1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Cuốn 2: là cấm kị

      Chương 14: Cậu út (3)

      Edit: Lạc Lạc

      nhìn hai người đàn ông ưu tú “giương cung bạt kiếm” trước mặt, muốn phá vỡ cục diện bế tắc diễn ra nhưng biết phải làm thế nào.

      Năm phút trước, hai đằng đằng sát khí phá cửa vào, lại nhìn thấy vẻ mặt ăn no thỏa mãn của cùng nụ cười ôn nhu nho nhã của Tần Nhật Sơ, sắc mặt đen lại, trở nên trầm khó coi.

      Mới qua năm phút đồng hồ ngắn ngủi nhưng đối với lại dài tựa như hàng thế kỷ, lời, lẳng lặng đứng trước cửa, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn cùng cậu út, giống như…. Ách, giống như người chồng bắt gian tại trận, mắt đỏ lên, mặt xanh lại.

      dám mở miệng, cũng dám tiến lên nửa bước, thân thể cứng ngắc, biết cố gắng hết sức chế cơn giận dữ.

      Cuối cùng, Tần Nhật Sơ mở miệng, phá vỡ im lặng trong phòng, “Diệp Hiên Viên, lâu gặp, vẫn như vậy….. thay đổi mấy!”

      hai đến bên cạnh , kéo về phía sau, mặt biến sắc nở ra nụ cười : “Đúng vậy, rất lâu rồi gặp, Tần tiểu đệ, chú cũng vẫn thế… vẫn còn trẻ con!”.

      xong hai người nhìn nhau cười, nhưng nụ cười đạt đến đáy mắt, nhin thấy được.

      Bởi vì hai nắm tay chặt, ôm ở sau lưng.

      vẫn muốn dùng loại thái độ này chuyện với tôi sao, còn nữa, nhất định phải đụng đến vết thương của Miên Miên à?”.

      quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt trắng bệch vì đau đớn của , buông lỏng tay ra, nhưng cánh tay vẫn ôm vào trong ngực, “Muộn rồi, chúng tôi quấy rầy nữa! Miên Miên, chúng ta về nhà thôi!”

      xong liền ôm lấy định ra.

      Tần Nhật Sơ thấy thế, khoát khoát tay, ngăn cản, lấy từ bàn tấm danh thiếp ném cho , nở nụ cười: “Có rảnh gọi cho tôi, em ta lâu gặp, tìm chỗ nào uống chén!”

      hai nhàng đón lấy tấm card màu vàng, gật đầu cái, “Được, đến lúc đó gọi!”.

      Rồi cúi người xuống, ôm lấy nhanh chóng rời .

      ôm lấy hai, cảm thấy cơ thể có chút cứng ngắc, dám chào tạm biệt Tần Nhật Sơ, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của .

      xuống dưới lầu, hai đặt ngồi ở phía trước rồi tự mình cũng lên xe. Sau đó, xe chạy như tên bắn lao ra ngoài.

      nghiêng nghiêng mặt, len lén ngước nhìn .

      Mi tâm nhíu chặt, đôi môi mỏng bặm lại, sắc mặt khỏi khiến cho người ta run sợ.

      run lên, xong rồi, về đến nhà thế nào cũng bị hung ác mắng mỏ dừng lại được.

      Chỉ có điều chứng minh, cần đợi đến khi về nhà, vì quyết định trừng phạt ngay tại chỗ.

      “Keeeet…” Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, bởi vì phanh gấp mà ma sát với mặt đường bóng loáng gây nên thanh rợn tóc gáy.

      Cơ thể run lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có màn đêm yên lặng, ánh đèn đường mờ mờ vàng đục khiến gian trở nên vô cùng ảm đạm.

      Bóng đêm tràn ngập, chung quanh bóng người.

      dừng xe, đôi tay đặt tay lái, lời nào, cũng nhìn đến , đôi mắt nhìn thẳng phía trước, biết nhìn cái gì, cũng biết suy nghĩ gì.

      Đột nhiên, nghiêng người, bổ nhào về phía .

      theo quán tính, lui về phía sau co người lại, làm càng tức giận: “Tránh cái gì, có ăn em!”

      lại nhoài người đến, ôm đặt đầu gối, nhấc khuôn mặt lên, cẩn thận xem xét, “Còn đau sao?”

      Bàn tay ấm áp, nhàng vuốt ve gương mặt khiến có chút hơi ngứa ngứa, lắc đầu cái giọng , “ đau, hai, đau”.

      tin tưởng , nắm lấy cằm , tựa như muốn đem mỗi tấc da thịt kiểm tra kỹ lưỡng.

      “Sau này, có ai bắt nạt em, em phải với , muốn người của mình mà cũng bảo vệ được!” Trong trí nhớ của , đây là lần đầu tiên với những lời che chở kiên định như vậy.

      Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, cảm động gật đầu, nghiêng người vào gục ngực .

      Cho tới bây giờ, trong trường học có ít người khi dễ bắt nạt , mà vốn dĩ có vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp, cũng thích cùng người khác chuyện, khiến cho ở trường tựa hồ như chỉ có thân mình. Bị ném phấn vào người, bị vẽ bậy bàn, bài tập, sách vở bị lấy trộm…. những việc này xảy ra với bình thường như cơm bữa, nhưng muốn cho người khác biết, muốn làm phiền đến người khác, đặc biệt là hai .

      Vì vậy, khi nghe câu tràn đầy tình thương đó, tất cả những uất ức cùng đau đớn của tràn ra, nước mắt cũng khống chế được mà rơi xuống.

      thấy khóc đến thương tâm, gì thêm mà ôm chặt, tựa hồ như muốn đem khảm sâu vào trong lòng.

      biết qua bao lâu, khóc đến mệt lả cả người, tựa vào ngực , có chút buồn ngủ. Bàn tay bỗng dưng đặt lên ngực , từ từ cởi nút áo sơ mi ra.

      cả kinh, giật bắn mình, tỉnh cả ngủ.

      lấy tay che ngực, kinh dị hỏi, “ hai, định làm gì?”

      hai có chút tự nhiên nhìn ra chỗ khác, buồn rầu : “Cái áo này nhìn gai mắt quá!” , nhưng tay vẫn ngừng động tác, cố chấp cởi cúc áo ra.

      đỏ mặt lên, ôm lấy cánh tay , lẩm bẩm , “ được, hai, bên trong em.... bên trong em mặc nội y!”

      Vì toàn bộ nội y bị ướt đẫm nên chỉ mặc cái áo sơ mi của Tần Nhật Sơ, bên trong có đồ lót.

      vừa nghe xong, trong mắt lại nổi cơn thịnh nộ, “Em cái gì?” Bàn tay cũng hung hăng gạt tay ra, kéo áo của xuống.

      “Em dám mặc như thế này trước mặt người đàn ông xa lạ mà chạy loạn?” nắm lấy vai , tức giận đùng đùng hỏi.

      Bộ ngực bị phơi bày khiến có chút tự nhiên, hơi vùng vẫy, cố gắng hết sức kéo tay ra khỏi vạt áo.

      người chịu thả, người mãnh liệt kéo, kết quả là “Reeeẹt....” tiếng, chiếc áo của bị rách miếng dài.

      cùng cúi đầu xuống, nhìn thấy bộ ngực trần trụi của , bầu ngực đẫy đà của bật tung ra ngoài.

      Lúc này có cảm giác cả người chết lặng, mất mặt quá, nơi tư mật nhất của lại bị lộ ra trước mặt .

      sững sờ cả người, nhìn chằm chằm vào bầu ngực trắng noãn của chớp mắt, lúng túng kéo kéo mảnh vải che lại, cho dù lâm vào cảnh “mất bò mới lo làm chuồng”.

      Lúc này nắm chặt hai tay , đẩy về phía sau, bàn tay kia từ từ nắm lấy bầu ngực trắng noãn của .

      run lên, mặt đỏ ửng, run rẩy : “ hai..... Đừng.......”

      Nhưng giống như bị tẩu hỏa nhập ma, cái gì cũng nghe thấy, chăm chú nắm bầu ngực đẫy đà của , bắt đầu nhanh chậm mà nắn bóp.

      vừa thẹn thùng vừa gấp gáp, nước mắt lã chã rơi xuống, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm sao lại biến thành như vậy. Mặc dù kiến thức giới tính của nhiều lắm, nhưng trực giác cảm thấy có cái gì đúng.

      hai..... được..... Miên Miên sợ.....”. Hai chân đạp loạn, ra sức giãy giụa.

      bị đá đá, giống như từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn nửa người trần trụi nằm tay lái, hai mắt đẫm lệ, lại thấy trong tay vẫn còn vuốt ve bầu ngực đẫy đà gương mặt tuấn tú đỏ ửng, giống như bị điện giật vội rụt tay lại.

      chống lưng, muốn nhặt áo lên mặc lại, nhưng bàn tay lại ngừng run rẩy.

      thấy thế, gì, vươn tay ôm , giọng an ủi: “Đừng sợ, chỉ muốn xem vết thương của em thôi, đừng sợ!”

      xong, đưa tay giúp mặc lại áo sơ mi, lúc chạm vào vòng eo nhắn trắng noãn ngón tay hơi dừng lại chút, nhưng ngay sau đó lạnh giọng hỏi, “Là bọn chúng làm sao? Còn cả ở nơi đó?”

      lắc đầu, “ có..... có!”

      Hiển nhiên là tin, bàn tay lại vén áo lên khiến cho lại trần trụi ngồi trước mặt .

      ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhưng lâu lâu thấy vẫn im lặng bèn nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt lộ vẻ khát máu cùng tối tăm, “Bọn chúng dám bắt nạt em?”

      cúi đầu nhìn vết máu ứ đọng loang lổ người, đầu gối còn dán băng y tế cầm máu, cười gượng : “ sao, sao hết! cũng biết là da của em thuộc loại vừa đụng vào bầm tím sao, sao đâu......”

      vuốt vuốt vết máu ứ đọng người , ánh mắt tràn đầy thương tiếc, “ xin lỗi, Miên Miên! Là do tốt! chú ý chăm sóc em!”

      xong cởi áo khoác của minh, đắp lên người , nhưng vẫn để tựa vào trong ngực, dạng chân ngồi đùi , “ sao, Miên Miên, chúng ta lập tức trở về nhà!”.

      Nằm trong bộ ngực ấm áp của , mơ mơ màng màng ngủ, nhưng được thoải mái, cảm giác dưới mông cứ bị vật gì thô cứng chạm vào, thỉnh thoảng lại chĩa lên chọc chọc làm rất khó chịu, hơn nữa ở phía dưới còn có cảm giác ướt át dị thường.
      Last edited by a moderator: 9/9/14
      A fang, Phong Vũ Yên, Rizky2 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Gặp mặt

      Edit: Lạc Lạc

      Đêm khuya, thành phố thanh bình lúc vào đêm ánh đèn màu rực rỡ.

      Tại nơi hẻo lánh, trong góc vắng lặng của quầy rượu.

      Tuy đây là thành thị rực rỡ sôi động, về đêm mọi người đều thả lỏng tinh thần phóng túng hết mình, nhưng gian phòng trong quầy rượu này vắng lạnh, thậm chí có chút thê lương.

      Diệp Hiên Viên tiêu sái tựa người vào quầy bar, phất phất tay với người pha rượu mặc bộ đồng phục đen trắng: “A Hoàn, cho tôi ly!”

      Người đàn ông được gọi là A Hoàn dừng việc lau ly thủy tinh trong suốt nhàm chán, xoay người lại, lộ ra gương mặt tuấn tú. A Hoàn nhìn Diệp Hiên Viên cái, yên lặng bưng ly rượu màu cam đặt quầy bar, “Diệp tiên sinh cũng có lúc phiền não sao?”

      Diệp Hiên Viên lắc lắc ly rượu trong tay, cho đến khi màu sắc bắt mắt của ly rượu sóng sánh mới từ từ uống hơi cạn sạch, “Chẳng qua là thích những gì mình nắm trong lòng bàn tay lại bị người khác mơ ước thôi!”

      A Hoàn cầm chiếc ly cao cổ lên, tiếp tục động tác lau chùi nhanh chậm, “Thứ mình nắm trong lòng bàn tay còn sợ bị người khác mơ ước sao?”

      Diệp Hiên Viên hơi sửng sốt lát, lâu sau mới mở miệng, “ cho như thế nào mới gọi là nắm giữ trong lòng bàn tay?”

      A Hoàn ngẩng đầu lên, nhàng nở nụ cười, gương mặt vốn tuấn tú lại càng có vẻ ấm áp, “Phải xem thứ mà Diệp tiên sinh nắm giữ là cái gì mới được. Kỳ số thứ rất bình thường, ví dụ như nuôi con mèo , cho nó ăn cá, nó rất vui vẻ liếm tay . Nhưng ngay sau đó nó lại có thể lập tức liếm tay người khác chỉ vì con cá khác. Nhưng nếu lúc nó liếm tay người khác mà đánh nó gậy dần dần nó chỉ biết ăn cá của , liếm tay mà thôi. Hoặc đem trói chặt nó dưới chân , để nó có cơ hội ăn cá của người khác, liếm tay của người khác nữa. Này…….. Diệp tiên sinh, vậy nghĩ như thế nào là nắm giữ?”

      Diệp Hiên Viên mắt khép hờ, nhàng cười thành tiếng, “Bắt nhốt sao? Ha ha!”

      A Hoàn nhìn người đàn ông đối diện cái, gì thêm, bởi ta biết người đàn ông này có biện pháp với thứ mà ta muốn chiếm giữ.

      "Hắt xì..." Cửa chính bị người từ bên ngoài đẩy ra, người đàn ông cao gầy vẻ măt ấm áp bước vào.

      Người mới tới nhìn chung quanh vòng, cuối cùng nở nụ cười thẳng đến bên cạnh Diệp Hiên Viên ngồi xuống, “Cho tôi cốc sữa tươi!”

      A Hoàn liếc mắt nhìn người đàn ông, gì, xoay người đưa đến cốc sữa tươi.

      Người đàn ông nhìn cốc sữa trắng đục còn bốc hơi nóng cười dịu dàng, “Tôi nghĩ ở đây có thứ này”. A Hoàn mặt đổi sắc , “Vốn là có, nhưng vì khách hàng là thượng đế, nên có”.

      “À” Người đàn ông nhướn nhướn lông mày, cầm ly sữa tươi nhàng đưa lên miệng.

      Diệp Hiên Viên ở bên cạnh quay đâu lại, ra vẻ tự nhiên , “ đến?”.

      Người đàn ông đặt cái cốc xuống, nhìn ly rượu trong tay Diệp Hiên Viên, làm như tốt bụng nhắc nhở câu, “ nên uống nhiều rượu như vậy”.

      Diệp Hiên Viên bật cười, “Đây là quan tâm tôi sao?”

      Người đàn ông lắc đầu cái, “Tôi chỉ sợ say rượu làm loạn, hù dọa đến Miên Miên!”

      Nhớ đến mập mạp đáng đó, khóe miệng Tần Nhật Sơ khẽ nhếch lên.

      “Tôi biết tổng tài của Húc Nhật lại nhàn rỗi như vậy, tự nhiên lại đến trường nữ sinh hề nổi tiếng làm thầy giáo?”

      Tần Nhật Sơ chép miệng, ra vẻ lơ đễnh bóng gió với Diệp Hiêiên, “Tôi thèm để ý đến trường học, mà chính là để ý đến con người đáng trong trường kia”.

      “Hừ”, Diệp Hiên Viên giễu cợt, “Nhưng lại khiến cho đứa trẻ đáng đó gặp nhiều phiền toái”.

      Nghe vậy, Tần Nhật Sơ mỉm cười u ám, đôi mắt xếch xinh đẹp lặng lẽ lên tia sát ý, nhưng chỉ ngắn ngủi trong mấy giây, rồi lại từ từ giấu , quay đầu lại cười nụ cười dịu dàng, “Tứ Đại gia tộc sợ là già, cần được nghỉ ngơi thả lỏng gân cốt rồi!”

      Diệp Hiên Viên phá lệ có phản đối, chỉ nhìn hư vô về phía trước lộ ra tia sát ý khát máu, “Đúng thế, đúng là cần nghỉ ngơi”.

      Tần Nhận Sơ ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông bên cạnh, “Chi bằng chúng ta hợp tác, thấy sao?”

      Thấy đối phương lộ vẻ “đừng vọng tưởng” lại tiếp tục mở miệng: “ đừng từ chối nhanh như vậy, hai chúng ta cùng chơi so với người làm đơn độc thú vị hơn nhiều, hơn nữa, lợi ích của chúng ta lại xung đột, thêm người càng tốt, dù sao chỉ cần cuối cùng đạt được mục đích là được”.

      Diệp Hiên Viên từ chối cũng đáp ứng đề nghị của Tần Nhật Sơ, chỉ cúi đầu câu: “Miên Miên là của tôi”.

      Tần Nhật Sơ vỗ vỗ vai Diệp Hiên Viên, lại bị dễ dàng né tránh, đành bất đắc dĩ nhún nhún vai, thoải mái , “Tôi biết , nhưng nếu tôi đoạt được chính là của tôi”.

      Giọng điệu vẫn vui vẻ như cũ nhưng trong lời lộ vẻ kiên định cùng cố chấp, dù thế nào cũng buông tay.

      Diệp Hiên Viên giận quá hóa cười, “Như vậy để xem cuối cùng ai trong hai ta thắng”. đứng dậy, nhìn Tần Nhật Sơ bằng mắt, sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

      Tần Nhật Sơ nắm chiếc cốc lạnh như băng, vuốt vuốt sợi tóc rơi xuống trán, khẽ nhếch miệng, Diệp Hiên Viên, tôi cho cơ hội làm tổn thương Miên Miên nữa, Miên Miên phải là Tần Xu Bối mà để cho trắng trợn lợi dụng, cũng như Miên Miên phải là Yên Nhiên, tôi buông tay bởi vì ấy ra từ trái tim tôi.

      Diệp Hiên Viên đẩy cửa phòng trong lòng nhớ thương, ngủ say dưới ánh đèn lờ mờ, nhàng cởi áo ngủ của . Da thịt Miên Miên từ rất mềm mại, chạm mạnh chút lưu lại vết máu bầm nghiêm trọng, nhưng những vết máu ứ đọng người được Lữ Yên thoa thuốc từ từ biến mất, nhìn vào còn ghê sợ nữa, nhưng vẫn làm lòng đau như cắt.

      Vuốt vuốt làn da trắng mịn, Diệp Hiên Viên chăm chú nhìn say ngủ.

      Miên Miên, nên làm thế nào để bắt nhốt em bên người đây?

      Là đoạt lấy thân thể non nớt của em? Hay là bóp chết tất cả mơ ước của đàn ông trong thiên hạ…. còn cả phụ nữ nữa!

      nhàng nằm xuống bên cạnh , Diệp Hiên Viên đẩy lùi mọi ràng buộc, từ từ kéo thân thể trần truồng của vào ngực, trong mắt lên vẻ u, miệng lẩm bẩm, xin lỗi, Miên Miên.
      Last edited by a moderator: 9/9/14
      A fang, RizkyNga Nhi thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Cuốn 2: là cấm kỵ.

      Chương 16: Nấu canh.

      Edit: Cổ Điệp Hoa Nhi & Quảng Hằng


      "A. . . . . ." trong ngôi biệt thự trang nhã yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra tiếng hét thê thảm, thành công làm cho chim chóc sợ hãi bay hết.

      Miên Miên xoa xoa cái mông đáng thương của mình, hai mắt rưng rưng, nhìn người trước mặt ủy khuất : "Bác sĩ Lữ, phải chỉ cần em ngoan ngoãn chịu tiêm thuốc là được sao?  Tại sao mỗi lần đều là đánh đòn em, hơn nữa. . . . . . Còn  dùng sức như vậy. . . . . ."

      Lữ Yên lên tiếng, thanh khàn khàn, nhưng lại rất gợi cảm, "Em có thể lựa chọn Diệp tiên sinh ra tay mà, chị tin tưởng rằng so với chị ấy càng thêm. . . . . . Chăm sóc em tốt hơn." đến ba chữ "Chăm sóc em" còn cố ý nhấn mạnh và hạ giọng .

      Miên Miên ngẫm nghĩ, cái mông tròn tròn của mà gặp phải ánh mắt lạnh như băng của ...loại cảm giác đó... ách... vẫn là kinh khủng.

      "Haha.. bác sĩ Lữ, em rất khỏe, có đau gì hết, em có thể học được chưa ạ?"

      Bởi vì lần bị thương này, phải ở nhà suốt nửa tháng, cảm giác toàn thân buồn chán đến mốc meo lên rồi. Nữu Nữu nhiều lần gọi điện thoại tới than khóc với rằng rất là nhớ .

      Lữ Yên nhìn cười cười, chỉ chỉ xuống lầu dưới , "Tự em xuống cho Diệp tiên sinh kiểm tra ,nếu cơ thể khỏe hoàn toàn có thể học."

      Miên Miên lắc đầu, nếu như vậy vẫn là thôi , ở nhà cũng ổn, dù sao đến trường cũng là nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, so với ở nhà cũng khác biệt là mấy. Còn hơn là ở trước mặt hai cởi đồ ra hết, là mắc cỡ chết người. . . . . .

      khỏi nhớ lại ngày hôm đó ở xe,dáng vẻ của xem xét kĩ lưỡng vết thương của , đôi mắt thâm thúy mờ mờ sương,  ánh mắt bén nhọn mang mười phần là ý muốn muốn ăn sạch . Hô, đến bây giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi, loại cảm giác trần truồng bị người khác nhìn sót chỗ nào như thế muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

      xuống lầu, nhìn thấy vú Lâm xách theo con vịt về phía phòng bếp, con vịt giãy giụa quyết liệt trong tay vú Lâm, giống như muốn kháng chiến đến giây phút cuối cùng  mới có thể từ bỏ ý chí.

      "Lâm mẹ, con vịt này để làm gì vậy ạ?" chỉ chỉ vào con vịt vùng vẫn chiến đấu sinh tồn hỏi.

      Lâm mẹ tay dùng sức đập vào cái đầu nho của con vịt, con vịt ngẹo đầu, cư nhiên hôn mê, "Thiếu gia mấy ngày nay thân thể bị nhiệt, tôi đặc biệt mua con vịt này về hầm cách thủy làm canh cho thiếu gia."

      Gần đây thân thể hai tốt sao?

      Trong khoảng thời gian này, thường sớm về trễ, loay hoay ngay cả cơm trưa cũng có về nhà ăn, thỉnh thoảng buổi sáng dậy trễ, nguyên ngày cũng có thấy mặt lấy lần,là việc ở công ty rất bận rộn sao? thầm mắng người lớn rồi mà cũng biết cách tự chăm sóc bản thân, suy nghĩ hồi lâu, quyết định tận lực giúp Lâm mẹ nấu món canh giải nhiệt bồi bổ cho .

      Vì vậy, thân thiết chạy tới khoác tay Lâm mẹ: "Lâm mẹ, con giúp người!"

      Trước kia, vì bận rộn công việc mà có thời gian để ý , mà cũng tự nhận là cùng Lữ Yên đề tài chuyện cũng nhiều, cộng thêm thực tế là có người bạn nào để dạo phố cùng, người bạn duy nhất của Nữu Nữu lại là trạch nữ điển hình,tình nguyện đói đến xỉu cũng ra khỏi nhà bước. Cho nên đoạn thời gian rất dài trong, điên cuồng si mê  học nấu ăn.

      Lâm mẹ , con nấu ăn ngon có thể nắm bắt được dạ dày của người đàn ông, đồng nghĩa với việc nắm bắt được tâm của người đó, đây chính là kinh nghiệm từ thời cha ông để lại.

      ra có nghĩ được nhiều như thế, chỉ là rất thích ăn uống, có lúc có ai nấu cho ăn tự mình nấu, dù sao nhìn những món ăn đủ sắc màu và hương vị do chính tay mình làm ra, cũng tránh khỏi cảm thấy có chút thành tựu.

      Lâm mẹ cười híp mắt bước về phía trước,để con vịt xuống, giơ tay chém nhát, làm con vịt kịp mở mắt nhìn thế giới lần cuối, liền tiêu thất ngay tức khắc. (haha chết cười với tác giả)

      rửa tay, lau khô, quay đầu lại thấy Lâm mẹ làm sạch lông con vịt. cười hỏi Lâm mẹ bây giờ mình nên làm cái gì.

      Lâm mẹ chỉ chỉ bếp lò chuyên dụng để hầm canh, "Rồi, điều cơ bản đầu tiên, con nhóm lửa lên .”

      nhìn con vịt tràn đầy máu, có chút ghê tởm, "Món súp vịt này thực có chức năng thanh nhiệt hạ hoả sao?"

      Lâm mẹ cầm con vịt trong tay bắt đầu nhúng vào nồi nước sôi"Thịt vịt , có tính hàn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, bổ trợ dạ dày, thích hợp giảm cân mùa hè hoặc dành cho những người nóng nhiệt quá độ. Trong súp them củ sen cũng vài món gia vị mát dịu bổ dưỡng. Dù sao là trăm lợi hại! Miên Miên, đem miếng gừng đưa cho tôi."

      đưa miếng gừng qua, Lâm mẹ giơ dao lên cao đập manh làm miêng gững vỡ nát, sau đó băm nhuyễn, rồi ướp vào vịt.

      Xoa xoa tay, Lâm mẹ mặt mũi hiền lành, mắt nhìn , giống như lâm vào cảnh giới mảnh hư vô, " ra , tiểu thư trước kia cũng rất thích theo tôi học nấu ăn ."

      "Tiểu thư?" Chỉ là dì hay mẹ?

      Lâm mẹ từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, cười giải đáp thắc mắc của , là mẹ của đó Miên Miên. Khi đó lão gia thường ở nhà, hai tiểu thưcùng Sơ thiếu gia cũng còn n, nếu tiểu thư chơi cùng các em cũng chạy đến nhà bếp học này nọ, Tôi còn nhớ lão gia đặc biệt thích món Khổ qua hầm cùng với cháo thập cẩm mà tiểu thư nấu mỗi lần đều là khen dứt miệng. Ai, chẳng qua là đáng tiếc. . . . . ."

      Lực chú ý của dừng ở từ Sơ thiếu gia từ trong miệng Lâm mẹ chẳng lẽ, Tần Nhật Sơ đó thực là cậu út của ?

      "Lâm mẹ? Bà biết người nào tên Tần Nhật Sơ khoonh?”

      Nghe đến tên đó, Lâm mẹ sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, kích động nắm lấy bả vai của , "Sơ thiếu gia? Sơ thiếu gia trở lại sao? Miên Miên tiểu thư nhìn thấy sơ thiếu gia sao?" xoa bả vai có chút thấy đau, thầm nghĩ: ra là ta hề gạt mình, ta là cậu út của mình, Lâm mẹ , cậu út trước kia là nhi, năm lên tám, được ông ngoại nhận về Tần gia thu làm con nuôi. Sauk hi dì xảy ra chuyện đến nước Mỹ du học, bảy năm hề tin tức.

      Nhớ lại chàng trai với nụ cười dịu dàng, thanh thanh nhã đó, người nhìn qua đầy lý trí như vậy cũng làm ra chuyện bốc đồng ra bảy năm hề có tin tức như vậy, thể nhìn bề ngoài mà.

      "Oa. . . . . . Thơm quá a, kẹo đường, em lại nấu gì đó?" Ngoài cửa lớn xa liền truyền đến thanh cao vút mị của Lăng Thịnh

       Lăng Thịnh vọt tới phòng ăn, theo thói quen nhào về hướng , dĩ nhiên cũng theo thói quen né sang bên.

      "Đại ca, về rồi à?" Né tránh Lăng Thịnh thường hay bổ nhào như sói đói, hướng về phía chàng trai vẻ mặt mệt mỏi phía sau , "Em và Lâm mẹ nấu súp vịt, đợi chút, em múc ra ngay.”

      Xoay người chạy về hướng phòng bếp, phía sau còn mơ hồ truyền đến tiếng nghiệt của Lăng Thịnh, "Kẹo đường, cho chén với, thịt nhiều nhé!"

      bàn ăn có chút mong đợi nhìn hai đem chén súp đó uống đến sạch trơn. tự chủ liếm liếm miệng, hỏi" hai buông chén xuống , nhìn cái, trả lời thẳng vấn đề của , chỉ : "Là em nấu sao?"

      Lăng Thịnh ở bên cạnh dương quái khí tiếp miệng, "Nếu như là kẹo đường của chúng ta nấu, cho dù là độc dược, có người cũng uống mà như uống cam lộ mật ong."

      hai trừng mắt lăng thịnh, " muốn uống cút ra khỏi nhà chúng ta!"

      "Đúng, đúng, hiểu hiểu, ngại tôi làm chướng ngại giữa các người chứ gì, tôi là được." Khác thường , Lăng Thịnh buông chén xuống liền ra ngoài.

       

      có chút hoài nghi nhìn thân ảnh Lăng Thịnh bước ra , người này hôm nay sao lại khác thường, trước kia cũng mặt dày mày dạn trơ mặt ra ra những lời đáng ghê tởm, hôm nay sao lại biết điều mà như thế, lại nghe Lăng Thịnh lớn tiếng kêu Lâm mẹ ở phòng bếp, "Lâm mẹ, cho con bình súp vịt đem về nhà Uống....uố...ng!"

      Ách, cũng biết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

      Ngược lại nhìn hai bàn ăn lại bắt đầu múc chén khác mở miệng, " hai, em khỏe nhiều rồi, có thể học hay ."

      hai giương mắt, "Em muốn ?"

      nặng nề gật đầu cái, "Muốn !" Mặc dù trường học luôn là có người đúng lúc khi dễ người, nhưng mà vẫn muốn đến trường, muốn sống hòa nhịp cùng mọi người, muốn tham gia thi tốt nghiệp trung học lên đại học, muốn sống đơn độc mình trong săn nhà rộng lớn, , đếm độc cùng tịch mịch.

      hai nhìn , ngờ có phản đối, "Em muốn , chỉ là ——"

      "Chỉ là cái gì?"

      "Tối nay đến phòng ,  muốn kiểm tra vết thương."

      gắp nấm hương rơi xuống lên, cũng biết là có đơn giản như vậy mà.

       
      Rizky, ly sắcNga Nhi thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 17: Trở về trường

      Edit: Lạc Lạc




      biết vì sao việc tự nhiên chui ra “cậu út” này khiến cảm thấy quen, chỉ vì lần trước chính vì ta mà chịu đủ uất ức rồi mà còn bởi vì sâu trong nội tâm muốn có thêm Triệu Minh nữa.

      ta và Triệu Minh tuy có vẻ mặt tươi cười giống nhau nhưng lại thuộc hai loại người hoàn toàn khác nhau. Triệu Minh thà chất phác, có nụ cười ngượng ngùng e lệ còn Tần Nhật Sơ thuộc dạng  mê hoặc lòng người, nụ cười như gió xuân. người làm cho người ta kìm được muốn tới gần, người lại làm cho người ta chịu được muốn chạy trốn.

      Điều này phải ứng với câu hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tinh khiết nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà thể chơi đùa sao?

      Tần Nhật Sơ chính là nam nhân tựa như hoa sen trắng trong cao quý, ở ngoài thế giới của , dám hy vọng ngày ta hạ phàm đến trước mặt .

      Nhưng thế giới này còn có từ gọi là “ngoài ý muốn”, còn có câu gọi là “Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” (*), ta muốn đụng người nhưng người lại tự đụng ta.

      Buổi sáng từ xe buýt nhảy xuống thấy chiếc Porsche màu bạc đậu sát trước mặt, Tần Nhật Sơ mở cửa sổ xe, thò mặt ra : “Miên Miên, chào buổi sáng”.

      Tôi nhìn xung quanh thấy gần cổng trường ít người nhìn đành ngọt ngào chào câu: “Thầy giáo Tần, chào buổi sáng”.

      Đôi mắt trong như nước của buồn bã, có chút đáng thương : “Miên Miên, là cậu út, em thể gọi là “cậu út” sao?”

      là, phải trẻ con mới vô cùng thích cái đẹp  mà người lớn cũng vậy, đứng trước mỹ nam thở dài ảo não cho dù là ai cũng giơ cờ trắng đầu hàng thôi.

      “Cậu… Cậu út”, giơ tay nhìn đồng hồ hoạt hình, “Em trễ giờ rồi, hẹn gặp lại”.

      xong liền chạy nhanh đến cổng trường, để mặc Tần Nhật Sơ vẫn đứng yên ở phía sau kêu lên: “Miên Miên, em chạy chậm chút”.

      Trong trường có gì khác lạ, chỉ là   còn thấy đám công chúa Đại Gia Tộc, hơi ngạc nhiên, quay sang bên cạnh hỏi Nữu Nữu, “Nữu Nữu, bạn có thấy hôm nay có gì khác ?”.

       

      Nữu Nữu nỡ buông cuốn tiểu thuyết xuống, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, “ có gì lạ a! Mặt trời vẫn rực rỡ như vây, hoa vẫn đỏ tươi, đám công chúa vẫn tranh luận ngừng về thời trang bốn mùa a!”

      Tôi đẩy Nữu Nữu cái: “Mình phải cái này, bạn thấy lớp mình ít mấy người sao?”

      Nữu Nữu liếc mắt cái: “Đúng là hơi quái lạ chút, nhưng mỗi buổi học ở trường mình có ngày nào đông đủ đâu. Mấy nàng công chúa kia có bệnh hay bệnh đều xin nghỉ, lần trước mình thấy Hoàng Khiết bị cảm nặng mà mang theo mấy đứa qua trường đấy!”.

      “À!” Nữu Nữu hơi nghi ngờ nhìn chung quanh, “ là nửa tháng nay thấy Hoàng Khiết đến trường, đúng rồi, còn cả Chu Chính Nam nữa, oa oa,  mà Tứ Đại gia tộc công chúa gần đây cũng thấy là sao nhỉ?”

      “Bọn họ lâu đến trường sao?” hỏi Nữu Nữu.

      Nữu Nữu nhếch mép lên, “Để mình nghĩ lại chút, hình như là lúc trước có chuyện xảy ra. Mình nhớ là có ngày mọi người học thầy hiệu trưởng đích thân tới kêu Chu Chính nam ra ngoài, sau đó là Hoàng Khiết cùng Tứ Đại gia tộc công chúa, sau đó thấy bọn họ đến trường nữa”.

      “Đúng rồi, nghe trường mình mới bị thu mua, có chủ tịch mới, hình như vị chủ tịch mới này có oán cừu với Tứ Đại gia tộc nên cố ý gây phiền phức cho bọn chúng”.

      “Trường mình bị ai thu mua vậy? Chủ tịch mới của trường tên là gì vậy?” Chuyện này quá bất thường rồi, chẳng lẽ là đại ca ở phía sau trả thù.

      “À, hình như là công ty mới gia nhập thị trường ở Mỹ, tên là Húc Nhật gì đó, nghe tổng tài của bọn họ là người Trung Quốc, hình như có em hay ai đó ở trường này học bị người ta bắt nạt, nên tổng tài của Húc Nhật mới tức sùi bọt mép thu mua trường này. Về phần hiệu trưởng hình như tên là Lucifer, ràng là ta muốn xuất công khái. Chẳng qua là có lần Tô Hoán nghe lén được như vậy. Mà hình như còn rất đẹp trai nữa!”

      thở phào nhõm, phải là đại ca tốt rồi, muốn hai mỗi ngày đều vất vả đối phó với Tứ Đại Gia Tộc. ra chẳng qua là trùng hợp thôi, vậy tốt, tốt quá!

      Trong lòng nhõm nên tâm tình cũng sảng khoái, buổi sáng cứ như vậy qua nhanh.

      Buổi trưa, chuông tan học vừa mới reo, với Nữu Nữu để ý đến thầy giáo ngữ văn râu bạc trợn mắt tức giận, về phía phòng ăn.

      Mặc dù đây là trường quý tộc, đối với học sinh buông lỏng, nhưng lại có cầu bắt buộc là phải học bán trú, buổi trưa được ra khỏi trường.

      Đám công chúa bọn họ sợ mang hộp cơm ảnh hưởng đến hình tượng bản thân nên có cách nào khác đành phải đến phòng ăn tinh mỹ đắt giá trong trường.

      Mặc dù là phòng ăn trong trường học, nhưng tất cả đầu bếp đều ở các khách sạn năm sao cao cấp được thuê đến với lương cao ngất ngưởng, ngay cả bếp trưởng cũng   được giải thưởng lớn về ẩm thực của Pháp.

      Phòng ăn của trường đắt đỏ như vậy cũng cần thêm về thân phận của đám công chúa này.

      Món ăn thích nhất ở đâu là móng giò kho tàu, móng giò béo ngậy ăn vô cùng ngon miệng, móng giò ngậy mà ngấy, rất có mỹ vị, hơn nữa còn có cảm giác giống Lâm mẹ nấu. Chỉ tiếc là dưới góc nhìn của chuyên gia dinh dưỡng, món này chỉ có thể ăn vào thứ tư và thứ sáu, mặc dù đám công chúa bọn họ đến nỗi tranh giành nhau đến vỡ đầu chảy máu, bởi vì các nàng muốn bảo vệ dáng vóc, nhưng nhìn đám học sinh phấn khích cs thể thấy chuyên gia dinh dưỡng kia đúng rồi.

      Quả nhiên lúc các tới phòng ăn chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng móng giò cuối cùng bị người ta lấy .

      “Miên Miên, làm sao bây giờ?”, Nữu Nữu nhìn miếng móng heo béo ngậy kia bị mang , bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi .

      nuốt nước miếng, nhìn xung quanh đề nghị: “Vậy chúng ta ăn thứ khác cũng được!”

      Lấy xong bữa trưa, các tìm chỗ ngồi yên tĩnh bên cửa sổ.

      nhìn đĩa salad dưa của Nữu Nữu, hơi sợ hãi than, “Mỗi ngày bạn đều ăn salad dưa chán sao?”

      Nữu Nữu xúc thìa cháo đưa lên miệng, cắn răng nghiến lợi : “Bạn xem hai năm ăn liên tục có thể ngán sao?”

      rụt cổ lại, cẩn thận mở miệng, “Vậy sao bạn còn ăn?”

      “Bạn cho rằng mình là bạn a, khung xương mảnh khảnh, cho dù có da có thịt chút cũng là châu tròn ngọc sáng, mình chỉ cần ăn nhiều thịt chút biến thành lưng hùm vai gấu ngay, bạn cho rằng mình thích ăn sao?”

      quan sát Nữu Nữu hơi cao to chút : “ phải, phải trở thành lưng hùm vai gấu được”.

      Hừ, Nữu Nữu trệu trạo nhai rau, vẻ mặt phẫn hận, “Mỹ nữ phải giữ bằng được vóc dáng, bạn cho là mình giống Vương Tố Hiền sao?”

      Chiếc ghế bên cạnh chợt bị kéo ra, thanh vang lên: “ bé đáng , tôi có thể được vinh hạnh ngồi cùng ?”

      nuốt miếng thịt bò xuống, ngờ lại bị nghẹn ở cổ họng, nhịn được kêu lên, “Nước, nước!”

      bàn tay trắng noãn như ngọc đưa chén nước đến khóe miệng, ra sức  nhấp hớp, cuối cùng miếng thịt bò kia cũng trôi xuống.

      Nữu Nữu bên cạnh tay run run chỉ vào Tần Nhật Sơ vỗ vỗ lưng cho thuận khí, run rẩy : “Thầy.... Thầy giáo Tần.... Hai người......”

      Tần Nhật Sơ dịu dàng gật đầu: “Là tôi, muốn hỏi tôi với Miên Miên có quan hệ như thế nào sao?”

      Nữu Nữu vội vàng gật đầu cái.

      Tần Nhật Sơ nhún nhún vào, thèm để ý chút nào đáp, “Chính là quan hệ mà nghĩ đấy”.

      phun ra ngụm nước, trừng mắt nhìn người bên cạnh cười đến vô tội, giọng , “Cậu út!”

      “Cậu út?” Nữu Nữu trợn to đôi mắt, bàn tay mềm mại đung đưa qua lại giữa và Tần Nhật Sơ, sau đó hét lên tiếng, “Thầy giáo Tần là cậu út của bạn?”

      “Cái gì? Thầy giáo tần là cậu út của bạn?”

      Trả lời sao đây? giương mắt nhìn, oa, chung quanh là đám công chúa biết từ lúc nào vây quanh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn .

      hơi lui về phía sau bước, thoát ra khỏi cánh tay của Tần Nhật Sơ, cười gượng , “Đúng, đúng thế!”

      Tần Nhật Sơ cũng lên tiếng, “Đúng thế, Miên Miên là cháu đáng của tôi, mặc dù có quan hệ máu mủ, nhưng tôi lại ấy nhất, Miên Miên, đúng thế ?”

      bị ánh mắt dịu dàng của Tần Nhật Sơ làm cho sợ hãi, vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng thế”. ta cái gì chính là cái đó.

      thanh ồn ào lập tức bao vây .

      “Miên Miên, mình có tôm viên này, cậu ăn !”

      “Miên Miền, tuần này sinh nhật mình, cậu nhớ đến nha!”

      “Miên Miên, nhà mình mới mở cửa hàng trang sức, hoan nghênh cậu tới, giảm giá 5%”.

      . . . . . .

      Đúng lúc rối loạn đối phó với tràng thanh thường ngày lãnh dạm bỗng trở nên nhiệt tình sôi sục, “thụ sủng nhược kinh”  tiếng loa truyền thanh của trường vang lên, kịp thời cứu rỗi .

      “Thông báo, thông báo, hai rưỡi chiều này tại phòng họp chính có cuộc họp, ai được phép vắng mặt”.

      Chuyện gì vậy? Quay đầu lại, thấy Tần Nhật Sơ vẫn như cũ luôn nở nụ cười môi, hình như nhìn thấu nghi ngờ của trả lời, “Giới thiệu hiệu trưởng mới”.

      Hiệu trưởng? Có phải là người rất đẹp trai có tên Lucifer?

      ----------------

      #888888; (*) có nghĩa là “cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um” ý chỉ việc cố tình dốc hết tâm sức lại có kết quả, còn việc chỉ vô tình lại có thành tựu. Cốt lõi của thành ngữ này là ở chữ “Duyên”. Hữu duyên thành .)

       
      RizkyNga Nhi thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Quyển 2: là cấm kị

      Chương 18: Nổi giận

      Edit: Lạc Lạc

       

      Nhìn người đàn ông nghe là hiệu trưởng mới khán đài mà thấy bỡ ngỡ, người đó giống như mong đợi, phải là người đàn ông tuấn tú giống cái tên Lucifer mà lại là ông lão tóc bạc trắng với gương mặt linh hoạt khôn khéo, bước lên khán đài với bộ dạng “gừng càng già càng cay”.

      “Các bạn, tôi là hiệu trưởng mới. Kẻ hèn này họ Lý tên Tầm Hoan….”

      Nữu Nữu ở bên cạnh phản đối, oán giận “Tôi là Lâm Thị đây?”. Xem ra ấy bị đả kích .

      đập đập Nữu Nữu giọng : “Đừng như vậy, hiệu trưởng mới vẫn còn ở kia đấy”.

      “Hừ”, Nữu Nữu thèm đếm xỉa, chỉ ra xung quanh, “Bạn nhìn kìa…..

      Lúc này mới phát đám công chúa xung quanh mất kiên nhẫn nhao nhao lên, túm năm tụm ba thầm phản đối, vẻ mặt tràn đầy căm giận.

      Nữu Nữu buông tay xuống, uất hận nhìn lên khán đài: “Cứ tưởng là soái ca, ai ngờ lại là lão già, chẳng thú vị chút nào”.

      Tiếng huyên náo phía dưới ngày càng lớn, dần dần hoàn toàn lấn át giọng khán đài chỉ nhìn thấy ông lão khán đài vẫn mấp máy môi ngừng, nước miếng bay lung tung.

      Cuối cùng, hiệu trưởng nhịn nổi, cao giọng : “Các bạn, xin trật tự”.

      Toàn trường chỉ yên lặng được trong chốc lát, ngay sau đó coi như có gì lại ồn ào loạn lên.

      Vừa lúc đó, ông lão biết lấy từ đâu ra chiếc micro hướng xuống phía dưới gào to, “Kính mời Húc Nhật tổng tài Tần Nhật Sơ lên khán đài phát biểu vài lời”.

      biết con người chưa từng xuất Húc Nhật tổng tài gây kích động đến mức nào mà mọi người vừa nghe được lời của ông lão toàn trường bỗng trở nên an tĩnh lạ thường, cơ hồ có thể nghe được cả thanh kim rơi xuống đất, tất cả đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn tú chậm rãi lên khán đài.

      Người ấy đứng lại, nở nụ cười quyến rũ, nhìn vòng xuống khán đài, chậm rãi mở : “Chào mọi người, tôi là tổng tài của Húc Nhật Tần Nhật Sơ, đồng thời là giáo viên dạy thay môn văn lớp mười ”.

      thanh réo rắt được khuyếch đại qua micro vang khắp hội trường, trong chớp mắt, toàn trường vang lên tràng vỗ tay vang dội như sấm.

      Tần Nhật Sơ giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục , “Bây giờ tôi muốn giải thích vài lời đồn đại trước kia, có người tôi thu mua trường học này là bởi có muội muội học ở đây, điều này là đúng ”.

      Lúc Tần Nhật Sơ mới bước lên khán đài, mơ hồ có dự cảm bất thường, dường như người này chuyện quan hệ cùng , trong lòng tim đập loạn xạ. kích động đó phải bởi vì hưng phấn, mà vốn ở trường học có tiếng tăm gì, bình thường đến mức bị người khác coi thường…. rất muốn trở nên nổi tiếng, bị mọi người chăm chú soi mói.

      Nghe ta giải thích tin đồn như vậy, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, ngờ câu tiếp theo của ta lại khiến trở nên căng thẳng như cũ.

      “Mặc dù ở trường học này tôi có đứa cháu đáng , nhưng việc thu mua trường học đơn giản là việc kinh doanh, liên quan đến việc riêng”.

      Tâm thắt chặt, đây chẳng phải là so với chưa còn nghiêm trọng trọng hơn sao. tại ràng cảm giác được mấy người chung quanh chăm chú soi mói rồi, ánh mắt nóng bỏng mà sắc bén, giống như muốn đâm rách người ta ra.

      khán đài, Tần Nhật Sơ để ý đến ánh mắt oán giận của , nhìn nháy nháy mắt, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn.

      Động tác thân mật này làm đám công chúa xung quanh nhìn đầy oán khí.

      cảm thấy toàn thân nóng lạnh bất thường, nhịn được rụt rụt cổ. là, là cháu rồi mà, sao mấy người này lại oán hận như vậy chứ.

      Nữu Nữu dường như đoán được ý nghĩ của , kéo kéo tay an ủi: “Bọn chúng ăn được ghen tỵ nho còn xanh đầy”.

      Lại nghe khán đài bắt đầu tiếp: “Cánh cửa phía sau nhiều năm được tu sửa nên chúng tôi quyết định từ nay về sau xóa bỏ bãi rác phía sau, phá bỏ cánh cửa sắt .Về phần vệ sinh trường học, chúng tôi nhanh chóng tìm công ty tới giải quyết, xin các bạn yên tâm, nhất định chúng tôi trả lại vẻ an tĩnh, tinh khiết cho trường học. Nhân đây cũng mong các bạn nên lại nơi vắng vẻ như vậy, nhất là những xinh định đáng ở đây”.

      Mọi người nghĩ là được triệu tập vì chuyện như vậy, có chút ngỡ ngàng, khỏi bàn luận ầm ĩ.

      nhìn người đàn ông ôn tồn nhã nhặn khán đài, trong lòng cảm động. việc sau cánh cửa sắt ngày đó với ai, coi là bóng ma ám ảnh bí mật cả đời, lần trở về trường này, cũng thầm lo lắng, nếu như gặp lại cảnh ấy phải làm sao? Vậy mà người đàn ông này trước mặt mọi người lại khiến đau buồn lo lắng trong lòng được loại bỏ.

      cúi mặt xuống, trong lòng mơ hồ cảm thấy vị ngọt ngào.

      Tần Nhật Sơ, , cậu út, cám ơn . Cho dù đây là cố ý hay vô tình, Miên Miên cũng rất cảm động.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến giờ tan học.

      như cũ né tránh cổng trường đầy những xe hơi nhãn hiệu nổi tiếng, chậm rãi về phía trạm xe buýt.

      “Keeet….”tiếng phanh xe gấp vang lên bên cạnh, cũng tình huống ấy, cũng con người ấy, chỉ khác mỗi câu : “Miên Miên, về nhà sao?”

      nhìn người đàn ông thò đầu ra, lòng nở nụ cười, “Vâng ạ, cậu…. cậu út cũng về sao?”

      Tuy trong lòng chấp nhận người đàn ông này, nhưng vẫn chưa quen với việc gọi tên thân mật.

      Tần Nhật Sơ nhìn thấy nụ cười của , dường như hơi sửng sốt chút, hồi lâu sau mới mở miệng: “Miên Miên, em càng lúc càng giống tỷ tỷ”.

      Thanh mang theo chút ảm đạm.

      “Tỷ tỷ?” Là dì hay là mẹ ?

      ta dường như đọc thấu được nghi ngờ của , mở miệng cười : “Là mẹ em, Miên Miên, em rất giống ấy”.

      nhớ Lâm mẹ vẫn và mẹ giống nhau như đúc, dì mỹ nhân, vậy mẹ cũng có thể là mỹ nhân, còn béo nục béo nịch như vậy.

      Nghĩ vậy thấy chán nản trong lòng, vô ý thức lẩm bẩm: “Mẹ làm sao béo ú giống em được?”

      rất , nhưng biết làm sao lại nghe thấy, hồi lâu sau thấy lên tiếng, hơn nữa còn bằng ngữ khí vô cùng sinh động “Ai em béo ú sao?”

      gượng cười , “Đây là mà, đúng sao?”

      Tần Nhật Sơ xuống xe, sải bước đến trước mặt , “Diệp Hiên Viên đối xử với em như vậy sao? Khiến em trở nên tự ti như thế này? Đây chính là những lời với em?”

      mạnh mẽ lắc đầu, lùi về phía sau bước, “Mặc kệ hai cũng được hai như vậy, hai chưa bao giờ ghét bỏ em”.

      “Ghét em?” Tần Nhật Sơ cười lạnh, “ ta hẳn biết có được bảo bối đấy chứ?”

      Nhìn người đàn ông trước mặt nổi cơn thịnh nộ, đây là người đàn ông thuần khiết thanh nhã giống như đóa sen trắng ư. ràng cũng có lúc giống như người phàm tục thôi, cũng có lúc lại tức giận bởi những chuyện nhặt như vậy.

      Tần Nhật Sơ nhìn cái, trầm mặc hồi lâu, đến lúc mở miệng giọng khôi phục lại vẻ trong sáng, tới mở cửa bên ghế lái phụ , “ thôi!”

      đâu?”

      tìm người mẹ chân chính của em và chính bản thân em!” xong, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

       
      Rizky, ly sắcNga Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :