1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 159: Nghi ngờ


      Đón nhận ánh mắt của mọi người, Lan Lăng Vương nhíu mày lại, mà lúc này, Trịnh Du thở hổn hển mở miệng: "Cao Trường Cung, ngươi đừng bức ta".

      Các cơ mặt nàng vặn vẹo, bởi vì thống hận, nước mắt càng muốn ngừng cũng ngừng được, nàng trợn to đôi mắt rơi lệ, hề chớp mắt nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương, khàn khàn, hạ thấp giọng : "Cao Trường Cung, ngươi lấy nghi lễ của vương phi chôn cất nàng, chuyện như vậy nếu đặt ở người người khác, chỉ sợ là thành kẻ thù rồi? Mà ta sao, ta tân tân khổ khổ ngăn trở người trong tộc hướng ngươi hỏi tội, ta với bọn họ cần gấp gáp, có lẽ trong lòng Trường Cung quá khó chịu, nếu làm như vậy có thể làm cho thoải mái chút, cứ mặc kệ thôi."

      Nhưng thực lại chính là khu mộ đó vẫn còn trong hoạch định, mộ địa còn chưa thi công xây dựng, chỗ đặt hài cốt của Trương cơ là đông là tây là nam hay là bắc, còn phải chờ mộ địa xây xong mới có thể được. Cho nên, chỉ cần Trịnh Du nàng trăm năm sau cử hành tang lễ càng thêm long trọng, hoặc vị trí xây dựng mộ địa chính thức lưu lại ở cánh đông, hành động hôm đó của Cao Trường Cung, cũng chỉ là niên thiếu hồ nháo mà thôi.

      Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với nàng mà , cũng vô cùng nhục nhã, đối gia tộc của nàng, đều là nhục nhã thấu xương. Nếu phải là lúc chính trị triều quyền thay đổi, nhất tộc Trịnh thị, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Cao Trường Cung như vậy.

      Trịnh Du nước mắt giàn giụa, bởi vì đau khổ, móng tay của nàng sắp đâm rách lòng bàn tay.

      Mở to mắt nhìn thẳng Lan Lăng Vương, sau khi lau nước mắt nước mũi mặt, Trịnh Du rốt cuộc bình tĩnh lại.

      Nàng rũ mắt xuống, tận lực dịu dàng : "Trường Cung, nếu Trương cơ có chết, ngươi cũng đừng đau lòng, trở lại vương phủ thôi....... Đợi khi tìm được Trương cơ, ta nhất định xin Thái hậu phong nàng làm bình thê. Đến lúc đó hai tỷ muội chúng ta tương thân tương ái, cùng nhau hầu hạ ngươi, để cho ngươi còn bất kỳ phiền não gì nữa, được ?"

      lời này ra, Trịnh Du lại chảy nước mắt, vẻ mặt nhìn đâu chỉ là cầu khẩn thôi?

      Thấy Lan Lăng Vương mở miệng, Trịnh Du lại ôn nhu : "Nếu như Trương cơ vẫn muốn, Trường Cung, ta nguyện nhường lại vị trí Vương phi này." Nàng si tình vô hạn nhìn , mềm mại tiếp: "Chỉ cần có thể nương theo bên người Trường Cung, dù có làm thiếp, A Du cũng vui mừng."

      Đây là hành động nhượng bộ đến cỡ nào.

      ra lời này, Trịnh Du liền nín thở.

      Nàng chờ mừng rỡ, chờ đồng ý

      Nàng nghĩ, nhất định mừng rỡ, nhất định cảm kích. Nam nhân trong thiên hạ, bất kỳ người đàn ông nào nghe được lời này của nàng cũng mừng rỡ, cũng cảm kích.

      Dịu dàng si mê nhìn Lan Lăng Vương, từ khóe mắt của Trịnh Du có thể thấy mọi người xung quanh thở dài, đồng loạt ra vẻ đồng tình.

      Lâu Thái hậu năm đó, cũng nhường ra thê vị giống như vậy. Nhưng bà nhường bước, lại thắng cả đời.

      Nàng cũng như thế.

      Đó là nàng lòng nguyện ý nhường, quý nữ nước Tề, còn cả những lời rêu rao đầy đường rằng người hiền thục mỹ đức như nàng thực để cơ thiếp ti tiện trèo lên đầu trở thành chủ mẫu của nàng sao?

      Vì vậy lời này, Trịnh Du ra thực ra là có gánh nặng .

      Lan Lăng Vương cũng nhận ra người vây xem càng ngày càng nhiều.

      liếc Trịnh Du cái, mặt lạnh từ từ : "A Du có lời gì, nhất định ở trước mặt của dân chúng mà sao?" Chau mày lại, Lan Lăng Vương kiên nhẫn, cảm thấy lời này của nàng quả quá vang dội rồi.

      Nhìn thấy Trịnh Du cứng đờ ra lần nữa , quay đầu quát khẽ tiếng: "Tản ra!" vừa quát xong, giục ngựa vọt ra khỏi đám người, mắt thấy Lan Lăng Vương phải rời khỏi, Trịnh Du lặng lẽ chọc vào tỳ nữ bên cạnh.

      Tỳ nữ này phản ứng rất nhanh, lập tức hắng giọng, hướng theo bóng lưng của Lan Lăng Vương kêu: "Quận Vương, ngài vẫn chưa trả lời vương phi đâu."

      Đám người bắt đầu phát ra tiếng xôn xao nho .

      Lan Lăng Vương dừng bước lại. Nhìn đám người chung quanh, chân mày chau lại, tức giận vô cùng.

      Khi tỳ nữ đó hô lên lần thứ hai Lan Lăng Vương mới quay đầu lại.

      liếc tỳ nữ kia cái, quay đầu, yên lặng nhìn thẳng vào Trịnh Du. vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn chăm chú đến mức làm cho Trịnh Du thấy chịu nổi, lo lắng cúi đầu, lúc này mới chậm rãi lắc lắc đầu, khàn khàn : "Ta thể....... A Du, ta thể."

      Dứt lời, thét lớn, xua ngựa vọt .

      Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, lộc cộc, Lan Lăng Vương vội vã rời .

      Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng dáng của cao lớn như vậy, hiên ngang như thế, để cho nàng say mê đắm chìm.

      Nàng vẫn biết, nam nhi trọng tình. Nam nhi cao quý uy nghiêm, tuấn mỹ phóng khoáng, tìm khắp Tề quốc, là độc nhất vô nhị, nếu như phải vì Trương cơ đó, tất cả ôn tình mà có đều là của nàng, đều thuộc về mình nàng, càng hận Trương cơ này.......

      Lúc Trịnh Du mờ mịt lệ quang nhàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lan Lăng Vương mọi nơi nổi lên nghị luận ầm ĩ.

      " là phụ nhân nghĩa tiết."

      " quý nữ như thế, vì thành toàn cho phu quân của mình, thế nhưng lại nguyện ý nhường lại ngôi vị vương phi, phẩm hạnh này cao thượng đến bậc nào?"

      "Đúng vậy a, tốt khó có được .......Lan Lăng Vương này, ở trong phúc mà chẳng biết.".

      " là người si tình. Với gia thế tướng mạo của nàng, nếu nguyện ý tái giá, đừng là chánh thê, mà còn có thể gả cho Quận Vương khác làm chánh phi ấy chứ. Nhưng nàng lại tình nguyện làm thiếp để ở bên cạnh Lan Lăng Vương, là tình thâm nghĩa trọng.".

      Nghị luận ùn ùn kéo đến, đối với những chỉ trích của Lan Lăng Vương, Trịnh Du từ từ cúi đầu xuống.

      Nàng dùng động tác này để che giấu nụ cười mặt mình.

      Ở nơi này, quý nữ và trượng phu căn bản ngang hàng, quý nữ gả lần hai, lần ba là chuyện cực kỳ bình thường. Như Cao Dương Phi, Đoàn Chiêu Nghi, sau khi Cao Dương chết liền tái giá về làm vợ của Thượng Thư. Như Dương Hiến Dung đời Tấn, làm hoàng hậu của hoàng đế tiền triều, đảo mắt cái sau buổi sáng lại có thể trở thành hoàng hậu của Hoàng đế đương triều.

      Nếu như Trịnh Du nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể Hòa ly với Lan Lăng Vương, sau đó giống như nữ lang chưa cưới, gả vào cửa hào môn thế gia, cuộc sống vẫn vinh quang như thường.

      Nơi này phải là Trần quốc ở phương Nam, quý nữ ở đất nước này, đến từ tộc Tiên Ti chiếm đa số. Dưới dẫn dắt của họ, danh tiết phải là chuyện quan trọng nhất.

      Mà Trịnh Du lại nghĩ như vậy, tình nguyện làm thiếp cũng muốn ở bên cạnh Lan Lăng Vương, tình nghĩa này, cao thượng cùng trung trinh này, khiến cho mọi người chung quanh cực kỳ cảm thán.

      Ngày mùng chín tháng giêng năm Công nguyên 562 , Tề chủ cúng tế tại Nam Giao.

      Mà tại Bắc Hằng Châu.

      Trương Khởi hóa thành mình thành phụ nhân da ngăm đen, mũi còn có nốt ruồi cực lớn, Tô Uy chống lên vai của nàng, quan sát nàng từ xuống dưới lần nữa.

      Thân hình của Trương Khởi quá mềm mại, nên việc giả trang thành nam tử hoàn toàn là điều thể. Giả trang thành phụ nhân, bộ dạng này là xấu nhất rồi.

      chau mày lại, hiển nhiên là vẫn hài lòng.

      Bắc Hằng Châu là thành trì mà Lan Lăng Vương trọng điểm hoài nghi, Hắc Giáp Vệ và hộ vệ canh giữ ở xung quanh cửa thành đều nhìn qua diện mạo của Trương Khởi.

      Tô Uy cũng hiểu, mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, chỉ cần là trượng phu, người nào nhìn khắc trong tâm khảm, có thể quên? Chính mình là vừa nhìn liền có thể hoài nghi những Hắc Giáp Vệ cùng hộ vệ kia cũng có thể.

      Suy nghĩ lát, Tô Uy liền : "Rửa mặt ."

      Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn cái, với thói quen thuận theo của nàng, vì vậy liền nghe lời rửa sạch hóa trang mặt .

      Tẩy trang xong Trương Khởi trong veo như nước, mềm mại yếu ớt tới trước mặt .

      Tô Uy khỏi dịu dàng cười tiếng, giọng mà ra: "Đừng lo lắng. Ta nhờ bằng hữu ở Bắc Sóc Châu thả ra tin tức, chắc giờ có ít Hắc Giáp Vệ chạy tới nơi đó." nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Còn chiêu giương đông kích tây kia nữa. ngày nào đó, trừ Bắc Sóc Châu, ba thành lớn khác, cũng đồng thời xuất lời đồn đãi về Trương thị A Khởi. Đông, nam, tây, bắc, bốn phương tám hướng đều đại mỹ nhân tuyệt sắc xuất . Cho nên, A Khởi, chúng ta thuận lợi ra khỏi thành ."

      Đưa tay lau vết hóa trang còn sót lại cằm của Trương Khởi , Tô Uy liền vỗ vỗ tay, trong tràng pháo thanh thúy, quát lên: " vào."

      Liền đó hai phụ nhân cao lớn ở bên ngoài vào. để ý kinh ngạc của hai phụ nhân kia, Tô Uy chỉ vào Trương Khởi, dùng loại tiếng mà nàng chưa từng nghe qua với bọn họ.

      Sau khi xong, hai phụ nhân liền vào, họ mở ra túi da dê tùy thân, cầm chút bột thoa lên mặt, cổ cùng tay của Trương Khởi.

      Qua nửa canh giờ, Tô Uy dùng giọng Tề : "Được rồi, A Khởi, mở mắt ra ."

      Trương Khởi từ từ mở mắt.

      Tô Uy giơ gương đồng để ở trước mắt nàng.

      Xuất trong tầm nhìn của nàng là phụ nhân sắc mặt xám xịt có chút huyết sắc nào, ánh mắt lờ đờ, môi tái nhợt khô nứt, cơ hồ thoi thóp chỉ còn hơi thở .

      đầu của nàng, soi xiêm áo người mặc. Nhìn xiêm áo này, thế nào lại giống như là mặc cho người chết?

      Thấy Trương Khởi nghi ngờ, Tô Uy ra lệnh: "Đem cỗ quan tài đến." Ra lệnh xong, chuyển sang Trương Khởi, giải thích: "A Khởi, lát nữa ngươi nằm ở trong quan tài này, nhớ, vô luận xuất tình huống nào, cũng được mở mắt."

      lại dịu dàng : "Cặp mắt của A Khởi là đẹp nhất, chỉ cần nhắm nó lại, muốn nhận ra ngươi cũng dễ dàng."

      Thấy Trương Khởi gật đầu, Tô Uy ra hiệu ý bảo này hai phụ nhân kia tiến lên.

      Hai phụ nhân cầm trong tay tấm lụa trắng dài, sau khi họ trái tầng bên phải tầng bao bọc xong, Trương Khởi được mặc vào y phục khâm niệm, nghiễm nhiên người chết.

      Hóa trang xong xuôi, Trương Khởi thấy Tô Uy kinh ngạc mà nhìn nhìn xem mình, trong ánh mắt đầy bi thương, khỏi kêu lên: "A Uy?".

      Nàng mềm nhắc nhở Tô Uy, liền tự tay chà xát mặt mình chút, mới thào mà ra: "A Khởi, bộ dạng này của người làm cho ta sợ.......".

      thanh như mặt nước nhộn nhạo, làm cho Trương Khởi khỏi ngây ngô sững sờ .

      Lúc này, quan tài được mang đến. Tô Uy ra ngoài, lại giọng an bài hồi, Trương Khởi lập tức đưa vào nằm ở trong quan tài.

      Đội ngũ lên đường.

      A Lục cũng tiến hành cải trang hoàn toàn thay đổ, trông giống y như vú già trung trung tuổi, ở bên đường.

      Quý công tử Tô Uy, dĩ nhiên là ngồi ở xe ngựa, khi đội ngũ khoảng hơn trăm người tiến đến cửa thành phía tây lập tức có vô số những thân hình đen bóng lạnh lẽo đứng dàn hàng chặn lại.

      Đó chính là đội quân Hắc Giáp Vệ.

      Đứng bên cạnh Hắc Giáp Vệ, còn có mấy người hộ vệ mà Tiêu Mạc từng phái đến Bắc Sóc Châu, bảo vệ cho Trương Khởi.

      Bọn họ đồng thời tiến lên.

      Ánh mắt xẹt qua nhanh cả đám hán tử cao lớn uy mãnh, sau đó liền tập trung rơi vào phụ nhân nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh nam tử kia.

      Kéo vú già A Lục qua, đem các nàng tỉ mỉ quan sát hồi, còn kéo cả mũ khăn lông xuống, sau khi liếc mắt nhìn tóc, liền có hai Hắc Giáp Vệ gõ gõ vào quan tài, ra lệnh: "Mở ra".

      Quý công tử Tô Uy lạnh lùng liếc bọn họ mấy lần sau đó mới gật đầu : "Mở ra .".

      "Vâng.".

      Hai hộ vệ tiến lên, đem đinh quan tài rút ra, cọt kẹt tiếng nắp quan liền được mở ra.

      Quan tài vừa mở, khuôn mặt tái nhợt của người sắp chết xuất ở trước mặt mọi người. Thấy đám Hắc Giáp Vệ nhìn chằm chằm quan sát kỹ, tên hộ vệ tiến đến phía trước, giọng mà ra: "Vú già này bệnh nặng, lang quân nhà ta là người trọng nghĩa, vì bà ta hầu hạ nhiều năm, liền thưởng cho cỗ quan tài, chỉ chờ tắt thở liền chôn ngay tại chỗ."

      Mấy Hắc Giáp Vệ nghe vậy, liền quay sang nhìn dáng vẻ cao quý, khí phái bất phàm của Tô Uy, lại nhìn vào người thoi thóp thở trong quan tài, cơ hồ chính là cỗ thi thể.
      milktruyenky, leebornthisway011091 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ☆, Chương 160: Vinh sủng

      Cuối cùng lại nhìn chòng chọc vào quan tài chế tác qua loa, cực kỳ đơn sơ bình thường kia cái, Hắc Giáp Vệ vung tay lên, ý bảo cho .

      Người của Tô Uy nhanh chóng đóng nắp quan tài lại, sau đó thong dong ra khỏi cửa thành Tây.

      Hôm nay người ra khỏi thành rất nhiều, Tô Uy ra khỏi cửa thành, lẫn lộn ở trong đám người. nhanh chậm theo đội ngũ hồi, thấy vẫn có truy binh tiến lên, A Lục lặng lẽ thở dài cái.

      Lúc này, phía trước liền xuất cái ngã ba.

      Dưới chỉ huy của Tô Uy, đội ngũ liền chạy nhanh về phía ngã ba kia.

      Càng tới ngã ba, người đồng hành càng ngày càng ít, tốc độ của đám người Tô Uy cũng càng ngày càng nhanh.

      Sau hai canh giờ, thấy mọi nơi có người nào nữa, Tô Uy vội vàng mang Trương Khởi ra. Đồng thời sai đám hộ vệ đem quan tài ném xuống vách núi, đội người ngựa vội vã phóng theo hướng Trường An.

      Tô Uy đối với cung đường này, hình như nắm vô cùng ràng. Mỗi lần chưa gặp phải giặp cướp, cũng tránh ra. tránh khỏi, ra lệnh cho đám hộ vệ xếp hàng ngũ xông thẳng vào, mở con đường mới.

      Cho đến nơi này, Trương Khởi mới phát , người thiếu niên trước mắt này, hẳn là người văn võ toàn tài, trường kiếm tay tuyệt đẹp mà tàn khốc, giết người chẳng khác gì giết gà.

      Cứ như thế, đường vội vã, tới tháng, thành Trường An liền xuất trước mắt của bọn họ.

      Nhìn kiến trúc hùng vĩ đồ sộ dần dần xuất trong tầm mắt, Trương Khởi kinh ngạc nhìn đến ngẩn người. hồi lâu, nàng mới giọng : "Ta rời khỏi ......." Hai hàng nước mắt trong suốt từ gương mặt của nàng chảy xuống, Trương Khởi nở nụ cười, nhưng lại hàm chứa đau đớn, thào mà ra: "Ta rời khỏi ....... Ta bao giờ nhìn thấy nữa rồi !"

      Tô Uy ở bên, kinh ngạc mà nhìn nàng, nhìn lát, mới giọng : "Lan Lăng Vương hoài nghi." Thấy Trương Khởi quay đầu, kinh ngạc nhìn mình, Tô Uy liền tiếp: "Vừa lấy được tin bồ câu đưa, những người thay chúng ta tung tin đồn đãi kia, đều bị bắt , kể cả quan tài chúng ta bỏ xuống. Cũng bị bọn họ mò được rồi....... A Khởi, lâu nữa đuổi kịp Trường An .".

      Cười cười, Tô Uy tự tin : "Nhưng nơi này là đất Chu, phải Tề quốc mặc định đoạt!" Hơn nữa giải quyết xong xuôi mọi chuyện, lập tức mang Trương Khởi chạy tới Trần, coi như Lan Lăng Vương tiến đến, cũng chỉ thất bại.

      Đoàn xe chạy vào thành Trường An.

      Nhìn cảnh sắc bốn phía quen thuộc vừa xa lạ, Trương Khởi có chút hoảng hốt.

      Mới hơn năm, nàng lại đến Trường An rồi.

      Năm ngoái nàng nương tựa bên người Lan Lăng Vương. Dưới che chở của mà tùy ý nhục nhã nhi nữ của Vũ Văn Hộ .

      Lúc trở lại nàng nhếch nhác hoảng hốt, lại vẫn phụ thuộc vào nam nhân như cũ .

      Đoàn xe lái vào thành Trường An.

      Tuy trong lòng nặng trĩu, nhưng Trương Khởi cũng phát , Tô Uy so với mấy ngày trước đây, có vẻ đặc biệt trầm mặc. Nàng nhìn thoáng qua , thấy lông mày nhíu chặt, mím môi giấu giếm vẻ buồn rầu. Trong bụng thầm nghĩ: lo lắng cái gì?

      Phát Trương Khởi nhìn mình, Tô Uy quay đầu lại cười với nàng: "Đói bụng ? Chúng ta dùng cơm." Dứt lời liền chỉ huy đoàn xe dừng ở trước tửu lâu.

      Tửu lâu này rất lớn, bọn họ có hơn trăm người nhưng vẫn còn trống nhiều, hơn nữa buôn bán rất tốt, chỉ chốc lát liền ngồi gần kín chỗ.

      Trương Khởi chẳng những trang điểm, còn đeo mũ sa, nàng vừa an tĩnh dùng bữa ăn, vừa nghe mọi người tán gẫu.

      qua lại, các bàn bên cạnh, liền bàn đến chuyện quan viên trong triều, sau đó lại kéo tới Vũ Văn Hộ đại trủng tể đương triều .

      "Lần này. Đại trủng tể có hai nữ nhi được phong làm công chúa, công chúa mới được tấn phong, vốn là thứ nữ, nhưng bởi vì thông tuệ mà được tấn phong cùng với đích tỷ của mình.".

      "Tân công chúa ta từng thấy rồi, tuổi tuy , nhưng cử chỉ lại thỏa đáng. Văn nhã rộng lượng, có phong phạm của nữ tử thế gia lưu truyền trăm năm."

      "Lại còn là mỹ nhân nữa."

      "Đáng tiếc sớm hứa hôn cho võ quan Tô Uy."

      "Tiện nghi cho tên Tô Uy kia rồi.".

      "Ngươi biết cái gì? Tô Uy này là con cháu thế gia, kế thừa gia huấn, là người chững chạc, tiên triều Vũ Văn Thái rất thích , nếu , ngươi cho rằng người thiếu niên, phụ thân vừa qua đời liền được thừa kế tước vị quan chức? Đại trủng tể coi trọng , cũng là bởi vì chúng quan khen ngợi, sĩ lâm ưa thích." tới chỗ này, tiểu quan có diện mạo lịch lại lắc đầu thở dài dứt: "Có vài người sinh ra, liền thừa kế vinh dự của cha ông, chỉ bằng cái nhấc tay liền thăng chức rất nhanh, mà ta khổ sở luồn cúi cả đời cũng có kết quả gì."

      Kể từ khi hai người kia nhắc tới tân công chúa, Tô Uy liền càng ngừng lặng lẽ nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi vẫn mực cúi đầu.

      Nàng có chút mất hồn.

      Từ trong miệng Tô Uy, nàng chỉ nghe được chút cành lá, đây là lần đầu tiên biết được, Tô Uy vẫn chưa cưới thê, mà còn là công chúa, cũng lần đầu tiên biết, Tô Uy còn tuổi, thế nhưng thực ngay cả sĩ lâm cùng chúng quan đều khen ngợi. Xem ra, ở Chu , danh tiếng Tô Uy cũng tương đương với Tiêu Mạc ban đầu lúc còn ở Trần .

      có khởi điểm cao như vậy, chỉ cần nho cố gắng chút, liền có thể vươn lên vị trí cao hơn?

      lúc ấy , Trương Khởi nghe được thanh lo lắng của Tô Uy truyền đến: "A Khởi, đừng để ý.".

      Trương Khởi vẫn cúi đầu xuống.

      Những người bên cạnh vẫn còn nghị luận, lúc này Tô Uy ăn được nữa. Lung tung gắp mấy cái, liền dẫn đầu đứng lên. Khi đám người Trương Khởi dùng bữa xong, bố trí tốt phòng trong tửu lâu.

      Đem Trương Khởi chi tiết an bài xong xuôi, vẫy lui mọi người, tới trước mặt của Trương Khởi .

      Chậm rãi quỳ xuống, Tô Uy đỡ hai đầu gối của nàng, giọng mà ra: "A Khởi, cho dù nàng ấy là công chúa, ta cũng lấy nàng......."

      tới đây, liền dứt khoát đứng lên.

      Thấy cất bước rời , Trương Khởi rốt cuộc kêu lên: "A Uy."

      Tô Uy vội vàng quay đầu lại nhìn.

      Chống lại , Trương Khởi mềm : "Mặc kệ như thế nào, cần phải giữ được tính mạng của mình." Nàng đây là muốn cần phản kháng nữa.

      Nghe nàng dặn dò, Tô Uy cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rực rỡ đáp: "Ta hiểu rồi.". nhàng : "Ta còn muốn đưa A Khởi tiến về Trần đấy."

      Dứt lời, liền khép cửa ra.

      Tô Uy mới vừa , A Lục vội vàng chạy tới. Nàng nhìn xung quanh hồi mới hỏi: "A Khởi, Tô Ngũ lang đâu?"

      Trương Khởi : " rồi?"

      "Làm sao lại ?", A Lục có chút gấp gáp: "Ta nghe A Trắc , Vũ Văn Hộ nhìn trúng Tô Uy, sợ là buông tay, buộc Tô Uy cưới nữ nhi của ."

      tới chỗ này, A Lục nhìn chằm chằm vào Trương Khởi hỏi: "A Khởi cũng là, sao còn để cho . Giữ lại, để cho đưa chúng ta trở về Trần trước có phải tốt hơn ? ta thích ngươi. Chúng ta có che chở, những ngày ở Trần khẳng định rất dễ chịu."

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Nàng rửa sạch hóa trang, dịu dàng hoảng hốt nhìn A Lục, thấp : "A Lục."

      "Gì?"

      "Nếu như muốn nam nhân hận ngươi, oán ngươi. muốn làm cho phần oán hận này tàn phá tất cả tình say đắm tốt đẹp, vậy vĩnh viễn được cản trở con đường tiến thân của họ!"

      Tân công chúa? Dường như nàng vẫn còn nhớ chút, nàng ta là nữ lang ưu tú ? Trong truyền thuyết, trượng phu của nàng ta bởi vì có nàng ta chống lưng, nên ngay cả sau khi Vũ Văn Hộ ngã đài, trượng phu của nàng ta vẫn đứng vững vàng như cũ.

      Trương Khởi nhắm mắt lại.

      Ở đời trước, nàng cũng là vì cản trở con đường công danh của nam nhân kia? Bởi vì người dõi theo nàng quá nhiều. thể nhất nhất chu toàn, còn liên tiếp đắc tội cấp . Nếu như có nàng, nam nhân kia nào đến nông nỗi đó, còn là Ngũ Phẩm?

      Nàng từng cho là với thông tuệ của mình, có thể trợ giúp rất nhiều vấn đề khó khăn, giúp cho từng bước thăng quan tiến chức. Bây giờ nghĩ lại, cũng bởi vì xinh đẹp kia mà có con. Làm cho dưới đều đau khổ.

      Trong hoàn cảnh loạn thế như vậy, nam nhân kia hiến nàng, thứ nhất có thể bảo toàn tính mạng của nàng. Để cho nàng có được phú quý. Vì dù sao, nếu trực tiếp hòa ly mà , mặc kệ nàng có bao nhiêu tiền tài bên người hậu quả cuối cùng cũng chỉ có chính là ngang ngược bị đoạt , giày xéo xong chuyện. Nhưng nếu hiến nàng, chẳng những có thể bảo vệ nàng, còn có thể để cho được thăng quan. Đứng lập trường của nam nhân, quả suy tính chu toàn, đối với nàng cũng tận nghĩa?

      Lời của Trương Khởi. A Lục cũng hiểu. Nàng nhìn chằm chằm Trương Khởi lúc, đảo mắt lại cười khanh khách : "Mặc kệ nó, dù sao Tô Ngu lang ưu thích A Khởi như vậy, nhất định lấy tân công chúa đó."

      Chuyến này của Tô Úy, liên tiếp ba ngày cũng trở lại.

      lúc A Lục trở nên nóng nảy lo lắng, đem ngàn lượng hoàng kim ở người tấc cũng rời. bất chợt, ngoài tửu lâu lại vang lên tiếng ồn ào sôi nổi.

      Trong tiếng ồn ào sôi nổi này mơ hồ còn có người quát lên: "Tiểu nhị kia, có mấy hán tử ở Bắc Trường Thành cùng mấy phụ nữ có chồng đến ở chỗ này ?"

      Trong lòng Trương Khởi cả kinh, định nghe tiếp, lại thấy Hạ Chi Trắc vội vàng chạy tới. sải bước vọt tới bên cạnh Trương Khởi nhanh chóng : "Vũ Văn Hộ nổi giận, nếu có người cầu cạnh, giết chết A Uy. tại A Uy bị nhốt lại, người bên ngoài là tới bắt ngươi đấy." Giải thích đến chỗ này liền dắt Trương Khởi chạy trốn: " may là A Uy nghĩ đến điểm này. Mau theo ta."

      Trương Khởi vội vàng : "A Lục đâu?"

      Hạ Chi Trắc vừa dắt Trương Khởi chạy, vừa : "Nếu ngươi thể dễ dàng rơi vào trong tay nam nhân khác A Lục có việc gì."

      dắt Trương Khởi ra phía sau tửu lâu. để cho Trương Khởi kịp phản ứng, vác nàng lên vai, lui về phía sau mấy bước nhảy vọt lên, đạp tảng đá bay qua tường rào.

      Hạ Chi Trắc hiển nhiên tương đối quen thuộc với địa hình nơi này, mang theo Trương Khởi đông ngoặt tây ngoặt mất hơn nửa canh giờ. Hai người tới chỗ rừng cây dày đặc, bờ hồ dập dềnh sóng nước khung cảnh mỹ lệ. Chỉ vào ngôi nhà gỗ đối diện hồ. Hạ Chi Trắc vừa để Trương Khởi xuống, vừa giọng : "A Khởi, ngươi đến nhà gỗ kia . Nhớ, có người hỏi, ngươi liền ngươi họ Lý."

      Dứt lời, lui nhanh mấy bước, chỉ tung người mấy cái, liền biến mất ở trước mặt Trương Khởi.

      Trương Khởi đưa mắt nhìn Hạ Chi Trắc, còn có phản ứng, nghe liên tiếp tiếng quát chói tai truyền đến: "Người phương nào đến chỗ này?"

      Kèm theo tiếng quát liền nghe vèo vèo mấy cái, trong nháy mắt, từ hai bên chạy ra mười tên hộ vệ, bọn họ cầm trong tay trường kích, đem mũi kích rét lạnh chỉ lên ngực Trương Khởi.

      Qúa bất ngờ.

      Biến cố này, quá bất ngờ, Trương Khởi còn chưa phản ứng kịp, bị đao kiếm chỉa vào người.

      Nàng nghiêm mặt, khỏi lui về phía sau ra bước. Mới vừa lui xuống, lưng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, lại bị mũi kích đâm đau nhói.

      lúc ấy , thanh ưu nhã trong trẻo truyền đến: "Cũng chỉ là phụ nhân, cần gì khẩn trương?"

      Trong tiếng bước chân, thiếu niên tuấn dật, uy phong cao quý, áo bào phóng khoáng, tóc dài phiêu tán, chậm rãi tới.

      Chúng hộ vệ đồng loạt thối lui, trong nháy mắt liền nhường ra lối .

      Thiếu niên cao quý chậm rãi tới trước mặt Trương Khởi, sau đó, liền đưa bàn tay thon dài trắng nõn, chậm rãi tháo mũ sa xuống.

      Theo mũ sa bồng bềnh rơi xuống, gương mặt tuyệt mỹ Trương Khởi liền ra trước mặt mọi người.

      Trong nháy mắt, mười mấy mũi kích chỉ vào Trương Khởi đồng loạt rũ xuống đất!

      Thiếu niên ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dịu dàng cười tiếng, hỏi "Ngươi là ai, nhìn quen."

      Trương Khởi ngơ ngác nhìn thiếu niên kia hồi, cúi đầu xuống nhàng khẽ chào, giọng : "Thiếp họ Lý vô ý xông vào quý địa, đắc tội rồi." Bởi vì bị khí thế của thiếu niên dọa sợ, giọng của nàng có chút rung động, càng ra vẻ mảnh mai đáng thương.

      Sau khi tự nhận tội, Trương Khởi liền lui về phía sau. Mới lui bước, thiếu niên lên tiếng: " đến đây rồi, liền vào hàn huyên chút thôi."
      Last edited: 26/2/15
      milktruyenky, leebornthisway011091 thích bài này.

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Ngay ngay ngong trong chuong moi. Ban oi ban lan lau qua. Huhu

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Từng quen biết

      Trong quán rượu.

      Phòng của Lan Lăng Vương vẫn đèn dầu sáng rỡ. Từ khi Cao Trường Cung đến ở, quán rượu này cơ hồ thành phủ Lan Lăng vương khác, chẳng những hộ vệ dày đặc, xe ngựa còn ra vào tấp nập.

      Nhìn Phương lão đứng đằng trước, Lan Lăng Vương vừa xoa đôi mắt đỏ lên, vừa : "Phương lão, ta rốt cuộc cảm thấy, hôm nay A Du có cái gì đúng."

      Phương lão ngẩn ra, : "Có cái gì đúng?"

      "Uh."

      Sau khi kể lại chuyện gặp phải Trịnh Du vào ban ngày, cau mày : "Muội ấy lớn tiếng thế, khiến mọi người vây xem, cũng biết là vô tình hay cố ý? Mới vừa nghe ta muốn hòa ly hai mắt muội ấy trợn tròn. Ta biết muội ấy phẫn nộ, nhưng chỉ chớp mắt, muội ấy lại dịu dàng có lễ, biến hóa này quá nhanh. Cả tỳ nữ kia liên tiếp hỏi tới. . . . ." cười khổ : "Sao lại có phần như khi A Khởi xảo trá dùng kế?"

      tới chỗ này, quyết ý nghĩ nhiều nữa, phất tay ra lệnh: "Thông báo người vương phủ, lưu ý Vương phi."

      "Vâng"

      Đảo mắt ba ngày qua.

      Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Lan Lăng Vương càng ngày càng khó coi, chân mày cũng càng chau càng sâu.

      ngày kia, nhận được chim bồ câu truyền tin đến, sắc mặt liền thay đổi. Buổi tối hôm đó, tự giam mình ở trong phòng, ngừng uống rượu mình.

      "Cốc cốc cốc" Phương lão nhàng gõ cửa, kêu: "Quận Vương."

      hồi lâu, thanh mệt mỏi khàn khàn của Lan Lăng Vương mới truyền đến, " vào."

      Phương lão vào.

      Ông vừa vào liền thấy Lan Lăng Vương ngồi chồm hỗm mặt đất, đôi tay bụm mặt chặt, cùng với mảnh vụn của bình rượu bị ném đầy đất.

      Chẳng lẽ lại uống say?

      Phương lão liền vội vàng tiến lên.

      Ông cúi người xuống, mới vừa thu thập nửa, liền nghe Lan Lăng Vương : "Nàng ấy trốn."

      Phương lão ngẩn ra.

      Lúc này, Lan Lăng Vương tựa như khóc tựa như cười, lại : "Nàng ấy chạy trốn tới Chu. . . . Bên người nàng ấy có cao nhân che chở, người nọ giúp nàng ấy trốn ."

      Phương lão thầm than tiếng, giọng ra: "Quận Vương. Trương cơ chạy trốn, dù sao cũng tốt hơn nàng ấy bị chết."

      Lời vừa ra này, đúng ý của Lan Lăng Vương, dần dần an tĩnh lại.

      Nhìn thấy an tĩnh. Phương lão thở phào nhõm. Thời gian này Quận Vương càng ngày càng phiền não, càng ngày càng phiền não, ông biết, Quận Vương hận thể lập tức tìm được Trương cơ, lập tức ôm Trương cơ vào trong ngực, bao giờ buông ra nữa. Nay biết nàng ấy còn sống, lại trơ mắt nhìn nàng ấy càng cách càng xa. Chẳng những đuổi kịp, mà khi ngài ấy chịu đau khổ nàng ấy còn nằm trong ngực nam nhân khác, vui vẻ cười vui với người ấy. Loại đau này, dễ chịu hơn khi chưa biết tung tích nàng ấy là bao nhiêu.

      Lại , Trường An và Tấn Dương, cách xa nhau tuy chỉ có hơn ngàn bốn trăm dặm. Nhưng dù sao cũng là hai quốc gia. Quận Vương dù để ý gì, nhưng muốn Trường An, cũng phải nghĩ cho kỹ.

      Mấu chốt nhất chính là. Mỗi khi trì hoãn ngày, liền thêm phần biến hóa. Có lẽ ngày tiếp theo, tung tích của Trương Khởi hoàn toàn thoát khỏi nắm giữ của Quận Vương. Tựa như mẹ đẻ của Quận Vương, ngài ấy biết bà ấy còn sống, nhưng dù tìm thế nào cũng vĩnh viễn tìm ra.

      Cự ly xa nhất đời, có lẽ phải thiên nhân ngăn cách, mà là biết ngươi vẫn còn, lại rời càng ngày càng xa, cho đến cách nào chạm được. . . . .

      Được thiếu niên cao quý tuấn đó mời vào nhà gỗ, dọc theo đường Trương Khởi đều nghĩ thầm trong lòng.

      Sống chung với Tô Uy lâu như vậy, nàng tin tưởng tạm thời hại nàng.

      Nhưng Tô Uy dẫn mình tới chỗ nam nhân này là có ý gì?

      Trong nhà gỗ bố trí mộc mạc đơn giản, trong phòng chỉ bày bộ quân cờ.

      "Mời ngồi." Từng cử động của thiếu niên đều lộ vẻ cao quý khiêm tốn, tác phong nhanh nhẹn làm cho người ta thần phục. Trương Khởi cúi đầu, đáp tiếng, ngồi xuống đối diện

      Ngẩng đầu lên, thiếu niên cao quý lẳng lặng nhìn Trương Khởi, ưu nhã hỏi "Ngươi ngươi họ Lý?"

      Trương Khởi cúi đầu, "Vâng"

      Thiếu niên cười tiếng.

      Tiếng cười của trong mà sáng, cứ như các loại ngọc hạng chất chạm vào nhau, lộ ra vẻ công chính bình hòa quý khí.

      cười : "Trương thị, ngươi quên chúng ta gặp mặt?"

      Lời vừa ra này, mặt Trương Khởi khỏi đỏ lên, nàng nắm tay thào ra: "Ta. . . . . ."

      đợi nàng giải thích, thiếu niên lạnh nhạt mà uy nghiêm : " cần xin lỗi, ngươi muốn họ Lý, vậy họ Lý ."

      Trương Khởi mắc cỡ đỏ mặt, thào ra: "Vâng"

      "Xem ra ngươi có ấn tượng gì với ta, ta giới thiệu chút, ta họ Vũ Văn, tên Ung, còn gọi là Nỉ La Đột Ba. Ngươi cứ gọi ta là Nỉ La Đột Ba ."

      "Vâng"

      "Đến nơi này, cần thận trọng như thế. Cứ xem ta là bằng hữu của ta ."

      "Uhm."

      phải Trương Khởi muốn gò bó, nhưng người ở trước mắt này nàng đúng là biết, lần trước tới Chu với Lan Lăng vương, nàng nhớ kỹ dung nhan của ta.

      Ở trong trí nhớ trước kia của Trương Khởi, có thể xem là người vĩ đại nhất mà nàng biết.

      Người khúm núm, nhát gan thuận theo trước mặt Vũ Văn Hộ, cho tới bây giờ chỉ là dáng vẻ tự vệ của . Thiếu niên này, thiếu chút nữa thành lập nghiệp thiên thu. Thiếu chút. . . . .

      Nhưng Trương Khởi là mỹ nhân hiếm thấy, dù thận trọng lo lắng, cũng lộ ra vẻ đẹp khiến người ta thương hại.

      Nhìn thiếu nữ giơ tay nhấc chân chỗ nào lộ phong tình trước mắt, nghĩ đến lúc gặp nàng vào năm trước, lúc đó dù nàng cũng đẹp, nhưng lại kiều thùy mị như giờ.

      Vũ Văn Ung cười : "Biết đánh cờ ?"

      "Biết." Đương nhiên biết. Trương Khởi chẳng những biết đánh cờ, đánh còn khá giỏi. Dù sao, đạo đánh cờ chính là phải thận trọng. Trương Khởi vốn là người thông tuệ có tính toán, còn học hai đời, tự nhiên yếu.

      Vũ Văn Ung đẩy bàn cờ vào giữa, : "Cầm cờ đen hay cầm cờ trắng."

      Trương Khởi mềm : "Thiếp nguyện cầm cờ đen."

      "Người cầm cờ đen trước, mời ——"

      "Vâng"

      Theo từng viên cờ đen rơi vào bàn cờ, Vũ Văn Ung từ từ thu hồi nụ cười hài hước.

      Vũ Văn Ung chơi cờ rất giỏi, hiểu về thầm xâm chiếm địa bàn của người khác, nhường Trương Khởi mấy quân, cũng chỉ là quen tôn kính đối phương, xem tất cả mọi người là đối thủ chân chính.

      Nhưng ngờ, mỹ nhân yếu ớt, tuyệt sắc vô song trước mắt này đúng là cao thủ chơi cờ.

      Đoạn đường này, minh giết ám sát, nàng lại luôn có thể từ đầu mối nhận thấy được ý đồ của . Tiến tới chống đỡ chặt chẽ.

      Chơi cờ được nửa Vũ Văn Ung nổi lên hăng hái, ngồi thẳng người, chớp cũng chớp nhìn chằm chằm vào bàn cờ. hoàn toàn thu hồi lòng khinh thường.

      Chơi được nửa người áo đen vào. Thấy hai người đánh cờ kịch liệt liền đứng ở bên chờ đợi .

      Qua hai khắc đồng hồ, Vũ Văn Ung mới cười ha hả, phất quân cờ : "Ngươi thua!"

      Trương Khởi thua rồi, thua cho ba con.

      Nhưng nàng vẫn có phần phục, thiếu nữ xinh đẹp mím chặt môi. Mặt mày như tranh vẽ rịn mồ hôi, hai gò má
      ửng đỏ, bởi vì ảo não mà sức sống bừng bừng.

      Trương Khởi chú ý tới nét mặt hai nam nhân trong phòng đều biến hóa. Người áo đen kia chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng cúi đầu, mà Vũ Văn Ung ánh mắt trầm xuống, mới mỉm cười dõi mắt.

      Trương Khởi cắn môi, đột nhiên giòn giã : “Lần nữa.”

      “Được, lần nữa.” Vũ Văn Ung hồi lâu chưa chơi sảng khoái thế. Lập tức cười ha hả đồng ý rồi.

      Khi hai người chuẩn bị chơi lần nữa người áo đen kia tiến lên bước, mấy câu bên tai Vũ Văn Ung.

      Trương Khởi cách gần tất nhiên nghe được rất ràng, “Trước khi Tề chủ Cao Diễn chết bởi vì Lan Lăng Vương Cao Trường Cung vội vàng cưới thê sủng cơ Trương thị của muốn ở dưới cơ người khác liền giả chết. Nhưng Trương cơ được cao nhân tương trợ, thoát khỏi Lan Lăng Vương Cao Trường Cung và Tiêu thượng thư đất Tề.”

      Người áo đen kia mặt thay đổi tiếp tục : “Ba ngày trước, nữ tử này theo Công Tào Tô Ngũ lang bí mật tới Trường An, Tô Uy bởi vì đến chỗ Vũ Văn Hộ để giải trừ hôn ước với công chúa Tân Hưng, nên bị Vũ Văn Hộ giam cầm. Nữ tử này mới bị người ta đưa đến đây.”

      Vũ Văn Ung khẽ cười : “Tô Ngũ lang này thú vị. ta muốn nhờ trẫm bảo vệ người trong lòng của ta sao?”

      Người áo đen kia tự nhiên trả lời.

      Mà Trương Khởi, cũng khép mi buông mắt, lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, giống đóa hoa thược dược.

      Vũ Văn Ung phất phất tay, ý bảo người áo đen kia lui ra xong, liền hỏi Trương Khởi “Cần nhường ?”

      Ngươi chỉ hơn ta chút xíu thôi.

      Trương Khởi lập tức trợn to mắt. Nàng trừng mắt liếc cái xong, mới nghĩ đến thân phận của người trước mắt này, lập tức khó chịu ngột ngạt : “ cần”.

      Vũ Văn Ung hứng thú nhìn vẻ biến hóa mặt nàng, cười : “Tính tình hiếu thắng như thế, sao lại chịu cho chủ mẫu lấn áp? Cao Trường Cung này biết ngươi.”

      Nghe Vũ Văn Ung nhắc tới Cao Trường Cung, Trương Khởi rũ con mắt, vẻ hoảng hốt đau lòng chợt lóe lên từ mặt của nàng. hồi lâu, nàng mới cắn môi trả lời: “Uh, sống còn của Trương Thị A Khởi phải người như Trịnh phi có thể quyết định. Dù phải chết, ta cũng chết ở trong tay chính mình!”

      Nàng ra những lời này xong, hồi lâu cũng có nghe được thanh của Vũ Văn Ung, khỏi ngẩn đầu nhìn .

      Nét mặt Vũ Văn Ung có chút hoảng hốt. kinh ngạc nhìn xem phía sau nàng, đột nhiên phất qua bàn cờ cái, đứng lên. Chắp tay tới bên cửa sổ, nhìn mây bay trời, Vũ Văn Ung đột nhiên : “Hay! Hay cho dù phải chết, ta cũng chết tong tay chính mình!”

      quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Trương Khởi, : “Giai nhân thế này, là lần đầu mới thấy.” Xác thực đúng là lần đầu mới thấy, cũng biết, mỹ nhân xuất thân hèn mọn, lại có chí khí thế này, hoặc là , chưa từng biết vị phụ nhân, cũng có tự ái và cao ngạo giống như trượng phu.

      Được khen, mặt của Trương Khởi đều đỏ, cả người kích động. Nàng có cách nào kích động, người trước mắt này, ở trong trí nhớ của nàng, chính là người được vạn dân kính ngưỡng.

      Nàng đỏ mặt, thẹn thùng, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, chỉ chớp mắt từ phụ nhân dõng dạc trở thành nữ tử yếu đuối.

      Cặp mắt Vũ Văn Ung sáng lên, mỉm cười : “Nếu Tô ngũ lang đưa ngươi tới đây, vậy ngươi cứ ở. Vũ Văn Hộ dù ngang ngạnh hơn, bên cạnh ta xuất mỹ nhân tuyêt sắc như ngươi, lão ta cũng nhăn trở.”

      Chẳng những ngăn trở, còn có thể cẩu cũng được chứ? Nữ sắc họa nước, Vũ Văn Hộ dã tâm bừng bừng, ước gì hoàng thượng là hôn quân chỉ thích hưởng lạc.

      Đảo mắt, Vũ Văn Ung thở dài : “Thường nghe người ta khen Tô Lang, cho đến hôm nay mới biết là kỳ tài.”

      Mỹ nhân tuyệt sắc như Trương Khởi, mặc kệ tới chỗ nào, đều là miếng thịt thơm có thể làm cho nam nhân nổi thú tính. Hơi cẩn thận, chính là rơi vào hang hổ, còn ngày tự do. Tô Uy này ở lúc nguy cấp, còn đưa nàng đến bên cạnh mình, thứ nhất, tỏ tin tức của tin thông, biết chỗ ở của mình, thứ hai, ta đoán được tính tình của phụ nhân này, biết nàng ta hợp ý mình. Thứ ba, ta cũng coi như sáng tỏ phẩm tính của mình, đoán được mình dày xéo mỹ nhân tính tình cương liệt này giống những con sói đói kia! Thứ tư, ta hiểu ý của Vũ Văn Hộ, biết Vũ Văn Hộ ước gì mình trầm mê nữ sắc.

      cuộc cờ nho , chẳng những che chở ngườ , còn lấy lòng mình, càng làm cho mình thất tài của ta.

      Tô Uy Tô ngũ lang, quả nhiên bất phàm.

      Vũ Văn Ung đưa mắt nhìn Trương Khởi lộ ra vẻ mặt hiểu, cất bước tới, “ phải muốn đánh cờ sao? Hãy đại chiến mười hiệp với trẫm!”

      “Dạ, bệ hạ.”
      Last edited by a moderator: 3/3/15
      oxy501, bornthisway011091lee thích bài này.

    5. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Cảm giác tô uy là chồng trk của A Khởi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :