1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cấp trên là tỉ tỉ của tôi - Bằng Y Úy Ngã [ H+++++] [28c ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 20
      "Diệc Thu, mình thính cậu"

      ” A? A a, cậu làm mình mắc cười chết mất a.”

      "Mình ko phải người hay giỡn, mình thích cậu.”

      ********

      ” Ngữ Du…”

      Trong lúc ngủ mơ , Lâm Diệc Thu nhíu mày, miệng nỉ non tên của người kia làm cho Hạ Linh Tích thức giấc.

      “……”

      Hạ Linh Tích nhìn thấy người nằm bên cạnh mình, trong mộng lại kêu tên nữ nhân khác ~ Lâm Diệc Thu, lần đầu tiên, nàng có cảm giác sợ hãi như vậy.

      Thu, chẳng lẽ, em Thương Ngữ Du sao?

      Như vậy, tôi là gì của em?

      Hạ Linh Tích nâng tay vỗ về lông mày của Lâm Diệc Thu, cắn cắn môi dưới nhớ tới Thương Ngữ Du từng vài lời với mình.

      *****

      ” Hạ tổng, Diệc Thu là người của tôi, tôi cùng nàng bỏ lỡ nhiều năm như vậy, lúc này đây tôi nhất định tiếp tục bỏ lỡ.”

      Thương Ngữ Du vẻ mặt tự tin nhìn Hạ Linh Tích, vừa nãy Lâm Diệc Thu luôn thất thần nhìn nàng, Diệc Thu nhất định vẫn nàng.

      ” Thương tiểu thư là tự tin a.”

      Nghiêm mặt nhìn vẻ mặt tự tin của nữ nhân kia, Hạ Linh Tích yếu thế .

      Nhưng, tự tin của nàng ta, chẳng lẽ vô cớ mà có sao?

      Cho dù lúc mới vừa tiếp quản công ti, đối mặt với thế cục đổ nát chịu nổi nhưng Hạ Linh Tích vẫn có thể lãnh đạm như thường xử lý tất cả tình, có thể thực tự tin làm cho công ty gần như phá sản có thể ‘đông sơn tái khởi’ . Nhưng tại khi đối mặt với vấn để tình cảm, Hạ Linh Tích lần đầu tiên cảm thấy được mình vô dụng.

      Như là nhìn thấy yếu đuối che giấu dưới đáy lòng Hạ Linh Tích, Thương Ngữ Du càng thêm tự tin tươi cười. Diệc Thu, nhất định trở về bên tôi.

      *****

      ” Thu, có hay ngày, khi tôi tỉnh lại nhìn thấy em bên cạnh mình.”

      Bàn tay trắng nõn từ lông mày của Lâm Diệc Thu chậm rãi đến cái mũi, rồi đến môi, Hạ Linh Tích rốt cuộc nhịn được cảm giác bất an, cúi đầu hôn lên môi người ngủ say kia, nước mắt từ khóe mi chảy xuống rơi khuôn mặt của Lâm Diệc Thu.

      ” Thu, tôi rất em.”

      Cảm nhận được nụ hôn của người , Lâm Diệc Thu nhíu mày bỗng nhiên thả lỏng, hình ảnh Thương Ngữ Du vẫn quanh quẩn trong giấc mơ làm cho nàng phiền lòng rốt cục thấy nữa, tất cả là nhờ nụ hôn của Hạ Linh Tích.

      ” Tôi cũng người…”

      Vẫn nhắm mắt lại, Lâm Diệc Thu cho dù ở trong mộng vẫn quên hướng về Hạ Linh Tích biểu đạt tình của mình.

      Nhưng dưới ánh mắt của Hạ Linh Tích, lời ấy lại giống như sét đánh giữa trưa .

      Mình vừa nghe được cái gì?

      Ngữ Du, tôi cũng người sao?

      Hạ Linh Tích nhìn thấy khóe miệng Lâm Diệc Thu mang theo tươi cười thản nhiên dù ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy được ngực căng thẳng có chút khó thở, thân mình run rẩy lợi hại, muốn vươn tay đánh thức Lâm Diệc Thu để hỏi cho ràng, nhưng bàn tay lại đứng ở giữa trung rồi thu trở về.

      Nụ cười như vậy, trước kia ràng chỉ dành cho mình, nhưng tại, vì cái gì, bởi vì người khác mà xuất ?

      Có cần phải hỏi ràng ? Sau đó để đạt được cái đáp án có khiến mình đau lòng?

      Nước mắt ngừng tuôn rơi, Hạ Linh Tích nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẫn ngủ say mê, nàng cắn chặt hàm răng, ra khỏi phòng ngủ, cầm chìa khóa xe lấy xe chạy ra khỏi nhà.

      Chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, Hạ Linh Tích phóng xe điên cuồng, đến khi lên đến đỉnh núi, Hạ Linh Tích cúi mặt vào tay lái ô tô lên tiếng khóc lớn.

      Vì cái gì? ( sao phải tự ngược vậy L )

      Nàng nghĩ đến nàng có được hạnh phúc, nhưng vì cái gì kết quả lại thành ra như vậy?

      Thu, có phải em phải trở về bên người Thương Ngữ Du? Đều mối tình đầu là khó quên, cho nên tôi nhất định thể quên được em, mà em cũng nhất định thể quên được Thương Ngữ Du sao?

      Cho nên em là Thương Ngữ Du, chỉ cần ta trờ về vị trí của tôi bị thay thế? Hạnh phúc suốt những năm nay chẳng lẽ chỉ là phù phiếm, tôi chỉ là người thế thân sao?

      ~~~~~~~~~~~

      ” Nhìn thấy nụ cười của em sao tôi có thể ngủ, bóng dáng của em lại gần nhưng tôi thể ôm lấy…”

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 21
      "Lâm trợ lí?”

      nghe được chỉ thị gì, tiểu bí thư cẩn thận kêu người ngẩn người ở đầu dây bên kia.

      ” A… Nga, hoa đó… mấy người họ mang trả lại Thương tiểu thư .”

      Phục hồi tinh thần lại, Lâm Diệc Thu vốn định trực tiếp là vứt nhưng lại nhớ tới vẻ mặt bi thương của Thương Ngữ Du , bỗng nhiên có chút đành lòng, vì vậy với tiểu bí thư trả lại hoa.

      ” Dạ.”

      Tiểu bí thư trực tiếp với người bên cạnh

      ” Lâm trợ lý đem hoa này về .”

      ” Nhưng…”

      Điện thoại đầu bên kia truyền ra thanh mơ hồ , Lâm Diệc Thu nhíu nhíu mày, chẳng lẽ người kia chịu đem hoa về?

      "Lâm trợ lí, người kia Thương tiểu thư kêu, hoa này mang về.”

      “……”

      Lâm Diệc Thu trầm mặc trong chốc lát bảo:

      ” Đem hoa đó vứt .”

      Ngữ Du, tôi thực có lỗi, nhưng tôi có khả năng nhận tình cảm của .

      ” Dạ.”

      Tiểu bí thư lại đáp ứng, sau đó bắt đầu làm cho người ta đem dàn hoa ngoài đại sảnh toàn bộ vứt .

      là đáng tiếc a.

      Tiểu bí thư trộm cảm khái, cũng rất nhanh phát , bọn họ vừa đem hoa ra ngoài người của Thương Ngữ Du phái tới lại mang hoa mới vào.

      phải chứ…

      ” Mấy người làm gì?”

      Vẫn luôn luôn ôn nhu mỉm cười, tiểu bí thư lúc này rốt cục sinh khí, bọn họ lại muốn hại mình bị la nữa sao?

      ”Xin lỗi a, Thương tiểu thư phải chính mắt chúng tôi nhìn thấy Lâm tiểu thư cầm hoa chúng tôi mới có thể .”

      Lâm Diệc Thu nắm di động chặt nhíu mày, thanh ở đầu bên kia điện thoại nàng nghe thấy rất ràng.

      ” Lâm trợ lí…”

      Tiểu bí thư khẽ giọng, nàng rất sợ Lâm trợ lí phát hỏa a, nhưng chưa hết câu lại bị Lâm Diệc Thu đánh gãy.

      ” Tôi tại đến công ty.”

      Cúp điện thoại xong, Lâm Diệc Thu thay đổi quần áo liền đến công ti, lúc gần còn để lại tờ giấy ở bàn phòng khách cho Hạ Linh Tích.

      ” Tích, em công ti xử lý chút chuyện, em nhanh trở lại…”

      Tích, chị nơi nào? Vì cái gì với em?

      Còn Thương Ngữ Du rốt cuộc muốn làm gì?

      Nắm chặt góc bàn, Lâm Diệc Thu cắn môi nhìn về khoảng trống trải phía trước, trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt.

      công ti giải quyết chút việc?

      ******

      núi khóc lóc hồi, Hạ Linh Tích cân bằng cảm xúc, cố gắng khắc chế đầu óc bi quan của bản thân. Nàng nghĩ về đến nhà phải hỏi ràng Lâm Diệc Thu xem nàng ta muốn làm gì, nhưng đến phòng khách lại nhìn thấy bàn tờ giấy kia.

      Thu cho tới bây giờ đều thích lúc nghỉ ngơi mà phải công ti xử lý tình a, trừ phi là chuyện rất trọng yếu.

      Chẳng lẽ công ti xảy ra chuyện gì?

      Hạ Linh Tích lo lắng, ở trong lòng tự hỏi giây rồi dứt khoát quyết định vào phòng thay đổi quần áo rồi công ti.

      ” Đem hoa này vứt ra ngoài hết .”

      Lâm Diệc Thu đến công ti nhìn thấy đại sảnh toàn là hoa hồng, nàng lạnh lùng phân phó công việc cho bảo vệ.

      Đường đường là tập đoàn Hạ thị mà đại sảnh bày đầy hoa hồng, coi đây là nơi bán hoa à.

      ” Ngạch, Lâm… Lâm tiểu thư…”

      Nhìn thấy người phía trước mặc áo sơmi quần bò, đầu tóc cắt ngắn trung tính ~ Lâm Diệc Thu, người giao hoa có chút biết gọi sao cho phải.

      Nếu phải Thương tiểu thư qua Lâm tiểu thư bộ dạng rất giống nam nhân nhưng kỳ là nữ nhân, đúng là nhìn ra.

      ” Vứt !”

      Có chút phát hỏa mở miệng. Lâm Diệc Thu lúc này sinh khí.

      ” Nhưng Thương tiểu thư …”

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 22
      Nước mắt rơi như mưa, Hạ Linh Tích rời khỏi công ty. Mà ở đại sảnh, Lâm Diệc Thu nắm bó hoa lớn lẳng lặng nhìn Thương Ngữ Du, rất muốn cho nàng biết tình cảm của mình với Hạ Linh Tích, làm cho nàng chết tâm . Nhưng lại biết mở miệng như thế nào.

      Thời điểm thi đại học mình hại nàng thi rớt, chẳng lẽ tại mình còn có thể tiếp tục như vậy sao?

      "Diệc Thu, đêm nay cùng nhau ăn cơm ."

      Thấy Lâm Diệc Thu tiếp nhận hoa hồng, Thương Ngữ Du vui vẻ mở miệng. Diệc Thu quả vẫn mình, cho nên tại có thể tiếp nhận hoa và tình của mình. =.=

      " Ngữ Du..."

      Im lặng trong chốc lát, Lâm Diệc Thu rốt cục chuyện. Nàng hy vọng Thương Ngữ Du xuất khiến Hạ Linh Tích phiền não. Dù sao trong khoảng thời gian này, người nàng nhất ràng bất an, nàng biết hết những bất an này xuất phát từ đâu.

      Chính là vì áy náy, nàng vẫn có biện pháp đối mặt cách bình thường với Thương Ngữ Du. Mỗi lần nhìn thấy Thương Ngữ Du, nàng nhớ tới đêm đó Thương Ngữ Du bị đả kích ra sao, đau lòng ra sao, còn có lúc thành tích thi đại học công bố mọi người trong trường đều nhìn Thương Ngữ Du bằng ánh mắt khinh thường, tội nghiệp. Chính lúc đó nàng cảm thấy thực mình quá nhẫn tâm.

      Hôm nay, nàng cảm thấy được mình thể lại trốn tránh làm thương tổn Ngữ Du nữa.

      Như vậy kéo dài đối với ai cũng đều tốt, nàng, Thương Ngữ Du, Quân Việt, và quan trọng hơn chính là người con nàng thương nhất.

      Thương Ngữ Du nhìn thấy Lâm Diệc Thu rối rắm như vậy, trong lòng cao hứng.

      Lấy tính cách của Diệc Thu, nếu là người xa lạ có quan hệ mấu chốt, nàng ta căn bản rối rắm suy nghĩ như lúc này.

      Là vì lựa chọn giữa mình và Hạ Linh Tích sao?

      Diệc Thu , cậu ràng mình, vậy theo tình cảm của cậu là được rồi.

      " Tôi cảm thấy..."

      Do dự nửa ngày rồi lại mở miệng, Lâm Diệc Thu như trước nhíu mày cắn môi .

      " Quân Việt tốt lắm, cậu..."

      " Mình biết ấy tốt lắm."

      Lập tức liền hiểu được Lâm Diệc Thu muốn cái gì, Thương Ngữ Du đánh gãy lời nàng muốn , thực kiên quyết khẳng định.

      "Nhưng người mình là cậu."

      " Ngạch..."

      Vừa định khuyên Thương Ngữ Du, Lâm Diệc Thu nghe xong ngây ngẩn cả người. Bỗng nhiên biết như thế nào để có thể làm tổn thương nàng ta.

      " Mình chờ câu trả lời của cậu."

      Ánh mắt nhu tình nhìn Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du thực kiên quyết , sau đó có dây dưa mà xoay người rời khỏi tập đoàn Hạ thị.

      Ngạch...

      Có chút biết làm sao nhìn Thương Ngữ Du rời . Lâm Diệc Thu nâng tay muốn gãi đầu, lại phát trong tay nắm bó hoa hồng lớn. Thứ này nếu như để Tích thấy được chắc chắn đêm nay lại phải tăng ca.

      Trong đầu vừa ra ý niệm này, Lâm Diệc Thu hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm bó hoa ra khỏi công ty tính toán ném cho khỏe.

      " Kỳ quái, vừa mới thấy Hạ tổng ràng dừng xe lại a."

      Vừa ra cửa lớn bỗng nhiên nghe được bảo an với bảo an khác, Lâm Diệc Thu ngây ngẩn cả người, sau đó tiến lên hỏi.

      " Hạ tổng vừa mới đến?"

      " Lâm... Lâm trợ lí."

      Bị hỏi bất ngờ, bảo an sửng sốt rồi vội vàng ấp úng.

      "Tôi hỏi , Hạ tổng vừa mới đến phải ?"

      Huhu, cầu mong Tích nhìn thấy Thương Ngữ Du cùng bó hoa này.

      Lâm Diệc Thu biết Hạ Linh Tích dễ dàng ăn dấm chua ra sao.

      Nếu Tích thấy được, chị ấy khẳng định sinh khí.

      Xong rồi xong rồi, mình còn nhận hoa mới chết chứ.

      "Đúng... đúng à, tôi ở bãi giữ xe nhìn thấy, nhưng Hạ tổng chỉ dừng chút rồi lái ngay."

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Diệc Thu hoảng hốt như vậy, bảo an có chút do dự dám .

      " Đáng chết!"

      Lâm Diệc Thu càng thêm buồn phiền, chút do dự đem bó hoa quẳng mặt đất cái rồi muốn ngay lập tức chạy tìm Hạ Linh Tích.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 23
      Ta khinh ! Tìm Hạ Linh Tích đến mức người đầy mồ hôi. Lâm Diệc Thu ở cửa ra vào nhìn thấy màn này cơn giận liền xông thẳng lên não. Tông thẳng cửa chính quán cà phê, trực tiếp vọt vào.

      " Lâm trợ lí?"

      vào quán, Lâm Diệc Thu cố gắng áp lửa giận trong lòng đến bàn của hai người kia. Hạ Linh Tích như trước vẫn chìm trong bi thương, chú ý tới hành động nắm tay của Hoàng Tân Tịnh, cũng chú ý tới vẻ mặt giả bình tĩnh của Lâm Diệc Thu. Mà Hoàng Tân Tịnh vẫn nắm tay mỹ nhân trong tâm trạng vui vẻ. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu hai tay đút vào túi về hướng bọn họ, ràng là vẻ mặt nàng thực bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

      Vẫn chìm trong thương tâm, khi nghe được thanh của Hoàng Tân Tịnh ‘Lâm trợ lí’, Hạ Linh Tích rốt cục phục hồi lại tinh thần. Nhìn thấy tay mình bị Hoàng Tân Tịnh cầm liền vô cùng kinh hách, vội vàng giật tay trở về, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lâm Diệc Thu.

      Em vẫn bình tĩnh? Trong lòng Hạ Linh Tích lại đau lòng

      Nguyên lai em cần tôi sao? Nguyên lai để ý tôi cùng Hoàng Tân Tịnh thân mật, tức giận nữa, phải ?

      " Hạ tổng, công ty có chút việc cần ngài trở về xử lý."

      Có chút tức giận Hạ Linh Tích lúc nãy tránh tay Hoàng Tân Tịnh. Lâm Diệc Thu thực cung kính nhìn nàng, lửa giận trong lòng ngày càng tăng.

      Tích, em hiểu được chị vì cái gì thích em cùng Thương Ngữ Du tiếp cận thân mật, nhưng chị vì sao phải cố ý đả kích em như vậy?

      " Chuyện công ty tối nay tôi xử lý."

      Hạ Linh Tích rốt cục bùng nổ, khí chất lạnh lùng liền xuất . Đóng băng Hoàng Tân Tịnh, cũng làm đóng băng hội nhiều chuyện trong quán cà phê trộm xem mỹ nữ.

      Lâm Diệc Thu, đại hỗn đản, có Thương Ngữ Du rồi liền đối với tôi như vậy.

      Nhìn thấy Hạ Linh Tích cư nhiên lại đối với mình bằng loại thái độ này, Lâm Diệc Thu cũng trở nên lạnh lùng.

      Hai người thương nhau sâu đậm lại ở quán cà phê lạnh lùng đối diện, ai cũng chịu lui bước.

      Nhưng đến mười giây sau, Lâm Diệc Thu liền buông vũ khí đầu hàng. phải bởi vì ánh mắt của Hạ Linh Tích quá mạnh mẻ, mà là bởi vì...

      Hạ Linh Tích ràng khóc đến mức sưng đỏ đôi mắt.

      Thở dài, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy được mình thực phải con người. ràng chính là mình làm sai, chính mình làm cho Hạ Linh Tích thương tâm, như thế nào còn có thể đối xử với nàng như vậy

      " Về công ty được , rất khẩn cấp."

      Hạ thân mình xuống nhìn Hạ Linh Tích ngồi ở ghế, Lâm Diệc Thu ôn nhu .

      "......"

      Hạ Linh Tích như trước lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Thu. Sau đó đứng lên, nhìn Hoàng Tân Tịnh, cũng nhìn Lâm Diệc Thu, mà tự mình ra quán cà phê.

      Lâm Diệc Thu đứng lên liếc Hoàng Tân Tịnh nãy giờ vẫn lẳng lặng hiểu chuyện gì xảy ra cái. Xoay người đuổi theo Hạ Linh Tích, lôi kéo nàng lên xe taxi.

      "Bác tài, tòa nhà Thịnh Thế."

      Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích giãy dụa, Lâm Diệc Thu với tài xế lái xe.

      " phải công ty có việc sao?"

      Dừng lại hành động giãy dụa vô dụng, Hạ Linh Tích tức giận trừng mắt nhìn người kia gắt gao nắm tay mình. phải em cần tôi sao? Vậy còn quấn quít lấy lòng tôi làm cái gì?

      " Lừa chị thôi."

      Dùng ngữ khí đương nhiên phải làm vậy chị mới theo em về, Lâm Diệc Thu bĩu môi.

      "Em!"

      Hạ Linh Tích cảm thấy được mình có lẽ phải bóp chết tên tiểu quỷ trước mặt, người kia như thế nào là có thể vô sỉ lừa gạt mình như vậy.

      Bắt đầu kịch liệt giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Diệc Thu. Hạ Linh Tích lại nghĩ rằng tên tiểu gia hỏa kia cư nhiên đắc ý lợi dụng hành động đó tiến tới gần mình hơn, ôm chặt lấy nàng, tay còn thành mặt nàng sờ mó.

      " Em buông tôi ra."

      khẽ với Lâm Diệc Thu vô lại, Hạ Linh Tích cầm lấy bàn tay thành cho nó nhúc nhích.

      Lộ ra nụ cười hư đốn, Lâm Diệc Thu nắm chặt tay Hạ Linh Tích, thấp giọng

      “Tích, chị tốt nhất cần giãy dụa nha, chị cũng biết lý trí của em vững vàng cho lắm. Em thể cam đoan có ở xe này liền muốn..."



    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 24
      "Tích..."

      Lại tiến lên ôm lấy mỹ nhân khóc vào trong lòng, lần này Lâm Diệc Thu chỉ lẳng lặng ôm Hạ Linh Tích mà làm thêm bất kì động tác nào.

      Lâm Diệc Thu, ngươi thực đáng chết, như thế nào có thể đối đãi với Tích như vậy? Ngươi làm cho nàng rơi lệ, Tích như vậy cũng đúng, ngươi chính là tên đại hỗn đản.

      "Em hỗn đản, như thế nào có thể đối với tôi như vậy?"

      Hạ Linh Tích ôm chặt lấy Lâm Diệc Thu, nước mắt chảy xuống thấm ướt quần áo của đối phương.

      "Phải phải phải, em là hỗn đản, em biết sai rồi, chị đừng khóc được ?"

      Thực ôn nhu ở bên tai thiên hạ nước mắt như mưa dỗ dành, quả thực nhìn nàng khóc Lâm Diệc Thu đau lòng muốn chết.

      "Em hỗn đản, em chính là hỗn đản, đại hỗn đản!"

      Nước mắt như trước tuôn trào, Hạ Linh Tích nghẹn ngào đánh lên bả vai Lâm Diệc Thu.

      "Phải phải phải, em là hỗn đản, chị mắng em , đánh em ."

      Lâm Diệc Thu ôn nhu dụ dỗ mỹ nhân nước mắt đầy mặt, bày ra bộ dạng chịu đánh chịu mắng.

      "Tôi muốn nhìn thấy em, em tìm được người em là Thương Ngữ Du rồi. Em cút cho tôi."

      Hạ Linh Tích nhớ tới những ủy khuất trong khoảng thời gian này, khóc càng ngày càng lớn, nhưng lại ôm lấy Lâm Diệc Thu càng chặt hơn.

      "Hảo hảo hảo”.

      Sao lại muốn nhìn em nữa, tìm Thương Ngữ... Ách... Lâm Diệc Thu vẫn cố gắng dụ dỗ, nhưng lại phát ... Có cái gì đó đúng a.

      "Tích, chị nghe em . phải như chị nghĩ đâu."

      Ôm Hạ Linh Tích ngồi xuống sô pha, vừa suy nghĩ về mấy lời sắp , vừa hôn lên hai má mỹ nhân vẫn rơi lệ. Lâm Diệc Thu quỳ gối trước mặt Hạ Linh Tích nhìn sâu vào mắt nàng.

      "Lâm Diệc Thu, cho tới bây giờ, đều chỉ người."

      hơi rành mạch từng chữ với Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu chậm rãi tiếp tục khẳng định.

      "Người kia, là chị, Hạ Linh Tích."

      "......"

      Hạ Linh Tích mở miệng, chỉ ưu thương nhìn ánh mắt thâm tình của người kia.

      Thu, em mấy câu này, đều là sao? Như vậy, giấc mộng của em hôm trước là sao? Còn cả bó hoa kia nữa.

      "Em biết chị cũng nhìn thấy bó hoa kia đúng hay ? Nhưng phải như chị nghĩ vậy, em phải bởi vì thích nàng mới nhận hoa, mà là bởi vì... Bởi vì..."

      Nhớ tới những chuyện mình từng làm, Lâm Diệc Thu sợ Hạ Linh Tích cho rằng mình tàn nhẫn, vừa mới nửa lại dám tiếp tục tiếp.

      “Bởi vì sao?"

      " Bởi vì em hại nàng đậu đại học... Em vẫn thực áy náy."

      Cúi đầu dám nhìn Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cúi gằm xuống nhìn mặt đất.

      "Em... Hại nàng?"

      Có chút nghi hoặc nhìn người quỳ gối cúi đầu trước mặt mình. Hạ Linh Tích rốt cục bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình lúc trước có chính xác hay .

      " Ân."

      "Em... Như thế nào hại nàng?"

      Nhớ tới hành vi gần đây của Lâm Diệc Thu quả giống là Thương Ngữ Du, ngược lại giống như mực chạy trốn. Vậy mà lý trí của nàng lại thanh tỉnh, cư nhiên nghĩ rằng tình cũ rủ cũng đến

      . Hạ Linh Tích kéo tay Lâm Diệc Thu để nàng ngồi cạnh bên người mình. Sau đó ôm cánh tay của nàng, nhìn sâu vào mắt người bao năm qua vẫn đồng hành cùng mình vượt qua bao nhiêu khó khăn.

      Lâm Diệc Thu rút tay ra, hành động này làm cho Hạ Linh Tích có chút nghi hoặc trong chốc lát, rồi nhanh chóng ôm lấy nàng, hít sâu ngửi mùi hương mái tóc Hạ Linh Tích, rốt cục mới mở miệng.

      "Lúc học cấp ba, khi phát nàng thích em, em sợ lắm. Khi đó còn là tiểu , lần đầu tiên đụng tới loại chuyện này, có chút biết làm sao, lại hiểu phải cự tuyệt như thế nào, liền trốn tránh nàng. Kết quả trốn cũng chưa trốn kịp, em kiên nhẫn, liền với nàng ‘Tôi muốn nhìn thấy cậu, cậu cách xa tôi chút !’..."

      Hạ Linh Tích cũng có chút ngây ngốc, nếu như nàng bị chính người mình đối xử như vậy, quả là thống khổ. Nàng bỗng nhiên có chút đồng tình với Thương Ngữ Du. Nhưng dù như đồng tình thế nào, chỉ cần Lâm Diệc Thu còn thích nàng, nàng buông tay
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.