1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: Chấp

      Nghiệp thành.

      Phủ Lan Lăng vương, Trịnh Du mời Thu công chúa, và Lý Ánh.

      Theo ngày xuân dần tới, cây liễu, cây đào cây lê đều kết ra nụ , gió xuân thổi qua, khí cũng dần dần trở nên tươi mới ẩm ướt.

      Khi chúng tỳ nữ bưng dĩa bánh ngọt lên, Trịnh Du tiều tụy khác xa trước kia mỉm cười : "Nếm thử chút, những thứ này đều là món ngon, ta tìm đầu bếp phía nam về làm."

      Nhắc tới hai từ phía nam giọng của nàng ta hơi có gai.

      Thu công chúa lo lắng nhìn nàng ta, giọng : "A Du, ngươi cũng ngồi ăn chút ."

      Lý Ánh bên cạnh cũng nhìn quanh bốn phía, nàng ta quan sát từng góc trong viện, : "Trước kia mỗi lần gặp Trương thị ở đây, nàng ta luôn vênh váo hống hách, giống như nàng ta trở thành chánh thê của Trường Cung! Ai, đáng hận nàng ta thoát quá xa, cũng thể bắt đến làm lễ ra mắt cho chúng ta."

      Thu công chúa bên cạnh nàng ta vẫn còn : "A Du, ngồi xuống ." Thấy nàng ấy chịu, nàng ta tiến lên bước kéo Trịnh Du xuống ngồi lên giường. Nhưng nhấn mấy cái, Trịnh Du vẫn nhúc nhích. Thu công chúa khỏi giận, nàng ta cả giận : "Là chính ngươi muốn gả đấy! Dáng vẻ Cao Trường Cung ở chung với tiện tỳ kia đâu phải ngươi nhìn thấy? Nữ nhân nào thấy cũng lạnh lòng, chỉ mình ngươi biết chết sống muốn nhảy vào !"

      Mắng mắng, Thu công chúa liền thấy nước mắt của Trịnh Du, giọng liền nghẹn lại.

      Nàng ta vô lực ngồi vào giường, lâu mới : "Được rồi, ta nó, ngươi cố ý gọi chúng ta đến phải để xem ngươi gượng cười chứ?"

      Trịnh Du buông vật trong tay xuống, lên hai bước, nhàng khẽ chào Thu công chúa.

      Thu công chúa giật mình, liền vội vàng hỏi: "Ngươi làm cái gì? Mau dậy ."

      Trịnh Du lại vẫn cúi người, nàng ta nhìn Thu công chúa. Giọng thanh thúy: "A Thu, ta muốn xin Thái hậu, đồng ý cho ta với Quận Vương sứ Chu."

      "Cái gì?"

      Lần này kinh sợ chỉ Thu công chúa, cả Lý Ánh cũng ngây người.

      Trịnh Du tiếp tục : "Trường Cung suốt ngày muốn đến Chu, ta muốn giúp chàng ấy chuyện này."

      Phất phất tay, ý bảo chúng tỳ lui ra toàn bộ, Thu công chúa hạ thấp giọng kêu lên: "Ngươi điên rồi?"

      Lúc này, Lý Ánh bên cạnh đột nhiên vỗ tay : "Ý kiến hay!"

      Đối diện Thu công chúa còn hồ đồ, Lý Ánh cười : "Là A Du thông minh. A Thu, ngươi nghĩ xem, nếu như muốn để tiện nữ nhân đó tiêu dao vui vẻ ở bên ngoài, khiến Cao Trường Cung vẫn luôn nhớ nàng ta, chịu trở lại trong phủ này. Còn bằng đón nàng ta về. Chính thất bớt làm cao đón cơ thiếp về, dù là người độc ác nhất cũng tán thưởng A Du chứ? Mà nàng ta trở lại, muốn nàng ta bệnh mà mất, hay mỗi ngày mài mỹ mạo và ánh sáng của nàng ta, đây phải A Du thế nào là thế đó sao?"

      Lý Ánh tiếp tục cười tủm tỉm : "Nếu như đến lúc đó, tiện nữ nhân này chịu trở lại, vậy A Du cũng làm hết tình hết nghĩa, Cao Trường Cung còn muốn hòa ly, chỉ nước bọt cũng có thể dìm chết!"

      Thu công chúa vừa nghe xong, lập tức cười hì hì : "Vẫn là A Du nhà ta thông minh nhất."

      Trịnh Du cũng miễn cưỡng cười tiếng, lại làm như có chút yên.

      Thấy thế, Thu công chúa kêu lên: "A Du, lát nữa ta cùng ngươi gặp mẫu hậu. . . ., sao ngươi còn chưa vui vẻ?"

      Trịnh Du ngẩng đầu lên.

      Đối diện hai vị bằng hữu tươi cười, nàng ta cắn môi, hồi lâu mới : " biết tại sao, gần đây dù ta làm gì đều có chút chột dạ."

      xong, nước mắt của nàng ta lại xuất , Trịnh Du nghẹn ngào : "A Thu. Ta sợ hãi. . . . . . Ta sợ mặc kệ ta giày vò thế nào, bỏ sức ra sao, làm cho người trong thiên hạ đều thích ta, cũng uổng phí thời gian. Tim của chàng ấy có ở đây, có chút nào cả, ta chỉ ôm tảng đá có độ ấm."

      Lấy khăn tay ra lau lệ. Nàng ta tiếp tục nức nở : "Trường Cung từ ta cũng biết. Chàng ấy ra cố chấp nhất. Nhớ ai vẫn nhớ
      người đó, thích người, chính là đời. Trước kia, chàng ấy nhớ đến tình nghĩa cùng lớn lên với ta, nhớ tới dịu dàng phúc hậu ta dành cho chàng ấy. Mặc kệ có bao nhiêu quý nữ muốn kết thân với chàng ấy, chàng ấy cũng gặp lui, chỉ nhớ tới điều tốt của ta. tại cũng thế, chàng ấy phụ kia, vẫn cứ quên được cũng bỏ được. Mặc kệ ta làm bao nhiêu, mặc kệ ta tốt hay xấu, chàng ấy đều thấy được, nghe được. Hơn nữa, tính tình chàng ấy lại bướng bỉnh, khi nhận định chín trâu cũng kéo lại. Ta sợ, ta sợ biến khéo thành vụng!”

      Nàng ta lần đầu tiên cảm thấy, chuyện tình nam nữ, có lẽ giống tranh thủ tình cảm, tranh thủ tình cảm là ai cũng có tình, cũng chỉ đều dùng thủ đoạn tranh thủ thương tiếc hoặc ban thưởng vật chất của nam nhân.

      lịch sử tin nhắn
      ------------------------

      Từ hôm đó, Trương Khởi luôn ở lại trong ngôi nhà gỗ.

      Lúc đó, mọi chuyện trong triều Vũ Văn Ung đều giao cho Vũ Văn Hộ, cả ngày lẫn đêm săn đánh cờ câu cá, chơi cực kì vui mừng.

      Trương Khởi tới đây rồi Vũ Văn Hộ cũng tới lần. Ông ta nhìn liền nhận ra Trương cơ này chính là người Cao Trường Cung nước Tề từng cưng chiều. Đồng thời, ông ta cũng biết quyến rũ ái tế (con rể quý) của ông ta, cũng là người thiếu nữ trước mắt này.

      Thấy Trương Khởi tuy tuổi, lại vô cùng đẹp đẽ. Khi giơ tay nhấc chân rất có phong tình, vừa có tháng khiết của thiếu nữ, vừa có vẻ quyến rũ của phụ nhân, da non mịn như nhéo ra nước, vừa nhìn liền biết là người tinh thông chuyện giường chiếu. Vũ Văn Hộ lập tức cười ha ha, với tiểu hoàng đế: “ mỹ nhân tuyệt sắc. Bệ hạ có phúc.”

      Vẻ mặt cực kỳ hài lòng với việc Trương Khởi có thể ở chung với Vũ Văn Ung.

      Vũ Văn Ung thấy đại trủng tể mình tôn kính cũng thích nàng ấy, lập tức vừa vui mừng, vừa xấu hổ ngượng ngùng ra được mà thiếu niên nên có. Vũ Văn Hộ thấy thế, lại giễu cợt mấy câu rồi mới rời . Trước khi , ông ta chỉ vào Trương Khởi : “Bảo vệ, Trương cơ tốt…”

      Hai từ Trương cơ mới ra, Vũ Văn Ung liền kêu lên: “Đại trủng tể sai lầm rồi, nàng ấy họ Lý, chính là Lý cơ.”

      “Được, được. Họ Lý được, họ Lý tốt.” Vũ Văn Hộ cũng hỏi Trương cơ làm sao thành Lý cơ rồi, chỉ cười lớn rời .

      Ngồi ở trong nhà gỗ, nhìn Vũ Văn Ung thiếu niên vĩ, cẩn thận xu nịnh trước mặt Vũ Văn Hộ, Trương Khởi thầm thở dài : Thói đời này, dù là Hoàng đế, cũng khó.

      Nàng mơ hồ nhớ, Vũ Văn Ung sống như thế cho đến cực kì lâu.

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi lắc đầu cái: những thứ này có quan hệ gì với nàng đâu? Nàng chỉ biết, hôm nay dưới che chở của Vũ Văn Ung, cuộc sống của nàng thanh nhàn mà tự tại hiếm có.

      Nàng đứng lên, cầm bình nước bên cạnh lên, nhàng đến hậu hoa viên, bắt đầu tưới nước cho hoa.

      Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, ngũ quan tuyệt mỹ của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng, tĩnh mật, xa xa.

      Nhìn lát, Vũ Văn Ung đột nhiên : “Cao Trường Cung đối với ngươi như thế nào? Chỉ bởi vì muốn bị chủ mẫu áp chế, ngươi liền chạy trốn sao?”

      Chung đụng cũng có mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên hỏi chuyện riêng của nàng.

      Trương Khởi kinh ngạc, nàng dừng lại động tác, mềm : “ đối xử với ta rất tốt, rất cưng chiều ta, thương ta… Có lần ta bệnh , canh giữ ở trước giường của ta cả đêm ngủ, mớm thuốc châm trà cho ta, hề chê nhiều.” Vũ Văn Ung chú ý tới nàng dùng chữ “mớm”.

      Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, như bách hợp trong u cốc nhìn T Vũ Văn Ung, : “Cho nên ta muốn chạy trốn, là bởi vì ta thích … Thích người mà thể độc chiếm, thích người mà lại phải xem đối thủ mình khinh thường trở thành chánh thê của . nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, chỉ muốn cho ngươi tôn trọng và địa vị, cảm giác này khiến ta sống bằng chết, cho nên ta chạy.”

      Trương Khởi tới chỗ này, Vũ Văn Ung nhíu nhíu mày.

      Thấy mơ hồ vui, Trương Khởi quay đầu lại, nàng mỉm cười, tiếp tục xốc bình nước lên tưới hoa.

      Những lời này, nàng ra sớm muốn ra ngoài… Nàng thể để Vũ Văn Ung động lòng với nàng. Mà việc duy nhất có thể ngăn nam nhân kiêu ngạo, kín kẽ vừa có nội tâm mạnh mẽ này, chính là quan niệm khiến người đời thể chấp nhận của nàng.

      Dạng nam nhân giống như ta, tại sao có thể dễ dàng tha thứ phụ nhân mình nhìn trúng ý, thích mình? Mà nếu tính tình của mình như thế, khi thích liền muốn độc chiếm, khi thích liền liều mạng cầu địa vị và tôn vinh của chánh thê. ràng nam nhân thương tiếc cưng chiều đến thế, nàng còn ỷ sủng mà kiêu, phụ nhân như vậy, sao tiêu thụ được?
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      bornthisway011091, leecaoduong thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 163: Cho ta ỷ sủng mà kiêu

      Vũ Văn Ung là người cực kỳ gò bó, cực kỳ nhẫn nhịn, háo sắc, cũng xa hoa trụy lạc. Đối với , nếu quan hệ cùng Vũ Văn Hộ xử lý tốt, chừng lúc nào cũng có thể bị Vũ Văn Hộ lấy tính mạng giống như giết hai vị huynh trưởng của trước đây vậy. Cho nên, tại với , mỹ nhân gì gì đó, còn lâu mới quan trọng hơn tính mạng.

      Sau khi nghe được lời kia của Trương Khởi, chỉ cười cười rồi xoay người rời .

      Những ngày kế tiếp, hai người bình an vô như cũ. Vũ Văn Ung cả ngày lẫn đêm sống ở trong nhà gỗ, mỗi lần muốn kín đáo lật xem tấu chương do tay chân thân tín lặng lẽ đưa tới lại gọi Trương Khởi qua. Để cho nàng ngồi ở bên, hoặc đánh đàn hoặc ca múa, mà chính , dưới che chở đó của nàng chuyên tâm xem tấu chương, thầm bình luận thành bại nhân vật lịch sử. Thỉnh thoảng kích động cũng với Trương Khởi vài lời, còn Trương Khởi vẫn luôn an tĩnh ngồi nghe.

      Cuộc sống thản nhiên này cứ thế trôi qua, chớp mắt cái, đến tháng Hai.

      Gió xuân tháng hai, thiên địa phồn hoa tựa như gấm.

      Nhìn Trương Khởi lẳng lặng thêu bên cạnh, Vũ Văn Ung đột nhiên cười : "Lý cơ rất được lòng ta, có muốn thưởng gì ?"

      "Thưởng?"

      Trương Khởi liền ngoái đầu nhìn lại.

      Nàng chống lại ánh mắt cười nhàng của Vũ Văn Ung, cũng hiểu được, nhất định là do bản thân mình có thành tựu, để cho cảm thấy hết sức thư thái nên mới có câu vừa rồi.

      Lập tức, Trương Khởi nghiêng đầu suy nghĩ .

      Nghĩ tới nghĩ lui, nàng liền mềm mại : "Bệ hạ cái gì cũng thưởng cho ta sao?"

      Vũ Văn Ung cười ha hả, : " , ngươi muốn cái gì."

      Trương Khởi trừng mắt nhìn, tự nhiên mà ra: "Ta à, ta muốn ỷ sủng mà kiêu!"

      Vũ Văn Ung đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại cất tiếng cười to lên. Vừa cười • vừa vỗ tay : "Được, liền cho ngươi ỷ sủng mà kiêu!"

      Vũ Văn Hộ có rất nhiều khuyết điểm, làm được việc lớn, để mặc cho người khác lộng quyền, có thực quyền. Nhưng cũng có ưu điểm, đó chính là tính tình khoan dung.

      cách khác, ra phải người tính toán chi li, càng phải là người nóng nảy, trời sinh tính đa nghi, chỉ là người rất ưa thích nắm quyền mà thôi.

      thời gian rất lâu, ở trước mặt Vũ Văn Hộ luôn rất cẩn thận, vì đề phòng những người khác ở trước mặt ta cam lòng muốn hư danh, làm nên chuyện gì đó.

      người như vậy, dễ dàng tha thứ phụ nhân vô tri ỷ sủng mà kiêu, vẫn có thể được.

      Huống chi, bên cạnh tiểu hoàng đế vô năng ngu ngốc, có mỹ nhân ỷ sủng mà kiêu, chẳng phải vừa vặn phù hợp với thân phận Hoàng đế hơn? Nàng chỉ muốn khống chế tốt cục diện này, đến bản thân nàng mà ngay cả chính Vũ Văn Hộ cũng cầu còn được. Mà Vũ Văn Hộ lại là người thực tế, việc này cũng ý nghĩa với việc bảo đảm cho chính tính mạng của .

      Dù sao, Vũ Văn Hộ cũng muốn lau nội dung sách sử viết rằng ta : "Ba năm tàn sát ba vua" , cũng muốn cho người đời biết là người khoan dung, muốn cho người đời cảm thấy, đối với tiểu hoàng đế tại này, vừa cung kính lại nhẫn nhịn .

      Nghĩ tới đây, Vũ Văn Ung nghiêng đầu tán thưởng nhìn về phía Trương Khởi, khỏi thầm nghĩ: nàng chẳng lẽ cũng muốn thông qua những thứ này để báo đáp ta?

      phụ nhân thông tuệ lại thân thiết!

      Cảm thấy Vũ Văn Ung vui vẻ, Trương Khởi cũng thấy vui thích. Nàng nhìn ánh nắng nơi chân trời, lẳng lặng thầm nghĩ: có như vậy, ta làm rất nhiều việc cũng dễ dàng hơn. Nếu được, ta cũng như người bình thường, giống như rất nhiều quý nữ khác, đường đường chính chính sống lần!

      trong lúc Trương Khởi suy nghĩ miên man nghe được Vũ Văn Ung : " thôi.".

      Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.

      Vũ Văn Ung cười : "Ngươi phải muốn ỷ sủng mà kiêu sao? Nếu cứ cùng trẫm ở trong nhà gỗ này, nào có cái gì cưng chiều? , chúng ta đến hoàng cung thôi.".

      "Vâng.".

      Hoàng cung nước Chu, được kế tục từ Tây Nguỵ. To lớn hoành tráng hơn Bắc Tề hoa lệ kia nhiều.

      Thấy Hoàng đế cùng mỹ nhân trở về mà chúng thần tấp nập bậc thềm bạch ngọc đều ngẩn người ra. Bọn họ đồng loạt cúi đầu hành lễ, hô: "Gặp qua bệ hạ."

      "Miễn miễn."

      Vũ Văn Ung chút để ý phất phất tay.

      Nhìn Trương Khởi phía sau Vũ Văn Ung, ăn mặc cao quý, mỹ lệ gì sánh được, chúng thần chỉ vội vàng thoáng nhìn, nào ai dám nhìn thẳng?

      lúc này, đại thần ngước lên nhìn trộm, ngang qua chỗ bậc thang hoàng đế trẻ vươn tay, dịu dàng nâng đỡ mỹ nhân kia! Mà mỹ nhân kia cũng ngẩng đầu lên, kiều mà cười tiếng với hoàng đế trẻ. Hai người thân mật khắng khít như vậy, trong nháy mắt, khiến mắt đại thần kia choáng váng.

      Khi bóng dáng của bệ hạ rời , đại thần kia về phía thái giám, giọng hỏi "Vị nương nương này là ai?”.

      Thái giám này chống lại ánh mắt của các vị đại thần bốn phía quăng tới, tim đập mạnh loạn nhịp mà trả lời: "Nô tài cũng biết, nô tài chỉ biết là, trước đây lâu nàng đột nhiên xuất ở trong nhà gỗ của bệ hạ, thời gian này vẫn cùng bệ hạ như hình với bóng.".

      Đối với đáp án này, chúng thần cũng khá hài lòng, bọn họ vừa rời , vừa giọng thương nghị.

      xong, đại thần đột nhiên lên tiếng: "Vị nương nương này, hình như có chút quen mặt."

      Trầm mặc lát, đại thần khác cũng gật đầu : "Quả quen mặt.".

      Hai người này vừa mở miệng, những đại thần khác cũng thầm khẳng định như vậy.

      tới xế chiều hôm đó, tất cả tài liệu về Trương Khởi, được đặt tới trước mặt văn võ chúng thần nước Chu. Hướng về phía đại trủng tể lấy được khẳng định bệ hạ mới có được mỹ nhân, chúng thần bắt đầu suy nghĩ, muốn bày tỏ thân cận với nàng thế nào.

      nay, bệ hạ vẫn chưa cập quán, vẫn chưa sắc lập hoàng hậu, trong hậu cung, chúng nữ tương đương đều có tác dụng. Cái sủng cơ vô cùng được cưng chiều này nguyên thuộc về Lan Lăng Vương đất Tề, đối với đám chúng thần cố ý gả con vào trong cung mà , phải tin tức tốt. Chỉ là, muốn phá cũng tới đâu.

      Dù sao, bệ hạ vẫn chỉ là hoàng đế bị đại trủng tể giật dây. Đem nữ nhi của mình gả vào ở bên trong, chừng liền thành cái đinh trong mắt đại trủng tể.

      Tiếp đến, chúng thần còn nhận được tin tức, ngày đầu tiên bệ hạ trở lại trong cung, liền xuống thánh chỉ, phong cho mỹ nhân Lý thị tước vị Hiền phi, sau đó liên tiếp thưởng ba bốn mươi vạn hoàng kim đồ đạc quý giá, tơ lụa cho Hiền phi.

      Bọn họ còn nhận được tin tức, bệ hạ sau khi có được mỹ nhân này, liền sớm chiều rời, ngay cả thói quen thích nhất đọc sách cũng để qua bên rồi. Quan trọng hơn là, có lần nội thị ngầm trộm nghe được Lý phi cầu, muốn bệ hạ lập nàng làm hậu, mà bệ hạ cư nhiên cũng có bác bỏ, ngược lại còn dịu dàng dụ dỗ.

      Sau khi biết được tin tức này, chúng thần rối rít lệnh cho phu nhân mình vào cung, dâng lên quà tặng trân quý tỏ vẻ lấy lòng, mà Lý cơ này cho dù là ai đến cũng hề cự tuyệt.

      Ngay cả chúng thần thân cận Vũ Văn Hộ, cũng giống như được ngầm cho phép, thông qua phu nhân của mình đưa những đồ quý giá để lấy lòng vị Lý nương nương bệ hạ mới nạp này.

      Vị Lý phi bệ hạ tân sủng này chẳng những thích tiền tài, còn rất thích dược thảo, liên tiếp triệu kiến thái y hỏi thăm tình huống tương quan. Mọi người sau khi hỏi thăm, liền biết được đều là những dược thảo làm đẹp dưỡng nhan chỉ cười tiếng.

      Trương Khởi đúng là cầu xin dược thảo, chỉ là phải để dưỡng nhan mà là thuốc để dịch dung. Để cho nàng thất vọng chính là khi nàng bóng gió ra, thái y giỏi cũng đều trả lời cõi đời này, hề có thuốc dịch dung, những thứ kia, cũng chỉ là thảo dược thay đổi chút màu da mà thôi. Hơn nữa đại đa số thảo dược đều có tác dụng phụ nghiêm trọng.

      Trong lúc Trương Khởi thất vọng, chỉ có thể thông qua Thái Y Viện chuẩn bị nhiều dược liệu hơn chút những loại thuốc mà phụ nhân do Tiêu Mạc phái đến khi còn ở Bắc Sóc Châu. Cũng biết có phải là Tiêu Mạc đề phòng nàng hay là thuốc kia cũng chỉ có nhiều như vậy. Khi nàng trộm những thứ kia, dùng hai lần liền hết sạch, đến thành Trường An lại mua được, cho đến khi thông qua những thái y này mới lấy được chút.

      thực tế, những thuốc bột kia, cũng hết sức lý tưởng, bởi vì khi nó gặp phải nước, cho dù là rơi xuống vài giọt thôi lớp bên bị hỏng, thể dùng được nữa.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----


      Nhìn tường thành cao lớn dần dần xuất trong tầm mắt, đoàn người liền siết chặt dây cương ngừng ngựa lại.

      hộ vệ thấy thủ lĩnh nhìn về phía trước suy nghĩ mất hồn, giục ngựa tiến lên, hỏi: "Quận Vương, có muốn chờ đoàn người đến đông đủ rồi cùng nhau vào thành hay ?"

      Lan Lăng Vương toàn thân màu đen, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân bởi vì tiều tụy càng lộ vẻ cương nghị liền lắc lắc đầu. khàn giọng : "Toàn bộ đổi thường phục, triệt hồi dấu hiệu lập tức vào thành.".

      "Vâng."

      Dừng lại lúc, đội ngũ lại lần nữa lên đường, hai ba mươi người, xen lẫn trong trong dòng người tấp nập, tiến vào Trường An.

      Thấy Quận Vương vẫn tâm nặng nề, chúng hộ vệ liền gì, chỉ an tĩnh theo phía sau .

      hồi, Lan Lăng Vương đè cái mũ ở đầu, : " tìm tửu lâu thu xếp ở lại.".

      "Vâng.".

      Chỉ chốc lát liền tìm được tửu lâu, dưới dẫn dắt của hộ vệ, Lan Lăng Vương liền bước lên lầu các.

      Đoàn người lặn lội đường xa, bây giờ vừa mệt vừa đói, dưới thúc giục của đám hộ vệ, bao lâu, ba mâm rượu cùng thức ăn liền được dọn lên.

      Nhìn qua thức ăn phong phú ở trước mắt, Lan Lăng Vương dùng đũa gắp mấy miếng, ăn nhạt như nước ốc.

      Ăn lưng lửng dạ, phất tay gọi tiểu nhị, ném ra ít đĩnh vàng, hỏi: "Dạo này thành Trường An có chuyện gì mới mẻ, nghe chút?"

      Tiểu nhị lấy được khối vàng như vậy mừng đến giọng cũng run run: "Được rồi! Thưa khách quan, thời gian này chuyện mới mẻ có rất nhiều. Thứ nhất là chuyện hai nữ nhi của đại trủng tể được sắc phong làm công chúa.".

      Tiểu nhị kia dừng chút, thấy Lan Lăng Vương nghiêng tai lắng nghe, lại tiếp: "Đúng rồi, còn có đại hỷ , bệ hạ của chúng tôi mới lấy được vị Lý nương nương. Bệ hạ vô cùng cưng chiều người này, quả thực là hứng như hứng hoa, đặt ở trong tay liền sợ bể. Khách quan người phải biết, bệ hạ của chúng tôi vẫn là người ham nữ sắc. Lại , Lý nương nương này là đẹp, chậc chậc, quá đẹp."

      Nghe đến đó, tên hộ vệ bên cạnh bất thình lình hỏi câu: "Ngươi gặp qua?".

      Tiểu nhị kia ngẩn ra, hơi ngượng ngùng cười ha ha : "Tiểu nhân cũng chỉ nghe người khác .".

      "Được rồi." Lan Lăng Vương liền cắt đứt lời của , trực tiếp hỏi: "Ngươi nghe qua cái tên Tô Uy chưa?"

      "Tô Uy?" Tiểu nhị kia suy nghĩ hồi, lắc đầu đáp: "Chưa từng nghe qua.".

      Hộ vệ bên cạnh lại bổ sung: "Nghe là người ước định với nữ nhi nhà đại trủng tể ."

      Tiểu nhị kia suy nghĩ hồi, cau mày lắc đầu đáp: " có nghe qua."

      "Được rồi, xuống .".

      Đuổi tiểu nhị kia , hộ vệ kia hướng Lan Lăng Vương giọng : "Quận Vương, có thể là đến Trường An hay ?"

      " thể nào." hộ vệ khác liền chen lời: "Căn cứ vào tin tức nghe được đoạn đường này, ràng là đến Trường An." Đảo mắt, hộ vệ này lại : "Tô Uy là người thế gia, chuyện về , hỏi tiểu nhị cũng vô dụng. Quận Vương, có muốn tiểu nhân tra hỏi hay ?"

      Lan Lăng Vương gật đầu cái, giọng ra lệnh: "Tối nay, đến phủ Vũ Văn Hộ bắt người hỏi chút là được."

      "Vâng."

      Lúc này Lan Lăng Vương tài nào ăn được nữa, để đũa xuống, chắp tay ra, dựa vào lan can, nhìn dòng xe ngựa phía dưới, cực kỳ lâu, cũng nhúc nhích.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      ???? Có vài dòng ii nàng ơi.@Nữ Lâm

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531

    5. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Nghệ thuật câu like quá cao tay:yoyo9::yoyo9::yoyo9:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :