1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cấp trên là tỉ tỉ của tôi - Bằng Y Úy Ngã [ H+++++] [28c ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 10
      " Cái tên Hoàng Tân Tịch vừa thấy biết tốt lành gì rồi.”

      Bĩu môi, Lâm Diệc Thu chống khuỷu tay phải lên cửa kính xe, tay nâng cằm, vẻ mặt đầy vẻ ghen tuông.

      “Vậy sao? Chị có xem qua tài liệu về a, tốt nghiệp ngành quản lý công thương đại học Ngưu Tân, sau khi tốt nghiệp liền nhận chức ở tập đoàn Hoàng thị, tập đoàn Hoàng thị cũng nhờ xuất của mà lớn mạnh ít. Bình thường tác phong cũng rất tốt, chưa từng có lời đồn đãi nào về mối quan hệ bất chính giữa nào cả. . ."

      Hạ Linh Tích thầm cười, ra hết những thông tin mà mình biết về Hoàng Tân Tịnh, ánh mắt khẽ nhìn Lâm Diệc Thu càng ngày càng căm giận kia, mà ý cười càng đậm.

      Đáng đời em, bây giờ ngồi đó ghen , xứng đáng. . .(Ác thấy ghê lun :">)

      Hạ Linh Tích mỉm cười lái xe, vẻ mặt rất khoái chí.

      Người ngồi bên cạnh lại hoàn toàn tương phản, Lâm Diệc Thu thấy Hạ Linh Tích sung sướng như thế, vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm.

      Chẳng lẽ Hạ tỷ tỷ cũng thích cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia sao?

      “Hạ tổng, sắp tới tôi phải qua Mĩ xử lý số việc, chờ tôi quay về có thể có được vinh hạnh cùng nhau dùng bữa cơm ?”

      Thừa dịp Lâm Diệc Thu xử lý công vụ, Hoàng Tân Tịnh vẻ mặt thành ý mà mời Hạ Linh Tích.

      “Uhm, tôi cũng biết lúc đó có thời gian rảnh hay ?”

      Hạ Linh Tích theo bản năng mà cự tuyệt, lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu vẻ mặt khó chịu mà nhìn Hoàng Tân Tịnh đứng gần mình từ đằng xa tới kia, nhãn châu xoay động, sửa lời

      “Nhưng có lẽ tôi tận lực sắp xếp thời gian.”

      Vẻ mặt Hoàng Tân Tịch, thất vọng tràn trề nháy mắt biến mất, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

      Nghe có rất nhiều người hẹn với Hạ Linh Tích, nhưng đều bị cự tuyệt . Hôm nay Hạ Linh Tích như vậy, có phải cũng có hảo cảm với mình . (Mơ cưng :))) )

      “Tích, chị nghĩ gì a?”

      Lâm Diệc Thu vùi mặt trong lòng ngực Hạ Linh Tích, vốn định làm nũng với Hạ Linh Tích, làm cho nàng đáp ứng sau này gặp cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia nữa, nhưng lại phát Hạ Linh Tích vẫn có động tĩnh gì, nghi hoặc mà ngẩng đầu, con người duy nhất mà mình kia khóe miệng lại khẽ cười, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó.

      Chẳng lẽ là nhớ đến tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia? ? ?

      Ánh mắt Lâm Diệc Thu mở to ra, ngồi dậy đối mặt với Hạ Linh Tích.

      “Ha ha. . .”

      Phục hồi tinh thần lại, Hạ Linh Tích ôm Lâm Diệc Thu, cười khẽ

      “Tôi nghĩ tiểu quỷ em khi ghen đáng a.”

      “Ách?”

      Lâm Diệc Thu càng mở to mắt hơn

      “Khi đó chị biết em ghen sao?”

      “Ha ha, tiểu quỷ ngốc em suy nghĩ gì, tôi lẽ nào lại biết?”

      “…”

      Lâm Diệc Thu ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, mím môi

      “Vậy mà chị còn nỡ chọc tức em nữa?”

      “Ai bảo em thổ lộ với tôi sớm chút.”

      Hạ Linh Tích nắm cánh mũi Lâm Diệc Thu, ánh mắt cưng chìu, quyến rũ, vẫn kém phần giảo hoạt

      “Nếu em ngày đó lại trốn tránh chịu thổ lộ, vậy hôm nay . . . "

      “Ách. . .”

      trán Lâm Diệc Thu toát ra vài giọt mồ hôi lạnh. May mắn ngày đó thổ lộ rồi a . . .

      " Vậy. . . Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục. . . Chị thích?”

      Cho dù xác định Hạ Linh Tích mình, Lâm Diệc Thu vẫn cẩn thận thốt ra câu hỏi khiến Hạ Linh Tích muốn đạp nàng xuống giường kia.

      “Em hy vọng tôi thích ?”

      Híp mắt nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lạnh giọng hỏi.

      “Đương nhiên !”

      hề nghĩ ngợi mà trả lời, Lâm Diệc Thu :

      “Chị chỉ có thể thích em!”

      “…”

      Hạ Linh Tích nhìn vẻ mặt đầy kiên định rất khó gặp kia của Lâm Diệc Thu, vẻ mặt thôi lạnh lẽo, cười khẽ tựa vào lòng ngực của nàng

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 11
      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Hạ thị, Hạ Linh Tích ngồi ghế, cúi đầu trầm tư nhìn tư liệu bàn, mà Lâm Diệc Thu thường ngày luôn có thói quen thực lười nhác, hôm nay cũng tựa vào ghế sa lon, cau mày tự hỏi cái gì đó.

      "Xem ra cần phải có người đàm phán hợp đồng với Z thị.”

      Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn Lâm Diệc Thu.

      “…”

      đập tay vào tay vịn sô pha, Lâm Diệc Thu cúi đầu gì.

      Z thị là quê quán của nàng, lần này xảy ra vấn đề lớn như vậy, hiển nhiên nàng là người tốt nhất phải Z thị thôi.

      Nhưng nàng muốn xa Hạ Linh Tích a. Cho dù chỉ tuần, nhưng đối với nàng nó dài như năm vậy.

      Ba ba Hạ Linh Tích ba năm trước di dân sang Pháp, thế nên Hạ Linh Tích cũng chỉ khi đến lễ Nô-en mới bay sang Pháp thăm ba ba. Ngay cả Tết lịch, Lâm Diệc Thu vẫn chưa từng bỏ Hạ Linh Tích mình người ở lại X thị, mỗi lần đều kéo nàng về nhà cùng nhau ăn tết. Cho nên, kể từ ba năm trước đây, Lâm Diệc Thu và Hạ Linh Tích chỉ có lễ Giáng Sinh hàng năm mới tách nhau ra lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có ba ngày. (Dính nhau thấy ớn :">)

      Lần này có vấn đề xảy ra với công ty bên Z thị, mà tổng công ty bên này lại có hạng mục trọng yếu muốn đầu tư vào đó, Hạ Linh Tích thể cùng Lâm Diệc Thu được, nàng phải ở lại công ty giải quyết công vụ.

      Tuy rằng muốn, nhưng buộc phải làm.

      Hạ Linh Tích nhìn Lâm Diệc Thu cúi đầu trầm mặc, đứng lên, đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Diệc Thu.

      muốn ?”

      “Ân.”

      Lâm Diệc Thu cau mày, bĩu môi trả lời .

      xa tôi được?”

      Ôn nhu đưa tay vỗ về gò má Lâm Diệc Thu, đôi mắt Hạ Linh Tích ngân ngấn nước.

      “Ân.”

      “Vậy. . . Đừng .”

      “Ân. . . Sao?”

      Gò má được vỗ về nhàng, Lâm Diệc Thu thấp giọng đáp lời, khi kịp phản ứng mới thực kinh ngạc mà nhìn Hạ Linh Tích.

      “Tiểu quỷ ngốc . . .”

      Hạ Linh Tích cười nhéo mũi Lâm Diệc Thu

      “Tôi cũng muốn xa em a.”

      “…”

      Lâm Diệc Thu sững sờ mà nhìn Hạ Linh Tích, trong lòng cảm động, nửa ngày thêm câu nào.

      Lần này hợp đồng với Z thị rất nghiêm trọng, Tích lại vì mình mà định điều người khác . . .

      “Em vẫn nên .”

      Tĩnh tâm, ánh mắt kiên định, Lâm Diệc Thu chậm rãi thốt ra câu kia.

      Khi xưa cố gắng như vậy là vì muốn giúp Tích, muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng, bây giờ sao có thể trở thành lý do để ràng buộc nàng chứ

      Hạ Linh Tích cười nữa, yên lặng nhìn Lâm Diệc Thu, sau đó lại nở nụ cười.

      “Ân, tôi chờ em.”

      _______________________

      “Tiên sinh, xin hỏi có muốn uống chút gì ?”

      máy bay, tiếp viên hàng dáng người chuẩn đẩy xe nước uống, hỏi người trẻ tuổi nào đó đeo kính mắt, chuyên chú mà nhìn tư liệu trong tay.

      ' tuấn. . .' Tiếp viên hàng thầm hét lên trong lòng.

      Còn ngồi khoang hạng nhất nữa a, biết có cơ hội làm quen

      Lâm Diệc Thu cau mày phân tích tư liệu trong tay, hoàn toàn để ý thanh bên ngoài.

      “Tiên sinh?”

      Tiếp viên hàng thấy Lâm Diệc Thu có phản ứng, lại gọi.

      “A? A. . . Có chuyện gì sao?”

      Lâm Diệc Thu giật mình, ngẩng đầu nhìn tiếp viên hàng .

      Tiên sinh sao? Được rồi, dù sao cũng quen bị nhìn nhầm rồi. (Đúng chất T luôn nhá :">)

      “Xin hỏi ngài có muốn uống chút gì ?”

      Tiếp viên hàng cố gắng nở nụ cười xinh đẹp nhất của mình, hỏi Lâm Diệc Thu

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 12
      "A? Sao con lại về rồi ?

      Dương Nguyệt Kiều ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy Lâm Diệc Thu mở cửa ra, thực kinh ngạc mà hỏi.

      Đứa này sau khi tốt nghiệp chưa từng về nhà lần nào ,chỉ biết vùi đầu vào công việc, khiến cha nàng là Lâm Tiện Đình tức giận đến chết khiếp, dù sao cũng nhiều năm như vậy Lâm Diệc Thu vẫn thường nghe lời bọn họ mà.

      Từ đến lớn, ba mẹ bảo Lâm Diệc Thu làm cái gì, nàng đều làm cái đó.

      Khi học tiểu học, ba mẹ thấy điểm bài thi nàng rất cao, thấy nàng cầm giấy khen đỏ đỏ về nhà, nàng nghe theo ý nguyện của bọn họ chăm chỉ học tập;

      Khi lên trung học cơ sở, ba mẹ muốn nàng vẫn duy trì vị trí trong top 10, nàng cũng cố gắng trụ hạng;

      Khi lên trung học phổ thông phải phân ban, ba mẹ bảo học chuyên Văn cũng vô dụng, nàng liền ngoan ngoãn mà chọn chuyên ban khoa học tự nhiên, cho dù môn nàng thích nhất là lịch sử;

      Khi học đại học, ba mẹ muốn nàng học bên kinh tế, nàng cũng chiều lòng bọn họ . . .

      Lâm Diệc Thu cảm thấy mình chẳng có mục tiêu nào để theo đuổi cả, cho nên cứ nỗ lực vì phụ mẫu là đủ rồi.

      Cho đến khi gặp Hạ Linh Tích.

      Vì thế qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Lâm Diệc Thu về nhà, đơn giản vì nàng muốn ở lại X thị, nàng muốn ở bên cạnh bảo hộ Hạ Linh Tích.

      Dương Nguyệt Kiều còn nhớ rất lần, nàng có với Lâm Tiện Đình đến công ty Lâm Diệc Thu làm việc, khuyên nàng về Z thị làm việc, nhưng Lâm Diệc Thu lại bướng bỉnh mà lựa chọn ở lại X thị, khiến Lâm Tiện Đình tức giận rút dây nịt đánh nàng.

      Khi đó là mùa hè, Lâm Diệc Thu chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi mỏng manh quỳ mặt đất, cúi đầu trầm mặc, đến khi chịu nổi mới ngất .

      Nhiều năm như vậy , đó là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Diệc Thu kiên quyết mà làm chuyện như vậy. Vì thế, Lâm Tiện Đình và Dương Nguyệt Kiều cũng thỏa hiệp với nàng.

      Hai người cứ tưởng rằng Lâm Diệc Thu thân mình ở X thị làm việc bị người khác ức hiếp, nên quyết định kéo nàng về làm việc ở nhà để ổn thỏa, ngờ Lâm Diệc Thu lại trở thành trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, thành tựu mấy năm qua vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.

      Nhưng dù thế Lâm Diệc Thu cũng rất ít về nhà.

      “A, công ty bên này có vài vấn đề, con về xử lý chút.”

      Lâm Diệc Thu vừa trở về phòng của mình vừa hỏi

      “Ôi chao, ba đâu?”

      “Qua nhà bá bá uống trà rồi.”

      “A."

      Lâm Diệc Thu vào phòng đóng cửa thay quần áo, Dương Nguyệt Kiều tiếp tục xem TV.

      Trở về phòng tắm rửa sạch , thay áo sơ mi và quần đùi ra, Lâm Diệc Thu ngồi xuống bàn mở máy tính ra, lại bắt đầu chúi mũi vào công việc, hoàn toàn có ý muốn ra ngoài trò chuyện với Dương Nguyệt Kiều.

      Mà Dương Nguyệt Kiều cũng vẫn ngồi ghế sa lon trong phòng khách xem TV, hoàn toàn có ý muốn vào phòng hỏi Lâm Diệc Thu chút xem gần đây nàng thế nào.

      Từ khi nào mà lại trở thành như thế?

      Đến tận khuya, Lâm Diệc Thu thực mệt mỏi nằm xuống giường nhưng lại ngủ được, trợn tròn mắt nhìn trần nhà yên lặng tự hỏi. Rốt cuộc là từ khi nào mà mình với ba mẹ lại có khoảng cách thế này.

      Từ đến lớn ba mẹ luôn tự hào về mình, cả hai luôn có thể khoe thành tích của nàng trước thân nhân bằng hữu khác, khiến nàng tự hỏi biết rốt cuộc ba mẹ xem mình là gì.

      Lâm Diệc Thu lần nữa tự hỏi tồn tại của mình có phải chỉ là món đồ nào đó mà để ba mẹ lấy ra khoe với mọi người .

      Nhiều năm như vậy trôi qua, nàng chưa từng chuyện thẳng thắn với bố mẹ, chỉ biết làm theo ý muốn của bọn họ, dần dần chính nàng cũng biết mình muốn cái gì.

      Tích, may mắn là em có chị.

      Là Hạ Linh Tích khiến mình bừng tỉnh, là Hạ Linh Tích chỉ cho mình biết mình muốn cái gì.

      “Chào mọi người, tôi tên là Hạ Linh Tích, là giáo viên nguyên lý kinh tế học của các em.”

      “Là thông minh sắc xảo sao?”

      “Ha ha, phải, Linh là linh mẫn, Tích là linh tích. Bạn học kia, em tên là gì?”

      “Oa, giáo sao có thể giảo hoạt như thế a, em gọi là Lâm Diệc Thu, Lâm- Diệc Thu.”

      “Ha ha. . .”



      “Tôi biết tên em có ý nghĩa gì , Lâm là rừng, Diệc là bảo sao làm vậy, Thu là mùa thu, đúng ?”

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 13
      Suốt tuần, Lâm Diệc Thu sớm về trễ, mỗi ngày vì chuyện của công ty mà bận rộn, chỉ có ở lúc ăn cơm mới có thể gọi điện thoại làm nũng với Hạ Linh Tích kể lể mình nhớ nàng ra sao.

      Tích ,em sớm về với chị a.

      “Tôi tìm tổng giám đốc Quân.”

      “Xin hỏi có hẹn trước ?”
      “Có, Lâm Diệc Thu bên tập đoàn Hạ thị.”

      “Quân tổng ở phòng họp chờ .”

      “Cám ơn.”

      Lâm Diệc Thu vào thang máy, bấm nút lên tầng, sau đó ngẩn người nhìn cửa thang máy, nàng thầm nghĩ ký xong hợp đồng với tập đoàn Quân Vũ là có thể về X thị, có thể nhìn thấy Hạ Linh Tích rồi, khóe miệng nàng tự giác nở nụ cười.

      Mải nhớ tới Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu hoàn toàn chú ý trong thang máy còn có nữ nhân khác, từ khi Lâm Diệc Thu vào thang máy, nàng ta mãi dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn nàng. Sau đó, từ nghi hoặc mà chuyển sang kích động, thậm chí thân thể khống chế được mà run rẩy cả lên.

      “Đinh.”

      Tiếng mở cửa thang máy vang lên, Lâm Diệc Thu ra ngoài, hoàn toàn thấy nữ tử kia lại gần muốn gì đó với mình.

      Thương Ngữ Du cảm thấy người đút tay vào túi quần kia rất quen, hình như là người chiếm giữ lòng mình nhiều năm trước.

      Diệc Thu, là sao?

      Nghĩ kỹ lại, Thương Ngữ Du nhìn chằm chằm Lâm Diệc Thu, cau mày tự hỏi

      Đúng là Diệc Thu rồi, nàng trưởng thành hơn sáu năm trước rất nhiều, nhưng vẫn mang đậm thần thái lạnh lùng khiến người khác cảm thấy có chút xa cách. Nhưng có vẻ đỡ hơn trước rất nhiều.

      Diệc Thu, nếu gặp tôi lúc này, còn trốn tôi như trước ?

      Thương Ngữ Du chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, khi thang máy đến tầng cao nhất nàng mới cố lấy hết dũng khí gọi Lâm Diệc Thu, đúng lúc đó cửa thang máy lại mở ra, Lâm Diệc Thu chớp mắt thẳng ra ngoài.

      Vẫn chú ý tới tôi sao?

      Buồn bã nhìn theo bóng lưng của Lâm Diệc Thu, Thương Ngữ Du thất vọng thầm nghĩ.

      là trợ lý Lâm? Quân tổng chờ trong phòng họp.”

      Thư ký nghênh đón Lâm Diệc Thu vào phòng họp.

      Trợ lý Lâm? Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị?

      Thương Ngữ Du kinh ngạc mà nhìn Lâm Diệc Thu vào phòng họp.

      Diệc Thu lại theo kinh doanh? Nàng phải ghét nhất lừa ta gạt người sao?

      lâu gặp, Quân tổng.”

      Lâm Diệc Thu mỉm cười vươn tay phải ra với Quân Việt.

      lâu gặp, trợ lý Lâm.”

      Quân Việt cũng mỉm cười mà vươn tay phải ra.

      “Ha ha. . .”

      Tay phải Lâm Diệc Thu lướt qua đấm lên bả vai Quân Việt, Quân Việt cũng vỗ vỗ bả vai Lâm Diệc Thu.

      “Tiểu quỷ, chuyện của Hạ thị lần này đáng lẽ phải cho tôi biết sớm chút để giải quyết. Còn bày đặt vội đến vội nữa.”

      Bình tĩnh trở lại, Quân Việt suy nghĩ chút lại vỗ lên bả vai Lâm Diệc Thu.

      đừng cho là tôi biết, ban giám đốc bên đây làm việc chẳng bao giờ công bằng cả, nếu nhúng tay vào bị mắng chết à.”

      Lâm Diệc Thu liếc cái.

      Hai năm trước tập đoàn Hạ thị hợp tác với tập đoàn Quân Vũ, khi đó, Quân Việt là người phụ trách ở đây, Lâm Diệc Thu vẫn chưa phải là trợ lý tổng giám đốc, mà chỉ là nhân viên phụ trách những hạng mục . Nhưng trong những hạng mục đó lại hợp tác với tập đoàn Quân Vũ.

      Lâm Diệc Thu từ đến lớn đều nghe theo cha mẹ, Quân Việt cũng bị ba ép học để vào làm cho công ty.

      Lâm Diệc Thu theo kinh doanh chỉ là vì để có thể có tư cách đứng cạnh Hạ Linh Tích, còn Quân Việt là do đáp ứng ba vào làm cho công ty, nhưng nghe cũng bởi vì nữ nhân nào đó.

      Hai người có hoàn cảnh tương tự nhau gặp được nhau. Biết được Lâm Diệc Thu là nữ nhân lại Hạ Linh Tích cũng là nữ nhân, Quân Việt hề kinh ngạc. cảm thấy người như Lâm Diệc Thu nên ở cạnh nữ nhân khác mới đúng. Huống chi bây giờ là thời đại gì rồi, cũng thuộc tầng lớp trẻ nên có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này.

      “Đám người kia làm gì, cho biết, nàng trở lại, về để giúp tôi a. Ha ha. . .

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 14
      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, Hạ Linh tích lại nhìn màn hình di động mà ngẩn người.

      Thu, em giải quyết hết mọi việc rồi đó, chị ở bên kia cũng nhanh .

      "Cộc cộc cộc"

      "Vào "

      Để điện thoại di động lại bàn, Hạ Linh Tích lấy lại tinh thần, mở miệng .

      “…”

      “Ha ha, ra Hạ tổng Hạ lão sư của chúng ta cũng có lúc thừ người như vậy a.”

      Lâm Diệc Thu đóng cửa lại, mỉm cười, dịu dàng nhìn Hạ Linh Tích.

      “…”

      Mắt Hạ Linh Tích lưng tròng, nhào vào trong lòng Lâm Diệc Thu, ôm chặt nàng

      "Tiểu quỷ đáng ghét, về mà thèm với tôi.”

      “Em chỉ muốn chị ngạc nhiên thôi.”

      Đưa tay ôm Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu thầm bên tai mỹ nhân vì kích động mà run rẩy kia. Hạ Linh Tích nâng cánh tay ôm hông Lâm Diệc Thu lên, ôm cổ của nàng

      “Thu, tôi rất nhớ em a.”

      “Em cũng vậy.”

      Nhìn thấy ánh mắt Hạ Linh Tích tràn đầy ôn nhu, Lâm Diệc Thu rốt cục chịu nổi nỗi nhớ con người trước mắt này, cúi đầu hung hăng hôn môi Hạ Linh Tích.

      Nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Diệc Thu, thậm chí khiêu khích lại đầu lưỡi đảo quanh vòm miệng của mình, Hạ Linh Tích kịch liệt mà hôn trả Lâm Diệc Thu.

      Độ nóng trong văn phòng càng ngày càng cao, Lâm Diệc Thu khắc chế được mà ôm Hạ Linh Tích lên bàn làm việc, môi dời đến gò má nàng, bàn tay luồn vào trong chiếc áo sơmi bên trong áo khoác, vuốt ve làn da trắng mịn bên dưới.

      Ôm chặt phần đầu Lâm Diệc Thu càn quấy nơi vùng cổ của mình, Hạ Linh Tích thở gấp

      “Thu, đừng, về nhà hãy . . . A . . .”

      Vùng hạ thân bỗng nhiên bị tập kích, Hạ Linh Tích nhịn được kêu lên tiếng, nắm lấy cánh tay khiêu khích nơi nhạy cảm của mình.

      “Công ty . . . A. . . Đừng. . .”

      Lâm Diệc Thu để ý tới kháng cự của Hạ Linh Tích, nàng dùng tay khẽ vuốt ve nơi rất ẩm ướt đó.

      “Reng reng reng. . .”Lại điện thoại đúng lúc :-(((((

      Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, khiến hai người đầy lửa nóng giật mình. Hạ Linh Tích vội vàng đẩy người tác quái bừa bãi người mình ra, hít thở sâu nghe điện thoại.

      Tức chết, lại là điện thoại, lần sau nhất định trước tiên phải rút điện thoại chết tiệt kia ra mới được.

      Bị đẩy ra, Lâm Diệc Thu khóc ra nước mắt, chỉ biết trừng mắt nhìn điện thoại mà nghĩ thầm.

      “Ân, được, tôi tới ngay.”

      Hạ Linh Tích , sau đó cúp điện thoại.

      Nhìn Hạ Linh Tích cúp điện thoại mà vẫn rất phong tình, Lâm Diệc Thu chưa từ bỏ ý định, lại ôm mỹ nhân muốn tiếp tục chuyện xấu khi nãy

      “Thu, được, tôi phải qua phòng họp. Hạng mục lần này có thể thành công hay rất quan trọng, phải qua đó kiểm tra chút.”

      Hạ Linh Tích vội vàng ngăn Lâm Diệc Thu lại. (Diệc Thu quả là máu lửa :">)

      “Nhưng. . . Em muốn chị mà . .”

      Lâm Diệc Thu tựa đầu lên vai Hạ Linh Tích, bĩu môi làm nũng.

      “…”

      Hạ Linh Tích bất đắc dĩ bắn cho nàng ánh mắt xem thường, tiểu quỷ lần này chắc nhịn nhiều ngày lắm đây, biết đêm nay mình có bị …

      “Ngoan, họp xong chúng ta ăn cơm, sau đó về nhà "làm" được , em muốn như thế nào cũng được.”

      “Ân?”

      Ánh mắt vốn ảm đạm của Lâm Diệc Thu lập tức sáng lên, thực nhanh chóng buông tay ra

      “Được.”

      “…”

      Hạ Linh Tích bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi biết có nên báo cho thư ký là ngày mai mình có thể đến công ty hay .

      “Lần này hạng mục có thể thành công, là mọi người vất vả quá rồi.”

      Hạ Linh Tích đứng ở vị trí chủ tọa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.