1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 41: Quảng Lăng vương

      Hành lang làm bằng gỗ, khi có người động, liền phát ra tiếng lạch cạch thanh thúy dễ nghe, hỗn hợp ở trong tiếng nước chảy, giống như tiếng nhạc.

      Trương Khởi dừng bước.

      Từ từ, người sau lưng tới bên cạnh nàng, chính là Tiêu Mạc.

      Tiêu Mạc yên lặng nhìn chằm chằm nàng.

      Ánh mắt của sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nàng.

      Trương Khởi cúi đầu, nở nụ cười, nàng lúng ta lúng túng hỏi: "Tiêu Lang, Quảng Lăng vương có ?"

      Tiêu Mạc cười tiếng, : "Ngươi nghĩ gì?"

      Giọng có vẻ tốt, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, cũng trầm mặc.

      Tiếng guốc gỗ lộc cộc lộc cộc xa. Trương Khởi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Tiêu Mạc dần dần cách xa, dừng chút, cũng .

      bao lâu, hai người liền tới cạnh bờ sông. Lúc này, còn có năm sáu thiếu niên lang quân ngồi ở chiếu trắng trải bên bụi cỏ ven bờ sông, uống rượu bàn thơ.

      Bọn họ thấy Tiêu Mạc đến, cười ầm lên kéo tới.

      Cho đến có ai chú ý, Trương Khởi mới lặng lẽ ra. Nàng đến chỗ nhiều người, mà là tới nơi đậu xe ngựa, bò lên chiếc xe, nằm ở phía nhắm hai mắt lại.

      Nàng lại mở mắt ra, nhìn nhìn mọi nơi.

      Nàng khác với các tử khác, nàng khó được ra cửa chuyến, cảnh xuân sáng rỡ này nàng thấy rất là mỹ lệ.

      tay chống đầu, xuyên thấu qua màn xe nhìn bên ngoài, Trương Khởi có chút mất hồn.

      Nếu như trí nhớ kia đều là , tại sao nàng phải chuyển sang kiếp khác? Chết như vậy phải rất tốt sao? Sạch bóng, cũng cần giãy giụa nữa, có cơn ác mộng, cần vắt hết óc tính toán. . . . . .

      Nàng rũ mắt.

      lúc ấy , loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Trương Khởi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam tử áo đen đỡ thiếu niên cũng mặc áo đen đến. Thiếu niên kia cao lớn tuấn tú, đội mũ có màng che dầy, phải Quảng Lăng vương là ai?

      Đúng rồi, chiếc kia chính là xe ngựa của .

      lúc này, Quảng Lăng vương võ nghệ cao cường cảm thấy luồng ánh mắt, đầu chuyển cái, lần này, đối diện với đôi mắt sáng long lanh. Chủ nhân của ánh mắt này thấy nhìn, bị sợ đến nhanh chóng kéo xuống màn xe.

      . . . . . . bị làm sợ?

      Quảng Lăng Vương cười, chuyển bước chân, chậm rãi về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi kéo chặt mành xe, núp ở trong góc nháy mắt. Khi nàng dám thở mạnh hai tiếng cốc cốc vang lên, càng xe bị người ta gõ cái, thanh trong trẻo êm tai mang theo vài phần hài hước truyền đến, "Kéo ra màn xe!"

      Trương Khởi cắn cắn môi, đôi mắt chuyển động nhanh như chớp. Khi nàng suy nghĩ như thế nào đáp lại trước mắt chợt lóe ánh lạnh, màn xe vừa đứt làm hai!

      Quảng Lăng vương thản nhiên thu hồi kiếm dài, sau đó ngước mắt, nhìn vào ánh mắt biết là ngây ngốc hay kinh ngạc của Trương khởi.

      Thẳng lát sau, Trương Khởi mới phát ra tiếng nho , đảo mắt, nàng đưa tay che miệng, cúi đầu liền nhìn xuống dưới xe ngựa.

      Thấy nàng để ý tới mình, Quảng Lăng Vương tò mò : "Ngươi tìm cái gì?"

      Trương Khởi lắc lắc lư lư tìm được bàn đạp xe ngựa, lung tung nhảy xuống, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía Quảng Lăng vương.

      Quảng Lăng vương vẫn còn nhìn nàng.

      Trương Khởi thầm than tiếng, khổ nghiêm mặt : "Xe ngựa này là của đích tỷ ta. Tỷ ấy trở về thấy màn xe rách, tất nhiên tha cho ta. Ta nên thừa dịp tỷ ấy biết, nhanh chóng rời nơi đây tốt hơn."

      tới chỗ này, nàng ôn tồn hỏi: "Vương Gia, người muốn rời sao?"

      Đây là thúc giục rồi! Sau màn che, Quảng Lăng Vương cười.

      chậm rãi : "Nơi này rất tốt."

      Nơi này rất tốt? Địa phương quỷ quái này có cái gì tốt?

      Thấy Trương Khởi mở lớn hai mắt, con ngươi nhanh như chớp nhìn mình. Lúc này nàng làm sao còn bộ dáng thành thục?

      Quảng Lăng vương lại cười cười.

      "Trương thị A Khởi."

      Trương Khởi ừ tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía .

      Quảng Lăng vương đưa tay vuốt phần tóc rối bời trán nàng lên, khi Trương Khởi cứng còng dám động đậy lên tiếng, "Tên Tiêu Mạc , ngươi là người của . Ngươi mày rậm lưng thẳng, ràng vẫn còn là xữ nữ." Trương Khởi lập tức đỏ hết cả mặt, mà Quảng Lăng vương vẫn còn tiếp tục : "Người này đùa ta trước, tại, lại muốn dọa ta. Trương thị A Khởi, ngươi ta nên như thế nào?"

      Trương Khởi trợn to mắt.

      Nàng ngây ngốc nhìn Quảng Lăng vương. nên như thế nào? Nàng làm sao ? Nàng muốn là cuộc sống lưỡng tình tương duyệt, nàng muốn lựa chọn bất kỳ ai trong hai người bọn họ. Sao mặc kệ là Tiêu Mạc hay là , đều như nghe?

      Lúc này nàng hồn nhiên quên mất, tệ, hai người kia đều kiêu ngạo, nhưng nàng là thân phận gì? Chỉ là đứa con riêng mà các đại gia tộc tiện tay bồi dưỡng thành "kỹ thiếp", như vậy nàng làm sao xứng có tâm nguyện gì? Lời giống vậy, nếu là đường đường công chúa hoặc đích nữ Trương thị ra, có lẽ có thể làm cho nam nhân suy nghĩ chút.

      Mắt mở to nhìn Quảng Lăng vương, xuyên qua màn che mơ hồ, nhìn người tuấn mỹ đến khiến người đời chỉ có thể ngước nhìn, Trương Khởi lắp bắp : "Ta... ta có đẹp như thế."

      Nàng dù tuyệt sắc, cũng có mỹ đến khiến Quảng Lăng Vương vì nàng như thế!

      có!

      Nghe ý của nàng, hai đại hán áo đen đứng ở cách đó xa đồng thời nhếch miệng cười tiếng, nếu phải cố nén, chỉ sợ bọn họ cười to lên.

      Quảng Lăng vương cũng cười.

      Thân thể hơi nghiêng, mặt xề gần mặt của Trương Khởi, hơi thở thở ra nhàng vỗ đến mặt Trương Khởi, làm cho nàng trong nháy mắt cứng ngắc như sắt tiếng cười của truyền đến, " tệ, ngươi có đẹp đến khiến ta để y. . . . Chỉ là ta thích ánh mắt của ngươi, nó rất sạch ." Lúc nhìn về phía rất sạch , là người duy nhất trong tất cả tiểu tử.

      Theo tuổi tác của tăng lên, thanh bức bách lấy vợ cưới vợ bé càng ngày càng nhiều. Ai cũng muốn nhét mấy nữ tử vào viện của , thực là đẩy đến phiền. Đáng hận nhất chính là, chỉ cần nổi giận với mấy kẻ si mê kia, vừa mới chuyển lưng, đầy đường đều đồn đãi thích nam nhân.

      Bên cạnh , cũng cần có nữ nhân.

      Còn nữa, thích Tiêu Mạc như vậy, đùa giỡn dọa , cho là dễ bắt nạt?

      Lúc này Trương Khởi hoàn toàn hiểu ý tứ của .

      Mặt nàng trắng bệch, muốn gì, nhưng đầu lưỡi cứng lại.

      Quảng Lăng vương đứng thẳng người, rũ xuống hai mắt, ngón tay thon dài vuốt cây kiếm sáng loáng, chút để ý : "Hai năm này, ngươi cần e sợ như thế."

      lát sau, Trương Khởi mới hiểu được ý tứ của .

      , mình còn chưa lớn lên, tại động nàng?

      ra là muốn nàng, phải đùa giỡn!

      Lần này, Trương Khởi thực là mặt trắng như tờ giấy!

      Nàng nhìn chằm chằm, muốn cái gì, đôi môi động động, nhưng lời gì cũng ra. Cũng biết trải qua bao lâu, Trương Khởi gấp đến độ lưng cũng rỉ ra mồ hôi, đột nhiên miệng hơi mở, oa tiếng khóc lên.Chương 42: thu thập chút

      Trương Khởi có khuôn mặt bé mắt to, da thịt trắng mịn tương đối động lòng người, vừa khóc, lông mi dài dính từng giọt nước mắt lớn, giọt giọt lăn xuống theo khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu lên đủ màu, là đẹp mắt.

      Vì nhìn càng thêm ràng, Quảng Lăng vương thậm chí vươn tay, giúp nàng phất tóc mái lên!

      Chống lại ánh mắt của , Trương Khởi khóc nổi nữa.

      Nàng nháy nháy mắt, từ từ ngừng khóc thút thít, giọng thút thít .

      " khóc?"

      Trương Khởi nghẹn ngào gật đầu cái.

      "Rất tốt" Quảng Lăng vương : "Ta thích tử thích khóc."

      ?

      Trương Khởi trợn to mắt.

      Thấy cặp mắt sáng của nàng, Quảng Lăng vương lại có chút buồn cười, lạnh lùng : "Đặc biệt là người giả khóc, ta vừa thấy, liền muốn kiếm chém giết!"

      Ánh sáng trong mắt Trương Khởi biến mất.

      Khóe miệng Quảng Lăng vương nhếch nhếch, lau mặt của nàng, "Trở về phủ rồi thu thập bọc quần áo, đến lúc đó có thời gian chờ ngươi."

      Hai mắt Trương Khởi trừng tròn xoe!

      Môi của nàng run rẩy, lại run rẩy, rốt cuộc vô lực : "Nhưng, nhưng, ta muốn."

      "Ta , ánh mắt của ngươi rất sạch . Hơn nữa dung nhan của ngươi tệ, đến nỗi khiến ta nhìn mà phiền. Cho nên, ngươi muốn cũng phải muốn." Lưu loát ràng bỏ lại những lời này, Quảng Lăng vương từ trong lòng móc ra đĩnh vàng ném cho nàng, "Trở về chuẩn bị, nên chuẩn bị nhiều chút."

      Dứt lời, thản nhiên xoay người, mang theo hai đại hán áo đen lên xe ngựa.

      Cho đến xe ngựa của hồi, Trương Khởi mới khẽ gọi tiếng. Đảo mắt, nàng liền nhắm chặt miệng.

      Trong truyền thuyết, ràng là người khoan hậu đại độ, người như vậy, cũng thích làm người khác khó chịu, thế nào thực tế căn bản phải như thế?

      Nàng cũng suy nghĩ, Quảng Lăng vương khoan hậu rộng lượng, là đối với thuộc hạ của . Nàng là cái gì? Dưới trời trong mắt của nam nhân, tiểu tử thân phận như nàng, cáu kỉnh là thường, gì tâm nguyện cũng là tiểu tử thích nằm mơ. Dù sao phải cho người thấp kém này, cũng là cho người thấp kém kia, mình nhặt , chờ sống phú quý nàng biết cảm kích may mắn.

      Trương Khởi ngơ ngác đứng, hồi lâu mới quay đầu.

      Vừa quay đầu, nàng nhìn thấy Tiêu Mạc đứng ở ngoài 20 bước, lạnh lùng nhìn nàng.

      Tiêu Mạc? đến đây lúc nào?

      Thấy Trương Khởi rốt cuộc chú ý tới mình rồi, Tiêu Mạc sải bước về phía nàng.

      Nhìn chòng chọc nàng hồi, quay đầu nhìn về phía xe ngựa xa xa của Quảng Lăng vương.

      Quay đầu lại, Tiêu Mạc nhìn Trương Khởi cúi đầu khổ nghiêm mặt, tóc mái sớm bị nàng chải xuống, thanh chậm lại, : "Lấy ra?"

      "Hả? Cái gì?"

      "Vàng." Vàng? Vàng Quảng Lăng vương cho? Tay Trương Khởi run lên cái, hồi lâu mới cắn răng, đưa vàng tới trong tay Tiêu Mạc.

      Vừa đưa vàng ra, nàng liền cười đến cặp mắt cong như trăng khuyết, vui sướng hướng về phía Tiêu Mạc : "A Mạc, vàng này có thể mua vào số ruộng tốt ? Huynh giúp ta mua thêm nữa có được hay ?"

      Đầu óc đổi rất mau!

      Tiêu Mạc nhìn chằm chằm nàng, thanh thấp mà chìm, "Ngươi muốn nhiều ruộng tốt vậy làm gì? Chẳng lẽ còn sợ có cơm ăn?" thu vàng vào trong lòng, lấy ra bao vải dầu.

      Đưa bao vải dầu Trương Khởi vô cùng quen thuộc cho nàng, Tiêu Mạc : "Ngươi đừng nghĩ đến vàng nữa, nhận lấy cái này ."

      Trương Khởi nhận lấy.

      Nàng cần nhìn, cũng biết trong bao vải dầu để khế ước mua bán nhà.

      Nàng vừa mới tặng nó cho Tiêu Mạc, nào ngờ, lại tặng nó tới trong tay nàng lần nữa.

      Trương Khởi cúi đầu nhìn nó.

      Nàng muốn tốn hơi thừa lời, muốn ném nó về mặt Tiêu Mạc, muốn. . . . Nhưng nàng muốn làm gì cả.

      Có ích lợi gì? Nàng lời cứng rắn nhất, cũng có ai nghe vào tai, chí hướng của nàng thành vĩ đại nhất, cũng bị nhân xem là chuyện cười. Cũng thế, những ca kỹ nghênh tới đưa , những kỹ thiếp sống chết trằn trọc, làm sao có thể có nam nhân nguyện ý nghe họ tâm tư của mình?

      Tựa như 〈 mỹ nhân phú 〉 này, chỉ cần viết trang phục dung mạo của mỹ nhân rất động lòng người là được rồi, đâu để ý dưới nụ cười của mỹ nhân là lệ hay hận?

      Trương Khởi khép mắt, thu khế ước mua bán nhà vào trong lòng.

      Cũng tốt, chính nàng có biện pháp phản kháng Quảng Lăng vương rồi, xem Tiêu Mạc có biện pháp tốt gì.

      Thấy nàng thu hồi, Tiêu Mạc rốt cuộc cũng nở nụ cười, sờ sờ gương mặt của nàng, trầm giọng : "Giấu mình kỹ hơn, thể lại có lần tiếp theo." tới chỗ này, thâm sâu ngưng mắt nhìn Trương Khởi, từ đối thoại lúc nãy của nàng và Quảng Lăng vương có thể xem ra, tiểu tử này, dấu rất nhiều việc.

      , mặt của nàng, thể để cho người khác thấy được, rảnh lần lại lần ứng đối phiền phức nàng trêu ra?

      Trương Khởi cúi mắt, vô tâm đáp lại. Nàng xoay người liền muốn leo lên xe ngựa.

      Tiêu Mạc nhìn sang mành xe kia, ngoắc ngoắc Tiêu Lộ nơi xa.

      Tiêu Lộ chạy đến rồi, Tiêu Mạ liền chỉ màn xe, : "Lập tức bảo người ta làm màn xe giống thế đưa tới."

      Tiêu Lộ vừa nhìn, vẻ mặt liền đau khổ : "Lang quân, sợ là thể nhanh như vậy." Muốn ở trước khi Trương Cẩm phát , sợ là thể.

      Tiêu Mạc ừ tiếng, : "Chậm cũng sao."

      "Vâng"

      Tiêu Lộ rồi, Tiêu Mạc thả lỏng hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn núi xanh phía xa, lên tiếng.

      Trương Khởi chân tay co cóng đứng ở sau lưng , cũng dám lên tiếng.

      Qua hồi lâu, Tiêu Mạc trầm giọng : "Quảng Lăng Vương Cương mới gì với muội?"

      "À? Quảng Lăng vương? Ngài ấy cho ta vàng, còn muốn ta chuẩn bị chút."

      Nghe thanh thanh thúy nho của nàng, Tiêu Mạc xoay đầu lại.

      nhìn chằm chằm nàng, hỏi "Muội và làm sao quen biết?" Sao lại chú ý nàng như thế?

      Trương Khởi nắm chặt mười ngón tay, giọng : "Chính là ngày trong phủ lang quân có tiệc, ta ở bên đường rửa mặt, bị ngài ấy thấy được. Ngài ấy , ánh mắt ta rất sạch , khi nhìn ngài ấy có ý xấu, ngài ấy thích."

      Theo vẻ đẹp của Quảng Lăng vương, lý do này cũng có thể.

      Mặt Tiêu Mạc trầm hơn rồi.

      hồi lâu, mới : "Sau khi trở về an phận chút, chuyện này ta xử lý."

      Trương Khởi có lên tiếng, thấy nhìn mình chằm chằm, nàng mới : "A Khởi vẫn thích câu thơ kia."

      Chính là cái câu "Thà làm vịt trời hoang dã cùng bay, muốn làm hạc cách biệt trong mây" sao? Tiêu Mạc nhìn chăm chú về phía nàng.

      từ từ : "Đó là chuyện thể nào, ngươi cần thích."

      Mặt Trương Khởi trắng bệch, nàng rốt cuộc ngậm chặt miệng.

      Nếu lời vô dụng, vậy chỉ dùng hành động thôi.

      Lúc này, phía sau truyền đến hồi tiếng líu ríu.

      Chúng lang quân tử trở lại.

      Trương Khởi vội vàng khẽ chào Tiêu Mạc, "A Khởi cáo lui." Dứt lời, nàng nhanh như mèo, mấy cái lắc mình liền núp ở sau chiếc xe ngựa.

      Thấy nàng lén lén lút lút, mắt to nhìn mình còn nháy nháy xin, trong bụng Tiêu Mạc vẫn còn uất ức liền mềm nhũn.

      khẽ gật đầu với nàng, quay đầu lại, mặt tao nhã tuấn tú, lộ ra nụ cười làm người ta thấy như gió xuân thổi tới, ra nghênh đón.

      bao lâu, tiếng kêu sợ hãi làm cho Trương Khởi run rẩy, "Này, mành xe bị gì ——"

      Tiếp, tiếng thán phục của lang quân cũng truyền tới, "Đây ràng là bị vũ khí bén cắt! Chẳng lẽ có đạo phỉ theo dõi?" Lời vừa ra này, mọi nơi ong ong. Hai hầu của Trương Cẩm vội vàng leo lên, bao lâu, tỳ nữ ở bên trong : "Cái gì cũng còn đây."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương43: Bán đất

      Tiếng bàn tán lại càng lao xao, trí tưởng tượng của mọi người cũng càng lúc càng phong phú. Trương Khởi thấy mọi người đến cũng đông đủ lén lút chuồn êm lẻn vào trong đám người.

      lát sau, Tiêu Mạc : " nên nán lại đây lâu nữa, nếu mọi người đến đông đủ thôi." Lên tiếng nhắc nhở mọi người, nơi đây có thể có đạo tặc nên rời sớm tốt hơn.

      Mọi người vội vàng lên xe ngựa, Trương Khởi cũng thuận thế vào xe ngựa của mình.

      Trương Cẩm vừa mới ngồi xuống, liền thấy Trương Khởi lên xe ngựa bên cạnh. Nàng trừng Trương Khởi, định lên cơn thấy xe ngựa của Tiêu Mạc, cuối cùng cất giọng mềm nhũn, "Vừa nãy muội đâu?"

      ra Trương Cẩm vẫn chú ý tới mình.

      Trương Khởi biết, Trương Cẩm vẫn luôn chú ý tới Tiêu Mạc thế nên mới phát Trương Khởi biến đâu mất.

      Trương Khởi khẽ : "Muội, muội nhà cầu, tới lui lạc mất phương hướng." Thấy mặt Trương Cẩm lạnh tanh nàng gấp đến độ cắn phải đầu lưỡi, "Tỷ tỷ đừng giận, muội , muội . Là muội chưa từng thấy cảnh tượng bên ngoài, nhất thời ham chơi mà lạc mất phương hướng."

      Nàng vừa thế, Trương Cẩm liền tin ngay. Trương Cẩm trừng mắt với nàng khẽ quát: "Đúng là đứa chưa từng thấy việc đời mà!"

      cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, nàng vội vàng quay đầu lại.

      Người nhìn nàng chính là Tiêu Mạc. Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Mạc dịu dàng cười với Trương Cẩm. Nụ cười này bỗng như nước đá giữa ngày hè, Trương Cẩm lạnh toát cả người, chuyến du ngoạn bị vẻ tĩnh lặng lạnh nhạt của làm cho tiêu tan còn dấu vết.

      Chuyến chơi xuân này vốn do Tiêu Mạc đề xướng. Lúc ấy Trương Cẩm còn tưởng mình và ái lang có thể vui vẻ bên nhau nửa ngày.

      Có được nụ cười của Tiêu Mạc, tâm tình Trương Cẩm ràng tốt hẳn lên, còn nhướng mày trợn mắt với Trương Khởi nữa.

      Trương Khởi thấy vậy, khỏi nghĩ tới: Chẳng lẽ đại phu nhân đồng ý cho Tiêu Mạc và Trương thị tử thân cận rồi ư?

      Vừa nghĩ như thế, nàng sợ hết hồn, hai tay siết chặt khăn tay. Trương Khởi thầm nghĩ: Nếu đại phu nhân gở bỏ lệnh cấm, chuyện của Quảng Lăng vương cũng được giải quyết xong, còn mình bị chiếc xe ngựa khác đưa vào Tiêu phủ.

      được, thể như vậy!

      Nàng cắn môi, suy nghĩ: Cảm giác bị động như vậy đáng ghét!

      Nghĩ tới đây, cảm nhận được có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Trương Khởi vừa ngẩng đầu lên trông thấy Trương Hiên dịu dàng cười gật đầu với nàng.

      Là Cửu huynh.

      Trước mặt , Trương Khởi vẫn luôn thoải mái vì thế nàng cười lại với .

      Xe ngựa nhanh chóng trở về Trương phủ.

      Vừa xuống xe, Trương Khởi bỗng cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Trở về phòng, nàng kiệt sức nằm ỳ lên giường. Nếu phải vì thân phận, nàng có tư cách tắm rửa tùy thích, nàng muốn ngâm mình trong nước để được tĩnh táo lại.

      Nghiêng đầu, nhìn bầu trời bao la ngoài cánh cửa sổ buông rèm, Trương Khởi thầm nghĩ: Chỉ có thể đợi!

      Đúng vậy, chỉ có thể đợi, cho dù là quyết định của Quảng Lăng vương hay hành động của Tiêu Mạc, nàng chỉ có thể bị động chấp nhận.

      Có lẽ, trong mắt vài người, có thể được hai nam nhân ưu tú như vậy xin lấy, nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Nhưng Trương Khởi rất hiểu, họ xin lấy mình cũng chẳng khác gì xin món đồ có hứng thú, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.

      Trong trí nhớ, nàng cũng phải là đồ chơi, đời này, nàng lại càng thể là đồ chơi!

      Nghĩ đến mỏi mệt, Trương Khởi nhắm nghiền hai mắt.

      Cho đến khi tiếng cười của A Lục bất chợt vang lên Trương Khởi mới ngồi dậy. Nàng lấy từ trong ngực ra khế ước mua bán nhà Tiêu Mạc đưa cho các nàng, cắn răng, cúi rạp mặt đất moi ra khế ước mua bán nhà khế lúc trước, sau đó để chung chỗ.

      Căn nhà này coi như là món lời của mình!

      Chớp mắt hết ngày.

      Trương Khởi trải qua ngày này vô cùng bình tĩnh.

      Rạng sáng hôm sau, Trương Khởi tìm Trương Hiên vẫn luôn đọc sách đình đài, ở cùng với sau khi học xong bài thơ Trương Khởi ấm ức rũ mắt xuống.

      Trương Hiên nhìn nàng ân cần hỏi: "A Khởi khó chịu à?"

      Trương Khởi lắc đầu, khẽ : " phải." Nàng chớp đôi mắt to, suy nghĩ chút, ngập ngừng : "Muội có chuyện gạt Cửu huynh." Nàng nhìn lại hỏi, "Cửu huynh, huynh có trách muội ?"

      Trương Hiên thấy vẻ mặt đáng thương dễ mến của nàng, đành lòng vươn tay xoa tóc nàng dịu dàng : "Sao Cửu huynh có thể trách muội được?"

      Trương Khởi cười rạng rỡ : " ư, Cửu huynh trách muội sao?" Nàng nhìn , khẽ khàng cất lời: "Lần trước, muội thêu bức tranh gửi bán ở ngoài, kết quả bệ hạ thấy được, cho muội tám mươi lượng vàng....."

      Trương Hiên dám tin, kinh ngạc : " ?"

      Nhìn vẻ mặt thành hề có vẻ giả bộ của Trương Khởi, đứng lên chắp hai tay : "Đương kim bệ hạ có thành tựu sâu đậm về thơ họa, tranh thêu của A Khởi thậm chí ngay cả bệ hạ cũng thích ư? Như vậy đúng là quá tốt rồi."

      Trương Khởi được khen đỏ mặt, nàng lấy cái khăn tay từ trong ngực ra, nhìn Trương Hiên qua hàng mi rũ thấp, vừa vui mừng vừa e lệ : "Giống hệt như cái này!"

      Trương Hiên vươn tay nhận lấy.

      Mở khăn tay ra, ngẩn người. chợt thở dài, : "A Khởi vô cùng thông tuệ!" Bỗng chốc, nghĩ đến thông minh của nàng khi học thơ văn, cũng thấy kỳ quái.

      Trương Khởi cẩn thận lấy bọc giấy dầu ra, vừa nhìn thoáng qua hề gây chú ý, nàng cắn môi : "Trong này có hai khế ước mua bán nhà và vài khế đất là dùng số vàng kia để đổi lấy. A Khởi muốn cầu xin Cửu huynh bán giùm muội."

      Nàng cúi đầu, tay trái siết siết vạt áo, lẩm bẩm: "Muội vẫn luôn nghĩ, nếu có ngày được gả , những thứ này còn có thể dùng làm của hồi môn…..Bây giờ A Khởi hiểu, tấm thân này vốn chỉ là bèo trôi, chừng ngày nào đó trôi dạt tới nơi chân trời. Nên giữ ít tiền bạc bên người vẫn hơn."

      Giọng nàng yếu ớt len lỏi trong gió xuân, thân thể bé của nàng chống được cơn lạnh mà khẽ run.

      Dù Trương Hiên quen thuộc, dù vẫn luôn quan niệm rằng thứ nữ địa vị thấp kém bị lấy làm thiếp là chuyện vô cùng bình thường. Lúc bây giờ lại thấy hơi thương tiếc.

      nhìn Trương Khởi, dường như bây giờ mới phát nàng vẫn là người còn sống sờ sờ, cũng sợ chết sợ đơn, sợ bị ức hiếp.

      Trương Hiên yên lặng nhận lấy bao giấy dầu từ tay nàng.

      vừa mới nhận lấy, liền thấy Trương Khởi vẫn nhìn chằm chằm vào bao giấy, khuôn mặt nhắn đó, ngoài niềm hy vọng còn có nỗi lo lắng, sợ hãi, thậm chí cả vẻ ngờ vực......Cứ như vật trong tay tất cả là điểm tựa của cả đời nàng, là nguồn gốc cho tồn tại của bản thân. có chúng, nàng trắng tay!

      Trương Hiên chợt cảm thấy chua xót.

      cất bao giấy dầu vào trong ngực, vươn tay vỗ về mặt nàng cúi đầu : "Muội yên tâm, huynh trưởng giải quyết ổn thỏa."

      Trong chốc lát, lại ân cần hỏi han: "Đổi lấy tiền bạc có được ?"

      Trương Khởi lắc đầu, nàng khẽ : "A Khởi nghe người ta , lúc những kỹ thiếp cơ thị ở những phủ lớn rời khỏi hoặc vào bước vào cửa, có vài người bị nô bộc soát người."

      Trương Hiên nhướng mày, suy nghĩ lúc rồi : "Vậy đổi hết thành vàng sao? Vàng dễ giấu hơn."

      Trương Khởi gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhắn trắng noãn vừa đáng vừa đáng thương, "Vâng, vâng, đa tạ Cửu huynh."

      Trương Hiên lúc này cũng quyết định, sau khi đổi thành vàng thêm vào chút ít. Rồi là bán với giá cao.

      vươn tay nhéo khuôn mặt non nớt của Trương Khởi, cười : " cần cám ơn." Dừng chút, : "Sau này muội để ý người nào, nhớ bảo Cửu huynh xem trước. đến nỗi rơi vào tay những kẻ hoang dâm cợt nhả."

      Như vậy có ích gì? Tiêu Mạc là kẻ hoang dâm sao? Quảng Lăng vương lại càng phải như vậy. Mấu chốt là nàng muốn gả cho bất kỳ ai với thân phận ký thiếp hoặc thiếp thị.

      Dĩ nhiên, Trương Khởi chuyện này. Nàng nghịch ngợm cúi chào Trương Hiên, cười hì hì : "A Khởi đa tạ Cửu huynh."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương44: Va chạm

      Trương Khởi nghĩ ngợi: Chờ đến khi vàng tới tay, cuối cùng theo Quảng Lăng vương vẫn có tiền bạc dắt túi. Trương Khởi liếc mắt thấy tỳ nữ vội tới phía Trương Hiên, nàng vội vàng cúi chào : "Cửu huynh, A Khởi phải rồi."

      Trương Hiên gật đầu, nàng thuận tay vuốt tóc trước trán xuống.

      sau tỳ nữ kia là thiếu niên, thiếu niên sải chân bước tới, từ xa thấy Trương Hiên liền: "Trương Cửu, cái tên tiểu tử này về lâu vậy mà sao tới tìm ta?"

      sải bước vọt tới trước mặt Trương Hiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy Trương Khởi ở phía xa chừng năm bước, nén được ồ lên tiếng.

      Trương Hiên hỏi: "Huynh ồ cái gì?"

      Thiếu niên cau mày, : "Hình như thấy bóng lưng này ở đâu rồi phải." quay về phía Trương Hiên, ngước đôi mắt trông mong lên hỏi thăm: "Nàng ta là ai?"

      Trương Hiên thở dài, : "Là muội muội của ta." Thấy thiếu niên trợn mắt nhìn mình, bộ dạng được, bất đắc dĩ : "Phụ thân ta quen mẫu thân muội muội ở ngoài, trước đó lâu mới đón về từ nhà ngoại tổ." tới đây, nhìn thiếu niên đó, "Trần Ấp, huynh gặp A Khởi rồi sao?"

      Trần Ấp nhất thời nghĩ ra, cau mày vắt óc nghĩ, Trương Hiên chợt nghĩ thầm: A Khởi lo lắng cho tương lai của mình, nếu có thể gả cho Trần Ấp, cũng có thể giúp muội muội bớt phiền não.

      Mặc dù Trần Ấp là tôn thất hoàng tộc, nhưng từ mất cha, gia cảnh cũng chỉ được coi là giàu có. Hơn nữa phẩm chất của người nhà đều đơn giản, phụ thân cũng có thiếp thất thông phòng, mẫu thân cũng quản giáo rất nghiêm khắc, Trần Ấp chưa bao giờ thân mật với nữ nhân. Nếu hứa gả A Khởi cho , dù thể là chánh thê cũng có thể có nơi gởi gắm.

      Trần Ấp có vẻ non nớt thực ra cũng mười bảy rồi, nghe mẫu thân cũng thúc giục gay gắt. Phen này chắc ngấm ngầm đối chọi nhau suốt.

      Nghĩ tới đây, Trương Hiên gọi: "A Khởi, quay lại đây."

      Trương Khởi mới rời được mấy bước nghe thấy huynh trưởng gọi to phía sau. Nàng ngơ ngác xoay người lại.

      Trương Hiên vẫy tay với nàng, "Lại đây."

      "Dạ."

      Trương Khởi đáp tiếng, bước tới.

      Trương Khởi càng bước lại gần, biểu tình của Trần Ấp càng thất vọng. Trương Hiên thấy buồn cười, Trương Khởi vừa mới bước tới trước mặt, ra lệnh: "A Khởi, vị này là Trần thế huynh, giới thiệu cho hai người với nhau."

      Trương Khởi xoay người, nhàng chào Trần Ấp tiếng, kêu: "Trần thế huynh."

      Trần Ấp vội vàng thi lễ, lúc này Trương Hiên đứng cạnh Trương Khởi vươn tay hất mái tóc của Trương Khởi lên.

      Hất mái tóc của nàng lên, để lộ vầng trán trắng nõn, Trương Hiên quay đầu nhìn Trần Ấp ngây người, thở dài : "Muội muội ta sợ nương tựa nhầm người cho nên hay dùng cách này để che khuôn mặt."

      Dứt lời, lại vuốt tóc mái Trương Khởi xuống, với Trương Khởi xấu hổ đỏ mặt tay chân luống cuống: "Được rồi, thời gian còn sớm nữa, muội tới học đường ."

      "Dạ."

      Trương Khởi vừa xoay người, Trần Ấp tóm lấy tay áo Trương Hiên, hai mắt sáng lên, vội : "A Hiên, hôm nay ta mới biết cái gì gọi là trăng sáng cao vời vợi."

      Trương Khởi mười ba tuổi dáng người xinh xắn lanh lợi, thân hình nhắn mềm mại còn có vẻ thông tuệ, cũng là hình mẫu tử mà người phía nam thích nhất.

      ngẩn ngơ thất thiểu nhìn Trương Khởi xa, khẽ ngâm bài thơ: "Ánh dương ảm đạm, gió thổi hiu hiu, có mỹ nhân, mặt tựa áng mây, rọi sáng bốn phương."

      Trương Hiên cười.

      Hắc khoác tay lên vai Trần Ấp, ghé sát vào khẽ : " chỉ như vậy, A Ấp, muội muội ta thông tuệ hiếm có. Nếu phải xuất thân cao, đệ nhất tài nữ của Kiến Khang cũng tới lượt Vương thị A Nguyên." Lại nhìn Trần Ấp, nghiêm túc : "Nếu Trần Ấp muốn cầu hôn, ta có thể giúp tay."

      Lời này vô cùng ràng.

      Trần Ấp nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ lúc, quay đầu với Trương Hiên: "Ta phải về hỏi ý mẫu thân."

      "Được."

      ***

      Từ biệt Trương Hiên, Trương Khởi vẫn cúi đầu vội vàng tới học đường.

      Vừa , nàng vừa nhớ tới biểu tình vừa nãy của Trương Hiên đối với Trần Ấp kia. Bằng thông tuệ của nàng, tất nhiên có thể đoán được, Trương Hiên muốn hứa gả mình cho thiếu niên kia.

      Chẳng qua thiếu niên kia giao hảo với Trương Hiên, có thể ra vào Trương trạch tự nhiên, e rằng cũng có thân phận. Người như vậy sao có thể đồng ý lấy nàng làm vợ? Thôi kệ, làm thê tử của có sao? Nam nhân đời này có ai đáng tin đâu!

      Trương Khởi lắc đầu.

      Nàng vội vã chạy về học đường, lại có tâm nên chú ý.

      Cho đến khi liếc mắt thấy hai bóng người phía trước, Trương Khởi mới ngẩng đầu lên. ra là tỳ nữ đỡ phụ nhân quần áo mộc mạc bước tới. Lúc này, hai người chỉ cách nàng có năm bước.

      Con đường hẹp trong rừng chỉ có thể cho hai người cùng , Trương Khởi dừng bước tránh sang bên nhường đường.

      Hai chủ tớ tiếp tục bước tiếp, khi lướt qua chỗ Trương Khởi, phụ nhân kia chợt trượt chân ngã uỵch xuống. Trương Khởi còn chưa kịp có phản ứng, hai tay nàng ta ôm lấy bụng mặt trắng bệch lớn tiếng rên rỉ.

      Theo tiếng rên của phụ nhân, dưới váy của bà ta có dòng máu đáng ngờ dần dần rỉ ra, từ từ chảy xuống cỏ!

      Tỳ nữ kinh hãi hét lên tiếng, vội kêu: "Người đâu? Người đâu? Nữ lang, nữ lang, người làm sao vậy?"

      Tỳ nữ cất tiếng the thé mà vang dội, trong tiếng bước chân rối loạn, nàng ta chợt đưa tay kéo lấy Trương Khởi định rời khỏi chốn hỗn loạn này, quát lên ầm ĩ: "Ngươi đụng phải nữ lang nhà ta mà còn muốn bỏ trốn ư?"

      Cái gì?

      Trương Khởi ngẩng phắt đầu lên!

      Trong đám người rối rít chạy tới, ngón tay tỳ nữ chỉ thẳng vào chóp mũi Trương Khởi, cất giọng the thé: "Chính là ta, chính ta đụng ngã nữ lang!"

      Trong tiếng thét chanh chua của tỳ nữ, có mấy người nhào tới bên người thiếu phụ, bà tử thấy vạt váy nhuộm đỏ của bà sắc mặt trắng nhợt, thét to: "Trời ạ! Hài nhi của nữ lang....."

      Lời của bà tử thức tỉnh mọi người, năm sáu ánh mắt đồng loạt liếc xuống. Vừa nhìn, sắc mặt mọi người liền biến đổi. Khi nhìn lại Trương Khởi, ánh mắt tràn ngập vẻ chỉ trích và tức giận!

      Bà tử nức nỡ lay lay lay thiếu phụ gần như bất tỉnh, lo lắng hỏi: "Nữ lang, người làm sao vậy?"

      Thiếu phụ vươn bàn tay yếu ớt, chỉ thẳng vào Trương Khởi, nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi!

      Trương Khởi lùi về sau bước!

      Mà lúc này, Trương Hiên và Trần Ấp thấy động tĩnh cũng chạy tới. Đúng lúc nhìn thấy thiếu phụ kia chỉ tay vào Trương Khởi.

      Khi Trương Hiên nhướng mày ân cần nhìn Trương Khởi, Trần Ấp tiến lên bước hỏi mọi người: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tỳ nữ đó miệng lưỡi lưu loát, nàng ta tay chỉ vào Trương Khởi, cất giọng the thé : "Nô tỳ dìu nữ lang tản bộ, đột nhiên tử này vội vàng chạy đến, để ý tới ai đụng phải nữ lang." tới đây, nước mắt nàng ta rơi như mưa, cắn tay áo khóc thút thít, : "Chủ tử đáng thương của nô tỳ....."

      Trần Ấp vội quay đầu lại.

      liếc nhìn Trương Khởi. Thấy Trương Khởi vẫn lạnh mặt nhìn cặp chủ tớ, vẻ mặt hề áy náy, chợt nhướng mày.

      Trương Khởi nhìn . Thậm chí cả Trương Hiên cũng có tâm trạng mà để ý đến . Trần Ấp lắc đầu, chắp tay với Trương Hiên, thở dài : "Thế huynh, A Ấp xin được cáo lui trước."

      Trương Hiên gật đầu.

      Trần Ấp sải bước rời .

      Chuyện diễn ra vô cùng đột ngột, từ đầu đến cuối Trương Khởi cũng có cơ hội lên tiếng! Mỗi lần nàng vừa há miệng định lên tiếng tỳ nữ nọ lại khóc thét chói tai.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương45: Ma xui quỷ khiến

      Khi tỳ nữ kia khóc lóc chỉ trích Trương Khởi lỗ mãng, Trương Khởi đột nhiên cất lên giọng thanh thúy mà vang dội của mình: "Yên lặng !"

      Lời này khiến đám người huyên náo cũng im bặt, tỳ nữ đó cũng ngừng gào thét.

      Trương Khởi bước tới chỗ thiếu phụ kia.

      Thấy nàng tiến tới, tỳ nữ này sải bước che trước mặt chủ tử, cất giọng the thé hỏi: "Ngươi còn muốn làm gì?"

      Trương Khởi dừng bước, nàng dịch về phía Trương Hiên ở bên cạnh cúi chào , giọng thánh thót : "Xin Cửu huynh phân xử, phái hai người khác tới xem." Nàng chỉ vào bụng thiếu phụ kia , "A Khởi nghi ngờ nàng ta mang thai giả!"

      Nàng vừa cất lời, tỳ nữ kia hét lớn, "Cái gì?" Nàng ta vươn người nhào tới chỗ Trương Khởi, móng tay bén nhọn quào vào mặt nàng.

      Trương Khởi vội lùi lại trốn sau lưng Trương Hiên, cất tiếng véo von: "Trong bụng nữ lang nhà ngươi, nếu giấu túi máu chính là thuốc nhuộm!"

      Những lời này chẳng những vang dội, mà còn vô cùng quyết đoán!

      Mọi người đồng loạt nhìn về phía thiếu phụ kia.

      Tĩnh lặng như tờ.

      Trương Hiên tiến lên bước, nhướng mày liếc nhìn hai chủ tớ tái mặt, quay đầu quát hai tỳ nữ bên người: "Các ngươi lên kiểm tra xem."

      Dứt lời, đưa lưng về phía thiếu phụ sải bước rời .

      Khi Trương Hiên tránh sang bên, mọi người lại bắt đầu bàn tán. Mà hai tỳ nữ của Trương Hiên cất bước tới chỗ hai chủ tớ kia.

      Các nàng càng đến gần, sắc mặt của hai chủ tớ lại càng trắng bệch. Cuối cùng thiếu phụ kia chợt hét lớn rồi lăn ra ngất.

      Thấy nữ lang nhà mình té xỉu, tỳ nữ nọ cũng chống đỡ nổi nữa, nàng ta ngã bịch xuống mặt trắng bệch khóc thút thít: ", ..."

      Tới lúc này, sao mọi người có thể hiểu? bà tử tiến lên trước nhìn chằm chằm vào tỳ nữ nọ, chỉ tay vào nàng quát lên: "Tiện tỳ đáng chết! Chuyện như vậy mà ngươi cũng dám vu khống bậy bạ? Ngươi to gan!"

      Lúc này tỳ nữ cảm thấy hết hy vọng, bò tới chỗ bà tử, ôm chân bà khóc ròng : "Bà bà, tôi sai rồi, tôi sai rồi."

      Trong tiếng nghẹn gào, lời ra lệnh của Trương Hiên truyền đến từ đằng xa, "Ở đây khóc lóc làm gì? biết xấu hổ, lôi xuống!"

      Sau đó, lại ra lệnh: "A Khởi, muội tới đây."

      "Dạ."

      Trương Khởi thoáng nhìn hai chủ tớ chật vật rời , nhón bước về phía Trương Hiên.

      Trương Hiên vươn tay vuốt ve mặt nàng, vui vẻ : "A Khởi nhà ta quả nhiên là người thông tuệ." tò mò hỏi: "Làm sao muội biết nàng ta mang thai giả?"

      Trương Khởi nhu thuận : "Muội chưa đụng trúng nàng ta mà nàng ta ngã xuống rồi. Sau đó hai chủ tớ còn trăm miệng lời chỉ trích muội. Lúc ấy A Khởi liền nghĩ họ muốn vu oan cho muội, tất nhiên phụ nhân kia giả vờ ngã. Rồi A Khởi lại nghĩ, nàng ta giả vờ ngã, như vậy máu cháy ra cũng phải là ." tới đây, nàng vẫn phải cảm tạ Tiêu Mạc. Nếu phải hôm đó dùng thuốc nhuộm giả làm máu mũi trêu mình, nàng cũng có phản ứng mau lẹ như vậy.

      Trương Hiên thở dài, : "A Khởi rất thông tuệ!" Lần đầu tiên biết, phụ nhân trong nhà cũng có nhiều thủ đoạn như vậy. A Khởi lại là tiểu tử hồn nhiên biết điều, thế mà vẫn có người cố ý hãm hại nàng!

      Thở dài lúc, lại lắc đầu liên tục.

      Nhận được hai tiếng tán dương liên tiếp, nhưng Trương Khởi hề vui vẻ.

      Mấy tháng qua, tất cả mọi người đều ngó lơ nàng, khinh thường nàng, đặc biệt là Trương Tiêu thị, nhận định cần để ý đến nàng.

      Nhưng chuyện này lại dần dần đẩy nàng vào ánh mắt của đám người Trương Tiêu thị!

      Sau khi cáo từ Trương Hiên, Trương Khởi về phía học đường.

      lâu sau khi môn học đầu kết thúc, tiếng xôn xao vang lên bên cạnh, kèm theo tiếng xôn xao, còn có ánh mắt soi mói thỉnh thoảng liếc tới của đám tử.

      Trong tiếng bàn tán xôn xao, môn học thứ hai đến.

      Đây là môn thêu thùa mà Trương Khởi rất thích.

      Nhưng bây giờ nàng nghe nổi dù chỉ chữ. Lãng vãng bên tai nàng là tiếng thào to của đám tử.

      "Đúng là nhìn ra."

      "Phản ứng nhanh nhẹn."

      "Thảo nào mấy giáo tập đều coi trọng nàng ta, ra là người cơ trí như vậy."

      Trong tiếng bàn tán, Trương Khởi cúi gằm mặt xuống. Khi kết thúc môn học, Trương Khởi biết được nguyên do trong lời tán phét của mọi người.

      Phụ nhân kia là thứ nữ của Cửu phòng, hai năm trước được gả làm dâu Giang Tả La thị. Cưới được hai năm mà có chửa, nàng ta bị xem thường vô cùng. Mấy ngày trước, nàng ta mới nổi cáu với phu quân vừa nạp mấy thiếp thất, liền trở lại nhà mẹ đẻ sống thời gian.

      Sau khi về hai ngày, thân thể nàng ta bỗng khó chịu, như bị phong hàn, La Trương thị tự ý uống đan dược có sẵn trong nhà, vừa uống xong, bụng dưới lập tức chảy máu ngừng. Lúc này La Trương thị mới phát mình sảy thai!

      La Trương thị vô cùng tuyệt vọng, khó khăn lắm mới mang thai, nhưng bởi vì mình vô ý nên để sảy mất. Mẹ chồng vốn thích nàng, biết có chứa chấp nàng nữa .

      Trong lúc tuyệt vọng, lại được tỳ nữ nhắc nhở, nàng chú ý tới Trương Khởi hề có địa vị và có chỗ nào chống lưng nhất trong Trương thị. Hai chủ tớ nghĩ ngợi, nếu đổ chuyện sẩy thai lên đầu Trương Khởi, chừng trượng phu thương nàng vô tội mất con, quở trách nàng. Cho nên mới xảy ra cớ kia.

      Bây giờ La Trương thị được trượng phu đón về, trượng phu biết hết mọi chuyện quyết định thế nào là điều Trương Khởi thể biết được.

      Đúng như Trương thị đoán, giờ khắc này, Trương Tiêu thị biết nguyên do việc vô cùng kinh hãi!

      Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm A Hương đứng trước mặt, hồi lâu mới lên tiếng: " ra thể nhìn người qua vẻ bề ngoài." Trương Tiêu thị nheo mắt lại, lẩm bẩm: "Ta rồi, đứa nhà quê ti tiện sao lại có thể làm cho A Mạc và Hiên nhi đều thích.... ra ta nhìn lầm rồi!"

      bà tử ở bên cạnh : "Đúng ngờ, tiểu thoạt nhìn tầm thường mà tâm nhãn lại xảo trá như thế. Ngẫm nghĩ kỹ lại, mấy phen Cẩm tử chọc giận đại phu nhân, chưa chắc bị con đó xúi bẩy." ra bà tử cũng biết lời này quá gượng ép, nhưng mà hiểu tâm của Trương Tiêu thị, biết làm mẫu thân như Trương Tiêu thị thà rằng tin con mình bị người xúi bẫy chứ muốn thừa nhận con mình ngu xuẩn.

      Mặt Trương Tiêu thị xám xịt.

      Trương Tiêu thị cười lạnh : "Người A Mạc phái tới vẫn còn ở bên ngoài chờ tin của ta. Nó muốn ta thả con , cái gì mà ngộ nhỡ đại phu nhân hỏi, đưa làm kỹ thiếp của Tiêu Sách, sau khi xuất môn nó sắp xếp. Đứa bé A Mạc này từ trước đến nay vẫn luôn tốt tính, lần này lại làm chuyện khiến ta vô cùng thỏa mãn, ta cũng chuẩn bị thuận miệng đồng ý. Bây giờ xem ra A Mạc nhất định bị tiện tỳ đó mê hoặc mất rồi."

      Trương Tiêu thị lấy phong thư từ dưới bàn ra, xé nát nó rồi với A Hương: "Ngươi ra ngoài với Tiêu Lộ kia, tử A Khởi này lòng dạ khó lường, thể để ả ta làm hại A Mạc được. Chuyện này thể đồng ý."

      "Dạ."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Được vàng

      Trương Khởi biết, vận mạng của nàng thiếu chút nữa trở lại điểm cong.

      Nằm ở giường, nàng hướng về phía A Lục có vẻ mặt vui thầm thở dài hơi, giọng mà ra: "A Lục."

      A Lục ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt to mặt tròn nháy nháy .

      Trương Khởi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm A Lục, nàng nghiêm túc : "A Lục, phu nhân đề phòng ta. chỉ là bà ta, trong phủ này cũng có rất nhiều người chú ý tới ta. Từ giờ trở , ngươi cũng phải sửa đổi tính tình rồi, về sau mặc kệ nhìn thấy người nào, lời chỉ có thể ba phần. Chuyện ngươi nên để ý ngàn vạn lần thể trông nom, lời nên vĩnh viễn thể . Còn nữa, ta cái gì, ngươi đều thể ra!"

      A Lục nhìn gương mặt nghiêm túc của Trương Khởi, trái tim cũng treo lên rồi. Nàng gật đầu cái, nghiêm túc : "Ta đều nghe A Khởi."

      Trương Khởi ừ tiếng, tỉ mỉ dặn dò mấy câu.

      Khiến Trương Khởi có nghĩ tới là, Trương Hiên làm việc hết sức lưu loát. Chưa tới ngày, đêm này, tìm đến chỗ Trương Khởi, đưa cho nàng túi vải.

      Trương Khởi đưa tay tiếp xúc, lại cảm thấy vô cùng nặng, túi vải bịch tiếng rơi xuống đất, phát ra tiếng trầm vang, thiếu chút nữa nện vào chân của nàng.

      Trương Khởi sợ hết hồn, nàng thấy cửa phòng vẫn khép chặt, A Lục cũng ở bên ngoài coi chừng. Liền ngồi chồm hổm mặt đất mở bao bố ra.

      Ánh vàng óng chói hoa nàng mắt!

      Trương Khởi trừng lớn mắt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Hiên lắp bắp : "Cửu huynh, nơi này có bao nhiêu vàng?"

      Trương Hiên cưng chiều nhìn Trương Khởi hưng phấn đến ra lời, dịu dàng : "150 lạng vàng." Thấy Trương Khởi há mồm muốn gì, ho khan tiếng, nghiêm túc : "A Khởi có ra cửa, cho nên biết giá thị trường phía ngoài. Mấy ngày nay giá nhà ở Kiến Khang đột nhiên tăng cao ít, cho nên cho muội được lời đó."

      Làm gì có giá nhà tăng? ràng là cửu huynh ở bên trong thêm chút!

      Môi đỏ mọng xinh xắn của Trương Khởi run lên, nhưng thêm gì nữa, mà là đứng lên, nhàng khẽ chào Trương Hiên, giọng "Cửu huynh tốt với A Khởi, A Khởi khắc trong tâm khảm."

      Trương Hiên cười ha ha, vươn tay vuốt vuốt đầu của nàng. Đảo mắt nghĩ tới chuyện, : "Đúng rồi, vi huynh gặp phải Trần Ấp, giải thích chuyện buổi sáng chút. nghe xong rất là than thở, hỏi mẫu thân , quyết định lấy ra hai mươi lượng vàng đón muội làm thiếp. Muội có bằng lòng hay ?"

      Ở thời đại này, thiếp cũng chia cấp bậc. Thiếp có lễ cưới địa vị khá cao, mà người mua về, địa vị hơi thấp.

      Chỉ sợ Trương Khởi muốn, lại cặn kẽ giải thích: "Trần Ấp này vi huynh cũng biết, gia quy của rất nghiêm, bên cạnh lại có thông phòng ca kỹ, tương lai nhiều nhất là cưới thê thất. A Khởi, vi huynh suy nghĩ chút, ngươi gả cho cũng tệ lắm, tương lai vợ chồng ba người, nhất định có thể vui vẻ."

      Trương Khởi trừng mắt nhìn.

      Nàng cúi đầu, cúi cúi với Trương Hiên, giọng mà ra: "A Khởi cảm tạ cửu huynh quan tâm." Dừng chút, nàng kiên định lắc lắc đầu, : "Cửu huynh, Trần Ấp đó A Khởi muốn."

      "Tại sao?"

      Trương Hiên nhíu mày.

      Trương Khởi hơi nhếch môi nửa ngày có lên tiếng, khi Trương Hiên có hơi thất vọng nàng cắn môi : "A Khởi thích ."

      Những lời này vừa ra, Trương Hiên thiếu chút nữa quát lớn. Nhưng thấy Trương Khởi ngẩng đầu lên, mắt ướt nhẹp y hệt nai con nhìn , trong ánh mắt mang theo ưu sầu ra được, lại mở miệng được rồi.

      Thở dài tiếng, Trương Hiên : "Cũng được, chuyện này liền tạm buông."

      Trương Hiên nhìn chằm chằm Trương Khởi, muốn lại thôi.

      lát sau, : "A Khởi thích Tiêu Mạc?" thở dài tiếng, : "Tiêu Mạc là con cháu thế gia, đời sau của Tiêu thị. Tiêu thị tất nhiên chú ý hôn của , dù công chúa thích , Tiêu thị cũng nguyện. Vi huynh nghĩ, vợ cả tương lai của , phải đích nữ Vương Tạ chính là Viên thị. Quý nữ nhà cao cửa rộng cỡ này, chưa chắc có thể chứa được A Khởi."

      Trương Khởi nghe được trong lời của tràn đầy ân cần, trong bụng rất cảm động. Nàng lắc đầu cái, giọng ra: ", A Khởi thích Tiêu Mạc, càng nghĩ phải gả cho ."

      tới chỗ này, nàng cắn môi, mắt to ướt nhẹp nhìn , : "Cửu huynh, A Khởi muốn cầu huynh chuyện."

      " ."

      Trương Khởi cắn môi chặt hơn, răng trắng như tuyết cắn ra mấy dấu răng môi, "A Khởi muốn cầu cửu huynh, nếu như ở bên mẫu thân mà có người hỏi học vấn của huynh, huynh có thể , có chút học thức, là sau khi quen biết A Khởi, mới hiểu hơn hay ?"

      Đôi tay nàng xoắn vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay cũng trắng bệch, trong mắt to long lanh, càng thêm lo lắng, khẩn trương, còn có cầu xin.

      Trương Hiên vốn là người thông minh, thoáng chốc liền kịp phản ứng.

      Môi giật giật, lại ngậm lại. hồi lâu, gật đầu cái, : "Được, ta cho mẫu thân biết, sau khi quen A Khởi, ta học tốt hơn, học thức cũng có thể nghiệm."

      Tiếng vừa dứt, Trương Khởi vui vẻ ra mặt. Ở trước mặt , nàng lộ ra diện mạo . Nụ cười này, tựa như hoa xuân nở rộ, mây đen tan hết, trong tươi mới lộ ra rực rỡ, là thanh tú đáng vô cùng.

      Trương Hiên vốn bởi vì cầu của nàng mà trong lòng có chút thoải mái, bây giờ liền thấy tâm trạng tốt. tự tay vuốt đầu của nàng, thở dài tiếng, : "A Khởi, cửu huynh che chở muội."

      Trương Khởi gật mạnh đầu, đầu cọ xát ở trong lòng bàn tay , dường như chú chim . Trương Hiên cười ha ha, nhịn được vươn tay ôm nàng, rồi mới xoay người ra.

      Đưa mắt nhìn Trương Hiên xa. đợi A Lục tới, Trương Khởi liền lên, thuận tay đóng cửa phòng lại.

      Nàng phải giấu vàng .

      Ngồi chồm hổm mặt đất, kéo sàn nhà chuẩn bị sớm để giấu vàng ra, Trương Khởi nghĩ ngợi: 80 lượng vàng tăng gần gấp đôi.

      Nghĩ tới đây, môi nàng giương lên.

      Đảo mắt, tròng mắt nàng xoay động lại nghĩ ngợi : nếu phải quốc quân nước tề hoang dâm tàn bạo, tại theo Quảng Lăng vương, cũng tốt hơn ở trong Tiêu phủ lo lắng hãi hùng.

      Quảng Lăng vương nguyện ý cho mình hai năm, có hai năm, có lẽ đường lui của mình sớm chuẩn bị tốt rồi. Nhưng quá đáng tiếc chính là, nước Tề liên tiếp xuất bạo quân hoang đường, ở địa phương lý tưởng đó, hề dễ dàng như Kiến Khang.

      Khi Trương Khởi suy nghĩ lung tung bên ngoài truyền đến thanh cung kính lộ ra nịnh hót của A Lục, "Cẩm tử, tử nhà ta ở bên trong, cho hầu bẩm báo tiếng."

      thanh vang dội, đủ nhắc nhở Trương Khởi trong phòng.

      Trương Khởi vội vàng giấu kỹ đồ vật, liền thu thập xong sàn nhà.

      Nàng đứng lên vuốt bụi bậm áo thanh của Trương Cẩm truyền đến, " bảo nàng thu thập để ra ngoài với ta."

      Ra ngoài? chạng vạng tối rồi!

      Trương Khởi trầm tư thanh thanh thúy của A Lục từ ngoài cửa truyền đến, " tử, người tỉnh?"
      Nhược Vân, milktruyenkyTiểu Lý Tử thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :