1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 194: A Du, hòa ly

      Dưới dẫn dắt của tỳ nữ, Thu công chúa cùng Lý Ánh và mấy quý nữ, dáng người lay động, sôi nổi tới viện của Trịnh Du. tại tuổi của các nàng cũng , qua hết năm, liền bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, vì vậy thời gian này đặc biệt vui đùa tích cực.

      Nhìn viện của Trịnh Du phía trước, thấy người hầu thỉnh thoảng xuất , Lý Ánh nhíu mày, giọng : "Phủ Lan Lăng vương này, càng ngày càng tiêu điều rồi, A Du cũng chấn chỉnh chút." Người trong phủ nhiều lắm, lộ ra khí tức đè nén cùng u, hợp với bầu khí năm mới tại.

      "Cũng phải vậy." Thu công chúa giống như nàng ấy hạ thấp giọng chuyện, nàng mất hứng : "Nhìn những người này liền cảm thấy xui xẻo."

      Trong lúc trò chuyện, đoàn người tới viện của Trịnh Du. Cửa khóa, các nàng cười cười vào, vừa liếc mắt, liền nhìn thấy Trịnh Du gầy gò ngồi ở chính đường, cả người giống như tượng gỗ.

      Nàng nhúc nhích ngồi xổm tháp, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp là mảnh lạnh nhạt, thẫn thờ. bên tay rũ xuống, tay còn cầm tờ giấy trắng.

      Thấy nàng như vậy, dù là Thu công chúa quen tuỳ tiện cũng ngẩn ra, nàng hạ thấp giọng, thử thăm dò gọi: "A Du?"

      Gọi liên tục hai tiếng, Trịnh Du vẫn ngồi nhúc nhích như vậy, Thu công chúa khỏi có chút sợ hãi. Nàng vội vàng tiến lên, muốn lay người nàng, liếc mắt nhìn thấy mảnh giấy trắng nàng cầm trong lòng bàn tay, liền quỳ gối ngồi xổm bên bàn , đưa tay cầm lấy tờ giấy trắng kia.

      tờ giấy trắng chỉ có hai hàng chữ, trong nét chữ đẹp đẽ thẳng thắn lộ ra mạnh mẽ cứng rắn: "Gửi Phương lão, ta tìm được A Khởi, nàng khó rời cố hương, muốn đến Tề. Ta nợ nàng rất nhiều, chỉ ước nguyện sống cùng nàng suốt quãng đời còn lại. Nếu có con trai nối dõi đón các ngươi đến Trần an dưỡng tuổi già."

      Dùng tiếng địa phương, chữ là chữ Khải mạnh mẽ, đoan trang tao nhã.

      Lúc Thu công chúa ngồi xuống, chúng quý nữ cũng ngồi xuống quanh bàn . Thấy Thu công chúa nhìn tờ giấy, các nàng đồng loạt cúi đầu chụm lại.

      Thấy hàng chữ này, Thu công chúa ngẩn ngơ. Chúng quý nữ cũng là ngẩn ngơ, sau đó đưa mắt ra hiệu lẫn nhau.

      Thu công chúa ho khan tiếng sau đó cẩn thận hỏi: "A Du, Đây… đây là Cao Trường Cung viết?"

      Nghe thấy Thu công chúa nhắc tới ba chữ "Cao Trường Cung" Trịnh Du giống như sống lại, từ từ ngẩng đầu lên. Cặp mắt trống rỗng nhìn Thu công chúa lúc, đột nhiên, Trịnh Du bổ nhào vào trong ngực nàng òa khóc nức nở.

      Mặc dù thoạt nhìn Trịnh Du dịu dàng, tính tình thực ra rất bướng bỉnh. Bây giờ nàng vừa khóc, Thu công chúa luống cuống tay chân hồi, chúng quý nữ cũng vây quanh liên tục an ủi vỗ về.

      Trong lòng Trịnh Du hiển nhiên có quá nhiều uất ức, nàng càng khóc càng khó kiềm chế, càng khóc càng khổ, nước mắt liên tục chảy xuống, khóc thành tiếng.

      Thu công chúa vội vàng ôm nàng, vừa vỗ lưng của nàng vừa : "A Du đừng đau lòng nữa, đừng đau lòng nữa." Nàng vốn là người tính tình dễ xúc động. Bây giờ nhìn thấy Trịnh Du khóc đau lòng như vậy, khỏi hận Cao Trường Cung đến nghiến răng. Nhưng vừa hé miệng, thấy chữ tờ giấy trắng lại gì.

      Nàng có thể cái gì? Từ sau khi Thái hậu chết, cuộc sống của nàng cũng dễ chịu, huống chi, tại Lan Lăng Vương ở Trần gần, nàng có thể cái gì?

      Trong lúc chúng nữ rối loạn trấn an, tâm tình Trịnh Du ràng có chút chuyển biến tốt đẹp. Nàng bắt đầu nằm sấp bàn , nhàng khóc nức nở.

      Thấy tâm tình nàng tốt lên chút ít, Lý Ánh là người đầu tiên mở miệng: "A Du, tờ giấy này từ đâu tới? Có phải chỉ dọa ngươi hay ?"

      Lý Ánh vừa ra lời này, chúng nữ đều quay đầu nhìn nàng, cả Trịnh Du cũng ngừng khóc nức nở.

      Lý Ánh cầm lấy tờ giấy kia, lầm bầm : "Cao Trường Cung vừa mới đánh thắng trận lớn, khiến người trong thiên hạ nhìn với cặp mắt khác xưa. tại, kể cả Đoạn Thiều tướng quân và Hộc tướng quân, danh tiếng cũng kém nửa bậc. Hơn nữa có người , Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song. Trong tình huống này, phụ nhân mà phóng ngựa Nam Sơn (*), bàn chuyện quân? thể nào!"

      (*) phóng ngựa Nam Sơn: ý chỉ thiên hạ thái bình, cần dụng binh

      Lời này của Lý Ánh vô cùng có lí, chúng quý nữ đều rối rít phụ theo. Ngược lại, Thu công chúa từ trước đến nay thẳng thắn, ở bên cạnh : "Điều này ấy mà chừng đấy. Thời gian trước sau khi tiện phụ đó , phải tìm cái chết, chút sức sống sao?"

      Lời này vừa ra, Lý Ánh lườm nàng cái. Mà Trịnh Du bên vốn vểnh tai lắng nghe, từ từ mà khôi phục chút, lại nghẹn ngào.

      Thu công chúa tự biết phạm sai lầm, nàng le lưỡi cái, vội vàng sửa chữa : "Là ta sai, vẫn là A Ánh đúng, nam tử hán đại trượng phu, công danh tự nhiên quan trọng hơn. Cái tiện phụ kia nào có quan trọng như vậy?"

      "Đúng vậy! Đúng vậy! Nào có quan trọng như vậy?"

      "Theo ta thấy tin tức này nhất định là người nào biạ ra lừa gạt ngươi!"

      "Người như thế nên trực tiếp giết chết!"

      "Sợ cái gì? Ngươi là chánh phi đấy. Có bản lãnh, ở lại bên ngoài mười năm tám năm, cần quay về!"

      . . . . . .

      Trong tiếng khuyên lớn liên tiếp, Trịnh Du từ từ phấn chấn lại chút. Nàng ngồi dậy cúi đầu, khàn giọng ra lệnh: "Mang nước ấm lên."

      "Vâng."

      Chỉ chốc lát, chậu nước nóng bưng tới, hai tỳ nữ giúp nàng lau sạch mặt, rửa mặt chải đầu, trang điểm. Trịnh Du lại uống chung rượu , cả người rốt cuộc khôi phục chút.

      Nàng ngẩng đầu lên muốn chuyện, bên ngoài từng trận tiếng trống, tiếng cười vang trời, mọi người bắt đầu ồn ào đón năm mới.

      Ngày này, người khắp thiên hạ đều hoan hô náo nhiệt chứ? Cho dù là dân đen hai bàn tay trắng, cũng cắn răng mua cho đứa bé bộ y phục! Mà người đó ở Trần quốc với tiện nhân kia, tất nhiên là tay nắm tay, vô cùng gắn bó bước . . . . . .

      Chuyện này thể nghĩ, vừa nghĩ, Trịnh Du cảm thấy cả người cũng hít thở thông.

      Nàng cũng biết, bây giờ mình thể khóc nữa. thê tử được trượng phu thích, người trượng phu luôn luôn muốn hòa ly với thê tử, nàng cho dù có là Vương phi, lực ảnh hưởng kia, cũng dần dần biến mất. Những quý nữ trong quá khứ thấy nàng liền cười vây quanh, bây giờ vẫn cười, nhưng nụ cười kia là giễu cợt hay đối phó, nàng mơ hồ phân được.

      tại nàng có quyền được thất thường. Còn khóc tiếp như vậy, chỉ sợ cuối cùng mấy bằng hữu này cũng nguyện ý tới cửa, ngày càng xa cách với nàng.

      Nghĩ tới đây, ngực đau đến sợ. Trịnh Du nghiêng bên người nhận lấy khăn lông nóng, đặt lên mắt.

      Cuối cùng sau khi thoải mái chút, nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn với mọi người, rồi cố gắng trấn tĩnh : "Cám ơn các ngươi." Nàng đứng lên, rót cho mỗi người chung rượu ấm, giọng : "Ngày lễ ngày, hiếm khi các ngươi đến đây, ta...ta cám ơn các ngươi."

      Đây có chỗ nào giống Trịnh thị A Du hăng hái ngày trước? Chúng quý nữ nghe thấy nàng hai tiếng cám ơn hồi như vậy, khỏi vô cùng xúc động. Mọi người đều đứng lên an ủi.

      Lúc này, Lý Ánh ra hiệu nhìn Thu công chúa.

      Nhận được ánh mắt của nàng, Thu công chúa : "Đúng rồi A Du, ngày mai mùng , tất cả mệnh phụ, quý nữ đều vào cung yết kiến. Bây giờ trong Nghiệp thành cảnh tượng rất náo nhiệt. Mọi người đều từ đất phong tới đây. Hay là, chúng ta cũng ra ngoài dạo lúc?" Chung quy nàng buồn bã như vậy cũng phải là biện pháp, ra ngoài dạo chút có lẽ nghĩ thông.

      "Được."

      Trịnh Du cùng tất cả chúng quý nữ vui vẻ đứng lên. Trong tiếng líu ríu, chỉ chốc lát Trịnh Du lần nữa trang điểm phen, mặc hoa phục, theo chúng nữ lên xe ngựa.

      Khó có dịp tụ họp chỗ, họ tự nhiên mỗi người chiếc xe ngựa. Mà là cùng nhau ngồi trong xe ngựa lớn Thu công chúa, vừa ăn bánh ngọt, vừa chuyện thú vị.

      Ra ngoài đường phố, vừa vừa chuyện thú vị như vậy, chỉ có các nàng vui mừng sung sướng. Giữa bầu trời rơi nhiều tuyết trắng, vô số chiếc xe ngựa lại đường phố, trong chen chúc là mảnh tiếng cười. Mà tiếng trống, tiếng pháo tràn ngập đường phố. Giữa những thanh tràn đầy vui mừng này, có thể nghe được ít người to: "Người Chu lần này chịu phục chứ?" "50 vạn quân Chu, lại bằng năm vạn quân lính của ta! Lan Lăng uy, nhất chí vu tư (*)!" "Chưa từng nghe sao? Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song! Lan Lăng Vương là người sao? Đó là Tôn Ngô tái thế, mãnh tướng vô song." "Nghe qua chưa? ra là vì Trương cơ đó mới xuất binh." "Đúng vậy! Đúng vậy! Trương cơ ở Chu quốc làm hoàng phi rồi, nhưng Quận Vương chúng ta vừa xuất mã, nàng ngay cả hoàng phi cũng cần. Nghe này vua Chu biết nàng chạy theo Quận Vương, câu cũng dám ." " hùng phối mỹ nhân, từ xưa đều như vậy."

      (*) nhất chí vu tư: sao lại đến tình trạng thế này

      Thấy sắc mặt Trịnh Du vất vả mới dịu lại lần nữa khó nhìn, Thu công chúa vội vàng "Phi phi" hai tiếng, cười : " hưu vượn. Tiểu tử Cao Trường Cung kia nhất định là vụng trộm mang người chạy trốn. Làm gì có chuyện vua Chu biết, ngay cả cũng dám ?"

      Mới được tới đây, thấy Trịnh Du sắc mặt chẳng những chuyển biến tốt, ngược lại càng khó nhìn hơn, Thu công chúa lập tức biết mình sai. Nàng Cao Trường Cung vụng trộm mang Trương Khởi chạy trốn, chẳng phải chứng minh đúng theo lời tờ giấy kia. tình nguyện cần quyền lực, danh tiếng lớn như vậy cũng cần, chỉ muốn ở cùng cái tiện phụ kia ?

      Thu công chúa vừa hối hận vừa vội, muốn cái gì bù lại, nhất thời lại tìm được lời để . biết làm thế nào, chỉ đành nháy mắt với Lý Ánh.

      Lý Ánh rốt cục ngẩng đầu lên.

      Nàng nhìn Trịnh Du : "A Du, hòa ly thôi."

      Ta phải muốn ngươi cái này! Thu công chúa trợn mắt nhìn Lý Ánh cái.

      Nhưng Lý Ánh nhìn nàng, mà nghiêm túc nhìn Trịnh Du, từng câu từng chữ: "A Du, cứ như vậy buông tha , tiếp tục cũng có ý nghĩa gì, hòa ly thôi."

      Nàng biết, Cao Trường Cung xuất chinh liền thả ra tin đồn, là vương phi Trịnh thị của đến nay thân thể vẫn còn trong sạch.

      . . . . . . Đây đối với quý nữ gả làm vợ người mà , thực ra là vô cùng nhục nhã! Lúc nhóm quý nữ gặp gỡ riêng tư, nghị luận việc này ầm ĩ, cười nhạo ngừng cũng có ít có hảo cảm với quý tộc như Trịnh Du, như trước kia Dương Tĩnh con thứ lão Thừa tướng chờ nàng. Bọn họ rối rít tới cửa, hoặc viện cớ du hồ tạo cơ hội cùng Trịnh Du trò chuyện. phải là muốn bắt được trái tim của nàng?

      Nhưng Trịnh Du bởi vì có chuyện trong lòng, đều để ý tới bọn họ, chỉ biết mình nhốt ở trong nhà hờn dỗi. Du hồ cũng bởi tâm tình buồn bực mà mặt vẫn luôn đen thui, ngẫu nhiên có nụ cười cũng là miễn cưỡng.

      Trịnh Du vốn miễn cưỡng được gọi là mỹ nhân, cứ như vậy, sắc đẹp đâu chỉ giảm năm phần? Huống chi, là người đều có tính nóng, nàng yên lòng qua loa cho xong, cũng phải là nữ nhi của nhà ai quyền thế to lớn, càng phải đại mỹ nhân, dần dần những tuấn kiệt bằng lòng giao thiệp với nàng càng ngày càng ít.

      Mà cùng với Lan Lăng Vương trận chiến thành danh ở biên cảnh, gia tộc Trịnh thị của nàng dưới nổi lên mạnh mẽ của Lan Lăng Vương, hào quang càng ngày càng nhạt, Lan Lăng Vương lại hề che giấu thái độ quyết liệt với Trịnh thị, chẳng biết sao, những người tuấn kiệt kia từng người từng người dần dần có tin tức.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 195: A Du, Hòa Ly ( hai )

      Lý Ánh nhìn gương mặt Trịnh Du càng ngày càng tiều tụy ảm đạm, càng ngày càng lộ vẻ u tàn bạo, cũng hiểu, nếu bạn tốt cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ bị phá hủy. Vì vậy, nàng ta chuẩn bị trước tâm lý, lần này kể cả có phải liều mạng tuyệt giao với Trịnh Du, cũng muốn cảnh tỉnh nàng. Dĩ nhiên, nguyên nhân nàng ta dũng cảm thế này cũng bởi vì, ngày hôm nay thế lực của gia tộc Lý thị dần dần lớn mạnh, mà Trịnh thị ngược lại dần dần đà xuống dốc, Trịnh Du lại trở thành đối tượng bị người ta vụng trộm nhạo báng khắp thành, cho nên nàng ta cần phải quá quan tâm đến mối giao tình này nữa.

      Lý Ánh nhìn Trịnh Du, nhấn mạnh: "A Du, ngươi càng như vậy thứ được chẳng thể nào bù với những thứ mất, hòa ly thôi. Sau khi hòa ly, Dương Tĩnh hay Lý Viễn đều là đối tượng tốt. Cũng thua Cao Trường Cung bao nhiêu!". Dĩ nhiên, câu cuối cùng là muốn trấn an nàng. Nếu là trước kia những người này chỉ kém Trường Cung nửa, nhưng tại, cho dù có vỗ mông ngựa cũng đuổi kịp.

      Mà lúc này sắc mặt của Trịnh Du vô cùng khó coi.

      Nàng thích người khác nhắc tới những điều này, cảm giác như mỗi người họ khi lời này đều còn ý tốt, đều là ngoài mặt trấn an nhưng thực tế lại thầm giễu cợt.

      Họ làm sao biết được nàng bỏ ra bao nhiêu? Lời của các nàng ra bẫng, nhưng nếu chuyện này chuyển sang người họ xem xem mấy người này còn có thể coi như có chuyền gì xảy ra như vậy ?

      Thấy mặt Trịnh Du đen lại lời nào, quý nữ khác chọc chọc vào Lý Ánh, ý bảo nàng ta thôi .

      Nhưng Lý Ánh những ngậm miệng, mà còn nghiêm túc nhìn Trịnh Du, chậm rãi : "A Du, ngươi cũng , Cao Trường Cung chính là người lòng trung trinh. Trước kia tin ngươi, liền toàn tâm toàn ý tin ngươi, sau lại Trương thị, vẫn mực nàng ta. Ngươi hiểu như vậy, ngươi xem, có thể quay đầu đổi tính sao?"

      đợi Trịnh Du đáp lại, Lý Ánh lại chém đinh chặt sắt quả quyết : " ra ngươi hiểu rất , kể từ đêm tân hôn mà tiện phụ kia giả chết, coi như cắm con dao ở giữa ngươi và Trường Cung rồi! chỉ vậy, ngươi bây giờ ở phủ Lan Lăng Vương tại Nghiệp Thành này, Cao Trường Cung hẳn cứ nhìn lần liền đau lòng lần phải sao?"

      Lời này quá thẳng thắn, ngay cả Thu công chúa cũng chịu nổi, nàng ta liên tiếp nháy mắt với Lý Ánh, ý bảo nàng câm miệng.

      Nhưng Lý Ánh vẫn hề dao động, nàng ta nghĩ, mặc kệ Trịnh Du ghi hận hay ghi hận, họ quen biết nhau nhiều năm, phải có người đứng ra cảnh tỉnh nàng mới được. tại danh tiếng của Cao Trường Cung càng ngày càng vang, nhất tộc Trịnh thị vất vả mới leo lên cành cây cao, cho nên thể dễ dàng buông tay. Vì thế, cũng khuyên Trịnh Du buông tay.

      Thu công chúa mặc dù biết thế, nhưng nàng ta lại trắng ra, chỉ biết khuyên can mấy câu, nên nàng ta đành đứng ra dù cho từ đây về sau Trịnh Du có lật mặt với mình chăng nữa.

      hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trịnh Du. để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen lại kia, Lý Ánh lại : "A Du, ngươi trông coi cả phủ đệ này, trông chừng danh phận, kể cả như thế có ý nghĩa gì? Thu công chúa cũng ở đây, chỉ cần ngươi muốn Hòa Ly, chúng ta cùng đến chỗ bệ hạ cầu xin, bệ hạ tất nhiên cũng đồng ý. Sau khi hòa ly, ngươi lại trở thành nữ nhân lang tự do, phóng ngựa chu du, có chỗ nào tốt? Huống chi, cho đến lúc này, Dương Tĩnh vẫn chưa lấy chính thê". Mặc dù nạp hai thiếp thất, cùng với đám ca kỹ, mặc dù có theo đuổi quý nữ khác, nhưng chỉ cần Trịnh Du muốn quay đầu lại, nhất định vui mừng đón nhận.

      ... ... Cũng có nhiều lựa chọn, cả thành Tuấn Ngạn này, Dương Tĩnh coi như tận lực giữ mình trong sạch, lại hết sức ưu tú. Dĩ nhiên, thể nào so sánh với Cao Trường Cung được.

      Trịnh Du vẫn đen mặt lại. Thấy mình trưng ra vẻ mặt như vậy mà Lý Ánh còn muốn tiếp, nàng hơi tức giận, nặng nề : "Ta hòa ly!". Nàng cười lạnh tiếng, lại : "Hòa ly để làm gì? Thành toàn cho tiện nhân kia sao? Khiến người trong thiên hạ ai ai cũng đều nhạo báng ta, chỉ vào tiện nhân kia mà , đó chính là Vương phi mà Lan Lăng Vương cho dù như thế nào cũng phải cưới cho bằng được sao?"

      Nàng hất cằm lên, kiêu ngạo mà : "Như bây giờ rất tốt. Nàng ta trước kia từng là Hoàng phi nước Chu đấy thôi. tại thế nào? Cũng chỉ là Cơ thị danh phận! Phi! Đồ hạ tiện, Hoàng phi cao quý lại làm, lại muốn trầm mê! Ta hận nàng ta thấu xương, tại sao lại phải thành toàn? Muốn cho nàng ta từ đây về sau có danh có phận, có địa vị có phú quý, chẳng khác gì ta với các ngươi, cuộc sống giàu sang, danh giá, tới chỗ nào cũng có người xu nịnh gọi tiếng "Quý nhân" ư?". Nàng vẫn còn câu chưa ra, đám người Dương Tĩnh kia, sao có thể so sánh với Cao Trường Cung chứ? Nàng hòa ly với Cao Trường Cung xong, lại gả cho Dương Tĩnh có Vương tước gì, lại có quân quyền, có danh vọng ngất trời, chẳng lẽ về sau mỗi khi nhìn thấy tiện nhân Trương thị này, bản thân còn phải cúi mình hành lễ ? Cho dù là ở trong cung hay tình cờ gặp ở đường, nàng còn phải thối lui sang bên, nhường cho nàng ta trước? Mà lúc này mọi người nhìn chằm chằm vào Cao Trường Cung, lại lập được bao nhiêu công trận kéo theo biết bao nhiêu vinh dự, chẳng há lại để cho tiện nhân kia hưởng thụ hết tất cả?

      Nếu như bình thường hòa ly rồi cũng thôi , nhưng sau khi hòa ly, phong vị Vương phi này lại rơi vào tay tiện phụ đó, cho dù có chết nàng cũng muốn!

      Trịnh Du vừa lời này ra, chúng quý nữ ngây ngẩn cả người. Nghe qua, cũng thấy rất có lý đấy chứ.

      Nhưng Thu công chúa lại nghĩ, nếu như có ngày, thứ nữ xuất thân hạ tiện kia trở thành Lan Lăng Vương phi, chẳng phải từ đó bản thân mình và nàng ta cùng chung thứ bậc, chẳng phải có người hầu thành đoàn, chẳng phải khi Chính thất phu nhân vào cung, cũng có phần của nàng ta hay sao?

      Đây quả thực là nhục nhã khó có thể tưởng tượng được. Nếu tỳ thiếp khác có được vinh quang bực này, họ cũng xem như nhìn cuộc vui mà thôi. Nhưng vừa nghĩ đến người kia là Trương thị mình vẫn luôn chán ghét, khinh thường, vẫn giẫm ở dưới lòng bàn chân, đám người Thu công chúa chẳng khác nào như nuốt phải con ruồi, khó chịu vô cùng.

      Lý Ánh há hốc miệng.

      Lúc tới đây nàng ta chuẩn bị hàng loạt ngôn từ thích hợp, nhưng toàn bọ đều bị đẩy ngược vào trong. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta cũng cảm thấy lời này của Trịnh Du, dường như cũng rất có lý, nhưng dường như lại có điểm vô lý, nhưng hơn nửa khắc nàng ta lại tìm ra được điểm vô lý ấy.

      Bầu khí trong xe ngựa lập tức rơi vào tĩnh lặng, lát sau, quý nữ nhắn cười hì hì : "A, đến Thiên Hương Lâu rồi, chúng ta vào đó ăn chút gì ."

      "Vậy xuống ".

      Lập tức, đoàn người liền tới Thiên Hương Lâu.

      Thiên Hương Lâu là trong những Đại Tửu Lâu nổi danh nhất ở Nghiệp Thành. Thế manh của họ chính là bánh ngọt cùng các loại thức uống, hơn nữa có nhã gian thiết kế đặc biệt dành cho quý nữ, cho nên rất được những quý nữ này hoan nghênh.

      Hôm nay chính là năm mới, Thiên Hương Lâu đầy ắp người, Thu công chúa uy hiếp lợi dụng mới đổi lấy được nhã gian. Nhưng vị trí của nhã gian này được tốt lắm, trước sau trái phải cũng đều có nhã gian khác, hơn nữa còn náo nhiệt ồn ào .

      Cũng có biện pháp, đây là nhã gian còn lại duy nhất, chúng quý nữ cho dù thích, nhưng cũng vẫn ngồi xuống.

      Theo họ vào bên trong, tiểu Nhị tuấn tú vọt vào, đốt hương trong phòng, nấu rượu đưa lên, cách bức rèm che màn tơ, đứng cúi đầu ở đó hầu hạ.

      ... ... Tề nữ rất phóng khoáng, đều có quyền lợi như của trượng phu. Họ có thể ở nơi như thế này, dưới tình huống các nam nhân biết, nếu như nhìn trúng tiểu nhị tuấn tú, có thể có đêm.

      Rượu vừa đưa lên, Trịnh Du liền nhàng đứng lên, nàng cầm bình rượu rót cho Lý Ánh chung rượu. Ôn nhu giọng : "A Ánh, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta lại có tiền đồ như vậy, đừng trách ta, chúng ta cùng uống chén." Đây quả thực chính là Trịnh Du, kể cả vui mừng, cũng chủ động yếu thế. Mặc dù trong lòng quá dễ dàng tha thứ người khác.

      Nghe nàng vậy, Lý Ánh cũng thấy cảm động. Nàng vội vã cầm ly rượu lên, cười : "Đừng như vậy, A Du, là ta chuyện quá vội vàng, ngươi trách ta là ta vui mừng. " Dứt lời, nàng đem rượu kia uống hơi cạn sạch.

      Lúc này, Trịnh Du lại bị cho Thu công chúa chung rượu khác, : "A Thu. ngươi vẫn luôn quan tâm đến ta...ta cũng biết điều đó.". Cho nên vui mừng cạn chén với Thu công chúa, sau đó lại chuyển hướng sang những quý nữ khác..

      Thời gian chỉ mới qua nén hương. Chúng quý nữ lại cùng Trịnh Du hi hi ha ha, đoạn đường này đối với nàng quả rất vui, cũng tiêu mất cá còn mống.

      Liên tục uống nhiều chung, Trịnh Du cũng cảm thấy hơi say, cho nên nàng vội vã ngồi xuống, vừa ăn bánh ngọt, vừa miễn cưỡng mình cười theo, nghe các nàng kể lại những chuyện lý thú.

      Ở nơi náo nhiệt như thế này, đột nhiên, sương phòng bên cạnh truyền tới giọng rất cường đại: " tại đám người Chu ắt hẳn đều tràn đầy kính sợ với Lan Lăng Vương đấy".

      Lại bắt đầu nghị luận lát, cũng ngại quá phận. Thu công chúa trong lòng thầm nhũ câu, để ý đến.

      Ngay sao đó liền có người hắng giọng tiếp: "Kính sợ? Kính này chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là sợ hơn? Có chuyện các vị có biết ?" , người nọ lại dừng lại lúc. Giọng hơi xuống thấp, mang theo ý cười hả hê: "Lại Cao Trường Cung chỉ cần năm vạn người đại phá được quân Đột Quyết, lại xử lý được ít kẻ vô dụng cho nước Chu, cho nên liền dẫn ái phi của vua Chu, nghênh ngang du ngoạn ở đó!".

      Người này thấy ánh mắt bốn phía đều quăng tới, hăng hái nổi lên, lời thông suốt như kể chuyện cổ tích vậỵ, trầm bồng du dương.

      Thấy mọi nơi an tĩnh ít, đoàn người đều lắng tai nghe mình kể chuyện, người kia liền tiếp: " tới giải đất Kinh Châu đố các ngươi xảy ra chuyện gì? Ha ha, Thứ Sử Kinh Châu cùng với vị Quốc công sau khi biết Cao Trường Cung đến đó, lập tức nổi lên tâm tư bất chính."

      Bốn phía nghe đến đây lại càng thêm an tĩnh lại, kể cả Trịnh Du bên này, nghe thấy tin tức mới mẻ truyền đến, cũng ở đó nghiêng tai lắng nghe.

      Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, tiếng của người kia lại càng thêm trầm bổng: "Các vị đoán xem, bọn họ nổi lên tâm tư gì?" , trong tràng thanh liên tiếp " biết", " mau", người nọ lại chậc chậc mấy tiếng, tiếp: " ra chuyện kế tiếp, các vị chỉ cần ngẫm nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, các ngươi mau suy nghĩ chút, Trương thị kia xinh đẹp bậc nào chứ? Đó là giai nhân tuyệt sắc có hai trong thiên hạ, nếu phải vậy sao có thể ép Vương phi Trịnh thị làm quả phụ sống đến nay?"

      Nghe lời kia dính dấp đến bản thân, sắc mặt Trịnh Du xanh mét, theo phản xạ, nàng liền đưa mắt nhìn Thu công chúa. Lại thấy Thu công chúa vẫn còn trầm ngâm nghe, hẳn là chú ý tới việc mình bị nhục nhã, vì thế khỏi cắn cắn môi, thầm đau lòng.

      Ở gian phòng kia lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi náo nhiệt, ngay sau đó liền nghe được giọng hả hê của người kia: “Lần này, các ngươi biết chứ? Thứ Sử Kinh Châu cùng với Quốc công nước Chu này, nhìn trúng Trương thị, lại nghĩ đến Lan Lăng Vương của chúng ta dũng cảm thiện chiến, cả nước Chu có mấy đối thủ, liền muốn giết chết ......."

      tới đây, tiếng nghị luận lập tức vang lên như ong vỡ tổ, như nước đun sôi, lập tức sôi trào.

      Trong khí náo nhiệt đó, mọi người rối rít thúc giục hán tử kia tiếp. Hán tử kia mới vừa rồi còn dương dương tự đắc, nhưng lần này lại tựa như bị hỏng cổ họng rồi. hồi lâu, mới : "Sau đó, Lan Lăng Vương biết sử diệu pháp gì, chẳng những ép hai trọng thần kia xem như gia gia của mình, mà tại, nghe là quan viên ở khắp nước Chu vừa nghe đến ba chữ Cao Trường Cung, liền nhượng bộ lui binh. Trương thị kia cho dù có xinh đẹp ngút trời chăng nữa bọn họ cũng dám liếc mắt nhìn nửa cái".

      Chậc chậc hai tiếng, hán tử kia nhịn được lại : "Vị này Lan Lăng Vương này, đúng là đa tình, chỉ vì vị phụ nhân, mà lại hao tâm tổn tứ biết bao nhiêu phen. Nghe những người Chu kia, đối với Trương thị hết sức cung kính, ngay cả quan viên quyền cao chức trọng ở trước mặt nàng, cũng cúi đầu dám nhìn thẳng. Bọn họ làm vậy là vì sợ cẩn thận vừa bị mất chức, lại còn bị Lan Lăng Vương trả thù !".

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 196: Trịnh Du bị nhục nhã

      Đến đây hiển nhiên người nọ xong rồi. Lần này mọi người rất thuận theo, nhiều thanh đồng thời thúc giục: " chi tiết chút, Cao Trường Cung sử diệu pháp gì thế?", " mau, mau lên?".

      Hán tử kia cười khổ đáp: "Cụ thể như thế nào, ta cũng giống các vị, thể biết được!".

      Lời này vừa ra, mọi người lại ồn ào lên: "Là giả sao?", "Lời đồn đãi kia sao?", "Là hay giả?".

      Nghe đến đó, Thu công chúa liền hừ tiếng, ngẩng đầu : "Nhất định là giả rồi, Cao Trường Cung nào có lợi hại như vậy?". Tiếng vừa dứt, quý nữ khác lại hâm mộ thở dài : "Trương thị đó, quả có phúc khí!".

      Bất đồng suy nghĩ với Thu công chúa và Trịnh Du, đại đa số các quý nữ giờ phút này, đều cảm thán rằng: "Trương thị đó, đúng là có phúc!", "Mỹ nữ trong thiên hạ nhiều như mây, chỉ cơ thiếp nho , tại sao lại có thể nở mày mở mặt như vậy?", " sớm biết Cao Trường Cung là người si tình, lại là trượng phu tốt, lại bị cơ thiếp làm hỏng mất!". "Trịnh thị kia cũng vô năng, ngay cả cơ thiếp nho cũng đối phó nổi, nếu là tôi ấy à, sớm nắm trọn được lòng của Cao Trường Cung rồi!", "Người hùng như thế, nên thích những quý nữ cao quý như chúng ta mới đúng!", "Đúng là, sao lại để tiện nghi cho tiện thiếp Trương thị kia cơ chứ?".

      "Trịnh thị cũng là buồn cười.", "Nàng ta cũng đáng thương, trượng phu của mình lại vì nữ nhân khác, tiếc bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, tiếc tranh giành nàng với hoang đế nước Chu Hoàng, lại tiếc lập uy với đại quan của nước này!".

      Trong những tiếng nghị luận dồn dập, ồn ào mãi dứt, sắc mặt của Trịnh Du càng ngày càng khó coi, càng ngày càng kém.

      khó chịu này, Lý Ánh và đám quý nữ đều nhìn thấy ràng, nhưng mà lúc này có ai mở lời an ủi nàng.

      Bây giờ Lan Lăng Vương, uy danh ngày hiển hách, họ có gan cũng dám tùy ý chỉ trích . Lại , vì Trương thị kia, mà cái gì cũng cần, có thể giận dữ giết người, có thể làm quan lại nước Chu vừa nghe tin sợ mất mật rồi. Vì thế họ cũng biết nên gì mới có thể làm cho tâm tình của Trịnh Du khá lên.

      Trịnh Du cúi đầu, lâu cũng nhúc nhích.

      Cũng biết qua bao lâu, Thu công chúa là người đầu tiên lên tiếng rời khỏi tửu lâu. Chia tay bọn họ, Trịnh Du trở lại vương phủ.

      Vừa vào phòng, nàng liền khóa mình ở trong đó, chúng tỳ nữ tới gọi mấy lần, đều thấy nàng mực chăm chú suy nghĩ gì đó.

      Rất nhanh, ba ngày qua, khí của năm mới, cũng tan dần tan dần.

      Ngày mùng bốn, Trịnh Du vào trong cung cầu kiến hoàng đế Cao Trạm của nước Tề.

      Cũng rất may ngày hôm đó tâm tình của Cao Trạm tệ, liền tiếp đón nàng ở trong hoa viên.

      Nghe phía trước truyền tới tiếng cười đùa, Trịnh Du thả chậm bước chân chút. Lúc này, thái giám ở phía trước cũng nhịn được mà : "Lan Lăng Vương phi, xin đừng để bệ hạ chờ quá lâu!", giọng dương quái khí, ràng là trách nàng quá chậm.

      Trịnh Du thấy thế vội vàng bước nhanh hơn.

      Thấy nàng đến, Cao Trạm vẫn ngừng động tác. ôm phi tử, dùng miệng mớm rượu cho nàng ta, còn cái tay khác mò lên người phi tử khác, làn váy của vị phi tử này bị kéo lên, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, cả nửa bầu ngực bị người kia vân vê chà xát trong tay cũng lộ ra ngoài!

      Trịnh Du vừa mới ngẩng đầu, liền thấy ngay cảnh tượng như thế. Mặt nàng hồng thấu, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

      Thấy nàng sau khi hành lễ với mình, liền lui lại bước, thấp thỏm đứng ở nơi đó, Cao Trạm hả hê nhếch miệng cười tiếng, đột nhiên hỏi: "Trịnh thị xuất giá được năm. Nhưng chưa bao giờ hoan ái qua với trượng phu, trong lòng có thể có nuối tiếc chăng?".

      Sắc mặt của Trịnh Du lúc xanh lúc trắng thầm nhủ trong lòng: đây là lời mà Hoàng đế nên sao? Huống chi, luận về bối phận , nàng còn là cháu dâu của !

      Thấy Trịnh Du bị sợ đến hai chân như nhũn ra, Cao Trạm càng thêm hào hứng bừng bừng, "Soạt" tiếng, xé luôn vạt áo đằng trước của vị phi tử kia ra, để cho nửa thân của nàng ta hoàn toàn hiển ra trước mặt Trịnh Du và mọi người. ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm Trịnh Du cười hì hì : "Chuyện nam nữ, quả thực là đại lạc thú, A Du chưa từng nếm trải bao giờ, thực là đáng tiếc!". liếc mắt dò xét Trịnh Du từ xuống dưới dò phen, rồi dâm đãng tiếp: "Hôm nay nếu A Du nguyện ý, trẫm liền tình nguyện thay thế Trường Cung dạy ngươi chuyện phu thê phải làm này!".

      Lời thẳng thừng như thế khiến Trịnh Du nghiêm mặt, vội vàng lui về phía sau hai bước, chỉ muốn nhấc chân bỏ chạy.

      Nhưng khi nhìn vào nụ cười rét lạnh dâm ô của Cao Trạm lại dám.

      "Bùm" tiếng, Trịnh Du khuỵu gối quỳ xuống đất. Lời kia của Cao Trạm, nàng dám đáp trả, cũng biết đáp thế nào, vừa thầm oán hận trong lòng, lại vừa trách cứ bản thân nhất định muốn tới đây. Trịnh Du vừa cúi đầu rạp xuống đất vừa nghĩ như thế.

      Thấy nàng co ro cúm rúm quỳ sát đất, hăng hái của Cao Trạm giảm nhiều. phất phất tay, ý bảo hai phi tần kia lui ra, rồi tự rót cho mình chung rượu, hỏi: " , ngươi tới gặp trẫm, muốn cái gì?".

      "Thiếp......." Trịnh Du làm sao còn có thể hăng hái? Thậm chí những lời mà nàng suy nghĩ mất mấy ngày, lúc này thậm chí quên mất nửa. Cắn môi, hồi lâu, nàng mới há miệng run rẩy : "Thiếp, thiếp nhớ phu quân rồi, muốn xin với bệ hạ kêu trở lại."

      Cao Trạm nghe vậy, đùa cợt : "Chỉ vậy thôi?"

      "Đúng, đúng....... phải. Thiếp còn muốn xin bệ hạ gọi cả Trương thị kia trở về!".

      Lần này, coi như khơi lên cho Cao Trạm chút hứng thú, nghiêng người về phía trước, cười hì hì hỏi: "A, vậy ngươi muốn trẫm tìm cớ gì để Cao Trường Cung nguyện ý mang người mà về đây?"

      lại trêu chọc : "Trịnh phi thốt nên lời rồi hả? Ngươi cũng đừng quên, trượng phu kia của ngươi vẫn mực chờ ngươi đồng ý hòa ly đấy. Nếu ngươi đồng ý chuyện này, trẫm xem ra, trở về rồi!".

      nhảm, đường đường là Hoàng đế Bắc tề, nếu muốn có thể tùy tiện tìm bất cứ cớ gì khiến cho Cao Trường Cung thể trở về!

      Trịnh Du thầm mắng trong lòng, lúc sau, mới cắn cắn môi, giọng : "Nếu bệ hạ vậy, nếu như trở lại, có lẽ cho phép Cao Trường Cung và ta hòa ly!", nàng còn tăng thêm hai chữ "có lẽ" vào trong đó nữa.

      "Như vậy sao?", Cao Trạm cười như cười nhìn Trịnh Du, chậm rãi : "Làm như vậy, trẫm có ích lợi gì?"

      Trịnh Du cắn răng, nàng tính toán lâu, phải như thế nào mới có thể khiến cho bề động lòng, phải làm như thế nào mới có thể đả động đến tên Hoàng đế hoang dâm vô độ này. Nhưng với tình trạng này, những thứ muốn giải thích hoàn toàn thay đổi.

      Chần chừ hồi, Trịnh Du cúi đầu, khe khẽ : "Trương thị đó, rất thông thạo chuyện giường chiếu, thiếp từng nghe người làm qua, Cao Trường Cung từ khi nạp nàng ta làm thiếp ngày đêm miệt mài quá độ, có lần kìm lòng được mà khen: "Đông như chăn ấm, hạ như băng ngọc, người như xương, kiều mị mất hồn, thực như bảo vật vô cùng trân quý". tới đây, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Cao Trạm: "Thiếp cho là, đồ chơi quý giá cực phẩm như thế thực khó gặp. Há có thể để cho Cao Trường Cung mình độc hưởng. Bệ hạ thân là quân vương đứng đầu nước Tề, cũng nên thưởng thức phen!".

      tới chỗ này, Trịnh Du chống lại ánh mắt của Cao Trạm, biết vì sao lại ngập ngừng được nữa.

      Khi giọng của Trịnh Du càng ngày càng thấp, đầu cũng càng ngày càng rủ xuống, Cao Trạm cũng từ từ dựa phía sau.

      nhắm hai mắt lại, tiếng từ cười cợt biến thành lạnh lùng: "Trịnh phi muốn trẫm ra mặt, để thu thập đối thủ Trương thị của ngươi?"

      ", phải, thiếp chỉ là......."

      Cao Trạm cắt đứt lời giải thích mạch lạc của nàng, tiếp tục lạnh lùng : "Trịnh phi cảm thấy, trẫm ấy là người ngu xuẩn mặc cho người lường gạt?"

      ", phải. phải......."

      Cao Trạm tiếp tục đánh gãy lời của nàng..., lạnh lùng tiếp: "Như vậy, Trịnh phi cảm thấy Trẫm rất háo sắc đúng ?"

      ", phải, bệ hạ, phải......."

      Cao Trạm vung tay lên.

      Theo hành động này của , Trịnh Du liền dám lời nào nữa. Nàng chỉ dừng dập đầu, rồi lại ngừng dập đầu.

      Trong tiếng dập đầu "Rầm rầm rầm" đó, Cao Trạm từ từ đứng lên, chậm rãi tới trước mặt Trịnh Du.

      càng bước đến gần, Trịnh Du cách nào khống chế được mà lui từng bước từng bước về phía sau. Sợ đến toàn thân phát run, vị hoàng đế này, mấy ngày trước vốn vì phi tử cười quá xấu, mà ra tay bóp chết người đó. Ngày hôm trước còn vì thê tử của đại thần, sau khi thấy đại thần đó chết nhắm mắt liền khóc đến đau lòng, thuận tay kiếm giết chết...

      Nàng muốn chết, nàng còn chưa muốn chết!

      Trong lúc Trịnh Du nghiêm mặt, vô cùng tuyệt vọng Cao Trạm đến trước mặt từ từ cúi đầu xuống, tự tay nâng cằm Trịnh Du lên, tinh tế nghiên cứu khuôn mặt run rẩy thể kiềm chế kia, lúc sau, mới lắc đầu : "Ngươi là vô năng". luôn miệng chậc chậc, thong thả ung dung : "Nam nhân trong thiên hạ nam nhân, có người nào thích ngủ với nữ nhân. Ngươi gả cho Trường Cung lâu như vậy, trước mặt , cởi hết y phục qua mấy lần chứ? Ha ha, mà cho dù có lột sạch cả quần áo tên kia cũng chạm vào ngươi, Trịnh thị, ngươi đúng là vô năng".

      buông tay ra, từ từ đứng lên, móc ra chiếc khăn tay lau lau, sau đó ghét bỏ vứt , lúc này Cao Trạm mới chậm rãi : "Phụ nhân mà Cao Trường Cung ghét bỏ, trẫm nhìn cũng có chút chán ngán. Cút , cút !". đá đá cước lên ngực Trịnh Du, cười lớn nghênh ngang rời : "Tiểu tử Trường Cung kia thay trẫm chèn ép người Chu, trẫm nể mặt của , liền lấy đầu phụ nhân xấu xí này!".

      Theo tiếng cười của Cao Trạm càng lúc càng xa, Trịnh Du khó khăn đứng lên, nhưng vẫn kìm được mừng rỡ như điên. Lúc này, cho dù phải chịu nhục nhã vô biên, nhưng nàng vẫn muốn hét to để hả giận, quả thực muốn làm chuyện gì đó!

      Chuyện này tạm gác lại ở đây.

      Năm mới qua.

      Năm công nguyên 563 qua những phút giây cuối cùng, sau cơn mưa tí tách của tháng hai, mùa xuân tháng ba cũng đến.

      Mà lúc này, Lan Lăng Vương giao phủ đệ ở Kinh Châu cho quản xử lý, tiếp tục mang theo năm trăm tinh binh cưỡi ngựa tới nước Trần.

      nhìn Trương Khởi , thầm nghĩ, trở về nước Trần chính là khúc mắc tan được của nàng, lần này, vô luận như thế nào cũng muốn cho nàng toại nguyện.

      ngày kia, đoàn người rốt cuộc cũng tiến vào biên giới nước Trần. Nhìn phía trước, Lan Lăng Vương chợt : "Chưa tới năm ngày, đến Nam Xương rồi!". Nhìn hoa đào nở rộ hai bên đường, Lan Lăng Vương lại : "A Khởi, ngươi sắp tròn mười bảy tuổi rồi!". Trương Khởi mười bảy tuổi, dáng dấp càng thêm kiều diễm động lòng người, hoàn toàn trở thành giai nhan khuynh quốc khuynh thành. Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng hồi, sau đó vươn tay, nắm lấy bàn tay bé kia chặt: về sau càng phải che chở cho nàng, cũng càng phải dụng tâm thêm rồi.

      Đúng vậy, nàng sắp tròn mười bảy tuổi rồi.

      Có điều Trương Khởi ngờ, vẫn còn nhớ . Kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cái, Trương Khởi giọng : "Nay ta tới nơi này, dương liễu lả lướt!".

      Nàng trở lại nước Trần rồi.

      Rời khỏi nước Trần có lẽ sắp ba năm tròn? Nàng từ khi sinh ra đến lúc chết trải qua mấy lần. Nhìn những cành liễu kia, nàng vẫn thể tin được, mình trở lại nước Trần rồi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 197: Trở về Kiến Khang

      Đến buổi chiều đội ngũ chạy vào trong thành Nam Xương. đường bôn ba, thấy sắc mặt Trương Khởi tiều tụy, Lan Lăng Vương liền quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, đợi thân thể nàng khôi phục, rồi mới tiếp tục lên đường.

      đến Nam Xương, cách Kiến Khang xa. Hai bên đường, khắp nơi có thể nhìn thấy được cây ngô đồng và cây đào, nhìn những nụ hoa đỏ tươi cùng phấn trắng nhành cây, Trương Khởi ngây ngẩn cả người.

      Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Trương Khởi vẫn còn vùi ở trong phòng ngủ nướng. Thời gian này, nàng vẫn ngủ cùng với Lan Lăng Vương, mặc dù mỗi lần tỉnh dậy, hai người luôn ngủ thẳng thớm giường. Nhưng mà thấy vẫn đụng chạm gì quả thực nàng có chút thích ứng. Trương Khỏi nhắm mắt lại giả bộ ngu ngơ, chỉ muốn trôi qua ngày lại ngày.

      tại, sớm yên tĩnh, Trương Khởi lại cảm thấy đường dài mệt nhọc, xương cốt của mình dường như phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể bình thường trở lại.

      Trong lúc nàng vùi mình ở giường ngay cả động cũng muốn động loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, tiếng của tên hộ vệ từ bên ngoài vang vọng vào: "Phu nhân, hoàng đế nước Trần phái sứ thần đến, lang quân tiếp kiến bọn họ!".

      Trương Khởi ngẩn ra, hồi lâu mới phản ứng được. Nàng vội vàng đáp: "Đợi chút!". Sau khi vội vàng rửa mặt chải đầu, Trương Khởi lập tức ra.

      "Ngươi bệ hạ phái người tới rồi hả ?"

      "Vâng."

      "Nhưng chúng ta mới tiến vào Trần được mấy ngày, bọn họ làm sao biết?"

      "Việc này, tiểu nhân cũng biết."

      "Bọn họ gì hay ?"

      "Sứ Trần mời lang quân và phu nhân đến Kiến Khang!". tới đây, hộ vệ kia ngẩng đầu lên, cười khanh khách: "Phu nhân, tiểu nhân hiểu ý tứ của lang quân. Ngài ấy lần này phu nhân trở về, dù sao cũng coi như vinh quy bái tổ, có thể gặp gỡ những tỷ muội ngày xưa , nếu như muốn tặng cái gì, cũng đều ngại!".

      Vinh quy bái tổ? Đây coi như là vinh quy bái tổ sao? Nhất thời Trương Khởi có chút kinh ngạc.

      lát sau, nàng mới đáp lại: "Cũng được. Ngươi gọi chiếc xe ngựa đến, chúng ta ra bên ngoài mua chút lễ vật thôi."

      "Vâng.", tên hộ vệ toét miệng cười phô ra hàm răng trắng sáng, vui sướng hài lòng rời .

      thành lớn như Nam Xương, muốn mua lễ vật nào mà chẳng có. Trương Khởi cùng với Trương phủ ở Kiến Khang vốn có quan hệ thân thiết mấy, nàng tặng lễ vật cho người ta, cũng biết những người đó có muốn hay ? Vì vậy, nàng cũng chỉ xem qua vài món mới lạ thú vị, mua vài cái trâm cài cùng ít son phấn bình thường.

      Trở lại tửu lâu, nàng từ túi chiến lợi phẩm mà Lan Lăng Vương đưa cho mình cất giữ, lấy ra cái quạt bằng ngà voi. Đây là quà để tặng cho Cửu huynh. Lễ vật này khác hoàn toàn mấy thứ đơn giản có trân quý thế chuẩn bị cho phụ thân Trương Thập Nhị Lang và đám người nhà của nàng trước đó.

      Đem những lễ vật này ngắm vuốt qua lượt, Trương Khởi đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười: cũng biết bây giờ Cửu huynh nhìn thấy mình, có giật mình hay ?

      Nhớ ngày đó lúc nàng rời , vẫn chỉ là tiểu mỹ nhân thông minh trắng trẻo mũm mĩm, thoáng cái ba năm. Hôm nay diện mạo thay đổi nhiều so với trước kia, biết huynh ấy có thích ứng hay ?

      Ở nước Tề mỗi khi cùng đường Trương Khởi lần rồi lại lần nhớ tới cố quốc. Trong nỗi nhớ nhung này, ngay cả Trương phủ chút tốt đẹp nào kia, cũng trở nên tốt đẹp. Đặc biệt là Trương Hiên, người huynh trưởng duy nhất mang lại cho nàng tình thân ấm áp, cơ hồ bị nàng hoàn mỹ hóa, cơ hồ trở thành vị huynh trưởng lý tưởng ở cả hai đời này của nàng, vừa khoan hậu lại dịu dàng, có thể che gió che mưa.

      Dưới thúc giục của sứ Trần, sang ngày thứ ba đoàn người Lan Lăng Vương liền lên đường.

      Hành trình sau đó hết sức thuận lợi, đến ngày thứ mười, bọn họ xuất ở ngoài thành Kiến Khang.

      trở lại Kiến Khang rồi ! Nàng trở lại Kiến Khang rồi !

      Nhìn ra xa xa, dãy tường thành xuất trong tầm mắt , đột nhiên, mối tâm tình rất phức tạp khó có thể hình dung xông lên não. Bất tri bất giác, Trương Khởi lệ rơi đầy mặt.

      Nàng trở lại, mảnh đất cũng lấy gì làm tốt đẹp, chẳng hề mang lại cho nàng ấm áp cùng với hạnh phúc. Nhưng trong những năm tháng rời xa, giờ nào khắc nào nàng cũng thấy nhớ thương cố quốc, rốt cuộc cũng đặt chân trở về.

      Dùng tay áo che mặt, hít thở sâu mấy cái, Trương Khởi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Sau đó, nàng vội vã lau nước mắt, cầm gương đồng lên soi soi, rồi lại cầm hộp phấn lên cẩn thận tô tô vẽ vẽ mặt .

      Vẻ đẹp của Trương Khởi , ra cần phải tô son điểm phấn, nàng trang điểm, chỉ là muốn che vết sẹo kia mà thôi.

      —— vất vả mới về được đến cố quốc, cả tinh thần đều toả sáng vì chuẩn bị được gặp lại cố nhân.

      Sau nửa canh giờ, mọi người tới dưới tường thành. Nhìn cong sông uốn khúc xung quanh bảo vệ thành, còn cả dòng người lũ lượt ra vào, mọi người đều đông loạt hoan hô.

      Trong tiếng hoan hô vang trời, Trương Khởi liền vén màn xe ra. Đúng lúc này, người dân nước Trần vui mừng kêu lên : "Lan Lăng Quận Vương, dân chúng nước ta được nghênh tiếp Quận Vương rồi."

      Quả nhiên, người trong thành phát ra đội quân đồng nhất cực kỳ hùng dũng kia, đột nhiên, tiếng hoan hô rung động cả đất trời từ trong thành vang vọng tới. Trong nháy mắt, mấy trăm người cùng rất nhiều xe ngựa vọt ra khỏi cửa thành, lao đến chỗ của bọn họ.

      Kèm theo hành động đó là những tiếng reo hò vang dội: "Lan Lăng Vương!" "Lan Lăng Vương!".

      "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song ——"

      "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song!"

      "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song ——"

      Đến cuối cùng, hơn mấy trăm ngàn người, chỉ có thanh đồng nhất truyền đến, tiếng hô hào vang dội như thế, còn kèm theo cả tiếng cười cợt của đám chúng nữ, càng tăng thêm vị xuân nồng đượm.

      Nhìn con đường chật ních, càng ngày càng có nhiều thiếu nữ xinh đẹp đổ ra, nhìn những bóng dáng mềm mại kia, chúng hộ vệ quả thực nhìn đến ngây người. Đột nhiên, hộ vệ họ Thành xoay đầu lại kêu lên với Lan Lăng Vương: "Quận Vương, chúng ta đừng về nữa, ở lại thành Kiến Khang thôi. Thuộc hạ cũng đến tuổi muốn kiếm nàng dâu rồi!".

      Lời này vừa ra, chúng hộ vệ đồng thanh cười rộ lên.

      Những tiếng cười này, làm cho khí càng gần gũi hơn, ngay cả Trương Khởi cũng phải bật cười .

      Hai bên cách nhau càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

      Trương Khởi ngẩng đầu, kìm lòng đặng nhìn về phía đám người đông đúc, muốn từ trong đó tìm được bóng dáng quen thuộc bất chợt có chiếc xe ngựa trong đoàn xe dẫn đầu lao ra. đợi chúng hộ vệ ngăn cản, màn xe vén lên, giọng quen thuộc trong sáng của nam tử truyền đến: "A Khởi có đó ? Ta là Cửu huynh của nàng ấy!".

      Giọng kia chỉ sợ mọi người nghe , liền lặp lại: "Lan Lăng Quận Vương, xin hỏi Trương thị A Khởi có đó ? Ta là Cửu huynh của nàng!".

      Lần này, chẳng những Lan Lăng Vương nghe được mà ngay cả Trương Khởi cũng nghe thấy ràng.

      Ngay lập tức, Trương Khởi vén mành xe lên, vừa kích động, lại vừa run giọng gọi: "Cửu huynh, Cửu huynh ——".

      Tiếng kêu vừa ra liền thấy người thanh niên trong xe ngựa quay đầu nhìn lại, Trương Khởi đột nhiên nhớ tới mình vẫn còn mang mũ sa. Vì thế vội vàng gỡ mũ, thò đầu ra vui vẻ kêu: "Cửu huynh, A Khởi ở đây ——"

      Tiếng kêu mềm mại dịu dàng, thanh kiều mị, lập tức xông vào màng nhĩ của mọi người. Dung nhan tuyệt mỹ càng thêm làm cho tầm mắt của dân chúng thêm chấn động.

      Trương Khởi cũng rảnh rỗi chú ý tới việc đám đông đột nhiên an tĩnh lại, nàng vẫy khăn, trong mắt cố nén lệ, hướng về phía xe ngựa kia gọi: "Cửu huynh, Cửu huynh, muội là A Khởi!".

      Vừa gọi dứt, nàng liền quay đầu với ngự phu: "Dừng xe ——"

      "Vâng."

      Xe ngựa dừng lại, Trương Khởi liền vén màn xe ra nhảy xuống. Trong lúc nàng nhảy xuống đám người đồng loạt "A ——" tiếng, hình như tất cả bọn họ lo lắng, động tác này của nàng ảnh hưởng đến bàn chân kia.

      Trương Hiên còn ngẩn người, con trai trưởng Vương thị bên cạnh vội vàng : "A Hiên, ngươi còn ngây ngô cái gì? Mau xuống. Mau xuống......." Bởi vì kích động, mà thanh hơi hơi run lên.

      "Ah", Trương Hiên đáp lại, cuống quít trèo xuống xe ngựa. mới vừa đặt chân xuống, Trương Khởi liền tung người nhào vào trong ngực của .

      Ngay lập tức tiếng "Hực ——" vang lên, Trương Hiên sững sờ, vươn tay, ôm thiếu nữ trong ngực mình.

      đợi mở miệng, trong tiếng vó ngựa "Lộc cộc, lộc cộc", người trầm trầm : "Cho phép!", giọng này cao cao tại thượng, lộ oai phong.

      Trương Hiên chấn động vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt bóng dáng cao to tuấn tú, bộ xiêm y màu đen mặc người , lấp lánh ánh kim, càng làm nổi bật khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết như được điêu khắc, vừa cao quý vừa tràn đầy cảm giác thống trị cao cao tại thượng. Người như vậy, sợ là bất kỳ trượng phu thế gian này cũng tự thấy mình thấp kém hơn nhiều? Giờ phút này, con người đó trầm theo dõi . Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trương Hiên theo bản năng đưa tay đẩy Trương Khởi ra, nhưng Trương Khởi ôm hông của , sao có thế đẩy được?

      Thấy Trương Hiên đẩy mà như , đám người phía sau , lần nữa phát ra tiếng "Ồn ào".

      Nghe tiếng ồn ào từ sau lưng truyền đến, Trương Hiên đột nhiên tỉnh táo lại, hả hê nhìn Trương Khởi trong ngực, cười toe toét khoe hàm răng trắng như tuyết, sau đó chắp tay với mỹ nam tử lưng ngựa nhìn xuống, cũng chính là Lan Lăng Vương cao quý: "Muội phu đừng để ý, vi huynh cùng muội muội nhiều năm gặp, nhất thời khó kìm lòng nổi cũng là lẽ thường."

      Trong lúc chuyện, gật gù hả hê, dương dương tự đắc.

      Nghe như thế, Lan Lăng Vương hừ lạnh tiếng, mà Trương Khởi ôm chặt Trương Hiên, kích động đến mức nước mắt lại chảy cuồn cuộn, cũng cảm thấy đúng.

      Nàng liền ngẩng đầu lên.

      Đồng nhất ngẩng đầu, chính là Trương Hiên cũng nhịn được tim lỡ mất nhịp.

      Nhìn Trương Hiên ngây người, Trương Khởi đỏ bừng mặt, nàng lui về phía sau bước, cúi đầu cúi chào , rồi giọng : "Cửu huynh, ngươi nhận ra ta sao?"

      "Nhận ra, nhận ra chứ!", Trương Hiên vội vàng lên tiếng, phát khi nhìn vào mắt Trương Khởi mặt của mình càng lúc càng nóng, nhịp tim cũng càng ngày càng nhanh, liền cười : "Có điều vi huynh nghĩ tới, mới qua ba năm, A Khởi mỹ lệ đến thế!".

      "A Khởi mỹ lệ đến thế!".

      Những lời này vừa ra, chẳng khác nào cảnh tỉnh cho Trương Khởi, chống lại ánh mắt ngẩn ngơ của đám người xung quanh, lại thấy hiển nhiên Trương Hiên vẫn còn chưa gắn kết được nàng của tại cùng với A Khởi cơ hàn ngày xưa, mặt khỏi đỏ bừng lên. Cúi đầu, nàng khẽ chào Trương Hiên, giọng : "Cửu huynh, là A Khởi đường đột, ta......."

      Lời vẫn chưa hết, thân thể của nàng đột nhiên bẫng, Lan Lăng Vương hẳn là nhịn được nữa vươn tay ra, nhấc nàng lên lưng ngựa.

      Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi vào lòng, ra ý bảo hộ vệ đem mũ sa của nàng tới. Sau khi đội mũ sa lên cho nàng, che khuất toàn bộ gương mặt, trong tiếng ca thán của mọi người chung quanh, Lan Lăng Vương bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, : "A Khởi, người Trần so với người Tề, người Chu bất đồng, thứ bọn họ thích nhất chính là sắc đẹp, sao nàng có thể quên được chứ?".

      So với hai nước Tề, Chu thích hưởng lạc, say đắm phồn hoa, đám quý tộc Nam Trần lại thiên về sắc đẹp, cũng giỏi thưởng thức sắc đẹp nhất, hơn nữa rất có thể say mê biết chán.

      Cảm thấy Lan Lăng Vương vui, Trương Khởi giọng biện minh: "Đó là huynh trưởng của ta, khi ta ở nhà, đối với ta rất tốt!".

      Đáp lại nàng, chỉ có tiếng hừ lạnh của Lan Lăng Vương.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 198: Trở về Kiến Khang ( hai )

      Ấn mặt của nàng vào ngực mình, sau đó Lan Lăng Vương chuyển sang nhìn Trương Hiên vẫn ngấy ngốc ngơ ngác, ung dung thong thả : "Cửu huynh, lên xe cùng nhau ."

      "A, được, được, được."

      Trương Hiên đến chỗ xe ngựa của mình. Gần như là vừa lên xe ngựa, mấy con cháu quý tộc đồng thời nhảy xuống xe ngựa của mình, vèo vèo vèo bò lên xe của .

      thiếu niên nhìn thoáng qua bên ngoài, hai mắt tỏa sáng chuyển sang nhìn Trương Hiên : "Tiểu tử, nhanh lên, được ôm mỹ nhân tuyệt sắc, mùi vị như thế nào?"

      Ngược lại Trương Hiên thực suy nghĩ lúc, : "Trống ngực đập thình thình, ngây người như phỗng, mất hết tri giác, thần chí còn."

      Làm cho hoảng sợ ngẩn ngơ nửa ngày, cảm giác gì cũng nếm được.

      Chúng thiếu niên đồng thời trợn mắt khinh bỉ.

      Đội ngũ lại bắt đầu di chuyền.

      được lúc, dưới cổ vũ của đồng bạn, xe ngựa Trương Hiên chạy song song Lan Lăng Vương. Vén rèm xe lên, Trương Hiên nhìn Trương Khởi được Lan Lăng Vương ôm vào trong ngực, dịu dàng gọi: "A Khởi, những năm này muội sống tốt ?"

      Trương Khởi ở trong lòng Lan Lăng Vương nhéo vài cái, vươn đầu ra từ cánh tay . Dưới mũ sa, giọng của nàng mềm mại như tiếng nhạc hay nhất trong trời đất: "Tốt lắm. Cửu huynh còn huynh, huynh sao?"

      "Huynh cũng rất tốt, A Khởi, huynh lấy vợ, ngày khác mang tẩu tẩu cùng muội gặp mặt."

      "Được, được."

      ". . . . . . A Mạc , ở Tề quốc tốt ?"

      Vừa nhắc tới Tiêu Mạc, mọi người Trần chung quanh an tĩnh lại.

      Trương Khởi cũng giật mình. Trở lại cố quốc, nàng kìm được lòng cũng nghĩ đến bóng dáng luôn luôn mặc y phục trắng, phong lưu nhàn nhã kia. Nghĩ nghĩ lại, Trương Khởi cảm thấy buồn bực trong ngực, cánh tay Lan Lăng Vương cũng siết chặt tay nàng. @D<Đ>L{Q}Đ@ Nàng phục hồi tinh thần, cười : "Tốt lắm, vừa đến Tề quốc liền làm quan tam phẩm, nghe tại cũng là quan lớn rồi. rất tốt." Dừng chút, Trương Khởi liếc mắt nhìn Trương Hiên giống thân thể quý tộc nam Trần yếu đuối, thêm: "Hơn nữa. còn cao lên chút xíu, xem ra rất có tinh thần.”

      Cùng so sánh với bọn Trương Hiên, Tiêu Mạc tựa như hồ nước, nhìn thấu, thấy .

      Trương Hiên ngây ngẩn lúc, ngẩng đầu : "A Khởi, A Mạc cũng là huynh trưởng của muội, tiếp, muội nên gọi là thập huynh đấy. Muội biết chuyện này sao?"

      Trương Khởi gật đầu: "Trường Cung với muội."

      Trương Hiên thở dài tiếng, : "Bọn muội lâu, ngũ huynh cũng chết, mẫu thân ưu sầu thành bệnh, thân thể khỏe bằng lúc trước. Phụ thân cũng già rồi." Trương Hiên thấy Trương Khởi đung đưa khăn che mặt, nhìn nàng dù chỉ ngồi đó, cũng kiều mềm mại như nhuyễn ngọc, thân thể lay động lòng người, lẩm bẩm : "Chẳng mấy chốc Thương Hải thành Tang Điền."

      Thấy mình cảm thán khiến khí trầm lắng. Trương Hiên ho khan tiếng, cười : " may là A Khởi sống tốt. A Khởi muội biết , từ lúc tên tiểu tử phía sau muội vì muội ép Kinh Châu Thứ Sử cùng Vũ Văn Liên nước Chu ngoan ngoãn tuân theo, sau đó Trương thị A Khởi muội là phụ nhân được phụ nhân khắp thiên hạ hâm mộ nhất đấy."

      Cái gì?

      kiện kia tổng cộng mới xảy ra bao lâu? Làm sao lại truyền tới Kiến Khang? phải là có người cố ý gieo hạt?

      biết sao, Trương Khởi liếc mắt nhìn Lan Lăng Vương, thấy nét mặt chút thay đổi, nàng thu hồi ánh mắt, với Trương Hiên: "Cửu huynh các ngươi cũng biết nữa?"

      " sớm loan truyền."

      xong, đội ngũ bắt đầu vào thành.

      Đội ngũ vừa vào thành, lại hồi tiếng thét chói tai kinh thiên động địa. Lần trước, Lan Lăng Vương đến Trần vẫn lấy mũ sa che mặt. Người đời mặc dù hiếu kỳ diện mạo thiên hạ đệ nhất mỹ nam, cũng có rất ít người có thể thấy. Nhưng lần này, thoải mái để lộ khuôn mặt của mình, trong nháy mắt, cao quý uy nghiêm đó, giống như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ. Khiến người Nam Trần thích sắc đẹp nhất sôi trào.

      Lần sôi trào này, có quan hệ nam nữ, chỉ bởi vì, đây là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy, càng bởi vì, trong người mỹ nam tử, có tác phong người nam Trần khởi xướng, hơn nữa cao quý đẹp đẽ hiếm thấy! `D*Đ/L\Q|Đ` Y phục màu đen mặc người , khiến cả người thực cao cao tại thượng, có thể nhìn thể chạm, cao quý uy nghiêm khiến người đời dám khinh nhờn!

      Quả nhiên là: "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song!"

      Bởi vì Trần đế sớm sắp xếp xong xuôi chỗ ở, cũng sắp đặt hành trình. Nhóm sứ giả Trần lập tức vây quanh Lan Lăng Vương, đám người tới hoàng cung.

      Nhìn theo bóng dáng Trương Khởi xa, Trương Hiên vẫn kinh ngạc ngẩn người. Tâm tình của rất phức tạp. Trong khoảng thời gian ngắn, hợp lại hình ảnh Trương Khởi hôm nay với người điềm đạm đáng ba năm trước, muội muội luôn ôm cánh tay của làm vui lòng, nhưng tuyệt đại đa số, vừa nghĩ tới Trương Khởi, nghĩ ngay đến nhan sắc khuynh thành, lộng lẫy của nàng tại, còn có tin nàng là phụ nhân mà Lan Lăng Vương dũng mãnh thiên hạ mến nhất, thậm chí có tin tức , nàng từng làm hoàng phi của Chu đế Vũ Văn Ung.

      ràng chính là người quen, nhưng lập tức biến thành xa lạ, trở nên xa xôi, loại cảm giác này thực phức tạp. may, A Khởi vẫn rất thân thiết với , nếu thực có chút phản ứng kịp.

      Sau khi chia tay mấy người bạn xấu, Trương Hiên lên xe ngựa chạy về phía Trương phủ.

      Vừa mới được lúc, giọng mười phần trung khí gọi to: "A Hiên!"

      Trương Hiên ý bảo xe ngựa dừng lại, quay đầu cười : "Là Trần Ấp à, xảy ra chuyện gì?" mặt Trần Ấp có hai vệt móng tay.

      Thấy hỏi thăm, Trần Ấp nở nụ cười khổ: "Trong nhà mấy nữ nhân đánh nhau, từng người ôm ta vừa khóc vừa cãi nhau, cẩn thận vẫn bị đánh mấy cái. Vừa rồi bực mình phát hỏa mới xuất môn." tới đây, Trương Hiên hỏi: "Nhìn thấy A Khởi rồi hả?" Nhắc tới Trương Khởi, nét mặt Trần Ấp có chút phức tạp, giọng cũng có chút ngập ngừng: "Nàng tại thế nào?"

      Kỳ thực những lời này chính xác là vô nghĩa, dưới bầu trời này, người nào biết Lan Lăng Vương có sủng cơ gọi Trương thị A Khởi? Vì sủng cơ này, vị Quận Vương trẻ tuổi thanh danh hiển hách gần đây cũng làm ít chuyện hoang đường.

      Có trượng phu thương nàng như vậy, cuộc sống của Trương thị A Khởi có ngày nào tốt?

      Sau khi ra những lời này, Trần Ấp phát nét mặt Trương Hiên trở nên rất phức tạp. ngẩn ngơ, khỏi hỏi: "Thế nào, nàng sống tốt?"

      " phải, " Trương Hiên lắc đầu : "Nàng sống rất tốt. Người họ Cao kia coi nàng là trân bảo, ta thân cận với nàng chút, ánh mắt nhìn ta đều lạnh như băng tuyết." Dừng chút, Trương Hiên thào : "Đúng là, đúng là thay đổi nhiều."

      "Thay đổi nhiều?" Trần Ấp kinh ngạc.

      "Ừ." Trương Hiên : "Dù sao đến lúc đó ngươi nhìn thấy nàng biết. Nàng đúng là thay đổi nhiều." Trương Hiên nhìn Trần Ấp, đột nhiên nghĩ thầm: may mắn là A Khởi lúc ấy gả cho , trước trong nhà lộn xộn, lợi dụng A Khởi xinh đẹp kinh người, chỉ sợ rơi vào trong tay A Ấp bao lâu, bị người khác cướp . Thực quá ba năm, biết qua tay bao người .

      Khác hai nước Chu Tề, tinh lực trọn đời của quý tộc Trần quốc, đều dùng để hưởng lạc, mà hai chữ hưởng lạc, đơn giản chính là sắc, rượu, ngũ thạch tán, còn có đánh bạc. Lấy tuyệt sắc như Trương Khởi, nếu ở Trần, chỉ sợ có vài phủ vì nàng mà cửa nát nhà tan.

      Nghĩ tới đây,Trương Hiên đột nhiên cảm thấy, vận may của Trần Ấp trước mắt này rất tốt.

      Thấy vẻ mặt Trương Hiên cổ quái, Trần Ấp hỏi thăm liên tiếp, nhưng Trương Hiên cũng chỉ lắc đầu. giục xe ngựa muốn theo Trương Hiên vào Trương phủ, người vội vàng chạy tới, nhìn thấy liền thở hổn hển : "Lang quân xong, Tú nương tử động thai khí, đại phu sinh non.”

      "Cái gì?" mặt Trần Ấp trầm xuống, hắng giọng cả giận : "Tại sao cẩn thận như vậy? Có phải đánh nhau hay ? , chúng ta trở về."

      Nghe được giọng rít gào của Trần Ấp xa xa, Trương Hiên lắc đầu cái, thầm nghĩ: Trần Ấp người này thực là tốt, của cải nhiều, nạp thiếp thất người lại người, phòng nữ nhân vì chút chuyện liền đánh nhau thành đoàn, được trưởng bối chú ý. Lại bản thân cũng tệ, dễ dàng nghe lời phía của người ta, làm việc lỗ mãng kích động. Thành hôn cũng hai ba năm, đứa bé sinh ít, đều bị những nữ nhân kia nhà ngươi hại ta, ta hại ngươi giày vò xong hết, chỉ có hai nữ nhi bệnh tật còn sống.

      Trương Hiên trở về phủ, mấy câu với thê tử sau đó gặp phụ thân, nghe phụ thân giám định và thưởng thức bức tranh, liền đến phòng mẫu thân.

      Kể từ khi con trưởng chết, thân thế Tiêu Mạc bị vạch trần, Trương Tiêu thị liền bệnh dậy nổi. Đến tận bây giờ còn chưa có tốt lên.

      Nhìn màn che dày, phòng lộ vẻ u, nhìn Trương Tiêu thị tóc hoa râm được tỳ nữ đỡ ngồi ở giường, Trương Hiên cung kính gọi: "Mẫu thân, con tới thăm người."

      "Là Hiên nhi." Nàng ngẩng đầu lên nhìn Trương Hiên hỏi: "Nghe Tiểu đề tử (*) A Khởi trở lại, sao?"

      (*) Tiểu đề tử: Cách gọi người con mang ý thân mật hoặc hàm ý mắng chửi. Trong trường hợp này mang hàm ý mắng chửi.

      "Dạ, nàng trở lại."

      "Phu quân của nàng quả Quận vương phải đánh trận, còn rất xem trọng nàng?"

      "Vâng."

      chữ "Vâng" vừa ra, Trương Tiêu thị giật mình. Nàng ngơ ngác nhìn phía trước, đột nhiên : "A Cẩm sống tốt, sao nàng có thể sống tốt?" Trong giọng , có lạnh lẽo khắt khe.

      Trương Hiên chau mày, giọng khuyên nhủ: "Mẫu thân, chuyện của A Cẩm trách được A Khởi. Là nàng tự mình nghĩ thoáng, bỏ được A Mạc, mới dẫn đến nhà chồng ghét bỏ!" Từ lúc Tiêu Mạc hộ tống Trương Khởi sứ, Trương Cẩm liền bệnh dậy nổi, sau lại gả cho trượng phu, cũng sống vô cùng như ý, tại mặc dù bị bỏ, cũng là do đối phương để ý gia tộc Trương thị, căn bản, vị hôn phu đó của Trương Cẩm, thành hôn chỉ mới hai năm ba tháng, có đến hai năm đặt chân qua cửa phòng của nàng.

      Con trưởng bị Hoàng đế giết, con trai nhất hóa ra bị người đánh cắp, trộm long tráo phượng, còn Bắc phương xa xôi. Nữ nhi lại như thế này, Trương Tiêu thị từ khi ngã bệnh nằm giường suy nghĩ cả ngày. Nàng suy nghĩ tới lui, hiểu chuyện. Tiêu Mạc sở dĩ gần gũi Trương Cẩm, tất cả đều vì muốn lấy được tiện nhân Trương Khởi kia.

      như vậy, nếu như có Trương Khởi, cốt nhục Tiêu Mạc này tiếp cận con mình, khiến con vẫn nhớ tới , dẫn đến hôn nhân bất hạnh. Nếu như có Trương Khởi, Tiêu Mạc cũng cầu hôn liên tiếp, những người đó cũng từ chuyện này mà nổi lên lòng nghi ngờ, kế tiếp phát ra Tiêu Mạc là cốt nhục của Trương Tiêu thị nàng, dẫn đến tiểu nhi tử hăng hái phải xa tha hương, có nhà mà thể về.

      Trương Tiêu thị lúc này hồn nhiên quên, Trần đế lúc ấy giết con cháu thế gia đặc biệt chọn con cháu thế gia trong Tuấn Ngạn xuống tay, nếu như Tiêu Mạc vẫn còn ở Trần, cho dù bại lộ thân phận, cũng sớm bị Trần đế cho người giết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :