1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 124: tiếp.

      Tưởng Niệm cắn môi, nước mắt ngừng rơi, nhìn Mary Mai Kasi cách mất tự nhiên, cười gượng ép" có gì" đứng lên, cuống quít lau nước mắt, giấu bàn tay bị thương ở phía sau, cười nhàng "Thử đồ nhanh như vậy à, có thích ?"

      Mary Mai Kasi đứng thẳng. so vai, cách xem thường "À, mặc lên người trông khó coi lắm, tôi thay đồ lại rồi, muốn phải chờ lâu" ấy vừa quan sát Tưởng Niệm vừa .

      Tưởng Niệm bị ấy nhìn chằm chằm, cảm thấy tự nhiên, ngẩng mặt lên "Chúng ta thôi".

      "Đợi chút" ngay lúc Tưởng Niệm xoay người lại, Mary Mai Kasi bắt được cổ tay của lại, liếc mắt nhìn đám nhân viên nơm nớp lo sợ, hô rống lên "Chuyện gì xảy ra?"

      Nhân viên cửa hàng nghe vậy, cảm thấy e ngại, dù sao ấy cũng có khí phách.

      "Này. . ." nhân viên cửa hàng khó xử, nhìn Mary Mai Kasi, giọng.

      " cho tôi biết, có người gây khó dễ cho hả ? Vừa rồi, lúc tôi ở lầu thay quần áo, hình như nghe thấy tiếng ai kêu đau, tôi lại còn tưởng là mình nghe nhầm cơ, , ai gây khó dễ cho , tôi giúp trút giận. " Mary Mai Kasi kích động, lôi kéo Tưởng Niệm đến trước mặt đám nhân viên, ai theo kịp.

      " có việc gì, chúng ta có thể được ?" Tưởng Niệm cũng kích động, nắm cổ tay của ấy, khóc lóc, thỉnh cẩu, muốn ở chỗ này nữa, muốn rời .

      "Này, sao lại như vậy ? là bạn của tôi, ai gây khó dễ cho cũng chính là gây khó dễ cho tôi, tôi làm sao có thể chịu được ? Trời ơi! Mặt của sao lại sưng lên như thế này ?" Mary Mai Kasi đầy căm phẫn, ấy lay vai Tưởng Niệm, ngay lập tức nhìn thấy bên kia gò má bị sưng đỏ, còn có thể nhìn hằn lên dấu năm đầu ngón tay, giọng của cũng trở nên bén nhọn.

      "Tôi sao, có việc gì mà, cầu xin đấy, chúng ta về nhà có được ? Cầu xin ?" Tưởng Niệm khống chế được cảm xúc, lay lay hai cánh tay của ấy. Cuối cùng, Mary Mai Kasi đành lòng, giọng vỗ vai của , hốc mắt đỏ lên "Được, được rồi, chúng ta về nhà, quay lại chỗ này nữa."

      Tưởng Niệm bi ai, để ấy gì, chỉ gật đầu hoảng hốt, sau đó cùng Mary Mai Kasi ra khỏi cửa hàng đó.

      Nhân viên cửa hàng chỉ biết đứng đó nhìn nhau . . .

      Dọc đường Tưởng Niệm cố gắng khóc, cũng lời nào, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn sáng sủa, có gió, hiền hòa, thế nhưng sao thế giới của lại xám xịt.

      Mary Mai Kasi nhìn dáng vẻ thương tâm của , mặc dù đau lòng nhưng cũng gì, ấy biết phải chịu ấm ức, cho nên để cho yên lặng chút.

      Xe về biệt thự rất nhanh chóng, Mary Mai Kasi dừng xe, lo lắng nhìn Tưởng Niệm, gì, cũng xuống xe, giọng nhắc nhở "Đến"

      Sau khi Tưởng Niệm nghe thấy, ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt, tâm tình rất phức tạp, ngàn vạn sợi tơ rối vò.

      vẫn lên tiếng, lẳng lặng xuống xe, sau đó lên lầu, cảm thấy đau đầu như búa bổ, chóng mặt, muốn tắm, muốn tắm. . . .

      Mary Mai Kasi hiểu. nhìn bóng lưng tội nghiệp của , trong lúc ấy thử đồ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ? Là ai khiến Tưởng Niệm thương tâm, khổ sở như vậy ? thể là mấy nhân viên cửa hàng được, rốt cuộc là ai?

      Xem ra ấy phải trở lại đó chuyến.

      Khởi động xe, Mary Mai Kasi lái xe ra khỏi biệt thự.

      Tưởng Niệm trở về phòng với vẻ mặt hoảng hốt, đẩy cửa ra nhìn thấy Lily ngồi giường của mình, tay ôm chiếc gối, ngửi ngửi mùi hương đó, Tưởng Niệm cười cách khinh bỉ, biết chiếc gối Lily cầm nhất định là của , xem ra ta rất thích , khó trách chuyện gì ta cũng nhắm đến mình.

      Lily nhìn Tưởng Niệm vào, ta bình tĩnh, liếc nhìn đầy ngạo mạn, sau đó đứng dậy, sửa sang lại giường ngủ, xuống cách chậm rãi.

      "Chờ chút"Tưởng Niệm nhìn bóng lưng ta, nhàng hô tiếng.

      Lily sửng sốt, dừng lại, nhưng quay đầu, dựng lỗ tai lên nghe, gì tiếp theo, chẳng lẽ muốn mượn chuyện này để cười nhạo ta hoặc là trừng phạt ta?

      "Làm phiền sau nửa giờ nữa, tới thay cho tôi chiếc ga giường khác, bởi vì đó có mùi khó chịu, tôi cùng Tuyệt ngủ được" ánh mắt lạnh nhìn về phía lưng của Lily, giọng đầy giễu cợt.

      Lily nắm chặt bàn tay, sau đó tiếng nào, rồi rời khỏi.

      Tưởng Niệm cười lạnh, nhìn mọi thứ trong căn phòng xa hoa này, nghĩ tới ấm áp mang đến cho , liệu có thể chịu nổi chuyện đó , liệu có thể tha thứ cho ?

      Trong lòng vô cùng đau xót.

      đưa ngón tay giấu ở phía sau ra, nhìn vào vết thương sưng đỏ lên, nghĩ tới những lời khó nghe đó, khép mắt lại, cắn chặt môi, trong lòng đầy thù hận đến tận xương tủy.

      . . .

      tay của Mary Mai Kasi chống ở ngang hông, tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, nhìn chằm chằm vào đám nhân viên, rốt cuộc, đầu dây bên kia cũng kết nối được, giọng nam tính truyền đến " chuyện"

      Nghe giọng điệu lạnh lùng đó, ấy nhịn được quát lớn "Này, tôi cho biết, vị hôn thê của bị người ta bạt tai còn đạp vào ngón tay, bị mọi người. . . . Cười nhạo, làm gì mặc kệ?" thông cảm cho ấy, tiếng Trung có giới hạn!

      Ở đầu dây bên kia, Diêm Thương Tuyệt tay cầm điện thoại, dáng vẻ lạnh lùng, cúi đầu, chăm chú xem bản hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, nghe Mary Mai Kasi vậy lập tức ngẩng đầu lên, ánh nhìn làm người ta khiếp sợ, cắn răng "Cái gì? !"

      Mary Mai Kasi lập tức cho Diêm Thương Tuyệt biết địa chỉ cửa hàng, sau đó cúp điện thoại, mười phút sau Diêm Thương Tuyệt tới Kenzo.

      Nhân viên cửa hàng sợ hãi đứng thành hàng, nhìn uống cà phê với dáng vẻ nhàn nhã như chỗ người, sau đó lại xuất người đàn ông tuấn tú vào cửa hàng, ánh mắt lạnh lùng khiến cho toàn bộ nhân viên cảm thấy chấn độ, người đàn ông đó nhìn quen quen.

      "Chuyện gì xảy ra?" Diêm Thương Tuyệt vừa đến, nhìn thấy Mary Mai Kasi ngồi ghế sa lon uống cà phê, nhìn thấy Tưởng Niệm, mặt đen lại, cố gắng kìm nén giận dữ hỏi.

      Mary Mai Kasi đứng lên, dùng ngón tay trỏ lau nước đọng ở khóe miệng, sau đó nâng cằm nhìn đám nhân viên run rẩy " đến xem , rồi hiểu chuyện gì xảy ra?"

      Nhân viên cửa hàng mắt liếc nhìn Diêm Thương Tuyệt, cảm thấy người này nhìn quen quen, tuy nhiên thể nhớ ra là gặp ở đâu, nghe Mary Mai Kasi lên tiếng, nhìn cách ăn mặc cùng cử chỉ và lời của hai người này giống bình thường, nên dám chần chừ, nhanh chóng đến chỗ máy vi tính, mở hình ảnh ghi lại trong cửa hàng.

      Thần sắc Diêm Thương Tuyệt trở nên trầm, tới gần quầy thu ngân, nhìn chằm chằm hình ảnh màn hình, mặt ngày càng trở nên xám xịt, dáng vẻ lạnh lùng làm mọi người khiếp sợ.

      Đoạn clip ghi lại cảnh Tưởng Niệm bị đánh, bị sỉ nhục, nhưng vẫn nhẫn, mặc dù vô cùng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt có chút khí sắc nào, việc xảy ra đều được ghi nhận trong tầm mắt của Diêm Thương Tuyệt.

      Trong lòng Diêm Thương Tuyệt cảm thấy đau đớn, từ từ nắm chặt bàn tay, khuôn mặt đầy tức giận nhìn Mary Mai Kasi" ấy đâu?"

      Mary Mai Kasi biết hỏi Tưởng Niệm, cho nên vội vã " ấy muốn về, tôi đưa ấy trở lại biệt thự, ấy. . . tốt, mặt còn in hằn dấu tay, bàn tay cũng sưng lên. . ."

      Còn chưa hết, Diêm Thương Tuyệt tức giận hất tung chiếc máy tính cùng mọi thứ bàn xuống dưới đất , giống như là tới từ địa ngục Tu La, làm cho người ta sợ hãi dám đến gần.

      Mary Mai Kasi kinh hãi, chưa bao giờ tức giận như vậy, dáng vẻ bên ngoài lúc nào cũng lịch lãm, kìm nén cảm xúc rất tốt, ấy vẫn cho là tức giận, đau lòng, nhưng nhìn biểu bây giờ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, ra là có đau lòng, chỉ là bởi trước kia chưa gặp được người nào làm cho cảm thấy đau lòng, hóa ra phải biết , chỉ là chưa xuất người nào có thể làm cho rung động, nhưng tại có, ấy biết người đó chính là Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh rất đúng, Tưởng Niệm! Rất !

      ấy hiểu phẫn nộ của , bởi vì lúc mới tới đây, ấy cũng xem qua đoạn clip đó, nhìn thấy Tưởng Niệm bị người ta sỉ nhục, vô cùng thương tâm, mà ấy lại biết chút nào, là vô dụng? Tại sao lại bảo vệ được Tưởng Niệm?

      Mary Mai Kasi khổ sở, tự trách bản thân, ấy áy náy tới chỗ Diêm Thương Tuyệt " xin lỗi, tôi bảo vệ được Tưởng Niệm, để cho ấy phải chịu uất ức."

      Tròng mắt của Diêm Thương Tuyệt đỏ au lên, nhìn chằm chằm ấy, giọng vang lên đầy uy quyền "Mặc kệ chuyện của , tôi làm cho họ biết, người phụ nữ của Diêm Thương Tuyệt phải ai cũng có thể gây khó dễ " sau đó nhìn đám nhân viên cửa hàng "Các người cũng chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục ."

      Trong đoạn clip, nhìn rất ràng, thời điểm người phụ nữ bị người ta gây khó dễ, người nào đứng ra ngăn lại, cho nên bọn họ mới có thể làm như vậy, thời gian kéo dài đến tận năm phút, bọn họ đáng chết!

      Diêm Thương Tuyệt! ? thương trường giống như truyền Kỳ, luôn bách chiến bách thắng? ! Tuổi trẻ nhưng nắm trong tay mọi thứ? ! từ thủ đoạn nào !

      "Chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng, người đó là đại tiểu thư của Hàn gia, chúng ta dám đắc tội, van xin ngài, hãy bỏ qua cho chúng tôi" nhân viên cửa hàng kinh hãi nhìn Diêm Thương Tuyệt, sau đó lo sợ lời xin lỗi.

      ta dù sao vẫn có tiếng trong thành phố này, mặc dù cũng vô tình nghe đến ba chữ “Diêm Thương Tuyệt”, nhưng lại hiểu hết ý nghĩa của nó.

      Cho nên khi nghe Diêm Thương Tuyệt làm cho mấy người phải xuống địa ngục, họ sợ muốn chết.

      " quá chậm" khóe miệng Diêm Thương Tuyệt khẽ cười , nhưng cho dù là cười khí lạnh phát ra cũng làm người ta run sợ.

      xong, thèm để ý đến việc mấy nhân viên cửa hàng khổ sở van xin, sải bước ra ngoài, Mary Mai Kasi cũng theo phía sau, vẻ mặt có chút hả hê.

      Diêm Thương Tuyệt lái xe, Mary Mai Kasi ngồi ở vị trí kế bên, thận trọng quan sát khuôn mặt của , xem ra rất tức giận!

      Diêm Thương Tuyệt liếc nhìn ấy, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm số liên lạc, chỉ lát sau, giọng của gần như kìm nén được cảm xúc "Đưa An Nguyệt Lê đến biệt thự."

      Ở đầu dây bên kia, Tô Xích Cảnh vừa mới kết thúc buổi họp báo, mệt gần chết rồi, ngồi uống nước, nghe Diêm Thương Tuyệt như vậy, cười rất vui vẻ"Thế nào, đấy chính là tình địch của cậu mà, sao lại thả ta ra ngoài vậy. chừng Tưởng Niệm về sau có thể mực khăng khăng theo ta, đến lúc đó đừng có hối hận nhé."

      Diêm Thương Tuyệt nắm chặt điện thoại, cắn răng nghiến lợi "Được, cần phải đâu, cứ để cho ta ở trong đó , khi nào Tưởng Niệm hỏi, tôi muốn giúp. "

      "Đừng đừng đừng, tôi chỉ đùa thôi, tôi ngay, mối quan hệ của tôi và Tưởng Niệm rất tốt, cậu đừng có khích bác như thế, nếu tôi và cậu còn là bạn bè nữa. " Tô Xích Cảnh đặt cái ly xuống, bật cười , sau khi nghe thấy như vậy, đột nhiên Mị Cơ vội vàng tới hỏi " đâu? ở công ty sao? Có chuyện gì sao?"

      "Tôi đâu phải báo cáo cho biết à? có biết chỗ đứng của tôi ở công ty ? Còn nữa, Mị Cơ tìm cho tôi tất cả tài liệu về Lý Băng, tôi muốn có tất cả thông tin về công ty của bà ta cách sớm nhất." Mặt Diêm Thương Tuyệt lạnh , tức giận quát lớn, rồi cúp điện thoại, lại xe với tốc độ như bay về biệt thự, biết giờ khắc này, nhất định đau lòng, muốn cùng chia sẻ. . .

      Tưởng Niệm, em, giờ khắc này, chỉ muốn chăm sóc em, bảo vệ em, cho em tất cả! Nếu ấy phụ bạc em, nhất định hủy diệt ấy ….
      Last edited: 19/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 125: cùng em chia sẻ mọi buồn vui.

      Tô Xích Cảnh nhìn màn hình điện thoại, chau mày, trong đầu tự hỏi, tại sao đột nhiên Tuyệt quyết định muốn tóm thâu công ty của Lý Băng?

      Cũng chưa có giao dịch gì với công ty đó! Hay là thời gian này quá rảnh rỗi nên làm việc gì cho đỡ nhàm chán?

      Lắc đầu cái, vẫn nghĩ ra lý do, dù sao mình cũng chỉ là làm theo chỉ thị!

      biết thế nào, trong đầu đột nhiên xuất hình ảnh gương mặt tuyệt mỹ, mặc dù chỉ là mỉm cười, nhưng cũng đủ để khắc sâu trong lòng ấy . .

      Tô Xích Cảnh toét miệng cười cười, tăng tốc độ xử lý đống văn kiện, nghiêng đầu sang bên, nghêu ngao hát theo điệu nhạc quen thuộc, dáng vẻ rất hưng phấn.

      Điện thoại bàn vang lên cắt đứt suy nghĩ của ta, cắn khóe miệng, cầm điện thoại di động lên "A lô, ai đấy?"

      "Tôi là Hồ Tiểu Miểu, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua, cùng Tưởng Niệm tới bệnh viện thăm tôi, còn nhớ ? Tôi có việc muốn chuyện với , bây giờ có rảnh ?" Ở đầu dây bên kia Hồ Tiểu Miểu ngồi giường bệnh, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ múc cháo gà từ bình giữ nhiệt ấm cho vào trong chén, trong lòng ấy cảm thấy đau nhói.

      Nghe những lời đó, Tô Xích Cảnh nhíu chặt chân mày, nghĩ tới thái độ ngày hôm qua của ấy đối với Tưởng Niệm, những lời độc ác đó, cùng hành động quá khích, để ý chút rồi "Có chuyện gì ? Tôi! "

      "Là chuyện liên quan đến Tưởng Niệm và Nguyệt Lê , tôi biết vẫn còn để ý tới chuyện ngày hôm qua, tôi xin lỗi, ngày hôm qua tâm lý của tôi ổn định, nên làm tổn thương Tưởng Niệm, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn làm tổn thương ấy, cả tối hôm qua tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi tới xin lỗi Tưởng Niệm, nhưng tại tôi có chuyện rất quan trọng muốn cầu xin giúp đỡ." Tay Tiểu Miểu nắm chặt điện thoại, chỉ sợ ấy để ý tới chuyện ngày hôm qua mà muốn giúp mình.

      Tiếng “cầu xin” của Tiểu Miểu khiến Tô Xích Cảnh cảm thấy hoảng hốt, sau lát trầm mặc, mới cách nặng nề "Được, tôi lập tức tới ngay".

      Cúp điện thoại, Tô Xích Cảnh đột nhiên cảm thấy tâm tình nặng nề.

      Chần chờ chút liền sải bước ra khỏi phòng làm việc. . .

      Diêm Thương Tuyệt trầm mặc lái xe về biệt thự, tắt máy, đỗ xe xong, sau đó sải bước về phía phòng ngủ lầu hai, nhanh chóng đẩy cửa ra, tìm kiếm bóng dáng của Tưởng Niệm ? ấy đâu rồi !

      bị thương rồi lại còn đâu nữa?

      "Tưởng Niệm! Tưởng Niệm!" Diêm Thương Tuyệt thấp thỏm lo âu lại trong phòng ngủ, nhìn chung quanh, đây là lần đầu tiên gọi tên của , nhớ khi còn bé gọi là cái đuôi, sau này khi lớn lên cũng có cơ hội gọi tên, nhưng bây giờ gọi tên như vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      đâu đây?

      "Người đâu" tìm khắp trong phòng, từng ngóc ngách cũng trông thấy , Diêm Thương Tuyệt bắt đầu nóng nảy, luống cuống, rối loạn lên.

      phải bỏ chứ?

      "Thiếu gia" Tiểu Linh nghe được tiếng la, vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm khăn lau, nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt mặt xanh mét, ấy cung kính gật đầu, cách sợ hãi.

      "Thiếu phu nhân đâu ? Tưởng Niệm đâu rồi hả ?" Diêm Thương Tuyệt bước về phía Tiểu Linh, vặn cánh tay của ấy, hỏi nhanh chóng.

      "Thiếu phu nhân ở khu vườn phía sau núi, ấy muốn hái quả." Tiểu Linh trả lời, cảm thấy đau đau ở cánh tay.

      Nghe vậy, Diêm Thương Tuyệt lập tức buông tay ấy ra, chạy ra ngoài, Tiểu Linh kinh ngạc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ấy chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia khẩn trương như vậy, hôm nay có chuyện gì vậy? Thiếu phu nhân sau khi trở về cũng buồn buồn, so với buổi sáng, nhìn còn thấy thương tâm, hôm nay thiếu gia lại vội vội vàng vàng tìm thiếu phu nhân, chẳng lẽ giữa họ xảy ra chuyện gì vui?

      Tiểu Linh lắc đầu, ra khỏi phòng ngủ.

      Diêm Thương Tuyệt nhanh chóng chạy tới khu vườn, tìm kiếm bóng dáng người thương nhớ, lại hoảng hốt, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, rốt cuộc, cũng nhìn thấy bóng lưng nhắn của Tưởng Niệm dưới rặng nho, lúc này mặc chiếc áo phông màu xanh dương, cùng quần jean, mái tóc đen thả ngang vai biết đứng ở đó nhìn cái gì, Diêm Thương Tuyệt dừng lại, cười yếu ớt, thở mạnh tiếng, sau đó đến đến gần nhìn cái gì vậy?”

      Tưởng Niệm vốn ngước đầu nhìn giàn nho phía , nghĩ là có người ở phía sau, giật mình hoảng hốt, chiếc rổ cầm tay cũng rơi xuống đất, dâu tây và nho lăn tròn dưới mặt đất, hai tay ôm chặt trước ngực, mở to hai mắt, hơi thở có vẻ gấp rút, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn mình cách lười biếng, hốc mắt đỏ lên, vội vàng nhào vào trong ngực của Diêm Thương Tuyệt, kêu !”

      ôm chặt hơn, như muốn kể cho những uất ức mà mình phải chịu, muốn cùng chia sẻ rằng rất đau.

      Hiển nhiên, Diêm Thương Tuyệt ngờ tới mừng rỡ khi nhìn thấy mình, trong lòng rất thỏa mãn, vươn tay ôm chặt Tưởng Niệm, nhắm mắt lại ngửi mùi hương tóc.

      Đột nhiên, Tưởng Niệm cảm thấy thích được ôm chặt như vậy, biết từ lúc nào, mỗi khi thấy bất lực luôn nghĩ đến , nghĩ tới ấm áp dành cho .

      “Em phải chịu uất ức hả? Sao lại cho biết? mình chạy tới nơi này làm gì? Sao gọi điện cho biết mọi chuyện?” Diêm Thương Tuyệt tay ôm lưng , tay vuốt vuốt mái tóc đen, vô cùng dịu dàng, lời nhàng nhưng có chút hờn giận.

      Tưởng Niệm cảm thấy sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn , giọng có phần nghẹn ngào “!”

      Làm sao biết? trở về sớm là cũng vì chuyện đó sao? tức giận? Hay mọi chuyện được giải quyết xong rồi? Liệu có phải trở lại cần nữa?

      Những nghi vấn làm Tưởng Niệm cảm thấy rối bời, nhưng dám hỏi, có thể bởi vì sợ phải đối diện với đáp án đó.

      “Em chịu uất ức mà lại cho biết? rồi chăm sóc em, bảo vệ em, cùng chia sẻ mọi buồn vui có biết ? Về sau cần phải như vậy nữa, có chuyện gì cũng phải nghĩ đến , để có thể cùng em chia sẻ mọi chuyện được ?” Diêm Thương Tuyệt nâng cằm lên, cách tình cảm, ánh mắt làm Tưởng Niệm cảm thấy được an ủi.

      , xin lỗi, xinh lỗi” Tưởng Niệm chủ động vòng tay ôm , gục đầu vào trong ngực , khóc thành tiếng.

      “Đồ ngốc này, có chuyện gì phải cho biết nhớ ? rồi bảo vệ em, phải sao? Em bị người ta ức hiếp mà biết phản kháng lại? Đừng khóc, tối nay, phải em còn muốn gặp An Nguyệt Lê sao?” Mặc dù, thích Nguyệt Lê, nhưng Diêm Thương Tuyệt vẫn giọng nhắc nhở .

      muốn biết trong lòng , ai quan trọng hơn? Liệu trong tim , có chỗ cho ? Hôm nay bị uất ức như vậy, phải là người nghĩ đến đầu tiên.

      Nghe thấy lời , Tưởng Niệm cảm giác như ghen, liền nín khóc cười tiếng, khẩn trương hỏi “ ghen à?”

      Diêm Thương Tuyệt bị hỏi như vậy biết trả lời thế nào, mặt đen lại, nhưng Tưởng Niệm sợ, chăm chú nhìn Diêm Thương Tuyệt, gương mặt tuấn tú làm rung động lòng người, từ từ nhón chân lên, ngước đầu, thơm lên má của Diêm Thương Tuyệt, trong nháy mắt môi kề môi.

      Như có luồng điện chạy dọc toàn thân Diêm Thương Tuyệt, đờ đẫn nhìn Tưởng Niệm nhắm mắt, hô hấp như ngừng lại, thậm chí cảm nhận được chủ động của , đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi .

      Mặc dù, động tác của còn vụng về và trẻ con, nhưng đối với Diêm Thương Tuyệt mà đó là cám dỗ chết người.

      Đầu lưỡi của ngừng quấn lấy và trêu chọc , hung hăng nuốt nước miếng, sau đó kích động giữ chặt gáy của Tưởng Niệm, chủ động hôn , cảm giác được mềm mại nơi đầu lưỡi ngừng khuấy động trong miệng mình, càng hôn mạnh mẽ hơn, hổn hển thở ra, đôi môi hướng tới tai của Tưởng Niệm, hơi thở nóng rực “Chúng ta trở về phòng , nhớ em quá, là muốn.”

      Thấy Tuyệt ôm chặt như vậy, mặt Tưởng Niệm đỏ lên, rồi gật đầu, sau đó Diêm Thương Tuyệt bế lên, bước nhanh chóng vế phía biệt thự, dọc đường gặp rất nhiều người giúp việc, mọi người thấy vẻ mặt thiếu gia vô cùng phấn khích có chút kinh ngạc.

      Tưởng Niệm ngại quá, đầu tựa vào Diêm Thương Tuyệt, đôi tay vòng ôm chặt cổ , ở đường, hai người thỉnh thoảng còn trao nhau những nụ hôn nóng bỏng và ngọt ngào, khiến người khác phải ghen tỵ.
      Last edited: 19/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 125: tiếp.

      Nhưng ở góc kín đáo, đôi mắt chăm chăm nhìn dõi theo việc xảy ra, ta thề rằng làm tất cả để ngăn mọi chuyện lại, ta thể để Tưởng Niệm được sống yên ổn …

      Diêm Thương Tuyệt ôm Tưởng Niệm trở về phòng, đá văng cửa, sau đó nhanh chóng đóng lại, khẩn trương đặt lên giường, ngay lập tức để phía dưới mình, thở mạnh hơi, ánh mắt mê ly nhìn Tưởng Niệm, thân thể khẽ run lên "Đừng sợ, nhàng."

      Nhìn thấy được khẩn trương của Tưởng Niệm, hôn lên trán , cách dịu dàng, Tưởng Niệm gật đầu ngượng ngùng, sau đó ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi .

      Cả người Diêm Thương Tuyệt dường như còn tỉnh táo, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình và Tưởng Niệm, hai thân thể quấn lấy nhau, nhìn như vậy, Tưởng Niệm cũng khẩn trương kém.

      Có thể do mấy lần trước chưa có kinh nghiệm, cộng thêm với việc quan hệ có phần thô bạo nên làm cho sợ.

      Diêm Thương Tuyệt nhìn khuôn mặt ửng hồng của , cười ái muội, rồi lại hôn lên cánh môi mềm mại của , vật bên dưới ngừng gào thét, nhưng sợ Tưởng Niệm bị đau, nên vẫn cắn răng chịu đựng, hôn khắp thân thể , tay vân vê đỉnh cứng rắn trước ngực, tay lại xoa vùng mông căng tròn của . . .

      Tưởng Niệm cảm thấy kích thích cực độ, thân thể run rẩy, hoàn toàn dựa vào .

      Nụ hôn của ngày càng trở nên bá đạo và cuồng dã hơn, làmTưởng Niệm bị kích động ưỡn người ra phía trước, như muốn tìm kiếm vật cứng rắn kia để thỏa mãn, Diêm Thương Tuyệt dường như biết được ý đồ của , liền đặt vật ở giữa hai chân, nhưng lại vào trong, hung hăng hôn lên đỉnh hồng của , thích thú gặm mút chúng.

      Tưởng Niệm cảm thấy thân thể nóng ran khó chịu, nhưng cái vật cứng rắn kia vẫn nhởn nhơ ở ngoài, nóng, nóng quá, tại sao lại cho nó vào?

      " " Tưởng Niệm mở mắt ra nhìn khó hiểu.

      Diêm Thương Tuyệt dừng động tác lại , nhìn , giọng đầy bá đạo " được gọi là nữa! Gọi tên , gọi tên , cho em."

      "Tuyệt, tuyệt, cho em, van xin đấy!" Nghe được lời cầu xin của Tưởng Niệm, giọng đầy khổ sở, như la lên, khiến Diêm Thương Tuyệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, nắm chặt eo của Tưởng Niệm, dồn sức đem vật cứng rắn đó đâm thẳng vào cái khe hẹp, cảm giác như bị ai đó nuốt chửng, bắt đầu động thân, ra vào liên tục.

      Khi thấy vào, Tưởng Niệm cảm thấy đau nhói, nhưng sau đó lại thấy khoái cảm vô cùng, nắm chặt cánh tay của Diêm Thương Tuyệt, nắm chặt…

      Ở bệnh viện.

      "Mẹ hiểu, tại sao con lại cố chấp như vậy? Con biết trong lòng An Nguyệt Lê có người khác. Ngoại trừ Tưởng Niệm ra, nó có để ý đến con ? Sau khi kết hôn rồi, có làm tròn trách nhiệm của người cha ? tại đứa bé mất rồi, nó lại vì người phụ nữ khác mà ngồi tù, con và nó thể tiếp tục được, ly hôn , coi như mẹ van xin con, hãy ly hôn với nó ! Đừng tìm nó nữa" Dì Thu tới gần, ngồi bên cạnh Tiểu Miểu, kéo cánh tay của ấy, giọng đầy bi thương.

      Thấy con mình thành ra như vậy, trong lòng dì vô cùng đau đớn, dì coi nó như bảo bối, chăm sóc nuôi nấng 19 năm trời, nghĩ tới việc mình mười mấy năm qua làm tất cả để che chở cho nó, hôm nay nó bị như vậy, lòng dì đau như cắt.

      "Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng bắt con phải như vậy, con chỉ mình ấy thôi, cho dù đứa bé còn, nhưng trong trái tim con chỉ có ấy, con cũng hận ấy, hận cả Tưởng Niệm, nhưng con suy nghĩ rất nhiều rồi, ra tất cả mọi chuyện đều do lỗi của con, nếu phải con đột nhiên xen vào, mọi chuyện xảy ra như vậy , ấy và Tưởng Niệm có thể cùng nhau sống hạnh phúc, chứ phải là sống trong tù như bây giờ, tất cả đều do lỗi của con, đêm đó, ràng biết đó là tội lỗi, nhưng con lại cố tình bắt đầu, con hại Nguyệt Lê, hại cả Tưởng Niệm, nếu phải do con cố chấp . . ." ấy hai tay ôm mặt, giọng mang theo trách cứ chính mình.

      ấy có tư cách gì mà trách Tưởng Niệm? Tất cả đều là do ấy, biết trong [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 126 (1): thích chờ đợi

      " chuyện gì?" giọng nữ cực kỳ cao vút đột nhiên ở sau lưng vang lên, vẫn còn dùng sức vỗ bả vai của .

      "A ——"

      "A ——"

      Tưởng niệm và Tiểu Linh bất ngờ, sợ hãi tới mức hét lên, sợ hãi ôm lẫn nhau, thân mình run run, chưa từng nghe qua có người dọa chết người sao?

      "Là tôi," Mari Mai Kasi giơ tay đung đưa dưới con mắt trợn to thẫn thờ của hai người kia, nén cười nhìn vẻ mặt của họ giống như gặp phải quỷ.

      Tưởng Niệm và Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Mari Mai Kasi toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc dù khuôn mặt mộc nhưng vẫn nhìn ra được là sắc đẹp khuynh thành.

      Tưởng Niệm bình ổn hơi thở trong lòng sợ hãi, hung hăng nuốt nước bọt " làm gì mà đứng sau lưng chúng tôi vậy? dọa người."

      Tiểu Linh đần độn gật đầu.

      Mari Mai Kasi xem thường họ, sau đó thảnh thơi tới phòng khách, Tưởng Niệm dí dỏm lè lưỡi theo phía sau cũng tiến tới phòng khách.

      "Tôi gọi thiếu gia xuống dùng cơm." Tiểu Linh cung kính gật đầu, sau đó cúi người lui ra.

      Tưởng niệm ngồi ghế sofa, nhàm chán cầm tạp chí khay trà tùy ý lật từng trang, nghĩ tới cho đến giờ ấy vẫn chưa ăn cơm, nguyên lai là đợi , trong lòng ra được cảm động, khóe miệng tự nhiên cười ngọt ngào.

      Mari Mai Kasi nhìn bộ dạng hoa si của , nhịn được trêu chọc "cười cái gì mà cười? Nước miếng đều chảy xuống kìa, coi như ta có tốt đến mấy cũng cần ở trước mặt tôi rêu rao à, xem bộ dạng như vậy, các người làm gì?"

      xong, cùng ngồi bên cạnh Tưởng Niệm, cả thân thể còn dán người Tưởng Niệm, dùng ánh mắt ái muội nhìn Tưởng Niệm.

      Tưởng Niệm nháy mắt khẩn trương, hô hấp cũng biến thành dồn dập, ràng " có, có việc gì à liền... liền" nên cái gì?

      Mari Mai Kasi cau mày nhìn , đợi tiếp tục , nhưng mà nhìn thấy bộ dạng khó nên lời, buộc Mari Mai Kasi mở lời "Nên cái gì à? ngủ thẳng đến giờ mới dậy, có phải các người làm hay ? Như thế nào, sao rồi? Tuyệt có phải ?

      Khuôn mặt Tưởng Niệm đỏ ửng tươi cười, lúc này, hận tìm ra chỗ để chui vào, đây là vấn đề gì à? Muốn trả lời như thế nào à?

      Con ? Dường như phải!

      Tưởng niệm bất đắc dĩ đẩy ấy ra, nhưng mà ràng sức lực của mạnh hơn ấy, nhất thời có vẻ mặt đưa đám " có thể cần nhàm chán như vậy có được ?"

      "Bất kể, cho tôi biết, tôi liền cho đứng lên" Mari Mai Kasi tiểu tính tình đùa giỡn, đối với Tưởng Niệm truy hỏi cho bằng được " , nha, ấy có phải rất mạnh hay ? Nếu tại sao có người lại mệt mỏi như vậy? Các người làm bao lâu? Làm bao nhiêu lần? Lần thứ nhất mất bao nhiêu thời gian?"

      Tưởng Niệm há hốc miệng, mặt bất tri bất giác nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mari Mai Kasi, quẫn bách biết như thế nào cho phải, Mari Mai Kasi thấy lời nào, lại đặt tay ở nách làm chuyện xấu, uy hiếp , " hay ? hay ? tôi liền chọc cho ngứa ngáy"

      "Ha ha ~ muốn ha ha ha, nên ồn ào, ha ha ~" Tưởng Niệm dùng giằng, vừa cười nước mắt cũng chảy ra, nhưng mà Mari Mai Kasi buông tha cho , ấn ghế sofa, mình lại lấn người lên " mau mau"

      "Đừng làm rộn, van cầu " Tưởng Niệm cười mau rút gân, đáng thương cầu xin tha thứ, cuối cùng, rốt cuộc nhịn được nữa. "Được rồi, được rồi, tôi cho biết"

      Mari Mai Kasi rốt cuộc dừng lại động tác, đắc ý nhướng mày " mau!"

      Tưởng Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, phát có ai liền hắng giọng "Ừ, ấy rất lợi hại, chúng tôi làm bốn giờ, sau đó sau đó" Mặc dù cuối cùng chịu nổi "khốc hình" nhưng đối với chuyện tư mật như vậy, vẫn cảm thấy khó mở miệng.

      "Sau đó thể nào?" Mari Mai Kasi hăng hái tựa đầu dán chặt , trong con mắt lóe sáng.

      Tưởng niệm bày ra bộ dạng gấp gáp điên rồi "Sau đó sau đó tôi"

      " tự mình hỏi tôi phải tốt hơn sao?" lúc chuyện, Diêm Thương Tuyệt tay cầm tờ báo, bừa bãi lười biếng bỏ xuống, nhìn thấy thời điểm Tưởng Niệm bị đè ép, tròng mắt hơi híp lại.

      Mari Mai Kasi thấy tới, sợ hãi đứng lên, ngượng ngùng cười "Ngài tới? À, tôi đói bụng, mau ăn thôi."

      qua bỏ chạy vào phòng ăn, Tưởng Niệm đỏ mặt đứng lên, dám nhìn Diêm Thương Tuyệt, ấy nghe hết chuyện họ rồi sao?

      Ai nha! Mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được!

      "Tới đây" Diêm Thương Tuyệt nhìn , có loại cảm giác rèn sắt thành thép, giọng ra lệnh.

      Tưởng Niệm chần chờ đến gần , dám ngẩng đầu, dám lời nào, ngay cả thở cũng dám lớn tiếng.

      Diêm Thương Tuyệt cười ngất cũng có làm khó , dắt đôi tay xương của về phía phòng ăn, lịch kéo ghế ra cho , sau đó mới ưu nhã ngồi bên cạnh , Mari Mai Kasi chu môi, có chút ghen tị nhìn "Tôi và biết nhau cũng được ba năm, chưa bao giờ thấy đối với người nào tốt như vậy?"

      Diêm Thương Tuyệt nghe , xem thường cười tiếng, sau đó nhìn tờ báo trong tay, người hầu đặt thức ăn trong khay lên bàn có thứ tự, Tưởng Niệm cảm thấy bụng trống rỗng, rất đói, biết vì sao gần đây luôn cảm thấy đặc biệt đói bụng, nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn các món sơn trân hải vị bày bàn.

      "Em nhất định là đói bụng lắm rồi? Ăn cái này " Diêm Thương Tuyệt gắp khối sườn cho Tưởng Niệm, giọng dịu dàng với .

      Tưởng Niệm ngượng ngùng nhìn , nhớ tới lúc này mới ăn cơm, trong lòng có chút áy náy " ra cần chờ em, đói bụng có thể ăn trước." Pxxxf.

      Chương 126 (2)

      " có gì, thích chờ em" Diêm Thương Tuyệt nâng đôi môi cong lên, lời lẽ thương chiều chuộng.

      "Vậy có thể gọi em mà" Tưởng Niệm nhếch khóe miệng, đỏ bừng mặt.

      " làm em mệt mỏi như vậy, làm sao nhẫn tâm đánh thức em dậy" Lời của Diêm Thương Tuyệt rất ái muội, còn khiêu khích liếc mắt nhìn Mari Mai Kasi.

      Tưởng Niệm gắp rau, dừng lại chút, mà Mari Mai Kasi xem thường , nghiến lợi cắn răng nắm chặt chiếc đũa.

      "Nếu về sau có người nhàn chán hỏi em, có liên quan đến chuyện phòng the của chúng ta, em có thể họ trực tiếp hỏi , tin tưởng đưa ra đáp án còn chính xác hơn cả em, bởi vì" xong tà ác đến gần Tưởng Niệm. Tuy nhiên lại khiêu khích nhìn Mari Mai Kasi vểnh tai nghe lén, đề cao lượng "Chúng ta làm chuyện phần lớn em đều ngất trước, cho nên chi tiết về phương diện đó tương đối ràng hơn em."

      Lời của khiến Tưởng Niệm càng thêm có đất dung thân, đầu cúi xuống thấp, gương mặt hồng đến nóng bỏng, gắt gao cắn đôi môi, chịu đựng, chịu đựng.

      Mari Mai Kasi cũng ngờ ta ra, hơn nữa còn trực tiếp như vậy!

      Môi mím đỏ mọng, quẫn bách nháy mắt " ra hắc hắc ~ tôi chỉ cùng ấy giỡn, đối với chuyện làm của các người, tôi chút cũng hiếu kỳ, !"

      "Vậy sao? Tôi nghĩ rất tò mò, tôi tìm chút thời gian, cẩn thận cho nghe đầu đuôi, thế nào? 'Đột nhiên' có hứng thứ?" Diêm Thương Tuyệt cười, trong con ngươi cũng mất lạnh lùng thường có.

      Tưởng Niệm lúng túng cầm thìa lên, ngượng ngùng uống canh, nghĩ tới chuyện triền miên lúc trước, lại cười ngây ngô.

      Diêm Thương Tuyệt nhìn hài lòng, vẫn quên nhắc nhở "cẩn thận chút, chớ sặc" bộ dạng người đàn ông mẫu mực, khiến Tưởng Niệm khỏi cảm động, vốn là như vậy, chỉ cần cho cái ánh mắt đơn giản, dịu dàng mỉm cười cái, cũng có thể cảm giác thoải mái, thỏa mãn.

      Mari Mai Kasi thêm gì nữa, ngồi ở đối diện Diêm Thương Tuyệt u oán nhìn , hiểu cố ý dùng loại phương pháp này để cho buông tha cho , để cho hiểu, chỉ tên Tưởng Niệm này.

      Mari Mai Kasi khổ sở nhếch khóe miệng, cầm rượu đỏ bàn nhấp chút, khẽ mím môi, "Ngày mai tôi phải về, ngắn hạn tới Trung Quốc nữa, tôi chúc phúc cho các người."

      Diêm Thương Tuyệt gắp thức ăn, dừng lại chút, lập tức khôi phục tự nhiên, biến sắc "Tốt, ngày mai để Cảnh tiễn , tôi rảnh mang Tưởng Niệm Ireland thăm "

      Tưởng Niệm nhìn Mari Mai Kasi có chút bỏ được, mặc dù cùng ấy sống thời gian ngắn ngủi nhưng biết các là người đơn thuần tốt bụng, cho nên, họ là bạn rất thân.

      Nghĩ tới hôm nay ấy che chở mình, trong lòng Tưởng Niệm càng cảm động, vành mắt đỏ lên " thể nán lại thời gian nữa sao? Tôi.... nỡ xa "

      Mari Mai Kasi đối với lời của Tưởng Niệm hiển nhiên có chút khiếp sợ, ấy chỉ ngây ngốc suy nghĩ trong mắt lên đầy hơi nước, mắt cũng đỏ "Ai nha, nên như vậy, cũng phải là gặp lại? nghĩ đến tôi cho Tuyệt dẫn đến Ireland, nơi đó rất xinh đẹp, cũng thua gì Trung Quốc đâu."

      bữa cơm, khiến cho tình cảm của Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi càng gần thêm, hai người càng càng thổ lộ tình cảm, cuối cùng Diêm Thương Tuyệt chỉ có thể đợi liếc mắt nhìn hai người chuyện với nhau thân mật, phát mình căn bản thể xen vào chuyện.

      Cứ như vậy khí dung hòa, ba người ăn xong bữa trưa, Diêm Thương Tuyệt cùng với Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi trở về khách sạn, sau đó vượt qua buổi chiều tốt đẹp tại khách sạn.

      . . . . . . . . . .

      Tưởng Niệm ngồi ở vị trí bên cạnh lái xe, ánh mắt nhu hòa nhìn Diêm Thương Tuyệt chuyên tâm lái xe, nhìn gò má tuấn hoàn mỹ của đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

      Hạnh phúc!

      Tưởng Niệm sửng sốt, làm sao đột nhiên lại nghĩ như vậy? Đột nhiên lại có cảm giác hạnh phúc?

      " suy nghĩ gì?" Diêm Thương Tuyệt mặc dù lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Tưởng Niệm, cảm giác yên lòng nhịn được nên hỏi.

      Tưởng Niệm từ trong kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, giật mình thân thể cứng nhắc " có"

      " có? ràng cảm giác có người hoa si nhìn chằm chằm xem lâu, chẳng lẽ có người mở mắt mò?" Diêm Thương Tuyệt mị hoặc cười tiếng, vươn tay nắm tay Tưởng Niệm để đầu gối, dùng sức bóp cái.

      Tưởng Niệm đột nhiên cảm thấy da mặt của có lúc rất dày, nhàng cười tiếng, lúng túng liếm cánh môi "Em chỉ cảm thấy mình hạnh phúc, bên cạnh có người lòng tốt với em, lúc em thương tâm, khổ sở, vẫn còn có cho em tất cả, em cũng hy vọng xa vời có cuộc sống giàu có, chỉ cần mùa xuân có người ở cùng em cùng nhau nghe tiếng mưa rơi xuống mái hiên, ở mùa hạ sau giữa trưa cùng em nghe tiếng ve kêu, vào mùa thu cùng nhau ngắm lá phóng, mùa đông cùng em nhìn bông tuyết, em muốn nhiều, chỉ cần trong sinh mệnh của mình xuất người như vậy, em liền cảm thấy hạnh phúc."

      " đáp ứng với em, về sau cùng em nghe mưa rơi, nghe tiếng ve kêu, ngắm lá phong, nhìn bông tuyết, cho đến tận cuối sinh mạng" Diêm Thương Tuyệt sinh động như vậy, làm cho người ta động lòng cũng khó khăn, nhất là Tưởng Niệm, lúc này nước mắt như mưa rơi.

      "Có là tốt, Tuyệt" Tưởng Niệm hít chóp mũi, cầm ngược lại tay của , nghẹn ngào .

      "Cần phải" Diêm Thương Tuyệt liếc mắt nhìn phía trước đường, sau đó mượn cơ hội nhìn Tưởng Niệm, xoa bóp cái tay bé của "Đúng rồi, cùng với Cảnh gọi điện thoại, ta và An Nguyệt Lê đường đến biệt thự, đại khái về sớm hơn chúng ta, nếu em mệt mỏi nằm ngủ , đến nơi gọi em."

      " cần, em ngủ được, cảm ơn , để cho em thấy ấy" Tưởng Niệm chân thành lời cảm ơn, vẫn cho rằng thích Nguyệt Lê, dù sao mình cùng ta từng có đoạn quá khứ, nhưng tại.... đột nhiên hiểu !

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 126 (3)

      Đèn pha lóa mắt chiếu sáng cửa chính biệt thự, nhấp nháy đèn pha, cửa chính bị mở ra, Diêm Thương Tuyệt mặt lạnh lái xe vào, xe hơi tiến vào biệt thự chút, Tưởng Niệm liền khẩn trương chút, được nhìn thấy Nguyệt Lê, tâm tình lúc này kích động cách nào bình tĩnh được.

      Ngón tay đan xen vào nhau, có chút khẩn cấp nhìn vào trong biệt thự được thắp đèn sáng trưng kia, Diêm Thương Tuyệt mới vừa dừng xe xong, Tưởng Niệm liền kịp chờ đợi mà tiến vào, gần như là chạy vào, nhìn thấy người con trai đưa lưng về phía ngồi ghé sofa, ta mặc áo T-shirt màu trắng, yên tĩnh ngồi ở đó.

      Nhìn bóng lưng của ta hình như là rất gầy và tiều tụy...

      Bước chân của Tưởng Niệm đột nhiên thay đổi nặng nề, lệ rơi đầy mặt, tới gần, dám lên tiếng, chỉ sợ, trước mắt là mộng, ảo tưởng, chỉ sợ giống như lên tiếng, cái gì cũng nhìn thấy, cũng thấy ấy!

      Tô Thước Cảnh ngồi đối diện An Nguyệt Lê, vừa lúc có thể nhìn thấy Tưởng Niệm, nặng nề nhìn An Nguyệt Lê tinh thần sa sút, có chút đồng tình, ho tiếng, nhắc nhở An Nguyệt Lê, người trong lòng ấy tới.

      An Nguyệt Lê chợt ngẩng đầu nhìn Tô Thước Cảnh, tiếp xúc được ánh mắt của Tô Thước Cảnh ta hiểu! Tưởng Niệm tới rồi!

      ta kích động đứng lên, xoay người lại, nhìn Tưởng Niệm mặt đầy nước mắt về phía , trong lòng đau nhói, nước mắt đàn ông, xâm nhập vào hốc mắt cố kỵ chút nào.

      Hai người đều lên tiếng, chỉ dừng bước lại, lẳng lặng nhìn đối phương, cho dù lời nào, bọn họ cũng có thể sử dụng ánh mắt để biểu đạt, làm cho đối phương biết, có phần tình cảm nhớ nhung, nó ở trong lòng, chưa bao giờ rời .

      Diêm Thương Tuyệt theo sau lưng Tưởng Niệm, tự nhiên bỏ sót thấy vẻ mặt của bọn họ, nắm chặt bàn tay, trong lòng buồn buồn, nếu phải sợ tự mình thấy An Nguyệt Lê có phiền toái, cũng để An Nguyệt Lê tới đây.

      Để cho yên ổn. Hơn nữa, ai biết bọn họ gặp mặt gì cho nhau, tâm gì? yên lòng, nhưng cũng thể để Tưởng Niệm cái địa phương kia, nếu bị truyền ra có rất nhiều lời khó nghe.

      Thay vì để cho trại giam nhìn An Nguyệt Lê, hai người thừa dịp có mặt tình nồng ý mật, bằng để cho An Nguyệt Lê tới đây, "càng yên tâm"!

      Diêm Thương Tuyệt ràng thấy trong đáy mắt của An Nguyệt Lê có thương , tưởng niệm, vui mừng, kích động, ánh mắt phức tạp như thế, như vậy ôn hòa nhìn Tưởng Niệm, trong lòng có chút ê ẩm, cố tình người con kia bộ dạng cũng như vậy.

      ghen ghét gần , bá đạo ôm hông , nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê, tựa như khiêu khích "Chúng ta ngồi xuống chuyện"

      Đối với cừ chỉ thân mặt của , Tưởng Niệm tuyệt bài xích, ngược lại cảm động đối với cười tiếng, sau đó để cho ôm đến ngồi gần An Nguyệt Lê, ngồi bên cạnh ghế sofa.

      Lòng của An Nguyệt Lê hung hăng đau đớn, ta sao? Nếu tại sao lại bài xích ấy, trong ánh mắt của lệ thuộc, có thương !

      Lúc này thời gian mới có bao lâu, liền ta?

      Mình và ấy biết nhau gần vài chục năm coi là cái gì? ấy đối với mình như thế nào đây? Dùng nhiều thời gian hơn mới ? Hay còn theo lời của , đó phải là !

      Nhưng mà như vậy, cho nên hạnh phúc , chỉ cần hạnh phúc là được.

      " Nguyệt Lê" lúc An Nguyệt Lê hoảng hốt hết sức, Tưởng Niệm đứng ở trước người , nhàng kêu tiếng.

      ấy gầy quá, tiều tụy rất nhiều.

      Ánh mắt An Nguyệt Lê lưu luyến tập trung vào khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ khuynh thành của , tình sâu nặng như vậy, hạnh phúc nhìn "Em có khỏe ?" Vẫn trước sau như ôn hòa.

      "Rất tốt, em rất khỏe, nhưng nhìn chút cũng tốt?" Nước mắt Tưởng Niệm rơi như vỡ đê, nhào vào trong ngực An Nguyệt Lê, khóc rống "Đều là em tốt, em đem hại thành thế này, đều tại em"

      Nước mắt nóng hổi của An Nguyệt Lê cũng rơi xuống, ôm chặt , tham lam chuyên tâm ngửi mùi hương thuộc về , giờ khắc này, có thể thấy được là đủ rồi " trách em, trách em đâu, nên đem mọi chuyện đều đẩy hết trách nhiệm của mình? đau lòng"

      mấy chữ nhàng như vậy, nhưng đối với Tưởng Niệm mà lại nặng như tảng đá ngàn cân, ép tới thể hít thở, vẫn như vậy, cười, vui vẻ, rơi lệ, hội đau lòng.

      Trong sinh mệnh của từng câu từng chữ, giống như tất cả đều vì mình!

      Diêm Thương Tuyệt nhìn hai người ôm nhau cùng chỗ giận tím mặt, vừa định đứng dậy tách hai người ra lại bị Tô Thước Cảnh kéo lại, còn dùng ánh mắt nhắc nhở , nên manh động.

      Vì vậy đè nén cơn tức giận trong lòng, người giúp việc đem trà bánh đặt khay trà, liền tự giác lui xuống, đại sảnh trống trải chỉ có bốn người bọn họ.

      Xem ra Tô Thước Cảnh ngược lại trước bước sắp xếp xong xuôi.

      "Các người chuyện nha, đừng khóc nữa, gặp mặt là chuyện tốt nha" Tô Thước Cảnh khổ sở nhìn Diêm Thương Tuyệt, chứng kiến nghiêm mặt nhịn được lên tiếng, ai biết được, nếu hai người này cứ tiếp tục ôm nhau, người khác còn có thể áp chế tính tình hay ?

      Tưởng Niệm ngượng ngùng cười cười, sau đó lau sạch nước mắt, lại ngồi bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, thận trọng liếc trộm vẻ mặt của , cũng may, hình như có tức giận?

      Lúc ngồi lại bên cạnh, cái chớp mắt bàn tay Diêm Thương Tuyệt lập tức vòng qua hông , vẻ mặt ấy sao mà lạnh lùng.

      Tưởng Niệm vốn buông lỏng tâm tình nhưng bởi vì bàn tay bên hông, lại trở nên thận trọng, ấy ghen sao? Nhìn thấy mình và Nguyệt Lê thân mật ôm nhau như vậy, cho nên tâm lý để ý của đại nam nhân quấy phá rồi hả? ra mới vừa rồi Tô Thước Cảnh đối với nháy mắt ra hiệu, biết, nhưng thấy Nguyệt Lê kích động.

      Hơn nữa bây giờ là ghen thời điểm sao?

      " Nguyệt Lê, gặp qua chú An chưa? Ông ấy có khỏe ? Lúc xảy ra chuyện, em có đến thăm chú ấy, chú ây chắc là hận chết em, phải ?" Tưởng Niệm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn khuôn mặt trầm của Dương Thương Tuyệt, lại quay đầu nhìn An Nguyệt Lê.

      " , , ông ấy thích em, làm sao mà hận em được? Cha kiện kia có liên quan đến em, bảo em đừng để trong lòng, ông ấy biết ngày hôm qua tâm tình Tiểu Miểu tốt nên mới tổn thương đến em, em đừng để trong lòng" Cảm xúc của An Nguyệt Lê bỗng nhiên trở nên xuống thấp "Chuyện đứa cũng biết rồi."

      Tưởng Niệm cắn khóe miệng, trong mắt lại dâng lên nước mắt, nghẹn ngào "Chú An hận em sao? hận em à? Ông ấy có biết em đến bệnh viện? Nhưng đứa bé của Tiểu Miểu ra là vì em, nếu phải vì em mà xảy ra chuyện này, ấy làm sao mà thương tâm để lưu rớt đứa bé?"

      " trách em, , chuyện này liên quan đến em, ra buổi sáng hôm đó Tiểu Miểu cũng cảm thấy bụng được thoải mái, nhưng bởi vì chuyện của nhà xưởng, vẫn chịu đựng chưa , sau lại chịu nổi mới đến bệnh viện, nhưng khi đó đứa bé giữ được" An Nguyệt Lê tránh nặng tìm , vì chính mình vội vàng cứu cho nên mới trì hoãn đưa Tiểu Miểu bệnh viện.

      muốn làm cho tự trách đau lòng, tin tưởng đâycũng là nguyên nhân tại sao Diêm Thương Tuyệt để cho tới nơi này thấy Tưởng Niệm! ta nên cần sống trong tự trách.

      "Nhưng mà..." Tưởng Niệm còn muốn điều gì lại bị An Nguyệt Lê cắt đứt.

      " nhưng nhị gì hết, đến dậy nổi là xin lỗi em mới đúng, là có bảo vệ em tốt, mới để cho em bị uất ức, để cho em bị đau" An Nguyệt Lê đau lòng nhìn .

      Tưởng Niệm , nước mắt vẫn chảy xuống, vốn là như vậy, chỉ cần tốt, liền đem chuyện gì thậm chí quên đều đặt người mình, ấy rốt cuộc có thể chịu đựng bao nhiêu?

      " Nguyệt Lê, đừng như vậy, em từ cùng lớn lên, cho em vui vẻ, có bi thương, giúp em như vậy, em làm sao uất ức được? Em uất ức, em rất khỏe, bởi vì có nên em mới rất khỏe mạnh, rất vui vẻ, rất hạnh phúc" Tưởng Niệm nắm tay Nguyệt Lê, than thở khóc lóc.

      Tô Thước Cảnh rất kính nể An Nguyệt Lê, bởi vì có thể Tưởng Niệm nhiều như vậy, vài chục năm rồi vẫn chưa bao giờ thay đổi, đối với ta, ấn tượng tốt vô cùng.

      Chỉ có Diêm Thương Tuyệt giống như người có việc gì, lạnh lùng nhìn, lời nào, cảm động.

      trầm nhìn Tưởng Niệm khóc đến chết sống lại, tim của cũng bị níu chặt lấy, nhưng biết nước mắt rơi bởi vì người đàn ông kia, rất tức giận, tại sao nữ nhân của lại vì người đàn ông khác mà rơi lệ?

      An Nguyệt Lê có cái gì tốt? Rốt cuộc có cái gì tốt?

      Để cho khóc đến như vậy? Con trời sinh chính là làm bằng nước, làm sao các ấy cũng có thể bị đen biến thành mảnh mênh mông.

      Rốt cuộc, nhịn được, khẽ mở miệng, miễn cưỡng "Tôi cho ra ngoài phải để cho các người khóc chết sống lại, có lời gì, nhanh , xong nhanh về!"

      Tưởng Niệm tức giận nhìn , sao lại lời như vậy? quá đả thương người!

      "Ai nha, Tuyệt, đừng như vậy nha chỉ cần câu của , An Nguyệt Lê có thể cần về, cứ ? Dù sao người ta vì vị hôn thê của mới phạm tội, cũng thể thờ ơ à" Tô Thước Cảnh cợt nhã lấy lòng Diêm Thương Tuyệt, còn nháy mắt ngừng với Tưởng Niệm, để cho ở bên cạnh quạt thêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :