1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cấp trên là tỉ tỉ của tôi - Bằng Y Úy Ngã [ H+++++] [28c ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 5
      “A?” Lâm Diệc Thu lần này ngây người.

      Lâm Diệc Thu nắm chặt di động, nghẹn họng nhìn trân trối phía trước, Hạ Linh Tích cười tủm tỉm mà cúp điện thoại.

      Ngu ngốc tiểu quỷ, ngươi trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.

      Ngươi nghĩ ta nhìn ra tâm tư của tiểu ngốc như ngươi sao?

      Trước kia mỗi lần học đều ngồi ở hàng đầu, ánh mắt cực nóng mà nhìn chuyển mắt chằm chằm vào nàng.

      Gặp câu hỏi khó, hỏi vị giáo sư rất nổi danh kia, mà lại tới hỏi nàng.

      Ở khu giải trí luôn nắm tay nàng buông ra, ràng hơn lại chu đáo săn sóc nàng.

      Khi nàng bất đắc dĩ mà phải rời trường học tiếp nhận tập đoàn của gia đình, lại đau lòng nhìn thẳng vào nàng.

      Vẫn luôn theo bên cạnh giúp nàng xử lý việc công ty, khi thấy nam nhân nào muốn lợi dụng nàng lại phẫn nộ.

      Ngốc tử, qua nhiều năm như vậy, ngươi ta, ta cũng ngươi đấy.

      Khi nào , ngươi mới có thể phát ra chứ.

      Khi ngươi ta, ta cũng ngươi rồi.

      Khóe miệng Hạ Linh Tích cong lên, ánh mắt mê ly mà nhớ tới những khoảnh khắc ở cạnh Lâm Diệc Thu, kiên định trong lòng càng lớn hơn, sau đó, mang nụ cười thỏa mãn chờ mong ngủ say.

      Về phần Lâm Diệc Thu, nàng khá là buồn bực.

      Vốn muốn uống xong nước gừng nóng ngủ, ngờ lại bị câu “Ta cũng nhớ ngươi” của Hạ Linh Tích làm nhiễu loạn, để bây giờ phải cố gắng bình tâm trở lại.

      Cái gì vậy ta?

      Bạn thân cũng có thể những câu như thế thôi.

      Nhưng . . . Cảm giác kỳ quái a.

      Chẳng lẽ, Hạ tỷ tỷ cũng thích mình sao?

      thể nào a, nàng sao có thể thích ta được?

      Trăm ngàn ý niệm đảo quanh trong đầu, ban ngày bận rộn, ban đêm còn phải tăng ca, bây giờ còn phải chịu rối rắm thế này, Lâm Diệc Thu suy nghĩ mãi rốt cục chịu nổi mỏi mệt ngủ thiếp .

      Có lẽ, Hạ Linh Tích cũng mình, tựa như mình Hạ Linh Tích.

      Trước khi chìm vào giấc ngủ, đây là ý niệm còn sót lại duy nhất trong đầu Lâm Diệc Thu.

      “Ha. . .” Lâm Diệc Thu nhìn báo cáo trong tay, ngáp dài cái.

      “Xì. . .” Vừa lúc giương mắt nhìn thấy Lâm Diệc Thu há to mồm ngáp ngắn ngáp dài, Hạ Linh Tích nhịn được bật cười.

      “…” Giả vờ như nghe thấy tiếng cười của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu trộm liếc 1 cái khinh thường.

      Cười cái gì cười a, phải ngươi làm hại hay sao.

      “Tiểu quỷ, tối hôm qua ngủ ngon sao?” Vẻ mặt Hạ Linh Tích hàm chứa đầy ý cười, được tự nhiên nhìn Lâm Diệc Thu.

      “Ân.” Lắc lắc đầu, thực ngắn gọn mà trả lời.

      “Ha ha. . .” Hạ Linh Tích đứng lên khỏi ghế, đến trước mặt Lâm Diệc Thu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Diệc Thu lấy bảng báo cáo nằm trong tay nàng , ngồi lên đùi nàng, vẻ mặt quyến rũ mà ôm lấy cổ người kia, “Hay là, tiểu quỷ đáng tối hôm qua nghĩ đến ta cả buổi tối?”

      “…” Lâm Diệc Thu đại não trống rỗng.

      Tim đập nhanh dần, mặt cũng bắt đầu nóng lên, nhìn Hạ Linh Tích gần trong gang tấc, Lâm Diệc Thu lắp bắp mà mở miệng: “Ta. . . Ta. . . Ngươi. . . Ngươi. . .”

      “Ngốc tử, ngay cả cũng xong? Ngươi cái gì? Ta cái gì?” Tiếp tục đùa cợt với người mà khuôn mặt càng ngày càng đỏ, Hạ Linh Tích cực kỳ vui vẻ.

      “…” Lâm Diệc Thu nên lời .

      “Tiểu quỷ, ngươi ngày hôm qua hôn ta a.” Hạ Linh Tích dựa vào bả vai Lâm Diệc Thu, lắng nghe vậy tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập, ôn nhu thốt ra câu .

      “Ta. . .” Nghĩ đến hôm qua Hạ Linh Tích tức giận sau khi mình hôn nàng, vội vàng mà muốn xin lỗi, nhưng chỉ giây sau Lâm Diệc Thu trợn tròn mắt lên.

      Dấu môi son mà ngày hôm qua mình vẫn mãi nhớ bây giờ lại đặt môi của mình.

      Cảm giác đầu lưỡi Hạ Linh Tích nhàng mà tham nhập, vô ý thức khẽ mở hàm răng cắn chặt lại cho người đó tiến vào, mặc nó khiêu khích đầu lưỡi của mình. . .

      Lâm Diệc Thu kịch liệt mà đón nhận, thậm chí đảo khách thành chủ mà dẫn dắt Hạ Linh Tích, hít thở càng ngày càng dồn dập, bàn tay đặt ở bên hông Hạ Linh Tích cũng khống chế được mà dời xuống dưới. Tay còn lại linh hoạt mà cởi bỏ hai nút áo sơmi, sau lại luồn tay vào trong quần áo, nắm lấy bộ ngực chắc nịch, tay bên dưới nắm lấy mông người đó xoa. . .

      “Reng reng reng. . .” Tiếng điện thoại vang lên, làm 2 người mê loạn bừng tỉnh.

      Hạ Linh Tích thở hổn hển đón điện thoại.

      Lâm Diệc Thu dựa vào lưng ghế, nhìn Hạ Linh Tích cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh để chuyện điện thoại mà lại cảm thấy mê loạn.

      Áo sơmi bị cởi mất 2 nút, có thể nhìn thấy áo ngực thuần trắng bên trong, áo ngực giấu được bộ ngực trong ấy, lộ ra khe suối hẹp. Bộ váy vì mình vân vê nên có 1 vài nếp nhăn. Mái tóc quăn dài vắt vai, vài sợi tóc dính ngay trán, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người . . .

      “Ngốc ngốc tiểu quỷ, nguyên lai ngươi sắc lang như vậy.” Để điện thoại xuống, Hạ Linh Tích giương mắt nhìn Lâm Diệc Thu, lại phát nàng chút nào che giấu mà si mê nhìn mình, lại cảm thấy xấu hổ.

      “Ngươi. . . Ngươi trách ta sao?” Tựa hồ hiểu được tình cảm của Hạ Linh Tích, nhưng Lâm Diệc Thu vẫn chắc chắn mà mở miệng hỏi.

      “Ngu ngốc.” Oán trách nắm lấy mũi Lâm Diệc Thu, “Nhìn ta có vẻ nào trách ngươi ?”

      “…” Mặc cho cái mũi của mình bị nắm lấy, Lâm Diệc Thu cho tới bây giờ vẫn tin hạnh phúc có thể rơi xuống như vậy.

      Buông bàn tay nắm mũi người kia ra, Hạ Linh Tích cúi người xuống, với: “Ngươi. . . có gì muốn với ta sao?”

      “…” Mở trừng hai mắt, hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời của Hạ Linh Tích cùng ánh mắt chờ mong của nàng, “Ta ngươi.”

      “Ha ha. . . Rốt cục cũng đợi được ngươi mở miệng câu này rồi. Ta cũng ngươi.” Hạ Linh Tích ôn nhu mà nhìn Lâm Diệc Thu, cúi đầu nhàng hôn trán Lâm Diệc Thu.

      Lâm Diệc Thu ngây ngô cười, vẫn cúi đầu nhìn cảnh đẹp đằng sau chiếc áo sơmi bị hở 2 nút kia. . .

      Chảy máu mũi.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 6
      cơ bản, sáu năm qua Lâm Diệc Thu vẫn thực vừa lòng với cuộc sống của mình, có thể yên lặng mà dõi theo bên cạnh Hạ Linh Tích, lặng lẽ mà vì nàng làm đủ mọi chuyện. Ngoại trừ có khi nhịn được mà bi quan nghĩ đến việc sớm hay muộn Hạ Linh Tích cũng thuộc về người khác ra, mỗi ngày trôi qua thực hạnh phúc.



      Nhưng từ khi hai người thẳng thắn với nhau xong, Lâm Diệc Thu mới biết được hạnh phúc thực mới vừa đến với mình.



      “Tiểu quỷ, ngươi có biết hay , chỉ khi có ngươi ta mới có thể duy trì được trạng thái, nhiệt tình tốt nhất.”



      “Tiểu quỷ, ngươi có biết hay , khi ngươi kiềm chế được mà mãi nhìn ta, ta cũng muốn nhìn ngươi như vậy. Nhưng có nhiều người trước mặt như thế, ta chỉ có thể giả vờ như vô tình mà nhìn ngươi cái, càng về sau vô tình đó càng nhiều.”



      “Tiểu quỷ, ngươi có biết hay , khi phải rời trường, nguyên nhân chủ yếu ta luyến tiếc rời nơi đó phải vì ta thích làm giáo viên, mà là bởi vì ngươi đó.”



      “Tiểu quỷ. . .”



      Hai người ngọt ngào tâm với nhau, Hạ Linh Tích luôn thích ngồi ở đùi Lâm Diệc Thu, thầm bên tai nàng những tâm của tình sâu nặng kéo dài nhiều năm cho nàng nghe.



      Nghe Hạ Linh Tích từng câu, Lâm Diệc Thu ngoài cảm động ra, cũng hối hận mình bỏ lỡ nhiều năm như vậy.



      Từ khi ý thức được tình cảm mình dành cho Hạ Linh Tích phải tình cảm bình thường, nàng cứ mãi tự với mình đó chỉ là vọng tưởng thôi, Hạ Linh Tích thể nào chấp nhận nữ tử như mình đâu.



      Hạ Linh Tích là người vĩ đại khiến lòng người thể động như vậy, mà bản thân mình lại bình thường như thế, nhiều năm cố gắng phấn đấu, chỉ là vì có thể giúp đỡ nữ nhân mà mình nhất kia, mà cũng là vì có thể khiến mình đủ tư cách đứng bên cạnh nàng. Nhưng cho dù mình rất cố gắng, cho dù rất có năng lực, cho dù mình có thể giúp nàng xử lý rất nhiều chuyện . . .



      Lâm Diệc Thu vẫn tự ti mà cho là mình thể quang minh chính đại có tư cách đứng bên cạnh Hạ Linh Tích, vì thế tình cảm 6 năm qua vẫn dậm chân ở chỗ thầm mà thôi.



      Là vì mình tự ti mà làm cho tình cảm hai người kéo dài đến 6 năm sau mới sáng tỏ được, là vì trì độn của mình, cứ tự cho là đúng mà khiến Hạ Linh Tích thương tâm.



      Cùng là con thế nào? Nếu sao có thể để ý đến giới tính lẫn nhau chứ?



      Lâm Diệc Thu chửi mình ngu xuẩn, sao có thể vì mình cùng giới tính với Hạ Linh Tích mà tự ti nhiều năm như vậy.



      “Tích, ta ngươi.” Nhìn người chuyên chú lái xe, khi dừng đèn đỏ, Lâm Diệc Thu nhịn được nắm lấy tay Hạ Linh Tích.



      “Tiểu quỷ ngốc . . . .” Hạ Linh Tích nắm lại bàn tay hơi lạnh của Lâm Diệc Thu, quay đầu lại dùng ánh mắt cưng chìu nhìn nàng.



      “Tin tin . . .” Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm kèn inh ỏi, Hạ Linh Tích phục hồi tinh thần lại, tiếp tục chuyên chú mà lái xe.



      “Tích, Tích, Tích. . .” Lâm Diệc Thu vẫn nhìn chăm chú Hạ Linh Tích, miệng vẫn nhàng gọi tên người mà mình , Hạ Linh Tích vẫn chuyên chú mà lái xe, nghe thấy người kia gọi tên mình, độ cung nơi khóe miệng càng lúc càng lớn hơn.



      Nguyên lai những câu thương với ngốc ngốc tiểu quỷ lại hạnh phúc như vậy, sớm biết thế cố chấp mà mãi đợi nàng mở miệng trước đâu.



      “Đây phải là Lâm trợ lý của Hạ tổng sao? Các ngươi cũng tới nơi này ăn cơm?”



      Ngừng xe ở nhà hàng rất có phong cách Trung Quốc, hai người mới vừa xuống xe chợt nghe thấy có tiếng ai đó vọng ra từ sau lưng.



      “Hoa tổng, trùng hợp thế.” Hạ Linh Tích xoay người nhìn người đó, thực thanh nhã mà mỉm cười gật đầu với Hoa Thanh La.



      Lâm Diệc Thu nhìn thấy Hoa Thanh La theo bản năng lui lại từng bước.



      Đùa gì vậy trời, lúc trước là bởi vì vẫn dám nghĩ Hạ Linh Tích cũng thích mình, cho nên mới oan uổng lãnh vài lần tăng ca, tất cả đều là vì Hạ Linh Tích ghen. Bây giờ . . .



      Ta tránh xa nàng ra chút vẫn tốt hơn.



      thầm quyết định như thế, cẩn thận mà giữ khoảng cách với Hoa Thanh La.



      “Diệc Thu phải muốn mời ta ăn cơm sao? Tại sao lâu như thế cũng chưa có tin tức gì?” Hoa Thanh La trêu đùa, nhìn vẻ mặt Lâm Diệc Thu chăm chú.



      “Ách. . . A . . .” Nàng chỉ khách sáo mới vậy thôi được a, sao lại tưởng nó là thế?



      Hoa Thanh La buồn cười mà nhìn Lâm Diệc Thu ngượng ngùng đứng phía sau Hạ Linh Tích, loáng thoáng còn thấy con người mà luôn khiến nàng thấy rất thú vị kia nắm lấy góc áo Hạ Linh Tích.



      Vốn có chút tức giận Hoa Thanh La ở trước mặt mình làm trò khiêu khích Lâm Diệc Thu, trong lòng thầm mắng Lâm Diệc Thu ở nơi nơi luôn “Thông đồng” với nữ nhân khác, bỗng nhiên cảm nhận được áo phía sau bị ai đó nắm lấy, Hạ Linh Tích quay đầu lại phát con người bị mình thầm mắng kia thực đáng mà nắm lấy góc áo của mình, tâm khẽ rung động.



      nhàng nắm lấy bàn tay đó, Hạ Linh Tích trấn an nở nụ cười với Lâm Diệc Thu, quay đầu lại nhìn Hoa Thanh La.



      “Hoa tổng sao luôn có hứng thú với Thu thế? Hay là muốn Thu đổi nơi công tác tới Hoa thị?” Lời của Hạ Linh Tích hề che giấu thân mật giữa mình và Lâm Diệc Thu, hai bàn tay càng nắm chặt nhau hơn.



      “Ha ha, nhân tài như Diệc Thu có thể tới Hoa thị Thanh La đương nhiên là cầu còn được, nhưng biết Hạ tổng có chịu thả người hay thôi.” Giả vờ hiểu được thân mật trong câu vừa rồi, cũng giả như nhìn thấy ánh mắt hai người phía trước tình nhìn nhau, còn có cả hai bàn tay nắm chặt nhau kia, Hoa Thanh La vẫn quyến rũ lãnh đạm đáp lại.



      “Ta rời Tích đâu.” Đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu cưng chìu của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cảm thấy mình như bị tan ra, lại chợt nghe Hoa Thanh La , theo bản năng mà lập tức mở miệng đáp lại.



      Ôi chao? Dường như rất ràng a, Hoa Thanh La thông minh như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra mối quan hệ của ta và Tích rồi.



      Lâm Diệc Thu phục hồi tinh thần lại, có chút luống cuống mà nhìn Hạ Linh Tích.



      Nhìn thấy Lâm Diệc Thu hoàn toàn theo bản năng mà phản ứng lại, Hạ Linh Tích cảm thấy ngọt ngào, ghen tuông hoàn toàn tan biến còn chút dấu vết.



      Nàng đương nhiên hiểu Hoa Thanh La sớm nhìn thấu quan hệ của mình và tiểu quỷ, nàng ta khiêu khích như thế chỉ để thử mình và tiểu quỷ thôi, tuy rằng biết tình cảm của tiểu quỷ đều đặt ở người mình, nhưng thấy Hoa Thanh La khiêu khích tiểu quỷ vẫn nhịn được mà cảm thấy tức giận.



      “Xem ra tại Hạ tổng rất hạnh phúc a, ta đây làm người xấu quấy rầy các ngươi nữa, ta trước a.” Hoa Thanh La lúc này hoàn toàn xác định ràng quan hệ của hai người , nàng nở 1 nụ cười tươi, vẫy vẫy tay liền ra xe của mình.



      Kỳ , kể từ khi hợp tác với Hạ thị, nàng bắt đầu sinh ra hoài nghi mối quan hệ giữa Hạ Linh Tích với Lâm Diệc Thu, cho nên nàng mới thử khiêu khích hai người đó, hôm nay rốt cục cũng sáng tỏ hết rồi, nàng cần gì phải tiếp tục đóng vai kẻ ác thế nữa, dù sao có thể dũng cảm thừa nhận tình cảm như thế cũng rất tốt rồi. Nàng nên chúc phúc cho 2 người đó, phải sao?



      Lâm Diệc Thu có chút buồn bực mà dõi theo bóng dáng Hoa Thanh La, cái người luôn thích ức hiếp nàng kia làm cái quỷ gì.



      “Đúng rồi, Tiểu Thu Thu a. . .” Hoa Thanh La ra xe, bỗng nhiên xoay người lại cười xấu xa nhìn Lâm Diệc Thu, “Nếu ngày nào đó Linh Tích của ngươi cần ngươi nữa, vòng tay của ta luôn hoan nghênh ngươi a.”



      “…” Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy lạnh xương sống, nữ nhân này quả nhiên dễ chọc, so với Tích còn cao thủ hơn.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 7​
      “Tới rồi.”
      Hạ Linh Tích dừng xe, quay đầu nhìn Lâm Diệc Thu.
      Tuy rằng biết ngày mai hai người lại được ở bên nhau cả ngày, nhưng nghĩ đến chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nữa thôi phải chia tay nhau, vẫn nhịn được cảm thấy luyến tiếc nhớ nhung.
      “Ân.”
      Lâm Diệc Thu vẫn duy trì tư thế đối diện Hạ Linh Tích, miệng đáp nhưng thân thể hề nhúc nhích.
      “Tiểu quỷ nỡ sao?”
      Đưa tay vỗ về khuôn mặt Lâm Diệc Thu, nét mặt Hạ Linh Tích trở nên quyến rũ, chứa tình nồng đậm.
      “Ân. . .”
      Bĩu môi thừa nhận, Lâm Diệc Thu đưa tay nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích vỗ về mặt mình kia.
      “Được rồi, ngoan, ngày mai lại gặp a.”
      Hạ Linh Tích , tay vẫn khẽ vuốt khuôn mặt Lâm Diệc Thu.
      “Ân . . . Được rồi. . . Em đây a. . .”
      Lâm Diệc Thu đáp lời, nhưng vẫn ngồi đó, ngay cả động tác mở cửa cũng có.
      “Ân.” Hạ Linh Tích cũng nhúc nhích
      Thời gian qua mau . . . Nháy mắt hơn giờ trôi qua . . .
      “Tích. . . Em phải thôi a. . .”
      “Ân, về ngủ sớm chút. . .”
      Hai người lời và hành động hoàn toàn bất đồng vẫn ngồi yên ghế.
      Lại hơn nửa giờ nữa trôi qua. . .
      Lý trí Hạ Linh Tích rốt cục cũng thanh tỉnh lại, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười giờ khuya.
      Hơn 6h tan sở, ăn tối xong hơn bảy giờ, sau đó lái xe đưa Lâm Diệc Thu về nhà, khoảng tám giờ tới trước cửa nhà Lâm Diệc Thu, nhưng lại ngồi trong xe suốt hơn hai tiếng.
      “Thu, em nên vào nhà .”
      Ai cũng luyến tiếc đối phương nỡ chia tay, cho dù trời dần về nửa đêm.
      Lâm Diệc Thu cũng biết lúc này nên vào nhà, mở cửa xe, chậm rãi nhấc mông ra bên ngoài, nhưng nửa ngày chỉ nhích được đến vài cm. . .
      "Xì"
      Hạ Linh tích nhịn đk bật cười ra tiếng ,nhướng người hôn lên mặt Lâm Diệc Thu ,ôm cổ của nàng cười khẽ.
      " Tiểu quỷ ,sao em có thể đáng như vậy, tôi em nhiều lắm a..."
      "..."
      Mặt Lâm Diệc Thu lập tức đỏ lên,khuôn mặt Hạ Linh Tích kề sát tai nàng ,cứ mỗi câu lại phả khí vào trong lỗ tai .Vì gian trong xe lớn , nên thân thể Hạ Linh Tích dựa hẳn vào nàng, bộ ngực mềm mại chạm vào bả vai của nàng. . .
      " Tiểu quỷ mặt em lại đỏ a.."
      Hoàn toàn chú ý tới điểm dị thường của tiểu sắc lang họ Lâm, Hạ Linh Tích tươi cười sáng lạn, nàng đến rung người khiến bộ ngực tựa vào bả vai Lâm Diệc Thu cọ sát chút..
      " Tích ..."
      Diệc Lâm Thu vòng tay ôm eo Hạ Linh Tích, cố gắng làm cho cả người Hạ Linh Tích ngồi vào người mình, sẵn tay đem cách cửa xe đóng lại.
      " Sao vậy?"
      Để mặc Lâm Diệc Thu ôm mình ,Hạ Linh Tích dựa vào Diệc Lâm Thu, ngón tay vẫn tiếp tục vân vê khuôn mặt người nọ..
      "..."
      Nữ nhân náy là tinh chuyển thế hay sao?
      Diệc Lâm Thu cúi đầu hung hăng hôn lên môi Hạ Linh Tích, cái lưỡi tham nhập đẩy khớp hàm của nàng ra ,tàn sát bừa bãi trong miệng nàng.
      "Ân"
      Khẽ rên rỉ Hạ Linh Tích rất nhiệt tình đáp lại Diệc Lâm Thu ,tay ôm lấy cổ nàng.
      cam lòng như tại, Diệc Lâm Thu buông tha đôi môi Hạ Linh Tích, chút do dự cúi đầu hôn từ cằm chậm rãi xuống cổ, mọi chỗ qua đều lưu lại dấu vết thực ràng. Bàn tay nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh cũng dời ra phía trước, dần dần cởi bỏ nút áo sơmi, lộ ra cảnh đẹp vô hạn bên trong .
      " Thu.. đk đừng hôn chỗ đó, ngày mai còn phải đến công ti"
      Hạ Linh Tích mê man dựa vào chút lý trí còn lại, thốt ra những câu đứt quãng, tay đặt vai Lâm Diệc Thu cũng vô lực đẩy người tàn sát bừa bãi người của mình ra.
      Tuy rằng Hạ Linh Tích dùng sức đẩy mình ra, nhưng Lâm Diệc Thu vẫn lùi lại chút, ánh mắt đầy lửa nóng mà nhìn thân thể giấu bên trong lớp áo sơmi nửa khép nửa mở kia.
      “Thu. . .”
      Bình thường Hạ Linh Tích luôn như tinh tái thế khiêu khích Lâm Diệc Thu, vào lúc này lại xấu hổ đỏ mặt, lấy tay muốn che ngực mình lại, nhưng bị Lâm Diệc Thu bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Diệc Thu liền cúi đầu hôn lên khe hở giữa bộ ngực.
      Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích ôm cổ mình ,để lại dấu hôn nơi bầu ngực, thu bàn tay lại, nắm lấy khuôn ngực hoàn mỹ nấp dưới bra kia. . .
      “Tích. . . Nó lớn, tròn, đáng . . .”
      Kẽ vuốt ve nơi thần bí đó, thanh khàn khàn phát ra khiến Hạ Linh Tích mặt vốn rất đỏ trở nên càng đỏ hơn.
      "Thu...đừng như vậy..."
      Suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Hạ Linh Tích cảm thấy xấu hổ, cau mày nhắm nửa con mắt, thân mình càng ngày càng nóng lên, biết nếu cứ như vậy nữa thể khống chế được, nàng muốn đẩy Lâm Diệc Thu ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, thậm chí lại cực kỳ khát vọng với động tác vuốt ve kia
      Ngượng ngùng nhất chính là nơi bí nào đó dường như ướt đẫm.
      Thở gấp, nắm hai bầu ngực mà bắt đầu xoa bóp, khiến Hạ Linh Tích nhịn được bắt đầu rên rỉ. Chưa đủ cảm giác, tay phải của Lâm Diệc Thu tiếp tục xoa bóp, tay trái luồn ra phía sau lưng, sờ soạng cởi bỏ nút thắt bra, tay phải kéo bra lên ném qua bên, miệng ngậm lấy hạt đậu căng cứng nổi lên đầy khiêu khích. . .
      Hạ Linh Tích bỗng cảm thấy đầu ngực mình chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng bị động tác của Lâm Diệc Thu kích thích phải bật ra tiếng rên rỉ lớn.
      "A...đừng..."
      Cảm giác Lâm Diệc Thu ngậm lấy hạt đậu nổi lên của mình, đầu lưỡi vuốt ve lấy nó, Hạ Linh Tích trong lòng thầm oán giận, tay lại kiểm soát được mà ôm chặt lấy đầu Lâm Diệc Thu ở trước ngực mình, khiến nàng gần sát thân thể của mình hơn.
      Dường như vẫn chưa đủ vẫn chưa đủ, bàn tay trượt dần xuống đến phía dưới, luồn xuống dưới váy, chạm vào nơi ẩm ướt nào đó, Lâm Diệc Thu mỉm cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Tích tóc phủ tán loạn, hai má đỏ bừng, thở gấp, :
      "Tích , ra chị vẫn mẫn cảm như vậy a"
      "Thu...đồ xấu xa"
      Câu vô lại kia khiến Hạ Linh Tích nổi giận, nhưng lại biết làm gì con người đùa bỡn thân thể của chính mình kia, chỉ có thể thực yếu đuối mà mắng ra câu khiến Lâm Diệc Thu nghe xong càng thêm phấn khởi.
      Vốn tưởng rằng Lâm Diệc Thu tiếp tục mấy chuyện xấu xa kia, nhưng đột nhiên nàng lại đứng thẳng người dậy, thu hồi hai bàn tay bận rộn kia lại, Hạ Linh Tích nghi hoặc nhìn, đồng thời trong lòng cảm thấy mất mát.
      "Em..."
      Nhìn chiếc ghế được duỗi thẳng ra, Hạ Linh Tích nháy mắt hiểu được dụng ý của tiểu sắc lang họ Lâm
      Chẳng lẽ phải ở trong xe như vậy sao?
      PS: Chương này H nhàng :))))))))) Chương sau người làm nha :"> xe mà cũng làm được nữa :-( Bật mí cho mấy bạn nghe, mai mốt trong WC hai chĩ cũng làm được :-( Edit xong chảy máo đầm đìa :))))))))))) Vote và cmt chương H đầu tiên cuồng nhiệt lên mấy fans :))))))))))) Càng ngày càng thấy bản thân tuyên truyền truyện H là chính :-( :))))
      Last edited: 16/5/15

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 8
      Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, Lâm Diệc Thu chống tay xuống ghế, nằm lên phía Hạ Linh Tích, từ cao nhìn xuống vẻ mặt ngượng ngùng bối rối của mỹ nhân, lộ ra nụ cười xấu xa.
      “Tích. . . Chị đáng a.”
      Hạ Linh Tích cắn môi trừng mắt nhìn Lâm Diệc Thu, quay mặt thèm nhìn cái tên mang vẻ mặt đắc ý kia. Bất đắc dĩ cảm thấy có ánh mắt cực nóng lướt khắp cơ thể mình, từ cổ, xuống bờ vai, lướt qua bộ ngực, xuống vùng bụng phẳng lỳ, cuối cùng dừng chân ở nơi bí nào đó.
      Lúc này này dáng vẻ Hạ Linh Tích bối rối quả rất mê người, chiếc váy bó sát người bị kéo lên đến bên hông, lộ ra chiếc quần chíp đáng màu trắng che lấy nơi thần bí, nút áo sơmi sớm bị mở toang ra, lộ ra bộ ngực xinh đẹp và vùng bụng phẳng lỳ.
      Lâm Diệc Thu cúi người xuống, hơi thở phả lên nơi bí đó, do dự chút nào mà hôn lên nơi ấy. . .
      “A! Thu, đừng!”
      Hạ Linh Tích nháy mắt bị kích thích như vậy, thân dưới cong lên chạm vào người Lâm Diệc Thu, nhịn được lớn tiếng bật ra tiếng kêu lớn.
      “Tích, chị la lớn quá a, bộ dáng động lòng người như vậy em muốn để người khác nhìn thấy đâu.” (Xấu xa quá >.<)
      Ngẩng đầu xoa đôi môi và cằm bị đụng trúng là đau, Lâm Diệc Thu lại thốt ra câu khiến Hạ Linh Tích xấu hổ và giận dữ muốn chết.
      Nàng biết cách của xe rất tốt, cũng biết cửa kính xe người ở phía ngoài nhìn thấy được bên trong, nhưng Hạ Linh Tích vẫn nhịn được lo lắng bị ai đó nhìn thấy
      Đều là bị tên hỗn đản Lâm Diệc Thu này làm hại, ở xe làm chuyện này.
      Hạ Linh Tích ở trong lòng thầm mắng cái tên hại mình chật vật biết bao nhiêu kia, vừa lo lắng, xấu hổ, giận dữ, nhưng cũng vừa cảm thấy kích thích và phấn khởi.
      "Tích. . .”
      Thấp giọng kêu tên Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu lại lướt lên , ngậm lấy hạt đậu nổi lên bộ ngực, tay cũng an phận mà xoa phía dưới quần lót, nơi ướt đẫm nào đó.
      Hạ Linh Tích bị động tác của Lâm Diệc Thu khiến toàn thân càng thêm bủn rủn vô lực, nơi nào đó càng ngày càng ướt đẫm, Lâm Diệc Thu lại di chuyển xuống dưới, ngón tay cũng dần luồn vào bên trong, nhàng vân vê nơi đó.
      “Đừng, a. . . A. . .”
      Hạ Linh Tích nhắm mắt lại,cau mày, thanh mang theo chút tiếng khóc nức nở, cảm thấy thân thể của mình tràn ngập khoái cảm, sau đó dưới thân đột nhiên lành lạnh, chiếc quần lót che nơi ẩm ướt nào đó bị Lâm Diệc Thu cởi ra.
      chút do dự mà cúi người ngửi mùi hương nơi đó, vân vê, cuối cùng khẽ liếm nơi ấy . . .
      Hạ Linh Tích bị kích thích nắm chặt lấy tóc Lâm Diệc Thu, thân mình cong lên . . .
      "Ân...a... chịu nổi....Thu"
      tay Hạ Linh Tích che miệng mình lại, nhưng thanh nức nở đó vẫn tránh khỏi thoát ra ngoài . . .
      Lưỡi Lâm Diệc Thu tham nhập lấy nơi đó rất nhanh khiến nó nóng hừng hực, tay nàng vân vê nơi đó, khẽ ấn vào . . .
      “A. . . A. . . Đừng. . . Đừng . . . Đừng mà. . . A. . .”
      Hạ Linh Tích bị tác đông kịch liệt đó vờn quanh, sau lúc rốt cục cũng đạt tới đỉnh, thân người cong lên vô lực nằm xuống lại ghế, cả người lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng. Lâm Diệc Thu ôm chặt lấy Hạ Linh Tích thất thần vào người, giúp nàng lau mồ hôi người, rồi lại bị vùng cổ trắng ngần ấy hấp dẫn mà lại lưu lại đó vết đỏ như ô mai.
      “Đáng ghét, em được ức hiếp tôi nữa.”
      Phục hồi lại tinh thần lại, Hạ Linh Tích liếc Lâm Diệc Thu cái, bĩu môi :
      "Tôi mệt chết được, em nếu ức hiếp tôi nữa sau này đừng hòng còn có thể như vậy a.”
      Ách... vẻ mặt của Lâm Diệc Thu nhìn vô cùng quẫn . . .
      Sao lại có người uy hiếp người khác bằng cách này chứ.... :)))
      Vẻ mặt ai oán mà nhìn Hạ Linh Tích, trong ánh mắt lộ ra thông điệp ràng: ta còn muốn.
      Hạ Linh Tích liếc nàng cái xem thường
      “Dù sao cũng được, Em là tên tiểu sắc lang.”
      đúng, nàng là tiểu sắc lang là quá đề cao nàng đó, nàng căn bản là đại sắc lang, con đại sắc lang vẫn thường khoác tấm da dê người. Bình thường thấy, ngờ đụng đến chuyện này cả người đều thay đổi, đúng là con đại sắc lang lừa người mà.
      Trông thấy Hạ Linh Tích có vẻ quả rất mệt mỏi, Lâm Diệc Thu đành phải méo miệng gật đầu đáp ứng, sau đó giúp Hạ Linh Tích mặc quần áo tử tế vào, khóa cửa xe, ôm nàng vào nhà mình ngủ
      Ai, đêm vẫn còn dài, lại có được mỹ nhân trong vòng tay.
      Đáng tiếc, mỹ nhân ấy vì phải trải qua những “hoạt động” mãnh liệt trước đó mà ngủ mất rồi . . .
      đêm dài.....
      Last edited: 16/5/15

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 9
      Tiếng chuông điện thoại lặp lặp lại vài lần ,hai người ôm nhau ngủ chiếc giường rộng lớn với chiếc ra giường trắng toát rốt cục cũng tỉnh dậy . . .

      Hạ Linh Tích mở to mắt mơ màng nhìn chung quanh, khi kịp phản ứng liền chộp lấy di động đầu giường, muốn ấn nút trả lời di động lại bị bàn tay khác đoạt .

      “A lô?”

      Lâm Diệc Thu rất vui mà trả lời, tay kia ôm chầm lấy Hạ Linh Tích, ôm nàng vào trong lòng, trong lòng thực vui mà thầm mắng cái tên chết tiệt nào mà mới sáng sớm quấy nhiễu người khác, hoàn toàn thèm nhìn đồng hồ điện tử treo tường chỉ đến con số 15:13

      Bất đắc dĩ nép vào lòng ngực Lâm Diệc Thu, khóe miệng Hạ Linh Tích cong lên thể vẻ hạnh phúc rất ràng.

      “Hạ . . . Ách, trợ lý Lâm?”

      Người bên kia đầu dây ngây ngẩn cả người, có chút nghi hoặc mà nhìn dãy số mình vừa gọi. . .

      Bấm đúng số mà trời . . .

      “Chuyện gì a?”

      Lâm Diệc Thu kiên nhẫn hỏi. bí thư mới tới bị sao thế này a, chậm chạp lề mề, ngày mai làm qua hỏi bộ nhân chút mới được, sao lại mướn người chậm chạp như vậy làm bí thư chứ, biết tập đoàn Hạ thị luôn luôn chú ý nhất đến hiệu suất sao? là. . .

      Tôi còn muốn ngủ thêm lát, tối hôm qua rất mệt a, chỉ tôi, Tích của tôi cũng mệt chết được? Ai nha, nãy giờ tôi nhiều như vậy rồi, mà bí thư này vẫn chưa gì a

      Bí thư nơi đầu dây bên kia nghe Lâm Diệc Thu hỏi đến câu này lại ngây ngẩn cả người, Lâm Diệc Thu lại càng kiên nhẫn hỏi lại

      “Rốt cuộc chuyện gì? tôi cúp điện thoại a.”

      " Ách...Lâm trợ lý ,tôi chỉ muốn nhắc Hạ tổng 4h chiều nay có hẹn với tổng giám đốc Hoàng Tân Tịnh của tập đoàn Hoàng thị, bây giờ . . .”

      “Cái gì? Có hẹn với tên hỗn đản của tập đoàn Hoàng Sắc, Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục đó à? Tôi sao lại biết chứ? Hủy bỏ hủy bỏ ngay.” (Tội troai Hoàng nào đó quá :)), đụng ngay bình dấm chua)

      Bí thư còn chưa dứt lời bị Lâm Diệc Thu ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra câu, lập tức cúp điện thoại, tắt máy, suy nghĩ chút, lại lấy điện thoại di động của mình, cũng tắt máy luôn.

      Bí thư mới được tuyển vào công ty ở đầu dây bên kia sững sờ mà nhìn điện thoại trong tay, có chút hoài nghi vừa rồi có nghe lầm hay .

      Tập đoàn Hoàng Sắc, Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục?

      Nhớ các tiền bối trong công ty có đồn rằng Lâm Diệc Thu là người tao nhã và có mị lực, có thể hấp nhẫn con nhất công ty, trợ lý lắc lắc đầu, tự nhủ vừa rồi nhất định nàng nghe lầm thôi.

      “Tập đoàn Hoàng Sắc, Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục? Thu, em khi nào đặt cái biệt danh đó cho Hoàng tổng vậy?”

      Hạ Linh Tích dễ bị lừa như tiểu bí thư nọ, nàng biết Lâm Diệc Thu phản ứng kịch liệt như vậy là vì cái gì, cười như cười nhìn người vừa tắt máy hai chiếc điện thoại xong, liền lui vào lòng ngực của mình.

      “Hừ, chị sao lại hẹn với cái tên mầu mị đó chứ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt nhìn chị, em đều muốn đánh chết , mầu mị, khẳng định ở bên ngoài xằng bậy nơi nơi. Người cũng như tên, khẳng định có bệnh lây qua đường sinh dục. . .”

      Ngả đầu vùi mặt cọ cọ vào trong lòng ngực Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu nhớ tới cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục kia, dùng ngữ khí thực khinh thường kêu gào .

      “Ha ha, tiểu quỷ ghen sao?”

      Nở nụ cười mỉm, Hạ Linh Tích chợt nhớ lại những lần hợp tác trước đây với tập đoàn Hoàng thị. _______________

      “Hạ tổng, vinh hạnh cho tôi khi có thể cùng hợp tác với mỹ nhân như thế.”

      Hoàng Tân Tịnh vẻ mặt ái mộ nhìn Hạ Linh Tích, hạ quyết tâm phải theo đuổi cho được mỹ nhân rất tài giỏi này.

      “Ha ha, Hoàng tổng khách khí quá.”

      Hạ Linh Tích nở nụ cười thanh nhã, giả vờ nhận ra ý đồ thực của Hoàng Tân Tịnh.

      Khốn kiếp, mầu mị mà nhìn Hạ tỷ tỷ, có biết xấu hổ hay a, xem nước miếng muốn tràn ra kia kìa. Xã hội bây giờ sao có lắm kẻ như thế vậy nhỉ? Hừ, Hạ tỷ tỷ của tôi bị trúng kế đâu. Nhìn kìa, khó trách phải gọi là bệnh lây qua đường sinh dục, dê như thế, ở bên ngoài khẳng định xằng bậy rất nhiều với con nhà người khác. Còn muốn cua Hạ tỷ tỷ á, mau cút cho đẹp trời . . .

      Lâm Diệc Thu đứng bên cạnh, trong lòng ngừng mà mắng Hoàng Tân Tịnh, lôi tổ tiên mười tám đời nhà ra hỏi thăm thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.