1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 84: Di chúc

      Edit :Bear

      Beta : bear lonelj




      Tần Thao sờ sờ giọt mồ hôi lạnh từ trán trợt xuống, cảm giác miệng hơi khô.



      Ai, năm tháng như vũ khí chết người, từ từ thúc giục người ta gần với tuổi già hơn. Ngay cả vị luật sư chuyên dụng của tập đoàn Tần thị mặc dù từng trải qua bao sóng to gió lớn cũng biến thành kẻ nhát gan khiếp nhược như vậy trước khí thế của những hậu bối tuổi đời còn chưa tới 30 này.



      Nhìn hai người đàn ông ưu tú bên trong phòng giương cung bạt kiếm với nhau, người tao nhã lịch giống như ngôi sao Hạo Nguyệt, người bén nhọn nghiêm túc giống như tòa tháp Hắc Sơn. Tần Thao cũng hiểu, ràng hai người đều là những mỹ nam tuấn phi phàm, danh nghĩa còn là bà con thân thích,  tại sao cứ luôn nhìn đối phương vừa mắt, ánh mắt kia ràng là ánh mắt thích giết chóc như muốn đem người kia Lăng Trì cướp tính mạng của đối phương vậy, hiển nhiên là ánh mắt muốn Lăng Trì chém giết lẫn nhau mà. Tuy nhiên nhìn lại vị trí ở giữa hai người đàn ông này lại kẹp đáng thương, tay phải của ấy bị người đàn ông lạnh lùng bên phải hung hăng nắm lấy, tay trái lại lại bị người đàn ông dịu dàng bên trái " nhàng" nắm lấy, bộ dạng của ấy dường như rất tức giận nhưng lại dám gì nhìn đáng thương, là chọc cho người đàn ông thành thục như ông từ nội tâm tỏa ra thương hại.



      Hắng giọng cái, Tần Thao mở miệng: "Cái đó, Tần Nhật Sơ tiên sinh, Nguyễn Miên Miên tiểu thư, dạ, còn có Diệp Hiên Viên tiên sinh, tôi là luật sư chịu ủy thác của cố tổng tài Tần thị khi còn tại thế, bây giờ đặc biệt tới công bố di chúc được Tần Ngôn Minh tiên sinh khi còn sống xác lập. Di chúc là công bố sau khi cố tổng tài Tần thị qua đời, di chúc này có nghĩa là quan điểm cá nhân, cho nên nghiêm cấm người thân chống đối!"



      Ông ta mở ra cái cặp công văn tùy thân lấy ra sấp văn kiện, ngồi phịch xuống trước mặt mọi người, "Những ý nguyện của Tần Ngôn Minh tiên sinh đều ở trong này, mọi người có thể tự xem trước chút."



      Diệp Hiên Viên nhăn mày, mặt chút kiên nhẫn : "Có chuyện gì trực tiếp tuyên bố luôn !"



      Tần Thao lại đổ thêm tầng mồ hôi lạnh, cái người trẻ tuổi này cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi. Chỉ là, thôi, mình sống cũng hơn nửa đời người rồi, cũng biết ở nơi này người nào cũng thể chọc. Tần Thao khẽ thở dài, nhưng mà mặt vẫn là nụ cười lấy lòng, "Vậy tôi . Ý nguyện của Tần Ngôn Minh tiên sinh đại khái chính là tất cả bất động sản dưới tên Tần thị quyền thừa kế toàn bộ thuộc về. . . . . ." Tần Thao khỏi nhìn người đàn ông dịu dàng ghế sa lon cái, khi lấy được nụ cười khích lệ của đối phương, mới chậm rãi mở miệng : "Toàn bộ quy về cháu ngoại Nguyễn Miên Miên tiểu thư ! Mà con nuôi Tần Nhật Sơ muốn giữ lấy chức vị tại công ty phải chịu điều kiện trợ giúp Nguyễn Miên Miên tiểu thư kinh doanh quản lý Tần thị."



      Lời của Tần Thao vừa dứt, trường mảnh yên lặng. Sắc mặt ba người đều giống nhau. Diệp Hiên Viên gương mặt lạnh lùng, tức giận mơ hồ tán loạn mặt, Nguyễn Miên Miên ở giữa mặt kinh ngạc nhìn Tần Nhật Sơ !@#$%$@, tựa hồ như hiểu lại thấy ngoài ý muốn, xem xét lại gương mặt bình tĩnh của đứa con nuôi vì Tần gia trung thành làm đến sống chết nhưng cuối cùng lại có được chút gia sản của Tần gia, làm như quan tâm hơn thua.



      Cuối cùng người được lợi ích lớn nhất trong tờ di chúc tiểu công chúa của Nguyễn thị cũng mở miệng phá vỡ yên lặng, "Tần luật sư, di sản đó, tơi có thể chuyển nhượng cho những người khác, tỷ như cậu . . . . . ."



      Tần Thao lắc đầu cái, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Tần Ngôn Minh Lão Tiên Sinh từng , nếu như Nguyễn tiểu thư muốn chuyển nhượng tất cả tài sản dưới tên Tần thị chỉ có thể chuyển sau khi lập gia đình, tài sản sau đó tự động được chuyển cho chồng . . . . . ."



      Lúc này, mới vừa rồi còn ủ rũ cúi đầu giờ hưng phấn thét chói tai, " như vậy, tôi có thể gả cho người mình thích rồi...! tốt quá, hai, có nghe ? tốt quá!"



      Tần Thao nhìn như hoa trước mặt gò má hồng lên giống muôn hoa khoe sắc trong ngày xuân tháng ba vậy, ông muốn đánh vỡ nụ cười xinh đẹp này chút nào, nhưng dù sao cũng phải làm trọn bổn phận sao có thể làm trái đến lời dặn dò của người ủy thác.



      Tần Thao tiếc hận lắc đầu cái, "Tần lão tiên sinh ghi chú , chồng của Nguyễn tiểu thư chỉ có thể là Tần Nhật Sơ tiên sinh. Nếu như là người khác, di chúc này có hiệu quả trước pháp luật!"



      Buổi chuyện kết thúc, nụ cười vốn dĩ sáng lạn của ngưng lại, thân thể ngẩn ngơ, sững sờ ngồi ở ghế sa lon, cách nào mở miệng được.



      Vừa lúc đó, Diệp Hiên Viên ngồi bên sắc mặt bất thiện nhưng vẫn mở miệng chuyện, "Tần thị tràn đầy tội ác cùng dơ bẩn, cần cũng được, Miên Miên, chúng ta !" xong, tay dài duỗi cái, lôi kéo ra ngoài.



      " thể bỏ cuộc, Nguyễn tiểu thư ! Nếu , ngàn vạn nhân viên Tần thị phải thất nghiệp, xin Nguyễn tiểu thư nghĩ lại !" Tần Thao ở phía sau vội vàng bổ sung.(ép ng quá đáng )



      Diệp Hiên Viên quay đầu lại, tà mị cười, "Muốn chúng tôi làm gì đây? Đầu năm nay người thất nghiệp nghỉ việc cũng có cả khối người, tại sao phải bắt ấy gánh vác nhiệm vụ Cứu Thế nặng nề như vậy đây?"



      "Diệp tiên sinh, ngài thể như vậy. Dù sao Tần thị cũng phải tập đoàn , nó là công ty lớn cơ nghiệp trăm năm, sinh tử tồn vong của nó có ảnh hưởng trực tiếp đến hàng ngàn hàng vạn sinh mạng trong các gia đình." Tần Thao thấy mặt Diệp Hiên Viên vẫn là giễu cợt, vội hướng về phía có vẻ thiện lương hơn khuyên nhủ: "Nguyễn tiểu thư, cũng biết trong giai đoạn khủng hoảng tài chính, mất công việc sau này khó kiếm lại việc khác đến cỡ nào, nhất là những nhân viên kỳ cựu tuổi cao kia, vậy là. . . . . ."



      "Ông cần nữa. . . . . ." đột nhiên cáu kỉnh cắt đứt, cúi người che lỗ tai, "Ông cần nữa, cần nữa. . . . . ." Đến cuối cùng, thanh thê lương kiềm được mà nức nở nghẹn ngào.



      Người đàn ông đứng tại chỗ trong lòng cũng trầm xuống, là dạng bi thương gì mới có thể làm cho bé thiên chân đáng này bộc phát ra tiếng khóc buồn bã như vậy. giống như những người khác nếu được thừa hưởng khoản tài sản lớn như vậy vui đến cỡ nào, đây ràng là tuyệt vọng bất an từ sâu thẳm trong nội tâm phát ra, muốn từ bỏ nhưng vẫn thể vứt bỏ, muốn tránh khỏi trói buộc khốn cùng, nhưng lại vô lực thể chạy trốn nên lâm vào tuyệt cảnh phát ra tiếng khóc bi thương thống thiết đến như vậy.



      Đến cuối cùng, giọng cũng từ từ , từ từ quay về phòng, có tiếng đụng chạm sâu kín sau vách tường vang lên.

      Lúc này, ở trong lòng ba người đàn ông đều dâng lên loại bi thương được.



      Tần Thao nghĩ, mặc dù biết tại sao này đối với việc lập gia đình lại chán ghét đến như vậy, thậm chí là tuyệt vọng mâu thuẫn. Nhưng ông cũng khỏi cảm khái, Tần lão tiên sinh, ông rốt cuộc là muốn gia tăng cái gì ở người này hay là muốn phòng bị cái gì. Là người đàn ông khí thế bất phàm bên cạnh Nguyễn thị tổng tài Diệp Hiên Viên sao, cho nên mới phải ra điều kiện như vậy trong di chúc ý đồ cho phép người đàn ông này nhúng tay mọi công việc của Tần thị, nhưng làm như vậy, đây phải là tỏ muốn đem từ bên cạnh người đàn ông kia ly khai sao? Tần lão tiên sinh, ông ở dưới suối vàng có biết, nếu ông thấy được người thân duy nhất của mình cõi đời này phải chịu đau đớn muốn chết như vậy, ông cũng nguyện ý muốn thấy tình cảnh như thế sao?



      Trong lòng Diệp Hiên Viên cũng bình tĩnh, đừng bảo là trong tư tâm chán ghét lão hồ ly Tần Ngôn Minh kia đến mức nào, ông ta cùng với Nguyễn Diệp Thành căn bản là loại người, phải nhìn tiểu bảo bối tỉ mỉ che chở cư nhiên bị cái tờ di chúc khốn kiếp này làm cho khóc ngừng, thương tâm đến muốn chết. Nhìn bộ dáng lệ rơi đầy mặt của ấy, hận thể bay nhanh tới ôm lấy thoát khỏi cái nơi quái quỷ này. Cái gì mà ông ngoại ruột thịt, cái gì mà di chúc bức hôn, toàn bộ cần lo, toàn bộ ném ra sau ót, chỉ cần nhớ là đủ rồi. Diệp Hiên Viên tại cũng có cảm giác hối hận lần đầu tiên trong đời tại sao năm đó diệt cỏ tận gốc, nếu bây giờ đâu đến nổi phải gặp tình cảnh lão đầu tử chết mà còn thò chân vào phá hư chuyện tốt của chứ.



      Tần Nhật Sơ sau khi nghe di chúc công bố vẫn giữ bình tĩnh trước sau như . thể đối với di sản của Tần thị chút thấy động lòng nào, dù sao từng tân tân khổ khổ vì nó mà cố gắng phấn đấu bấy lâu nay. Nhưng mà đem ra so sánh, Miên Miên mới chính là trân bảo lớn nhất trong cái tờ di chúc nhàm chán này, cho nên khi nghe người nọ đem Miên Miên gả cho , trong lòng giống như sôi trào, cả người đều hưng phấn nhàng, giống như hạnh phúc sắp đến tay. Nhưng nhìn vẻ mặt bi thương thậm chí là muốn đến mức tuyệt vọng của đáng này, vui sướng vừa xuất đột nhiên hoàn toàn rời thay vào đó là nồng đậm thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.



      Quá muộn rồi, cuối cùng vẫn là quá muộn sao? trong lòng bấy lâu nay mà thầm nghĩ phải chăm sóc tốt nhưng giờ đây trong lòng bé ấy có bóng hình người đàn ông khác tiến vào, hơn nữa là khắc vào máu thịt cắm rễ nảy mầm, rốt cuộc cũng thể để cho mầm mống khác cắm rễ vào nữa, cho nên mới phải tuyệt vọng phản kháng như thế sao?

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 85: Tranh chấp

      Edit : Bear

      Beta:yunafr


      Màn đêm buôn xuống,cái nóng bức vào ban ngày ở thành phố phía nam rốt cuộc cũng lui , thay vào đó khí trời cũng dần trở nên mát mẻ hơn .



      nhìn bóng lưng cao ngất của hai trong ánh trắng nhàng tỏa sáng  nhưng ánh sáng ấy chẳng những làm cho hai trở nên mềm mại nhu hòa hơn mà trái lại càng làm cho tăng thêm phần quỷ dị ai dám đến gần .



      hiểu rất , hai tức giận. cũng biết nguyên nhân hai tức giận là bởi vì chấp nhận di chúc của ông ngoại cùng cái hôn thể chối từ được kia.



      Nhưng mà, phải làm thế nào đây. Ông ngoại trước khi chết giãy giụa dùng lời nguyền rủa cay độc đối với thân nhân duy nhất ,muốn cho trọn đời thể siêu sinh, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn cha mẹ ở lò lửa địa ngục chịu đủ nỗi khổ sở hành hạ mà nhân gian cách nào tưởng tượng được . Hơn nữa, ông ngoại còn nguyền rủa hai người mà nhất , làm sao có thể nhẫn tâm để cho hai người mà vẫn say đắm bị thiên lôi đánh, chịu hết tất cả đau khổ, đành lòng, bỏ được, cũng muốn . . . . . .(tránh cái gì lấy ng khác cả 2 đều phải sống trong địa ngục rồi ko phải sao )



      hai là người đàn ông hoàn mỹ , người cao ngạo thuần khiết giống như thiên thần vậy , làm sao có thể để cho rơi xuống nhân gian phàm tục chịu đủ thống khổ như thế này . muốn , nếu như đây là do trời cao trừng phạt phạm vào cấm kỵ , như vậy tất cả mọi hành hạ hãy hướng về thôi , chỉ hy vọng hai có thể bình an, may mắn hạnh phúc.



      " hai. . . . . ." chầm chậm tiến lên, kéo ống tay áo hai, "Em . . . . ."



      "Trừ việc nghe em gả cho Tần Nhật Sơ còn  những thứ khác nghe!" hiếm thấy hai giận dỗi như đứa trẻ như vậy , làm cho lòng hồi chua xót, người đàn ông tập hợp nhiều thứ ưu tú như vẻ ngoài tiền tài  đáng dịu dàng như vậy , làm sao có phúc khí có thể lấy được ấy.



      " xin lỗi. . . . . ." Mặc dù muốn nhưng vẫn phải .



      " xin lỗi?" hai chợt xoay người, bắt lấy hai vai của , rống giận hồi , "Đây chính là đáp án em suy tính lâu sao ? Em muốn gả cho cái tên Tần Nhật Sơ chết tiệt kia , em phải nghe theo lời của cái ông già chết đó! Em muốn bỏ !" hai đẩy hướng vào vách tường lạnh lẽo, trầm : "Thế nào, bỏ được cục thịt béo bở như Tần thị sao, xem thường Nguyễn thị đến như vậy sao?"



      bị hai đè ép ở vách tường lạnh như băng , xúc cảm lạnh lẽo làm cho thoải mái hồi , hơi giẫy giụa thân thể muốn nhanh chóng rời .



      hai đối với động tác giãy giụa của càng thêm tức giận nóng nảy hơn , bàn tay hung hăng nắm cái cằm hơi nhọn của , "Nguyễn Miên Miên, sớm , em là người của , đời này đều là của , muốn cùng người đàn ông khác chạy , trừ phi chết!" xong, môi lưỡi nóng bỏng bắt đầu công chiếm vũng ngọt ngào của .



      Đó là nụ hôn mang theo tức giận cùng tuyệt vọng đến như thế nào , hai cắn xé nóng bỏng cùng mút vào giống như muốn đem nuốt vào bụng, dung nhập vào cốt nhục. Rất nhanh, tê dại môi hoàn toàn bị đau đớn thay thế, từng tia máu tanh cũng chầm chậm ở trong miệng lan tỏa, cũng dọc theo cái cằm trơn bóng từ từ chảy vào cổ trắng noãn.

      "Ngô. . . . . ." giãy giụa mạnh, " hai. . . . . . Đau. . . . . ."



      "Đau?" hai nghe vậy buông môi của ra , đôi mắt ngăm đen tràn đầy chí, "Đau? chính là muốn em đau, đau để cho em cách nào suy tư cách nào lại cách nào thoát khỏi !" hai cúi người xuống lần nữa, ở vết thương chồng chất  môi mà tùy ý làm bậy, động tác càng thêm hung mãnh dã man.



      " hai!" biết lấy hơi sức ở đâu mà ra sức đẩy người đàn ông người ra,cuối cùng che môi rơi lệ, " muốn em phải làm sao bây giờ, muốn em phải làm sao bây giờ, bất chấp tất cả rời cùng sao, sau đó khiến lời nguyền rủa ác độc ứng nghiệm người sao, để cho bị thiên lôi đánh để cho chịu hết đau khổ rơi vào 18 tầng địa ngục sao ! Em đành lòng, em đồng ý. Từ lúc được sinh ra tới nay, mẹ cũng bởi vì em khó sanh mà chết, dì cũng phải gả cho cha người mà dì ấy thích, ngay cả cha cũng là vì em đứa con riêng mà bôn ba, cuối cùng còn chết ở xứ người. Tất cả. . . . . . Tất cả những người thân cận em thương nhất cũng đều lần lượt rời , em làm sao có thể để cho người thân và là người em nhất ở tại rời xa em lần nữa ! hai, , em làm sao có thể ích kỷ để cho phải chịu khổ mình như vậy!"



      Qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể to gan lên những suy nghĩ trong lòng mà bấy lâu nay luôn chôn dấu, trong lúc nhất thời tản đá trong lòng luôn đè nén cuối cùng cũng có thể bỏ xuống mây đen cũng tản ra từng nghĩ nếu có ngày phải ra hết chút nhõm, nhưng mà dưới tình huống này, là tình hình muôn vàn khó khăn được như vậy !



      Hiển nhiên hai cũng ngờ tới người luôn luôn ôn thuận như đây có sức lực lớn như vậy có thể đẩy ra, hơn nữa lớn tiếng rống lên với , nhất thời có chút kinh ngạc, tựa vào bên vách tường lâu cách nào ra dù chỉ chữ .



      từ từ cúi thấp thân thể, lớn tiếng khóc ồ lên, "Tại sao có thể đối với tôi như vậy, ràng. . . . . . Tôi chỉ muốn cùng người trong lòng sống tốt, ràng tôi chỉ muốn chút xíu hạnh phúc đơn giản như vậy mà thôi, tại sao các người cũng cho tôi, tại sao muốn ép tôi. . . . . ."



      Đột nhiên, truyền tới bên tai tiếng than thở đến gần như nghe thấy , tiếp đến có cánh tay ấm áp có lực ôm lấy kéo vào bờ ngực ấm áp quen thuộc, " ra là vậy, em dấu nhiều chuyện như vậy sao, ra là em luôn sống trong tự trách vui sướng như vậy sao!"



      hai ôm vào trong ngực, thân thể lạnh như băng do ngồi đất, " chưa cho em biết, chuyện của mẹ sao ?"



      Mẹ của hai sao, trong trí nhớ của mình chỉ nhớ có lần má Lâm mụ từng sâu kín đề cập tới, ngoài lần đó ra có ai nhắc tới cả.



      Lại nghe hai tiếp : "Mẹ gọi là Diệp Vân Mai, là phụ nữ rất dịu dàng. Có đôi khi, cũng cảm thấy người của bà cũng y như tên bà, lạnh nhạt thoát tục đẹp giống như đóa hoa được làm bẳng những áng mây trắng trời , nhưng nội tâm bền bỉ kiên cường, giống như đóa Hàn Mai nở rộ trong tuyết. Mẹ là trong hai người phụ nữ nhất trong đời này, bà mang cho sinh mạng, dạy cho đạo lý làm người, nhưng là. . . . . ." Thanh hai nhàn nhạt ấm áp bỗng ngưng lại, đổi thành loại ngữ điệu dữ tợn căm hận khác , "Nhưng mà , là Nguyễn Diệp Thành hại cuộc đời của bà ! Mẹ của nguyên là tiểu thư khuê tú nề nếp con nhà đại gia ,ông ngoại mất sớm, trừ việc để lại cho bà khoản gia sản, lưu lại cái gì nữa ! Vốn là, dựa vào khoản tiền kia, mẹ có thể áo cơm lo  qua hết hơn nửa đời người, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà cũng bởi vì Nguyễn Diệp Thành, lừa gạt tình cảm của mẹ , đoạt gia sản của mẹ để thành lập Nguyễn thị. Sau đó lại cùng Tần Ngôn Minh bày mưu đặt kế , vứt bỏ mẹ còn giá trị lợi dụng , khi đó mẹ chỉ mới hai mươi tuổi, trong bụng còn mang thai , cứ như vậy. . . . . . Cả người có đồng nào bị đuổi ra cửa, lưu lạc nơi đầu đường!"



      " hai. . . . . ." biết mẹ của hai là bởi vì. . . . . . cũng biết cha tuyệt nhiên tàn nhẫn như vậy ! Cầm tay hai dịu dàng an ủi: "Cũng qua rồi. . . . . . hai, tất cả đều là quá khứ. . . . . ."



      "Quá khứ?" Thanh hai bỗng dữ tợn, "Em có biết mẹ phải chịu khổ như thế nào ? Mẹ bà ấy chưa từng trải qua cuộc sống ở bên ngoài, cũng có trình độ học vấn, có ai muốn thuê bà làm việc, bà chỉ có thể ở đường phố ăn xin, dựa vào cầu xin hèn mọn mà nuôi sống , khi đó, Nguyễn Diệp Thành làm gì, ôm các loại mỹ nữ danh hoa ở xã hội thượng lưu mà tiêu sái! Em thậm chí còn biết mẹ vì muốn có tiền mua chút sữa bột cho phải làm gì, bà thậm chí vì chút ít tiền này mà phải cam làm làm đứng đường (*gà móng đỏ), phải cam chịu ghê tởm nằm ở dưới thân đàn ông. . . . . ."



      "Đừng nữa !" hai rốt cuộc phải chịu khổ như thế nào, mẹ của hai rốt cuộc phải khổ cực bất chấp tất cả mà đem hai nuôi lớn như thế nào. Trong lòng đau xót nghiêng người ôm hai , "Đừng nữa, hai cần phải nữa !"



      hai ở bên tai từ từ thanh tĩnh lại mà ôn nhu an ủi hạ, hai tay ôm ấy cũng xiết chặt thêm mấy phần, "Miên Miên, đến tự trách, đên hại chết người thân, tội nghiệt của so với em còn hơn mấy trăm mấy vạn lần ! người đàn ông sớm gây tội ác chồng chất rồi , coi như là bị trời phạt cũng chỉ là báo ứng của thôi , tất cả mọi thứ đều có liên quan với em. . . . . ."



      " hai ——" ngẩng đầu chận lại lời ra lời của hai, " hai, em biết phải như vậy, em biết phải như vậy ! cho mình như vậy, em cho, em cho!"



      hai dịu dàng ôm sát , hôn cái lên đôi môi vẫn còn phiếm sưng đỏ của , "Nếu hai chúng ta đều là người gây tội ác chồng chất như vậy dứt khoát nên ở cùng chỗ thôi. Em hại chết cha em, hại chết mẹ , chúng ta cùng nhau chống đỡ !"



      " hai. . . . . ." mở miệng, còn muốn giãy giụa nhưng hai nhanh tay lẹ mắt ngăn chận môi , "Qủa bóng , em , đừng rời xa , được chứ?"



      Trong trí nhớ của hai chưa bao giờ ở địa phương ngoài giường ngủ mà thổ lộ thương với cả, trong lòng khỏi dâng lên luồng ánh sáng bảy màu ,từng vòng từng vòng đan xen trói buộc trái tim của làm cho nó cách nào chạy trốn, cách nào chống cự, tất cả đều là ngọt ngào ấm áp thâm nhập vào tận xương tủy.

        Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 86: Thủ hộ

      Edit : bear


      Đêm hôm đó, nghĩ cả đời này cũng quên được . Ở vách tường lãnh đó hai cho đêm hoàn mỹ nhất nóng bỏng nhất

      hai ôm cùng ngã xuống đất, đồng thời cởi xuống quần áo người trải cái áo khoác dưới người của để chặn lại cái giá rét lãnh của mặt đất .

      " hai. . . . . ." Trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi vừa qua, quá quen thuộc khi nhìn thấy hai tròng mắt đen nóng bỏng ấy là đại biểu cho điều gì, nhưng mà. . . . . . nhìn chung quanh đều là núi rừng yên tĩnh , tuy đây vẩn là ở trong sân nhà  nhưng vẫn có cảm giác vô cùng trần trụi hoang dã.

      hai gì chỉ cúi người , dịu dàng ngậm đôi môi nhắn của nhàng liếm láp, mút vào, đầu lưỡi linh hoạt kia dọc theo khoang miệng từ từ thăm dò vào, xuyên qua hàm răng trắng noãn thẳng tắp , tiến vào lối thơm ngọt , cuối cùng lại cường thế  thẳng tiến vào sâu trong cổ họng, bắt chước động tác thẳng tiến của tráng kiện phía dưới .

      "Qủa bóng . . . . . ." hai cởi quần áo của xuống, bàn tay nắm lấy  con thỏ trắng noãn toát kia , dùng thanh dịu dàng mà chưa bao giờ nghe qua nhàng kêu , "Qủa bóng . . . . . . Qủa bóng . . . . ."

      Mắt sáng của khẽ nhếch nhưng chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen trước mặt bị tóc đen che dấu chợt lóe sáng lóng lánh, giơ tay lên, leo lên cái vai rộng của hai, cười ngọt ngào: " hai . . . . . hai, Miên Miên ở đây. . . . . ."

      Động tác của hai hơi chậm lại, ngay sau đó ôm lấy để giạng chân ngồi ở hai đầu gối của , bàn tay thích buông vuốt ve da thịt trơn nhẵn trắng như sứ , thỉnh thoảng còn nhàng hôn lên mặt vài cái như chuồn chuồn lướt nước, đem đế, từng trận tê dại.

      Toàn thân như nhũn ra hồi, thân thể nhất thời còn hơi sức, chỉ có thể nhào vào trước ngực hai thở hổn hển, " hai. . . . . . Khó chịu. . . . . . Khó chịu. . . . . . Động động. . . . . . Cầu xin động động. . . . . ."

      Tráng kiện  của hai vẫn chiếm cứ ở nơi ngọt ngào của nhưng lại nhúc nhích. Cái loại cảm giác tràn đầy làm cho kìm hãm được mà thở gấp liên tiếp, nhưng lại đồng thời cảm thấy càng ngày càng đủ lửa nóng như từ từ muốn xông ra mật địa.

      " hai. . . . . ." cắn cái vai  rộng của hai rồi giọng rên rỉ, "Động động. . . . . . Miên Miên khó chịu. . . . . ."

      Nghe vậy, hai mới tà mị cười tiếng, dán vào dái tai của từ từ : " khổ cực   có thu hoạch , bảo bối, tự mình động . . . . . ."

      khó nhịn lúc lắc mông, nhưng hiệu quả quá ngược lại lại làm cho hai hung ác hít vào hơi, rên rỉ : "Qủa bóng , em muốn xoắn đứt luôn sao?"

      Ha ha, có chút đắc ý, ai bảo khi dễ em, ai bảo em làm mà hưởng! Đắc ý cực kỳ, nhịn được co rút hạ thể, dĩ nhiên lại thành công nghe được tiếng hút khí bên tai .

      "Qủa bóng , em muốn trở mình làm chủ nhân sao?" hai đột nhiên nâng cằm của lên dịu dàng .

      Cả người lo sợ hồi, khỏi rụt cổ cái, " có. . . . . . có. . . . . ." Trước kia mỗi lần hai làm cái vẻ mặt này, đêm đó   đều bị giày vò đến chết sống lại, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm nằm lỳ ở giường lớn tiếng khẩn cầu bỏ qua cho .

      ngờ, hai còn : " sao, đêm dài đằng đẵng, cho em cơ hội trở mình làm chủ !" xong, bàn tay to của hai liền nắm lấy cái eo mảnh khảnh của mà từ từ nâng lên rồi để xuống, động tác liên tiếp mỗi lần đều có thể đâm vào chổ sâu nhất trong đám ngó sen.

      Lúc bắt đầu là vô lực bị động hướng lên nhưng về sau lại từ từ biến thành chủ động  nghênh hợp,tự nâng cái mông lên, ngừng phun ra nuốt vào bộ vị phái nam nóng rực khổng lồ kia ,cứ nâng lên lại hạ xuống , mà cái tay hai cũng biết lúc nào dời địa phương, từ từ trượt đến đẫy đà của mà mạnh mẽ  vuốt ve, "Thoải mái ? Qủa bóng ?"

      sung sướng lâm ly, còn lý trí, chỉ biết lớn tiếng ngâm kêu ngừng: "Thoải mái. . . . . . hai thoải mái. . . . . ."

      hai tất nhiên hài lòng cực kỳ, thu hồi hai tay lại gối vào dưới đầu, xem ngừng cưỡi người mà thét chói tai liên tiếp, cả người thanh thản giống như ngồi ở phòng tổng tài làm việc mà nghe người khác báo cáo vậy.

      "A. . . . . ." Cuối cùng, hét lên tiếng, đạt tới cao triều đẹp đẽ, sau đó vô lực nằm ở khuôn ngực rộng lớn của hai.

      "Chậc chậc. . . . . ." hai làm bộ chu mỏ, nhưng lại thể che dấu được nụ cười mặt , "Nhanh như vậy được rồi, còn chưa thỏa mãn đây này ?" xong, lại tà khí ngắt cái bụng chút .

      liên tục co quắp, thở hổn hển, " được. . . . . . hai. . . . . . Miên Miên. . . . . . được. . . . . ."

      hai cười ha ha, xoay người cái ôm đặt dưới thân, cứng rắn vẫn còn vô tội hướng về phía trước tìm tòi, "Kế tiếp, nên làm việc tay chân rồi. . . . . ." Đẩy hai chân mềm mại vô lực của ra,đột nhiên hai rút dục vọng dừng lại ở trong cơ thể ra , thuận theo  kháng nghị tiếng, hai tà khí cười to, ngay sau đó nóng bỏng kia bắt đầu đụng vào liên tiếp nhưng lại cho vào hết cả gốc. . . . . .

      "Ngô. . . . . . A. . . . . . Dạ. . . . . ." Động tác dã man cường thế  như vậy, chịu nổi, cần, cần.

      Động tác của hai vẫn ngừng, trái lại càng thêm mãnh liệt dùng sức, cho đến khi lại bị sóng nhiệt ném lên đỉnh sóng mới từ từ trượt ra ngoài, nhưng lại bỏ qua theo ý của mà chỉ là quay thân thể của rồi lại hung ác đâm vào từ sau lưng.

      "A. . . . . ." thét chói tai liên tiếp, bị hai đẩy vào tường, tay bé chỉ có thể vịn lấy cái tường bằng đá xanh kia để chống đỡ lấy thân thể suy yếu vô lực của mình

      "Đủ rồi. . . . . . Đủ rồi. . . . . . cần. . . . . ." khóc cầu xin tha thứ.

      ", còn chưa đủ, tuyệt đối đủ. . . . . ." hai quả quyết cự tuyệt .

      "A. . . . . . Nhanh, nhanh. . . . . ."

      "Chớ . . . . . . Chờ chút!" hai vịn eo của , mạnh mẽ bừa bãi động về phía trước.

      "Bảo bối. . . . . . Bảo bối của . . . . ." Bên tai thanh hấp dẫn trầm thấp ngừng gọi của hai, còn phía dưới là tráng kiện nóng bỏng khắc cũng rời tiếp  xúc chặt chẽ với , từng phát từng phát dùng sức đảo vào trong mật huyệt ngọt ngào của .

      vịn vách tường trước mặt , rên rỉ ngừng.

      Trong lòng suy nghĩ: ràng vách tường lạnh như băng như thế, tại sao lại có cảm giác giống như mùa xuân ấm áp trăm hoa đua như vậy , từng cánh hoa rơi ra rồi bị gió cuốn  bay lên , như rơi vào thảo nguyên xanh xanh tươi đẹp tràn đầy hương vị ngọt ngào lại , thấy mình như được gối đầu lên cỏ xanh có hương thơm mê người kia rồi dần dần chìm vào mộng cảnh xinh đẹp .

      Đêm hôm đó, biết mình bị hai ôm vào nhà lúc nào, chỉ là khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai vẫn ở người của , sau đó vẫn như cũ mà bãi động cái mông, ngừng, ngừng. . . . . .

      Đêm hôm đó, biết hôn mê mấy lần rồi lại bị động tác mãnh liệt của hai làm tỉnh lại mấy lần nữa, chỉ biết thân thể mình giống như chìm nổi trôi giạt trong trung ngừng lay động , vui vẻ  rên rỉ. . . . . .

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ bọn mình nha

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 87: Biểu thúc

      Edit : Bear


      "Miên Miên tiểu thư, có điện thoại tìm cháu ? Là người gọi là Tần thao, ông ta   ông ta là luật sư của Tần thị ." Má Lâm tới, đem điện thoại đưa cho .

      Tần !@#$%$@, phải là người công bố di chúc của ông ngoại sao., lòng khỏi khẽ run lên đồng thờ cũng mơ hồ dâng lên loại dự cảm xấu.

      "Tần Luật sư, tôi là Nguyễn Miên Miên, ông tìm tôi có chuyện gì ? Dạ. . . . . . Di chúc a, thể từ bỏ à. . . . . . Cái này a, chúng ta gặp mặt rồi !"

      lấy túi, vào phòng bếp với má Lâm tiếng, sau đó ra cửa.

      Đến nơi hẹn ,Tần thao đưa cho ly trà nóng, "Nguyễn tiểu thư, mời ngồi!"

      nhận lấy trà, nhấp miếng, mở miệng ý muốn, "Tần Luật sư,di sản của ông ngoại tôi thể chuyển nhượng cho cậu sao?"

      Tần thao lắc đầu cái, "Nguyễn tiểu thư, biết đó, luật sư chúng tôi chỉ là người chịu ủy thác ý nguyện của người khuất còn đối với di chúc được định ra là phụ thuộc vào luật pháp bảo lãnh, thể làm trái ý nguyện ủy thác cũng như tự tiện sửa đổi nội dung di chúc vậy !"

      "Nhưng mà. . . . . ." đặt ly trà xuống, "Tôi cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, Tần thị vào tay tôi cũng chỉ có thể tự diệt vong, chi bằng. . . . . ."

      "Nguyễn tiểu thư, đây cũng là chổ cao minh của Tần lão tiên sinh , có thể gả cho con nuôi của ông ấy là Tần Nhật Sơ tiên sinh, tất cả vấn đề phải được giải quyết ngay sao!" Tần thao trừng mắt lên sau cái kính, thiện ý mà đề nghị.

      "Nhưng mà. . . . . ." nhìn người đàn ông trước mặt , hơi có chút đỏ mặt, "Tôi có người trong lòng,nên thể gả cho cậu được !"

      quyết định cùng hai ở chung chỗ, bất luận là tình đó là cấm kỵ  hay là phải chịu lời nguyền rủa ác độc nữa, đều cùng hai có phước cùng hưởng có họa cùng chia.

      Tần thao bất đắc dĩ buông tay ra, "Vậy có biện pháp rồi. Nếu như, Nguyễn tiểu thư vừa muốn gả cho người mình thích, nhưng lại vừa thể tiếp nhận Tần thị, biện pháp duy nhất chỉ có thể là tự mình gánh vác sống của hàng ngàn hàng vạn nhân viên của Tần thị thôi!

      "Tôi. . . . . . Tôi làm được. . . . . ." cuống quít lắc đầu, lui về phía sau. cái gì cũng làm, đối với việc quản lý xí nghiệp chữ cũng biết, đem Tần thị giao tay , phải tự đưa vào chổ chết sao.

      Tần thao giống như cũng nhìn thấu vấn đề khó khan của nên đề nghị: " ra , Nguyễn tiểu thư cần lo lắng, tuy ý tứ của Tần lão tiên sinh là cho phép Tần Nhật Sơ tiên sinh cùng Diệp Hiên Viên tiên sinh nhúng tay vào chuyện của Tần thị, nhưng cũng cho phép người khác nhúng tay vào , Nguyễn tiểu thư có thể tuyển mộ số người giỏi tính toán làm ăn giúp ngươi xử lý Tần thị, còn chỉ cần ngồi ở sau lưng lấy lợi nhuận là được rồi. Nhưng mà. . . . . ."

      "Nhưng mà cái gì. . . . . . ?" Thành đây quả đề nghị tốt, nên khi nghe hai chữ nhưng mà , nhịn được gấp gáp hỏi.

      "Nhưng mà, người này phải có mười phần trăm cổ phiếu mới có thể, vả lại người này mấu chốt là phải hết sức trung thành với với Tần thị mới được , nếu , Tần thị rất có thể cũng bị người đó nắm lấy thực quyền sau đó hoàn toàn rơi vào tay người khác .

      chu mỏ, lơ đễnh, "Ai có thể giúp tôi xử lý là tốt rồi , còn việc thực quyền nằm trong tay ai tôi quan tâm !"

      "Ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, khi Đại Công Ty thay đổi người cầm quyền liên lụy rất nhiều đến viên chức vô tội bên dưới." Tần thao cuống quít ngăn cản gần như là tự giận mình vì cho ra cái ý tưởng này vậy, " khi công ty đổi chủ nhân, chủ nhân mới lên đài này tuyệt đối làm chuyện đó là giảm biên chế, củng cố thế lực của mình, khi đó bất luận là viên chức hay người trung thành với cố lão tổng Tần thị , đều gặp phải nạn thất nghiệp ."

      Thanh Thanh cổ họng, Tần thao tiếp: "Lại , Nguyễn tiểu thư. cũng muốn cơ nghiệp nhiều năm của Tần thị bị hủy tay của mà đúng !"

      trầm con ngươi xuống, thầm suy nghĩ : sai, thể để cho Tần thị bị hủy tay của . Nếu hy sinh năm đó của mẹ và dì vì củng cố thế lực cho Tần thị  đều trở nên vô ích hết, sao có thể tổn hại tâm huyết cùng hy sinh của nhiều người như vậy, làm người ích kỷ đem Tần thị đẩy xa.

      Cám ơn luật sư Tần thao tốt bụng nhắc nhở xong, quyết định về nhà học bù lại chút về việc quản lý kinh tế thông thường, nghiêm túc tiếp nhận Tần thị, làm tròn nghĩa vụ của mình.

      "Ục ục. . . . . ." Trước mặt đột ngột truyền đến thanh còi xe  FAW .

      ra là biết từ lúc nào, vượt qua làn đường an toàn, chiếc xe màu đen tuyền chạy tới nhấn còi xe cảnh cáo . Khuôn mặt của đỏ lên, liên tiếp xin lỗi, ngay sau đó lui về phía làn đường dành cho người đường.

      "Đợi chút. . . . . . Miên Miên. . . . . . Cháu chờ chút. . . . . ." Phía sau truyền đến tiếng kêu gấp gáp của người nào đó.

      quay đầu lại, có chút khó tin chỉ vào mình, hỏi: "Ngài gọi tôi sao?"

      chuyện, xe bước xuống người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi , mặt thon gầy , đôi mắt vừa nhìn thấy  nhất thời sáng lên như đèn pha bắn ra bốn phía nhất mạt vui sướng thầm cả ra bên ngoài.

      "Là Miên Miên sao?" Người đàn ông đó tới trước mặt , có chút nghi ngờ hỏi.

      xảy ra chuyện gì , nhưng  vẫn hơi gật đầu, "Là tôi , ông là ai ạ?"

      Người đàn ông đột nhiên nghiêng người tiến lên kéo tay của , vui mừng hô: "Miên Miên, cậu là cậu họ của con, qua nhiều năm như vậy rồi , cũng phải 13,14 năm gặp rồi , bây giờ con lớn đến như vậy rồi sao."(mấy chục năm o gặp vậy mà lướt qua cái nhận ra nghi ngờ quá nha )

      có chút mất tự nhiên né tránh nhiệt tình kia, hướng sang đứng bên cạnh , trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, cậu hả, lúc nào lại có thêm người cậu nữa vậy .

      Người đàn ông này giống như cũng nhìn thấu điều khó hiểu trong lòng , giải thích: "Cậu là họ của mẹ con ,con nhóc này lúc con còn cậu có ôm qua con rồi. Khi đó con mềm mại tròn tròn , ôm lấy thư thái, giống như ôm gối bông vậy ." Người đàn ông này vừa xong lại đứng bên cạnh cẩn thận dò xét phản ứng của , "Con bây giờ gầy nhiều, chỉ là dáng dấp của con bây giờ rất giống Yên Nhiên , cho nên từ đằng xa cậu cảm thấy là con rồi !"

      Nếu như mới vừa rồi còn hoài nghi thân phận của người đàn ông này là ai , hoặc là ông ta có mưu đồ bất chính gì mà tiếp cận , nhưng khi nghe thấy tên tuổi của mẹ hoàn toàn bỏ mọi nghi ngờ, người đàn ông này đúng là  cậu họ của rồi .

      có chút áy náy cười cười, mở miệng, "Cậu họ cậu vẫn khỏe chứ, tình. . . . . . Con có đoạn trí nhớ bị mất , ha ha. . . . . . Nên con có chút nhớ nổi ."

      Người đàn ông kia nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó cười lên , "Con bé ngốc, nhiều năm như vậy, con lúc đó mới ba bốn tuổi, nhớ cũng là bình thường. Hay là, chúng ta tìm chỗ tốt để hàn huyên chút , nhiều năm như vậy gặp con, ngược lại cậu nhớ con đấy !"

      Cơ nhìn trời còn sớm nữa nên có chút do dự.

      Người đàn ông này hiển nhiên cũng biết ý nghĩ trong lòng của , chà chà tay cười : "Nếu hôm nay trễ rồi, vậy chúng ta tìm thời gian khác ! Đây là phương thức liên lạc với cậu, có thời gian con hãy gọi cho cậu." Người đàn ông móc ra  danh thiếp thiếp vàng , nhận lấy, liếc nhìn chút : cố vấn quản lý công ty đầu tư tài vụ Mĩ quốc Áo Thác—— Lý Hoa Quân. Phía dưới là số điện thoại

      gật đầu cái, hai người lại hàn huyên chút,sau đó rời .

      Ngay lúc đó căn bản có đem người đàn ông nhìn có vẻ thân thiên tốt bụng trước mắt này để ở trong lòng, ràng cảm giác có chút bất an toát ra từ cái nụ cười tươi ấy .

      Khi đó, cũng mảy may nghĩ đến, cái mồi dẫn lửa về sau của .

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo nha!!!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 88: Tang lễ

      Edit :Bear

      Beta : bear lonelj
       

      Thành phố đầu mùa hè khí trời u ám mưa liên miên.



      Tang lễ của ông ngoại cử hành vào lúc mưa phùn rơi lất phất.



      núp ở dưới dù hai, nhìn bức ảnh ông lão mộ bia khẽ toét miệng cười, bởi vì cười nên những nếp nhăn nho cũng lên làm giảm lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày và nụ cười ấy cũng góp phần làm tăng thêm hiền từ dễ gần hơn. thở dài tiếng, trong lòng khỏi dâng lên cỗ bi thương.



      Ông lão này, cả đời đều vì Tần thị mà cần mẫn bôn ba. Vì củng cố gia nghiệp mà tiếc hy sinh hai người con như hoa như ngọc của mình nhưng đến phút cuối lại phải rơi vào cảnh dương cách xa, trước khi lâm chung dưới gối có con đưa tiễn bi thảm. Có lúc, cách nào tưởng tượng là còn có chuyện gì quan trọng hơn hạnh phúc chung thân cả đời của con mình nữa.



      Mắt khép hờ, trong lòng bỗng cảm thấy mảnh chán nản. biết năm đó lúc ông ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ông có tâm tình như thế nào nữa. Trơ mắt nhìn người thân người mình thương từng người từng người hương tiêu ngọc vẫn, bỏ ông mà , chẳng lẽ ông cũng cảm thấy tịch mịch, cảm thấy thương cảm thậm chí là tuyệt vọng sao.



      tại, ông lại đem vấn đề khó khăn đó để lại cho , dù vẫn biết ràng đối với chuyện tranh đấu thương chiến chút thiên phú gì, biết Tần Nhật Sơ mới đúng là người thừa kế lý tưởng nhất nhưng lại vì chút máu mủ tương liên mà đẩy vào cái động đau khổ thấy đáy này.



      thích Tần Nhật Sơ, nếu bị ép phải gả cho ta, cũng cần Tần thị, thế nhưng ông lại ép tiếp nhận nó, thậm chí tiếc cả thủ đoạn dùng hai người mà quan tâm nhất để uy hiếp .



      suy nghĩ, năm đó ông lấy phương thức gì để ép mẹ và dì cùng lấy người chồng, sau đó đến cuối cùng còn làm mẹ buồn bực sầu não mà chết, còn dì cũng hương tiêu ngọc vẫn. người đàn ông tàn nhẫn lại ích kỷ như vậy, rốt cuộc đối với mẹ, đối với dì hay đối với ông ta có chút cảm giác thân tình gì .



      Bây giờ nhớ lại, cha năm đó cố ý ngăn cản đến gần ông lệ thuộc vào ông, có phải cũng là sợ dẫm vào vết xe đổ của mẹ và dì hay . Nhưng mà, chứng minh, bất kể có cố gắng như thế nào, cũng bị sa lưới, bị trói buộc thể nhúc nhích. Đây có phải đúng như lời Nữu Nữu hay , con sinh ra trong hào môn là bi ai.



      Tuy nghĩ tới có chút oán giận, nhưng trong đầu cũng còn nhớ vào những ngày lễ ngày tết ông ngoại ôm đưa cho quà năm mới vẻ mặt ông rất hiền lành. Khi đó chính ông cũng cười đến vui vẻ như vậy dịu dàng như vậy, chẳng lẽ chân thành vui sướng ấy đều chỉ là bề ngoài làm cho coi thôi sao? Chẳng lẽ đối với có chút thân tình nào sao?



      Có lẽ, ông ngoại cũng phải là người vô tình quyết liệt như vậy, chẳng qua là khi ông còn sống tránh khỏi trách nhiệm cùng số mạng thôi. Có lẽ, ông cũng thương mẹ và dì , còn có nữa. Nhưng mà lại thể tổn hại ý nguyện của cả ba người, làm ra những quyết định tổn thương đến người thân kia. Có lẽ, ông cũng từng hối hận, ông cũng từng bi thương, chẳng qua là ông giỏi biểu đạt mà thôi.



      Ngẩng đầu lên, nhìn trung. biết từ khi nào mưa tạnh hẳn. Mây đen tản , mặt trời lộ ra khuôn mặt nhắn, trời sáng.



      thở ra hơi, cảm thấy tâm tình bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên.



      Có lẽ mỗi người khi còn sống, đều có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải gánh vác, mỗi ngày chỉ muốn trốn tránh cùng buông tha hạnh phúc Bỉ Ngạn trong lòng mà mình bao giờ đạt được thôi.



      Thả hoa cúc trắng trong tay xuống, nhìn ông lão mộ bia nở nụ cười hiền từ, trong lòng mặc niệm : " xin lỗi, ông ngoại, con muốn làm tận trách nhiệm, cho nên con tiếp quản Tần thị, nhưng đồng thời con vẫn hạnh phúc sống bên hai, con thể vứt bỏ ấy. Nếu như, phải cùng hai lên núi đao xuống biển lửa, trọn đời thể siêu sinh, dù như vậy con vẫn nguyện ý ở trong địa ngục sâu thẳm cùng hai vĩnh viễn."



      " thôi." hai đưa tay ra ôm , "Chúng ta về nhà !"



      gật đầu cái, nhà, nơi tốt đẹp biết bao nhiêu. Làm cho người ta ấm áp lại thoải mái, chiếu sáng cả cuộc đời hắc ám mở ra con đường cho chúng ta về thoát khỏi chốn u minh.

      "Miên Miên" Lúc muốn lên xe từ phía xa có người hướng vẫy tay, đến gần nhìn kĩ, nguyên lai là cậu họ Lý Hoa Quân gặp hôm trước.



      Lý Hoa Quân vượt đến trước mặt của , lại liếc mắt nhìn sang hai đông lạnh nghiêm mặt ở bên cạnh, cố gắng cười, chào hỏi, "Miên Miên, đây là nuôi của cháu phải , quả nhiên là nhất biểu nhân tài, diện mạo bất phàm!"



      hai cũng treo lên nụ cười, "Quá khen, cậu Lý trở về lúc nào vậy?"



      Lý Hoa Quân hơi sững sờ, ngay sau đó lại cười khẽ, "Cũng vì ông ngoại Miên Miên xảy ra chuyện, cậu mới từ Mĩ vội chạy về. Đáng thương cho đứa Miên Miên này, từ có cha mẹ, tại ngay cả ông ngoại cũng , cháu xem đứa này phải . . . . . Ai. . . . . ." Lý Hoa Quân nhàng than thở tiếng, sau đó lại ngẩng mặt : "Nhưng cũng may có người nuôi như Diệp tổng đây thương, nếu đứa này đúng là cơ khổ chỗ nương tựa rồi." xong, còn đưa tay nặng nề lau con mắt muốn đỏ lên, ánh mắt là bi thương.



      cảm động nhìn lên người đàn ông trước mặt, trong lòng đau xót, nước mắt cũng từ từ rơi xuống, lâu có có cảm nhận được thân tình này ấm áp ân cần như vậy rồi, thời điểm trời cao đột nhiên lấy mất người thân của , lại vì đưa tới người thân thương khác, là đối đãi với tệ. (MM dễ tin người quá vẫn ko biết nhìn người như cũ a)



      Nghĩ như vậy, kéo chặt tay hai nức nở : "Cậu họ. . . . . ."



      Lý Hoa Quân thở dài tiếng, nhìn thấy có người từ nơi xa vẫy tay về phía , : "Miên Miên, có thời gian con tới chỗ cậu chơi, mợ họ con giỏi nhất là làm món tố thái."



      Lúc này, hai ở bên cạnh đột nhiên im lặng lại câu: "Cậu Lý, đối với Miên Miên rất hiểu sao!"



      Lý Hoa Quân hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh nhạy phản ứng kịp, chê cười : "Cậu là cậu họ của Miên Miên mà, làm sao lại biết cháu đáng thích gì đây. Lại đứa Miên Miên này từ bị dì Lâm – nấu ăn giỏi nuôi cho tròn vo, đây chính là chuyện mọi người đều biết a! A. . . . . ."



      Lý Hoa Quân nhìn đồng hồ tay chút, "Cậu có chút chuyện, trước bước. Miên Miên có rãnh rỗi mang theo nuôi tới chơi a!"



      gật đầu cái, đưa mắt nhìn bóng lưng người đàn ông dần rời .



      hai đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của , khỏi nắm tay chặt, " thôi, về nhà !"



      giống như từ trong mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại , "Nha. . . . . . Dạ. . . . . ."



      hai ôm , cùng ngồi ở ghế sau rồi dặn dò chú Lâm lái xe xong, mới hơi chần chờ hỏi , "Miên Miên,em lúc nào gặp phải người kia vậy?"



      "Người nào?" từ trong ngực hai ngẩng đầu lên, " là cậu họ sao?"



      Vì vậy liền đem tình cảnh mình hẹn gặp luật sư Tần thao rồi ở Sở Vụ bên cạnh gặp phải Lý Hoa Quân mà kể hết ra.



      hai nghe xong, lâu gì, chỉ là bộ dạng như có điều suy nghĩ gật đầu cái. Cuối cùng, ánh mắt hai ngưng tụ, lạnh lùng : "Về sau ít cùng lui tới!"



      nghe vậy cứng đờ, "Tại sao?" Cậu họ nhìn rất tốt mà. Là thân nhân của lại còn rất quan tâm nữa.



      hai sờ sờ đầu của , sau đó đem kéo vào trong lòng lần nữa, thanh trầm thấp vang lên đầu , "Nghe lời là được rồi."



      im lặng , chỉ vùi đầu chôn ở trước ngực hai.



      " hai này!" Cách lâu sau, đột nhiên nhớ đến chuyện.



      hai lười biếng đùa sợi tóc của , "Thế nào?"



      ngẩng đầu lên, ngồi vào đầu gối hai, nghiêm trang : "Em quyết định tiếp quản Tần thị rồi."



      hai chút ngoài ý muốn vẫn ngừng chơi đùa tóc , chỉ là như vô tình  mở miệng , "Tốt!"



      "Nhưng mà, em cái gì cũng biết. Em muốn tìm người giúp em tay xử lý Tần thị!" thận trọng mở miệng, trưng cầu ý kiến hai.



      hai vẫn duy trì bộ dạng lạnh nhạt như mặt hồ gợn sóng, chỉ là sử dụng con ngươi lười biếng quan sát , "Như vậy Miên Miên muốn tìm ai đây?"



      "Hắc hắc. . . . . ." đưa tay ôm cổ hai, "Nếu thể tìm , cũng thể tìm cậu , còn phải bảo đảm đối với Tần thị trung thành tuyệt đối, cái này rất khó tìm. . . . . . Chỉ là, xem cậu họ như thế nào?"



      "Lý Hoa Quân?" Ngón tay hai dừng lại, dừng chốc lát, ngay sau đó dịu dàng cười lên , "Là ý kiến hay!"



      Ha ha, nằm ở trong ngực hai, nhe răng cười tiếng, cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.



      Lúc nằm trong ngực trầm trầm vùi sâu vào mộng đẹp đầy hương vị ngọt ngào, trong con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Diệp Hiên Viên đột nhiên lại dâng lên tia quỷ dị cùng rét lạnh.

       

      Các nàng đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ web nha!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :