Chương 184: Hơi mất ngủ
Chiều nay, Trương Khởi ngủ rất là ngon.
Nàng vẫn ngủ thẳng đến hôm sau mặt trời lên cao, mới mơ mơ màng màng tỉnh táo. Sau khi rửa mặt lung tung, nàng nhớ nhớ ra mình ở chung với Lan Lăng vương, nên vọt ra khỏi phòng.
Vừa ra cửa phòng, nàng liền thấy được Lan Lăng Vương yên lặng đứng chắp tay trước cửa phòng, ngắm nhìn nơi xa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Trong tay của , còn có con bồ câu đưa tin, nghe được tiếng bước chân của nàng, thong thả ung dung ném con bồ câu đưa tin cho hộ vệ đứng trong sân, rồi thuận tay bỏ tờ giấy vào trong ngực, quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.
Mặt Lan Lăng Vương thay đổi nhìn Trương Khởi, nhàn nhạt hỏi "Dậy rồi? Có muốn dùng cơm?"
Trương Khởi trừng mắt nhìn, giọng hỏi "Hôm nay ra ngoài sao?"
Nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, giọng của Lan Lăng Vương lạnh đến có độ ấm, "Nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày."
"Oh." vừa xong, Trương Khởi liền ngáp cái, nàng đưa tay che môi đào, nháy mắt : "Vậy ta ngủ tiếp lát" dứt lời lại trở về phòng.
Nhìn bóng lưng của nàng, Lan Lăng Vương nhếch nhếch khóe môi, xoay người tới trong sân.
Người hộ vệ nhận lấy chim bồ câu tiến lên, giọng hỏi "Quận Vương, nhận được thư rồi, còn muốn nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày sao?"
"Uh."
Nhắm mắt theo đuôi sau lưng Lan Lăng Vương, hộ vệ kia lại tiếng hỏi "Quận Vương, bệ hạ thế nào?"
Lan Lăng Vương ngừng bước chân lại lát, cánh môi nở nụ cười lạnh, : "Bệ hạ , Trịnh thị vừa hô to tên của Thái hậu, vừa khóc ngất vài lần. Thấy nàng ta như thế, ta cũng tiện phán quyết chuyện hai ta hòa ly." Cũng chỉ muốn mở miệng thôi.
Bệ hạ là ai? ta có thể mặc áo bào đỏ uống rượu ngon khi thái hậu vừa qua đời, người như vậy đề cập chữ hiếu với , thậ là buồn cười!
"Vương phi nhất định chịu?"
Lan Lăng Vương híp mắt, hồi lâu, mới nhàn nhã ra: " tệ."
Phất phất tay, ra lệnh: "Vậy hãy truyền lệnh . lần này chúng ta ra, dùng lại ít nhất năm, lâu mấy năm, bảo đoàn người chuẩn bị. Chung quy có ngày, Trịnh thị thể nhịn được nữa, bệ hạ trong ngoài đều khốn đốn, nguyện ý thóai nhượng."
Đảo mắt lại : "Gửi thư trở về vương phủ , ta tìm được A Khởi. Nàng ấy khó rời quê hương, kiên trì muốn trở về nước Tề, cho nên ta định cư ở nước Trần với nàng ấy. Chờ sau này có con, đón Phương lão đến chung vui!"
Lời vừa ra, hộ vệ kia liền trừng lớn mắt. Lan Lăng Vương cười nhạt, chậm rãi : "Như vậy, bọn họ nhanh chóng nóng nảy ."
"Vâng"
Suy nghĩ lát, hộ vệ kia vừa liếc mắt nhìn phòng của Trương Khởi, vừa tiếng hỏi "Quận Vương tính hòa ly, sao báo tin tức tốt này với Trương cơ. Để nàng ấy còn nghi ngờ nữa?"
thanh của vừa ngừng, Lan Lăng Vương liền lạnh lùng : "Vì sao ta phải khiến nàng ấy hết nghi ngờ?" giải thích thêm: "Nàng ấy giả chết vài lần, hại ta mấy lần đau lòng muốn chết. Vì sao ta phải khiến nàng ấy hết nghi ngờ?"
Nhìn Lan Lăng Vương nghênh ngang rời , hộ vệ kia trừng mắt cứng lưỡi đứng tại chỗ, qua hồi lâu, ta mới lắp bắp : " phải muốn cho hai người sớm hòa hảo sao? Mỗi đêm nghe sói tru, đoàn người đều ngủ ngon!" Đảo mắt ta lại khổ sở, tự lẩm bẩm: "Vậy mà cũng được, là. là. . . ." là cái gì, cũng biết.
Lúc này, là tháng mười rồi.
bắt đầu mùa đông, gió lạnh thổi qua khiến người ta run rẩy. Cỏ cây bắt đầu khô vàng, bầu trời cũng u. Nhìn vậy chỉ sợ lâu có mưa to.
Trương Khởi thầm nghĩ: chỉ sợ năm nay đến được Trần.
Cùng về Trần với Lan Lăng Vương, làm hại nàng cũng còn mong đợi về quê hương nữa. . . . .
Lại ngủ thêm giấc, tỉnh lại lần nữa là gần tối, Trương Khởi lần nữa ăn chén thịt dê ở dưới bức bách của Lan Lăng Vương. Thịt này đúng là rất bổ, chỉ ăn hai bữa, mặt Trương Khởi có màu máu, thân thể cũng cảm thấy ấm áp hơn. Nhưng cơ thể gầy do bị bệnh vẫn chưa lên cân lại.
Vừa ăn cơm, Trương Khởi vừa nhìn quang cảnh phía ngoài. Qua mũ sa, hai mắt của nàng phát sáng rạng rỡ.
Liếc nàng cái, Lan Lăng Vương đứng lên, dắt lấy tay của nàng, " thôi."
dắt nàng, tới giữa ngã tư đường.
Ngày hôm nay trời tối sớm, người trong thành Tĩnh Viễn, cũng thừa dịp trời còn hơi sáng, bắt đầu tụ năm tụ ba tụ đùa, du ngoạn.
Tay Trương Khởi bị Lan Lăng Vương nắm chặt, đường trong đám người đông đúc, nghe mọi người cười cợt , biết sao, lại khiến Trương Khởi có cảm giác rất .
Thấy Trương Khởi nhìn dòng người bên cạnh cười yếu ớt, Lan Lăng Vương trầm thấp hỏi "Thích thành Tĩnh Viễn?"
Trương Khởi lắc đầu, " thích."
Nghe được nàng dùng giọng mềm mại, kéo dài cuối chuyện với mình, Lan Lăng Vương hơi hoảng hốt mê say, bất tri bất giác, thanh của cũng dịu , "Tại sao?"
"Đây là vùng thiếu văn minh!" Trương Khởi có vẻ hơi giận, nàng buồn buồn : "Sói quá nhiều, hề thái bình như nước Trần!"
Lời vừa ra, hai hộ vệ theo sát ở phía sau hai người đồng thời ho khan. Mới tằng hắng cái, ánh lạnh liền nhìnđến, bọn họ nhanh chóng quay đầu, cố gắng nhìn bốn phía, kiên quyết quay đầu lại nhìn về phía hai người.
Trương Khởi cũng có nhận thấy khác thường của bọn họ, nàng cắn môi, lầm bầm : "Phương nam tốt nhất, ngoài thành phương nam có sói đâu."
"Hả?" Nắm tay nàng chặt, Lan Lăng Vương lại hỏi: "Nàng thích thành nào ở phương nam?"
Trương Khởi nghiêng đầu suy nghĩ lát, lâu mới hự : "Phồn hoa, có chiến loạn ta đều thích."
Cõi đời này, có địa phương này sao? Huống chi trước đây lâu lại xảy ra nhật thực. . . . Lan Lăng Vương nhìn Trương Khởi, bàn tay to của bao lấy tay bé của nàng, nhàng ra: "Được, đến thành trì đó, chúng ta liền dừng lại."
phải đến Kiến Khang sao? Tại sao đến nơi đó liền dừng lại? Trương Khởi buồn bực.
Nghỉ ngơi ở thành Tĩnh Viễn bốn ngày, Trương Khởi cũng ngủ bốn ngày, đội ngũ lại lên đường lần nữa.
đường quan, người qua lại ràng nhiều hơn bình thường. Xem ra, rất nhiều thương nhân muốn buôn bán lần cuối trước khi bão tuyết cuối năm đến.
Người lui tới như nước chảy đều thấy Lan Lăng Vương dẫn đầu, sau đó là 500 tráng sĩ cường tráng, ai cũng cảnh giác. Khi phát bọn họ xử đàng hoàng liền có ít người muốn kết bạn chung.
Lan Lăng Vương tất nhiên chịu. ngồi ở trong xe ngựa, chần chừ vẫy lui mọi người, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Khởi ngủ gà ngủ gật, lại nhìn cành cây khô vàng ngoài cửa sổ, từ từ nhếch khóe môi lên.
Suốt cả năm rồi đến lúc này, mới cảm thấy bình an vui sướng.
Xoay chuyển ánh mắt, thấy đầu của Trương Khởi lại đụng đụng, Lan Lăng Vương liền duỗi cánh tay, kéo mạnh nàng vào lòng.
Khi vươn tay ôm sát nàng, Trương Khởi ngủ mơ hồi lại đột nhiên mở mắt ra, vui vẻ : "Ta biết ngay là ngươi kéo, ta mới chạy vào trong lòng ngươi lúc ngủ đâu." Nàng còn chưa có tỉnh ngủ, cặp mắt cố gắng mở ra, nhưng lại cười rất vui vẻ.
Cơ hồ vừa xong, Lan Lăng Vương liền trầm trầm nhìn chòng chọc nàng cái. uy nghiêm nghiêng mắt nhìn nàng, nhàn nhạt ra: "Vậy như thế nào?" Dứt lời. khóa chặt hai cánh tay, khiến nàng dán chặt lồng ngực của mình.
Trương Khởi chớp chớp cặp mắt mơ hồ, đại não hỗn độn nghĩ: Đúng vậy, vậy thế nào? Trương Khởi buồn bực hồi, cả người lại quá mệt mỏi, kháng được hồi lại ngủ thiếp .
Đảo mắt, buổi tối lại đến.
Nhìn lều và đống lửa rải rác thảo nguyên, Trương Khởi thở ra hơi, thầm nghĩ: tối hôm nay, cần sợ sói.
Có thể là nhìn thấy 500 người Lan Lăng Vương dẫn theo đều mạnh mẽ, kỷ luật nghiêm minh, cử chỉ đàng hoàng, bất tri bất giác, có ít đội buôn liền có lòng phụ thuộc. Vì vậy năm trăm người dừng lại hạ trại, bọn họ cũng ngừng ở gần đó.
Trương Khởi lại bị buộc ăn chén thịt dê, sau đó chân tay co cóng chui vào trong xe ngựa. Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, trong xe ngựa trải đệm da thú dầy, hết sức thoải mái ấm áp.
Chui vào trong đệm, Trương Khởi thoải mái thở phào nhõm. Nàng quay qua nhìn cây đuốc cắm bốn phía, lại nhìn Lan Lăng Vương đứng thẳng nơi xa, ngây ngốc hồi, mí mắt lại càng ngày càng nặng, dần dần cũng chìm vào mộng đẹp.
Nàng ngủ ngon, Lan Lăng Vương bên ngoài lại vẫn ngủ. Dùng bữa xong, vừa ngồi đọc sách dưới nến, vừa nghe hộ vệ báo lại những chuyện lớn xảy ra trong phủ. Sau đó, liền từ từ vào trong bóng tối, chắp hai tay, nhìn ánh sao bầu trời mất hồn.
ngủ, có mấy hộ vệ cũng ngủ. hộ vệ trong đó sờ sờ cái gáy, rồi thầm với đồng bạn bên cạnh: "Tối hôm nay, có cần giả sói tru nửa ?"
hộ vệ khác cũng nghĩ ra. bao lâu, khoát tay chặn lại, : "Ngủ trước , đây là chuyện Quận Vương nên phiền não!"
Mới như vậy xong, lại thấy Lan Lăng Vương cách đó xa vẫy vẫy tay.
Hộ vệ mở miệng trước vội vàng hấp ta hấp tấp đến gần.
Trong bóng tối, Lan Lăng Vương đứng lặng yên, ánh lửa yếu ớt nơi xa chiếu rọi xuống, thần thái cao quý, khí độ uy nghiêm, cả người nặng nề như núi, lộ ra vẻ chững chạc, lạnh lùng.
"Ngựa của ngươi đâu?"
"Ở bên kia đấy."
"Dắt qua, cột nó bên cạnh xe ngựa. Đúng rồi, thuận tiện diệt mấy cây đuốc ."
"Hở? Vâng" hộ vệ kia liền chạy dắt ngựa của mình về phía xe ngựa của Trương Khởi. Lúc này, xe ngựa đơn dừng trong bóng đêm, bốn con ngựa kéo xe theo lệ thường được dắt qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Vừa , hộ vệ kia vừa thầm : "Quận Vương làm chuyện quỷ gì chứ?" quay đầu lại nhìn con ngựa của mình. Con ngựa này rất tốt, vừa biết chịu đựng vừa có tính người, chỉ là buổi tối hơi bị mất ngủ.
Trương Khởi ngủ rất say.
Nhưng ngủ ngủ, nàng lại có chút lo lắng.
Hình như, có vật gì đó, cứ thổi khí vào mặt nàng, còn thỉnh thoảng vây quanh nàng rục rịch. Mà theo tiếng nó lại, từng trận gió cũng xoắn tới. . . .
Có ma!
Trong nháy mắt Trương Khởi trợn to mắt.
Ngoài xe ngựa tối đen như mực.
Trương Khởi run rẩy, hồi lâu mới lấy dũng khí, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về hướng mà nàng thấy kỳ kỳ. lúc này, chỉ thấy màn xe thoáng cong cái, cái đầu chui vào. Bóng tối vô biên đáy, Trương Khởi đột nhiên nhìn vào đôi mắt to của nó.
"A ——" tiếng tiếng kêu chói tai chợt truyền đến trong đêm tối, người xung quanh đều nghe .
Có số người vén lều nhìn ra, vừa đúng nghiêng mắt nhìn đến thủ lĩnh trẻ tuổi đội mũ sa của đội lính 500 người kia, bế vị phụ nhân ra từ trong xe ngựa, vừa vỗ lưng của nàng dịu dàng dụ dỗ, vừa sải bước đến lều chính nằm ở giữa của . . . .
Chương 185: Gặp lại người quen
Ngày hôm sau Trương Khởi tỉnh lại, dưới mắt nàng hơi xanh.
Tối qua núp ở trong ngực Lan Lăng Vươngrun run nửa ngày, cho đến lúc ngủ, nàng còn níu chặt lấy xiêm y của .
Rửa mặt xong, ngồi lên xe ngựa lần nữa, Trương Khởi bắt đầu vô cùng sùng bái những văn sĩ kiếm khách chỉ mang theo mấy người làm, liền dám lưu lạc chân trời.
Thế giới bên ngoài nguy hiểm, đặc biệt là buổi tối, quá đáng sợ mà bọn họ hề sợ hãi.
Bởi vì lòng vẫn còn sợ hãi, nên sau khi lên đường hồi lâu, nàng mới trán thoát khỏi ngực Lan Lăng Vương, dũng cảm ngồi mình ở bên buồng xe.
Dọc theo đường , trong đội ngũ đồng hành, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Trương Khởi. Xem dáng vẻ bọn họ, ràng là rất muốn hiểu tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Nhưng thấy Lan Lăng Vương tao nhã như núi mặt thay đổi ngồi ở đó, bọn họ dù có lòng, cũng dám tiến lên.
Sáng sớm vẫn còn sương mù mịt mờ, gần tới trưa mặt trời lửa đỏ lại bay lên trời cao, phơi mọi người đến sốt nóng.
Lúc này, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Tăng nhanh hành trình."
Cần tăng tốc, nếu chỉ sợ phải qua mùa đông ở đất tuyết lạnh lẽo này. Lan Lăng Vương nhìn sang cơ thể mảnh mai điển hình như nương Giang Nam của Trương Khởi.
"Vâng"
Đội ngũ cỡi ngựa rời cực nhanh. Trong ánh mắt tiếc nuối của những thương hộ, năm trăm người chạy ra ngoài như bão cát. Dù là xe ngựa Trương Khởi ngồi, cũng do bốn con ngựa tốt kéo, hơn nữa trong buồng xe chỉ có hai người, hề nặng, nên tốc độ chạy của bốn con ngựa tốt rất là kinh người.
Chỉ nửa ngày, đội ngũ chạy được trăm dặm.
Nhưng bây giờ vẫn chưa ra khỏi quận An Định.
Nhìn bầu trời dần dần tối xuống, Trương Khởi nhịn được giọng : "Trường Cung, quái vật tối qua đó, người có thấy là gì ?" ^d|đ/l/q!đ^ Nàng cắn môi thầm : "Sau đó ta nghĩ lại, cảm thấy giống như ngựa?" Sau khi hết kinh hoảng, nàng càng suy nghĩ, càng thấy quái vật kia chính là con ngựa.
Lan Lăng Vương xem binh thư nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Trương Khởi cái, nhàn nhạt ra: "Đó phải ngựa!" Chỉ có bốn chữ, chỉ có bốn chữ, vừa xong liền tiếp tục cúi đầu đọc sách.
phải ngựa. Vậy là cái gì? Đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy bầu trời dần dần tối đen ở ngoài trở nên đáng sợ!
Ban đêm lại phủ xuống.
Trương Khởi bị dằn xóc cả buổi mệt mỏi tứ chi đều đau nhức. Dùng bữa tối xong, nàng xem xe ngựa trải đệm dầy có vẻ thoải mái vô cùng, lại nhìn Lan Lăng Vương giọng chuyện với hộ vệ ở cách đó xa. Cắn răng cái, từ trong xe ngựa ôm tấm mền nàng thích nhất và miếng da hổ, cúi đầu, hiên ngang lẫm liệt đến lều Lan Lăng Vương.
Lá gan của con người càng bị hù càng , trước kia đêm nào cũng nghe sói tru, tối hôm qua lại bị cái bóng đen kia làm sợ hết hồn, Trương Khởi hết can đảm. Có lúc thấy nơi tối cũng tự chủ được suy nghĩ lung tung.
Ngọn lửa chiếu rọi xuống, Lan Lăng Vương với diện mạo tuấn mỹ cao quý đến có ai dám nhìn thẳng, liếc bóng dáng hiên ngang lẫm liệt kia cái, hai mắt chói lọi như sao.
chuyển tròng mắt, uống hơi cạn sạch rượu còn trong bình.
Để bình rượu xuống, ngẩng đầu liền thấy vài đôi mắt cổ quái.
Nhìn chòng chọc bọn họ cái, Lan Lăng Vương nhàn nhạt ra lệnh: "Dương Thụ Thành!"
"Có."
"Tối nay mấy người bọn họ trực đêm, nếu có ai ngủ gật, chỉ hỏi ngươi!"
Cái gì?
để ý tới mấy gương mặt khổ sở, Lan Lăng Vương đứng dậy, sải bước về lều.
tới lui, lại chần chờ.
Đứng ngoài lều, nhìn cơ thể mềm mại ở trong lều, hầu kết giật giật, dứt khoát xoay người rời . Cho đến khi Trương Khởi hoàn toàn ngủ, mới thả bước chân, vào trong lều.
Trương Khởi ngủ giấc tỉnh lại, theo thường lệ phát mình nằm ở trong lồng ngực Lan Lăng Vương, còn ngủ ngay ngắn chỉnh tề, quy củ, hai tay rũ xuống bên chân cứ như chạm trổ.
Ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc nhìn nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lan Lăng Vương trong ánh sáng mơ hồ, nhìn lát, nàng rũ hai mắt xuống, thả lỏng ra ngủ lần nữa.
Đảo mắt, đêm trôi qua.
Ngày hôm sau trời vẫn trong xanh sáng sủa, đội ngũ tiếp tục tăng tốc vội vã.
Buổi tối, Trương Khởi vẫn đàng hoàng rời xe ngựa, ngủ ở trong lều của Lan Lăng Vương. Mặc dù mỗi lần trước khi ngủ, nàng đều ngủ ở trong góc cách xa, nhưng mỗi khi tỉnh lại, nàng đều thấy mình nằm trong ngực .
Như thế hơn mười ngày, ở trong ngày đông hiếm khi có ánh nắng, năm trăm người ngừng vội vã, rốt cuộc rời khỏi quận An Định, đến Trường An.
Mới vừa đến Trường An, còn chưa vào thành, bầu trời thay đổi, lúc này, hộ vệ kêu lên: “Tuyết rơi!”
Quả nhiên, bầu trời bắt đầu hạ tuyết.
may là sắp vào thành Trường An rồi, Trương Khởi liền thở phào nhõm. Rốt cuộc đến nơi có nhiều người, đêm còn sợ sói tru, lại phải sợ nửa đêm ở nơi có quỷ.
Ở bên cạnh nàng, Lan Lăng Vương lại chau mày lại, nếu như có thể chậm mấy ngày, đủ rời khỏi Trường An đến thành khác tốt. muốn trải qua mùa đông ở thành Trường An này.
Quay đầu, quát lên với sau lưng: “Vào thành Trường An trước, chờ trời trong !”
“Vâng”
Vừa vào thành Trường An, 500 thiết kị cũng tỉnh táo lại. Những hậu vệ giả trang thành thương hộ bán ngựa, bắt đầu hắng giọng thương lượng, vào thành nên đến hồng lâu nào sung sướng.
Chỉ chốc lát tuyết lại rơi nhiều hơn, trong nháy mắt bay về xe, nhiễm cả trời và đất, càng nhiễm lên mọi người.
Bước chân của đoàn người lại nhanh lên.
Buổi chiều năm trăm người rốt cuộc tiến vào thành Trường An. Dưới an bài của người hộ vệ quen thuộc công việc vặt, năm trăm người tiến và trong quán trọ lớn nhất thành Trường An.
Sau khi bọn họ dùng nước nóng tắm ấm áp, thay bộ đồ sạch trời đất trở nên trắng xóa, người đường càng thêm lác đác lơ thơ.
Trong tiếng thét, chúng hộ vệ tốp năm tốp ba ra khỏi quán trọ. Trải qua trận chiến đối với người Đột Quyết, mỗi hộ vệ của Lan Lăng Vương đều mập chảy mỡ. Dù là Trương Khởi, tại cũng thành người giàu. Sau khi Lan Lăng Vương giết thủ lĩnh người Đột Quyết, liền thuận tay cầm bọc đồ lưng ngựa , tại ném cho Trương Khởi bảo quản, thuộc về tài sản riêng của Lan Lăng Vương. Cái túi đó rất là nặng, bên trong chứa vô số đồ vàng ngọc, có đến khoảng 35 – 40 kg.
Những tài phú mà đám Đột Quyết cướp được từ phú hộ ở Võ Uy, dù quân Chu lấy được cũng sung vô quốc khố hoặc làm tiền cho quân. Nhưng từ khi đội lính của Lan Lăng Vương thành lập tới nay, liền có chế độ, tiền lấy được từ chỗ giặc, bốn phần thuộc về mình, còn sáu phần dùng làm tiền cho quân.
Cơ hồ trong đêm, Trương Khởi thành người cực giàu. Dĩ nhiên, những thứ này là của Lan Lăng Vương, ném cho nàng, nàng liền thu, nhưng nàng có sử dụng.
Cũng biết A Lục như thế nào? Có nên liên lạc với nàng ấy ngay giờ .
Thấy nàng đứng ở gác xếp, nhìn bóng người qua lại giữa ngã tư đường mất hồn. Lan Lăng Vương liền sải bước đến.
dựa vào nàng, thấy vành tai và ngón tay nàng cóng đến đỏ bừng, môi bĩu cái ra lệnh: “ về nghỉ ngơi .”
Trương Khởi giọng trả lời: “Ta còn muốn xem hồi.”
có trả lời, mà xoay người rời . Chỉ chốc lát. lưng Trương Khởi liền ấm áp, có thêm cái áo lông phủ người nàng.
Kéo nàng qua tỉ mỉ che kín từ đầu đến chân, buộc chặt dây áo lông cáo, bàn tay ấm áp của Lan Lăng Vương dắt lấy nàng, : “ thôi.”
“ đâu?” Bị cử động dịu dàng của làm cho hoảng hốt, Trương Khởi kinh ngạc hỏi.
“Tùy tiện chốc.”
Hai người tay nắm tay ở đường phố.
Vừa , Trương Khởi vừa thỉnh thoảng cúi đầu nhìn hai cái tay nắm chặt. Ngón tay của thon dài có lực, hình dáng cực kỳ hoàng mỹ, nắm lấy tay trắng mịn của nàng, hoàng mỹ cứ như đồ vật được điêu khắc ra, nhưng lại có cảm giác chân .
Hai người cứ như vậy, bước chậm trong bão tuyết. Trong nháy mắt, mũ xa của hai người ủ đống tầng tuyết dày, áo lông cáo càng thêm dính đầy tuyết.
Trương Khởi liếc mắt nhìn trang phục của Lan Lăng Vương, chỉ mặc có hai lớp áo.
Rũ mắt xuống, nàng dừng bước lại, giọng ra: “Chúng ta trở về thôi.”
Lan Lăng Vương đáp tiếng, “Được.” Vừa muốn cất bước, lại thấy Trương Khởi nhìn bên trừng lớn mắt, khỏi thuận mắt nhìn theo.
Đứng trong góc, là hai người ăn xin. Mẫu thân tóc tai bù xù, từ sống mũi đến môi có vết thương rất sâu.
Áo nàng ta rách nát, chân mang giày cỏ lộ ra ngoài cóng đến sưng đỏ.
Nàng ta ôm chặt bé cỡ hai ba tuổi, tiểu nương kia da bọc xương, cóng đến thoi thóp.
Nhìn phụ nhân kia bất lực quỳ xổm ở góc tường, nháy mắt nhìn con mình, mặt có nước mắt, chỉ có vẻ chết lặng như lòng thành tro. Môi Lan Lăng Vương giật giật, từ trong lòng móc ra mấy viên thuốc do nước Chu chế, định bước lên lại nghe Trương Khởi run rẩy kêu: “Nhân tỷ tỷ!”
Cơ hồ là đột nhiên, Trương Khởi lệ rơi đầy mặt, nàng lẩm bẩm kêu: “Tỷ ấy là Nhân tỷ tỷ, tỷ ấy là Trương Nhân!” xong, nàng vội vàng về phía hai người ăn xin lớn .
Ngày đó bệ hạ mở tiệc ở hoàng cung nước Trần, thưởng các tử có xuất thân kém trong các thế gia cho sứ giả hai nước. Trong Trương phủ, nàng và Trương Nhân đều có mặt. Lúc ấy Trương Nhân bị ông lão nước Chu chọn , ngờ gặp lại tỷ ấy ở đây thành bộ dạng này.
Trương Khởi bước bước dài vọt tới trước mặt hai người ăn xin, khi Trương Nhân nâng lên gương mặt khô héo tóc tai bù xù, thẩn thờ nhìn nàng Trương Khởi liếc nhìn bé thoi thóp hơi, quay đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.
Nàng nhìn Lan Lăng Vương, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào : “Cứu đứa bé này.”
Nàng giương môi, khàn khàn, buồn bã : “Đây là tỷ tỷ trong Trương phủ của ta bị sứ giả nước Chu chọn . . .” Nàng tới chỗ này, Trương Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, dám tin nhìn chằm chằm Trương Khởi.
Trương Khởi vẫn còn chuyện với Lan Lăng Vương, bởi vì tâm trạng kích động, nàng thể thu lại nước mắt, khiến tầm mắt mình mơ hồ. Thẳng tắp nhìn Lan Lăng Vương, nàng nghẹn ngào : “Lúc ấy ta và tỷ ấy được chọn, nhưng ta bị nhìn trúng, tỷ ấy lại đến nước Chu. . . Trường Cung, A Khởi biết , có phải có ngày mình cũng bị hủy dung nhan đuổi ra ngoài, ôm đứa bé lưu lạc ở đầu đường.”
Dứt lời, nàng từ từ cúi đầu, nhàng khẽ chào , rung giọng : “Xin người giúp tỷ ấy.”
Đứa bé có vẻ bệnh rất nặng, chỉ có thông qua , mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất tìm được đại phu cao minh.
Thấy Trương Khởi cực kỳ bi ai xin mình như thế, môi Lan Lăng Vương run rẩy, quay đầu nhìn qua bên cạnh để gió thổi khô hốc mắt ửng hồng. Chỉ đảo mắt, lại quay đầu lại.
đến trước mặt Trương Nhân, bế đứa bé từ trong ngực nàng ta lên, rồi sải bước đến phía trước.
Thấy Trương Khởi lôi kéo Trương Nhân đuổi theo, Lan Lăng Vương đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại, hướng về phía Trương Khởi từng chữ từng câu: “Lần này, !”
ra bốn chữ này xong, tiếp tục sải bước .
Last edited by a moderator: 2/10/15