1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 127: Cậu là người ăn cây táo rào cây sung gì đó

      Diêm Thương Tuyệt nhướng mày, gương mặt tuấn tú lo lắng cười lạnh giá yếu ớt, gắt gao cắn bên của hàm răng, hô hấp dồn dập "Vậy tôi phải làm thế nào? Cảm động đến rơi nước mắt à? Hay để cho vị hôn thê của tôi lấy thân báo đáp ta? Nực cười!" Hung hăng liếc Tô Thước Cảnh cái "Cậu là người ăn cây táo rào cây sung gì đó, cút!"

      Lời của mang theo khinh thường cùng khinh miệt, giọng điệu lạnh như băng làm cho Tưởng Niệm biết làm sao, chỉ có thể lo lắng nhìn tức giận mà An Nguyệt Lê và Tô Thước Cảnh bất đắc dĩ nhìn cái người ăn dấm chua lung tung, im lặng.

      "Tuyệt?" Tưởng Niệm cảm thấy tình huống gượng gạo, vô tội nháy mắt, giọng kêu.

      Diêm Thương Tuyệt tức giận nhìn bộ dạng đáng thương của , trợn mắt thất bại, sau đó thêm gì nữa, thâm ý liếc mắt nhìn An Nguyệt Lê, lấy tạp chí tài chính ra xem.

      Trong lòng An Nguyệt Lê chấn động, trong mắt vô lực nhìn bộ dạng cáu giận của Tuởng Niệm.

      Tuyệt? cùng với ta xong chưa? Thân đến nỗi dùng tên thân mật? thích ta?

      Khổ sở cười cười, An Nguyệt Lê đứng lên, tới trước mặt Tô Thước Cảnh, vỗ vai , tình ý sâu xa "Cảm ơn an bài cho tôi và Tưởng Niệm được gặp mặt, về phần đề nghị của " An Nguyệt Lê lắc đầu "Tôi đồng ý, tôi vi phạm pháp luật, nên bị chế tài, vài năm sau ra ngoài, tôi có thể đường đường chính chính làm người, tôi chỉ muốn mình hổ thẹn với bất kỳ người nào, cho nên tôi đồng ý đề nghị của , cũng cầu bất kỳ người nào"

      Lời của ta làm cho ánh mắt Diêm Thương Tuyệt nhìn tờ tạp chí liền dừng lại mấy giây, sau đó lại nhìn tạp chí.

      "Nhưng Nguyệt Lê, nhẫn tâm nhìn chú An và chị Tiểu Miểu đau lòng sao? Họ..." Tưởng Niệm vội vàng đứng lên, nhanh chóng .

      Lời của chưa hết câu liền bị An Nguyệt Lê ngăn lại "Đừng như thế, cho là em hiểu , em biết có cách nào che dấu lương tâm sống qua ngày? Mặc dù hối hận việc làm của mình nhưng vi phạm pháp luật, đó là , muốn bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến nhân cách của bị miệt thị, cho nên tôn trọng !"

      Tưởng Niệm cứng họng, biết, cũng hiểu , nhưng chị Tiểu Miểu mất đứa bé, nếu Nguyệt Lê ngồi tù nữa, chị ấy nên làm thế nào? Chị ấy có thể chấp nhận được đả kích này ? Có thể hỏng mất? Phải làm sao đây.

      Còn chú An nữa, lớn tuổi như vậy rồi, chú ấy chấp nhận được ?

      "Em yên tâm, và Tiểu Miểu gặp mặt vào xế chiều hôm nay, cho ấy biết thái độ của rồi, còn về ba của , em đừng lo lắng, nhớ, sống tốt, nhất là phải hạnh phúc, cuối cùng xin giúp chăm sóc ba " Đôi tay An Nguyệt Lê nắm lấy bả vai của Tưởng Niệm, đau lòng nhìn gương mặt nhắn xinh đẹp của .

      Người con sâu đậm nhất, gặp lại sau!

      Tưởng Niệm biết mình thể thuyết phục ấy, chỉ đồng ý gật đầu "Em , em chăm sóc chú An tốt"

      An Nguyệt Lê sâu nhìn , người con mình dùng cả nửa đời người để thương, rốt cuộc cũng thể giữ được nữa, hai mắt đẫm lệ nhìn Tưởng Niệm, nức nở "Nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, xin em"

      Xin em nhất định phải hạnh phúc cho thấy, để cho biết buông tay thành toàn cho em là chính xác!

      Tưởng Niệm, xin em, ngàn vạn lần đừng để cho thất vọng nếu hận mình đến chết!

      "Em muốn hạnh phúc mình, em muốn chúng ta đều vui vẻ, Nguyệt Lê, cho em biết, cũng hạnh phúc có được ? Phải hay ?" Tưởng Niệm khóc đến ruột gan đứt từng khúc, ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Lê thắm thiết.

      "Ừ, cũng hạnh phúc, chúng ta đều hạnh phúc" An Nguyệt Lê ôm từ phía sau lưng, thanh khàn khàn. Pxxf

      Hạnh phúc của xa... tìm được nó...

      Tưởng niệm. . .

      Diêm Thương Tuyệt đặt tờ báo xuống, mặt lạnh nhìn hai người "gắn bó sống chết" ở trước mặt, khách khí lớn tiếng ho khan "khụ khụ."

      Tưởng Niệm còn đắm chìm trong bi thương, cho nên căn bản nghe thấy tiếng ho khan của , nhưng An Nguyệt Lê nghe , biết mình nên khổ sở hay là vì Tưởng Niệm mà cảm thấy vui vẻ.

      nam nhân tự phụ như vậy, nhưng lại vì người phụ nữ mà tranh giành tình cảm, chắc là vô cùng thương ! Có lẽ đây là hạnh phúc của .

      lưu luyến buông rời Tưởng Niệm, giống như trước, thâm tình nhìn ôn hòa cười " phải , em hãy tự chăm sóc mình cho tốt, đừng làm cho lo lắng, em phải biết, điều duy nhất báo đáp cho là phải sống hạnh phúc."

      Tưởng Niệm ra sức gật đầu, biết, Nguyệt Lê như vậy chỉ để yên tâm, , nhất định !

      Tô Thước Cảnh dùng ánh mắt cầu xin nhìn khuôn mặt cuồng phong bạo vũ của Diêm Thương Tuyệt, nhận được cái trừng mắt của cuống quýt quay mặt , mất tự nhiên bậm môi.

      An Nguyệt Lê nhìn Diêm Thương Tuyệt, giọng khẩn cầu "Tôi biết ấy, xin hãy tiếp tục ấy, nhất định phải tốt với ấy"

      Diêm Thương Tuyệt mặc dù đối với An Nguyệt Lê có cảm tình, nhưng thấy ta e dè ôm Tưởng Niệm, nếu phải vì Tô Thước Cảnh vẫn dùng ánh mắt nhắc nhở , đừng xúc động, đừng xúc động, sớm xông lên bẻ gãy móng heo của ta rồi.

      Nữ nhân của , ta có thể ôm sao?

      "Nữ nhân của tôi, tôi đương nhiên , cần lo lắng" Diêm Thương Tuyệt đứng dậy, cường thế ôm Tưởng Niệm vào trong ngực mình, sau đó phách lối nhìn An Nguyệt Lê.

      Ở trong mắt An Nguyệt Lê, hành vi của vừa ngây thơ vừa buồn cười, ta nhàng khẽ động khóe miệng "Hy vọng là như thế". xong, hề nhìn Tưởng Niệm nữa liền ra cửa, thể nhìn , bởi vì sợ rằng bỏ được .

      "Nguyệt Lê" Tưởng Niệm lao ra khỏi lồng ngực của Diêm Thương Tuyệt, đuổi theo An Nguyệt Lê, tới cửa, ấy ngồi ở trong xe, dựa vào cánh cửa khóc thành tiếng.

      Tô Thước Cảnh an ủi vỗ vào vai Tưởng Niệm, sau đó cúi đầu, tâm tình phức tạp lên xe, cuối cùng cùng với An Nguyệt Lê rời .

      "Nguyệt Lê" Tưởng Niệm tuyệt vọng dựa vào cửa, nhìn đèn xe dần dần rời khỏi tầm mắt của .

      "Tốt lắm, chúng ta trở về phòng thôi, đừng khóc, để cho ta ra ngoài sớm chút" Diêm Thương Tuyệt nhìn lay động hai vai, trong lòng ê ẩm, nhàng ôm lấy vai , dịu dàng .

      "Có ? có thể giúp ấy ra ngoài sớm chút sao?" Tưởng Niệm vui mừng nhìn Diêm Thương Tuyệt, mặt còn ngấn lệ.

      mừng rỡ Diêm Thương Tuyệt đau xót, tim căng thẳng, bình tĩnh "Ừ, chỉ cần em nghe lời, đừng khóc."

      Tưởng Niệm cuống quít lau nước mắt, sau đó cười nở rộ "Tốt rồi, em khóc, em nghe lời"

      Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng, hơi thở hòa hoãn chút, ôm Tưởng Niệm vào ngực, từng bước lên lầu, khi tắc đèn, đột nhiên ở cửa chính có người con đứng đó, ánh trăng vẩy lên người ta, hai mắt hiểm xảo trá, thấy ràng....

      *****

      Phía trước cửa sổ, bóng dáng màu trắng lẳng lặng đứng ở đó, khuôn mặt nhắn nụ cười yếu ớt, tóc đen an tĩnh buông xõa hai bờ vai, ngoài cửa sổ gió khẽ vờn vài sợi tóc còn vướng sống mũi thẳng khéo léo của Tưởng Niệm. Nhìn xuống vườn hoa lầu dưới là mảnh hoa tím, đột nhiên nghĩ đến cuộc hội thoại lần trước của với , vẻ mặt nhất thời trở nên thương cảm.

      Cũng may, ấy đối với mình tốt, rất tốt, mỗi ngày buổi trưa trở lại cùng ăn trưa, buổi tối bỏ hết tất cả xã giao, sớm trở lại với , cho dù , làm cũng cảm thấy hạnh phúc.

      Thời gian trôi qua nhanh, trong nháy mắt, ở thời điểm gặp mặt An Nguyệt Lê lần cuối cùng cũng hơn nửa tháng, trường học, nhưng lại làm thủ tục tạm nghỉ học, Tuyệt hỏi sao lại tiếp tục học nữa? nhớ lúc đấy ngượng ngùng " tại em cái gì cũng muốn làm chỉ muốn sống bên cạnh , làm nữ nhân của "

      ra đó chỉ là phần của nguyên nhân, còn phần khác là có biện pháp tiếp nhận bị cưỡng bức, cảm giác mỗi lần nhìn , giống như cũng biết đau, cho nên muốn ra ngoài, muốn gặp bất kỳ người nào, chỉ cần có ở bên cạnh là tốt rồi.

      Nhớ đến lúc ấy là cao hứng, ôm lấy xoay vài vòng, cái cảm giác cần cũng biết vui sướng mà chưa từng gặp qua, nhìn thấy cao hứng, mình cũng rất vui vẻ.

      ở bên người, thỏa mãn.

      "Thiếu phu nhân, xem, tôi tìm được vật tốt cho nè?" Lúc Tưởng Niệm chìm đắm trong hạnh phúc nhoi của chính mình Tiểu Linh thần thần bí bí đẩy cửa tiến vào.

      Mấy ngày nay, vẫn là ở cùng với Tưởng Niệm, từ từ mối quan hệ giữa và Tưởng Niệm ngày càng tốt lên, thường biết lớn cùng Tưởng Niệm đùa giỡn.

      Tưởng Niêm trời sinh tính thiện lương, chút dáng vẻ thiếu phu nhân, ai cũng có thể hàn huyên, trong biệt thự phần lớn người giúp việc đều trở thành bạn bè của , dĩ nhiên trừ Lily và thím Doãn.

      Thím Doãn bị an bài phía sân sau, Tuyệt nơi đó thanh tĩnh, thích hợp cho thím Doãn dưỡng bệnh, nhưng ra biết, làm những thứ này là vì , về phần Lily, mỗi lần thấy luôn trừng quắc mắt, cũng để ý tới.

      phải có câu rất hay 'chó cắn ta hợp cuối cùng ta thể cắn lại nó hợp được'

      đối với Lily chính là như vậy.

      Tưởng Niệm cũng bị phần bí hiểm của Tiểu Linh lây nhiễm rồi, tò mò duỗi đầu nhìn cái giỏ phía sau lưng Tiểu Linh " cầm cái gì vậy?"

      Tiểu Linh 'hắc hắc' mà cười cười, cũng chuyện, tới bên cạnh Tưởng Niệm đem cái giỏ từ phía sau lấy ra "Nhìn, con thỏ trắng "

      "A__" Tưởng Niệm thần sắc cả kinh lui về phía sau, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi nhìn con thỏ trắng trong giỏ.

      Tiểu Linh có chút bối rồi "Thiếu phu nhân, thích thỏ sao?" Đây là con thỏ mà dùng thời gian rất lâu mới bắt được.

      Tưởng Niệm nhìn dáng vẻ thất vọng của , có chút áy náy " xin lỗi, Tiểu Linh, tôi rất cảm ơn về món quà tặng tôi, nhưng, từ tôi liền sợ động vật có lông, nên tôi cần"

      Tưởng Niệm rụt cổ, vẻ mặt khủng hoảng tới cực điểm.

      "Thiếu phu nhân thích thỏ sao?" Tiểu Linh nghiêng đầu tựa như hiểu, con thỏ lông trắng như tuyết đáng làm sao, thiếu phu nhân tại sao thích? phải người thiện lương rất thích động vật sao? Đây là nàng dùng thời gian rất lâu mới bắt được nha.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128 (2): 18 +

      Từ từ, Tưởng Niệm cũng biến thành chủ động, chủ động ôm lấy cổ , lè lưỡi bỏ vào trong miệng của , sau đó học động tác của , hút toàn bộ đầu lưỡi của vào trong miệng của mình.

      Tay còn nhàn rỗi, ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt sờ loạn, cuối cùng lại đặt ở miệng của , sờ điểm đầu tiên, nhàng kéo lên , Diêm Thương Tuyệt bị động tác chủ động của làm cho thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn dưới bụng nhắc nhở , nhanh làm chuyện kế tiếp.

      Nụ hôn của bá đạo, cuồng dã, thổi quét suy nghĩ của Tưởng Niệm đầu lưỡi cùng cùng múa, hai ba lần liền cởi sạch tất cả trói buộc người Tưởng Niệm, hai cỗ thân thể nóng bỏng dán chặt với nhau, Tưởng Niệm hít hơi khí lạnh, cảm giác giữa hai chân vật cứng rắn ngày càng mạnh bạo, bắt đầu lo lắng, có thể tưởng tượng đến trận bị chà đạp như thế nào.

      Diêm Thương Tuyệt gặm cắn xương quai xanh của , sau đó từ từ xuống phía dưới, dùng vật cứng rắn của mình ma sát u cốc giữa đùi , chậm chạp chịu tiến vào, cho đến khi đầu vật cứng rắn tiết ra dịch thể ra ngoài, nhanh chóng hô cánh môi của Tưởng Niệm, sau đó hạ thấp eo thân, hung hắng đem vật cứng rắn đâm sâu vào Tưởng Niệm.

      Cảm giác vô cùng thoải mái này làm cho càng thêm cuồng nhiệt đâm vào, quên mất vừa rồi mới cam kết với , chỉ lo mình thoải mái mà dùng tất cả sức lực đâm vào, thể khống chế được, chỉ có đổ thừa cho mùi vị của quá tốt, phía dưới quá chặt dồn.

      Tưởng Niệm gắt gao cắn môi dưới, nén nước mắt, để cho nó rơi xuống, dùng sức bấm chặt sau lưng , lưu lại vết cào.

      "Gọi ra, đau liền kêu ra " Diêm Thương Tuyệt điên cuồng đâm vào, đem môi mỏng để ở môi của nàng nhàng .

      Tưởng Niệm lắc đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn chảy ra, quá đau đớn.

      Kỳ quái là, phía dưới cơ thể ràng rất đau, nhưng lại muốn nhiều hơn... nhiều hơn nữa...pxxf.

      Mấy giờ sau đó, Diêm Thương Tuyệt rốt cuộc ngừng lại, nằm ở bên cạnh Tưởng Niệm, thở mạnh, trân trân nhìn trần nhà, khóe miệng cười yếu ớt, nụ cười như vậy làm rung động lòng người.

      Tưởng Niệm cùng vô lực nằm ở giường, môi dưới có dấu răng rất sâu, mắt hồng hồng, bả vai vừa kéo vừa kéo.

      ràng gọi dừng, đừng vào nữa, nhưng cố tình nghe, còn cố chấp làm nhiều giờ, tại thân thể của có chỗ nào đau.

      "Còn đau ?" Diêm Thương Tuyệt nghiêng người từ phía sau ôm chặt , cằm chống lên đỉnh đầu của , thanh nhàng.

      Tưởng Niệm nhìn , tức giận lau chùi nước mắt nơi khóe mắt, bỗng nhúc nhích cái mông đau đớn, bởi vì có thể cảm thấy cái gậy đâm vào cái mông của , để cho rợn cả tóc gáy.

      lại muốn nữa ư! Mới mấy phút thôi mà!

      "Còn động! Có phải muốn GAN* em hả?" Diêm Thương Tuyệt thấy chống đối mình, có chút vui, thấp giọng quát.

      Quả nhiên, Tưởng Niệm còn động đậy nữa, thân thể cứng nhắc trong lòng , uất ức mím môi, dựng thẳng lỗ tai, sợ lại có động tác nữa.

      "Yên tâm đêm nay muốn em nữa, nhịn, nếu nhịn được, cứ để cho dục hỏa đốt thân mà chết " Diêm Thương Tuyệt nhắm mắt lại, thảnh thơi mà .

      Tưởng Niệm sửng sốt, dựa vào hô hấp chầm chậm quay đầu, nhìn thấy hai mắt nhắm lại, biết có phải vì mệt mỏi cho nên muốn ngủ hay là muốn quan tâm nữa?

      Thấy lâu chuyện, Tưởng Niệm lại có cảm giác mất mát, nhàng dùng cùi chỏ thúc vào lồng ngực của " còn chưa ăn cơm nữa, chúng ta xuống ăn cơm có được ?"

      "Đói chết , dù sao cũng có người đau lòng" vẫn nhắm mắt như cũ trả lời, giọng ôn hòa.

      Tưởng Niệm tức giận lật người, cùng đối mặt, nhìn cái người "uất ức" này, im lặng.

      Cái gì gọi là chết đói , dù sao cũng có người đau lòng? Nếu đau lòng , còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho sao? nếu đau lòng , chịu nhịn đau đớn thân thể để thỏa mãn hết lần này sang lần khác sao?

      Tại sao lòng dạ đen tối như vậy à! Sau khi hành hạ xong, còn mặt dày những lời uất ức như vậy? như vậy là luyện thành như thế nào?

      Còn phải muốn xem. "Thế nào? cho em ăn no sao? Vậy chúng ta làm lần nữa" Diêm Thương Tuyệt mở mắt phát sưng mặt trợn mắt nhìn mình chằm chằm, lật người lên, nhàng cọ xát môi , hơi híp mắt tà ác .

      Tưởng Niệm hoảng sợ thối lui ra khỏi lồng ngực của , núp ở bên giường, cà lăm , "Em.. Em muốn! Mới vừa rồi em còn tưởng mình sắp chết rồi, nhưng giờ còn định buông tha cho em nữa, nếu làm lần nữa, em có thể chết, chết đó!"

      Diêm Thương Tuyệt kinh ngạc nhìn dáng vẻ kích động của , từ từ bật cười "Chúng ta mới chỉ làm có hai lần mà thôi! Vậy đợt hỏa kế tiếp trong người làm thế nào đây? Về sau bởi vì em kháng cự mà làm rồi để cho mình nghẹn tới điên sao?

      Tưởng Niệm mím khóe môi, tức giận nhìn chằm chằm , cái gì đó? Chẳng lẽ liền nghĩ mình cao hứng mà lo đến sống chết của sao? Ừ, mới chỉ có hai lần, nhưng có biết chỗ đó của lớn như vậy, mỗi lần đều cảm thấy mình sắp PO rồi, hơn nữa mỗi lần cũng mạnh mẽ dữ dội như vậy, sợ là chuyện đương nhiên có được ?

      Tưởng Niệm uất ức nháy mắt, vui nhìn , thấy mặt lạnh, cũng lời nào, hai người cứ như vậy giằng co.

      Hai mươi phút sau

      "Này, đói bụng" Rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt lên tiếng, nhìn bộ dạng uể ái của Tưởng Niệm, nhàn nhạt .

      "Uh, em mệt mỏi, buồn ngủ quá, xuống ăn cơm trước ," Tưởng Niệm cố gắng mở mắt thành đường , giọng mơ hồ.

      Trời mới biết, tại mệt mỏi như thế nào! Mỗi khớp xương đều mềm nhũn vô lực, nơi đó cũng đau rát, tại chỉ nghĩ muốn nằm bất động.

      Diêm Thương Tuyệt bỗng nhúc nhích cơ thể, đưa bàn tay to lớn vén sợi tóc sống mũi của , nhàng đặt ở sau tai , nhìn vẻ mặt của , sau đó nhàng khẽ cắn lên làn môi , thấy Tưởng Niệm cau mày giọng kêu tiếng, mới cam lòng buông ra, sau đó đứng dậy &

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128 (2): 18 +

      Từ từ, Tưởng Niệm cũng biến thành chủ động, chủ động ôm lấy cổ , lè lưỡi bỏ vào trong miệng của , sau đó học động tác của , hút toàn bộ đầu lưỡi của vào trong miệng của mình.

      Tay còn nhàn rỗi, ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt sờ loạn, cuối cùng lại đặt ở miệng của , sờ điểm đầu tiên, nhàng kéo lên , Diêm Thương Tuyệt bị động tác chủ động của làm cho thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn dưới bụng nhắc nhở , nhanh làm chuyện kế tiếp.

      Nụ hôn của bá đạo, cuồng dã, thổi quét suy nghĩ của Tưởng Niệm đầu lưỡi cùng cùng múa, hai ba lần liền cởi sạch tất cả trói buộc người Tưởng Niệm, hai cỗ thân thể nóng bỏng dán chặt với nhau, Tưởng Niệm hít hơi khí lạnh, cảm giác giữa hai chân vật cứng rắn ngày càng mạnh bạo, bắt đầu lo lắng, có thể tưởng tượng đến trận bị chà đạp như thế nào.

      Diêm Thương Tuyệt gặm cắn xương quai xanh của , sau đó từ từ xuống phía dưới, dùng vật cứng rắn của mình ma sát u cốc giữa đùi , chậm chạp chịu tiến vào, cho đến khi đầu vật cứng rắn tiết ra dịch thể ra ngoài, nhanh chóng hô cánh môi của Tưởng Niệm, sau đó hạ thấp eo thân, hung hắng đem vật cứng rắn đâm sâu vào Tưởng Niệm.

      Cảm giác vô cùng thoải mái này làm cho càng thêm cuồng nhiệt đâm vào, quên mất vừa rồi mới cam kết với , chỉ lo mình thoải mái mà dùng tất cả sức lực đâm vào, thể khống chế được, chỉ có đổ thừa cho mùi vị của quá tốt, phía dưới quá chặt dồn.

      Tưởng Niệm gắt gao cắn môi dưới, nén nước mắt, để cho nó rơi xuống, dùng sức bấm chặt sau lưng , lưu lại vết cào.

      "Gọi ra, đau liền kêu ra " Diêm Thương Tuyệt điên cuồng đâm vào, đem môi mỏng để ở môi của nàng nhàng .

      Tưởng Niệm lắc đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn chảy ra, quá đau đớn.

      Kỳ quái là, phía dưới cơ thể ràng rất đau, nhưng lại muốn nhiều hơn... nhiều hơn nữa...pxxf.

      Mấy giờ sau đó, Diêm Thương Tuyệt rốt cuộc ngừng lại, nằm ở bên cạnh Tưởng Niệm, thở mạnh, trân trân nhìn trần nhà, khóe miệng cười yếu ớt, nụ cười như vậy làm rung động lòng người.

      Tưởng Niệm cùng vô lực nằm ở giường, môi dưới có dấu răng rất sâu, mắt hồng hồng, bả vai vừa kéo vừa kéo.

      ràng gọi dừng, đừng vào nữa, nhưng cố tình nghe, còn cố chấp làm nhiều giờ, tại thân thể của có chỗ nào đau.

      "Còn đau ?" Diêm Thương Tuyệt nghiêng người từ phía sau ôm chặt , cằm chống lên đỉnh đầu của , thanh nhàng.

      Tưởng Niệm nhìn , tức giận lau chùi nước mắt nơi khóe mắt, bỗng nhúc nhích cái mông đau đớn, bởi vì có thể cảm thấy cái gậy đâm vào cái mông của , để cho rợn cả tóc gáy.

      lại muốn nữa ư! Mới mấy phút thôi mà!

      "Còn động! Có phải muốn GAN* em hả?" Diêm Thương Tuyệt thấy chống đối mình, có chút vui, thấp giọng quát.

      Quả nhiên, Tưởng Niệm còn động đậy nữa, thân thể cứng nhắc trong lòng , uất ức mím môi, dựng thẳng lỗ tai, sợ lại có động tác nữa.

      "Yên tâm đêm nay muốn em nữa, nhịn, nếu nhịn được, cứ để cho dục hỏa đốt thân mà chết " Diêm Thương Tuyệt nhắm mắt lại, thảnh thơi mà .

      Tưởng Niệm sửng sốt, dựa vào hô hấp chầm chậm quay đầu, nhìn thấy hai mắt nhắm lại, biết có phải vì mệt mỏi cho nên muốn ngủ hay là muốn quan tâm nữa?

      Thấy lâu chuyện, Tưởng Niệm lại có cảm giác mất mát, nhàng dùng cùi chỏ thúc vào lồng ngực của " còn chưa ăn cơm nữa, chúng ta xuống ăn cơm có được ?"

      "Đói chết , dù sao cũng có người đau lòng" vẫn nhắm mắt như cũ trả lời, giọng ôn hòa.

      Tưởng Niệm tức giận lật người, cùng đối mặt, nhìn cái người "uất ức" này, im lặng.

      Cái gì gọi là chết đói , dù sao cũng có người đau lòng? Nếu đau lòng , còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho sao? nếu đau lòng , chịu nhịn đau đớn thân thể để thỏa mãn hết lần này sang lần khác sao?

      Tại sao lòng dạ đen tối như vậy à! Sau khi hành hạ xong, còn mặt dày những lời uất ức như vậy? như vậy là luyện thành như thế nào?

      Còn phải muốn xem. "Thế nào? cho em ăn no sao? Vậy chúng ta làm lần nữa" Diêm Thương Tuyệt mở mắt phát sưng mặt trợn mắt nhìn mình chằm chằm, lật người lên, nhàng cọ xát môi , hơi híp mắt tà ác .

      Tưởng Niệm hoảng sợ thối lui ra khỏi lồng ngực của , núp ở bên giường, cà lăm , "Em.. Em muốn! Mới vừa rồi em còn tưởng mình sắp chết rồi, nhưng giờ còn định buông tha cho em nữa, nếu làm lần nữa, em có thể chết, chết đó!"

      Diêm Thương Tuyệt kinh ngạc nhìn dáng vẻ kích động của , từ từ bật cười "Chúng ta mới chỉ làm có hai lần mà thôi! Vậy đợt hỏa kế tiếp trong người làm thế nào đây? Về sau bởi vì em kháng cự mà làm rồi để cho mình nghẹn tới điên sao?

      Tưởng Niệm mím khóe môi, tức giận nhìn chằm chằm , cái gì đó? Chẳng lẽ liền nghĩ mình cao hứng mà lo đến sống chết của sao? Ừ, mới chỉ có hai lần, nhưng có biết chỗ đó của lớn như vậy, mỗi lần đều cảm thấy mình sắp PO rồi, hơn nữa mỗi lần cũng mạnh mẽ dữ dội như vậy, sợ là chuyện đương nhiên có được ?

      Tưởng Niệm uất ức nháy mắt, vui nhìn , thấy mặt lạnh, cũng lời nào, hai người cứ như vậy giằng co.

      Hai mươi phút sau

      "Này, đói bụng" Rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt lên tiếng, nhìn bộ dạng uể ái của Tưởng Niệm, nhàn nhạt .

      "Uh, em mệt mỏi, buồn ngủ quá, xuống ăn cơm trước ," Tưởng Niệm cố gắng mở mắt thành đường , giọng mơ hồ.

      Trời mới biết, tại mệt mỏi như thế nào! Mỗi khớp xương đều mềm nhũn vô lực, nơi đó cũng đau rát, tại chỉ nghĩ muốn nằm bất động.

      Diêm Thương Tuyệt bỗng nhúc nhích cơ thể, đưa bàn tay to lớn vén sợi tóc sống mũi của , nhàng đặt ở sau tai , nhìn vẻ mặt của , sau đó nhàng khẽ cắn lên làn môi , thấy Tưởng Niệm cau mày giọng kêu tiếng, mới cam lòng buông ra, sau đó đứng dậy &

      Lời của editor: Có vài từ mình nghĩ là slang biết nên dịch như thế nào như từ "PO" hay từ "GAN", mình muốn để nguyên bản để bạn nào tiếp xúc với ngôn ngữ Trung, biết được những từ này chia sẻ cho mình với nha.
      - từ "GAN" nghĩa là "FUCK" (nhờ bác google tư vấn)









      Chương 129 (1): 7000 chữ Cập Nhật ( vì lễ tình nhân nên tăng thêm )

      Tưởng Niệm người bước đường, cười khanh khách nhìn người ta tới lui, những chiếc xe băng qua đường lớn ngõ , ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy mây trắng, cười càng vui vẻ hơn, khóe miệng nâng lên góc độ hoàn mỹ, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, Tuyệt nước mấy ngày rồi, mặc dù cứ cách hai giờ gọi điện thoại cho , nhưng vẫn rất nhớ, rất nhớ , ban đêm ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc mất ngủ! Xem ra có thói quen có , thể rời bỏ rồi.

      Sau khi , mình ở biệt thự làm cho cảm thấy sắp hỏng mất, cho nên tại liền ra ngoài dạo phố chút, mua chút đồ, ngồi đợi, còn muốn nhìn chú An, kể từ mấy ngày hôm trước sau khi An Nguyệt Lê bị phán tội ở tòa án tối cao ở thành phố A, gặp qua chú An, tính toán cũng sắp được mười ngày rồi.

      An Nguyệt Lê bởi vì giết lầm khiến cho Trịnh Mỗ bị thương tật nghiêm trọng nên bị kết án năm năm, biết, nếu quả muốn phán tội, năm năm hình như vẫn chưa đủ, là Tuyệt, Tuyệt đứng ở giữa giúp, và người nhà họ An đều cảm kích .

      Hôm nay khí trời mát lạnh, gió thổi lên khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của , cây lá phong bị thổi rơi xuống, rải xuống khắp mặt đất màu vàng xám trông đẹp mắt.

      Trong gió mang theo mùi bùn đất và cỏ xanh, Tưởng Niệm thích nhất mùi này, đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác đó, giống như ở trong rừng rậm nguyên thủy, tiếp xúc gần với Mẹ Tự Nhiên, làm cho vui vẻ.

      Đột nhiên có cảm giác bị người rình coi, trước mặt giống như có bóng đen, có người!

      Tưởng Niệm hoang mang sợ hãi mở mắt, nhìn thấy người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục, thước bảy mấy, ông ta cúi đầu xuống với bình thản rồi lại nhìn mình cách thâm u, hiểu mở to hai mắt, nhếch cánh môi, tiếng hỏi " Ông là ai?"

      biết vì sao cảm thấy ông ta nhìn rất quen, hơn nữa lúc ông ấy nhìn mình tại sao trong mắt lại có nước mắt?

      Người đàn ông hít chóp mũi, giọng khàn khàn "Cậu là cậu của con"

      Cậu?

      Tưởng Niệm trợn to hai mắt, khẽ nhếch làn môi đỏ mọng, bộ dạng khiếp sợ theo dõi ông ấy, lúc nào lại có người cậu?

      Chỉ là nhìn kỹ thấy, người đàn ông trước mắt này với mẹ rất giống nhau, mặc dù mặt có chút nếp nhăn, nhưng gương mặt đó, đặc biệt là khi khóe mắt của ông ấy nhìn xuống cũng có nốt ruồi đỏ giống hệt như của mẹ, Tưởng Niệm có chút bối rối, đây là tình huống gì?

      Trong phim ảnh kinh điển _________ nhận người thân?

      "Làm sao có thể, mẹ của tôi với tôi, tôi còn có người cậu nha, ông nhận lầm người rồi?" Tưởng Niệm ngượng ngùng cười tiếng, khoát tay trả lời, hiển nhiên tin lời của ông ta.

      Mặc dù trong miệng như vậy, nhưng vẫn tìm tòi quan sát người đàn ông này, càng xem càng cảm thấy ông ta rất giống mẹ, người đàn ông này phải là loại đặc biệt thô cuồng..., ông ta trầm ổn thanh tú, bên phải cũng có núm má đồng tiền, nhớ bên phải của mẹ cũng có cái.

      phải là cậu của chứ?

      "Cậu chính là cậu của con, mười năm trước, cậu và mẹ của con có chút hiểu lầm, cho nên" người đàn ông bật cười chút, nhìn Tưởng Niệm " ấy có thể ghi hận cậu, cho nên nhắc cho con , nhưng cậu thiên chân vạn xác chính là cậu của con, cậu tên là Cố Phúc, là của mẹ con, người duy nhất."

      Thân thể Tưởng Niệm chấn động, Cố Phúc?

      nhớ lúc còn bé, lúc mẹ gặp cơn ác mộng, từ trong miệng mẹ có qua tên này, lúc ấy bị sợ nên sau khi tỉnh lại hỏi mẹ Cố Phúc là ai, nhưng mẹ cái gì cũng , chỉ yên lặng rơi lệ.

      biết đây nhất định là nỗi đau trong lòng mẹ, từ đó về sau cũng hỏi nữa, tựa như đối với người đàn ông kia giống nhau, bao giờ hỏi tới nữa.

      Nhưng Cố Phúc trong miệng mẹ là người đàn ông trước mặt này hay sao?

      Thấy Tưởng Niệm tin, người đàn ông móc trong túi tiền ra bức hình cũ kỹ đưa cho Tưởng Niệm "Đây là ảnh chụp chung giữa cậu và mẹ con, cũng là bức hình chụp chung duy nhất, phía sau còn có chữ của mẹ con, con xem biết có phải cậu lừa con hay ?

      Tưởng Niệm đần độn nhìn hình trong tay người đàn ông, là mẹ! có nụ cười ngọt ngào, dịu dàng uyển chuyển chính là mẹ!

      Từ tấm hình xem ra, ngay lúc đó và mẹ tại khác nhiều lắm, đều qua thập niên, mẹ vẫn mặc áo xanh dương sơ mi kẻ ô cùng với quần jean trắng, mái tóc đen nhánh cài dải băng trắng, điềm tĩnh đứng ở bên cạnh người đàn ông, thân mật kéo tay người đàn ông, cả khuôn mặt cũng chôn lên vai của người đó.

      Người đàn ông thân âu phục đen, miệng cười yếu ớt nắm tay mẹ, nhận lấy tấm hình, chứng kiến chữ viết phía sau đột nhiên chấn động, đó là bút ký của mẹ, đó viết " tôi và trai thân nhất của tôi"

      Từ bức hình này có thể xác định mối quan hệ của họ cạn, chẳng lẽ giống như lời của ông ta , ông ấy là cậu của ? phải có chữ viết của mẹ làm chứng sao? Nhưng tại sao ông ta lại đột nhiên đến tìm ?

      tại hoàn toàn chút vui sướng khi gặp lại người thân, chẳng biết tại sao, trong lòng cảm thấy buồn cực kỳ, giống như sắp xảy ra chuyện vui vẻ?

      "Cậu có thể chuyện với con chút ?" Thấy Tưởng Niệm mất hồn, người đàn ông giọng hỏi.

      Tưởng Niệm ngước mắt nhìn gương mặt khẩn cầu của người đàn ông này, chần chờ chút mới gật đầu "Được"

      Mặc dù Diêm Thương Tuyệt ra khỏi nước với nàng, được lại quá gần với người xa lạ, nhưng cảm thấy người đàn ông trước mắt này phải là "người xa lạ"

      Hai người trước sau vào quán cafe, vừa mới tiến vào, nhân viên phụ vụ thân cận ra hỏi "Hai vị ư? Xin mời sang bên này?"

      Tưởng Niệm theo phía ông ấy, nhìn thấy mấy sợi tóc trắng sau ót của ông ấy, trong lòng cảm thấy là lạ.

      "Uống gì ?" Người đàn ông cầm menu đưa cho Tưởng Niệm, giọng khàn khàn nhưng nhu hòa.

      " cần, cho tôi ly nước lọc là tốt rồi, cảm ơn." Tưởng Niệm ngước lên cười, lắc đầu trả lời.

      "Vậy cho tôi ly coffee đen, ly nước lọc" Người đàn ông đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ.

      "Được, xin chờ chút" Người phục vụ cung kính khom người lui xuống.

      "Ông..."

      "Con...."

      Hai người ăn ý đồng thời mở miệng, sau đó cười thầm.

      "Ông trước " Tưởng Niệm xấu hổ trán lưu chút mồ hôi, đỏ mặt .

      Người đàn ông cười cười, sau đó từ ái nhìn , giọng hỏi "Những năm này con trôi qua có được ? Cậu nghe tổng giám đốc Diêm là vị hôn phu của con?"

      "Nghe ?" Tưởng Niệm xem xét nhìn ông ta, nghĩ ra ông ấy đột nhiên tìm đến làm gì? Tại sao lại nhắc đến Tuyệt?

      Hơn nữa, nhìn ông ấy chút cũng khiếp sợ, nên sớm biết tồn tại của , tại sao vẫn đến tìm ?

      " giấu gì con, cậu là bởi vì thân phận này của con mới tìm tới con, mười năm trước, lúc cậu ở Công ty Hàn Quốc Hạo làm, kể từ khi sau khi ông ấy , cậu liền ở lại gia đình họ Hàn làm quản gia, bởi vì ông ấy đối với cậu có ơn, cho nên tại công ty ông ấy gặp chuyện, cậu mới bất đắc dĩ đến tìm con giúp tay" Cố Phúc xem được nghi ngờ của Tưởng Niệm, lên tiếng giải thích.

      Hàn Quốc Hạo? Ông ấy cái gì, tại sao lại nghe ? Chỉ là cái tên này hình như từng nghe qua ở đâu đó.

      Cái gì gọi là bất đắc dĩ mới tìm ?

      "Ông cái gì? Tôi hiểu " Đôi tay Tưởng Niệm đặt lên bàn nắm chặt lại.

      "Con biết ông ấy là ai sao? Mẹ con cho con biết?" Người đàn ông hiển nhiên có chút khiếp sợ, mắt mở to nhìn .

      Tưởng Niệm lắc đầu cái, mờ mịt nhìn ông ta, tựa như muốn từ chỗ ông ấy hiểu chuyện của mười mấy năm trước.

      Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, ánh mắt ánh lên chút xíu thương cảm " trách ấy cho con biết, chuyện này vốn khó mở miệng, huống chi ban đầu, ấy cũng là thân bất do kỹ."

      "Ông rốt cuộc cái gì? Mẹ tôi thế nào? Mười mấy năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ lại mình mang theo tôi đến nơi thôn núi hẻo lánh?" Tưởng Niệm đột nhiên trở nên kích động, bởi vì hồi tưởng lúc trước Tuyệt mẹ là người tình của ai đó, này... phải là ?"

      "Hôm nay cậu tìm tới con, chính là cho con biết chuyện của mười mấy năm về trước, sau đó xin con giúp cậu việc" Người đàn ông hiên nhiên cười, trong ánh mắt lại có nhiều bất đắc dĩ.

      Tưởng Niệm lời nào, mím môi, khẩn trương nhìn ông ta.

      Người phục vụ bưng coffee và nước lọc lên, sau đó thân thiện "Xin mời dùng" rồi lại lui xuống.

      Người đàn ông giống như rất lo âu, uống xong vài ngụm coffee xong mới chậm rãi "Cậu và mẹ con là em ruột, cậu lớn hơn ấy sáu tuổi, khi còn bé trong nhà rất nghèo, chúng ta đều theo bà ngoại sống, con cái đó thôn núi chính là cố hương của bà ngoại cậu, trước khi chúng ta mười tuổi đều sinh hoạt ở đó, sau đó lại bị mẹ kế nhận trở về.

      Mẹ kế đối với chúng ta tốt, nhất là đối với mẹ con, mẹ con từ rất hiền lại xinh đẹp, nhiều người thích ấy, nhưng người bình thường thể lọt vào mắt xanh của ấy, rốt cuộc khi ấy mười tám tuổi xảy ra chuyện, ngày đó mẹ kế thua tiền bị bọn vay nặng lãi ép trả nợ, tuyên bố nếu bà ấy trả chặt đứt tay bà ấy, còn mua thân thể bà ấy, dùng để trả tiền lãi, mẹ kế bất đắc dĩ mời lừa gạt ba đem mẹ con trả nợ, sau đó, mẹ con nghe lời liền từ tầng ba ban công nhảy xuống.

      Tưởng Niệm nghe đến đó, cả kinh, nghĩ đến thân thể bé gầy gò của mẹ như vậy, nhịn được thất thanh kêu lên "Lầu ba? Sau đó sao? Nhưng người chủ vay lãi suất cao có bỏ qua cho mẹ ?"

      Người đàn ông thở dài cái, lắc đầu tiếp tục "Làm sao có thể, lão đại đó coi trọng Nguyệt Như, mặc dù Nguyệt Như từ lầu ba nhảy xuống, nhưng vẫn bị những người đó bắt được, lúc Nguyệt như bị những người đó làm nhục, Hàn Quốc Hạo cứu ấy, vào ngày hôm đó, trong ngõ hẻm, mình ông ấy đánh gục toàn bộ sáu tên mảnh vụn, lúc ấy ông ấy bị thương rất nặng, nhưng vẫn ôm Nguyệt Như đến bệnh viện tốn hết nửa tiếng, sau đó, Nguyệt Như cảm kích ông ấy, liền để cho cậu ra mặt mời ông ấy ăn cơm, sau đó trong lúc chuyện với nhau mới biết ông ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn Thị, cậu và Nguyệt Như đều có chút kinh ngạc, bởi vì nhìn cách ăn mặc của ông ấy, giống những người lao động phổ thông như chúng ta, hơn nữa người ông ấy có tí gì là con cháu nhà giàu, lúc nào mặt cũng nở nụ cười ôn hòa.

      Bởi vì ông ấy là người tốt, lại an bài cho chúng ta đến công ty ông ấy làm, cho nên quan hệ ba người chúng ta từ từ trở nên thân thiết có gì giấu nhau, Chúng ta đối với ông ấy cũng rất cảm ơn, nhưng có ngày cậu phát , ông ấy có vị hôn thê mà lúc đó mẹ của con thể kiềm chế ông ấy, thường ở trước mặt cậu đến Hàn Quốc Hạo, cái vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc làm rung động cậu, bởi vì ấy từ rất đáng thương, thiếu hụt tình , cho nên nhìn ấy biết bao nhiêu lần nhắc đến ông ấy, cậu đột nhiên có dũng khí cho mẹ con biết đến chuyện Hàn Quốc Hạo có vị hôn thê, cứ như vậy, bọn họ cùng với nhau, Hàn Quốc Hạo đối với mẹ con rất tốt, ra tay cũng rất hào phóng, nhưng mẹ con chưa bao giờ thu nhận quà tặng của ông ấy."

      "Hàn Quốc Hạo?" Cánh môi của Tưởng Niệm khẽ run, nước mắt tích đầy hốc mắt.

      nhớ tới mẹ luôn đứng mình trong sân vào buổi tối, kêu gào cái tên này, từ cũng biết, người kia gọi là "Hạo"

      "Con biết ông ấy?" Người đàn ông có chút kinh ngạc, nhìn trong hốc mắt của Tưởng Niệm có lệ, đột nhiên có chút nhịn được, nhưng vừa nghĩ người con kia, ông ấy quyết định độc ác lần, tựa như đối với em ruột của mình dạng độc ác, ông ngừng nhắc nhở mình, độc ác lần nữa, lần cuối cùng là tốt rồi!

      "Có nhiều lần mẹ lặng lẽ đứng ở trong sân khóc, trong miệng liền kêu cái tên này" Tưởng Niệm nức nở .

      Chữ kia là nỗi đau đớn trong sinh mệnh của , tất cả thống khổ của đều là do cho, có thể tha thứ cho bất kỳ người nào, duy nhất tha thứ cho , vĩnh viễn !

      "Ừ, ông ấy chính là phụ thân của con" Người đàn ông cẩn thận .

      Ông ấy chính là ngươi thân phụ thân! . . . Ông ấy chính là ngươi thân phụ thân! . . . . . . .Ông ta chính là phụ thân của con!.... Ông ấy chính là phụ thân của con....


      Những lời này tựa như cái repeater, ngừng quanh quẩn trong đầu Tưởng Niệm.

      Nhớ đến Tuyệt cũng như vậy với , tin, tin!

      muốn có chút xíu nào liên quan đến người đàn ông kia, chút cũng muốn...

      Nhưng muốn biết chuyện của mẹ, chừng đối với việc mẹ bị đột tử có trợ giúp, chừng... chừng có chút đầu mối.

      Đúng! phải nghe hết... phải bởi vì người đàn ông kia... phải!

      lần lần tự với mình, thuyết phục mình, nghe tiếp. . . . Nghe tiếp. . .

      "Sau đó sao? Ông phải là người đàn ông kia có vị hôn thê sao? Vậy tại sao mẹ còn phải cùng ông ta ở chung chỗ, sao lại sinh ra tôi?" Tâm tình Tưởng Niệm có chút mất khống chế, hướng về phía người đàn ông hét lớn.pxxf

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 129 (2):

      " ra chuyện này đều tại cậu, là cậu nhất thời ham danh lợi, muốn ngồi lên vị trí tổng giám đốc nên lợi dụng tình cảm của Hàn Quốc Hạo đối với mẹ con, cho nên, cậu lừa gạt ấy, lúc bắt đầu ấy biết ông ấy có vị hôn thê, mà Hàn Quốc Hạo cũng bảo đảm với cậu, ông ấy nhanh chóng giải trừ hôn ước, kết hôn với mẹ con, cho nên cậu mới đáp ứng tiếp tục giấu giếm cho ông ta, lúc cậu công tác đoạn thời gian, mẹ con có bầu hơn tháng, lúc ấy cậu rất hoảng sợ, tìm Hàn Quốc Hạo để hỏi cho ra lẽ, nhưng ông ta cho cậu biết, cùng với vị hôn thê của ông ta ngả bài, ông ta hết tất cả chuyện của mẹ con cho vị hôn thê, cũng chính là Lý Băng. Lúc ấy, Lý Băng rất tức giận, ngày hôm sau liền tìm mẹ con, biết ta với mẹ con những gì, chỉ biết là xế chiều hôm ấy, mẹ con thất hồn lạc phách, ra khỏi cửa, tự giam mình trong phòng, ăn uống, cũng chuyện. Hàn Quốc Hạo tìm ấy, ấy trốn tránh gặp, bởi vì lo chuyện của công ty nên có tới ba ngày cậu về nhà, vẫn ở tại công ty, nhưng đêm hôm đó, Hàn Quốc Hạo đột nhiên gọi điện cho cậu, cho cậu mẹ con mất tích, cậu lúc ấy có dự cảm xấu, cùng với ông ta tìm mẹ con khắp nơi cũng tìm được, lúc ấy ấy có bầu, chúng ta rất lo lắng. Hàn Quốc Hạo phát Nguyệt Như mất tích cũng đoán được Lý Băng tìm ấy, sau khi về đến nhà, nổi lên tính khí đuổi Lý Băng còn động thủ đánh bà ta, nhưng ông ta cũng biết rằng Lý Băng cũng có thai hơn hai tháng rồi, đêm đó bà ta sảy thai."

      Tưởng Niệm khiếp sợ ra lời, gắt gao trừng to mắt nhìn xem "người cậu" ngồi phía đối diện.

      Lòng quặn đau, mẹ là người thứ ba? ... Đây phải là !

      " ra Nguyệt Như phải là người tình của Hàn Quốc Hạo, là người con mà ông ấy thích nhất, chính tai cậu nghe ông ấy với vị hôn thê của ông ấy như vậy, ông ấy đời này chỉ thích người con gọi là 'Nguyệt Như', 'chỉ để tâm đến Nguyệt Như', người đàn ông ảm đạm cúi đầu, thấy cảm xúc trong mắt.

      " mẹ tôi ư? bà ấy tại sao lại để cho bà ấy rời , bà ấy tại sao đến tìm bà ấy? bà ấy tại sao lại lừa gạt bà ấy chứ?" Tưởng Niệm cầm chặt cái ly, vừa nhắc đến người đàn ông kia liền mất khống chế.

      ", lời cậu , ông ta rất mẹ con, ông ấy phải là tìm mà căn bản là tìm được, con biết vì tìm mẹ con, ông ta tốn bao nhiêu tinh lực, vật lực cùng tài lực ? Chính vì tìm mẹ con, vị hôn thê của ông ta cũng sảy thai" câu sau cùng, giọng của ông ta đột nhiên trở nên thương cảm, giống như bị thương là mình.

      Sanh non? Lý Băng cũng từng sanh non? Vị hôn phu của mình vì người con khác, khiến mình sanh non?

      A~ a cũng giống như tình huống của chị Tiểu Miểu...Pxxf.

      nên tin tưởng lời ông ấy sao? Tin tưởng người đàn ông kia mẹ sao?

      là loạn, rất loạn, tự nhiên đột ngột để cho biết nhiều thông tin như vậy, đầu óc rối bời, trong lòng cũng là loạn.

      "Ông ta đâu? Ông ấy có biết mẹ chết hay ?" Tưởng Niệm ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn người đàn ông này.

      "Ông ta qua đời, vào tám năm trước qua đời, trước khi , dặn dò cậu tìm mẹ con" lời của ông ta rất trầm trọng, như tiếng sét đánh người Tưởng Niệm.. Như vậy đau..

      Tưởng Niệm cứng đờ, nước mắt, mãnh liệt chảy xuống.

      Chết?

      biết vì sao trong lòng buồn bực, là đau, quá chua xót...

      "Làm sao lại chết?" Thanh của Tưởng Niệm run rẩy, căn bản nghe ràng cái gì.

      "Ông ta có bệnh tim bẩm sinh,hai năm này bởi vì tưởng nhớ mẹ con, cho nên thân thể vẫn tốt, rốt cuộc vào buổi tối mưa to, ông ấy ra " Ông ta vô cùng mất tự nhiên , trong ánh mắt mơ hồ núp chuyện gì đó.

      Chân tướng chỉ có ông ấy biết, Hàn Quốc Hạo phải qua đời vì bệnh, phải vì tương tư mà thành tật, mà là...

      Tưởng Niệm biết hình dung tâm tình bây giờ như thế nào, bi thống, bi thương, tuyệt vọng... Chưa đủ! Những từ này xa xa đủ hình dung tâm tình của lúc này.

      "Cho nên, mẹ con cũng phải là người tình bị vứt bỏ, ấy vì thành toàn cho Hàn Quốc Hạo và đứa trong bụng vị hôn thê của ông ta, mới có thể mang theo con rời , cũng vì ấy quá Hàn Quốc Hạo, đành lòng vì chính mình phá hủy tiền đồ của ông ta, mới có thể mang theo con rời , hơn nữa, Hàn Quốc Hạo chưa cưới Lý Băng cũng mất đứa bé, cho nên, ân oán giữa bà ta cùng mẹ con cũng nên chấm dứt" Người đàn ông kia đến trọng điểm, có chút kích động.

      "Ông hôm nay đến tìm tôi, phải chỉ đơn thuần là nhận thân chứ? mục đích chính của ông " Tưởng Niệm giễu cợt cười tiếng, người cậu trước mắt này, rất nhiều năm trước tìm đến , nhưng bây giờ lại tìm được , cho biết tất cả, lúc nào miệng cũng treo tên Lý Băng, có kỳ quặc ở đây?

      Người đàn ông lúng túng nhìn Tưởng Niệm, cuống quít cầm lên ly coffee nhấp hớp " ra cậu tới tìm con, cho con biết những thứ này, đều vì muốn con giúp tay, vị hôn phu của con thâu tóm toàn bộ công ty của Hàn gia, khiến cho Lý Băng cùng đường, dù gì cậu cũng theo
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: Chỉ cần tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng (4000 chữ)

      "Tưởng Niệm? Tại sao lại ở đây?" giọng nam trung cao vút mang theo hưng phấn chợt vang lên.

      Tưởng Niệm nghe thấy có người gọi , kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Thước Cảnh thân quần áo màu màu trắng mặc thoải mái, toét miệng cười hì hì nhìn mình, sau lưng còn cùng với hai em Trình Sở Đông, dừng bước lại, hai chân có chút vô lực chống đỡ lấy thân thể, liếm cánh môi chút, kinh ngạc "Đại thúc? Tại sao mọi người cũng ở đây?" xong liền thân thiện cùng hai em Trình Sở Đống chào hỏi.

      "Nơi này là sản nghiệp của Đống, ba người chúng tôi tới đây ngồi chút" Tô Thước Cảnh hiển nhiên rất vui vẻ ở nơi này nhìn thấy , vốn dĩ ngày hôm trước định đến xem , lo lắng vì chuyện Nguyệt Lê phán hình mà thương tâm khổ sở, nhưng mà tên Tuyệt kia đột nhiên gọi điện cho muốn nước , ta ở đây mấy ngày cho phép mình tự đến biệt thự nhìn Tưởng Niệm, nếu nghe lời ta, ta liền thay đổi phương thức đa dạng cho đẹp mặt, cho nên, có cốt khí sợ hãi.

      Nam nhân á! ta là nam nhân! ta là Diêm Thương Tuyệt máu lạnh vô tình à!

      Tại sao lại là cái có phong độ bình dấm chua?

      Trong tình chỉ số thông minh quả nhiên đều chỉ 38!

      " lâu gặp, có khỏe ?" Trình Sở Đống tác phong nhanh nhẹn tới, đôi tay để trong túi quần, cười ôn hòa, với Tưởng Niệm.

      Tưởng Niệm gật đầu cái, cười khanh khánh "Ừ, rất tốt"

      " có mà tốt, có vị hôn phu 'vô pháp vô thiên' cưng chiều như vậy, Trình Sở Đông ở bên cũng tới, bộ dạng rỗi rảnh lười biếng, chút để ý mở miệng , nhưng thế nào nghe lời ... giống như... giống như...

      "Đừng để ý tới ! ghen!" Tô Thước Cảnh thấy Tưởng Niệm biết làm sao nhìn Trình Sở Đông, tiêu sái đến trước mặt Trình Sở Đông dùng tay phải đụng vào miệng quạ của Trình Sở Đông, nhắc nhở nên chuyện lung tung.

      Tưởng Niệm che miệng, nhàng cười tiếng, sau đó kỳ quái nhìn Trình Sở Đông, lâu gặp, độ nghiệt lại tăng lên rất nhiều, đặc biệt hôm nay mặc bộ màu đỏ nhàn nhã, làm cho cái bộ mặt mị lên vô cùng tinh tế, bông tai ở tai trái phát ra ánh sáng chói mắt, vẫn mê người như vậy, bộ dạng lưu manh, phách lối có chút thiếu dọn dẹp.

      "Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa móc mắt " Trình Sở Đông xoa miệng bị đụng thương, giả vờ giận dữ nhìn chằm chằm Tưởng Niệm.

      "Tốt lắm, cũng là người lớn rồi, còn ngây thơ giống đứa bé" Trình Sở Đống đứng ra vỗ vai đệ đệ, cố nén cười .

      Tưởng Niệm tức giận, mặt cười yếu ớt nhìn vào , ra , đối với Trình Sở Đông cũng còn ghét như lần đầu tiên gặp mặt nữa, biết trời sinh tính tùy ý, chuyện lại che đậy miệng, nhưng là bản chất là người tốt, đột nhiên cảm thấy người như vậy sống là vui vẻ.

      "Tưởng Niệm, mấy vị này là..." Cố Phúc đứng dậy đứng sau lưng Tưởng Niệm, nghi hoặc nhìn ba người đàn ông quần áo ngăn nắp này hỏi.

      Vốn khí rất hòa hợp, đột nhiên bị người cắt đứt, ánh mắt của ba người Tô Thước Cảnh nhìn, thấy người trung niên cẩn thận quan sát bọn họ.

      "Bọn họ là bạn của tôi! Chỉ là... Ông hỏi cái này làm gì? Tôi rồi, lời của ông , tôi chữ cũng tin, ông thôi, tôi giúp được ông" Tưởng Niệm xoay người, nhìn ông ta, đáy mắt thoáng qua tia kiên quyết.

      Người này chưa bao giờ nhớ tới , tại thời điểm ông ta cần trợ giúp mới tìm đến , có cảm tình gì! Huống chi lúc ấy nếu phải vì ông ta ham danh lợi, tin tưởng mẹ cũng lún sâu như vậy, nghĩ tới ông ta thích người có liên quan đến cái chết của mẹ, thể nổi giận.

      Nhưng nhìn bộ dạng uất ức cầu toàn kia, lại có tia thương hại,, đột nhiên cảm thấy mình mâu thuẫn, là mâu thuẫn.

      "Xem như cậu cầu xin con được sao? Con muốn nhìn đến đem chúng ta ép đến đường cùng sao?" Cố Phúc kích động bước lên nắm chặt cánh tay trắng mịn của Tưởng Niệm.

      "Ông làm đau ấy rồi, buông tay!" Tô Thước Cảnh nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mắt lôi kéo Tưởng Niệm, tức điên lên, dùng sức đẩy ông ta ra, đem Tưởng Niệm hộ vào trong ngực, cảnh giới nhìn chằm chằm ông ta, chỉ sợ ông ấy lại làm tổn thương Tưởng Niệm lần nữa.

      Cố Phúc bất ngờ bị đẩy ra, lui về phía sau mấy bước, ông ta nhìn người đàn ông bên cạnh Tưởng Niệm, cảm thấy có chút quen mắt, cau mày suy nghĩ chút, mới phát chính là người cùng với Diêm Thương Tuyệt đến tập đoàn Hàn Thị lần trước, quản lý Tô.

      "Cậu là quản lý Tô ! Cậu mạnh khỏe... Tôi là Hàn thị...." Ông ta vươn tay mừng rỡ tới bắt tay Tô Thước Cảnh, tuy nhiên lại bị Tô Thước Cảnh nghiêm nghị ngăn lại.

      "Tôi quan tâm ông là ai, ông lập tức ra ngoài cho tôi, lập tức!" Tô Thước Cảnh thấy ông ta bước lên phía trước, lập tức ôm chặt Tưởng Niệm vào ngực mình.

      Tưởng Niệm bị ôm chặt thấy đau, cau mày nhìn gương mặt khẩn trương của Tô Thước Cảnh, cảm động cười tiếng "Đại thúc, chú yên tâm, ông ta làm tổn thương đến tôi, ông ta chỉ có chuyện muốn tìm tôi giúp tay mà thôi."

      Hai em Trình Sở Đống và Trình Sở Đông vừa nhìn ăn ý lẫn nhau, sau đó hiểu nhìn Tưởng Niệm, bọn họ biết? khí giống như khoái trá à.

      " biết ông ta?" Tô Thước Cảnh tin, đề phòng nhìn người đàn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :