1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương25: Tiêu phủ có tiệc

      Trương Khởi lấy làm kinh hãi, nàng kinh ngạc nhìn gã sai vặt này, "Ta cũng có thể sao?"

      Gã sai vặt gật đầu : "Lang quân nhà nô tài , bức thêu của tiểu tử bán cho quý nhân, hai ngày trước quý nhân đó hỏi người thêu. Lần này, quý nhân đó cũng tham gia bữa tiệc. Lang quân , vừa khéo mượn cơ hội này, cho tiểu tử trình diện, tránh cho tiểu tử tài năng xuất nhưng mà lại để cho người ta chà đạp."

      Là vậy sao?

      Trương Khởi ngờ Tiêu Mạc suy nghĩ cho nàng như vậy.

      Cắn môi suy nghĩ lúc, Trương Khởi khẽ : "Ta muốn gặp lang quân nhà ngươi."

      Gã sai vặt lại nhếch miệng, cười he he : "Lang quân nhà nô tài lại đúng rồi, ngài dù nô tài có như vậy, cũng hoàn toàn tin nô tài. Vậy, tiểu tử, xin mời!"

      Đối mặt với giễu cợt của gã sai vặt, Trương Khởi chỉ mím môi cười tiếng, trong lòng khỏi thầm giật mình: Tiêu Mạc này đúng là có tài, phản ứng của mình bị đoán trúng hết.

      Hai người trước sau đường , cách nhau khá xa.

      bao lâu, Trương Khởi đứng lại, bên hồ cách nàng trăm bước, Tiêu Mạc quả nhiên đứng ở đó, nhưng cúi đầu, biết gì với tiểu lang của Trương phủ.

      Gã sai vặt bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Mạc. Thấy xuất , Tiêu Mạc liền quay đầu nhìn Trương Khởi. Nhìn thấy nàng, Tiêu Mạc cười cười.

      Trương Khởi xấu hổ cười lại tiếng, lúc này mới thấy yên lòng.

      Nàng cúi đầu về phía trước.

      bao lâu, gã sai vặt đuổi theo. Trương Khởi dừng bước, khẽ : "Đa tạ ý tốt của lang quân nhà ngươi, có điều...." Cắn răng, nàng đè nén được nghẹn ngào mà khẽ khóc ra tiếng: "Tâm ý của Tiêu lang, A Khởi cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng ta bây giờ còn chưa thể. . . ." Nàng cúi thấp người, xoay người rời trong ánh mắt đồng tình của gã sai vặt.

      Nàng bây giờ còn chưa thể, nếu như nàng trời sinh chỉ có tướng mạo thanh tú, mượn cơ hội này xuất , cũng có thể được Trương phủ coi trọng, gả cho quan nghèo làm vợ, hoặc gả cho con cháu nhà quan lại có danh tiếng, phong độ bất phàm làm vợ lẽ.

      Nhưng, nàng muốn. . . . . bao lâu nữa, dung nhan nàng nở rộ, đến lúc đó, che giấu vụng về của nàng lừa được những kẻ quyền quý trải qua nữ sắc kia. Đến lúc đó, vừa có bề ngoài xinh đẹp vừa tài danh trác tuyệt như nàng, chỉ được coi là vật đầu cơ kiếm lợi.

      Trương thị giấu nàng ở nơi đó, tìm đúng cơ hội, bán nàng với giá cao nhất. Trong lúc này, nàng vẫn chưa làm chủ được vận mệnh của mình, kết cục tương lai e rằng bằng cả kiếp trước.

      Trương Khởi tới lui, đột nhiên có người chợt xuất trước mặt nàng.

      Nàng vội vã ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với Trương Cẩm.

      Trương Cẩm hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm vào nàng hề chớp mắt. Vẻ mặt phức tạp .

      Trương Khởi hoảng hốt: Chẳng lẽ nàng ta thấy cảnh tượng vừa rồi?

      Đúng như nàng nghĩ, Trương Cẩm ngẩng đầu hỏi, "Tiêu lang tìm ngươi làm gì?" Chán ghét nhíu mày, Trương Cẩm thẳng: "Ngươi cần kiếm cớ, gã sai vặt vừa rồi tìm ngươi là người của Tiêu Lang. Tiêu Lang tìm ngươi làm gì?"

      Thấy Trương Khởi nghiêm mặt muốn giải thích, Trương Cẩm vung tay lên, lại : " ra cũng quan trọng. Dù Tiêu lang có thích cũng làm gì được? Nếu đại phu nhân mở miệng, ta hứa có thể giúp ngươi trở thành thiếp của Tiêu lang, nhưng bây giờ, ngay cả thị thiếp ngươi cũng đủ tư cách. Tiêu lang đúng, người như ngươi, ta cần thiết phải để ý."

      Trương Cẩm cắn môi nhìn về hướng gã sai vặt rời khỏi, suy nghĩ lúc, đảo mắt nhìn Trương Khởi, "Ngươi chuẩn bị , tối nay ta muốn dẫn ngươi dự tiệc!"

      Nhìn vào con mắt trợn to của Trương Khởi, Trương Cẩm ngạo mạn cười tiếng, "Ngươi phải cần phải cảm kích ta, nhớ tắm rửa sạch , bữa tiệc như vậy bẩn thỉu nóng bức giống ở nông thôn." Dứt lời, Trương Cẩm kiêu ngạo xoay người.

      Cho đến khi bóng lưng Trương Cẩm biến mất, Trương Khởi mới phản ứng lại: Ta phải tham gia bữa tiệc sao?

      Phải tham gia bữa tiệc sao?

      Đôi mắt Trương Khởi xoay vài vòng, thầm nghĩ: Tham gia bữa tiệc theo cách này cũng tồi.

      Trương Khởi trở lại phòng.

      A Lục bận rộn ra ra vào vào, miệng còn ngâm nga bài hát. lát sau, thấy Trương Khởi vào cửa cũng lên tiếng, nàng vén mái tóc ướt mồ hôi lên, chớp chớp mắt nhìn Trương Khởi, kêu: "A Khởi?"

      Trương Khởi nghiêng đầu nhìn nàng.

      A Lục cười : "A Khởi, ngươi nghĩ gì vậy, sao tiếng nào."

      Trương Khởi cúi đầu vuốt ve ngọc bội bên hông, : "Ta phải tham gia bữa tiệc của Tiêu phủ tối nay."

      " ư?" A Lục vui mừng nhảy lên.

      Đưa tay lên trước chắn lại, tranh cho A Lục bổ nhào tới, Trương Khởi cười : "Ngươi đừng vui mừng, ta định dẫn ngươi ."

      "Tại sao?"

      Trương Khởi phụt cười tiếng, ngón trỏ để lên cái miệng hơi cong lên của nàng, khẽ : "Ta tự có lý do."

      Đây phải là lời nàng ta được hỏi, Trương Khởi cũng muốn thêm gì.

      A Lục buồn buồn ừ tiếng, tiếp tục làm việc, được lúc, trong phòng lại vang lên tiếng hát của nàng.

      Trương Khởi cười : "Đừng hát nữa, đun ít nước nóng giúp ta tắm rửa. Nhanh ."

      Tắm rửa thay quần áo xong, Trương Khởi ngồi trước gương đồng, nhìn bản thân đoan trang trong gương. A Lục đứng ở sau lưng nàng, chải mái tóc dài ẩm ướt cho nàng.

      Nắm lọn tóc trong lòng bàn tay, A Lục đột nhiên cảm khái: "A Khởi, ngươi đẹp."

      Nàng có chú ý tới, khi nhắc tới từ "đẹp" thân thể Trương Khởi cứng đờ, vẫn khẽ : "Tóc A Khởi đen nhánh, soi bóng người, ta chưa từng thấy mái tóc nào đẹp như vậy. Còn nữa, làn da của A Khởi trắng noãn, những vị hoàng phi chăm sóc tỉ mĩ chưa chắc bằng ngươi. Còn có A Khởi mặt của ngươi. . . . . ."

      Trương Khởi ngắt lời nàng, nín cười : "Mèo khen mèo dài đuôi sao? Hơn nữa, A Lục ngươi gặp hoàng phi người ta lúc nào vậy?"

      A Lục nghẹn lời.

      Nàng định phản bác, Trương Khởi đứng lên, váy áo người nàng đều được Trương phủ phát. Thế gia như Trương phủ, váy áo bốn mùa tất nhiên phải được may cẩn thận, vật liệu may mặc cũng thể kém.

      Lùi về phía sau bước, Trương Khởi nhìn mình trong gương đồng từ khoảng cách xa. Mặt của nàng càng ngày càng trắng nõn mềm mại, mắt cũng thế, trong veo như nhiễm màn sương mê ly như có như , cánh phấn hồng hơi cong. . . . .Thời gian trôi quá nhanh!

      Cầm lược lên, chải tóc che trán, trong lời lẩm bẩm bất mãn của A Lục, Trương Khởi : " còn sớm, ta phải đây." Nàng cho khăn tay mới thêu vào ngực, ngoái đầu lại nhìn A Lục, "Ta có ở đây, ngươi cẩn thận chút."

      Dứt lời, nàng đẩy cửa ra ngoài.

      Nhìn nàng dần dần vào ánh chiều tà, A Lục hơi hoa mắt, hồi lâu nàng thầm: "Ta quên chưa , A Khởi càng ngày càng cao, eo thon, mông cong, rất đẹp đấy."

      Trương Cẩm Trương Khởi phải đợi nàng ở đâu.

      Khi nàng thấy Trương Khởi đường thông ra cửa hông, cúi đầu, tĩnh lặng mà khéo léo khỏi kinh ngạc nhíu mày.

      Trương Khởi chạy bước đến.

      tới bên cạnh Trương Cẩm, Trương Khởi cúi người, khẽ giọng : "A tỷ, muội tới rồi." Cũng đợi Trương Cẩm gì, nàng tự động đứng ở sau hầu A Lam đứng sát bên Trương Cẩm.

      A Lam là gia sinh tử con của đầy tớ trong nhà, sớm được tổ tiên Trương thị ban cho họ Trương. Cũng có mặt mũi trong đám hạ nhân. Đây là lần thứ hai nàng và Trương Khởi gặp mặt.

      Nhìn sang Trương Khởi, thấy nàng mặc dù vẫn mặc lụa mỏng bươm buớm các tử hay mặc, cách ăn mặc này cũng có phần trắng trong thuần khiết, điệu bộ khép mi buông mắt lại hề có vẻ thanh quý của tiểu tử, còn giống hầu hơn nàng ta. Khóe miệng A Lam khẽ nhếch lên, để ý tới Trương Khởi nữa, mà về phía trước bước đến gần Trương Cẩm.

      Tối nay đến Tiêu phủ tổ chức yến hội, trừ Trương Cẩm, còn có sáu tử Trương thị con vợ cả. Họ ngồi lên xe từ lâu, chỉ chờ mỗi Trương Cẩm.

      Nhìn thấy Trương Khởi như tỳ nữ, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trương Cẩm, chúng tử nhìn liếc mắt rồi thèm để ý nữa: tử con vợ cả luôn coi muội muội cùng cha khác mẹ của mình là tỳ nữ mà sai bảo là chuyện đâu đâu cũng có.

      Trương Cẩm vừa đến là có thể lên đường. Lúc đó vừa đúng trời chiều, nửa rặng mây như bông được ánh mặt trời nhuộm đỏ, bầu trời lộng lẫy biết bao.
      milktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 26: Tiêu phủ

      Trương Khởi nhớ thành Kiến Khang là cái dạng gì rồi.

      Ngồi ở trong xe ngựa, xuyên qua màn xe vén lên nhìn người bên ngoài, dòng sông nước, nghe giọng ngô nông dịu dàng quen thuộc, là làm cho người ta hoảng hốt.

      Trương Cẩm nhìn ra phía ngoài trận, đột nhiên : "Ghét nhất những người đó, động chút là ‘ a nông (nghĩa là tôi), a bàng (kế, kề, gần) ’ . E sợ cho người khác biết mình là nam nhân."

      Nàng xong hào hứng bừng bừng, đáng tiếc hai người đồng bạn trong xe ngựa, A Lam nghe hiểu, Trương Khởi lại giả bộ nghe hiểu.

      ra ngoài mà hoàn toàn có có người ủng hộ, Trương Cẩm cũng cảm thấy thú vị. Nàng chép chép miệng, buồn buồn : " với các ngươi chuyện này làm gì? Gì cũng hiểu ."

      A Lam vội vàng cười theo, Trương Khởi lại cúi đầu thấp hơn.

      Trương Cẩm nhịn được nhìn thoáng qua các nàng, hất đầu, để ý tới các nàng nữa.

      Tiêu phủ ở phía bắc thành Kiến Khang, là trong tứ đại gia tộc Vương, Tạ, Viên, Tiêu mấy trăm năm, đất đai của Tiêu phủ cực kỳ rộng lớn. Cách bức tường cao, có thể thấy cây cối cao lớn bên trong, nghe được bên trong bay ra tiếng khèn vui mừng.

      Xe ngựa của các tử Trương phủ đến xe ngựa của các lang quâng cũng chạy tới. Trương Cẩm vài bước, nũng nịu kêu mấy thiếu niên lang quân: "Thất ca, Cửu ca, thập ca, thập ngũ ca, thập cửu ca." Nàng mới kêu đến người thứ năm, mấy tử khác xông lên, vây quanh tám thiếu niên lang quân vừa kiều gọi vừa cười đùa.

      Tỷ muội nhà mình vây quanh các huynh trưởng làm nũng, nhi nữ họ Trương như Trương Khởi, lại chỉ đứng ở ngóc ngách bình thường, hâm mộ nhìn họ.

      Tiêu Mạc nghe tiếng ra đón liền nhìn thấy màn này.

      Nhìn chằm chằm Trương Khởi, liếc về phía gã sai vặt sau lưng. Gã sai vặt vừa thấy ánh mắt của lang quân mình, lập tức thầm : "Nàng ràng đến, bộ dáng kia giống đùa. . . . . ."

      Tiêu Mạc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trương Khởi lần nữa.

      bao lâu, : "Nàng là vạn bất đắc dĩ." Nhìn sang Trương Khởi đừng chung với A Lam, rời theo đám người Trương Cẩm, Tiêu Mạc nhướng mày, thở dài : " tử thông tuệ như thế, lại bị tỷ muội của mình coi là người hầu. đáng thương đáng tiếc."

      Dừng chút, nghĩ đến Trương Khởi lúc trước cự tuyệt lời của mình, muốn gì, tiếng cười truyền đến, "A Mạc, sao tại ngươi mới đến? Chẳng lẽ muốn nghênh đón bọn ta?"

      lang quân Trương phủ về phía .

      Thấy chúng lang quân tử Trương phủ đều nhìn về phía mình, Tiêu Mạc cười ha hả, guốc gỗ vang cộc cộc lộc cộc, nhanh chân ra, "Sao dám sao dám, A Mạc chờ lâu rồi."

      tới giữa mọi người, chỉ ra cửa chính Trương phủ, "Cửa chính mở, chư vị khách quý, xin mời!"

      Lời này ràng mang theo nhạo báng, chúng thiếu niên đồng thời vui lên, bay vọt vào. Mà chúng tử, nhấc làn váy lên sau đó mới vào bên trong.

      Môn đệ của Tiêu phủ cao hơn Trương phủ, càng thêm hào hoa. . . . đời Tần Hán, có thiên tử thánh minh, nên người đời có tiền nhất, cũng dám quá mức hào hoa xa xỉ. Đến Ngụy Tấn lại khác, ràng ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng mỗi nhà quyền quý hào phú, lại ra sức giày vò, ra sức khoe khoang. Dĩ nhiên, truy cứu nguyên nhân, cũng là quân quyền ra, hoàng đế có khả năng cũng dám dễ dàng ra tay với sĩ tộc, lại dám chiếm đoạt của cải của bọn họ.

      Trương Khởi rơi ở phía sau mấy bước, ở cạnh các tỳ nữ, vừa an tĩnh nghe, vừa quan sát cảnh sắc Trương phủ.

      Lúc này, thanh quen thuộc trầm thấp truyền đến, "A Cẩm, tại sao hôm nay dẫn A Khởi tới?"

      Người chuyện, chính là Tiêu Mạc, đứng ở bên người Trương Cẩm, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tựa như tình tựa như trào phúng nhìn nàng, thấy Trương Khởi nhìn tới, ngoái đầu hơi thoáng nhìn lại.

      Trương Cẩm nhìn thấy ái lang ở gần, trong lòng thẹn thùng vui vẻ, gương mặt sớm ửng đỏ.

      Nàng cũng nhìn Trương Khởi cái, giọng : "A Cẩm biết Tiêu Lang coi trọng nàng, cố ý dẫn nàng đến. . . ." Dừng chút, thanh của nàng thấp hơn, "Nếu A Mạc thích, hãy thu dùng ." Mọi người đến trong phủ của rồi, tùy tiện mượn cớ, là có thể chiếm muội muội này, nấu gạo sống thành cơm chín.

      Về phần muội muội bị Tiêu Mạc chiếm trong sạch, rồi đại phu nhân có chịu được , Tiêu Mạc có nguyện ý chọc giận đại phu nhân để sắp xếp cho nàng ta, cho nàng ta danh phận , Trương Cẩm hề để tâm.

      Thời đại cấp bậc ràng, đích thứ khác nhau trời vực, Trương Cẩm thậm chí nghĩ đến mình làm vậy là xấu xa.

      thanh của Trương Cẩm rất thấp, trừ Tiêu Mạc người nào nghe .

      nghĩ tới nàng ta tính toán như vậy, Tiêu Mạc giương khóe miệng lên, cặp mắt vô cùng trong suốt, yên lặng nhìn Trương Cẩm.

      Đôi tay Trương Cẩm thắt vạt áo, khuôn mặt nhắn đều là vẻ ngượng ngùng và vui vẻ. Nàng hình như biết, mình dùng câu nhàng, để quyết định cả đời của muội muội cùng cha!

      Tiêu Mạc cười tiếng.

      Tiếng cười của thấp trầm, hùng hậu, giống như tiếng chuông trong chùa, vừa giống như tiếng địch theo gió xuân bay tới lúc nửa đêm, dịu dàng cảm động.

      Hai mắt Trương Cẩm cũng chảy nước ra.

      Tiêu Mạc hình như có chú ý tới, chúng tử lang quân Trương phủ đều nghiêng mắt nhìn qua bên này, tiếp cận càng gần, thổi ra chút hô hấp nóng, nối thẳng qua màng nhĩ Trương Cẩm rót vào trong tim của nàng, "A Cẩm thích nàng ấy như thế? kịp chờ đợi muốn phá hủy nàng ấy vậy à?"

      "Phá hủy nàng ta?"

      Trương Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng nhìn ái lang, trong mắt đều là uất ức, mím môi, nàng khổ sở : "A Mạc phải coi trọng nàng ta sao? Ta biết đại phu nhân đồng ý, sợ A Mạc mất mác trong lòng, mới nghĩ ra cách này." Nàng cắn môi, trong giọng có tinh khiết và chân thành của tiểu tử khi thanh xuân nảy mầm, "Ta chỉ muốn A Mạc sung sướng."

      Tiêu Mạc nghe được chân thành trong giọng của nàng, đè ép giọng cúi đầu nở nụ cười.

      Nghe tiếng cười vui vẻ của , Trương Cẩm cũng cong hai mắt theo.

      Nàng vui vẻ và thỏa mãn, có chú ý tới, mình và Tiêu Mạc quá gần! Hơn nữa, ràng mới bị đại phu nhân phạt quỳ từ đường, chỉ chớp mắt lại thân thiết với Tiêu Mạc trước mắt mọi người, cử chỉ của nàng khác lần trước, lần trước vẻn vẹn là lén lút tặng quà, lần này, là khiêu khích quyền uy của đại phu nhân!

      Tiêu Mạc lại thân mật rỉ tai mấy câu với Trương Cẩm, đôi mắt trắng đen ràng, trong suốt đến sáng ngời, hơi thoáng nhìn bốn phía, đảo mắt, vô cùng rực rỡ cười tiếng.

      Từ từ đứng thẳng người, ở trong con ngươi thất vọng của Trương Cẩm, lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng, làm cho mắt giai nhân ửng đỏ, Tiêu Mạc rơi ở phía sau mấy bước, đón lấy người của Viên thị ở phía sau.

      Cho đến khi xa, Trương Cẩm còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.

      Lúc này canh giờ còn sớm, đám sứ giả còn chưa tới, chúng con cháu nhà quan cũng cần vội vã ngồi vào vị trí, mà là tụm năm tụm ba, du ngoạn trong Tiêu phủ.

      tới lui, Trương Khởi thất lạc Trương Cẩm. tới cái đình, Trương Khởi phát mình lạc đường, vội vàng nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm người hỏi.

      Lúc này, gã sai vặt vội vàng tới, nhìn thấy , ánh mắt Trương Khởi sáng lên, kêu: "Tiểu ca." Nàng tiến lên vài bước, thanh thúy hỏi: "Đây là nơi nào? Ta tìm được cửa ra."

      " vội." gã sai vặt gặp Trương Khởi liền cười khoát khoát tay, : "Lang quân nhà ta thấy còn sớm, ngài ấy bảo ta dẫn ngươi ra ngoài." Dừng chút, thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Trương Khởi nghiêm túc : "Tiểu tử, lang quân nhà ta hỏi ngươi, cho tới bây giờ, ngươi vẫn muốn cho người khác biết, bức tranh đó là ngươi thêu sao? Ngươi có biết, bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ về sau ngươi thể tiếp tục ra mặt nữa đó!"
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 27: bức bách

      Trương Khởi nhìn gã sai vặt cẩn thận cảnh báo mình.

      Nàng muốn đáp lời, thanh thanh thúy truyền đến, "Tiêu Đường, sao ngươi ở chỗ này? Lang quân nhà ngươi đâu?" phụ nhân mập mạp tới bên này. Vừa , nàng vừa để mắt quan sát Trương Khởi.

      Gã sai vặt Tiêu Đường nhíu mày lại, trả lời: "Tiểu tử này lạc đường, cầu xin ta dẫn nàng ra ngoài đấy." chỉ về phía đông, với Trương Khởi: "Theo đường kia ra ngoài, ngang qua vườn hoa quẹo phải liền đến."

      "Đa tạ."

      Trương Khởi đáp tiếng, thấy Tiêu Đường về phía phụ nhân kia, liền cúi đầu, theo hướng chỉ.

      Lúc đó, đám sứ giả đến hơn phân nửa, trong phủ cũng khèn trống vui mừng, đàn nhị tỳ bà hợp tấu, mùi rượu hòa lẫn son phấn tung bay tứ tán.

      Lúc Trương Khởi chạy đến, đám người Trương Cẩm còn tán ở trong hoa viên, chúng tử đến từ tất cả phủ tụ chung chỗ, nho cái gì. Cách nửa vườn hoa, là cả đám thiếu niên lang quân, bọn họ lớn tiếng đọc ra thi phú mình làm, có tốp năm tốp ba tụ chung uống rượu đàm văn, nhiều hơn, là liên tiếp đưa ánh mắt đến chỗ các tử.

      Trương Khởi nhìn chút, chỉ thấy bên trái, có mấy thiếu niên lang quân mặc đồ tộc khác ngồi chung chỗ, chỉ là, trừ mặc đồ khác biệt ra, còn lại tất cả, đều có gì khác thiếu niên lang quân ở Kiến Khang, hình như cũng là đến gặp nhau.

      Vườn hoa vào đầu mùa xuân, nên hoa tươi chưa nở, cỏ lá còn chưa từng chuyển thành xanh lá đậm, nhưng các tử và lang quân, ai cũng mặc trang phục trang điểm đẹp đẽ, da trắng má hồng, thay thế cảnh xuân, có vẻ đẹp sao tả xiết.

      Trương Cẩm và mấy tử con vợ cả cở Tiêu phủ tựa vào nhau, đúng lúc cười là đẹp, bộ dáng kia, ngược lại cần mình qua làm ngột ngạt.

      Trương Khởi thả chậm bước chân.

      Đình đài phía trước, mười trưởng lão tụ chung chỗ, vừa uống rượu vừa thưởng thức màn biểu diễn của các thị thiếp. Lúc đó, trời chiều dần dần tối, vô số thị tỳ ăn mặc tinh mỹ xuyên qua ở trong vườn hoa, đốt đèn lồng trong vườn hoa, đồng thời dấy lên từng đống lửa, đuổi khí lạnh lẽo đầu mùa xuân.

      Vừa nhìn thấy những thị thiếp kia, Trương Khởi liền theo bản năng cúi đầu, vội vàng theo đường khác về phía các tử của Trương phủ.

      lúc ấy , thanh trong trẻo truyền đến, thẳng tắp đè lại tiếng ồn khắp vườn —— "Quảng Lăng vương nước Tề đến ——"

      Tiếng thét này vừa ra, tất cả thanh đều dừng lại, soạt soạt soạt, mọi ánh mắt đều nhìn về cửa.

      Trong yên tĩnh hiếm có, thiếu niên đội mũ đen, được hai thị vệ áo đen dẫn đường, thản nhiên đến. Sắc trời mới vừa tối, thiếu niên đạp sương đêm, giống như người từ sương mù ra.

      Trong yên tĩnh khó tả, mấy chủ nhân Tiêu phủ, hai hoàng tử của Hoàng thị nước Trần, còn có mấy người quyền quý Kiến Khang đồng thời cất bước nghênh đón.

      tuốt ở đàng trước, là người quyền quý mập mạp cao lớn, tuổi chừng 32 33, do hai mỹ thiếu niên đỡ. nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, bởi vì mập mạp mà thanh bị ép tới lanh lảnh : "Quảng Lăng Vương khó mời! Chư quân đều , trừ trước mặt bệ hạ, Quảng Lăng Vương lộ ra hình dáng, ở nơi khác, Quảng Lăng Vương đều nhất định có chỗ che giấu. Tiêu mỗ tin, liền đánh cuộc với chư quân, nhưng ngờ, Quảng Lăng vương tới tới, nhưng vẫn đeo thứ đồ bỏ này."

      từ từ dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, từng chữ từng câu: "Cũng tới dự tiệc rồi, Quảng Lăng vương vẫn muốn cho Tiêu mỗ thấy mặt sao?"

      Vừa dứt tiếng, tiếng cười cợt từ mọi nơi truyền đến, chúng quyền quý đều đứng sau lưng người mập kia nhìn thiếu niên đội mũ, xem trả lời như thế nào.

      Đứng ở góc, Trương Khởi nghe được mấy thanh nho truyền đến, "Tiêu Sách này háo sắc ngập trời, cả sứ giả nước Tề cũng muốn "

      Người mập mạp này chính là Tiêu Sách? Tiêu Sách, Trương Khởi từng nghe. Trong bốn họ lớn, Vương Tạ Viên Tiêu, người này tự phụ nhất. Nhưng cũng chỉ là do môn đệ mà thôi.

      Mấy chục năm qua, bốn môn đệ cao nhất, chưa từng xuất con cháu tài giỏi. Loạn thế rối rít, mặc dù làm quan là "việc tầm thường", thời bình là "chuyện của người tầm thường". Nhưng gia tộc, trong mấy chục năm con cháu nổi bật, dù bọn họ thừa nhận, việc xuống dốc cũng thể tránh khỏi.

      Như hai nhà Vương Tạ, mặc dù tự xưng là thế gia cao nhất, mặc dù bọn họ giao du trong hôn nhân, vẫn cao thể chạm, nhưng bọn họ xuống dốc cũng là .

      Dưới tình huống này, Tiêu Sách này, là người duy nhất có thể ra mặt, có thể ở triều đình làm chút chuyện. Trong tình huống người nào của thế gia có thể dùng, Tiêu Sách được giao cho trách nhiệm nặng nề, hoàng thất cũng thông qua trọng dụng , tôn trọng để lôi kéo các đại thế gia.

      Cũng vì vậy, Tiêu Sách này khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo ai bì nổi.

      Thiếu niên mặc áo đen đứng bình tĩnh ở trong gió đêm.

      Thông qua ánh sáng từ ngọn đèn lồng, ánh mắt của lẳng lặng quét qua mọi người.

      Mọi người ở đây cho rằng mở miệng thanh trơn mượt ưu nhã, mang theo vài phần ý lạnh của thiếu niên chậm rãi vang lên, "Tiêu quân thịnh mời Trường Cung đến. . . . nên Trường Cung tới. Về phần những chuyện khác, Tiêu quân cảm thấy mình cầu quá mức sao?"

      thanh của thiếu niên rất là êm tai, nghe cảm động vô cùng, lộ ra mấy phần từ tính.

      vừa những lời này, mọi nơi liền ông ông thanh mãnh liệt. Đám tử hưng phấn chen về phía trước , tiếng nho thỉnh thoảng bay vào trong tai Trương Khởi, "Âmthanh của Quảng Lăng vương là dễ nghe." "Đúng vậy đúng vậy." "Nghe thanh, nhất định là người cực kỳ tuấn tú."

      Trong tiếng vui mừng, Tiêu Sách cười.

      Bởi vì bất mãn, tiếng cười của có chút bén nhọn, "Quảng Lăng Vương là danh bất hư truyền! Rất kiêu ngạo rất khí phách" Giễu cợt tới chỗ này, Tiêu Sách vung tay phải lên, kêu: "Ra !"

      Tay phải rủ xuống, tiếng khèn liền ngưng, mười thị thiếp lúc nãy còn ca múa, lắc lắc mông về phía trước. bao lâu, họ liền tới bên.

      Tiêu Sách chỉ vào thị thiếp bên cạnh, gương mặt mập mạp cười tít mắt, nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, chầm chập : "Ta có vài thị thiếp, mọi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng những tinh thông cầm kỳ thư họa, còn hiểu chuyện khuê phòng, vượt xa mỹ nhân phương bắc. . . . Sau khi họ biết được danh tiếng của Quảng Lăng vương, sinh lòng ái mộ, xin ta gặp Vương Gia lần."

      Dừng lát, cười híp mắt : "Nếu Quảng Lăng Vương có thể lấy xuống cái mũ của ngươi, cho Tiêu mỗ xem hình dáng, mấy thị thiếp của ta, liền tặng cho Quảng Lăng vương được chứ?"

      Tặng mỹ nhân à?

      đường, mang theo nhiều quyền quý chận , thậm chí chờ ngồi vào vị trí, giọng càng thêm nửa nửa dương —— ràng là bắt buộc tháo mũ xuống! ràng là hạ uy phong của đối phương, đón nhận phải làm việc theo ý của Tiêu Sách. chấp nhận, chánh sứ nước Tề đường xa mà đến, chỉ có thể chạy trối chết, uy phong mất hết, mất mặt mũi bổn quốc , chừng bị quốc quân Tề quốc vốn chào đón trừng trị!

      Tiếng của Tiêu Sách vừa ngưng, tiếng cười cợt của chúng thiếu niên nổ lớn. Tiếng cười cợt này vui vẻ, vô cùng thể chờ đợi —— , kể từ khi Quảng Lăng vương tới Kiến Khang, có vô số con cháu nhà quan muốn làm mất mặt rồi!
      Nhược Vân thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương28: Có tuyệt sắc

      Trong tiếng cười ha ha, Quảng Lăng vương cũng cười.

      Có lẽ là thanh của quá mức êm tai, có lẽ là khí thế của vốn bức người, vừa cười mọi người nhất thời đều im bặt.

      Trong tiếng cười lanh lảnh, Quảng Lăng vương sải bước về phía Tiêu Sách.

      Chưa đến năm, sáu bước, tới trước mặt Tiêu Sách. Dừng lại, yên lặng đánh giá người đàn ông mập mạp này từ xuống dưới. Quảng Lăng vương vươn tay, nhàng ưu nhã chụp lên bả vai Tiêu Sách.

      Quảng Lăng vương vỗ sau đó với giọng rất và tự nhiên, "Trường Cung lại cảm thấy, Tiêu huynh nên giảm béo ." cười , tay áo bay bay trong gió, "Với hình thể như Tiêu huynh đây thể ra chiến trường, cũng được xưng là hảo hán!"

      thản nhiên lướt qua Tiêu Sách, thẳng về phía những mỹ nhân kia, giọng càng che giấu được ngạo nghễ của , "Dĩ nhiên, có lẽ ở trong mắt Tiêu huynh, chiến trường của bậc trượng phu sa trường, mà là trong màn chiếu? Ha ha!!!!"

      Ngạo mạn như thế, gay gắt như thế, kiêu ngạo như thế, hờ hững như thế, ngông cuồng ai bì nổi!

      Tiếng cười cợt ngừng lại!

      Sắc mặt Tiêu Sách tái xanh!

      bỗng dưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt về phía Quảng Lăng vương. Mà lúc này Quảng Lăng vương chắp hai tay ra sau lưng, sống lưng đứng thẳng mang phong thái ngọc thụ, phiêu dật được thành lời, thanh quý biết nhường nào.

      Dường như hề cảm thấy phẫn nộ của Tiêu Sách, thản nhiên vòng quanh đám thị thiếp vây quanh , lắc lắc đầu thở dài.

      "Đứng lại!"

      Tiêu Sách đột nhiên quát ầm lên!

      Quảng Lăng vương dừng bước.

      từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng, như cười như nhìn Tiêu Sách, khi cất lời ngữ điệu lại vô cùng chân thành: "Nghe tiếng lâu Tiêu huynh chính là Tuấn Ngạn Vô Song* ở nước Trần, Trường Cung bất tài, nguyện thi đấu bản lãnh sa trường cùng Tiêu huynh." mỉm cười, đôi mắt sắc bén phát sáng trong màn đêm rạng rỡ, "Đại trượng phu, ngoài miệng tranh lợi, xưng hùng trong màn chiếu, thực đáng gọi là bản lãnh. Chỉ có sa trường, lưng ngựa, tranh đoạt với số mệnh, giẫm lên máu tươi, mới được xưng tụng là đấng mày râu thực thụ." tới đây, giọng bỗng dưng vang lớn, lạnh lùng quát: "Xin hỏi Sách lang Tiêu thị, có dám cùng Cao Trường Cung ta đánh trận đao thương ?"

      thanh vang dội, văng vẳng lâu vẫn còn vọng lại trong khí!

      Ở nước Trần, ở Kiến Khang, trong lòng kẻ sĩ vốn hay xem thường võ tướng, cũng cho rằng chuyện đánh đánh giết giết có gì đáng giá hâm mộ.

      Nhưng Quảng Lăng vương khí thế bức người, cử chỉ lời , câu tiếp câu, bước kế bước.Trong khoảng thời gian ngắn ép Tiêu Sách thể lui được. Cũng ép mọi người còn lời nào để .

      Sắc mặt Tiêu Sách biến đổi.

      Trong màn tĩnh lặng ngột ngạt, thiếu niên bước ra từ sau lưng Tiêu Sách, thiếu niên này mặc áo trắng nhàng, cử chỉ lịch thỏa đáng. cúi người với Quảng Lăng vương, hắng giọng : "Quảng Lăng vương đến từ đất Tề, có thể biết, đối với đàn ông nước ta mà , tranh hùng sa trường, chém giết lưng ngựa, là chuyện chỉ có đám người hạ đẳng mới thích làm. . . . . ."

      Thiếu niên này chính là Tiêu Mạc, câu san bằng cục diện, lại khiến con cháu nhà quan Kiến Khang bắt đầu cười thầm thích thú: "Quảng Lăng vương mới tới phương nam, người biết trách. Như vậy , chuyện vừa rồi chớ có nhắc lại, Quảng Lăng vương theo bọn ta dự tiệc, xem ăn ngon uống ngọt xinh của phương nam ta là thế nào?"

      tươi cười rạng rỡ, cử chỉ nhàng khoan khoái như tắm gió xuân.

      Quảng Lăng vương cười.

      Dù sao cũng là khách, địa bàn người Nam, ép đám con cháu thế gia này nổi nóng, để xảy ra chuyện hay. Hơn nữa, phải người thích đấu khẩu.

      lập tức gật đầu, cười : " như vậy, xin mời."

      Dứt lời, tao nhã thi lễ, sải bước lên trước, đổi khách làm chủ mà bước vào bữa tiệc.

      vừa , đám quyền quý tất nhiên cũng cất bước theo, Tiêu Sách nhìn Tiêu Mạc mặc áo trắng nhàng, ánh mắt ôn hòa, người đàn ông trung niên bên cạnh khẽ : "Sách lang, Thiên Lý Câu của chúng ta cũng khá lắm phải ?"

      Tiêu Sách gật đầu, : "Phản ứng nhanh nhẹn, cử chỉ cũng đúng mực, bồi dưỡng rất tốt."

      "Vâng."

      Tiêu Sách lấy lại tinh thần, nhìn chòng chọc vào Quảng Lăng vương bàn, tiến lên vài bước, tới sau lưng Quảng Lăng vương.

      Mỉm cười nhìn Quảng Lăng vương như chưa từng xảy ra chuyện vừa rồi, Tiêu Sách chỉ vào mười thị thiếp sau lưng, : "Mới vừa rồi là Tiêu mỗ đường đột. Cao huynh, những mỹ nhân này của ta đây có tố chất bất phàm, có thể giúp Cao huynh giải khuây nỗi khổ đêm dài ở Kiến Khang."

      "Các nàng?"

      Quảng Lăng vương quay đầu lại nhìn đám thị thiếp, có lẽ danh tiếng quá vang dội, có lẽ là chúng nữ ngưỡng mộ quá lâu, khi nhìn đám thị thiếp ai ai cũng vừa liếc mắt đưa tình, vừa ra vẻ ngượng ngùng vừa mong đợi.

      Nhìn kỹ lượt, Quảng Lăng vương lắc đầu, chắp hai tay, thong thả ung dung : "Sắc đẹp như vậy mà cũng xưng là tuyệt sắc?"

      Khi sắc mặt đám người Tiêu Sách hơi thay đổi Quảng Lăng vương cười, : " đến tuyệt sắc chân chính, trước đây lâu ta gặp được người."

      Nghe thấy tuyệt thế tuấn nam đến mỹ nhân như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.

      "Ồh? Xin lắng tai nghe!"

      Quảng Lăng vương ngắm nhìn trăng rằm mờ ảo bầu trời, : "Khi ta gặp tiểu tử này còn quá tuổi, đúng rồi, nàng cũng là con cháu của đại gia Kiến Khang."

      Lời vừa ra, mọi người nổi lên hứng thú, đám thiếu niên lang quân cũng vểnh tai lắng nghe, kể cả mấy kẻ có quyền hành như Tiêu Sách lúc này cũng híp mắt lại lộ vẻ hưng phấn!

      Quảng Lăng vương chậm rãi ra: "Tiểu tử này tuy còn , nhưng Cao mỗ từ nhãn lực bất phàm, có thể bảo đảm, khi nàng lớn lên chắc chắn có sắc đẹp khuynh thành."

      Tiêu Sách hưng phấn hỏi, " biết tiểu tử này là nhi nữ nhà ai?"

      Quảng Lăng vương cau mày suy nghĩ chốc lát, chậm rãi : "Lần đầu gặp nàng là đường trở về Kiến Khang, tiểu tử này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt còn hơi xanh xao. . . ." rất kỹ càng, đám quyền quý cũng nghe rất nghiêm túc. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này yên lặng như tờ, chỉ có giọng thanh nhuận êm tai như tiếng nhạc của Quảng Lăng vương.

      Trương Khởi đứng ở bên, vừa rồi Quảng Lăng vương và Tiêu Sách phát sinh xung đột, bởi vì trong lòng nàng lo lắng nên bất tri bất giác đến gần. Khác với những tử khác, nàng núp ở sau thân cây, mặc dù đứng gần đám người Quảng Lăng vương những cũng trong bóng tối hề dễ nhận thấy.

      Khi nghe Quảng Lăng vương đến cái gì mà mỹ nhân tuyệt sắc từ tấm bé nàng cũng để ý chỉ nghe qua loa cho có.

      Nhưng càng nghe nàng càng kinh hãi. Khi tới " đường trở về Kiến Khang, mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt xanh xao" thân thể của nàng thể kìm chế được mà run rẩy, khuôn mặt nhắn càng thêm tái nhợt!
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương29: Quay về

      Cắn môi, Trương Khởi đột nhiên động đậy.

      Nàng ra khỏi bóng tối, chen lách về phía Quảng Lăng vương.

      Nhưng xung quanh Quảng Lăng vương vây đầy tử tỳ nữ, Trương Khởi muốn tiến tới sao có thể dễ dàng?

      Sau mấy tiếng quát khẽ trách móc, Trương Khởi rốt cuộc len được lên trước, đầu là đèn lồng đỏ chiếu sáng, bên trái là đống lửa cháy hừng hực. Trong ánh lửa, khuôn mặt nhắn trắng noãn vô cùng sáng ngời.

      Quảng Lăng vương xong, bất chợt trông thấy khuôn mặt như từng quen biết.

      Gương mặt trắng bệch đó nhìn bằng ánh mắt tuyệt vọng và khẩn cầu!

      Ánh mắt này!

      Quảng Lăng vương liếc nhìn nàng, từ từ ngậm miệng lại.

      Mọi người nghe hăng say, vậy mà lại nữa? vài thiếu lang kêu lên: " tử này là ai?" , "Sao Quảng Lăng vương chịu tiếp?"

      Quảng Lăng vương cười, dưới mũ che mặt, giọng lười biếng, như có chút mệt mỏi, " tử đất Nam, danh môn khuê tú, vẫn hơn."

      Lời này vừa ra, tiếng cười vang dội bốn phía, giọng quái dị cất lên: "Kiến Khang có tử tuyệt sắc nào, bọn ta sao lại biết? ra Quảng Lăng vương chỉ là dọa chúng ta."

      Giọng điệu hay ho gì, nhưng Quảng Lăng chỉ cười cười, chẳng chẳng rằng tiếp tục cất bước về phía trước.

      Trông thấy bước vào yến tiệc, Trương Khởi lại biến mất trong bóng tối. Nàng đưa tay ấn lồng ngực của mình, thở ra hơi dài.

      may là vẫn là người rộng lượng như trong trí nhớ......Thấy được ánh mắt mình, mặc kệ có hiểu hay nhưng vẫn thêm gì nữa.

      may là mình tham gia yến tiệc này, kịp thời ngăn cản .

      Lúc đó yến tiệc bắt đầu.

      Tất cả đèn đuốc vào giờ phút này đồng loạt sáng lên, lửa cùng mùi rượu hun đỏ hai gò má mỹ nhân, ra đám tử lặng lẽ thể vẻ đẹp mĩ miều nhất của mình. Mà cả đám lang quân, cũng chú ý tới Quảng Lăng vương nữa, ngắm nhìn đám tử qua lại trong vườn hoa.

      Trương Cẩm đứng ở góc, đôi mắt đẹp vẫn dõi theo bóng dáng Tiêu Mạc. Ở phía sau nàng, có mấy tử thỉnh thoảng liếc nhìn nàng bằng ánh mắt dè bĩu.

      Thấy Trương Cẩm có tâm tư chú ý mình, Trương Khởi cắn cắn môi, tới kỷ án đặt trong hoa viên. Các đại gia tộc ở Kiến Khang phàm là có tiệc đều phải chuẩn bị kỷ án này. Phía để bút, mực, giấy, nghiên, bên cạnh kỷ án còn bày đàn cầm, đàn sắt và sáo. Những thứ này đều chuẩn bị sẵn cho đám lang quân tử đột nhiên nổi hứng.

      Thấy bốn bề vắng lặng, Trương Khởi cầm tờ giấy trắng bàn lên, viết nhanh câu. Sau đó gấp tờ giấy, lại vào trong bóng tối.

      Quay đầu lại nhìn nơi phồn hoa này, nàng lặng lẽ ra khỏi Tiêu phủ. Lúc này, trong Tiêu phủ thỉnh thoảng có người ra vào, Trương Khởi ra những người gác cổng cũng hề liếc mắt nhìn nàng.

      tới chỗ đỗ xe ngựa cách cửa chính năm trăm bước, Trương Khởi rốt cuộc cũng tìm được xe ngựa của Sứ giả nước Tề.

      lúc ấy tiếng bước chân bỗng vang dội, đồng thời còn truyền tới tiếng khẽ khàng của hộ vệ nước Tề, "Vương, đám người Nam này quá phách lối!"

      hộ vệ khác lạnh lùng : "Nước Trần chỉ lớn bằng bàn tay, mà giọng điệu kẻ nào cũng lớn!"

      lát sau, Quảng Lăng vương cất giọng bình tĩnh, "Người Hán phương Nam xưa nay như vậy. Đám trí sĩ bọn họ cưới xin còn phải lật xem gia phả bàn về tổ tông...... Những kẻ như vậy, có thể trông cậy bọn họ tự mình biết mình ?"

      Giọng mang vẻ lạnh lùng khinh thường thậm chí thèm bình luận.

      lúc này, tên hộ vệ đột nhiên quát lên bằng tiếng Kiến Khang: "Ai?"

      Trong tiếng quát, vội tiến lên vài bước, rút bội kiếm bên hông ra, "xoẹt" tiếng gạt màn xe ngựa của Quảng Lăng vương!

      Màn xe tung bay, gương mặt trắng trong thuần khiết của tiểu tử ra trước mặt ba người.

      ngờ lại là tử người Nam, hai hộ vệ đều ngẩn ra. Trong ánh lửa chập chờn, tiểu tử trước mắt này có đôi mắt long lanh, khuôn mặt nhắn trắng noãn, để lộ trán, vừa thanh tú lại vừa thuần khiết, đáng có lời nào để lột tả.

      ràng vẫn còn chưa trỗ mã.

      Bọn hộ vệ chỉ hơi sững sờ, lập tức cau mày lại. hộ vệ lạnh giọng quát lên: "Tiểu tử, còn quá , Quảng Lăng vương nhà ta thích đâu."

      Thấy hộ vệ này cho rằng mình được bí mật đưa tới, mặt Trương Khởi đỏ lên, nàng oán hận trợn mắt nhìn hộ vệ kia rồi đưa mắt nhìn Quảng Lăng vương.

      Cắn môi, thấy mọi người im lặng nhìn về phía này, Trương Khởi vội vã móc tờ giấy từ trong ngực ra. Đưa tờ giấy xong Trương Khởi nghiêm túc nhìn Quảng Lăng vương, đè thấp giọng thanh thúy : "Có người muốn gây bất lợi cho ngài, họ động thủ lúc ngài rời khỏi Kiến Khang. Ta ngờ ngài lại trở về nhanh như vậy, chuẩn bị đặt tờ giấy này ở trong xe ngựa của ngài."

      tên hộ vệ nhận lấy tờ giấy nàng đưa tới, mở ra liếc mắt nhìn rồi thu vào trong lòng hỏi "Là ai? Dẫn theo bao nhiêu hộ vệ?"

      Trương Khởi lắc đầu, khẽ : "Ta biết."

      Vừa đến đó, cằm của nàng bị bàn tay to nâng lên.

      biết từ lúc nào, Quảng Lăng vương đứng ở trước xe ngựa, chặn ván dậm xuống xe của nàng. nâng cằm nàng lên, nhờ ánh trăng cùng đèn đuốc cách đó xa mà quan sát mặt nàng kỹ lưỡng.

      áp lại gần như vậy, hơi thở cũng phả lên mặt nàng.

      Mặt Trương Khởi đỏ lên, vừa thẹn vừa tức, nàng nhìn chằm chằm, rầu rĩ : "Ngài cách xa ta chút!" Mới đến đó, nàng lại cảm thấy ổn, liền đè thấp giọng trong trẻo: "Vừa rồi ở trong hoa viên, ngài ra ta.....A Khởi có gì báo đáp, đành tiết lộ tin tức này cho ngài."

      lời này, đôi mắt trong veo như nước của nàng xao động nhìn .

      Chỉ tử nho xinh đẹp thanh thuần, nhưng giờ phút này trong ánh mắt nàng lại có vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh làm cho người ta thể hiểu.

      Quảng Lăng vương vẫn còn nhìn nàng.

      Từ từ, ngón trỏ vuốt ve cằm nàng, chút nào để ý Trương Khởi nổi giận, quan sát nàng, : "Chỉ mấy tháng gặp.....Còn thay đổi nhiều hơn ta. Vừa rồi lấy tóc mái che mặt, hoàn toàn che giấu tư sắc, là tử thông minh. Đáng tiếc......" tiếp.

      Mới vừa giữa cả vườn hoa tươi đẹp, chỉ có tiêu tử này lại ăn mặc tầm thường như tỳ nữ. Tất nhiên là nàng muốn che giấu mình, bởi vì nàng ở trong gia tộc cũng vui vẻ sao?

      Nàng sống hề dễ dàng ư?

      từ từ buông cằm nàng ra.

      Vừa được tự do, Trương Khởi liền vội vàng dịch qua bên cạnh. Nàng nhìn xuống dưới, muốn nhảy xuống xe ngựa, nhưng đường bị Quảng Lăng vương chặn lại, chỉ đành từ bỏ.

      An tĩnh núp ở góc, Trương Khởi ngẩng đầu nhìn Quảng Lăng vương, cúi chào ngay trong xe ngựa, cúi đầu lễ độ : " còn sớm, A Khởi phải cáo từ."

      Quảng Lăng vương vẫn nhìn nàng.

      Khi Trương Khởi có chút lo âu khẽ mỉm cười, dịch sang bên cạnh bước.

      Trương Khởi vội vàng nhảy xuống xe ngựa.

      Nàng vừa định lao ra, Quảng Lăng vương nhìn chằm chằm nàng đột nhiên : "Trương thị A Khởi?"

      ngờ còn nhớ tên mình, bước chân Trương Khởi cứng đờ. Nàng đột nhiên quay đầu lại.

      Nhìn sao sáng, người đàn ông dùng mũ che mặt, dù hôm nay nhếch nhác như thế nào nhưng về sau lại danh chấn thiên hạ, nàng suýt chút nữa bật thốt lên: "Cho ta theo ngài ."

      Nhưng cuối cùng nàng ra lời này: Nam nhân trước mắt này, cả đời này nhất định là cây to đón gió, nàng thể dựa vào quá gần.

      Dưới ánh trăng, hai người lẳng lặng nhìn nhau.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :