1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương30: Bệ hạ

      Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng chằm chắm, lúc lâu sau : " !"

      Trương Khởi gật đầu loạn xị, xoay người rời .

      Quảng Lăng vương nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, khóe miệng nhếch lên đột nhiên : "Trương thị A Khởi, lời lần trước ta , đến lúc thực ......"

      đơn giản, nhưng Trương Khởi lại sợ hết hồn hết vía, lời người đàn ông này trong lần đầu gặp mặt mấy tháng trước khỏi lên trong đầu "Tiểu xinh đẹp thùy mị, sau khi lớn lên nhất định là báu vật. Sau đó lâu ta tới Kiến Khang làm khách, đến lúc đó gọi thị tẩm, thế nào?"

      Nàng tái mặt vội vàng quay đầu, nhưng cũng chỉ nhìn thấy xe ngựa hào hoa xa xỉ hất bụi rời .

      Híp mắt tránh bụi, Trương Khởi đuổi theo bước, lại hoảng hốt đứng lại. Nàng cắn môi nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, thầm suy nghĩ: Chắc dọa ta thôi, đúng vậy, có lẽ là như thế!

      Nàng ra ngoài ít nhất cũng canh giờ.

      Trương Khởi dằn lại nỗi lo trong lòng, vội vàng về hướng Tiêu phủ. Nàng lo lắng Quảng Lăng vương rồi, mọi người cũng có tâm trạng. Nếu trước khi tiệc tan, Trương Cẩm tìm được mình vậy thảm rồi.

      may là, khi trở lại Tiêu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc dập dình. Ngẩng đầu nhìn lại, trong hoa viên bóng người nườm nượp, quần áo tung bay, đúng là lúc buổi tiệc náo nhiệt nhất.

      Trương Khởi thở phào nhõm, lặng lẽ tới sau lưng Trương Cẩm.

      Giờ phút này Trương Cẩm tươi cười, níu chặt khăn trong tay, mất hứng với A Lam: "Ngươi thực nhìn thấy A Huyên cùng Tiêu Lang với nhau?"

      Nàng căm hận mắng: " biết xấu hổ!"

      Thấy chuyện này, Trương Khởi rúc về phía sau: Trương Cẩm tức giận, tại nàng cũng dám dây vào.

      lúc này, Trương Khởi cảm thấy vạt áo bị người kéo.

      Nàng sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn bóng đêm. Chỉ thấy gã sai vặt bên người Tiêu Mạc đứng sau cái cây, bởi vì ngược ánh sáng khuôn mặt có chút mơ hồ , thấy Trương Khởi nhìn lại, cau mày càu nhàu: "Vừa rồi tử đâu? Làm hại nô tài tìm mãi." Cũng nhảm, ngẩng mặt, nghiêm túc : "Quý nhân mua tranh thêu của tử sắp tới. tử tốt nhất suy nghĩ xem, hoặc thừa dịp này biểu phen. Lúc lang quân nhà nô tài ra, liếc mắt đánh tiếng cho ngài, hoặc nhìn ta chuyển hộ câu cũng được."

      hiển nhiên còn có việc, bỏ lại những lời này xong, vội vàng : "Nhớ lấy. Nô tài đây." Dứt lời, cúi thấp người xuống, nhanh chóng lủi vào trong rừng cây biến mất trong nháy mắt.

      Mà lúc này, tiếng cười của Trương Cẩm có chút sắc bén, giọng có chút tức giận truyền đến, "A Khởi đâu? Cả tối nay thấy bóng dáng đâu cả?" Nàng ta hiển nhiên là giận dữ, cách xa như vậy mà Trương Khởi vẫn có thể nghe được tiếng nàng ta gọi.

      Trương Khởi vội vàng chui ra từ phía sau cây, cúi đầu : "Tỷ tỷ, muội ở đây."

      ngờ nàng ở gần, còn chui ra nhanh như vậy, Trương Cẩm và A Lam giật mình. A Lam trừng mắt nhìn nàng giọng trách cứ: "Ngươi cũng biết trốn!"

      Trương Cẩm tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, cũng hạ thấp giọng tức giận : " ra cả tối ngươi trốn ở chỗ tối? đúng là ám muội!"

      Mắng vậy, nàng nghĩ tới chuyện, lại dò xét Trương Khởi từ xuống dưới phen, hỏi "Thấy Tiêu Lang.....A Mạc hay ?" Xem ra là , vẻ mặt quần áo của Trương Khởi, giống như vừa mới làm trò ám muội với nam nhân.

      Quả nhiên, Trương Khởi lắc đầu, có chút kinh ngạc trả lời: " có."

      "Hừ." Trương Cẩm hừ tiếng, định trách móc, chỉ nghe tiếng hô vang dội chói tai, "Bệ hạ giá lâm!!"

      Quả ngờ bệ hạ xuất vào lúc này, Trương Khởi lẫn Trương Cẩm đều giật mình. Ngược lại tỳ nữ lớn tuổi bên cạnh khẽ gọi: "Chẳng lẽ bệ hạ cũng đến nhìn nhau hay sao?"

      Lời này vừa ra, cũng có mấy tử cho là . Tiếng quần áo xột xoạt truyền đến, bao gồm cả Trương Cẩm, mười tử nhanh chóng núp vào chỗ tối. Trong cung có hoàng hậu, chỉ bằng hoàng đế xuất thân nghèo hèn từ Trường Hưng Trần gia, vị trí tần phi của , đáng giá để đích nữ thế gia như họ lộ diện tranh nhau.

      Đám quyền quý vui mừng chè chén vội đứng lên, cùng các lang quân khác đồng loạt nghênh đón. Lúc này tuy có danh sĩ, cũng có người kẻ phong lưu thầm đàm đạo, nhưng thói cũ còn sót lại của Ngụy Tấn(1) sớm còn. Coi Quân Vương như cặn bã, trái với Khổng Mạnh(2) mà khinh thường Chu Lễ(3), hành vi thóa mạ Hàn Phi(4) cũng còn là trào lưu nữa.

      (1) Thói cũ Ngụy Tấn: Hành vi và thái độ ngạo nghễ của danh sĩ thời Ngụy Tấn. Thời ấy triều đình rất nghiêm khắc, danh sĩ đồng tình với tục lệ hủ lậu, thậm chí còn phản đối lại lời cử chỉ chuẩn mực lúc đó. Họ theo đuổi lối sống siêu hình thoát khỏi thế tục.

      (2) Khổng Mạnh tức Khổng Tử - người sáng lập ra Nho giáo và Mạnh Tử - người kế thừa tư tưởng Nho giáo của Khổng Tử. chung các Nho sĩ coi bậc quân vương là hết thảy.

      (3) Chu Lễ là bộ sách ghi lại cơ cấu tổ chức chính quyền quốc gia theo tư tưởng đạo Nho.

      (4) Hàn Phi là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, chịu ảnh hưởng của Mặc Tử, nghĩa là bắt dân phải tán đồng lẽ phải với người , phải cùng quan niệm tốt xấu với người . ai được có chủ trương riêng khác với chính sách của triều đình.

      Trong ánh lửa rực rỡ, chỉ thấy người trẻ tuổi cao lớn mặc trang phục hoa lệ sải bước đầu trong đám vương tôn.

      Người trẻ tuổi này có vóc người cao lớn tuấn tú, khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt có hồn, càng nhìn càng thích. Dáng rồng bước hổ, tuy mặc thường phục màu đen, nhưng cử chỉ lại mang khí khái Đế Vương.

      chính là Tân Đế mới vừa kế vị lâu - Trần Thiến.

      Lúc này, Tiêu Sách tiến lên phía trước mấy bước, nghênh đón. cúi thấp bái chào, cung kính : "Vi thần biết bệ hạ giá lâm, kịp nghênh đón từ xa. Kính xin bệ hạ thứ tội."

      Trần Thiến cười ha ha, tiến lên đỡ hờ, sau khi cho Tiêu Sách đứng dậy, ánh mắt chuyển sang Tiêu Mạc sau lưng Tiêu Sách, cười ha ha: "Vị này chính là Tiêu lang Kiến Khang đúng ? Quả nhiên dung mạo bất phàm. Chư khanh, xin đứng lên, xin đứng lên."

      Giọng Trần Thiến rất bình thản, khi nhắc tới Tiêu Mạc càng thêm bình thản mà mỉm cười. Nhưng Tiêu thị vẫn có vài kẻ thay đổi sắc mặt. Trương Cẩm đứng trước Trương Khởi, càng thêm oán hận siết chặt khăn tay, thầm : "Tiêu Lang ràng thích công chúa Khánh Tú kia, bệ hạ nhất định cứ phải nhắc tới Tiêu Lang ở đây, đáng ghét!"

      Tân Đế vừa mới kế vị, tính tình mọi người chưa ràng. Nếu vì hôn của công chúa Khánh Tú, Tiêu gia đắc tội với , chỉ sợ cũng ổn. Ánh mắt Trương Khởi lóe lên, thầm nghĩ: Những lời này của bệ hạ, chỉ sợ khiến Tiêu gia lại phải suy nghĩ mấy ngày rồi.

      lúc mọi người nhìn chăm chú, vẻ mặt Tiêu Mạc cũng thản nhiên, cúi đầu thấp cất cao giọng: "Đa tạ bệ hạ khen ngợi." Dứt lời, tự nhiên mà lùi ra sau bước, cùng Tiêu Sách đưa Hoàng đế về phía chủ tọa.

      Hoàng đế đến đám tử lang quân rối rít lui về phía sau hành lễ.

      tới lui, Tiêu Mạc ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của hơi đảo qua rồi thu về. Nhưng nhìn bộ dáng, dường như muốn tìm người?

      Trương Khởi suy nghĩ chút, lặng lẽ đứng ra ngoài chỗ sáng. Mà Trương Cẩm phía sau nàng, đỏ bừng mặt, hạnh phúc và thõa mãn nhìn ái lang, thầm nghĩ: Chàng tìm mình ư? Nhất định là vừa rồi bệ hạ lời kia, chàng sợ ta lo lắng nên muốn trấn an ta. Suy nghĩ tới đây, lòng nàng vô cùng ngọt ngào.

      lúc này, Tiêu Mạc lại ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn, cảm thấy ánh mắt của nhìn chăm chú về phía mình, Trương Cẩm quả thực hạnh phúc tột đỉnh. Lúc này nàng hồn nhiên quên mất, mình đứng ở trong bóng tối, sao có thể nhìn thấy?
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 31: tiếng nhạc

      Trương Khởi đối diện với ánh mắt của Tiêu Mạc.

      hỏi nàng, nàng biết.

      Nhưng?

      Trương Khởi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế tuốt ở đàng trước, quả nhiên là mua bức tranh thêu của nàng, giống như trong trí nhớ.

      Nàng biết, Hoàng đế nước Trần, cho dù là Cao Tổ xuất thân nhà nông, đều là thích hội họa ca từ thi phú, con cháu Trần gia, hình như từ trong huyết mạch thích những thứ đó. Luôn luôn theo đuổi, bao giờ mệt mỏi.

      Tác phẩm của mình lấy lòng Hoàng đế, đúng như Tiêu Mạc , nên nhân lúc này!

      Nhưng, nàng vẫn thể.

      Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, biến sắc lắc đầu cái với Tiêu Mạc.

      Trong khoảnh khắc nàng lắc đầu, chân mày Tiêu Mạc nhíu lại, vẻ mặt, rốt cuộc ra chút nhịn được.

      có lẽ suy nghĩ, nàng mềm yếu vô năng, biết phân biệt? Cơ hội tốt như vậy cũng biết nắm chặt, bị nguy cũng xứng đáng.

      Nhưng nàng được, nhất là khắc trước, Quảng Lăng Vương vừa bỏ lại câu như vậy với quyền quý Kiến Khang. Nàng tại, tuyệt đối thể đặt mình trước mắt mọi người. Như vậy, nàng cách nào che giấu.

      Cúi đầu, Trương Khởi mím môi, từ từ lui về phía sau.

      bao lâu, nàng biến mất ở trong bóng tối lần nữa.

      Im hơi lặng tiếng hồi, Trương Khởi tới ngóc ngách trong vườn hoa.

      Nơi này, đống lửa đỏ hồng tản ra nhiệt độ làm cho người ta ấm áp, mấy cây đèn lồng phấp phới trong gió xuân. Bên cạnh, mấy cái bàn có văn phòng tứ bảo.

      Trương Khởi bước nhanh tới cạnh bàn , nhanh chóng nghiền mực, viết lên .

      Nàng viết rất rất nhanh, dòng chữ xinh đẹp chảy ra như nguồn nước.

      Viết xong bằng tốc độ nhanh nhất, Trương Khởi vội vàng cầm giấy Tuyên Thành lên, thổi thổi vết mực phía , nàng chuyển giấy Tuyên Thành qua ngọn lửa, muốn hơ nó cho khô.

      "Tiểu tử viết cái gì?" giọng vịt đực ở kỳ trổ mã truyền đến.

      Đột nhiên nghe được tiếng người, Trương Khởi kinh hoảng. Theo phản xạ, nàng vội vàng quay lưng lại, cất bước vào trong bóng tối.

      Người nọ ngờ nàng tránh né, vội vàng : "Đừng sợ đừng sợ, ta có ác ý." bước dài vọt tới phía sau nàng, đưa tay chụp vào bả vai nàng, : "Đừng sợ đừng sợ, dù ngươi viết thơ cho tình lang, ta cũng bảo đảm ra." Trong giọng lại mang theo trêu chọc.

      Bàn tay người này nóng bỏng mà có lực, vừa đụng đến da thịt Trương Khởi liền làm cho nàng run run. Khi nắm bả vai Trương Khởi, vui mừng cúi đầu nhìn về phía giấy Tuyên Thành trong tay nàng Trương Khởi đột nhiên nặng nề đá chân phải về phía sau cái.

      Đầu nàng cũng xoay lại, cú đá này lại đá vừa vặn. Bắp đùi người nọ trúng chiêu, khỏi ai tiếng, cả người loạng choạng về phía sau.

      Thừa cơ hội này, Trương Khởi cúi đầu, xông vào trong rừng cây. Người nọ kêu tiếng, vội vàng xông vào trong cây, nhưng khắp nơi tối sầm, sao có thể thấy bóng người?

      Ấm ức quay đầu lại, người nọ khó chịu ngột ngạt : "Viết cái chữ gì như gà bới, hiểu được." Thứ giấy Tuyên Thành, đều là chút ký hiệu cổ quái, đúng là xem hiểu.

      Đảo mắt, thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi này nhìn tay mình, đặt ở chóp mũi hít hà, cười he he, tự lẩm bẩm: "Nhìn bóng lưng cũng biết là tiểu nương xinh đẹp, da thịt cách xiêm áo sờ cũng trơn mềm láng mịn, cũng biết là tiểu nương nhà ai?" giậm chân bình bịch, ảo não kêu lên: "Đều tại ta, quên nhìn xiêm áo nàng rồi." Các đại gia tộc, đều có quần áo riêng. Nhìn quần áo nhận người, là chuyện bình thường nhất ở thời đại này.

      lúc ấy , phía sau truyền tới tiếng kêu, "Trần Ấp, Trần Ấp."

      Thiếu niên vội vàng quay đầu lại, ở ánh lửa đó, gương mặt tuấn tú linh động mang mấy phần vui, "Ở chỗ này đây, quỷ gào cái gì." dứt lời, chạy bình bịch về phía thanh kia.

      Trương Khởi xông vào rừng cây, lát sau, giấy Tuyên Thành cũng mất.

      Chuyện mới vừa rồi, đối với nàng mà nhạc đệm thể nào hơn, bây giờ chút gợn sóng cũng còn lưu lại.

      Trở lại bữa tiệc lần nữa, Trương Khởi ngắm ngắm, tại ngóc ngách bên cạnh, thấy gã sai vặt Tiêu Lộ cúi đầu bận rộn.

      Nàng dọc theo bóng tối về phía .

      Khi Trương Khởi từ trong bóng tối ra, tới bên cạnh Tiêu Lộ Tiêu Lộ cũng phát nàng.

      Thấy là Trương Khởi, Tiêu Lộ Nhíu nhíu mày, nhưng vẫn còn thả công việc trong tay xuống, tới bên cạnh Trương Khởi khép mi buông mắt, hỏi "Thay đổi chủ ý?"

      Trương Khởi lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lộ cái, người lại lui vào trong bóng tối.

      Tiêu Lộ thấy thế, chầm chậm về phía nàng mấy bước, hỏi "Có chuyện gì sao?"

      Trương Khởi gật đầu, nàng từ trong ngực nhanh chóng lấy ra giấy Tuyên Thành, đưa tới trong tay Tiêu Lộ xong, hạ thấp giọng, nghiêm túc : "Đây là nhạc phổ, tên 《Tiêu Diêu Du》, là khúc cầm tiêu hợp tấu. Ngươi giao cho Tiêu Lang nhà ngươi, bảo lấy danh nghĩa của mình hiến tặng cho bệ hạ."

      Thấy gương mặt Tiêu Lộ từ chối cho ý kiến, Trương Khởi hết sức nghiêm túc : "Nhạc phổ này chừng có thể khiến bệ hạ thay đổi cái nhìn với Tiêu Lang, hề hỏi tới chuyện của với Khánh Tú công chúa nữa."

      Giọng của nàng vô cùng nghiêm túc, tròng mắt vô cùng sáng ngời, làm cho Tiêu Lộ ngớ ngẩn, nhận lấy giấy Tuyên Thành, nghĩ đến lang quân mình cũng , tiểu gan hèn nhát trước mắt thông tuệ khác thường, liền gật đầu : "Cũng được, ta thử lần."

      Thấy Tiêu Lộ rốt cuộc đồng ý rồi, Trương Khởi thở phào nhõm, khóe miệng nàng giương lên, thoải mái mà : "Vậy ta lui xuống."

      Tiêu Lộ ừ tiếng, còn chưa xoay người, giọng vịt đực bén nhọn truyền đến, "A Đường, lang quân nhà ngươi đâu? Tiểu tử Tiêu Mạc kia đâu?"

      Tiêu Lộ xoay người, nhìn thấy người tới, vội vàng bắt đầu cười hì hì, cúi người hành lễ, nháy mắt hì hì : " ra là Trần gia A Ba, bẩm lang quân, Tiêu Lang nhà ta hầu ở cạnh bệ hạ đấy. Lang quân sao? Có chọn trúng tử xinh đẹp nào chưa?"

      Trần Ấp lắc đầu cái, khỏi cảm khái : "Vốn là chọn trúng người, nhưng vừa để ý, để tử này chạy mất."

      Tiêu Lộ kinh hãi, ngạc nhiên : "Ngài chọn trúng, tử này còn chịu chạy? Là nhà ai?"

      Trần Ấp hì hì : "Nếu ta biết tử nhà ai tốt. Nàng trượt nhanh, mặt cũng chưa cho ta xem chạy."

      Cả mặt cũng thấy , còn dám chọn trúng người ta. Tiêu Lộ trừng lớn mắt, hồi lâu chép miệng, quyết định để ý người nhàm chán này.

      Trần Ấp mấy câu, cúi đầu nhìn đến giấy Tuyên Thành trong tay , : "Đây là cái gì? Lấy đưa ta xem chút?"

      "Cái này?" Tiêu Lộ chút để ý cầm giấy Tuyên Thành trong tay, muốn đưa nó cho Trần Ấp, đảo mắt nghĩ đến cẩn thận thận trọng của Trương Khởi, liền lại lắc đầu : " được, đây là cho lang quân nhà ta."

      Dứt lời, nhanh như mèo, "Trần gia lang quân, tiểu nhân chào lang quân rồi, đợi có rãnh trở lại với lang quân sao." Trong tiếng cười mắng của Trần Ấp, Tiêu Lộ biến mất ở trong bóng tối.

      Nhìn đến đây, Trương Khởi thở phào nhõm, lặng lẽ lui đến chỗ Trương Cẩm.

      Khi Trương Khởi tới bên người Trương Cẩm, khép mi buông mắt bị nàng quát mắng đột nhiên, hồi tiếng đàn hòa lẫn tiếng tiêu bay tới. Trong đêm yên tĩnh, tiếng đàn vui mừng phóng khoáng hợp với tiếng tiêu trầm thấp hào phóng, từng sợi tơ bay tới, liên tục rót vào trong bóng tối. mát mẻ, tự tại, lại có vẻ tịch mịch và phóng khoáng.

      tử lang quân ở đây, có ít đều hiểu nhạc, nhưng bọn họ nào có nghe qua khúc này? Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều thêm gì nữa, chỉ an tĩnh lắng nghe.

      Loại an tĩnh này, làm cho Trương Cẩm dám lên tiếng nữa. Mà Trương Khởi cúi đầu, lúc này cũng là khóe miệng khẽ nhếch cười, tâm tình vui vẻ.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32:

      Thủ khúc được đàn ở trong, chính là Trương Khởi đưa cho Tiêu Mạc. Bài hát này vốn là tác phẩm hai năm sau của Hoàng đế, tên là 《Tử Hư Phú》, ở trong ký ức, nó từng truyền khắp lớn ngõ ở thành Kiến Khang.

      Tiếng đàn vẫn còn bay tới, tiếng tiêu lũ lũ xen lẫn trong đó, trong khoáng đạt xen lẫn tiêu dao vô tận. Loại tiêu dao này, thấy được nửa phần ưu tư, cũng có đau xót vì nước nhà đổ này. Có, chỉ có tươi đẹp mị diễm, thịnh thế phồn hoa ra được.

      Loại tiếng nhạc này, mang cao thượng và ca tụng của nhạc cung đình. Trương Khởi lắng lắng nghe nghe, cũng khỏi kinh ngạc. Theo tâm cảnh của nàng, tiếng nhạc hay hơn nữa, cũng khó nhập tâm. Nhưng trong trí nhớ của nàng, lại cứ khắc sâu, có thể thấy được, mấy năm kia, nàng trôi qua cũng phú quý an nhạc?

      Từ từ, tiếng nhạc dừng lại, Trương Khởi cũng thả lỏng mặt mày.

      Tiếng ông ông nổi lên bốn phía, vô số thanh ca tụng than thở thản nhiên mà đến. số quyền quý càng thêm tự chủ được xông vào chỗ bệ hạ, lớn tiếng ca ngợi.

      Thành công.

      Thủ khúc này, có thể khiến cho Tiêu Mạc trở thành tri của bệ hạ chứ?

      Mà những con chữ xinh đẹp của mình khúc phổ, cũng có thể ở lúc mấu chốt trợ giúp cho mình.

      Nàng nghiêng đầu nhìn Trương Cẩm, thấy nàng đỡ tay A Lam, hưng phấn : "Người thổi tiêu lúc nãy chính là Tiêu Lang? Huynh ấy là tài." Vui sướng và hài lòng nhuộm mắt nàng, lúc này Trương Cẩm nghễnh đầu, dáng vẻ đắc chí vừa lòng, thực là hận thểi cho mọi người, Tiêu Mạc chính là ái lang của nàng.

      Trương Khởi thấy nàng tạm thời khôngđể ý chính mình, liền lui về phía sau.

      tới đường trong vườn hoa, Trương Khởi ngước đầu nhìn lên trăng sáng bên bầu trời.

      Trăng sáng cong cong, mây trôi nhàn nhạt, tiếng nhạc vẫn xen lẫn trong mùi rượu bay tới, là đêm nay biết đêm nào.

      Nếu như cả đời này, cũng có thể nhìn trăng sáng, cần sợ hãi màn đêm phủ xuống, cần lo lắng mặt trời lên, tốt chứ?

      loạt tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, tiếp, thanh trầm thấp của Tiêu Lộ truyền đến, "Tiểu tử!"

      Nghe ra là , Trương Khởi nhanh chóng quay đầu lại.

      Tiêu Lộ chạy đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng cười : "Cuối cùng tìm được ngươi rồi. theo ta." quay đầu, ý bảo Trương Khởi theo phía sau , vào trong rừng rậm.

      Trương Khởi chau mày lại, hiểu hỏi " nơi nào?"

      "Đến ngươi biết."

      Trương Khởi suy nghĩ hồi, vẫn theo bước chân của .

      mấy trăm bước, Trương Khởi hỏi "Ngươi muốn dẫn ta gặp ai à?"

      Tiêu Lộ vẫn trả lời, thanh trầm thấp truyền đến, "Là gặp ta."

      Trương Khởi ngẩn ra, nàng ngẩng đầu lên, thấy được Tiêu Mạc dưới ánh trăng, chắp hai tay, áo trắng tung bay.

      Đoàn người phải vây xem sao? Sao cho chạy ra ngoài?

      Trương Khởi nháy mắt to, mặt hiểu.

      Nét mặt ngơ ngác của nàng ràng lấy lòng Tiêu Mạc, cười tiếng, lên hai bước, tới trước người Trương Khởi.

      Cúi đầu, nhìn chằm chằm tiểu tử mới cao bằng vai mình, trong mắt sáng của Tiêu Mạc nhộn nhạo dịu dàng, "Lúc nãy bệ hạ hỏi ta lai lịch của bài hát này, A Khởi, ngươi đoán ta như thế nào?"

      Trương Khởi ngửa đầu nhìn , giọng hỏi: "A Mạc như thế nào?"

      Tiêu Mạc lộ ra răng trắng như tuyết, cười lịch mà dịu dàng, giọng : "Ta với ngài, đây là bạn thân của ta sáng tác. Nhưng được nàng cho phép, thứ cho thần thể ra tên của nàng. Bệ hạ là người khoan hậu, cười ha ha, : có thể phổ ra khúc tiêu dao này, nhất định là người tự tại, cũng nguyện ý tiếp nhận hư danh trong kiếp này, trẫm lại có thể quấy rầy nhã hứng của ?"

      tới chỗ này, Tiêu Mạc giọng hỏi: "Như vậy, tiểu tử hài lòng ?"

      Hài lòng, sao lại hài lòng?

      Trương Khởi gật đầu liên tục.

      Thấy nàng gật đầu như gà con mổ thóc, dưới ánh trăng, gương mặt bị tóc mái che nửa, thực là trắng nõn mê người. Tiêu Mạc nhìn chút ngơ ngẩn.

      Nhìn thấy si ngốc ngẩn người vì mình, Trương Khởi khỏi lui ra sau bước .

      Động tác của nàng, thức tỉnh Tiêu Mạc. xấu hổ cười tiếng, nghiêng gương mặt tuấn tú , khiến gió xuân thổi sóng gợn dâng lên trong mắt.

      Nhìn ngọn lửa phương xa, Tiêu Mạc vừa thầm xấu hổ, vừa hiểu. tử xinh đẹp gặp đếm hết, dù thông tuệ khác thường, cũng phải số ít. Nhưng đấng nam nhi, sao lại luôn có ý tưởng với tiểu tử chưa lớn như nàng? Chẳng lẽ, kiếp trước nợ nàng?

      Thu hồi suy nghĩ lung tung, Tiêu Mạc quay đầu nhìn về phía nàng. Nhìn chằm chằm Trương Khởi, ho tiếng, nghiêm túc : "A Khởi, ngươi còn chưa cho ta biết, tại sao ngươi ba lần bốn lượt cự tuyệt đề nghị của ta, luôn muốn nổi tiếng?"

      Ánh mắt của sáng quắc, kiên trì khác thường, " cho ta biết nguyên nhân chân của ngươi."

      Trương Khởi cúi đầu.

      Nàng cắn môi, ở trong ánh nhìn chăm chú của Tiêu Mạc, chậm rãi lắc đầu cái. Tiêu Mạc nhướng mày, còn chưa mở lời, liền thấy Trương Khởi đỏ mắt, giọt hai giọt châu lệ, ném ra đường cong trong suốt ở ánh trăng, rồi tung tóe ở trong bụi cỏ.

      Tuyệt đối ngờ rằng câu liền làm cho nàng khóc. Tiêu Mạc nhất thời luống cuống tay chân, tay vội chân loạn từ trong lòng móc ra khăn tay, vừa muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng tay kia đưa tới khuôn mặt nhắn, lại cứng lại.

      Trương Khởi làm như bị vụng về khó được của ép cười, nàng buột miệng cười, giận trách liếc cái.

      Trăng sáng như nước, gió xuân từ từ, cái nhìn này, giống như nước thu chảy ngược, trời cao chảy sông, đâu chỉ là đẹp sao tả xiết?

      ràng còn là thiếu nữ cực kỳ non nớt, nhưng vẻ phong tình quyến rũ, thực thực khó tả khó hết!

      Lần này, Tiêu Mạc ngây dại.

      Hai gò má Trương Khởi ửng hồng, nàng nhanh chóng đoạt lấy khăn trong tay , lung tung lau nước mắt, rồi ném khăn về ngực , sau đó xoay người liền trượt. . . . Nàng phải cố ý muốn hấp dẫn , cẩn thận. Có chút động tác, đều do bản năng của thân thể này.

      Tiêu Mạc ngơ ngác nhận lấy khăn nàng ném tới, ngơ ngác nhìn nàng xoay người, thấy nàng sắp rời , biết từ nơi nào tới hơi sức, vèo vươn tay giữ lại bả vai của nàng.

      Khi Tiêu Mạc kéo Trương Khởi vào trong ngực mình tiếng cười trộm đè thấp truyền đến, "Ngươi được đấy Tiêu Lang, tử cả sảnh đường đều tìm ngươi, ngươi lại dắt tiểu tử chàng chàng thiếp thiếp."

      bóng người từ trong rừng cây lao ra. tung người nhào tới sau lưng Tiêu Mạc, thuận tiện vươn tay đến cánh tay Trương Khởi, miệng là hét lên: "Kiến Khang Tiêu Lang bực nào nhân vật, lại bị tiểu tử mê hồn phách, được, ta phải ngó ngó."

      thanh mang theo giọng vịt đực đặc biệt lúc thiếu niên trổ mã, phải Trần Ấp là người nào?

      đột nhiên vừa gọi vừa bổ nhào về phía trước, Tiêu Mạc bị dọa nhảy dựng. Khi Trần Ấp nhào tới lưng Tiêu Mạc theo phản xạ vung bả vai, đẩy mạnh Trần Ấp ra.

      Chính là như vậy, Trần Ấp liền bắt được tay Trương Khởi. Khi giận đến kêu to Trương Khởi xoay eo, bắn ra như con thỏ bị giật mình, đảo mắt liền biến mất ở trong bóng tối.

      Mà lúc này, bởi vì tiếng kêu la của Trần Ấp, nhóm người nhanh chóng xông tới.
      milktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương33: Tản

      tới đằng sau đám tử Trương gia, Trương Khởi quyết định có chuyện quan trọng rời .

      Giờ phút này, trong hoa viên vẫn còn sôi nổi hào hứng bàn khúc hợp tấu "Tiêu Diêu Du" của bệ hạ và Tiêu Mạc. Tân Đế mới kế vị, nước Trần phồn thịnh, dù Hoàng thất hay các đại thế gia cũng đều thích những nhạc khúc ca tụng thái bình thịnh thế lại có vẻ cao nhã tự tại này. Vì vậy chỉ trong lát, nhạc kỹ Tiêu phủ học lại Tiêu Diêu Du, diễn tấu ở đó.

      Trương Cẩm vào bữa tiệc, nhìn thấy Hoàng đế nhưng nhìn thấy Tiêu Lang dấu, trong lòng có chút phiền muộn cũng có chút căm tức. Thấy bóng dáng Trương Khởi vẫn như như trong bóng tối , khỏi lườm nàng, khẽ quát: " ra ngoài! Lén la lét lút như vậy làm cho người ta chán ghét."

      Trong ánh mắt đồng tình với cảnh ngộ chịu mắng của A Lam, Trương Khởi ra. Nàng cúi đầu, đôi tay nắm vạt áo chặt, bộ dáng để người tùy ý đánh chửi.

      Trương Cẩm thấy thế, khẽ hừ mấy tiếng, xung quanh nhiều người như vậy, nàng nào dám dạy dỗ Trương Khởi? Chỉ trợn mắt nhìn Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng: "An phận chút cho ta!"

      Lúc này, cách đó xa truyền tới tiếng gọi tử Tiêu thị, Trương Cẩm vội vàng nặn ra nụ cười đáp tiếng, dẫn theo A Lam tới. Nhìn thấy Trương Khởi cũng định theo, liền quay đầu lại lườm nguýt nàng.

      Trương Khởi biết điều dừng bước.

      Nàng đưa mắt nhìn Trương Cẩm xa, nghĩ ngợi: Lần này là cần ta theo đấy.

      Nghĩ nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mà lùi vào trong bóng tối, tĩnh tâm chờ tiệc tan.

      Ngẩng đầu nhìn ánh trăng bầu trời, Trương Khởi tính toán canh giờ, nghĩ rằng hơn nửa canh giờ nữa tiệc tan. Vốn là nam nữ gặp mặt, đương nhiên phải chọn ngày hoa Xuân nở rộ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoặc du hồ hoặc dạo chơi. Trong lúc rong chơi ở hồ núi, nhìn về hình bóng mỹ nhân phía xa, quần áo tung bay, xe ngựa ung dung, mới phụ lòng chờ mong. Tiệc tối nay, mặc dù Quảng Lăng vương và bệ hạ đều tới, nhưng vẫn có chút nuối tiếc. E rằng bao lâu nữa, Tiêu phủ lại mở tiệc, còn là tiệc lớn vào ban ngày.

      Cách đó xa, mấy sứ giả nước Tề rời .

      Lúc này, ánh mắt Trương Khởi thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lộ trong đám người. mình tới phía nàng. Vừa , còn vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Trương Khởi hoảng hốt, vội vàng dịch sang bên cạnh, đổi sang chỗ tối khác đứng.

      Quả nhiên, lúc sau Tiêu Lộ liền chạy tới chỗ nàng đứng vừa rồi, tìm lúc thất vọng tới dưới ánh đèn.

      Sau đó, suy nghĩ lúc, rồi lại đến chỗ của Trương Cẩm.

      Thấy thế, Trương Khởi cắn môi.

      , vừa rồi khiêu khích Tiêu Mạc, tuy rằng là vô ý nhưng đối với nàng cũng chỉ có lợi có hại.

      Đại phu nhân ra lệnh ràng cho đám tử Trương thị được tiếp xúc quá thân mật với Tiêu Mạc. Như vậy, dù Tiêu Mạc có để ý mình cũng thể nhét mình vào phòng của . chiếm được, buông nỡ, đương nhiên để cho người khác nhúng chàm. Vì vậy lưu ý mọi người trong Trương phủ, nếu có người gây bất lợi cho nàng, ra mặt ngăn cản.

      Mối quan hệ này, đáng tin hơn săn sóc vì thương hại lúc đầu của .

      Nhưng tuyệt đối thể quá mạnh bạo.

      Tiêu Lộ đến trước mặt Trương Cẩm, cũng biết gì với nàng ta mà Trương Cẩm quay đầu lại nhìn bốn phía. Sau đó, nàng kiên nhẫn mở miệng với A Lam ngừng kêu la cái gì đó: " tìm tiện nha đầu kia ra đây! Động chút là thấy bóng dáng, khiến người ta bớt lo mà."

      A Lam vâng lời, lập tức quay đầu tìm kiếm.

      Trương Khởi thấy thế, đành phải thầm than tiếng. Nàng lặng lẽ tới sau lưng đám tử, đưa lưng về phía ánh lửa, nghiêm túc lắng nghe họ chuyện.

      A Lam tìm lúc cũng nhìn thấy Trương Khởi. Nàng tới sau lưng Trương Khởi, giọng : "Sao lại trốn tới đây hả?"

      Trương Khởi nghe được giọng của nàng giả bộ như thoáng hoảng sợ, nàng vội vã thốt lên: "Chẳng lẽ tỷ tỷ gọi ta à?"

      A Lam nhịn được mà gật đầu, : "Phải, mau ."

      "Vâng."

      Vừa nhìn thấy Trương Khởi tới, Tiêu Lộ liền cười he he, quay sang tiếng cám ơn Trương Cẩm, bước nhanh tới trước mặt Trương Khởi, quay sang tiếng với A Lam rồi chuyển sang cười với Trương Khởi: "Tiểu tử, lang quân nhà ta có chuyện quan trọng muốn hỏi , theo ta."

      Trương Khởi còn chưa mở lời, Trương Cẩm phía sau : "Thất thần làm gì, còn mau ?"

      Trương Khởi chỉ đành khẽ lên tiếng: "Vâng."

      Cúi đầu, Trương Khởi theo sau lưng Tiêu Lộ.

      Vừa , Tiêu Lộ vừa quay đầu lại nhìn Trương Khởi. khỏi kỳ quái thầm nghĩ: Lang quân hôm nay bị làm sao vậy? Cả buổi tối, chỉ chú ý tới tiểu tử tầm thường này.

      qua lối , phía trước truyền đến tiếng cười cợt của mấy lang quân. Trương Khởi ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh đống lửa cách mình hơn năm mươi bước, Trần Ấp chống nạnh, cười ha ha.

      Cười vài tiếng xong liếc mắt nhìn thấy Tiêu Lộ, liền vung tay phải lên, kêu: "Tiểu Lộ, tới đây tới đây."

      Vừa nghe thấy giọng của , Tiêu Lộ liền xị mặt, khẽ dặn dò Trương Khởi: " chờ ở đây, đừng đâu đấy." Mang theo bộ mặt tươi cười bước nhanh tới phía Trần Ấp, "Lang quân Trần gia, ngài có chuyện gì sao? Tiêu Lang nhà nô tài còn chờ nô tài đấy."

      "Được lắm tên khốn kiếp này, lại dám kiên nhẫn?" Trần Ấp vỗ mạnh lên bả vai Tiêu Lộ, đẩy tới trước, đưa chân đá cái, cười mắng: ", lấy giấy hoa lan này ra, tiểu gia muốn làm thơ phú."

      Tiêu Lộ biết làm thế nào, đành cười lấy lệ mấy tiếng, vui vẻ chạy về phía kỷ án cách đó xa.

      Thấy Tiêu Lộ chạy xa, Trương Khởi lặng lẽ lùi về phía sau. Mới vừa lùi vào trong bóng tối, tiếng cười lớn truyền đến. Đám người Tiêu Sách kính cẩn lễ phép đón bệ hạ ra ngoài.

      ra là bệ hạ sắp rồi.

      Trong đội ngũ đưa bệ hạ, Tiêu Mạc áo trắng ràng ở trong đó, nở nụ cười, cùng bệ hạ to gì đó. xong, quân thần đều cười ha ha.

      Đưa mắt nhìn bệ hạ biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi nghe thấy người trung niên kêu: " còn sớm, bọn ta cũng rời đây."

      Dứt lời, dẫn theo cả đám cùng ra ngoài.

      Bọn họ vừa , hoa viên cũng vắng nửa. Trong im lặng, tử cất giọng thanh tao, "Sắc trời tối, chúng ta cũng thôi."

      tử này vừa mở miệng, đám tử đành phải chấp nhận, tiếng sột xoạt truyền đến, tỳ nữ của mọi người thu dọn đồ đạc Trương Khởi vội vàng về phía Trương Cẩm.

      Quả nhiên, lúc này Trương phủ cũng có người mở miệng, Trương Cẩm dù muốn cũng phải rời .

      Lúc tới vui mừng, khi lại chậm rãi. Trương Khởi khép mi buông mắt theo sát sau lưng Trương Cẩm ra ngoài.

      tới lui, nàng đột nhiên nghe được tiếng Trương Cẩm kêu lên dù khẽ cách nào che giấu vẻ vui mừng, "Tiêu lang!"

      Là Tiêu Mạc trở lại sau khi đưa tiễn bệ hạ.

      Tiêu Mạc mặc đồ trắng, đứng lẫn trong đám lang quân Tiêu thị. Nhìn thấy Trương Cẩm nhìn mình, gật đầu, khóe miệng hơi cong lên rồi liếc mắt nhìn Trương Khởi.

      Giờ phút này Trương Khởi ngoan ngoãn theo sát sau lưng Trương Cẩm, bóng dáng nhắn bị đám tử che khuất.

      Nàng ràng nghe được tiếng Trương Cẩm kêu tên mình đúng ? Nhưng vẫn yên lặng cúi thấp đầu giả câm giả điếc?

      Tiêu Mạc chỉ cười tiếng, dời ánh mắt .
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương34: Vu khống ngược

      Trở lại Trương phủ trời khuya. Trương Khởi vừa vào phòng liền ngả mình xuống sập.

      A Lục chờ nàng từ lâu, bây giờ nàng ta dùng hai tay chống cằm, chớp mắt mở to mắt nhìn Trương Khởi. Xem Trương Khởi có thể chịu đựng đến lúc nào mà chủ động kể chuyện cho nàng nghe.

      Trương Khởi bị đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm làm sao còn ngủ được nữa. Nàng liếc nhìn A Lục, trở mình thầm : "Ngủ , khuya lắm rồi."

      A Lục lắc đầu nguầy nguậy, quan tâm Trương Khởi có nhìn thấy hay .

      Trương Khởi thở dài dài, : " ra cũng có gì cả, có rất nhiều tử, lang quân, vì cách quá xa ta cũng thấy . Quảng Lăng vương mặc dù có tới…." nghe được ba chữ Quảng Lăng vương, hơi thở của A Lục ràng gấp hơn, siết chặt hai nắm tay.

      Trương Khởi lười biếng tiếp: "Nhưng vẫn che mặt, thấy được gì hết. Mấy sứ giả nước Tề kia lại đứng quá xa. Bệ hạ cũng có tới nhưng ngài quá uy nghiêm ta dám nhìn thẳng."

      tới đây, Trương Khởi nhún vai : "Hết rồi."

      "Hết rồi?"

      "Ừ, hết rồi!"

      "Nhưng, nhưng. . . . . ."

      "Đừng nhưng nữa, ngủ . Ngươi muốn nghe cái gì, ngày mai có những tử khác kể cho nghe."

      A Lục suy nghĩ lúc, cũng nằm lên giường, "Phải ha, chuyện của bọn họ kể nhất định hay hơn của A Khởi."

      ***

      Sáng sớm ngày hôm sau, là ngày rực rỡ ánh nắng chói chang.

      Lớp đầu tiên của ngày hôm nay là thư pháp. Giữa yên tĩnh thỉnh thoảng vài tiếng bàn luận xôn xao len lỏi tiến vào tai Trương Khởi, "Nghe tối hôm vừa trở về, A Cẩm bị đại phu nhân nhốt lại rồi."

      "Nghe nàng ta còn vừa khóc còn vừa gào thét nữa đó."

      "Đại phu nhân còn phái người cảnh cáo Tiêu Lang nữa."

      ……..

      Tiếng bàn luận xôn xao, kèm theo tiếng cười hả hê của đám tử. Trương Khởi chuyên chú nhìn giáo tập làm mẫu, trong lòng lại nghĩ: Vừa trở lại phải chịu phạt rồi sao? Xem ra thái độ của đại phu nhân hết sức kiên quyết.

      Đối với nàng mà , thái độ đại phu nhân càng kiên quyết càng có lợi.

      Hôm nay, hứng thú của đám tử đối với Quảng Lăng vương giảm nhiều. cho cùng, người dự yến tiệc mà cũng lộ diện như thế, các nàng thể trông mong được nhìn thấy chân dung của rồi.

      Bài giảng xong, Trương Khởi theo thói quen vào trong rừng. Nàng dùng ngón tay vạch vạch luyện chữ vỏ cây thô ráp. Thấy động tác của nàng, mấy tử con thứ xuất xúm lại cười hi hi ha ha, " đứa con ngoài giá thú, chữ luyện có đẹp hơn nữa thế nào đây? Chẳng lẽ nàng ta còn muốn tương lai tụ tập yến hội, sống như phu nhân?"

      "Hì hì, nàng ta cũng còn cách nào khác, mọi người đều để ý nàng, kiếm chuyện làm nàng ta biết tiêu thời gian vào đâu."

      "Còn bằng trốn ở trong phòng luyện thêu, lớn tuổi bị đuổi , còn có thể kiếm chén cơm ăn."

      Trương Khởi thèm để tâm tới những tiếng cười đó. Nàng biết, bữa tiệc thú vị quan trọng như tối qua mà nàng lại được tham gia dẫn đến đố kỵ của những người đó.

      Sau khi lớp thứ hai kết thúc, Trương Khởi ôm quyển cầm phổ giáo tập gửi về phòng.

      Ở nơi đám tử tụ tập, nàng thành thói quen cúi đầu cụp mắt, đứng bẽn lẽn. tại cũng vậy, mắt nàng nhìn mũi chân, sát vào bụi cỏ. Lúc , thân người thẳng tắp, nhón bước về phía trước, dáng vẻ vô cùng an tĩnh ngoan ngoãn yếu ớt.

      Trương Sầm xa xa trông thấy Trương Khởi ngây ngô nhìn nàng, ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng phức tạp.

      người phụ nữ gần ba mươi tuổi tới phía sau nàng, khẽ : "A Sầm, đến giờ học đàn rồi."

      Trương Sầm gật đầu, ánh mắt vẫn rời khỏi Trương Khởi.

      Phụ nhân kia liếc mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa liếc mắt bà ngoài cười nhưng trong cười : "A Sầm nhìn các tử sao? Họ là tử tiêu chuẩn trong Trương phủ, tương lai kết thân với các đại thế gia, gả làm vợ cả . . . .Sầm tử đừng nhìn hơn."

      Trương Sầm nghe vậy sắc mặt càng trắng bệch. Nàng cắn môi, quật cường để cho nước mắt chảy xuống.

      Thấy nàng như vậy, phụ nhân gần ba mươi tuổi này thở dài, giọng chuyển thành dịu dàng, "Sầm tử cần gì phải buồn phiền? Lần này mặc dù gả làm thiếp, nhưng phu quân của chính là trụ cột vững vàng của Tiêu phủ Tiêu Lang quân - Tiêu Sách. Nếu tương lai có cốt nhục của Tiêu Lang quân, cũng hết khổ cực, cần gì phải buồn?"

      nghe lời này thôi, nghe xong nước mắt Trương Sầm cũng kiềm chế được nữa, nàng lấy tay áo che mặt, khẽ nức nở : "Lời như thế, bà cần gì lấy ra dỗ ta?"

      Ai chẳng biết, trong phủ Tiêu Sách này có cả trăm kỹ thiếp? Ai biết, mặc dù thích những tuổi chưa hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ mang về hoan lạc, ấu nữ có thể sống sót sau khi bị làm nhục chỉ có nữa.

      Nàng tuy họ Trương, mặc dù Tiêu Sách này nể mặt dòng họ nàng vài phần, cũng có phần tôn trọng. Mặc dù nàng là do Tiêu Sách đích thân tuyển chọn cầu hôn, mặc dù nàng khác những kỹ thiếp kia, danh phận là thiếp thất có địa vị cao hơn kỹ thiếp. Nhưng gả cho cái loại heo mập hoang dâm đó, cả đời này nàng còn trông cậy vào cái gì được nữa?

      Nghẹn ngào vơi, Trương Sầm khổ sở hận thể lập tức chết cho rồi. Nàng dùng tay che mặt, khóc hu hu quay đầu chạy .

      Phụ nhân kia cũng đuổi theo, bà chỉ lạnh lùng nhìn Trương Sầm rời , hừ tiếng cười lạnh : "Thân phận hèn mọn phải chấp nhận thôi!"

      Cùng thời điểm đó, cũng có người , "Thân phận hèn mọn phải chấp nhận thôi!"

      Thất tẩu tử được đại phu nhân tín nhiệm nhất tựa giường, lạnh lùng nhìn A Lam mặt như tro tàn, lạnh nhạt : "Để cho ngươi trông coi A Cẩm, ngươi lại làm ra chuyện gì? Ngay trước mặt tử lang quân hai phủ Trương - Tiêu, A Cẩm dám trái lệnh đại phu nhân thân thiết cùng Tiêu Mạc trước mặt mọi người. . . . Ngươi liên quan đến ngươi? Hừ!" Bà khịt mũi hừ lạnh, chẳng thèm tiếp nữa.

      Nhưng bà tới mức này dù tiếp A Lam cũng hoàn toàn hiểu được. Lúc này đại phu nhân tức giận, A Cẩm là tử con vợ cả, bà thể nào trừng phạt quá nặng, muốn đánh muốn giết hay muốn thị uy, chỉ có thể xuống tay với tỳ nữ cận thân như nàng.

      Thất tẩu tử tới đây, phất phất tay, ý bảo ma ma lôi A Lam xuống.

      ! thể như vậy! Đánh xong hai mươi gậy, mình chết cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng!

      A Lam đột nhiên tỉnh táo lại, nàng giãy khỏi hai ma ma, ra sức ngã bổ về phía trước, cúi rạp người đập mạnh đầu xuống đất. Trong tiếng rầm rầm rầm giòn vang, A Lam cất giọng lí nhí: ", phải do nô tì, liên quan tới nô tì. Ấy là A Khởi, là nàng ta, là nàng ta giật giây tử. Nàng ta cũng thích Tiêu Lang."

      "A Khởi?"

      Nghe được Thất tẩu tử hỏi, A Lam giống như chộp được sợi dây thừng cứu mạng, nàng gật đầu liên tục, "Là nàng ta, nàng ta là con ngoài giá thú của Thập Nhị lang, hơn ba tháng trước được đón về từ nông thôn. Cũng biết vì sao lại để ý Tiêu Lang, luôn giật giây A Cẩm, " Ngừng chút, A Lam vội vàng thêm: "Thất tẩu tử, người phải tin nô tỳ, nếu phải là nàng ta giật giây, tối hôm qua A Cẩm cũng mang nàng ta cùng dự tiệc."

      "Con ngoài giá thú của Thập Nhị lang?"

      "Đúng vậy, đúng vậy."

      Thất tẩu tử cười tiếng, vào lúc này, tiếng cười này vô cùng chói tai. A Lam trợn đôi mắt ngập nước, hiểu nhìn bà ta.

      Thất tẩu tử cười lạnh, "A Lam, ngươi tưởng tẩu tử là kẻ ngu sao. Nàng ta chỉ là đứa con ngoài giá thú, địa vị có, lại vừa tới phủ lâu. Nàng ta sao có thể giật giây tử nhà ngươi?" tử trong phủ này, , phải tử con vợ cả trong thành Kiến Khang này đều xem thường muội muội thứ xuất, huống chi là đứa con ngoài giá thú? Trương Cẩm từ trước đến giờ cao ngạo, với tính tình của nó chấp nhận muội muội ti tiện cùng cha như thế đều thích người đàn ông với mình mà đố kỵ căm ghét chút nào sao?

      Phất phất tay, Thất tẩu tử quát lớn: "Còn dám đặt điều trước mặt ta, mang xuống đánh đòn!"

      "Dạ!"
      Nhược Vân, milktruyenkyhondat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :