1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương20: Có nhà rồi

      lúc Trương Khởi nghĩ như thế Tiêu Mạc bỗng ngước mắt lên, ánh mắt như tia chớp nhìn thoáng qua nàng.

      Kế tiếp là trận tiếng hoan hô kinh thiên động địa truyền đến.

      Trương Khởi đứng ở cửa hông nhưng vị trí lệch về phía sau, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

      Phía trước cát bụi tung bay, có đội ngũ càng lúc càng tới gần.

      Đoàn người khí thế như thế, chẳng lẽ là Cao Trường Cung tới?

      Vào lúc Trương Khởi suy nghĩ, tử ở phía trước nàng kích động : "Có phải Quảng Lăng Vương tới ? Là ngài ấy tới sao?"

      Tiêu Mạc cười giọng trả lời: "Hôm nay sợ là Cao Trường Cung thể tới được, người tới lúc này là Vệ Công Trực - Đại tướng của nước Chu." Dừng chút, buồn cười nhìn vẻ mặt thất vọng của nhóm tử, bổ sung thêm: "Vệ Công Trực này là cùng mẹ sinh ra với Hoàng đế nước Chu, cũng rất tuấn tú, là trong ba đại mỹ nam ở đất Chu."

      Quả nhiên, vừa xong, hai mắt của nhóm tử ngay lập tức tỏa sáng. ngờ lần này chẳng những có thể được trông thấy Quảng Lăng Vương mà còn có thể thấy thêm được mỹ namkhác?

      Hiển nhiên tâm tình Tiêu Mạc rất tốt, thong thả : "Phía trước chỉ có Vệ Công Trực, trong đám tùy tùng của còn có Vũ Văn Thuần – Là người thuộc quý tộc ở nước Chu. cũng là trong ba đại mỹ nam ở đất Chu!"

      Lần này, nhóm tử chỉ có hai mắt tỏa sáng mà còn có mấy tiếng hoan hô nho . Nếu như có Tiêu Mạc ở đây, có lẽ họ khống chế nổi mà nhảy cẩng cả lên rồi.

      Cái thời đại này, vẫn noi theo tập tục của Ngụy - Tấn sùng bái sắc đẹp. Nam tử đẹp làm người đời sùng bái nhất.

      Đứng ở phía sau, Trương Khởi lại có nhiều hứng thú với vị mỹ nam gì đì đó, cái nàng thích chỉ là bầu khí này mà thôi. Đứng giữa đoàn người vui mừng sôi nổi, nàng cảm thấy mình cũng có phần ở trong đó.

      Tính cách của nàng lại trầm tĩnh, suốt mấy tháng liền bị lập bài xích ghét bỏ, thực là khiến người ta cảm thấy rất độc.

      Ngước đầu cũng mong đợi nhìn như những tử khác, Trương Khởi đột nhiên liếc mắt nhìn qua, Tiêu Mạc cũng nhìn lại nàng rồi cất bước vào cửa.

      Trương Khởi hơi giật mình thầm nghĩ: Cái nhìn đó ràng là ý bảo ta theo .

      Chẳng lẽ, bức tranh kia của ta bán được rồi sao?

      Nghĩ đến bức tranh bán rồi, Trương Khởi vô cùng kích động. Nhưng nàng vẫn có chút do dự dám cất bước: Mới vừa rồi số người nhìn thấyTiêu Mạc và Trương Cẩm gần gũi cũng ít, nếu giờ có người nhìn thấy mình và cùng với nhau, biết chừng lại có lời ra tiếng vào gì nữa. . . . .

      Cắn cắn môi xong, Trương Khởi nghĩ thầm: Ta cẩn thận chút là được.

      Nghiêng đầu nhìn quan bốn phía lượt, nhìn thấy mấy tử quấn lấy Trương Cẩm theo dòng người về phía trước. Trương Cảm ngừng quay đầu lại tìm Tiêu Mạc nhưng thấy bóng dáng của ? Cho đến khi Trương Cẩm cam lòng biến mất theo dòng người Trương Khởi mới quay đầu lại vào trong nhà.

      hồi, nàng cuối cùng cũng thấy được bóng lưng của Tiêu Mạc. ở giữa rừng vào thời kỳ mùa Xuân cây lá mới đâm chồi, lưng eo thẳng tắp, trường bào mũ cao, bước nhàng, quả là ung dung phóng khoáng đến được thành lời.

      Trương Khởi nhanh vài bước, lại nhịn được nhìn quanh bốn phía.

      " có ai đâu." Tiêu Mạc cười : " cần lo lắng như thế."

      Trương Khởi xấu hổ cười cười, cúi đầu đến gần . Cách năm bước nàng dừng lại khẽ cúi chào.

      Tiêu Mạc cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi môi nàng mấp máy, nhưng phát ra tiếng, khỏi cười mà : "Muội có chuyện gì muốn với ta sao?"

      Trương Khởi chớp hàng lông mi dài, lại cúi người chào lần nữa, ấp a ấp úng : "Tiêu Lang, biết bức tranh kia?"

      Giọng Tiêu Mạc khàn khàn như tiếng chuông buổi sáng tiếng trống hoàng hôn rung động lòng người, "A Khởi chỉ muốn hỏi về bức tranh kia thôi sao?"

      Giọng tựa như hữu tình lại như vô tình, êm tai như thế khiến cho lòng người mềm nhũn. . . . . .

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Mắt của nàng nhìn thẳng vào mắt .

      Nàng sững sờ nhìn .

      Đón nhận ánh mắt trong suốt của nàng có chút thẩn thờ, lại có vẻ mong đợi khó hiểu, Tiêu Mạc nhịn được bật tiếng cười khổ, đưa tay tự vỗ lên trán mình lầm bầm : "Mị nhãn quyến rũ vứt cho người mù xem rồi."

      Giọng mơ hồ , nhìn thấy Trương Khởi vẫn còn ngẩn ngơ vô cùng hồn nhiên nhìn mình, ho khan cái rồi lấy từ trong ngực ra món đồ mỏng, đặt món vật được dùng lụa vải bọc lại vào trong tay Trương Khởi.

      Thấy vẻ mặt nàng vẫn hiểu, Tiêu Mạc : "Cái này là tiền bán được từ bức tranh thêu kia, tổng cộng được tám mươi lượng vàng. Ta nghĩ tử như muội mà cầm nhiều hoàng kim như vậy thế nào cũng dẫn đến chú ý của người khác. Liền giúp muội mua mười mẫu đất và hai tiểu viện ở bên ngoài. Trong này chính là khế đất của tiểu viện kia cùng mẩu đất đai."

      Thấy Trương Khởi chớp mắt, cười như gió xuân ấm áp nên lời, "Muội thích?"

      Nàng dĩ nhiên thích!

      Nàng nghĩ rằng, bức họa đó giỏi lắm cũng đáng tám mươi lượng vàng. Lần này nếu phải Tiêu Mạc ra tay mà là chính nàng và A Lục , có thể bán được phần ba là rất giỏi rồi.

      Huống chi, nếu nàng có vàng rồi, muốn mua gì ở nơi chưa quen thuộc với cuộc sống này cũng là rất khó.

      tại Tiêu Mạc giải quyết tất cả hộ mình.

      Thời đại này mặc dù hỗn loạn nhưng Kiến Khang vẫn luôn yên bình. Bởi vì yên bình, giá đất và giá nhà cũng rất cao, tám mươi lượng có thể mua được mười mẫu đất cùng tiểu viện, cũng là nhờ Tiêu Mạc ra sức.

      Nàng nhìn , trong khoảng thời gian ngắn đúng có cách nào dùng lời để hình dung cảm kích của mình.

      Qua hồi lâu, nàng khẽ cúi người chào, xúc động : "Ân đức của Tiêu Lang, A Khởi suốt đời quên."

      Tiêu Mạc khẽ : "Sau này muội có thể có được cuộc sống thoải mái hơn chút rồi." Liếc mắt nhìn thấy bóng người dần dần xuất từ xa, vội xoay người bỏ . mười mấy bước, giọng trầm ấm của lại văng vẳng vang lên, "Về sau Trương Cẩm còn bắt nạt muội nữa hãy cho ta biết. . . . . ."

      Tiêu Mạc cứ thế ung dung bước .

      Đưa mắt nhìn rời , Trương Khởi cũng vội vàng quay trở về. được đoạn nàng bắt đầu chạy bước .

      Nàng thể che giấu được vui sướng của mình.

      Nàng muốn lập tức trở về phòng, nhìn xem bên trong khế đất cùng khế ước mua bán nhà!

      Xông vào phòng, A Lục vẫn chưa về, Trương Khởi đóng cửa phòng lại rồi mở bao gấm ra.

      Bên trong quả nhiên là khế đất và khế ước mua bán nhà. mặt hai tờ văn khế, tên của Trương Khởi được viết rất ràng lên đó.

      Trương Khởi cầm tờ văn khế giơ lên để đối diện với ánh mặt trời chiếu xuống, soi tới soi lui hồi, bất tri bất giác lệ lại rơi đầy mặt.

      Nàng có nhà rồi!

      Rốt cuộc nàng cũng có nhà rồi!

      ngờ nàng lại có cái viện , còn có mười mẫu đất ở nơi phong lưu như Kiến Khang này.

      Về sau, dù cho có bị vứt bỏ hay bị đuổi ra khỏi gia tộc, nàng cũng lo mình bị chết đói!

      Nàng còn là hai bàn tay trắng nữa rồi!

      Vươn tay bịt lấy miệng, Trương Khởi lẽ lặng khóc lại nhịn được bật cười.

      Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, có lẽ là vì đám tử đều cùng lúc hò hét vui mừng, thanh ấy vô cùng vang dội.

      Trương Khởi phục hồi lại tinh thần, nàng lấy ra hộp gỗ chuẩn bị từ trước, sau khi cất kỹ văn khế xong lại tìm đến cái hố sớm đào sẵn chôn nó xuống.

      Làm xong tất cả, Trương Khởi quay trở lại ngồi ở giường, cảm thấy trái tim cuối cùng cũng có thể yên ổn rồi. Rúc vào trong sập, nàng ngây ngốc thích thú cười trận.

      Lúc này, bên ngoài cửa phòng bị gõ “rầm rầm rầm” vô cùng ầm ĩ, kế tiếp là giọng vui vẻ đầy kích động của A Lục vang lên, "A Khởi, ban ngày ban mặt ngươi đóng chặt cửa như vậy làm gì hả? Mau mở cửa ra."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21: đền tội

      Trương Khởi đáp tiếng, kéo cửa phòng ra.

      A Lục vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới, hai tay nắm tay Trương Khởi, A Lục hưng phấn lay động liên tiếp, kêu lên: " nàng nàng, ta thấy được, lúc nãyt ta thấy được!"

      Thấy Trương Khởi mỉm cười nhìn mình, nghe nghiêm túc, A Lục thở hơi, kêu lên vui mừng : "Lúc nãy ta thấy được sứ giả nước Chu tới đây. Có hai lang quân, diện mạo rất đẹp đấy." tới chỗ này, nàng thấy Trương Khởi vẫn mỉm cười nghe, khỏi trợn to hai mắt hỏi "A Khởi, ngươi hỏi xem vì sao ta có thể ra phủ à?"

      Trương Khởi cười : "Việc này còn phải hỏi? Nhất định là ngươi thấy có người chú ý ngươi, liền xen lẫn trong mọi người cùng nhau xem náo nhiệt."

      Thấy A Lục cong môi lên, vẻ mặt buồn bực, Trương Khởi cười tiếng, nàng rút hai tay của bản thân ra, xoay người vào trong phòng, trong miệng giọng ra: "A Lục, bức tranh thêu kia bán rồi."

      "A" A Lục chút để ý đáp tiếng, lại hưng phấn, "A Khởi, lúc nãy bên ngoài là rất náo nhiệt đấy. Rất nhiều người, xiêm áo những người đó mặc vừa thú vị vừa đẹp, hì hì, nếu ngày ngày có Sứ giả tới Kiến Khang tốt."

      Lời Trương Khởi muốn bị nàng cắt đứt, liền ngậm miệng. Nàng ngồi lại giường, đôi tay ôm đầu gối, tâm thần lại trở về hai tờ khế ước của mình.

      ra , nàng cũng biết, mời người trồng trọt mười mẫu đất, lương thực nộp lên cho nàng, cũng chỉ có thể duy trì nàng và A Lục tiêu hao thôi, nếu muốn nuôi thêm người làm còn chưa đủ.

      Hai tờ văn khế này, là chỉ để cho nàng có phiến ngói che thân, có khẩu phần lương thực vào bụng mà thôi. Nhưng Trương Khởi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ. Cho nên nàng cũng cảm kích Tiêu Mạc từ tận đáy lòng.

      Hai chủ tớ đắm chìm trong cảm xúc của từng người, đều vui vẻ cười, thời gian cũng qua nhanh. Trong nháy mắt, ngày hôm sau đến.

      Khóa thứ hai, là khóa của Viên giáo tập. Trương Khởi vừa vào học đường, liền có người làm xách bàn đặt ở trước mặt nàng.

      Lúc học cũng có ai khiêu khích Trương Khởi nữa. Sau khi yên tĩnh qua hết nửa canh giờ buổi trưa lại đến.

      Trương Khởi mới trở về phòng, liền nghe được giọng thanh thúy của tỳ nữ truyền đến, "Tiểu A Khởi có đó ? Chủ mẫu kêu ngươi."

      Chủ mẫu muốn gặp nàng?

      Trương Khởi đứng lên, thời gian này nàng dường như có làm ra chuyện xấu gì, vô duyên vô cớ, Trương Tiêu thị vốn nên quên mất mình sao lại muốn gặp mình?

      Phất tay ý bảo A Lục cần để ý, Trương Khởi cầm lấy gương đồng, chải tóc xuống dưới trán, miệng là cung kính lên tiếng: "Là Hà tỷ tỷ sao? A Khởi ra ngoài ngay."

      Hà tỷ tỷ, là tỳ nữ tầm thường trong sân Trương Tiêu thị. Thấy Trương Khởi chưa thấy người nhận ra mình từ thanh. Huống chi, Trương Khởi dù được chào đón như thế nào, rốt cuộc vẫn là tử chảy huyết mạch của Trương thị Kiến Khang. tử có thể tôn xưng nàng là tỷ tỷ, tuy có dưới, nhưng lại làm cho người ta vui thích. Bất tri bất giác, Hà tỷ tỷ có chút hảo cảm với Trương Khởi.

      Trương Khởi ra.

      Nhìn tỳ nữ mặt nhọn gầy mười sáu tuổi này, Trương Khởi cười ngọt ngào, "Làm phiền tỷ tỷ, A Khởi theo ngươi ." Hà tỷ tỷ thu hồi ánh mắt quan sát nàng, mỉm cười : "Vậy thôi."

      Hai người vừa , Trương Khởi vừa câu có câu : "Hà tỷ tỷ, tại sao mẫu thân gọi ta đến?" Nàng lo âu, "Cũng biết ta có chịu phạt ?"

      thanh của nàng mềm giòn dễ vỡ, trong giọng điệu lộ vẻ ngây thơ của tiểu tử mười hai mười ba tuổi. Hà tỷ tỷ nhìn nàng cái, nhịn được : "Hình như nhắc tới tỷ tỷ Trương Cẩm cyả ngươi. . . ."

      Trương Cẩm?

      Vì chuyện Trương Cẩm mà kêu mình làm gì? Chẳng lẽ là ngày hôm qua?

      Khi Trương Khởi cúi đầu trầm tư hai người trước sau, tới viện Trương Tiêu thị ở.

      Trương Khởi chờ ở ngoài cửa có hai tử theo thứ tự lui khỏi. Hai tử này nàng từng gặp trong học đường, các nàng là tỷ muội cùng cha với nàng, nhưng khác Trương Cẩm, là tử thứ xuất thôi.

      Hai ni thấy Trương Khởi chờ ở bên ngoài, kiêu căng nhấc cằm, con mắt cũng nhìn nàng.

      Lúc này, bên trong truyền đến thanh của Trương Tiêu thị, "Vào ."

      "Vâng"

      Trương Khởi cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí bước vào.

      Trương Tiêu thị nhìn nàng chằm chằm.

      Cho đến khi Trương Khởi dám thở mạnh đứng lại ở trước mặt nàng, Trương Tiêu thị vẫn còn nhìn chằm chằm nàng.

      Sau hồi an tĩnh khó chịu, rốt cuộc Trương Tiêu thị mở miệng, "Nghe ngươi rất quen Tiêu Mạc?"

      Trương Khởi cả kinh, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn : "Chủ mẫu là Tiêu Lang? Ngài ấy có thân phận cỡ nào, làm sao quen với A Khởi được."

      Lời của nàng xong rồi, Trương Tiêu thị cũng lâu có lên tiếng.

      Khi Trương Khởi cúi đầu, nhịn được muốn suy đoán tâm tư của nàng thanh của Trương Tiêu thị truyền đến, "Tiểu tử này lá gan , ngay trước chủ mẫu cũng dám bậy?" xong lời cuối cùng, đề cao thanh, vẻ mặt lạnh lùng!

      Phịch tiếng, Trương Khởi quỳ mặt đất. Khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch, hốt hoảng : " phải vậy, phải vậy." Lắc đầu liên tục, nước mắt của Trương Khởi rơi xuống, "A Khởi chỉ hai câu với Tiêu Lang. . . . địa vị tướng mạo của A Khởi như vậy, nào có có thể khiến Tiêu Lang kính trọng vài phần? Ngài ấy vài lời với A Khởi là do ngài ấy tốt bụng thôi."

      Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm Trương Khởi chảy nước mắt, từ từ để ly trà trong tay xuống.

      Cho đến khi Trương Khởi dập đầu bang bang vang dội, nàng mới lạnh nhạt : "Đứng lên ."

      Trương Khởi cắn môi, từ từ bò dậy, lúc này nàng, hoàn toàn cúi đầu, cả tiếng hô hấp cũng rất nhiều.

      Xem ra vẫn biết kính sợ.

      Trương Tiêu thị lại liếc nàng cái, chầm chập : "A Cẩm ở trong từ đường. . . . Ngươi đến chỗ đại phu nhân chuyến, a Cẩm là ngươi giựt giây. Nếu đại phu nhân hỏi, bảo là ngươi ái mộ Tiêu Mạc."

      Chuyện ngày hôm qua bị biết rồi!

      Trương Khởi cúi đầu, giờ phút này mím chặt môi.

      Trương Cẩm phạm sai lầm, lại muốn nàng đền tội!

      Nàng là đứa con riêng, vốn tình cảnh khó khăn, nếu như mất khuê dự nữa, dù sống hay chết, làm thị thiếp hay làm nô tỳ, chẳng phải chỉ dựa vào câu của người khác là có thể quyết định? Đến lúc đó, dù phụ thân của nàng thập nhị lang thương hại nàng, cũng cách nào can thiệp?!

      Với lạ, chuyện chịu tội này có lần đầu tiên, có lần thứ hai!

      Chuyện này vô luận thế nào cũng thể đồng ý.

      Nhưng, Trương Tiêu thị trước mắt này là đương gia chủ mẫu, nắm giữ sống chết của nàng, nếu như nàng chịu, tại nàng ta mượn cớ giết nàng!

      Nàng tiến lùi đều khó!

      . . . . . .
      Nhược Vân, milktruyenkyhondat thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 22: ai cũng dễ

      Lúc ấy Tiêu Mạc và Trương Cẩm thân cận, người thấy được đông lắm, ràng giấu được, tìm người đền tội cũng có bao nhiêu tác dụng. Đẩy Trương Khởi ra ngoài, cũng chỉ là để lửa giận của đại phu nhân có chỗ ra, sao có thể ngăn được miệng người khác?

      Nhưng Trương Tiêu thị cố tình như vậy, cố tình làm như vậy.

      Có lẽ, nàng ta chỉ cảm thấy Trương Khởi giữ lại cũng có tác dụng lớn, ngoài ra, nàng ta muốn mượn chuyện này, lộ ra lai lịch của Trương Khởi.

      Mặc kệ như thế nào, chuyện như vậy đối với Trương Tiêu thị chỉ là há mồm , đối với Trương Khởi mà , lại là sống còn.

      Suy nghĩ hồi, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn.

      Trán nàng đụng đất, nghẹn ngào.

      Nghe được tiếng khóc của nàng, mặt Trương Tiêu thị ra vẻ kiên nhẫn: cũng xem mình là thân phận gì, chẳng lẽ còn muốn khóc hai nháo ba thắt cổ trước mặt nàng hay sao?

      Trương Khởi nghẹn ngào, có khóc ngừng như nàng tưởng tượng, mà là nằm ở đất, thanh khàn khàn, tuyệt vọng : "Lời của mẫu thân, A Khởi nghe lệnh là được."

      Dứt lời, nàng từ từ từ bò dậy, lấy tay áo giấu mặt, có vẻ đau lòng tuyệt vọng cực kỳ, nhưng vẫn quy củ cúi chào Trương Tiêu thị, lúc này mới cúi đầu, bi thương, thất thiểu ra ngoài.

      Mặc dù tới Trương trạch cũng ba bốn tháng rồi, nhưng bây giờ Trương Khởi, vẫn xương thịt ít, từ bóng lưng xem ra, ràng là đứa bé gầy yếu non nớt.

      Nàng đứng thẳng cúi đầu, bởi vì cố nén cất tiếng đau buồn, hai vai run run, vài bước, dưới chân nàng mềm nhũn, cả người ngã xuống, nếu phải có người đỡ, thiếu chút nữa té ngã đất.

      Trương Tiêu thị lạnh lùng nhìn nàng.

      Trương Khởi vừa ra cửa, liền có vị phụ nhân lại gần Trương Tiêu thị, giọng ra: "Nha đầu này cũng chỉ là người hạ tiện nơi nương tựa, phu nhân muốn xử trí nàng, duỗi duỗi tay lúc nào cũng có thể. . . . . bằng lưu giữ nàng, chừng về sau hữu dụng."

      Trương Tiêu thị trầm mặc hồi, gật đầu cái, : "Cẩm nhi với ta, tiện nha đầu này quyến rũ A Mạc, mấy giáo tập cũng thích nàng. . . . Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc chỉ là nông thôn đến, A Cẩm quá rồi."

      tới chỗ này, nàng phất phất tay, "Ngươi xử lý chút."

      "Vâng"

      Phụ nhân kia ra Trương Khởi được trăm bước xa. Nàng vẫn cúi đầu, cơ thể cực kỳ mỏng manh như gió vừa thổi bay. Dù là phụ nhân này đôi tay dính máu, thấy nàng, cũng nghĩ đến nữ nhi nhà mình.

      Nàng ta thở dài tiếng, vài bước tới sau lưng Trương Khởi, kêu: "Trương thị A Khởi?"

      Kêu nàng lại, phụ nhân lạnh nhạt : "Phu nhân thương tiếc ngươi, chỗ đại phu nhân, ngươi cần ."

      Trương Khởi dám tin quay đầu lại.

      Nhìn gương mặt lộ vẻ gì của phụ nhân, nàng cảm động đến rơi nước mắt, hai đầu gối mềm nhũn, liền muốn quỳ xuống với nàng. Phụ nhân giật mình nhảy cái, nhíu mày Trương Khởi cũng nghĩ tới điều gì, vội vàng đỡ cây khô bên cạnh ổn định thân hình, chỉ là hình dáng rất nhếch nhác.

      Thút thít, Trương Khởi khẽ chào, cảm động cực kỳ : "A Khởi tạ phu nhân nhân từ, tạ tẩu tử tương trợ."

      Phụ nhân này mặc dù được thế, rốt cuộc chỉ là người làm trong Trương phủ. Ở thời đại tôn ti ràng này, nếu để cho người khác thấy Trương Khởi quỳ xuống với nàng, phụ nhân gặp chuyện.

      Vì vậy, hành động vừa rồi của Trương Khởi, khiến nàng giật mình nhảy cái.

      Chỉ là phục hồi tinh thần lại, tim của nàng lại thấy hài lòng: xem chút, tử của đại sĩ tộc truyền thừa mấy trăm năm Trương thị cũng muốn quỳ xuống với ta!

      Bởi vì phần hài lòng này, ánh mắt nàng nhìn Trương Khởi cực kỳ ôn hòa, " phải sợ, tình qua rồi." Lần đầu tiên an ủi người xong, phụ nhân nhìn nàng cái sâu, : "Ta họ Tạ, về sau nếu có việc có thể tới tìm ta."

      Dứt lời, nàng nghễnh đầu vui sướng rời trong cảm kích vui mừng của Trương Khởi,.

      Phụ nhân vừa , Trương Khởi liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu trở về.

      . . . . . . thể tiếp tục như vậy, ta phải có chút lực lượng.

      Loáng thoáng, nàng nhớ đời trước nàng phải xử như vậy. Lúc ấy nàng hoàn toàn triển lộ dung nhan của mình, cố gắng học tập, bắt lấy từng cơ hội biểu diễn thông tuệ của nàng với giáo tập và phụ thân của nàng.

      Nàng như vậy, khiến các thúc bá trong phủ cũng nhận ra, là người có giá trị lợi dụng, có thể làm con cờ. Vì vậy, trong hai năm đó, nàng sống hết sức an nhàn và phong phú. Hành động thế này của Trương Tiêu thị, căn bản chưa từng xuất .

      Lần này, nàng muốn làm náo động quá, từ sớm được gia tộc nhìn trúng, trọng điểm bồi dưỡng, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp, liền đưa cho người quyền quý hoặc là Hoàng thất.

      Nhưng, nàng cũng thể có chút giá trị như vậy, ai lấy được, đều có thể dễ dàng hy sinh nàng, thuận tay ném nàng .

      thể quá chói mắt cũng thể quá vô dụng, làm sao mới nắm bắt được đúng mực?

      Vừa , Trương Khởi vừa ngừng suy nghĩ.

      Nàng trở lại, A Lục liền vọt tới, nắm tay của nàng, lo âu hỏi "A Khởi, A Khởi, ngươi sao chớ?"

      Trương Khởi lắc đầu cái.

      Khi A Lục thở phào nhõm, sung sướng lần nữa, Trương Khởi ngồi ở giường, lẳng lặng suy nghĩ.

      Trong lúc Trương Khởi phờ phạc rã rượi, ngày rất nhanh trôi qua.

      ngày này, người của Kiến Khang hưng phấn hơn.

      Bởi vì, đệ nhất thiên hạ mỹ nam, Quảng Lăng vương nước Tề Cao Trường Cung đến Kiến Khang vào chiều nay!

      Trong Trương trạch, khắp nơi đều là tiếng nghị luận. Trương Khởi lặng yên nghe giáo tậpgiảng bài xong, liền tiếp tục núp ở trong rừng cây, chờ lớp tiếp theo đến.

      Cách nàng xa, chính là cả đám tử cười hì hì, nghị luận, ở phía sau của nàng, là con đường lượn quanh hồ.

      Mà rừng cây chỗ Trương Khởi, màu xanh lá cây càng ngày càng sâu, đứng ở phía sau cây, bóng người khó ra.

      Khi Trương Khởi nhàm chán đến có chút ngủ gà ngủ gật cái tên quen thuộc truyền vào trong tai của nàng, "Cao Trường Cung này ở nước Tề cũng được ưa thích, nsao lại động được?"

      Cái gì? Trương Khởi rét, ưỡn thẳng lưng, biến sắc nhích nhích, khiến đại thụ sau lưng hoàn toàn chặn lại thân hình.

      thanh của người sắp ba mươi tuổi truyền đến, "Dù sao cũng là hoàng tử nước, dù mẹ đẻ ti tiện, bên cạnh vẫn phải có mấy tôi tớ trung thành. Huống chi, nghe tuổi thơ của thường bị khi dễ, sớm luyện ra bản lĩnh cao."

      "Bản lĩnh?" người trước đó cười : "Da mịn thịt mềm như thế, phải luyện múa chứ?"

      tới chỗ này, cảm thấy lời mình là tức cười, lập tức cất tiếng cười to lên.

      Mới cười hai tiếng, như nhớ tới cái gì, vội vàng ngừng miệng, nhìn sang, lại : "Nhưng mà dù sao cũng là sứ giả đất Tề, thể vọng động. Đoàn người tính toán tốt, phải ra tay lúc trở về." Đưa tay vỗ vỗ lang quânsắp ba mươi tuổi, hì hì : "Ngươi lo lắng cái gì? Vũ Văn Hộ ở nước Chu có bản lãnh cỡ nào? Đó là quyền thần ngay cả hoàng đế cũng có thể giết. Mẹ của ông ta bị người Tề bắt , cũng qua nhiều năm, sớm bị người Tề chơi đến hư thúi chán ghét. Cao Trường Cung này, địa vị kém xa mẫu thân Vũ Văn Hộ. Dù chơi đùa chết , người Tề cũng đánh rắm."

      hả hê chắp tay, "Tốt lắm, ta cũng phải trở về. Đám khốn kiếp kia chỉ sợ cũng tụ tại chỗ của ta, chờ ta định ra hành động đấy."

      Tiếng bước chân xa.

      Lang quân sắp ba mươi tuổi còn lại thở dài tiếng, lắc đầu cái, cũng quay bước rời .

      Bọn vừa , Trương Khởi liền nhanh chóng ra khỏi rừng cây. Mà lúc này, giáo tập đến, học đường sắp mở khóa rồi.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương23: Thất vọng

      Suốt cả buổi học, Trương Khởi có vẻ yên lòng.

      Nàng đứng ngồi yên suốt nửa canh giờ.

      Vừa tan học, Trương Khởi cúi đầu ra về. Mà bên cạnh nàng, đám tử lại ríu rít nôn nóng: Xế chiều hôm nay, Quảng Lăng vương tới, họ phải tranh thủ thời gian chuẩn bị trang phục và trang điểm.

      Khi trở về phòng, A Lục nhìn thấy nàng từ xa liền vui vẻ chạy tới.

      Ngẩng đầu lên trông thấy A Lục vô tâm cười rạng rỡ, vẻ mặt đơn thuần vui vẻ lòng, tâm trạng Trương Khởi cũng tốt lên trông thấy.

      Từ ngày đầu tiên quen biết A Lục, nàng thích tính tình đơn thuần trượng nghĩa của A Lục. Những ngày sống chung với nàng thường khiến Trương Khởi có cảm giác như người thân. Từ thuở , mẹ thương cậu , đến Trương phủ lại càng ai có thể xem như người thân.

      Nhưng nàng nghĩ, giữa người thân là phải như vậy, đôi bên nên giấu diếm lẫn nhau, có thể vô tư biểu lộ con người mình trước mặt đối phương, vừa nhìn thấy đối phương liền cảm thấy được ấm áp và yên tâm. Nơi nào có đối phương dù cho hoàn cảnh có cực khổ đến cỡ nào chăng nững cũng cảm thấy lo sợ.

      Vì cảm giác này, nàng chưa bao giờ quản thúc A Lục. Nàng nghĩ, dù sau này có ra sao, bây giờ chỉ cần còn ngày nàng sống yên ổn, nàng giữ nguyên tính cách này của A Lục cho đến ngày đó, để mình và nàng ấy đều có thể cảm nhận được ấm áp và yên lòng giữa người với người, nàng cảm thấy rất trống vắng rất đơn.

      A Lục thở hồng hộc chạy tới trước mặt Trương Khởi, thốt lên: "A Khởi A Khởi, Quảng Lăng vương sắp tới rồi, lần này ngài ấy thực đến đấy."

      Trương Khởi mỉm cười, trừng mắt nhìn nàng, nghịch ngợm : "Hôm nay A Lục lại muốn xem nữa ư?"

      A Lục cũng hề giấu diếm mà gật đầu lia lịa, "Đương nhiên ta muốn ." Dừng chút nàng nhìn Trương Khởi, , "A Khởi, ngươi cũng . Chúng ta cùng nghĩ cách, nhất định có thể trốn ra ngoài."

      Lần này Trương Khởi từ chối mà mỉm cười : "Được." Nàng sảng khoái như vậy lại làm cho A Lục ngỡ ngàng.

      Trương trạch vào lúc này, có rất nhiều tử, chúng tỳ nữ đều ra cửa, người gác cổng lâu năm cũng mặc kệ mắt nhắm mắt mở để hai người Trương Khởi qua.

      Hai người tới trễ, tử người hầu tụ tập ở ngoài cửa.

      Hai chủ tớ lặng lẽ tới góc , mặc dù vị trí tốt lắm, nhưng kiễng chân lên vẫn có thể thấy được phía trước.

      Trong tiếng hoan hô như sấm của đám tử, cát bụi cuộn lên ở phía trước!

      Quảng Lăng vương sắp đến rồi!

      Niềm vui mừng khôn xiết của mọi người có thể đạt tới cực điểm giới hạn. Đám tử tự chủ được muốn chen lấn lên phía trước, đoàn người có phần thể kiềm chế được nữa mà ào ào lao nhanh về phía trước.

      Hai người Trương Khởi bị đám người của Trương Cẩm chặn lại, bước chân thể nghe theo ý của mình.

      Tiếp tục như vậy, thế nào cũng giẫm đạp lên nhau!

      Sắc mặt Trương Khởi hơi thay đổi, nàng nhìn ra sau rồi giật giật tay áo A Lục, chuẩn bị thần biết quỷ hay mà chạy về phủ. Phòng khi có xảy ra chuyện cũng liên lụy tới mình.

      Đúng lúc này, thiếu niên áo trắng đứng ra quát to: " được chen lấn nữa!"

      Thấy tiếng ồn quá lớn, ai nghe thấy câu của mình. Thiếu niên quay lại khẽ gật đầu dặn dò đám nô bộc ở phía sau.

      Theo sau tiếng quát của , hơn mười người đồng thời hắng giọng, dùng hết sức quát lên: " được chen lấn nữa…..”

      Từng từ từng chữ truyền tới cực kỳ vang dội. Nhóm tử giật mình đồng thời quay đầu lại nhìn. Thấy vậy tất cả cũng ngừng việc chen lấn.

      Sững sờ trong chốc lạt, mọi người đều hoàn hồn trở lại. Ngay sau đó, mười mấy tử đứng tấp nập ở cửa bắt đầu rất trật tự lui hết về phía sau. Chỉ trong chốc lát khôi phục lại đội hình ban đầu.

      Nguy cơ vừa giải quyết xong, vô số ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo trắng vừa quát lên. Vô số thanh đồng thời truyền đến, "Thiếu lang Tiêu gia quả thực bất phàm.", "Văn võ song toàn à nha…."

      Trong những tiếng nghị luận xôn xao, Trương Khởi cũng quay đầu nhìn thiếu niên áo trắng Tiêu Mạc, thầm suy nghĩ: Thảo nào được nhiều tử thích như vậy, kẻ có tài cán.

      Lúc này, lớp bụi mù mịt ở phía trước càng lúc càng đến gần. Từng lá cờ xí như như trong lớp bụi mù.

      Thấy đội ngũ kia sắp đến, chúng tử đè nén kích động, từng người bắt đẩu tỏ ra vẻ hiền lành trang nhã. Trong đó, có số tử còn ngừng sửa sang lại váy và tóc, liên tục quay đầu lại hỏi thăm tỳ nữ trang phục của mình có tề chỉnh hay .

      Trong lớp bụi, sứ giả nước Tề xuất trước mắt mọi người.

      Sau hồi yên lặng, vang tiếng hò reo khó có thể nén trong lòng, bùng lên như tiếng nổ ngất trời. Tiếng reo hò này ngoại trừ đám tử ra còn có số thanh niên!

      Đây cũng là chuyện bình thường. Thế giới này đàn ông quyền quý chỉ thích mỹ nữ mà còn thích mỹ nam. Hơn nữa ai ai cũng thích công khai, coi là hổ thẹn mà còn cho rằng là quang vinh.

      Nghe tiếng hò reo hệt như tiếng nổ, Trương Khởi cảm thấy trái tim mình cũng đập thình thịch theo. Nàng vội vã kiễng chân lên, hy vọng nhìn được phía trước.

      Phía trước, đội thị vệ cao lớn cưỡi tuấn mã màu đen, rầm rập kéo đến. Những người này giống người Hán - Kiến Khang, có thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, cực kỳ có khí thế.

      Người đàn ông khí thế bức người vừa xuất , mọi người liền yên tĩnh.

      Mấy trăm thị vệ lộc cộc lộc cộc qua, thiếu niên mặc đồ bó sát người, cưỡi tuấn mã màu đen giống hệt đám thị vệ, nhưng thân hình có vẻ hơi gầy yếu, đầu đội mũ che mặt dầy cộm, giục ngựa chậm rãi ở giữa.

      Sau lưng thiếu niên là sứ giả nước Tề cao gầy, lão luyện tuấn tú.

      Mãi lúc sau, đám tử mới phản ứng, thiếu niên ở chính giữa giống như thị vệ kia hẳn là Quảng Lăng vương!

      sứ mà vẫn còn đội mũ che mặt!

      Trong khoảng thời gian ngắn, thanh thất vọng truyền đến ngừng, cách đó xa, thậm chí có tử giận đến trào ra nước mắt. Họ hưng phấn lâu như vậy, đợi lâu như vậy, lại lộ mặt mũi, tại sao lại thế?

      A Lục cũng thất vọng, nàng thầm : "Xem ra thể nhìn mặt như sứ giả đằng sau kia." Nàng buồn buồn nhìn Trương Khởi, "A Khởi, sao ngài ấy lại lộ mặt?"

      Trương Khởi cười trả lời. Nàng nhìn thiếu niên mạnh mẽ hiên ngang cưỡi hắc mã, thầm nghĩ: Với tính cách của , chắc hẳn thích bị người ta vây xem giống đàn bà. lộ mặt mới là bình thường.

      Đội ngũ sứ giả càng ngày càng xa.

      Đưa mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời , đám tử cũng có hứng thú đuổi theo. Có mấy tử ở bên cạnh khẽ : " biết có tuấn tú ?” Ta thấy chỉ được cái tiếng vang, khó sánh được."

      Trong tiếng huyên náo rầu rĩ vui, Trương Khởi dắt A Lục lặng lẽ chạy về phủ.

      Mãi cho đến khi vào phòng, A Lục vẫn còn thất vọng. lại lại lúc liền chạy ra ngoài.

      Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời , Trương Khởi cầm đồ thêu lên, tiếp tục công việc .

      Cao Trường Cung đến!

      Có lẽ, mình có thể nghĩ cách, lặng lẽ cho biết tin có người muốn bắt . Nàng nhớ, Cao Trường Cung là người vô cùng muốn thiếu nhân tình người khác. chừng, khi mình cho biết tin tức này đồng thời có thể ra cầu của mình.

      Nhưng, cầu gì mới là thích hợp nhất đây?
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 24: Ấn tượng

      Cả buổi chiều, đám tử vẫn còn kích động thôi. Lúc đầu thất vọng xong, họ lại càng muốn tận mắt nhìn thấy diện mạo của Quảng Lăng Vương. Khi biết sứ giả ở lại Kiến Khang hơn nửa tháng, họ bắt đầu tính toán.

      Trương Khởi cũng tính toán.

      Giờ học đầu ngày hôm sau, vẫn là môn hội họa của giáo tập Viên.

      Với hội họa, nền tảng thực tế của Trương Khởi rất sâu rộng. Mấy buổi trước nàng cố ý che giấu, biểu cao thấp dễ thấy.

      Mà hôm nay, sau hai khắc vào lớp, giáo tập Viên cầu mọi người vẽ bức tranh mỹ nữ, xong về nhà hoàn thành rồi nộp lại.

      Giáo tập Viên rất tuấn tú, là con trai trưởng Viên thị, còn cao hơn dòng dõi Trương thị, chúng tử nhất quyết đòi học lớp của . Vì vậy ràng có thể để về nhà vẽ tiếp, nhưng chưa nghỉ, chúng tử cũng dám .

      Trong tiếng thầm, chúng tử trải giấy trắng ra, bắt đầu mài mực. Mà Trương Khởi cũng cúi đầu múa bút.

      Giáo tập Viên chắp hai tay phía sau, bước từ từ thong thả đến bên người các tử, quan sát họ vẽ tranh.

      tới lui, tới bên cạnh Trương Khởi.

      Trong lúc vô tình thoáng nhìn qua, thế nhưng lại hơi ngừng chân lại, trầm ngâm đứng nhìn.

      tờ giấy trắng tinh, mỹ nhân mà Trương Khởi vẽ cũng chỉ có vài nét bút ít ỏi, nhưng diện mạo lẫn phong thái đều được thể ra giấy. Váy áo mỹ nhân tung bay, nụ cười điềm tĩnh ung dung, trong nét xinh đẹp chứa lung linh kỳ ảo.

      Năng lực đến mức này!

      Chăm chú nhìn chằm chằm mỹ nhân giấy, giáo tập Viên ngẩng đầu nhìn sang Trương Khởi, sau đó gì liền bỏ .

      Trương Khởi giống như biết từng đứng dừng chân, vẫn im lặng vẽ hoàn tất tranh mỹ nữ. Khi giáo tập Viên tuyên bố có thể ra về mực vẽ cũng cạn. Nàng cuộn tranh bỏ vào trong ngực.

      Nàng bước ra giáo tập Viên bỏ xa rồi, Trương Khởi vội vàng rẽ theo đường chạy về phía .

      bao lâu, nàng tới sau lưng giáo tập Viên. Nhận ra nàng đến, giáo tập Viên chậm rãi quay đầu lại, hờ hững : "Có chuyện gì sao?"

      Trương Khởi cắn môi, lấy bức họa từ trong lòng ra, khẽ : "Bức vẽ này của A Khởi, xin giáo tập phê bình vài lời."

      Vừa ra lời này, giáo tập Viên liền nhìn nàng chăm chú.

      đột nhiên : " phải tiểu tử giả bộ rất giỏi ư? Sao nào, hôm nay muốn giả vờ nữa à?"

      Lời cất lên, Trương Khởi ngạc nhiên ngẩng đầu.

      Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời trong suốt mà lại nhìn thấu mọi việc của giáo tập Viên!

      Đôi mắt này rất sáng, rất ràng!

      Trương Khởi khẽ cắn môi, nhàng khẽ chào , đáp ràng: "Dạ, thể giả vờ được nữa, nếu giả vờ tiếp, chỉ sợ những người đó dùng lý do nho cũng có thể lấy mạng A Khởi."

      ngờ nàng lại thẳng thắn sảng khoái như vậy.

      Giáo tập Viên cười cười, xoay người đưa mắt nhìn thẳng vào nàng. tự tay nhận lấy bức họa Trương Khởi đưa tới, mở ra nhìn chút, hỏi " tử muốn làm gì?"

      "A Khởi....." Trương Khởi cắn môi, khẽ : "Nghe Quảng Lăng Vương tới, triều đình định ban thưởng mỹ nhân cho ngài ấy. . . . . ." Lời này vừa ra, giáo tập Viên ngạc nhiên ngẩng đầu, từ từ khóe miệng nhếch lên, ràng cũng là cười nhưng giờ phút này, nụ cười cũng mang theo vài phần giễu cợt và khinh thường.

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn , : "A Khởi nghe người ta , phụ nữ ở Bắc Tề địa vị khá cao, Quảng Lăng Vương là hoàng tử, bản thân lại xinh đẹp, ở bên cạnh Quảng Lăng Vương, A Khởi có thể được bình an vui sướng."

      ra là nàng tính toán như vậy!

      Giáo tập Viên ngẩn ra, nhìn nàng sâu, hồi lâu sau lắc đầu.

      Lắc đầu, giáo tập Viên lạnh nhạt : " được."

      Trương Khởi cúi đầu xuống.

      Lời giáo tập Viên bay vào trong tai của nàng, "Nghe thấy ta cự tuyệt, tiểu tử hình như cũng buồn bã?"

      Buồn ư?

      Nàng dĩ nhiên buồn. Cao Trường Cung tuy tốt, nhưng cũng là cây to đón gió. Nàng lời này cho giáo tập Viên, chỉ tỏ nỗi lo âu và chí hướng của mình với . Nàng chỉ muốn thông qua lời này, lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng giáo tập Viên. Có lẽ ngày nàng thực cần nhờ có thể ra tay giúp đỡ.

      Dưới cái nhìn chăm chú của giáo tập Viên, Trương Khởi cười khổ, : "Chuyện này giáo tập cự tuyệt cũng là bình thường, nếu đồng ý mới là niềm vui ngoài ý muốn."

      Giáo tập Viên cười ha hả, : " tử có mắt nhìn giảo hoạt."

      Bỏ lại những lời này, Trương Khởi ngạc nhiên nhìn vung tay áo xoay người rời , "Ở thế gian này, dù tử có đặt mình ở đâu cũng thể bình an vui sướng. . . . . .Tiểu tử, hãy nên an phận , sống ngày nào biết ngày đó thôi." đến phần sau, giọng kia tựa như hát tựa như khóc, tiếng ngừng lâu mà dư vẫn còn vang vọng tan.

      Nhưng mà vẫn mang bức họa của Trương Khởi .

      Đưa mắt nhìn bóng lưng của , Trương Khởi khẽ mỉm cười, quay đầu lại về học đường.

      Khóa thứ hai, là ghi nhớ gia phả. Giáo tập giảng bài là ông lão, nước bọt tung bay kể chuyện từ xưa tới nay, nhân vật tuyệt đỉnh Trương thị sinh ra. đến chỗ kiêu ngạo khuôn mặt lão liền đỏ bừng, tình cảm mãnh liệt dâng trào.

      Bị cảm xúc của lão lây nhiễm, đám tử con vợ cả vẻ mặt đều phấn khởi, cả đám tử thứ xuất cũng theo lời lão nhớ kỹ từng vị tổ tiên. Chuẩn bị sau khi được gả , nếu là gia tộc phu gia hiển hách, cũng phải khoe khoang cho ra mẽ.

      Nửa canh giờ trôi qua.

      Trương Khởi bước nhanh vào trong nhà, nàng phải mau trở về thêu tiếp. Lần này nàng chỉ thêu chiếc khăn tay, tự nhiên tinh xảo hoa mỹ, thêu chim hoa tươi thắm như vẽ, phía cũng có đề chữ. Cũng may cần tốn quá nhiều công sức, bây giờ về, tối nay thêu đến giờ Tý mới có thể làm xong.

      Lại ngày trôi qua.

      Ngày thứ ba, Trương phủ lại trở nên náo nhiệt. Sau khi sứ giả hai nước Tề - Chu tới, Kiến Khang hàng đêm hoan ca vui vầy, các thiếu niên quyền quý rối rít ra tay, xã giao chào hỏi với đám sứ giả. Hôm nay, mấy vị lang quân Trương gia và Tiêu gia cùng hợp lại cử hành bữa tiệc chơi xuân long trọng. Trong bữa tiệc, họ chỉ mời những con em quyền quý ở Kiến Khang, còn mời mấy vị sứ giả trẻ tuổi hai nước Tề - Chu.

      Bởi vậy, tiệc chơi xuân biến thành nơi thiếu niên tụ tập, ai ai cũng tuấn tú tài hoa. Chủ nhân hai phủ Trương - Tiêu nhanh nhẹn hiểu ý, liền chọn vài tử cùng, rất xứng đôi vừa lứa.

      Khi đám tử sử dụng bản lĩnh cao cường, muốn tiếp cận náo nhiệt này Trương Khởi yên tĩnh đứng ở trong góc luyện chữ. Nàng biết, bữa tiệc kiểu này dù thế nào cũng có phần của nàng.

      Đợi hết buổi học, đám tử vẫn tụ tập thành đám, mà Trương Khởi vẫn lẳng lặng về.

      tới đường mòn gã sai vặt đột nhiên chạy ra, liếc mắt nhìn hai phía, thấy ai chú ý bên này, liền tiến tới trước mặt Trương Khởi : "Tiểu tử, lang quân nhà ta gọi ."

      Thấy Trương Khởi mở to mắt, vẻ mặt hiểu, gã sai vặt này đưa tay tự vỗ gáy mình, cười : "Đều là tại nô tài . Lang quân nhà nô tài họ Tiêu, tên Mạc. Ngài , biết ngài. Ngài muốn đến bờ hồ lúc trước từng qua đó."

      Tiêu Mạc tìm nàng?

      Trương Khởi đầu tiên là ngẩn ra, trong nháy mắt lại rùng mình. Nàng suy nghĩ chút, cúi đầu sợ hãi : "Ý tốt của tiểu ca A Khởi biết, nhưng A Khởi được."

      Dứt lời, nàng cần nhiều lời nữa, lướt qua gã sai vặt này tiếp tục về phía trước.

      Gã sai vặt này cũng chỉ cười , sau đó lại nhếch môi cười : "Lang quân nhà nô tài tài giỏi, ngài chưa chắc tin lời nô tài. Thôi, nô tài thẳng với là, lang quân nhà nô tài hỏi: Tiêu phủ có tiệc, có muốn ?"
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :