1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cấm tình: Quan lớn thúc thúc,đừng như vậy! - Phương Đường Qo (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Quan hệ Mục gia, rắc rối phức tạp [2]

      Editoer:Trang

      Lầu các cùng tòa nhà tráng lệ đằng kia cùng so sánh với nhau hoàn toàn phải cùng cấp bậc: nó hơn, cũng cũ hơn, nhìn ra được trước kia hẳn là chính là phòng ai thèm dùng,phỏng chừng là vì biết Úc Lương Vãn muốn tớimới sửa sang lại được đôi chút......

      bước tiến lên lầu các, Úc Lương Vãn thậm còn hơi nghe thấy được hương vị của những hạt bụi bặm, làm như là căn phòng cổ vậy.
      Bất quá, Úc Lương Vãn nhưng bất giác ủy khuất, bởi vì thực thích gian lầu các này, lúc trước ở ở nông thôn trụ so với gian lầu này còn bằng, còn phải giống như trước đây sống tốt?

      Hơn nữa, có lẽ trời sinh thích hợp hưởng thụ, cảm thấy trước đây khi sống ở nhà nông thôn quá mức bé cùng độc, giống như thế này, lớn vừa phải, mang theo xa xưa từ hơi thở, có cỗ thản nhiên ý nhị, huống chi nơi này tầm nhìn vô cùng tốt, buổi tối ngẩng đầu còn có thể nhìn đến chân trời, hẳn là rất đẹp......

      Hít vào hơi sâu, Úc Lương Vãn ngồi xuống sửa sang lại hành lý thiếu thôn cách đáng thương, kỳ cũng chính là hai kiện sớm tẩy trở nên trắng quần áo mà thôi.

      Còn có nhất kiện là quan trọng nhất, búp bê vải mà mẹ mua cho .
      Búp bê vải này, Úc Lương Vãn lấy cái tên cho nó, kêu Phốc Phốc, nó mặc dù cũ nát, nhưng lại là vật quan trọng nhất của......

      Ôm Phốc Phốc, ngồi xếp bằng ở giường, nhìn lên trời,khuôn mặt của Úc Lương Vãn nho khuôn mặt, tràn ngập những nét tương xứng với tuổi của .

      nhớ tới mới vừa rồi chú A Vĩ trước khi có lời dặn, an phận thủ thường trong tòa nhà này, lúc còn chút, nên xem , nên dây vào , toàn bộ đều cần chạm vào, cố gắng xem như vô hình là được.

      Tuy rằng chú A Vĩ thái độ xa cách, nhưng lại thấy đáy mắt của có tia chân thành, có lẽ, kỳ là có chút quan tâm ?

      giống người ba kia của , từ đầu đến cuối chỉ nhìn liếc mắt cái!

      Tuy rằng Úc Lương Vãn sớm cần tình thương của ba, nhưng dù sao vẫn là đứa , trong lòng vẫn có khổ sở......

      Hơn nữa, Úc Lương Vãn thực thích nơi này, nếu có thể, đứng ở nơi này, nhưng có khả năng lựa chọn, ít nhất tạm thời có.

      Tuổi của còn quá , phải học,phải đọc sách mới có năng lực biến mình thành cường hãn,nhưng chỉ có nơi này mới được đãi ngộ như vậy.

      Cho nên, cho dù trong lòng muốn, Úc Lương Vãn còn là hề chống cự ở xuống dưới, dù sao từ lang bạc kỳ hồ, ở chỗ nào cũng đều giống nhau.

      Nhưng mà, Úc Lương Vãn lại biết, nơi kỳ là có khác nhau rất lớn, ít nhất năm này vào ở Mục gia, hoàn toàn cải biến cả đời của , nhân sinh trung nhất trọng yếu nhân, vận mệnh an bày, cùng chậm rãi tới gần, từ đó sau, cả đời dây dưa......

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ..........oOo.... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      “Gia gia, gia gia, con nghĩ muốn Baby, ông cho con mua ?”

      Ôm lấy cánh tay của Mục Trọng Lương, bé dính sát ông làm nũng, là Mục Địch Vân, là con thứ ba hòn ngọc quý tay Mục Trọng Lương, cũng là bảo bối duy nhất của toàn bộ Mục gia, đương nhiên, là trước lúc Úc Lương Vãn chưa có đến đây.

      Mục Địch Vân so với Úc Lương Vãn hơn 1 tháng, bởi vì rất được thương cưng chiều vì vậy tính tình kiêu căng ương ngạnh, hoàn toàn là tính tình của đại tiểu thư.

      Ăn cháo, lặng lẽ bĩu môi, Úc Lương Vãn nhịn được dưới đáy lòng phỉ nhổ, lớn như vậy, thế nhưng còn muốn Baby?!

      Chỉ là nụ cười khẽ, Úc Lương Vãn tự cho là người phát , lại biết, trùng hợp bị Mục Tử Chính phát , hai tay cắm túi, từ thang lầu thong thả bước xuống...
      nhimxuNhiên Nhiên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:Quan hệ Mục gia, rắc rối phức tạp [3]

      Editor:Trang

      Theo lầu thang từ cao nhìn xuống nhìn lại, Mục Tử Chính liếc mắt cái liền thấy Úc Lương Vãn, cũng có cố ý tìm kiếm, chính là hiểu , liếc mắt cái liền thấy ......

      Nhìn hành dộng(***************.com) kia Mục Tử Chính tinh mắt vô cùng bắt được khoảnh khắc Úc Lương Vãn đáng làm mặt quỷ, ngẩn ra, bỗng nhiên gian liền hiểu được lại đây.

      Con nhóc này thực thú vị, ràng hẳn là cực kì hoạt bát phản nghịch nhưng trong ngôi nhà này lại cả ngày giả bộ bộ dáng nhu thuận có hiểu biết, nhìn như phản nghịch, kì thực là bo bo giữ mình.

      Thông minh! mới ở tuổi này kỳ thực là tuyệt đối thông minh!

      Mày kiếm vi run sợ, Mục Tử Chính lời xuống lầu, tâm run lên, Úc Lương Vãn nháy mắt cảm giác đến tồn tại.

      Mục Tử Chính bình thường ở nhà, ràng thêm lúc này đây, mới lần thứ ba thấy mà thôi, nhưng lại biết vì sao, thấy khí tràng rất tinh tường, mỗi hồi, chỉ cần xuất , trái tim của liền tự phát tự giác nhảy lên , giống như tim đập nhanh, lại giống như sợ hãi......

      Nhưng là vì sao? ràng cũng chỉ là người bình thường mà thôi, vì sao lại sợ?!

      Các đốt ngón tay hơi hơi buộc chặt, Úc Lương Vãn giống như phục, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn về phía Mục Tử Chính......

      “Đông” chút, trái tim hung hăng vừa kéo,dũng khí của Úc Lương Vãn, cùng Mục Tử Chính nhìn thẳng vào nhau, nháy mắt biến mất hầu như còn.

      Được rồi, là nhát gan, ngay cả liếc cái đều thấy đảm chiến!

      Nhưng là trách , là có vấn đề, xem, tầm mắt ràng cực đạm, lại giống như độ kim quang rạng rỡ, làm cho hai mắt phát đau!

      Người bên ngoài đối đãi với loại này còn chưa trưởng thành đứa , bao nhiêu đều từ thiện điểm sao? Nhưng , thậm chí trước sau như lãnh ngạo bừa bãi!

      Người đàn ông này rất nguy hiểm, Úc Lương Vãn rất ràng, hơn nữa biết được thân phận của sau......


      lên? Mau tới đây ăn cơm, nghe Trương tẩu con tối hôm qua lại thức đêm , mẹ gọi đầu bếp riêng nấu canh, con mau tới uống.”

      Người chuyện là Đỗ Oánh, mẹ của Mục Tử Chính, bà cười hiền lành, mặt mày hoàn toàn đều là đối với con kiêu ngạo cùng tự hào.

      “Con trai lập nghiệp hết sức, vất vả chút cũng là đương nhiên.”

      Thanh vang lên,giống như đồng ý Đỗ Oánh cưng chiều, Mục Trọng Lương thanh nghiêm khắc, nhưng đáy mắt đầy ý cười, lại như thế nào tàng đều tàng được.

      Biểu của Mục Trọng Lương này, liền hoàn toàn nhìn ra được, Mục Tử Chính ở trong nhà có được bao nhiêu coi trọng .

      Cũng , chỉ nhàng gật đầu cái, Mục Tử Chính thong thả đến trước bàn ăn, kéo ghế dựa ra, thế nhưng lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Úc Lương Vãn, cực kì tự nhiên, nhìn như tùy ý ngồi xuống, Úc Lương Vãn lại biết, là cố ý !

      Này trừng mắt tất báo lòng dạ hẹp hòi nam nhân!

      thầm dưới đáy lòng than, nhanh chóng buông muỗng. “Đằng” đứng lên, Úc Lương Vãn bất chấp ghế dựa phát ra tiếng vang, ném câu “Con thượng phụ đạo ban ”, cất bước liền .

      Đối với Mục Tử Chính người như thế, Úc Lương Vãn thực xác định, thể trêu vào, càng thể tới gần, bởi vậy chỉ có chữ -- trốn!

      Nhiên, ở nhấc chân hết sức, giống như vì chứng minh chính mình phải chạy trối chết, Úc Lương Vãn lấy dũng khí, trừng mắt nhìn mắt Mục Tử Chính, rồi sau đó, đặng đặng đặng chạy trốn......

      Bạc môi theo thói quen nhếch lên, thản nhiên dừng ở người Úc Lương Vãn, Mục Tử Chính nhìn như chút thay đổi, ánh mắt gian, kì thực lại nổi lên chút hứng thú.

      Trốn ? ràng sợ hãi còn liều chết thừa nhận? Con nhóc thú kia, nếu là tốt hảo bồi chơi chút, Mục Tử Chính ba chữ, tựu đảo quá lai tả!
      Friendangel2727Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cấm tình: quan lớn thúc thúc, đừng như vậy!

      Chương 9: Quan hệ Mục gia, rắc rối phức tạp[4]

      Editor: Trang(pepun1999)

      “Quả nhiên là con bé hoang dã nên có giáo dưỡng như vậy!” Hứa Yên Bình cười trào phúng cố ý to lên để mọi người nghe thấy, ngôn ngữ và lời của bà ta cực kỳ sắc bén. Bà ta là phu nhân của Mục gia lão nhị Mục Hách Vũ, mẹ của Mục Địch Vân.

      “Ai nha chị hai, người ta sống là tạm bợ, từ ở nông thôn lớn lên, mẹ lại ti tiện hạ lưu…”

      Nghe những lời tốt, mặc dù sớm thành thói quen nhưng trong lòng Úc Lương Vãn vẫn có cách nào dễ chịu được!

      Úc Lương Vãn bước cực kỳ kiên định với thắt lưng thẳng tắp nhưng tay lại nắm chặt thành quyền. Nhưng lớn lên thiếu thốn, đủ dinh dưỡng nên so với bạn cùng lứa thân hình của hơn gầy hơn, nhìn như vậy tưởng chừng là ngọn gió cũng có thể đem thổi .

      Đáy lòng của Mục Tử Chính xẹt qua tia cảm xúc hiểu, tầm mắt của tinh tường lưu chuyển trừng mắt với chị hai và chị ba.

      “Chị Trương dọn dẹp , tôi muốn chỗ khác tìm bầu khí trong lành hơn, ở đây chị hai và chị ba như cái máy phun nước!”

      Tuỳ ý để muỗng xuống cùng với tiếng “Ba”, Mục Tử Chính đứng lên ra cửa lớn để lại cho mọi người bóng dáng cao ngất.

      “Tiểu Tứ con đâu?”

      Đỗ Oánh đứng lên đau lòng nhìn bóng dánh Mục Tử Chính, bà nâng con như nâng bảo bối nhưng miếng điểm tâm nó cũng chưa ăn lại liên tiếp nhịn nhiều ngày như vậy làm sao chịu nổi?

      “Tiểu Tứ vất vả mới ở nhà ăn được bữa cơm. Các người biết tiểu Tứ ghét nhất đàn bà nhiều vậy mà còn ngồi đây nhảm nhiều như vậy!”

      Bộ mặt tươi cười lúc nãy khi đối mặt với Mục Tử Chính hoàn toàn tiêu tán.

      “Ba” Mục Trọng Lương vỗ mạnh cái bàn, ngay cả râu cũng dựng thẳng lên.

      “Con bé Lương Vãn kia có làm sao? Tôi thấy nó cũng rất được, ít nhất biến nhác giống như các người, phút bình an các người cũng cho, làm cho người ta phiền lòng!”

      Hứa Yên Bình cùng Thiệu Dong Phương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi, thậm chí giận còn dám chứ đừng mở miệng cãi lại!

      Toàn bộ Mục gia ai lại biết chú tư Mục Tử Chính là người thể chọc.

      chỉ được thương mà còn có năng lực và khả năng của nữa.

      chỉ mới 21 tuổi mà tốt nghiệp nhờ luận án nghiên cứu sinh. Vừa mới về nước tháng làm công ty ở C thị phái triển ngừng, các quản lý ngành giao lưu cũng hướng đến nịnh nọt.

      Mục Trọng Lương nổi giận như vậy cũng chỉ vì đau lòng chưa ăn gì.

      Mục Trọng Lương rất được xem trọng, được quốc gia bầu làm thượng tướng-danh hiệu quân hàm có cấp bậc cao nhất. Huy hiệu vai ông là màu vàng của cành ô liu thêm ba ngôi sao chứng tổ thân phận vô cùng tôn quý. Ông có bốn đứa con trai, con trai đầu là Mục Trạch Giai có chức cao quyền trọng, ở ngoài tỉnh hàng năm đều về nhà. Con thứ hai là Mục Hách Vũ là thiếu tướng quân khui cùng vợ là Hứa Yên Bình có đứa con là Mục Địch Vân. Con trai thứ ba là Mục Hách Xa Vợ là Thiệu Dong Phương có đứa nào.

      Mục Trạch Giai là do vợ trước của Mục Trọng Lương sinh ra, bà vì khó sanh mà chết. Còn Mục Hách Vũ cùng Mục Hách Xa là do vợ hai ông sinh ra nhưng và mệnh yểu sinh Mục Hách Xa bao lâu liền mang bệnh nặng lìa đời.

      Mục Tử Chính là thứ tư vốn là được thương nhưng mà từ lại thông minh như thần đồng. Cấp hai chỉ tự học năm liền nhảy thẳng lên đại học.
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Friendangel2727Elise Tuyen thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10:Gặp nhau ở sau hoa viên,cố ý làm khó dễ [1]

      Editor:Trang(pepun1999)

      Khi Mục Tử Chính 18 tuổi,khi người bên ngoài sầu khổ bôn ba cũng tốt nghiệp đại học nhờ luận án nghiên cứu sinh.

      Từ đến lớn Mục gia đều xem là nhân trung chi long, nghiệp của trải qua rất trôi chảy,có thể là được trời ban.

      Có lẽ từ nhảy lớp nên bên người có bạn bè cùng lứa tuổi. Trí tuệ của cũng vượt xa so với người khác,tính tình luôn lạnh nhạt,trong trẻo nhưng lạnh lùng kiệt ngạo,còn ít lại quái gở. Nhưng mà khi mở miệng lại rất sắc bén giống như gươm đao làm cho người ta thể nào phản bác được.

      Nhưng càng lãnh ngạo mọi người lại càng thích nhất là ba của . Mục Trọng Lương là người đứng đầu Mục gia,cực kỳ thương . Tuy rằng bình thường ông rất nghiêm túc nhưng mỗi khi đối mặt với khóe mắt đều là ý cười,bộc phát tình thương của người cha hiền lành.

      Còn những người khác hoặc sợ hãi hoặc kính nể,lấy lòng….Bất kể là xuất phát từ mục đích gì nhưng vẫn cực kỳ chú ý , thích đên tôn sùng.

      Người như Mục Tử Chính có lẽ là trời sinh phát ra ánh sáng như thế,làm cho mọi người chú trong mà Úc Lương Vãn lại đối xử với hoàn toàn trái ngược.

      Hai người ra rất bất đồng như hai đường thẳng song song,cuôc đời này nhất định thể tương giao. Nhưng vận mệnh chính là kỳ quái như thế, nó chẳng bao giờ an bài theo lý. Nháy mắt cái có thể đem vận mệnh an bài đến long trời lỡ đất giống như Úc Lương Vãn



      Ngày trôi qua là mau,nháy mắt cái,thời gian trôi qua hơn tháng,Úc Lương Vãn bình yên sống ở Mục gia.

      Ở Mục gia tuy rằng ngày ngày thoải mái vì vật chất có thừa,mỗi ngày phải lo tiền học tập nhưng Úc Lương Vãn vẫn lo lo sợ sợ như trước bởi vì mỗi này đều nơm nớp lo sợ,phải đối mặt với bác hai Hứa Yến Bình chế nhạo quở trách,còn có người mẹ danh nghĩa Thiệu Dong Phương, phải thời khắc lưu ý.

      Vì Úc Lương Vãn là con riêng,khi thấy đồng thời nhắc Thiệu Dong Phương chồng của bà ta từng…Cho nên đối với Thiệu Dong Phương trừ bỏ hận vẫn là hận.

      Bởi vậy, chỉ cần có cơ hội, Thiệu Dong Phương tìm biện pháp ép buộc Úc Lương Vãn. Vì Úc còn lại thế đơn lực bạc, giống như như con thuyề trôi dòng sông rộng lớn, nên cho dù muốn, trừ bỏ thỏa hiệp, cũng còn biện pháp nào khác?!

      Giống như hôm nay.
      Thời gian chạng vạng,Úc Lương Vãn học bổ túc trở về,chưa bước vào đại viện Thiệu Dong Phương xuất .

      “Tôi chị Trương a, người hầu đều làm việc như thế nào?!”
      Thiệu Dong Phương đứng ở bậc thang cùng,hai tay xoa thắt lưng,giống như vú lấp miệng em,hung hãn trừng mắt với chị Trương- tỉa hoa cỏ trong đình viện.

      “Tam thiếu phu nhân.”

      Chị Trương thu hồi kéo đên chỗ Thiệu Dong Phương,tuy rằng lòng muốn nhưng mặt lại tươi cười ấm áp,lễ phép .

      Bà làm việc ở Mục gia nhiều năm , tất nhiên là đều hiểu tính tình của người trong nhà này, cũng biết xem sắc mặt người ta làm việc mà chỉnh đốn đại viện, chị Trương rất ràng vị tam thiếu phu nhân trước mặt này là tới càn quấy.

      Tuy rằng hoàn toàn biết lại làm sai cái gì, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ hèn mọn, mặc cho bà ta xử lý, nếu , kết cục chỉ thảm hại hơn!

      “Sau hoa viên là ai ở quét tước? Mục gia chúng ta cho các người tiền công cũng phải là để cho các người nhàn hạ ăn trực!”
      Friendangel2727Nhiên Nhiên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11:Gặp nhau ở sau hoa viên, cố ý làm khó dễ [2]

      Editor:Trang(pepun1999)

      “Là ông Vương.”

      Chị Trương tiếp tục mỉm cười giọng đáp lại,nhìn Thiệu Dong Phương hỏi thử: “ biết trong hoa viên có gì ổn.”

      Hai ngày trước ông Vương sửa cái giá để hoa trong đình viện, cẩn thận ngã xuống từ ghế,bị gãy chân,bây giờ ở nhà tịnh dưỡng,mà Mục gia tạm thời chưa kịp tìm người thay ông làm việc,bởi vậy giờ việc của ông ta là chị Trương phụ trách.

      “ Có gì ổn? Bà thế nhưng lại hỏi lại tôi?! Chính bà tự xem, ở đây bẩn thành như vậy , tôi xem nha, chỉ sợ ngay cả hoa tàn lá rụng năm trước đều còn ở đây!”

      Vô tình quét mắt qua Úc Lương Vãn, Thiệu Dong Phương chỉ vào mũi chị Trương tiếng mắng càng lớn, giống như là bị ủy khuất rất lớn.....

      “Buổi chiều hôm nay tôi muốn tản bộ nên vừa vào hoa viên thế nhưng còn tưởng rằng mình vào đống rác đấy! Bẩn thành như thế kia,giống như là cả tháng cũng chưa quét tước! biết nếu là để người ngoài thấy được còn Mục gia ta quản người hầu thế nào nữa!

      Úc Lương Vãn đứng ở bên quả thực là quen nhìn bộ dáng vênh mặt hất hàm của Thiệu Dong Phương nhưng lại biện pháp chỉ có thể cụp đầu xuống,lẳng lặng nghe.

      Quên , vẫn là chờ bà ta phát tiết xong rồi, bà ta lại vô thanh vô tức trở về .

      Nhưng mà, Úc Lương Vãn vẫn còn quá mức đơn thuần, biết, lời của Thiệu Dong Phương này hoàn toàn đều là ý ở trong lời......

      “Tôi đây ngày mai quét tước lại, cam đoan nhất định sạch .”

      Chị Trương nắm chặt cây kéo trong tay,lòng bà nhịn được bất đắc dĩ thở dài,ông Vương rời ,bà chỉ còn lại người,việc là nhiều lắm. Nhưng bất quá ông Vương mới có hai ngày nơi đây làm sao có thể bẩn như vậy?
      Nhưng là tam thiếu phu nhân lên tiếng ,cho dù chỉ là có hạt bụi cũng là bẩn như lợn a!

      “Ngày mai , được! Bà lập tức dọn dẹp cho tôi!”

      “Tôi còn phải nấu cơm,nếu nấu,lão gia trở về thể ăn cơm đúng giờ,tôi đây….”

      Chị Trượng cúi đầu,càng thanh càng ,bên trong mang theo cầu xin nhưng mà Thiệu Dong Phương là cố ý làm khó dễ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho bà.

      Quả nhiên......
      được, lập tức , tôi còn muốn tản bộ giải sầu!”
      Giải sầu?
      Bây giờ sắp đến giờ cơm,Mục gia ăn cơm đúng giờ vô cùng bà ta làm gì còn thời gian để tản bộ!
      “Bà có nghe thấy ? Mau cút quét tước, nếu tôi lập tức khai trừ bà!”
      “Tam thiếu phu nhân, tôi cầu......”
      “Tôi !”

      Úc Lương Vãn ngẩng đầu lên,mở miệng lên tiếng.

      Nghe thế, Úc Lương Vãn xem như hoàn toàn hiểu được. Kỳ , Thiệu Dong Phương nãy giờ chính là diễn trò cho xem, biết chính mình cùng thím Trương sai, bởi vậy cố ý lợi dụng điểm này, bức thể đứng ra.
      “Vãn tiểu thư”
      “Thím Trương, thím nấu cơm , con thay thím quét tước.”

      Đem túi sách đưa cho chị Trương, thấy vẻ mặt áy náy của bà, Úc Lương Vãn đối với bà cười trấn an:“Trương trưởng quan yên tâm, con cam đoan hoàn thành công việc!”

      xong đợi chị Trương trả lời, cũng xem Thiệu Dong Phương, cầm lấy dụng cụ dọn dẹp, Úc Lương Vãn cất bước vào trong hoa viên, đến nơi Mục Tử Chính cũng vừa mới tới.
      Friendangel2727Nhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :