1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cấm tình: Quan lớn thúc thúc,đừng như vậy! - Phương Đường Qo (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Hình ảnh nho hài hòa sau hoa viên

      Editor: Trang (pepun1999)

      Đồ dọn dẹp rất lớn và nặng, Úc Lương Vãn phải kéo vào trong hoa viên.

      Úc Lương Vãn đứng lên cỏ hai tay vừa dọn dẹp vừa ngẩng đầu lên nhắm mắt lại hít hơi sâu, trong khí tràn đầy hương cỏ xanh cùng với các màu mùi hoa, vốn có phiền muộn đột nhiên thả lỏng ít…

      “Những cọng rác đáng , chị hai đây đại biểu cho ánh trăng tiêu diệt các em!”

      Úc Lương Vãn thu lại hai tay vừa mới hướng lên bầu trời, vừa dọn dẹp vừa hô lớn.

      Tiếng của mang theo thanh độc đáo kết hợp với màn trời chiều, ý nhị.

      Nhưng điệu trong trẻo của này lại đánh gãy công việ của người đàn ông, đưa say sưa với bản thiết kế hải dương hoàn toàn túm ra. Mục Tử Chính đánh bàn phím bỗng nhiên căng thẳng, nhíu mi, nhìn laptop ngẩng đầu lên.

      Mục Tử Chính ở giúp bạn tốt – Dịch Tự, thiết kế ứng dụng trình tự khoản công nghệ cao, thân hình cao to tùy ý ngồi ở cây cao, đem laptop đặt ở đầu gối, tư thái nhìn như tùy ý, nhưng suy nghĩ lại cực kì nghiêm cẩn.

      Nhưng mà, lúc hết thảy suông sẻ hết sức, Úc Lương Vãn lại xuất

      Lông mi của Mục Tử Chính nhàng run rẩy, thân mình hơi ngồi dậy, rũ mắt xuống, tầm mắt theo thân cây nhìn xuống.

      Thân hình gầy của Úc Lương Vãn liền rơi vào đáy mắt .

      Ánh nắng chiều rọi xuống, đôi mắt mặc nhiễm của Mục Tử Chính đều là hình ảnh ngược của Úc Lương Vãn, thấy thân hình cảu chăm chú dọn dẹp.

      rất gầy.

      Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, đáy lòng Mục Tử Chính tự chủ cảm thán ra tiếng…

      rất gầy, thoạt nhìn so với bạn cùng lứa tuổi hơn nhiều lắm, theo góc độ của nhìn lại tháy vóc dàng rất , nhu nhược, làn gió cũng có thể đem thổi bay.

      Xem , thậm chí ngay cả rác khi dọn dẹp cũng hơi hơi đứng yên, động tác dọn dẹp mặc dù rất thuần thục nhưng cũng có thể nhìn ra gian nan, phải vì khí lực mà là do rác quá nặng .

      Mi lại lần nữa nhíu lại, đối với chính mình nhiều chuyện chú ý, lòng Mục Tử Chính hơi có chút bất mãn.

      êm đẹp tự nhiên chú ý là sao?

      Quên , vẫn là nên làm việc trước, quan trọng hơn!

      Môi bạc theo thói quen lại mím, Mục Tử Chính lại tiếp tục làm việc nghiêm túc.

      Tịch dương chiếu rọi xuống, yên tĩnh tiếng động, người đàn ông trẻ tuổi ngồi cây tư thái làm việc cực kỳ chăm chú. phấn nộn đứng ở dưới tàng cây dọn dẹp, động tác mặc dù gian khổ nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc.

      Hai thân ảnh ràng hoàn toàn tương phản nhau nhưng dưới ánh nắng của bầu trời lại kỳ dị dung hòa vào nhau, đan vào nhau quang cảnh duy mỹ, giống như thế giới chỉ có hai người.

      ---

      Đồng hồ báo thức tí tách, thời gian yên tĩnh lặng yên trôi qua, biết rốt cuộc qua bao lâu, Mục Tử Chính rốt cuộc hoàn thành trình tự thiết kế.

      “Ba” đem laptop khép lại, tùy ý thân duỗi thắt lưng, hai mắt tự chủ tìm thân ảnh của Úc Lương Vãn, phảng phất như trùng hợp, cũng dọp dẹp xong hoa viên.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Friendangel2727Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Người đàn ông như Mục Tử Chính!

      Editor:Trang(pepun1999)

      Hai tay Úc Lương Vãn đưa lên trời duỗi thân ra,hô to tiếng,vui vẻ đứng lên,hoàn toàn là bộ dạng của bé hoạt bát vui vẻ,mà điểm này Mục Tử Chính chưa bao giờ thấy qua….

      Mục Tử Chính giật mình, tay cầm laptop, tay kia đạt lên thân cây,nhìn xuống dưới,động tác ràng lưu loát,tiêu sái tự nhiên. động tác đơn giản nhưng lại cực kỳ có khí chất ưu nhã,mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng.

      Mục Tử Chính rất tuấn tú, điểm ấy ai cũng nhận thức được.
      Nhưng nếu chỉ dùng tuấn hoặc là tuấn mỹ để hình dung đủ......

      Đương nhiên, khẳng định là tuấn. , chỉ có khuôn mặt tuấn mỹ mà hơn nữa là có khí chất lạnh lùng tự nhiên ai có thể sánh được.
      Thắt lưng thẳng tắp cùng với thân hình cao ngất phảng phất loại khí chất tự nhiên. Ánh mắt đen tuyền,đồng tử cực kỳ thuần túy giống như mặc nhiễm ,ưng duệ sáng ngời,giống như có ánh sáng,phảng phất như chỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn thấu người khác.

      Môi của bạc,cùng với thân hình của đều là cùng loại tuyệt mỹ. Bởi vì có thói quen mân môi,thoáng có vẻ lãnh túc cho nên vô hình là tản ra khí thế cường đại…

      Trong thế giới này nếu người đàn ông có thể tản ra khí chất mãnh liết đến nỗi làm người ta xem diện mạo tuấn mỹ của . Như vậy khí chất của ,tài năng của còn xuất sắc hơn bề ngoài của nhiều.

      Có nhiều lúc người ta chú ý đến có bề ngoài hoàn mỹ,khuôn mặt kinh diễm thôi,nhưng mà người ta lại càng bị khí chất độc đáo của hấp dẫn,khí thế của làm cho người rung động thôi. Do đó bề ngoài của bị xem bởi những thứ bên trong của còn tuyệt hơn.

      Người đàn ông như thế này so với người đàn ông chỉ có vẻ đẹp bên ngoài chiều sâu nhiều hơn,nguy hiểm nhiều hơn!
      Mà Mục Tử Chính, chính là người đàn ông như thế này.



      “Ầm ỹ!”
      Mục Tử Chính hơi hơi khơi môi bạc,thản nhiên ra chữ,trong trẻo nhưng lạnh lùng đến mang theo chút cảm xúc, lại hoàn toàn phá vỡ khí yên tĩnh.
      “A!”
      Úc Lương Vãn xoay người,há đôi môi nhắn,theo bản năng thét chói tai tiếng,trái tim nho của cũng bị kinh hách đến,hung hăng co rụt lại.
      “Gọi bậy cái gì? Nhìn thấy quỷ ?!”
      tay chộp lấy túi, tay nắm laptop, Mục Tử Chính đứng trước mặt Úc Lương Vãn tức giận hừ lạnh ra tiếng......

      Phụ nữ đúng là loại sinh vật khiến người chán ghét! Lá gan đều (tiểu nhân) giống như con chuột!!
      “Đúng vậy, tôi thấy quỷ đến!”
      Úc Lương Vãn vỗ vỗ ngực đáp lại Mục Tử Chính,đồng dạng là có tức giận thản nhiên hừ......

      , chỉ có như thế giọng điệu của cao,là vì đột nhiên bị khinh hách nên nhất thời quên thu liễm. Lại có lẽ như nơi này chỉ có hai người bọn họ, nghĩ ngụy trang.

      đột nhiên từ cây nhảy xuống giống như là quỷ hình rồi sau đó lại đột nhiên mở miệng,ngữ điệu lạnh như băng,sắc trời giờ cũng tối, phải là rất giống nhìn thấy quỷ sao?!

      có dự đoán được Úc Lương Vãn thế nhưng lại phản bác,dù là Mục Tử Chính, cũng khỏi sửng sốt.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Gặp lại nhau,hỏa hoa như trước [1]

      Editor: Trang(pepun1999)

      Lúc này giật mình,mấy lần gặp mặt trước tiểu gia hỏa này đều im lặng,có thể trốn liền trốn,nếu phá lệ đối với con nhóc này lưu ý,quả nhiên là thấy được tồn tại của con nhóc này.

      Nhưng là giờ phút này,con nhóc này dám trực tiếp chống đối ,mấu chốt là giọng điệu còn cao như vậy.

      Quả nhiên tiểu nha đầu này kỳ là kiệt ngạo bất tuân nhưng lại ngụy trang thành bộ dáng lạnh nhạt.

      Mục Tử Chính hơi hơi mím môi,đôi mắt lại lần nữa ánh lên tia hứng thú, đứng thẳng tắp,thần thái miễn cưỡng,hơi hơi cuối đầu nhìn chắm chằm Úc Lương Vãn.

      Ánh nắng chiều muốn lặng yên,những tiếng động biến mất hầu như còn,trừ bỏ ánh sáng chiếu rọi ở ngoài,sắc trời muốn tối nhưng Úc Lương Vãn lại thấy được ràng đôi mắt của Mục Tử Chính,chúng nó giống như đôi hắc chui được khảm vào đôi mắt của ,rạng rỡ sáng lên làm cho hết sức chói mắt.

      Đột nhiên , Úc Lương Vãn liền bừng tỉnh lại.
      Đáng chết! vừa rồi thế nhưng đắc ý vênh váo, trong khoảng thời gian ngắn quên thân phận của ! là rất nên !

      Chỉ trong nháy mắt Úc Lương Vãn thu hồi răng nanh lợi trào,xoay người nhặt túi rác to lên, thèm nhìn tới Mục Tử Chính liền xoay người bước .

      Úc Lương Vãn chuyển biến quá nhanh, nhưng lại làm cho Mục Tử Chính cảm thấy cho dù là chính mình chỉ số thông minh cao cũng bị xoay vòng vòng.

      Mím môi nhìn bóng dáng tinh tế của Úc Lương Vãn, dừng vài giây Mục Tử Chính cũng nâng chân lên bước theo .

      Nhưng trăm ngàn cần hiểu lầm, phải muốn theo , mà là đường về cửa lớn chỉ có .

      Có thể nghĩ , Úc Lương Vãn ngu đến mức lại trêu chọc Mục Tử Chính lần nữa. Mà lại cực kỳ ít bởi vậy, lại lần nữa trở về đến yên tĩnh, giống lúc trước hài hòa, mà là, áp lực!

      Đúng vậy, áp lực, Mục Tử Chính biết chính mình là làm sao vậy, cho tới bây giờ hoan hỷ,thanh tịnh, giờ phút này lại cảm thấy im lặng,hơn nữa chán ghét Úc Lương Vãn vẫn lên tiếng!

      Cùng bây giờ cẩn thận chặt chẽ so so sánh với hồi nãy, vẫn ưa mới vừa rồi thanh xuân mà sáng lạn,sinh động lại nhiều sức sống,là năm ấy nên có.

      Đột nhiên Mục Tử Chính cảm thấy,Úc Lương Vãn kỳ cùng rất giống nhau,giống ở chỗ đầu buộc phải ngụy trang chính mình, thể như những bạn cùng lứa có thể khoái hoạt vui vẻ.

      Mục Tử Chính thản nhiên nhăn lại,hơi hơi dừng bước chân,bỗng nhiên cười giảo hoạt.
      “Hắc, con nhóc kia, nơi đó còn rác.”

      Mông lung như ánh trăng,tiếng thấp thuần của Mục Tử Chính bỗng nhiên vang lên trong lúc đó giống như đàn lay động huyền cầm,kích thích khí ngưng lại, tiếng động nhưng lại có ấm thanh nháy mắt tấu ra điệu duyên dáng.
      Ma lọt vào tai Úc Lương Vãn. thầm mím cái miệng nhắn, Úc Lương Vãn cam lòng xoay người......

      Vốn là khi xoay người,Úc Lương Vãn muốn che dấu khó chịu, nhưng tìm ở chung quanh lại như trước có nhìn thấy cọng rác nào, rốt cuộc ngụy trang nổi nữa!

      Rốt cuộc vẫn còn là đứa , lại bị thanh niên trưởng thành trêu đùa.
      đùa giỡn tôi?!”

      Mang theo túi rác to, nhanh đến chỗ Mục Tử Chính,Úc Lương Vãn độ nhiên rất to,trong đôi mắt ràng có ngọn lửa.

      Ngô, vẫn là tính cách như thế này hợp với hơn.
      Gian kế thực được, cực vì vừa lòng nhíu mày cười, Mục Tử Chính vừa phủ nhận cũng thừa nhận,nhưng đáy mắt lại lên tia đắc ý, lại đủ để chứng minh hết thảy!

    4. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Hấp dẫn quá ! Ngồi hóng chương mới thôi :yoyo63::yoyo63::yoyo63: cố lên bạn :5::5::5:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Gặp lại nhau, hỏa hoa như trước [2]

      “ Trứng thối! là trứng thối!”

      “ Ba.” vẫn cầm trong tay túi rác lớn, Úc Lương Vãn ngẩng đầu nhìn Mục Tử Chính, nổi giận đùng đùng đứng lên rống lớn.

      Tiếng hô càng lốn, Úc Lương Vãn lại hướng về phía Mục Tử Chính giơ quyền vào .

      Quyền của hoàn toàn có tiết tấu, hướng về Mục Tử Chính mà chạy đến, cú quyền chứa tức giận càng nhiều hơn là phát tiết, phát tiết uất ức bị đè nén của từ mấy ngày nay đến giờ, cùng với đau xót.

      “ Tôi ghét , đồ chết bầm! Còn có cả nhà , người người đều dối trá lại còn cố làm ra vẻ, còn thích khi dễ người khác! Mỗi người tôi đều chán ghét! Ghét nhất chính là , thoạt nhìn tôn quý phi phàm nhưng chẳng qua chỉ là sói đội lốt người!

      Cái miệng nhắn của Úc Lương Vãn ngừng khép mở, buông tha cho ai,đem lời trong đáy lòng toàn bộ đều ra.

      Có lẽ giây tiếp theo hối hận, hối hận đến nỗi tâm can đều đau, nhưng tại nghĩ giả bộ thêm được nữa, nhịn được!

      Quên , lão thiên gia, ngài coi như phát lòng từ bi, cho con phóng túng buồn bực nhất thời này !

      ------------OOO-------

      “ Này, cái gì đó!”

      Mục Tử Chính cầm lấy cổ tay gầy yếu của Úc Lương Vãn, dễ dàng bao vây , thanh trầm thấp của cũng dương cao.

      Con nhóc chết tiệt, mọi người đều có ở đây,liền dám đối với hô to gọi .

      ghét nhất bị người khác là sói đội lốt người.

      Mắng như vậy còn chưa , giọng còn lớn như thế! Làm sao còn là con nhóc bình thường như thuận gần như hèn mọn kia.

      Được, tốt lắm, con nhóc này lá gan lớn, chính mình đúng là khinh thường .

      “ Tôi chính là vũ trụ siêu cấp vô địch chán ghét, là đồ đại sài lang! Ác ôn!....”

      “ Câm miệng!”

      Môi bạc mân ra đường công thâm lãnh, hai tròng mắt giống như băng, Mục Tử Chính bình tĩnh nhìn Úc Lương Vãn, giọng tự chủ lớn thêm vài phần. ra chỉ có thương hương tiếc ngọc thậm chí còn cực kỳ thô lỗ, ít nhất phải là đối đãi như đứa trẻ nên có.

      có lẽ là trong lòng Mục Tử Chính từ đầu đến cuối chưa từng xem Úc Lương Vãn là đứa .

      Xem ra Úc Lương Vãn và đều là người cùng đẳng cấp, đều cao ngạo độc, đều kiệt ngạo kiềm chế được, đều thiếu ấm áp.

      Nhưng lại giống với ở chỗ, người có sức sống, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, giống cho tới bây giờ cảm xúc, là người đáng buồn, gợn sóng sợ hãi, phập phồng.

      Bỏi vậy, muốn dùng tuổi trẻ để cân nhắc , thầm nghĩ dùng phương thức của để đối đãi với , tựa như đối đãi với bạn cùng lứa tuổi, nếu trói buộc cá tính của , lòng của mất tự do. Như vậy cảm thấy khác với .

      ----------OOO------------

      Rống xong rồi, mắng đủ, phát tiết cũng đủ, Úc Lương Vãn cuối cùng là hậu tri hậu giác nghĩ đến chính mình làm gì.

      Ngẩng đầu nhìn Mục Tử Chính, thấy băng hàn trong mắt, trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại muốn yếu thế.

      Úc Lương Vãn giương cằm lên, “ Hừ” mạnh rồi xoay ngươi rời , là trốn.

      Nhưng mà, qua mau, hoàn toàn nhìn thấy túi rác to dưới chân.
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :