1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cảnh xuân như mộc - Ngô Đồng Tư Ngữ (21/45) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Gay cấn quá nàng @vulinh , post tiếp xem LT giải quyết con hồ ly tinh kia thế nào :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Cọc gỗ tình

      【Đến phút cuối Nhan Giác mới hiểu, thái độ và tâm tình đó, thế nào mới động lòng người】

      "Nhức đầu sao, ngày hôm qua em uống nhiều như vậy?" Cả đêm gặp, cằm dường như mọc chút râu, lúc chuyện mặt còn mang theo mệt mỏi, nhìn qua vẫn tệ.

      Nhan Giác hơi khựng lại, đây có nên gọi là quan tâm cuối cùng trước khi chia tay? thu hồi kinh ngạc, nhún nhún vai: "Cũng may, năm ly cocktail cộng với vài chai bia, trong phạm vi em kiểm soát được."

      "Đến tiễn em à?" Giọng dứt khoát, Nhan Giác toan tính kéo hành lý nhưng bất thình lình bị Lệ Tranh nắm chặt, thở dài, Nhan Giác từ bỏ ý định: " muốn kiểm tra hành lý của em, xem em có mang thứ gì của ?"

      càng bất ngờ lại càng mỉm cười gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc: "Ừ, muốn kiểm tra."

      Nhan Giác cắn cắn đôi môi, sau đó buông ra: "Vậy kiểm , cẩn thận như vậy coi chừng lại đau mắt hột!"

      Hôm nay mang giày đế bằng, lưu loát ngồi xổm xuống, kéo khóa hành lý, lấy ra vật dụng: "Đồ dùng hàng ngày, sáng năm, chiều ba, của sao?"

      Nhan Giác nhíu mày, Lệ Tranh lắc đầu.

      "Váy dài bằng lụa, tại dùng nữa, cũng của sao?"

      Nhan Giác lại nhìn, Lệ Tranh tiếp tục lắc đầu.

      "Quần lót đen làm bằng tơ, của sao?"

      Tiếp tục lắc đầu.

      . . . . . .

      Toàn bộ vật dụng lúc sáng Nhan Giác bỏ vào, bây giờ đều bị chật vật lôi ra, giống như tiến hành liệt kê từng chi phí trong mối quan hệ của bọn họ.

      "A, thiếu chút quên rồi, còn có vật của " Nhan Giác đưa tay, đưa cuốn sách qua cho Lệ Tranh, là quyển sách 《lý luận quân 》. bìa được làm bằng nhựa, người lính mặc quân phục màu xanh, tư thế nghiêm trang đứng chào cờ, Nhan Giác xúc động, nhìn ra được cảm giác lúc này của . thu tay lại, chuẩn bị lần nữa sắp xếp hành lý: "Xem xong rồi? có đồ của đúng ?"

      "Còn có cái." Vô luận là Nhan Giác thông minh cỡ nào cũng tài nào hiểu nổi dự liệu của Lệ Tranh, giọng ấm áp, tao nhã lịch , giống như bây giờ nắm lấy tay , nhìn chuyện: "Em đem bạn của mang ."

      Nhan Giác biến sắc, ngồi chồm hổm lâu cũng cảm thấy mệt, bị người đàn ông như vậy xé căng tinh thần ra, liền ngồi bệch xuống đất: "Lệ Tranh, bạn của , đúng, phải là vị hôn thê của , ấy có ở chỗ em, nếu như nghĩ lời của em. . . . . ."

      mỉm cười chút: "Ngày hôm qua em , chúng ta chia tay. Em cũng phải loại người mặt dày mày dạn, miễn cưỡng chiếm đoạt người đàn ông của người khác, phải ‘trạm’ của mình mà cứ cố gắng giành lấy quả thất đức."

      "Nếu như cái ‘trạm’ ấy hi vọng được em chiếm sao?"

      Lệ Tranh mặt dày, biểu cảm đó càng khiến Nhan Giác ngoài ý muốn kinh ngạc, giãy giãy tay: " đùa cái gì vậy?"

      "Nhan Giác, ngày hôm qua sau khi em bỏ , cùng mẹ và Cố Mễ , thể nào ở cùng Cố Mễ, người chỉ có thể là em."

      Nhan Giác từng xem qua bộ phim truyền hình Nhật Bản, vào cuối những năm 80, màn hình TV khá thô, khi ấy hung thủ được bảo vệ đến cùng, trong khi người vô tội lại bị tố giác. Tình cảnh này rất giống với bây giờ, nhìn hai bên, tìm tòi chiếc camera có thể núp.

      Lệ Tranh ôm mặt , mỉm cười lạnh nhạt, cùng xác nhận: " rất nghiêm túc."

      Nhưng mà, trong tài liệu ông ngoại gửi đến, ràng viết và Cố Mễ nhau hai năm, còn chuẩn bị đến hôn nhân, Cố Mễ ngoài ý muốn tai nạn tử vong, Lệ Tranh vì nhớ người cũ nên mới thành lập quỹ học bổng ở đại học Thành Đô, trước đó mấy năm và Cố Mễ còn đến tiệm sách kia ——

      nhìn thấu suy nghĩ của , hiểu từng nghi ngờ cái gì, sờ vào tóc , chân chuyển ngồi xuống bên người: "Lệ gia và Cố gia là bạn thâm giao, ấy quen biết ở trước cửa tiệm sách, khi đó ấy từ Mĩ trở về, tìm được sách huấn luyện quân , lúc ấy còn ngang ngược mắng ông chủ trận. . . . . ."

      " động lòng?" Nhan Giác thu hồi nụ cười, cảm giác mình bị ép nghe câu chuyện tình của bọn họ: "Lệ Tranh, chuyện này liên quan tới em, em cũng muốn nghe."

      "Có liên quan." Lệ Tranh hời hợt đem Nhan Giác muốn chạy trốn kéo tay về. giống như ác ma dịu dàng, Nhan Giác muốn cự tuyệt cũng thể nào cự tuyệt, chỉ có thể răm rắp nghe theo.

      "Năm ấy 27 tuổi, nghỉ phép về nhà liền bị người trong nhà an bài gặp mặt Cố Mễ, khi đó ấy chỉ mới 21. Em biết đấy, 27 tuổi thể xem là trưởng thành, nhưng ở quân đội ngẩn ngơ mấy năm, trong nhà sợ sau khi xuất ngũ tuổi cao. Cho nên, việc xem mắt này cũng bài xích."

      " vui mừng đúng , người ta trẻ tuổi, bộ dạng mắng chửi người khác cũng trở thành xinh đẹp." Nhan Giác rốt cuộc nhịn được ghen tỵ. Lệ Tranh vạch trần , ngược lại mỉm cười, xoa xoa đầu : "Ừ, có chút vui, dù sao ấy cũng là bé tốt. Nhưng sau lần đó, phát giữa ấy hợp. ít , mỗi lần gặp mặt ấy đều nhàm chán, ấy thích trang phục của phim điện ảnh lại biết, thứ biết, ấy lại thích. . . . . ."

      " thích mà lại nhớ dai như vậy." Cảm xúc ghen tỵ giấu ở trong lòng lần nữa bật lên. Lúc học đại học, người bạn cùng phòng của Nhan Giác từng , lời hứa của bọn đàn ông phát ra chỉ có hơn phân nửa lòng, để bảo vệ cuộc sống mà cuối cùng trái tim cũng bị thay đổi nghiền nát thành mảnh vụn. Cho nên mới , thà tình nguyện tin đời có quỷ, cũng đừng tin tưởng cái miệng của bọn đàn ông. vẫn cảm thấy Lệ Tranh và những người đàn ông khác giống nhau, nhưng mà trước mắt, giải thích này cách nào thuyết phục được .

      biết Lệ Tranh lâu như vậy, lần đầu tiên nghe than thở, Lệ Tranh thở dài tiếng, tràn đầy bất lực: "Nhớ lại cũng có thể xuất phát từ tình , cũng có thể là do áy náy. Gặp chuyện may ngày ấy là ngày hẹn Cố Mễ để thuyết phục ấy giải trừ hôn ước. Tai nạn xe đường cao tốc, chuyện sau đó chắc em cũng hiểu."

      Kinh thánh , Đấng Tạo Hóa dùng 6 sáu ngày để tạo dựng trời và đất, ngày thứ 7 tạo ra người đàn ông. Bởi vì Đấng Tạo Hóa nhìn thấy người đàn ông đó sống mình quá đơn, thế là ngài đợi đến khi người đàn ông đó ngủ say, lấy xương sườn của người đàn ông để nặn ra người phụ nữ. Vì vậy, người phụ nữ là xương sườn của người đàn ông. Mỗi người đàn ông tìm kiếm xương sườn của mình, chính là để tìm được người mình .

      Có người tìm được xương sườn lớn, miễn cưỡng chêm vào ngực nhưng lại phù hợp, đó là biến ứng của tình .

      Có người tìm được xương sườn , giắt trước ngực treo lủng lẳng, gọi là loại tình tạm bợ.

      Lệ Tranh muốn lừa dối bản thân, đối với Cố Mễ là cảm giác chân thành, nhưng đó hẳn là .

      "Nhan Giác, cho nên có vị hôn thê, cũng liên quan Cố Mễ, từ đầu đến cuối người khiến động lòng, ấy biết hút thuốc lá, thích uống rượu, uống say còn mượn rượu làm càn!" Hai tay Lệ Tranh ôm mặt Nhan Giác. Từ con ngươi màu đen trong suốt ở phía đối diện, Nhan Giác nhìn thấy hơi nước trong đôi mắt mình.

      khi đến bước này, trải qua rồi mới biết, cái gì sâm banh hoa hồng, cái gì nhẫn kim cương và ngôi


      nhà, cũng bằng người đàn ông ngồi chồm hổm ở trước cửa trong hành lang, có chút hình tượng, nghe ta kể lể chuyện tình tan vỡ trước kia, nghe ta câu duy nhất là lời lòng mang theo cảm giác lãng mạn, bất giác rơi lệ.

      biết nghĩ gì, muốn nghe cái gì, trong tâm trí như người đàn ông trưởng thành, hiểu và che chở tất cả tư tưởng cho . Cũng chính bởi vì như vậy, giống như mất vật quý lúc bé, tại lần nữa tìm được, thất thanh khóc rống.

      Lệ Tranh ôm mặt Nhan Giác, vỗ sau lưng: “Ừ, tin tốt xong, nhưng còn tin xấu.”

      “Chỉ cần những lời vừa nãy phải giả dối, những chuyện khác coi là xấu.”

      Nhan Giác ngồi bệch dưới đất, Lệ Tranh lau nước mắt nước mũi cho , căn hộ sát vách lúc này mở ra, Nhan Giác từng gặp qua chủ nhà, nam là ông chủ của công ty máy tính, hơn ba mươi tuổi, nữ hơn chút, tuổi còn trẻ nhưng mà mặt luôn trang điểm đậm, bình thường ta hay mang mắt kính mát, Nhan Giác chưa từng thấy diện mạo. Nhưng mà hôm nay ngược lại, Nhan Giác ngoài ý muốn phát , người nọ hẳn là nữ diễn viên chính của bộ phim Hoa Cúc , được thay thế cho Liya Phạm.

      ta hề phát Nhan Giác ngồi dưới đất, trong tay ta cũng xách hành lý ra, lúc ấy Nhan Giác suy nghĩ: hôm nay là ngày thích hợp chia tay, hàng xóm cùng nhau đồng hành.

      “Tần Mộ Nhiên, chuyện kia giải quyết xong, đừng nghĩ đến việc tìm em!” thanh ta có chút khàn, giọng lại rất lớn, dễ dàng khiến cho người khác giật mình, tiếng khóc Nhan Giác lập tức dừng lại. Ngay tại lúc đó, ta mới phát bọn họ, ta lên tiếng, môi mím chặt, đeo mắt kính, xách hành lý .

      Người đàn ông có tên Tần Mộ Nhiên cuống cuồng muốn đuổi theo, thấy người ngoài ở đó, do dự lát, yên lặng trở về phòng đóng cửa.

      “Ừ, chúng ta tiếp tục ở chỗ này chuyện, hay em muốn vào nhà?” Nước mắt mặt Nhan Giác toàn bộ ướt đẫm tay Lệ Tranh, chỉ chỉ lòng bàn tay rồi .

      “Em muốn về nhà!” Hiểu lầm còn, Nhan Giác muốn kiểu cách, dù là tin xấu, cũng có thể gánh vác. Nhan Giác duỗi tay ra, muốn Lệ Tranh ôm vào.

      Lệ Tranh cười, điện thoại di động trong túi Nhan Giác vang lên, lấy ra nhìn, là chủ nhiệm ở trường đại học. Khóe miệng nhếch lên, ấn nút nghe: “Chủ nhiệm, tôi cùng đồng nghiệp mới có giao tình, chờ khi nào bồi dưỡng được, tự tôi đền bù việc đãi người mới!”

      Cố giả bộ khuôn mặt tươi cười, loại chuyện như vậy rất tiêu hao Calo. Buổi sáng chưa ăn gì, muốn dư thừa tốn thêm Calo cho “tình địch” Cố Mễ.

      “Trực tiếp như vậy, sợ đắc tội lãnh đạo sao?” Lệ Tranh ôm lấy Nhan Giác mở cửa vào.

      Giống như đánh thắng trận xong, giơ tay lên ôm cổ chiến lợi phẩm là Lệ Tranh: “ đâu phải là ngày đầu tiên quen biết em.”

      Sau đó bọn họ trao nhau nụ hôn nóng bỏng, vẫn hôn từ phòng ngủ đến giường, cuối cùng là quan hệ tình dục. niềm vui tràn trề, Lệ Tranh sau đó đem tin tức xấu cho Nhan Giác.

      Vào buổi sáng thứ năm, chiếc giường ấm áp, bị chính người mình ôm chặt trong ngực, tin tức xấu gì cũng thể ngăn trở tâm tình của Nhan Giác.

      “Cho nên, mẹ nhất định phản đối chuyện của chúng ta?”

      Nhan Giác đem chuyện tối hôm qua Lệ Tranh thuật lại, cho ra kết luận. Lệ Tranh ôm , gật đầu.

      “Cho nên bây giờ đứng cùng chiến tuyến với em, chuẩn bị cùng nhau đối phó với các trưởng bối?” Nhan Giác ưỡn cổ, cắn vào chiếc cằm lún phún râu của Lệ Tranh, gai ngứa, nhột nhột.

      “Nếu , ai lại nửa đêm chờ say rượu về nhà, giúp ta thay quần áo, còn bị ta vừa cắn vừa đạp khỏi cửa, ở ngoài cửa ngồi xổm cả đêm? Trong quân đội cũng hủy bỏ cách xử phạt về thể xác này rồi.” Mặt Lệ Tranh bất lực, cúi đầu bắt được đôi môi lẩn trốn của Nhan Giác.

      cười khúc khích: “Vì vậy, chúng ta phải bắt đầu chiến đấu ngay từ bây giờ. Lệ tiên sinh, chúng ta ‘làm’ lại lần nữa !”

      Đàn ông hạnh phúc là có người phụ nữ nguyện ý để cho ta quan hệ, phụ nữ hạnh phúc là có người đàn ông theo mình cùng nhau kiên định.

      Ga giường ở trong phòng ngủ ở căn hộ 28, tầng 5, tòa nhà B, ngày hôm đó, giống như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.

      Thủ đoạn của chủ nhiệm tương đối nhanh hơn so với Nhan Giác nghĩ, hai ngày sau, ngồi ở trong phòng làm việc, hiệu trưởng trực tiếp gọi điện thoại tới. mấy câu, Nhan Giác cúp điện thoại, thời tiết đầu tháng mười, bầu trời Thành Đô mờ mịt, là trời đầy mây. Mở đèn trong phòng, Nhan Giác nhìn về phía phòng làm việc của Văn Cảnh, nhận ly nước mỉm cười: “Văn Cảnh, tớ uống trà với hiệu trưởng…”


      Chương 21: Phía dưới bầu trời là thành phố

      【Trong tình , thừa nhận dễ, chung độ càng khó hơn】

      Hôm nay là lập đông (1), Nhan Giác bị trường học cho nghỉ dạy là ngày thứ 33, ngoài cửa sổ tuyết mịn tung bay.

      (1) Lập đông: bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười lịch

      uyển chuyển hàm xúc chút, đây là quang cảnh lãng mạn nhất, người nữ vui mừng hớn hở hưởng thụ ấm áp trong lòng bàn tay của người nam. đơn giản và thực tế, nhúm tuyết mịn rơi xuống, kết quả cả đầu của nam lẫn nữ đều ướt.

      Nhan Giác ngồi bên cạnh lò sưởi, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rộp rộp của than củi, cách đó xa là thanh của máy cà phê vang dội sùng sục, hương vị hơi đắng của cà phê được bọc trong Medellin phiêu diêu vào chóp mũi, nghe đây là quà của bạn thân Bộc Ngọc gửi tới từ Indonesia.

      Trong chốc lát, nhân viên trong quán bưng ly cà phê đến bàn Nhan Giác: "Nhan tiểu thư, bà chủ đây là loại cà phê rất ngon, uống thử."

      "Ừ." Đầu ngón tay Nhan Giác dọc theo ly cà phê quay vòng: "Bà chủ của các người còn chưa tới sao?"

      " biết đấy, gần đây bà chủ có vụ án hơi khó giải quyết, nhưng bà chủ đến, cứ ngồi tạm ở đây." A Tường cúi người xuống , bước .

      Vụ án khó giải quyết sao? vụ án, Bộc Ngọc là luật sư, bị cáo lại là Lâm Uyên. Cái này gọi là gì? phải oan gia đụng độ. Nhan Giác ngược lại lo lắng cho Bộc Ngọc, người đàn ông kia xem như tàn bạo vô tình, đối với Bộc Ngọc luôn đành lòng. Kỳ quái, Lâm Uyên ràng là bị cáo, Nhan Giác lại biết mới là kẻ cầm đầu phía sau.

      "Oan gia. . . . . ." Nhan Giác thầm than tiếng, bưng ly cà phê lên uống hớp, mùi vị quả rất ngon, nhưng phải hương vị êm dịu.

      Nửa ly cà phê vào bụng, mặt của Nhan Giác bị lò sưởi trong tường ám nóng đến hồng hào, nhìn ngoài cửa sổ, hiểu tại sao mình luôn thích tính cách của Văn Cảnh: ông xã đứng tại chỗ, cũng cần ông xã giúp đỡ, trực tiếp đem đầu lắc lắc để các bông tuyết đầu rơi tứ tung, người phụ nữ này phải bình thường.

      đợi được Bộc Ngọc, Nhan Giác hướng phía cửa phất tay cái với người đến: "Ở đây."

      Lúc ấy lên đại học, Bộc Ngọc vẫn còn ở nước Pháp, Văn Cảnh có cơ hội tới đây, khi đó quán này vẫn chưa tồn tại. Đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của Nhan Giác, Văn Cảnh chưa chịu ngồi xuống: "Nhan Giác, lần trước tới đây tớ nhớ có cái lò sưởi này, còn nữa, phong cách trang trí. . . . . . Cậu cũng thay đổi? Còn nữa, cậu phải là chị họ cậu đề nghị cậu vẽ bức tranh treo ở đây sao? Tranh đâu?"

      "Thay đổi phong cách là do trang trí, bức tranh được sử dụng vì chị họ của tớ vừa quyết định dùng nữa, cho nên toàn bộ trang vẽ nay nằm trong kho." Nhan Giác dời vào trong chút, trực tiếp kéo Văn Cảnh ngồi xuống. Chỉ cần đến vấn đề này, Nhan Giác cảm thấy Văn Cảnh và chị họ của mình có bất đồng lớn, Nhan Giác làm việc mặc dù tùy tính, nhưng vẫn là có kế hoạch, cùng Bộc Ngọc giống nhau. Bộc Ngọc khi tâm huyết dâng trào, chỉ trong vòng mười ngày đem cách thức tiêu chuẩn lãng mạn của Pháp đổi thành phong cách nước .

      Nhan Giác nhìn chằm chằm vào lò sưởi, ràng là hình dạng cổ xưa nhưng lại theo tiêu chuẩn đại, cảm thấy chị họ của mình cũng có đầu óc, lĩnh vực kinh doanh khá tốt. Ba giờ chiều, sớm muộn, quán cà phê người ra người vào, tính chật hẹp cơ hồ còn chỗ trống..

      Nhan Giác ngồi ở vị trí nóng nhất, sau lưng là quầy cà phê, nghe Văn Cảnh liến thoắng ngừng tố cáo mình nghỉ phép, mách lẻo lãnh đạo khó khăn, Trình tiên sinh trước sau như ngồi ở bên cạnh an tĩnh nghe vợ mình .

      "Chủ nhiệm là quá đáng, tháng trước phòng chúng ta được thêm tiền thưởng, tớ thay cậu đến hỏi, bà ta rằng nghỉ phép có phúc lợi. Mẹ kiếp, là cậu tự mình nghĩ nghỉ phép sao! Đám bại hoại đó." Văn Cảnh để ý hình tượng, hừm to tiếng, Trình Bắc Vọng vỗ vỗ tay ta, ý bảo đừng quá kích động. Nhan Giác nhìn ta : "Trình tiên sinh, bạn thân của vợ rất đói bụng, có thể nhờ đôi chân của giúp em chút việc hay ?"

      "Muốn ăn cái gì?" Trình Bắc Vọng thà cười tiếng, trước sau như dễ dàng mở miệng. Nhan Giác cũng khách sáo: "Em muốn phần bò bít tết, hai cánh gà chiên giòn, và Pizza Hut. Cậu sao?"

      "Cũng vậy." Văn Cảnh buông tay, làm lại nửa tháng, hôm nay khóa trình kết thúc, chưa kịp ăn cơm, bụng cũng đói. Trình Bắc Vọng lại đồng ý: "Cánh gà chiên tốt cho sức khỏe."

      "Chính là em muốn khỏe mạnh!" Văn Cảnh câu đem Trình Bắc Vọng đuổi ra cửa.

      "Cậu cần phải lo lắng cho tớ, làm có thời gian vẽ tranh, có thời đương, so với trước kia còn thoải mái hơn nhiều." Nhan Giác cố ý đem Trình Bắc Vọng đuổi : "Còn cậu, với mẹ chồng như thế nào rồi?"

      Chuyện Văn Cảnh sinh non cuối cùng cũng giấu được, bà ta sau khi biết liền nổi giận lôi đình, nghiêm trọng là khi Văn Cảnh đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chuyện đứa bé có thể sinh ra là rất khó.

      "Còn thế nào nữa, bắt đầu quy tắc với tớ, chỉ chờ đến ngày cuối cùng chẩn đoán chính xác tớ mà vô sinh thể nào bà già đó cũng nằng nặc kêu Trình Bắc Vọng ký giấy ly hôn." Văn Cảnh nhún nhún vai, nhận lấy ly sữa tươi từ tay A Tường: "Tuy nhiên, Trình Bắc Vọng nhà tớ cũng rất kiên trì, ta dù có đứa bé hay vợ chỉ có ."

      Khi Văn Cảnh tươi cười gọi thẳng tên Trình Bắc Vọng Nhan Giác phát , tất cả phụ nữ khi nhẫn nại đến ranh giới cuối cùng đều giống nhau —— người đàn ông luôn đứng phía sau ủng hộ họ. Nhan Giác lại gọi ly cà phê, sữa tươi Văn Cảnh cũng uống nửa, Trình Bắc Vọng thân bông tuyết xuất tại trước cửa quán, trừ trong tay là Pizza Hut, bên cạnh còn có thêm người.

      "Nhan Giác, Lệ Tranh gần đây có phải còn rãnh rỗi, mấy giờ tới đón cậu?" Nhìn thấy Lệ Tranh và Trình Bắc Vọng cùng nhau vào cửa, Văn Cảnh mới thu hồi vẻ mặt như đưa đám, khuôn mặt tươi cười. Nhan Giác cũng cười, Đúng vậy, chỉ cần phải người ra vẻ ta đây, đều nguyện đem vết thương của mình lật ra cho người khác thấy.

      biết Lệ Tranh che giấu những gì.

      Nhan Giác tay chống cằm, mặt cười xấu xa nhìn tới cái hộp trong tay Trình Bắc Vọng: "Trình tiên sinh, được rồi, phải là thịt bò bít tết và cánh gà sao? Cánh gà đâu?"

      Pizza Hut và canh hải sản là thứ mà Nhan Giác nhận được.

      " tới trước cửa Pizza Hut, vừa lúc gặp phải Trình tổng, nghe Trình tổng mua đồ ăn cho bọn em, cuối cùng chúng tôi cùng nhau đồng lòng, đem cánh gà đổi thành canh hải sản, mặc dù Pizza Hut cũng tốt lắm, dù sao cũng khá hơn cánh gà chút." Lệ Tranh mượn chỗ ngồi của Văn Cảnh, ngồi xuống bên cạnh Nhan Giác. Trình Bắc Vọng cũng đồng thời giành được người ‘của mình’.

      " và Trình Vọng Bắc quen nhau?" Nhan Giác uống canh hải sản, chậm rãi nếm mùi vị thơm lừng, so với tưởng tượng cũng tệ. ngẩng đầu lên, tay vén tóc nhìn Lệ Tranh.

      Văn Cảnh chú tâm cắt miếng thịt bò, Trình Bắc Vọng ngược lại trả lời: "Mặc dù thiên về bách hóa tổng hợp, còn Lệ tổng kinh doanh vật liệu xây dựng, nhưng Nhan Giác à, bọn đều là thương nhân, em nên thắc mắc kỳ quái như vậy, có gì mà phải ngạc nhiên?"
      "Lúc nào cũng Trình tổng, Lệ tổng, em và Nhan Giác quan hệ gì, hai người cứ xưng hô kiểu cách, lúng túng ?" Văn Cảnh cực đói nuốt xuống trong miệng miếng thịt bò bít tết, mắt trợn trắng nhìn Trình Bắc Vọng.

      "Vâng, nữ hoàng đại nhân, tại hạ lần nữa biết. Trình Bắc Vọng, chồng của Văn Cảnh." Trình Bắc Vọng cách cái bàn đưa tay qua. Lệ Tranh cũng đưa tay: "Lệ Tranh, chồng của Nhan Giác. . . . . . chỉ là dự bị."

      Nhan Giác cước hung ác đạp gót giày Lệ Tranh, lại thành công khiến cho Lệ Tranh thay đổi lời .

      Bốn giờ chiều, công ty Trình Bắc Vọng đột nhiên có chuyện, Văn Cảnh theo ta về trước, Lệ Tranh ngồi đợi Nhan Giác lát, Bộc Ngọc vẫn như cũ trở về. Ánh mặt trời chói chang bị nghiền nát bởi thời tiết múa đông, trời tối rất nhanh. Để lại lời nhắn cho A Tường, Nhan Giác ra cửa chờ Lệ Tranh lấy xe.

      Đêm vẫn chưa tới, đèn đường rọi sáng đầu tiên, bầu trời tuyết trắng lung linh rơi mặt đất với ánh sáng vàng nhạt, trời lạnh và ấm áp. Nhan Giác đứng mình trong tuyết, đột nhiên bước chân về phía trước.

      Ranh giới ở địa phận này rất ít xe, áp lực chồng chất của tuyết cũng nhiều, Nhan Giác dẫm lên , dưới chân là tiếng lộp độp. Trước đây từng xem qua bộ phim, diễn viên dọc tuyết nhưng hòa vang lên chỉ là do túi tinh bột làm ra, tuyết đó được người ta khéo léo tạo ra, tuyết dưới chân mới chân nhất.

      Bánh xe Infiniti giảm , lặng lẽ lái đến bên người Nhan Giác, Lệ Tranh quay cửa kính xe xuống: " xa như vậy, em thấy lạnh sao?"

      Giọng của nhàng, ở trong đêm tối tinh sảo giống như chỉ cần lớn tiếng trả lời cũng làm tan chảy. Nhan Giác gác mặt mình lên cửa sổ xe bĩu môi: "Lệ Tranh, hôm nay chúng ta cùng nhau bộ về nhà như thế nào?"

      Nhan Giác biết Đào Tinh Oánh (2) bộ đến Newyork cần bao nhiêu dũng khí, chỉ biết mình quyết định bộ về nhà đơn thuần từ tính khí nhất thời. Trời rất lạnh, chỉ mặc cái áo mỏng bằng lông, cũng giữ ấm đượccơ thể, nhưng lòng bàn tay Lệ Tranh ấm.

      (2)Đào Tinh Oánh: ca sĩ Đài Loan.

      cười, ra là cảm giác giả tạo cũng tệ lắm.

      “Gần đây công ty của thế nào?” Nhan Giác vòng qua sau lưng Lệ Tranh, từ phía sau bắt lấy hai cái tay , sau đó dẫm lên dấu chân .

      “Cũng tệ, mới vừa hoàn thành hai hạng mục, có thể nghỉ ngơi thời gian.” Lệ Tranh chậm, mỗi bước cũng dẫm kiên cố, giống như gỡ vùng bình địa. Nhan Giác cúi đầu: “ thời gian là bao lâu?”

      “Chỉ thời gian.”

      “Lệ Tranh, muốn cho em biết, hợp đồng trong tay công ty Aized còn nữa, năm nay phải dự tính ký kết cùng chính phủ? Mấy ý tưởng hợp tác phải bị hủy bởi áp lực từ mẹ ? Lệ Tranh, và em ở chung chỗ, em hy vọng được biết tất cả về , là tốt hay xấu, là tất cả.”

      Nhan Giác đứng lại, Lệ Tranh cũng dừng bước. xoay người, bộ dáng ấm áp nhìn gương mặt đông lạnh đến hồng hào của : “Vốn là muốn lừa dối em, muốn chờ đợi tất cả mọi chuyện, sau đó vô điều kiện cho em biết: nghèo rớt mồng tơi, công ty phá sản, lại thể đứng bục trao giải cho người gọi mình là ‘kẻ phá của’. còn gì hết, em có phiền ?”

      “Phiền cái đầu ấy!” Nhan Giác ghé đầu sát miệng Lệ Tranh cắn cái: “Nếu ngày như thế, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, hai người nghèo rớt mồng tơi, sau đó em mỗi ngày mang theo phố rao hàng. Dựa vào gương mặt của Lệ tiên sinh, ngày bán bảy tám lần cũng đủ chúng ta có kế sinh nhai…”

      Nhan Giác càng càng kỳ quặc, tự mình cười trước.

      mặt hàng được bán, chỉ có thể để em sử dụng trong việc cá nhân, có mơ em cũng đừng nghĩ.” Lệ Tranh cúi đầu, hôn lên mảnh bông tuyết dính mặt Nhan Giác.

      “Được rồi, em tìm cách khác, cùng lắm em vẽ tranh nuôi gia đình, làm người mẫu, người mẫu khỏa thân…” Thời điểm ngượng ngùng buồn bã còn, thay vào đó là tiếng cười khúc khích của vang vọng.

      Nhan Giác dậm chân cái, mới phát giày mình ướt, lạnh.

      Lệ Tranh cũng nhìn thấy, buông tay Nhan Giác ra, xoay người ngồi xuống: “Thôi nào, chúng ta về nhà.”

      Nhan Giác sững sờ, sau đó hắng giọng leo lên lưng Lệ Tranh.

      “Lệ Tranh, khi còn học có từng học qua bài Phía dưới bầu trời là thành phố hay ?” Nhan Giác nhìn cái bóng của mình và Lệ Tranh bị đèn đường kéo dài kéo ngắn mặt đất, mắt hơi khô.

      “Xa xa đèn đường chiếu rọi,

      Dường như có vô số ngôi sao tỏa sáng.

      Ngôi sao bầu trời phát , Dường như có vô số đèn đường.

      …….”

      vẫn biết giọng của rất dễ nghe, mặc dù biết đọc thơ, nhưng lại nghe được chính điệu ôn tồn của trong tai mình. Nhan Giác nằm ở lưng Lệ Tranh, trước ngực tiếp tục tồn tại thứ nhiệt độ thuộc về mình, cảm thấy thời gian này vô cùng ấm áp, có thể so sánh với khoảnh khắc trân quý hiếm có nhất đời.

      Hạnh phúc là gì? phải là giàu sang, là khi bạn biết rằng có người luôn đứng sau lưng bạn, dõi theo từng bước chân bạn , nở nụ cười mãn nguyện, cùng bạn đồng cam cộng khổ.

      Hạnh phúc là gì? Là ngay khi giày bạn ướt, ta tình nguyện cõng bạn lưng, ôn tồn kiên cố, từng bước về nhà.

      Lãng mạn là gì? Đơn giản là khi đầu bạn dính tuyết, ta lặng lẽ lau cho bạn.

      thế giới này, chuyện lãng mạn nhất đối với Nhan Giác mà , được nằm ở lưng của người đàn ông, cùng nhau hát bài thơ Phía dưới bầu trời là thành phố, nhìn đèn đường chớp tắt.

      Trong tình , thừa nhận dễ, chung độ càng khó hơn.

      Đèn đường lượn lờ, tuyết mịn bồng bềnh, bóng dáng của hai người cuối cùng ở phía xa xa kết hợp thành .

      Khi Nhan Giác phát tin nhắn của Bộc Ngọc gần như là mười giờ đêm. Lúc ấy Lệ Tranh ở thư phòng sửa sang tài liệu, Nhan Giác ở phòng ngủ giường lăn qua lăn lại lâu. Lệ Viên sớm bị dỗ ngủ.

      Có chuyện Nhan Giác nghĩ mãi ra, Vương đồng ý chuyện qua lại với Lệ Tranh, tại sao còn để cho cháu ở cùng bọn họ?

      Lệ Tranh xuất tại cửa phòng ngủ, cầm trong tay điện thoại di động của : “Em có tin nhắn.”

      Bộc Ngọc nhắn tin như sau: Sáng mai chín giờ ở nghĩa trang Cổ Liệt, gặp ở chỗ cũ.

      Nhan Giác nhớ tới, ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại, ngẫm lại, hiểu được ngày mai gặp nhau là có ý nghĩa gì. Chỉ là binh đến tướng chặn, ai sợ ai đây?

      đưa di động đặt bàn, hướng Lệ Tranh giang hai tay ra: “Vạn Tuế gia, bổn cung hôm nay muốn sủng hạnh ngươi, ý ngươi thế nào?(3)

      (3) Ý của Nhan Giác tức là hôm nay có ý muốn gần gũi , hỏi suy tính thế nào?
      Last edited: 10/10/14
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :