1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 243: Kết cục ( hạ )

      Thấy Lan Lăng Vương hoảng hốt rời , ánh mắt Trương Khởi chợt lóe lên.

      lâu sau, nàng giọng ra lệnh: "Người đâu!".

      "Vâng"

      "Gọi đám người Thành Sử, Lý Tướng vào trong Thiên Điện".

      "Vâng!".

      Đảo mắt lại mấy tháng nữa trôi qua.

      Thấy Cao Vĩ dần dần nắm chặt triều chính, các đại thần Tề quốc, bắt đầu tuyệt vọng với Hoàng đế vốn tưởng rằng mềm yếu dễ nghe lời này.

      ngày kia, Cao Vĩ theo sở cầu của Nhũ mẫu, thế nhưng lại hạ lệnh, bắt đầu phong quan cho những nữ nhân trong hậu cung. Bắt đầu từ Nhũ mẫu của , rồi đến các cung nữ.

      Càng về sau, toàn bộ 500 cung nữ trong hoàng cung đều được Cao Vĩ làm quận quan, mỗi cung nữ ai cũng được ban cho chiếc váy giá trị vạn Kim cùng chiếc bàn trang điểm có giá trị tương tự.

      Vẫn chưa dừng lại ở đó, ngay cả trâu ngựa gà chó gì gì đó cũng được phong quan, mà địa vị này lại còn sánh ngang với các vị đại thần. Ví dụ như con ngựa của được phong làm Xích Bưu Nghi ngang hàng với Tiêu Dao quận quân, Lăng Tiêu quận quân. vậy ngay cả gà chọi cũng được mở phủ, sắc phong thành Gà chọi quận quân.

      Tiếp theo đó, Cao Vĩ bắt đầu thực những công trình xây dựng rầm rộ, mười hai toà cung điện ở Tấn Dương, mà điêu khắc Đan Thanh lại khéo léo tuyệt vời, so Nghiệp Thành hoa lệ hơn nhiều. Những trân bảo trong nội cung thường thường là buổi sáng thích buông tay nhưng buổi tối liền coi như giày cũ, tùy ý ném vứt bỏ.

      cũng cho đẽo hai tòa Đại Phật núi Tấn Dương, đám thợ thủ công hết ngày dài lại đêm thâu, làm việc miệt mài, buổi tối dùng dầu làm nhiên liệu đốt sáng, chỉ trong đêm tiêu tốn hơn mấy vạn hộp dầu, khiến cho mười mấy dặm xung quanh đều được chiếu sáng như ban ngày.

      Tề quốc liên tục bị đánh bại, thực lực vốn vốn tiêu hao lớn mà tại Cao Vĩ còn làm ra những hành vi này, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Trong khoảng thời gian ngắn, triều cương rối loạn, sức dân điêu tận, lao dịch phồn trọng, thực lực suy yếu cùng cực.

      Mà Cao Vĩ căn bản coi trọng những điều đó, tự xưng là "Thiên tử vô sầu", suốt ngày gảy đàn tiêu dao, tự đàn tự xướng. Gần ngàn thái giám, cung nữ trong nội cung đồng loạt hát đệm, cả hoàng cung ngập tràn tiếng hát, đắm mình trong cảnh Thái Bình Thịnh Thế.

      ngày nọ, Lan Lăng Vương mím chặt cánh môi mỏng, chắp hai tay sau lưng nhìn về phương hướng hoàng cung.

      Đằng sau , truyền đến tiếng cười khanh khách của trẻ con. Nghe thấy tiếng cười này, khỏi nhoẻn miệng cười, nhưng rất nhanh lại nhíu mày.

      cảm thấy buồn bã. Đây là cảm giác của người có lòng giữ nước nhưng vô lực vãn hồi vì thế cứ mãi sống trong trăn trở.

      loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó, Thành Sử cung kính bẩm báo: "Quận Vương, người tặng quà đều hết rồi!". lại giọng thưa: "Quận Vương, mở rộng cửa phủ thu hối lộ chung quanh, có rất nhiều đại thần nhìn quen mắt, nên rối rít dâng tấu lên cho Bệ hạ".

      Lan Lăng Vương ngưng mắt, hồi lâu mới khàn khàn đáp: "Ta biết rồi!".

      Sau lát yên tĩnh, Thành Sử nhìn Lan Lăng Vương sầu lo trăm mối, cảm thấy thời cơ mà Trương Khởi lúc trước đến. Lập tức khàn giọng, chậm rãi : "Quận Vương muốn mượn việc tham ô này, để tránh nghi kỵ của Bệ hạ sao? Cần gì phải thế chứ? Hàng Châu cũng được, Kinh châu cũng được, kể cả hang sơn cùng cốc cũng đều có đất thanh tịnh. Vì sao ngài lại muốn rời ?"

      Môi Lan Lăng Vương giật giật, lại thốt nên lời.

      Thành Sử lại : "Nửa năm này, Quận Vương luôn thắng trận. Nhưng mỗi lần thắng, tiền tài ngài nhận vào lại tăng thêm mấy lần. ra Quận Vương so với ai cũng đều ràng hơn, Tề quốc, phải là nơi có thể an cư lâu dài!".

      Hầu kết Lan Lăng Vương lại giật giật, cất giọng khàn khàn: "Ta biết."

      "Còn nữa, Quận Vương ngài xem, bệ hạ, lại cứ làm ra những chuyện điên đảo như thế, Tề quốc còn có thể thịnh vượng mãi sao? Quận Vương còn ở lại chỗ này, chỉ sợ quay đầu lại liền phải nộp mạng."

      Dừng chút, Thành Sử lại chậm rãi từng chữ từng câu: "Quận Vương, ngài xem Vương phi . Hết trận chiến này đến trận chiến khác vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt."

      Lan Lăng Vương cũng nghe nổi nữa, quay lại, vọt ra khỏi cửa phủ.

      Nhìn theo bóng dáng rời , Thành Sử vừa lui, liền bước đến chỗ Lý tướng : "Phía sau liền đến phiên ngươi."

      " biết!"

      Mấy ngày nay, khi Lan Lăng Vương trở lại, những thân vệ kia của , còn có những hữu hảo trong triều, hoặc hoặc dương luôn lên tiếng khuyên can .

      Mấy ngày liên tiếp như thế cũng thực phiền não. Có ngày, tực giận đằng đằng đẩy mọi người ra, trở lại tẩm phòng.

      vừa bước vào, liền thấy Trương Khởi quỳ mặt đất, đưa hai tay lên bụm mặt, im lặng chảy nước mắt.

      Bất chi bất giác, hai chân Lan Lăng Vương mềm nhũn, từ khuỵu xuống đất, sau khi mặt đối mặt với Trương Khởi, liền nghẹn ngào : “A Khởi, A Khởi...” Nằm ở đất, nước mắt rơi như mưa: “Đây là nhà của ta.”

      Trương Khởi nghẹn ngào : “Trường Cung lúc còn mất mẫu thân, A Khởi rất sợ, Ngai nhi cũng giống như vậy, còn liền mất phụ thân!” Nàn

      g ngẩng đầu lên, nước mắt như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống: “ chỉ có như thế, Trường Cung, chỉ có Ngai nhi mất cha, A Khởi mất trượng phu, mà chỉ sợ rằng cả đời này, biết thiếp còn rơi vào tay của mấy người nữa.”

      Nàng vừa ra lời này, Lan Lăng Vương như bị trúng kích nặng nề, rùng mình cái biết tại sao tiếng cười lớn của Tô Uy lúc gần lại truyền vào trong đầu của .

      nặng nề nhắm hai mắt lại.

      Lúc này, Trương Khởi nằm ở đất, nàng khóc thành tiếng, : “Trường Cung mất như thế, A Khởi nào muốn sống nữa, nhưng còn có Ngai nhi ở đây, nếu như ngay cả người làm mẹ này cũng , thằng bé biết sống thế nào? Sống cũng được mà chết cũng xong. Trường Cung, A Khởi rất sợ.”

      Lan Lăng Vương từ từ che mặt.

      Trương Khởi vẫn còn tiếp: “Trường Cung, chàng lần lượt đánh thắng trận, nhưng muôn dân bách tính lại càng ngày càng khổ, mà người Chu lại càng ngày càng mạnh. Bệ hạ hao tài tốn của,

      cung nữ trong cung của ta, ăn mặc so với thiếp còn cao quý hơn. Mỗi lần gặp mặt, A Khởi còn phải hành lễ.....”

      “Đừng nữa!”

      Lan Lăng Vương trầm đục kêu lên: “A Khởi, van nàng, đừng nữa.”

      quay đầu, mắt hề chớp nhìn vào nhi tử ngồi sàn tháp y y nha nha liều mạng kéo sợi dây, nước mắt làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ: “Van nàng, đừng nữa!”

      Trương Khởi vẫn còn nằm ở đất, nàng liều mạng tiếp tục nức nở: “Nhi tử của chúng ta, giờ như hoa như ngọc như vậy, ngay cả Thái Thượng Hoàng nhìn cũng cảm thán cực kỳ. Cũng biết thằng bé sau khi lớn lên, có cha mẹ che chở, rơi vào bước đường nào?”

      Lời này vừa dứt, Lan Lăng Vương chợt quát ra tiếng: “Đừng nữa.”

      đứng bật dậy, quay đầu nghiến răng trừng mắt mà nhìn Trương Khởi, nhìn chằm chằm lát, liền rũ mắt xuống ; “Ta...ta bắt tay an bài chuyện rời .”

      câu vừa rơi ra, Trương Khởi lập tức mừng như điên ngẩng đầu lên, mà ở nơi cách đó xa, đám người Thành Sử càng thêm vui vẻ ra mặt.

      Lan Lăng Vương làm việc, từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ vang dội, quyết định rời , liền bắt tay bố trí ngay. Sau lần rồi lần ra trận, hơn ngàn thân vệ bị “Tử Vong”, ngày kia, đến nhậm chức ở Ti Châu, đột nhiên biến mất. Mà sau khi biến mất, những thân vệ còn lại ở Nghiệp thành, Tấn Dương cũng lục tục trở về gia quyến.

      Lúc Tề Chủ Cao Vĩ nhận được tin Lan Lăng Vương biến mất cũng là lúc vừa lấy được mỹ nhân tuyệt sắc, Phùng Tiểu Thương. Ôm mỹ nhân trong ngực, uống rượu ngâm thơ, nhìn các cung nữ ca múa, người được mệnh danh là “Thiên tử vô sầu” lúc nghe thấy tin đó của Lan Lăng Vương cũng chỉ nhàn nhạt “À” tiếng, chứ thèm đến tiếng thứ hai.

      Tháng tư năm công nguyên 566 trong thành Hàng Châu phong cảnh đẹp như tranh vẽ, xuất đội thương lữ đường xa dừng chân trú lại. Đội thương lữ này sau khi tiến vào thành Hàng Châu liến hoá thân biến đổi trở thành phú hào ở địa phương.

      Có điều, cho dù có nhiều người Hàng Châu có tò mò với đôi vợ chồng hào thương kia thế nào, cũng thể nào nhìn được diện mạo thực của bọn họ.

      Trong cảnh loạn thế đó, phong vũ biến ảo vô thường, mười mấy năm sau, Vũ Văn Ung nước Chu khuất núi, con sau khi thượng vị lại trở thành hôn quân hoang đường có thể sánh ngang với Tề quốc. Vị Chu chủ này lập ra sáu hoàng hậu, mà thích nhất chính là cưỡng đoạt thê tử của đại thần.

      Lại qua mấy năm, Tuỳ Văn đế Dương Kiên thống nhất nam bắc, khoác hoàng bào, theo lệ tân hoàng cầu xin thịnh trị, từ đó thiên hạ cũng được sống trong thái bình thịnh vượng. Mà lúc này, tại thành Hàng Châu, đôi phu thê ẩm cư với đời dưới thời đại loạn, sau khi thiên hạ đại hưng rốt cuộc cũng lộ ra diện mạo của mình. Đến đây, người đời mới biết, Lan Lăng Quận Vương bách chiến bách thắng của nước Tề ngày xưa cùng với tuyệt đại mỹ nhân Trương Khởi, những năm tháng qua đến cư ở Hàng Châu.

      Hoàn Chính Văn
      Last edited: 24/1/16
      meovachocaoduong thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :