1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 174: Cơ hội

      Hai đội quân hội hợp, đến gần tối mới tiến vào Quận Vũ Uy .

      Quận Vũ Uy cũng cực kỳ rộng lớn, từ Quận Vũ Uy đến thành Vũ Uy, ước chừng phải mất bốn ngày đường.

      Càng đến gần quận huyện ở sa mạc này, dân chúng càng ngày càng thưa thớt, phải lâu, mới có thể thấy thôn trang.

      Những người ở trong thôn trang, toàn bộ đều quỳ ở hai bên đường, nghênh đón thiên tử đại giá.

      Từ khi kết hợp cùng với đội ngũ của Cao Trường Cung, Vũ Văn Ung vẫn chìm trong trầm mặc. Lúc này cũng vậy, bên thưởng thức bình rượu được hâm nóng bốc khói nghi ngút, đôi mắt lúc đóng lúc mở.

      Đột nhiên, Vũ Văn Ung lên tiếng: "A Khởi."

      Trương Khởi ngẩng đầu.

      Vũ Văn Ung cũng nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt mà : " về con người của Cao Trường Cung cho trẫm nghe."

      Trương Khởi ngẩn ra , như thấy được tinh quang trong mắt Vũ Văn Ung.

      Chắc hẳn là nổi lên lòng mến hiền tài rồi. Đột nhiên, Trương Khởi lại thầm nghĩ: chẳng lẽ, muốn chiêu dụ Cao Trường Cung tới đây? Nhưng Cao Trường Cung đường đường là con cháu Hoàng thất nước Tề, muốn tới đây cũng dễ dàng, vậy nên muốn xuất ra lợi thế khiến cho Cao Trường Cung động lòng.

      Suy nghĩ tới đây, Trương Khởi biết thế nào, trong lòng hơi hốt hoảng, nhưng lại dám nghĩ tiếp.

      Rũ mắt xuống, nàng khẽ : "Cao Trường Cung là người tự tin, tự trọng cao và luôn giữ mình trong sạch."

      Trong lúc nàng Vũ Văn Ung vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm.

      Trương Khởi lại nhàng : " rất cố chấp, chuyện nhận định rất khó thay đổi."

      Thấy Trương Khởi nữa, Vũ Văn Ung liến cười bảo: "Chỉ thế thôi sao?"

      Trương Khởi nhìn xuống đất đáp: "Thiếp ngu muội."

      Khóe miệng của Vũ Văn Ung khẽ kéo ra, giọng : " tại có tới những thứ này, cũng vô dụng.". Quả có tác dụng gì, tại chính quyền của nước Chu vẫn còn ở trong tay của Vũ Văn Hộ , ngay cả bản thân của mình Vũ Văn Ung cũng còn khó bảo toàn nữa là.

      Lại , với khả năng điều binh khiển tướng của Vũ Văn Hộ, kể cả có trăm Cao Trường Cung, cũng phát huy được bản lĩnh.

      Nghĩ tới đây, Vũ Văn Ung thầm than tiếng.

      Lúc này, lại thấy phía trước trở nên ồn ào, Vũ Văn Ung quay đầu nhìn sang. Liền thấy Cao Trường Cung vẫn đeo mặt nạ, bị mấy thuộc hạ của Vũ Văn Hộ vây quanh, cũng biết đến cái gì, mà hung hăng ầm ĩ như thế.

      Phất phất tay. Vũ Văn Ung : "Bọn họ náo loạn cái gì thế? Kêu đến đây, để trẫm phân xử thử."

      Mệnh lệnh của vừa đưa ra chỉ trong chốc lát, mấy võ tướng giục ngựa tới đây.

      Vũ Văn Ung nhìn xung quanh, rồi lại quay đầu nhìn về phía Cao Trường Cung.

      Cao Trường Cung ngồi ở con ngựa màu đen có lẽ là do đeo mặt nạ cho nên vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, lạnh lùng. ngồi ngay ngắn ở lưng ngựa, sống lưng thẳng tắp. khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh của ngọn núi sừng sững.

      Vốn chỉ là Quận Vương tôn thất bình thường, nhưng đột nhiên Vũ Văn Ung cảm thấy, vị Lan Lăng Vương ở trước mắt này có khí thế thực kinh người. Khí thế này từ khi trời sinh có, luôn có sức hút có hấp dẫn mọi người chú ý.

      Thu hồi ánh mắt, Vũ Văn Ung liền cười : "Các khanh, các ngươi bàn luận chuyện gì mà lại kích động như thế?"

      Đám võ tướng liền thi lễ với Vũ Văn Ung cái, rồi cất cao giọng trình tấu: "Thưa Bệ hạ. Họ Cao này về hai bộ Đột Quyết và Nhu Nhiên, do tranh đấu nhiều năm, cho nên vẫn luôn thù hận lẫn nhau, có khi còn căng thẳng hơn hai nước Tề Chu chúng ta. với đại trủng tể rằng, nếu như ngài ấy nguyện ý giao binh quyền cùng với hai mươi lăm vạn tinh binh cho chỉ huy, có thể lợi dụng mối thù của hai bộ tộc này, nhiều nhất là ba tháng, đuổi được quân Đột Quyết ra ngoài đất Chu."

      tới chỗ này. Mấy võ tướng liền thấy giận. võ tướng khác cũng cười lạnh : " tưởng mình là người phương nào? tên nhóc con của nước Tề, luyện binh được mấy ngày, mà xem bản thân thành nhân tài?"

      "Phi ——"

      " biết trời cao đất rộng!"

      Trong tiếng nghị luận rào rào, Vũ Văn Ung lại quay đầu sang nhìn Trương Khởi cái.

      nhớ, mới vừa rồi, hình như Trương Khởi cũng những lời giống vậy.

      phụ nhân nhu nhược chốn khuê phòng. Mà có kiến thức như vậy? Hay là Cao Trường Cung tiết lộ cho nàng cái gì?

      Nghĩ thầm như thế, nhưng Vũ Văn Ung vẫn cười cười nhìn Cao Trường Cung, nhíu mày : "Lan Lăng Vương có thể nắm chắc như vậy sao?"

      Cũng đợi Cao Trường Cung trả lời, Vũ Văn Ung trầm ngâm lát, liền : "Như vậy , lần này Tề Chu tác chiến, cũng cần người nào làm chủ của người nào. Ngươi dẫn năm vạn người này, tự chống lại Đột Quyết, cần cùng ở lại thủ thành Võ Uy với bọn ta nữa."

      "Được!"

      Cao Trường Cung đưa tay thi lễ, đáp tiếng, quay đầu giục ngựa rời .

      Thấy muốn rời , Vũ Văn Ung đột nhiên gọi: "Cao Trường Cung!"

      Cao Trường Cung liền quay đầu lại.

      Vũ Văn Ung dõi theo , dịu dàng : "Trẫm thấy Trường Cung ngươi thực là tướng tài hiếm có, nêm muốn thay nước Chu lưu Trường Cung lại. Nếu có mong muốn gì, xin mời cứ ."

      "Nếu có mong muốn gì, xin mời cứ ." tám chữ vừa ra, khiến cho mọi ánh mắt xung quanh, hẹn mà cùng nhìn về phía Trương Khởi.

      Thân hình Cao Trường Cung lưng ngựa cũng đột nhiên cứng đờ. hồi lâu, mới khàn giọng đáp: "Nhà của Trường Cung, chỉ ở đất Tề, ưu ái của bệ hạ, thần dám tiếp nhận."

      Dứt lời, đá cái vào bụng ngựa, phi nước đại rời .

      Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa, Vũ Văn Ung thở dài tiếng.

      phất phất tay, ý bảo đám võ tướng tản ra, sau đó lại cầm bản đồ lên lần nữa, bắt đầu nghiền ngẫm nghiên cứu.

      Trương Khởi cúi đầu, nhúc nhích nhìn hai tay của mình đặt đầu gối.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Vũ Văn Ung đột nhiên hỏi: "A Khởi sao lại biết Đột Quyết và Nhu Nhiên bất hòa?"

      Trương Khởi giọng đáp: "Tới Chu nghe Tô Uy đề cập tới."

      "Tô Uy?" Vũ Văn Ung hỏi lại, nhìn ra phía trước, chậm rãi : "Nếu toàn bộ đều do trẫm làm chủ, trẫm cũng nguyện ý đem 25 vạn đại quân này, giao hết cho Cao Trường Cung!"

      Thấy Trương Khởi khó tin nhìn mình, khẽ mỉm cười tiếp: "A Khởi phải người này rất coi trọng vinh dự, giữ mình trong sạch sao?"

      Trương Khởi ừ tiếng, lại : " chính là người như vậy."

      Vũ Văn Ung hiển nhiên hết sức có hứng thú đối với Cao Trường Cung, đưa mắt nhìn về phía bóng dáng màu đen ở đằng xa, đột nhiên : "A Khởi thử xem, giờ phút này lãnh binh rời , có tốt hơn là theo bọn ta tiến về phía Võ Uy hay ?"

      Lời của vừa thốt ra, liền nghe thấy Trương Khởi trả lời hề chậm trễ chút nào: "Tất nhiên là tiến về phía Võ Uy hơn."

      "Hả? thử trẫm nghe chút?"

      Trương Khởi liền : "Nửa số quân Đột Quyết đều tập trung vào mình thành Võ Uy, phải tận mắt nhìn qua, mới quyết định được bước kế tiếp."

      "A Khởi quả rất hiểu ."

      Vũ Văn Ung ngẩng đầu , lại thấy Trương Khởi tiếp tục cúi đầu. Ánh mắt sắc bén của nhìn chòng chọc vào nàng, cũng thêm gì nữa.

      Vào buổi sáng của ngày Thứ năm, 25 vạn đại quân tiến vào thành Vũ Uy.

      Thành Vũ Uy bởi vì phải trực tiếp đối mặt với đám người Đột Quyết, Nhu Nhiên, nên tường thành chắc chắn vô cùng, vừa dài vừa rộng, cáo đến hơn 20 trượng. Dưới tường thành, còn có thể đồng thời chạy bốn chiếc xe ngựa.

      Nhưng cho tới bây giờ, tường thành cao lớn giống như ngọn núi bền chắc thể bẻ gãy này cũng trở nên tan hoang xơ xác, khắp nơi đều có thể nhìn thấy mấy cái lỗ sâu hoắm. mặt tường, còn có vết lửa đốt cùng với máu tươi khô.

      Đối diện thành Vũ Uy , là những chiếc lều màu trắng rậm rạp chằng chịt. Thấy Vũ Văn Ung nhìn chằm chằm những cái lều kia, võ tướng liền giải thích: "Thưa bệ hạ, những thứ này là do người Đột Quyết liên tục cướp bóc trong ba tháng gần đây, trừ bên ngoài thành Vũ Uy, những thành phía bắc đều bị công phá, tiền bạc tài sản của con dân trong thành cũng bị cướp đoạt hết sạch. Bên kia có ba tòa thành , cũng bị bọn họ nổi lửa đốt thành tro bụi."

      Cái này Vũ Văn Ung sớm biết. Nhưng khi tự mình đứng ở thành Vũ Uy, nhìn ba bốn thành trì bị phá hủy tiêu điều, tan hoang sắc mặt của càng trở nên trầm gay gắt.

      Quận Vũ Uy có thể quận lớn nhất nước Chu, nếu thành này bị phá, người Đột Quyết còn gì ngăn trở. Có thể , có thể bảo vệ quận Vũ Uy hay đồng nghĩa với việc có thể giữ được giang sơn nước Chu hay .

      Thấy Vũ Văn Ung lâm vào trầm tư, Trương Khởi từ từ ra.

      Nàng biết, ra người cực kỳ nghiêm khắc. Đối với việc lớn của nước nhà, vô cùng thích nữ nhân đứng ở bên lắng nghe.

      Ánh mắt theo từ lều người Đột Quyết dời , Trương Khởi lục soát trí nhớ của mình, trong trí nhớ, trận chiến này chẳng có tí hồi ức nào. Vì chẳng qua nàng cũng chỉ là phụ nhân, lại còn là phụ nhân lấy sắc.......

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi xoay người cất bước.

      Nàng cúi đầu lại ở tường thành, khi tới chỗ này Trương Khởi thay xiêm y thành áo vải trâm gỗ. Đầu đội mũ sa, nhưng cho dù như thế, vẫn thu hút nhiều ánh mắt của những quân sĩ lâu chưa từng nhìn thấy nữ nhân, tuy cố gắng khắc chế, nhưng cả đám người vẫn trợn mắt há mồm.

      Chống lại những ánh mắt như lang như hổ kia. Trương Khởi càng cúi đầu thấp hơn, dưới cái nhìn nóng bỏng như thiêu đốt của họ, bước chân của nàng có chút loạn, sau nữa lại càng lúc càng nhanh.

      Tuy bình thường nàng quen với cái những ánh mắt soi mói, nhưng những con mắt dường như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, vừa nóng bỏng lại vừa chăm chú, lại còn những xung động dồn dập che giấu được kia vẫn khiến cho Trương Khởi phiền não rối loạn.

      Chắc phải mau mau trở lại trong thành Vũ Văn Ung chuẩn bị ở trong sân thôi, nơi đó cũng chỉ có thái giám cung nữ!

      Lúc Trương Khởi vội vã lao xuống tường thành, cẩn thận dẫm vào tảng đá, mắt cá chân liền trật cái, cả người nghiêng ngả, thân thể kịp khống chế liền ngã xuống!

      Phía dưới chính là thành lũy với những tảng đá cao gần 20 trượng, khi người bị va đập vào những tảng đá to nặng như thế chỉ sợ gân cốt đều đứt đoạn!

      Ở xa xa truyền đến mấy tiếng kêu sợ hãi, hai chân khống chế tuột xuống mười mấy bậc thang đá, thân thể cũng nghiêng hẳn ra ngoài, chỉ trong chốc lát lật người ngã lăn, Trương Khởi lập tức hét lên tiếng.

      Trong lúc nàng thét lên, thân thể cũng cách nào khống chế mà lăn về phía trước, cả người nặng nề đụng phải vật gì đó.

      Ngã xuống thảm đến mức nào? Nàng vừa nặng nề va chạm, liền nghe được tiếng rên nhịn đau truyền vào trong tai, ngay sau đó, cả người chợt bỗng, sau mấy giây liền chế trụ lại.

      Có người cứu nàng!

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Đối mặt với nàng là đôi mắt vô cùng quen thuộc.

      cởi áo giáp ra, nàng vừa mới đứng vững, liền vội vàng thu tay về. Giờ phút này, hai tay của nàng cứng đờ đặt ở người . Bốn mắt nhìn nhau, liền nghiêng đầu, hờ hững và an tĩnh nhìn sang con đường cạnh bờ thành.......

      Sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, phụ tá còn trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu văn sĩ kêu lên: "Trường Cung, sao ngươi lại đột nhiên xông vào nhanh như vậy, ah, đây là?"

      Người kia liếc mắt nhìn Trương Khởi, trong ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giống như hiểu ra cái gì, thầm than tiếng, lui về phía sau mấy bước.

      Cao Trường Cung rũ mắt xuống, từ từ lui về phía sau. Thân hình của Trương Khởi cũng theo đó mà lung lay mấy cái, mặt thay đổi nhìn nàng chật vật đứng cho vững, bỗng dưng xoay người, sải bước xuống. bao lâu, liền nhảy lên ngựa, hất bụi rời .

      Màn này khiến cho tên vừa đến ngẩn ra, sau đó liền hét lớn: "Trường Cung, sao ngươi lại ném ta lại hả ?" Vừa gọi, ta vừa vọt tới bên cạnh con ngựa, leo lên yên, vội vã đuổi theo.

      Cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa kia được nữa, Trương Khởi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng vừa rời khỏi. Liếc mắt nhìn, nàng lại cúi đầu xuống, từ từ cúi người nhặt mũ sa lên, cẩn thận đội ở đầu.

      Động tác đơn giản như vậy mà lại có chút cứng ngắc, bàn tay kia, khống chế được mà run rẩy.

      Sau khi đội mũ sa xong, Trương Khởi liền an tĩnh quay trở về.
      bornthisway011091caoduong thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 175: Chờ đợi Cao Trường Cung

      Lúc Vũ Văn Ung trở về, gần tối, lòng trầm trầm, chắp hai tay đằng sau ngừng lại lại.

      Vòng vo hồi, rốt cuộc mới ngồi xuống, ra lệnh cho Trương Khởi: "A Khởi, tấu khúc cầm cho ta nghe.". Sau đó, lại : "Thôi hát bài ."

      Trương Khởi đáp tiếng, nhàng ngâm nga .

      Nàng hát khúc rất phổ biến ở Nam Trần, 《 Yến Quy Lai 》, giai điệu bình thản, chậm như gió xuân.

      Chìm đắm trong tiếng ngâm xướng của nàng, Vũ Văn Ung cũng từ từ bình tĩnh lại.

      Trương Khởi cầm bình rượu vừa hâm nóng tới bên cạnh , nàng ngồi xổm trước người , vừa châm rượu, vừa khẽ : "Bệ hạ có phiền não?"

      ra nàng cũng muốn hỏi, chỉ là thuận miệng ra, muốn Vũ Văn Ung có thể với bớt áp lực phần nào.

      Mà lúc này Vũ Văn Ung nhắm hai mắt lại.

      Trương Khởi tới phía sau , tự động khẽ xoa mi tâm nhíu lại kia.

      quan tâm săn sóc này của Trương Khởi, vẫn luôn khiến cho Vũ Văn Ung thích nhất. Những phụ nhân Tiên Ti mà từng gặp, cơ hồ người nào có thể làm được điều này, vừa hiểu được tâm ý của trượng phu, lại biết tiến biết lùi.

      Vì vậy, bình thường vẫn để cho nàng tự do.

      Dĩ nhiên, Trương Khởi cũng hiểu rất , cho dù có tự do như thế nào, nhất cử nhất động của nàng, đều bị Vũ Văn Ung cùng với Vũ Văn Hộ, còn có cả đám quần thần săm soi chăm chú. Nàng có hành động thôi, nhưng vừa gặp người nào, cái gì, cũng có người đặc biệt chú ý ghi chép báo cáo lại.

      Mắt vẫn nhắm chặt, lúc lâu sau Vũ Văn Ung mới trầm trầm : "Đột Quyết thế lớn....... Hôm nay bọn họ chỉ mới thử công thành, thế mà tướng sĩ phe ta lại có thương vong trăm người, còn bọn họ lại chết tới mấy người. Đấy là phe ta còn chiếm lợi thế về địa hình. Trẫm biết, nếu tác chiến......."

      Nghe đến đây, Trương Khởi khỏi nghĩ thầm: Các ngươi phải nghe Cao Trường Cung hay sao? Trước phải ly gián hai bộ Nhu Nhiên cùng Đột Quyết , rồi nghĩ cách đối phó với từng bộ tộc ?

      Có điều nàng lại lời nào. Với tự phụ của Vũ Văn Hộ, thể nhìn ra được khuyết điểm của mình, thấy năm vạn kỵ binh của Cao Trường Cung rất thần dũng, cũng quản đối phương đến từ Tề quốc, chỉ muốn nhét vào làm thủ hạ của mình để chỉ huy. Nếu phải Vũ Văn Ung mở miệng, còn Cao Trường Cung lại muốn đơn độc tác chiến. Chỉ sợ tiếp tục vướng vào cuộc tranh chấp lớn mà thôi.

      Trong lúc Trương Khởi suy nghĩ như thế Vũ Văn Ung đột nhiên : "A Khởi, ngươi tệ, quả người rất thông tuệ!"

      Trương Khởi ngẩng đầu lên nhìn .

      Vũ Văn Ung liền chậm rãi : "Ly gián Đột Quyết và Nhu Nhiên. Điểm này Cao Trường Cung có thể nghĩ đến, ngươi chỉ với câu kia liền nghĩ ra. Nhưng cũng chỉ vô dụng thôi, tất cả đều vô dụng, Vũ Văn Hộ nghe, trẫm cũng thể đối chọi lại lão ta, bây giờ trầm vẫn thể......."

      tới chỗ này, Vũ Văn Ung biết nghĩ tới điều gì liền đứng vọt lên, xoay người ra ngoài.

      Nhìn theo bóng lưng của rời , mất lúc lâu, Trương Khởi mới than tiếng.

      Ngày hôm sau, Trương Khởi vẫn nhìn thấy Vũ Văn Ung, cho đến lúc gần tối mới vội vã gặp mặt lần. Lúc thấy nàng, sắc mặt của Vũ Văn Ung trầm. Thiếu niên mới vừa kế vị, còn có bất kỳ được kinh nghiệm thực tế nào, đối mặt với trường hợp này quả tâm lực thấy mệt mỏi. Trương Khởi cũng có thể cảm nhận được ràng điều này.

      Trong khi Vũ Văn Hộ ngày trước biết là hay giả liền quay ra tấn công người Đột Quyết, ngay lúc đó, tin chiến thắng từ phía Cao Trường Cung liên tiếp báo về.

      "Bẩm! Người nước Tề xuất tại bên ngoài thành Địch Diêm, vây giết 5000 người Đột Quyết, thương vong 200."

      "Bẩm! Người nước Tề xuất bất ngờ, vây giết 3000 người Đột Quyết, thương vong hơn trăm người."

      "Bẩm! Người nước Tề xuất tại thành Tế Hà, vây giết 6000 người Đột Quyết. Thương vong 90!"

      ... ...

      Từng tin từng tin chiến thắng truyền đến, nhưng vẫn khiến cho mặt người Chu cởi bỏ trầm.

      Buổi trưa khi Vũ Văn Ung vừa về đến phủ, liền nặng nề vỗ mạnh lên bàn cái, cắn răng, nén giận : "Chưa tới hai mươi ngài. Năm vạn người nước Tề giết chết mười tám ngàn người Đột Quyết, mà phía ta, trước sau tổng cộng sáu mươi bảy mươi vạn đại quân, thế mà thương vong lên đến hai mươi vạn, còn người Đột Quyết thương vong chưa tới vạn! Tốt! Rất tốt mà"

      Vũ Văn Ung thực phẫn nộ, khiến cho mọi nơi cũng trầm mặc theo. Cao Trường Cung năm nay chỉ mới hai mốt, hai hai, mà có thể thần dũng như thế, vậy mấy năm nữa, cả nước Đại Chu này, còn có người nào đánh lại ?

      Cả phủ chìm trong bầu khí an tĩnh trầm ngâm khó tả, Trương Khởi cũng cảm thấy, ánh mắt của Vũ Văn Ung khi nhìn về phía mình ngày càng phức tạp.

      Đảo mắt, lại nửa tháng nữa trôi qua rồi.

      Hôm nay, Vũ Văn Ung mới từ chiến trường trở lại, vừa về tới phòng liền bắt Trương Khởi đàn cho nghe, trong tiếng đàn trầm bổng du dương, đôi mắt của Vũ Văn Ung kìm chế đến đỏ bừng cuối cùng cũng nhắm lại.

      Tiếng đàn như nước chảy bên tai, lúc Trương Khởi cho là Vũ Văn Ung ngủ đột nhiên ại nghe thấy khẽ : " hận thể giết chết lão thất phu kia!"

      Giọng của rất thấp rất thấp, sát khí bừng bừng. Xem ra, đối với khư khư cố chấp của lão ta, ngay cả vị hoàng đế này cũng thể mở miệng, có lẽ nhẫn nại tới cực điểm.

      Trong khi Trương Khởi vẫn cúi đầu, tiếng đàn càng lưu loát uyển chuyển hồi trống từ phía trường thành trầm trầm dồn dập đột nhiên vang lên!

      "Thùng thùng —— Thùng!" "Thùng thùng —— Thùng!" "Thùng thùng —— Thùng!"

      Nghe thấy tiếng trống này, Vũ Văn Ung vọt ngồi dậy, khàn giọng : "Nhanh, mau đưa xiêm y cho trẫm!"

      Trương Khởi liền vội vàng tiến lên, lúc nàng mặc cho Vũ Văn Ung những tiếng bước chân hốt hoảng truyền đến bên tai, ngay sau đó, liền nghe thấy đại thần ở bên ngoài kêu lên: "Bệ hạ xong rồi! Tối hôm qua Đột Quyết đột nhiên tăng thêm ba vạn binh, toàn lực công thành!"

      Nghe bên ngoài có tiếng nổ ùng ùng, đại thần kia gấp gáp : "Máy bắn đá của bọn họ có uy lực cực lớn, phe ta thương vong thảm trọng!"

      Vũ Văn Ung hất Trương Khởi ra, sải bước ra ngoài.

      lần này, chính là ngày đêm, mà người Đột Quyết, cũng công thành ngày đêm.

      Đối với người Đột Quyết mà , bọn họ vốn giỏi về công thành, cũng thích công thành, nhưng lúc này, cũng biết bọn họ lấy được mấy cái máy bắn đá uy lực cực lớn, mỗi lần phát động, đều làm cho thành Vũ Uy chấn động. Nghe tường thành "Hưng phấn" lên tiếng, Trương Khởi luôn có cảm giác bức tường này lập tức bị công phá.

      Người có cảm giác như thế, chỉ có mình nàng.

      Dù sao thành Vũ Uy cũng bị vây hơn ba tháng, tường thành cũng bị hủy hoại bốn năm phần, bây giờ bị công kích toàn lực như vậy, cũng ai biết nó kháng cự được tới khi nào.

      Đáng sợ nhất phải là điểm này, mà là, hậu họa phía sau, người Đột Quyết lập tức như nước lũ tràn vào trong thành Vũ Uy! Hình như bọn họ phát động toàn bộ bộ tộc tham dự vào trận chiến này.

      Xem ra, những người Đột Quyết, Nhu Nhiên lần này hạ quyết tâm, nhất định phải hạ bằng được thành Vũ Uy, sau đó phóng ngựa rong ruổi tung hoành khắp nước Chu.

      "Bẩm —— Quận Vương, quân chủ lực của Đột Quyết tụ họp với hai cửa thành Tây và Bắc của Võ Uy. Cửa thành Bắc sắp sửa bị công phá, Vua Chu gấp rút xin Quận Vương xuất binh trợ giúp!"

      "Biết, ra ngoài ."

      "Vâng."

      Binh sĩ này vừa lui ra. Đám phụ tá tỷ tướng liền đưa mắt nhìn Lan Lăng Vương chớp, chờ ra quyết sách.

      Trong bầu khí yên tĩnh đó, văn sĩ trẻ tuổi từ từ : "Bẩm Quận Vương, Phương mỗ cho rằng chúng ta nên kéo dài thêm mấy ngày nữa mới thích hợp."

      Chống lại mọi ánh mắt sắc bén bắn tới, cười toe toét khoe hàm răng trắng như tuyết, trông giống hệt như chó sói cười : "Lúc nào người Chu cùng đường lúc đó hẵng tới cứu, từ đó mới thể được công lao to lớn của chúng ta, mà Quận Vương từ sau trận chiến này cũng có thể uy chấn thiên hạ!"

      gật gù hả hê, còn muốn thêm nữa nhưng lại bị Lan Lăng Vương giơ tay lên chặn lại.

      Tay của vừa giơ lên, khắp mọi nơi đều ngưng thở, mọi ánh mắt hoàn toàn tập trung vào người vị chủ soái của mình.

      Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ, Lan Lăng Vương vẫn đeo mặt nạ nên lộ ra chút biểu tình nào, sau đó hạ lệnh: "Lập tức chuẩn bị, tại lập tức lên đường !"

      "Nhưng thưa Quận Vương!" Tên văn sĩ kia hiểu liền hỏi lại.

      Lan Lăng Vương quay đầu nhìn cái, cười nhạt, đáp: "Lang quân Phương gia cần gì phải gấp gáp?". Rồi khoát tay, trầm trầm tiếp: "Ta chưa gì cả, nhất định phải đến thành Vũ Uy, cùng với lão thất phu Vũ Văn Hộ kia thủ những thành !"

      Cặp mắt của các tướng lĩnh trong nháy mắt liền sáng lên. Mà lúc này vạt áo của Lan Lăng Vương vung lên, nhanh chân ra.

      Thành Vũ Uy lúc này ngày sau càng khó khăn hơn so với ngày trước!

      Mười mấy chiếc máy bắn đá của người Đột Quyết, đêm ngày bắn lên tường thành. Mà hai mươi vạn tinh binh được Vũ Văn Ung mang tới, mặc dù hùng dũng hơn người, nhưng bọn họ cũng có đủ dũng khí để lao ra khỏi cửa thành, chọi với người Đột Quyết cùng chém giết dưới trời đất bao la này.

      Mà bấy giờ Vũ Văn Hộ vẫn rất tự tin vào bức tường thành này, bị động tư thủ ở bên trong, vẫn năng rất hùng hồn: "Người Đột Quyết phá thành thế nào? Ta có hai mươi vạn tinh binh, ở quận Võ Uy. Kết cục của bọn chúng cũng chỉ có phơi xác mà thôi!". Lão ta hồn nhiên quan tâm đến vấn đề quan trọng đó chính là khi người Đột Quyết tràn vào Võ Uy, hiển nhiên cướp của giết người, tàn sát mọi thứ từ đó dẫn đến tổn thất khổng lồ cho nước Chu.

      Chỉ cần ở đất bằng, ai có thể chống đỡ được sức mạnh của người Đột Quyết, tàn nhẫn đến mức ngay cả ngọn cỏ cũng chừa?

      Vũ Văn Ung tuy cực kỳ thất vọng nhưng vẫn quên giả vờ kém cỏi trước mặt Vũ Văn Hộ, vì thế liền thầm đem hi vọng ký thác lên người của Cao Trường Cung.

      Ban đêm, nhìn về phía Bắc Trường Thành rộng lớn, rồi nghiêm túc với Trương Khởi: "Theo trẫm thấy, chỉ có Cao Trường Cung mới dám chém giết chọi với người Đột Quyết ở ngoài thành mà thôi! Binh sĩ của lại hùng dũng, nhất định chiến thắng! Trẫm cần cuộc chiến thắng lợi để vãn hồi nhiệt huyết của tướng sĩ."

      Có lúc, cũng cảm thấy việc đem hi vọng ký thác lên người ngoài có điểm thỏa đáng. Quan trọng nhất là, người ngoài kia chưa chắc nguyện ý vì giang sơn nước Chu của bọn họ, có thể đem hết tâm huyết của mình cùng với các huynh đệ tả xung hữu đột dưới vó ngựa của người Đột Quyết. Vì vậy, mới tinh tế thăm dò Trương Khởi, về con người và cá tính của Cao Trường Cung.

      Chìm trong bầu khí trầm muộn làm cho người ta hít thở thông kèm theo tất cả chờ mong, thế mà Cao Trường Cung lại có tin tức gì!

      Tin tức về liền lặn mất thấy chút tăm hơi nào!

      ràng lúc sứ giả trở về, còn , Cao Trường Cung đồng ý rồi, nhưng bao nhiêu lâu vẫn thấy năm vạn quân Hắc Giáp tới đây!

      Trong lúc người Chu chiến đấu thủ thành, thương vong ngày càng tăng cao, vì thế tinh thần của họ càng ngày càng xuống dốc, thậm chí vào ban đêm còn nghe thấy tiếng thở than của các binh sĩ, mặt của Vũ Văn Ung cũng càng ngày càng trầm.

      lạc quan được như Vũ Văn Hộ. Theo thấy, với tinh thần bây giờ của quân Chu, khi thành rách, rất có khả năng đám binh sĩ này chạy trốn tan tác!

      Ngay cả đội quân mạnh nhất, tài ba nhất, quen thuộc nhất với địa hình nơi này, chỉ cần nhìn thấy binh sĩ khác chạy trốn, cho dù là Tôn Vũ(*) có sống lại cũng đành bất lực!

      (*)Tôn Vũ: (545 TCN - 470 TCN) tên chữ là Trưởng Khanh, người Lạc An, nước Tề (nay là Huệ Dân - Sơn Đông - TQ), ở cuối thời Xuân Thu, năm sinh năm mất đều xác định được, nhờ cuốn binh thư của mình mà được tôn là Tôn Tử, lại bởi hoạt động chủ yếu ở nước Ngô, nên được gọi là Ngô Tôn Tử để phân biệt với Tôn Tẫn (Tề Tôn Tử là người nước Tề ở thời Chiến Quốc)

      nếu thể thắng lợi được lần, cho dù chỉ là chiến thắng nhoi để vãn hồi lòng quân thôi cũng được, có thể nhìn trước được nước Chu hoàn toàn đại bại, thua còn manh giáp!

      Trong lòng vừa lo âu, phiền não Vũ Văn Ung liền bảo Trương Khởi tấu khúc: 《 Gió xuân 》,《 Hành Thong thả 》, nhưng cũng đều vô dụng.

      Vũ Văn Ung chưa bao giờ khát vọng người nào giống như bây giờ, thậm chí người kia, còn là kẻ địch của tôn thất hoàng tộc!

      Chìm lắng trong tâm trạng đè nén khó tả, đột nhiên, loạt tiếng bước chân truyền đến!

      "Bệ hạ ——"

      Bởi vì tiếng người truyền báo lộ vẻ vui mừng, Vũ Văn Ung khỏi đứng bật dậy, lát sau, mới bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện gì?"

      "Cao Trường Cung có tin tức!"

      "!"

      "Bọn họ thâm nhập phía sau lưng Đột Quyết, sau khi giết chết được khoảng 8000 binh sĩ tới tiếp viện, từ buổi trưa đạt được Võ Uy, cùng với chúng ta tạo thành thế gọng kìm vây kín người Đột Quyết!"

      "Cái gì?"

      Hai mắt của Vũ Văn Ung sáng lấp lánh, rung giọng : "Lập tức đem tin tức này cho chư tướng, truyền khắp qoàn quân!". Tin tức này đến quá kịp thời, vô cùng kịp thời !

      Cao Trường Cung đúng là tướng tài, đến cứu đúng lúc!
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Bổ sung nàng ui

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương176: hẹn mà gặp.

      Chiều nay, cả thành Vũ Uy ngập trong tiếng hoan hô như sấm dậy.

      Tất cả binh sĩ đều trở nên điên cuồng, bọn họ dùng tiếng hoan hô của mình đến khàn cả giọng, để diễn tả nội tâm vui sướng cùng thả lỏng của mình.

      Chiều nay, Vũ Văn Ung cũng ngủ được giấc ngon lành.

      Mà so với vui mừng náo động của người Chu Nhân, chiều nay người Đột Quyết lại an tĩnh lạ thường. Trong cái nắng như thiêu đốt, là từng cái bóng người mờ mịt bên trong những cái lều màu trắng.

      tại, liền đến phiên người Đột Quyết suy nghĩ đối sách rồi.

      Tâm tình của Vũ Văn Ung cũng thả lỏng ít, cần Trương Khởi phải gảy đàn trấn an nữa, cũng dọn đến ở phía trước.

      Có lẽ là do ra, hay có lẽ vì khí trong thành đột nhiên trở nên nhõm, mà lòng của Trương Khởi cũng kiên định hơn rồi.

      Đắm chìm trong kiên cường trấn định của buổi chiều muộn, nàng liền ngủ thiếp .

      Cũng biết ngủ bao lâu, Trương Khởi đột nhiên hét lên tiếng, giùng giằng tỉnh táo lại.

      Mồ hôi chảy như tắm, nàng vội vẫy lui đám tỳ nữ, thái giám chạy tới trấn an, ngồi ở chỗ đó ngừng thở hổn hển.

      Nàng vừa gặp cơn ác mộng, trong mộng có người với nàng rằng, bởi vì đại trủng tể phán đoán sai lầm, cho nên quân Chu mới sa vào cạm bẫy mà người Đột Quyết bố trí sẵn.......

      Từ trong mộng cảnh trở về với thực tại, Trương Khởi nhanh chóng đứng lên, nàng vội vàng khoác áo, đội mũ sa lên đầu, sau đó vội vàng ra bên ngoài.

      Mới vừa ra, tràng hoan hô liền truyền vào trong tai, kèm theo những tiếng hoan hô đó còn có vô số tiếng kêu gào: "Thối lui rồi !"

      "Người Đột Quyết lui rồi!"

      ... ...

      Những tiếng kêu gào làm cho rung chuyển trời đất kia vang dội khắp nơi, đột nhiên lúc này lại vang lên trống dồn dã. Trong tiếng trống tùng tùng vang dội, Trương Khởi liền nghe thấy mấy trăm ngàn người đồng thời hắng giọng, làm cho gió mây biến sắc: "Giết!" "Giết! Giết!" "Giết! Giết! Giết!"

      Kèm theo tiếng trống là những tiếng kêu gào hùng hồn, kèm theo đó là những tiếng gào thét, tiếng vó ngựa dồn dập.

      Trong mơ hồ, còn có người hô hào : "Đuổi theo. Giết hết những tên Đột Quyết kia!"

      Cả người Trương Khởi cứng đờ!

      Ôi trời! Đây chẳng phải là cái bẫy mà nàng vừa mơ thấy sao?

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi liền hét lên tiếng, nàng vội vàng, điên cuồng chạy lên tường thành.

      Trong lúc nàng vội vã lao tới mặt đất liền rung lên. Thành tường lắc lư. cửa Bắc của tòa thành lớn, lá cờ của Vũ Văn Hộ bay phấp phới. Ông ta dẫn theo hai mươi vạn tinh binh, vọt ra khỏi cửa thành!

      Địa chấn này quá lợi hại, Trương Khởi chỉ đứng thôi mà lung la lung lay. Biết chạy đâu chứ?

      Khi nàng vất vả mới ổn định được thân hình. vất vả để có thể lại, cái đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia đuổi ra xa tít tắp, bụi bay mù mịt. Rốt cuộc cũng giải tán.

      Cùng lúc đó, Vũ Văn Ung tươi cười lảo đảo tới chỗ của Trương Khởi, cười ha hả, đứng lên, sau đó vươn tay ôm nàng vào trong ngực.

      Vừa ôm nàng, vừa phấn khởi chỉ về đằng trước : "A Khởi thấy ? Người Đột Quyết lui rồi!"

      Trong tiếng cười lớn của , mặt Trương Khởi lại đầy sầu lo. Chờ tiếng cười kia vừa dứt, nàng khỏi cắn môi, khẩn cấp hỏi: "Bệ hạ, Cao Trường Cung đâu?"

      "Cao Trường Cung?", thấy Trương Khởi mạo hiểm hỏi thăm quân tình, Vũ Văn Ung lúc này tâm tình rất tốt, chẳng những trách nàng mà còn vui vẻ giải thích: "Nếu người Đột Quyết biết khó mà lui, Cao Trường Cung cần tới đây nữa. Đại trủng tể hạ lệnh, để cho truy kích toàn bộ tàn dư của quân Đột Quyết ở các thành khác rồi!"

      Người Đột Quyết mới vừa lui, Cao Trường Cung cũng lui về, mà phải tiếp tục tạo thành xu thế vây kín. Cái lão đại trủng tể này, là muốn giàng thế chủ công đuổi giết hai bộ chủ lực của Đột Quyết, Nhu Nhiên để giành công lớn đây mà?

      Lúc đối mặt chọi lại hề có chút dũng khí, nhưng đến khi giành công lao lại quen thuộc cực kỳ!

      Nhưng Trương Khởi bây giờ còn tâm trạng để nghĩ đến cái này, nàng cắn môi, giọng : "Nếu như, nếu như bọn họ chỉ giả vờ rút lui, chỉ chờ chúng ta truy binh, hoặc dẫn chúng ta vào cạm bẫy khác, sau đó tối nay đột nhiên công thành sao?"

      Trương Khởi nhìn Vũ Văn Ung, lắp bắp : "Ở trong thành, lại nhiều người như vậy......."

      đợi nàng xong, Vũ Văn Ung ha ha cười : "A Khởi, phụ nhân, cần gì phải sầu lo nhiều như vậy?", rồi chỉ vào thành tường chắc chắn kia tiếp: "Chúng ta ở trong thành, còn có vạn người ngựa. Tuy sức yếu, cũng có thể chống cự tạm thời. Lại , tường thành, lúc chúng ta còn chưa tới đây, cản được người Đột Quyết trong suốt năm tháng ròng. Ngươi cho rằng, chỉ đêm thôi mà bọn họ mà lại có thể tấn công được sao?"

      lắc lắc đầu, chau mày lại, nhìn Trương Khởi cảnh cáo: "Ngươi là Lý phi nương nương của trẫm, chưa quen thuộc với quân vụ đừng suy đoán lung tung, tránh cho rối loạn lòng quân!"

      Dứt lời, phất phất tay, ý bảo Trương Khởi tránh ra. Hiển nhiên lời vừa rồi của Trương Khởi khiến cho bị mất hứng rồi.

      Trương Khởi hành lễ, rồi kinh ngạc lui ra, nàng lo lắng nhìn lên tường thành khổng lồ trước mặt, nhìn những binh sĩ tinh nhuệ vẫn đứng ở đầu thành, thầm nghĩ: cũng phải, Đột Quyết vây thành, công đến bốn, năm tháng mà được, sao chỉ trong đêm mà tường thành liền bị phá được? Chắc nàng bị cơn ác mộng kia làm cho rối loạn tinh thần rồi.

      Toàn bộ bốn, năm tháng vừa qua, người trong thành Vũ Uy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày người Đột Quyết rút lui. Vì vậy chiều nay, người dân trong thành đều vui như mở hội.

      Dưới ánh lửa bập bùng, rượu ngon cùng với mỹ nhân, ca múa ngừng. Trừ Vũ Văn Hộ truy binh đuổi theo ra, ở lại trong thành ngoài Hoàng đế trẻ tuổi mới tới, cũng chỉ có hơn vạn quân liên tục giữ thành trong ba tháng thành, mệt mỏi tới cực điểm . Ở nơi này bọn họ tạm thời buông lỏng bản thân, có người thở to ngủ, có người đưa tới những kỹ nữ tươi đẹp cho bệ hạ cuồng hoan .

      Buổi tiệc mừng này, kéo dài cho đến đêm khuya.... ........ . Ở nơi xa xa, đỉnh núi hắc ám, Lan Lăng Vương lẳng lặng nhìn thành Vũ Uy sáng rực, cách xa như vậy, còn có thể ngửi được mùi rượu thoảng thoảng tràn ngập.

      Thấy cau mày liên tục, tên văn sĩ đến gần, cười : "Trường Cung, ngươi nhớ đến phụ nhân kia phải , cũng cần đứng ở chỗ này nhìn từ xa chứ?". Đảo mắt lại cười : "Vũ Văn Hộ này đúng là lũ chuột nhắt vô năng! Đánh giặc được, giành công lao đứng đầu. Ta tài nào hiểu được ngươi, chuyện như vậy lại nghe theo bố trí của người Chu? Trận đánh này có biến chuyển là do công của ngươi, ngươi xông lên giành công có ai dám gì chứ?"

      Dứt lời, lắc đầu liên tục.

      Lan Lăng Vương cũng trả lời. chỉ trầm trầm : "Ta cảm giác có gì đó đúng!", sau đó quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Phía trước có tin tức truyền đến?"

      Na Liêu lắc đầu đáp: " có, ngươi muốn nghe được tin gì?"

      Lan Lăng Vương lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào trong thành trải rộng trong những ngọn đuốc kia cái, đột nhiên cất bước, rồi vội vàng quát lên: "Mau tập trung. Chúng ta lập tức trở về thành Vũ Uy!"

      Na Liêu ngẩn ra, rồi lên tiếng : "Cao Trường Cung, ngươi đừng cho là đứng ở chỗ này nhìn thành Vũ Uy rất gần, ước chừng cách đến bốn đỉnh núi ấy chứ, chạy tới nơi đó. Ít nhất cũng phải hai ngày.". Sau đó lại : "Cái người này muốn đến đó làm gì chứ?"

      Lan Lăng Vương lạnh mặt, sải bước về phía trước. Trầm giọng : "Người Đột Quyết chỉ giả vờ lui quân mà thôi....... Kể cả phe ta cùng với người Chu tạo thành gọng kìm vây kín bọn họ, với tính tình của người Đột Quyết cũng quyết lùi bước! Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn cố chấp như thế. khi ở lưng ngựa liền trở nên liều mạng, phân cao thấp ."

      " nhất định", tên văn sĩ kia lại : "Chúng ta gần đây liên tiếp chiến thắng, bọn họ nghe tin sợ mất mật cũng là bình thường."

      "Nghe tin sợ mất mật?" Lan Lăng Vương liền lắc đầu. tỉnh táo : "Đến tại, chỉ sợ trong mắt của bọn họ có từ này!"

      đột nhiên dừng bước. Bởi vì động tác mạnh, thiếu chút nữa làm cho tên văn sĩ sát đằng sau va vào.

      Nhìn chằm chằm vào tên văn sĩ kia, Lan Lăng Vương chậm rãi : "Lang quân Phương gia, ngươi thử xem các Phú hộ trong thành, trong suốt thời gian năm tháng Đột Quyết liên tục tấn công, mà người Chu lại lập được tấc công nào, dần mất lòng tin rồi hay ? Bọn họ vụng trộm đầu hàng người Đột Quyết, lần này chuẩn bị trong ứng ngoài hợp, thừa dịp người Chu vui mừng buông lỏng chiếm lấy thành Vũ Uy?"

      tới chỗ này, ngay cả bản thân của Lan Lăng Vương cũng kinh hãi rồi.

      Hành động lần này của người Đột Quyết, hiềm nghi rất nhiều điểm, cũng phù hợp với những tin tức về người Đột Quyết mà thu thập được những năm gần đây, cơ hồ có thể kết luận, trong thành trống , cửa thành lại thủ, bởi vì vui mừng mà lâm vào hôn mê cho nên tối nay thành Vũ Uy gặp nguy hiểm!

      Thấy vội vã xuống núi, Na Liêu từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, bước nhanh đến phía trước, kéo lấy Lan Lăng Vương, trầm giọng : "Vậy như thế nào?"

      Lan Lăng Vương ngẩn ra, chậm rãi xoay người.

      Nhìn chằm chằm vào trong màn đêm đen kịt, rồi nhìn vào gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Cao Trường Cung, Na Liêu trầm thấp : "Trường Cung, nếu như tất cả đều như ngươi dự đoán, đây chính là cơ hội!"

      cắn răng, chậm rãi tiếp: "Chúng ta bây giờ ở ngoài thành, chỉ cần chờ đến lúc thành Vũ Uy bị phá, lập tức xông lên chắn cửa thành lại, bắn hỏa tiễn....... Cần gì phải quản đến người Đột Quyết, Nhu Nhiên hay còn là vua Chu, chỉ chiến dịch này là có thể diệt hết! Chuyện lần này, toàn bộ đều do Vũ Văn Hộ muốn độc chiếm công lao mà gây nên, chính ra mà , thói đời là vậy, cũng phải lỗi của ngươi .". Na Liêu vẫn là trong những người thuộc phe chủ chiến trong triều , lúc bàn về quân vụ vẫn luôn kiên trì ý nghĩ đợi người Chu cùng với người Đột Quyết cùng bị tổn thấy liền ra tay!

      Theo ý của , người Chu chính là mối nguy hại đối với người nước Tề, xa hơn chính là người Đột Quyết và Nhu Nhiên, những người thiếu văn minh chi lo làm ăn, lo sản xuất, chỉ am hiểu phóng tên và cướp bóc mà thôi. Cũng vì vậy, mà nước Tề chỉ cần lớn mạnh, xây được nhiều Trường Thành liền có thể ngăn bọn họ ở phía Bắc là được.

      Vả lại, nhiều năm qua Tề Chu luôn phải hợp lực chống lại quân Đột Quyết, chuyện bội bạc cũng xuất như cơm bữa. Vì vậy, phụ tá này muốn Lan Lăng Vương mượn cơ hội này để giết vua Chu, tại cũng có ai chỉ trích cả.

      nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, thấp : "Trường Cung, chỉ cần tất cả đều như ngươi đoán, lần này chính là cơ hội để nước Tề chấn hưng! Trải qua việc này, Cao Trường Cung ngươi , cũng là Đệ Nhất Tướng ở đời !"

      ngẩng lên nhìn những ngôi sao trời, rồi quay sang nhìn Lan Lăng Vương, chậm rãi : "Thế nào, có phải ngươi muốn? Ngươi bỏ được phụ nhân đó?". Tên văn sĩ cười lạnh : "Cao Trường Cung, hai tháng trước, lúc ta theo ngươi ngươi cũng , để cho ta lưu danh bách thế!"

      đuổi theo , nhìn vào sống lưng thẳng tắp kia, lớn tiếng kêu lên: "Cao Trường Cung, vô tình mới là trượng phu, ngày xưa Hán Cao Tổ gặp phải truy binh, còn đưa tay đẩy vợ con xuống xe ngựa để ngăn kẻ địch tới, lúc Lưu Bị bỏ chạy cũng mấy lần vứt bỏ vợ của mình! Truyền tới giờ này ngày này, có ai mà khen bọn họ biết thời biết thế, là hùng rất cao minh? Ngươi vì phụ nhân chưa từng thủ tiết vì mình mà khư khư cố chấp sao?"

      xong, tên văn sĩ kia lại ác độc hô: "Cao Trường Cung, ngươi vì vị phụ nhân, liền buông tha cơ hội hiếm có trăm năm mới gặp này. Ngươi như vậy cũng có tư cách sai khiến năm vạn quân Tề bởi vì phụ nhân kia mà phải mạo hiểm. Nếu ngươi muốn cứu nàng ta, ngươi mình !"

      Nghe đến đây, Lan Lăng Vương cười lạnh tiếng, đột nhiên quát lên: "Chặn cái miệng của lại!"

      Vừa dứt tiếng, hai tỷ tướng từ trong bóng tối lao ra, những người này vốn luôn tôn thờ Lan Lăng Vương, mặc kệ tên văn sĩ kia lưu danh bách thế, lập công lớn gì gì đó. Bọn họ vừa xông lên, liền bắt chéo hai tay của tên văn sĩ kia ra sau lưng, đồng thời kéo vạt áo lên, chuẩn bị nhét vào miệng.

      Tên văn sĩ kia giận dữ, biết, Cao Trường Cung làm như vậy, là muốn cho biết, năm vạn người này sớm là người của , tất cả đều nghe theo , đừng là vì vị phụ nhân mà phải mạo hiểm, ngay cả bảo bọn họ cùng lao vào chỗ chết, bọn họ cũng từ!

      Tức giận thiêu đốt, lập tức cất cao giọng, bén nhọn quát lên: " Cao Trường Cung, ta muốn vạch tội ngươi! Ta muốn vạch tội ngươi.......
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương177

      Trương Khởi cũng biết thế nào, biết là cơn ác mộng, nhưng chung quy lại trong lòng vẫn còn lo lắng. Thao thức đến hơn nửa đêm, đến mãi rạng sáng rốt cuộc mới ngủ được.

      Vừa chợp mắt lâu, đột nhiên, nàng bị những tiếng gào thét làm cho giật mình tỉnh lại. Kèm theo những tiếng gào thét đó, còn có tiếng vó ngựa chạy băng băng trong thành, làn mặt đất chấn động rất mạnh.

      Trương Khởi vội vã ngồi dậy, lại thấy bên ngoài ngọn lửa ngất trời, Đông Nam Tây Bắc, đều có khói dầy đặc kèm theo những ngọn lửa cuồn cuộn dâng lên, nhìn thế này, nhất định là có phủ đệ nào đó bị thiêu cháy rồi. Kèm theo những ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt còn có tiếng vó ngựa ù ù , cả những tiếng cười sang sảng. Tĩnh lặng được lúc, bất chợt có vô số tiếng gào thét tuyệt vọng theo thứ tự truyền đến: "Thành bị phá ——"

      "Chạy mau, thành bị phá rồi!"

      Có điều khi những thanh gào thét vừa mới truyền đến lâu, lại có loạt tiếng hét thảm thương truyền đến!

      Lắng tai nghe, mặt Trương Khởi liền trắng bệch nhanh chóng đứng lên.

      xong, thành bị phá rồi!

      Trong lúc bối rối, nàng vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng giày vào, cuốn tóc lại gọn gàng, sau đó đưa tay sờ sờ lên mặt đất, móc ra xấp bùn đất dầy bôi lên khắp mặt.

      Theo bản năng làm loạt những hành động này xong, Trương Khởi đột nhiên mới sực nhớ, nàng bây giờ là phi tử của Vũ Văn Ung, nơi này vẫn có người bảo vệ.

      Suy nghĩ như thế, nàng liền vội vàng xông ra ngoài.

      Trương Khởi hốt hoảng lao ra, mới vừa vọt tới cửa phòng, liền thấy bên ngoài binh hoang mã loạn. Nàng vọt tới trước cửa phòng Vũ Văn Ung, hét to tiếng "Bệ hạ" rồi vọt vào.

      Cửa phòng hề đóng, trong phòng trống rỗng, chỉ Vũ Văn Ung, mà ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng có ở đó.

      Đúng rồi, Vũ Văn Ung vẫn ngủ ở đây. ngủ ở nơi này!

      Trương Khởi luống cuống, vội vàng xoay người.

      Nàng liền đụng phải lão thái giám.

      Nhìn thấy lão thái giám vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Vũ Văn Ung, Trương Khởi vội vàng hỏi: "Bệ hạ đâu?", nàng thở hổn hển hỏi tiếp: "Có phải người Đột Quyết phá thành rồi hay ?"

      Này lão thái giám ngước đôi mắt vẩn đục lên, nhìn Trương Khởi, : "Chuyện quá khẩn cấp, bệ hạ rút lui. Nương nương, người phải tự chăm sóc mình cho tốt.". Lão thái giám : "Vạn bất đắc dĩ rơi vào trong tay bọn họ, nương nương cũng cần sợ, người Đột Quyết giết phụ nhân. Người rơi vào trong tay bọn họ, bệ hạ chỉ cần đổi số ngựa vẫn có thể chuộc về."

      Trương Khởi cũng nghe ý tứ của .

      Nàng lui về sau, thào mà : "Bệ hạ sớm rút lui?"

      "Phải ......Chuyện này đột nhiên xảy ra. ai lại nghĩ tới người Đột Quyết cấu kết với đám Phú Hộ bên trong thành, trong ứng ngoài hợp để công phá. Bệ hạ muốn đánh thức nương nương, nhưng chúng thần cho, chỗ ở quá xa tiện, lại nếu có quá nhiều người, mục tiêu càng lớn, nương nương là liễu yếu đào tơ, nếu chạy được liên lụy đến bệ hạ. Nương nương, người cũng đừng đau lòng, bệ hạ vẫn quan tâm đến người đấy. Nếu , bảo lão nô lưu lại, báo cho nương nương chuyện này."

      Lão thái giám ngược lại vẫn rất trấn định.

      Lão nhìn Trương Khởi với ánh mắt vừa thấu hiểu vừa thương hại.

      Trương Khởi nàng cần lão phải thương hại.

      Nàng cầm lấy cây đao, nhanh chóng đẩy lão thái giám sang bên xông ra ngoài. Vừa ra khỏi biệt viện nàng lại chạy sang căn phòng khác, cầm lên bồ đồ thái giám áo mặc vào, thuận tay đem mái tóc vắt sang bên, sau đó Trương Khởi cầm lấy con dao cắt phăng mái tóc của mình.

      Những ngọn tóc theo đó rơi tán loạn đầy đất, mái tóc kia giờ chỉ dài đến ngang vai. Trương Khởi nhanh chóng trốn đến hoa viên. Trong hoa viên, khắp nơi đều là đám người hầu hoảng sợ tháo chạy, thấy Trương Khởi cũng trốn, liền thét lên hốt hoảng, trong mắt của bọn họ lên tuyệt vọng khôn cùng.

      Mà lúc này, bên ngoài biệt viện tiếng chém giết càng ngày càng gần, theo từng tiếng kêu thảm thiết, tiếng cười điên cuồng của người Đột Quyết thỉnh thoảng lại lọt vào tai, vả lại còn càng ngày càng gần.

      được, cái nhà này giữ được nữa rồi, chui vào trong hoa viên, Trương Khởi trong chốc lát liền tìm được cái giếng. Đem sợi dây quấn mấy vòng quanh thùng gỗ, nàng liền treo thùng gỗ ở miệng giếng.

      Sau đó, đứng vào bên trong thùng gỗ. Theo hiểu biết của nàng, với thể trọng này của mình sau khi đứng vào thùng nhanh chóng bị chìm xuống phía dưới, chỉ trong chốc liền bõm tiếng, nước bên trong văng ung tóe khắp nơi, Trương Khởi cùng với thùng gỗ rơi xuống mặt nước.

      Ngồi ở trong thùng, Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lên phía , hít sâu hơi, lấy con dao kia ra cắt đứt dây thừng. Sợi dây treo ngược dao động ở trước mặt nàng, dùng hết sức ném lên , vèo tiếng, đem dây thừng kia vung ra ngoài giếng.

      Sau đó, nàng thở dài nhõm hơi dài, vô lực ngồi co ro trong thùng.

      Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quanh chỗ miệng giếng, tràn ngập ánh sáng, trong trời đất này, chỉ có mình nàng, nấp ở trong cái giếng sâu u này.

      Trương Khởi vừa thân bên ngoài vang lên tiếng hô mãnh liệt, mặt đất chấn động dứt, chắc là người Đột Quyết tiến sát đến rồi!

      Bên trong tiếng vó ngựa dồn dập, là tiếng ha hả của người Đột Quyết, mỗi lần tiếng cười đó vang lên, tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

      Chìm trong khí binh hoang mã loạn, Trương Khởi lại nghe được người Đột Quyết dùng khẩu của người Chu : “Hoàng đế nước Chu đâu? Hoàng đế của các người đâu?”

      Trong tiếng người luân phiên chất vấn, có người Đột Quyết khác kêu lên: “Đừng giết, hỏi , Hoàng đế ở đâu, mỹ nhân bên cạnh Hoàng đế ở đâu?”

      Người Đột Quyết kia cười càng to hơn: “ mau, mỹ nhân kia ở đâu? Đại Thiền Vu , nếu dâng được mỹ nhân kia lên, có thể được thưởng 1000 đầu dê.”

      Câu sau cùng vừa thốt ra, đám người Đột Quyết liền điên cuồng la hét.

      Tiếng la hét này ngày càng điên cuồng, tiếng gào thét của người Chu cũng càng ngày càng , càng ngày càng dần.

      Lại qua lúc, Trương Khởi nghe được, những tiếng bước chân chạy tới hướng này. Trong tiếng bước chân dồn dập, nàng nghe được giọng run run rẩy rẩy của lão thái giám: “Bệ hạ rồi, rồi, chỉ có nương nương vẫn còn ở đây, lão nô thấy nàng chạy trốn theo hướng kia.”

      Sau khi được lão thái giám chỉ trỏ lung tung lúc, Trương Khởi nghe được người Đột Quyết rống to: “Tản mát ra, ai tìm được mỹ nhân, nhận được tiền thưởng!”

      “Oa -----“ tiếng hô vừa ra, tràng hoan hô truyền đến.

      bao lâu, Trương Khởi liền cảm thấy, bên giếng xuất tiếng bước chân. Kèm theo tiếng bước chân, còn có những tiếng nghị luận của những người Đột Quyết kia nữa.

      Trương Khởi mình trong thùng gỗ, thân thể cứng đờ.

      Nàng cúi đầu, nhắm mắt lại chặt, biết mình trốn sâu như vậy, tiếng hít thở bị người khác nghe được, nhưng vẫn dám hô hấp.

      Có thể là quá cứng ngắc, nàng cảm thấy, phía dưới thùng gỗ, bởi cơ thể thả lỏng, mà mặt nước trong giếng nhàng nhộn nhạo lên. Thùng gỗ va vào thành giếng. Trong thanh hỗn loạn kia ràng vang lên rất nhưng truyền tới tai nàng, lại phóng đại vô số lần, vô số lần……

      Trương Khởi nhắm mắt lại, cắn môi, bất tri bất giác, môi của nàng bị cắn đến bật cả máu.

      Trong bóng tối, nàng nắm lấy con dao kia chặt.

      Nàng vốn là người nhát gan, nàng biết, nếu như chịu phá hủy gương mặt này. Nàng sớm có thể lấy được bình tĩnh mà mình muốn. Nhưng nàng thích đẹp, rất thích rất thích, tới cùng đường nàng nỡ hủy nó.

      Nàng cũng biết, nếu quả sợ chết, cho dù có rơi vào trong tay của người Đột Quyết , cùng lắm là tìm chết, cần thiết phải khẩn trương như thế. Nhưng nàng làm được, nàng vẫn sợ chết, nàng thích yên ổn, tham luyến khắc kia……

      Trong bóng tối vô biên, bởi vì nhắm hai mắt lại, nàng càng cảm thấy sợ hơn bao giờ hết. Mấy lần thiếu chút nữa là há to miệng ra hô hấp.

      Cắn răng, Trương Khởi từ từ mở mắt ra.

      Nàng mở to mắt, trống rỗng nhìn vách giếng phía trước.

      biết tại sao, vào lúc này, liền thấy bất lực. Sau khắc có cách nào làm chủ được vận mệnh Trương Khởi đột nhiên lại nhớ tới người.

      Nàng lập lời thề, vĩnh viên thèm nghĩ đến người đó nữa.

      Nàng nghĩ, có muôn vàn cái được, nhưng nếu lầm vào cảnh sống chết , chắc chắn bỏ rơi nàng lại mà thân mình chạy trốn……

      Nàng nghĩ, luôn cố chấp lại tự cho là đúng, lại quá mức tự tin, cũng nguyện ý đối mặt với khuyết điểm của mình, nhưng nếu có người muốn cho vinh hoa phú quý, mà bắt hiến dâng phụ nhân của mình nhất định có chết cũng đồng ý……

      Ở nơi bóng tối vô biên này, phía thanh tìm kiếm ầm ầm, Trương Khởi thầm suy nghĩ: mặc dù, muốn cho nàng tôn nghiêm cùng với địa vị, muốn cưới nàng làm thê tử, nhưng vào lúc này nàng lại chỉ nghĩ tới .

      Chỉ suy nghĩ chút mà thôi, chỉ suy nghĩ chút… khi tỉnh táo, khi đối mặt, nàng và , sinh cùng ngày chết cùng mộ, chung quy lại vẫn là người lạ, vĩnh viễn, cũng chỉ có thể là người dưng.

      Tiếng bước chân lại càng ngày càng nhiều.

      Hòa lẫn trong tiếng bước chân là tiếng cười chói tai, cũng càng ngày càng hiền.

      Trương Khởi thắt chặt hô hấp.

      Nàng biết, chỉ cần bản thân tránh thoát được trận này, liền thở phào được rồi. Những thứ người Đột Quyết này vào thành, chính là muốn cướp bóc, nếu như lâu tìm được người, làm trễ nãi quá nhiều thời gian, chính là bọn cũng bình tĩnh nổi rồi.

      suy nghĩ như thế bất chợt chỗ miệng giếng truyền tới tiếng người : “Sợi dây này bị đứt.”

      vừa cầm sợ dây vừa !

      Trái tim của Trương Khởi lập tức treo lên, hai cái tay, càng thêm nắm chuôi dao chặt.

      Lúc này, tên còn lại : “Cho ta nhìn chút.” Tiếp đó, cũng biết người kia câu gì đó, chỉ thấy giơ đuốc lên, tới chỗ miệng giếng.

      Nhìn ngọn đuốc bập bùng miệng giếng, bất tri bất giác, cánh môi cũng bị Trương Khởi cắn nát, mùi tanh lập tức tràn ngập trong mũi.

      Ngay sau đó, chỗ miệng giếng liền xuất gương mặt râu ria xồm xoàm, sau khi liếc mắt nhìn lúc.

      Mồ hôi hột lớn như hạt đậu, bắt đầu chảy xuống gò má của Trương Khởi, giọt lại giọt, thấm vào phần môi của nàng, hai mắt trở nên cay xè.

      Trong lúc đình trệ hô hấp, cứng ngắc co chân lại người nọ đứng lên, : “Quá sâu, thấy .”

      Rốt cuộc, người khác cũng nhịn được : “ thôi.”

      Tiếp đó, trước mặt Trương Khởi bỗng tối sầm, hai người kia liền giơ cây đuốc rời .

      Đến đây, Trương Khởi liền thở phào nhõm, nàng nhắm mắt lại, nặng nề tựa vào vách thùng, theo động tác của nàng, tiếng nước giếng bì bạch lại vang lên.

      Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng động này nghe chói tai, nhưng may bên ngoài ồn ão hỗn loạn nên ai nghe thấy được.

      Hai người kia sau khi , người Đột Quyết hiển nhiên cũng mất hứng thú, dần dần, những ánh đuốc đầu Trương Khởi càng ngày càng mờ.

      Chỉ là, kèm theo ánh sáng ảm đạm đó, là tiếng bước chân nặng nề, trong tiếng bước chân, còn có người hét lớn “Nặng để xuống, cầm những thứ có thể cầm thôi.”

      Lại có người hùng hổ : “Con mẹ nó, những người Trung Nguyên này nhàm chán, có tiền liền mua những cây gỗ là nặng, toàn bộ đổi thành vàng bạc châu báu, dễ dàng hơn sao?”

      Chìm trong tiếng những tiếng mắng chửi đó, đột nhiên, có vật được quẳng xuống miệng giếng, lại vừa đúng đập trúng trán của Trương Khởi, nhất thời, làm cho nàng đổ máu đầm đìa.

      Cho tay nhét vào trong miệng, chận lại tiếng rên thiếu chút bật ra, Trương Khởi lau dòng máu chảy xuống, đưa tay mò vật kia. ra là cái chặn giấy làm bằng gỗ được chạm khắc cầu kỳ. Trong bóng tối, cũng biết đây là loại gỗ gì, sao lại nặng như vậy, đập lên trán nàng liền chảy máu ngừng.

      Trong đau đơn, Trương Khởi ấn lên trán chặt, nín thở chờ thời gian trôi qua.
      Last edited: 13/5/15
      bornthisway011091, Nyanko129caoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :