1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 102 : Hôn lễ

      Editor : Trà Xanh

      Beta : bear lonelj


      “Nguyễn tiểu thư, xinh đẹp.”, thợ trang điểm Mỹ Mỹ vừa sửa sang lại đuôi váy giúp vừa ngẩng đầu lên, nhìn đầy hâm mộ, .

      nhàng mỉm cười, buồn vui. Trải qua mấy ngày ngừng đợi mong, luôn thấp thỏm trong hy vọng rồi lại thất vọng, cuối cùng cũng luyện được kiểu cười hoàn mỹ dẫu giả tạo.

      Trong chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh khoác lên người chiếc váy cưới trắng tinh, xinh đẹp tựa như công chúa . Chiếc váy cưới chỉ ngắn đến đầu gối, khéo léo khoe ra đôi chân thon dài của . Đằng sau lưng thắt nơ bướm rất to nối dài với đuôi váy khiến tổng thể càng thêm hoàn chỉnh, phiêu linh. Mà phía trước lại thiết kế tinh xảo, tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần, khiến càng lộ ra vẻ đẹp cao quý mà đầy dịu dàng. Khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú, cặp môi hồng nhuận chúm chím, đôi mắt mở to dáng vẻ ngập ngừng, sống mũi thon dài, mềm mại, quả thực là vẻ đẹp động lòng người. nhìn vào trong gương, nhìn thấy mỹ nhân quen thuộc mà sao cũng xa lạ, mà nơi đáy mắt ấy, vẫn luôn phảng phất nét thoáng buồn…

      Sau ngày hôm đó, chuyển về sống trong Tần gia. đến tìm , ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi. Ngay cả khi cùng Tần Nhật Sơ phát ra thiệp mời kết hôn, cũng có bất cứ phản ứng nào cả.

      Cuộc sống cứ như vậy, ba ngày trôi qua mà vẫn bình lặng như nước chảy mây trôi.

      Nhìn lên chiếc đồng hồ lớn tường, chỉ còn chưa tới ba giờ nữa thôi là hôn lễ chính thức bắt đầu. dám tưởng tượng nếu như… Nếu như mọi chuyện xảy ra giống với dự tính của Tần Nhật Sơ, phải làm gì đây?

      Là đâm lao phải theo lao, tiếp tục gả cho Tần Nhật Sơ sao? nhớ tới kế hoạch này, vì để đảm bảo an toàn cho đứa trẻ trong bụng, hôn lễ này giúp được kích động đến , rồi đến cướp dâu và sống hạnh phúc bên cả đời.

      Nhưng… còn Tần Nhật Sơ sao? phải là rất thương , hay sao? Bất ngờ, cảm thấy lạnh đến thấu xương. Dường như, đây phải là quyết định của nữa, mà nó là trở thành nỗi đau khắc sâu cả đời Tần Nhật Sơ…

      “Miên Miên”. biết từ lúc nào, chú rể của ngày hôm nay – Tần Nhật Sơ đứng sau lưng , nghiêng nghiêng mỉm cười, cách nào che giấu được kinh ngạc trong đáy mắt.

      Tần Nhật Sơ tới bên , nửa quỳ đầu gối, nâng mu bàn tay của lên hôn: “Miên Miên, hôm nay em rất xinh đẹp!”

      “Cậu…” bị ánh mắt chăm chú quan sát cả người từ đầu đến chân của đối phương mà trở nên mất tự nhiên, khẽ khàng rút tay mình ra khỏi tay : “Cậu… đừng…”

      Gương mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ bất chợt lộ ra vẻ chán nản, nhưng cũng rất nhanh mất . đứng dậy, cầm lấy tay của , rồi lại xoay người cầm lấy ly nước ép bàn, đặt lại vào tay : “Miên Miên, em hồi hộp vì trở thành dâu sao?”

      Khẩu vị của được tốt, chỉ uống hớp nước trái cây lấy lệ, rồi lắc đầu : “ phải… Cậu… Là em thấy sợ, rất sợ!”

      “Sợ đến sao?” Tần Nhật Sơ lập tức ra suy nghĩ trong lòng .

      đặt cái ly trong tay xuống, lúng túng biết làm sao, gật đầu rồi lại lắc đầu.

      Tần Nhật Sơ ho tiếng, nhàng nâng cắm lên: “Đừng lo lắng, ta đến. Nếu như…”

      “Nếu như cái gì?” lập tức ngước mắt lên, khuôn mặt đầy lo âu nhìn Tần Nhật Sơ. Nếu hai thực hành động giống như dự tính, phải làm sao đây? Chẳng phải ngay từ ban đầu Tần Nhật Sơ đảm bảo rằng kế hoạch này nhất định thành công hay sao…

      Tần Nhật Sơ trả lời , chỉ dùng động tác nhàng lại có phần ôn nhu, chầm chậm vuốt ve gương mặt cho tới khi gương mặt đó đỏ bừng lên mới chậm rãi ngừng lại. lát sau, Tần Nhật Sơ mới mở miệng : “Đối với ta, chưa từng có cái gọi là “Nếu như”!”

      Nghe được những lời này của Tần Nhật Sơ, giống như vừa được uống viên an thần, gánh nặng trong lòng đột nhiên bay biến, cả người vừa nãy khẩn trương lo lắng, giờ này cũng được thả lỏng.

      sao đâu, nếu Tần Nhật Sơ đảm bảo như thế nhất định, nhất định đến, tiếp tục tự trấn an mình.

      Ngay lúc này, đột nhiên muốn nghĩ như vậy, muốn tin tưởng cách cố chấp như thế. Lại biết rằng lúc đó Tần Nhật Sơ cũng chỉ là an ủi mà thôi. Rất nhiều năm về sau, Tần Nhật Sơ khi ngồi nhớ lại chuyện này, ánh mắt chột dạ liếc nhìn , lắp bắp mà : “Haha… Tôi lúc đấy cũng chỉ là đánh bạc mà thôi… Nào có biết…”

      Mười giờ trưa. Hôn lễ.

      Nắng vàng nhảy nhót bãi cỏ rộng lớn, trăm hoa kiều khoe sắc, phía cao được kết rất nhiều chùm bóng bay rực rỡ đủ màu. Khách khứa quần áo hoa lệ nâng ly uống mừng, trò chuyện vui vẻ. Tất cả, tất cả tạo nên bức tranh tươi đẹp hoàn mỹ!

      núp ở trong phòng thay đồ, nhìn ra cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài, mồ hôi lạnh chảy xuống. Làm sao đây? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, sao còn chưa đến? Rút cuộc phải làm sao bây giờ?

      Chạy trốn? Hay là phải gả đây? Trong phòng thay đồ, lo lắng lại lại, theo đồng hồ tường mà thời gian từng giây từng giây tích tắc trôi qua, trong lòng lo lắng cũng tỉ lệ thuận mà tăng lên theo.

      “Cốc cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng dịu dàng của Tần Nhật Sơ: “Miên Miên, chuẩn bị xong chưa? đến giờ cử hành hôn lễ rồi!”

      Xong rồi, làm sao bây giờ? Mau lựa chọn thôi, Nguyễn Miên Miên. Chạy trốn hay ở lại để tiếp tục gả cho người ta? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

      Đợi lúc mà thấy tiếng trả lời, thanh ngoài cửa bắt đầu trở nên kích động đầy bất an: “Miên Miên, em vẫn còn trong đó chứ? Tôi vào nhé…”

      “Đừng… Cậu… Em lập tức ra ngay đây!” Nỏ giương lên rồi, thể bắn được. nhìn xuống đuôi váy dài thướt tha dưới chân, với tình hình như nay, có muốn chạy trốn cũng chẳng thể thoát được rồi. Mà nếu trốn được, chẳng phải khiến Tần Nhật Sơ trở thành trò cười cho khách khứa hay sao? vẫn muốn tin tưởng vào lời của Tần Nhật Sơ, rằng , hai nhất định đến!

      Cuối cùng, ngắm nhìn lại mỹ nhân xinh đẹp trong gương lần cuối, hít sâu hơi, sau đó mở cửa: “ thôi, cậu, em vẫn ổn.”

      Tần Nhật Sơ nắm lấy tay , từ từ bước con đường trải đầy cánh hoa hồng. Ở phía trước, mục sư già khuôn mặt phúc hậu tươi cười đợi sẵn.

      biết từ lúc nào, lòng bàn tay của toát ra tầng mồ hôi mỏng.

      “Cậu!” Dưới lớp khăn voan che mặt lên gương mặt vô cùng bất an thể che giấu nổi, “Em…”

      Tần Nhật Sơ nắm chặt lấy tay , nhàng thầm bên tai , giọng rất : “Đừng sợ, mọi việc qua nhanh thôi!”

      ...” muốn giãy ra khỏi bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay như vòi bạch tuộc kia, muốn lấy, hối hận, nên nghe theo lời của Tần Nhật Sơ, nên cùng với lập kế hoạch bẫy , muốn lấy chồng như thế này!

      Thời khắc này, nhìn đám đông náo nhiệt trước mắt, khung cảnh xinh đẹp lộng lẫy nhưng sao xa vời đến như vậy, lòng bất chợt thấy hoang vu. Nếu như, nếu như , hai đến làm sao bây giờ? đến để đưa làm sao bây giờ? phản bội lại tình trong lòng mình mà gả cho Tần Nhật Sơ, ngây ngây ngô ngô sống hết phần đời còn lại hay sao? Hay là và Tần Nhật Sơ đánh giá quá cao tình cảm của đối với ?

      Nghĩ đến đây, lòng như rơi xuống trăm ngàn tầng địa ngục, vạn kiếp thể siêu sinh... Đôi giày cao gót dưới chân như ngày càng nặng nề, thân thể dường như cũng tuân theo điều khiển nữa.

      Tần Nhật Sơ nhanh nhẹn đỡ lấy , tiếp tục rỉ tai : “Đừng lo lắng, tất cả có tôi ở đây!”

      Vị mục sư đứng bên cạnh, ngược lại lại bày ra khuôn mặt vui vẻ, nhìn hai người mờ ám như vậy lại tưởng như chính là tình chàng ý thiếp mặn nồng làm sao. Hắng giọng cái, Mục sư mở lời: “Tôi nhận coi trọng của hai vị mà chủ trì hôn lễ này. Nhưng trách nhiệm của tôi cũng phải chỉ kết thúc trong buổi lễ ngày hôm nay. Sau này khi hai người bất luận có vấn đề gì, tôi đều ở bên cạnh trợ giúp. Hy vọng hai người vĩnh viễn sống hạnh phúc bên nhau. Nếu như hôn nhân này có nguy cơ tan vỡ, trước khi quyết định điều quan trọng nào đó, hãy đến và cầu xin Chúa. Hai người biết được rằng Chúa luôn mở rộng vòng tay chở che, phù hộ cho mọi người, mang đến thành công trong cuộc sống, mang đến hòa thuận cho gia đình. Giúp mọi người có được cuộc sống mỹ mãn.”

      (mình theo Đạo nên dịch hơi tối nghĩa phải, mọi người thông cảm nha )

      ... Ông ông ông... Lời ca ngợi vẫn tiếp tục vang lên. cố gắng ngoái nhìn qua lớp voan về phía cửa: có ai, hai vẫn chưa đến!

      biết Mục sư thuyết giảng điều gì, cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghe nữa. Trái tim như bị treo lơ lửng ở vách núi cao vạn trượng, mà ngọn núi này ngày càng cao lên, có lẽ chỉ cần môt cơn gió cũng đủ để hất tung xuống nơi vực sâu đáy.

      Tần Nhật Sơ khẽ chạm vào cánh tay , kéo trở về lại với thực, thấy Mục sư nhiệt tình nhìn mình.

      nghi ngờ, đây là tình huống gì?

      Lại nghe Mục Sư mở miệng : “ tại chúng ta cùng nhau có mặt ở đây, trước mặt cha, con và thánh thần, tiến hành tuyên thệ kết hôn. Tôi muốn hỏi hai người câu, đây là câu hỏi rất dài, sau khi nghe xong xin hãy trả lời.”

      xong, nhìn về phía Tần Nhật Sơ ở bên, hỏi: “Chú rể, có đồng ý lấy này làm vợ, theo Thánh kinh dạy dỗ, sống bên ấy, bảo vệ ấy, thương ấy như thương chính bản thân mình. Dù là lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang đều luôn thủy chung sắt son sống bên ấy, cho đến tận ngày cái chết chia lìa hai người?”

      Trong lòng muốn hét lên, cần, cậu, thể đồng ý, tối thiểu cũng phải chờ thêm lúc nữa hãy đáp ứng. Nhưng ngược với suy nghĩ này của , rất nhanh, tiếng của Tần Nhật Sơ dịu dàng vang lên: “Vâng, tôi đồng ý!”

      Mục Sư mỉm cười hài lòng, xong lại xoay đầu lại, hướng về phía khuôn mặt nở nụ cười, "Như vậy, dâu, có đồng ý lấy chàng trai này làm chồng, theo Thánh kinh dạy dỗ, sống bên ấy, bảo vệ ấy, thương ấy như thương chính bản thân mình. Dù là lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang đều luôn thủy chung sắt son sống bên ấy, cho đến tận ngày cái chết chia lìa hai người?”

      “Tôi... tôi...” hai còn chưa đến, phải làm gì bây giờ? Bất chợt, cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt lấy, róc rách rỉ máu. Cả người dường như bị thiêu đốt, giãy giụa trong ngọn lửa bừng bừng bốc cháy. cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt thiết tha của Tần Nhật Sơ, lại cũng dám tiếp tục nhìn về phía cửa, nơi có người mà ngày ngóng đêm trông, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, thể thốt ra lời nào.

      Mục Sư thấy thế, tốt bụng lặp lại lần nữa: " dâu, có đồng ý ?”

      “Tôi... tôi...” ước lúc này mình có thể bất tỉnh nhân tốt biết bao.

      Đúng lúc rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, gần như muốn té xỉu đến nơi, ở phía cửa truyền đến giọng nam đầy quen thuộc, giúp vượt qua cửa ải khó khăn này.

      ấy đồng ý!”

      (Pansy: Yeah yeah, đến rầu, cố lên ơi :x :x :x)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Tần Nhật Sơ nhún vai, giận dữ cũng chẳng bất mãn, chỉ ôm ghì lấy dâu đứng bên cạnh vào lòng: “Tôi , tôi ấy. Vì ấy, tôi có thể tha thứ mọi chuyện! Ngoài người con này ra, tôi cần bất cứ điều gì khác!” xong, lại nâng bàn tay mềm mại của dâu, dịu dàng mà thâm tình hôn lên.

      Nhìn cảnh này, Diệp Hiên Viên đứng dưới lễ đài còn đủ kiên nhẫn nữa. liếc nhìn Tần Nhật Sơ – kẻ giả bộ hóa thân thành thiên sứ cao thượng, tức giận : “Đủ rồi! Tôi muốn lãng phí thời gian nữa! Nguyễn Miên Miên là của tôi! Đời này kiếp này ấy chỉ có thể làm dâu của tôi!” xong, Diệp Hiên Viên vươn tay ra muốn kéo dâu vào trong lòng mình.

      Nhưng Tần Nhật Sơ nào có yếu đuối như ngọn nến trước gió, nghiêng người tránh bàn tay của , thuận thế giả vờ buông lỏng Miên Miên ra làm loạng choạng suýt ngã rồi lại lập tức giữ chắc lấy : “Sao vậy, Diệp tổng, cậu biết mấy chữ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào hay sao? Động thủ với tôi như thế, nhỡ đâu làm ngã Miên Miên sao?”

      Diệp Hiên Viên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn nụ cười gian xảo của lão hồ ly tinh trước mặt: “Ông cút ngay cho tôi! Miên Miên, qua đây với !”

      Lúc này, mọi người mới chú ý tới nhân vật chính của ngày hôm nay – mấu chốt của vấn đề - dâu đứng lễ đài kia từ đầu đến cuối đều hề lời nào. Khuôn mặt bị che khuất dưới lớp voan trắng khiến chẳng ai có thể nhìn ra thái độ của . Sau khi nghe Diệp Hiên Viên những lời này, dâu vẫn tiếp tục phản ứng gì, chỉ lắc lắc cái đầu như cực lực muốn thoát khỏi lồng ngực to lớn của chú rể. Mọi người thầm nghi ngờ, chẳng lẽ đây đúng là loại tình huống sến súa điển hình trong phim thần tượng hay sao? đứa em nuôi thiện lương người trai nuôi bá đạo. Nhưng này lại bị ép vào cuộc hôn nhân với người cậu nuôi vẫn luôn thầm mình. Hóa ra đây chỉ là đám cưới hữu danh vô thực, dồn ép người trai nuôi kia đến bước đường cùng phải phản kháng lại!

      dâu đứng lễ đài vẫn ngừng lắc qua lắc lại cái đầu , nhưng trong mắt Diệp Hiên Viên bây giờ, hành động như thế lại mang hàm ý hoàn toàn khác.

      này được hưởng sung sướng rồi giờ lại còn dám theo quay về. Hóa ra, mấy ngày nay gặp, muốn trở thành thỏ non sống trong lòng Tần Nhật Sơ rồi hay sao?

      Nghĩ đến đây, đáy mắt Diệp Hiên Viên đột nhiên dâng lên giận dữ tới mức muốn giết người.

      Tần Nhật Sơ nhìn vẻ mặt đầy dữ tợn của đối phương, trong lòng chấn động. Người đàn ông này, chỉ khi có mềm mại này ở bên cạnh mới biểu lộ ra được hết những cảm xúc chân thâm trầm nhất của bản thân mình. Ai Diệp Hiên Viên là chúa tể của Nguyễn Miên Miên? Có thể thấy được, vẫn là con cừu này lấy nhu thắng cương, thu phục hoàn toàn được con sói bá đạo giảo hoạt ấy. Nội tâm tuy nghĩ như vậy nhưng mặt vẫn biến sắc, tiếp tục mượn gió bẻ măng: “Diệp tổng, cậu cũng thấy đấy, Miên Miên muốn theo cậu về.” Mắt thấy đối phương mặt mũi tối sầm lại, Tần Nhật Sơ cũng chẳng thèm quan tâm nữa, càng thêm phách lối ôm chặt vào trong lòng, cách lớp khăn che mặt mà hôn lên má , tươi cười : “Như vậy , có chuyện gì, đợi cử hành xong hôn lễ, chúng ta lại tiếp…”

      “Ông đừng hy vọng!” Diệp Hiên Viên đột nhiên cắt đứt lời của Tần Nhật Sơ: “Tôi , có hôn lễ nào ở đây cả!”. Nhìn sang dâu vẫn nằm trong lòng đối phương, Diệp Hiên Viên giọng thâm trầm: “Nguyễn Miên Miên, bảo em qua đây với , em có nghe thấy hay !”

      vẫn năng gì, chỉ tiếp tục ngừng lắc đầu.

      Trong khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi. Cả hội trường chìm vào trong tĩnh lặng, giật mình nhận ra tưởng như có cơn bão tố vừa quét qua đây. Diệp Hiên Viên đứng yên nhúc nhích, nhìn thẳng vào khuôn mặt dâu dưới lớp voan che khuất, thân thể cao lớn như vậy, oai hùng như vậy mà cũng như khẽ run lên, khiến người ta khỏi thấy thương cảm.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên người đàn ông kiêu ngạo đứng trước lễ đài phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, giống như con dã thú cao ngạo bị dồn vào cảnh tuyệt vọng khốn cùng. thanh kia thê lương mà bi tráng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trời, tựa như xuyên thấu cả đất trời bao la.

      Tất cả mọi người đều bị chấn động, rồi lập tức lấy lại tinh thần chăm chú nhìn về phía người đàn ông khốn khổ đứng trước lễ đài chán nản cúi đầu, bóng dáng ấy, thực vạn phần bi thiết!

      Tần Nhật Sơ cũng bị thanh này dọa cho ngây ngẩn. Giờ khắc này, cảm thấy kế hoạch mà mình tỉ mỉ vạch ra cuối cùng cũng đến được kết thúc mỹ mãn. Từ trước tới nay, luôn sợ hãi rằng Miên Miên bé mềm yếu luôn bị người đàn ông này làm tổn thương cũng chỉ vì tranh đoạt, trả thù, đùa bỡn ích kỉ của ta…Nhưng hôm nay, xem ra, còn điều gì phải nghi ngờ nữa. Người đàn ông này là Miên Miên, vì tình với Miên Miên mà bất chấp tất cả. ngại chạy tới cướp dâu, cũng ngại trở thành trò cười của kẻ khác, cho đến khi vẫn nhận được đồng ý của người mình mới trở nên ưu thương tuyệt vọng đến như vậy!

      Nghĩ đến đây, Tần Nhật Sơ có chút buồn bã cúi đầu. Như vậy, có thể yên tâm giao Miên Miên cho người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng mà bên trong dịu dàng này rồi. tin rằng, người đàn ông này dù đối với ruột thịt cũng bỏ qua, tàn nhẫn vô tình trả thù đối với bé thiện lương này, chắc chắn vẫn là dịu dàng và cưng chiều mà thôi!

      Tần Nhật Sơ ngước nhìn lên bầu trời cao xanh trước mắt, xa xa là từng đàn bồ câu trắng nuối đuôi nhau bay về chốn thiên đường xinh đẹp.

      Chắc hẳn, ở nơi xa xôi ấy, Yên Nhiên vẫn nhìn về nơi đây. Yên Nhiên, Yên Nhiên, em cũng đồng ý với quyết định của đúng ?!!

      miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy thanh khàn khàn của con thú cao ngạo rơi vào cảnh khốn cùng ấy lần nữa vang lên: “Miên Miên, em, hãy cùng về nhà ! Miên Miên, em, vẫn luôn em, hãy quay trở về bên ! Miên Miên, em, cả cuộc đời này chỉ dành để em, cùng về nhà ! Mang theo con của chúng ta cùng trở về nhà em!” Người đàn ông cúi thấp đầu, những thanh lúng túng ấy như vô thức như thầm thốt lên.

      “Miên Miên… Cầu xin em đừng rời xa … Đừng bỏ … Đừng nữa… muốn phải tiếp tục cách xa… muốn hai chúng ta phải rời xa nhau… muốn, thực muốn…” thanh ấy vừa vô lực lại vừa tuyệt vọng…

      Khi Tần Nhật Sơ nghe thấy những lời này, toàn thân chấn động, tự chủ được mà buông lỏng tay, nhìn xinh đẹp như đóa hồng lao vào vòng tay của người đàn ông ưu thương kia. Bất kể tương lai của là vực sâu hay bị thiêu đốt, bông hoa ấy vẫn khoe sắc rực rỡ để cho khoảnh khắc tươi đẹp này mãi mãi trở thành vĩnh cửu…

      Cứ như vậy, Tần Nhật Sơ chút biểu cảm, nhìn đôi nam nữ coi ai ra gì kia ôm chặt lấy đối phương, tùy ý hôn nhau lâu. Giống như coi chính mình chỉ là người qua đường xa lạ đứng xem đôi tình nhân xa lạ thắm thiết ôm hôn nhau phố.

      Đau lòng… Trái tim run rẩy… rồi lại an lòng…

      Tất cả cung bậc cảm xúc đột ngột ào tới, Tần Nhật Sơ lắc đầu cái, tầm mắt nhìn xuyên qua đôi tình nhân trước mặt, nhìn về nơi phương trời xa kia, nhàng thở ra hơi…

      Miên Miên, chúc em hạnh phúc!

      Rất nhiều năm về sau, khi người ta nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, vẫn khỏi cảm thán về hôn lễ kì dị!

      Chú rể thanh nhã đứng yên lặng ở bên, lặng thinh như nhìn dâu của mình nằm trong vòng tay của kẻ khác. Mà đuôi mắt, khóe môi ấy nhàng cong lên, thanh nhã như hoa cúc mùa thu. Bên kia, dâu lại ôm ấp tên gian phu, hôn nhau mãnh liệt, sau đó người đàn ông cũng chẳng thèm để ý đến kinh ngạc của khách khứa mà bế bổng lên, xoay lưng ra khỏi giáo đường. Chẳng ai là có thể phủ nhận, đây quả thực là mối tình si!

      Mà tình si, ai có thể chia rẽ được!
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]



      “Miên Miên, con thương của cha. Khi con đọc được những dòng chữ này cũng là lúc cha còn thế gian nữa rồi. Có lẽ, đây chính là trừng phạt của ông trời dành cho kẻ cả đời làm rất nhiều việc sai trái như cha! Trừng phạt cha vì vẫn luôn lạnh nhạt với đứa con ngoan ngoãn luôn kính cha vô vàn. Trừng phạt cha tự tay giết chết người phụ nữ mà mình thương. Trừng phạt cha, khiến đứa con trai ruột của cha chưa từng gọi mình tiếng: “cha”.

      Báo ứng! Tất cả đều là báo ứng!

      Cả đời cha luôn kiêu ngạo bá đạo, làm việc chưa từng từ bất cứ thủ đoạn nào. Khi cha còn trẻ, vì muốn nhanh chóng đạt được dã tâm mà làm tổn thương biết bao nhiêu người! Nhất là về mặt tình cảm, cha làm hại mẹ con Diệp Hiên Viên phải lưu lạc nơi đầu đường góc phố. Cha còn làm hại mẹ con hơn hai mươi tuổi phải ôm hận mà chết. Hơn nữa, cha còn làm con trở thành đứa trẻ tự ti nhát gan, khiến cho con tin rằng vì con mà mẹ con mới mất.

      Cho đến lúc cuối cùng, cha mới phát ra bên cạnh mình chẳng còn ai nữa! Người xưa sai, nơi đỉnh cao quả thực lạnh lẽo, độc! Khi cha có được thành công, cha mới nhận ra mọi thứ xung quanh mình đều chỉ là phù du sương khói. Công thành, danh toại, nhưng còn ai cùng chia sẻ với cha phần sung sướng này nữa rồi!

      Sau đó, cha gặp được dì con. Cha cho rằng ấy là người có thể cùng cha chia sẻ sung sướng và khổ đau. Vì thế, cha hao tổn tâm cơ, chừa thủ đoạn nào, thậm chí là làm tổn thương con chỉ vì muốn giữ ấy lại. Nhưng mà cuối cùng tất cả chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng, là công dã tràng.

      Cha ấy, ấy lại hận cha!

      Hận cha phụ bạc chị ấy, hận cha làm tổn thương con!

      Xin lỗi con, Miên Miên, bảo bối ngoan của cha, cha rất xin lỗi! Chỉ vì cha cố chấp muốn theo đuổi thứ thuộc về mình mà làm tổn thương đứa con đáng vẫn luôn ở bên cạnh cha! xin lỗi, con , xin lỗi!

      Bây giờ, đến lúc cha phải tìm dì của con rồi. ấy rất sợ độc và tịnh mịch. Nơi hoàng tuyền lạnh lẽo như thế, chắc chắn ấy rất sợ. Mặc dù ấy hận cha, chỉ mong vĩnh viễn cũng phải gặp lại cha. Nhưng, cha rất đau lòng, cha rất muốn theo ấy! Miên Miên, tha thứ cho cha vì rời bỏ con, cả đời này cha luôn có lỗi với con rồi! Nhưng đối với dì con, cha còn cách nào khác, vĩnh viễn thể buông tay…

      Bên cạnh con bây giờ có Diệp Hiên Viên chăm sóc, cha thực rất yên tâm. Thằng nhóc này mặc dù thửa hưởng bá đạo của cha, tuy cũng có khi tàn nhẫn vô tình, nhưng nó đối với con chính là ngàn vạn trân trọng cùng thương. Cho nên, con có thể hoàn toàn tin tưởng vào nó. Có nó ở bên cạnh, cha tin rằng, con hạnh phúc!

      Thôi, thời gian còn sớm nữa, cha phải đây…

      Con đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi điều gì cả. Bởi vì cha rất vui, vì cha nhanh chóng gặp lại dì của con. Lần này, cha mạnh bạo cưỡng ép nữa, cha dùng cả tấm chân tình của mình để khiến ấy phải cảm động!

      Cuối cùng, Miên Miên, xin lỗi con!

      Và, cha thực rất con!

      Cha của con

      Biển Caribean ngày 15/3/1999”


      Diệp Hiên Viên nhìn bảo bối khóc đến mắt mũi tèm lem trong ngực mình, cánh tay càng siết chặt hơn, mạnh mẽ ôm vào lòng, đôi mắt thông minh nhàng nhếch lên. Lần này Tần Nhật Sơ thực tốn ít tâm cơ! chỉ xua tan ám ảnh về Tần gia mà ngay cả nỗi đau đớn về Nguyễn Diệp Thành, cũng giải quyết được triệt để!

      Vuốt ve mái tóc đen nhánh của nằm gọn trong lòng mình, Diệp Hiên Viên khẽ mỉm cười.

      Đây còn phải là kết thúc rất mĩ mãn hay sao?
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]



      Tần Nhật Sơ từng nghĩ, nếu như hạnh phúc, nếu như người đàn ông tuấn đó có thể mang lại cho hạnh phúc cũng buông tay được, thực buông tay được! cho rằng mình vẫn giữ được chút bản lĩnh này! Trong quan niệm tình của , người phải là có được người ấy bằng mọi giá mà là chúc phúc , thành toàn cho để có thể bay cao hơn, bay xa hơn, rời xa cái gia tộc giàu có mà cũng đầy hắc ám này!

      Nhưng mà... nhưng mà...

      Tên đàn ông chết tiệt đó thực lòng với ! Ngược lại, còn để cho phòng đơn gối chiếc, cuối cùng uất ức mà chết! Khi biết người con trong lòng mình vì băng huyết sau khi sinh mà chết, trong nháy mắt đó, bao nhiêu ý chí sinh tồn tích góp bao năm bỗng chốc ầm ầm sụp đổ.

      muốn phải rời xa… Người mà ái mộ, người mà , người duy nhất đời quan tâm… Người con đó, người con mang nụ cười kiều diễm như nắng mai đó, ấy, chết rồi… ấy còn nữa, ấy chẳng xuất trước mắt thêm bất kì lần nào nữa. ấy còn mỉm cười xoa đầu với vẻ mặt rất cưng chiều đó nữa, cũng chẳng hấp háy đôi mắt to đen láy ấy cách rất nghịch ngợm đáng nữa…

      Đêm đó, Tần Nhật Sơ trốn trong phòng của Yên Nhiên. vẫn còn ngửi thấy đâu đây xung quanh mình là phảng phất mùi hương đặc trưng nơi , khóc đến khi tâm tê phế liệt…

      Nguyễn Diệp Thành, tôi muốn ông phải chết! Nguyễn Diệp Thành, tôi muốn ông phải chết! Nguyễn Diệp Thành, Tần Nhật Sơ tôi muốn ông phải chết! Muốn ông phải chết! muốn tự tay mình giết chết tên đàn ông đốn mạt kia, để cho rơi xuống vực sâu đáy, sống bằng chết!

      Đáng tiếc, trời cao lại chiều lòng người. đợi nổi đến lúc có được sức mạnh cường đại trong tay truyền đến tin Nguyễn Diệp Thành gặp tai nạn máy bay mà chết. Lúc cử hành tang lễ, Tần Nhật Sơ tay nắm chặt, vạn phần tức giận! Sao có thể? Nguyễn Diệp Thành sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nhiều năm qua phải vì ý niệm trả thù mới chống đỡ được để sống đến giờ phút này hay sao? Thế mà tại sao chỉ sau đêm ngắn ngủi còn nữa? Như thế này sống đời còn có mục đích gì nữa đây?

      còn mối bận tâm nào, động lực để sinh tồn cũng có. thể ai, cũng chẳng còn ai để mà hận...

      Ngay lúc đó, Tần Nhật Sơ gặp được người con thứ hai trong cuộc đời mình. Chính là con của Yên Nhiên - tiểu công chúa của Nguyễn gia – Nguyễn Miên Miên. Nhìn đứa bé đáng mở to đôi mắt ngốc nghếch núp trong ngực thiếu niên tuấn lạnh lùng, tim chợt thấy nhói đau. Đúng rồi, sao lại quên được lời hứa với Yên Nhiên là phải chăm sóc tốt cho Miên Miên?.. Ngày đó, Yên Nhiên liều chết để giữ lại đứa bé này. Và hôm nay, làm sao có thể buông tay với cuộc đời này? Làm sao có thể bỏ lại đứa bé này mà ra được nữa?

      Khi muốn vuốt ve khuôn mặt tròn trịa nhắn đó bị địch ý của cậu thiếu niên lạnh lùng đứng bên cạnh ngăn lại, khiến phải kiên quyết rời .

      muốn có được sức mạnh cường đại, muốn chuẩn bị lực lượng hùng hậu để quay trở về cướp lại bảo bối này ! Khi đó, bảo bối này là của , của duy nhất chỉ mình !

      Vì vậy, bảy năm sau, quay trở lại, mang theo về là niềm tin cùng rất nhiều hy vọng. Nhưng chưa từng tự hỏi mình rằng tình chân này kết thúc vĩnh viễn hay chưa, hoặc giả, nó căn bản chưa từng bắt đầu?..

      Cho đến ngày Tần Nhật Sơ mới nhận ra bản thân mình vẫn luôn tìm kiếm hình bóng của Yên Nhiên người bé mập mạp kia. Thậm chí từ rất lâu trước đây, cả khi ham muốn tình dục bộc phát đáy mắt vẫn luôn chỉ có hình ảnh xinh đẹp của Yên Nhiên mà thôi.

      Diệp Hiên Viên rất đúng, nếu như phải vì Yên Nhiên cả đời này cũng thèm liếc mắt lại nhìn đứa bé kia đến lần thứ hai.

      Nhưng mà, theo thời gian từ từ tiếp xúc, biết từ bao giờ bé con mềm mại đáng , nhát gan lại hay tự ti này mất rồi. Chỉ tiếc đến khi phát ra quá muộn. bé kia người con trai khác. Cả thể xác và tâm hồn chỉ tràn ngập hình bóng của người con trai ấy mà thôi. Dù người khác có mạt sát ra sao, dù có chỉ cho biết rằng thứ tình đó là cấm kỵ nhưng hai con người ấy vẫn dũng cảm mà thương nhau.

      Tần Nhật Sơ chỉ dưới lần từng nghĩ, nếu như năm đó nhất quyết mang bé này rời có phải hay kết cục ra đến nông nỗi này? Nếu như, phải từ lúc ban đầu mang theo những tính toán để tiếp cận này, phải bởi vì chút huyết mạch liên thông kia mà đối với rất dịu dàng, có hay , trong cuộc đời này, tình cờ gặp được ?

      Nhưng mà...

      Trong tình , có thứ gọi là chờ đợi. Chính là thời cơ, người con trai kia hề bỏ lỡ, còn , lỡ mất rồi... Lần này, khi quá muộn...

      Liếc nhìn danh sách chuyển nhượng của Tần thị trong tay, Tần Nhật Sơ đem nó tùy ý vứt sang bên cạnh.

      Cho dù tại lấy được Tần thị mà mình tâm huyết trong bao nhiêu năm. Nhưng ở nơi sâu tận đáy lòng vẫn dâng lên những xúc cảm vừa khinh bỉ vừa bi thương... ấy, cuộc đời của cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...

      Khi đứng ở đỉnh cao danh vọng và nhìn xuống mọi người ở phía dưới, cũng cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì bên cạnh , ấy!

      Có lẽ cuộc đời phạm phải quá nhiều sai lầm nên bây giờ ông trời trừng phạt , làm cho hai người con cuối cùng đều rời xa ...

      Nếu số phận là như vậy hãy để cho vì người con mình mà làm việc cuối cùng !

      biết mang thai, cũng bởi vì áp lực tâm lí quá lớn mà khiến thai nhi thuận, cơ thể suy yếu. Cứ như vậy có lẽ chưa kịp đợi đến ngày đứa trẻ ra đời hương tiêu ngọc vẫn mất rồi.

      , tuyệt đối cho phép chuyện này xảy ra! Số phận của Yên Nhiên, bi kịch của Yên Nhiên thể xảy ra lần nữa người Miên Miên, tuyệt đối thể!!!

      Lão Tần phải muốn gả bé cho hay sao, phải vì sợ Diệp Hiên Viên chiếm được gia sản của Tần gia hay sao? Vậy theo đúng như lão mong muốn, thực làm được hôn lễ hoành tráng! Lão chỉ kết hôn, nhưng biết rằng thế giới này còn thứ gọi là “ly hôn” hay sao? là thông minh cả đời lại hồ đồ trong phút giây!

      Cái chết của Nguyễn Diệp Thành và Tần nhị tiểu thư phải vẫn là cơn ác mộng vẫn luôn hành hạ Miên Miên hay sao? Như vậy, nếu khéo léo chỉnh sửa lại , cũng có gì là quá đáng đúng ? Nguyễn Diệp Thành bá đạo ép duyên cũng được, mà Tần nhị tiểu thư bất đắc dĩ ôm hận cũng xong, nhưng có bất kì ai, bất kì ai cũng được phép làm tổn thương bé này!

      Phải biết, nguỵ tạo ra phong thư nát như tro cho giống bức di thư tâm huyết, điều này đối với Lăng Thịnh mà chỉ là chuyện dễ như bỡn mà thôi!

      Nguyễn Diệp Thành có ra sao, Tần nhị tiểu thư có như thế nào, điều ấy hề quan trọng!

      Chỉ cần Miên Miên được hạnh phúc!

      Đúng vậy, chỉ cần Miên Miên được hạnh phúc mà thôi!
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 106: {Ending 2} Bí mật thể của Lăng Thịnh

      Editor: Trà Xanh

      Beta : bear lonelj
       

      “Thiếu gia, thuốc giải được đưa đến.” Quản gia đẩy ra cánh cửa thư phòng khép hờ, nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ quay lưng lại phía mình, cung kính thông báo.

      Người đàn ông nghe vậy, xoay người lại, đây chính là Lăng thiếu gia - Lăng Thịnh của Lăng gia bây giờ.

      Nhìn thấy quản gia của mình, Lăng Thịnh hất tóc mái nhuộm highlight trán, màu bạch kim, đắn đo hỏi: “Ta nhuộm highlight tóc bạch kim nhìn đẹp mắt ?"

      (TX: Oh my god :)))))))))), em tưởng cái gì hình lắm chứ :))))
      Quản gia là người rất lễ độ, nhìn qua nhìn lại: “Tóc của thiếu gia dù nhuộm màu gì cũng đẹp cả. Chẳng qua là…”

      “Là cái gì?” Lăng Thịnh vuốt vuốt mái tóc phiêu dật bay bay trán, có chút ngạc nhiên nhìn lão bộc cung kính trước mắt.

      Quản gia do dự trong chốc lát, lại nhìn vị chủ nhân đẹp trai bất phàm của mình lần nữa, sau đó mới mở miệng : “Chẳng qua là tóc bạch kim làm cho người ta có cảm giác về điềm xấu. Cảm giác đó… Cảm giác đó là về tình đầy tuyệt vọng, giống như việc rất người nhưng mãi mãi dù dùng mọi cách vẫn thể nào có được tình của người đó.”

      Đôi bàn tay mải mê vuốt tóc của Lăng Thịnh chợt khựng lại, rất lâu sau mi mắt khép hờ, nhàng cười thành tiếng: “Tình tuyệt vọng sao? Còn là vĩnh viễn có được tình của đối phương sao? Là vậy sao?” Dường như sau khi lầm bẩm mình rất lâu, Lăng Thịnh nhịn được phất tay: “Được rồi, ông lui xuống !”

      Quản gia khẽ vuốt cằm, sau đó nghe lời bước ra ngoài.

      Trong phòng, Lăng Thịnh vẫn vuốt ve những sợi tóc mềm mại, đột nhiên hung ác dùng hết sức để giật, đám tóc tơ bạc bồng bềnh rơi xuống, “Tình tuyệt vọng sao? Ha ha ha…Lại là tình tuyệt vọng? Lại là tình tuyệt vọng!”

      Tóc bạch kim lả tả rơi xuống đất, da đầu mơ hồ đau đớn, nhưng muốn quan tâm. Lăng Thịnh quan tâm, cũng chẳng có bất kì ai khác quan tâm đến cả, có, hoàn toàn có!

      lâu sau, Lăng Thịnh mới dựng lại động tác “tự ngược” của mình, ngã nhào cả người xuống nền đất, ôm đầu cười to lên: “Ha ha ha… Kẹo đường, rốt cục em là loại con nào mà lại khiến thể chinh phục nổi. Lăng thiếu gia lại có thể đối với người con khác mà quyến luyến quên, mê luyến ngừng cơ đấy.”

      Giọng tưởng chừng luôn trọng ôn hòa ấy lúc này chợt trở nên thê lương, vang vọng trọng gian phòng rộng lớn. Nhưng ở nơi đây, bên trong căn phòng này, có ai trả lời câu hỏi của , rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tưởng chừng có thể nghe tiếng trái tim đập loạn liên hồi… Ở nơi sâu thẳm tâm can , rất đau…



      ********* Đường ranh giới về Lăng Thịnh đáng thương **********************

      Lăng Thịnh sinh ra trong Lăng gia – gia tộc hắc đạo nổi tiếng tàn ác.

      Lăng Thịnh từ sống trong núi đao biển lửa ấy mà lớn lên. Khi còn , Lăng đại lão gia còn hoài nghi thằng cháu đích tôn có dáng vẻ so với con còn có phần xinh đẹp hơn này có thể đảm đương được trọng trách chém giết của gia tộc hay ? Nhưng khi tận mắt nhìn thấy đứa trẻ khi chưa đầy sáu tuổi tự tay trong nháy mắt rút dao đâm chết con chó cưng mình nuôi từ Lăng đại lão gia hoàn toàn có thể yên tâm.

      Đứa bé này, ngoan độc, sinh ra chính là để gánh vác nghiệp lớn này!

      Thời gian trôi qua, càng đến khi bàn tay Lăng Thịnh nhuốm càng nhiều máu tươi nụ cười của người con trai xinh đẹp này càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết!

      Ngay lúc này, gặp được người thiếu niên lãnh khốc giết người chớp mắt – Diệp Hiên Viên.

      Khi đó, Diệp Hiên Viên vì muốn khuếch trương sức mạnh của mình mà gia nhập vào Thí Luyện Đường của Lăng gia. Là thiếu chủ của Lăng gia, Lăng Thịnh hiểu ràng hơn ai hết nơi này là nơi vô cùng tàn nhẫn và khát máu. Đàn ông con trai khi gia nhập vào Thí Luyện Đường, bất kể kẻ đó có là con cháu nhà tôn quý sang giàu hay con em nhà ti tiện bình dân ở đây cũng đều được nhận đối xử công bằng như nhau.

      Thích giả Sinh tồn, đây chính là quy định của Thí Luyện Đường.

      Hàng năm, Thí Luyện Đường chiêu sinh vào 300 môn đệ nhưng đến cuối cùng chỉ giữ lại vỏn vẹn 10 người. Ở đây, bất luận là giết hay bị giết, đều chính là hợp pháp! Ở nơi này, có chỗ cho tình cảm, có chỗ cho tiếc thương, chỉ có chém giết và máu tươi!

      Khoảnh khắc khi nhìn thấy Diệp Hiên Viên, Lăng Thịnh khi đó ngồi đài cao, nhìn thiếu niên lạnh lùng ấy tối qua còn là bạn học ngủ bên cạnh mình giờ hờ hững vung thanh đao sáng lóa lên. Máu tươi còn ấm nóng cứ như vậy bắn tung tóe lên khuôn mặt tuấn tú ấy, cực kì mị, làm người ta phải mê luyến ngừng, làm người ta dám quên…

      Lăng Thịnh nghĩ tới đây, khỏi nhàng cười tiếng.

      Người đàn ông này, chính là “cùng mặt hàng” với . Đủ máu tanh, đủ vô tình, đủ để làm bạn tốt của Lăng Thịnh !

      Giống như con báo sa mạc hoang dã, tàn nhẫn và lạnh lùng giết chết tất cả những con mồi xung quanh. Lăng Thịnh đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú. Ngươi đàn ông này từ đầu đến cuối vẫn hoang dã như vậy, khiến người ta phải mở to mắt ra mà nhìn hay sao?

      lần nữa gặp lại thiếu niên lạnh lùng này là ở trong kí túc xá của trường đại học. Đây chính là duyên phận nha, người thiếu niên tuần trước đây còn máu me đầm đìa đứng trong lồng sắt, bây giờ đổi thành bộ dáng sinh viên ôn tồn nho nhã, nghiêm túc ngồi ghễ đọc sách.

      khắc kia, Lăng Thịnh nghe thấy tiếng cười của mình. Hơn nữa lại cười đến mê hoặc, lẳng lơ, tà mị mặc dù thứ ghét nhất chính là điệu cười này.

      “Tôi là Lăng Thịnh của Lăng gia, rất hân hạnh được gặp cậu!”

      Người nọ nghe thấy cái tên “Lăng gia” cũng chỉ hờ hững ngước mắt lên.

      “Diệp Hiên Viên”

      Đây chính là cảnh tượng của ngày hai người chính thức gặp gỡ nhau.

      Dần dần, hiểu biết và thân quen giữa hai người ngày càng tăng lên, Lăng Thịnh cũng dần hiểu được chuyện nhà của Diệp Hiên Viên. Bao gồm cả chuyện ta lên kế hoạch trả thù cha ruột của mình, chuyện ta lên giường với nghĩa mẫu của mình dịu dàng triền miên sau đó lại trở mặt khinh bỉ. Cả chuyện trong nhà ta còn có em đáng cùng cha khác mẹ béo mũm mĩm tên là Miên Miên.

      Lăng lão đại từng , Lăng Thịnh có vẻ bề ngoài tưởng chừng như vô hại lại xinh đẹp dịu dàng như con dê nhưng kì thực bản chất bên trong chính là tâm cơ luôn phòng bị, là con sói sẵn sang giết chết bất cứ kẻ thù nào của mình. Loại người như vậy, dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào khác! Cho nên đối với Diệp Hiên Viên, cũng chỉ là đứng bên ngoài muốn xem kịch vui đồng thời muốn từ từ dò la mục đích để lên kế hoạch ứng phó chu toàn. Nhưng chưa từng ngờ rằng tương lai cả cuộc đời của mình sau này người con mà bất chấp mọi giá, bất chấp hậu quả mà trợ giúp cho người đàn ông này!

      Chỉ vì, là “Lăng Thịnh ca ca” của , chỉ có thể làm “Lăng Thịnh ca ca” mà luôn quý mà thôi!

      Có lẽ, Lăng Thịnh đối với việc mình lại tự nhiên thương bé con kẹo đường mập mạp từng phỉ báng bản thân, phủ nhận tin rất nhiều lần. Nhưng mà sau khi viên kẹo đường ngọt ngào đó nhào vào trong lòng người đàn ông lạnh lùng kia chỉ trong nháy mắt kia bao nhiên ý muốn giết chóc cùng ghen tuông đều ào ạt vây lấy . Tất cả, tất cả, khiến thể làm ngơ, khiến chỉ có thể ôm mối thâm tình vào nơi đáy tim, thứ tình cảm vĩnh viễn có kết cục, chỉ có thể làm “tình tuyệt vọng” thôi…

      Trong khoảnh khắc ấy, cuối cũng cũng hiểu ra.

      Tại sao có thể bất kể mọi giá mà trợ giúp cho Diệp Hiên Viên? Tại sao có thể hoàn toàn tinh cậy vào con báo con khát máu tàn nhẫn? Tại sao khi nhìn thấy nụ cười lấp lánh khuôn mặt đáng của kẹo đường mà tâm tình lại trở nên nhộn nhạo yên? Tại sao khi nhìn thấy bé ấy mở đôi mắt to tròn rưng rưng nhìn , dáng vẻ cùng đáng thương lại khiến vừa bất an vừa đau lòng? Tại sao năm đó ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi xuống hôn vào đôi môi ?

      Ha ha, bé kia biết được rằng nụ hôn đầu của phải là dành cho vị đại ca mà hằng mến, nó bị chính dùng cách ti tiện mà trộm mất rồi…

      Năm ấy, khi nhìn đứa bé nằm xe mình vừa ngủ vừa cười rất ngọt ngào, Lăng Thịnh lúc đó làm ra hành động mà chính bản thân cũng hiểu nổi.

      cúi người xuống, tiến tới khuôn miệng bé mọng nước đó, nhàng hôn lên. Sau đó, giống như bị điện giật, lập tức dứt ra.

      Nhìn đến phía dưới của mình đột nhiên “chào cờ” thẳng tắp, con người rất ít khi mất lí trí nhưng lần này toàn bộ tỉnh táo bị ném lên cao tít tận chín tầng mây.

      tự nhiên đối với đứa bé chưa đầy mười tuổi mà lại phát sinh ham muốn.

      Chẳng qua là, ngay lúc đó, đem mọi cố xảy ra này vứt rất xa, rất lâu rồi đến Dream Age để tìm mấy con mèo con đáng của

      Chẳng qua là…

      Chẳng qua là…

      Cho tới tận bây giờ, khi bé ngày nào giờ có con với người khác trong sâu thẳm tâm trí , vĩnh viễn chỉ có bóng dáng người. Trong khoảnh khắc nào đó của ngày cũ rất xa, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cùng với nụ hôn lướt như cánh chuồn, khuôn mặt xinh đẹp ấy, bóng dáng đầy thương ấy chạm vào trái tim và vĩnh viễn ở lại trong trái tim

      Kia khuôn mặt xinh đẹp ấy, kia nụ cười ngọt ngào ấy, bóng dáng đầy thương ấy… nhưng giờ đây có cách nào để thổ lộ về tình say đắm của mình…

      Và cả nụ hôn lướt như cánh chuồn ấy, đó là bí mật mà cả đời này thể nào ra…




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :