1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cấm tình: Quan lớn thúc thúc,đừng như vậy! - Phương Đường Qo (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: ác liệt làm ủy khuất

      Editor:Trang(pepun1999)


      Túi rác to nằm dưới chân Úc Lương Vãn, hận thể lập tức chạy vội nên hoàn toàn nhìn thấy nó dưới chân của mình.

      Bởi vậy giây tiếp theo Úc Lương Vãn hoàn toàn có phòng bị túi rác to này,chân lảo đảo,toàn bộ thân mình liền té thẳng về phía trước.

      Mà Mục Tử Chính còn hừ lạnh tức giận vì hồi nãy kiêu ngạo, lại té quá nhanh, trở tay kịp cho dù muốn ngăn trở cũng còn kịp rồi.
      Kết quả là chỉ trong nháy mắt, “phanh” tiếng,cả người Úc Lương Vãn bị té xuống đất.

      “A” Úc Lương Vãn hét thảm tiếng,trong lúc nhất thời vô lực nhúc nhích.
      Úc Lương Vãn té với tư thế rất bất nhã,lại phá lệ mất hồn,thân mình nho đều té xuống đất,hơn nữa còn cố tình hét tiếng “A”,ngay cả chút hình tương đều có.

      Cho tới bây giờ,đàn bà hay phụ nữ xuất trước mặt Mục Tử Chính đều là cao quý tao nhã,nhất cử nhất động đều là tỉ mỉ hoàn hảo như thiên kim,khi nào gặp qua tình huống chỗ nào cố kỵ như vậy.

      Đầu tiên là sửng sốt,nhưng sau đó khóe môi mỏng manh lại nhếch lên, haha cười lên,tiếng cười rất lớn,trong sáng thuần túy. Tuy rằng rất êm tai nhưng lại chút nào che dấu cười nhạo, có thể là ác liệt đến cực điểm.

      Bàn tay Úc Lương Vãn nắm chặt thành quyền,hận thể lên cắn chết Mục Tử Chính,nhưng người vẫn còn đau cho nên chỉ có thể tiếp tục quỳ rạp mặt đất nhúc nhích.

      “Này, đứng lên.”

      Đá đá Úc Lương Vãn,Mục Tử Chính thong thả chạy đến trước mặt ,thân mình ngồi xổm xuống,từ cao nhìn xuống ,khóe môi vẫn như trước cực kỳ kiêu ngạo.

      Trước ánh bạc của mặt trăng nổi bật lên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của ,làm cho người ta nhịn được muốn chảy nước miếng,nhưng mà khi cười là dụ dỗ người khác làm cho Úc Lương Vãn thích.

      dám cược rằng cho tới bây giờ Mục Tử Chính chưa bao giờ cười lớn như vậy,nhưng kia là thế nào cũng phải đối tượng để dùng để cười nhạo.

      Mặc dù cười rất tuấn nhưng cũng vui khi lấy làm trò cười.
      Ở độ tuổi như Úc Lương Vãn tư tưởng bắt đầu ngây thơ trưởng thành,biết làm đẹp,lại sĩ diện. Hơn nữa ở trước mặt người khác phái,xấu mặt là chuyện thiên lý tha nhất nên làm sao có thể dung được cho Mục Tử Chính khi kiêng nể gì cười nhạo như vậy.

      cho cười! Hỗn đản, cho cười nữa!”

      Úc Lương Vãn ngẩng đầu lên trực tiếp trước mặt Mục Tử Chính, tức giận la lên,giống như là con thú chiến đấu vì vinh dự và tự do của mình.

      Nhưng Mục Tử Chính là ai? có bao nhiêu bừa bãi,hành vi của có bao nhiêu kiêu ngạo, rất ác liệt ne6nse4 bỏ qua cơ hội được cười nhạo Úc Lương Vãn đâu.

      Bởi vậy tinh quang lóe ra,Mục Tử Chính tiếp tục cười. Tuy rằng là từ cười lớn thành cười nhưng cũng cực kỳ gợi cảm.

      Úc Lương Vãn giãy dụa thân mình nho , cố gắng muốn đứng lên, nhưng mà bên tai ngừng truyền đến tiếng cười của , người lại đau, động tác lại cực kì ngốc, luống cuống tay chân.

      Mắt rũ xuống, cắn đôi môi cánh hoa, Úc Lương Vãn hoảng hốt thu hồi tay.
      Úc Lương Vãn ngồi xuống,hai tay đặt lên chân,đem mặt chôn sâu xuống,tất cả ủy khuất đều khóc ra.

      Tuy rằng Úc Lương Vãn khóc ra tiếng,nhưng đôi vai nho của lại run run lên dù là Mục Tử Chính có biết gì về phụ nữ nữa cũng lúc này có chuyện gì đó thích hợp.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      dungggNhiên Nhiên thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Người con trai cùng ,lần đầu ái muội[1]

      Editor:Trang(pepun1999)

      Này......
      phải đâu? Sao lại khóc?
      ràng chính là hành vi ác liệt,ngay cả đứa cũng khi dễ,thế nhưng đáy lòng của còn trách cứ con là phiền toái,hở chút liền khóc! biết xấu hổ!

      Mím môi,khuôn mặt tuấn tú tươi cười nhanh chóng tản ra. Cho tới bây giờ thông minh như Mục Tử Chính trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, hề biết phải làm thế nào.
      “Này!”
      Các đốt ngón tay của Mục Tử Chính hơi buộc chặt,tay nâng lên do do dự dự hướng đến thân mình của Úc Lương Vãn.

      Cánh tay hữu lực khoát lên vai Úc Lương Vãn nhàng lay,thanh cứng ngắc,giống như người bị ủy khuất là .

      Thân mình Úc Lương Vãn cứng đờ,nghe thanh kia cứng rắn lại có lễ phép,tức giận hừ tiếng, hất móng vuốt của ra,hơi hơi nhích thân mình,cúi đầu tiếp tục…khóc!

      Bàn tay cứng ngắc trong khí,khóe môi mân lên,các màu cảm xúc đan xen nhau trong đồng tử của ,thực phức tạp.

      , chính mình vì sao muốn xen vào ? Thích khóc liền khóc, đó là chính chuyện của , vì sao phải tâm sinh áy náy!

      Mục Tử Chính rất muốn đứng lên, phủi bước , nhưng mà làm sao bây giờ, làm được,hai chân giống như là bị đóng đinh ở đây,hoàn toàn bất động!

      Quên quên , mới vừa rồi chợt cười ra tiếng quả là có điểm đúng, bao nhiêu nữa cũng là có trách nhiệm .

      ◇◆◇

      “Úc...... Lương Vãn?”
      Tay lại lần nữa nhấn lên đầu vai ,động tác của vẫn cứng ngắc. Đây là lần đầu tiên gọi tên , thâm chí có thể là lần đậu tiên gọi tên nữ nhân,hoàn toàn được tự nhiên! Nhưng có biện pháp nào,ai kêu là nữ nhân,khóc nháo là quyền lợi trời sinh của ,còn là tại vì nên mới khóc.

      Thôi vậy,sau này vẫn là nên tránh tiếp xúc với hơn,nữ nhân a,vô luận lớn đều phiền toái! Mục tử Chính cau mày,dưới đáy lòng ngừng phiền toái nhưng vẫn tiếp tục cứng rắn gọi Úc Lương Vãn, lại nghe,tiếp tục gục đầu khóc.
      “Con nhóc kia!”

      Mục Tử Chính vẫn kiên trì gọi nhưng mỗ vật hoàn toàn đáp lại, càng càng kêu càng phát hỏa, để laptop tùy ý nằm cỏ rồi nửa quỳ ở trước mặt Úc Lương Vãn. cường ngạnh nâng mặt ,tay đặt đường cong của sườn mặt dài giống như phím đàn dương cầm, hơi dùng lực đem mặt của Úc Lương Vãn đặt đầu gối của nâng lên,động tác rất nhanh.

      được khóc!”
      híp mắt,hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Úc Lương Vãn, lười quả này nọ,vừa vô lý vừa lạnh lùng quát.

      Lại khóc,khóc nữa tôi liền bắt nạt nha!

      Khuôn mặt mỗ nam nhân vừa lãnh vừa cứng rắn,truyền lại lời cứng rắn,mặt Úc Lương Vãn đều là nước mắt nhìn , đầu tiên là sững sốt,rồi sau đó cái miệng nhắn “Oa” tiếng, thanh của đột nhiên vang lên.

      Sắc mặt đột nhiên cứng đờ,biến đen, gắt gao nắm cằm của ,nhìn thấy oa oa khóc lớn,mày kiếm tuấn tú càng nhăn càng chặt.
      khóc rất lớn,khuôn mặt nhắn đầy nước mắt còn có chút bùn,toàn thân cũng bẩn,cánh tay và đầu gối còn bị trầy,chật vật nên lời,làm người thương tiếc.
      dunggg, Elise TuyenNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Người con trai cùng , lần đầu ái muội [2]

      Editor:Trang(pepun1999)


      Được rồi, con nhóc kia quả có ủy khuất nên mới khóc nháo như vậy......
      Trầm mặc lát, Mục Tử Chính còn biện pháp thuyết phục chính mình, cần khuyên dù sao là chính cố tình gây thôi!
      Buông ra,hai tay Mục Tử Chính cầm bả vai Úc Lương Vãn, dễ dàng nâng đứng lên.
      “Được rồi,phủi sạch

      Mục Tử Chính cúi đầu giúp phủi sạch . Bàn tay giúp phủi những thứ cỏ linh tinh,những vết bẩn,bởi vì quá mức chuyên chú nên cũng có phát vừa phủi lại vừa mang theo giọng điệu dỗ dành. thậm chí còn tưởng rằng,thanh của chính mình vẫn lạnh như trước,lời ý răn dạy , có gì cùng lắm phủi sạch nếu khóc nữa. Mà Úc Lương Vãn, lại bởi vì quá mức khiếp sợ, bởi vậy cũng chú ý tới.

      Úc Lương Vãn ngốc lăng nhìn Mục Tử Chính,ngay cả khóc cũng đều quên, nước mắt ở hốc mắt vẫn còn nhưng lại hề chảy xuống nữa.

      ngờ, tôn quý như thiên thần giống , thế nhưng - đứa con riêng hèn mọn được thương , cúi người cẩn thận phủi sạch cho ?

      Tuy rằng bọn họ danh nghĩa là chú cháu, nhưng thực tế ai cũng cho là cho nên cho rằng xuất phát từ tình thương đối với cháu . Huống chi lại còn giống như người đàn ông biên thái làm sao còn có tấm lòng từ bi đây.

      ◇◆◇

      “Phủi sạch rồi được khóc!”
      Tiếp tục phủi,khẩu khí Mục Tử Chính cực kì bá đạo cầu ......

      Rửa sạch xong, sâu sắc phát trước ngực Úc Lương Vãn có dấu hồng hồng. Híp mắt lại, hoàn toàn có tự hỏi,còn tưởng rằng là tàn hoa gì đó,trực tiếp dùng tay đặt qua…. Hai ngón tay nắm lấy dấu hồng ,giống như loại cỏ mới vừa rồi rửa sạch, hơi dùng sức nắm.

      “A”Úc Lương Vãn sợ hãi kêu ra tiếng,hồi thần,nhanh chóng lui xuống,đau đến nước mắt đều rơi xuống.
      “Lại gọi là quỷ gì?!”

      Mục Tử Chính sửng sốt, kiên nhẫn chất vấn......Tính nhẫn nại của vốn tốt vì rửa sạch cho cúi đầu cực hạn, còn muốn thế nào!
      ,, sắc lang!”

      Hai tay Úc Lương Vãn gắt gao ôm ngực, vừa xấu hổ trừng mắt Mục Tử Chính,vừa khóc,hét lên với .
      Ân? Sắc lang?
      bậy cái gì......”

      Đáy mắt Mục Tử Chính xẹt qua tia kiên nhẫn,cổ họng lạnh như băng đinh răn dạy,nhưng mà lại thấy nhóc mang nước mắt lại xấu hổ đến như vậy, đột nhiên hiểu được tình huống này là gì….

      Xong rồi!

      ra kia phải tàn hoa linh tinh , mà là của , của ......
      giật mình tại chỗ,từ khi mới sinh ra đây là lần đầu tiên đỏ mặt,khuôn mặt tuấn mỷ đước nhuộm bỡi màu hồng,kích thích tê bào và giác quan của .
      “Đáng chết!”

      Gãi gãi cái ót, Mục Tử Chính kịp trầm mặc nghĩ lại, tức giận liền thay thế bằng xấu hổ, vì che dấu chính mình, trực tiếp thấp giọng rủa tiếng.
      , nếu bắt đầu phát dục , làm sao còn mua......”Nội y để mặc!?

      Nắm chặt tay, Mục Tử Chính rống cực kì thông thuận, lại bỗng nhiên ấp úng, bởi vì còn lại bốn chữ kia vô luận như thế nào cũng nên lời.
      dunggg, Nhiên NhiênElise Tuyen thích bài này.

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Oh my god, hết nổi rồi

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Người con trai cùng , lần đầu ái muội (3)

      Editor: Trang(pepun1999)



      lúc này đấy cố ý nếu làm sao có thể làm sao có thể đụng tới ngực… của mà còn biết! Cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc quá gần với nữ nhân nào, hơn nữa, tuổi còn , làm sao có thể nghĩ đến việc này.

      Mục Tử Chính nhìn chằm chằm Úc Lương Văn, đứng bất động tại chỗ. Lần đầu tiên trong đời á khẩu trả lời được, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng xấu hổ đến chết được.

      Đòi mạng! phải chỉ là tiểu nha đầu lừa đảo sao? Chính mình thế nhưng trịnh trọng chuyện như vậy, đem trở thành nữ nhân thành thục mà đối đãi thôi! Cùng lúc đó trong mắt mỗ nam còn chưa thích ứng chuyện này nhưng hai tay ra tư thế bảo hộ, khuôn mặt nhắn trước mặt bị nhuốm sắc hồng.

      cũng còn , cũng đến thời kỳ dậy của thanh niên, đáy lòng có khái niệm về cảm giác nam nữ, biết nhiều cũng biết chút. Nhưng tại ngay cả mắng cũng biết xấu hổ mắng, chỉ như thế còn biết xấu hổ khóc. Nước mắt trong suốt trong hốc mắt ngừng trào ra, Úc Lương Văn xấu hổ rất muốn khóc trừng Mục Tử Chính, nhưng lại dám nhìn , rất xấu hổ.

      Cứ như vậy cho đến khi trăng lên cao, người nam nhân cao ngất cùng ngây ngô đứng tại chỗ, trừng tôi tôi trừng , nhìn xấu hổ thôi, mặt hai người đều có hai chữ ngượng ngùng, lại có ái muội bao phủ tản mát ra sâu kín mỹ cảm mông lung.

      Mục Tử Chính đứng bất động hồi lâu, chịu nỗi cái khí quỷ dị ái muội như thế này, vì vậy cúi đầu ho khan, do dự mở miệng: “…”

      Đúng lúc này, Úc Lương Văn hít hít cái mũi, hung hăng lau nước mắt, nhanh đến trước mặt Mục Tử Chính, nắm lấy tay .

      tưởng… Uy!”

      Mục Tử Chính cúi đầu đếm khoảng cách hai người gần hơn nhưng lúc này Úc Lương Văn lại há cái miệng nhắn hướng tới tay rất là hung hăng, trực tiếp cắn xuống!

      “Con nhóc thối kia! nghĩ đòi mạng?!”

      điệu trầm thấp của người nam nhân lạnh bạc giống như băng lại mang theo tia tức giận, Mục Tử Chính hung hăng quát, đau đến nhịn được lớn tiếng. Con nhóc chết tiệt này, người vẫn còn , nhưng răng lại sắc bén như vậy! Đau đến chết được! Úc Lương Văn gắt gao cắn tay Mục Tử Chính, đến khi có máu tươi chảy ra mới cam lòng muốn dừng lại.

      “Tôi hơn mười bốn tuổi! được gọi tôi là con nhóc!”

      Úc Lương Văn ngẩng đầu sợ chết chống đối, khẩu khí sắc bén, nhưng tiếng ôn nhu của lại mang theo thanh con nít, cho dù dỗi hờn ra cũng mềm, chút cũng có uy hiếp.

      Tương phản, tiếng yếu ớt qua khí lọt vào tai của Mục Tử Chính như gió xuân thoảng qua mang đến chút cảm giác ngứa ngáy. Càng mấu chốt lá khóe miệng của có giọt máu lưu lại, ánh trăng chiếu rọi xuống tản ra mị hoặc thản nhiên. Mục Tử Chính mím môi, hoàn toàn sững sốt. giống như bị ma nhập, tay nâng lên hướng về phía khóe môi Úc Lương Văn. tự chủ được muốn thay lau vết máu đáng tiếc, Úc Lương Văn lại nghĩ lầm là muốn đánh . Vì vậy lui về phía sau, mạnh mẽ bỏ tay Mục Tử Chính ra, Úc Lương Văn oán hận : “Hơn nữa mỗi ngày tôi đều tắm rửa, mới thối! Chỉ có loại nam nhân hề phong độ mới thối, ngay cả tâm can đều thối!”
      Elise Tuyendunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :