1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cấm Tình - Tử Tử Tú Nhi

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Phiên ngoại Diệp Sương Phi – Mê Mang


      Tôi nghĩ rằng Đường Diệc Diễm thay đổi, hay là tôi thay đổi? Thực ra dường như có gì đó giữa hai chúng tôi, nhưng cũng hẳn là vậy!

      Sau ngày hôm đó, tôi còn gặp lại Trần Huân nữa, nhưng lại ràng cảm nhận được thay đổi giữa tôi và Đường Diệc Diễm. Nên thay đổi hay tôi thay đổi đây, bây giờ ngoài việc đưa đón tôi học, hầu như ngày nào cũng cùng tôi ăn cơm. Thậm chí số thói quen khác của cũng thay đổi, còn ôm tôi ngủ cho đến tận bình minh, vốn dĩ và tôi cũng có gì để , nhưng đôi khi lại “tâm ” với tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

      sai, cho dù thay đổi như thế nào, cảm giác của tôi đối với cũng chỉ có chán ghét chứ hề chuyển biến, cùng chỗ luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu, đau khổ và áp lực!

      Mọi thứ cũng trở nên vô vị!

      Giống như ở bên lúc này đây, tôi cầm đũa trong tay, khó khăn cắn miếng thịt, mà Đường Diệc Diễm ngồi đối diện lại ăn uống vui vẻ, hình như hôm nay tâm trạng của đại thiếu gia rất tốt, hoặc là gần đây thiếu gia đều có tâm trạng tốt? đúng là kỳ lạ! biết gặp việc “phúc” gì, dù sao bây giờ thái độ của đối với tôi so với trước kia cũng dịu ít, ngược lại, tôi cảm thấy được tự nhiên.

      “Ăn nhiều chút, thích con quá gầy!” Đường Diệc Diễm dùng đũa gắp thức ăn cho tôi , khẩu khí bá đạo. Tôi phản bác, trời biết, ngay từ đầu tôi luôn là bộ dáng như bây giờ, tại sao lại thích? Tại sao lại khiến thiếu gia dao động, tổn phí nhiều tâm tư như vậy để ép tôi phục tùng?

      Tôi đờ đẫn nhìn thức ăn trong bát, muốn nhìn vào mắt Đường Diệc Diễm, đầu như muốn rụt vào mai.

      “Em thích Canada ?”

      “Hả?” Tôi hiểu lời , bèn ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìn Đường Diệc Diễm.

      Canada, kì nghỉ sắp tới, chúng ta Canada!” hỏi tôi? Nhưng tôi cảm thấy ngữ khí của giống quyết định nhiều hơn là hỏi. phải hỏi ý kiến của tôi, ràng chỉ là cho tôi biết hành trình kế tiếp.

      Nhưng kì nghỉ sắp tới là sau khi kết thúc kì thi cuối cùng, tôi vốn muốn về nhà thăm ba mẹ.

      “Nhưng… em có hộ chiếu!” Tôi ấp a ấp úng muốn phản bác, chần chờ nửa ngày, vậy mà lại tìm lý do tồi tệ nhất. Vừa dứt lời, tôi lập tức hận thể cắn đầu lưỡi của mình.

      thành vấn đề!” Đương nhiên thành vấn đề, gọi người làm, hơn nữa, còn với tốc độ nhanh nhất!

      “Nhưng…” Bình thường ở cùng khiến cho tôi… Ngay cả ngày nghỉ cũng muốn sao?

      “Còn ba mẹ của em nữa…” Tôi phải với ba mẹ như thế nào đây.

      “Hãy là trường học tổ chức trại hè!” Đường Diệc Diễm nhanh chóng tìm ra cái cớ. Tôi liếc mắt nhìn , bội phục khả năng dối của con người này. Chỉ là căn bản tôi muốn cùng . Nhưng tôi có thể cự tuyệt sao? Tôi cắn miếng thịt, nữa, quyết định của , tôi còn có thể thay đổi sao?

      Sau đó, hai người chúng tôi lặng lẽ ăn, thêm điều gì nữa, tôi vốn có cảm giác ngon miệng, sau khi biết được kì nghỉ hè của mình cũng bị sắp xếp, lại càng có tâm tư mà ăn, trong lòng ngừng suy tính làm sao để có thể thay đổi kế hoạch này, bị bệnh hay là bị thương?

      Sau khi ăn xong, cảm xúc phiền muộn khiến tôi cảm thấy thở nổi, theo Đường Diệc Diễm ra khỏi nhà hàng, biết thiếu gia lại muốn đến nơi nào. Gần đây vẫn đua xe, vào club như lúc trước, nhưng chỉ mình, và bạn bè của cũng thay đổi, đúng hơn, tôi còn gặp được Trần Huân nữa. Từ sau ngày hôm đó…

      Trần Huân và Đường Diệc Diễm xảy ra chuyện gì rồi? Là vì tôi sao?

      Tôi rất muốn biết, nhưng dám hỏi Đường Diệc Diễm. Trực giác mách bảo tôi, tôi phải chịu thêm đau khổ, dù sao ở trước mặt , tôi thể có bất cứ câu hỏi hay ý kiến gì.

      “Lên xe !” Thấy tôi chần chờ đứng ngoài xe, Đường Diệc Diễm liếc nhìn tôi.

      Lại đến chỗ đó, tại sao tinh lực của luôn tràn đầy như vậy?

      Tôi thầm thở dài, ngồi lên xe. Nửa giờ sau, chúng tôi đến quán bar quen thuộc của Đường Diệc Diễm. con cú đêm, hàng ngày tiêu diêu tự tại, sống phóng túng chẳng cần phải lo cái ăn cái mặc. Điều này khiến cho cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Tuy ở trong hoàn cảnh này nhiều lần, nhưng tôi vẫn thể thích ứng được, thậm chí còn chán ghét khí của quán bar, gian mờ ảo nơi đây khiến tôi thể thở nổi!

      Đường Diệc Diễm ngồi sô pha, thích ý uống rượu và nghe những kẻ xung quanh tâng bốc, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như thường lệ. luôn như vậy, dễ dàng đem đám người vây quanh kia biến thành lũ hề, còn bên thích thú hưởng thụ. Tôi nhàm chán ngồi góc, bởi vì đám hề này cùng với những hận thể dính người Đường Diệc Diễm kia, ngay cả góc áo của Đường Diệc Diễm cũng thể chạm tới. Nhưng ngược lại, tôi càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí trước mặt Đường Diệc Diễm họ cũng phải nể sợ tôi vài phần? Bây giờ tôi được xem như “người phụ nữ” của , nhưng lại ngần ngại thân thiết với những khác ngay trước mặt tôi, ra tôi cũng để ý!

      Thậm chí trong lòng còn luôn cầu nguyện, nếu ngày nào đó lại có hấp dẫn , vậy còn gì bằng. Cho nên tôi ghen tị, càng thể ghen tị!

      Liếc mắt nhìn xinh đẹp quấn lấy , có đôi khi tôi nhịn được mà tò mò, rốt cuộc là người thế nào? Ở chung lâu như vậy, tôi đại khái hiểu được tính cách của rất bá đạo, mãnh liệt, trong từ điển của có gì là thể, nhưng có đôi khi, tôi lại mơ hồ cảm giác được giống với vẻ bên ngoài, có lẽ chỉ có thể rằng, người con trai này rất kỳ quái, rất ngạo mạn, ai bì nổi!

      Cuối cùng, mùi nước hoa tràn ngập khắp bốn phía làm tôi chịu nổi nữa! Liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễm, lúc này đại thiếu gia vẫn ôm mỹ nữ, tôi nghĩ rằng cần phải báo cáo với , nhưng căn cứ vào lần giáo huấn trước, tôi kiên nhẫn chen qua đám son phấn này, : “Em toilet chút!”

      Đường Diệc Diễm khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, thản nhiên gật đầu, thuận tay nhận chiếc ly mỹ nữ bên cạnh đưa tới, vô cùng thân thiết ôm mỹ nữ kia vào lòng. Thấy đại thiếu gia gật đầu, tôi xem như có thể “danh chính ngôn thuận” rời khỏi, gần như dùng tốc độ nhanh nhất, tôi cúi đầu thoát nơi khiến tôi hít thở thông này, nhưng bỗng nhiên lại va phải người.

      “Xin lỗi!” Tôi vội vã giải thích, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy người trước mặt. “Trần Huân!” Trước mặt tôi đúng là Trần Huân nhiều ngày gặp, bạn tốt của Đường Diệc Diễm!

      …”

      “Như em thấy, tôi tuyệt giao với rồi!” Nhưng vẻ mặt Trần Huân lại rất bình tĩnh, thản nhiên nhún vai. “Vì em!”

      Tôi nhìn , vì tôi, vì giúp tôi, ngày đó, lúc tôi uống say… “Cảm ơn !” Tôi vẫn còn nhớ mang máng ngày đó giúp tôi giải vây. Tôi nghĩ mình nợ .

      Trần Huân chỉ hừ hừ, nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. “Tôi cần cảm ơn, có hứng thú… nghe chuyện cũ của tôi ?” Trong mắt Trần Huân lên chút khác thường, loại ánh mắt này giống lần mà tôi vô tình phát được. Bi thương, hối hận?

      Tôi có hứng thú sao? Tôi hỏi chính mình, người con trai có bề ngoài hoang dã này rốt cuộc có trái tim như thế nào? người có trái tim khiến người ta khó nắm bắt giống như Đường Diệc Diễm chăng?

      Lúc ý thức được mình lại cùng Trần Huân ra ngoài, tôi ngồi trong xe của . Tôi nghĩ tôi nên chuyện với , thậm chí là cả gặp mặt, nhưng chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ngồi xe của .

      “Em biết ? thời gian dài trước khi tôi quen biết Đường Diệc Diễm, gia tộc nhà tôi nổi tiếng nhất thành phố này. Toàn bộ thương giới đều biết đến gia tộc tôi, đại diện cho gia tộc chính là tiền tài, địa vị, nhưng có mấy ai biết, đây chính là nhà giam bằng kim cương. Chỉ có những thứ hoa lệ lạnh như băng đối mặt với tôi, người hầu gì nghe nấy, thậm chí nếu muốn gặp ba mẹ mình cũng phải hẹn trước… Buồn cười ? Chúng tôi vẫn luôn đơn như vậy! Trong những lần tụ tập của những người quen biết, Đường Diệc Diễm dần dần trở thành trung tâm. Lúc đầu, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nghịch ngợm chút, phung phí tiền bạc của ba mẹ, nhưng sau đó, chúng tôi bắt đầu trở nên thể dễ dàng thỏa mãn, con người khi lớn lên, dục vọng cũng lớn mạnh theo…” Trần Huân đến đây bỗng dừng lại chút, nhàng thở dài, rút ra điếu thuốc từ trong túi, mở cửa sổ xe. “ ngại chứ, đột nhiên tôi rất muốn hút thuốc!”

      Tôi lắc đầu, tôi thích mùi thuốc lá, may mà Đường Diệc Diễm hút, hút thuốc là hình thức tự tử cách chậm rãi. Nhưng lúc này, nếu người hé mở vết thương trong lòng mình cho người khác xem, muốn hút thuốc, tôi có thể chịu được. Dù sao, cũng mở lòng mình với tôi.

      Trần Huân hít hơi, khói từ trong miệng lượn lờ tràn ra, làm cho bộ dáng của thoạt nhìn càng mơ hồ giống .

      biết từ khi nào, chúng tôi bắt đầu chơi đùa với phụ nữ. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khát khao của đám con đó, tôi lại cảm thấy buồn cười. Họ tin rằng mình là chim sẻ có thể biến thành phượng hoàng, ngu xuẩn trả giá tất cả, quá nực cười! Chúng tôi lựa chọn trong số họ, thậm chí còn đùa bỡn trao đổi với nhau. Sau đó chính là đua xe, tất cả làm cho chúng tôi còn cảm giác đơn nữa… Cuộc sống của chúng tôi chính là như vậy, sống phóng túng, hủy diệt cuộc sống của người khác… Cho đến… cho đến khi ấy xuất …” Trần Huân tới đây, tôi bỗng cảm giác được cách ràng giọng nghẹn ngào, thậm chí còn cả tiếng khóc vụng trộm đầy đau đớn trong trái tim .

      ấy tên là Linh Sa, là con của giám đốc xí nghiệp . Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ấy là lúc ấy theo ba tới nhà tôi, cầu xin ba tôi giúp đõ công ty nhà ấy. ấy rất trong sáng, rất xinh đẹp, chỉ lặng lẽ đứng ở đó, cả người đều tản ra mùi hương khiến người ta thấy thoải mái… mùi hương dễ chịu!” Trần Huân chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như chìm đắm trong hồi ức.“Giống như… bách hợp… hương thơm thuần khiết của hoa bách hợp!”

      “Nhưng khi đó, tôi biết quý trọng. Tôi thậm chí còn cảm thấy ấy giả bộ, cái gì mà trong sáng, cái gì mà thiện lương đều là chó má. Vì thế, tôi sử dụng cách đê tiện nhất thế giới để hủy hoại ấy, tôi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để uy hiếp ấy ở bên cạnh tôi, đùa bỡn ấy, thương tổn ấy. Thậm chí vì sĩ diện, tôi còn ném ấy cho Đường Diệc Diễm và đám bạn chơi đùa… Trời biết, khi đó tôi rất hối hận, nhưng buồn cười là lòng tự trọng lại làm tôi cứng rắn chống lại. Còn ấy, vì công ty của ba mình mà chịu đựng tất cả, ánh mắt của ấy khi đó… tôi cả đời cũng thể nào quên được. ấy đờ đẫn nhìn tôi, nhưng lại khiến người ta có thể cảm giác được trong lòng ấy rỉ máu.”

      “Biết ?” Trần Huân dừng chút, quay đầu nhìn tôi. “Lúc ấy trở về, tôi hạ quyết tâm thổ lộ với ấy, muốn cho ấy biết tôi ấy, tôi làm tổn thương ấy nữa. Nhưng… nhưng… em biết ? Ngày đó, ngay khi trở về, ấy ở trong… ở trong phòng tắm tự sát… chết…!” Trần Huân xong muốn khóc thành tiếng, cổ họng lăn lộn, tay nắm điếu thuốc chợt run rẩy, trái tim của tôi cũng trở nên rối rắm. người con trai như vậy… bất cần đời như vậy, thế nhưng đằng sau…

      “Sau đó tôi đọc thư tuyệt mệnh của ấy, ấy bảo tôi đừng gây khó khăn cho ba ấy, ấy dùng mạng của mình để trả cho nhà chúng tôi!… Ha ha ha, hóa ra, ngay từ đầu ấy nghĩ như vậy. Mà chính tôi, chính tôi bức tử ấy, tôi bức tử mình ! Ngu xuẩn nhất, đáng hổ thẹn nhất chính là tôi!”

      Tôi nên an ủi như thế nào đây? Tôi nhìn bộ dạng đau khổ của Trần Huân, muốn an ủi , nhưng tôi có thể cái gì, có thể làm cái gì bây giờ?

      “Cho nên… khi nghĩ đến cảm giác tội lỗi của mình, cả đời này tôi bao giờ thoát ra được. Tôi nhìn thấy Đường Diệc Diễm và em, hai người giống như tôi và Linh Sa năm đó, tôi muốn Đường Diệc Diễm giống như tôi, bức em vào con đường chết, để rồi phải hối hận!”

      Tôi và Đường Diệc Diễm? Chúng tôi giống họ sao? Ít nhất Đường Diệc Diễm cũng giống như Trần Huân, Đường Diệc Diễm… tôi sao? tôi ư? Điều này bất thường, có khả năng, ác ma kia thể nào như vậy được! Đường Diệc Diễm giống với Trần Huân, có khả năng!

      ————————————————————————————————–


      Phiên ngoại Diệp Sương Phi – Giả Bộ


      “Ba!” Đường Diệc Diễm hung hăng siết chặt tay tôi, vừa bước vào phòng, nặng nề tung cước đá văng bình hoa trước mặt, tiếng rơi vỡ quá lớn khiến thân thể tôi run lên, sợ đến mức ngay cả giương mắt nhìn cũng dám. Khắp người Đường Diệc Diễm đều là lửa giận, chỉ mới đứng bên cạnh cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.

      phải bảo được gặp à?” Đường Diệc Diễm kéo cổ tay áo, nặng nề ngồi phịch xuống ghế sô pha, giọng đầy phẫn nộ. Kẻ luôn luôn lãnh đạm như , hiếm khi có thời khắc nào nóng nảy đến như vậy.

      “Bọn em chỉ là tình cờ chạm mặt thôi!”

      “Chạm mặt? Còn ngồi vào trong xe rồi đấy thôi, là xe của so với xe của tôi thoải mái hơn phải ? thích được ở cạnh như vậy hả?” Đường Diệc Diễm cười nhạt, xem lời giải thích của tôi, hừ lạnh: “Lại đây!”

      Tôi liếc nhìn , do dự lát, đành phải thong thả đến trước mặt , đứng yên.

      “Ngồi xuống!” ngồi đó tựa như bậc đế vương, ngón tay chỉ chỉ vào vị trí bên người, tôi lại giống con rối gỗ, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      “Cởi quần áo ra!” Đường Diệc Diễm thậm chí thèm nhìn tôi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phía trước.

      Cơ thể của tôi run lên, muốn làm gì?

      “Bảo cởi ra cơ mà!” Đường Diệc Diễm thấy tôi chịu thỏa hiệp, đích thân tiến đến giật kéo quần áo của tôi, tôi sợ hãi gắt gao túm chặt lấy. “Đừng, muốn làm gì?” Hai mắt đỏ đến dọa người, tôi biết mình lại chọc giận ác ma này, nhưng tôi muốn, thể lại bị giẫm đạp lên tôn nghiêm được!

      “Bây giờ mới biết sợ sao, vậy lúc nghe lời tại sao lại nghĩ đến?” Đường Diệc Diễm chỉ dùng chút sức xé tan áo khoác của tôi, còn chịu bỏ qua, giống như phát điên mà giật mạnh quần áo của tôi.

      muốn làm gì, định ép buộc tôi sao?

      “Bỏ ra, điên à? Buông tay ra!” Bộ dạng của khiến người ta thấy sợ hãi, tôi vẫn chịu thỏa hiệp, Đường Diệc Diễm dùng bàn tay túm chặt lấy hai cánh tay của tôi, đè lại chỗ, khiến tôi thể động đậy.

      “Đường… Diệc Diễm!”

      “Tôi rồi, được gọi cả họ lẫn tên của tôi!” Đường Diệc Diễm hướng về phía tôi rít gào, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt tôi, tôi càng phản kháng lại càng dùng sức đè cơ thể của tôi xuống.

      “Đau quá, bỏ ra!” điên rồi sao?

      “Diệp Sương Phi, sau này đừng có làm chuyện gì chọc tức tôi, bằng tôi cho biết cái gì mới gọi là hủy diệt cuộc đời !”

      “Thế à? Là biến tôi thành hàng hóa rồi đem tặng cho đám bạn của sao? Tôi quan tâm!” Được rồi, muốn điên tất cả cùng nhau điên luôn , tôi để ý nữa, cũng sợ chọc giận ác ma này. vỗn dĩ chính là kẻ thể lý, tự đại, tự mãn, dã man!

      “Diệp Sương Phi, to gan lắm!” Đường Diệc Diễm nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn tôi. “Nhưng còn chưa đủ tư cách đâu, vẫn là học được cách hầu hạ tôi như thế nào trước !” Đường Diệc Diễm phớt lờ phản kháng của tôi, kéo dây lưng của tôi ra. Tôi biết muốn làm gì, nhưng tôi muốn.

      “Buông ra, Đường Diệc Diễm!”

      “Buông ra!”

      “Diệp Sương Phi!” Có lẽ chưa từng thấy tôi phản kháng như vậy bao giờ, Đường Diệc Diễm đè lên thân thể tôi bỗng nhiên dời , tiếp tục gây khó dễ cho tôi nữa, ngược lại, kỳ quái nhìn tôi. “Diệp Sương Phi, lá gan của trở nên lớn rồi phải ?”

      việc tôi dám phản kháng sao? Đó cũng là vì bức tôi!

      Tôi gì, nghênh đón ánh nhìn chằm chằm của Đường Diệc Diễm, trong mắt bỗng có chút kinh ngạc, bỗng nhiên cười cười, buông tôi ra, đứng thẳng người dậy.

      “Diệp Sương Phi, cho là có Trần Huân làm chỗ dựa cho rồi phải ? Tìm được núi để dựa dẫm rồi, chuyện cũng khác ?”

      Tôi biết trong đầu có ý tưởng gì sạch , muốn nghĩ sao cũng được.

      “Diệp Sương Phi, em càng như vậy, tôi càng có hứng thú chậm rãi chinh phục em, chúng ta… cứ từ từ… vui đùa !” Dứt lời, Đường Diệc Diễm đứng thẳng người lên, nhìn tôi từ cao xuống, khóe miệng nhàng cong lên. “ chờ mong đấy, bảo bối!”

      “Ông”Trong đầu là mảnh hỗn độn, tôi liều mạng áp chế nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, gắt gao túm chặt đệm sô pha. Khẩu khí như vậy, ánh mắt như vậy, Đường Diệc Diễm, lại muốn bắt đầu từ thủ đoạn bức bách, dạy dỗ tôi sao?

      oOo

      “Giả bộ?” Tôi kinh ngạc nhìn Đồng Hân. rốt cuộc lời cậu ấy có ý gì. Tôi nghe lầm đấy chứ, cậu ấy vừa bảo tôi thuận theo Đường Diệc Diễm, ngoan ngoãn phục tùng, làm bộ?

      “Đúng, Tiểu Phi, người như Đường Diệc Diễm chính là như vậy, giống như trong tiểu thuyết viết, từ đến lớn, tất cả những người tiếp xúc đều kính sợ gia thế quyền lực của , ngoan ngoãn phục tùng .Còn cậu lại khác với tất cả mọi người, cậu càng phản kháng, có lẽ càng cảm thấy thú vị, càng có cảm giác muốn khiêu chiến, càng cảm thấy cậu giống với người thường, cho nên, vẫn chưa buông tha cho cậu. Nếu vậy tại sao chúng ta học theo những xem như mạng sống kia, có lẽ khi cảm thấy cậu cũng giống như bao đứa con khác, chán ghét cậu chăng?” Đồng Hân nháy mắt mấy cái với tôi. Mỗi lần chịu ấm ức khó chịu, tôi cũng chỉ có người bạn tốt này để bộc bạch. Mà sau khi cho cậu ấy vụ “giằng co” gần đây nhất giữa tôi và Đường Diệc Diễm, Đồng Hân lại đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kì quái cho tôi.

      “Diệp Sương Phi, em càng như vậy, tôi càng có hứng thú chậm rãi chinh phục em, chúng ta… cứ từ từ… vui đùa !”. Trong đầu tôi bỗng vang lên câu của Đường Diệc Diễm. Đồng Hân cũng phải có lý, nhưng…

      Trước mặt kẻ khiến mình chán ghét mà phải giả bộ thuận theo, quả có chút khó khăn.

      Nhưng… là như thế này sao?

      Tôi mếu máo nhìn vẻ tin tưởng tôi của Đồng Hân, trong lòng có góc bắt đầu chậm rãi lơi lỏng…

      oOo

      đâu ăn cơm đây?” Ngồi vào xe Đường Diệc Diễm, tôi liếc nhìn ngồi ở vị trí lái xe. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động mở miệng chuyện với Đường Diệc Diễm mỗi khi đón tôi lúc tan học, cho nên, khi trong mắt xuất chút kinh ngạc, tôi cũng hề giật mình. Tôi thầm nhếch môi, thấy Đường Diệc Diễm trả lời, tôi lại tiếp tục : “ phải muốn ăn cơm sao?”

      Đường Diệc Diễm liếc tôi cái, lúc lâu sau, khéo miệng mới nhếch lên: “ ăn đồ Nhật Bản!”

      “Được thôi!” Tôi cài dây an toàn, thản nhiên cười với Đường Diệc Diễm. Vừa chuyển ánh mắt về phía trước, xe cũng bắt đầu khởi động. Tôi biết là Đường Diệc Diễm thất thần, hình như đây là lần đầu tiên tôi cười với . Tuy rằng phải tình nguyện, tuy rằng biết nụ cười này có phải quá cứng ngắc hay , nhưng tóm lại, tôi vẫn nở nụ cười với Đường Diệc Diễm!

      Bởi vì tôi quyết định nghe theo lời đề nghị của Đồng Hân, thuận theo, phục tùng, để cuối cùng có thể rời !

      Tôi thầm hít hơi, được rồi, cứ làm như vậy , tôi dường như nhìn thấy điểm hy vọng. Cố lên Diệp Sương Phi!

      Liều mạng ngăn chặn chán ghét trong lòng, giả bộ thuận theo là được!

      “Món này rất ngon! … nếm thử xem?” Do dự nửa ngày, tôi vẫn gắp miếng sushi vào bát của Đường Diệc Diễm, thậm chí đôi đũa nắm trong tay còn khẽ rung chút. Đường Diệc Diễm ngồi ở phía đối diện giương mắt nhìn tôi, ánh mắt chăm chú, hơi hơi nheo lại, nhìn đến mức lòng tôi thấp thỏm yên. sợ, phải tiếp tục kiên trì!

      “Các món ăn của nhà hàng Nhật Bản này nghe rất nổi tiếng, quả nhiên mùi vị rất được!” Tôi dùng can đảm tiếp tục . Thần sắc Đường Diệc Diễm khẽ lóe ra chút, gật đầu, “ừ” tiếng, đưa sushi đến bên miệng. Tình cảnh lại lập tức trở nên im lặng. Tôi liều mạng thầm tìm đề tài gì đó, nhưng vì trầm mặc quá lâu, hoặc có thể do chưa từng nghĩ tới việc trò chuyện với , bây giờ tôi mới phát , ra trước kia khi chúng tôi ở cùng chỗ, khí lại nặng nề như vậy.

      “Hôm nay em rất kỳ quái!” Đường Diệc Diễm tỏ ra chút để ý, vừa cúi đầu ăn vừa câu, nhưng lại lộ ra hoang mang trước nay chưa từng có.

      “Vậy sao?” Tôi đương nhiên vẫn làm như bị tổn thương. Mục đích của tôi là vậy. cảm thấy kỳ quái, tôi càng cảm thấy được tự nhiên. Nhưng vì tôi khát vọng tự do, tôi tình nguyện thử, kể cả việc biến mình trở nên xấu hổ, chật vật như thế!

      “Em nghĩ có lẽ nên thay đổi chút. Quan hệ của chúng ta rất ổn, hơn nữa, thời gian qua đối xử với em quá tốt, em hẳn là phải học được cách quý trọng mới đúng!” những lời dối lòng, tôi khẽ hắng giọng, khẩn trương liếc Đường Diệc Diễm cái. biết tôi “biến hóa” như vậy có biểu tình gì.

      Mà phản ứng của Đường Diệc Diễm tuyệt đối nằm ngoài dự kiến của tôi, hừ lạnh tiếng, buồn cười khẽ lắc đầu. “Diệp Sương Phi, em rất thú vị!”

      Thú vị, tôi làm vậy, lại cảm thấy thú vị? Những bám dính lấy trước đây, xem như mạng sống, cũng thấy thích thú ư? Sao có thể?

      biết cái gì sao? Thực ra ngay chính bản thân tôi cũng biết, phải sao?

      “Chỉ cần thích, thú vị cũng hay mà!” Tôi xấu hổ cười cười, trong lòng lại càng ngày càng nắm chắc.

      tệ!” Khoé miệng Đường Diệc Diễm càng lúc càng cong lên, ăn vài miếng thức ăn rồi thản nhiên : “Ít nhất cũng biết được chúng ta có chuyển biến, mặc kệ là tốt hay xấu, phải sao?” Dứt lời, nhìn về phía tôi, ý cười tràn ngập trong đôi mắt. Tôi xấu hổ mỉm cười theo .

      Ác ma này biết là nghĩ cái gì, hay là tôi giả bộ quá miễn cưỡng?

      Dù có thế nào nữa, tôi nghĩ, cũng như kế hoạch của tôi mà cũng như lời , chúng tôi có chuyển biến. Mặc dù biết là tốt hay xấu!

      Tôi vài câu đứt quãng đầu cuối với Đường Diệc Diễm, sau khi ăn xong và ra khỏi nhà hàng, trong đầu tôi vẫn ngừng băn khoăn, thuận theo, thích, rốt cuộc đám con đó còn có thể làm gì nữa đây? Trời ạ, tại sao tôi chút cũng nghĩ ra? Rốt cuộc phải như thế nào mới biểu được rằng mình thích ?

      “Diệc… Diệc Diễm… Còn muốn đâu nữa ? Hay là.. về nhà?” Tôi mở miệng hỏi, cảm giác được giọng mình thậm chí còn run run, tay siết chặt lại, giấu sau người.

      Đường Diệc Diễm liếc tôi cái, lấy chìa khoá ra, ấn nút mở khoá xe. “Về thôi!”

      Tôi theo sau , thầm thở ra hơi, trở về là tốt nhất, dù sao tôi cũng muốn nhiều người nhìn thấy “chuyển biến” hay “kì quái” của tôi. Tôi nghĩ, ít nhất Đường Diệc Diễm cũng vì điều này.

      Nhưng trở lại Thanh Viên, tôi mới nhận thấy ý nghĩ của mình ngây thơ đến thế nào. Hoá ra hai người ở chung mới là xấu hổ nhất. Tôi ngồi trong lòng Đường Diệc Diễm, còn xem ti vi. Tôi ngồi đó mà cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trời ạ, sao cảm giác lại như thể thở nổi thế này. Bây giờ nên làm cái gì đây?

      Trời ơi, chỉ bảo cho tôi điều gì !

      Bản thân tôi còn cảm nhận được cứng ngắc của cơ thể, huống chi là Đường Diệc Diễm ôm tôi. Tôi thử nhàng hô hấp, bình ổn nhịp tim đập cuồng loạn, ánh mắt cũng nhìn về phía ti vi. Nhưng trời ạ, hình ảnh màn hình lại là cảnh đôi nam nữ hôn nhau. Hai bên tai tôi lập tức đỏ lên, trong đầu tự chủ được mà phát ra cảnh tượng tôi và trước đây… Trời ơi, tôi nghĩ cái gì thế này! Tôi khẽ nuốt nước miếng, cảm thấy mình sắp nghẹt thở. định lấy cớ rời khỏi bầu khí áp lực này lát, tôi bỗng nhiên cảm giác được cánh tay Đường Diệc Diễm ôm tôi đột ngột buộc chặt, thậm chí, hơi thở nóng bỏng của còn phả lên khuôn mặt tôi. Tôi giương mắt, bỗng nhìn thấy đôi mắt nhiệt tình nghiên cứu của , ngón cái của vuốt cánh môi tôi, tiếp theo, môi thay thế ngón cái ma sát kia. hôn tôi.

      Cơ thể tôi lập tức chịu khống chế mà trở nên căng thẳng, bất kể bao nhiêu lần, cơ thể vẫn tự chủ được mà bài xích. Tôi theo bản năng lui người về sau, Đường Diệc Diễm nhàng dịch tay kéo lại, tôi lại gắt gao dựa trở về vòng ôm ấp của . Lần này dường như có chút khác lạ, dịu dàng hôn tôi, thậm chí bàn tay vuốt ve cơ thể tôi cũng khác, trước kia luôn thèm để ý đến cảm thụ của tôi, chỉ đơn thuần phát tiết, còn bây giờ, lại ve vuốt. Nụ hôn của , tất cả những tiếp xúc cơ thể của lên tôi đều mang theo dụ hoặc vô cùng sâu sắc!

      “Ưm!” Tay lủi tiến đến cơ thể tôi, tôi nhàng buông ra tiếng thở dài. Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, nhanh về phía phòng ngủ, vừa đặt tôi lên giường, lập tức cởi hết quần áo người, hình như có chút khẩn cấp?

      Tôi nhắm mắt lại, tay gắt gao nắm chặt chăn, thực ra… trong lòng vẫn kháng cự, cho dù lần này cảm giác khác biệt, lần này thậm chí có thể được coi là dịu dàng, nhưng bài xích trong thâm tâm dường như vẫn giảm bớt. Tôi quên người trước mặt mình là ai, càng được phép quên.

      Ngay lúc tôi thất thần, thân mình Đường Diệc Diễm đè ép lên cơ thể tôi. Lúc này nên chuyên tâm chút hơn, coi ác ma này như người đàn ông… tôi !

      “Gọi… gọi tên !” Đường Diệc Diễm nâng người tôi lên, giọng khàn khàn, khẽ thầm bên tai tôi. Thân mình tôi khống chế được mà khẽ run rẩy, lần này là toàn thân tê dại. Tôi mê mang mở to mắt, cảm thấy trước mắt mơ hồ mà lại sáng lạn. Thử cảm thụ ! Nhưng tôi lại cảm giác được loại… khoái cảm trước nay chưa từng có!

      “Diệc… Diệc Diễm!” Tôi thử gọi tên , cảm giác được cơ thể Đường Diệc Diễm ở người tôi khẽ run rẩy chút.

      Đường Diệc Diễm co rúm càng lúc càng nhanh, tôi căn bản thể đuổi kịp tốc độ của , chỉ có thể bất lực ôm lấy đầu vai , vô lực thừa nhận va chạm mãnh liệt này. Khoái cảm xa lạ lan tràn khắp tứ chi. Tôi nhắm mắt lại, sâu sắc cảm nhận loại cảm giác tội ác này, ràng là chán ghét nhưng lại có chút tự chủ được mà hưởng thụ?

      Đây là điều sao, dục và ái có thể tách ra ư?

      “Diệp Sương Phi… A!”

      Tôi và cùng đồng thời thả lỏng thân mình, cùng thở gấp, tuy rằng vẫn nằm, nhưng thân mình lại bị động tham dự vào cuộc “vận động” này. Cảm giác nhớp nháp giữa hai chân khiến tôi thấy khó chịu, muốn xoay người, nhưng Đường Diệc Diễm bỗng đè tôi lại. “Diệp Sương Phi, hình như, càng ngày càng thể thiếu em!”

      Cái gì? Câu tưởng như vô tình của Đường Diệc Diễm lại làm dậy lên trận sóng lớn trong đầu tôi, tôi thậm chí còn bị kích động đến mức muốn đẩy khối cơ thể ngay trước mắt này ra. càng ngày càng thể thiếu tôi? Tôi nghe lầm đấy chứ? Cách làm của tôi lại khiến càng ngày càng thể rời khỏi tôi? Buồn cười! Sao có thể chứ, bây giờ theo , ngay cả khi ở giường, tôi cũng giống con cá chết như từng … Nhưng cái gì, tôi làm tất cả để rồi thể rời khỏi tôi? Tôi sai lầm rồi sao? Đây phải kết quả mà tôi muốn!

      “Em rất… mệt!” Tôi bất an di chuyển thân thể, Đường Diệc Diễm lập tức xoay người, nhưng lại vươn tay ra, ôm chặt tôi vào lòng, bàn tay nhàng mơn trớn vầng trán ẩm thấp của tôi, còn giúp tôi lau mồ hôi, tình ý kéo dài. “Mệt muốn chết rồi phải ?” Trong ánh mắt lại mang theo chút chiều?

      Rối loạn, đây cũng phải là kết quả tôi dự đoán. Diệp Sương Phi, sai ở chỗ nào rồi? Chẳng lẽ tôi và Đồng Hân đoán sai, hoặc là, thời gian còn chưa đủ, có lẽ cần khoảng thời gian dài hơn nữa mới có thể mất cảm giác mới mẻ?

      Tôi khẽ dịch chuyển thân mình, cố gắng để cơ thể tách chút khỏi vòng ôm của Đường Diệc Diễm. Lòng tôi pha tạp ngũ vị. Tiếp tục hay là từ bỏ? Đúng hay là sai? Rốt cuộc Đường Diệc Diễm đối với tôi là loại cảm tình như thế nào?

      Trời ạ, tại sao cảm giác càng ngày càng loạn, chút hy vọng mong manh vừa tìm được cũng hoàn toàn tan biến, nỗi bất an trong lòng lại càng ngày càng rệt…

      ———————————————

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Phiên ngoại cuối -Vận Mệnh

      tuần trôi qua, mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng mà tôi và Đồng Hân dự đoán, càng ngày tôi càng cảm thấy ý tưởng này của mình hết sức ngốc nghếch và ngây thơ.

      thuận theo của tôi, “tình ” của tôi chẳng những làm cho Đường Diệc Diễm nhanh chóng chán ghét, ngược lại, thời gian dây dưa với tôi càng ngày càng dài. Thậm chí còn thường xuyên tặng cho tôi những món quà đắt tiền, khi tâm trạng vui vẻ dẫn tôi chơi khắp nơi, lại càng mong ngóng chuyến Canada sắp tới mà tận tâm chuẩn bị. Cho nên, kết quả là ngoài chật vật ra, tôi cái gì cũng đạt được chứ chưa gì đến tự do mà mình khao khát!

      Nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Sai ở chỗ nào rồi? Hay là biết trò lừa bịp này của tôi? Nhưng cho cùng, tôi vẫn cố gắng ép buộc bản thân mình phải thích ứng, chỉ là thường hay lộ ra vẻ cứng ngắc.

      số việc cho dù ngụy trang thế nào cũng vẫn để lộ ra sơ hở, ví dụ như giả vờ người!

      “Sao thế?” Có lẽ thấy tôi ngẩn người, Đường Diệc Diễm ngồi bên cạnh bỗng quay đầu qua, nắm lấy tay tôi như thói quen, ngón tay nhàng vẽ loạn trong lòng bàn tay. Tôi nghĩ, trong khoảng thời gian này, điều thay đổi duy nhất giữa hai chúng tôi chính là Đường Diệc Diễm bắt đầu đối xử dịu dàng với tôi, thậm chí có đôi khi, còn cố ý làm vài chuyện để lấy lòng tôi. Nhưng kết quả như vậy hề khiến tôi cảm thấy tự hào, ngược lại rất châm chọc. Đúng vậy, việc phát triển hoàn toàn trái với tưởng tượng của tôi, còn có cái gì để mà vui vẻ nữa đây!

      Tôi yên lặng lắc đầu, ngay cả tâm trạng chuyện cũng có, để mặc Đường Diệc Diễm nắm lấy tay mình, tầm mắt từ từ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiết trời xanh thẳm, bầu trời rộng lớn, nhưng nó ở rất xa tầm với của tôi.

      Diệp Sương Phi, từ bao giờ mày lại trở nên thương tâm như thế, còn là mình. Từ bao giờ mày trở nên chết lặng, còn hi vọng. Được rồi, hãy chấm dứt màn “biểu diễn” nực cười này !

      ăn cơm thôi, buổi tối đưa em đến nơi rất thú vị!” Đường Diệc Diễm dường như nhận thấy bất thường của tôi, vui vẻ khởi động xe. Từ trước đến nay, quen với việc tự ý định đoạt, nào có để ý đến quyết định của người khác? Còn về thú vị mà , tôi nghĩ đó là thiên đường của , còn với tôi mà , đó là địa ngục, tôi có thể mong chờ cái gì kia chứ?

      Sau bữa tối thịnh soạn, ngoài dự đoán, Đường Diệc Diễm đưa tôi đến quán bar. vẫn luôn thích đến những nơi ồn ào huyên náo, còn tôi hoàn toàn ngược lại, tôi thể hiểu nổi, chúng tôi khác nhau như vậy, tôi cũng chẳng thú vị, tại sao lại có mị lực lớn đến thế? Tôi nghĩ mình vĩnh viễn tìm được câu trả lời, giống như việc tôi vĩnh viễn thể thoát ra khỏi nhà giam của Đường Diệc Diễm.

      Bị mắc kẹt trong đó, tôi dần trở nên nực cười, trở nên buồn rầu, trở nên tê liệt, người thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của ánh sáng.

      “Thích nơi này ?” Trong tiếng nhạc ồn ào, Đường Diệc Diễm ôm tôi, đứng ở trung tâm của quán bar, tôi đưa mắt nhìn quanh, trang hoàng sa hoa, mọi thứ đều đẹp, thực rất hoa lệ, rất hợp với .

      “Tuyệt lắm!” Tôi đờ đẫn gật đầu, bất giác lui người về phía sau, tôi thích nơi này, cũng như thích thứ mùi khiến cho người ta ngộp thở trong đó. Tôi vẫn luôn ghét nó!

      “Tặng cho em đấy!” Đường Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, phải kiểu ngoài cười nhưng trong cười như trước kia, mà là ý cười tràn ngập trong đôi mắt, nụ cười thực ?

      Tôi giật mình, đầu óc nhất thời vẫn chưa thể tiêu hóa được lời của Đường Diệc Diễm, tặng… tặng cho tôi? Tặng cái gì? Quán bar ư?

      “Đây là quán bar mua, đứng tên em!” Đường Diệc Diễm dường như nhận thấy ngỡ ngàng trong mắt tôi, bèn ôm lấy vai tôi, đôi môi nhàng hôn lên trán của tôi. “Vui ?”

      Quán bar, đứng tên tôi? đúng là hào phóng, quán bar cao cấp như vậy, chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều tiền, tôi phải nên mừng rỡ như điên sao? cho cùng, nếu dựa theo việc sau này tôi làm công bình thường mà tính, chỉ sợ cả đời cũng chẳng thể mua nổi quán bar như vậy. Nhưng bây giờ, tôi cần phải cố gắng gì hết, chỉ cần mỉm cười với người con trai này, ngoan ngoãn nghe theo , tôi nhận được quán bar mà biết bao người ao ước?

      Là mị lực của tôi quá lớn, hay do tôi quá may mắn? Hoặc là, nó được dùng như phần thưởng để biểu thị hài lòng của đối với những biểu của tôi trong khoảng thời gian gần đây?

      Buồn cười, đúng là rất buồn cười! Bỗng nhiên tôi muốn cười to, ngay cả nước mắt cũng sắp sửa rơi xuống.

      Nhìn Diệp Sương Phi, mày nhìn xem bản thân mình lợi hại tới cỡ nào, dùng thân thể, dùng linh hồn, dùng u sầu để đổi lấy vật chất. cần phấn đấu cũng dễ dàng có được những thứ này .

      phải tôi nên vui vẻ sao? Tôi siết chặt tay lại, hô hấp ngày càng nặng nề, nhìn những thân thể điên cuồng xung quanh, những ánh mắt thiện chí có, ghen tị có, mà bất bình cũng có… nhạc dường như cũng bị khoá ở nơi nào đó bên tai, linh hồn dường như muốn thoát ly thể xác, chậm rãi tan , chậm rãi cuộn mình ở trong góc, đóng lại tất cả, muốn nghe, muốn hoạt động.

      “Tại sao, tại sao?” Tôi dán chặt vào tường, lưng dọc theo đó mà từ từ trượt xuống, cuối cùng, tôi vùi đầu lên đầu gối, toàn thân khống chế được run rẩy vì khóc nấc lên.

      Tại sao lại khóc, tại sao lại là tôi, tại sao lại chọn tôi? Tôi vui, chút cũng vui, bị kẻ cường thế như vậy chiếm giữ, tôi thể nào chấp nhận nổi! Cho dù cho tôi tất cả mọi thứ quý giá, tôi cũng cảm thấy vui vẻ, tôi cần, cần tiền bạc đó, quần áo đó, cần trang sức đó, tôi chỉ muốn tự do, chỉ cần ấm áp.

      Đúng vậy, ở nơi này chỉ có rét lạnh và trống rỗng đến vô tận!

      “Hu…” Tôi xiết chặt ống quần, liều mạng co chặt người lại, cứ như vậy , ở nơi có ai, ở nơi hẻo lánh này, hãy để cho bản thân mình được bộc phát tất cả. Chịu đựng, tôi cũng sắp chịu đựng thêm được nữa, sắp thở nổi.

      “Linh linh…” biết qua bao lâu, chỉ biết là nước mắt dần khô cạn, rồi lại tiếp tục ướt đẫm, di động bỗng vang lên.

      Tôi lấy di động ra, vừa rồi tìm cớ chạy ra khỏi nơi hít thở thông kia, trốn trong góc sau quán bar, rốt cuộc cũng nén nổi nỗi bi thương trong lòng, mà lúc này, có lẽ đại thiếu gia lại nhớ đến tôi, nhớ đến món đồ chơi của .

      “A lô!” Tôi nghe điện thoại, áp chế thanh run rẩy xuống.

      “Sao lâu vậy!”

      “Ừm, em quay lại ngay đây!”Tôi khẽ , đầu dây bên kia cúp máy, tôi đứng thẳng người dậy, lau sạch nước mắt, thở đều, nhưng sao làm cho nỗi buồn bực trong lòng tan được.

      Tôi cúi đầu, chật vật về phía quán bar, muốn thời gian trôi chậm chút, nếu có thể dừng lại có phải tốt hơn ?

      Ở khúc rẽ, bỗng có bóng người đột ngột xuất , tôi ngẩng đầu, bất ngờ va vào người đó.

      phải!” Người đó xin lỗi tôi. đôi mắt vô cùng quen thuộc xuất khi cái nhìn đầu tiên va chạm lẫn nhau.

      Trước mặt tôi là người con trai cao lớn, ngoại hình đẹp đẽ, có thể tầm thường. Khi vừa va vào tôi, cánh tay của ta nhanh chóng đỡ lấy thân mình bị ngả ra sau của tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ xin lỗi. Tôi lập tức ngửi được mùi hương thanh mát, rất tự nhiên.

      Tôi căn bản nên nảy sinh tâm ý với bất cứ người con trai nào, đúng vậy, chỉ lần bất cẩn khiến tôi phải gánh chịu hậu quả, hơn nữa còn khiến những người khác bị liên lụy. Nhưng tại sao ta lại có đôi mắt như vậy, đôi mắt giống như của ác ma.

      Đôi mắt kia chỉ lơ đãng nhìn tôi, nhưng thực làm cho người ta cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đường Diệc Diễm.

      Đúng vậy, chính là Đường Diệc Diễm, cũng là đôi mắt ấy.

      sao!”Tôi khẽ , nhàng tách khỏi ta, lui người về sau, lắc đầu rồi thẳng về phía trước. Tôi cảm giác được dường như ta còn muốn điều gì nữa, nhưng tôi dừng lại mà vẫn bước tiếp. Đây chẳng qua chỉ là lần chạm mặt tình cờ.

      thế giới này có rất nhiều người, cho dù là người có duyên phận, cũng bởi vì ngẫu nhiên mà gặp gỡ nhau, giống như nơi bạn sống mỗi ngày luôn xuất những người cùng phối hợp diễn vai với bạn trong cuộc đời mình. ràng gặp gỡ thường xuyên, nhưng có thể vĩnh viễn hiểu nhau, thậm chí chỉ là câu.

      Lí do tôi để ý, cũng suy nghĩ tại sao trong con hẻm sâu này lại gặp gỡ người con trai ấy, là vì thế giới của tôi bị xé nát, tôi còn tâm tư để ý đến những việc ngoài ý muốn kia biểu trưng cho điều gì. Dây dưa với ác ma đủ rồi!

      Mà vận mệnh thường là vậy, lúc bước vào cửa quán bar, trong lòng tôi nghĩ xem nên ứng phó với Đường Diệc Diễm như thế nào, sao có thể nghĩ đến chuyện người con trai tôi vô tình đụng phải kia trong tương lai làm cho tôi vui cười, mà cũng khiến tôi đau đớn.

      Cuộc sống thú vị ở chỗ, bạn bao giờ biết điều gì xảy ra tiếp theo, những bất ngờ gì đến với bạn, còn cả đau khổ cũng là bởi vì bạn vĩnh viễn thể đoán trước được vận mệnh của chính mình.

      =======Hoàn=======

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :