công phá vô cùng lớn.

      "Chúng tôi chưa kết hôn." Tưởng Niệm giễu cợt cười tiếng.

      Lời của khiến Diêm Thương Tuyệt tức giận hơn, ngồi xuống, cắn răng nghiến lợi "Em mang thai bảo bối của , thế nào? Ngươi cho rằng đời này em còn có thể chạy trốn hả?"

      Giọng điệu của mặc dù có chút hung hăng, nhưng nếu nghe kỹ, gặp cảm thấy bên trong chứa đựng ấm áp.

      Tưởng Niệm hai mắt đẫm lệ nhìn , khuôn mặt tuấn ấy "Tôi muốn ở chung chỗ với ."

      Tô Thước Cảnh khẩn trương nhìn gương mặt Diêm Thương Tuyệt nổi gân xanh "Bình tĩnh chút, tâm tình ấy tốt, nguyên nhân đặc biệt, cậu phải hiểu chút."

      Tưởng Niệm cũng thèm nhìn sắc mặt của , Diêm Thương Tuyệt cười tiếng " ấy mang thai, phải đến kỳ!"

      Tưởng Niệm ngờ tới mặt dày vô sỉ như vậy, khỏi cảm thấy đỏ mặt, quay đầu nhìn tức giận

      Tô Thước Cảnh lúng túng ho "Vậy cậu định làm thế nào?"

      "Tối nay tôi cũng phải ngủ ở chỗ này." xong liền tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, gác chân nhàn nhã như chơi cầm tờ báo đọc.

      Trời mới biết, ở phòng ngủ suy nghĩ lâu, trong lòng tự hỏi, bọn họ ở trong phòng ngủ đó làm gì? gì?

      Cuối cùng chịu nổi nên bình tĩnh nhàn nhã tới đây, dù thế nào nữa cũng tuyệt đối cho phép người phụ nữ của mình đơn độc ở cùng chỗ với người đàn ông khác cả buổi tối! Nhất định !!!

      Tưởng Niệm bất đắc dĩ nhìn cái, mệt mỏi, muốn cãi vã với , liền nằm ở giường đưa lưng về phía đối diện với Tô Thước Cảnh "Đại thúc, ngủ , ở đây, còn nữa, tắt đèn"

      Tô Thước Cảnh khổ sở liếc mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, hai người này. . . giường ngủ, ghế sa lon ngủ, muốn làm thế nào? hy sinh cùng Tưởng Niệm chen lên giường lớn? Hay là hy sinh cùng Tuyệt chen lên ghế sa lon? Ha ha ha ~ Tô Thước Cảnh đột nhiên cười tiếng, hai biện pháp này đều phải là biện pháp tốt.

      Lắc đầu cái, tắt đèn, để ý tới Diêm Thương Tuyệt nữa thẳng về phía cửa sổ, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, liền nghe được Diêm Thương Tuyệt giễu cợt "Thế nào? Cậu còn muốn ngủ cùng giường với ấy? ra ngoài!"

      Nghe cậu ta như thế, Tô Thước Cảnh muốn cước đạp chết ý nghĩ của cậu ta, luôn coi thương mình và Tưởng Niệm? Chỉ là, biết cậu ta chỉ đùa.

      "Vậy cậu tới đó? Có tin ấy cước đạp cậu xuống hay ?" Tô Thước Cảnh nhờ ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Diêm Thương Tuyệt tức giận, thế nhưng cậu ta lại xem thường ngồi xuống, sau đó nằm sấp ở mép giường, nhìn .

      Nghe tiếng thở đêu đều này, mãn nguyện cười tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

      Diêm Thương Tuyệt tức giận nhìn người ngủ giường, nhưng trong lòng ấm áp, khóe môi nhếch lên cười hạnh phúc, mặc dù những lời đó, khiến cho trái tim rất đau, khiến cho hận thể hủy diệt thế giới, chỉ là, nhưng làm thế nào đây? như vậy, cả bảo bối trong bụng nữa.

      Diêm Thương Tuyệt nghĩ gì nữa, ngồi lẳng lặng. . .

      Ngoài cửa sổ gió vẫn còn ở thổi, lành lạnh, giống như muốn thổi bay tất cả lo lắng . . . Thổi bay. . . .

      Hậu viện biệt thự

      "Tốt, tôi biết rồi, ngày mai tôi đến xem, đến lúc đó gọi điện thoại cho , ừ! Yên tâm , được" lén lút về phía người giúp việc.

      Thanh rất thấp, giống như là thương lượng việc gì vô cùng quan trọng điện thoại.

      Cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn bầu trời, khóe miệng nhếch lên cười thâm hiểm.

      Ngày hôm sau.

      Mặt trời lên cao, nhưng là giường hai người vẫn say giấc nồng như vậy, bọn họ rúc vào nhau chặt.

      sai, là hai người, nam nữ!

      Đột nhiên người đàn ông mở mắt ra, hạnh phúc nhìn người phụ nữ ngực ngủ say trong ngực mình, từ từ dời môi mỏng về phía cái trán mịn màng của , khẽ hôn.

      Lông mi của người con khẽ rung động mấy cái, ràng bị cái hôn chào buổi sáng này quấy rầy, ánh mặt trời cũng chiếu vào mắt , lông mày đen của khẽ nhăn, sau đó mở mắt, ngửi thấy mùi hương vô cùng quen thuộc đôi mắt càng mở càng lớn, con ngươi chuyển động nhìn người đàn ông này, người đàn ông biết xấu hổ.

      "Tại sao lại ở đây? Chúng ta thế nào. . . ." Tưởng Niệm đẩy ra, nhưng là sức đủ mạnh, cho nên người đàn ông chỉ bị đẩy ra chút xíu.

      Nhìn khinh bỉ, bộ dạng chất vấn, đôi long mày đẹp của người đàn ông khẽ nhíu, sau đó xem thường " là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của , chúng ta ngủ cùng nhau có cái gì đúng?"

      Tưởng Niệm cắn chặt cánh môi nhìn người này, chớp mắt, nước mắt tự nhiên rơi xuốngnhư vậy, rơi xuống gối.

      "Khóc cái gì? Người ôm chẳng lẽ phải người phụ nữ của ? Lại còn khinh thường thân phận này sao?" mặc dù giọng điệu Diêm Thương Tuyệt tốt, nhưng tay vẫn vươn như cũ, dịu dàng lau nước mắt mặt .

      Vẻ mặt đau lòng này lại khiến Tưởng Niệm bị mê hoặc rồi, lúc dịu dàng, đủ để hủy diệt tất cả.

      "Được rồi, đừng khóc, khóc đến lòng của cũng đau." Diêm Thương Tuyệt nhịn được thở dài cái, sau đó lại tiến đến gần hơn chút, ôm sát vào trong ngực.

      Lời của , dịu dàng đến mức càng khiến Tưởng Niệm khóc thương tâm hơn, tại sao lại như vậy, cho ăn phát tát, rồi lại cho ăn viên kẹo? cần!

      Tưởng Niệm bắt đầu giãy giụa "Tôi muốn , nhớ , nhớ , tránh ra, đừng chạm vào tôi."

      Diêm Thương Tuyệt nhàng khống chế cái tay khua khoắng loạn xạ của , đầu của đến gần , chóp mũi chạm vào chóp mũi của , giọng mang theo uy hiếp "Em còn la hét nữa khiến tên họ An kia chết ở trong tù, có tin hay ?"

      Lời của , quả nhiên có hiệu quả, Tưởng Niệm lập tức yên tĩnh lại, trừng to mắt nhìn , người đàn ông biết xấu hổ như vậy!

      "Còn dám lườm ?" Diêm Thương Tuyệt nhìn vẻ mặt tức giận của , trong lòng tức giận, hơi dùng sức nhéo cái eo .

      "A — đau" Tưởng Niệm bị đau, sau đó cuộn tròn chân, khom người, ôm bụng, vẻ mặt rất là thống khổ.

      Diêm Thương Tuyệt cũng luống cuống, vội vàng buông tay ra "Sao vậy, sao vậy, có phải bụng em thoải mái hay ? phải muốn làm đau em? Đứa bé có sao ?"

      gấp đến độ lời cũng mạch lạc, định vén chăn lên, xem xem có bị thương chỗ nào hay , nhưng là bị gắt gao giữ chặt chăn, để cho nhìn.

      "Làm gì? Mau để cho xem chút có phải em bị thương chỗ nào hay ?" Diêm Thương Tuyệt giữ mặt của , vẻ mặt nhìn , rất là đau lòng.

      Tưởng Niệm lắc đầu, còn chưa kịp đáp ứng, gương mặt ửng hồng.

      Trời mới biết, trong chăn mình trống trơn, mặc gì cả, để cho thấy sao được?

      Người đàn ông này vô sỉ biết xấu hổ, từ lúc nào lột sạch quần áo của ? Lúc nào bế trở về nơi này?

      Tối hôm qua phải là cùng đại thúc ở chỗ sao?

      "Cho nhìn chút? Nhanh lên." Diêm Thương Tuyệt tay ôm chặt , để cho giãy giụa, tay định vén chăn lên.

      " được nhìn, tôi. . . Tôi mặc quần áo.Tưởng Niệm tức giận hung hăng đập vào ngực , nén nước mắt, xấu hổ .

      Chẳng lẽ trần truồng như vậy lại để cho nhìn? cho.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 137: Đại Kết Cục (cảm tạ các nàng ưu ái ủng hộ)

      "Tưởng Niệm, xin lỗi! xin lỗi em vì tất cả những việc làm với An gia, cũng muối gửi lời xin lỗi đến từng người của An gia, biết cách làm của có chút cực đoan, nhưng lúc đó chỉ muốn làm mọi cách để có được em, có lẽ khi đó thích em rồi, có thể trước đó, vẫn cho là muốn trả thù em, đều phải!

      càng ngày càng cảm thấy thể xa rời em, em biết ? Khi Cảnh em có con cảm thấy hạnh phúc? Cái tình cảm huyết thống đó, khó có thể hình dung, , những tưởng rằng đời này bao giờ với bất kì người phụ nữ nào những lời sến súa này, nhưng bây giờ mới biết phải là thể , chỉ ta chưa gặp được đúng người, tại gặp được, muốn ngày ngày cho ấy nghe, muốn tặng cả thế giới của mình cho ấy, chỉ để nhìn thấy ấy cười, em, em, Tưởng Niệm." Diêm Thương Tuyệt đột nhiên sắc mặt nặng nề nhìn Tưởng Niệm. .

      Tưởng Niệm hoàn toàn ngờ tới với mình những lời này, trong ấn tượng của Diêm Thương Tuyệt là cao ngạo, là tự phụ, ai có thể sánh nổi, nhưng là bây giờ lại những lời dịu dàng như nước với như vậy, cảm động là giả.

      Nhưng là, những tổn thương làm với An gia là !

      "Em yên tâm, lập tức gọi điện thoại để An Nguyệt Lê bình an vô ra ngoài, trả lại xưởng gỗ cho An gia, chỉ cần em đừng giận nữa." Diêm Thương Tuyệt cũng biết suy nghĩ gì, chỉ sợ nhất mực cự tuyệt , liền giơ hai tay lên, vô cùng thành khẩn mà " thề! Về sau bao giờ đánh em, mà có đánh em, . . . cả đời về sau bị liệt, hoặc là chết. . . ." chốn chôn thân, thế nhưng nửa câu còn chưa ra, liền bị Tưởng Niệm che miệng.

      Diêm Thương Tuyệt vui mừng dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của , sau đó kéo cười, nắm chặt "Em tha thứ sao?"
      *Hoa lê đẫm mưa: Thành ngữ chỉ vẻ đẹp của người cong khi khóc.

      Tưởng Niệm hốt hoảng rút tay về, mắt nhìn về phía nơi khác, muốn trả lời .

      đồng thời cũng tự hỏi, nên tha thứ sao?

      có đứa bé của , chẳng lẽ. . . .

      Nhưng là vì đứa bé mới muốn tha thứ sao?

      biết, cũng vô cùng rối loạn.

      "Bây giờ có thể cần trả lời vội, chứng minh cho em thấy, em, kể cả phải thay đổi, trở thành người khác nếu em muốn, ta cũng cố gắng làm tốt, dfienddn hết lòng hết dạ thương em và bảo bối." Diêm Thương Tuyệt sợ cảm thấy khó khăn, liền cho đường lui.

      phải ép , phải!

      Tưởng Niệm biết làm sao hình dung tâm tình lúc này, cũng biết trong đầu suy nghĩ gì, tóm lại trong đầu vô cùng choáng váng mơ hồ.

      " sắp ra ngoài, Lý Băng cùng Cố Phúc đền tội rồi, nhưng là Emma còn chưa bắt được, điểu tra, mẹ em là bị Lý Băng hại chết, nguyên nhân cẩn thận với em rồi, tốt nhất em hãy ở trong biệt thự, chờ bàn giao lại công việc của công ty rồi cùng em Ireland, chúng ta đến đó kết hôn, thuận tiện thăm Mã Lệ, Mac Tư có được hay ?" Diêm Thương Tuyệt ôm đầu đặt trong vòm ngực rắn chắn của mình.

      Nước mắt Tưởng Niệm trào ra, thanh của khàn khàn được " ? Cái chết của mẹ em có liên quan đến bà ta?"

      Diêm Thương Tuyệt đau lòng giúp lau nước mắt "Đúng vậy, bắt bà ta phải đền tội, yên tâm"

      Tưởng Niệm cảm động ôm thắt lưng của , muốn cảm ơn , mặc dù làm những chuyện khó có thể tha thứ, nhưng là cũng giúp điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ, mẹ ở trời cũng có thể an nghỉ, biết ơn .

      Cảm thấy ngang hông tay, Diêm Thương Tuyệt dịu dàng cười tiếng, xem ra tha thứ mình.

      "Được rồi đừng khóc, bây giờ em mang thai, phải chăm sóc bản thân tốt, biết ?" Diêm Thương Tuyệt nhìn , trong hai tròng mắt đều là chân tình.

      Ai nghĩ tới điều này người đàn ông ngang tàng bạo ngược giờ phút này lại vì người phụ nữ mà rơi nước mắt?

      Tưởng Niệm vùi trong ngực , nghe được nhịp tim của , ngửi thấy mùi thuốc lá người , ngượng ngùng cười tiếng "Về sau, cho phép hút thuốc, mặc dù em chưa từng thấy hút thuốc, nhưng là người mùi thuốc là rất nồng, tốt cho đứa bé, cho nên, phải cai thuốc."

      Diêm Thương Tuyệt nghe lời ..., cảm giác đôi tay bé kia ngăn cấm mình, giống như là là **hai người, hô hấp khẩn trương, truyền nhiệt lượng cho nhau.

      " em." Diêm Thương Tuyệt khẽ mở môi mỏng, gần sát bên tai của , khẽ phả hơi nóng.

      Thân thể Tưởng Niệm lập tức giống như bị mê muội, trở nên nóng hầm hập, đỏ mặt muốn đẩy Diêm Thương Tuyệt ra, nhưng lại bị ôm chặt thêm "Buông ra"

      Hai người thân mật dán chặt vào nhau, có thể ràng cảm giác điểm nhiệt lượng giữa hai chân kia, bắt đầu lo lắng cựa quậy.

      "Đừng động, phát hỏa." Diêm Thương Tuyệt liền biết xấu hổ lấy chân quấn lên cái hông cường tráng của mình, sau đó khi vẫn chìm trong kinh ngạc, hung hăng tiến vào u cốc.

      Tưởng Niệm hít sâu hơi, gắt gao cắn chặt khóe miệng, nhìn chằm chằm, . . . . vô sỉ.

      Diêm Thương Tuyệt lật người lên , người Tưởng Niệm điên cuồng chuyển động. . . .

      Gần trưa, Tưởng Niệm mới tỉnh, nhưng khi tỉnh lại có Diêm Thương Tuyệt bên cạnh, chỉ có vết lõm gối đầu này nhắc nhở , đau đớn người là bởi vì . . . cùng ân ái.

      rửa mặt qua loa chút rồi xuống lầu, cảm thấy rất kỳ quái, tại sao thấy đại thúc, muốn tự mình với tiếng cảm ơn đâu rồi, chưa?

      " tìm Tô tiên sinh?" Tưởng Niệm vừa mới xuống lầu Lily đột nhiên từ phòng bếp ra, ta tức giận phách lối đứng ở sau lưng Tưởng Niệm khinh thường .

      Tưởng Niệm xoay người nhìn Lily, mặc dù ta thích mình, mình đối với ta cũng chẳng có thiện cảm gì, nhưng là, cũng phải là muốn đối đầu, đối với ai cũng hòa nhã, chỉ cần ta chọc ngoáy mình, mình cần gì phải đấu khẩu với ta, khẽ động khóe miệng hỏi " biết ấy đâu sao?"

      Lily ngạo mạn vỗ tay cái, nhìn ngoài cửa lớn "Mới vừa rồi tôi nhìn thấy ấy ra ngoài, ấy nhờ tôi chuyển lời đến , đợi tỉnh lại ra khỏi biệt thự tìm ấy, ấy giống như có chuyện gì đó, rất cấp bách."

      Tưởng Niệm hoài nghi nhìn .

      " muốn tin hay tùy ." Lily nhìn khinh bỉ cái rồi lại vào phòng bếp.

      Tưởng Niệm đứng tại chỗ nhìn ta bóng lưng rời , nghĩ tới, ta có lý do gì lừa gạt chứ?

      Nhún vai cái liền về hướng cửa lớn của biệt thự, đúng lúc mới vừa ra khỏi cửa Lily liền lén lén lút lút từ phòng bếp ra ngoài, sau đó nhìn xung quanh chút, phát ai, mới lấy điện thoại di động ra, tìm số "A lô, ta ra ngoài."

      xong liền khẩn trương cúp điện thoại, oán hận nhìn theo hướng của Tưởng Niệm, đừng trách tôi, mang thai đứa bé thiếu gia, ta thể nào giữ laik, cũng ai có thể giúp rồi, chỉ có thể dựa vào mình.

      Tưởng Niệm ra ngoài cũng nhìn thấy bóng dáng của Tô Thước Cảnh, cau mày nhìn xung quanh chút, vẫn có, xem ra là bị lừa rồi, ta muốn giày vò .

      "Tưởng Niệm!?" Lúc Tưởng Niệm xoay người chuẩn bị rời , sau lưng vang lên giọng đàn ông quen thuộc.

      Là tiếng của đại thúc!

      Tưởng Niệm mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Thước Cảnh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, trong lòng khẽ xót xa, bởi vì mình, tắm thay quần áo sao?

      Vành mắt đỏ hoe, đặt đôi tay ở hai bên miệng, hô to với Tô Thước Cảnh ở bên kia đường "Đại thúc, ở bên đó làm gì?" xong liền cười khanh khách tới .

      Tô Thước Cảnh cũng cau mày khó hiểu, tại sao Tưởng Niệm lại ra bên ngoài biệt thự? Mới vừa rồi người giúp việc kia phải Tưởng Niệm mình ra ngoài sao? Hại lo lắng chạy đến, nhưng thấy , lại tìm dọc theo đường lớn.

      Tối hôm qua, Diêm Thương Tuyệt đột nhiên nổi điên, bắt ra ngoài, đương nhiên đồng ý, sợ Tưởng Niệm biết có cùng với , oán hận , lầm tưởng và Tuyệt thông đồng với nha, cho nên đánh chết cũng rời .

      Nhưng là biết từ lúc nào cái đồ vô lại đó thừa dịp ngủ liền ôm Tưởng Niệm , chờ sau khi tỉnh lại, nhìn thấy , còn tưởng rằng đâu mất, lúc định ra ngoài tìm, Tuyệt ghé tai cho biết, Tưởng Niệm ngủ thiếp rồi, nên đừng đánh thức ấy.

      Khi đó trong lòng tự hỏi, bọn họ làm lành rồi?

      Chỉ cần sống tối, cũng chỉ quan tâm có được hay ?

      Tưởng Niệm cùng Tô Thước Cảnh tới giữa đường.

      "Em đứng ở nơi đó chờ tôi là được rồi, cần chạy loạn." Tô Thước Cảnh nhìn sải bước về phía mình, khẩn trương hô, hề nhìn thấy cách đó xa, chiếc màu ô tô đen biển từ từ hướng bọn họ chạy đến .

      Đúng lúc Tưởng Niệm vừa tới giữa đường, chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc giống như phát điên, nhấn ga muốn đâm thẳng tới.

      "Cẩn thận!" Tô Thước Cảnh nghiêng đầu, nhìn chiếc xe kia càng ngày càng gần, hô lớn.

      Tưởng Niệm ngây ngốc tại chỗ, nguyên do nhìn dáng vẻ của đột nhiên trở nên vô cùng kích động.

      "Rầm —" tiếng, xe đụng phải Tô Thước Cảnh, Tưởng Niệm bị Tô Thước Cảnh đẩy ra.

      Tưởng Niệm bất ngờ kịp phòng ngự bị đẩy ngã mặt đất, nghe được thanh kia, sợ tới mức hồn bay phách tán.

      Tô Thước Cảnh bị nắp động cơ xe hơi đụng phải lăn qua kính chắn gió, sau đó lại lăn xuống, rơi xuống đất nằm bất động.

      Nhìn thấy vũng máu ghê rợn kia, Tưởng Niệm mới phục hồi tinh thần lại, lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, quỳ gối bên cạnh Tô Thước Cảnh, ôm đầu vào trong ngực "Đại thúc?! làm sao vậy? chuyện với em, chuyện! Đại thúc!!!!!" khóc khóc thành tiếng.

      Tô Thước Cảnh cố gắng muốn mở mắt, nhưng là chút hơi sức cũng có, có cách nào thấy được gương mặt của Tưởng Niệm rồi." sao, đừng khóc" lời của , còn hơi sức "Hứa với , hãy sống cuộc sống hạnh phúc, chăm sóc tốt cho mình và đứa bé, hãy sống giúp phần còn lại. . . tốt. . . . Sống khỏe. . . . Thay. . . . Thay …"

      " bị làm sao cả, làm sao cả, em lập tức gọi xe cứu thương, xảy ra chuyện gì, có nghe hay ! Em cho phép có chuyện." Tưởng Niệm sụy đổ quỳ ở nơi đó.

      "Em biết ? Em cười. . . Cười . . . đôi đẹp mắt nhất, từ lần đầu tiên. . . . Nhìn thấy em. . . . . . . . trong lòng. . . Liền tràn ngập màu hồng. . . . Màu đỏ. . . Hoa hồng. . . Em nghĩ muốn làm em cười. . . vui vẻ.." từ miệng Tô Thước Cảnh càng ngày càng nhiều máu phun ra, thanh cũng càng ngày càng yếu dần.

      Tưởng Niệm nắm tay của áp vào mặt mình "Đại thúc, chỉ cần khỏe lại, mỗi ngày em đều cười cho xem, có được hay ?"

      có cách nào chịu đựng nỗi đau mất người thân nữa, loại cảm giác đó khiến phát điên, muốn mất !

      ". . . . thể cùng với em. . . Đồng ý với , sống tốt . . . ở cùng với Tuyệt, em . . . Hạnh phúc, thay sống tốt. . . . em." Tô Thước Cảnh xong câu cuối cùng, liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, mang theo tình khắc cốt ghi tâm đối với Tưởng Niệm.

      kiếp này có gì phải tiếc nuối, bởi vì rốt cuộc với rồi. . . . em. . .

      "Đại thúc!!! Em cầu xin , mở mắt nhìn em, đừng , đừng rời xa em. . . rồi, em phải làm thế nào? là màu sắc rực rỡ trong cuộc sống của em, em cầu xin , tỉnh lại. . . Tỉnh lại" Tưởng Niệm ôm khóc đến mức thương tâm.

      Thế giới của , sụp xuống rồi!!!

      Người này vẫn luôn ở bên cạnh , cho ấm áp rời xa !

      Nhưng là vừa mới còn khỏe mạnh đứng đó! Vừa mới vẫn cùng mình chuyện, còn nhắc nhở mình cẩn thận!

      Tại sao có thể như vậy?

      Chiếc kia màu đen xe hơi dừng ở cách đó xa, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trong xe từ từ trở nên dữ tợn, eequuydonn rủa thầm tiếng, sau đó khởi động xe lần nữa, xông về phía Tưởng Niệm.

      Tưởng Niệm thương tâm ôm Tô Thước Cảnh, căn bản đối với tất cả đề phòng chút nào, đúng lúc chiếc xe sắp đâm vào , tiếng súng tiếng vang lên, sau đó chiếc xe dừng lại sát người Tưởng Niệm.

      Người trong xe là Emma, ta và Lily là bạn học cùng trung học đệ nhất, bình thường cũng có lui tới, biết Lily cũng hận Tưởng Niệm, liền cùng ta tương kế tựu kế đưa Tưởng Niệm đến cái chết.

      Nhưng là Tưởng Niệm chết, người chết lại là người đàn ông vô tội!

      Tưởng Niệm nhìn chiếc xe trước mặt, thấy người phụ nữ cầm lái, mắt ta mở trừng trừng, nhìn chằm chằm, lỗ thủng trán, máu tươi chảy ròng ròng, rất nhanh thể nhìn gương mặt đó.

      "Á —" Tưởng Niệm sợ hãi kêu to, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, liền ngất .

      Mị Cơ cùng Diêm Thương Tuyệt từ hướng kia chạy tới, nhìn thấy Tô Thước Cảnh nằm bất động mặt đất Tưởng Niệm hôn mê bất tỉnh, Diêm Thương Tuyệt vài chục năm qua chưa bao giờ rơi lệ phút chốc rơi xuống, ngước đầu, bi thương rống to "Tô Thước Cảnh — Tô Thước Cảnh!"

      Mị Cơ cũng sững sờ đứng tại chỗ, nước mắt, vô thức rơi.

      chết, trong ký ức kia chính là luôn là cợt nhã cười, thấy người phụ nữ nào cũng muốn theo đuổi Tô Thước Cảnh giờ phút này an tĩnh như vậy nằm mặt đất lạnh băng.

      Giống như ngày hôm qua vẫn còn cùng mình đùa giỡn, lúc nào cũng mang gương mặt lạnh lùng, cả đời này ai thèm lấy, còn giọng nhắc nhở mình như vậy, đừng đặt ánh mắt lên người của Tuyệt, bởi vì vĩnh viễn ấy nhìn về phía , từ từ khiến học được cách cười, tất cả. . . Tất cả đều vẫn còn như ngày hôm qua!

      Nhưng là. . . Tại sao lại chết? Người tốt như vậy tại sao lại chết?

      Diêm Thương Tuyệt tròng mắt đỏ ngầu, phẫn uất nhìn Emma chết trong xe, cầm súng trong tay mà bước qua. "Mị Cơ gọi xe cứu thương"

      Sau đó dừng trước cửa xe, hướng về phía Emma xả súng, mỗi viên đạn đều mang nỗi hận xương tủy.

      Tưởng Niệm đờ đẫn ngồi giường bệnh, con ngươi nhìn trung, nghĩ tới tất cả những lúc ở bên cạnh với Tô Thước Cảnh, nghĩ tới lời cợt nhả của , nghĩ tới ánh mắt quan tâm của , nhớ ấm áp mang đến cho .

      Lần này, khóc, bởi vì muốn sống tốt, nếu là khóc, đại thúc đau lòng.

      cũng tiễn đưa , bởi vì có biện pháp đối mặt với tình huống này nữa, phải đối mặt qua nhiều rồi.

      Trước mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thước Cảnh, bao nhiêu ngày rồi? nghĩ tới như vậy bao nhiêu ngày?

      Những ngày qua vẫn ở trong bệnh viện, muốn trở về biệt thự, nơi nào cũng muốn .

      Cửa, bị khe khẽ đẩy mở, người đàn ông tới.

      "Tưởng Niệm?" Người đàn ông cực kỳ đau lòng gọi.

      Tưởng Niệm ngẩn ra, là tiếng của Nguyệt Lê! mang theo khuôn mặt đầy nước mắt từ từ xoay qua nhìn an Nguyệt Lê từng bước từng bước về phía , gầy, cằm mọc đầy râu.

      An Nguyệt Lê vào , ấn vào trong ngực, nữa nhàng " trở về, trở về, đừng đau lòng, đừng sợ."

      biết chuyện Tô Thước Cảnh, rất đau lòng.

      " Nguyệt Lê, dẫn em , dẫn em rời khỏi nơi này, cầu xin ." Tưởng Niệm cầm tay của , khẩn cầu.

      tại có cách tiếp tục tại nơi này giả ngốc, mọi thứ ở nơi này đều khiến thấy đau thương.

      "Được!" An Nguyệt Lê đồng ý, nhàng bế lên, ra ngoài cửa, nhưng là vừa đến cửa, Diêm Thương Tuyệt liền vào.

      "Hai người đâu?"

      "Lúc này em muốn rời khỏi đây, tháng sau, em quay trở về, xin đừng làm tổn thương người của An gia nữa, cho em tháng" mặt Tưởng Niệm tái nhợt nhưng vẫn lên tia quật cường.

      Diêm Thương Tuyệt biết thương tâm khổ sở, biết muốn ra ngoài giải tỏa, nhưng tại sao người cùng lại là An Nguyệt Lê? cũng có thể!

      "Nếu cho em , tháng sau, em trở về, mang theo đứa bé, nếu nhất định cho em , em biết mình trở thành bộ dạng gì, cũng thể bảo đảm tổn thương đứa bé cùng mình hay ." lời của rất kiên quyết.

      Giống như đáp ứng , phải lập tức chết tại đây.

      " yên tâm, tháng sau, tôi trả lại ấy bình , đến lúc đó trả lại cho Tưởng Niệm vui vẻ trước đây." An Nguyệt Lê cũng nhìn , lại theo khẩn cầu.

      Diêm Thương Tuyệt chuyện, lại né người sang bên, nhường ra con đường.

      biết cần phải có thời gian yên tĩnh, báo thù cho Tô Thước Cảnh, khiến cho toàn bộ những kẻ liên quan đến việc kia phải xuống địa ngục, cũng chăm sóc Tô gia gia hết quãng đời còn lại.

      Sau khi An Nguyệt Lê mang theo Tưởng Niệm rời , Diêm Thương Tuyệt mình đứng lặng ở trong phòng bệnh, đứng bất động . . .

      Năm tháng sau

      lễ đường cửa cực kỳ náo nhiệt

      Bên trong giáo đường cử hành hôn lễ, chú rể là Diêm Thương Tuyệt, nhưng dâu phải Tưởng Niệm.

      Diêm Thương Tuyệt vẫn thân màu đen như cũ, vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, nhưng là gương mặt vô cùng tồi tệ, nắm chặt hai tay, nắm chặt, thề nếu là hôm nay, Die nd da nl người phụ nữ chết tiệt đó dám xuất , có phải lật cả thế giới lên cũng tìm đến , sau đó những người có liên quan đến , nam giết, nữ giết!

      phải tháng trở lại sao? Bây giờ cũng năm tháng rồi! Nhất định chịu xuất !

      cố tình mang tin tức kết hôn của mình trải rộng toàn cầu, để xem có thể ép ra ngoài hay .

      "Tiếp theo xin mời trao đổi nhẫn." lời cha xứ vang lên, cắt đứt trầm tư của Diêm Thương Tuyệt.

      sửa sang lại suy nghĩ, chiếc nhẫn trong tay Mị Cơ, nắm chặt, tim lên tới cổ họng rồi.

      "Chờ chút" thanh của tiếng chuông bạc vang lên, sau đó tất cả mọi người tò mò nhìn cửa, nữ tử bụng to phề phệ tới giáo đường.

      Diêm Thương Tuyệt nhìn từ từ đến, nữ nhân chết tiệt!

      "Hôm nay kết hôn?"

      "Đúng!"

      trầm mặc chút, lại "Cùng ai?"

      Diêm Thương Tuyệt mắt chứa lệ nóng nhìn "Vốn là cùng người khác, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn kết hôn với nữ nhân biệt tăm biệt tích suốt năm tháng kia."

      Tưởng Niệm chóp mũi xót xa "Vậy nguyện ý chăm sóc ấy cả đời sao?"

      "Nguyện ý, tôi ấy cả đời, cưng chiều ấy cả đời, chỉ cần ấy gả cho ta, tôi tạo ra cả thiên đường cho ấy, biết ấy có nguyện ý hay ?"

      Tưởng Niệm cười tiếng, mím môi môi đỏ mọng, lại " ấy nguyện ý."

      Diêm Thương Tuyệt kích động chạy như bay đến trước mặt Tưởng Niệm, ôm chặt vào trong ngực "Nữ nhân chết tiệt, em mà còn rời xa , trói em lại, treo ngược lên đánh, đánh cho tới khi em thể mới thôi"

      Vẫn còn muốn uy hiếp . Tưởng Niệm khịt mũi cái, nhàng đánh bả vai của "Lòng dạ đen tối như vậy, cẩn thận ấy cần nữa."

      " ấy là được!"

      Hai người ôm chặt nhau ở lễ đường, giống như bọn họ ngàn vạn năm rồi gặp, giờ khắc này ôm người kia như thể muốn hòa vào làm , các khách mời rối rít đứng lên, vây quanh bọn họ, vỗ tay chúc mừng hai người. . . .

      Bên ngoài giáo đường, An Nguyệt Lê chứng kiến toàn bộ khung cảnh này, dịu dàng cười tiếng, sau đó xoay người chuẩn bị rời , lại thấy Tiểu Miểu đứng ở dưới bậc thang nhìn mình ngây ngốc, trong lòng ấm lên, từ từ vươn tay.

      để cho đợi quá lâu rồi.

      Tiểu Miểu khẽ mỉm cười, vươn tay giao cho , sau đó hai người rất ăn ý mở miệng, cùng hướng về phía tương lai. . .
      =====Hoàn=====

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :