1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 238: đến đây!

      Trương Khởi thay bộ xiêm áo màu vàng nhạt, ngồi trước gương đồng trang điểm qua để che dấu bớt vẻ tiều tụy, tái nhợt của mình, sau đó vội vã theo binh sĩ ra ngoài.

      Vừa ngồi lên xe ngựa, nàng vội hỏi: "Đám người Thành Sử đâu? Cũng nên gọi cả bọn họ đến đó!".

      "Vương phi rất phải, thần gọi bọn họ rồi ạ!". Người nọ cũng dám , trừ mấy người Thành Sử, trong số hai trăm hộ vệ Lan Lăng Vương để lại có hơn trăm người chết trong trận chiến lần này.

      Lúc này, ngoài thành hơn mười dặm, tiếng la giết vang vọng thấu trời, ngay cả mặt đất cũng ùng ùng chấn động. Mà thành Lạc Dương ngược lại, an tĩnh đến quỷ dị .

      Trương Khởi tới cửa thành phía Bắc.

      Tại cửa thành, có khoảng ba đến bốn nghìn quân lính đứng im nhúc nhích, mặt của bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, người nào có vết thương chồng chất, tia máu hằn lên trong mắt, nhưng khắc này, hai mắt của bọn họ lại sáng ngời, dường như chỉ cần cửa thành vừa mở ra, bọn họ liền có thể xông ra giết chết quân Chu.

      Lạc Dương Vương vừa đen vừa gầy đứng ở giữa cửa thành, thấy Trương Khởi tới, liền vội vàng tiến lên nghênh đón. Mới vừa được mấy bước, lại nghe loạt tiếng bước chân truyền đến, hóa ra mấy người Thành Sử cũng vừa đến nơi.

      lên tường thành liền có thể thấy được hình ảnh chém giết khốc liệt phía trước.

      Lạc Dương Vương tới phía sau Trương Khởi, bởi vì kích động mà giọng có chút rung động: "Có thể là viện binh của phe ta tới, cũng có thể là người Chu công được thành liền sử dụng khổ nhục kế".

      tới chỗ này, liền nhìn sang Trương Khởi, cho tới bây giờ, vẫn luôn có niềm tin, , phải rằng, tất cả các tướng sĩ ở thành Lạc Dương đều có niềm tin mới đúng. Đó chính là kể cả Cao Trạm có quyết ý bỏ quên thành Lạc Dương, Cao Trường Cung cũng tiến đến, bởi vì, ái thê Trương thị của ở nơi này. nhất định tới cứu nàng.

      Trương Khởi đứng ở đầu thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn, đại quân kia trông hệt như cơn đại hồng thủy, nhịp tim càng lúc càng nhanh, tay cũng nắm chặt thành quyền.

      chỉ riêng nàng, mà đám người đứng ở đầu thành lúc này, cũng ngưng cả hô hấp, mắt hề chớp nhìn về phía trước.

      Rốt cuộc, trong bụi mù cuồn cuộn đó, đội hắc giáp kỵ liền phá trận mà ra. Những kỵ sĩ này cầm hắc thương trong tay, vó ngựa tung bay, bụi mù cuồn cuộn nổi lên ngất trời, thẳng tắp chạy về cửa thành phía Bắc. Những người này vừa xông ra ngoài, tiếng gào thét của quân Chu lập tức vang lên, có ít sĩ tốt muốn xông lại, nhưng lại bị người cầm đầu ngăn lại.

      Bọn họ tiến đến ngày gần, càng ngày càng gần!

      Rầm rầm rầm, nhịp tim Trương Khởi tăng nhanh, mắt nàng cay cay, kèm theo đó dạ dày lại co rút từng trận!

      Đội quân hắc giáp kỵ cũng đông lắm, chỉ khoảng năm trăm người. Nhưng lúc năm trăm người kia phi nước đại chạy tới, vó ngựa làm bụi mù tung bay, khí thế hùng dũng, chẳng khác nào thiên quân vạn mã, vó ngựa đạp tiễn phát ra những tiếng "Ù ù", càng khiến cho lòng người sục sôi, đứng cũng đứng yên.

      Lạc Dương Vương cũng nuốt nước bọt khô khốc, quay sang Trương Khởi khàn giọng : "Lan Lăng Vương phi, nhìn trang phục này, nếu ngoài dự đoán, đích thị là đội thân vệ của Lan Lăng Vương. Ngươi có thể thấy ?".

      Rồi lại chỉ đến đằng sau lưng năm trăm kỵ binh, kêu lên: "Vương phi, ngươi xem, quân Chu đuổi sát theo, chỉ cách nhau hơn ba trăm mét, nếu như người tới là quân Chu giả trang, có khác nào dẫn sói vào nhà, ta và ngươi đều chết có chỗ chôn!"

      Trương Khởi cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nàng nuốt ngụm nước bọt, gật đầu mạnh cái, thanh thanh lên tiếng: "Ta biết!"

      "Tốt!", Lạc Dương Vương sau khi chữ này xong cũng hề nhiều lời, chỉ trầm trầm mà nhìn chằm chằm vào đội quân hùng dũng xông đến. Chỉ đợi xác nhận người tới là , bọn họ lập tức mở cửa thành, xông ra ngoài, kết hợp cùng viện binh đối phó với quân Chu!

      Ba mươi ngày sống trong đau khổ, sống chết hay , chỉ chờ vào lúc này!

      Cho nên, tay của liền nâng lên giữa trung, mà ở nơi cách đó xa, tay trống càng giơ lên cao, chỉ chờ có lệnh liền hạ xuống!

      Năm trăm kị binh kia lại càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

      Thanh thế của họ cũng lớn, tung bụi mù mà đến, mang theo loại khí thế cuốn lấy tất cả, giết chết tất cả ai có thể ngăn trở!

      Khoảng cách ngày càng ngắn lại!

      lúc nhịp tim của mọi người đập gia tốc cách nào kiềm chế đội kỵ binh kia rốt cuộc cũng dừng lại trước cổng thành. Theo đó là tiếng thét dài, 500 người nhất loạt kìm dây cương, dưới bụi mù vẫn còn tràn ngập trong khí, người bất động như núi sừng sững đứng ở đó.

      Sau khi dừng lại, năm trăm kị binh liền đồng loạt chia ra làm hai, sau đó, bóng dáng cao lớn mặc áo giáp tay cầm hắc thương từ trong ra. Mặt người nọ đeo chiếc mặt nạ dữ tợn, ngẩng đầu nhìn lên phía .

      Nhìn người vừa tới, Lạc Dương Vương chợt quát lên: "Người tới là ai?". Bởi vì mấy đêm hoàn toàn ngủ, thanh của khàn khàn, nhưng tiếng quát này vẫn hết sức hùng hậu có lực.

      Người áo đen đeo mặt nạ ngẩng đầu nhìn lên đầu thành, liếc mắt nhìn về phương hướng Trương Khởi đứng, tay phải giơ lên, làm động tác chém xuống! Theo dấu tay của vừa ra, mười mấy hán tử đồng thời trong trẻo quát lên: "Chủ tử nhà ta chính là Lan Lăng Vương Cao Trường Cung!"

      Mỗi người trong số họ cũng đoán được, người tới là Cao Trường Cung, nhưng khi những người này chính miệng ra bọn họ vẫn mừng rỡ như điên, tuy nhiên vẫn cố đè nén bộc phát ra.

      Lạc Dương Vương chịu đựng kích động, ra lệnh: "Gỡ mặt nạ của ngươi xuống!".

      Người áo đen đeo mặt nạ nghe đến đây, chậm rãi tháo tấm mặt nạ dữ tợn xuống!

      Theo hành động này của , trong nháy mắt, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ liền ra trước mắt mọi người. Gương mặt kia tỏa ánh hào quang sáng chói, đời này dù là ai cũng cách nào bắt chước, mà cho tới bây giờ cũng có người nào dám giả mạo!

      Phía sau , là năm trăm kị binh hùng dũng, cách đó vài trăm mét, quân Chu cuồn cuộn kéo đến, bụi mù ngất trời, thi thể ngựa chết rơi đầy đất. Mà trong chớp mắt khi vị Quận Vương tôn quý tuấn mỹ trẻ tuổi kia tháo mặt nạ xuống lộ ra gương mặt của mình người trong thành Lạc Dương người đứng bờ vực sống chết, từ sâu tận đáy lòng bùng lên niềm tôn kính vô hạn, kèm theo cảm giác mừng vui như điên, còn có cả nhiệt tâm nóng bỏng!

      Vì vậy, theo khuôn mặt của vừa lộra, khắp mọi nơi đều truyền đến hoan hô vang dội. Trong tiếng hoan hô như sấm đó, hơn mấy trăm ngàn người đồng loạt hô vang: "Lan Lăng Vương ——"

      "Lan Lăng Vương ——"

      "Lan Lăng Vương! !"

      Trong tiếng hoan hô vang dội đó, cả thành Lạc Dương đều sôi trào, vô số dân chúng từ trong nhà lao ra, mà cửa Lạc Dương Vương phủ cũng từ từ mở rộng, Hồ hoàng hậu tóc tai bù xù chạy vọt ra ngoài. Nàng ta vừa chạy vừa chảy nước mắt kêu lên: "Là Cao Trường Cung tới? Là Cao Trường Cung tới sao?".

      Trong nỗi vui mừng vô biên đó, Trương Khởi cũng run giọng kêu lên: "Trường Cung, là Trường Cung...". Ngay từ lúc bọn họ ở phía trước tầm mắt nàng liền nhận ra, nhưng nàng cũng hiểu , chuyện này quá quan trọng, bản thân thể tùy tiện mở miệng ảnh hưởng đến phán đoán của Lạc Dương Vương được. Quả nhiên, sau khi tháo mặt nạ xuống, tất cả mọi người thực vui mừng.

      Tiếng kêu này của nàng vừa ra khỏi miệng liền bị nhấn chìm. Lạc Dương Vương hân hoan ngửa mặt lên trời gào to tiếng, tay phải liền nặng nề chém xuống!

      Theo dấu tay này của , cửa thành “cót két” mở ra. "Thùng thùng —— thùng!", trong tiếng trống dồn dập, mấy ngàn tướng sĩ thủ thành mệt mỏi rã rời, giờ khắc này, bao mệt nhọc liền tan biến hết, bọn họ cưỡi ngựa vọt ra khỏi thành Lạc Dương!

      Trong lúc này, bên ngoài tạo thành xu thế vây kín, đè bẹp đại thế của quân Chu. Lạc Dương Vương khàn khàn giọng liên tiếp hạ lệnh, truy kích đến tận đại bản doanh của quân Chu. Trong tiếng vó ngựa rầm rập, ngay cả mặt đất cũng chấn động theo, làm cho hai chân Trương Khởi mềm nhũn. Thành Sử bước nhanh về phía trước, đỡ lấy Trương Khởi, giọng hỏi: "Phu nhân, có phải người thoải mái hay ?".

      Trương Khởi gật đầu, nàng nén lệ vui vẻ đáp: "Ta sao!"

      "Phu nhân, ta đỡ người trở về vương phủ thôi."

      Thành tường lại khe khẽ rung lên, Trương Khởi đứng cũng đứng vững, Thành Sử dứt khoát quay đầu, bàn giao công việc cho Hiệu úy, rồi đỡ Trương Khởi xuống dưới.

      Trương Khởi vui mừng đến ngay cả chân cũng mềm nhũn, nàng tựa vào người Thành Sử, bước từng bước xuống đầu tường.

      Mà lúc này, cả thành Lạc Dương, mọi người vẫn còn tràn ngập trong khí mừng vui như điên.

      Trận đại chiến này, cho đến gần tối mới kết thúc. Quân Chu bị đánh tơi tả thể nhổ trại thối lui, vì thế khắp cả thành Lạc Dương chìm trong tiếng cuồng hô vang vọng trời đất!

      Ánh trời chiều vừa ngã về tây, đội hắc kỵ binh cả người đẫm máu xuất lần nữa ở cửa thành. Nhìn thấy bọn họ, bách tính sớm tụ tập ở cửa thành, cũng biết là người nào dẫn đầu, đều đồng loạt quỳ xuống!

      Mấy vạn người đồng thời quỳ xuống đất, cảnh tượng này thực kinh tâm động phách. Bất tri bất giác, Lạc Dương Vương, cùng với năm trăm hắc kỵ kinh mới vừa bước vào cửa thành đều kinh ngạc, ngay cả Hồ hoàng hậu cũng chấn kinh!

      Trong niềm kinh ngạc vô biên đó, đột nhiên, giọng nữ thanh thúy mềm mị hắng giọng, dùng hết hơi sức toàn thân lớn tiếng kêu: "Cảm tạ long ân của Bệ hạ!"

      thanh của nàng thức tỉnh Thành Sử, lập tức cũng hô lớn: "Cảm tạ long ân của Bệ hạ!". Rồi sau đó, chúng hắc kỵ đồng loạt nhảy xuống lưng ngựa, Lan Lăng Vương quỳ xuống hướng về phương hướng Tấn Dương, đồng thời kêu lên: "Cảm tạ long ân Bệ hạ!".

      mào đầu như vậy, gần mười vạn người đều quỳ xuống đất, dân chúng Lạc Dương cũng đồng loạt kêu lên: "Cảm tạ long ân Bệ hạ!"

      "Cảm tạ long ân Bệ hạ!"

      Trong tiếng reo hò kinh thiên động địa đó, tiếng cười vui mới vừa ngưng lại, lại bắt đầu vang vọng, Hồ hoàng hậu cùng Lạc Dương vương cũng lớn tiếng cười lên.

      Mọi người ở đây chào đón Lan Lăng Vương lại quay đầu, yên lặng nhìn về phía giọng nữ mềm mị vừa truyền đến .

      Trương Khởi duyên dáng kiều đứng ở nơi đó, thấy nhìn sang, nàng từ từ gỡ mũ sa xuống, nén lệ vui mừng tiến đến.

      Thấy nàng việc gì, Lan Lăng Vương cười ha hả, sải bước như bay, mấy bước liền vọt tới trước mặt Trương Khởi.

      Trương Khởi phải muốn chạy, có điều thời gian này dạ dày rất thoải mái, có thể lực để chạy. Thấy Lan Lăng Vương tới, nàng cười khanh khách, nhưng nước mắt lại tuôn ra ngừng!

      Đúng lúc này!

      Đột nhiên, mũi tên lạnh lùng xé toang bầu khí, từ sau sườn trái, vèo tiếng bắn về phía chân trái Lan Lăng Vương!

      Mũi tên từ khoảng gian đen kịt, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh xanh trầm, bất luận kẻ nào vừa thấy, lập tức nghĩ ngay: mũi tên này có độc! Có kịch độc!

      Tên tới như điện, cực nhanh, lại vô cùng chính xác, khắp thành lại chìm ngập trong vui mừng, lúc tất cả mọi người đều buông lỏng nó chẳng khác nào như vào chỗ người!

      ai nghĩ tới màn này, tiếng cuồng hô vẫn còn vang lên, Lan Lăng Vương vẫn sải bước về phía Trương Khởi!

      Trương Khởi vừa đối mặt, liền thấy được độc tiễn xé gió mà đến, trong nháy mắt, con ngươi co rụt lại, trong nỗi hoảng sợ cùng cực, lại sinh ra niềm trấn định vô biên.

      Chỉ thấy nàng hét lên tiếng, thân thể yếu đuối chạy như bay, trong nháy mắt, nàng liền nhào tới bên người Lan Lăng Vương. Còn Lan Lăng Vương lúc này chuẩn bị vươn tay ôm lấy nàng, liền bị nàng đẩy ra, sau đó, cả người bổ nhào về phía trước!
      Last edited: 24/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 239: Trịnh Du chết!

      Trương Khởi xông đến quá gấp, liều mạng mà chạy tới. Nhưng, nàng dù sao cũng chỉ là phụ nhân chân yếu tay mềm, phản xạ thần kinh căn bản thể nào sánh được với những đấng nam nhi hàng năm chinh chiến.

      Vì vậy, tuy nàng xông vọt lên trước, nhưng lại té nhào xuống đất, mà lúc này, mũi tên "vèo" tiếng bắn xé gió lao đến!

      Lan Lăng Vương vội vàng quay đầu, nhìn người bị mũi tên bắn xuyên qua hô to: "Dương Thụ Thành!". Người vừa lao ra đỡ tên cho Lan Lăng Vương chính là Dương Thụ Thành, vừa phát có người bắn tên, trong vô thức liền xông thay Lan Lăng Vương cản mũi tên này.

      Dương Thụ Thành trúng tên, bổ nhào về phía trước rồi khuỵu xuống đất. vươn tay muốn rút tên ra, nhưng tay vừa mới đưa được nửa, liền tê dại còn nửa phần hơi sức. Ngẩng đầu vội vàng nhìn đám người Lan Lăng Vương và Thành Sử vây tới, cười : "Quận Vương, may là ty chức chặn lại. Mau xem xem, Vương phi có thể bị thương tổn gì !".

      Mới ra mấy chữ này, liền ngẹo đầu, gian nan thở hắt ra hơi cuối cùng. Lan Lăng Vương vươn tay rút tên ra, nhắm mắt lại khàn giọng : "Mũi tên có độc!"

      Cùng lúc đó, Lạc Dương Vương vội vàng hạ lệnh: "Nhanh, nhanh, bắt lấy người bắn mũi tên này!"

      cần hạ lệnh, dân chúng thành Lạc Dương tự phát xuất động. Người nọ lại dám bắn tên giết ân nhân của họ, có xé xác ra cũng còn .

      Trong bầu khí hỗn loạn đó, Trương Khởi được người nào đó đỡ dậy, cũng biết trải qua bao lâu, nàng liền được ôm vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.

      Ôm chặt lấy nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, vùi mặt vào dưới mái tóc dày đen như mực của nàng, nhúc nhích.

      Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến, chúng tỷ tướng vào, người trong số đó khàn giọng : "Quận Vương, bắt được người kia!".

      "Người nào? Là ai ?"

      Lý tướng cắn răng : "Là Trịnh thị! Người động thủ là gia bộc của Trịnh gia, Trịnh thị từng có ân với ".

      Cái gì?

      Nghe thấy thế Lan Lăng Vương và Trương Khởi đều kinh ngạc ngẩng đầu. Trong lúc kinh ngạc, Trương Khởi vội kêu lên: "Ngươi là Trịnh Du?"

      "Vâng."

      Thành Sử ở bên cạnh liền lên tiếng: "Người nọ khai , Trịnh thị với ta, cả đời này của nàng ta toàn bộ bị hủy ở trong tay Trương thị, nàng ta nghĩ kỹ rồi, mặc kệ nàng ta có nhằm vào Trương thị như thế nào Trương thị vẫn có thể sống rất tốt. Cho nên chỉ cần giết chết Lan Lăng Vương, giết chết ông trời của nàng, mới xem như hủy diệt tất cả!".

      Dừng lát, Thành Sử lại : "Người nọ còn , Trịnh thị sau này cũng hận Quận Vương thấu xương!"

      Lan Lăng Vương còn dám tin, chưa bao giờ nghĩ đến nỗi oán hận của phụ nhân, cũng đáng sợ đến như vậy!

      Ngây ngẩn hồi, mới khàn giọng : "Là ta hại Dương tướng quân". Sau đó lại cắn răng, hỏi : "Trịnh thị ở chỗ nào?".

      Trương Khởi liền đáp: "Nàng ta ở bên phía quân Chu". Sau khi kể qua lượt những chuyện Trịnh Thị làm ở Lạc Dương, Trương Khởi lại thào : "Khó trách hôm bị bắt , vẻ mặt của nàng ta lại quỷ dị như vậy. ra là sớm chuẩn bị kế hoạch này."

      chỉ có Trương Khởi, mà ngay cả các chư tướng, cũng lâu chưa tỉnh hồn lại. Những nam nhân này cách nào tưởng tượng, Quận Vương nhà mình làm gì có lỗi với Trịnh thị, mà nàng ta lại cứ buông mãi tha, chết cũng từ như thế?

      Sau khi long trọng an táng Dương Thụ Thành xong xuôi đâu đấy trời cũng tối đen. Lan Lăng Vương nhanh chân vào viện, thấy bị chúng tỳ nữ đỡ Trương Khởi, tiến lên bước dìu nàng, hỏi: "Sao rồi?".

      " có gì?", Trương Khởi lắc đầu đáp, lúc chiều, nàng bị ngã cú, mặc dù hơi nặng, nhưng đứa bé trong bụng, chỉ trừ việc nhất quyết tha hành hạ dạ dày của nàng ngược lại cũng hề ảnh hưởng gì.

      Lan Lăng Vương vẫy lui chúng tỳ, đỡ lấy Trương Khởi, quan sát nàng từ xuống dưới lần, rồi giọng : "Nàng gầy nhiều!". Trán khẽ chạm vào trán của nàng, thào mà : "A Khởi, làm sao nàng lại gầy như vậy hả?".

      Trương Khởi thần bí mỉm cười, nàng chuẩn bị với lại thấy loạt tiếng bước chân tiến tới, sau đó là giọng của Thành Sử từ bên ngoài truyền đến: "Quận Vương, Đoàn tướng quân sở bộ bắt được mấy tên quan lại nước Chu, muốn đưa đến cho ngài. Trịnh thị cũng ở trong số đó".

      Lan Lăng Vương vụt đứng lên, nhìn thấy động thân, Trương Khởi liền kéo ống tay áo của , cầu xin: "Thiếp cũng muốn ".

      "Được!"

      Lan Lăng Vương vừa đáp ứng, Trương Khởi liền quay đầu ra lệnh: "Các ngươi tìm Hồ hoàng hậu, Lan Lăng Vương muốn bắt Trịnh thị hỏi tội, hỏi Nương nương xem có thể phái hai cung nữ đến đó ?". Lời này của nàng biểu đạt rất ràng, Hồ hoàng hậu chính là người trong cuộc, mà ở nơi này Lạc Dương Vương mới vừa được giải vây, nên tại vô cùng cảm kích Lan Lăng Vương, nguyện ý giúp nàng tay.

      Trương Khởi biết, cho dù nàng có gì, Lan Lăng Vương cũng lựa chọn tin tưởng. Nhưng nàng muốn ở bên cạnh cả đời cho nên kể cả trường hợp nào cũng muốn để cho hiểu lầm mình. Vì thế chuyện của Trịnh thị nên do người của Hoàng hậu ra mặt chuyện, hợp tình hợp lý hơn.

      Hai người lên xe ngựa, hai khắc sau, bọn họ tới biệt viện. Trong viện hoa cỏ được bố trí khắp nơi, cực kỳ tinh mỹ, đây hẳn là trang viên của Phú Hộ ở Lạc Dương.

      Nhìn thấy bọn họ tới, mấy tỷ tướng sải bước tiến lên. Mà lúc này, hai lão âu do Hoàng hậu phái tới cũng có mặt. Trương Khởi vừa nhìn liền biết quả nhiên Hoàng hậu hiểu ý của mình, hai người này, đều là người nhanh nhẹn hiểu chuyện.

      Trong sân lửa đố sáng rực góc trời, chiếu sáng khắp nơi, sập cũng được bố trí sẵn sàng. Lan Lăng Vương dắt tay Trương Khởi ngồi ở sập, quát lên: “Mang Trịnh thị đến!”

      “Vâng.”

      bao lâu, loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Nghe được tiếng bước chân kia, Lan Lăng Vương lạnh mặt ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu, liền ngẩn ngơ. chỉ có , ngay cả Thành Sử cùng với đám người Lý Tướng, cũng ngẩn ngơ.

      Tất cả mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn phụ nhân chậm rãi bước tới trước mặt mình.

      Phụ nhân này tóc rối bù, xiêm áo rách nát, da thịt trắng như tuyết như như . Nàng di chuyển từng bước từng bước, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần, chẳng những có hai dấu tay ràng, mà nơi cần cổ còn có cả dấu răng, chỗ khóe môi, lại bị rách bơm thâm tím.

      Nhìn kỹ hơn nữa liền nhìn thấy được những dấu móng tay tím bầm da thịt lộ ra ngoài.

      Dáng vẻ của phụ nhân này, hoàn toàn là dáng vẻ bị người ta hung hăng giày xéo!

      Nàng ta chính là Trịnh Du.

      Thành , thực nghĩ tới lại nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Du, Lan Lăng Dương lúc này cũng ra lời.

      Trịnh Du cúi đầu tới, hồi, nàng ta mới từ từ, từ từ nâng cặp mắt chết lặng nhìn lên.

      Vửa ngẩng đầu, đập vào mắt nàng ta chính là Lan Lăng Vương và Trương Khởi.

      Trong nháy mắt, hai mắt liền mở lớn, dám tin nhìn hai người trước mặt, nàng ta sửng sốt kêu lên: “Các ngươi thế nào lại có chết?”

      Tiếng thét chói tai này vừa ra, Lan Lăng Vương liền nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra lần nữa, từ tốn hỏi: “A Du, làm sao ngươi lại có bộ dạng như thế này?”

      Lời này vừa dứt, Trịnh Du bắt đầu cười lên the thé, nàng ta chỉ vào Trương Khởi, rít lên: “Ngươi hỏi phụ nhân kia xem, hỏi độc phụ đó xe, xem xem nàng ta làm gì với ta?” Rồi nàng ta lại cười lên khanh khách: “Phụ nhân của ngươi phá hủy ta, nàng ta mang ta cho những tên người Chu kia, để bọn họ chà đạp ta trước mặt mọi người, thế mà tại ngươi còn muốn hỏi ta sao lại rơi vào hoàn cảnh này ư?”

      Lời này của Trịnh Du vừa rơi xuống, vị lão âu do hoàng hậu phái tới tiến lên bước, cười lạnh : “Trịnh thị, đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn thêu dệt mọi chuyện? Ai là người đề nghị với Nương nương, rằng Trương thị và Vũ Văn Hộ là chỗ quen biết, muốn Nương nương buộc Trương thị làm thuyết khách, ngươi quên rồi sao? Hôm nay ngươi rơi vào hoàn cảnh này, chẳng phải làm theo đúng như những gì ngươi với Nương nương, đến Chu làm thuyết khách lần sao? Ngươi lần này cũng chỉ là vì muốn làm thuyết khách, những người Chu kia vũ nhục ngươi như thế, sao lại tự vận mà bảo vệ lấy thanh danh của mình?” Đảo mắt bà âu kia lại : “Còn nữa, ngày đó chẳng phải ngươi cũng , vì Lan Lăng Vương lạnh nhạt, cho nên ngươi sớm quan hệ với Hòa Sĩ Khai, ngay cả đứa bé cũng bỏ mất mấy đứa. Ngươi sớm là ai cũng có thể làm chồng, tại cần gì phải lấy chuyện này ra mà oán hận?”

      Lão âu này quả nhiên ghê gớm, đem tiền căn hậu quả ra thực ràng. Nghe được chuyện Trịnh thị từng thông qua Hoàng hậu buộc Trương Khởi đến doanh Chu làm thuyết khách, Lan Lăng Vương vọt đứng lên, khi lão âu kia dến việc nàng ta sớm ăn nằm cùng Hòa Sĩ Khai lại càng dám tin nhìn chằm chằm vào Trịnh Du, vẻ mặt khỏi có chút thương xót cùng thất vọng.

      và nàng ta cùng nhau lớn lên, mặc dù sau này làm ra chuyện có lỗi với nàng ta, nhưng từ sâu trong nội tâm, vẫn luôn hi vọng Trịnh Du hạnh phúc, cũng vẫn cho rằng chỉ cần nàng ta buông chấp niệm là có thể lấy được hạnh phúc.

      Cũng ngờ được, Trịnh Du tại lại độc đến thế **.

      Mà lúc này Thành Sử cũng lên phía trước, trầm giọng với Lan Lăng Vương: “Quận Vương, chuyện này là . Vương phi vốn có giao hảo với Hoàng hậu nương nương!”

      Lan Lăng Vương nghe thế cũng tỏ tường.

      nhắm mắt, khẽ : “Còn có cái gì có thể ?” Rồi bỗng dưng trầm mặt quát lên: “Trịnh thị, ngươi còn có cái gì để ?”

      liền đứng lên, vèo cái rút bội kiếm ra, sau đó, từng bước từng bước về phía Trịnh Du.

      Rất nhanh, mũi kiếm lướt như bay, lạnh lẽo chỉ vào cổ họng Trịnh Du. Sau khi ép nàng ta phải ngẩng đầu lên, Lan Lăng Vương khàn giọng gọi: “A Du”, tiếng gọi này của tràn đầy thất vọng: “Làm sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”

      Trịnh Du ngước cặp mắt vẩn đục lên, nàng ta vô hồn nhìn vào Lan Lăng Vương, nhìn vào gương mặt mà từ khi bản thân bắt đầu hiểu chuyện liền si mê kia, bỗng nhiên, nàng ta cười lên khanh khách.

      Trịnh Du cười điên cuồng, trong nháy mắt đó, nước mắt cũng tuôn ra như suối. Cười cười mãi, nàng ta mới khàn khàn, lẩm bẩm hỏi: “Trường Cung, nếu như có Trương thị, có phải ngươi rất tốt với ta hay ?” Nàng ta chảy nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm, nặn ra từng chữ từng câu: “Nếu như có nàng, có phải ngươi cùng ta ân ái đến lúc đầu bạc hay ?”

      Nàng hỏi cách chuyên chú mà chấp nhất, giống như câu trả lời của Lan Lăng Vương lúc này đối với nàng ta mà quan trọng vô cùng.

      Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng ta, cau mày suy nghĩ hồi, từ từ thu hồi trường kiếm, chậm rãi đáp: “ có A Khởi?” từ từ quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Trương Khởi duyên dáng kiều đứng đó, lại lẩm bẩm hỏi: “ có A Khởi?”

      quay đầu lại, nhìn Trịnh Du, nghiêm túc trả lời: “Nếu như có A Khởi, có lẽ ta cùng ngươi, cùng nhau sống qua ngày, tựa như đại đa số đôi phu thê thế gian này, nghiêm túc mà cũng so đo, biết vì sao mà cứ sống như thế?” rũ mắt xuống, khóe môi khẽ nở nụ cười, thở dài tiếp: “Nhưng từ khi có A Khởi, những ngày như vậy, ta muốn cũng muốn nghĩ đến. Con người lúc còn sống, chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Nếu trong những năm tháng ngắn ngủi này lại cứ ngây ngô dại dột, sinh chẳng biết tại sao mà sinh, đến chết cũng chưa từng cười vui qua, như vậy cả đời này còn có ý nghĩa gì?”

      tới đây, Lan Lăng Vương nhàn nhạt lên tiếng: “Những ngày như vậy, làm sao có thể là ân ái? Cũng chỉ là hai người đồng sàng dị mộng mà thôi. A Du, thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của ta, chính là gặp được A Khởi.”

      Câu sau cùng vừa dứt, Trịnh Du bỗng dưng ngửa đầu cười như điên. Cười cười, nàng ta đột nhiên bổ nhào về phía trước, mà ngực của nàng ta lại lao thẳng vào mũi kiếm của Lan Lăng Vương!
      Last edited: 24/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 240: Rời

      Trịnh Du bổ nhào về phía trước, thấy nàng ta nhào vào đầu kiếm, tay cầm kiếm của Lan Lăng Vương cũng hề nhúc nhích, theo tiếng "phập", kiếm liền vào thịt, Trịnh Du khạc ngụm máu tươi ra xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương. Thấy nàng ta ngẩng đầu muốn , Lan Lăng Vương lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó, dứt khoát rút bội kiếm cắm ngực nàng ta ra.

      Kiếm vào thân thể con người, lúc rút ra chính là lúc người tắt thở. Trịnh Du ngờ lại ác thế, há to mồm liên tiếp khạc ra bọt máu xong liền im lặng té xuống đất. Cho đến chết, cặp mắt nàng ta vẫn mở to.

      Lan Lăng Vương khuỵu gối ngay tại chỗ, vươn tay, từ từ phủ mắt Trịnh Du, vuốt xuống nhưng mí mắt Trịnh Du vẫn chưa từng khép lại. giọng ra: "A Du, đến lúc này ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Vì cái gì mà ngươi cố chấp si khổ như thế? Điều gì khiến ngươi từng bước từng bước tới tình trạng hôm nay? Ta dù có lỗi, nhưng sống đời, ai chưa từng qua đường quanh co, ai chưa từng phạm sai lầm? Lớn lên vốn phải trả giá lớn. Chỉ cần còn trẻ, sai lầm rồi, quay đầu lại là được. Danh lợi địa vị, có lúc cũng phải bỏ qua chút. Cam lòng bỏ, có bỏ mới có được, ngươi muốn bỏ, làm sao có thể lấy được?"

      thanh êm tai của truyền đến, khàn khàn mà thê lương, sau khi xong lời này, Lan Lăng Vương đưa tay phủ mí mắt nàng ta lần nữa, lần này, nàng ta khép lại cặp mắt.

      Xử lý Trịnh Du xong, Lan Lăng Vương có vẻ hết sức mệt mỏi, khàn khàn : "Hôm nay gặp những người Chu kia."

      "Vâng"

      Nhìn thi thể Trịnh Du cái, Lan Lăng Vương khàn giọng : "Hậu táng nàng ấy ."

      "Vâng"

      Chiều nay, hai người cực kỳ mệt mỏi, ngã ở giường liền ôm nhau ngủ say.

      Sáng ngày hôm sau, Trương Khởi mở mắt ra Lan Lăng Vương mất. Biết bận rộn nên Trương Khởi cũng để ở trong lòng.

      Lúc này Lan Lăng Vương lại tới trong trang tối hôm qua.

      Vác tay đứng dưới buội phù dung, Lan Lăng Vương giọng ra: "Đem Tô Uy tới."

      . . d.đ l.q đ. Lần này trong mấy quan lớn người Chu bị bắt có cái người mà nghe danh lâu nhưng chưa từng gặp.

      Chỉ chốc lát, loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Xa xa thấy Lan Lăng Vương, sắc mặt Tô Uy liền phức tạp dừng bước. Mà lúc này, các người hầu đều lui ra.

      Dừng lát, Tô Uy về phía Lan Lăng Vương. tới phía sau , y giọng kêu: "Lan Lăng Vương Cao Trường Cung?"

      Lan Lăng Vương chậm rãi quay đầu lại.

      Nhìn thanh niên tuấn tú ngọc thụ lâm phong này, Lan Lăng Vương chậm rãi : "Ngươi giúp nữ nhân của ta, ta cũng giúp ngươi lần. Ngươi !"

      Dứt lời, phất phất tay.

      Tô Uy , y nhìn chăm chăm vào Lan Lăng Vương, hồi lâu, mới khàn giọng : "Xem ra ngươi tốt với nàng." Y cúi tròng mắt : "Chỉ bằng 500 thân vệ liền tiến vào thành Lạc Dương, Cao Trường Cung, ngươi rất giỏi!"

      Lan Lăng Vương trừng cái, nhàn nhạt : "Ta đối xử với A Khởi như thế nào, cần người ngoài đánh giá, ta có thể làm gì, cũng cần ngươi đánh giá!" Mặc dù chuẩn bị tha cho Tô Uy, nhưng cũng có chút nào với người Chu mang Trương Khởi, khiến cực kỳ bi thương này.

      Nghe đến đó, Tô Uy cười ha hả. Cười cười, lớn tiếng : "Ngươi hơn ta là xuất sớm bước." đến đây, nét mặt Tô Uy xuất vẻ thê lương, y tiu nghỉu như mất nhìn Lan Lăng Vương, thào ra: "Ngươi hơn ta là xuất sớm bước."

      Dựa vào thông minh, Tô Uy vẫn luôn rất tin, nếu như mình có thể gặp Trương Khởi trước, Trương Khởi nhất định thích y.

      Khóe môi Lan Lăng Vương nhếch nhếch, nhàn nhạt ra: "Vận số vốn là bộ phận thực lực. Có thể thời cơ thích hợp gặp được người thích hợp, đúng là ông trời tác hợp cho.”

      tới chỗ này, Lan Lăng Vương lại : “Nghe A Lục – tỳ nữ trước kia của Trương Khởi ở chỗ của ngươi, mong ngươi ưu đãi nàng ấy.”

      “Việc này nhọc ngươi giao phó!” Tô Uy cười lạnh lần nữa, y quay đầu, chậm rãi : “Thắng bại giờ phút này quyết định được cái gì. Cao Trường Cung, tại các ngươi chỉ chừng hai mươi mấy, chỉ mong ngươi có thể sống được lâu dài, có thể vĩnh viễn che chở A Khởi. Nếu , nàng ấy cuối cùng có ngày, vẫn trở lại bên cạnh ta.”

      tới chỗ này, Tô Uy nhanh chân ra.

      Nhìn bóng dáng Tô Uy rời , Lan Lăng Vương đột nhiên nghĩ tới cảnh dân chúng Lạc Vương cùng nhau quỳ lạy, và nét mặt của Lạc Dương Vương và Hồ hoàng hậu lúc mới vào thành, đột nhiên còn nghĩ đến chuyện Hồ hoàng hậu buộc Trương Khởi đến nước Chu làm thuyết khách.

      Từ từ, Lan Lăng Vương mím chặt môi mỏng.

      Lạc Dương được cứu xong, mặc kệ là Hồ hoàng hậu hay Trương Khởi, cũng nóng lòng rời khỏi nơi từng khiến mình mệt mỏi rã rời này. Vì vậy sau khi nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày liền lên đường tiến về phía Tấn Dương.

      Trương Khởi ngồi ở trong xe ngựa, Lan Lăng Vương ở bên cạnh, hai ngày nay vẫn có chút trầm mặc. mới vừa cưu Lạc Dương, vô cùng tỏa sáng trong trận chiến ấy ở Mang Sơn, danh tiếng lên cao lần nữa, nhưng trong nét mặt , lại tuyệt có vui mừng.

      chuyện, Trương Khởi cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. tới lui, mặt Trương Khởi liền biến sắc, hướng ra phía ngoài kêu: “Dừng lát.”

      “A Khởi, sao thế?”

      Đối mặt hỏi thăm của Lan Lăng Vương, Trương Khởi trả lời, mà là vội vàng lao ra xe ngựa, chạy đến bên đường nôn mửa liên tục.

      Sau hồi nôn mửa đến mức ói hết cả bữa sáng ra, Trương Khởi tái mặt đứng lên. Thấy nàng như vậy, Lan Lăng Vương chau chặt lông mày, gọi chúng tỳ nữ đến hỏi: “Vương phi thoải mái như vậy bao lâu?” Dừng lát, lại hỏi: “Chưa từng xem đại phu?”

      vị lão âu trả lời: “Vương phi muốn xem đại phu.” Nhìn thấy Lan Lăng Vương muốn nổi giận, bà lão kia lúng ta lúng túng : “Lão nô cho là, vương phi có thai rồi.”

      Có thai rồi hả?

      Lan Lăng Vương cứng ở đó.

      Chẳng lẽ A Khởi xanh mặt, tiều tụy như vậy phải bởi vì bị vây ở Lạc Dương ngày đêm đau khổ, mà là do có thai?

      im lặng trận, rồi quay đầu khẩn cấp hỏi: “Có thai? Ngươi chắc ?”

      Bà lão kia cúi đầu lên tiếng: “Hơn nửa tháng qua sáng sớm vương phi lúc nào cũng nôn mửa, kinh nguyệt của ngài ấy vẫn chưa từng tới, theo lão nô đoán, vương phi sợ là có thai hai, ba tháng rồi.”

      A Khởi có thai hai, ba tháng rồi?

      Lan Lăng Vương muốn cười to, rồi lại theo thói quen giữ vững uy nghiêm, trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt ngừng biến ảo.

      Lúc này, Trương Khởi lau khô miệng, nàng tới chỗ Lan Lăng Vương. Mới vừa đến gần, Lan Lăng Vương cẩn thận ôm hông của nàng, : “A Khởi, nàng có khó chịu ?”

      Đối thoại của và bà lão kia Trương Khởi nghe thấy, nên nàng thản nhiên cười, lắc đầu : “ có.”

      có?”

      có!”

      Lan Lăng Vương hiển nhiên tin, nhìn bụng Trương Khởi, đột nhiên đưa tay, ôm lấy eo nàng, cẩn thận từng li từng tí lên xe ngựa.

      Trở lại xe ngựa, thế nào cũng chịu đặt nàng xuống mà vẫn bế nàng.

      Chỉ là, hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, càng ngừng cúi đầu nhìn bụng Trương Khởi, nhìn lát lại sờ cái.

      Trương Khởi có chút dở khóc dở cười, nàng núp ở trong ngực của , nghe tiếng thở của đột nhiên cảm thấy rất yên vui.

      Lúc này, Trương Khởi nghe được Lan Lăng Vương hỏi: “A Khởi.”

      “Uh”

      “Ta rất vui vẻ.”

      Trương Khởi : “Ta cũng thế. Ta cũng rất vui vẻ.”

      Hai cánh tay Lan Lăng Vương buộc chặt, ôm nàng, mặt chôn trong kẽ tóc nàng, giọng của cực kỳ khàn khàn, “A Khởi, trước kia ta làm sai rất nhiều việc về sau, ta sai lầm nữa.”

      Đảo mắt lại : “Nàng có thai, khi đó còn lao ra như vậy. Ta... ta cư nhiên cũng đỡ nàng dậy, A Khởi, nàng có trách ta ?”

      Trương Khởi biết, việc Trịnh thị sai người làm bắn tên độc vào . Chuyện như vậy, nàng làm sao lại trách ? Nàng chỉ là phụ nhân mềm yếu, nhưng là phu quân của nàng, khi đó, dù nàng từ bỏ tánh mạng, cũng thể để bị người khác tổn thương.

      Dừng lát, Trương Khởi quả quyết : “Tất nhiên trách chàng.”

      Tiếp đó, khi Trương Khởi cho rằng còn muốn gì nữa Lan Lăng Vương lại trầm mặc.

      Khi trầm mặc bên ngoài vang lên hồi tiếng ầm ĩ, “Tuyết rơi.”

      Trương Khởi vén rèm xe lên. Quả nhiên, bên ngoài ngừng có tuyết rơi, nhìn cảnh dày đặc bên ngoài, sợ rằng lần này tuyết rơi rất nhiều.

      Khi Trương Khởi nhìn bông tuyết suy nghĩ lung tung nàng cảm thấy bên hông buộc chặt, là Lan Lăng Vương khàn khàn cất giọng đáp, “A Khởi.”

      “Uh.”

      “Ta để nàng rời khỏi ta, cũng bỏ nàng lại mình.”

      “Ta biết .”

      “Ta sống tốt. Mãi đến khi nuôi con lớn thành người.”

      biết tại sao, vừa xong, trong mũi Trương Khởi đột nhiên đau xót, nước mắt liền tràn ra.

      Trong trí nhớ, sống qua ba mươi tuổi, tại 24 – 25 tuổi, nếu như rời khỏi nước Tề, sợ là bọn họ còn mấy năm sống dễ chịu rồi.

      Những chuyện này, nàng cách nào ra khỏi miệng, nàng vẫn khát vọng cam tâm tình nguyện rời khỏi nước Tề, nản lòng thoái chí tự làm lựa chọn. Bởi vì nàng biết, nếu như nàng ép buộc rời , rất khó thành công, dù rời , cũng canh cánh trong lòng lúc nước Tề gặp nạn, thậm chí cả đời cũng khó có nụ cười.

      Lan Lăng Vương nhận thấy khác thường của Trương Khởi, còn vùi mặt ở đỉnh đầu của nàng, : “Tiêu Mạc rồi.”

      “Cái gì?” Trong giọng của Trương Khởi có chút kinh ngạc. Chỉ chút mà thôi.

      Lan Lăng Vương thở dài cái, : “ viết phong tấu chương, chừng hơn ba vạn chữ, sau đó để quan ấn lên tư xong liền rời . Khi bệ hạ phát rời hai ngày. Người này cũng thông minh, mặc dù bệ hạ phái người truy tìm, cũng công mà về.”

      Dừng lát, Lan Lăng Vương : “Tiêu Mạc viết ra ba mươi đề nghị trong tấu chương đó, phân tích quân thần được mất của nước Chu và nước Trần. Cuối cùng lại , nước Tề có quốc quân như vậy, dù Quản Trọng tái thế, Tôn Thế trong triều, sợ cũng thể cứu vãn. Vì vậy, ba mươi đề nghị của chỉ là ngươi si mộng thôi. Bệ hạ xem rất là tức giận, thiếu chút nữa đưa tất cả người Tiêu phủ lên pháp trường làm thịt.”

      tới chỗ này, Lan Lăng Vương trầm mặc, Trương Khởi cũng trầm mặc.

      Nàng từng , nàng muốn Tiêu Mạc rời nước Tề, hôm nay rời .

      Rời tốt, rời đất thị phi này, dựa vào tài trí của , khó giữ được tính mạng trong loạn thế.

      Đối với Tiêu Mạc, tình cảm của Trương Khởi rất phức tạp, trong tình cảm, làm như có hận, làm như có oán, lại có cảm kích, có than tiếc, muốn bỏ. Vô số cảm xúc rối rắm nên cuối cùng nàng lại chỉ mong có thể hạnh phúc, chỉ mong đời tìm được người có thể đầu bạc răng long. Dù tìm được, chỉ cần có thể bỏ được mình, nguyện ý lấy thê nạp thiếp, sanh con dưỡng cái, cũng cực tốt.
      Last edited: 24/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 241: Yên ổn

      Tết Dương Lịch năm 565 công nguyên qua ở đường.

      Nhìn thành tường cao lớn dần dần xuất trong tầm mắt, các quý phụ phát ra hồi tiếng cười vì sống sót sau tai nạn, họ liên tiếp thúc giục người lái xe, nhìn đám người Hồ hoàng hậu chạy vào trong thành như gió cuốn, Trương Khởi vẫn luôn được Lan Lăng Vương cẩn thận ôm vào trong ngực giật giật, giọng : "Trường Cung, chúng ta đến."

      Nàng quay đầu lại thản nhiên cười, " cần ngồi cẩn thận thế, ta bị lắc lư đâu."

      Lan Lăng Vương chờ nàng xong hừ tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía phong cảnh bên đường.

      Nhìn lỗ tai dần dần ửng hồng của , Trương Khởi liền thấy mê say, nàng đưa hai cánh tay ra ôm sát .

      Lúc này đây, các quý phụ trước vào thành Tấn Dương. Theo bóng dáng đoàn người Lan Lăng Vương xuất tại cửa thành, chỉ thấy nơi cửa thành đầu tiên là yên tĩnh, sau đó, hồi tiếng trống "Thùng thùng —— thùng" liền vang dội đầu đường.

      Mới vừa vào cửa thành, liền nghe thấy tiếng trống như vậy, chỉ chúng thân vệ, dù là Lan Lăng Vương cũng rất kinh ngạc. vén rèm xe lên ngẩng đầu nhìn lại.

      Tiếng trống vẫn còn tiếp tục, trong quy luật tiếng trống, chỉ thấy thiếu niên đeo mặt nạ nhàng múa ra. múa xoay tròn đến ngay giữa đường phố tiếng khèn du dương truyền đến, hỗn hợp trong tiếng trống, còn có tiếng tỳ bà, làm cho người ta phấn chấn như huyết mạch căng phồng.

      Thiếu niên đeo mặt nạ vẫn nhảy, nhìn kỹ thuật nhảy của y cường tráng mạnh mẽ, nhìn cái mặt nạ và bộ áo đen, những xinh đẹp lặng lẽ múa ra từ hai bên đường phố, nhìn vô số người trong hồng lâu xách theo giỏ hoa, và đám người khâu ngừng tung lụa vụn màu đỏ lên trời. Trương Khởi khẽ thốt lên: "Bọn họ nhảy 《Khúc Lan Lăng Vương phá trận》."

      tệ, những người này nhảy lại cảnh Mang Sơn đại thắng, Lạc Dương bị vây. Mặt nạ mà thiếu niên kia đeo giống mặt nạ của Lan Lăng Vương như đúc, có vẻ cực dữ tợn nhưng lại được làm rất tỉ mỉ, dùng sắc xảo để sinh ra hiệu quả hoa lệ!

      Nghe được lời nhắc nhở của Trương Khởi, Lan Lăng Vương liền hiểu ra, ra khỏi xe ngựa, đến trước đội ngũ.

      Thấy tới, bọn kỵ sĩ rối rít nhường ra lối . Mà thiếu niên và các thiếu nữ nhảy bắt đầu vây quanh Lan Lăng Vương mà múa.

      Vũ điệu lần này có cảm giác như những phù thủy, động tác cổ xưa mà chậm chạp. ?dien|dan|le|quy|don?

      Trong con phố, Lan Lăng Vương mặc áo đen đứng sừng sững đường phố mịt mờ tuyết trắng. Lụa vụn màu đỏ bay khắp nơi tựa như ông trời giáng hoa tươi.

      Cũng biết trải qua bao lâu, tiếng trống dần dần dừng, thiếu niên đeo mặt nạ cúi người hành lễ với Lan Lăng Vương xong, từ từ tháo mặt nạ xuống. Lộ ra mặt mũi thanh tú, trắng nõn cao nhã, ràng cho thấy chỉ con cháu nhà quan mới có.

      Thiếu niên này để tay phải ở trước ngực, lại thi lễ cái với Lan Lăng Vương nữa mới nhàng hỏi "Xin hỏi Lan Lăng Vương, khúc ca múa này, như thế nào?"

      "Rất tốt."

      Hai chữ này vừa ra, bốn phía liền truyền đến hồi tiếng hoan hô đè nén.

      Thiếu niên nhếch miệng cười tiếng, lại ưu nhã : "Khúc múa này được biên vì Quận Vương giải vây cho thành Lạc Dương, khi Quận Vương về tới Tấn Dương liền có thể xem mà chúng ta biên luyện ngày đêm. tại, kính xin Quận Vương ban tên cho."

      Lan Lăng Vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Khởi, mỉm cười : "Vậy kêu 《Khúc phá trận》 ."

      thanh của vừa dứt, thiếu niên kia quay đầu lại hét lên: "Chư vị, Lan Lăng Vương rồi, khúc này tên là khúc phá trận. Tên đầy đủ chính là 《Khúc Lan Lăng Vương phá trận》"

      Thiếu niên tới chỗ này. Lại thi lễ với Lan Lăng Vương cái nữa, mỉm cười : "Đa tạ Quận Vương ban tên cho, Lạc Dương bị vây, bọn ta thể đích thân tới, đợi hỏi thăm những người ở Lạc Dương từng thấy phong thái vô song của quận vương, nguyện múa khúc nữa vì Quận Vương." Dứt lời, tay vung lên, mang theo mọi người chậm rãi lui ra.

      Bọn họ vừa lui, đường liền thông. Chuyện này trở thành chuyện náo nhiệt của Tết năm nay, bách tính Tấn Dương bắt đầu hi hi ha ha nghị luận. T

      rong náo nhiệt này, đoàn người Lan Lăng Vương về tới bên ngoài phủ Lan Lăng vương.

      Mới vừa nhảy xuống xe ngựa, Phương lão liền vội vàng tiến lên, ông cười ha hả nhìn Lan Lăng Vương và Trương Khởi. Hai người còn chưa vào cửa, Lan Lăng Vương phái người dùng bồ câu đưa tin báo cho Phương lão, việc Trương Khởi có thai. Tính toán ra, năm nay tuổi mụ của Lan Lăng Vương 26 rồi, mà còn chưa có con, Phương lão lòng như lửa đốt rồi.

      Phương lão cung kính nghênh Trương Khởi vào, trong vương phủ, đại phu Phương lão mời tới chờ từ lâu. Cùng lúc đó, Lan Lăng Vương giục ngựa tới hoàng cung.

      Hoàng cung Tấn Dương vẫn an tĩnh như năm ngoái. Liên tục đại chiến hai năm, nghiêm trọng hao tổn nguyên khí nước Tề. Năm ngoái đại bại, năm nay cũng chỉ có đoàn người Lan Lăng Vương Đoạn Thiều cứu được Lạc Dương, thuận đường bắt mấy người Chu. Tính ra vẫn đại bại.

      Khác với nước Tề, nước Chu liên minh với Đột Quyết lại phát triển ngừng. Nghĩ đến, mấy tháng nữa, Vũ Văn Ung hai mươi ba tuổi, đón công chúa Đột Quyết A Sử Na 15 tuổi làm hậu xọng, kết minh của người Chu và Đột Quyết càng gì phá nổi.

      Tình huống như thế, khiến Cao Tram xa vào hưởng lạc vô cùng thoải mái, cũng khiến Hồ hoàng hậu vừa trở về có kích động muốn thoát .

      Vì vậy, lúc Lan Lăng Vương vào Cao Trạm thở dài thở ngắn. Thấy Lan Lăng Vương vào, Cao Trạm phất tay bảo ngồi xuống xong rồi , “Trường Cung, trẫm muốn thoái vị, để thái tử lên thống trị những quốc này.”

      Lan Lăng Vương ngẩn ra, há miệng, muốn khuyên can mấy câu, nhưng trong lòng có ý niệm kêu gào: bệ hạ vốn hoang đường hồ đồ, vốn phải vua tốt, ta luo ra cũng tốt, ta lui xuống, chừng có thể đổi minh quân cho nước Tề.

      Mặc dù thái tử Cao Vĩ mà Lan Lăng Vương từng tiếp xúc, là người hèn yếu nhát gan, nhưng cả nước Tề, văn võ bá quan đều giữ đúng trách nhiệm, làm hoàng đế chỉ cần thích giết chóc, các đại thần hoàn toàn có thể thống trị giang sơn này tốt. Mềm yếu mềm yếu

      Lúc này, Cao Trạm lại , “Lần này Trường Cung lập công quá lớn, sau khi Hồ Thị trở lại, càng ngừng với trẫm ngươi có thê tử tốt.”

      ta nở nụ cười, “ ngờ, Trương thị mềm mại yếu ớt như vậy mà rất có tài.”

      Lan Lăng Vương thi lễ cái, “Bệ hạ, nương nương khen trật rồi.”

      “Tốt lắm, tốt lắm, cần khiêm tốn như vậy.” Cao Trạm phất phất tay, “Đúng rồi, còn có chuyện.”

      “Mời bệ hạ .”

      “Mặc dù Hoa Sĩ Khai len lút với Trinh thị, nhưng Trịnh thị đó là người cần. Làm người, cái gì có thể thiếu, nhưng nam nữ hoan ái thành thể thiếu. Ít cái này, dù là cẩm y ngọc thực lại có ý nghĩa gì chứ? Người bỏ Trịnh thị nhiều năm, ta còn cảm thấy ngươi có lỗi với người ta đấy. Bây giờ biết Hoà Sĩ Khai vẫn luôn an ủi nàng ta, trong lòng trẫm cũng thoải mái hơn nhiều. Hôm qua còn với Hoà Sĩ Khai đấy là chuyện tốt. nha, Trường Cung ngươi nên cảm tạ Hoà Sĩ Khai.

      đoạn lời làm cho người ta há mồm trợn mắt xong, Cao Trạm nghiêm túc nhìn Lan Lăng Vương. Căn dặn, “Cho nên ngươi thể vì chút việc này mà gây phiền cho Hoà Sĩ Khai.”

      Lan Lăng Vương ngây ngẩn hồi, mới cúi đầu lên tiếng, “Vâng.”

      Trịnh thị chết, dù Trịnh thị chết, ngày đó Lan Lăng Vương ra nàng ta vẫn còn là xử nữ cho phép người khác trèo tường vào hái. Theo ý , chỉ cần Trịnh Du tâm cam tình nguyện. liền có quyền lợi trách cứ, cũng trách cứ.

      Cao Trạn ngờ Lan Lăng Vương thức thời như vậy, khỏi ha ha vui lên. Cười lát sau, ta nghiêng người đụng Lan Lăng Vương, hỏi “Trước đây lâu, trẫm được số mỹ nhân. Có người mặt mày rất đẹp, có phần giống Trương thị. Lần này ngươi cứu Lạc Dương có công, trẫm muốn thưởng ngươi như thế nào?”

      Nếu là quá khứ, Cao Trạm dùng loại giọng điệu thương lượng này, trực tiếp thưởng hai mỹ nhân là được.

      Nhưng bây giờ, danh si tình của Cao Trường Cung truyền khắp thiên hạ, nếu như muốn bị bác bỏ xuống đài được, bằng tại hỏi tiểu tử này câu.

      Lan Lăng Vương cúi đầu xuống. cúi mắt , "Bệ hạ thưởng khiến thần cảm kích vạn phần. Nhưng phụ nhân ở nhà có thai, thực khôn muốn khiến nàng ấy ngột ngạt.”

      “Phu nhân của ngươi có thai rồi hả?”

      “Vâng”

      Cao Trạm đầu tiên là cười ha hả, đảo mắt ta nháy máy , “Lấy vẻ đẹp của Trường Cung, kết hợp với tuyệt sắc của Trương thị. Trường Cung, hài nhi sắp sinh này chắc chắn khó lường." tới chỗ này, Cao Trạm lộ vẻ mê mẩn.

      Con của mình mới vừa có bóng, tên háo sắc này nhớ thương, sắc mặt Lan Lăng Vương khỏi đanh lại.

      Cao Trạm cũng buồn, ta chậc hai tiếng, rồi , “Trẫm nóng lòng kịp đợi muốn thấy được con ngươi.” đến đây ta hạ lệnh, “Người tới.”

      “Ở đây”

      “Truyền ý chỉ của Trẫm. Ngày sau nếu Trương thị sinh ra nữ nhi, thưởng hoàng kim ngàn lượng, nếu sinh ra nam hài, cho nó cây cọc gỗ.”

      đối xử đặc biệt này, làm cho thái giám ngẩn ra, Lan Lăng Vương cũng cười khổ ngừng. Nơi này, Cao Trạm vẫn còn nhép nhép cái miệng, lẩm bẩm : “Phu thê như thế nên sinh nữ nhi, nhiều nữ nhi chút, nếu là nhi tử bằng sinh cây gỗ.”

      Nghe đến đó, Lan Lăng Vương hoàn toàn tối mặt, đứng bật lên, chắp tay với Cao Trạm, lớn tiếng , “Thần cáo lui.” Dứt lời vung tay áo cái, sải bước ra ngoài.

      Lần này Lan Lăng Vương vô lễ vậy, chẳng những khiến Cao Trạm tức giận, ngược lại làm cho ta mừng rỡ ha ha. Trong tiếng cười của Cao Trạm, Lan Lăng Vương bước nhanh ra khỏi hoàng cung.

      Trở lại vương phủ đại phụ bắt mạch xong, đúng như bà lão kia , Trương Khởi mang thai rồi, có ba tháng. Đại phu còn , mặc dù ở thành Lạ Dương bị kinh sợ khủng hoảng mấy tháng, nhưng Trương Khởi rất khoẻ, đứa bé có gì đáng ngại.

      Mùa xuân năm 565 công nguyên lại tới.

      Theo hoa xuân nở rộ đầy trời, danh vọng của Lan Lăng Vương như mặt trời ban trưa. Lần này cứu các quý phụ, mà mấy quý phụ này được cứu trợ, trong lúc tuyệt vọng liền có lòng cảm kích phức tạp dành cho Lan Lăng Vương.

      Đồng thời, Hồ hoàng hậu và các quý phụ đều cảm kích Lan Lăng Vương và Trương Khởi. Lúc này nàng ta sớm quên mất từng có mẫu thuẫn với Trương Khởi ở thành Lạc Dương, rất nhiều trường hợp mà các quý phụ tụ hội, 2đều mời Trương Khởi tham gia

      Theo Trương Khởi chính thức vào trong vòng quý phụ nước Tề, hình bông gạo che giấu vết 2sẹo trán nàng, cũng gắn liền với thời gian, khiến các nàng Tấn Dương rối rít bắt chước, tới sau cả đám người ở Nghiệp thành Lạc Dương, cũng bắt đầu thịnh hình vẻ cây bông gạo.
      Last edited: 24/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 242: Kết cục (thượng)

      Công nguyên năm 565 ngày hai mươi bốn tháng tư, Cao Trạm truyền đế vị cho thái tử Cao Vĩ, hoàng hậu là Hộc Luật thị.

      Mà lúc này, Trương Khởi chỉ cách lúc lâm bồn có tháng thôi. Thời gian qua Lan Lăng Vương bỏ hết các chuyện lớn , chỉ tập trung tinh thần canh giữ ở bên cạnh vương phi, chờ đứa con đầu tiên của .

      Công nguyên năm 565 mùng ba tháng sáu, Lan Lăng Vương phi Trương thị sinh ra đứa con. Khi tin vui truyền ra Thái Thượng Hoàng Cao Trạm liên tiếp thở dài vài lần, mà cây cọc gỗ thưởng, cũng cùng chúng thần tiến đến phủ Lan Lăng vương.

      Trong phòng ngủ.

      Trương Khởi nghiêng đầu nhìn con trai giường, tiểu tử sanh ra liền có đầu tóc đen thui, da thịt trắng noãn, sống mũi cao, đôi môi lớn, theo như lời của sứ giả mà Cao Trạm phái tới chính là: dung mạo còn hơn cả phụ thân.

      Giờ phút này, tiểu tử cũng trợn to đôi mắt đen lúng liếng, chuyên chú nhìn mẫu thân của bé, nhìn lát, bé há cái miệng nhắn, chảy xuống chuỗi nước miếng.

      Trong lòng Trương Khởi vô cùng, duỗi ngón tay ra lau nước miếng chảy xuống khóe miệng bé.

      Lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Cảm thấy hơi thở ấm áp dần dần đến gần, Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại kêu: "Trường Cung."

      Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, dịu dàng cười tiếng với Trương Khởi, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu tử. Nhìn mấy lần xong, Lan Lăng Vương giọng : "Mệt ?"

      Ngày nào cũng nằm còn có cái gì mệt? Trương Khởi lắc đầu cái.

      Lan Lăng Vương nhìn hàng mi nét mày như tranh vẽ của nàng, trong lòng liền nhộn nhạo. Trương Khởi là mỹ nhân tuyệt thế chân chính, dù hoàn cảnh nào, mặc kệ là mập hay gầy, mang thai hay sinh con, đều tổn hại mỹ mạo của nàng. Theo tuổi phát triển, vẻ trẻ trung của thiếu nữ được tẩy , thay thành vẻ mị phong tình, càng mê người hơn.

      Có lúc Lan Lăng Vương nghĩ cho dù qua hai mươi năm nữa, A Khởi vẫn phong tình mê người.

      biết, ở kiếp trước, Trương Khởi dù ba mươi hơn rồi, còn bị phu quân hiến tặng cho tân đế nước Chu.

      Lan Lăng Vương cẩn thận bế nhi tử qua. nhìn thê tử, lại nhìn tiểu tử béo núc ních trong tay, trong lúc bất chợt, "D:Đ'L'Q:Đ" loại thỏa mãn và hạnh phúc khó có thể dùng lời diễn tả được tràn ngập trong đầu của . Trong phút chốc, hốc mắt có chút ướt át.

      lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến, Phương lão bẩm: "Quận Vương, bệ hạ tới."

      "Ta tới ngay." Lan Lăng Vương giao nhi tử vào trong tay Trương Khởi, rồi sải bước ra ngoài.

      Tân Đế Cao Vĩ còn là thiếu niên, di truyền tướng mạo đẹp của Hoàng tộc Cao thị. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, vóc người cao to. Chính nhờ nghi dung tốt đẹp, mới được Cao Trạm thích.

      Cao Vĩ hết sức thích văn học, chỉ là tính tình hướng nội, thích chuyện. Hơn nữa nhát gan, ánh mắt nhìn người ta đều hơi né tránh.

      Nhìn thấy Lan Lăng Vương nghênh đón, Cao Vĩ xấu hổ cười , “Trường Cung cần gì tới vội vã như vậy?”

      Lan Lăng Vương cúi rạp người lễ, “Bệ hạ thân tới hàn xá, thần cực kỳ vui mừng.”

      Giương tay, Lan Lăng Vương bảo người hầu mang rượu lên.

      Quân thần hai người chia ra ngồi lên giường. Cao Vĩ rũ mắt xuống , “Trường Cung xem ra rất vui mừng.”

      “Đúng vậy, thần 26 rồi, rốt cuộc mới có 1 con trai, trong lòng rất là an ủi.” Đáp lời này, Lan Lăng Vương châm chung rượu cho mình và Cao Vĩ quân thần hai người bắt đầu câu được câu tán gẫu.

      Rượu qua ba chung mặc kệ là Lan Lăng Vương hay Cao Vĩ, mặt đều hơi ửng hồng, trong lúc chuyện, cũng ràng hưng phấn. xong, hai người chuyển đến việc Lạc Dương bị vây. Cao Vĩ nhấp ngụm rượu, thở dài : “Trường Cung, người chỉ mang theo 500 lính, xâm nhập thủ phủ quân Chu, vào trận sâu như thế, nếu có cái tốt xấu, vậy khiến người ta hối hận kịp.”

      Cao Vĩ lời này ngẩng đầu lên nhìn về phía Lan Lăng Vương. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mang theo cảm khái và sợ sệt. Dường như Lan Lăng Vương bị gì là tổn thất lớn.

      Lúc này Lan Lăng Vương uống bảy chung rượu, cả người đều hơi say, giờ phút này nghe được Cao Vĩ lộ ra phen chân tình, thấy vị hoàng đế đệ đệ này đau lòng mình như thế, thái độ vô cùng khác Cao Trạm, khỏi cảm động. mím môi mỏng, hồi lâu mới nghiêm túc : “Chuyện nhà thân thiết, thể bỏ mặc.”

      câu xong, sắc mặt Cao Vĩ xám xanh, mà Lan Lăng Vương say chếch choáng, bắt đầu vẫn cảm giác được, dần dần, lưng cũng chảy ròng mồ hôi lạnh.

      Nửa sau đó, Cao Vĩ lúc nào, Lan Lăng Vương nhớ . vắt tay đứng ở trong sân, nhìn về phía buội hoa đào hoa lê rực rỡ phía trước, đầu óc của hồi tưởng lúc mình , “Chuyện nhà thân thiết, thể bỏ mặc.” xong, Cao Vĩ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

      Trương Khởi được tì nữ nâng đỡ từ từ tới. Thấy nàng đến gần, Lan Lăng Vương vội vàng khàn giọng , “Bên ngoài gió lớn, mau trở lại trong phòng.”

      Trương Khởi ừ tiếng, nàng đưa tay dắt tay của .

      làm sao được, Lan Lăng Vương thể làm gì khác hơn là nàng trở lại trong phòng ngủ.

      Vẫy lui mọi người, Trương Khởi dịu dàng nhìn , giọng hỏi, “Trường Cung, xảy ta chuyện gì? Sắc mặt khó nhìn vậy?”

      Lan Lăng Vương trầm mặc hồi, muốn có việc gì, nhưng liếc nhìn nét mặt ân cần mang theo bất an của Trương Khởi, khỏi giọng ra, “Lúc nãy bệ hạ đến chuyện Lạc Dương bị vây với ta vài lời. Lúc ấy ta uống chút rượu, liền trả lời câu: “Chuyện nhà thân thiết, thể bỏ mặc.”, sắc mặt bệ hạ đại biến.”

      vẫn còn gì đó, nhưng Trương Khởi hoàn toàn nghe được. Trong đầu nàng ong ong mảnh, trí nhớ của kiếp trước lặn lội đến. Trong trí nhớ, chính là những lời này của Cao Trường Cung chọc nghi kỵ, khai ra hoạ sát thân phía sau!

      Lan Lăng Vương xong, thấy sắc mặt Trương Khởi đại biến, vội vã vịn nàng, vội vã , “A Khởi, A Khởi?” Kêu hai tiếng, lại an ủi: “A Khởi, có chuyện gì, bệ hạ nhút nhát yếu ớt, ta khôn phải người dễ dàng ghi hận.”

      mới trấn an đến đây, Trương Khởi đột nhiên đưa tay, nàng níu chặt lấy ống tay áo của , ngẩng đầu lên lệ rơi đầy mặt , “Trường Cung, lui thôi.”

      Trương Khởi run tiếng, bởi vì sợ mà toàn thân phát run, môi đào của nàng trắng bệch, trong sắc mặt mang theo vẻ lo sợ nghi hoặc khó có thể diễn tả: “Trường Cung, ở thành Lạc Dương rất nhiều người quỳ lạy chàng, tại, chàng lại quốc thành chuyện nhà. Tay chàng cầm trọng binh, đừng nước Tề, dù trong thiên hạ cũng là danh tiếng lừng lẫy. Chàng phải biết, thiên hạ tam quốc, đều do võ tướng cường đại thiết lập. Bệ hạ thể nào nghi kỵ chàng.”

      Lời nàng xuyên thẳng vào tim, Lan Lăng Vương lui về phía sau bước. nhìn Trương Khởi môt giật giật, lại giật giật mới khàn khàn : “Hôm nay nước Tề thế yếu, nếu ta rời .” nhắm mặt lại, khó chịu : “Nếu ta dời , chỉ sợ càng dễ bị nước Chu diệt.”

      Trương Khởi luôn biết , quốc gia của . Tình này đến tronh xương.

      Nàng từ từ ngã ngồi ở giường, thấy sắc mặt nàng xám trắng, Lan Lăng Vương nhất thời cách nào đối mặt, nên sải bước vọt ra khỏi phòng ngủ.
      Last edited: 24/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :