1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87(1):

      “Này! Rốt cuộc muốn dẫn em đâu? Em rồi kết hôn với , mau thả em xuống.” nhìn nhân viên ngoài văn phòng đều có nét mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn , Tưởng Niệm xấu hổ, đánh bờ vai , ra sức giãy giụa, mặt cau thanh khối.

      vẫn như cũ chút động đậy ôm , còn dùng cằm cực kì thân mật----ma xát đỉnh đầu .

      Tưởng Niệm càng ngượng ngùng, liên tục nghe ‘chào Tổng giám đốc’ chỉ có thể cúi thấp đầu, sợ người ta nhìn ra bộ dạng của , lại nghe giọng ngang ngược kia của Diêm Thương Tuyệt truyền vào trong lỗ tai: “Ngước đầu em lên, làm phụ nữ của tôi khiến em rất mất mặt?”

      Tưởng Niệm ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp sững sờ nhìn cằm : “Em phải phụ nữ của .” Sau đó cúi đầu, vùi sâu vào lồng ngực tráng kiệt rắn chắc của .

      Phụ nữ của ?1 thành phụ nữ của từ khi nào vậy hả?

      Là đêm đó? Chẳng phải cũng cần chịu trách nhiệm sao?

      Diêm Thương Tuyệt đứng ở cửa thang máy, tức giận trừng mắt Tưởng Niệm, sau đó rất khách khí châm chọc : “Em quên đêm hôm trước chúng ta cùng nhau dạo-chơi-mây-mưa đấy chứ? Nếu thế đêm nay chúng ta lại làm lần nữa, cho em nhớ lại, sau này em có thể nhó kĩ, ai mới là người đàn ông của em.” xong còn đáng ghét cắn lỗ tai Tưởng Niệm cái, coi như đau, nhưng lại khiến cảm thấy có dòng điện chạy khắp người.

      Tưởng Niệm mặt đỏ tai hồng dám lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng mặc ôm, cúi đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, có loại cảm giác lên lời.

      “Tôi nhìn thấy, em cắn sau lỗ tai của Cảnh.” vào thang máy, Diêm Thương Tuyệt vẫn ôm chặt , có chút tức giận chuyện với .

      “A? À….phải phải!” Tưởng Niệm nghe khó hiểu, vẫn gật đầu.

      Chính là lần trước cẩn thận thôi.

      “Em có biết đàn ông có hai chỗ nhạy cảm nhất, phụ nữ chạm cực kì dễ phát hỏa?” Diêm Thương Tuyệt thô lỗ đặt xuống, sau đó ngang ngược dồn vào giữa vách tường và bản thân, giọng có chút khàn, đáy mắt có mảy may tia dục vọng.

      biết.” Tưởng Niệm cảm nhận được hơi thở nóng bức của , rụt đầu, tay đặt trước ngực , muốn để đến gần.

      Diệm Thương Tuyệt cười mị hoặc, nhàng, chậm rãi nắm tay đặt lên nơi bừng bừng phấn chấn của , sau đó cúi đầu xuống ái muội thốt ra: “ nơi là ở đây.” xong lại đè tay , còn xoa nắn nơi bừng bừng hưng chân nhô lên của phen, tại mị hoặc :”Còn nơi là ở đây.” Dứt lời lại duỗi đầu lưỡi liềm vánh tai của , trêu chọc khiến cả người Tưởng Niệm mềm nhũn.

      Diêm Thương Tuyệt mượn cơ hội ôm vào trong ngực, dùng vật cứng rắn nóng bỏng chọc vào , càng thêm ái muội lời : “Nhìn xem nó thích em bao nhiêu, chỉ là sát em, cũng muốn vội vã tiến vào như vậy, làm sao đây?”

      Tưởng Niệm tai hồng mặt đỏ muốn đẩy ra, lại lần nữa bị giữ cổ tay: “Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, sau này cho phép em đến gần người đàn ông khác, nhìn nhiều cũng được, biết chưa?”

      “Em phải phụ nữ của , cũng làm phụ nữ của , chỉ là của em.” Tưởng Niệm nhíu chặt mày giọng điệu thành khẩn giải thích với Diêm Thương Tuyệt, liên tục tránh né đợt tấn công nóng bỏng của .

      “Em thêm chữ nữa tôi làm em ngay tại đây, tin ?” xong, vật cứng rắn nóng bỏng của lại lần nữa nhắm ngay u cốc mềm mại của Tưởng Niệm: “Ưm?”

      Hơi thở của Tưởng Niệm lập tức trở nên dồn dập, miệng thở hổn hển, ngực phập phồng, khiến Diêm Thương Tuyệt có phần dời mắt được, tay vội vã xoa nắn, ra sức nhào nặn, thường dùng ‘Hỏa Long’ của ma xát u cốc của .

      Tay, vội vàng duỗi đến bên hông của , nhàng xoa nắn bờ mông vểnh lên của .

      “Đừng!” Tưởng Niệm vội vàng giữ lại bàn tay dần xuống của , sắc mặt đỏ bừng dựa vào trước ngực thở phì phò, giọng có chút khô cạn.

      Diêm Thương Tuyệt cũng ép buột, nhanh chậm rút tay ra, giở trò xấu ấn mông , ra sức áp về phía : “Là nó quá gấp, liên quan đến tôi.”

      Hai chân của Tưởng Niệm như nhũn ra, đáy lòng thầm châm chọc chính mình. Sao có thể có tiền đồ như vậy, thiếu chút nữa mày trầm luân rồi?

      Thang máy mở ra, Diêm Thương Tuyệt nắm tay , đến bãi đổ xe ở tầng hầm, Tưởng Niệm giãy giụa, đương nhiên là bằng lòng sống cùng với : “Rốt cuộc muốn đưa em đâu?”

      gặp người có liên quan đến cái chết của mẹ em, gặp ông ta, em biết tôi đùa.” Diêm Thương Tuyệt dừng bước, quay đầu nhìn , cười bí hiểm, lại cố ý hạ giọng: “Gặp ông ta, em biết cái chết của em có cái gì kì quặc, mà em, kết hôn với tôi.”

      Tưởng Niệm nhìn nụ cười mặt , lại cảm thấy rét lạnh, nhịn được run rẫy hồi, liền theo lên xe, ra cũng muốn biết cái chết của mẹ mười năm trước có phải là ngoài ý muốn hay , nhìn dáng vẻ của , hẳn là lừa gạt ! Nếu gạt , có mục đích gì?

      Trả thù ? Vậy cũng đâu cần khiến gả cho !

      Chỉ cần theo chẳng phải biết sao!

      Xe nhanh chóng chạy đến bên trong xưởng sữa chữa bỏ hoang, chẳng biết Mị Cơ đợi ở đây từ lúc nào, thấy Diêm Thương Tuyệt tự mình lái xe đến, Mị Cơ bước qua, cung kinh lên tiếng: “Tổng giám đốc.”

      “Ông ta chưa?” Diêm Thương Tuyệt xuống xe, lạnh lùng nhìn người đàn ông nằm mặt đất.

      Toàn thân của người đàn ông đều là máu, thấy vẻ mặt, cũng cách nào xác định được tuổi tác, miệng y y a a hô đau.

      “Vẫn chưa, vừa ra tay ngài đến rồi, phải tiếp tục sao?” mặt Mị Cơ vẫn như trước nhìn ra biểu cảm gì, nhưng lại vẫn xinh đẹp như thế

      Tưởng Niệm xuống xe, lúc nhìn thấy người đàn ông nằm mặt đất, khỏi cau mày, hiểu lý do nhìn về phía Diêm Thương Tuyệt, dò hỏi: “Ông ta làm chuyện gì sai sao? Vì sao phải đánh ông ta?”

      Nhìn mười mấy vệ sĩ mặc âu phục đen, khí thế như vậy khỏi khiến người ta sợ hãi.

      Diêm Thương Tuyệt để ý đến , bước thẳng qua, liền có vệ sĩ mang ghế dựa đến, rất có khí thế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tùy ý xoa xoa cằm, tiếng khàn khàn quyến rũ vang lên: “ với ấy, ông là ai?” Diêm Thương Tuyệt vừa lên tiếng vừa nhìn về phía Tưởng Niệm nghi hoặc khó hiểu.

      Người đàn ông mặt đất hơi nâng đầu lên, cố hết sức : “Tôi là bác sĩ của bệnh viện Quang Minh vào mười năm trước, tôi tên Hách Minh.”

      đợi người đàn ông mặt đất xong, Tưởng Niệm liền giật mình lên tiếng, mớ to hai mắt: “Ông là Bác sĩ Hách?!”

      Nghe thế ngón tay kẹp thuốc của Diêm Thương Tuyệt dừng chút, hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tưởng Niệm, đáy mắt lên ý sâu xa.

      “Phải, là tôi, ra mười năm trước mẹ căn bản phải chết ngoài ý muốn, là có người mua chuộc tôi, bảo tôi cố ý như vậy.” người đàn ông cúi đầu thấp, máu dính đầy cả gương mặt, nhìn vô cùng thê thảm.

      Chương 87(2):

      “Phải, là tôi, ra mười năm trước mẹ căn bản phải chết ngoài ý muốn, là có người mua chuộc tôi, bảo tôi cố ý như vậy.” người đàn ông cúi đầu thấp, máu dính đầy cả gương mặt, nhìn vô cùng thê thảm.

      “Ông gì?! phải là ngoài ý muốn sao? Là ai? Rốt cuộc là ai bảo ông làm như vậy?” Tưởng Niệm có phần ngờ, trước đó nghe thế còn nghĩ rằng là giở trò, nhưng tại nghe vị bác sĩ điều trị cho mẹ năm đó cũng như vậy, vậy nhất định là , là ai ác độc như vậy?

      “Đến đây!” Diêm Thương Tuyệt chút bất ngờ với phản ứng của , nhướng mày, khẽ mở môi mỏng, rất khó khí thế Vương Giả ngồi ở chỗ đó, đôi mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ngón tay kẹp thuốc lá run , liền có tàn thuốc rơi xuống.

      Tưởng Niệm do dự lúc, cuối cùng đưa tay cho , ai ngờ giật mạnh, liền ngã vào trong lòng , bị cưỡng chế đặt ở đùi, thấy muốn đứng dậy, liền đè vai lại: “Đừng nhúc nhích, nghe ông ta thế nào!” Diêm Thương Tuyệt hạ giọng, cố ý thổi khí ở bên tai Tưởng Niệm, lại còn dùng răng khẽ cắn vành tai của .

      Cả người Tưởng Niệm mềm nhũn, tựa vào lòng , thở phì phò, vẻ mặt ửng hồng.

      luôn như vậy, chỗ nào cũng quên làm chuyện này!

      Nghĩ đến trước mắt chuyện của mẹ là quan trọng nhất, Tưởng Niệm liền giãy giụa, chỉ an tĩnh để mặc bắt nạt, đôi con ngươi như nước nhìn thẳng vào người đàn ông mặt đất.

      Người đàn ông liếc vệ sĩ đứng sau lưng Diêm Thương Tuyệt, người trong số đó chớp mắt với ông ta, lắc lư súng trong tay, cả người ông ta run rẫy, tiếp: “Tôi cũng biết là ai, tôi chỉ biết họ bắt vợ con của tôi, bảo tôi làm theo lời họ, tôi phải có ý dấu giếm, tôi chỉ vì con tôi,con bé như vậy, tôi nỡ nhìn thấy con bé chết!”

      Người đàn ông xong liền khóc rống lên.

      Trong mắt Tưởng Niệm có mây mù, cánh môi run run, chậm rãi mở miệng: “Mẹ tôi phải chết ngoài ý muốn? cho tôi biết, vậy vì sao bà chết?”

      “Tôi….hẳn là bị người ta bịt mũi miệng, nghẹt thở mà chết.” người đàn ông đưa mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, lại nhanh chóng cúi đầu.

      “Nghẹt thở? Sao có thể? Tôi… tôi…” Tưởng Niệm nhất thời cảm thấy đầu choáng váng còn sức lực, con ngươi mờ mịt chớp vài cái, liền ngã xuống trong ngực Diêm Thương Tuyệt.

      Khóe miệng của Diêm Thương Tuyệt nở nụ cười lạnh, tàn thuốc trong tay rơi xuống, con ngươi lạnh như băng hề chớp nhìn chằm chằm Tưởng Niệm ngất : “ chịu nổi sao? Phía sau càng đặc sắc làm sao bây giờ?”

      Mị Cơ đứng ở bên cạnh, nhìn gương mặt nhắn trắng bệch của Tưởng Niệm ở trong ngực Diêm Thương Tuyệt, cảm thấy được cảm giác nảy sinh trong lòng.

      **$**

      “Mẹ…mẹ…” Tưởng Niệm nhíu chặt mày nằm giường bệnh, cánh môi khô khốc tái nhợt khẽ mấp máy, vẻ mặt cực kì thống khổ.

      nhìn thấy mẹ, mẹ cười với , sau đó câu gì, liền chạy càng lúc càng xa, để mặc ở phía sau đau lòng muốn chết đuổi theo gọi.

      “Tỉnh.” Diêm Thương Tuyệt ngồi ghế dựa cạnh giường bệnh, đau lòng Tưởng Niệm loạng choạng mớ: “Tưởng Niệm, em gặp ác mộng, tỉnh lại là tốt rồi.”


      Có lẽ là bị Diêm Thương Tuyệt lay động làm tỉnh lại, mà cũng có lẽ do đuổi kịp bóng dáng mẹ mà tỉnh lại, Tưởng Niệm mở to mắt, nước mắt cũng thuận thế trào từ trong hốc mắt ra: “Em mơ thấy mẹ.” giọng có phần nghẹn ngào.

      có gì, có gì.” Diêm Thương Tuyệt ngồi ở đầu giường, khẽ ôm , giọng an ủi.

      , mẹ chết phải là ngoài ý muốn, là do nghẹt thở mà chết! có người cố ý mưu sát đúng ? giúp em, giúp em tìm người đó ra, thay em tìm ra người đó, để tên đó chịu chế tài của pháp luật, để mẹ em có thể an nghỉ được ?” Tưởng Niệm ôm chặt lấy thắt lưng của Diêm Thương Tuyệt, nức nở khóc lóc.

      Mẹ chết phải là ngoài ý muốn, chính là bị người ta mưu-sát, ý nghĩ này khiến suy sụp, người nào muốn đẩy mẹ đến chổ chết chứ?

      Diêm Thương Tuyệt hơi cong môi, giương lên mức độ đẹp, lại dùng giọng thương cảm : “Em yên tâm, tôi nhất định tra ra kẻ hại chết mẹ em, tin tôi.” ( này đáng sợ phết > <)

      Tưởng Niệm nghe thấy lời , vô cùng cảm động, ra sức hít hít mũi: “, cảm ơn !”

      Diêm Thương Tuyệt đồng ý cười , bưng gương măt nhắn thấm đẫm nước mắt của , nhìn cực kì thâm thúy: “Gả cho tôi, tôi liền giúp em!”

      Tưởng Niệm sửng sốt, ngây ngốc nhìn , nếu đẻ biết được chuyện này, vì sao lại muốn cưỡng-ép gả cho ?

      Hay là làm hết thảy này chính là vì muốn mình hả cho ? nhưng mà…. có thích đâu!!!

      Nhìn thấy do dự, ánh mắt Diêm Thương Tuyệt nhìn ra phía ngoài cửa sở, nhìn mặt trời đỏ như lửa, nhưng mình vẫn lạnh tanh như cũ, thân thể lạnh, lòng, cũng lạnh: “Em gả cho tôi, tôi liền giúp em tìm ra hung thủ!”

      “Vì thế, cố tình để em biết chuyện này, sau đó muốn lợi dụng chuyện này đến kiềm chế em?” Tưởng Niệm thẳng người, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào Diêm Thương Tuyệt.

      làm toàn bộ này đều là vì để lấy ? vì sao? Là đúng như lời , thích , bắt đầu từ mười năm trước sao?

      tin!

      “Chẳng phải sao? thích em, muốn cưới em, nghĩ lại, chẳng phải em cũng tổn thất gì sao? Lấy , có thể cho em mọi thứ, còn giúp em em tra ra nguyên nhân thực cái chết của mẹ em, cũng tìm ra chủ mưu, đương nhiên, em cũng phải cảm ơn !” Diêm Thương Tuyệt si mê nhìn gương mặt tinh xảo kia của , gằn từng tiếng ràng như thế.

      Môi đào của Tưởng Niệm run nhè , hóa ra, lý do giúp , chính là vì để ‘chui đầu vào lưới’.

      “Nhưng khi còn sống mẹ đối xử với cũng rất tốt mà! bằng lòng giúp em, coi như là báo đáp bà được sao?”

      chứng bà chết phải là ngoài ý muốn, xem như là báo đáp rồi, nếu muốn tiếp tục điều tra, vậy chẳng phải em cũng nên báo đáp sao?” Diêm Thương Tuyệt mắt lạnh lẽo nhìn xuống Tưởng Niệm.

      “Báo đáp như lời chính là muốn em lấy ? Nhưng mà em thích , giữa chứng ta có tính , muốn em làm sao lấy ? xác định thích em?” Tưởng Niệm nén lệ, nức nở .

      “Em thích An Nguyệt Lê! Nhưng mà ta là chồng của người khác rồi!!!” Diêm Thương Tuyệt gầm , con ngươi đỏ tươi trừng Tưởng Niệm.

      Trong lòng ấy vẫn nhớ An Nguyệt Lê sao? Nhất định thế! Vậy hủy tên đó!

      Tưởng Niệm bỗng nghẹn lời, đúng thế! thích An Nguyệt Lê, nhưng An Nguyệt Lê cưới người khác, hai người kết hôn nhất định phải nhau sao? Nhưng mà hôn nhân có tình hạnh phúc sao?

      Trong lòng chứa người khác, lại phải lấy người đàn ông này, công bằng với sao? cũng làm được!

      “Tin tôi, cho chứng ta chút thời gian, tôi nhất định khiến em tôi.” Giữ chặt vai Tưởng Niệm, Diêm Thương Tuyệt vô cùng nghiêm túc . “, biết như vậy có phần ‘giậu đổ bìm leo’(thừa nước đục thả câu) sao?” Tưởng Niệm nâng mắt, mang theo chút khinh miệt nhìn Diêm Thương Tuyệt.

      Nghĩ đến toàn bộ làm đều là vì muốn mình lấy , trong lòng Tưởng Niệm luôn cảm thấy là lạ.

      “Giậu đổ bìm leo? có sao? Đây gọi là ‘có mất mới có được’, em lấy tôi, tôi gúp em tra ra chủ mưu, chúng ta chỉ là trả giá chút vì thứ mình muốn mà thôi, làm sao coi như giậu đổ bìm leo chứ? là giúp em.” Diêm Thương Tuyệt cười nhạo, ngang tàng nhìn .

      Gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, lại lạnh băng như thế.




      Chương 88:

      Tưởng Niệm được Diêm Thương Tuyệt đưa về An gia, liền cùng vào với Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê, An Chí Viễn và Hồ Tiểu Miểu, cả dì Thu cũng ở đây, mọi người vây quanh bàn đá ăn cơm, rất sôi nổi, lúc nhìn thấy Tưởng Niệm và Diêm Thương Tuyệt cùng vào, đều có chút kinh ngạc.

      đến làm gì?” An Nguyệt Lê buông đũa, đứng lên bất mãn nhìn Diêm Thương Tuyệt chỉ mặc chiếc áo sơ-mi trắng, lại vẫn tuấn gì sánh được.

      Tưởng Niệm nhíu mày, nhìn đến Tiểu Miểu vẻ mặt khinh thường liếc nhìn mình, biết chị ấy còn có khúc mắc với mình, vì thế nhàng với An Nguyệt Lê: “Là đưa em về, bọn em…bọn em…” Tưởng Niệm thấy sắc măt An Nguyệt Lê càng lúc càng khó coi, trong lòng rầu rĩ, có chút thoải mái, liền do dự, có nên cho bọn họ tin này hay .

      “Tôi và Tưởng Niệm muốn kết hôn.” Diêm Thương Tuyệt vô cùng cao hứng nhìn dáng vẻ phẫn nộ của An Nguyệt Lê, bước lên trước bước, khẽ ôm lấy thắt lưng của Tưởng Niệm, ngẩng đầu lên mặt hạnh phúc .

      Kết hôn?!

      Người An Nguyệt Lê lung lay hồi, ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt bối rối của Tưởng Niệm, giọng có chút khàn khàn: “ ta gì?!”

      Tiểu Miểu và An Chí Viễn cũng đến, trừng to mắt nhìn Tưởng Niệm.

      của em phải, chúng em muốn kết hôn, sắp tới.” vội níu chặt làn váy, Tưởng Niệm dám ngẩng đầu, chỉ co rúm nhìn mũi chân của mình.

      biết phải đối mặt với An Nguyệt Lê thế nào, nhưng vì để bắt được chủ mưu sát hại mẹ, chỉ có thể kết hôn với Diêm Thương Tuyệt! biết Diêm Thuong Tuyệt có năng lực này.

      Dù mình được An Nguyệt Lê!

      “Đây ~ sao đột ngột như vậy? chưa nghe con nhắc qua trước đó mà, đứa này, xảy ra chuyện gì sao?” An Chí Viễn thương đến trước mặt Tưởng Niệm, lo lắng hỏi.

      Diêm Thương Tuyệt cười mỉa, kéo Tưởng Niệm đến trước mặt An Nguyệt Lê, giọng điệu mang theo khiêu khích : “Chúng tôi ‘lưỡng tình tương duyệt’(cả hai đều có ý với nhau), kết hôn rất là bình thường, sao người đàn ông có vợ như có ý kiến?”

      Nghe lời khiêu khích của , An Nguyệt Lê thèm đếm xỉa đến, chỉ là đau lòng nhìn Tưởng Niệm, vươn tay muốn chạm đến tay , liền thấy khẽ nghiêng người, cực kì khéo léo tránh , An Nguyệt Lê cười tự giễu: “Vì sao? Chẳng phải sáng hôm nay trước ra ngoài vẫn tốt sao? Vì sao đột ngột như vậy? ta bức em sao?”

      Tưởng Niệm cực kì đau òng, ngẩng đầu, nhìn dì Thu ở phía sau An Nguyệt Lê dùng loại ánh mắt rất quái lạ nhìn , dường như mang theo chút ý hận, mà Tiểu Miểu, bình tĩnh thế, bình tĩnh tựa như hai biết nhau.

      Có cần phải như vậy ? cũng là người bị hại mà!

      Xem ra con đường tại của , là chòn đúng rồi, ít nhất gia đình này mà khốn khổ nữa, miễn cưỡng nở nụ cười: “Vâng, bọn em muốn kết hôn, ai ép em, là em tự nguyện, bởi vì em thích ấy.”

      xong, mặt mỉm cười nhìn Diêm Thương Tuyệt, dáng vẻ hai người kề cận tựa vào nhau cực kì hạnh phúc, nhưng biết, hạnh phúc, bởi vì người đàn ông này phải tên là An Nguyệt Lê!

      Nhìn dáng vẻ tình cảm thắm thiết của hai người, An Nguyệt Lê cảm thấy trái tim bị lăng-trì, đau đớn liên miên, vừa rồi Tiểu Miểu cũng , hoặc là ấy mang theo con về nhà mẹ đẻ, hoặc là để Tưởng Niệm chuyển , A ~ ngờ, chuyện chết cũng đồng ý ngược lại được giải quyết trước, nhưng muốn! tuyệt bằng lòng để rời khỏi mình, có thói quen ở An gia, có mùi thơn ngát của quanh quấn trong tất cả các phòng, tiếp đó có thể tham lam hít .

      Nhưng mà bây giờ đây… lại phải gả cho người khác! Muốn làm sao bây giờ?

      là của mà!

      Nghĩ đến mấy ngày nay nội tâm bị dày vò, kiềm chế mình, đến ôm lấy , đụng chạm đến , cố gắn tỏ ra mình ‘ sao’, vì để có thể an tâm chờ đợi bên cạnh , mà cảm thấy làm phiền , gây phiền phức cho , ngày lại muốn ra .

      làm hết thảy này chỉ muốn giữ lại!

      “Này này sao lại đột ngột như vậy chứ?” An Chí Viễn nhìn dáng vẻ con trai chịu dày vò, trong lòng có chút nỡ, ông biết tình cảm giữa họn họ, mất Tưởng Niệm, đích là tổn thất của Nguyệt Lê.

      “Đột ngột? chúng ta định cả đời cùng nhau từ mười năm trước rồi, làm sao đột ngột? đúng ?” Diêm Thương Tuyệt rất có hứng xong, còn quên thân mật vỗ vai Tưởng Niệm.

      là thích thế đấy, mọi người đều đau khổ, chỉ có , chỉ có sống mây, hưởng thụ hết thảy.

      An Nguyệt Lê bất giác phóng to con ngươi, gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, chưa bao giờ căm hận giống như lúc này, giọng khàn quát : “ cho biết, những gì ta phải ? vậy em đối với sao? Là loại tình cảm gì?”

      Tưởng Niệm ra sức túm lấy sau lưng Diêm Thương Tuyệt, nhác nhớ chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, hít hơi, Tưởng Niệm tỏ vẻ là đáng , thân mật ôm lấy thắt lưng Diêm Thương Tuyệt, cười hạnh phúc: “Bởi vì trong lòng bọn em có nhau, nên kết hôn là đương nhiên.”

      Nhìn như cười, nhưng trong con ngươi mảnh bi thương.

      Đau khổ của chỉ có mình mới biết.

      Nguyệt Lê, nếu có thể khiến quên em, sống tốt, em làm gì đều đáng!

      Chỉ cần tốt!

      Lời tuyệt tình nhất, chẳng qua cũng chỉ thế thôi, trong lòng ràng lưu luyến vô cùng, lại muốn dùng lời vô tình nhất ép đối phương buông tha.

      “Vậy em đối với sao? chút tình cảm cũng có? Đúng ? Đúng ?” An Nguyệt Lê nắm chật bã vai gầy yếu của Tưởng Niệm ra sức lắc, gầm thét.

      Bảo làm sao tin tưởng, trong lòng , mọi thứ trước kia coi là gì? Coi là gì?

      tin trong lòng , tin!

      Nguyệt Lê, làm đau em.” Tưởng Niệm bị đau nhíu mày, bàn tay nắm lấy bàn tay to của , muốn tránh ra, nhưng mà dùng hết sức cũng thể lay động chút nào.

      “Buông tay!” Diêm Thương Tuyệt mạnh mẽ đẩy An Nguyệt Lê ra, đến nổi An Nguyệt Lê té mặt đất thất thanh khóc rống lên.

      Tưởng Niệm ra sức cắn cánh môi, nhịn cho mình đến đỡ lên, chính là đứng ngây tại chỗ, để mặc Diêm Thương Tuyệt che chở, nhìn An Nguyệt Lê mặt đất suy sụp vô cùng.

      xin lỗi, xin lỗi.

      Chỉ có như vậy mới có thể khiến chết tâm! Đừng tha thức cho em! Đừng!

      Nguyệt Lê, mười năm nay, em rất cảm ơn và chú An chăm sóc em cẩn thận, để em sầu lo trưởng thành, em ghi nhớ lòng tốt của , em cũng từng cho rằng em thích , nhưng mãi đến khi của em trở về, em mới ý thức được, em thương ấy, mười năm trước, ấy, còn , ngoài trừ sùng bái chính là tình thân khó có thể phai mờ, nhưng đó phải ! Trong lòng của em chỉ có của em!” Tưởng Niệm rút vào trong lòng Diêm Thương Tuyệt, để mặc ôm, bởi vì lúc này sức lực cả người giống như bị rút cạn, cần có người để dựa vào, mới té ngã.

      muốn để An Nguyệt Lê hết hi vọng, nhưng mà lòng của đau chết trước rồi.

      “Chẳng lẽ em biết mục đích ta trở lại?” An Nguyệt Lê đứng lên, tức giận thôi chỉ vào Diêm Thương Tuyệt, lên án.

      “Là suy nghĩ quá nhiều, của em trở vì chỉ là chỉ là…” Tưởng Niệm nhất thời gấp quá biết phải giải thích thế nào.

      Ngay lúc biết làm sao, Diêm Thương Tuyệt mở miệng: “Tôi trở về phải vì trả thù ấy, tôi muốn trở về, cho nên trở về, còn chuyện năm đó, có liền quan gì đến Tưởng Niệm, là tôi quá cố chấp thôi.”

      Giọng điệu của Diêm Thương Tuyệt chân thành như thế, ánh mắt thâm tình như thế, làm người ta tin cũng khó.

      Tưởng Niệm thở phào hơi, tuyệt đối với An Nguyệt Lê chuyện có liên quan đến việc mẹ bị sát hại, bây giờ cần phải vì làm chuyện gì nữa.

      Nguyệt Lê, đừng suy nghĩ quá nhiều, ấy đối xử với em rất tốt.” Tưởng Niệm liếc nhìn Tiểu Miểu, lại nhìn về phía An Nguyệt Lê: “Chị Tiểu Miểu mang thai, sau này dánh nhiều thời gian chăm sóc chị ấy, chắc là em ở lại nhà, bời vì bọn em định mau chóng kết hơn, chú An làm phiền chú chăm sóc nhiều rồi.”

      ai có thể hiểu được tâm trạng trong lòng em lúc này, tuyệt vọng như thế = bi thương như thế.

      Tưởng Niệm đến bên cạnh An Chí Viễn, mỉm cười nắm lấy tay ông, nước mắt, cuối cùng gì ngăn trở, thấm ướt cả gương mặt, cố sức muốn khống chế cảm súc của chính mình: “Chú An, cảm ơn chú, nhiều năm qua chăm sóc con, cảm ơn chú, lúc con nơi nương tụa đồng ý thu dưỡng con, để con cảm nhận được ấm áp của gia đình, cảm ơn chú.” Cuối cùng xong, Tưởng Niệm khóc thành tiếng, bả vai yếu ràng co rúm.

      “Đứa này, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, chú An chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi!” Giờ phút này An Chí Viễn cũng chảy lệ đầy mặt, ôm Tưởng Niệm hai người khóc lên.

      Diêm Thương Tuyệt cau mày, quen nhìn bất kì người đàn ông nào có bất kì tiếp xúc thân thể với , chút cũng được!

      “Đừng khóc.” Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng qua, thuận thế ôm Tưởng Niệm vào trong ngực, nhàng đẩy bàn tay của An Chí Viễn khoác lên lưng Tưởng Niệm ra.

      An Chí Viễn bị đẩy ra, tuy vô cùng , nhưng mà tự ông có cảm giác, ngước đôi mắt trải qua bao tang thương có thể nhìn thấu tất cả lên nhìn, liếc mắt Diêm Thương Tuyệt ăn giấm chua, khóe môi An Chí Viễn nở nụ cười có thâm ý.

      Dục vọng chiếm hữu của tên nhóc này quá mạnh mẽ, chứng tỏ thích Tưởng Niệm.

      An Chí Viễn cũng khống thêm gì, chỉ là treo nụ cười nhàn nhạt, lui đến bên.

      Tiểu Miểu và dì Thu nhìn nhau phen, lúc nhìn lại Tưởng Niệm, trong mắt có tia áy náy.

      Mấy ngày nay, ra hận Tưởng Niệm, chỉ là có chút oán, nghĩ đến thái độ của An Nguyệt Lê đối với trong khoảng thời gian này, biết làm thế nào đối mặt với Tưởng Niệm, ngẫm lại hai từng tốt đẹp như thế.

      Hôm nay mẹ muốn ra mặt cho , bất đắc dĩ chỉ có thể theo mẹ về, ngờ bà lại muốn Tưởng Niệm chuyển , nhìn dáng vẻ An Nguyệt Lê của che chở Tưởng Niệm, ghen, ghen tị, cho nên bức An Nguyệt Lê lựa chọn, ngờ vẫn chọn Tưởng Niệm, ha ha ~ bất kì lúc nào vẫn nhất định thua!

      “Nếu đồng ý cho em kết hôn, em có thể kết hôn sao? Nếu em kết hôn, thồng khổ muốn chết, em có thể kết hôn sao?” nước mắt đàn ông An Nguyệt Lê cứ thế chút cố kỵ mà rơi xuống.

      Nhìn người con ái mình thích giờ rúc vào trong lòng của người đàn ông khác, còn muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, sau đó hằng đếm sênh ca, sắp điên rồi bây giờ muốn gì, cũng quản gì nữa, , chỉ muốn !

      “Vì sao bây giờ còn chưa hiểu?! em thương ấy, cho nên em muốn kết hôn, còn ….” Tưởng Niệm mạnh mẽ giãy khỏi Diêm Thương Tuyệt, vọt đến trước mặt An Nguyệt Lê, nước mắt vẫn rơi, phẫn hận chỉ vào dáng vẻ An Nguyệt Lê sa sút: “Còn , kết hôn, có con, có vợ, những lời này có nghĩ đến chị ấy nghị thế nào ? An Nguyệt Lê! Cầu xin , giống đàn ông được ?”

      Tưởng Niệm khóc- khóc thành tiếng, khàn giọng quát ràng.

      Vì sao thể thống thống khoái khoái buông tay?

      cho biết, em còn hay ?”

      , , , ---“


      Chương 88:

      Tưởng Niệm được Diêm Thương Tuyệt đưa về An gia, liền cùng vào với Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê, An Chí Viễn và Hồ Tiểu Miểu, cả dì Thu cũng ở đây, mọi người vây quanh bàn đá ăn cơm, rất sôi nổi, lúc nhìn thấy Tưởng Niệm và Diêm Thương Tuyệt cùng vào, đều có chút kinh ngạc.

      đến làm gì?” An Nguyệt Lê buông đũa, đứng lên bất mãn nhìn Diêm Thương Tuyệt chỉ mặc chiếc áo sơ-mi trắng, lại vẫn tuấn gì sánh được.

      Tưởng Niệm nhíu mày, nhìn đến Tiểu Miểu vẻ mặt khinh thường liếc nhìn mình, biết chị ấy còn có khúc mắc với mình, vì thế nhàng với An Nguyệt Lê: “Là đưa em về, bọn em…bọn em…” Tưởng Niệm thấy sắc măt An Nguyệt Lê càng lúc càng khó coi, trong lòng rầu rĩ, có chút thoải mái, liền do dự, có nên cho bọn họ tin này hay .

      “Tôi và Tưởng Niệm muốn kết hôn.” Diêm Thương Tuyệt vô cùng cao hứng nhìn dáng vẻ phẫn nộ của An Nguyệt Lê, bước lên trước bước, khẽ ôm lấy thắt lưng của Tưởng Niệm, ngẩng đầu lên mặt hạnh phúc .

      Kết hôn?!

      Người An Nguyệt Lê lung lay hồi, ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt bối rối của Tưởng Niệm, giọng có chút khàn khàn: “ ta gì?!”

      Tiểu Miểu và An Chí Viễn cũng đến, trừng to mắt nhìn Tưởng Niệm.

      của em phải, chúng em muốn kết hôn, sắp tới.” vội níu chặt làn váy, Tưởng Niệm dám ngẩng đầu, chỉ co rúm nhìn mũi chân của mình.

      biết phải đối mặt với An Nguyệt Lê thế nào, nhưng vì để bắt được chủ mưu sát hại mẹ, chỉ có thể kết hôn với Diêm Thương Tuyệt! biết Diêm Thuong Tuyệt có năng lực này.

      Dù mình được An Nguyệt Lê!

      “Đây ~ sao đột ngột như vậy? chưa nghe con nhắc qua trước đó mà, đứa này, xảy ra chuyện gì sao?” An Chí Viễn thương đến trước mặt Tưởng Niệm, lo lắng hỏi.

      Diêm Thương Tuyệt cười mỉa, kéo Tưởng Niệm đến trước mặt An Nguyệt Lê, giọng điệu mang theo khiêu khích : “Chúng tôi ‘lưỡng tình tương duyệt’(cả hai đều có ý với nhau), kết hôn rất là bình thường, sao người đàn ông có vợ như có ý kiến?”

      Nghe lời khiêu khích của , An Nguyệt Lê thèm đếm xỉa đến, chỉ là đau lòng nhìn Tưởng Niệm, vươn tay muốn chạm đến tay , liền thấy khẽ nghiêng người, cực kì khéo léo tránh , An Nguyệt Lê cười tự giễu: “Vì sao? Chẳng phải sáng hôm nay trước ra ngoài vẫn tốt sao? Vì sao đột ngột như vậy? ta bức em sao?”

      Tưởng Niệm cực kì đau òng, ngẩng đầu, nhìn dì Thu ở phía sau An Nguyệt Lê dùng loại ánh mắt rất quái lạ nhìn , dường như mang theo chút ý hận, mà Tiểu Miểu, bình tĩnh thế, bình tĩnh tựa như hai biết nhau.

      Có cần phải như vậy ? cũng là người bị hại mà!

      Xem ra con đường tại của , là chòn đúng rồi, ít nhất gia đình này mà khốn khổ nữa, miễn cưỡng nở nụ cười: “Vâng, bọn em muốn kết hôn, ai ép em, là em tự nguyện, bởi vì em thích ấy.”

      xong, mặt mỉm cười nhìn Diêm Thương Tuyệt, dáng vẻ hai người kề cận tựa vào nhau cực kì hạnh phúc, nhưng biết, hạnh phúc, bởi vì người đàn ông này phải tên là An Nguyệt Lê!

      Nhìn dáng vẻ tình cảm thắm thiết của hai người, An Nguyệt Lê cảm thấy trái tim bị lăng-trì, đau đớn liên miên, vừa rồi Tiểu Miểu cũng , hoặc là ấy mang theo con về nhà mẹ đẻ, hoặc là để Tưởng Niệm chuyển , A ~ ngờ, chuyện chết cũng đồng ý ngược lại được giải quyết trước, nhưng muốn! tuyệt bằng lòng để rời khỏi mình, có thói quen ở An gia, có mùi thơn ngát của quanh quấn trong tất cả các phòng, tiếp đó có thể tham lam hít .

      Nhưng mà bây giờ đây… lại phải gả cho người khác! Muốn làm sao bây giờ?

      là của mà!

      Nghĩ đến mấy ngày nay nội tâm bị dày vò, kiềm chế mình, đến ôm lấy , đụng chạm đến , cố gắn tỏ ra mình ‘ sao’, vì để có thể an tâm chờ đợi bên cạnh , mà cảm thấy làm phiền , gây phiền phức cho , ngày lại muốn ra .

      làm hết thảy này chỉ muốn giữ lại!

      “Này này sao lại đột ngột như vậy chứ?” An Chí Viễn nhìn dáng vẻ con trai chịu dày vò, trong lòng có chút nỡ, ông biết tình cảm giữa họn họ, mất Tưởng Niệm, đích là tổn thất của Nguyệt Lê.

      “Đột ngột? chúng ta định cả đời cùng nhau từ mười năm trước rồi, làm sao đột ngột? đúng ?” Diêm Thương Tuyệt rất có hứng xong, còn quên thân mật vỗ vai Tưởng Niệm.

      là thích thế đấy, mọi người đều đau khổ, chỉ có , chỉ có sống mây, hưởng thụ hết thảy.

      An Nguyệt Lê bất giác phóng to con ngươi, gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, chưa bao giờ căm hận giống như lúc này, giọng khàn quát : “ cho biết, những gì ta phải ? vậy em đối với sao? Là loại tình cảm gì?”

      Tưởng Niệm ra sức túm lấy sau lưng Diêm Thương Tuyệt, nhác nhớ chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, hít hơi, Tưởng Niệm tỏ vẻ là đáng , thân mật ôm lấy thắt lưng Diêm Thương Tuyệt, cười hạnh phúc: “Bởi vì trong lòng bọn em có nhau, nên kết hôn là đương nhiên.”

      Nhìn như cười, nhưng trong con ngươi mảnh bi thương.

      Đau khổ của chỉ có mình mới biết.

      Nguyệt Lê, nếu có thể khiến quên em, sống tốt, em làm gì đều đáng!

      Chỉ cần tốt!

      Lời tuyệt tình nhất, chẳng qua cũng chỉ thế thôi, trong lòng ràng lưu luyến vô cùng, lại muốn dùng lời vô tình nhất ép đối phương buông tha.

      “Vậy em đối với sao? chút tình cảm cũng có? Đúng ? Đúng ?” An Nguyệt Lê nắm chật bã vai gầy yếu của Tưởng Niệm ra sức lắc, gầm thét.

      Bảo làm sao tin tưởng, trong lòng , mọi thứ trước kia coi là gì? Coi là gì?

      tin trong lòng , tin!

      Nguyệt Lê, làm đau em.” Tưởng Niệm bị đau nhíu mày, bàn tay nắm lấy bàn tay to của , muốn tránh ra, nhưng mà dùng hết sức cũng thể lay động chút nào.

      “Buông tay!” Diêm Thương Tuyệt mạnh mẽ đẩy An Nguyệt Lê ra, đến nổi An Nguyệt Lê té mặt đất thất thanh khóc rống lên.

      Tưởng Niệm ra sức cắn cánh môi, nhịn cho mình đến đỡ lên, chính là đứng ngây tại chỗ, để mặc Diêm Thương Tuyệt che chở, nhìn An Nguyệt Lê mặt đất suy sụp vô cùng.

      xin lỗi, xin lỗi.

      Chỉ có như vậy mới có thể khiến chết tâm! Đừng tha thức cho em! Đừng!

      Nguyệt Lê, mười năm nay, em rất cảm ơn và chú An chăm sóc em cẩn thận, để em sầu lo trưởng thành, em ghi nhớ lòng tốt của , em cũng từng cho rằng em thích , nhưng mãi đến khi của em trở về, em mới ý thức được, em thương ấy, mười năm trước, ấy, còn , ngoài trừ sùng bái chính là tình thân khó có thể phai mờ, nhưng đó phải ! Trong lòng của em chỉ có của em!” Tưởng Niệm rút vào trong lòng Diêm Thương Tuyệt, để mặc ôm, bởi vì lúc này sức lực cả người giống như bị rút cạn, cần có người để dựa vào, mới té ngã.

      muốn để An Nguyệt Lê hết hi vọng, nhưng mà lòng của đau chết trước rồi.

      “Chẳng lẽ em biết mục đích ta trở lại?” An Nguyệt Lê đứng lên, tức giận thôi chỉ vào Diêm Thương Tuyệt, lên án.

      “Là suy nghĩ quá nhiều, của em trở vì chỉ là chỉ là…” Tưởng Niệm nhất thời gấp quá biết phải giải thích thế nào.

      Ngay lúc biết làm sao, Diêm Thương Tuyệt mở miệng: “Tôi trở về phải vì trả thù ấy, tôi muốn trở về, cho nên trở về, còn chuyện năm đó, có liền quan gì đến Tưởng Niệm, là tôi quá cố chấp thôi.”

      Giọng điệu của Diêm Thương Tuyệt chân thành như thế, ánh mắt thâm tình như thế, làm người ta tin cũng khó.

      Tưởng Niệm thở phào hơi, tuyệt đối với An Nguyệt Lê chuyện có liên quan đến việc mẹ bị sát hại, bây giờ cần phải vì làm chuyện gì nữa.

      Nguyệt Lê, đừng suy nghĩ quá nhiều, ấy đối xử với em rất tốt.” Tưởng Niệm liếc nhìn Tiểu Miểu, lại nhìn về phía An Nguyệt Lê: “Chị Tiểu Miểu mang thai, sau này dánh nhiều thời gian chăm sóc chị ấy, chắc là em ở lại nhà, bời vì bọn em định mau chóng kết hơn, chú An làm phiền chú chăm sóc nhiều rồi.”

      ai có thể hiểu được tâm trạng trong lòng em lúc này, tuyệt vọng như thế = bi thương như thế.

      Tưởng Niệm đến bên cạnh An Chí Viễn, mỉm cười nắm lấy tay ông, nước mắt, cuối cùng gì ngăn trở, thấm ướt cả gương mặt, cố sức muốn khống chế cảm súc của chính mình: “Chú An, cảm ơn chú, nhiều năm qua chăm sóc con, cảm ơn chú, lúc con nơi nương tụa đồng ý thu dưỡng con, để con cảm nhận được ấm áp của gia đình, cảm ơn chú.” Cuối cùng xong, Tưởng Niệm khóc thành tiếng, bả vai yếu ràng co rúm.

      “Đứa này, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, chú An chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi!” Giờ phút này An Chí Viễn cũng chảy lệ đầy mặt, ôm Tưởng Niệm hai người khóc lên.

      Diêm Thương Tuyệt cau mày, quen nhìn bất kì người đàn ông nào có bất kì tiếp xúc thân thể với , chút cũng được!

      “Đừng khóc.” Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng qua, thuận thế ôm Tưởng Niệm vào trong ngực, nhàng đẩy bàn tay của An Chí Viễn khoác lên lưng Tưởng Niệm ra.

      An Chí Viễn bị đẩy ra, tuy vô cùng , nhưng mà tự ông có cảm giác, ngước đôi mắt trải qua bao tang thương có thể nhìn thấu tất cả lên nhìn, liếc mắt Diêm Thương Tuyệt ăn giấm chua, khóe môi An Chí Viễn nở nụ cười có thâm ý.

      Dục vọng chiếm hữu của tên nhóc này quá mạnh mẽ, chứng tỏ thích Tưởng Niệm.

      An Chí Viễn cũng khống thêm gì, chỉ là treo nụ cười nhàn nhạt, lui đến bên.

      Tiểu Miểu và dì Thu nhìn nhau phen, lúc nhìn lại Tưởng Niệm, trong mắt có tia áy náy.

      Mấy ngày nay, ra hận Tưởng Niệm, chỉ là có chút oán, nghĩ đến thái độ của An Nguyệt Lê đối với trong khoảng thời gian này, biết làm thế nào đối mặt với Tưởng Niệm, ngẫm lại hai từng tốt đẹp như thế.

      Hôm nay mẹ muốn ra mặt cho , bất đắc dĩ chỉ có thể theo mẹ về, ngờ bà lại muốn Tưởng Niệm chuyển , nhìn dáng vẻ An Nguyệt Lê của che chở Tưởng Niệm, ghen, ghen tị, cho nên bức An Nguyệt Lê lựa chọn, ngờ vẫn chọn Tưởng Niệm, ha ha ~ bất kì lúc nào vẫn nhất định thua!

      “Nếu đồng ý cho em kết hôn, em có thể kết hôn sao? Nếu em kết hôn, thồng khổ muốn chết, em có thể kết hôn sao?” nước mắt đàn ông An Nguyệt Lê cứ thế chút cố kỵ mà rơi xuống.

      Nhìn người con ái mình thích giờ rúc vào trong lòng của người đàn ông khác, còn muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, sau đó hằng đếm sênh ca, sắp điên rồi bây giờ muốn gì, cũng quản gì nữa, , chỉ muốn !

      “Vì sao bây giờ còn chưa hiểu?! em thương ấy, cho nên em muốn kết hôn, còn ….” Tưởng Niệm mạnh mẽ giãy khỏi Diêm Thương Tuyệt, vọt đến trước mặt An Nguyệt Lê, nước mắt vẫn rơi, phẫn hận chỉ vào dáng vẻ An Nguyệt Lê sa sút: “Còn , kết hôn, có con, có vợ, những lời này có nghĩ đến chị ấy nghị thế nào ? An Nguyệt Lê! Cầu xin , giống đàn ông được ?”

      Tưởng Niệm khóc- khóc thành tiếng, khàn giọng quát ràng.

      Vì sao thể thống thống khoái khoái buông tay?

      cho biết, em còn hay ?”

      , , , ---“

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89:

      , , , ---“

      Tưởng Niệm điên cuồng lắc đầu, nắm chặt hai tay, giậm chân, vô cùng suy sụp, thân thể yếu của run rẩy, lại liếc mắt nhìn An Nguyệt Lê cái.

      sợ nhìn thấy ánh mắt , ưu thương khiến đau lòng chết.

      An Nguyệt Lê chưa bao giờ thấy Tưởng Niệm như vậy, có chút điên cuồng.

      Mọi người ở đây có chút giật mình, trong trí nhớ Tưởng Niệm luôn dịu dàng ít , thỉnh thoảng có chút hoạt bát, nhưng chưa bao giờ nóng giận đến như vậy.

      ấy che giấu rất tốt, hay là bọn họ căn bản hiểu ấy?

      Đáy mắt Diêm Thương Tuyệt tràn ra tia sáng khác thường, ôm lấy Tưởng Niệm rất dịu dàng, thở ra nhè , dịu dàng lời an ủi: “ có gì, sau này có tôi, ai cũng thể tổn hại em.”

      Tưởng Niệm ra sức khóc ở trong ngực , bao lâu như vậy rồi? mấy ngày nay luôn ép bản thân, phải kiên cường, phải học ‘ sao’, bao nhiêu lần, muốn làm càn khóc rống lên?

      “Được rồi, phiền phức đều giải quyết, Nguyệt Lê à, sau này con nên quan tâm Tiểu Miểu nhà dì nhiều chút, đùng vì những người liên quan làm con bé đau lòng biết ?” dì Thu khinh thường liếc nhìn Tưởng Niệm, trong lời mang theo chán ghét.

      Phiền phức?!

      Tưởng Niệm nghe thế, ngừng nức nở, rất đau lòng nhìn Tiểu Miểu và dì Thu, hai người đó đều là người quý, dì Thu là người hết mực tôn kính, nhớ đến trước kia dì thường xuyên cưng chiều kêu ‘ bé’.

      Phiền phức? ở trong mắt hỏ cũng chỉ là phiền phức sao?

      Bây giờ sao dì có thể mấy lời thương tổn ? Hóa ra lúc trước chỉ là lúc trước.

      Dựa vào trong ngực Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm cười chua xót, lại níu chặt lấy âu phục đắc giá của .

      “Mẹ?” u oán kêu xong tiếng, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, Tiểu Miểu có chút khó chịu, lại nhìn đến sắc mặt của An Nguyệt Lê, sợ khó chịu.

      An Nguyệt Lê bật cười, người liên quan? Rốt cuộc ai mới là người liên quan?

      Sai lần duy nhất của đời này chính là biến Tưởng Niệm thành người ‘ liên quan’!

      An Chí Viễn nghe lời này có chút vui, nhưng cũng lên tiếng, chỉ là buồn bực cúi đầu nhíu mày, ông biết dì Thu làm vậy là nhắc nhở Tưởng Niệm và Nguyệt Lê, để bọn chúng sau này đừng bước vào thế giới của nhau, cho nhau cuộc sống hoàn toàn mới.

      Diêm Thương Tuyệt lại giống bất kì ai ở đây, gương mặt tuấn mỹ của chút gợn sóng, khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi.”

      Chúng ta về phòng nghỉ ngơi?! Về phòng nào?

      Nghe vậy, Tưởng Niệm ngừng phóng to con ngươi, chớp mắt nhìn chằm chằm Diêm Thương Tuyệt mặt khinh cuồng nhưng lại cười đến hoa đào đầy trời, mím chặt môi, nuốt ngụm nước bọt, do dự mở miệng: “ về đâu cơ?”

      “Phòng đó, em mệt sao?” Diêm Thương Tuyệt trả lời như chuyện đương nhiên, ánh mắt có chút ái muội nháy mắt với , bộ dạng bướng bỉnh cùng trêu đùa.

      Tin chắc Mị Cơ hay nhân viên khác nhìn thấy Tổng giám đốc như thần thánh của họ, lại có vẻ mặt buồn cười như vậy, nhất định như bị sét đánh.

      Tưởng Niệm cũng bị bộ dạng đáng này của ‘sát’, ngây ngốc nhìn . trong trí nhớ, luôn lạnh như băng, giống như cả thế giới nợ tiền , nhưng mà ngay lúc vừa rồi lại làm động tác đáng như vậy, nhìn qua có chút vô lại, nhưng rất đáng .

      “Hoàn hồn, đàn ông của em có đẹp trai như vậy sao? Khiến em nhìn ngây ngốc.” Diêm Thương Tuyệt đưa tay nhàng ngắt chiếc mũi khéo léo của Tưởng Niệm, trong mắt tràn ngập tình , còn cố ý lớn tiếng.

      An Nguyệt Lê nhìn, lòng, đau sao diễn tả.

      Từ nay về sau, ấy còn thuộc về mình rồi.

      Từ nay vê sau, ấy thuộc về người khác.

      ấy, mình? coi Diêm Thương Tuyệt là người thân?

      “Tưởng Niệm muộn rồi, con về nghỉ ngơi , Diêm tổng cũng nên trở về .” An Chí Viễn đứng ở bên cạnh họ đương nhiên cũng nghe mồn lời họ , cho nên ông cũng biết ‘chúng ta về phòng nghỉ ngơi.’ Trong lời Diêm Thương Tuyệt là có ý gì. Cho nên ông cố ý như vậy, muốn để Diêm Thương Tuyệt hiểu, đây là từ chối!

      Tưởng Niệm cũng từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, tay xoa ánh mắt sưng đau, liền ngửa đầu, cười khúc khích với Diêm Thương Tuyệt: “Chẳng phải ngày mai chọn áo cưới sao? Về sớm nghỉ ngơi .”

      An Nguyệt Lê vừa nghe, cả người lại ngẩn ra, cuối cùng chính là cười thê lương, tiếp đó thất tha thất thiểu lên lầu.

      muốn ở lại đây nhìn họ tiếp tục âu yếm!

      Thấy An Nguyệt Lê lên lầu, dì Thu vỗ vỗ bã vai Tiểu Miểu, gật đầu với Tiểu Miểu, Tiểu Miểu liền hiểu lên lầu.

      Dì Thu lại giống như người có việc gì, ngồi ở bàn đá tiếp tục ăn cơm: “An Chí Viễn, lo nghĩ cho người của An gia là được rồi, đừng suốt ngày chuyện gì cũng mù quáng quan tâm, đến ăn cơm.”

      Tưởng Niệm nghe phen châm chọc khiêu khích của dì, mở to miệng thở, nước mắt vốn ngừng lại đảo quanh trong hốc mắt, hiểu, dì Thu sao nhằm vào khắp nơi, trước kia dì có như vậy!

      Chẳng lẽ vì trong lòng An Nguyệt Lê có , khiến chị Tiểu Miểu chịu uất ức rồi?

      Có lẽ.

      Nhưng mà dì có nghĩ tới mới là người chịu tổn thương nặng nhất ?

      quan trọng, cái gì cũng còn quang trọng.

      “Chúng ta ngủ .” Diêm Thương Tuyệt cực kì bất mãn nhìn dì Thu liên tục lải nhải kia, nặng nề .

      ?” Tưởng Niệm hiểu cau mày, hoàn toàn ý .

      “Phòng của em ở đâu?” thấy dáng vẻ giật mình hiểu, Diêm Thương Tuyệt cười mị hoặc, còn cố ý hiểu chuyện nhìn chung quanh.

      ?” Tưởng Niệm cũng trả lời, vẫn nhíu chặt mày nhìn như cũ.

      thế làm gì?

      Chẳng lẽ.

      “Đêm nay tôi ở đây.” Diêm Thương Tuyệt cũng cố kị, nhìn , nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của , khiến dán chặt mình, cảm thụ nguồn nhiệt của .

      muốn , lúc nào cũng thế!

      Tưởng Niệm cảm nhận được vật cứng rắn này của , xấu hổ muổn tránh xa, nhưng lại bị kiềm chế cứng ngắc, cắn răng, thấp giọng : “Đừng làm loạn, được ? Mau về .”

      Diêm Thương Tuyệt tức giận nhíu mũi, bất mãn : “Vậy làm sao bây giờ? Xe tôi hết xăng, em ác như vậy bảo tôi về chứ?”

      Tưởng Niệm thở dài, kiên nhẫn chớp mắt, dáng vẻ khó xử, phải cho ở lại đây? Vậy ngủ?

      tại có tâm trạng dây dưa với , rất mệt!

      về , em mệt mỏi a ~ làm gì vậy.” hai chân Tưởng Niệm vô lực giẫm, còn chưa xong, liền thấy Diêm Thương Tuyệt bước nhành về phía lầu hai, sợ đến mức kêu to lên.

      Sao biết ở tầng 2?

      Tưởng Niệm bước nhanh theo sau, lại phát lên lầu, kinh gãi, tức giận giậm chân, đáng chết!

      An Nguyệt Lê ở sát vách !

      “Này ~ làm gì? Chờ chút!”

      Tưởng Niệm ão não đuổi theo ở phía sau, kêu gào kịp thở, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt hoàn toàn quan tâm, tự nhiên ai sánh bằng về phía phòng , nghiêng đầu, hơi lộ vẻ tình cảm : “Mở cửa.”

      Tưởng Niệm thất bài cúi đầu, dáng vẻ sống dở chết dở, miễn cưỡng trả lời: “Cửa khóa.’”

      phải qua đêm ở đây? ở phòng ? Đừng!

      Tưởng Niệm thấy vào, trầm mặc suy xét lát, mới lười biếng vào, vừa mới vào, lại hết chỗ rồi, bởi vì Diêm Thương Tuyệt rất nhàn nhã-nằm- giường của .

      Tưởng Niệm lập tức đóng cửa phòng, cực kì vui trừng mắt nhìn : “Đây là giường của em.”

      “Ừ, đây là giường của vợ tôi.” Diêm Thương Tuyệt cũng gật đầu đồng ý, tiếp đó thay đổi thư thế nằm thoải mái, ái muội khó hiểu nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm đỏ bừng.

      tay chống nghiêng trước trán, tay đặt ở bụng nhàng gõ, hai mắt mị hoặc nhìn chằm chằm mình, hai chân thon dài đường nét ràng chồng lên nhau, chưa gặp thấy qua dáng vẻ này của .

      Quá khứ luôn rét lạnh, mặt luôn vết chữ ‘kẻ tới gần, chết’, khiến người ta cách xa nhìn lên, mỗi lần chung đụng với , luôn khiến thấy áp lực lí do, nhưng mà tại nhìn qua ung dung, dịu dàng.

      người luôn có loại hơi thở khiến người ta thể bỏ qua, đặc biệt là đôi con ngươi đen kia, thâm u như vậy, thần bí như vậy, nhìn cảm xúc, nhưng cũng vì vậy, mới có thể khiến người ta tự chủ trầm luân, khiến người ta tự chủ muốn thăm dò.

      Tưởng Niệm lại trầm mê ở gương mật tuấn ‘soái’ gì sánh nổi này của .

      “Đến đây, tôi cởi hết để em nhìn ràng, tuyệt đối khiến em vừa lòng.” Diêm Thương Tuyệt nhìn ánh mắt có chút háo sắc, cười xem thường, nhưng vẫn là dáng vẻ hưởng thụ.

      thích trong ánh mắt nhìn tràn ngập súng bái cùng mến mộ, như vậy, trò chơi mới càng chơi vui, tốt nhất, đến mức sống chết.

      Nghe châm chọc, Tưởng Niệm thầm khinh bỉ mình, tiền đồ!

      Ánh mắt mất tự nhiên trôi đến ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm chút ánh sáng trắng kia, có phần cảm thán : “ biết ? Mẹ em ở nơi ánh sáng trắng đó, bởi vì bà sợ tối, thể rời khỏi ánh sáng, nhưng mà mười mấy năm trước vì tìm , bà đến núi tối như mực, tìm đêm, ràng bà rất sợ tối, nhưng vẫn rất kiên trì, cả đêm bà đều ra sức nắm chặt mu bàn tay mình, nhắc nhở bản thân đừng sợ, đừng sợ, bởi vì lo lắng cho , cho nên dù bà phải tìm đêm, cũng buông tha cho , bởi vì bà đau lòng , bà muốn tìm , cho , chúng ta là người nhà.”

      “Có ý gì?” Diêm Thương Tuyệt vì sao có thể đột nhiên cái này, nhưng thể phủ nhận là, bởi vì lời , trong lòng có chút khó chịu, đau.

      Tưởng Niệm quay đầu lại, chỉ mỉm cười: “ hiểu.”

      Diêm Thương Tuyệt ngồi dậy, hơi thở ra hơi, nhìn ràng cười, lời khiến mất dục vọng rồi, hóa ra có chút thông mình.

      “Tôi biết, đêm nay tôi chạm em, nhưng mà..”

      Đứng lên, hai mắt mị hoặc mê ly nhìn , cố ý dừng chút, lại ái muội thốt ra ở bên tai : “Em phải chủ động cho tôi cái hôn chúc ngủ ngon.”

      Tưởng Niệm xem thương phen, để ý đến , trực tiếp đến trước tủ, lấy quấn áo chuẩn bị tắm rửa, lại nghe thấy Diêm Thương Tuyệt xấu xa : “Hoặc là tôi tắm cùng em, hoặc là em cho nụ hôn, hoặc là…” ánh mắt dừng ở bộ ngực hấp dẫn của nhìn chút….

      Chương 90:

      Tưởng Niệm nhìn theo ánh mắt nhìn xuống, cuối cùng dừng ở ngực mình, kinh hô tiếng, tiếp đó lập tức lấy tay che ngực mình, bởi vì quá kích động và khẩn trương, chuyện có chút nuốt chữ : “ đừng nghĩ.”

      Háo sắc!!

      lúc nào nghĩ chuyện này, vừa rồi lời đó chính là tiêm ‘thuốc an thần’ cho , sao? hiệu quả?

      “Tôi chạm vào em là ‘phía dưới’ của tôi chạm vào ‘phía dưới’ của em, biết chưa? Nhưng mà ‘phía ’.” Diêm Thương Tuyệt có ý tốt lại liếc về khe lõi của .

      Cảm giác lần trước đến bây giờ vẫn thấy như còn mới, nếu phải vì lời vừa rồi , chừng bất chấp tất cả ‘mần’ rồi.

      nắm được nơi mềm yếu đáng chú ý trong lòng , biết thế, nhất định vì mẹ từng đối xử tốt với làm khó , ít nhất đêm nay đối xử với quá cầm thú.

      Tưởng Niệm buồn bực nhìn , cuối cùng thể thỏa hiệp, chậm rãi đến trước mặt , nhón chân, duỗi cổ chuẩn bị hôn lên gương mặt , nhưng môi vừa chạm đến mặt bị ghì chặt thắt lưng tiếp đó xoay tròn cái, hai người tự nhiên ngã xuống giường, Diêm Thương Tuyệt nửa đè , tiếp đó hai tay khẽ nâng gương mặt nhắn tinh xảo của , đáy mắt tràn ngập dục vọng, tiếp đó lại đến gần chút, phả hơi nóng ở môi , ánh mắt nóng bức nhìn cánh môi non mềm, hai giây sau mới hôn lên.

      Nụ hôn của mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt, giống như vị hoàng đế của đêm tối, khí phách ai bì nổi, nụ hôn của ngoài trừ chiếm đoạt vẫn là chiếm đoạt.

      Tưởng Niệm hoảng sợ mở to hai mắt, theo bản năng đẩy bả vai cường trán của , nghiêng đầu, muốn thoát khỏi nụ hôn của , nhưng mà Diêm Thương Tuyệt lại dùng hai chân ngăn chặn chân lộn xộn, tay vòng chắc thắt lưng của , khiến thể nhúc nhích.

      Diêm Thương Tuyệt hôn lướt qua nướu , hút lấy cánh môi lên xuống, tiếp đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, cách lớp quần áo cắn cắn ngực , lại xoa đỉnh tròn của .

      Tưởng Niệm bị khiêu khích như vậy, lập tức trở nên yếu ớt vô lực, chỉ có thể há to miệng thở, ngực lên xuống phập phồng, Diêm Thương Tuyệt giày xéo ngực hồi, lại đưa người lên chà đạp môi, cổ , liên tục hạ mấy cái dấu hôn đỏ thẩm.

      “Hương vị của em luôn tốt đẹp như vậy, khiến tôi dễ dàng chìm đắm.” Diêm Thương Tuyệt vừa hôn cổ , vừa tình cảm .

      Ánh mắt của như có như liếc về phía cửa khép chặt, bởi vì biết, nơi đó, có người đàn ông sống bằng chết.

      Lạnh lùng cười nhạo, càng ra sức cắn cổ Tưởng Niệm.

      “A—“ Tưởng Niệm bị đau, nhíu mày, gương mắt tươi tắn xoắn thành cục, nhìn qua vô cùng đau đớn lấy tay xoa nơi bị cắn.

      nhất định tuổi chó!

      sao lại cắn!

      Diêm Thương Tuyệt hơi nâng khóe miệng, nhìn dáng vẻ đau đớn của : “Đau sao?”

      “Chẳng phải vừa mới …. gì gì đó sao? Đừng quên, là đàn ông, phải giữ lời.” Tưởng Niệm ủy khuất nhìn dáng vẻ đáng đánh đòn của , dù trong lòng căm tức thôi, cũng chỉ có thể ở trong ngực ân cần hỏi.

      “Này cũng gọi là gì gì sao? Nếu em hào phòng chút, cho tôi cái hôn ngủ ngon, tôi cũng đến mức giống như ‘cường đạo’ đối xử với em.” Mày đẹp của Diêm Thương Tuyệt giãn ra chút, quyệt miệng, bộ dạng chuyện như là đứa đòi được kẹo, cực kì ủy khuất.

      Cường đạo?! cũng thừa nhận bản thân giống cường-đạo?

      Tưởng Niệm lại bị bộ dạng của chọc cười, che miệng cười, lại vỗ vai : “ đứng lên trước .”

      Diêm Thương Tuyệt vẫn như cũ động đậy, nằm ở trước ngực , nghe tiếng tim đập, thỉnh thoảng còn lấy đầu dụi dụi, chọc cả người Tưởng Niệm ngứa ngáy.

      “Này, đứng lên được ? Em còn phải tắm mà.” Bị cường thế đè ép, Tưởng Niệm thoải mái giãy giãy.

      Đáng chết!

      Tâm trạng vốn cực kì hỏng bét, bây giờ còn muốn thế nào nữa?

      “Hoặc là lập tức trở về, hoặc là lập tức để em đứng lên.” Tưởng Niệm học miệng , có chút cường thế .

      Diêm Thương Tuyệt sửng sốt, con nhóc này!

      “Tôi về cũng đứng lên.” Vô lại xong, còn cố ý cách lớp quần áo cắn đỉnh mai hồng của cái.

      “A— là chó à? Sao hỡ tí là cắn người thế?” Tưởng Niệm gầm , trong mắt tỏa ra ngọn lửa nồng dậm.

      luông quá mức yếu thế, cho nên mới có thể được voi đòi tiên?

      Diêm Thương Tuyệt hung ác lườm cái, Tưởng Niệm thấy dáng vẻ này của cũng chịu yếu thế mà trừng mắt .

      so mắt hai to sao?

      Sau khi hai người cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau mấy chục giây, Tưởng Niệm rốt cuộc bại trận, dựng đầu, mặt đáng thương, bất đắc dĩ : “, đứng lên được , em sắp bị đè chết!”

      Diêm Thương Tuyệt vẫn chuyện, trừng mắt như trước, cũng biết rốt cuộc bắt mãn chỗ nào nhất.

      Tưởng Niệm thấy chuyện, hận nghiến răng, dùng sức đẩy , nổi giận mắng: “ chết chưa! Có nghe hay ! Đừng chọc em, được ? Chẳng lẽ đêm nay em chưa đủ đau?” muốn em chết sao? Muốn em chết hả?”

      xong, rốt cuộc nhịn được, lớn tiếng khóc.

      luôn ngụy trang, muốn để thấy mặt yếu ớt của , cho rằng có thể che giấu rất tốt, nhưng mà bây giờ hết cách rồi! trong lòng buồn bực như vậy, đau như vậy!

      “Hu hu..” người Tưởng Niệm run run, khóc thương tâm gần chết.

      Diêm Thương Tuyệt , chỉ chậm rãi nằm ở bên cạnh , tâm tình phức tạp nhìn , giọng từ tính nặng vang lên: “Khóc , khóc rồi mới có thể thản nhiên đối mặt với ngày mai, qua đêm nay, em chính là người của tôi, tôi quyết cho phép em vì tên kia rơi giọt nước mắt, bằng , tôi liền hủy hoại ta.”

      Tưởng Niệm thương tâm chính là bả vai run rẩy, khóc mạch, thầm nghĩ phải phát tiết điểm ưu thương này ra, cho nên căn bản nghe lời .

      Tưởng Niệm vẫn như trước vùi ở trong ngực khóc, đưa tay ôm lấy eo , tràn ngập trong lòng là cảm động, hóa ra muốn đẻ phát tiết bản thân.

      sớm học xong chịu đựng, nhưng mà giờ phút này, chịu đựng được, bởi vì trái tim lại lần bị moi ra.

      “Ưm”…”A..” cách vách truyền đến từng trận rên rĩ của phụ nữ, có chút thống khổ lại mang theo hưng phấn.

      Là tiếng của Tiểu Miểu! bọn họ…lại làm…

      Tưởng Niệm ngừng nức nở, bật cười nhìn về phía bức tường ngăn cách và An Nguyệt Lê, hóa ra, chỉ đau khổ.

      Nguyệt Lê.

      Nhưng mà tình nguyện để mình mình đau khổ!

      Trời dần sáng, ánh mặt trời ấm áp soi vào trong phòng, hai người giường ôm chặt nhau, cực kì giống đôi đương sâu nặng, gương mặt hoàn mĩ tuấn tú của người đàn ông treo nụ cười yếu ớt, hai tay ôm lấy eo người đàn ông, nhìn qua có vẻ ỷ lại và hạnh phúc như thế.

      Ánh sáng, chiếu lên mặt Tưởng Niệm có chút nhức, có lẽ vì tối qua khóc.

      Tưởng Niệm nhíu mày, khó chịu lấy tay dụi mắt, chậm rãi mở mắt liền thấy Diêm Thương Tuyệt biết tỉnh từ bao giờ, lười biếng nhìn mình.

      Tưởng Niệm cực kì mắt tự nhiên rút khỏi vòng ôm ấp của ngồi dậy, vuốt vuốt tóc rối, giọng run nhè : “Tối qua xin lỗi.”

      Diêm Thương Tuyệt tay chống đầu, nửa nằm nhìn Tưởng Niệm, cười xấu xa : “Xin lỗi? xin lỗi gì? Xin lỗi tối qua để tôi nghẹn cả đêm? Vậy bây giờ em còn bồi thường cho tôi?”

      xong lập tức vồ lấy Tưởng Niệm đến giường, phát ra tiếng ‘bịch’, thở nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm đỏ bừng: “Có phải bây giờ bù lại chút ?”

      Mím môi, ngượng ngùng nhìn bộ dạng buồn ngủ mờ mịt của , mỗi mặt của đều khỏi khiến người ta tim đập, nghĩ đến tối hôm qua cố tình khiến mình buồn bực, sau đó để phát tiết nỗi đau khổ trong lòng, trong lòng Tưởng Niệm rất cảm động, ngượng ngùng hôn lên má : “Cảm ơn .”

      Diêm Thương Tuyệt lại chưa thõa mãn, tà tứ nhìn , ngón tay nâng cằm , nhìn dáng vẻ trán cao mày ngài, liền hôn sâu xuống.

      Sáng sớm dục vọng của đàn ông luôn là mạnh nhất, cho nên rất nhanh, Diêm Thương Tuyệt liền cảm thấy chỗ nào đó người cừng rắn, điên cường áp người Tưởng Niệm, say mê hôn , khi ngang ngược mút đầu lưỡi , khi dịu dàng liếm cánh môi ướt át mảnh mai của , hai người khiến chiếc giường vốn lớn quay cường mấy lần.

      cặp ăn ý như vậy, cứ như vậy cuồng hồn, tay Diêm Thương Tuyệt rất nhanh tiến vào giữa bắp đùi Tưởng Niệm, nhàng ở trong đùi đảo quanh, mỗi khi chạm đến chỗ nào đều khiến Tưởng Niệm co rút lại, cả người nóng lên, mặt càng đỏ hơn, nhàng cắn môi dưới, dáng vẻ cực kì mị hoặc khiến Diêm Thương Tuyệt càng nóng thêm, vội vàng muốn kéo quần lót xuống.

      “Đừng!” Tưởng Niệm kinh hãi, vội bắt lấy bàn tay to có chút run run của Diêm Thương Tuyệt.

      “Đừng? sáng sớm cũng để tôi cấm-dục?” Diêm Thương Tuyệt cũng nắm tay đặt lên vật nóng bỏng của mình, muốn với , rất khó chịu.

      Đau đớn này sắp cắn nuốt , muốn thỏa thích phóng thích, ở trong cơ thể , cảm giác của luôn tốt đẹp như vậy, khiến năng lực kiềm chế của luôn tốt vậy cũng mất khống chế, khe chật ních này khiến thõa mãn trước nay chưa từng có.

      để ý đến , Tưởng Niệm khó chịu rút chân bị ép của mình, lại lần nữa gầm với Diêm Thương Tuyệt: “Nó cũng chịu nổi, còn động?!”

      Tưởng Niệm cúi mắt, ngón tay xanh nhạt chọc bờ vai : Đứng lên.”

      sắp thở nổi, nhưng lại cảm thấy có chút trống rỗng khó hiểu.

      Lần này Diêm Thương Tuyệt cũng tiếp tục dây dưa với nữa, kéo khóe môi, liền đứng lên sửa sang quần áo bản thân, còn tự nhiên đè vật cứng rắn nhô lên: “Nhìn xem.”

      Tưởng Niệm hiểu gì duỗi cổ nhìn qua, thấy bộ dạng hèn hạ của , lập tức xấu hổ và tức giận che mắt: “ vô lại!”

      làm sao có thể gãi chỗ riêng tư của bản thân như vậy, còn cười như vậy, đứng đắn!

      Diêm Thương Tuyệt có hào hứng nhìn dáng vẻ xấu hổ và tức giận của , giọng trả lời: “Vô lại? cái này gọi là điều tiết tình cảm, có thể làm tăng khí trong lúc kích tính, biết chưa?” đương nhiên.


      Tưởng Niệm nghẹn họng, chu môi để ý đến .

      biết tiếp tục với chịu thiệt là mình.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 91:

      “Em thu dọn , hôm nay đến chỗ tôi.” Diêm Thương Tuyệt vừa chỉnh tay áo, vừa thản nhiên .

      Lời khiến tay vốn chảy tóc của Tưởng Niệm run lên, cắn cắn cánh môi mình nhìn thân thể cao lớn của , chậm rãi : “Nhanh vậy? chúng ta còn chưa kết hôn, bây giờ chuyển qua có vẻ thích hợp?”

      Phải rời khỏi nơi này nhanh vậy sao?

      Tuy biết sớm hay muộn cũng phải , nhưng đến giây phút ấy, mới phát , bỏ được!

      Diêm Thương Tuyệt nhìn buồn rầu, có chút bực mình: “Sao? Luyến tiếc An Nguyệt Lê, lời tối hôm qua mẹ vợ ta , em còn hiểu sao? ở đây em chỉ làm cho ta và người phụ nữa kia vĩnh viễn có khoảng cách, hơn nữa, sau khi chúng ta kết hôn cũng phải ở cùng nhau mỗi ngày mà, tôi nhớ em lắm rồi!” xong, đến bên cạnh khẹ ôm vào lòng: “Tôi hi vọng trong lòng vợ tôi nhớ đến người đàn ông khác, biết ?”

      Đúng vậy! nếu , An Nguyệt Lê làm sao có thể thôi nhớ nhung ?

      Chị Tiểu Miểu đau lòng!

      Tối qua…..

      muốn nghĩ tiếp nữa, Tưởng Niệm gượng giương khóe môi, đưa tay vòng lấy thắt lưng Diêm Thương Tuyệt: “Xin lỗi! em chỉ nỡ bỏ chú An, dù sao sau khi mẹ qua đời, là chú ấy nuôi dưỡng em, đối xử với em như con ruột của mình, em nỡ bỏ chú ấy cũng là chuyện đương nhiên mà, đúng ? Về phần Nguyệt Lê…” ngửa đầu, nhìn chiếc cằm sạch bóng loáng của : “Trong cảm nhận của em ấy chỉ là trai, chỉ là trai mà thôi, chỉ có tình, .”

      “Vậy tôi? Trong lòng em tôi là gì?” trai? ấy cũng kêu mình là , Diêm Thương Tuyệt vui nhìn .

      Nếu dám ’, nhất định dùng hành động thực tế để biết, , là người đàn ông, duy nhất, của !

      là…” Tưởng Niệm nhíu chặt mày, vắt óc nghĩ, thế nào đây? ? phải! bọn họ sắp kết hôn mà! Chồng? phải, còn chưa kết hôn mà!

      là chồng chưa cưới của em.” Tưởng Niệm cười tươi.

      Nhìn lúm đồng tiền như hoa của , Diêm Thương Tuyệt gật đầu tán thưởng: “Đúng! Tôi là chồng chưa cưới của em, sắp trở thành chồng em, nhớ kĩ, sau này ở đây chỉ có thể có tôi.” Ngón tay Diêm Thương Tuyệt chỉ vào vị trí trái tim , vô cùng nghiêm túc.

      Tưởng Niệm bị nét mặt nghiêm túc của dọa, là tâm trạng ổn định mà, ràng tối hôm qua còn rất đáng !

      dám chần chừ liền ngây ngốc gật đầu.

      Thấy gật đầu, tâm tình Diêm Thương Tuyệt vô cùng tốt: “ thôi, chúng ta chọn áo cưới.”

      “Hôm này? Vậy khi nào giúp em điều tra chuyện của mẹ?” Tưởng Niệm kinh ngạc nhìn , có loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc.

      “Tôi đồng ý với em tôi nuốt lời, nếu tôi viết khế ước cho em nhé?” Diêm Thương Tuyệt rất nhàn rỗi tán dóc với .

      Tưởng Niệm bất mãn bĩu môi: “ cna62, chỉ cần nhớ là được rồi.”

      Diêm Thương Tuyệt hài lòng ngắt mũi , rất dịu dàng : “ nào!”

      “Đợi chút, em thu dọn trước .”

      cần, chúng ta mua đồ mới.” Diêm Thương Tuyệt thấy muốn thoát khỏi vòng ôm của có chút nỡ, hóa ra cảm giác ôm ấy tốt như vậy, bỏ được rồi.

      “Mua đồ mới? phải dùng tiền sao? Mặc dù rất giầu, nhưng cũng nên tiết kiệm chút chứa.” Tưởng Niệm hơi giáo dục .

      Kẻ có tiền cũng nên tiết kiệm, phải sao?

      “Xài tiền mới có thể tạo cơ hội, xúc tiến xã hội phát triển, biết ?” Diêm Thương Tuyệt bình tĩnh nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm rối rắm, khóe miệng nhếch lên, cao ngạo ai sánh bằng.

      “Vậy em thu dọn qua loa chút!” Tưởng Niệm ra sức tránh khỏi vòng ôm của , hiểu sao cảm thấy thiếu hương vị thuốc lá này khiến cảm thấy có phần đơn.

      Sau khi hai người thu dọn ổn thỏa chuẩn bị xuống lầu, Diêm Thương Tuyệt kiên quyết nắm tay : “ thôi.”

      Lúc mở cửa, Tưởng Niệm liền thấy trước cửa có rất nhiều tàn thuốc, trong lòng giật mình, An Nguyệt Lê!

      Tối hôm qua ở ngoài cửa?

      Diêm Thương Tuyệt cũng thấy tàn thuốc đất, lại gì, kéo Tưởng Niệm còn dại ra xuống lầu, lúc ngang qua cửa phòng An Nguyệt Lê, thấy bên trong có người, giường được sắp xếp cực kì sạch , nhìn ra tối hôm qua…từng…

      Trong lòng vẫn đau buồn.

      Lúc xuống lầu chỉ thấy Mị Cơ đứng ở phía dưới, vẫn gương mặt lạnh nhạt như trước, tựa như chuyện gì cũng liên quan đến ấy, ấy chỉ là tiên nữ vô cảm bất cẩn rớt xuống trần gian, mái tóc buột đuôi ngựa, tùy tiện vươn cao, áo sơ-mi màu trắng, và quần màu đen, đôi giày cao gót màu đen, sạch lưu loát.

      ấy thích màu đen.

      “Tổng giám đốc.” thấy Diêm Thương Tuyệt xuống lầu, Mị Cơ cúi đầu cung kính lên tiếng, ánh mắt lại đặt bàn tay Diêm Thương Tuyệt dắt Tưởng Niệm.

      “Em muốn từ biệt chú An.” Bàn tay kia của Tưởng Niệm phủ lên bàn tay to của Diêm Thương Tuyệt, lời thỉnh cầu.

      “Tôi ở trong xe chờ em.” Diêm Thương Tuyệt liếc mắt văn phòng bên trái, lạnh lùng rồi bước , Mị Cơ theo sau.

      Tưởng Niệm gật đầu, nở nụ cười yếu ớt.

      ra lúc lạnh lùng cũng rất đẹp trai!! = =

      Tưởng Niệm giương môi, về phía văn phòng, lúc vào liền thấy chú An và An Nguyệt :Lê thương lượng chuyện gì đó, hai người thấy Tưởng Niệm bước vào, đều có chút mất tự nhiên.

      “Khỏe chứ?” An Nguyệt Lê nhìn vết hồng ở cổ , có chút châm chọc cười cười.

      Uổng cho tối qua mình ngồi trước cửa phòng đêm, bọn họ xảy ra quan hệ sao?

      Tưởng Niệm mở to hai mắt, biết lời có ý gì, tiếp đó nghĩ nghĩ, hẳn là hỏi chuyện tối qua dì Thu sỉ nhục , liền cười lắc đầu: “ có gì, rất tốt.”

      An Nguyệt Lê và An Chí Viễn đều ngẩn ra, a~ rất tốt?

      “Em…. em đến là muốn với mọi người, em… em định chuyển , mọi thứ em cũng thu dọn xong rồi.” Tưởng Niệm đến cạnh An Chí Viễn, nỡ : “Chú An, cảm ơn chú hết lòng chăm sóc con nhiểu năm như vậy, con dành thời gian trở về thăm chú.”

      “Tưởng Niệm?! con muốn chuyển ? Chuyển đâu?” An Chí Viễn lo lắng hỏi, thỉnh thoảng quan sát biểu cảm mặt An Nguyệt Lê.

      “Con kết hôn với ấy, khoảng ngày mốt, cho nên…” nước mắt, sắp nhịn được, giọng cũng trở nên khàn khàn.

      “Cái gì?! Sao nhanh vậy?” An Chí Viễn giật mình nhìn An Nguyệt Lê.

      Tiểu tử thối, đáng đời! bây giờ hối hận sao? Biết sai rồi sao?

      “Vâng, ấy chúng con kết hôn mở tiệc đãi khách, chúng con trực tiếp đăng ký, sau đó hưởng tuần trăng mật, cho nên…” hai tay ở sau lưng xoắn lại, nhéo lưng, nhắc nhở bản thân, kiên trì chút là được rồi.

      “Sao cậu ta có thể như vậy? con kết hôn là chuyện lớn, sao có thể qua loa như vậy?” An Chí Viễn tức giận thôi , nhưng vừa xong liền cảm thấy lỡ lời, lén đưa mắt nhìn An Nguyệt Lê, ra, Tưởng Niệm kết hôn mời họ cũng phải chuyện xấu.

      Trách cho Nguyệt Lê , càng đau lòng.

      “Chú An, chú phải chăm sóc bản thân tốt, biết ? Chuyện trong xưởng cứ giao hết cho Nguyệt Lê, chú cũng đừng lo, còn có! Nếu chú thích dì Thu mau với dì ấy, bằng bị chú Vương đoạt mất, còn có còn có, chị Tiểu Miểu có thai đừng để chỉ ấy vào xưởng, nặng mùi, tốt cho em bé.” Rốt cuộc kiềm chế được, nước mắt, vẫn lăn dài, lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng…

      Nhưng yên tâm, có nỡ thế nào, cuối cùng vẫn phải rời .

      “Chú biết, chú biết, con cũng phải chăm sóc mình tốt, có gì cứ trở vể đây, nơi này mãi mãi là nhà của con, chú An vĩnh viễn trong ngóng con về nhà.” An Chí Viễn nhất thời nước mắt tuôn rơi.

      Tưởng Niệm gật đầu ôm chặt An Chí Viễn, cảm thấy ông già nhiều, lòng, càng đau!

      “Chú An, con nỡ xa chứ, nỡ.”

      Hai người ôm nhau khóc ròng, hốc mắt An Nguyệt Lê cũng ướt át nhìn, ấy phải , cùng hạnh phúc của ấy.

      “Tưởng Niệm.” An Nguyệt Lê cất tiếng.

      Tưởng Niệm ngước mắt, trong mắt to xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nhàng hô tiếng, liền nhào vào trong ngực : “ Nguyệt Lê.”

      lần cuối cùng, lần cuối cùng!

      Để ôm lần cuối được ?

      Lần cuối cảm nhận tính sâu đậm của , để mang theo tình của từng bước tiến về trước, đừng quay đầu lại, xin để giữ chút kỉ niệm, để dấu ở trong lòng, cả đời!

      An Nguyệt Lê ôm chặt Tưởng Niệm, thâm tình như vậy, đau lòng như vậy, nỡ như vậy.

      Mặc dù bị siết rất đau, nhưng Tưởng Niệm lên tiếng, giãy giụa, dù đau, cũng muốn cho ôm mình, lần cuối cùng!

      “Em phải sống tốt, biết ? Nếu em dám hạnh phúc, nhất định vứt bỏ hết thảy, chỉ vì để em hạnh phúc.” Tuy rằng ôm chặt , nhưng vẫn thấy trong lòng trống rỗng, lạnh lẽo, ở đây.

      “Em sống rất tốt, Nguyệt Lê, vĩnh viễn là của em, vĩnh viễn là người từ bảo vệ em, che chở em, nỡ để em chịu chút ủy khuất nào, sau này phải đối xử tốt với chị Tiểu Miểu gấp đôi, biết ? nhất định phải hạnh phúc, khiến đứa của chị Tiểu Miểu và hạnh phúc, biết ?”

      Tạm biệt! tình của em, quyến luyến kiếp này của em.

      “Được rồi được rồi, đừng khóc, Tưởng Niệm tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta nên vui mừng cho con bé.” An Chí Viễn vỗ bã vai An Nguyệt Lê.

      An Nguyệt Lê chua xót lắc đầu, ấy có tôi, có thể hạnh phúc sao? >.<

      Tưởng Niệm đứng thẳng người, đưa tay lay nước mắt mặt, tiếp tục cười: “Được rồi, ấy chờ con ở ngoài, con phải đây, Tiểu Miểu đâu rồi? con muốn chào tạm biệt chị ấy.”

      “Em phải sao?”

      Chẳng biết từ lúc nào, Hồ Tiểu Miểu xách giỏ hàng đứng ở cửa, trong mắt chứa lệ, nỡ nhìn Tưởng Niệm, nỡ.

      Tưởng Niệm gật đầu: “Vâng, chị phải chăm sóc bản thân mình tốt đấy, chăm sóc em bé tốt nữa, biết ?” đến cạnh Tiểu Miểu, nắm tay chị ấy.

      Tiểu Miểu , chỉ lả rơi nước mắt, nghe lời dặn của .

      “Chị đừng khóc, khóc nhiều tốt cho đứa , chị đó, bình thường thích ăn rau, bây giờ có đứa rồi nhất định phải ăn nhiều chút biết ? Đừng kiêng ăn suốt ngày, trong xưởng nặng mùi, nên vào đó, biết ?” Tưởng Niệm nhàng thay Tiểu Miểu lau nước mắt, đáy mắt tràn đầy thương tiếc.

      “Chúng ta vẫn là bạn phải ? Chúng ta vẫn tốt như trước kia đúng ?” Hồ Tiểu Miểu vứt giỏ hàng, ôm chặt Tiểu Miểu, khóc thành tiếng hỏi.

      Sao em ấy có thể hiền lành như vậy? em ấy tha thứ cho sao? Tối hôm qua mẹ dùng lời tuyệt tình như vậy vũ nhục em ấy, em ấy hận sao?

      cũng thương cho em ấy mà!

      Em ấy vẫn hiền lành như vậy, dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy, sau này chỉ sợ chịu thiệt…

      Chỉ có em ấy.

      Chương 92:

      “Vâng, vâng, vâng, chúng ta vẫn là bạn, chúng ta vẫn tốt như trước đây, cái gì cũng chưa từng thay đổi.” mặt Tưởng Niệm ngập nước mắt, rất vui vẻ vỗ lưng chị ấy, cho đến bây giờ cũng muốn nghĩ đến cắt đứt quan hệ với chị ấy.

      Tình cảm mười năm làm sao có thể còn là còn chứ? là quý trọng bạn bè nhât!

      “Tưởng Niệm cảm ơn em, cảm ơn em.” Hồ Tiểu Miểu kích động ôm chặt , mấy ngày nay ấy rất mâu thuẫn, rất đau khổ, ấy chưa bao giờ nghĩ đến phải hận Tưởng Niệm, trắng ra Tưởng Niệm cũng là người bị hại, nhưng An Nguyệt Lê luôn nghĩ đến em ấy, khiến rất ghen, hơn nữa tối qua…


      “Được rồi, đừng khóc, Tưởng Niệm kết hôn, mọi người chúng ta phải vô cùng vui mừng chúc phúc cho con bé mới phải chứ.” An Chí Viễn hiền từ ôm hai người vào trong ngực, nhàng an ủi.

      “Dạ, khóc, chúng con khóc.” Tưởng Niệm ra sức hít hít mũi, ngẩng đầu cười ngượng ngùng, nhàng vén sợi tóc dài rơi xuống trán Hồ Tiểu Miểu ra sau sau tai: “Em phải , ấy chờ em ở bên ngoài.”

      Trong lòng đau, bỏ được! nhưng có bỏ được cũng phải !

      Nguyệt Lê, Tiểu Miểu, em chúc phúc hai người, tình chúc phúc hai người.

      “Đợi chút!” An Chí Viễn gọi: “Con kết hôn dù sao chú cũng phải tặng gì đó, con chờ chút!” xong , liền sờ sờ mũi, chạy nhanh về phía phòng ngủ ông.

      Chú An, chú luôn khiến con tự trách, con có gì tốt để báo đáp chú.

      Thấy bóng dáng An Chí Viễn biến mắt trong tầm mắt mình, quay đầu, nhìn An Nguyệt Lê, mắt sưng đỏ: “ Nguyệt Lê, với chú An là em rồi, có thời gian em trở về gặp mọi người, mong chú ấy đừng lo cho em, chăm sóc chú ấy và chị Tiểu Miểu tốt, còn có… bản thân .” Tưởng Niệm do dự lúc, vẫn là câu, liền kiên quyết bước ra ngoài.

      “Tưởng Niệm?!”

      “Tưởng Niệm?”

      Tiểu Miểu và An Nguyệt Lê thấy ra ngoài, đồng thành hô.

      ấy rồi, quay đầu lại rồi.

      An Nguyệt Lê thất thần nhìn hướng Tưởng Niệm biến mất, Hồ Tiểu Miểu thất thần nhìn dáng vẻ An Nguyệt Lê đau khổ vạn phần, hai người cũng chuyện, chỉ là đều có tâm riêng nhìn.

      Trong thế giới tình , phải tiếng ‘chia tay’ là có thể cắt đứt sạch , sau khi chia ly trong lòng trước sau luôn có chút vấn vương, xua được, giây phút nào cũng nhớ kỹ tốt đẹp của ấy.

      Tưởng Niệm cắn cánh môi, vẻ mặt đau đớn chạy ra ngoài, vội vã mở cửa lên xe: “Lái xe.”

      Diêm Thương Tuyệt phức tạp nhìn , miễn cưỡng : “Lái xe, đến tiệm áo cưới.”

      Tưởng Niệm vẫn khóc rất đau khổ, ôm chặt chính mình, hai vai run rẩy kịch liệt.

      “Được rồi, đừng khóc, đợi đến thử áo cưới, mắt khóc sưng lên đep.” Lời Diêm Thương Tuyệt dịu dàng như thế, nhưng con con ngươi lại là mảnh lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.

      Em bây giờ, có phải rất đau ?

      Vì An Nguyệt Lê?

      , đừng bỏ em lại, sau này có thế nào cũng đừng bỏ em lại, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ em lại được ? Đừng để em mất .” Tưởng Niệm chủ động vòng lấy cổ , giọng khàn khàn.

      Bây giờ rất sợ mất mát, mất mẹ rồi, mất người con trai nuông chiều nửa đời, mất gia đình ấm áp kia, cuối cùng cũng phải thừa nhận mất còn gì rồi.

      lại đau…

      “Tôi hứa với em, bỏ em lại, cũng để em mất tôi.” Trái tim vốn cứng rắn phút chốc bị mềm hóa, nghe tiếng khóc lóc của , lòng , đau buồn.

      Có phải ấy mất rất nhiều, nên mới sợ hãi như vậy?

      Tưởng Niệm lo lắng ôm chặt , sợ giây sau, lại mất , mặc dù coi như ‘’, nhưng mà bây giờ muốn mất , ít nhất tại có thể ở cùng , muốn mình.

      thầm nghĩ muốn có được, có được nhiều hơn.

      biết khóc bao lâu, Tưởng Niệm dần mệt mỏi, có lẽ là vì tối qya ngủ ngon, cũng có lẽ vì mới đau thương quá mức, cho nên tinh thần tốt lắm, nhanh chóng ngủ trong ngực Diêm Thương Tuyệt, mặt mang theo nước mắt, nhìn qua điềm đạm đáng .

      đứa bé từ có gì, đứa bé từ chỉ biết quý trọng dễ, sợ nhất chính là mất mát, nguyên nhân Tưởng Niệm đau khổ, sợ, đều là vì từ có nhiều tình , sau phút chốc có được, liền mất rồi, hề báo trước, đột nhiên như vậy, cho nên, rất khủng hoảng.

      muốn lại mất nữa.

      Diêm Thương Tuyệt nhàn nhạt liếc Mị Cợ: “Về biệt thự.”

      “Vâng.” Mị Cơ siết nhanh tay lái, lên tiếng.

      Trong lòng Tổng giám đốc có ấy!

      theo nhiều năm như vậy, hiểu rất .

      phải muốn trả thù ấy sao? Hay là che giấu rất giỏi, mình cũng bị lừa.

      Diêm Thương Tuyệt biết Mị Cơ nghĩ gì, nhưng cũng ra, chỉ là nhìn cảnh vật ngoài cửa sở lướt qua.

      Hừ! xem ra Lý Băng tính sao, bà ta thể nào ngờ kết hôn với Tưởng Niệm, bà ta trăm phương ngàn kế sắp xếp nhiều như vậy, cuối cùng chỉ có thể thất vọng rồi.

      biết tài liệu kia đều là Lý Băng thầm sai người đưa tới, cũng biết cái chết của Cố Nguyệt Như, nhất định thoát khỏi dính dáng đến bà ta, mà cái chết của cha mẹ chỉ sợ cũng đợn giản như vậy.

      tại cần phải làm là, để chính bọn họ lộ ra dấu vết, sau đó đưa bọn họ xuống Địa Ngục.

      Nhất là, muốn đùa với bà ta.

      Có lẽ cái chết của cha mẹ thực liên quan đến chuyện của Cố Nguyệt Như, Lý Băng cho rằng đưa tới ít ảnh chụp và nhân chứng lúc bây giờ, có thể làm tin tưởng hết thảy đều là thủ đoạn của Cố Nguyệt như, ngốc như vậy mà tin tưởng bà ta?

      cho tới giờ cũng tin tưởng cái gì ngoài .

      Híp mắt, vứt bỏ chút chuyện vặt này, Diêm Thương Tuyệt áp gò mắt lên đỉnh đầu Tưởng Niệm, nhìn qua rất hưởng thụ.

      hồi sau xe chạy đến cửa sắt chạm rỗng, dừng trước biệt thự phong cách châu Âu màu trắng, phong cách khác người khiến người ta kinh diễm, nước màu xanh trong bể bể bơi dài, vẫn thấy đáy như trước.

      Cây to cao lớn rắn rỏi hai bên, che khuất mặt trời bóng rát.

      “Đêm nay tôi muốn mở tiệc, sắp xếp chút.” Trước khi xuống xe, Diêm Thương Tuyệt cười rét lạnh với Mị Cợ.

      Diêm nay phải làm chút việc rồi.

      “Tổng giám đốc định mời ai sao?” Mị Cơ đứng ở bên cạnh cửa xe, nhìn thoáng qua Tưởng Niệm ngủ say.

      “Tôi muốn làm gì còn biết sao?” Diêm Thương Tuyệt nhìn Mị Cơ cười.

      theo nhiều năm như thế, còn biết nghĩ gì?

      Nhìn ý cười thâm sâu của Diêm Thương Tuyệt, Mị Cơ cũng lộ ra nụ cười khó có được, mang theo lúm đồng tiền nhợt nhạt, càng thêm quyến rũ động lòng người.

      “Tôi biết rồi.”

      Diêm Thương Tuyệt hiểu ý gật đầu, tiếp đó ôm Tưởng Niệm vào biệt thự.

      Mị Cợ nhìn bóng dáng vô song của Diêm Thương Tuyệt, đâu đó trong lòng lại nhảy lên, quen nhìn bóng lưng rồi.

      Mị Cơ đứng dưới ánh mặt trời, ngầng đầu, chút yếu thế nhìn thẳng mặt trời nóng bỏng, nở nụ cười, kinh diễm như thế, là nụ cười chưa bao giờ có.

      Diêm Thương Tuyệt ôm Tưởng Niệm vào phòng ngủ của , mở cửa liền thấy chiếc giường lớn giống như đầu tàu, đầu giường hé ra đén màu vàng ấm, denim(cái vải gì á) màu xanh băng, cuối giường còn có bàn trà thủy tinh, phía còn dặt mấy bình Royal Salute.

      Phía phải tưởng có hai cái lỗ lớn hình tròn trong suốt, nhìn vào bên trong giống như hai tảng băng, kì diệu.

      Diêm Thương Tuyệt bước lên cầu thang đến bên giường, tiếp đó nhàng đặt Tưởng Niệm xuống giường, thấy bất an cuộn mình, thương ngồi xổm xuống, vỗ lưng , thấy hoàn toàn thả lỏng, mới đứng dậy lấy khăn tắm ở đầu giường đến phòng tắm.

      Phòng tắm ở bên cạnh giường, là dùng thủy tinh trong suốt dựng thành hình tròn, bên ngoài có thể nhìn thấy ràng hết thảy bên trong phòng tắm, cách khác nếu có người tắm rửa bên trong, người trong phòng ngủ có thể thấy mồn .

      Phòng lớn đến tính được, chỉ khoảng 80 mét vuông, bài trí của phòng cũng nhiều, nhưng nhìn qua mỗi thứ đều là tinh phẩm.

      Tạo hình thiết kế trần nhà lõm phía giường lớn hết sức khác biệt, treo chiếc đèn pha lê phong cách đại, nhìn qua khiến cả phòng tràn ngập loại hơi thở tôn quý, cho phép người ta khinh thường.

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ‘tí tách’, khiến Tưởng Niệm vốn ngủ say bất an nhíu chặt mày, môi đỏ mọng mấp máy, thoáng chốc câu-hồn.

      Mở to mắt, nhìn căn phòng xa hoa này, Tưởng Niệm nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, phòng đẹp, phòng khí phách mà!

      đâu?

      Tưởng Niệm giật mình, lập tức đứng dậy tìm kiếm tiếng nước này, còn chưa kịp nghĩ vì sao có tiếng nước, nhanh xuống cầu thang liền thấy thân thể người đàn ông trần truồng đứng trong phòng tắm: “A---“

      Tưởng Niệm kêu to khiến Diêm Thương Tuyệt tắm rửa run lên, hơi nhíu mày đẹp nhìn Tưởng Niệm giật mình biến sắc, môi mỏng nhếch lên nụ cười yếu ớt mị hoặc.

      Diêm Thương Tuyệt vội vã tẩy hết sữa tắm người, mặc kệ người còn đọng nước, liền quấn khăn tắm ra, vị bạc hà nhàn nhạt người làm người ta cảm thấy nhàng khoan khoái.

      Thấy Tưởng Niệm vội che mắt giậm chân, ý cười ở khóe môi càng ràng: “Che cái gì? Chẳng phải em còn chưa thấy bộ dạng mặc gì của tôi sao? Nào nào nào, cho em thưởng thức chút!”

      Diêm Thương Tuyệt nửa đùa nửa xong, liền đưa tau muốn kéo bàn tay che mắt Tưởng Niệm xuống.

      “A--- muốn nhìn, em muốn nhìn, sao có thể biết----xấu hổ như vậy hả? Tắm cũng đóng cửa.” Tưởng Niệm hoảng loạn cũng nhìn , ra có đóng cửa, chính là cửa trong suốt, ừm, ! Phải toàn bộ phòng tắm đều là thủy tinh trong suốt.

      Nhìn ! vô lại đến mức này rồi.

      “Ha ha ha, em có cần phải thẹn thùng đến như vậy ? Chúng ta cái gì cũng làm rồi, sợ gì? Nhìn chút, mau nào.” Diêm Thương Tuyệt đột nhiên tính trẻ con muốn kéo tay ra.

      “Á! muốn, em đối xử lưu manh với như vậy được mà?” Tưởng Niệm tai hồng trốn tranh, muốn nhìn bộ dạng trống trơn của , đánh chết cũng nhìn.

      Đàn ông đáng ghét! Đàn ông hèn hạ, đàn ông nguy hiểm còn hèn hạ!

      nhìn cũng được, vậy em tắm , tôi nhìn!” Diêm Thương Tuyệt buông tay ra, bộ dạng xem kịch vui.

      Hả?!

      mới thèm đâu, cho rằng ai ai cũng vô….sỉ như chắc?

      Tưởng Niệm vẫn nhắm mắt, thèm để ý lời , ai ngờ tự nhiên dùng sức.

      làm gì? Thả em xuống.” Tưởng Niệm rốt cuộc buông tay ra, thấy ôm mình đến phòng tắm liền hoảng sợ kêu to.

      làm gì?

      “Đưa em tắm, người em thối quắc.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 93:

      Tưởng Niệm bị Diêm Thương Tuyệt cưỡng ép ôm vào phòng tắm, tiếp theo ngang ngược tắm cho cả người , nhưng chỉ đơn giản là tắm thôi, làm gì khác, điều này làm Tưởng Niệm có chút kinh ngạc.

      Sau khi tắm xong còn dịu dàng thay lau-nước- người, mỗi động tác đều thâm tình đến cực điểm.

      Tưởng Niệm sợ thú tính bộc phát, nên cũng dám lộn xộn, chỉ có thể đỏ mặt để làm như mong muốn.

      tối nay là đêm đặc biệt, tốt đẹp của , tối nay nhấm nháp.

      tối nay muốn mở tiệc, là nữ chính đẹp nhất.

      tối nay để cho tất cả mọi người biết, cuộc sống sau này của là thuộc về , là phải trải qua cùng .

      tạo nên thiên-đường.



      nhiều lắm, mỗi câu đều mang theo ma lực, làm say lòng người.

      Hiển nhiên mê mang, lúc này cần nhất là ấm áp, cho!

      “Sao vậy? nghĩ gì?” Diêm Thương Tuyệt mặc bộ pyjamas(đồ ngủ, đồ ở nhà) màu trắng, mặt mỉm cười nhìn Tưởng Niệm đứng trước mặt.

      Gương mặt tuấn hoàn mỹ giờ phút này còn vẻ nghiêm túc lạnh lùng của ngày xưa, thay vào đó là vẻ dịu dàng khiêm tốn.

      Tưởng Niệm lắc đầu cười ngọt ngào: “ có gì.”

      Vừa tắm xong Tưởng Niệm mặc chiếc áo váy pyjamas hồng nhạt , tóc xỏa vai, được sấy khô, hai mắt chan chứa tình cảm nhìn Diêm Thương Tuyệt.

      thân mật vì chuẩn bị ba tủ quần áo lớn đầy đồ, đủ loại kiểu đáng, mỗi bộ quần áo đều có rất nhiều màu sắc, hồng, trắng, xanh, tím, vàng…

      Hơn nữa đều là size của .

      Trong lòng lại bị cảm động.

      Diêm Thương Tuyệt hỏi tiếp, dắt bàn tay be bé mềm mại xương của : “Chúng ta xuống ăn chút gì , buổi tối có lẽ đói rất lâu.

      Nắm chặt tay , Tưởng Niệm cảm động cười: “, cảm ơn .”

      Chân thành cảm tạ , cảm ơn giúp điều tra chủ mưu hại mẹ, cảm ơn lại lần nữa sưởi ấm , cảm ơn , còn hận .

      Diêm Thương Tuyệt khẽ kéo vai ôm vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm này, híp mắt: “Tôi cần em cảm ơn, tôi muốn tình của em.”

      Tưởng Niệm ngước mắt, thấy Diêm Thương Tuyệt nghiêm túc, trong lòng có chút áy này.

      Nhưng quên được An Nguyệt Lê.

      đối xử tốt với như vậy, nếu nghĩ đến người đàn ông khác, là rất công bằng với ?

      “Được.” do dự nửa ngày, Tưởng Niệm ôm lấy eo , tiện đó tiến vào trong lòng , nhàng thốt ra chữ.

      Diêm Thương Tuyệt hài lòng với câu trả lời của , tuy có chút do dự, nhưng còn tốt, keo kiệt cho.

      Diêm Thương Tuyệt ôm eo Tưởng Niệm ra cửa, lại khôi phục hơi thở rét lạnh lúc xưa.

      “Em thích phòng này.” Tưởng Niệm đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn căn phòng tuy rằng xa hoa nhưng lại cảm thấy rất lạnh lẽo, hơn nữa sàn còn màu xanh nước, cảm thấy bọn họ như bước nước, có chút quỷ dị.

      biết người có thích hay , dù sao cũng cảm thấy như thế.

      Diêm Thương Tuyệt cau màu nhìn hết thảy căn phòng này, căn phòng đặc biệt như vậy, ấy thích?

      “Ừm, đợi em tự chọn căn em thích, tôi sai người thay trang trí lại, nếu còn được đổi cả phòng.” Diêm Thương Tuyệt hơi cúi người, giọng rất dịu dàng.

      thiếu gì, chính là tiền có xài bao nhiêu cũng hết.

      Lời khiến Tưởng Niệm cảm động, ra là câu đầu đuôi, ngờ lo cho như vậy. trước kia An Nguyệt Lê cũng vậy.

      Tâm thần mà!

      Chẳng phải đặt ở đáy lòng là được rồi sao? Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa!

      Nghĩ như vậy có lỗi với !

      “Đừng quá cảm động, ở với tôi tốt, tốt đều xảy ra, em phải tệp quen với ‘bất ngờ’.” Diêm Thương Tuyệt lộ ra hàm răng trắng, nụ cười hề sắc sảo.

      Điều đó và ngày thường tựa như hai người.

      Tưởng Niệm nữa, chỉ là càng nắm chặt tay , còn chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn theo .

      thôi.” Nắm tay , cười ấm áp.

      Ra cửa phòng, Tưởng Niệm có chút sợ….đây là biệt thự đến lần trước!

      ngạc nhiên hoàn toàn biết mình ở nơi nào, vì tin tưởng .

      vậy, căn phòng ‘y chang khác’ kia cũng ở đây?

      Lòng, bắt đầu lạnh.

      Níu chặt làn váy bên người, nhất thời ngừng thở, giật mình mở to hai mắt, thím Doãn đó sao?!

      “Thiếu gia.” Vừa vặn, chợt nghe giọng đạm mạc của thím Doãn.

      Tưởng Niệm ngẩn ra, thực ở đây!

      Làm sao bây giờ? lại sợ!

      “Ừ.” Giọng Diêm Thương Tuyệt đáp, lại hoàn toàn lơ vẻ thoải mái của Tưởng Niệm, quay đầu với thím Doãn: “Sau này Tưởng Niệm chính là thiếu phu nhân của Diêm gia, ấy ở đây, bà nên chuẩn bị nhiều điểm tâm.”

      “Vâng, thiếu gia.” Thím Doãn cười nhợt nhạt, liền bước nhanh đến trước mặt Tưởng Niệm, cung kính cúi đầu khom lưng: “Chào thiếu phu nhân, tôi nhất định tận tâm chăm sóc thiếu phu nhân.”

      Lúc Tưởng Niệm nhìn thấy thím Doãn chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, nhớ đến tình cảnh mười năm trước bà cầm dao đuổi theo khắp phòng, nhớ đến lần trước đến đây, lúc bà cố ý dẫn đến căn phòng kia, sáng vẻ trầm.

      sợ!

      khỏi lùi về sau chút, trốn ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt, tay bé túm lấy ống tay áo của , gương mặt căng thẳng lại vẫn ‘phấn điêu ngọc trác’ như trước.

      “Sao vậy?” Diêm Thương Tuyệt biết còn cố hỏi vuốt bàn tay của , giọng hỏi, như là an ủi.

      Tưởng Niểm đưa mắt nhìn thím Doãn liền lắc đầu gì.

      “Chúng ta xuống ăn cơm.” Diêm Thương Tuyệt buông tay , mạnh mẽ ôm lấy eo , để tiến sát mình từng bước xuống lầu.

      Lại về nơi này, lần trước mình còn muốn bước vào đây nữa, ngờ….

      thích nơi này, bởi vì sợ, biết vì sao, trong lòng cực kì bài xích căn biệt thự này, nhưng mà thể với , đối xử với tốt lắm rồi, muốn lại lo lắng cho .

      Đến phòng ăn dưới lầu, nhìn cáchbày trí và đồ gia dụng phi phàm, thậm chí những chỗ rất cũng đều tao nhã lịch , cảm giác tự ti trong Tưởng Niệm nảy sinh, ra ngược lại hướng đến chốn nhà gỗ giữa rừng núi, gần gũi cùng thiên nhiên to lớn như vậy có gì lo lắng, thoải mái tự do, đâu đâu cũng nghe tiếng chim hót, đâu đâu cũng ngửi được hương hoa, hết thảy đều giản dị.

      tốt!

      Nơi này tuy tốt, cũng phải là muốn.

      Hoàn hồn, được Diêm Thương Tuyệt kéo đến bàn ăn, Diêm Thương Tuyệt lịch thay kéo ghế ra, tiếp đó sửa sang lại khăn ăn mới ngồi xuống đối diện : “An cơm .”

      Tưởng Niệm chậm rãi nhấp môi chút mới lấy đồ ăn, nhìn bữa sáng dinh dưỡng ngon miệng lại phối hợp đẹp mắt bàn, Tưởng Niệm chút khẩu vị cũng có, thích ăn sáng kiêu Tây Âu.

      Cầm nĩa nhàm chán ghim bánh mì nướng và trứng ốp-la cùng miếng thịt xông khói, quen ăn cháo buổi sáng nên có chút khẩu vị nào.

      ra chú An nấu cháo gà rất ngon.

      Buông nĩa, cầm ly trà chanh bên cạnh uống ngụm, lại nhàng buông xuống, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diêm Thương Tuyệt cách xa 3 mét đối diện.

      vừa uống cà phê, vừa xem tạp chí giải trí.

      Tạp chí giải trí?!

      thích xem cái này?

      Thương nhân phải xem báo kinh tế và tài chính gì đó sao?

      Tưởng Niệm có chút khó hiểu, hai tay đặt lên bàn rồi chống má nhìn bộ dạng soái khí của .

      mặc bộ pyjamas(đồ ở nhà, đồ ngủ) màu trắng, cổ chữ V làm lộ ra vùng da màu lúa mạch săn chắc, tay áo cuốn lên đến khuỷu tay, nước tóc còn chưa khô, hơi hơi rủ xuống, còn vài giọt nước , vài sợi rủ trước trán, nhìn qua mê hoặc chết người.

      Lúc nào cũng cho phép người ta xem !

      Tưởng Niệm cứ như vậy ngây ngốc nhìn, hoàn toàn phát nhóm nữ giúp việc bên cạnh cười ra tiếng.

      Diêm Thương Tuyệt xem báo khẽ nhíu màu lạnh mặt ngước nhìn mấy osin cười nhạo, tia bén nhọn khiến trường yên tĩnh lại, lại xoay đầu nhìn bộ dạng háo sắc của Tưởng Niệm, trong lòng ấm áp.

      “Ách..” dự đoán được cũng rãnh rỗi nhìn mình, Tưởng Niệm lập tức hoảng loạn, mất tự nhiên lên tiếng: “Em….làm phiền sao?”

      Diêm Thương Tuyệt buông tờ tạp chí, hai tay đan lại đặt bụng, nhàng châm biếm: “Ừ.”

      ừ? Là ý gì?

      Tưởng Niệm trề môi, vắt óc nghĩ nghĩ: “ làm phiền sao? Vậy ăn , em , em làm phiền là được.”

      “Nhưng bây giờ tôi muốn ăn thứ khác.” Diêm Thương Tuyệt đẩy bộ đồ ăn trước mặt ra, chống tay lên bàn, hai con ngươi phát ra tia sáng khác thường, làm cả người nhìn qua giống như vị thần khó đoán.

      Khí chất vương giả bẩm sinh này làm người ta có thói quen ngước nhìn.

      “Gì vậy?” Tưởng Niệm biết gì duỗi cổ rất tò mò nhìn , hiển nhiên biết tò mò hại chết còn mèo = =

      “Em.” Cánh môi bạc của Diêm Thương Tuyệt bật thốt chữ này ràng, tiếp đó đứng dậy, bước đến bên cạnh bế lên, Tưởng Niệm sợ đến mức oa oa—kêu to.

      “Đừng, , .. thả em xuống, đừng cứ dã man như vậy.” Tưởng Niệm ra sức giãy giụa, giọng tự giác có chút làm nũng, nghe vào làm cho người ta ngàn, ngược lại ngọt ngào rất thoải mái.

      Khiến Diêm Thương Tuyệt thoải mái đến kích tình mênh mông, trong lòng muốn càng ngày càng mãnh liệt, ôm vòng qua ghế phi thẳng đến phòng ngủ tầng 2.

      Dã man?! dã-man cho xem!

      Chờ hai người lên lầu, nhòm nữ osin trong phòng ăn ngoài trời mới hào hứng tụm lại với nhau.

      “Các xem, đó là thiếu phu nhân của chúng ta đó! đẹp mà, khó trách thiếu gia thích ấy.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay lúc tôi quét dọn, thiếu gia rất dịu dàng ôm thiếu phu nhân vào, lúc đó tôi giật mình mém đánh vỡ bình hoa cổ mà lúc còn sống ông chủ thích nhất, nhưng mà thiếu gia chẳng những nổi giận, chỉ nghiêng mặt bảo tôi nhàng rời , nhìn , thiếu gia thương thiếu phu nhân thôi! Thiếu phu nhân hạnh phúc.”

      “Gì cơ?” nữ giúp việc lớn tuổi cao ngạo bước đến, lắc lắc mông đẹp, mị khinh bỉ mọi người: “Các người thấy sao? bé này mới bao lớn? có lẽ vì lợi ích bản thân mà chủ động dâng hiến, hoặc là chính là hồ ly có mưu.”

      “Ly Ly, muốn chết à! Nếu để người có lòng dạ xấu nghe được là toi, còn chết thảm?! thủ đoạn của thiếu gia biết sao? Huống chi thím Doãn cũng chưa gì. Được rồi được rồi, mọi người làm việc , buổi tối bận rộn rồi, còn ở đây tán dóc.” Trong số đó có nhìn qua như là quản gia lên tiếng .

      Mọi người nhàm chán bĩu môi, liền tự tan rã, chỉ có Ly Ly đứng tại chỗ tức giận nhìn nơi nào đó tầng 2.

      Người phụ nữ đáng chết.



      Chương 94:

      Tưởng Niệm lại bị Diêm Thương Tuyệt ôm lên lầu, tiếng hai người đùa giỡn ầm ĩ ngừng, tiếp đó là tiếng ‘rầm’, cửa bị đóng, mà cánh cửa của căn phòng khác tầng 2 mở ra, đôi con ngươi tang thương nhìn phía cánh cửa khép chặt phát ra tia sáng trầm, quanh quẩn toàn bộ hành lang.

      Tưởng Niệm bị ôm về phòng, Diêm Thương Tuyệt liền gấp gáp khó nhịn nhàng ôm đến giường, tiếp đó cúi người đè , hơi thở dồn dập: “Tôi muốn, muốn em.”

      ? Chẳng phải tối nay rất bận sao? …” Tưởng Niệm cực kì mất tự nhiện giãy giụa thân mình, hi vọng có thể thoát khỏi lồng ngức , nhưng Diêm Thương Tuyệt trước sau áp , khiến thể động đậy.

      Môi mỏng mang theo vị thuốc lá cùng hương bạc hà mát lòng mát dạ của Diêm Thương Tuyệt từng chút đến gần cánh môi mềm mại này của Tưởng Niệm, cuối cùng bốn cánh môi chạm nhau, lại dùng đầu lưỡi mình cạy mở hàm răng , tiếp đó mút lấy lưỡi , để nhảy cùng mình.

      Chiếc lưỡi thơm trơn của khiến người đàn ông cứng như sắt thép Diêm Thương Tuyệt lập tức hóa thành dòng nước xuân.

      thâm tình hôn , mặn nồng thuần khiết chăm chỉ giống như rượu lâu năm.

      Tưởng Niệm bị hôn đến rối tinh rối mù, chỉ vô lực đưa tay khoát lên vai , híp đôi mắt mê mang, bởi vì quá cuồng dã cho nên khiến cánh môi đau, nhíu chặt mày, hơi nghiêng đầu, có chút kháng cự thô bạo của .

      Tay Diêm Thương Tuyệt bắt đầu giở trò xấu, tay mang chân quấn lên hông , tay ác độc giày vò ngực , động tác cuồng vọng kiềm chế được.

      chậm rãi rút đầu lưỡi khỏi miệng , còn rất nỡ liếm cánh môi dưới của lúc, tiếp đó mới đến vành tai , cổ thiên nga, xương xinh đẹp, cuối cùng ngụm cắn đỉnh hồng mai trước ngực , khiến Tưởng Niệm rên : “Ưm..a…”

      tiếng này khiến Diêm Thương Tuyệt vốn điên cuồng lại càng thêm ngứa ngáy, bàn tay to lập tức đến giữa chân Tưởng Niệm, thô lỗ kéo ‘mảnh vải’ màu trắng của xuống, lại nhanh nhẹn cởi áo quần người mình, có trêu chọc, trực tiếp tiến vào trong hoa cốc phát ra hương thơm này: “A..” Tưởng Niệm bị lấp đầy đến sắp nứt vỡ, đau đến kinh hô, khẽ cong người, gương mặt nhắn tinh xảo vò lại, nhìn qua rất thống khổ.

      chặt thôi, vừa rồi lại trêu chọc trận, khiến thoải mái cực kì, nhưng mà vẫn lo đau, liền chậm lại, chút rồi chút khuấy động bên trong .

      “Em…đừng…đau quá, , ra ngoài, mau ra ngoài được ?” Tưởng Niệm khóc cầu xin, lệ theo khóe mắt chảy xuống.

      khó chịu! nhưng mà lạ, ràng rất đau mà, vì sao vẫn muốn, còn muốn nhiều hơn…

      Diêm Thương Tuyệt lại hôn lên môi , thỉnh thoảng dỗ: “Ngoan, nhịn chút, chút nữa đau, bây giờ mà ra, tôi chết, chết.”

      Giọng khàn khàn, kề sát cánh môi giờ phút này vô cùng tươi đẹp của , thở dồn dập.

      Cuối cùng, cũng chịu nổi, dùng sức xuyên qua ….

      Ở đây lược bớt N ngàn từ…

      Chẳng phải rất nhanh sao? Rất nhanh trong miệng chính là 2, 3 tiếng?

      Tưởng Niệm trong lúc mơ màng biết mình ngủ tư thế gì, hoặc có thể biết mình ngủ khi nào, chỉ biết là, thân thể từng chút từng chút trầm xuống, trầm xuống.

      Diêm Thương Tuyệt nghiên người nằm bên cạnh Tưỡng Niệm ngủ say, khóe môi mang theo chút ý cười nhè thay sữ lại sợi tóc hỗn độn, khiến mệt, chút nóng này còn chưa rút lui, nhưng bất tĩnh rồi.

      Nhìn ôm chặt eo mình, ỷ lại như vậy, khiến cực kì thõa mãn.

      Có phải trong lòng em bắt đầu có tôi rồi ?

      Nhìn cánh môi sưng đỏ, lại cúi đầu xuống, mút từng chút từng chút.

      Lúc Tưởng Niệm tỉnh lại, giường còn bóng dáng của Diêm Thương Tuyệt, lập tức ngồi dậy, nhưng mà cả người mềm nhũn đau nhức làm suýt ngã giường.

      Mỗi chỗ giống như bị chia cắt vậy, đau đón thôi, nhìn căn phòng trống trải, tuy mở ngọn đèn phong cách màu ấm, nhưng tuyệt cảm thấy ấm, ngược lại cực kì sợ hãi, trong lòng càng lúc càng khủng hoảng.

      đâu?

      Tưởng Niệm nóng lòng quay đầu nhìn xung quanh, hóa ra bên ngoài tối, nhưng mà trời tối rồi, vì sao ở đây?

      Khó khăn đứng dậy, tay vịn đầu thuyền bước xuống bậc thang, lấy từ trong tủ quần áo ra chiếc váy tơ lụa màu trắng, chân tay luống cuống mặc vào cũng thèm quan tâm nơi nào chưa sửa sang tốt, liền mở cửa phòng, bước nối bước khó khăn xuống dưới lầu: “? ?”

      Vịn tường, vội vàng bước , sợ hãi, khủng hoảng, bất lực chiếm giữ lòng : “? ra , ở đâu? bỏ em lại, ra mà.”

      Tưởng Niệm giống như đứa bị người ta vứt bỏ ở đường, bốn phía bóng tối dần đến, nhưng vẫn nhìn thấy người có thể mang về nhà, mà vẫn còn ở trong bóng tối tìm kiếm chút ánh sáng này.

      ? , ra .” Giọng càng lúc càng vội, càng lúc càng run, nước mắt sớm làm ướt mặt .

      Thấy dưới lầu có ánh sáng, Tưởng Niệm như tìm được sống, quan tâm đến thân thể khỏe, chạy nhanh xuống lầu, lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn vội vã tìm kiếm từ nãy giờ kia, liền nhanh chóng chạy đến phía sau ôm chặt hông : “!”

      Diêm Thương Tuyệt vốn nâng ly chuyện với trợ lý Tỗng Thống Irelend Mary - Maika Si bất ngờ bị ôm khiến chất lỏng màu đỏ đổ ra, mà chính cũng đoán trước được nên khẽ lung lay, mọi người đều bị người bất thình lình xông lên này làm hoảng hốt, nhất là lúc ta lỗ mãng đụng Tổng giám đốc Diêm, mọi người khói há hốc miệng.

      bé này tối nay toi rồi.

      Diêm Thương Tuyệt vốn cho là nữ giúp việc nào đó sơ ý đụng trúng mình, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, nhưng mà ngửi được mùi hương này, nghe thấy giọng run run này liền biết, ấy đến đây.

      Mày tuấn lãng dần giãn ra, xoay người, nhìn nước mắt mặt , giao ly rượu cho nhân viên tạp vụ, rồi rất dịu dàng thay lau lệ: “Sao vậy? Sao lại khóc?” nhìn môi sưng đỏ cùng ánh mắt hồng hồng, lại cúi đầu thấy chân trần, liền nhíu mày: “Sao mang giày?”

      “Em nghĩ bỏ em lại.” quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lúc này, Tưởng Niệm nhào vào ngực , nức nở .

      “Sao có thể chứ? Em quá mệt nên tôi gọi em, em suy nghĩ nhiều quá.”

      xong, ở trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ôm ngang Tưởng Niệm, rồi gật đầu với trợ lý Tổng Thống cũng kinh ngạc, dùng tiếng lưu loát: “This is my fiance, first excuse me(Đây là vì hôn thê của tôi, trước xin phép chút).”

      Tiếp đó liền nhanh chóng ôm lấy Tưởng Niệm còn run rẩy nhanh lên lầu.

      Trong đại sảnh ồ lên.

      Tô Xích Cảnh mặc bộ âu phục màu tím, mái tóc ngông cuồng rơi rớt ở hai bên, nhếch miệng nhìn hai người biến mất ở tầng 2, trong mắt có thêm tia sáng khác thường.

      ấy vẫn xinh đẹp như vậy.

      Rót ngụm rượu đỏ vào trong ly, hung hăng nhấp môi chút, ngửa đầu, cười mị.

      Hóa ra bọn họ tốt như vậy rồi.

      ấy hạnh phúc sao?

      Nhìn dáng vẻ vừa rồi hẳn là hạnh phúc ! Mới bao lâu mà ấy ỷ lại cậu ta như vậy rồi?

      ấy quên phải ?

      “Tôi này nhiều mỹ nữ như vậy, săn, nhìn con mồi giường của người ta làm gì chứ? Chắc nghĩ đến ‘Bá Vương đoạt cơ’ chứ.” Lại là nghiệt Trình Sở Đông này.

      ta cười tim phổi, dáng vẻ sợ chết nhìn Tô Xích Cảnh tự mình đau khổ.

      “Tôi này chỗ tôi xuất , đáng chết, cậu có thể biến mất hay ?” Tô Xích Cảnh cũng chịu thua kém trừng mắt ta, thấy ta ăn mặc ‘xuân ý dạt dào’ như trước, lại cười châm chọc: “Sao, Tú Phong đến, cậu lại lên mặt đúng ? Ăn mặc như tên nhóc 17, 18 tuổi, nhìn trúng ai rồi à? với , xem coi có thể 3-p(@@ là tình tay 3) hay .”

      Trình Sở Đông nghe vui đùa, cả người phát lạnh: “Phi Phi----còn 3-p! Cảnh, gần đây thiếu phụ nữ chứ? Khao khát như vậy?”

      Nhất định đúng rồi!

      Nghe gần đây tên này cấm dục! hóa ra là !

      lần trước ràng thoát tục?

      “Làm ơn! Bộ dáng giống như thiếu phụ nữ sao? Tôi gần đây ngán được ?” Tô Xích Cảnh đạp ta cước, tuy nhiên bị ta tránh được.

      phải ngán, là chung tình với đó rồi.

      Mấy ngày nay, Tô Xích Cảnh tìm , bởi vì biết Diêm Thương Tuyệt ra tay, cũng chỉ có thể nhìn, thể cướp, thể đoạt.

      Nếu trong lòng ấy có Tuyệt, cũng đoạt được, phải sao?

      Ai người đàn ông thứ hai đều là người đàn ông khổ vì tình, ai~ quả thực sai!

      và An Nguyệt Lê chẳng phải đều là người đàn ông khổ vì tình sao?


      chuyện gì vậy? đùa đến đỏ mặt tía tai?” trong lúc chuyện, hai phong thái xuất sắc bước đến, lên tiếng mặc lễ phục ôm lấy ngực màu trắng, tóc nâu vén bên, trang điểm thịnh hành nhất lúc này, dáng vẻ gây chủ ý cực kì chói mắt.

      ấy chính là nghệ sĩ được khắp nơi chào đón----Vinh Tú Phong, hơn hai mươi trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế hiển hách, nhưng lại kiêu ngạo của thân phận tiểu thư, đối với ai cũng cười mị.

      đến khẽ kéo tay vị hôn phu của mình, cười ngượng ngùng.

      “Tùy tiện tâm mà thôi.” Trình Sở Đông có chút mất tự nhiên ôm , trong lòng ngầm thở dài: trời! sao ấy đến đây? Đêm nay làm sao cưa con bé đây?

      họ, Tô nhất định bàn bạc làm sao cưa mỹ nữ ? Nếu chị Tú Phong đến, đêm nay tính toán về nhà đúng ?” áo vàng lúm đồng tiên như hoa .

      ấy chính là Tiểu thiên kim Bách hóa Thế Kỷ---Dương Dương, và Trình Sở Đông là em họ, nhưng nhìn qua tuyệt đối giống, bởi vì hai người luôn đấu võ mồm thôi.

      Đêm nay Dương Dương mặc váy ngắn màu vàng, mái tóc đen thắt thành cái bím , nhìn qua thanh thuần mà mất tinh thần phấn chấn.

      “Làm gì có.” Trình Sở Đông chớp đôi mắt đẹp mí, nịnh nọt ôm eo vị hôn thê, lấy lòng : “Bảo bối, đừng để ý họ, trái tim bé bỏng của người ta chí có mình em thôi! Nào, để hôn bảo bối cái, cho đám đàn ông độc thân bọn họ hâm mộ chết.” xong khinh bỉ mọi người, liền chu miệng của ta lên hướng về phía đôi môi đỏ mọng của Vinh Tú Phong.

      “Này! Cậu muốn chết à!” Tô Xích Cảnh bất mãn đẩy mạnh Trình Sở Đông.

      làm gì động tay vậy? phải người nhà cũng đẩy chứ?” Vinh Tú Phong vừa rồi đáng , lập tức trở nên hung dữ, tay chống hông, dáng vẻ mười phần nữ vương.

      Tô Xích Cảnh cười, xem thường Trình Sở Đông: “Vị hôn thể của cậu dũng mãnh, ai, ở giường cũng thế? ấy--cậu-dưới?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95:


      Tô Xích Cảnh cười, xem thường Trình Sở Đông: “Vị hôn thể của cậu dũng mãnh, ai, ở giường cũng thế? ấy--cậu-dưới?”

      …” Vinh Tú Phong nghe vậy, đưa ngón tay run run chỉ vào mặt , lại nghẹn nửa ngày thốt nổi lời.

      Tuy rằng nhìn qua rất cởi mở, nhưng nếu ở trước mặt quần chúng về vấn đề riêng tư thế này, vẫn ngượng ngùng, nhưng Tô Xích Cảnh đáng chết bỉ ổi này lại cố tình lời đó.

      Tức chết mà, xấu hổ chết được.

      “Haiz, các người cứ làm ồn, mỗi lần gặp mặt là ríu rít cả lên, có thể yên lặng hay ? Cẩn thận Diêm la vương kia xuống lấy mạng mấy người.” Dương Dương hai tay chống hông, hơi tức giận nhìn bọn họ cái.

      là! Quá ngây thơ mà.

      Làm ơn , ra mới chính là người tuổi nhất ở đây được ?

      Đừng có lần nào cũng bắt làm người tốt đứng giữa hòa giải được ?

      “Ai~ mọi người xem, mọi người xem, bọn họ xuống kìa!”

      Mấy người rút kiếm giương cung trừng tôi, tôi trừng , bỗng nhiên người bên cạnh giật mình hô tiếng, mấy người đó liền nhìn qua, hóa ra là Diêm Thương Tuyệt xuống rồi, dắt theo , tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng mà khó để nhân ra ấy nhất định làm người ta kinh ngạc. bởi vì nhìn qua bóng lưng, dáng người đẹp hết lời diễn tả.

      ấy mặc chiếc váy bao trọn vùng mông chéo vai màu xanh băng, kiểu dáng thời thượng mà đẹp mắt, cùng với giày cao gót màu đỏ, vóc người rất chuẩn, chỉ thấy rúc sâu vào bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, cầm chiếc ly, tiếp đó tựa vào trong lòng Diêm Thương Tuyệt chuyện với khách mời.

      Dương Dương nhiên tấm lưng kia, cảm thấy càng lúc càng quen, híp mắt, cắn ngón tay cố sức nhớ lại: “A—là Tưởng Niệm mà!”

      Chờ khi hoàn hồn, ba người Tô Xích Cảnh qua.

      “Tuyệt.” hai tay Tô Xích Cảnh đặt trong túi quần, lười biếng bước đến, nhìn bộ dạng Tưởng Niệm kinh ngạc, kêu Diêm Thương Tuyệt tiếng.

      “Chú!” Tưởng Niệm rất ngạc nhiên, khẽ giương môi đỏ mọng, mắt to xinh đẹp mở lớn, hiển nhiên cũng biết đêm nay gặp lại Tô Xích Cảnh.

      “Còn khỏe chứ?” Tô Xích Cảnh miễn cưỡng cười, cắn khóe miệng hỏi.

      Ánh mắt Tưởng Niệm hồng hồng, nặng nề gật đầu, vừa định chút gì đó liền thấy Trình Sở Đông và Vinh Tú Phong ân ái dính với nhau, nửa đùa nửa : “Khi nào làm đám cưới vậy? chẳng phải cậu xem hôn nhân tình là phân chó sao? Mau đổi tính vậy?”

      Tưởng Niệm nghe vậy liền nhíu mày, tức giận nhìn tên nghiệp chướng này, lại là ta!

      “Gặp đúng người, kết hôn, là đương nhiên.” Diêm Thương Tuyệt nhướng mày, ôm lấy bả vai Tưởng Niệm, cười nhàng.

      “A, còn có thể mỉm cười? biết cậu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy cậu cười đẹp lộng lẫy như vậy nha!” Trình Sở Đông cũng ngọt ngào ôm lấy eo vị hôn thể, trêu chọc .

      Nhưng lời ta , biết Diêm Thương Tuyệt cũng gần 5 năm rồi, nhưng rất ít thấy cười, ngày thường Diêm Thương Tuyệt lạnh kinh người, trưng ra gương mặt đàn ông giống như nghiêm túc mấy chục lần, cười, với Diêm Thương Tuyệt mà quá khó khăn.

      “Nụ ‘cười đẹp lộng lẫy của tôi chỉ vì người nào đó.” xong, nhìn Tưởng Niệm thâm tình, đáy mắt đều là tình mặn nồng.

      Tưởng Niệm ngượng ngùng cười, cũng biết chính là người lãng mạn như vậy, bàn tay ở sau lung vòng lên eo , cảm động nhéo.

      Trong mắt đen như mực của Diêm Thương Tuyệt xẹt qua mọt tia chiều, chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên làn môi , khiến trường thét choi tai ngừng, nhưng ai để ý, lúc này, có người đàn ông, tan nát cõi lòng.

      “Tưởng Niệm? là em? Em...sao em ở đây vậy? trời ạ! Ngày đó Cảnh đưa em đến bệnh viện rồi có tin tức gì, em có biết em làm chị lo lắm ?” Dương Dương giày cao gót bước nhanh đến, nắm tay Tưởng Niệm, kích động .

      Ngày đó lúc bọn họ đến bệnh viện Dương Dương cũng theo ngay sau đó, nhưng mà giữa đường xe bễ bánh, chờ khi đuổi đến bệnh viện, Tưởng Niệm biến mất, họ lớn( của Trình Sở Đông làm bs á mà ta qên tên rầu _ _) , bị Tuyệt mang , rất ngạc nhiên, nhưng mà có qua lại với Diêm Thương Tuyệt, nên….

      Chủ yếu là, thấy Diêm Thương Tuyệt là sợ.

      Dáng vẻ lạnh muốn chết, giống như ưa người cả thế giới, giống như, thích.

      họ lớn tất cả chuyện xảy ra ở bệnh viện cho hay, còn bảo mình mặc kệ, trách chọc đến ‘Diêm Vương mặt lạnh’ kia.

      Cho nên tìm Tưởng Niệm, nhưng mà hôm nay gặp Tưởng Niệm ở đây, ngoài vui mừng còn thấy khó hiểu.

      Chẳng lẽ vợ chưa cưới của Tuyệt là em ấy? còn tên họ An đâu?

      “Chị Dương Dương!” Tưởng Niệm gọi nhiệt tình, tiếp đó ngượng ngùng giải thích: “Lần trước, ngại, khiến chị lo lắng rồi.”

      Dương Dương cười dịu dàng, nụ cười tươi sáng, gương mặt xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc như đóa hoa Phù Dung nở rộ, đẹp dẽ lạ thường, kéo tay Tưởng Niệm: “ có gì, bây giờ thấy em tốt, còn hạnh phúc như vậy, chị cũng mừng cho em, nhưng mà…” khó xử nhìn thoáng qua Diêm Thương Tuyệt, vẫn là ra thắc mắc trong đáy lòng: “Nhưng mà, sao đột nhiên vậy? người kia đâu?

      Người kia?

      ở đây đều sửng sốt, nhưng Diêm Thương Tuyệt và Tô Xích Cảnh biết người kia là đến ai!

      An Nguyệt Lê!

      Nụ cười mặt Tưởng Niệm lập tức cứng lại, rút lại bàn tay bé bị nắm: “Người kia có em, vẫn rất hạnh phúc, mà em, bây giờ rất hạnh phúc.”

      Đúng! rất hạnh phúc, An Nguyệt Lê cũng rất hạnh phúc.

      Nởi vị bọn họ đều gặp được người tốt.

      Dương Dương cau mày chớp mắt hiểu, ý gì đây?

      Mặt Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng, lấy tay đặt lên môi ho tiếng: “Khụ.”

      Tô Xích Cảnh cũng thu hồi dòng suy nghĩ, mất tự nhiên uống ngụm rượu.

      Hóa ra ‘người kia’, là cấm kỵ!

      “Em còn nhớ chị ?” Vinh Tú Phong thấy khí hạ xuống lạnh như băng, liền nhiệt tình lôi kéo Tưởng Niệm, nhoẻn miệng, cười ngọt ngào đáng .

      Tưởng Niệm quan sát cản thận lúc, rất quen mặt! nhưng gặp qua ở đâu?

      “Em….chúng ta từng gặp ở đâu?” mắt mờ mịt chớp.

      có ấn tượng, nhưng mà quên từng gặp qua ở đâu rồi.

      “Đáng chết mà, ở nhà Dương Dương, em quên à?” Trình Sở Đông vẻ mặt hèn mọn xem thường Tưởng Niệm, còn ngạo mạn lắc lắc bã vai, dáng vẻ xấu xa rất đáng ăn đòn.

      Diêm Thương Tuyệt đen mặt đến cạnh ta, nhắc chân dùng xức giẫm cái.

      “A---đáng chết, dùng sức như vậy? ta là kẻ đần mà----tôi sai rồi, sai rồi, ấy ngu ngốc, ngu ngốc.” bị người đàn ông lòng dạ hiểm độc Diêm Thương Tuyệt kia suýt giẫm gãy ngón chân, Trình Sở Đông nhe răng nhếch miệng cầu xin tha thứ.

      Cả Vinh Tú Phong luôn đứng về phía ta cũng thèm quan tâm , cùng hung hăng trừng mắt ta, ách đúng, sao toàn trừng mắt chứ.

      Ngượng ngùng vuốt mũi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về nơi khác.

      Hóa ra đắc tội ấy, chẳng khắc nào đắc tội nhiều người thế này a?

      À! Tưởng Niệm bừng tỉnh hiểu ra, nắm tay Tú Phong ngượng ngùng : “ xin lỗi.”

      sao.” Tú Phong vỗ gò má mèm mại của .

      Cảm giác Tưởng Niệm giành cho Tú Phong rất tốt, cảm thấy rất tri , như lần đầu tiên gặp Dương Dương vậy, vừa gặp như quen.

      Nhìn lại bộ dạng Trình Sở Đông tức mà dám gì, khỏi cười thành tiếng, Diêm Thương Tuyệt thấy mỉm cười, mặt giống như cục sắt đen lập tức mềm xuống: “Đừng để ý cậu ta, trong số chúng ta, ngốc nhất chính là cậu ta và vợ chưa cưới của cậu ta.” Dán bên lỗ tai Tưởng Niệm, giọng .

      Tưởng Niệm bị chọc cười, tay che môi: “ thấy.”

      “Ai~ hai người gì đó?” Trình Sở Đông thấy hai người thần thần bí bí, bất mãn rống lên.

      Tô Xích Cảnh cũng cau mày nhìn hai người tỏ vẻ thần bí, bọn họ đứng chung, xứng! trai tài sắc.

      Thấy Tưởng Niệm cười duyên, cảm thấy lòng mình thõa mãn, ra dù ấy với ai, ấy hạnh phúc là quan trọng nhất, hẳn là Tuyệt đối xử với ấy tốt lắm.

      “Chú?” Tưởng Niệm thấy bộ dạng mất hồn, liên đến bên cạnh nghiêng gọi tiếng.

      Diêm Thương Tuyệt ưa nhìn đứng gần đàn ông như vậy, nhếch môi, rất vui vẻ.

      “Ừm?” Tô Xích Cảnh cười mị.

      “Ngày đó…cảm ơn chú.” Đỏ mặt, ngượng ngùng . Nếu phải , có lẽ còn mạng để sống rồi.

      Cho nên dù nhìn thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn muốn lời cảm ơn .

      Tô Xích Cảnh thấy ngượng ngùng, biết vì ngày đó bản thân bị thấy hết mà có chút xấu hổ, liền cũng trả lời, chỉ là nhàn nhã quan sát , tiếp theo đưa mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt trong cơn tức giận, câu đáng chết: “Dáng người em cũng tệ.”

      Câu của khiến Tưởng Niệm lập tức muốn tìm cái lỗ chui vào, cúi đầu cực kì ngượng ngùng.

      A~~~ nhiều người như vậy mà? Sao …sao…vô lại thế chứ?

      “Cảnh.” Diêm Thương Tuyệt đè nén thanh gầm tiếng, hung ác trừng Tô Xích Cảnh, nếu đổi thành người khác lời này, Diêm Thương Tuyệt nhất định khiến tên đó, tan-xương-nát-thịt!

      Nhưng người lời này lại là Tô Xích Cảnh!

      ?” Tưởng Niệm bất an khẽ nắm góc áo của Diêm Thương Tuyệt.

      Hóa ra vẫn là người rất dễ nổi giận.

      Chỉ là thay đổi với mà thôi.

      “Tổng giám đốc, Đổng trưởng Lý đến.” Mị Cơ dũng cảm bước đến, ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt, cúi đầu .

      Diêm Thương Tuyệt chỉ càng ôm chặt Tưởng Niệm, lạnh lùng nhìn cửa.

      Lý Băng mặc bộ sườn xám mảu đỏ thẫm thêu hoa Mẫu Đơn, kiểu tóc cổ điển, khuyên tai trân châu đong đưa loạn xạ theo tư thế của bà ta, vẻ mặt tươi rói bước vào, theo sau là con Emma của bà ta.

      Emma mặc váy ngắn màu da người, ôm sát khiến đàn ông nóng người, mông ưởn lên uốn éo, vô cùng quyến rũ, lúc nhìn thấy Diêm Thương Tuyệt, càng cười xán lạn, đáy mắt tràn đầy tự tin.

      Nhưng khi nhìn đến hấn ôm ‘con hoang’ kia, sắc mắt lập tức tối sầm, hóa ra người phải đính hôn với Diêm Thương Tuyệt là ta!

      “Bọn họ đến.” Diêm Thương Tuyệt nhắc nhở.

      Tưởng Niệm giật mình, nắm tay dần chặt, gương mặt nhắn căng thẳng, nhìn người phụ nữ trung niên kia, xẹt qua tia hận.

      Chính bà ta hại chết mẹ đúng ? Tuy rằng bây giờ có chứng cứ, nhưng mà từng , bà ta chính là vợ của người đàn ông kia.

      Hận, sinh ra từ đáy lòng.

      Lý Băng dẫn con đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, cười rạng rỡ: “Chúc mừng Diêm tổng.” lại nghiêng đầu nhìn Tưởng Niệm trừng mắt bà ta, cười khinh bỉ: “Sao vậy? tôi có thú oán gì với vị tiểu thư này sao? Sao trừng tôi như vậy?”

      Tô Xích Cảnh đứng ở bên sửng sốt, ly rượu đến bên miệng cũng ngừng lại.


      Chương 96:


      Tô Xích Cảnh đứng ở bên sửng sốt, ly rượu đến bên miệng cũng ngừng lại.

      “Đổng trưởng Lý hiểu lầm rồi, đêm nay vị hôn thê của tôi quá khẩn trương, cho nên có chút thất lễ.” Diêm Thương Tuyệt lộ dấu vế giải thích, ngón tay nhàng gõ bên hông Tưởng Niệm, nhắc , bình tĩnh chút.

      Tưởng Niệm lập tức hiểu, nhanh chóng nâng ly rượu, cười với Lý Băng: “Tuyệt rất đúng, đêm nay em có chút thất lễ, tôi xin cạn ly trước, xem như bồi thường.” xong, liền khí khái uống ngụm sâm-banh.

      Đầu, có chút hoa mắt choáng váng....

      Lý Băng cười, cũng nhận sâm-banh: “ có vinh hạnh được gả cho Diêm tổng, nhất định là mẹ chúc phúc cho , dù sao đây cũng là mơ ước của hầu hết phụ nữ, đương nhiên cả con tôi, đúng ? Emma?”

      Mẹ? bà ta còn dám nhắc đến mẹ?

      Tưởng Niệm tức giận nhìn bà ta, muốn ném phân vào mặt bà ta, cho bà ta cười.

      “Đúng vậy ạ, có thể gả cho Diêm tổng là phước ba đời! Nhưng mà.... phải ai cũng đều xứng đôi với Diêm tổng đâu nhỉ?” lúc chuyện, Emma cũng biết xấu hổ dán sát Diêm Thương Tuyệt, còn 'vô ý' lấy hai ngọn núi cao ngạo ma sát khuỷu tay của Diêm Thương Tuyệt.

      Hành vi lớn gan quyến rũ trắng trợn khiến người ở đây nhìn líu lưỡi.

      Này...này, quá ràng mà!

      Tưởng Niệm hận nghiến răng, phổi cũng sắp nổ tung, ta dựa vào cái gì mà chạm vào đàn-ông-của-? Sao tránh?

      muốn tránh sao? Bởi vì thấy người ta xinh đẹp, a phi----đẹp chỗ nào chứ?

      Tức chết mà, tức chết mà!

      Đột nhiên nảy ra kế, giơ cao ly rượu, về phía Emma, tiếp đó cao quý đẩy ta ra, tay hơi ngã về phía Emma, rượu liền thuận thế đổ lên nửa ngực Emma, lại thừa lúc đến cạnh Diêm Thương Tuyệt, thành công đẩy Emma bên cạnh Diêm Thương Tuyệt ra, còn tức giận trợn mắt .

      Emma dự đoán được phong độ đẩy ta ra như vậy, liền lảo đảo, suýt nữa té, lúc ta muốn nổi nóng tức giận mắng mỏ Tưởng Niệm, nghe giọng điệu Tưởng Niệm mang theo châm chọc : “Trời à, xem, suýt té rồi? Sau này đừng đứng ở chỗ nên đứng, nếu lần sau cũng biết có phải chỉ là 'suýt' té hay , nếu té đến mặt mũi bầm dập hay thân thể tàn tật, vậy hoàn toàn xong rồi, đừng Vương tiên sinh lần trước, cả con mèo con chó cũng cần , do you understand?”

      Dáng vẻ Tưởng Niệm lúc này cùng bộ dạng nhu thuận ngày thường tưởng như hai người, phải cố ý giả vờ, ra rất hiền lạnh, nhưng mà lúc đối diện với người thích hay người cố tình hãm hại , đặc biệt cứng rắn.

      ra sớm học bảo vệ bản thân, chỉ là An Nguyệt Lê bảo vệ quá tốt.

      Làm có cơ hội phản kháng và cường ngạnh.

      ---” Emma tức vô cùng, giơ tay muốn tát Tưởng Niệm, lại bi đôi con ngươi như sói kia của Diêm Thương Tuyệt làm kinh sợ, ngượng ngùng rút tay lại, thay bằng nụ cười có mưu đồ khác: “Phải ? Chỗ nên đứng? là bên cạnh Diêm tổng?” khinh thường giương khóe miệng, tiếp đó đến sát bên tai Tưởng Niệm : “Tôi cho biết, ta, nhất định là của tôi, và mẹ giống nhau, đều là thứ rẻ mạt cần mặt mũi, phải cút!”

      Tưởng Niệm vốn nghe câu trước đó có gì nóng giận, chỉ là hờ hững nghe, nhưng phía sau là về mẹ, tuyệt đối cho phép bất kì kẻ nào lăn nhục mẹ .

      “Chát---” Tưởng Niệm tức giận giơ tay lên cho Emma bạt tai.

      Lúc này lập tức yên tĩnh xuống, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía này.

      Ai cũng biết tối này là tiệc đính hôn của Diêm tổng, người nào dám to gan thế?

      “Tiện-nhân, dựa vào gì dám ra tay? có tư cách gì đánh người? muốn chết đúng ?” Lý Băng nóng lòng bảo vệ con , nhảy dựng lên, chỉ vào Tưởng Niêm tức giận mắng.

      “Chỉ dựa vào ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ tôi sâu đậm.” Diêm Thương Tuyệt kêu căng ngạo mạn nhìn Lý Băng tức giận.

      Sao? Bà ta muốn đánh lại à?

      Lời của khiến trường lại sôi sục lên, mọi người nhao nhao bàn luận, nghĩ Diêm tổng là 3000 chiều người phụ nữ kia!

      Tưởng Niệm thấy che chở mình như vậy, trong lòng oán hận cảm động phen, mắt hồng hồng, khẽ bĩu môi, nâng mắt nhìn , dáng vẻ ngọt ngào đáng .

      “Diêm tổng?!” vẻ mặt Lý Băng rét lạnh kêu tiếng.

      ta... ta lòng che chở cho đồ con hoang này?

      Tài liệu kia có chút ảnh hưởng nào tới ta?

      Tô Xích Cảnh tay bỏ vào túi quần, nhàn nhã nhìn Diêm Thương Tuyệt, khóe miệng nở cười rất có thâm ý.

      Tuyệt, cậu ấy rồi!

      Cậu bao giờ từng vì chút che giấu thể ham muốn chiếm hữu cúng ý muốn bảo vệ của bản thân?

      Cũng may, cũng may là , phải hận.

      “Người phụ nữ của tôi làm tất cả đều là vì tôi, hiểu? Dù đêm nay ấy có làm chuyện quá đáng hơn, theo tôi chẳng quả là vì cho thêm chút thú vị vào 'tiệc đính hôn' của chúng tôi mà thôi, cho nên...” nhàn nhạt liếc nhìn Emma tức giận thôi, đối mắt phát ra tia ghét bỏ cùng hèn mọn: “Đưng mơ mộng có thể làm người phụ nữ của tôi, phải ai cũng có thể làm người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi, chỉ có ấy, tại vậy, tương lai cũng vậy, ấy, là mạng sống của tôi.”

      Lởi tuyên bố mỗi chữ chân thành, cường thế, ấy, là của !

      Lời khiến Lý Băng và Emma xấu hổ vô cùng, trong lòng càng thêm hận Tưởng Niệm.

      Emma vừa định lên tiếng, liền bị Lý Băng ngăn lại, liếc mắt ra hiệu với ta, tiếp đó nhìn Diêm Thương Tuyệt thấy có lỗi : “ ngại, là con tôi lỗ mãng, con bé à, hết sức ngưỡng mộ Diêm tổng, biết đêm nay Diêm tổng đính hôn có chút đau khổ, cho nên hành vi có chút cản rỡ, hi vọng Diêm tổng đừng để trong lòng.”

      Tưởng Niệm chẳng thèm ngó tới, khinh bỉ bà ta, nhịn được, nghĩ đến chuyện có lẽ mẹ là do bà ta chết, trong lòng liền có phần tức giận, nhưng bất hạnh là có chứng cứ, cũng tay trắng kế sách, cho nên, đợi.

      Lời Diêm Thương Tuyệt vừa mới quá khiến cảm động đến rối tinh rối mù, sao còn có mặt thâm tình như vậy?

      Cảm giác dành cho dường như có chút khác biệt, chịu nhiều thương tổn quá rồi, bây giờ có người trân trọng , quý trọng như vậy, trong lòng thấy ấm áp, mấy ngày nay mất An Nguyệt Lê, luôn sống lạnh nhạt, nhưng hôm nay giống như sống dưới cầu trời xanh thẳm vậy, hóa ra bầu trời vẫn xanh thế, mây vẫn trắng thế, An Nguyệt Lê ra có mang theo màu sắc trong cuộc sống .

      vẫn có thể hạnh phúc như trước kia, vẫn có thể sống vui vẻ như trước kia.

      “Đổng trưởng Lý vậy, tôi cũng gì nữa, nhưng mà, sau này xin tiểu thư Emma cách xa tôi chút, bởi vì đứng bên cạnh tôi, chỉ có thể là người phụ nữ tôi quý nhất.” Diêm Thương Tuyệt nhìn Tưởng Niệm say đắm, ánh mắt dịu dàng lên lời, lạnh nhạt giống ngày xưa.

      Có cần lần nào cũng phải lời kích thích như vậy , Tưởng Niệm đỏ mắt nhìn sâu, giờ phút này nhìn, càng thấy soái khí vô cùng.

      “Là con bé liều lĩnh, nên gây phiền phức cho Diêm tổng, xin hãy tha lỗi, Emma, còn mau xin lỗi vị hôn thê của Diêm tổng?” Lý Băng liên tục gật đầu, nhưng trong con ngươi xẹt qua tia hận thấu xương.

      Bây giờ rất vui chứ gì?

      xin lỗi.” Emma rất tình nguyện .

      Diêm Thương Tuyệt chỉ nhàng nhấp ngụm rượu.

      Tưởng Niệm nhón chân nhàng bên tai tiếng: “Cảm ơn.”

      “Em là người phụ nữ của tôi, tôi nên bảo vệ em.” Diêm Thương Tuyệt tay vòng qua eo , cúi đầu xuống bên tai .

      Hành động giửa họ làm người ta ghen chết, tất cả mọi người nhiệt tình vậy đến, vỗ tay chúc phúc cho hai người.

      Tô Xích Cảnh nhìn họ cười ngọt như mật, trong lòng chua xót thôi.

      Hạnh phúc của em phải là tôi, phải là trước giờ cững chưa từng là tôi.

      Trong bữa tiệc Diêm Thương Tuyệt tuyên bố thẳng thừng như vậy, Tưởng Niệm từ này về sau là người của , nửa đời sau cùng dắt tay trải qua từng ngày.

      “Chú---” Tô Xích Cảnh hơi say ngồi xích đu trong vườn hoa, tâm tư phức tạp, trong lòng rầu rĩ, vốn nhắm mắt lúc nghe giọng như chuông bạc này liền mở ra, nhìn Tưởng Niệm nhàng bước đến.

      “Sao ngồi đây mình vậy?” Tưởng Niệm cười khanh khách bước đến, ngồi lên xích đu bên cạnh , khẽ đong đưa.

      “Em sao? Sao lại ra đây.” ánh mắt Tô Xích Cảnh dịu dàng nhìn chằm chằm vào , tiếp đó chăm chú nhìn vào bên trong, lại tiếp tục : “ quen nhiều người mang 'mặt nạ' vây quanh em như vậy chứ gì?”

      “Sao chú biết?” Tưởng Niệm mừng rỡ, hóa ra chú vẫn hiểu .

      thích những gương mặt cố ý lấy lòng này.

      Nhìn có cảm giác kì quái.

      Tô Xích Cảnh trả lời, chỉ là dựa lung vào ghế, đặt hai tay ở sau ót, đong đưa xích đu nhìn trời đầy sao, rất có cảm xúc : “Em phải, bầu trời vẫn là bầu trời, vì mình vui mà vui, vì mình buồng bà buồn, nó vĩnh viễn là chính nó, tựa như tôi lúc này, tâm trạng khổ sở vô cùng, nó vẫn đầy sao như trước đây.”

      Tưởng Niệm cau mày, nhìn Tô Xích Cảnh khó hiểu, vì sao cái này?

      vui sao? Vì sao dáng vẻ trông rất khổ sở?

      đau lòng.

      “Chú?” tay Tưởng Niệm đặt lên cánh tay , đau lòng kêu.

      có gì, đại mà thôi.” Tô Xích Cảnh chiều vỗ đầu , bảo đừng lo lắng.

      Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn về nơi khác, rất xa, rất xa....

      “Chú, tôi kể cho chú chuyện cười được ?” Tưởng Niệm thấy bộ dạng mặt ủ mày ê lại muốn chuyện của đau lòng vô cùng, trong lòng , chú rất tốt, rất tốt.

      Tuy rằng dáng vẻ luôn đứng đắn, nhưng biết đối xử với mình vô cùng tốt.

      số người, bạn chỉ cần liếc mắt liền có thể phát , ta là người hiểu bạn, biết bạn, là người bạn mà lúc bạn có gì hay có tất cả, ta vẫn bằng lòng chân thành quan tâm bạn.

      cần nhiều lời hay, cần biểu đạt trạng trọng, chỉ cần loại cảm giác đủ để bạn thả lỏng, bạn cho rằng, ta, là bạn của bạn, người bạn vì bạn nghèo túng như ý mà khinh thường bạn, ta cho bạn cái ôm những khi bạn đau lòng khổ sở, mùa đông cho bạn tách trà nóng, hơn...

      trong lòng Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh chính là người cho cảm giác như vậy, cho nên luôn thích ở cung với , tâm với .

      “tiếp tục.” Tô Xích Cảnh cười nhợt nhat.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :