1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 34: Xảo trá

      Edit: Thùy Linh

      Beta:yunafr



      Lần nữa trở lại trường học, đối với những con người và cảnh vật nơi đây còn cảm giác. ràng vẫn là cảnh trí xưa cũ, vẫn là cây ngô đồng hiền hòa đó, nhưng là tâm và cảnh còn đồng điệu, trong mắt giờ đây, mọi thứ khoác lên phong vị mới mẻ. ra là chẳng qua phong cảnh trong trường học vẫn tĩnh tại như vậy nhưng trong lòng có cảm giác ngọt ngào xen lẫn khe khẽ bất an, cũng là cảm động mới lạ, còn có chút phiền muộn.

      “Oa! Miên Miên, cậu lớn như vậy còn thích thời trang mắt gấu mèo!” Nữu Nữu tới, giật mình nhìn vào mắt , gào to lên.

      nhìn thấy ánh mắt chua xót của Nữu Nữu, mê man nhìn, bất đắc dĩ : “Tối hôm qua mình mất ngủ! tại mắt hơi đau thôi!”

      “Chết mất thôi… Cậu cũng biết lấy đá mà chườm lên sao??? Con đại ngốc! theo mình!” Nữu Nữu kéo tay , ra ngoài cửa.

      Trong phòng y tế của trường, Nữu Nữu cầm túi đá chườm trong tay, áp lên khuôn mặt , từ từ di chuyển, nhàng vuốt ve: “Dễ chịu hơn chứ?”

      Xúc cảm lạnh như băng từ từ lan tỏa, khiến cho căng thẳng trong hốc mắt từ từ được buông lỏng xuống, quả thực thoải mái.

      “Đúng rồi, cậu bị dị ứng rượu giờ sao chứ?”

      “Dị ứng rượu á?” Là sao? tội nghiệp cho phản ứng quá nhạy với rượu, khi uống vào liền lập tức biết trời đất luôn.

      “Đêm đó, thầy Tần bế cậu đỏ mặt bừng bừng rời mà. là do dị ứng với rượu, muốn đưa cậu về nhà nghỉ sớm đấy.”

      "Ha ha. . . . . ." cười cười, tiếp tục "Ha ha, có chút dị ứng, có chút, có chút. . . . . ."

      Nữu Nữu khuôn mặt vẫn đầy nghi ngờ: “Mấu chốt là ngày đó mình căn bản cũng có cho cậu uống qua rượu a, tất cả đều là nước trái cây cơ mà!”

      có chút chột dạ nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Là mình cẩn thận uống ly… haha…”

      Nữu Nữu gật đầu cái: “Vậy cũng đúng, lơ tơ mơ gà mờ như cậu cẩn thận uống phải rượu cũng lạ! Chỉ là, cậu dị ứng rượu sao lại nghiêm trọng đến thế này? Cư nhiên lại để lại những vết xanh xanh tím tím cổ nhỉ?” Nữu Nữu cúi xuống, kéo cổ áo của ra, tỉ mỉ quan sát: “Lần đầu tiên mình biết dị ứng rượu lại có thể để lại những vết thương thế này cơ đấy!”

      Trong lòng kinh hãi, vết bầm tím cổ đó, phải là do cắn sao. giữ chặt lấy cổ áo, mất tự nhiên : “Cái đó với mình… có chút nghiêm trọng, ha ha… ha ha…”

      Nữu Nữu lúc này mới bán tín bán nghi gật đầu, vẫn quên dặn dò : “Về sau, khi nào muốn uống rượu đều phải cẩn thận muốn chút, , phải là về sau dù muốn cũng được uống nữa!”

      Nhìn thấy dáng vẻ tin tưởng của Nữu Nữu, mới từ từ yên lòng. làm sao có thể với ấy rằng trong tiệc rượu bị người ta hạ dược rồi sau đó bị giày vò dưới thân của mình, rời giường, hơn nữa còn bị hai cắn cho thân xanh xanh tím tím.

      “Đúng rồi, Miên Miên, cậu có gặp thầy Tần ? Thầy ấy xem chừng mấy ngày nay cũng có tới trường!”

      Tần Nhật Sơ, đúng rồi, ngày đó là đưa về nhà, chỉ là cũng biết được sau đó xảy ra chuyện gì sao?

      Buổi chiều sau khi tan học, quyết định đến Tần gia thăm hỏi chút xem xem Tần Nhật Sơ thế nào rồi. Dù sao ngày đó nếu như ta, tại biến thành bộ dạng gì, dám tưởng tượng tiếp. có cách nào tha thứ cho bất cứ ai thân mật với đến như vậy, nếu như đó phải là hai.

      Bước vào phòng khách của Tần gia, lần nữa lại thấy Tần gia dưới, ra cũng chỉ có Tần bá cùng Vương tẩu là nhiệt tình hoan nghênh .

      “Miên Miên… đến sao?” Tần bá từ đằng xa tiến tới đón .

      mỉm cười gật đầu cái, hỏi: “Cậu có ở đây ạ?”

      Tần bá gương mặt hơi chút chần chừ, lâu, mới chỉ chỉ lên phòng của mẹ lầu: “Thiếu gia tự giam mình trong phòng của Yên Nhiên tiểu thư ba ngày rồi, ăn cũng uống, ai gọi cũng trả lời.”

      Cái gì, ăn uống cũng ba ngày rồi, vậy mà còn sống được sao? Bỏ lại Tần bá ở đằng sau, vội vã hướng lầu hai mà chạy tới.

      “Cậu?” gõ cửa phòng của mẹ mình. Bên trong cửa mảnh tĩnh mịch. kiên nhẫn tiếp tục gõ, giọng kêu lên: “Cậu, cậu mở cửa , con là Miên Miên đây, cậu…”

      Qua lâu, khi ngón tay gõ đến vô lực thể nhấc nổi lên nữa cửa mở ra, Tần Nhật Sơ ra. nhìn nam nhân trước mặt đầu tóc rối loạn, hốc mặt đỏ lên, râu ria cũng cạo, khuôn mặt đầy chán nản. Nam nhân này là người cậu đẹp như thiên thần của sao? Lòng đau nhói, hốc mắt tự chủ được chợt ướt. Tiến lên bước, kéo lấy vạt áo của người đàn ông trước mặt, dè dặt: “Cậu?”

      Tần Nhật Sơ nhìn cái, hất tay ra, nhàn nhạt mở miệng: “Sao lại tới đây?” xong cũng liếc nhìn nữa, xoay lưng lại, thuận thế ngã ở giường.

      “Cậu?” do dự lên phía trước: “Bọn họ cậu khóa cửa trong phòng này rất lâu, nên con muốn đến thăm chút…”

      “Bây giờ nhìn xong rồi, ta sống vô cùng khỏe mạnh, có thể về.” Tần Nhật Sơ cắt đứt lời của , phất tay tiễn khách.

      "Nhưng là, cậu…"

      “Tốt lắm, tôi đều ta sao, còn ở lại đây làm gì? mau ra ngoài, ra ngoài ngay cho tôi!” Tần Nhật Sơ đứng lên, đẩy ra phía cửa.

      “Cậu, cần, cậu…” vẫn giãy giụa, sau đó vẫn là bị đẩy tới cửa. Vậy mà giây tiếp theo, nam nhân trước mặt bỗng chốc ngã sóng xoài xuống đất, ngất .

      “Cậu, cậu, người sao chứ? Tần bá, Vương tẩu, có ai , cậu ngất rồi!”

      Sau hồi hỗn loạn, cuối cùng trường cũng bình ổn trở lại. nhìn nam nhân bởi vì ngất xỉu mà nằm giường, nhàng ngồi xuống bên cạnh , sửa lại chút đầu tóc rối bời của Tần Nhật Sơ, thấp giọng : “Cậu, làm sao người lại biết tự chăm sóc mình! Cũng là người lớn rồi, vậy mà còn giống như đứa trẻ hay làm nũng, bị bệnh liền trốn !” Chợt, căng thẳng, nguyên lai là Tần Nhật Sơ ngủ mơ, bắt lấy tay của .

      “Yên Nhiên… Tỷ tỷ…”

      Là tên của mẹ , trong mơ cậu gặp được mẹ sao?

      “Yên Nhiên… Tại sao muốn gả cho… gả cho Nguyễn Diệp Thành… Tại sao….”

      Nếu như cảm giác lầm, Tần Nhật Sơ vô tri vô giác mê sảng dường như rất tức giận, là tức giận cha của sao? Chẳng lẽ mẹ gả cho cha, cậu phải rất hài lòng, hoặc là… rất tức giận. Lại nghe Tần Nhật Sơ còn ngừng lẩm bẩm : “Yên Nhiên… Yên Nhiên… em chăm sóc tốt cho Miên Miên… Miên Miên…”

      Tay vuốt tóc Tần Nhật Sơ của chợt dừng lại, dường như có loại thanh bỗng chốc từ quá khứ xuyên vọt tới…

      “Sơ Nhi… Giúp tỉ, hãy chăm sóc cho Miên Miên tốt!” Còn nhớ đó là sau khi bị người của Tứ đại Gia tộc chặn lại, giống như còn ở trong mơ thấy người con xinh đẹp hướng thiếu niên gầy yếu mà dịu dàng dặn dò. Người con xinh đẹp đó là mẹ sao? Người thiết niên gầy gò ở bên cạnh có là phải Tần Nhật Sơ, là cậu?

      sao, ra khi còn ở trong bụng mẹ, cũng sâu sắc mà ghi nhớ , chẳng qua là năm tháng đổi thay, nên khi gặp lại hóa thành những người xa lạ… ra vẫn chưa chính thức được người đàn ông nằm giường này nhận làm người thân, làm cậu của . Trong đoạn kí ức từng đánh mất trước đây, cũng chỉ là nam nhân xưng danh là “cậu” chứ phải chân chính là người cậu thân thiết trong gia đình.

      Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy nam nhân này mang đến cho người ta cảm giác rất thân thuộc, nhưng cũng dường như chẳng có điều gì ràng cả. Trong đoạn kí ức của tuổi thơ cũng chưa từng xuất thân ảnh của , hơi thở của

      Khẽ lau mồ hôi trán Tần Nhật Sơ, giọng : “Cám ơn cậu, con cũng cảm ơn người, mẹ của con!”

      "Chúng ta đều là Tiểu Thanh oa, oa oa oa oa oa oa, thích cuộc sống vui vẻ , thích nhất chuyện cười. . . . . ."

      Chết rồi, đó là tiếng chuông mặc định của . vơ lấy điện thoại, vội bước nhanh vào phòng tắm, nhấc máy: “Dạ, hai”

      Đầu dây bên kia là tiếng hai ầm ầm tức giận vang lên: “ ở đâu? Sao muộn thế này còn chưa về nhà?”

      Người run lên, do dự liếc nhìn nam nhân ngủ mê man giường, thận trọng đáp: “Em ở nhà cậu, cậu ấy bị bệnh, rất nghiêm trọng!”

      “Cậu?” Tiếng hai đầy dương quái khí từ trong điện thoại xuyên thấu truyền tới: “Em Tần Nhật Sơ?”

      "Éc. . . . . . Phải . . . . . Cậu ấy ngã bệnh. . . . . ."

      “Bụp!” Điện thoại đột ngột bị ngắt.

      tức giận sao, nhưng là Tần Nhật Sơ ở đây, thể nào bỏ được a, cho dù ở đây có Tần bá và Vương tẩu, nhưng dù sao cũng là những lão nhân lớn tuổi, thức đêm hẳn là tốt rồi. chìm trong suy nghĩ, Tần Nhật Sơ bắt đầu trở mình, mê sảng liên hồi: “Miên Miên… Miên Miên… Bỏ lại quá khứ… Đừng rời xa …”

      chạy chậm tới trước giường, cầm tay Tần Nhật Sơ lên, dịu dàng an ủi: “ sao, sao, Miên Miên ở đây, Miên Miên ở đây!”

      Bao xúc động của Tần Nhật Sơ đột nhiên chìm xuống, đầu tự chủ được liền hướng vào bàn tay mà cọ sát, sau đó mới thỏa mãn ngủ yên. Tay bị giữ rất chặt, dở khóc dở cười tại dù có muốn cũng chạy nổi.

      Cứ như vậy, nhìn ra cửa sổ, cố gắng mở mắt to, nhắc nhắc lại: được ngủ được ngủ… nhưng cuối cùng khung cảnh trước mắt cứ mờ dần mờ dần, ngủ quên béng từ lúc nào biết T_T

      Thời gian sau khi ngủ cũng bao lâu, cửa “Ầm…” tiếng mở ra. Diệp Hiên Viên vào, nhìn ngủ say bên giường, lời liền ôm bế tới đặt lên ghế salon, cởi áo khoác người ra đắp lên cho .

      Hướng tới nam nhân nằm giường, cười lạnh: “Giả bộ như vậy chưa đủ sao? ngủ rồi!”

      Vào lúc này, nam nhân nằm giường tưởng như còn thoi thóp thở kia, đột nhiên mở mắt, tinh quang trong mắt lóe lên bốn phía, chẳng còn tìm đâu ra chút bệnh tật hay chán chường nào cả. Tần Nhật Sơ thấp giọng cười tiếng, nhìn ngủ say sopha “Cũng biết thể gạt được cậu!”

      Tựa đầu lên đôi tay tiêu sái, mọi việc tưởng chừng như mây gió trôi gương mặt tuấn dật của Tần Nhật Sơ, nhưng chẳng ai biết được đằng sau vẻ mặt đó có cất giấu bao nhiêu phong ba bão tão chờ ngày nổi sóng…
      Sue ú thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35: Sợ hãi

      Edit: Thùy Linh

      Beta:yunafr



      Vạn vật yên tĩnh như chìm trong đêm thanh tỉnh.

      Diệp Hiên Viên bình lặng ngồi ghế salon, bàn tay vuốt ve say sưa nằm ngủ bên cạnh.

      Tần Nhật Sơ đem toàn bộ những cử chỉ thân mật đó thu vào đáy mắt, chợt nhàng cười ra tiếng: “Diệp đại tổng tài, cậu sai rồi! Sao lại đề phòng tôi như phòng lang phòng sói vậy? Dù sao tôi cũng là cậu của Miên Miên, chẳng lẽ cậu sợ ta ăn thịt bé hay sao!”

      Diệp Hiên Viên liếc nhìn Tần Nhật Sơ, cười nhạt, chỉ 1 câu: “ so với lang sói còn kinh khủng hơn nhiều!"

      “Ha ha, chính thế, chính là như vậy! Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều cùng dạng người như nhau cả, so với tôi cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu!” Tần Nhật Sơ nhàn nhã tựa vào thành giường, mặt lơ đãng.

      thèm nửa câu, Diệp Hiên Viên bế ngang say ngủ lên, ra ngoài.

      “Tôi mang ấy trở về!”

      Tần Nhật Sơ nhún nhún vai, phất phất tay mang đại ý “Tùy cậu”. cười , thấp giọng lẩm bẩm: “ bé chỉ tạm thời là của cậu thôi, Diệp Hiên Viên. Năm đó tôi sai lầm khi để cho phụ thân cướp Yên Nhiên . Nhưng lần này, tuyệt đối cậu thể cướp được Miên Miên đâu!”

      Bóp chặt bàn tay, Tần Nhật Sơ ngẩng đầu lên, gương mặt vốn tuấn tú ôn tồn nho nhã bỗng lên nét cười đầy quỷ dị.

      Diệp Hiên Viên bước đến cửa, quay đầu lại nhìn kẻ ngồi cười giường, : “ ấy là người của tôi rồi, tốt nhất là nên rút lui !”

      “Aha, phải vậy ?” Tần Nhật Sơ cười đến bí hiểm: “Nếu là của cậu cuối cùng vẫn là của cậu, là ai cũng cướp được. Ngược lại, nếu phải là của cậu, dù muốn giành cậu cũng chẳng giành nổi!”

      Diệp Hiên Viên trả lời, siết chặt cánh tay ôm lấy , sải bước ra khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa nhà họ Tần, trực tiếp bế lên xe, thầm nghĩ: “Dựa vào hành động của Tần Nhật Sơ ngày hôm nay, là muốn cùng mình tuyên chiến sao? Mặc dù đều là con nuôi, bên là con nuôi của Tần thị, bên cũng là danh nghĩa con nuôi của Nguyễn thị, thực lực ngang nhau. Vậy để xem cuối cùng ai mới là người có được bảo bối ngọt ngào này đây!”

      Diệp Hiên Viên cúi đầu nhìn có khuôn mặt nhắn mềm mại nằm trong lòng , khẽ nhếch môi, mặt lên nét cười nhàn nhạt: “OK, trò chơi chính thức bắt đầu! Chỉ là, Miên Miên, em tình nguyện theo ai đây?”

      bị hồi lạnh lẽo đánh tới mà thức tỉnh, mở mắt nhìn lên, trước mắt phải là sao, là nằm người , có chút kinh ngạc: “ hai, tại sao lại ở đây?”

      bắt lấy tay , lôi kéo, đem lật tới người, tay vẫn ngừng động tác, chạy loạn da thịt trắng ngần của , chỉ là biết từ lúc nào, người chẳng còn chỗ nào kịp che đậy…

      Cảm nhận khí lạnh lẽo xuyên thấu, khỏi run rẩy cả người, nhào tới phía bên trong ngực , thầm: “, em lạnh…”

      cười đến tà mị, ngậm lấy nụ đào bởi vì rét lạnh mà đứng thẳng, ngừng mút vào, thỉnh thoảng hưng phấn kêu lên: “Lập tức lạnh nữa!”

      ôm lấy , để cho dang rộng hai chân ngồi lên eo , cởi bỏ quần , ngón tay dài thăm dò vào nơi suối nguyên róc rách, đôi môi ấm áp của đè lên môi , nuốt hết vào những thanh ám muội vô thức…

      “Muốn sao?” ngậm lấy vành tai trắng noãn như ngọc của , hạ giọng hỏi.

      vô lực trèo lên người , mặt đỏ lên, nhàng gật đầu.

      Thực ra phía dưới của sớm dâng trào chỉ chờ vận sức phát động, nay nhìn thấy cái gật đầu của , liền lập tức thần tốc tiến quân. sợ hãi kêu lên, ôm sát cổ , chỉ sợ khi làm ra những động tác phóng đãng cuồng dã mà… rơi ra khỏi xe thôi.

      chút…Miên Miên chịu nổi!” ngâm kêu thành tiếng.

      nắm lấy eo của , động tác vẫn ngừng mãnh liệt, vì những tiếng kêu của mà dừng lại, ngược lại lại càng thêm cuồng dã cùng… thô bạo.

      Từ nơi kết hợp dần dần truyền tới cảm giác ngày càng nóng bỏng, cũng là loại đau đớn lập tức đánh úp tới. nằm tựa vai , cuối cùng cũng òa khóc: “Đau, Miên Miên đau, …”

      ngoảnh mặt làm ngơ, lực đạo càng lúc càng lớn, khi trước là lửa nóng tê dại giờ toàn bộ chuyển hóa thành ngọn lửa cuồng nhiệt đầy đau đớn. đấm vào vai : “… đau quá… Buông em ra… Miên Miên đau quá…”

      Đau đớn nhịn nổi nữa, cắn vào vai , mải miết cho tới khi phát ra mùi máu tanh loang lổ chảy tràn khóe miệng mình, mới phát hoảng giật mình đẩy ra, kêu to: “, máu, có máu…”

      biết có phải do đau đớn bởi vết thương người hay , động tác của khi này mới dừng lại. tiếp tục cũng trượt ra khỏi , chỉ là thẳng lưng giữ vững bất động tại chỗ. Lúc nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của , mới bừng tỉnh hiểu ra, vụng về sờ sờ gương mặt ấy, ôm vào trong ngực mình, cất lên chất giọng khàn khàn: “Xin lỗi, Miên Miên!”

      nhàng vuốt lưng , tựa như vỗ về con mèo con náo loạn, động tác dịu dàng mà tự nhiên. nghiêng đầu, với tay lấy áo sơ mi của mình đắp lên người , dịu dàng an ủi: “Ngủ , ngày mai còn phải học!”

      được tự nhiên, khẽ rùng mình. Như vậy làm sao mà ngủ a? Cái cái, cái đó của , cái gì gì đó vẫn còn tràn đầy dã tâm, bừng bừng khí thể ở trong người cơ mà…

      Mặc dù đầy oán trách như vậy, cuối cùng hôm nay vẫn là ngày mệt mỏi, cũng từ từ ngủ vùi trong ngực . người là hương cỏ xanh thuần khiết lập tức xông vào mũi . Loại cảm giác dịu dàng mà an bình này thực tuyệt vời, thầm nghĩ, và cứ thế trong nội tâm tràn ra mảnh yên tĩnh, thực thỏa mãn.

      --

      Vú Lâm cứ chốc chốc lại nhìn lên chiếc đồng hồ lớn tường, qua lại. hơn 3 giờ sáng rồi, Miên Miên vẫn chưa quay về. Thực ra việc Miên Miên về đối với bà cũng có gì đáng lo lắng cả, bé luôn biết nghe lời, bao giờ dối, chỉ có thể đến Tần gia mà thôi. Chẳng qua là việc nửa đêm thiếu gia chạy ra ngoài, là tìm Miên Miên. Thế nhưng, bà thầm nghĩ, chẳng ai cũng biết được, chắc đếm tám chín phần là bắt được liền đem đến nơi hẻo lánh nào đó ăn sạch sành sanh, gặm đến nỗi ngay cả xương cũng để thừa.

      (Nguyên Hạ: bà vú này tưởng hiền lành mà cũng đen tối phết T_T)

      Vú Lâm vặn vẹo bàn tay, càng nghĩ lại càng thấy khả năng này càng lớn. Thiếu gia chính là tráng niên như lang như hổ, mà cũng vừa ngọt ngào lẫn đáng nữa. Ngày trước khi thấy thiếu gia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm thân ảnh của Miên Miên, bà cũng thỉnh thoảng làm chuyện này chuyện nọ để ngăn trở mong có chút hữu ích. Nhưng kể từ ngày Sơ thiếu gia ôm lấy Miên Miên đó chạm đến giới hạn nhẫn nhịn cao nhất của thiếu gia, nên mới nhân lúc bé còn mơ mơ màng màng khi dược tính phát tác liền đem lên giường, sau đó chính là ở trong phòng đóng cửa ngày đêm!

      Nhớ đến thân ảnh đôi nam tuấn, nữ tiếu, vú Lâm khỏi thở dài. Nếu như thiếu gia phải là có tà tâm muốn báo thù Nguyễn gia, hoặc giả thiếu gia phải là trai của tiểu thư chẳng ai có thể nghi ngờ được rằng họ là đôi trời sinh, chỉ tiếc…

      “Két___” ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng phanh của xe hơi.

      Vú Lâm bước nhanh ra cửa, trong lòng ngừng tự hỏi, sợ là thiếu gia trở lại, chỉ biết lần trở lại này…

      Nhìn thấy từ xe, bước xuống là hai người. Vậy là người cuối cùng cũng trở về rồi, chẳng qua là…

      Khuôn mặt già nua của vú Lâm chợt đỏ lên, dù phải chưa từng thấy cảnh này, nhưng khi nhìn thấy Miên Miên giống như chú gấu Koala: đeo bám người thiếu gia, hai chân còn quặp chặt hông , người khoác chiếc áo sơ mi to của . Nhìn tình cảnh này, vú Lâm vẫn khỏi ngỡ ngàng, cũng chính là trước kia từng nhìn thấy lão gia bộ dáng như vậy đem nhị tiểu thư ôm xuống xe, đây rốt cuộc phải là nghiệt duyên hay sao?

      Khi xưa, phụ thân thương mẫu thân, lại coi trọng người dì non nớt. Nay, con trai coi trọng những xung quanh mà ngược lại đối với đứa em duy nhất lại nảy sinh tình ý.

      Diệp Hiên Viên nhìn thấy vú Lâm, bỗng như giật mình: “Vú Lâm, trế thế này, vẫn còn chưa ngủ sao?”

      “Thiếu gia, Miên Miên… bé…”

      ngủ rất say!” Diệp Hiên Viên ánh mắt nhu tình nhìn xuống cuộn tròn trong ngực , rất tự nhiên từ trong ngực bỗng phát ra tiếng rên rỉ mềm nhũn.

      “Đúng rồi, vú Lâm, nghe cháu của bà muốn thi lên trung học, chắc hẳn trong nhà bận rộn lắm?”

      “Việc này…”

      “Cứ như vậy , ta muốn cho bà về quê dưỡng lão, bà thấy sao?”

      Vú Lâm quýnh lên, nhịn được tiến lên bước: “Thiếu gia, tôi vội, cần. Miên Miên vẫn còn cần có chăm sóc của tôi…”

      sao?” Diệp Hiên Viên cười lạnh: “Kẻ bụng dạ khó lường là kẻ bất trung, người giúp việc như thế ta dùng nổi!”

      “Thiếu gia, xin tha thứ cho tôi!” vú Lâm quỳ sụp xuống dưới chân Diệp Viên Hiên, tay lôi kéo ống quần tiếp tục cầu xin tha thứ: “Tôi về sau dám, van cậu, xin cậu cho già này lưu lại. Van cậu cho tôi tiếp tục được chăm sóc Miên Miên!!”

      “Đứng lên , vú Lâm, đêm khuya lạnh, cẩn thận phong thấp!” Diệp Hiên Viên tránh người vú Lâm bước qua, tiếp tục lên lầu. Đến đầu cầu thang, dừng bước, cũng quay đầu lại, : “Vú Lâm, dù bà là theo Tần Yên đến đây nhưng khi bước chân vào Nguyễn gia tức là trở thành người của Nguyễn gia, cần thiết phải trở thành gián điệp cho bất cứ nơi nào, cũng cần phải tiếp tục khiêu chiến với quyền uy của ta. tại, cái nhà này là ta làm chủ, bà biết chứ?”

      Nhàn nhạt ném lại những lời này, Diệp Hiên Viên ôm Miên Miên vào phòng ngủ của . Mà vú Lâm vẫn tiếp tục quỳ tại nơi đó, thể động đậy.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 36: Hạnh phúc (1)

      Edit: Thùy Linh

      Beta:yunafr



      Miên Miên thầm nghĩ, có lẽ cả đời này cũng thể quên được những năm tháng khi 17 tuổi. Bởi vì đối với , quãng thời gian ngắn ngủi này thực hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tưởng chừng như đó chỉ là giấc mơ.

      Ngày đó, mỗi đêm đều có thể nằm gọn trong lồng ngực ấp áp của dù từ trong sâu thẳm vẫn là lo sợ cùng bất an đè nén, lại tự hỏi rằng cuộc sống hạnh phúc như vậy là thực sao? phải là nằm mơ, phải mọi thứ chỉ nằm trong tưởng tượng của bản thân chứ?

      Mỗi lần thầm những điều này, đều nhéo nhéo mũi , nhìn đầy cưng chiều rồi cho biết rằng đây là thực, phải là mộng! Thường cũng tự mình chứng minh cho thấy, là nhen nhóm thăm dò rồi thổi bùng ngọn lửa trong , từng chút từng chút giống như tuyên bố với rằng đây là thực, rằng đây phải là giấc mộng xinh đẹp mà tự tưởng tượng ra.

      Giống như tại vậy. Dục vọng của vẫn đầy chướng trong thân thể , lại còn cố ý tiếp tục tiến lên phía trước rồi nhìn say đắm đôi mắt vẫn còn chớp chớp của . Khi đó, khuôn mặt bình thường vốn lạnh lùng nghiêm nghị của chính là biểu ra mấy phần nghịch ngợm cùng đáng .

      Đúng vậy, nếu phải bởi người cha bất chợt qua đời sớm, chàng trai trẻ hai mươi tuổi như khi đó cũng chẳng phải tiếp nhận quản lý công ty lớn như vậy. Và bây giờ, càng trở thành người đàn ông phong nhã hào hoa, thành thục cùng chững chạc vượt trội, giống với bộ dáng của người đàn ông hai mươi bảy tuổi mà nên có.

      “Ngô….” nhấn sâu cái chạm tới định, khiến bật kêu rên liên tiếp. khẽ cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông vạn phần đắc ý trước mắt.

      khẽ nhún nhún vai, cười tà mị: “Viên cầu , ở dưới người mà lại dám phân tâm, xem như thế nào trừng phạt em.”

      xong, bất chấp tất cả, liên tiếp xâm nhập, động tác mãnh liệt, dục vọng cuồng dã, giống như muốn đem bay lên tới chốn bồng lai tiên cảnh, cùng chìm nổi trôi dạt phiêu diêu tới tận chân trời… lúc lâu sau, gầm tiếng, ngã xuống người , hơi thở hổn hển.

      toàn thân trở nên vô lực, ngay đến cố gắng để giơ tay lên cũng chẳng còn, chỉ có thể mở to đôi mắt long lanh nhìn lên trần nhà, cảm giác mình vẫn chìm nổi bồng bềnh trong những đám mây. bình phục lại hô hấp, từ người , lật người, nằm xuống bên, đôi tay rắn chắc của vòng lại ôm chặt vào lòng.

      “Viên cầu , thoải mái sao?” thương vuốt ve mái tóc đen ướt đẫm của , xảo trá hỏi.

      Khuôn mặt chợt phiếm hồng, trừng mặt nhìn hồ ly chín đuôi cười gian giảo là , tức giận : “ phải là tại sao, mệt chết được!”

      dịu dàng vuốt ve bờ vai trắng mịn của , khẽ bật cười, giọng cười của bởi vì tình dục mà trở nên khan đục, trầm thấp… nhưng mà như thế vô tình nghe ra, trở nên hấp dẫn a. (N.Hạ: đúng là rồi cái gì chẳng thấy đẹp :)))

      Cứ như vậy, hai người ở bên nhau, lúc hờn dỗi, khi dỗ dành, cùng cảm nhận, cùng sẻ chia cho nhau chỉ là nhiệt độ cơ thể…

      Khóe miệng cố gắng ngăn nụ cười thỏa mãn, nhào vào lòng mà cọ xát, híp mắt hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Bất chợt, cái bụng có vẻ rất biết điều của réo rắt vang lên, phá vỡ gian ấm áp tồn tại trong phòng.

      “Thế nào? Đói bụng sao?” vén chăn lên, nhặt nhạnh lại quần áo bị vứt tán loạn dưới giường, khăng khăng muốn mặc quần áo cho . xấu hổ muốn thoát khỏi bàn tay nóng bỏng của , lẩm bẩm: “ cần… hai, em tự mắc được!”

      khẽ nâng lên nụ cười xấu xa đầy thâm ý: “Em còn có sức sao?”

      …” phục, nhưng cũng thể thừa nhận được rằng những điều đều là đúng, bởi vì tại thực mệt mỏi, chút hơi sức cũng còn nữa rồi. cắn môi, có chút oán giận. hiểu vì sao, ràng mỗi lần đều là “vất vả cần cù lao động”, đến cuối cùng sau đó người chịu mỏi mệt chỉ có thể nằm bẹp giường chỉ là mà thôi?? WHY??? (NH: chị miêu tả sinh động chân thực gớm :)))

      “Được lắm, lại nghĩ linh tinh rồi, em muốn ăn cơm nữa sao?” ôm lấy vào lòng, hướng phòng ăn dưới lầu mà xuống.

      bàn ăn, ăn như hổ đói, vồ vập ăn, sau khi nhồi vào bụng đống sandwich, dường như mới khôi phục lại được chút hơi sức. chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng hổ đói của gì, thầm đưa tới trước mặt ly sữa tươi, giọng khuyên: “Ăn từ từ thôi, đâu có ai giành ăn với em đâu mà sợ!”

      liếm liếm môi, gật đầu như bổ củi >”<.

      Cứ như vậy, chẳng cần quan tâm thời gian là bữa trưa, bữa tối hay ăn khuya, hai người vẫn ở bên nhau, trao nhau từng chút từng chút ngọt ngào ấm áp, ấm êm đến mức thời gian trôi qua bao lâu mà chẳng ai hay…

      “Phải rồi, cuối tuần này chúng ta đến Trang viên Hoa hồng!” Đột nhiên, dừng lại động tác, nhàn nhạt ra những lời này.

      Chủ nhật, trời trong nắng ấm, là ngày mùa thu tươi đẹp!

      Cửa xe mở ra, vội vàng nhảy xuống!

      Oa, hít căng đầy lồng ngực hương vị cuối thu sảng khoái, kìm được rồi thở ra hơi dài. hổ danh là khu trang viên cao cấp, ngay cả khí ở đây cũng thực mới mẻ, tất cả đều thoải mái làm sao!

      “Oa, kẹo đường, cuối cùng em cũng đến rồi a!” Từ xa nhìn thấy Lăng Thịnh lôi kéo nữ nhân xinh đẹp, từ cửa lớn bước tới đón.

      “Diệp cọc gỗ, tới đây, giới thiệu cho cậu, vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên quốc sắc thiên hương cũng là chủ của trang viên này: Dương Chi Hồng. Tiểu Hồng, vị này là người em tốt của , là tổng tài của Nguyễn thị, tên Diệp Hiên Viên. Còn bé béo mập như kẹo hồ lô ngào đường kia, tên là Nguyễn Miên Miên, cũng là em bảo bối của Diệp tổng đây!

      Dương Chi Hồng quả thực hổ với lời giới thiệu của Lăng Thịnh, đúng là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, dẫu có là nụ cười hay cử chỉ nhăn mày cũng mười phần là mi hoặc. Chỉ thấy đưa cổ tay trằng trẻo thon dài hướng tới trước mặt Diệp Hiên Viên, thản nhiên cười: “Xin chào, tôi là Dương Chi Hồng, hoan nghênh tới Trang viên Hoa hồng!”

      khẽ gật đầu, nhấc môi cười, bắt tay Dương Chi Hồng, : “Xin chào! Tôi là Diệp Hiên Viên!”

      từ sau lưng liền ló mặt ra, cười rạng rỡ: “Xin chào! Em là Nguyễn Miên Miên!”

      Vừa nhìn thấy bé, đột nhiên Dương Chi Hồng như choáng váng, phải trấn định lúc rồi bỗng nhào tới phía , ôm chặt lấy, vẻ rất sung sướng: “ đáng , đáng , em đáng !! cho chị biết, em thích ăn gì nào, em thích ăn kẹo hồ lô à, màu đỏ phải , chị cũng thích màu đó đó…”

      Dương Chi Hồng ước chừng cao hơn nửa cái đầu. Khi bị mạnh mẽ ôm vào lòng, liền bị bộ ngực vĩ đại ở trước mặt ép cho tới mức cơ hồ thở nổi nữa, đại mỹ nhân này đúng là hiếm gặp nha!

      Vào lúc Miên Miên cảm giác thể thở nổi nữa, là kịp thời “cứu rỗi” cho .

      “Dương tiểu thư, chúng ta vào thôi!”

      Dương Chi Hồng nghe vậy, mới buông Miên Miên ra, đứng lui sang bên: “Là tôi sơ suất, Diệp tổng, mời! xong, nàng vẫn lưu luyến nhìn thêm Miên Miên lần nữa.

      Tay ôm chặt lấy eo của Miên Miên, ôm trọn vào lồng ngực, trực tiếp cắt đứt ánh nhìn đầy thèm thuồng của Dương Chi Hồng!

      biết có phải hay là ảo giác của , dường như cảm thấy bầu khí xung quanh quỷ dị, lửa chiến tranh bắn tung tóe!!!

      Lúc này, Lăng Thịnh đứng bên cạnh bỗng nhiên vỗ tay cười to: “Trơi ơi, cậu làm tôi cười chết rồi, Nguyễn đại tổng tài cư nhiên vì nữ nhân mà ăn dấm, lại còn là Tiểu Hồng, cậu lại vì nữ nhân mà ghen tuông. A, cười chết tôi rồi, ha ha ha…”

      "Cười chưa?"

      "Cười chưa?"

      Hai thanh đồng thời cất lên, cùng nhắm tới Lăng Thịnh cười như sắp ngất mặt đất. Lại như tưởng tượng nổi tình này, hai người liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó lại cùng :

      “Tôi mới là người nữ nhân mà ăn dấm!”

      “Tôi cũng nữ nhân mà ghen!”

      Lại màn hai miệng lời.

      Lăng Thịnh lại được thể cười đến mức ngã cả xuống đất, lăn lê bò toài, thế mà vẫn ngừng cười nổi!

      Đây, chính là màn mở đầu cho cuộc hành trình đến trang viên Hoa Hồng của Miên Miên!
      Rizky thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      37 .Hạnh phúc 2

      Edit: bear


      Beta:yunafr



      Trang viên Hoa hồng là tập đoàn giải trí đồng thời cũng là nơi có thể ngắm cảnh. Bên trong có hồ bơi, Ôn Tuyền,nơi cưởi ngựa,hội quán câu cá , KTV, quầy rượu. . . . . . nó đúng là nơi sang trọng , chỉ là giá vào cửa của nó rất đắt phải ai cũng vào được .

      Nơi này,địa phương thích nhất chính là chuồng ngựa. Bởi vì vẫn kỳ vọng có thể thấy những con ngựa như trong chuyện đồng thoại hay đọc , hơn nữa vừa nghĩ tới có thể cởi ngựa cảm giác được mùi hoa nhàng,rồi hương cỏ, theo gió mà xông vào mũi, cần phải là sảng khoái đến cỡ nào .

      Hiển nhiên, nguyện vọng đẹp đẻ của được thực ở trang viên Hoa Hồng.

      Chị Hồng , cũng chính là Dương Chi Hồng, ở dưới cầu mãnh liệt của , chỉ phải làm nủng gọi "chị Hồng" cùng"chị tiểu Hồng". Chị ấy liển tự mình chọn chú ngựa ôn thuận cho cưởi .

      Trong trại ngựa .

      "Chị Hồng ? Tự em có thể cưỡi , chị phải giúp. . . . . ." nhìn Dương Chi Hồng sau lưng ôm cái eo tính là thon gọn của ngừng vuốt ve , có chút xấu hổ liền khẽ nhích về phía trước .

      Mặc dù, phản đối đụng chạm của con với nhau, nhưng là cái loại vuốt ve như vậy, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút vướng mắc .

      Cảm xúc tê dại như vậy , làm cho trong lòng khỏi dâng lên cảm giác như phản bội hai vậy .

      Dương Chi Hồng được voi đòi tiên nhích lại gần lưng , khóe miệng mềm mại đáng hơi hướng tới bên tai mà thổi khí nóng, " sao, chị là chủ nhân của trang viên, nên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của khách !"

      "Nhưng là. . . . . ."

      " có nhưng nhị gì hết, chúng ta cùng nhau cởi ngựa ngao du giang hồ !"

      than thở, chị ta cho là đóng phim hoàn châu cách cách sao?

      Chỉ là, nhìn sân cỏ xanh mơn mởn của trại ngựa cùng hồ nước bình lặng xanh như ngọc bích cách đó xa, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

      Nhớ tới trước kia ở trong sách từng thấy qua, là trang viên của Châu Âu thế kỉ thứ 19 , nơi đó có sân cỏ xanh mơn mởn cùng hoa tươi khắp nơi , còn có cây cầu cầu bắt qua . Thường thường vào lúc này, đều có thể nhìn xuyên thấu qua Thư Hương sạu kín kia , thấy người con trai cởi ngựa mà đến, mang theo chạy về phía kia tòa thành hạnh phúc .

      Cưỡi ngựa ôn thuần lát lập tức, cảm thấy tâm mình mảnh an bình, trong khí lan tràn cỗ hương thơm tự nhiên .

      Cảnh đẹp như thế , làm cho kìm hãm được mà nâng lên khóe miệng, cảm giác vui vẻ thể diển tả hết bằng lời . Chỉ là, nếu như sau lưng người luôn động tay đông chân , tốt hơn.

      Cởi ước chừng nửa giờ, mơ hồ có chút mệt mỏi, cái mông bị đau.

      "Mệt mỏi sao? Xuống nghỉ ngơi chút !" Dương Chi Hồng tiêu sái nhảy cái xuống ngựa, hướng đưa ra tay trắng noãn.

      gật đầu cái, tiếp lấy tay Dương Chi Hồng mà nhảy xuống ngựa.

      Dương Chi Hồng dẫn tới đến bên hồ thụ ấm hạ ,ngồi xuống cái ghế dài , nhìn nước hồ màu xanh ngọc bích, than tiếng, "Rất đẹp !"

      thuận thế nhìn sang, mặt hồ sóng gợn lăn tăn , trời chiều êm ái phủ lên màu vàng óng ánh đến mê người , thỉnh thoảng lại có làn gió thổi qua, mang theo những phiến lá rụng , giống như từng cánh bướm bay là đà ở mặt hồ nhàng nhảy múa.

      trợn to mắt, bị cảnh tượng xinh đẹp làm cho ngây người.

      Dương Chi Hồng nhìn đến vẽ mặt ngây ngô của , khỏi nhàng cười ra tiếng, "Miên Miên, em là đáng !" xong, nghiêng người khẽ hôn mặt .

      nán lại hai giây, ngay sau đó liền có phản ứng, mặt trở nên đỏ bừng, câm lặng chút rồi mở miệng: "em. . . . . . chị. . . . . . Duy trì. . . . . . Làm gì?"

      Dương Chi Hồng giản mặt ra cười to, ôm hồi mõm sói mở ra , "Thân ái , em là đáng , oa, đáng , đáng !"

      "Các người làm gì?" thanh lạnh lùng của hai ở phía sau vang lên.

      Dương Chi Hồng cả kinh, buông ra , đứng dậy, cười : "Diệp đại tổng tài, cũng tới cởi ngựa sao?"

      hai gật đầu cái, coi như là trả lời. Liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , tiến lên vài bước, ôm tới trước ngực.

      "Dương *****, chúng tôi xin lỗi tiếp được rồi !" xong, ôm vai của , xoay người rời , để ý chút nào đến Dương Chi Hồng đột nhiên nụ cười biến thành u ám .

      " hai, mang em nơi nào đó? hai. . . . . ." ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đông lạnh của hai, "Như vậy bỏ em lại chổ chị Hồng được chứ?"

      hai dừng lại, dừng bước, nắm cằm của , trầm : "chị Hồng ? Nhanh như vậy liền xưng em gọi chị rồi sao?"

      có chờ trả lời, hai trực tiếp buông ra, bước tiến lên dắt con ngựa lớn màu vàng , nhảy lên.

      đứng tại chỗ nhìn thân thể kiện tráng của hai ,liền có tiền đồ vừa cười vừa đỏ cả mặt .

      hai, hôm nay mới nhìn hai kỹ. hai thân áo sơ mi trắng đơn giản ,cùng với đôi ủng da quân dụng , làm bộc phát dáng vẻ tuấn khôi ngô, diện mạo bất phàm.

      "Ngẩn người cái gì?" hai nhàng cười tiếng, ngay sau đó cúi thấp thân thể, ôm lên lưng ngựa. Nụ cười phiếm hồng , cuống quít lắc đầu cái, " có. . . . . . có gì. . . . . ." làm sao có thể là mình nhìn thấy hai người chăm sóc mình từ đến lớn đến thất thần đây, đây cũng quá mất thể diện , đánh chết cũng , !

      hai để cho giạng chân , thân thể thoải mái tựa vào người , sau đó kéo cương ngựa, con ngựa gào thét tiếng xông về trước.

      hét lên tiếng, khỏi ôm cổ hai, "Chậm chút, em sợ. . . . . ." Gió bên tai ù ù thổi qua, cảm giác cả người giống như bị ném ra tầng mây , treo thân thể.

      Con ngựa chạy lát, từ từ chậm lại bước chân , nhàn nhã tùy ý tản bộ.

      Lúc này, tiếng cười chế nhạo của hai vang lên đầu , "Tiểu quỷ nhát gan, đều dừng lại rồi, còn mở mắt!"

      "Em mới phải tiểu quỷ nhát gan!" Mở mắt ra, nhìn thấy chính là con ngươi đen sâu thâm thẩm nhìn chằm chằm bộ dạng ngẩn người của .

      Lòng cả kinh, hơi lui về phía sau. Cùng hai ở chung chỗ cũng được đoạn thời gian, làm sao có thể hiểu đây là điềm báo tình dục của hai mà sống yên bình đến bây giờ à.

      run cổ họng, sợ hãi : " hai. . . . . . đừng. . . . . . Đây là trại ngựa, hoàn. . . . . . Còn là lập tức. . . . . . Hội. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, hai liền nghiêng thân qua . Chận lại miệng của , cùng môi lưỡi giao xoa. Cái hôn Lửa nóng kia mang đến tia tê dại lan tràn toàn thân, tự chủ bật thốt lên tiếng ưm.

      "Đừng. . . . . . hai . . . . . ." bắt được tia lý trí cuối cùng, giùng giằng đẩy hai tay chạy loạn người ra , "Hội. . . . . . Có người. . . . . ."

      hai ngừng động tác, đầu gục lên vai ,thanh có chút ủy khuất truyền đến, " chán ghét y phục hôm nay của em !"

      Y phục? hôm nay mặc vô cùng bình thường a, cái cái áo con nít màu trắng khoát thêm cái áo có hình con thỏ đáng , phía dưới mặc cái váy kẻ ô màu hồng , rất khó coi sao?

      Lại nghe hai tiếp tục tại bên tai thầm, "Hừ, mặt nhiều lớp như vậy, chút lợi ích đều để lại cho !"

      xong, bàn tay còn đột phá tầng tầng phòng tuyến mà chui vào dưới quần của , vừa áo não thở dài: " dưới váy cư nhiên mặc quần, là. . . . . ."

      có chút uất ức, " phải quần á..., là quần lót, khí trời lạnh như thế, cũng phải là nữ sinh người Nhật, gió mặc gió đều mặc váy ngắn !"

      hai nhàng cười cười, bàn tay chặt ôm thân thể của , lẳng lặng ôm lúc lâu.

      " . . . . . ." Bụng của lại đúng lúc phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này .

      đỏ mặt, thầm ảo não, mỗi lần đều là cái bụng đói này dễ dàng phá hư khí, là đối với nó hết ý kiến mà.

      "Đói bụng sao?" hai sờ sờ cái bụng thóp của .

      xin lỗi gật đầu cái, mặc dù chỉ là cưỡi ngựa lát, nhưng đối với vẫn là tiêu hao năng lượng quá lớn .

      hai gì, theo ngựa nhảy xuống, buông lỏng đem từ ngựa ôm xuống, dắt tay của về phía phòng ăn.

      nghiêng đầu nhìn chút long bàn tay bị nắm chặt , trong lòng ngòn ngọt, khỏi nhớ lại ở trong sách có câu —— nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.

      Tốt đẹp đến được thành lời , YES phải chỉ tình cảnh này của cùng hai sao .Trong lòng ngọt ngào nhanh chóng lan tràn, nhất định định thần lại, tự chủ được nắm chặt tay hai , từng bước từng bước trở về phòng. Khi đó nghĩ, nếu con đường này vĩnh viễn có đoạn cuối, là tốt biết bao .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      38. Hạnh phúc 3
      Edit : Bear
      Beta:yunafr



      "Ơ, kẹo đường, trễ như thế mới đến à?" từ xa nghe thấy thanh kiều mỵ đặc trưng của Lăng Thịnh vang lên.

      "Sách sách sách ách. . . . . ." Lăng Thịnh nhìn hai người đến gần,phát ra tiếng chậc chậc, "Ơ, cọc gỗ, nhìn ra cái người này cũng biết đến lãng mạn a, còn chơi trò như học sinh tiểu học cùng nắm tay nhau , mình cho là theo tác phong trước kia của cậu , nhất định là kéo kẹo đường đến nơi nào đó rồi giải quyết ngay tại chổ !"

      hai trợn mắt nhìn Lăng Thịnh cái, gì, cũng có buông ra tay của .

      lại thấy kinh ngạc, "Cái gì giải quyết ngay tại chổ?"

      Lăng Thịnh ngừng giây, ngay sau đó vỗ tay cười to: "Kẹo đường, em là đáng !" Tiếp đó lại chuyển sang hai, mặt hâm mộ, "Đầu gỗ, cậu lượm được bảo vật nha!"

      hai lại có để ý Lăng Thịnh , lôi kéo nhìn đến Lăng Thịnh bên cạnh còn trầm luân suy nghỉ vẫn vơ mà thẳng qua , tới phòng ăn.

      "Miên Miên, tới rồi à?" Dương Chi Hồng nhìn thấy , thân thiết tiến lên kéo lấy tay của .

      "Dạ, chị Hồng."Dương Chi Hồng triều mến nhìn thân thiện gật đầu cười cười.

      hai ở bên cạnh lạnh lùng : "Dương *****, có thể ăn cơm chưa? ấy đói bụng."

      Dương Chi Hồng giống như lúc này mới phát ra tồn tại của hai , tiếc hận buông tay của ra , hướng về phía hai quyến rũ cười tiếng, "Diệp tổng, đợi lâu, bên này xin mời !"

      xong, trực tiếp về phía trước dẫn đường.

      bàn cơm.

      nhìn bàn ăn lớn trước mặt , thầm nuốt ngụm nước bọt, oa, sắc hương vị đều hoàn hảo, nhìn là ngon a.

      Dương Chi Hồng ở bên thân thiết gắp thức ăn cho , ", Miên Miên, ăn cái này, sủi cảo Phỉ Thúy đó!"

      Cắn miếng sủi cảo lớn trong chén , than tiếng, ăn ngon a, da mỏng thịt mềm , vừa cắn cái nước sốt liền tràn ra trong miệng, cực phẩm a!

      "Oa, ăn ngon a!" ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng chói nhìn về phía Dương Chi Hồng, khích lệ : " ăn rất ngon!"

      Dương Chi Hồng tiếp tục vì gắp cái bánh chẻo, cười híp mắt : "Chị biết ngay Miên Miên thích ăn đồ ăn Trung Quốc, cho nên chị đặc biệt phân phó đầu bếp làm bàn thức ăn kiểu Trung Quốc , như thế nào, Miên Miên vừa khẩu vị của em chứ?"

      liên tục gật đầu, "Ân Ân, rất hợp khẩu vị!"

      Lăng Thịnh ở bên dương quái khí kêu lên: "Hoa hồng bảo bối a, em cũng biết thích ăn bít tết kiểu tây à ?"

      Dương Chi Hồng nghiêm mặt : "Người Trung Quốc nên bảo vệ bản sắc ẩm thực của mình!"

      gắp miếng thịt bò bỏ vào trong chén Lăng Thịnh , "Khạc, đây là thịt bò!"

      "A ——" Lăng Thịnh mạnh mẽ hét lên tiếng.

      "Làm sao vậy?" ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt hạnh phúc, "Ăn được trùng tử ?"(em biết là món gì nữa )

      "Kẹo đường, chỉ có em đối với tốt nhất! quyết định thích em rồi, kẹo đường,em đối với quá tốt rồi. . . . . ."

      hai nhét cái bánh chẻo vào cái miệng vẫn còn la oai oái tức tối của Lăng Thịnh , lạnh lùng : "lo ăn cơm của cậu ."

      nhìn hai bên cạnh , cũng gắp lên con Tôm Hùm to bỏ vào trong chén , " hai, ăn tôm a!"

      hai nhìn cái ,rồi liếc nhìn con Tôm Hùm to trong chén, "em phải là rất thích ăn tôm sao?"

      nhìn qua Tôm Hùm to ở trong dĩa lớn, lắc đầu cái, "Có vỏ cứng, ghim trúng tay!"

      hai gì, chẳng qua là đem tôm hùm đến trước mặt của mình.

      lát sau, hai đem bàn tôm hùm bóc sạch vỏ đặt ở trước mặt của , "Ăn , như vậy ghim trúng tay nữa !"

      gắp khối thịt tôm hùm, bỏ vào trong miệng, loại ngọt ngào biết từ đâu xông lên cổ họng, cảm giác hạnh phúc .

      Lăng Thịnh bên cạnh cũng chịu nổi đơn ăn dấm chua :

      "Rất ngọt a, làm người khác hâm mộ a, mình đây ganh tị nha, nào hoa hồng bảo bối, gắp cho em miếng cá, Bảo bối, há mồm, a. . . . . ."

      Dương Chi Hồng nghiêng mặt sang bên, chút lưu tình : "Tôi ăn cá ."

      Thiện lương của Lăng Thịnh lần nữa bị đả kích rồi.

      Màn đêm lại mìnhi.

      ngồi xích đu trong vườn hoa ngắm bầu trời đầy sao, khí trời tốt a. Chỉ là, thời gian tốt đẹp đều ngắn ngủi , ngày mai lại phải về nhà học.

      Dương Chi Hồng ngồi sát bên , "Này, Miên Miên, suối nước nóng ?"

      kinh hãi, "Nơi này còn có suối nước nóng sao?"

      "Đúng vậy a." Dương Chi Hồng cười đắc ý , "Đó là đương nhiên , còn là tinh khiết thiên nhiên có ô nhiễm, thôi, cùng chứ!"

      "Đợi chút, em gọi hai!" xong, nhanh chạy .

      " hai, chúng ta tắm ôn tuyền chứ?" đẩy cửa phòng hai , lôi kéo .

      hai nhíu mày, chế nhạo : "Em mời sao?"

      Chỉ là, ngay lúc đó là rất hưng phấn, cho nên có lưu ý đến vẻ mặt suy nghĩ sâu xa quỷ dị của hai .

      "Oa, là tốt nha!" nhìn bể nước nóng trước mặt giống như bồn tắm nước nóng lớn, chẳng qua khác ở chổ cái này là bồn tắm lộ thiên , thử nghĩ dưới bầu trời đầy sao , ngâm mình ở trong suối nước nóng, là thoải mái cỡ nào a.

      cở quần áo, từ từ trượt vào trong nước, thỏa mãn thở ra hơi, " là thoải mái a, có cá bơi dưới nước!"

      "Phải ?" thanh hơi khàn khàn của hai ở phía sau vang lên, ngay sau đó bàn tay bao quát, ôm vào trong ngực.

      " hai, thế nào ở chỗ này lại như vậy ?" tại là lỏa thể phô bày ở trước mặt hai, mặc dù có nước che dấu, nhưng là trong lòng vẫn là khó tránh khỏi ngượng ngùng.

      hai hôn cái gáy trơn bóng của , nở nụ cười trầm thấp, " phải em mời đến đây sao?"

      có a, nhưng mà chỉ là muốn cùng hai suối nước nóng a, cũng là tắm uyên ương ở suối nước nóng nha .

      Chỉ là, hai cũng có cho cơ hội giải thích , trực tiếp ôm lấy eo của , chống đỡ hướng bờ Ôn Tuyền khẻ nhô cao , sau đó kéo hai chân của lên quấn tại cái hông gầy gò của , môi mỏng ngăn chận phát ra tiếng rên rỉ.

      " muốn làm cho Lăng Thịnh bên cạnh nghe được, cũng cần gọi lớn tiếng như vậy, mặc dù —— em càng lớn tiếng càng càng thích."

      đỏ bừng cả mặt, giấu ở trong ngực hai, thấp giọng kháng nghị"Em nào có gọi lớn tiếng như vậy —— a ——"

      hai ngắt ngực của , cho thấy vẻ mặt vô tội " thắng hùng biện" .

      là vô lại, hai bại hoại, bị khoái cảm bộc phát liên tục trong cơ thể bức đến cực hạn, nhưng cũng dám lớn tiếng rên rỉ, chỉ có thể khẽ ngửa đầu, cắn cái lên bả vai rắn chắc của hai .

      hai toàn thân chấn động, Luật động nhanh hơn, rất nhanh chỉ cảm giác trước mặt tối sầm lại, cả người lâm vào hôn mê vô tận .

      Diệp Hiên Viên liếc nhìn trong ngực vô lực chịu đựng đột nhiên mìnhi cao trào kích thích mà té xỉu , trong lòng mảnh thương tiếc, vuốt ve khuôn mặt như quả trứng ửng đỏ kia , nhàng hôn hôn, trong mắt đều là dịu dàng cùng cưng chìu vô tận.

      Cầm khăn tắm lớn bên cạnh , Diệp Hiên Viên buông lỏng ôm lấy Miên Miên hôn mê, hướng gian phòng tới.

      Quả nhiên là hoa xinh tháng tốt đêm đẹp a!
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :