1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương15: Phong độ

      Trong tiết học giảng về lễ nghi này, chính là dạy làm cách nào để có thể phân biệt đẳng cấp của người khác thông qua cách ăn mặc.

      Ở cái thời kì mà đẳng cấp chế độ chỗ nào cũng có này, đám sĩ tộc vì thể thân phận của mình, vì thể đặc biệt của mình, mặt trang phục cũng có thể vắt hết óc. Trải qua mấy trăm năm cố gắng, bây giờ đạt đến đỉnh cao nhất. Đủ loại trang phục rườm rà được coi trọng, bất luận là thân phận hay địa vị đều liên kết chặt chẽ.

      Vị giáo tập này dạy rất tỉ mỉ, nửa canh giờ, mới giảng xong về vị phu nhân thích phục sức. Đợi đến khi nàng ta tuyên bố có thể nghỉ ngơi, hai chân của Trương Khởi cũng tê rần, cả người cũng cảm thấy mệt mỏi, đó vẫn còn tốt đấy, Trương Khởi thầm nghĩ: Đến tiết vẽ và thêu, đứng như thế này có thể làm được cái gì? may là, về những khoản kia, dường như khả năng bẩm sinh của nàng cũng tệ, trí nhớ của đời trước cũng khắc sâu vào lòng nàng.

      Nghiêng đầu, Trương Khởi ngắm chúng nữ xúm xít tụ vào với nhau trong giờ nghỉ. Chỉ cái liếc mắt, nàng liền thu hồi ánh mắt lại, xoay người ra ngoài.

      Bên ngoài học đường, là vườn hoa rộng lớn, trong hoa viên cây cối san sát, bây giờ là đầu mùa Xuân, lá cây sớm tàn lụi hết. Trương Khởi cứ tới mà chẳng có mục đích, trong lúc vô tình, nghe được vài giọng truyền vào tai nàng.

      "Nghe thập nhị lang chuẩn bị chọn tử đưa đến cho Tiêu Mạc làm thiếp?"

      "Suỵt! Ngươi biết à? Hôm qua đại phu nhân mắng cho thập nhị lang và Trương Tiêu thị trận đấy, bảo là những lời như thế sau này tuyệt đối được phép nhắc đến nữa!" Dừng chút, giọng này bị hạ giọng xuống thấp, nghiêm túc : "Nghe đại phu nhân tức giận vô cùng, lúc ấy còn bảo Trương Tiêu thị quỳ hai canh giờ, khá nhiều người cầu xin cho nàng ta, nhưng đại phu nhân đều mặc kệ. . . . . .Có người , đại phu nhân thích Tiêu thị Mạc lang."

      "Sao có thể như thế được!" Giọng trước đó lại kinh ngạc kêu lên: " ràng là đại phu nhân cực kỳ coi trọng người đó mà."

      "Đúng vậy đấy, mọi người nghĩ mãi mà cũng ra, chuyện như thế tại sao đại phu nhân lại giận dữ đến vậy."

      Đại phu nhân cho à? tốt! Trương Khởi thở ra hơi.

      Tiết thứ hai, là tiết hội họa. Từ khi Cao Tổ lên ngôi, hoàng thất cùng các quý tộc đều đặc biệt chú ý và thích thú với nhạc và hội họa. Cả Cao Tổ lẫn vị tân đế tại vị bây giờ, phương diện này còn có cả tài năng trời cho. Vì vậy tiết dạy hội hòa này chính là dạy điều: Cho dù ngươi có tài năng hội họa, vẽ ra những thứ đều mang nét thô tục đến cỡ nào, nhưng mà ngươi phải có đủ tài năng giám định và thưởng thức nghệ thuật.

      Đứng ở phía sau, Trương Khởi nghiêng đầu, nghe đến mức say sưa. Lúc giáo tập sắp xếp giờ học, nàng có bàn học, tay phải đành nhàng vẽ trong trung.

      Giáo tập lần này là người họ Viên, là nam tử hai lăm hai sáu tuổi, làn da trắng muốt có đôi mắt long lánh ánh nước, nhìn trông như phụ nhân, nhưng thời đại này lại thích kiểu dung nhan như ngọc như lụa, mắt tựa hơi ấm mùa Xuân. Trương Khởi nhìn ra được, trong học đường có rất nhiều tử có cảm tình với .

      Dạy được lúc, liếc về phía Trương Khởi vẫn còn nhành vẽ trong trung, mặn mà gọi: "Trương Khởi?"

      Trương Khởi vội vàng đứng thẳng, lên tiếng: "Dạ có."

      " có bàn, sao có thể học vẽ được? Người đâu, lấy bàn đến đây cho A Khởi, đặt ở trong góc chỗ nàng ta ."

      vừa dứt lời, tử đứng phắt lên từ trong đám thứ xuất, nàng thét to: "Vậy sao được, thân phận như ta sao có thể được dùng bàn như chúng ta chứ?"

      Tiếng của vị tử này vừa dứt, giáo tập Viên chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua nàng. Cái nhìn này của cũng gọi gì là uy nghiêm cả, những cũng biết tại sao vị tử đó lập tức cúi đầu, dám lên tiếng nữa.

      Giáo tập Viên lại đưa mắt ra nhìn sang nàng, sau đó lại liếc về phía tử trong học đường, ngữ điệu vẫn nhàn nhạt lạnh lùng: "Trong lớp dạy của ta, ai cũng phải có bàn! Về phần các giáo tập khác ra sao chẳng quan hệ gì tới ta. Trương Khởi, đến đây nhận giấy bút nghiên mực."

      Trong những tiếng xì xào bàn tán, Trương Khởi cúi đầu yên lặng về phía của giáo tập.

      Nhưng mà mới bước được ba bước, lối phía trước liền có bàn chân thẳng tắp duỗi ra.

      Nó ngăn lối mà Trương Khởi phải qua. Cái này quan trong, quan trọng là nó quang mính chính đại mà chặn trước. Theo lệ thường, nếu như Trương Khởi biết nghĩ, phải xem như có gì mà vướng phải nó ngã xuống ngay tại chỗ. cách khác, nàng phải ngoan ngoãn để nó gạt cho ngã mà vẫn thể động chạm sứt mẻ gì đến cái chân chắn của nàng cao quý kia. . . . . .

      Đây vẫn là tiếp tục ra oai phủ đầu.

      Trương Khởi liếc mắt nhìn cặp chân kia, thầm suy nghĩ: Nếu như bây giờ mà ta ngã xuống, các ngươi đến tìm phiền toái với ta nữa, vậy ta nhịn lần cũng được thôi. Đáng tiếc, từ quan sát của nàng lúc ban sáng kia, những đứa thứ nữ này thường ngày bị bọn đích nữ bắt nạt rất nhiều, từ lâu có cái gọi là tức giận cách vô lí, muốn phát tác lửa giận ấy lên người nàng. Mà bên trong cái nhà lớn của dòng họ Trương này nàng lại là đứa con riêng duy nhất được đưa về, là đứa có thể đường đường chính chính bắt nạt khi dễ. Bây giờ mà nàng nhịn, e rằng là chỉ là làm cho đám thứ nữ này đắc ý mà thôi, kế tiếp có thể tìm cơ hội khác nữa để chỉnh chết nàng tới chết mới thôi!

      Nàng cúi đầu, dáng điệu dịu dàng, khóe miệng giương , váy áo bay bay theo mỗi bước , khi sắp ngang qua cái chân duỗi thẳng ra kia Trương Khởi vẫn nhịp nhàng bước đều, nhanh nhẹn thoải mái chẳng thèm mảy may để ý mà sải bước lớn qua luôn!

      Những tiếng xôn xao chợt im lặng.

      Mọi người cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi.

      Giáo tập Viên cũng quay ra nhìn nàng.

      Trước mấy chục ánh mắt nhìn tới mình, Trương Khởi vẫn khép mi buông mắt mà , lặng lẽ nhu thuận. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, mọi người cùng lúc thầm nghĩ: Hẳn là bản thân nàng ta để ý, có vẻ như nàng ta cũng hề hay biết, hành động này đối với đám thứ nữ có thân phận cao hơn nàng ta bậc ấy chính là khiêu khích.

      Khi Trương Khởi vẫn ung dung tự nhiên về phía giáo tập Viên, vị tử nọ tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, đứng phắt dậy vọt tới!

      Mà lúc này, Trương Khởi cúi đầu, ngoan ngoãn đúng yên ổn mà nhận lấy bút, giấy, nghiên, mực.

      Trương Khởi nhìn thấy, nhưng giáo tập Viên lại tức giận với vị tử nọ. Ngay sau đó, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nghiêm túc : "Trương Phiêu?"

      Vẫn cứ phẫn nộ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ngay lúc Trương Phiêu chuẩn bị phát rồ giáo tập Viên lạnh nhạt : "Ta , trong giờ học của ta, Trương Khởi phải có bàn! Ngươi vốn nên hiểu ý này, thế nhưng lại vẫn làm ra chuyện vô lý như thế! Chuyện này, ngươi xem nên làm thế nào?"

      Tiếng vừa dứt, vốn dĩ cảm thấy mất hết mặt mũi, Trương Phiêu trong cơn giận dữ liền lớn tiếng quát lên: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là giáo tập, dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng với ta?"

      Nàng ta mới được câu này, nhóm đích nữ lại bật lên những tiếng cười . Trương Cẩm quay đầu lại, tốt bụng nhắc nhở: "A phiêu, Viên lang chính là con trai trưởng của nhà họ Viên ở Kiến Khang đấy. . . . . . đảm nhiệm chức giáo tập, là vì si mê rượu ngon đặc chế của nhà họ Trương chúng ta!" làm giáo tập thứ muốn lại phải là tiền tài mà chỉ là rượu ngon!

      Vừa dứt tiếng, mặt của Trương Phiêu đỏ lên, liền nhanh chóng chuyển qua thành xanh mét. Nàng trợn mắt há mồm nhìn giáo tập Viên, mắt nhanh chóng đỏ lên. đợi nàng ta lắp bắp giải thích, giáo tập Viên giơ cao ống tay áo lên, nhàn nhạt : "Thôi, ngồi xuống ."

      "Vâng ạ!"

      Viên giáo tập xoay đầu lại, nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi đứng trước mặt , vẫn khép mi buông mắt như cũ, nhưng khuôn mặt kia lại quá mức nhã nhặn trầm tĩnh. Hình như cái màn kịch vừa mới diễn ra, đối với nàng mà chỉ giống như gió Xuân thổi qua. . . . . . Mặc kệ là phát tác của Trương Phiêu, hay thân phận của ! Phần ung dung trấn định này, hẳn là so với bất kì tỷ muội nào của nàng ta còn xuất sắc hơn!

      Tự Ngụy Tấn tới nay, phong độ còn quan trọng hơn cả tài hoa. đầu thời Ngụy Tấn có mấy danh sĩ, diện mạo xấu xí vậy tài hoa còn được nổi bật. Còn xuất thân ư, mặc dù xuất thân danh môn, nhưng mà đa số cũng chỉ là thứ con thứ. Nhưng chỉ bằng phong độ hơn người của mình, họ trở thành danh sĩ thời.

      So với thân phận thấp hèn của vị tiểu trước mắt này, thế mà lại có phong độ đến mực ấy, thực là hiếm có. . . . .Nếu như Trương thị chịu để xuống thành kiến, bồi dưỡng nàng như đích nữ dòng chính, chưa chắc thể đào tạo ra được nhân vật phong lưu giống Tạ Đạo Uẩn*! Sau đó gả nàng ta cho vị quan cao xuất thân từ hàn môn làm chính thê, cũng trở thành câu chuyện cho mọi người đáng ca tụng.

      Đáng tiếc, sợ là Trương thị có khả năng quan sát và tâm tư đó.
      ---

      *Giải thích: Tạ Đạo Uẩn là nhân vật lịch sử khá nổi tiếng trong đầu những năm Ngụy Tấn, là tài nữ, nữ thi gia vô cùng nổi tiếng.
      Nhược Vân, milktruyenkyhondat thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 16: An nhàn

      Trương Khởi xoay người, trở về phòng của mình.

      Thấy nàng tới, chúng thứ nữ mặc dù dám phát tác, nhưng cũng dùng ánh mắt tốt nhìn chằm chằm nàng.

      bài giảng rất nhanh kết thúc.

      Lúc này, việc học buổi sáng kết thúc, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do của chúng nữ, ở nhà luyện tập thư họa thêu thùa, cần tới học đường.

      Thấy Viên giáo tập rốt cuộc rồi, Trương Phiêu và ba thứ nữ khác liền ra hiệu cho nhau bằng mắt, bước nhanh về phía rừng cây bên cạnh.

      Khi Trương Khởi qua cái đường mòn bốn nữ tử đột nhiên chui ra, chặn đường của nàng lại.

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Đối đầu với bốn tiểu có sắc mặt tốt nhìn mình lom lom, Trương Khởi an tĩnh lui về phía sau nửa bước, sau đó cúi cúi người với họ.

      đợi chúng nữ phát tác, Trương Khởi thanh thanh thúy thúy : "Các tỷ tỷ vì chuyện lúc nãy mà đến?" thanh vừa ra, Trương Phiêu cả giận : " ra là ngươi cũng có mắt?" thấy được, lại chịu vấp tế, để đám người mình được vui mừng hồi?

      Trương Khởi trả lời, nàng chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trắng đen ràng giống như cảnh xuân lưu động, ánh mắt sáng rỡ nhìn bốn nữ tử trước mặt, sau đó, lại lần nữa, nhàng ra trước khi họ mở miệng: "Bốn vị tỷ tỷ, Viên giáo tập rất được các vị thúc bá trong phủ tôn trọng. . . . . tại các tỷ tỷ ở cùng với ta, nếu người có lòng đến với Viên giáo tập, chừng giáo tập giận, ngài ấy mà giận, các thúc bá rồi biết.

      Nếu bởi vì chuyện này, bởi vì người tầm thường như A Khởi, mà làm tổn thương tình cảm giữa các tỷ tỷ và thúc bá, vậy A Khởi là có lỗi lớn."

      thanh của nàng giống như nước mùa xuân, gương mặt thanh tú, cũng đầy vẻ dịu dàng và thành khẩn, rất khó khiến người ta có ấn tượng tốt.

      Bốn thiếu nữ bghe nàng xong ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Trương Phiêu.

      Trương Phiêu cắn cắn môi.

      Nàng nhớ lại ánh mắt Viên giáo tập liếc về phía mình ở học đường lúc nãy. Ánh mắt kia cao cao tại thượng, khinh miệt.

      Nghĩ nghĩ lại, Trương Phiêu hận hận trợn mắt nhìn Trương Khởi cái, cắn môi : "Ngươi hãy thành chút." Dứt lời, nàng xoay người liền xông ra ngoài, ba thiếu nữ khác vội vàng cất bước theo.

      Nhìn bóng lưng họ xa, Trương Khởi cười cười, nàng cầm văn phòng tứ vảo, tiếp tục tới phòng của mình ở đằng trước.

      Trở lại trong phòng, Trương Khởi tiếp tục thêu. A Lục bận rộn lát xong, bèn ngồi ở giường câu có câu trò chuyện giết giờ với Trương Khởi, "A Khởi, ngươi biết ? A Tú trong phòng ngũ tử, hôm nay mặt bị đánh sưng lên, A Vân càng bị đánh cho ngồi dậy được." A Lục thầm : "Ngũ tử chỉ cần tâm trạng tốt, liền phát tác người phía dưới như vậy."

      Trương Khởi cúi đầu, dùng hàm răng cắn đứt sợi chỉ, cũng quay đầu lại gật đầu : "Uh. Cho nên so với họ, ngươi và chủ tử mặc dù địa vị kém chút, ăn dùng thiếu chút, nhưng những ngày sau đều thoải mái, phải ?" Ánh mắt của nàng híp lại thành hình trăng khuyết, cười : "Mỗi lần ngươi nghe đến chuyện của tử các phòng, đều câu như vậy. Ta đều nghe phiền."

      A Lục bất mãn, nàng hừ mạnh, xoay mặt sang chỗ khác : "Ta đây khen ngợi ngươi là người tốt, ngươi đừng thức thời."

      Trương Khởi cười híp mắt gật đầu : "Được, ta thức thời, ta thức thời, ngươi tiếp tục khen!"

      " có!"

      " có rồi hả ?"

      "Hừ!"

      "Nếu có rồi, vậy ngươi chuyện khác , như lang chủ và các phu nhân trong phủ xảy ra chuyện gì."

      Ánh mặt trời sáng loáng chiếu vào cỏ, thanh thanh thúy mềm mại của hai chủ tớ hỗn hợp ở trong gió xuân, là an nhàn.

      Ngày hôm sau đảo mắt liền đến.

      Sáng hôm nay học huyền học và thi phú.

      Đây là việc học của các chàng trai, Trương thị cho các tử học khác này, chỉ là để cho các nàng nghe hiểu được, cũng học được cách thưởng thức. Dĩ nhiên, nếu họ học, có thể làm ra thi phú đặc sắc, có thể tranh luận huyền lí thâm ảo, gia tộc càng thêm thích.

      Như đại gia tộc như Trương thị, đặc biệt chú trọng truyền thừa, chú trọng học thức đạo đức từ trong ra ngoài. Trong nhà các quý tộc lớn, người hầu thân phận đê tiện cũng phải biết mấy chữ, nếu có khách đến mà có người hầu nào đó có thể ra lời rất có đạo đức, thậm chí làm ra câu thơ, chủ nhân kia cảm thấy rất có mặt mũi, mà người hầu này, chẳng những được tưởng thưởng, chừng còn có thể theo chủ nhân, trở thành nghĩa tử hoặc nghĩa nữ của chủ nhân. Nghĩa tử và nghĩa nữ mặc dù thể lập tức thay đổi địa vị đê tiện của bọn họ, nhưng ít ra, có thể cao hơn những người hầu có thân phận ngang hàng cái đầu. Mà theo thời gian lâu dần, nếu đời sau của họ có tiền đồ tốt, chừng còn có thể giả mạo huyết mạch chủ nhân, mình cũng là đời sau của thị tộc lớn.

      Có lẽ là lời cảnh cáo của Trương Khởi ngày hôm qua có tác dụng, Trương Phiêu và mấy nữ tử khác cả buổi sáng đều có để ý tới nàng. Mà Trương Khởi, cũng có gặp được người nào đồng ý cho nàng dùng bản như Viên giáo tập

      Đảo mắt buổi chiều đến.

      Trương Khởi mới vừa trở về nhà, A Lục liền vọt lên, vui mừng dắt tay áo của nàng lắc lắc : "A Khởi A Khởi, Tiêu Lang lại tới, tới !"

      Cặp mắt nàng sáng lên, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt si mê : "Mới vừa rồi ta gặp đường còn nhìn lướt qua ta đấy."

      tới chỗ này, A Lục nháy mắt, "A Khởi, ngươi vui sao?"

      Trương Khởi cười cười.

      Nàng đưa tay giúp A Lục vuốt xuống tóc mái bị loạn, giọng ra: " phải rồi sao? Chúng ta bây giờ có thích cũng vô dụng. thể thích!"

      A Lục bĩu miệng, đảo mắt năng hùng hồn: "Ta chỉ là thích nhìn đến mà thôi."

      Trương Khởi cười tiếng.

      Nàng trở lại trong phòng, nghiêm túc gói kỹ bức họa mình tỉ mỉ thêu ra ba tháng nay. Sau đó sẳng giọng với A Lục vây quanh mình vòng tới vòng lui, mở to mắt nhìn mong đợi: "Tốt lắm, ta hiểu tâm trạng của ngươi rồi. tại chúng ta cũng ra ngoài dạo ở trong vườn lát, chừng dạo dạo, có thể nhìn thấy Tiêu Lang của ngươi."

      A Lục nghe vậy hì hì cười tiếng, quấn Trương Khởi làm nũng : "Vẫn là A Khởi tốt nhất."

      Hai chủ tớ người xoay người ra ngoài.

      Trương Khởi nắm chặt bức họa dưới nách, trong lòng biết suy nghĩ bao nhiêu lần, gặp lại Tiêu Mạc, phải thế nào để đả động được .

      đường mòn, người đường lui tới.

      Trương Khởi và A Lục bước thong thả vào trong rừng, theo con đường về trước. Lần trước, họ nhìn thấy Tiêu Mạc ở chỗ này. . . . Mặc dù ràng Tiêu Mạc nghĩ thế nào, nhưng Trương Khởi luôn có loại cảm giác, muốn gặp mình, đến nơi này.

      lúc nàng nghĩ như thế thanh hơi thanh thúy lại hơi thấp của thiếu niên vừa qua kỳ trổ mã truyền đến, "Trương thị A Khởi?"

      Bốn chữ này, cắn rất chậm, hợp với giọng êm tai của , giống như ngâm tụng khúc thi phú. Trong phút chốc, A Lục cũng thấy xương mềm ra thay Trương Khởi, khuôn mặt đỏ bừng.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 17: Kỹ thuật thêu

      Trương Khởi làm như cả kinh, vội vàng xoay đầu lại, đỏ mặt khẽ chào, "A Khởi ra mắt Mạc lang."

      Người kêu tên của nàng, chính là Tiêu Mạc, chậm rãi ra từ trong rừng, tay áo áo bị gió xuân thổi bay phất phới, khuôn mặt tuấn tú trắng như ngọc là đôi mắt đen bóng, làm cho người ta vừa nhìn, liền cảm thấy nhàng khoan khoái vui vẻ.

      Tiêu Mạc đích xác là nam tử quyến rũ.

      tới trước người Trương Khởi, Tiêu Mạc cúi đầu nhìn chằm chằm Trương Khởi, cười : "Trương thị A Khởi, ta biết chính ta viết 《mỹ nhân phú》 gì?"

      Ở trong ánh nhìn chăm chú của , tử bình thường chỉ sợ mắc cỡ tay chân luống cuống rồi. Trương Khởi lại vẫn yên lặng cúi thấp đầu, đỏ mặt: khuôn mặt đỏ lên thích hợp, nổi bật vẻ mảnh mai của nàng lên làm cho người ta thương tiếc, nhưng cũng hơn. Tiêu Mạc dám khẳng định, mặt nàng quay về phía mình, nhưng chưa từng có ý xấu hổ.

      Trương Khởi đỏ mặt, khẽ mím môi, giọng mà ra: "Ta... ta sai rồi."

      Tiêu Mạc chắp tay sau lưng, bước thong thả ở trước mặt nàng, chầm chậm: "Ta chẳng những muốn viết mỹ nhân phú, còn phải lấy chúng tử Trương gia làm đề, viết ra các loại đích nữ, thứ nữ, còn phải là mỹ nhân nữa. Những mỹ nhân này tổng cộng có đặc điểm, chính là tuệ chất lan tâm, thuần khiết thiện lương?"

      tới chỗ này, Tiêu Mạc cười tiếng.

      Tiếng cười của thiếu niên, thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng đàn. A Lục đứng ở bên, phát nhịp tim mình nhanh hơn. Chỉ là đảo mắt, nàng liền lo âu cho tử của mình, cắn răng thầm nghĩ: Tiêu Lang gắng phải truy cứu, ta liền xông lên , cho biết những lời đó đều là ta ! Lúc này nàng hồn nhiên quên, số chữ mình biết chỉ khoảng bốn, năm chữ thôi.

      Quay đầu, Tiêu Mạc hứng thú quan sát Trương Khởi, đột nhiên, than : " nhìn ra, ngươi giảo hoạt như vậy đấy!"

      Mặt của Trương Khởi, vẫn hồng hồng, nàng cúi đầu có lên tiếng.

      Tiêu Mạc dựa gần vào nàng chút ít.

      Vừa đến gần, liền ngửi được mùi hương thoang thoảng người nàng. Mùi hương này tuyệt đối phải là mùi hương phấn, mà là mùi hương tự nhiên người thiếu nữ. Nó thoang thoảng nhàn nhạt, nhàng thanh khiết, có vẻ quyến rũ nên lời.

      gặp ít tiểu tử, nhưng chỉ có hai người là có mùi thơm tự nhiên. Vài người đó đều là tử cực đẹp, nhưng mùi thơm cơ thể của các nàng, vẫn dễ chịu bằng tử trước mắt.

      Ánh mắt chuyên chú của Tiêu Mạc, khiến Trương Khởi có chút thoải mái, A Lục bên cạnh cũng lo lắng. Nàng nhìn bốn phía, chỉ sợ có tử nào trong phủ thấy cảnh này.

      Tiêu Mạc ngẩng đầu lên.

      cười cười, giọng hỏi: "Có người khi dễ ngươi?"

      Người này quả nhiên là thông minh.

      Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, đôi môi nàng mím chặc, có thưa phải, nhưng cũng chưa phải.

      Tiêu Mạc thương tiếc thở dài tiếng, : "Ngươi cũng dễ dàng." Đảo mắt, nghiêm túc : "Nghe bây giờ ngươi học tập ở đại học đường? Ngươi phải bắt được cơ hội này, về sau đừng càn mấy lời như viết thi phú mỹ nhân hay là huệ chất lan tâm gì đó. Ngươi biết, qua mấy triều đại tới nay, viết mỹ nhân phú, đều là viết về mỹ nhân có gương mặt và dáng người động lòng người."

      Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn Tiêu Mạc, gương mặt xinh đẹp của nàng ánh ngược vào tròng mắt đen của .

      Trương Khởi nhìn cái, đột nhiên cúi cúi, : "A Khởi biết Tiêu Lang là người tốt bụng, ta. . . ." Nàng cắn cắn môi, từ trong lòng móc ra bức họa mình thêu, cầu xin: "Tiêu Lang có thể mang bức họa này của ta bán ? Ta biết cửa hàng phía ngoài có bán cái này. Ta... ta có tiền dùng. . . ."

      Nhìn Trương Khởi cắn môi, mặt quật cường lại hơi luống cuống, Tiêu Mạc khỏi thở dài tiếng, trong lòng càng thương tiếc hơn.

      nhận lấy bức họa nàng đưa tới, từ từ mở ra.

      Vừa nhìn, liền ngây người.

      Nghiêm túc nhìn hồi, Tiêu Mạc hỏi "Đây là do ngươi vẽ?" Trương Khởi thể phải, chỉ cần là người biết thêu thùa, nhìn qua liền biết nó vừa mới làm xong trong hai ngày.

      Trương Khởi : "Vâng"

      "Ngươi!" Tiêu Mạc hít hơi, cảm khái : " nghĩ tới, ngươi lại thông tuệ đến trình độ này!" biết, nàng mới học chữ bốn tháng, thêu thùa cũng thôi , ở nông thôn còn có thể học. Nhưng kiểu chữ này, kỹ thuật này, linh động phiêu dật, thực là hiếm thấy đấy!

      Nghĩ tới đây, Tiêu Mạc thương tiếc : "Lấy thông tuệ của ngươi, là đáng tiếc."

      lại cúi đầu nhìn về phía bức tranh đó, vừa vuốt ve, vừa cảm khái : "Ngươi là thông tuệ hơn người. đời, người ta chỉ biết là thêu hoa cỏ, có ai từng nghĩ đến thêu tranh chữ? Còn thêu linh động tươi đẹp thế này? A Khởi, bức tranh này của người, nhất định bán được giá cao."

      đồng ý giúp đỡ rồi.

      Trương Khởi vui mừng quá đỗi, nàng nhàng chào, vui vẻ : "Đa tạ Tiêu Lang."

      Tiêu Mạc nhìn nàng.

      Nhìn chút, đột nhiên, tự tay phủ về phía cái trán của nàng, bộ dáng kia, hẳn là muốn vén tóc mái của nàng lên, để nhìn mặt của nàng!

      Trương Khởi kinh hoảng, vội vàng đỏ mặt lui về phía sau nửa bước. Mà lúc này tiếng bước chân bịch bịch bịch truyền đến, A Lục từ bên vọt tới. Nàng ngăn ở trước người Trương Khởi, tròn mắt tức giận trợn trừng Tiêu Lang mà nàng từng ái mộ, mất hứng : "Tiêu Lang, đại phu nhân hạ lệnh, cho tử trong phủ gả cho ngươi làm thiếp. . . . Ngươi làm như vậy hại A Khởi nhà ta."

      Tiêu Mạc ngẩn ra.

      Trương Khởi bên cạnh lại cảm kích mà vui vẻ nhìn A Lục ở trước.

      Tiêu Mạc vội vàng thu tay về, ngượng ngùng : "Chuyện này, ta chỉ là thấy ngứa mắt."

      Ho tiếng, quyết định tiếp tục đề tài này nữa, liền nghiêm túc nhìn Trương Khởi, hỏi "Nếu ngươi thông tuệ vậy, có muốn ta tiếng với phụ thân ngươi ?"

      Trương Khởi liền vội vàng lắc đầu, giọng ra: "A Khởi mới đến. . . . Các tỷ tỷ thích ."

      Tiêu Mạc gật đầu cái, cũng là tiếng thở dài. Hai mắt của còn đặt ở mặt Trương Khởi, lúc này, chính cũng thấy hơi kỳ quái, chỉ là tử hơi thanh tú sao mình lại luôn chú ý.

      Cười lên, cầm chắc bức họa, : "Ta cầm đặt ở trong cửa hàng gửi bán."

      Trương Khởi vui mừng đến mắt cong thành trăng khuyết, "Vậy tốt quá. Kính xin A Mạc giấu giếm giùm ta."

      Tiêu Mạc cười ha ha, : "Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Ngươi thông tuệ hơn người, tỷ tỷ muội muội của ngươi, chính là ta, cũng có chút ghen tỵ đấy." Lời này dĩ nhiên là đùa.

      Trương Khởi xấu hổ cười tiếng. Hai người mặt đối mặt đứng cũng hồi rồi, lại kéo dài xuống, chỉ sợ bị người khác thấy. . . Dù đại phu nhân lên tiếng, cho tử trong phủ làm thiếp cho , đến lúc đó cũng có người mình biết xấu hổ, tự thấy mà muốn trèo cành cây cao.

      Thấy nàng biến sắc lui về phía sau, muốn cáo từ.

      Tiêu Mạc mỉm cười : "A Khởi trở về , đứng nữa, chỉ sợ người khác xấu."

      Trương Khởi vội vàng thưa phải, cúi chào , liền cáo lui rời .

      Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, Tiêu Mạc lại mở bức họa ra nhìn chút. Từ từ thu hồi bức họa trầm tư: cư nhiên cho tử trong phủ gả cho ta? Xảy ra chuyện gì?
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương18: Lan Lăng Vương

      Vừa về đến phòng, Trương Khởi liền thở dài hơi, gương mặt nở nụ cười tươi. Nàng nhào lên giường lăn vòng, nhìn A Lục bận rộn đột nhiên : "A Lục, sau này nếu có người khiêu khích ngươi, hại ngươi......Hãy nhẫn nhịn trước , đợi về phòng rồi hãy với ta." Sau này nàng có tiền, thể để A lục chưa đươc hưởng phúc ngày nào bị sập bẫy của kẻ khác.

      A Lục biết, người luôn chững chạc như Trương Khởi yên lòng về mình. Nàng chép miệng, tức giận đáp trả: "Biết rồi, ta đâu có ngu đến thế chứ?"

      Trương Khởi chỉ cười.

      A Lục tiếp: " tóm lại là ta cứ theo ngươi là được."

      Trương Khởi gật mạnh đầu, nàng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, thào tự : "Cái thói đời này quá loạn, có tiền nửa cũng bước khó , có tiền rồi, cũng chỉ tốt hơn được chút mà thôi." Vì vậy, muốn sống được cuộc sống như nàng hằng mơ ước, chuyện nàng còn phải làm rất nhiều, rất nhiều.

      A Lục vô tư gật đầu rối rít, Trương Khởi còn chưa hết nàng ngâm nga ca hát bận rộn chạy ra bên ngoài.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Khởi đến học đường.

      Vừa mới đến bên ngoài học đường, nàng liền sửng sốt: Tại sao sớm thế này mà những tử đó đến rồi?

      Vừa đến gần, Trương Khởi liền nghe thấy nhiều tiếng bàn tán xôn xao, "Bắc Tề cùng Bắc Chu đều phái sứ giả đến rồi."

      "Nghe sứ giả Bắc Tề chính là vị Quảng Lăng Vương - Cao Trường Cung vang danh thiên hạ đó."

      Ba chữ Quảng Lăng Vương vừa mới ra khỏi miệng, những tiếng hít thở đầy ngạc nhiên vang lên liên tục. Vị Quảng Lăng Vương này chính là hoàng tử của Bắc Tề, nghe mẹ đẻ chỉ là kẻ ti tiện đến tên cũng có.

      Quảng Lăng Vương thời cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, chưa lập nên công trạng kinh thiên động địa gì lớn, nhưng điều khiến nhóm tử này vừa nghe nhắc tới cực kỳ hưng phấn thôi, là bởi vì lời đồn miệng truyền nhau tuấn mỹ vô song, xác thực là thiên hạ đệ nhất mỹ nam chân chính.

      " chứ?"

      "Đương nhiên là ."

      Chúng nữ đè giọng thấp, reo lên nho . Trương Cẩm thốt lên: "Nghe thích bịt kín mặt mũi. biết lần này có để lộ mặt ra ?"

      "Cái này cũng biết." "Nếu để lộ là tốt."

      Qua hồi lâu mà nhóm tử vẫn còn rất hưng phấn. thực tế, từ sau khi biết Quảng Lăng Vương đến Kiến Khang, họ ngủ yên rồi. Vất vả lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, họ lập tức chạy đến học đường , bàn tán với những tử khác trắng trợn bàn tán phen, bày tỏ chờ đợi và hưng phấn trong lòng.

      Trong những tiếng bàn tán ấy chỉ có Trương Khởi là hề có thái độ khác nào. Nàng yên lặng ngang qua đám tử, bước về phía học đường.

      Thấy bóng lưng tầm thường bé của nàng, Trương Cẩm chép miệng, tử đứng bên cạnh nàng ta cười lạnh : " xem ta làm cái gì chứ? Bằng thân phận của ta, có thể cách đám đông mà nhìn thấy Quảng Lăng Vương cái đó cũng là may mắn của ta rồi."

      Trương Cẩm hậm hực : " cũng phải."

      Trong nháo nhiệt ấy, chỉ có mình Trương Khởi là lặng lẽ đứng trong góc thường ngày của mình, chờ đợi tiết dạy đầu tiên của giáo tập Lý.

      Tiết này chính là môn học về nhạc khí. Sau khi giáo tập Lý sai người hầu sắp xếp ổn thỏa mấy cây đàn tranh xong, chau mày lại, hề vui vẻ mà nhìn đám tử của nhà họ Trương vẫn đứng cười cợt tụ tập ngoài phòng học.

      Nàng ta chỉ là nhạc sĩ, tuy là đến từ trong cung nhưng cũng có tư cách mà lớn tiếng với đám tử này. Vì vậy, họ vào học đường, nàng ta cũng chẳng có cách nào cả.

      Thầm than tiếng, Lý giáo tập quay đầu nhìn về phía Trương Khởi. Lắc đầu cái, nàng khẽ hắng giọng tiếng với học đường chỉ có tử duy nhất: "Vậy , chúng ta bắt đầu thôi."

      người dạy lơ mơ có hứng thú, còn người lại học cực kỳ nghiêm túc, tiết học này kết thúc rất nhanh chóng. chuẩn bị xoay người rời giáo tập Lý quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Khởi.

      Tiếp xúc nửa canh giờ vừa rồi, nàng mới phát vị tử chút thu hút này thực rất thông tuệ. Quan trọng nhất là, thái độ nghiêm túc học của nàng ta khiến cho nàng cảm thấy rất vui vẻ, lấp được vắng vẻ nơi học đường trống khiến cho nàng cảm thấy vô vị kia.

      Ngập ngừng chút, nàng giọng với Trương Khởi: "Khi học nhạc làm sao mà có bàn được? A Khởi, ta lại chuyện này với thúc bá của ."

      đợi Trương Khởi ngỏ ý cảm ơn, giáo tập Lý rời khỏi học đường.

      Tiết thứ hai, là tiết dạy đánh cờ vây. Từ xưa tới nay, hai chữ cờ vây này, riêng chỉ là môn tài nghệ. Quan trọng nhất đó là, thông qua rèn luyện người bước được coi là năm bước, để bồi dưỡng người trở thành lãnh đạo đạt chuẩn.

      Cả lớp này cũng vậy, vẫn là chỉ có Trương Khởi mình nghe giảng. Các tử mặc dù vào học đường, nhưng tâm tư đám tử đó hề đặt sách vở bài học mà vẫn cứ tụ tập lại với nhai, bàn tán đủ loại tin đồn về vị Quảng Lăng Vương.

      Chớp mắt cái đến buổi trưa.

      Lúc Trương Khởi về, xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cười cợt của đám tử.

      Mới vừa trở lại trong phòng, A Lục liền vọt vào, hưng phấn kêu lên: "A Khởi, A Khởi, nghe Quảng Lăng Vương gì đó thích bịt kín mặt mũi sắp đến rồi, có nghe thấy chuyện này ?"

      Trương Khởi gật đầu cái, "Nghe thấy rồi."

      A Lục ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, dường như muốn xuyên qua khung cửa sổ màu xanh nhạt để hình dung về dáng vẻ của Quảng Lăng Vương. lát sau, nàng vui vẻ : "Nghe , trong phủ chúng ta cũng có mấy vị lang chủ đứng ra tiếp đãi sứ thần đấy." Nghiêng đầu, nàng còn giả vờ ra vẻ vuốt vuốt cằm mình, lẩm bẩm : "Nếu như có thể đến phủ của chúng ta tốt quá."

      Bằng thân phận của nàng và Trương Khời, cũng biết có cái tự do đó hay , lúc Quảng Lăng Vương đến, ra đường ngắm cái là được. Vậy nên A Lục mới thế.

      Dừng chút, A Lục lại tiếp: "Người trong thiên hạ đều rất rất đẹp, biết, người Hồ* có thể đẹp đến mức nào? Hừ, nhất định là lừa đời lấy tiếng." (*cách Trung Quốc cổ đại gọi những dân tộc ở phương Bắc hoặc Tây Vực)


      Trương Khởi nghe xong buồn cười, nàng giọng : " là Lan Lăng Vương, cần thiết lừa đời lấy tiếng." Lan Lăng Vương lúc bấy giờ vừa mới được phong làm Quảng Lăng Vương, tuổi tầm mười tám mười chín, vẫn chưa lập được bất kỳ công lao hay nghiệp gì, khiến cho người ta chú ý đến chỉ có dung mạo của chứ phải là tài năng kinh thế kia. . . . . .

      Giọng của nàng quá , A Lục nghe . Nàng nghi ngờ nhìn Trương Khởi hỏi, "A Khởi gì thế? Ta nghe ."

      Trương Khởi nhìn nàng cười cười lắc đầu trả lời. Nàng cúi đầu, tiếp tục công việc thêu thùa.

      Bức tranh này nếu như có thể thuận lợi mà bán , chừng cái loại thêu thùa này thịnh hành trong thời gian ngắn. Nàng nên chuẩn bị nhiều chút.

      A Lục hồi nghe thấy trả lời, liền quay đầu lại.

      Dưới tóc mái dày là khuôn mặt nhắn trắng nõn của Trương Khởi, còn có hàng lông mi dài mượt, A Lục buồn buồn : "A Khởi giống tử còn trẻ chút nào."

      Ngay cả Quảng Lăng Vương cũng đả động được nàng.

      Nghe thấy A Lục giận dữ, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng cười để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Quảng Lăng Vương à? cũng phải là người mà chúng ta muốn gặp là có thể gặp." Mới đến đây, biết nàng nghĩ đến cái gì, bàn tay run lên, chiếc kim thêu liền đâm mạnh vào ngón giữa. Trương Khởi vội vàng ngậm ngón tay chảy máu vào miệng.

      Thấy ngón tay của nàng đặt bờ môi đỏ mọng, hình ảnh ấy khiến người ta rung động thôi. A Lục nhìn đến mức ngây người ra. hồi lâu, nàng ngạc nhiên : "A Khởi, ngươi nghĩ gì thế? Cứ sững người ra thế kia."

      "À?" Trương Khởi vội vàng bỏ ngón tay ra khỏi miệng, cúi đầu : " nghĩ gì cả."

      ***

      Cả mấy ngày liền, đám tử đều chìm trong phấn khích, kể cả là đám thị nữ trẻ tuổi cũng cực kì hào hứng.

      So với họ, Trương Khởi lại bình tĩnh như giếng cổ hề gợn sóng, đó quả là bình tĩnh quá mức. Vốn dĩ vì chuyện của Tiêu Mặc mà Trương Khởi vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng tâm tình cũng bình tĩnh lại.

      Sau năm sáu ngày liên tục mưa dầm nghỉ, ánh nắng của ngày mùa Xuân rực rỡ bắt đầu đến.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương19: Cửa

      Mặt trời sáng rực rỡ lơ lửng treo ở chân trời, dường như chỉ trong đêm, những ngọn cây lên những màu xanh mới, mặt đất nhú lên những ngọn cỏ màu xanh nhạt, cơn gió phất qua mặt cũng là mềm mại và nhàng, mang theo sức sống đặc hữu của mùa Xuân.

      Sau khi giảng hết tiết, lúc giáo tập Lý ngang qua chỗ của Trương Khởi khỏi xấu hổ giọng : "Chuyện kê thêm bàn cho trò chỉ sợ là được.”

      Trương Khởi vội vàng giọng đáp lại: "Vốn dĩ có cách nào mà, khiến giáo tập vì A Khởi mà bận tâm vất vả rồi."

      Giáo tập Lý chỉ ừ tiếng, thêm câu nào liền xoay người rời .

      Trương Khởi cũng ra ngoài.

      Lúc nàng vẫn ngồi trong rừng chờ đợi tiết học tiếp theo lại thấy đám tử vây quanh vị giáo tập nọ, cũng biết là những gì mà vị giáo tập đó phất tay lên sau đó đám tử liền cười ầm lên, cùng gối rối rít vái chào loạn lên với vị giáo tập nọ, kế tiếp cả đám người giải tán.

      Trương Khởi chầm chập theo sát ở phía sau, về phía phòng của mình. Từ trong cuộc bàn tán mới nãy của đám tử có thể biết được có sứ giả tới Kiến Khang rồi, bọn họ lo rằng Quảng Lăng Vương đến.

      góc hành lang bên ngoài phòng, Trương Khởi từ xa nhìn thấy A Lục cùng mấy tỳ nữ đạng tụ lại với nhau, mặt mày hớn hở gì đó. Nhìn thấy nàng đến, liền vui vẻ vẫy vẫy tay rồi tiếp tục tán gẫu, hề có ý định muốn lại chỗ nàng.

      Nha đầu này!

      Trương Khởi chỉ cười xoay người bước vào trong phòng. Ngược lại mấy tì nữ tán gẫu cùng với A Lục lại há hốc mồm nhìn, nhưng chỉ được lúc bọn họ lại thầm nghĩ: Vị tử này vốn là dân đen đến từ nông thôn, chung đụng với tì nữ của mình mà chẳng có chút tôn ti dưới nào, hóa ra loại người nào có hành vi đó.

      Trương Khởi ngồi ở trong phòng, tiếp tục việc thêu thùa, thêu chưa tới nửa canh giờ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hoan hô. Tiếng hoan hô này lúc bắt đầu còn xa, dần dần, càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang, càng về sau, những tiếng vỗ tay reo hò ồn ào đó làm cho Trương Khởi thêu nổi nữa.

      Nàng bỏ công việc thêu thùa trong tay xuống, mở cửa phòng nhìn ra phía ngoài.

      Bầu trời bên ngoài xanh thăm thẳm, trong suốt đến gì sánh bằng, giống hệt như năm đó nàng nắm tay phu quân chạy trốn đến phương Bắc.

      Lắc lắc đầu, Trương Khởi thầm nghĩ: Cái ký ức đó cũng biết tại sao lại quay về nữa, luôn luôn xuất từng đoạn ngắn ngủi như thế.

      Bên ngoài, bóng dáng của A Lục sớm biến mất còn thấy đâu. Mà những tiếng ồn áo náo động bên ngoài càng lúc càng vang dội, cứ như cả thành reo hò vậy. Đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy đơn tịch mịch từ đáy lòng trỗi dậy.

      Nàng khóa cửa phòng, dọc theo con đường mòn ra ngoài.

      được lúc, nàng nhìn thấy ở lối cửa hông cách phía ngoài chưa đến hai trăm thước. Giờ phút này, ở cánh cửa hông đó cũng bị vây kín bởi đám người, nhìn bốn người gác cổng đứng đó nhìn bốn phía, Trương Khởi thoáng chút do dự cuối cùng vẫn nhấc chân bước thẳng về phía trước.

      chưa được năm mươi bước, bất thình lình vang lên giọng vô cùng ngạo mạn, "Đây là nơi mà ngươi có thể tới hay sao?"

      Giọng cực kỳ quen thuộc, cần quay đầu lại Trương Khởi cũng biết đó là Trương Cẩm lên tiếng.

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Nàng mỉm cười nhìn Trương Cẩm và cả hai tử làm bạn bên cạnh nàng ta, nhàng tinh tế mà nhã nhặn lịch chào hỏi, "A Cẩm tỷ tỷ, mẫu thân chưa từng rằng muội được đến nơi này."

      Có lòng tốt mà cho nàng ta biết chuyện này, cho Trương Cẩm có cơ hội phát tác, Trương Khởi cúi chào nàng ta dịu dàng : "Nhưng mà A Cẩm là tỷ tỷ của muội, nếu như tỷ tỷ vậy rồi tất nhiên A Khởi phải nghe theo."

      Dứt lời, Trương Khởi lần nữa thi lễ với Trương Cẩm quay người trở về.

      Trương Cẩm hừ nặng tiếng, muốn mở miệng vài câu, đuôi mắt vừa xoay chuyển liền vội ngậm miệng lại. Bước lên phía trước vui vẻ gọi: "Tiêu Lang!"

      Tiêu Mạc tới?

      Trương Khởi ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại.

      Đối diện với tươi cười hớn hở của Trương Cẩm, biểu của Tiêu Mạc cũng chỉ thờ ơ để ý, liếc nhìn Trương Cẩm rồi chẳng quan tâm tới nàng ta mà là quay đầu bỏ , nhìn về phía Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại.

      Trương Khởi lúc này tuy rằng cố tự trấn định nhưng khuôn mặt lại thể ra vẻ chờ mong. Khuôn mặt non nớt thấp thoáng phía sau tán lá xanh nhạt, như lại càng thêm sáng ngời hơn. . . . .Tiểu tử này ràng chỉ được xem là thanh tú, nhưng gương mặt kia cặp mắt kia, mỗi lần nhìn thấy đều khiến cho người ta cảm thấy càng nhìn càng đẹp mắt. Đặc biệt thỉnh thoảng nhìn nàng, cảm thấy tiểu tử thanh tú này có thứ ánh sáng tỏa ra hấp dẫn mê người.

      cảm giác kỳ quái.

      Tiêu Mạc xem như có gì thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía đám người Trương Cẩm, mỉm cười : "Bên ngoài rất náo nhiệt, chúng ta cùng xem ." Nghiêng mắt nhìn qua Trương Khởi, à tiếng rồi : "Sao tử này lại quay về? Khó có khi nào náo nhiệt như vậy, cùng xem ."

      vừa xong, Trương Cẩm liền mím chặt môi lại. Chỉ là trong chớp nhoáng nàng liền mỉm cười, thân mật phất phất tay với Trương Khởi gọi: "A Khởi, chúng ta cùng ."

      Trương Khởi tất nhiên biết nghe lời phải, nàng cúi đầu cất tiếng dạ sau đó bước nhanh về phía trước theo phía sau bọn họ ra cửa.

      Cũng mấy ngày Trương Cẩm gặp được Tiêu Mạc, lúc nhớ nhung lại được nhìn thấy , cảm giác vui sướng đó biết nên diễn tả thế nào. Nàng lặng lẽ tới sau lưng Tiêu Mạc dịu dàng : "Tiêu Lang, sao huynh lại tới phủ chúng ta vào lúc này?" Mới đến đó, nàng lập tức cảm thấy lời này có chút ổn, vội vàng lại: "Ý muội phải vậy, muội muốn là, huynh.....Huynh tới rất đúng. . . . ." Đột nhiên tới đây nàng lại cảm thấy mình quá thẳng thừng , hẳn là nên tiết lộ tâm tư mình ra ràng quá. Ra vẻ vừa xấu hổ vừa sốt ruột, tay chân luống cuống biết làm thế nào cho phải.

      Tiêu Mạc cúi đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trương Cẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, chậm rãi : "Muội thích A Khởi đúng ?" Khi tim Trương Cẩm còn đập mạnh và loạn nhịp lại tiếp tục : "Vừa rồi tại sao muội muốn đuổi nàng ấy ?"

      Sắc mặt Trương Cẩm trắng bệch.

      Tiêu Mạc lại cúi đầu nhìn về phía nàng. Đối diện với ánh mắt si mê của nàng, đột nhiên tiến sát lại, môi như gió xuân phất qua tai của nàng, "Muội thích ta, cho nên vừa nhìn thấy A Khởi liền chướng mắt? Muội ngốc, tương lai sắp phải làm đương chủ mẫu, sao có thể mọn hẹp hòi như vậy chứ?" Giọng trầm ấm êm tai, như dòng suối chảy thấm vào lòng Trương Cẩm, hơi thở thơm ngát đặc trưng của phái nam càng giống như gió xuân quấn lấy tâm hồn thiếu nữ. Bất tri bất giác, mặt Trương Cẩm đỏ tới tận mang tai, hai mắt si ngốc nhìn như như thể sắp chảy ra nước.

      tại, nàng cũng chẵng còn quan tâm tới nơi này đứng đâu chỉ là trước công chúng? Trong phủ, ngoài phủ, có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía này?

      Tiêu Mạc đứng thẳng lưng, khuôn mặt tuấn vẫn là nụ cười nhàng khoan khoái như gió xuân, ánh mắt vẫn dịu dàng mà chân thành! Nhìn rồi lại nhìn thoáng qua Trương Cẩm bởi vì Tiêu Mạc đột nhiên đến gần mà thẹn thùng lẫn vui vẻ thôi,

      Trương Khởi giật mình nghĩ: Tiêu Mạc bây giờ chẳng phải là người được công chúa xem trọng sao! Hơn nữa đại phu nhân cũng như vậy. Trương Cẩm vui mừng như thế để làm gì? Chẳng lẽ nàng ta biết, Tiêu Mạc tại thể nào tùy tiện đề nghị kết thân, hơn nữa, nàng ta sợ đại phu nhân nổi giận trách mắng nàng hay sao?

      Trong nháy mắt, nàng lại thầm nghĩ: Cũng biết Tiêu Mạc có nghĩ tới điều này hay ?
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :