1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 97: Mang thai 1

      Edit : Bear

      Beta : bear lonelj
       

      Người ta thường đàn ông bốn mươi như lang như hổ, trong con mắt của ,về mặt đói khát khó nhịn hai cũng đều khó nhịn hơn người thường gấp đôi. Nằm lỳ ở giường, nhàm chán lật lật lại quyển sách tay, tâm tư tự chủ được mà bay tới người hai ở nơi xa. Lửa nóng đụng chạm, vuốt ve tà ác thậm chí là dã man đều đủ để khiến đỏ mặt, ngượng ngùng e rằng tự mắng, nhưng lại tự chủ được mà nghĩ về hai. . . . . .



      cảm thấy kỳ quái, tinh lực hai sao lại tốt như vậy chứ, làm xong lần lại lần, làm xong trước mặt rồi lại làm tiếp phía sau, thậm chí ngay cả mặt bên dựng ngược đều thử qua, hơn nữa còn khoác lác vô sỉ mà muốn thử dưới nước nữa. Di, ha, là quá thuần khiết rồi, tại sao có thể vừa nghĩ tới hai liền nhớ lại những thời điểm giường đây.



      ra sức lắc đầu, mò lấy cái gối đầu bên cạnh ôm vào trong ngực, kê cái cằm thon ở gối đầu mềm mại, tâm tư lại hỗn loạn mảnh.



      Nhắc tới hai tháng qua, hai đối với quả chính là nâng niu trong lòng bàn tay mà thương . Mỗi tiếng mỗi cử động của hai, thậm chí dù là động tác nho cũng là đối với thương dịu dàng cùng cưng chiều, nhưng mà bên dưới cái viễn cảnh tốt đẹp tựa như tranh này lại cất giấu viễn cảnh hắc ám mà ai muốn nhắc tới. Cái chết của cha, dì mang thai rồi sanh non. . . . . . Vậy mà lại thể nghi ngờ đối với hai những việc qua ấy giống như khu vực cấm kỵ mà vĩnh viễn cũng muốn vượt qua.



      biết có phải là do tàn nhẫn máu lạnh , ràng hai hại chết người cha duy nhất của , ràng hai cùng cái chết của dì khỏi có liên quan với nhau, thậm chí còn có đứa bé kia nữa . . . . . . Nhưng mà lại làm như cái gì cũng xảy ra mà tiếp tục núp ở dưới cánh của hai, thu lấy nhiệt độ ngọt ngào say lòng người kia cho riêng mình. Có lẽ trong tiềm thức, là đúng như lời hai não có chức năng lựa chọn trí nhớ nên nhớ hay quên mãi mãi, mỗi lần gặp phải chuyện vui như ý, đại não liền tự động che giấu những thứ bất an này .



      ra, mới là người hiểm xảo trá nhất thế giới này, vì muốn mất hai mà mình mến, muốn mất cánh chim duy nhất trong tại này, thâm cừu đại hận gì đối với cũng có thể là gì cả. Má Lâm từng , cái này gọi là trân trọng người trước mắt, nhưng mỗi khi từ trong mộng mà tỉnh giấc lúc nửa đêm, vô số lần nhìn thấy ông ngoại với cặp mắt đầy máu, bộ mặt dì đầy thù hận, tròng mắt đen thâm thúy của cha bao hàm hàm ý cam lòng cùng khinh bỉ, tất cả mọi người đều khóc ra máu rồi cùng biến thành hình dạng ác ma ghê sợ nhất mà nhào về phía .



      Những khuôn mặt dữ tợn, những tiếng tố cáo thê lương giống như thanh đao bén nhọn thẳng tắp cắm vào trái tim của , đòi lấy tánh mạng của . Ở trong buổi tối yên tĩnh đó, cư nhiên nhìn thấy đứa bé con người đầy máu giương bàn tay bé chảy máu đầm đìa về phía rồi từ từ bò tới, thanh ư a bén nhọn của trẻ con thê thảm như cầu xin giúp đỡ, đồng thời cũng làm người ta thấy khiếp sợ cực độ.



      Sau khi tỉnh dậy sau giấc mộng, mồ hôi đầm đìa, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Sờ sờ chổ ngủ bên cạnh, cũng sớm lạnh như băng có nhiệt độ, hai biết rời từ lúc nào rồi, bàn sách bên cạnh có tờ giấy viết: Nước Mĩ, đừng nhăn mày, chờ trở lại.



      Thở dài, đứng dậy bước xuống giường. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tỏa nắng sáng rỡ, má Lâm tu bổ lại những cây và hoa kiểng kia, ánh sáng mặt trời chiếu ở đôi mắt tang thương của má Lâm ngờ lại có vẻ yên tĩnh cùng an bình như vậy. tựa cửa sổ, thở dài tiếng: khí trời là tốt nha. Chỉ là, hai tại lại ở nơi đâu rồi. hai có biết hay , rất nhớ , rất muốn hai có thể bồi ở bên cạnh , vì xua tan giấc mộng rợn người kia. Ngáp cái, lại từ từ thong thả bước về giường, dựa vào gối đầu, người có chút buồn ngủ. đến kỳ quái, gần đây biết làm sao mà luôn rất buồn ngủ.



      vốn cho là nhiều nhất hai tuần lễ rồi trở về nhà, nhưng mà ước chừng qua tháng rồi mà hai vẫn thấy bóng dáng như cũ, trừ Lăng Thịnh đến truyền lời câu chờ hai trở về cơ hồ là tin tức gì cũng hoàn toàn có. Đối với lần này, là ăn ngon, đùi gà bảo mà trước kia thích ăn hay vưu ngư cuốn cũng bị mất khẩu vị, thậm chí có lúc còn thấy ghê tởm muốn buồn nôn. Chẳng lẽ là do quá nhớ thương người mà khiến người ta ăn ngủ yên sao, nhưng mà cũng đúng nha, trừ bệnh kén ăn ra, lại ngủ được càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa khi soi gương quan sát mình, cư nhiên phát mình chẳng những có dáng vẻ gì gọi là ưu buồn tương tư mà ốm o gầy mòn, ngược lại còn sinh mập ra thêm vòng nữa.



      Sờ sờ ngang hông ràng có thịt dư đầy đặn, thở dài, mập thành quả bóng , lần này hai được như ý rồi. năm trước biết tại sao lại biến thành gầy , hai vẫn cau mày oán trách ôm vào thích.



      "Bang bang. . . . . ." Má Lâm ở ngoài cửa nhàng gõ cửa, : "Miên Miên tiểu thư, có điện thoại của Sơ thiếu gia gọi tới ."



      Tần Nhật Sơ, lâu gặp cậu rồi, có cảm giác giống như cậu ấy mai danh tích rồi vậy, nhưng mà hôm nay sao lại đột nhiên tìm có việc gì vậy nhỉ.



      có chút thấp thỏm qua điện thoại, " Cậu ."



      Bên đầu dây điện thoại bên kia Tần Nhật Sơ vẫn lấy thanh ôn tồn nho nhã như cũ mà cười : "Miên Miên, em ở nhà sao?"



      ở đầu dây bên này theo quán tính mà gật đầu, đáp: "Đúng vậy là ở nhà, cậu có chuyện gì sao?"



      Thanh Tần Nhật Sơ bỗng ngừng lại chốc lát, lâu sau mới than tiếng : "Miên Miên, phải về Mỹ, có lẽ cũng trở về nữa, . . . . . ." Dừng lại chút, Tần Nhật Sơ tiếp: " muốn gặp mặt em, được chứ?" xong lời cuối cùng ngữ điệu kia giống như hơi cầu xin .



      khắc kia, lòng lại thấy hơi đau nhói, giống như lại sắp phải mất người thân nữa vậy, có bất kỳ suy tính gì, mở miệng đáp ứng.



      Đối với Tần Nhật Sơ vẫn luôn thấy áy náy. Cho tới nay, người chiếm cứ nội tâm của cũng vẫn chỉ có hai, cho nên đối với Tần Nhật Sơ hữu ý hay vô ý dịu dàng, chỉ có thể lựa chọn để ý tới cùng phụ ta. Nhất là khi ông ngoại muốn thề gả cho ta lúc ấy kiên trì kháng cự. Dường như cũng cho ta đòn trí mạng, nhưng tình được phép có bất kỳ đồng tình nào cả, điều ấy đối với hay ta là đều công bằng. Cho nên, cả đời này chỉ có tiếng xin lỗi với cậu .



      Nhân dịp đầu thu, khí trời có chút ngoài ý muốn nóng bức lên, nhất là lúc xế chiều  hai ba giờ, mặt trời càng thêm cay độc dọa người.



      đứng ở công viên ven đường chờ Tần Nhật Sơ, biết có phải là ảo giác của hay , đến cuối cùng thấy trước mặt càng ngày càng trở nên mờ tối. Vuốt ve cái trán có chút thấy đau, nhìn người đến người đường phố, thầm : "Cái cậu này, bình thường luôn luôn đúng giờ, tại sao hôm nay lại tới trễ như vậy chứ. Chẳng lẽ ở đường xảy ra chuyện gì sao? Hay là ta quên cuộc hẹn của hai người rồi? Thôi, đoán nữa vẫn là nên gọi điện thoại xem sao."



      Điện thoại vừa thông, há mồm hỏi: "Cậu , cậu ở chỗ nào vậy?"



      Tần Nhật Sơ cười ha ha, "Em xoay người lại xem. . . . . ."



      Nghe vậy, nghe lời xoay người, nhìn thấy chính là Tần Nhật Sơ mở mắt kính ra, từ chiếc Porsche bước xuống bộ dáng tuấn tú .



      ngẩng mặt lên, muốn cho đối phương nụ cười tươi, nhưng ngờ trước mắt tối sầm lại, sau đó cái gì cũng biết.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG]

      Trở về ôm lấy thân thể đơn bạc của , mắt của liền thi nhau rơi lệ , "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." lẩm bẩm cái danh từ mà đối với vẫn còn hoàn toàn xa lạ, nhưng lại thấy thỏa mãn đến ngờ, dựa vào thân thể mềm mại kia, làm thấy mình là lười biếng và cũng cực kỳ nhàn nhã và an bình.

      xích đu lay động, hai người cứ vừa ôm vừa khóc rống hồi lâu, biết qua bao lâu, mới nhàng thở ra tiếng làm thức tỉnh, "Đau quá."

      như bắn người lên, luống cuống tay chân kiểm tra hồi, " có sao chứ?"

      lắc đầu cái, cười cười, " có sao, con xem lúc con còn trong bụng mẹ rất nghịch ngợm nha, con đá vào bụng mẹ này." vừa xong, liền cầm tay để lên cái bụng tròn của mình, quả thần kỳ, lúc sờ sờ lên bụng hình như đứa bé rất nể tình mà truyền đến hồi chấn động.



      cảm giác lòng bàn tay kia truyền tới chút động đậy, rất nhàng, giống như có sinh mạng ở nơi nào đó khỏe mạnh lớn lên, hoặc giả vẫn còn muốn ở yên trong nhà, vội vàng muốn ra ngoài nhìn xem quang cảnh xinh đẹp bên ngoài kia. Tay lại đột ngột truyền đến loại chấn động, gương mặt hưng phấn dường như thể tưởng tượng nổi, " là đáng , đáng . . . . . . Con bé đá con. . . . . . Con bé đá con. . . . . . Con bé. . . . . . Con. . . . . ." hưng phấn đến ngay cả lời cũng thể mạch lạc được, huơ tay múa chân, giống như trông thấy tận mắt bộ dạng đứa bé đáng đưa tay chân mập mạp ngắn ngủn đá đạp lung tung, lòng bỗng tràn đầy ngọt ngào, tràn đầy sung sướng.



      như muốn sờ sờ đầu trấn an, khẽ cười gật đầu cái, "Đúng vậy, ở trong lòng của người mẹ, đứa con luôn là đáng như vậy. Miên Miên, con bây giờ cũng làm mẹ rồi, từ nay về sau con cũng có thể nhìn thấy đứa con đáng của riêng con, con rồi cũng có thể cảm nhận được con mình động đậy trong bụng mình, đứa bé cùng chung huyết mạch tương liên thân tình với con."



      Ách, sửng sốt, cái gì gọi là cũng làm mẹ rồi. mang theo nghi ngờ nhìn về phía . xinh đẹp thấy mặt nghi hoặc, khỏi nhàng bình thản vuốt ve bụng , thấy kinh ngạc mới nở nụ cười, "Nhìn xem, Miên Miên, nơi này của con cũng có bảo bối rồi đấy."



      hoàn toàn ngu ngơ , "Này. . . . . . Này. . . . . . Có Bảo Bảo. . . . . ."



      đồng tình gật đầu, "Đúng vậy, Miên Miên của chúng ta cũng trưởng thành rồi, cũng sắp làm mẹ rồi."



      "A. . . . . ." hét lên tiếng, tựa hồ thể tiếp nhận chuyện mình tự nhiên lại có baby.



      "Miên Miên. . . . . . Bông vải Miên. . . . . . Em tỉnh lại , em sao chớ?" Mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, nhịn được mà mạnh mẽ lui về phía sau. Đợi đến lúc nhìn hình dáng người trước mặt mới thở ra hơi, "Cậu , ra là cậu? Làm em hết hồn ."



      Tần Nhật Sơ gõ đầu cái, thanh hơi trách cứ vang lên, "Em còn sao, chính Miên Miên mới làm cho hết hồn đấy, tự nhiên đứng lại té ngất xỉu trước mặt !"



      cười lớn, giật tay áo Tần Nhật Sơ, hơi yếu thế : "Tốt rồi mà, cậu , bây giờ chẳng phải là con có chuyện gì rồi sao?" xong, còn tự vỗ vỗ bộ ngực của mình, tỏ vẻ cường tráng.



      Nghe vậy, Tần Nhật Sơ cũng giống tưởng tượng của mà thanh tĩnh lại, ngược lại còn nhíu mày nhìn , giống như muốn rồi lại thôi hồi lâu sau, "Miên Miên. . . . . . Em. . . . . ."



      "Làm sao vậy? Cậu ?" Chẳng lẽ kiểm tra được có chứng bệnh nan y gì sao? phải xui xẻo như vậy chứ!



      Tần Nhật Sơ liếc mắt nhìn vào đôi mắt hoang mang của , liên tục do dự, nhưng rốt cuộc đành cắn răng mà ra, "Miên Miên, em có thai!"



      Có thai? nhớ lại giấc mộng vừa rồi, cái đó gọi là điềm báo trước sao, là mẹ báo mộng cho biết sắp trở thành người mẹ sao, chính là có Bảo Bảo trong đời sao. Bảo Bảo, nhớ tới xúc giác mềm mại kia, còn thấy kinh ngạc hay bất an như vừa mới bắt đầu nữa, ngược lại thay vào đó là tràn đầy ngọt ngào cùng mong đợi.



      Bất tri bất giác sờ sờ cái bụng rồi lại kìm hãm được mà cong mắt cười. Bảo Bảo, bé con, lại có đứa con của mình, lại là đứa con của hai nữa. Hắc hắc, đứa bé khi lớn lên có bộ dạng gì đây nhỉ, giống nhiều hơn hay là giống hai nhiều hơn? Trong đầu khỏi ra phiên bản thu của hai, ừ, vẫn là giống hai tốt hơn, tương đối đẹp mắt hơn, cũng tương đối đáng hơn. . . . . .



      lúc đắm chìm trong tưởng tượng đứa bé có bộ dáng như thế nào Tần Nhật Sơ cắt đứt mãi mê phán đoán trong đầu của , "Miên Miên, em muốn sinh đứa bé này sao?"



      đối với câu hỏi của Tần Nhật Sơ có chút hiểu nhưng vẫn gật đầu cái, : "Em muốn nha." Tại sao lại cần chứ, đây là đứa con của với hai, đứa con mang trong người huyết mạch cùng tình của hai người, đáng đến như thế, làm cho người ta thương đến vậy, sao có thể cần.



      Tần Nhật Sơ nghe thấy câu trả lời của liền nhăn mày lại, lui thân thể ra sau, ở trong phòng cứ tới lui, cả người nhìn rất là phiền não, "Miên Miên,em. . . . . ."



      "Cậu , rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Bộ dáng Tần Nhật Sơ lo lắng làm cho lòng cũng mơ hồ có chút bất an.



      Tần Nhật Sơ trả lời , vẫn qua lại như cũ, làm như muốn đem sàn nhà mài láng luôn rồi mới dừng lại, chống lại đôi mắt kinh nghi bất an của , giọng mở miệng : "Miên Miên, em cũng biết em cùng Hiên Viên mặc dù ngoài mặt là em nuôi, nhưng trong thực tế hai người đích thị là em ruột thịt cùng cha khác mẹ, con của hai người. . . . . ." Tần Nhật Sơ ngừng lại chút, sau đó mới dùng thanh yếu ớt : "Có thể phải . . . . . cùng những đứa bé bình thường giống nhau."



      "Cái gì?" Lời của Tần Nhật Sơ như đánh tan tất cả vui sướng trong lòng , vẫn hạnh phúc vì sắp có đứa bé tuyệt vời đến với thế giới này, nhưng lại hoàn toàn nghĩ tới tình hình ***** này, đứa này như dự liệu bình thường khỏe mạnh sao, chừng dị dạng sao, chừng là kém trí, rất nhiều rất nhiều trường hợp có thể xảy ra nhưng căn bản cách nào tưởng tượng được đứa bé mang dáng vẻ gì ra đời đây.



      Vừa nghĩ đến chỗ này, còn tưởng tượng được vui sướng lúc chào đón đứa bé mới đến như thế nào nữa.



      Tần Nhật Sơ đem thất vọng của thu vào trong mắt, nhịn được vỗ vỗ đầu của an ủi : "Miên Miên, đừng thương tâm, cũng phải là hoàn toàn có cơ hội, tại y học rất phát triển, đứa bé này cũng vẫn có cơ hội bình thường mà." ( câu này đơn thuần là an ủi, có nghĩa là quan điểm của tác giả! ! Quả thực là mở mắt mò! ! !)



      " sao?" nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó mới nhàng cười lên.



      Tần Nhật Sơ còn : "Nhưng mà, chuyện này độ chuẩn xác ai có thể bảo đảm được." Ngừng hồi lâu sau, liếc nhìn ngồi giường cái rồi mới tiếp tục mở miệng, "Miên Miên, em. . . . . . Em nhất định phải sinh đứa bé này sao?"



      muốn đứa bé này sao? muốn đứa bé này sao? Nếu như việc muốn con, nhưng đối với con mà được sinh ra chính là đau khổ lớn nhất trong đời, hoặc giả tương lai lâu sau, con oán hận, con oán giận năm đó dù biết sinh đứa bé nhất định phải chịu nguyền rủa nhưng vẫn khư khư cố chấp để cho nó đến cái thế giới này, cái này đối với con mà là nỗi bi thương cùng nước mắt đời phải làm sao đây.



      Nhưng mà, cần con sao? Để cho lẫn vào máu mà chảy ra khỏi cơ thể của sao. Hoặc giả thiết là đứa bé sinh ra rất đáng tay chân mạp mập, nhưng có lẽ trong tương lai gần tay chân mập mạp kia hoặc là bất cứ nơi nào khác thân thể con bị biến dạng đổ đầy máu nhưng dấu vết ấy chính là lời tố cáo thầm lặng dành cho , và khi nhìn thấy bi thương và nước mắt của con . . . . . . . sao có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể chịu được đây, hay cứ như vậy mà bóp chết cơ hội sinh tồn của con mình. . . . . . Nhưng nếu con khỏe mạnh sao. . . . . . Có lẽ được bình thường. . . . . . Nhưng mà, bé phải cũng vẫn là đứa con thương của sao, bé phải vẫn là máu thịt dưỡng dục trong bụng rồi sinh ra sao, bé là con của , là bảo bối của ! sao có thể nhẫn tâm để cho con mình rơi vào gian hắc ám lãnh kia được, sao có thể chịu như vậy. . . . . .



      khắc kia, nặng nề gật đầu cái, trong lòng chưa từng nghĩ đến sao có thể kiên định đến vậy. khắc kia, cũng hiểu, mẹ đời người mẹ nào là thương con của mình. Mẹ cũng rất thương , chỉ là mẹ có năng lực để chăm sóc cho mà thôi. Mẹ , bà vẫn dùng phương thức của mình bảo vệ . khắc kia, cúi đầu, vuốt ve cái bụng vẫn còn chưa lộ của mình, loáng thoáng, giống như cảm thấy được nhịp tim hơi yếu ớt kia, luật động hơi yếu ớt kia, giọng bập bẹ của bé con gọi mẹ, mẹ. . . . . .



      Gật đầu cái, trong lòng lại lần nữa hết lòng tin theo. Bất kể đứa này như thế nào, cũng từ bỏ nó, muốn đứa bé này, muốn con.



      Khi đó đây là cố chấp tin tưởng vả lại tin chắc đến cỡ nào, nhưng cũng chút nào nghĩ tới, hai, hai cũng giống như mong đợi đứa bé được chúc phúc này sao, hai cũng muốn đứa bé này sao?

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha!!!
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit : Trà Xanh
      [​IMG][​IMG]

      Lúc nửa đêm, lại lần nữa tỉnh dậy thoát khỏi cơn ác mộng. Hình ảnh người dì máu chảy đầm đìa bụng ấy, dường như vẫn luôn hiển ngay trước mắt , chân như vậy, tàn nhẫn đến thế…

      Xúc cảm lúc đó, ghê tởm khiến buồn nôn, mùi máu tươi tanh ngòm bốc lên, khiến thể nào quên được. vùng khỏi chăn, nhìn lòng bàn tay đầm đìa máu đỏ tươi, thét lên chói tai: “, cứu em… Cứu con chúng ta…”

      Giữa hai chân, máu ngừng chảy ra, rất mãnh liệt, rất xối xả. Cảm giác có dòng nước lạnh băng chạy bên trong cơ thể , chậm rãi xâm nhập, từ từ thay thế cục cưng ấm áp nơi đó…

      Duỗi tay ra, cố gắng kêu: “Cứu tôi… cứu con tôi…”

      Trong lúc mơ mơ hồ hồ, nghe được thanh cực kì tức giận vang lên bên tai.

      ấy rốt cuộc khi nào mới tỉnh?” A, chính là giọng của hai. cố gắng muốn mở mắt ra, cho biết rằng tỉnh. Nhưng mí mắt nặng như chì, ương bướng, cố gắng thế nào cũng thể mở ra được.

      “Diệp tiên sinh, tôi rồi, tùy tiện phá thai gặp phải những biến chứng nguy hiểm…” Tiếng của Lữ Yên vang lên, khàn khàn tựa như có chút xúc cảm.

      Nhưng mà, tại sao lại gọi là tùy tiện phá thai? Có ai, có ai lại muốn hãm hại đứa con của sao?

      Lữ Yên xong. Thời gian trôi qua lâu cũng thêm gì nữa. Trong căn phòng chỉ còn lại yên tĩnh, yên tĩnh bao trùm của chết chóc.

      Đột nhiên, nghe thấy tiếng đầy mỉa mai vang lên: “Chẳng phải cũng , khi sinh hạ đứa bé này, còn nguy hiểm hơn sao!”

      “Điều đó cũng đúng…”

      “Được rồi, nữa! Tôi cần đứa bé này, hãy nghĩ cách giải quyết !” Tiếng đầy dứt khoát của ngừng vang vọng trong đầu . Khi ấy, thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có mới tuyệt tình tàn khốc như thế, cần đứa trẻ này, giết chết nó…

      Con của , còn con của nữa rồi…

      “Oa….” chợt mở mắt, giãy giụa bò xuống giường: “Con của tôi, các người đem con tôi đâu mất rồi!”

      Bên trong phòng, hai người nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của , hiển nhiên sợ hết hồn. Nhưng rất nhanh, chạy đến bên , ôm chặt lấy , nhàng vuốt tóc : “ phải, phải, con vẫn ở đây mà…”

      “Em tin, em tin… giết chết con của em, quan tâm đến con nữa…” nằm trong lòng vẫn cố gắng muốn thoát ra. ra, lồng ngực ấp áp dịu dàng như vậy lại có khi khiến đau đớn, thất vọng và sợ hãi đến tột cùng như thế…

      phải…”

      nghe… Em muốn nghe nữa… Em chỉ muốn cục cưng của em, cục cưng…” muốn thoát khỏi vòng ôm của , nhưng càng cố gắng càng bị ôm chặt, cách nào nhúc nhích nổi.

      “Tôi cần, tôi cần gì cả. Tôi của muốn con của tôi thôi. Ba con thương con, mẹ con là được. Cục cưng, con ở đâu…”

      nằm trong ngực , đau đớn khóc thành tiếng, giống như cảnh tượng con thú hoang , ngừng cắn xé bất luận trước mắt có là điều gì chăng nữa. thầm bên tai điều gì, nghe nổi nữa. Đầu ong ong, mơ hồ… Tất cả, tất cả chỉ còn thanh duy nhất, chính là:

      Con còn nữa rồi…

      mất con rồi…

      tâm niệm chờ mong ngày con chào đời biết bao. Thế nhưng bây giờ, con còn nữa rồi…

      Chỉ mới ngày hôm qua thôi, còn cùng con ra vườn hoa tản bộ. kể cho con nghe rằng con có người ba tuấn nhất đời ra sao, rằng thế giới bên ngoài tươi đẹp cỡ nào. Hoa nở rực rỡ, lộc non đầy cành, chim non tập hót… Nhưng mà, nhưng mà… Chỉ qua đêm ngắn ngủi thôi, con cần nữa, con vĩnh viễn rời xa rồi…

      Cục cưng… con đừng

      Ba cần con, mẹ cần con. Mẹ vĩnh viễn cần có con…

      Lữ Yên liếc nhìn người đàn ông cánh tay đầm đìa máu tươi vẫn cố sức ôm con thú trong lòng, khỏi thở dài. Đây thực là nghiệt duyên! ràng chỉ muốn bảo vệ nhau, nhưng vì sao cuối cùng vẫn là tổn thương nhau?

      Lắc đầu, Lữ Yên ngồi xuống bên thú con, nhàng vào tai nó câu. Giây kế tiếp, con thú ngừng giãy giụa, nằm trong ngực , chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      “Hèm… cách dễ hiểu hơn, chính là khi ông ngoại muốn em rời xa Diệp Hiên Viên và lấy tôi, em nguyện ý nhưng rồi khi ông giường hấp hối nguyền rủa em. Chính mảng kí ức này bám rễ trong ý thức của em rồi trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất, mà qua giấc mơ nó trực tiếp ảnh hưởng đến em, khiến cho em nghĩ nó trở thành , chính vì vậy càng khiến cho cơ thể em ngày càng suy nhược!”

      vậy sao? tròn xoe mắt, bán tín bán nghi nhìn .

      “Đúng! Chính là như vậy!” Tần Nhật Sơ nặng nề gật đầu cái: “Miên Miên, trong mơ em thấy ông ngoại nguyền rủa đứa con trong bụng của em và Diệp Hiên Viên đúng ?”

      “A… Đúng là như vậy, thực là như thế!” có chút tin tưởng, gật đầu.

      Đến lúc này Tần Nhật Sơ mới cười cười: “Vậy là đúng rồi, đây chính là triệu chứng của tự kỷ ám thị. Người bị chỉ bị ác mộng hành hạ hàng đêm liên tiếp, thể ngủ được. Còn người bị nặng …”

      “Cái gì?” tự chủ được ôm lấy bụng mình.

      sảy thai!”

      “A……” Vừa nghe đến chuyện mất đứa con này, nhất thời kích động, lắc mạnh tay Tần Nhật Sơ: “Cậu , vậy phải làm sao bây giờ? Em muốn con của em biến mất, em muốn có đứa bé này…”

      Tần Nhật Sơ cười đầy hắc ám. dịu dàng trong mắt đột nhiên biến thành những tia ma mãnh thể lường trước được. cúi người, ghé sát tai giọng hồi. Rất lâu sau đó, ngẩng đầu lên, bán tin bán nghi hỏi : “Có thể làm như vậy sao?”

      Đôi môi mỏng của Tần Nhật Sơ khẽ nâng lên: “ có cái gì là thể cả. Như vậy mũi tên trúng hai đích – chuyện tốt có việc gì mà lại thành toàn được đây? thôi, dâu xinh đẹp của ta…”

      dù vẫn tiếp tục do dự nhưng cuối cùng cũng run rẩy vươn tay ra, chính thức bắt đầu bước con đường mới!

      Con đường này, chính là tổn thương! Nhưng thực ra, cũng chính là cách để bảo vệ!

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha!!!
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :