1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cấm Kị Chi Luyến - Phó Tráng Tráng

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39: Cấm kỵ 1
      Edit : Bear
      Beta:yunafr



      Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lưu luyến từ biệt Dương Chi Hồng, hai lái xe đưa đến trường học.

      " hai, em , đường lái xe cẩn thận!" mở cửa xe, sắp nhảy xuống.

      hai ngăn lại, đưa cho túi giấy, "Đồng phục học sinh!"

      Đúng rồi, hai ngày nay cao hứng, quá hạnh phúc, cho Mìnhi thậm chí quên bản thân là học sinh , cũng quên cái trường học bình thường phải mặc đồng phục học sinh .

      nhận lấy túi, nắm lên bên quai ba lô, "Em vào nhà vệ sinh trong trường thay !"

      hai đưa tay ngăn chận , quay cửa kính xe xuống, " ở trong xe thay luôn ."

      quan sát bên trong xe tuy rằng ngăn cách bốn phía với bên ngoài , nhưng là bên cạnh có hai nhìn chằm chằm, lắc đầu cái, cự tuyệt, "Em vẫn là. . . . . ."

      hai khom qua sát người , giọng khàn khan : "em muốn giúp em thay sao?"

      Ách, nếu như là hai giúp thay đồ , có thể cần đợi thay xong hết cũng bị ăn sạch rồi . Tự mình thay mặc dù khó tránh khỏi trần truồng, khó tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng là dường như tính an toàn có lẽ cao hơn chút .

      Suy nghĩ chút, cân nhắc thiệt hơn, vẫn là ở trong xe tự thay thôi. Thông qua khoảng thời gian chung đụng này, rốt cuộc hiểu chuyện, đó chính là hai thú tính lớn hơn lý tính, mỗi lần chỉ cần bắt được , chỉ cần ấy nghĩ, chỉ cần ấy nguyện ý, đều chỉ có bị ăn cho bằng sạch từng mảnh mới thôi.

      Sột sột soạt soạt, thay quần áo.

      Rốt cuộc thay quần áo xong, hai nghiêng người vì sửa lại chút tóc dài bởi vì thay quần áo mà trở nên xốc xếch , giọng : " muốn cứ như vậy thả em !"

      cuống quít đẩy hai ra , nhảy xuống xe, cũng quay đầu lại xông về phía trước, " hai, hẹn gặp lại!"

      Cho đến khi chạy đến sau cổng trường, mới dừng lại , sờ sờ lên gò má nóng lên của mình, là ngu ngốc, luôn bởi vì câu của hai mà mặt hồng tim đập.

      Khi đó đây, lòng trầm mê tràn đầy trong hạnh phúc, làm sao biết sáng sớm ngọt ngào đẹp đẽ kia lại cũng là bắt đầu của thống khổ .

      vào phòng học, Nữu Nữu ngồi ở vị trí của bản thân , cầm quyển sách đọc say sưa ngon lành.

      "Buổi sáng khỏe, Nữu Nữu."

      Nữu Nữu từ trong sách lộ mặt ra , nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen.

      "Sao. . . . . . Làm sao rồi?" cúi đầu kiểm tra quần áo , chẳng lẽ trong hỗn loạn nút áo có cài đúng bị hở chổ nào sao?

      "Miên Miên. . . . . ." Nữu Nữu híp mắt, có chút ý vị sâu xa : "cậu gần đây da càng ngày càng tốt rồi."

      "Có sao?" sờ sờ mặt, có sao, còn là gương mặt tròn tròn đầy thịt mà.

      "Có!" Nữu Nữu nặng nề gật đầu cái, vươn tay ra nắm lấy cằm của , "Cậu xem, trước kia chẳng qua là da trắng nõn nà, trắng noãn lại trắng noãn , cư nhiên bây giờ mặt mày hớn hở, lộ ra hai má hồng , hơn nữa còn càng ngày càng bóng loáng, đủ loại dấu hiệu tỏ ——"

      "Tỏ cái gì?" chột dạ lui về phía sau, còn chưa cho Nữu Nữu biết chuyện của cùng hai , trực giác với nếu chuyện lộ ra ngoài hậu quả có lẽ là xa thể tưởng tượng được .

      Nữu Nữu toét miệng, cười gian, " —— Miên Miên, Miên Miên đáng của chúng ta có phải hay !"

      a, cùng hai ăn ở chung chỗ , ngủ cũng cùng nhau, hơn nữa còn có thể làm như thế này thế kia như vậy, tình cảnh như thế gọi là sao?

      "Cái gì gọi là ?" hỏi Nữu Nữu, cũng muốn biết cái loại tim đập thình thịch, cảm giác đỏ mặt tim đập nhanh có phải hay gọi là .

      Nữu Nữu mắt trợn trắng, "Cậu phải là đều biết ràng ! Mình cho cậu biết, chính là cùng người trong lòng ở chung chỗ ngọt ngọt ngào ngào. Đầu tiên là hai người tỏ tình, sau đó tình sâu đậm liền thủy nhũ tương giao, linh hồn tương dung, cũng chính là cái người ta thường gọi là lên giường, sau đó nữa xác định xem tạo hóa của cả hai như thế nào nữa, hợp kết hôn, hợp chia tay!"

      Đầu tiên là tỏ tình, thích hai đây là đều mọi người đều biết, khi ở giường, cũng bị cầu rất nhiều lần em thích hay em ...lời tỏ tình, nhưng là hai thích a, phải là thích , nếu làm sao có thể đối với làm chuyện đó .

      Sau đó tình sâu nặng , lên giường. . . . . . Thôi, cái này có gì để .

      Cuối cùng chính là kết hôn cùng chia tay, cùng hai có thể kết hôn a, ở chung chỗ nhiều năm như vậy cuộc sống như là rất gắn bó hợp nhau , vậy cũng coi như là thích hợp kết hôn .

      Nghĩ tới cầm hoa tươi, mặc áo cưới trắng tinh từ từ tới trước mặt hai , nắm lấy bàn tay manh mẽ kia, sau đó nở nụ cười cùng về hướng trời xanh mây trắng tươi đẹp hạnh phúc trong hoa viên, liền lòng được mà đỏ mặt.

      "Này, này, Miên Miên, thế nào vừa mặt liền đỏ rồi?"

      Khuôn mặt đỏ như quả trứng luộc , nhàng lảo đảo, " có, chẳng qua là cảm thấy rất tốt đẹp!"

      "Hừ, tốt đẹp, đợi chút. . . . . . cậu sao? Cậu có người trong lòng sao?"

      sửng sốt, biết là nên lắc hay là gật đầu, cuối cùng : "Mình có người trong lòng a, giống như cậu , giống như má Lâm, còn có hai nữa ."

      Nữu Nữu cười khổ, "mấy người cậu phải là người như trong lời mình , thích là thành lập cơ sở tình . Tỷ như cậu thích mình là bởi vì mình là bạn học kiêm bạn tốt, cậu thích dì Lâm là bởi vì dì ấy làm cơm cho cậu , cũng như mình thích Nhĩ Đông vì là cháu của mình vậy, cậu thích hai cậu cũng là bởi vì ấy là hai cậu , là người thân của cậu , những thứ này cũng đủ để thành tình . Tình đôi ,cậu thích là bởi vì người đàn ông ưu tú mà thích , mà thương , cậu muốn sống cùng qua cả đời, vì sanh con dưỡng cái, nấu cơm giặt quần áo cho , chỉ cần cùng ở bên nhau liền thấy hài lòng!"

      " hai cũng là người đàn ông ưu tú à?" vẫn giãy giụa.

      "Mình ngất, hai cậu là ngươi thân của cậu, ngươi có quan hệ máu mủ , hai người đời này cũng thể nhau !"

      "Tại sao?"

      "Ha ha, cậu hỏi mình tại sao? Bởi vì đây là cấm kỵ, đây là loạn luân !" Nữu Nữu lòng đầy căm phẫn cầm lấy cuốn sách bàn đưa cho , "cậu xem quyển này 《 muội muội thương người 》, chính là em ruột mến nhau!"

      có nhìn cuốn sách tay Nữu Nữu, trong đầu chỉ có hai từ ngữ ngừng xoay tròn.

      Cấm kỵ, loạn luân , em nhau là cấm kỵ, là loạn luân .

      Lại nghe Nữu Nữu vẫn tiếp tục : " ra em nhau là rất tuyệt , nhưng là bọn họ thấy ghê tởm sao, cư nhiên hai người cùng lên giường với nhau."

      Ghê tởm? Lên giường? em lên giường rất dơ bẩn sao ?

      "Cậu xem này Kết Thành Đổ Thừa ưu tú như vậy, dáng dấp thành tích cũng tốt, tiền đồ sáng lạng , nhưng là em Kết Thành Úc sao , thành tích tốt, diện mạo bình thường, ngu ngốc muốn chết, có thể ưu điểm duy nhất chính là thiện lương, nhưng là thiện lương có thể thay cơm ăn sao? Cậu xem này cuối cùng ta làm hại trai của ta rời xa nơi chôn nhau cắt rốn mười năm, hơn nữa còn làm gia đình mâu thuẫn!"

      Tiền đồ sang lạng ? phải là hai sao. Diện mạo bình thường, ngu ngốc muốn chết, là chỉ đây sao?

      "Mẹ của ta lúc còn trẻ, trước kết hôn bị người đàn ông nàng làm có thai. . . . . . Làm lộ, sau đó lại lập tức gả cho người nàng , cũng chính là cha Kết Thành Úc , đứa sinh hạ ra chính là đồng bào sanh đôi dị trứng , là con cháu huyết thống của nhà chồng , người khác cũng chỉ là tạp chủng . . . . . . dã chủng! Cho nên nghiêm chỉnh mà , Kết Thành Đổ Thừa cùng Kết Thành Úc còn là em cùng mẹ khác cha nhau, là ghê tởm, cuối cùng cậu xem hai người bọn họ bắt được thời gian liền lên giường. . . . .’’

      Cùng mẹ khác cha? Cùng cha khác mẹ? Ghê tởm? Trong đầu ong ong mảnh, rất nhiều hình ảnh ác ma dữ tợn đập vào mặt.

      "Cậu cùng hai là cấm kỵ, là loạn luân, ghê tởm!"

      "Cùng cha khác mẹ lại cùng nhau lên giường , ghê tởm!"

      "Cậu làm hại hai cậu mất tiền đồ sang lạng , là ghê tởm!"

      . . . . . .

      " phải, tôi phải. . . . . ." ra sức lấy tay xua ác ma cười gằn trước mặt, "Tôi phải, tôi phải. . . . . ."

      Nữu Nữu kéo cái tay vung loạn của , "Làm sao rồi, nhìn mặt cậu tái nhợt?"

      " có sao, chẳng qua là long có chút buồn bực, có sao. . . . . ." phục hồi tinh thần lại, nắm chặt lòng bàn tay, chuyện của với hai nhất định thể để cho những người khác biết.

      "Đúng rồi, cậu có thể đem bộ manga này cho Mình mượn xem chút ?"

      Nữu Nữu liền đáp ứng"Tốt, đúng, Mình còn có manga Anime Hãy Hòa Chân Nhân này, cùng cho cậu mượn hết, cho cậu biết nha” lâu đài bảo vệ tường Thái Lang thanh ” hấp dẫn chết người , ra Matsumoto Jun tồi, chẳng qua là quá xấu rồi. . . . . ."( bik gi cả chém gió o em bỏ đoc mangan với xem anime từ lớp 8 rồi h chỉ coi conan thôi)

      Nữu Nữu vẫn còn thao thao bất tuyệt gì đó, hoàn toàn nghe nữa, trong đầu chỉ có mấy cái chữ kia quanh quẩn.

      Đó là cấm kỵ!

      Đó là loạn luân!

      em ruột lên giường ghê tởm!

      ra là hạnh phúc của chẳng qua là hoa trong nhà kiếng, trăng nơi đáy nước,hình thành ở mảnh hư vô, vừa đụng liền tan biến .

      Trong khí, từ từ vang lên bài ca rất quen thuộc .

      Người đáp lời hờ hợt

      Vào giời phút này

      Tôi nhớ Mìnhi suối phun cùng chim bồ câu trắng

      Ngọt ngào tán lạc

      Tâm tình khỏi lôi kéo

      Tôi còn người đây

      Mà người hát ca đứt quãng

      Làm bộ sao

      Thời gian qua rồi,

      Tình gặp phải lựa chọn

      Ngươi lạnh, mệt mỏi, tôi khóc

      Lúc rời vui vẻ

      Ngươi dùng thẻ viết lên

      chút chỉ đến đây thôi

      đau đớn

      Thế nào, người mệt mỏi

      rồi đấy, hạnh phúc đây

      Tôi hiểu rồi,

      phai nhạt, mộng xa

      Vui vẻ cùng vui nhất nhất tan vỡ

      Người bỏ

      Những thứ kia cảm giác thương cũng quá khắc sâu

      Tôi đều nhớ

      Tôi đợi

      rồi đấy, hạnh phúc là đây

      Tôi sai lầm rồi, lệ rơi

      Buông tay, hối hận

      Chẳng qua là nhớ lại hộp nhạc, còn xoay tròn

      Muốn thế nào dừng lại đây

      Người đáp lời hời hợt

      Vào lúc giờ phút này

      Tôi nhớ Mìnhi suối phun khác chim bồ câu trắng

      Ngọt ngào tán lạc

      Tâm tình khỏi lôi kéo

      Tôi còn ngươi đây

      Mà người hát ca đứt quãng

      Làm bộ sao

      Thời gian qua rồi,

      Tình gặp phải lựa chọn

      Người lạnh, mệt mỏi, còn tôi khóc

      Lúc rời vui vẻ

      Người dùng thẻ viết tay

      chút chỉ đến đây thôi

      đau đớn

      Thế nào, người mệt mỏi

      rồi đấy, hạnh phúc đây

      Tôi hiểu rồi,

      phai nhạt, mộng xa

      Vui vẻ cùng vui nhất nhất tan vỡ

      Người bỏ

      Những thứ kia cảm giác thương cũng quá khắc sâu

      Tôi đều còn nhớ

      Người phải đợi

      rồi đấy, hạnh phúc đây

      Tôi sai lầm rồi, lệ rơi

      Buông tay, hối hận

      Chẳng qua là nhớ lại hộp nhạc, còn xoay tròn

      Muốn thế nào dừng đây

      Thế nào, người mệt mỏi

      rồi đấy, hạnh phúc đây

      Tôi hiểu rồi,

      phai nhạt, mộng xa

      Tôi đều còn nhớ

      Người phải đợi

      rồi đấy, hạnh phúc đây

      Tôi sai lầm rồi, lệ rơi

      Buông tay, hối hận

      Chẳng qua là nhớ lại hộp nhạc, còn xoay tròn

      Muốn thế nào dừng đây

      Cả ngày, đều cầm cuốn manga ngừng lật xem, nhưng là mỗi lần lật , lòng của lại càng trầm xuống lần, nhìn Nam Nữ chính dây dưa tranh đấu như thế, cuối cùng vẫn là trốn thoát ánh mắt thế tục , bị buộc tách ra. Mặc dù cuối cùng sau mười năm vẫn ở cùng chỗ, nhưng là ai có thể bảo đảm bọn họ gặp phải người quen, sau đó bị nhận ra là em . Chỉ cần có tia huyết mạch tương liên kia, vĩnh viễn cũng trốn thoát kia số phận vô tình .

      Số mạng, là mở ra trò đùa lớn với .

      Sau khi tan học, chạy như bay ra khỏi phòng học, muốn xác nhận cuối cùng ,tình cấm kị này đây là làm người ta ghê tởm sao .

      Liễu Mạch nhìn Miên Miên chạy như bay ra phòng học , trong lòng có chút kỳ quái, Miên Miên thế nào vậy, ngày hôm nay như bị mất hồn mất vía hay sao ấy ?

      Quẹo cua đụng vào lồng ngực bền chắc .

      "A,thầy Tần!"

      "Nữu Nữu còn chưa có về nhà sao?" Tần Nhật Sơ cười lên , dịu dàng hỏi.

      Nữu Nữu đỏ mặt, biết làm gì, "Ừ. . . . . . liền. . . . . . Lập tức!"

      "em nên mau về nhà sớm chút! đường cẩn thận!" Tần Nhật Sơ liếc nhìn cái, nhàn nhạt dặn dò.

      Nữu Nữu nhìn thân ảnh dần dần xa của Tần Nhật Sơ, chợt nhớ tới chuyện, "Đúng rồi, cám ơn thầy tặng cho em bộ manga kia , em rất thích! Đúng rồi, em đem nó đưa cho Miên Miên rồi !"( này mưu mô )

      Tần Nhật Sơ ngừng bước chân, trong mắt nhanh chóng thoáng qua tia ngân quang, nhưng là ngay lập tức liền biến mất thấy gì nữa. Quay đầu, Tần Nhật Sơ cười đến tao nhã lịch , "Phải , tốt , em thích là tốt rồi!"

      Sau khi Nữu Nữu biến mất ở trước mắt, Tần Nhật Sơ mới tháo xuống nụ cười dịu dàng , mặt lạnh , Diệp Hiên Viên, nếu là bảo bối của cậu biết chuyện của các người là cấm kỵ vậy có phản ứng như thế nào đây, là mong đợi, khi đó cậu, cậu còn có thể nắm ấy chặt buông sao?

      Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ lên nụ cười quỷ dị.
      Last edited by a moderator: 9/9/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40: Cấm kỵ 2( ngược thân cẩn thận khi vào )
      Edit bear
      Beta:yunafr

      Vội vã chạy về nhà, còn kịp ném cặp sách xuống, vội hỏi má Lâm quét dọn: " hai có nhà ?"
      Má Lâm chỉ chỉ thư phòng lầu, "Thiếu gia vừa trở về, ở lầu hai!"
      lướt qua má Lâm, hướng thư phòng chạy .
      " hai !" dùng sức đẩy cửa ra, "Em có chuyện muốn hỏi !"
      hai từ giữa đống văn kiện bàn ngẩng đầu lên, "Chuyện gì, mà làm em nhìn gấp thành như vậy?"
      chạy đến trước mặt hai, tựa vào bàn đọc sách, " hai, em muốn hỏi hai , có biết hay quan hệ chúng ta như vậy là đúng, là cấm kỵ, phải . . . . ."
      khẽ cắn răng, nặn ra hai chữ, "loạn luân!"
      hai ngừng bút, có trả lời vấn đề của , chẳng qua là ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng: "Người nào cho em nghe hả?"
      Giọng lãnh đạm giống như đàm luận khí trời cách bình thường tự nhiên .
      Thân thể mềm xuống , té ở ghế, lòng rét run, trong miệng tự lẩm bẩm: " như vậy đây là , là cấm kỵ, là loạn luân sao ?"
      hai đứng dậy, tới bên cạnh , nâng mặt lên , "Làm sao hả ? có người nào kể cho em nghe những chuyện này hay sao?"
      Nước mắt từng giot thi nhau rơi xuống , nắm lấy áo sơ mi hai, " hai, biết đây là chuyện đúng có đúng hay ? biết có đúng hay , còn cho em biết, còn muốn gạt em. . . . . ."
      hai ôm kéo đến trước ngực, nhàng : "Chuyện này có gì đúng? thích em , em cũng thích như vậy là đủ rồi!"
      Hai mắt đẫm lệ, "Nhưng là chúng ta là em , là cấm kỵ a, YES hợp lí đó a!"
      "Hừ? hợp lí? Người nào quy định?" hai cười lạnh, "Chẳng lẽ em biết Tiểu Di Tử gả cho tỷ phu về lý giữ quy tắc rồi ! Nguyễn Diệp Thành cũng có thể làm trái với luân lý cưới Tần Thù Bối, vì cớ gì thể em!"
      lắc đầu, liên tiếp lui về phía sau, " giống như vậy, đó là giống như vậy, cha và tiểu di có quan hệ máu mủ, mà em là em ruột của , hai, có biết hay , người chúng ta chảy cùng dòng máu a! Chẳng lẽ tuyệt cảm thấy ghê tởm sao?"
      Giống như có cái gì kích thích đến hai, hai mạnh mẽ dùng lực nắm lấy bả vai của , con mắt đen u như từ cõi chết nhìn chằm chằm , " cho em cơ hội cuối cùng, thu hồi hai chữ ghê tởm kia lại cho !"
      lắc đầu cái, "Ghê tởm, buồn nôn, buồn nôn. . . . . ."
      "Ghê tởm?" hai giận quá phá ra cười, "Em và lúc lên giường ghê tởm, em ở dưới người của lúc vô lực dâm đãng rên rỉ ghê tởm, em ở dưới người của lúc ngừng lên cao trào ghê tởm!"
      "Em có, em có. . . . . ." tuyệt vọng lắc đầu cái, phải như thế, hai tại sao có thể như vậy với , " hai , em chán ghét , là tên khốn kiếp, em ghét hai, em ghét hai. . . . . ."
      hai đưa tay dang rộng ra, ôm vào trong ngực, bàn tay bắt đầu xé rách quần áo người .
      chưa bao giờ thấy hai cuồng loạn dữ dội cùng động tác hung ác đến như vậy, khuôn mặt nhắn tái , bắt đầu ra sức giằng co, " hai, làm gì đấy, muốn làm gì?"
      "Làm gì ? Ha ha. . . . . . muốn làm gì em còn biết sao ?" hai bế lên ném lên ghế sa lon bên cạnh, ngay sau đó cả người liền đè lên , bàn tay dùng sức đẩy hai chân của ra .
      "Ghê tởm sao?" hai tà mị nở nụ cười, bàn tay bắt đầu hung ác nắm kéo đẫy đà mềm mại của , môi mỏng cũng hung hăng chặn lên môi của , cuồng loạn mà thô bạo.
      giùng giằng thân thể, " cần, em cần hai, em cần. . . . . ."
      hai cắn mạnh bờ môi của cái , trong phút chốc, cảm thấy mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu ở khoang miệng lan tràn ra .
      "Em muốn , vậy em muốn người nào?" Bàn tay to của hai hướng chỗ tư mật tìm tòi, ngay sau đó lên tiếng châm biếm, " muốn ? Thân thể của em cũng phải như vậy, ướt nhanh như vậy, còn quan tâm , em muốn đứng núi này trông núi nọ hả !"
      Vừa dứt lời, thân thể run lên, hai thẳng tắp vào.
      cần, cần, đây là đúng, ai tới cứu cứu , ai tới cứu cứu Miên Miên!
      hai chút nào thương tiếc bắt đầu thẳng tiến, mỗi lần xâm nhập đều giống như muốn đánh vỡ bụng của , "Như thế nào? Bị hôn sinh hai cắm vào trong thân thể cảm giác được rồi, ở dưới hai lên cao triều tư vị rất sướng ? Nhục dục khoái cảm xen lẫn cấm kỵ đột phá ranh giới đạo đức cuối cùng, là hoàn mỹ cỡ nào , kích thích cỡ nào a, Miên Miên, thoải mái a, cho hai, ở phía dưới hai lên cao triều thoải mái sao?"
      lắc đầu cái, nước mắt khống chế nghiêng rơi xuống, thân thể hồi như nhũn ra cũng là tràn đầy đau đớn, vươn tay, dò hướng cửa, "Cứu tôi, cứu tôi , má Lâm, cứu cứu Miên Miên, cứu cứu Miên Miên!"
      hai ở đầu cười ha ha, " là đứa ngoan , em phải biết sao, em càng lớn tiếng càng hưng phấn! Bảo bối em phải là chưa biết chứ, giọng mềm mại trẻ con của em ngay cả mắng chửi người đều cũng hấp dẫn như thế, làm cho người ta nhịn được hung hăng giày xéo!"
      "Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi, ai tới cứu cứu Miên Miên. . . . . ."
      Động tác hai càng ngày càng cuồng mãnh dùng sức, "Kêu lớn lên , xem chút cái nhà này còn ai có gan này, dám đến cứu em!"
      tin, tin, người đàn ông tà ác như ác ma trước mặt này là người đàn ông dịu dàng cẩn thận lột tôm cho ngày hôm qua sao?
      Đúng vậy, đây nhất định là cơn ác mộng, nhất định là cơn ác mộng, hãy xem tuyệt đau đớn, đau, Miên Miên đau!
      "Ngô. . . . . ." cái xâm nhập của hai đụng tỉnh , đây phải là mộng sao, giấc mộng này sao lại tàn nhẫn cùng chân đến như vậy .
      Ở bên tai hai nhàng , "Đừng tưởng rằng trốn tránh là có thể tránh khỏi chuyện xảy ra, em là của , là người con của , Diệp Hiên Viên bây giờ ở trong thân thể em, tương lai cũng chỉ có có thể ở trong thân thể của em!"
      "Tại sao?" nhìn lên người đàn ông trước mặt , ràng là gương mặt tuấn tú quen thuộc, tại sao làm cho người ta cảm giác xa lạ như vậy , tàn khốc như vậy.
      "Tại sao?" hai dừng lại, ngừng động tác, có chút khổ não lại giống như lầm bầm lầu bầu thấp giọng mà : " cũng muốn biết tại sao, thế giới nhiều người mập có ốm có như vậy, tại sao cố tình lại thích em, cũng muốn biết, tại sao lại là em!"
      Đột nhiên, mặt hai lên ánh mắt hung ác xa lạ , nhìn chằm chằm , cáu kỉnh : "Nhưng chính là em, em đừng mong chạy trốn! Nguyễn Miên Miên, em cam chịu số phận ! Cả người của em đời này chỉ có thể là nữ nhân của !"
      "Nhưng mà chúng ta là em. . . . . ."
      "Vậy thế nào? Đừng chúng ta chẳng qua chỉ là em cùng cha khác mẹ , coi như là em ruột thịt cùng cha cùng mẹ thế nào , Diệp Hiên Viên đây định rồi !"
      "Em có thể chán ghét , em có thể hận , nhưng là muốn rời xa quan tâm , có cửa đâu!" Thân thể đẩy lên phía trước, lại bắt đầu luật động điên cuồng kia !
      thẩn thờ nằm ghế sa lon, có giãy giụa nữa. ra là hai thường lấy những lời cường hãn như tham muốn giữ lấy đều là .
      " cho em biết Nguyễn Miên Miên, em đừng nghĩ, em là của , cả đời đều là của , muốn cùng người đàn ông khác rời , trừ phi chết!"
      "Miên Miên, cần né , tức giận, hủy diệt em!"
      ********************************************
      Lúc ấy chẳng qua cho là hai là người trai tốt thương quan tâm em , cũng nghĩ tới, ra là, hai đều là lấy thân phận nhìn người con nhìn , ha ha, lại là con . . . . . .
      Biết rất ràng trái luân lí, biết rất ràng là cấm kỵ. . . . . .
      Chẳng lẽ, cả đời cũng biện pháp có được hạnh phúc sao? từng cố gắng sống cẩn thận như vậy, muốn cho bất luận kẻ nào thấy phiền toái, cũng hại chết mẹ của mình, làm hại tiểu di gả cho người cha thương mình ,Càng Minh cũng bởi vì mất tiền đồ tốt đẹp . . . . . . Cho nên, trời cao trừng phạt , trừng phạt người bị người thể , trừng phạt cùng của hai ruột thịt lên giường!
      Đau. . . . . . đau đớn đầy trời lan tới. . . . . .
      Mệt mỏi. . . . . .mệt mỏi vô tận bủa vây. . . . . .
      Lạnh quá, rất muốn ngủ.
      Mơ mơ hồ hồ giống như thấy được tiểu di, áo trắng nhàng hướng về phía vươn tay ra: Miên Miên, ngủ , ngủ thấy mệt mỏi, cũng đau nữa!
      nhàng cười, được, Miên Miên nghe lời, ngủ thiếp mệt mỏi! đau đớn nữa!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 41: Cấm kỵ 3

      Edit : bear

      Beta:yunafr

       
      Thời điểm tỉnh lại lần nữa , là chuyện buổi trưa ngày hôm sau .

      cũng biết, dưới loại tình huống xấu hổ lại đau đớn này, cư nhiên còn có cảm giác đói bụng.

      Có câu là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đại khái chính là như vậy !

      nhìn má Lâm ngồi đầu giường lau nước mắt , " hai đâu?"

      Má Lâm hít hít mũi, giọng mũi nghèn nghẹt vang lên, "Miên Miên tiểu thư, con. . . . . . rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì đây a!"

      giật giật thân thể, "Ti —— đau ——" , quả nhiên còn là rất đau.

      Má Lâm cuống quít tới gần, từ từ đỡ thân thể của ngồi dậy, nức nở : "Miên Miên tiểu thư, con. . . . . . Còn đau , thiếu gia cậu ấy. . . . . ."

      cúi đầu nhìn qua thân thể nơi máu ứ đọng bởi vì ngồi dậy từ từ trợt xuống , miễn cưỡng cười cười, " có sao ,má Lâm , đau, đau! Chỉ là ——" bình thản vuốt ve bụng, "con lại thấy rất đói, con cư nhiên bỏ lỡ hai bữa tiệc lớn!"

      Má Lâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu cái, "Đợi chút, Miên Miên tiểu thư , vú làm thức ăn cho con !"

      dung tay nhu nhu gối đầu, vuốt ve từng vết thương người, trong lòng lại thấy hồi bi thương. rốt cuộc lọt vào khốn cảnh nào a!

      Cho tới nay, đều muốn ở lại bên người hai, cho nên bất luận gì làm cái gì, cũng cố kỵ chút nào mà tin tưởng cùng ủng hộ , nhưng là vạn lần nghĩ tới ra đều đó vượt ra ranh giới đạo đức .

      hai vẫn luôn nhìn như vậy sao? Dùng cách đối đãi như người đàn ông đối đãi với với , nhưng tại sao làm chuyện sai trái như vậy mà tâm hai lại thấy thẹn chút nào sao .

      Đúng rồi, hai từng qua, tiểu di cùng cha kết hôn đối với cách nhìn của người bên ngoài cũng có thể xem là loạn luân, suy nghĩ, rốt cuộc năm đó cha là lấy loại tâm tình như thế nào cưới tiểu di, mà tiểu di chắc chắn thể biết đây là cấm kỵ, nhưng vậy tại sao cuối cùng vẫn gả cho cha,hai người bọn họ rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

      Hiệu suất làm việc của má Lâm rất cao, rất nhanh liền bưng tới chén chè táo đỏ hạt sen cùng cái đĩa bánh ngọt lớn.

      ăn ít bánh ngọt, rốt cuộc cảm thấy toàn thân có lại hơi sức.

      Giống như vô tình, hỏi má Lâm: " má Lâm, cha là bởi vì thích mẹ mới cưới mẹ sao?"

      Nghĩ một lát , lại tăng thêm câu, "má Lâm, con trưởng thành, mọi người cần gạt con!"

      Má Lâm nghe vậy, dừng lại động tác đút ăn , từ từ cầm chén để ở bên bàn ăn, lâu, mới dằng dặc mở miệng: "Cha con. . . . . . Quả phải là bởi vì thích đại tiểu thư mà cưới ấy. Năm đó, Tần lão gia vì khủng hoảng tài chính mà lôi kéo thương giới Tân Tú cũng chính là cha con, cho nên tự tiện đem đại tiểu thư mới mười tám tuổi gả cho cha của con. Sau khi cưới, ra cuộc sống chung cả hai rất là lãnh đạm, cha con thường ở nhà, mà đại tiểu thư tính tình lại hướng nội biết tranh thủ tình cảm, cho nên đối với việc thái độ cha con lạnh lùng trong hôn nhân cũng là vô năng vô lực!"

      Thở dài ,má Lâm tiếp: "Khi đó,nhị tiểu thư thường tới đây , ấy cùng với người chị mà từ thích lại hay lệ thuộc , nhất lai nhị khứ, nhị tiểu thư cũng cùng cha con bắt đầu quen thuộc . ra , lúc ấy nhị tiểu thư là rất chán ghét cha con , có thể là do cha con đoạt người chị duy nhất của ấy, lại còn tốt quý trọng chị ấy, cho nên đối với cha con vẫn là coi thường , ai có thể đoán được —— cha con lại từ từ cư nhiên coi trọng của em vợ của mình . Khi đó, nhị tiểu thư cũng chẳng qua mới mười hai tuổi, vẫn còn là con nít a! Sau khi mẹ con qua đời, vú tình cờ nghe được Tần lão gia cùng cha của ông đối thoại sau đó mới hiểu được, năm đó cha con lần đầu nhìn thấy nhị tiểu thư cũng chỉ có mười tuổi thôi,cha con muốn là ấy ! Chẳng qua là khi ấy tuổi nhị tiểu thư còn quá , Tần lão gia mới đem mẹ con đẩy tới trước gả cho cha con! Đại tiểu thư ấy . . . . . . ra rất đáng thương!"

      Hai ngày nay, nghĩ đời này cũng quên được.

      Nó làm vỡ vụng nhiều năm vẫn cố chấp nhận định lại kiên trì tin tưởng những thứ từng tốt đẹp của . cho rằng cha mẹ là đôi vợ chồng tình thâm, vợ chồng ân ái, nhưng là ai ngờ đến người mẹ xinh đẹp dịu dàng từ đầu đến cuối chỉ là con cờ, con cờ trong nhà giàu có . Mới bắt đầu bà bị chính người cha thân cận lệ thuộc nhất của mình phản bội , khó trách bà lại chọn an nghỉ mãi mãi, dù là rời cốt nhục bà đứt ruột đẻ ra , cũng nguyện ý đối mặt tàn khốc bị phản bội .

      Cha sao, cư nhiên thích thanh xuân của mẹ, mà cố chấp vẫn còn là nụ hoa chớm nở , như vậy mà , năm đó cha đối với sủng ái cũng chỉ là thành lập cơ sở thương để thân cận người mình thôi.

      là đáng buồn , vì dì , cha cưới mẹ làm vật thay thế, vì dì , cha lại lợi dụng cốt nhục ruột thịt chính mình , là đáng buồn !

      ngẩng đầu lên, lại hỏi: "Dì —— thích cha sao?"

      "Làm sao thích được ? Người nào thích người số tuổi ước chừng lớn hơn mình rất nhiều , hơn nữa dì của tính tình hoạt bát, lại có với cuộc sống tuổi trẻ tràn đầy tốt đẹp cùng mong đợi, làm sao có thể tâm cam tình nguyện đem bản thân mình cầm tù !"má Lâm thản nhiên .

      "Cho nên ,thời điểm đó, bọn họ mới có thể thể dừng lại vô tận cãi vả cùng đùa giỡn!" là bội phục mình, cư nhiên nghe được chân tướng tình rung động này mà còn có thể lạnh lung cùng tỉnh lặng như vậy.

      Má Lâm sờ sờ đầu của , thương tiếc giảng đạo: "Đây đều là số mạng a, đây là số mạng con Tần gia a! ràng chẳng qua là hai đứa vô tội, tại sao muốn hành hạ như thế !"

      Quay đầu ,má Lâm nhìn chằm chằm từng chữ từng câu mà : "Miên Miên tiểu thư, con phải là con Tần gia nữa, con nhất định phải hạnh phúc!"

      bây giờ còn có thể có hạnh phúc sao, cùng ruột loạn luân với nhau, bỏ luân lý cùng đạo đức hạnh phúc là hạnh phúc sao?

      cười khổ, mở miệng: "Má Lâm, con cùng hai làm như vậy, còn có thể có hạnh phúc sao?"

      Má Lâm cúi đầu , chẳng qua là thầm thở dài.

      Má Lâm bưng đĩa xuống lầu, nhìn thấy Diệp Hiên Viên ngồi ở dưới lầu, cung kính tới, "Thiếu gia."

      Diệp Hiên Viên thần sắc thay đổi, "Ừ, ấy như thế nào?"

      "Thiếu gia, tiểu thư vẫn còn , đối với ấy như vậy có phải hay quá tàn nhẫn?"

      "Tàn nhẫn?" Diệp Hiên Viên cười lạnh, "Là tôi trước kia đối với ấy quá tốt! Bởi vì vậy mà việc thế này lại vâng lời tôi!"

      "Thiếu gia, có lẽ chuyện này đây đối với thiếu gia chẳng qua là chuyện , nhưng là Miên Miên tiểu thư , ấy từ được bảo hộ vô cùng tốt, đối với mấy cái chuyện này mực biết, tại đột nhiên lại biết, khó tránh khỏi có tâm lý phản kháng, xin thiếu gia cần tổn thương tiểu thư nữa !"

      Má Lâm lại tiếp : "Tôi biết thiếu gia nắm được thực quyền của Nguyễn thị rồi, đối với thiếu gia mà , tiểu thư căn bản là dư thừa đối với người, tại sao thiếu gia còn phải làm như vậy. . . . . . Khi dễ tiểu thư !"

      "Ha ha. . . . . ." Diệp Hiên Viên cười nhạo tiếng, "bà là bảo tôi gả bán ấy ra ngoài sao? Đừng quên lần trước Vọt Minh Đằng Vân chính là muốn gỏ cữa chủ ý muốn lấy công chúa của Nguyễn thị lâu rồi, bà nghĩ tôi nên trói ấy rồi cột cái nơ con bướm đưa đến giường Vọt Minh?"

      "Thiếu gia, đừng. . . . . ." Má Lâm cả kinh trong lòng, "Thiếu gia, đừng như vậy đối với Miên Miên tiểu thư, ấy là đứa bé ngoan, thể hủy diệt hạnh phúc suốt đời của ấy như vậy !"

      "Hạnh phúc? Bà cho rằng tôi làm hại ấy được hạnh phúc, người nào có thể cho ấy hạnh phúc? Tần Nhật Sơ sao? Chớ dại dột, bà phải biết đến gần Miên Miên là vì đối với Tần Yên còn sót lại tình kia! Các người cố chấp dùng máu mủ ràng buộc chia lìa chúng ta, nhưng là bà có hay nghĩ tới trừ nữa dòng máu giống nhau người ra, tôi cùng ấy chỉ là hai thân thể đơn độc thế giới , bà tại sao biết tôi thể mang cho ấy hạnh phúc!"

      Má Lâm nhìn lên người đàn ông thô bạo trước mặt , trong lòng hồi hoảng hốt, Đúng vậy a, tự mình nhiều năm cũng đem hai đứa này chăm sóc đến lớn , có lẽ trước kia còn tưởng rằng thiếu gia chẳng qua là trả thù đơn thuần , nhưng là đoạn thời gian trước cuộc sống hai người ngọt ngọt ngào ngào phần nào tuyên thệ đầy đủ sủng ái mến của người đàn ông đối với mình thương . Miên Miên tiểu thư, càng cần phải vẫn thích người hai này, chẳng qua là có thể chính ấy cũng còn chưa nhận thấy được ấy là hai của mình sâu đậm.

      Hai người như vậy, ở chung chỗ, trừ máu mủ, có lẽ đôi kim đồng ngọc nữ hạnh phúc bên nhau.Má Lâm cúi đầu, thầm suy nghĩ, chẳng lẽ chính là bà quá mức hà khắc, cho nên nhìn thấy giữa hai người tình hãm sâu.
      Legiun1 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 42: Ngược (18+)

      Edit :bear

      Beta:yunafr
       

      Sau khi ăn, cả người như lấy lại hơi sức, đồng thời khốn ý lại vây quanh .

      Giữa lúc mông lung , lại có người đến.

      nhắm mắt lại, thầm nghĩ: chắc là má Lâm đến đắp chăn cho mình ! Trong nội tâm nghĩ như vậy , thân thể cũng liền thanh tĩnh lại, an tâm chìm vào mộng đẹp.

      Má Lâm tới cạnh giường , giống như dừng lại chút, sau đó quả nhiên ngoài dự đoán của , má Lâm nhàng đắp kín chăn cho .

      Trong lòng len lén cười, quả nhiên má Lâm đối với tốt nhất, giống hai. . . . . .

      Má Lâm đắp kín mền, lại dừng lại chốc lát, nhưng có rời , mà là lẳng lặng ngồi ở bên giường thở dài tiếng .

      Đợi chút, lực lõm xuống bên giường dường như đúng, má Lâm có nặng như vậy, còn có hơi thở quen thuộc này , phải của má Lâm, mà là. . . . . . Mà là hai.

      Thân thể cương cứng, ngừng thở, dám lộn xộn. Bất kể thế nào, đều muốn nhìn thấyanh hai lúc này, cách nào tưởng tượng đuợc người đàn ông bỏ mặc lời cầu xin tha thứ của mà ở người vẫn cuồng loạn Luật Động lúc trước người đàn ông như vậy trong lúc này đây sẽ dùng loại ánh mắt cùng tâm tình như thế nào đối đãi với thân thể xích lõa của ở dưới tấm chăn đây .

      Cách lâu, hai người cứ giằng co như vậy.

      động, hai cũng có rời .

      Bất chợt, hai nhàng nhích lại gần, hô hấp ấm áp phun cổ nhạy cảm của , cảm thấy hồi sợ hải, khẽ rụt vào trong mền .

      hai luôn luôn phản ứng nhạy bén , Quan sát cực kì tỉ mỉ, động tác nho của làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của .

      hai tiến tới bên tai của , giọng trầm giống như cái gai sắc vô hình xuyên thấu màng nhỉ mỏng manh của , cố gắng chống đỡ nội tâm yên của bản thân , " biết em tỉnh, Miên Miên."

      nỗ lực khống chế cõi lòng rối loạn nhảy liên hồi , nhắm mắt lại chặc, giống như nhìn thấy được người trước mặt cũng nhớ tới những thứ từng ngọt ngào cũng là quên đoạn thời gian sống trong hạnh phúc sai trái .

      hai cười tiếng, : " đứa trẻ hư cứng đầu cứng cổ !"

      Chốc lát sau, hai lại : "em nên trừng phạt đứa cứng đầu cứng cổ như thế nào đây?"

      Lòng cả kinh, có loại khí lạnh lẽo từ bên ngoài dần dần xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng của , khắp cả người đều phát rét. hai, lại muốn muốn làm gì?

      Đột nhiên, nghe thấy hồi tiếng tất tất tác tác,đối với loại thanh này lại thấy quen thuộc, là tiếng cởi quần áo .

      cCả người run lên, chẳng lẽ hai muốn. . . . . .

      Giữa lúc tưởng tượng, hai vén lên chăn mền của , chui vào,đưa bàn tay, đem kéo vào lồng ngực ấm áp .

      Lúc này, vô luận như thế nào cũng thể giả bộ ngủ nữa, đẩy cánh tay bền chắc của hai ra , để ý toàn thân trần truồng, hướng bên kia giường mà thối lui.

      hai nhanh tay kéo ta ôm khóa vào, đem giam cầm dưới thân thể, " muốn gặp lại như vậy sao, muốn thoát sao?"

      cuống quít lắc đầu cái, sợ hãi hướng trong chăn chui vào.

      hai ngăn trở động tác của , chân dài chặt đè ép bắp chân muốn thoát ra , bàn tay nắm được cằm của , uy hiếp : "Miên Miên, sớm với em rồi, cho phép em rời bỏ , bất kể là thân hay là tâm!" xong, môi ấm áp cùng vô số bén nhọn cuồng bạo cuốn tới.

      có thương tiếc, có dịu dàng, giống như muốn đem nuốt vào trong người hòa nhập thành thân thể của bản thân, cuồng dã mà thô bạo. Cũng lâu lắm, cảm giác bên môi truyền đến tư vị khó chụi, trong lòng buồn nôn, đẩy hai ra liền nhào tới bên giường nôn ra trận.

      "Ha ha ha. . . . . ." hai sửng sốt chốc lát, đột nhiên cười lớn, "em cư nhiên chán ghét đụng vào như vậy sao , lại còn cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa ngừng!"

      quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú xanh mét của hai , tà mị cuồng quyến mặt tất cả đều là nhàn nhạt châm chọc cùng bi thương sâu ,bên môi mỏng khêu gợi còn mơ hồ chảy tia máu. biết vì sao a, hai như vậy làm cho có chút đau lòng.

      hé miệng, muốn giải thích, phải cố ý, chỉ là vừa mới ăn cơm no lại ngửi thấy mùi máu tươi, mới có thể nhất thời buồn nôn . Nhưng nhìn thấy thần sắc bi thương của hai, cái gì cũng ra miệng được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn .

      hai cúi đầu, đem mặt chôn sâu trong mái tóc đen mượt của , lâu câu, chẳng qua là duy trì hành động quỳ gối giường , nhúc nhích.

      chu chu mỏ: " hai. . . . . ."

      hai giống như bị thanh của kích thích , ngẩng đầu lên, trong con ngươi tĩnh mịch lạnh lẽo bắt đầu ngưng tụ, khóe miệng cũng nâng lên đường cong tà khí .

      mở miệng, thanh lạnh lùng: "em ói ói , quen là được rồi!" xong, nghiêng thân hướng nhào tới, đè lấy giường, nâng lên chân của gác ở hai vai, bàn tay bắt đầu vuốt ve da thịt mềm mại của .

      Trong lòng tràn đầy sợ hãi, nước mắt cũng bắt đầu tụ lại trong hốc mắt , nghẹn ngào lên tiếng: " hai. . . . . . cần. . . . . ."

      hai cười , "em phải , em chủ động muốn đấy!"

      xong, hai chân cuốn lấy bắp chân của , từ bên cạnh lấy ra bình sứ nho , xấu bụng nhìn , nhàng dùng tay mở nắp bình sứ ra , đổ ra chút các viên thuốc lớn ra ngoài.

      "Này. . . . . . Đây là cái gì?" thể động đậy, nhìn hai cầm viên thuốc kia hướng gần tới hạ thân .

      hai ngẩng đầu, tà mị cười tiếng: "Bảo bối, đây là đồ tốt, em chốc lát nữa biết!" xong đẩy viên thuốc kia vào dũng đạo của .

      Viên thuốc kia vừa tiến vào địa phương bí mật hết sức ấm áp ươn ướt liền từ từ hóa thành vũng nước.chỉ trong chốc lát, cảm thấy toàn thân nóng lên, nơi địa phương tư mật càng thêm nóng giống như sắp bốc cháy lên, kìm hãm được giãy dụa cái eo tính là thon gọn .

      "Khó chịu. . . . . . Rất khó chịu. . . . . . Miên Miên rất khó chịu. . . . . . hai. . . . . ." , trong miệng ý thức bắt đầu rên rỉ cầu xin.

      hai vuốt ve gương mặt hồng nộn của của , nhàng cười : "Rất khó chịu a, Miên Miên?"

      gật đầu cái, ra lời.

      "Vậy còn muốn ?" hai tiến tới bên tai , bắt đầu liếm láp vành tai trắng như ngọc kia .

      nắm chặt ga giường, vô lực vuốt ve chân, cố gắng giảm bớt khát vọng nhiệt lưu trào lên trong cơ thể .

      Bàn tay hai vuốt cái đùi trắng nõn của , " đúng là quật cường ! nghĩ tới tiểu bạch thỏ hiền lành bình thường cũng biến thành tiểu sơn dương quật cường , ha ha, thú vị, muốn nhìn em thêm chút nữa, hổ là con của lão hồ ly , mặc dù có học được hiểm xảo trá của ông ta, tính tình cố chấp lại khác nhau chút nào!"

      xong, hai thấm lấy mật ngọt trắng muốt kia, nhàng ngửi cái, hài lòng nheo mắt, " rất thơm ngọt a, có thể so với Quỳnh Ngọc lộ!" lưỡi lộ ra cuốn lấy ít tia trắng muốt, nhàng vòng lại lượn quanh.

      trong cơn mê loạn hé mắt ra , đem động tác tà khí của hai nhìn thấy tất cả, trong lòng hồi kích động, thân thể liển róc rách chảy ra chất lỏng.

      "Bại hoại, hai là đồ bại hoại, bại hoại. . . . . ."

      hai cười khẽ, "Ngay cả mắng chửi người cũng biết, là đáng !"

      Thân thể càng lúc càng nóng, trước mặt cũng càng ngày càng mơ hồ. Tình dục đột hiển, lý trí vội vàng thối lui.

      liếm liếm đôi môi khô khốc , mơ hồ còn niếm được tư vị máu tươi, tiếp đến liền ra câu hai mong muốn kia, "em muốn ! em muốn ! hai, em muốn !"

      ở trước mặt hai vô luận là trong lòng hay là sinh lý đều đấu lại ấy, tình dục đau khổ, luân lý sai trái , ngày hôm đó đều nếm được tất cả.

      Thân thể của phản bội , lại phản bội điểm mấu chốt đạo đức cuối cùng trong lòng mình .

      ngày kia, nhìn người đàn ông ngừng luật động người , trong lòng mảnh hoảng hốt, mơ hồ dâng lên loại cảm giác quả nhiên , quả nhiên con Tần gia là thể chiếm được hạnh phúc.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 43: Rối rắm

      Edit :bear

      Beta:yunafr
      Sau khi mây mưa cuồng bạo qua , Diệp Hiên Viên liếc nhìn giường hôn mê bất tỉnh , thở dài lắc đầu cái, quả nhiên mình lại mất khống chế a, ràng là muốn bảo vệ, nhưng là tại sao vừa nghĩ tới rời xa , liền tức giận cách nào đè nén được, nở nụ cười vuốt ve ửng đỏ , Diệp Hiên Viên ôm lấy mà dọn dẹp sạch thân thể, lại lấy dược cao ra nhàng xoa chỗ tư mật sưng đỏ cho .

      Cuối cùng liếc nhìn nằm giường dù bị giày vò thế nào cũng có dấu hiệu tỉnh lại , Diệp Hiên Viên đóng cửa lại, cơ hồ như muốn chay nạn.

      ràng chỉ muốn hảo hảo thương , ràng muốn lời xin lỗi vì ngày hôm qua thô bạo cùng dã man, ràng suốt đời cũng tổn thương nữa, tại sao. . . . . .

      Năm tháng sau này còn dài đằng đẵng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ nên thông qua tổn thương để xác định đối phương vẫn còn ở trong ngực của mình sao? lẽ là quá nghiêm khắc hay đúng hơn là đánh giá quá cao cảm tình của đối với ?

      Vừa nghĩ tới mềm mại có thể thuộc về mình thương mình, Diệp Hiên Viên trong mắt bỗng nhiên bốc lên mảnh lãnh đến kinh người .

      Lắc đầu, Diệp Hiên Viên hung hăng khởi động xe, chạy ra ngoài.

      Cách đó xa, nhà Lăng Thịnh .

      Lăng Thịnh nhìn thấy người đàn ông ngồi ở quầy bar uống rượu , thở dài cái. Người đàn ông này nửa giờ trước còn hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ nhào tới nhà , tự nhiên lấy ra chai rượu ngon quý giá của ta liền bắt đầu mãnh liệt rót uống. Đáng thương cho mỹ tửu ta trân quý mấy chục năm a.

      Đứng dậy đỡ lấy người đàn ông đưa tay sờ loạn tìm kiếm chai rượu , Lăng Thịnh đánh cái vào trán, đáng thương : " Đại ca, cậu muốn đem hầm rượu của mình uống sạch sẻ!"

      Diệp Hiên Viên, liếc mắt nhìn lăng thịnh, chút lưu tâm đem oán trách của dối phương để ở trong lòng, chẳng qua là nhịn được đẩy Lăng Thịnh ra, lại tự rót ly rượu.

      "Này, đại ca." Lăng Thịnh kêu lên: "Cậu cho mình là khí sao? Tới lâu như vậy câu nào, cậu có biết hay thời gian là vàng bạc, thời gian chính là sinh mạng a! cậu có biết hay cậu lãng phí của mình hết bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu sinh mạng! Mình cho cậu ba phút, có chuyện mau có rắm mau thả, mình có thời gian!"

      Diệp Hiên Viên lù lù bất động, chẳng qua là câu được câu uống nốt phần rượu còn sót lại trong ly .

      Lăng Thịnh cầm lên áo khoác ghế sa lon , làm bộ ra ngoài cửa, "Mình nha."

      trả lời, lại là mảnh trầm mặc.

      "Mình bỏ a!" Lăng Thịnh vừa bước tới ba bước vừa quay đầu lại,cách năm bước dừng chút.

      Diệp Hiên Viên như cũ vững như bàn thạch.

      Cuối cùng, Lăng Thịnh tới cửa, chấp nhận lắc lắc đầu, trở lại bên cạnh Diệp Hiên Viên, vỗ vai, "Là chuyện tình với kẹo bông phải ?"

      Diệp Hiên Viên hơi sững sờ, có phủ nhận.

      Lăng Thịnh ở bên tìm chỗ ngồi xuống, cầm lên cái ly cũng tự mình rót ly rượu, " biết ngay là bởi vì kẹo bông rồi, nhớ cái lần năm trước thời điểm kẹo bông duy trì chuyện với triệu minh cậu cũng có dáng vẽ đáng chết này, . Lần này lại là ai?"

      "Đợi chút. . . . . . Để cho mình đoán chút, mấy ngày trước các người còn ngọt ngọt ngào ngào cùng tắm suối nước nóng uyên ương , thanh kẹo bông mềm nhũn nũng nịu làm cho mình xuân tâm lộn xộn. . . . . . Này này, mình chơi mà thôi, cậu đừng trừng. . . . . . Mấy ngày ngắn ngủi có mâu thuẫn, chỉ sợ là ý thức đạo đức của kẹo bông thức tỉnh thôi ?"

      Diệp Hiên Viên há miệng, bất động hồi lâu, rốt cuộc khạc ra câu: " ấy cảm thấy cùng mình ở chung chỗ rất ghê tởm!"

      "Mẹ nó, " Lăng Thịnh nhàng nện cái xuống quầy rượu , khẽ làm rung ly rượu , "Có chút dính dáng đến luân lý đạo đức mọi người đều cảm giác chút ghê tởm có được hay !"

      Diệp Hiên Viên liếc nhìn lăng thịnh, nhàng lắc lắc cái ly, thấp giọng mà ra: "Phải ?"

      "Ai kêu cậu dục hỏa đốt người sớm như vậy liền đem người ta ăn sạch sành sanh! Nhìn cái gì vậy. . . . . . đúng là cậu chứ gì nữa ! mình còn chưa kẹo bông người ta chỉ mới có mười bảy tuổi, đối với mấy cái vấn đề này chưa bao giờ biết đến , ở giường bị cậu phục vụ hảo hảo , đoán chừng còn tưởng rằng đây chỉ là trong những việc từ thiện mà đứa em nên làm nửa ! Hơn nữa bé ở tuổi tác này dễ dàng động xuân tâm nữa, hơi cho chút ngon ngọt, thề chết sống mà theo sát cậu , thế nhưng loại tình cảm non nớt này là rất ổn định , nếu như gặp phải người ngon ngọt nhiều hơn, vậy dễ dàng thống hận trước kia mình ngu ngốc đến cỡ nào khi ở trong lồng ngực ngon ngọt kia !"

      "Cậu rốt cuộc muốn cái gì? Lăng thịnh?"

      "Ý của mình cậu vẫn sao? Cậu cứ như vậy mà xác định kẹo bông đối với cậu là tình cảm của nam và nữ, mà phải bởi vì thời gian dài cứu giúp trong lúc hoạn nạn dành dụm thành thân tình cùng lệ thuộc vào?"

      "Mình. . . . . ."

      Uống hớp rượu, Lăng Thịnh run run cổ họng, tiếp: "Lại , người ta đột nhiên đùng cái biết cùng mình lên giường là người vĩnh viễn thể đụng vào là phạm vào cấm kỵ khó tránh khỏi có thái độ kịch liệt cỡ nào ,thời điểm lúc cậu leo lên giường của ấy , chẳng lẽ cũng có nghĩ tới ngày nay sao?"

      "Mình muốn để cho ấy biết những chuyện này!" Diệp Hiên Viên nhàn nhạt mở miệng.

      "Xem chút. . . . . . Cậu xem chút cái cách cậu vừa là đáng đánh đòn , ‘ mình muốn để cho ấy biết những chuyện này ! ’" Lăng Thịnh chu mỏ, bắt chước giọng điệu của Diệp Hiên Viên .

      Nhìn mặt Diệp Hiên Viên giống như ăn phải ngàn vạn con ruồi mà xanh mét, Lăng Thịnh nhìn có chút hả hê mà : "Như thế nào? Kinh ngạc ! Năm đó cậu cũng là vì bộ dạng cùng giọng điệu này mà đuổi kẹo bông , làm hại ấy lạc đường gặp phải tên côn đồ cắc ké. . . . . ."

      Gặp đối phương mặt tái nhợt Lăng Thịnh vội thu lại vẻ mặt trêu chọc, ngừng , "Mình phải cố ý muốn nhắc tới chuyện này. . . . . ."

      Diệp Hiên Viên khoát tay áo, chán nản cúi đầu, "Có số việc, coi như cố ý bỏ , nhưng mà nó là chuyện xảy ra rồi!"

      Lăng Thịnh á khẩu trả lời được, nhất thời, bên trong phòng mảnh trầm mặc.

      Cuối cùng, Lăng Thịnh ngồi nghiêm chỉnh, hiếm khi nghiêm túc, "Hiên Viên, cậu nếu quả như thích ấy cũng cần dùng mạnh mẽ cường bá chiếm đoạt như những thủ đoạn thương trường của cậu để đối phó với ấy . Phải biết nữ nhân là tòa Everest, muốn thành công bắt lại cần kiên nhẫn cùng nghị lực lớn , nóng lòng cưỡng cầu chỉ biết là Vật Cực Tất Phản, thêm đẩy ấy ra xa ngực của cậu! Phải biết, con khi thoát ngực của cậu về sau rất dễ dàng muốn chữa vết thương lòng mà có niềm vui mới , cái thế giới này, phải chỉ có đàn ông mới thích đứng núi này trông núi nọ!"

      "Làm sao làm?"

      Lăng Thịnh quỷ dị cười tiếng, tiến tới bên tai Diệp Hiên Viên thầm .

      Hồi lâu sau , Diệp Hiên Viên nhăn mày lại, bán tín bán nghi : "Như vậy có thể dùng được sao?"

      Lăng Thịnh cười đến bí hiểm, "Cậu phải tin tưởng mình , đó là biện pháp của cao thủ tình trường như mình đây, phải biết kẹo bông cũng phải là loại con , dùng khu nhà cao cấp cùng châu báu mà có thể giải quyết! cho cậu, cọc gỗ, muốn đoạt tâm , chiếm đoạt thân thể là hạ hạ sách, tấn công trái tim mới là kế sách tốt nhất!"

      Diệp Hiên Viên cái hiểu cái gật đầu cái, nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng trong ly.

      Tiển Diệp Hiên Viên , Lăng Thịnh ngồi phịch ở ghế sa lon, cười to hết nửa giờ, rốt cuộc ngừng lại.

      Diệp Hiên Viên a, Diệp Hiên Viên, uổng cậu ở thương trường đánh đâu thắng đó gì cản nổi, chiến tích huy hoàng trước các , nhưng mà đối với mình mến trước mặt vẫn là học sinh tiểu học ngây thơ thôi .

      Tiện tay mở cuốn sách lấy trong ngăn kéo ra , khóe miệng Lăng Thịnh khẽ nâng lên, lần này có trò hay để nhìn.

      Gió đêm thổi mạnh , thổi lên làm cuốn sách mở ra , sách viết: 《 thuật tán —— nam sinh cần phải học 》.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :