1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương35: Huynh trưởng

      Trương Khởi và đám tử mới từ học đường trở về thấy hai ma ma lôi xềnh xệch tỳ nữ máu tuôn dầm dề tới.

      Trong nháy mắt, mọi người vốn cười hì hì đều yên tĩnh trở lại, giọng xì xào, "Là ai vậy?"

      Trong tiếng xì xào, tử con vợ cả trong phủ Thập Lang Trương Huyên hờ hững : "Còn có thể là ai ? Dĩ nhiên là tỳ nữ của A Cẩm." Lời vừa , mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra: Bây giờ, người chịu phạt thay A Cẩm, ngoại trừ tỳ nữ của nàng còn có thể là ai? Trương Khởi king ngạc, lập tức nghĩ ra là A Lam. Lúc này, hai mama đến gần, Trương Khởi vừa nhìn thấy tỳ nữ máu dầm dề, nhúc nhích cũng biết là chết hay sống, phải A Lam là ai?

      Hai mama vừa mới đến gần, mùi máu tươi theo gió bay tới. Trương Khởi lùi về sau, sắc mặt chợt trắng bệch.

      Đêm qua nàng và Trương Cẩm còn có A Lam cùng đến Tiêu phủ, hôm nay, Trương Cẩm bị giam, A Lam nằm đó sống chết, chỉ có nàng là bình yên vô . . . . . .

      Khẽ quay đầu, Trương Khởi nhìn phía này nữa, cho đến khi A Lam xa.

      ngày nữa trôi qua.

      Trời mới vừa tờ mờ sáng, Trương Khởi thức dậy. Nàng nằm giường, lắng nghe tiếng chim hót chiêm chiếp, côn trùng kêu chít chít.

      buổi sớm tươi đẹp, hôm nay nhất định là ngày nắng đẹp rực rỡ, trời đất tươi đẹp giống như tắm.

      Nằm lúc, Trương Khởi ngồi dậy, bước còn đường sáng sớm vào rừng.

      tới lui, tiếng ngâm thơ bỗng truyền tới. Trương Khởi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thoáng nhìn tới rồi nàng lại cúi đầu, từ từ xoay người.

      Lúc này, tiếng ngâm thơ ngừng lại, thiếu niên nọ cất lời, " tử kia, quay lại đây."

      Hóa ra chính là gọi Trương Khởi.

      Trương Khởi quay đầu lại, nàng cúi đầu xa xa khẽ chào, giọng thánh thót : "A Khởi bái kiến lang quân."

      Cách năm mươi bước, đình đài trong hồ nước có thiếu niên cúi đầu nhìn về phía nàng. Thấy nàng dường như hơi sợ sệt, người thiếu niên dịu dàng hỏi, " là ai? Sao ta chưa từng gặp ?"

      Trương Khởi há miệng chuẩn bị trả lời tỳ nữ tới sau lưng thiếu niên, giọng gì đó.

      Nghe xong thiếu niên bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu : " ra muội chính là muội muội mới tới. phải sợ, ta là Cửu huynh của muội."

      Cửu lang Trương Hiên, là con trai thứ hai của Trương Tiêu thị, học hành suốt ở bên ngoài, gần đây mới về phủ.

      Trương Khởi vội vàng ngẩng đầu lên. Ngước đôi mắt khát vọng nhìn ca ca cùng cha của mình, lại cuống quít cúi đầu, cung kính mà thận trọng khẽ chào: "A Khởi bái kiến Cửu huynh."

      Hai chữ Cửu huynh vừa mềm mại vừa du dương, thiếu niên nghĩ tới Trương Cẩm khi còn bé, khi còn là nàng cũng thích theo sau mình, mềm mại dịu dàng gọi như vậy.

      Thiếu niên cười cười, giọng mềm mại, " cần đa lễ. Muội đừng sợ ta, thích nơi này ở lại chơi thêm ."

      "Vâng."

      Trương Khởi lại ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hiên cười rực rỡ. Nụ cười này mang theo tình cảm của tiểu tử quấn quýt huynh trưởng mình.

      Vẻ mặt tỳ nữ đứng ở phía sau vẫn lạnh nhạt hờ hững khi nhìn thấy sắc mặt tươi cười của Trương Khởi.

      Thập Nhị lang nạp có ba thiếp và thông phòng, muội muội thứ xuất dưới Cửu lang cũng chỉ có hai người. Những nữ nhi thứ xuất này luôn khát vọng muốn đến gần người huynh trưởng ruột thịt này nhưng lại dám. Biểu của Trương Khởi là bình thường thể bình thường hơn được nữa.

      Khiến tỳ nữ này ngờ chính là, nghe xong lời thiếu niên Trương Khởi chẳng những dừng bước ngược lại còn đến gần đình đài.

      Tiểu tử mười ba mười bốn tuổi, nhấc lên làn váy cẩn thận vui sướng bước lên thảm cỏ ẩm ướt, qua hành lang gỗ trơn bóng bước tới đình đài.

      Nhìn thấy Cửu lang tốt tính liền muốn bám víu huynh trưởng ruột thịt này sao?

      Tỳ nữ nọ trừng mắt lên nhưng ngăn cản mà lại xuống.

      Trương Khởi tới trước mặt Cửu lang.

      Nàng nghiêng đầu, cẩn thận liếc nhìn quyển sách tay Cửu lang, mu bàn tay như cố ý hay vô tình lướt qua tóc mái, hơi gạt tóc mái lên, lộ ra gần nửa vầng trán trắng muốt.

      Khi Cửu lang đọc sách từ trước đến giờ thích người khác đến gần, cảm thấy Trương Khởi thức thời còn xán lại, khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. ngẩng đầu lên thoáng nhìn tới nhưng ánh mắt chợt khựng lại.

      Đứng ở trước mặt , tử tuổi mở to đôi mắt đen nhánh phiếm sương mù, mắt to long lanh nhìn . Khuôn mặt nhắn trắng noãn ngây thơ, môi đỏ mọng xinh xắn, dưới ánh mặt trời có vẻ non nớt mềm mại, trong veo như nước, thực là đáng khiến người vừa thấy tim liền mềm nhũn.

      Trương Hiên hạ thấp giọng, giống như sợ hù nàng chạy mất, vô cùng dịu dàng : "A Khởi cũng thích thơ sao?"

      Trương Khởi vui sướng gật đầu, hàng lông mi dài chớp chớp, tựa như chim én mùa xuân bay lượn. Nàng cất giọng du dương : "A Khởi rất thích." Nàng cúi đầu, đôi tay siết vạt áo, giọng yếu dần, "Nhưng muội biết làm thơ." tới đây, nàng vội vàng ngẩng đầu, với Trương Hiên: "Tại muội mới biết chữ ba tháng, muội... phải do muội ngốc đâu." Giọng hơi gấp gáp như sợ hãi bị ghét bỏ.

      Trương Hiên nhìn bộ dáng ngây thơ lại khiếp nhược của nàng, giống như thấy được con thỏ trắng giữa rừng núi. khỏi vươn tay ra dịu dàng : "Lại đây, Cửu huynh dạy cho muội."

      " sao?" Trương Khởi kích động, lông mi dầy giống như lông vũ.

      Trương Hiên thương nhìn nàng gật đầu : "!"

      " hay quá. Cám ơn Cửu huynh." Trương Khởi chuyên mà đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. Dứt lời, nàng chạy chậm tới tới cạnh Trương Hiên, hề sợ người lạ khẽ chạm vào vai , hơi thở thơm mát cũng phả tới mặt Trương Hiên.

      Đây là muội muội cùng cha với , dáng vẻ quá đáng thương đáng . Trương Hiên cũng cười, cầm tay nàng, mở cuốn thơ ra, chỉ vào chữ hỏi: "A Khởi biết chữ này ?"

      "Biết, đây là chữ "Xuân"."

      " thông minh, chữ này sao?"

      "Đây là chữ “Sắc”."

      Trương Hiên nở nụ cười, " tệ, đây là chữ sắc. Hai chữ này hợp lại cùng nhau, chính là “xuân sắc”. Ở trong câu thơ này, là chỉ có dung nhan kiều diễm. A Khởi, nếu muốn học thơ, trước phải đọc thơ, đọc nhiều, phẩm nhiều, tự nhiên cũng làm được hai phần."

      tới đây, cảm thấy hơi thở nóng hổi của Trương Khởi phả lên mặt mình, cảm thấy nàng tựa bên cạnh mình, lòng mềm nhũn ra nén được ngẩng đầu nhìn nàng.

      Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Trương Hiên, Trương Khởi mở to mắt nhìn, có chút ngượng ngùng hỏi, "Sao Cửu huynh lại nhìn muội như thế?"

      Trương Hiên cười cười giọng : "A Khởi nhà ta quả nhiên làm cho người ta thích."

      Sau câu ca ngợi này, mặt của Trương Khởi càng đỏ hơn.

      Giọng Trương Hiên cũng trầm xuống, mềm nhưng lại nghiêm túc: "Về sau A Khởi nên bôi đen mặt chút, nhìn thấy người ngoài cũng đừng có thân cận giống như với huynh trưởng."

      Giọng ấm áp chứa đầy quan tâm!

      Trương Khởi ngẩn ra!

      Nàng ngơ ngác nhìn . Trong những ngày đó, nàng nghe được đám tỳ nữ mấy lần nhắc tới Cửu huynh này, biết là người thiện tâm chính trực. Hôm nay đến đây chính là muốn thử dò xét lần.

      Nàng biết, ở trong phủ này, lấy lòng phụ thân Thập Nhị lang của nàng khiến cho những tỷ muội ghen ghét, nhưng lấy lòng người huynh trưởng này khác.

      Nàng chỉ là ngờ mới có lúc, Cửu lang suy nghĩ cho nàng rồi.

      là người dịu dàng thiện tâm!

      Trương Khởi chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, lặng lẽ chớp mắt để xua tan chua xót trong ấy, rũ đầu nhàng cúi chào , khẽ : "A Khởi đa tạ Cửu huynh."

      Hai huynh muội ở đây cười cười , tỳ nữ cách năm mươi bước lẳng lặng nhìn tới. Khi nhìn thấy Trương Khởi đến gần mà lại bị Trương Hiên trách mắng nàng ta hơi sững sờ.

      Lúc này, có tỳ nữ khác nhanh đến, liếc nhìn thấy cảnh tượng đó, tỳ nữ hơi giận hỏi: "Thiến tỷ tỷ, đồ đĩ kia từ đâu tới vậy?"

      Thiến tỷ tỷ lẳng lặng : "Nàng là con riêng của Lang chủ, từ nông thôn đến."

      Tỳ nữ nọ thở hắt ra cười : "Thiến tỷ tỷ, muội có mang tới chút điểm tâm, tỷ đói chưa?"

      Thiến tỷ tỷ cười : "Quả có chút đói bụng."

      Tỳ nữ kia cười hì hì lấy ra hai hộp bánh ngọt, đưa cho Thiến tỷ tỷ hộp, tự mình mở hộp ra ăn. Nhai lấy nhai để, nàng khẽ : "Bảo là nhốt năm ngày, phu nhân đến cầu xin đại phu nhân, mới vừa trở lại nhưng có vẻ vẫn còn ấm ức. Bây giờ phu nhân cho người gọi Tiêu Mạc rồi. Muội thấy Cẩm tử sắp phải gả rồi."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 36: trách cứ

      Trương Hiên dạy tới khắc đồng hồ, liền phát muội muội này thông tuệ hơn người, phàm là nội dung đến, toàn bộ đều có thể suy ra ba, nhất thời rất có cảm giác thành tựu.

      Lúc này mặt trời dần dần lên cao, Trương Khởi học hồi, liền cúi người với Trương Hiên, giòn giã, cẩn thận : "Ca, còn sớm sủa rồi, A Khởi phải đến học đường rồi."

      Đôi mắt to trong veo như nước của nàng nháy nháy nhìn Trương Hiên, vẻ mặt là cẩn thận.

      Trương Hiên được nàng nhắc nhở, mới phát canh giờ còn sớm, mình cư nhiên dạy nữ tử lâu như thế? cười ha ha, đưa tay sờ sờ đầu Trương Khởi, : "Vậy muội ."

      Trương Khởi đáp tiếng, xoay người liền .

      tới lui, nàng khiếp sợ quay đầu lại, nhìn Trương Hiên, "Ca, về sau ta có thể tới thăm ca ?"

      Trương Hiên đứng lên.

      tới trước mặt nàng, đưa tay vuốt mặt của nàng, dịu dàng : "Sao lại thể? A Khởi là muội muội ruột của ta, lúc nào cụng có thể tới tìm ta."

      Trương Khởi vui vẻ ra mặt, khuôn mặt nhắn như hoa xuân nở rộ, nàng ngọt ngào, hạnh phúc híp mắt kêu tiếng, "Ca được quên đó!" Ở trong tiếng cười của Trương Hiên, nàng vẫy tay với , vui vẻ : "Vậy ta nha." Lúc xoay người nàng đưa tay che trán, chặn lại hơn phân nửa mắt.

      Sau khi cái trán bị che lại, tiểu tử lúc nãy còn xinh đẹp linh lung, lập tức trở nên bình thường. Trương Hiên nghĩ tới nàng còn có bản lãnh này, đầu tiên là kinh hoảng, đảo mắt nghĩ đến thông tuệ lúc học thơ khi nãy của nàng, lập tức hiểu được.

      ha ha vui lên, trừng mắt nhìn nàng, lặng lẽ : "A Khởi thông minh." Đối diện gương mặt cười hả hê của Trương Khởi, tâm tình của vui vẻ vô cùng.

      ra đình đài, mặt trời lên cao. Thời gian này, biết có bao nhiêu tỳ nữ lui tới. Những tỳ nữ kia chắc chắn thấy được nàng và Trương Hiên chung với nhau.

      Chỉ là huynh muội gặp nhau, các nàng thấy thế nào?

      tới lui, Trương Khởi quay đầu lại, nhìn Trương Hiên đứng ở đình đài nơi xa.

      Cảm giác có huynh trưởng chính là như vậy sao?

      Lúc này, thanh kêu: "Trương Khởi?"

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Người kêu nàng, chính là đại tỳ nữ A Hương bên cạnh Trương Tiêu thị. Vừa nhìn thấy nàng, Trương Khởi liền rét, vội vàng cúi cúi, nhút nhát kêu: "A Hương tỷ tỷ."

      A Hương nhếch khóe miệng, "A Khởi là tử, thể kêu hầu là tỷ tỷ." Dừng chút, nàng nghiêm túc : "Phu nhân có chuyện hỏi ngươi, xin mời."

      "Vâng"

      theo sau lưng A Hương, hưng phấn vì mới vừa được Trương Hiên thích mà sinh ra của Trương Khởi biến mất. Nàng cúi đầu nhìn chân của mình, lo lắng thầm nghĩ: phu nhân tìm ta làm cái gì?

      Trong yên tĩnh, hai người rất nhanh liền tới viện của Trương Tiêu thị. Lui về phía sau bước, A Hương : "Phu nhân ở bên trong, ngươi vào thôi."

      "Vâng"

      Trương Khởi rón ra rón rén vào.

      Trong phòng, hai tỳ nữ an tĩnh đứng ở trong góc , Trương Tiêu thị liếc nhìn mấy phong thơ. Thấy Trương Khởi vào, Trương Tiêu thị để phong thơ xuống, ngẩng đầu nhìn, "Trương Khởi."

      "Vâng"

      "Khuya ngày hôm trước, ngươi theo A Cẩm Tiêu phủ?"

      "Vâng" lần này Trương Khởi vừa xong, lập tức phịch tiếng quỳ xuống đất, rung giọng : "Phu nhân, A Khởi có. . . . . ."

      Ánh mắt của Trương Tiêu thị lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt đổi chờ nàng tiếp.

      Trương Khởi hốt hoảng xong, "A Khởi có tâm tư khác, Cẩm tỷ tỷ gọi A Khởi gì cả."

      "Tâm tư khác? Tâm tư khác gì?"

      thanh của Trương Tiêu thị nhàn nhạt, nghe ra hỉ nộ.

      Trương Khởi cúi đầu, sợ đến mặt trắng bệch, nàng dịu dàng : "A Khởi có mơ tưởng Tiêu Lang . . . A Khởi có ý tưởng vượt mức đó."

      Trương Tiêu thị ừ tiếng, trong giọng vẫn hết sức bình tĩnh, "Ý của ngươi là, A Cẩm đưa ngươi đến Tiêu phủ, là bởi vì ngươi thích Tiêu Lang?"

      Trương Khởi cắn môi, trán cúi sát đất, trả lời, nhưng vẻ mặt kia, lại ràng là thừa nhận.

      Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm nàng.

      Lúc này, tỳ nữ tiến lên, : "A Lam rồi, Cẩm tử mang theo A Khởi , chính là muốn đưa nàng cho Tiêu Lang."

      Mặt Trương Tiêu thị trầm xuống: con của mình, kịp chờ đợi lấy lòng lang quân như vậy, mình còn chưa có cửa, liền chủ động đưa nữ nhân cho đối phương, có tiền đồ!

      Phất phất tay, ý bảo tỳ nữ lui ra, Trương Tiêu thị lại nhìn chăm chú về phía Trương Khởi.

      Nữ nhi của nàng, nàng hiểu , luôn luôn tâm cao khí ngạo, lại từ trước đến giờ thích A Khởi. Tối hôm trước mang A Khởi Tiêu phủ, nhất định là có tốt bụng.

      Chỉ là nàng biết, nữ nhi lại hãn sâu như vậy rồi. Vì khiến A Mạc thấy vui, cả chuyện như vậy cũng làm ra được!

      Tức giận hồi, lúc này Trương Tiêu thị mới nhớ lại mục đích mình kêu Trương Khởi tới, liền chuẩn bị mở miệng.

      Lúc này, thanh của A Hương từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Tiêu Lang tới."

      Tiêu Mạc tới?

      Trương Khởi kinh hãi.

      Trương Tiêu thị thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi, "Đứng lên, lui sang bên."

      "Vâng"

      Trương Khởi đứng lên, theo lời thối lui đến bên.

      Nàng mới vừa đứng dậy, cửa phòng liền mở ra, cơn gió mát phất phơ thổi, bóng dáng cao to xuất trong tầm mắt Trương Khởi.

      Tiêu Mạc tới.

      Tiêu Mạc vừa vào cửa, ánh mắt liền ngưng tụ: Trương Khởi lại ở chỗ này!

      Ánh mắt của lóe lóe, khuôn mặt nho nhã tuấn tú chuyển sang Trương Tiêu thị, thi lễ với nàng cái, Tiêu Mạc cung kính kêu: "A Mạc gặp qua thập ."

      Trương Tiêu thị có lên tiếng, ruột luôn luôn từ ái dịu dàng với , giờ khắc này trầm mặt, vẻ mặt rất là tốt.

      Tiêu Mạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an tĩnh đứng ở trong nội đường, chờ Trương Tiêu thị mở miệng.

      Hồi lâu, Trương Tiêu thị mới nặng nề hừ, nàng mím môi, mất hứng : "A Mạc, cháu thích A Cẩm nhà ta?"

      Tiêu Mạc cười cười, cung kính trả lời: "A Cẩm biểu muội mỹ lệ đáng , A Mạc tất nhiên thích."

      Trương Tiêu thị lại hừ lạnh tiếng, nàng quặm mặt lại lạnh lùng hỏi "Vậy ngươi có bằng lòng lấy nàng làm thê hay ?"

      Tiêu Mạc cười tiếng lần nữa, vẫn cung kính mà lễ độ trả lời: " quên, hôn nhân đại há có thể do A Mạc tự tiện làm chủ?"

      "Bốp ——" tiếng, Trương Tiêu thị vỗ lên cái bàn bên cạnh, nàng quặm mặt lại lạnh lùng quát: "Ngươi dám tự tiện làm chủ? Ngươi dám làm chủ, lại dám đùa giỡn biểu muội của ngươi? Tiêu thị A Mạc, ngươi to gan!"

      Tiêu Mạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trương Tiêu thị, nhíu nhíu mày, nghiêm túc : " sai rồi, A Mạc và biểu muội từ cùng nhau lớn lên, khi nào từng có đùa giỡn?"

      Tiêu Mạc làm người đoan chính, Trương Tiêu thị biết đến. vừa như thế, Trương Tiêu thị khỏi ngẩn ra. Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Mạc, nghĩ ngợi : chẳng lẽ là A Lam hiểu lầm?

      Nữ nhi của nàng thuở thích biểu ca này, chuyện này Trương Tiêu thị cũng biết. Trước kia nàng nghĩ, chờ bọn họ trưởng thành, hoàn thành hôn này là được. Nhưng nào biết, mẹ chồng cũng đến từ Tiêu thị như nàng, Trương thị đại phu nhân, đột nhiên hạ lệnh, cho các tử đến gần Tiêu Mạc?

      Nàng lại hiểu, hôn này sao thể được?

      Trương Tiêu thị trợn mắt nhìn Tiêu Mạc hồi, thấy vẻ mặt ngay thẳng, thầm thở dài tiếng, nhưng cũng trách cứ đứa cháu này nữa.

      lúc này, Trương Tiêu thị nghe được thanh thành khẩn của Tiêu Mạc truyền đến, ", nghe Cẩm muội bị đưa vào Từ Đường? A Mạc nguyện đến chỗ bà cầu cạnh."

      Tiêu Mạc cầu tình?

      Trương Tiêu thị hơi động tâm, nàng biết , lần này mẹ chồng tức giận cỡ nào, có lẽ, Tiêu Mạc ra mặt là ý kiến hay.

      Gật đầu cái, nàng nhàng : "Cũng tốt."

      Thấy nàng đồng ý, Tiêu Mạc cười, cung kính lễ độ : "Vậy A Mạc trước." Dừng chút, nhìn sang Trương Khởi đứng ở nơi ngóc ngách, vô cùng tầm thường, lại với Trương Tiêu thị: "Ngày hôm trước Cẩm biểu muội mang theo A Khởi đến phủ của ta vài lời, ta vẫn hiểu. Khó được gặp nhau, , ta muốn trò chuyện với A Khởi, thuận đường để nàng đưa ta đến chỗ bà ."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 37: Ngươi đúng

      Có lời gì mà nghĩ mãi hiểu chứ.

      Chỉ là câu này, liền làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

      Nếu phải lúc trước Trương Khởi hèn mọn ở trước mặt Trương Tiêu thị, Trương Tiêu thị chỉ sợ bắn ra ánh mắt như đao rồi. Giờ phút này nàng trừng mắt lên, "A, chuyện gì hiểu?"

      Tiêu Mạc cười tiếng, liếc về phía Trương Khởi.

      Đến lúc này, Trương Khởi vẫn khép mi buông mắt, vừa khéo léo vừa an phận, giống như vẻ phong tình đêm hôm đó, chỉ là ảo giác của .

      Ánh mắt của Tiêu Mạc lóe lóe lần nữa.

      ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Trương Khởi, chuyển sang Trương Tiêu thị lịch : "Hôm đó biểu muội tiến đến, muốn tặng quà cho ta. Nhưng sau đó bận chuyện, A Mạc liền quên lời của biểu muội. Hôm nay tới, vừa đúng hỏi câu."

      hiểu việc này sao?

      Trương Tiêu thị nghe, trong lòng liền tức giận. Trương Khởi này tuy là con riêng của trượng phu, nhưng nó dù gì cũng là tử Trương phủ. Nữ nhi hề gì với người lớn, liền chuẩn bị tặng muội muội cho người ta, quả nhiên là cả gan làm loạn! Huống chi đại phu nhân còn mới vừa cảnh cáo? Nó là bị chính mình làm hư rồi !

      Chịu đựng thoải mái, Trương Tiêu thị thở dài với Tiêu Mạc: "A Mạc, biểu muội cháu còn trẻ hiểu chuyện, lời này, cháu đừng nhắc tới trước mặt đại phu nhân." Nhấc lên, vậy khẳng định là thêm dầu vào lửa, nữ nhi đó của mình, chỉ sợ bao giờ được tổ mẫu thích nữa.

      Tiêu Mạc ngẩn ra, làm như hoàn toàn hiểu Trương Tiêu thị có ý gì. Nhưng mà là người thông minh, rất nhanh liền cung kính lên tiếng: "Vâng"

      Thấy đồng ý, Trương Tiêu thị đảo mắt nhìn về phía Trương Khởi, nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của nàng, nàng biết, đứa con riêng này hơn phân nửa là vô tội. Nhưng dù là như thế, nàng nhìn gương mặt đó của Trương Khởi, cũng bình tĩnh.

      Dừng lát, Trương Tiêu thị : "Nàng làm sao biết được đường đến chỗ bà của cháu?" Đối diện cặp mắt sáng ngời của Tiêu Mạc, nàng lập tức thầm nghĩ thể làm nghịch đứa cháu rất có tiền đồ này, liền lại sửa lời : "Kêu A Hương chung ."

      "Đa tạ ."

      Tiêu Mạc xoay người lại, ấm áp nhìn Trương Khởi, nhàn nhạt ra: "A Khởi, thôi."

      "Vâng phu nhân, A Khởi cáo lui."

      Đưa mắt nhìn bóng dáng Tiêu Mạc và Trương Khởi rời , sắc mặt Trương Tiêu thị càng thay đổi, bàn tay nàng nặng nề để xuống ở bàn con, thở gấp.

      Hai tỳ nữ liền vội vàng tiến lên xoa cho nàng, ma ma vội vàng đến gần, giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, Cẩm tử trải qua lần này, nhất định hiểu chuyện, người đừng tức giận."

      Trương Tiêu thị cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Bình thường ta luôn dung túng nó, về sau, nhất định phải quản giáo rồi."

      Nàng lại : "Trương Khởi này sợ là xung khắc với A Cẩm. Trước kia nó tuy là thích Tiêu Mạc, nhưng vẫn có mấy phần phân tấc. Như vậy , dò thám giọng điệu của đại phu nhân, nếu như có thể, liền đưa Trương Khởi này cho Tiêu Mạc, coi như là hợp lòng ." Lúc nãy ở trong phòng, mặc dù Tiêu Mạc biểu nhàn nhạt, nhưng thần thái kia, ràng cảm thấy hứng thú với tiện nha đầu đến từ nông thôn đó. Tiêu Mạc là người có tương lai rộng mở, đứa con riêng, thích, vậy đưa là được.

      "Vâng"

      "Thuận đường phái người trông kỹ nha đầu kia, xem nó rốt cuộc có khả năng gì, cư nhiên khiến đứa Tiêu Mạc này để tâm?"

      "Vâng"

      Trương Khởi khom người thối lui khỏi gian phòng, liền lặng yên theo sau lưng A Hương và Tiêu Mạc.

      Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thầm nghĩ: qua việc này, chỉ sợ Trương Tiêu thị để mắt tới mình.

      Buổi sáng mình chạy đến chỗ Trương Hiên, ở chung vui vẻ với huynh ấy, Trương Tiêu thị khi biết được, cũng phái người để mắt tới mình.

      . . . . . . Nàng quyết định, nàng muốn sống những ngày hèn mọn có thể bị giết bất cứ lúc nào nữa. Nàng muốn được nhiều người bảo vệ hơn, thể chịu đựng sóng gió.

      lúc ấy , Tiêu Mạc tới, đột nhiên ngừng lại bước chân chút.

      Trương Khởi cúi đầu suy nghĩ, có để ý, liền đụng phải lưng của . tiếng phịch vang lên, Trương Khởi khẽ gọi tiếng, ngã về sau.

      Tiêu Mạc vội vàng đưa tay vịn, khi vừa đỡ, hai dòng màu máu khả nghi liền lên mặt Trương Khởi. Khi A Hương giật mình, Tiêu Mạc cau mày : "Lại chảy máu mũi?" chuyển sang A Hương, ra lệnh: "Bưng bồn nước tới đây."

      A Hương đáp xong lại nghe Tiêu Mạc kêu nàng "Chậm !", rồi nhắc nhở: "Đừng kinh động người khác."

      A Hương gật đầu: đụng chạm chảy máu mũi vốn là việc rất , Trương Khởi cũng phải là người cao quý gì, sao đáng kinh động người khác?

      Đưa mắt nhìn A Hương bước nhanh rời , Tiêu Mạc liền ôm lấy Trương Khởi, về phía núi giả bên cạnh.

      tới trong sơn động, chầm chậm để Trương Khởi xuống.

      Thấy Trương Khởi nhìn ống tay áo mình lom lom, cười cười, vẩy vẩy tay áo, thuận tiện theo đó lấy ra cái bao bố, : "Ngươi nghĩ sai, máu này chỉ là loại thuốc nhuộm, là ta cố ý bôi ở mặt ngươi ."

      Ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn chằm chằm cặp mắt Trương Khởi, lịch cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "A Khởi, ngươi cảm thấy nên giải thích cho ta chuyện sao?"

      Thấy Trương Khởi cúi đầu , thanh chuyển trầm, "Ngươi có thể suy nghĩ thêm hồi, ta vội."

      Trong giọng của , có vẻ mất hứng.

      Trương Khởi cắn môi.

      Nàng sai lầm rồi, là người rất mạnh.

      Nhìn chằm chằm Trương Khởi cúi đầu, chần chờ , Tiêu Mạc vươn tay ra.

      Ngón tay lau mặt của Trương Khởi, sau đó, chậm chạp mà kiên định, phủ lên cái trán của nàng.

      Khi Trương Khởi khẩn trương đến toàn thân cứng còng, thanh trầm thấp của Tiêu Mạc truyền đến, "Che mắt như vậy, lúc nhìn đồ thấy thoải mái sao?"

      nhớ buổi tối đó, cặp mắt long lanh như bầu trời kia khiến kinh ngạc. Mà tại muốn hiểu .

      từ từ phất tóc mái của Trương Khởi lên.

      Trương Khởi vẫn nhúc nhích, lúc này, nàng làm cái gì đều là vô dụng.

      Rốt cuộc, tóc trán của nàng bị hoàn toàn phất mở, khuôn mặt nhắn của nàng, xuất ràng ở trước mặt .

      Trương Khởi thấy, trong chớp nhoáng này, đôi mắt của Tiêu Mạc sáng lên!

      nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, thở dài ra, thào : " ra là khi đó ta có nhìn lầm." Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền cảm thấy hề đúng, cảm giác kia quả nhiên là đúng.

      chưa bao giờ cghĩ đến, chỉ là để tóc mái xuống, che mắt lại, khuôn mặt nhắn thanh tú đáng , gặp trở nên phổ thông như thế.

      giữ cằm Trương Khởi.

      hồi lâu, buông nàng ra, giọng : "Ngươi đúng." Nàng quả nhiên thông tuệ!

      Khi Trương Khởi kinh ngạc nâng lên mắt to mịt mờ nhìn về phía gương mặt tao nhã tuấn tú của Tiêu Mạc, tràn đầy dịu dàng và khẳng định. lấy khăn tay ra giúp nàng lau thuốc nhuộm mũi, động tác kia, dịu dàng giống như gió xuân phất qua.

      Vừa lau, vừa giọng : "Sau này còn phải bôi mặt đen chút." Dừng chốc, lại : "Ngày mai ta bảo Tiểu Đường đưa tới vật cho ngươi. Vật kia hòa vào trong nước, rửa mặt rồi da biến thành đen. Ngươi yên tâm dùng, nó tổn hại da thịt."

      Nhìn gương mặt xấu hổ của Trương Khởi, tự tay vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của nàng, sau đó giúp nàng để tóc mái xuống, ", chúng ta ra ngoài ."

      Hai người mới ra, liền thấy A Hương bưng chậu nước vội vàng tới. Nhìn A Hương, Tiêu Mạc : "Ngươi trở về ."

      Thấy Trương Khởi nháy mắt, cười cười, "Ngươi có thể trở về phòng."

      Trương Khởi cúi đầu, suy nghĩ lát, nàng cúi chào , khéo léo lên tiếng: "Vâng" rồi vào trong rừng cây.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương39: Dã ngoại

      Quảng Lăng vương!

      ra phải chỉ dọa mình!

      Trong đầu Trương Khởi cố tìm kiếm ký ức về Quảng Lăng vương.

      Trong trí nhớ của nàng, có lẽ Quảng Lăng Vương vốn có tiếng thơm là người khoan hậu nhân nghĩa, thậm chí Trương Khởi còn phòng bị như đối với Tiêu Mạc.

      Nàng sợ chỉ là Quảng Lăng vương này nhất định gian nan cả đời, làm người bên gối của tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng.

      Đời này nàng chỉ muốn yên lành làm người phú quý, ở Kiến Khang hoặc nơi nào cũng được chứ phải ở nơi chiến loạn cả đời.

      Tuy rằng trí nhớ là của nàng, bản năng là của nàng đều là những kỹ thuật quyến rũ đàn ông. Nhưng nàng có ý định lập gia đình. Ít nhất, là định giao cuộc đời mình, tính mạng mình vào tay đàn ông.

      Trương Khởi đảo mắt nhìn quanh vòng ở xung quanh mình xong sau đó cúi đầu chạy thẳng về phòng mình.

      Trở về trong phòng suy nghĩ lúc, nàng nhớ tới bao giấy dầu Tiêu Lộ đưa tới, vội vàng mở ra.

      Trong bao giấy dầu có bọc tờ giấy.

      Nàng cầm tờ giấy đó lên nhìn đột nhiên hoảng hốt. Tờ giấy ấy chính là khế ước nhà, đó viết tiểu viện ba tầng.

      Lại mở cái bọc kia ra, bên trong là chút bột phấn màu nâu. Trương Khởi nhìn xem rồi đem gối bột phấn cất kỹ, ánh mắt lại nhìn tới tờ giáy khế ước nhà.

      Tiêu Mạc đưa vật này cho mình là có ý gì? Cho nàng cái nhà để ngày nào đó đón nàng ra ngoài, sau đó nuôi nàng như ngoại thất? Để nàng thầm theo cả đời?

      Chẳng lẽ, cho rằng mình xuất thân thấp hèn nên bannr chất con người cũng hèn mọn hay sao?

      Cười lạnh hai tiếng, Trương Khởi siết chặt tờ khế ước nhà, dằn lại kích động muốn vứt nó . hồi lâu, nàng mới lấy tờ giấy dầu gói kỹ tờ khế ước nhà rồi giấu vào trong người. Nàng nhất định phải ném vào mặt Tiêu Mạc.

      Ấm ức nằm lên giường, Trương Khởi nhắm mắt lại: Thế gian này, nào có người đàn ông nào có thể phó thác? Dù có, đó cũng chỉ là có qua có lại tính toán tranh giành lợi ích mà thôi.

      Ngủ hai canh giờ, khi Trương Khởi vẫn còn mơ mơ màng màng giọng A Lục từ ngoài cửa truyền đến, "Cẩm tử, A Khởi nhà nô tỳ còn ngủ, để nô tỳ gọi nàng dậy." Trong giọng nhàng còn kèm theo tiếng cười.

      Giọng Trương Cẩm truyền đến, "Vậy còn chờ gì nữa?" Giọng điệu có vẻ rất sốt ruột.

      A Lục vẫn tươi cười, nàng dạ dạ ngớt lật đật chạy .

      Trương Khởi vội vàng ngồi dậy hỏi: "A Lục, có phải tỷ tỷ ta tới hay ." Nàng vội vã mở cửa phòng, vui vẻ ra mặt nhìn Trương Cẩm, : "Tỷ tỷ, tỷ tìm muội à?"

      Có câu nên duỗi tay đánh người cười, Trương Cẩm hừ tiếng cố nặn ra nụ cười gật đầu : "Muội rửa mặt chải đầu trước ."

      Thấy Trương Khởi ngẩn ra, hiểu nhìn mình, Trương Cẩm tức giận : "Xe ngựa ở bên ngoài chờ đấy. Nhanh chút, chỉ chờ mình muội thôi."

      Xe ngựa ở bên ngoài?

      Chẳng lẽ nàng còn có thể ra ngoài?

      Hai mắt Trương Khởi sáng ngời hào hứng đáp ‘vâng vâng’, sau đó được A Lục hầu hạ, nhanh tay nhanh chân rửa mặt.

      Dù nàng rất nhanh nhưng Trương Cẩm vẫn có vẻ như kiên nhẫn, thấy nàng rốt cuộc cũng ra trừng mắt lườm Trương Khởi, chuẩn bị phát tác rồi như nghĩ đến cái gì đó lại hạ thấp giọng, khó chịu : " lề mề, muội đúng là hiểu chuyện."

      Trương Khởi vội vàng cười theo: "Tỷ tỷ dạy rất đúng, là A Khởi hiểu chuyện."

      "Nhanh chút !"

      Bên ngoài cửa hông có hai cỗ xe ngựa đỗ lại, sau khi Trương Khởi và Trương Cẩm ngồi lên, người điều khiển xe chạy chưa tới khắc ở phía trước lại xuất năm chiếc xe ngựa. Trong đó rèm che của chiếc xe ngựa được xốc lên, Trương Hiên ngồi ở bên trong ấy nhìn tới hướng bên nàng.

      Thoáng nhìn thấy Trương Khởi, Trương Hiên liền hoảng hốt. nhảy xuống xe ngựa sải bước nhanh về phía Trương Cẩm.

      tới trước mặt Trương Cẩm, Trương Hiên nén giọng khẽ: "A Cẩm, muội muốn làm gì?" liếc nhìn Trương Khởi, "Muội sắp mười lăm mười sáu tuổi rồi, cũng chuẩn bị lập gia đình. Lúc này, muội đưa A Khởi theo làm gì?"

      cảnh cáo Trương Cẩm, khuyên nàng đừng nên làm ra chuyện ảnh để hưởng đến khuê danh của mình.

      Trương Cẩm giận đến trắng mặt, nàng trợn mắt nhìn Trương Hiên, hắng giọng gằn từng chữ, nhưng cũng có phần đè thấp giọng, "Cửu huynh, muội dẫn nàng ta sao?" Trong lòng nàng tức giận vô cùng, thèm để ý tới Trương Hiên nữa, vụt tấm rèm phủ xuống, bực tức ngồi lại vào bên trong.

      Trương Hiên sững người, liếc mắt nhìn sắc mặt căng thẳng lo lắng của Trương Khởi liền nhàng về phía rèm xe: "A Cẩm, là Cửu huynh phải, hơi nặng lời. Muội đừng giận."

      Màn xe lay động.

      Trương Hiên suy nghĩ chút, lại dịu giọng : "A Cẩm, tính tình muội xưa nay hay mềm lòng dễ bị người khác kích bác, huynh cũng chỉ lo lắng cho muội thôi."

      Trong xe ngựa, vọng ra giọng nghẹn ngào của Trương Cẩm, "Nàng ta có gì tốt? Cả đám các người ai ai cũng coi trọng nàng chứ?"

      Khi Trương Hiên còn chưa hiểu, Trương Cẩm tức giận cất cao giọng, "Muội chính là muội muội ruột của huynh đấy! Huynh tránh ra!"

      Trương Hiên ngỡ ngàng lắc lắc đầu về xe ngựa của mình.

      Đoàn xe bắt đầu khởi hành.

      tới lui, lại có thêm chừng mười chiếc xe ngựa gia nhập. tại, xe ngựa cũng có gần 20 chiếc, trùng trùng điệp điệp đường phố, làm người đường cũng phải vội vàng tránh sang hai bên.

      Từ lúc lên đường đến giờ Trương Khởi vẫn ngồi ở trong xe ngựa cho đến khi có giọng quen thuộc bay tới nàng mới vén màn xe lên.

      Đó chính là Tiêu Mạc!

      ở phía sau cùng hơn mười chiếc xe ngựa, lúc này vén rèm xe lên cùng với đám người Trương Hiên bàn luận về thi văn triều chính.

      Tiêu Mạc cũng ở đây!

      Trương Khởi thầm nghĩ: Trương Cẩm vô duyên vô cớ dẫn theo mình xuất phủ, có lẽ là do Tiêu Mạc căn dặn. Nhưng Tiêu Mạc làm như vậy để làm gì?

      Nàng đưa tay sờ tới bao giấy dầu trong ngực, nghiến răng ken két.

      Đoàn xe tiếp tục về phía trước. là lúc cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật đâm chồi nảy lộc. Dọc theo đường , thỉnh thoảng còn có thể thấy từng đoàn xe của các nhà giàu quyền quý. Cong sông song song với con phố nước chảy xuôi dòng ngớt, thuyền bè đung đưa lướt qua, cùng với đội tiểu tử ca xướng thuyền, tất cả mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy bừng bừng sức sống.

      Trương Khởi vươn đầu ra, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ở bên ngoài.

      Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn Trương Khởi.

      Nàng mải mê nhìn nữ ngư dân đung đưa hai chân trắng noãn hát khúc ca xưa cũ đội thuyền chớp mắt, trong đôi mắt to bị tóc mái che khuất lại tràn đầy vẻ hâm mộ?

      Nhíu nhíu mày, trong khoảnh khắc đó có chút hiểu nàng, loại phụ nữ nghèo ba bữa đủ no đó tại sao nàng phải ngưỡng mộ?

      Chỉ liếc nhìn nàng chút, liền thu hồi ánh mắt, cười tiếng.

      Lúc này, đoàn xe ngừng lại. Bờ sông này cũng chính làm mục tiêu của chuyến dã ngoại lần này.

      Mọi người rối rít xuống xe ngựa. Chuyến này ngoài Trương Cẩm ra còn có mấy tử Viên Tiêu Tạ phủ. Khi đám lang quân tiến tới đùa mấy thiếu nữ bất tri bất giác cũng tới.

      Trương Khởi từ từ tụt lại ở phía sau tít đằng xa.

      Nàng biết, thân phận của mình được hoan nghênh cho nên muốn bị xem thường.

      Lúc này, tiếng cười đùa vang dội, Trương Khởi ngẩng đầu trông tới mấy tử và Trương Hiên đợi lang quân, kéo nhau bước lên con thuyền hoa. Cũng có vài lang quân vẫn đứng ở cạnh bờ sông chuyện trò to với nhau.

      Trương Khởi lẳng lặng nhìn tới họ, nàng vừa mới cúi đầu cảm thấy cánh tay chợt đau nhói. Có ai đó kéo nàng mạnh dẫn vào trong rừng cây!
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương40: Chí hướng

      Trương Khởi kinh hãi, nàng há miệng muốn kêu lên bàn tay to bịt lấy miệng nàng, giọng trầm ấm vang lên, "Là ta."

      Là giọng của Tiêu Mạc!

      Trương Khởi ngạc nhiên, nàng quay đầu lại nhìn. Lúc này, Tiêu Mạc kéo nàng vào trong rừng cây, thấy nàng cứ sững người nhìn giọng : " theo ta."

      Dứt lời, ống tay áo của vung lên, từ hàng liễu rủ về phía hành lang bên sông.

      Trương Khởi được vài bước lúng ta lúng túng hỏi, "Chúng ta đâu?"

      Tiêu Mạc quay đầu lại.

      lẳng lặng nhìn Trương Khởi, hồi lâu mới chậm rãi : " giải quyết phiền phức do muội gây ra."

      Nàng gây ra phiền phức?

      Trương Khởi rùng mình, lập tức thầm nghĩ: Quảng Lăng vương, dẫn nàng gặp Quảng Lăng vương. Đúng rồi, tùy ý tìm mỹ nhân giả mạo mình giao cho Quảng Lăng vương. Chuyện này bị phanh phui thôi, khi đổ bể ra ngoài, việc này chính là công khai làm bẽ mặt Quảng Lăng vương! Cũng là loại nhục nhã.

      Vì vậy, tại đưa mình gặp Quảng Lăng vương là muốn trước mặt Quảng Lăng vương tỏ mình là người của . Đồng thời cũng giải thích với Quảng Lăng Vương, hành vi của về tình là có thể tha thứ.

      Với thân phận là ngoại sứ và tính tình khoan hậu của Quảng Lăng vương, hành động này của Tiêu Mạc quả có thể tiêu trừ bất mãn của Quảng Lăng vương.

      Hai người vào lối rẽ nơi hành lang, cuối hành lang có cái đình, đình xây giữa đoạn sông nước chảy rào rạt. Cập bên đình là chiếc thuyền hoa neo đậu lẻ loi trơ trọi.

      Thuyền hoa lớn, dây thừng mắc vào cột đình, dao động chao nghiêng theo gió.

      Tiêu Mạc tới đình đài bước thẳng vào luôn trong thuyền hoa. Cũng cần người đưa tay tới đỡ liền cắm đầu cắm cổ chui vào trong khoang thuyền.

      Trương Khởi vội vàng đuổi theo.

      Bên trong thuyền hoa chỉ có hai chỗ ngồi, Tiêu Mạc đẩy ra khoang thứ nhất vào. Cách bố trí của khoang thuyền này tinh xảo đến lạ thường. Trương Khởi vào trông thấy thiếu niên áo đen tóc dài, tự mình rót rượu, lẳng lặng nhìn núi xanh trùng điệp ở phương xa từ cửa sổ của khoang thuyền.

      làm như biết Tiêu Mạc và Trương Khởi vào.

      Bóng lưng của thiếu niên lộ vẻ gầy yếu, nhưng sống lưng thẳng tấp, suối tóc đen như mực bay bay dưới ánh mặt trời nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ.

      Qua hồi lâu, Trương Khởi mới hiểu được, loại hấp dẫn này có tên gọi là Phong Hoa Tuyệt Đại! (ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống)

      Chỉ có người trời sanh bất phàm, phong thái vượt trội hơn người mới mang được phong cách ấy. Trong cái thế gian phù hoa này, rất hiếm khi thấy được người có loại sức hấp dẫn độc nhất vô nhị này.

      ràng chỉ là bóng lưng, nhưng khoảnh khắc này, dù là Tiêu Mạc hay Trương Khởi cũng đều bị như tướt đoạt hô hấp, tinh thần bị vây trong sợ hãi, cũng tự chủ được mà im lặng cứ lẳng lặng đứng đó.

      Giờ khắc này, ngay cả con cháu thế gia quý tộc dào dạt lòng tin khi đến như Tiêu Mạc cũng khỏi nghĩ: Người như vậy, sao có thể cứ mực để ý tử nho như A Khởi? Mình đánh giá sai rồi sao?

      Yên lặng rất lâu.

      Dường như rất lâu sau đó, cũng là Trương Khởi mở miệng trước, nàng cúi đầu nhàng gọi: "Quảng Lăng vương."

      Cũng chính tiếng gọi này đánh thức Tiêu Mạc.

      Tiêu Mạc ho tiếng : "Cao huynh, ta đưa Trương thị A Khởi tới rồi."

      Nghe ngữ điệu khô khốc của mình, chân mày Tiêu Mạc nhíu lại: Chỉ là bóng lưng mà thôi, sao có thể khiến ta thất thường đến vậy?

      Quảng Lăng vương vẫn quay đầu lại.

      vẫn mãi nhìn non xanh nước biếc ở phía ngoài. Vào lúc Tiêu Mạc như còn kiên nhẫn nữa muốn lên tiếng giọng trầm ấm mà véo von nghe rất đỗi êm tai cất lên, "Trương thị A Khởi!"

      "Vâng."

      Giọng êm tai lanh lảnh như dòng nước chảy róc rách của Quảng Lăng Vương truyền đến, "Ngươi , núi xanh trùng điệp, nước biếc dạt dào, cảnh đẹp như thế có sánh bằng mỹ nhân ?"

      Trương Khởi nghe được đơn từ trong lời của .

      Lông mi dài của Trương Khởi chớp chớp, hồi lâu, nàng mới giọng : " phải....So với vạn năm trường tồn của núi xanh mỹ nhân chỉ là trò cười mà thôi."

      Chỉ là chuyện cười mà thôi. Thời niên thiếu, phải nỗ lực cố gắng gấp mấy lần so với người thường mới có thể có được lời khen ngợi của thế gian. Khi tuổi già ...... có khi tuổi già, nàng và mãi mãi bao giờ có thời gian lúc tuổi già.

      Từ xưa đến nay mỹ nhân như danh tướng, chẳng hẹn chờ ai tới bạc đầu. Hồng nhan bạc mệnh thôi đành!

      "Trò cười?" Quảng Lăng vương cúi đầu cười. Tiêu Mạc đứng ở bên cạnh thấy cứ mải mê lo chuyện trò với Trương Khởi, mà lời lẽ đáp lại của Trương Khởi cũng vô cùng văn vẻ xa xôi, bên trong như chứa ý vị nào đó mà thể diễn tả bằng lời.

      Hai người này dường như quên mất , như có bí mật nào đó chỉ có họ mới biết......Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn Trương Khởi.

      Trương Khởi vẫn yên phận cúi đầu, còn lộ vẻ non nớt ngây ngô của tiểu tử, xem ra đơn giản như biểu ở bề ngoài!

      Lúc này, Quảng Lăng vương mới từ từ xoay đầu lại.

      Đột nhiên,Tiêu Mạc cảm thấy trong khoang thuyền như bừng sáng hẳn lên, vô cùng lóa mắt.

      hơi nghiêng đầu sang bên.

      Nhưng Trương Khởi , nàng vẫn bình tĩnh nhìn lại, nhìn vị Quảng Lăng vương trong truyền thuyết cuối cùng cũng chịu bỏ mũ xuống hé lộ ra khuôn mặt .

      Thậm chí, ánh mắt của nàng vẫn trong suốt và bình tĩnh cũng như buổi đầu mới gặp.

      Cùng Quảng Lăng vương nhìn nhau hồi lâu, Trương Khởi mới đột nhiên nhớ ra mục đích của chuyến lần này.

      Nàng vội vã cúi đầu làm ra vẻ khiếp sợ.

      Bây giờ mới bày ra bộ dáng này? Khóe miệng Quảng Lăng vương nhếch lên cười cười.

      cười chói mắt rồi, nụ cười này càng sáng rực như ánh mặt trời.

      Lúc này, giọng Tiêu Mạc từ bên cạnh vang lên, "A Khởi, rót rượu cho ta và Quảng Lăng vương."

      Ngữ điệu bình thản thong dong, đây là mệnh lệnh của nam nhân đối với nữ nhân của mình, chủ nhân đối với thiếp thị của mình.

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Nàng nhìn tới Tiêu Mạc. Giờ phút này, Tiêu Mạc vẫn nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương nên có chú ý tới nàng.

      Trương Khởi nghĩ, nếu như nàng nghe lời chính là ngầm đồng ý với Tiêu Mạc, ngầm thừa nhận mình là người của .

      Nhưng nếu như nàng nghe theo, đó cũng là trực tiếp cự tuyệt Tiêu Mạc, đồng thời phải chấp nhận Quảng Lăng vương.

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng tiến lùi đều khó.

      Suy nghĩ hội, nàng cười cười, đưa tay móc bao vải dầu từ trong ngực ra, nàng đặt xuống chiếc bàn kế bên cạnh Tiêu Mạc khẽ : "Tiêu Lang ban thưởng, A Khởi thấy thẹn dám nhận."

      Rũ đầu xuống, nàng cũng nhìn tới Tiêu Mạc nữa mà chỉ bật lò châm lửa cắm cúi đầu rót rượu.

      bao lâu, nàng xách theo bầu rượu tới nhưng vẫn hề nhìn tới Tiêu Mạc, Trương Khởi rũ mắt rót đầy rượu cho hai người, trong tiếng rượu róc rách Trương Khởi khẽ khàng : "A Khởi chỉ thích câu thơ rất đơn giản trong bài “Nghĩ Hành Lộ Nan” của Bảo Chiếu thời Tống. Đó là câu: Thà làm đôi vịt trời nơi hoang dã, còn hơn làm con hạc đơn giữa biển mây…." (câu gốc của bài thơ : Ninh tác dã trung chi song phù, bất nguyện vân gian chi biệt hạc)

      Giọng thánh thót, mềm mại kiều đọc lên câu "Thà làm đôi vịt trời nơi hoang dã, còn hơn làm con hạc đơn giữa biển mây." Sau đó Trương Khởi thêm gì nữa, từ từ châm đầy bầu rượu rồi lui về phía sau.

      Nàng lui về đến sau lưngTiêu Mạc, đôi tay đan chéo để ở trước bụng, khép mi rũ mắt như tên hầu .

      Nàng ý của mình.

      Nàng , chí hướng mơ tưởng của nàng chính là tình có đôi có cặp, tình nguyện từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý chỉ muốn tìm người tri tâm.

      Những lời này văn nhã, chua chát.

      Dĩ nhiên, đây phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Tiêu Mạc là kẻ kiêu ngạo, Quảng Lăng vương lại càng kiêu ngạo hơn.

      Loại đàn ông như họ, sau khi nghe xong chí hướng của tiểu tử tầm thường để mình vào trong mắt, tất nhiên khinh thường muốn dây dưa vướng víu nữa.

      Vốn cũng chỉ là có chút hứng thú mà thôi. Thế gian này tử xinh đẹp nhiều kể xiết? Nàng nguyện ý, vậy coi như có gì là được.

      Trong khoang thuyền yên tĩnh lại.

      hồi lâu, Tiêu Mạc cười ha hả : "Hay cho câu ‘Thà làm đôi vịt trời nơi hoang dã, còn hơn làm con hạc đơn giữa biển mây’. nhìn ra, A Khởi còn có chí hướng bậc này." Trong giọng còn mang theo chút mỉa mai dè bĩu.

      Trương Khởi mím môi cúi đầu trả lời.

      Quảng Lăng vương cũng cười.

      chỉ lẳng lặng liếc Trương Khởi cái, sau đó bưng ly rượu nàng rót uống hơi cạn sạch.

      Trương Khởi tiếp tục cúi đầu.

      Nàng từ từ lui về phía sau.

      bao lâu, nàng lui ra khỏi thuyền hoa, nhảy lên đình đài quay trở về.....
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :