1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Gian Dương Thế


      Trong lúc sắc mặt Trịnh Du tái nhợt, lệ rơi đầy mặt, giọng của người truyền tin chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục: "Quận Vương còn , lúc ban đầu nghị cưới từng thỏa thuận, Trịnh thị các người vĩnh viễn vì Trương cơ đúng hoặc vì Trương sinh con đẻ cái mà hà khắc giết cùng với nhục nhã, mà Quận Vương cũng trợ giúp mười con em của Trịnh thị tiến vào trong quân, hoặc là làm thống lĩnh, hoặc là phó tướng. Hôm nay, Trương cơ mặc dù còn, ước hẹn ngày xưa, Quận Vương nuốt lời, nhất định bồi dưỡng con em Trịnh thị nhiều hơn." Thế đạo này, trong ngực có thi thư vạn sách, cũng bằng đại đao trong tay. điểm này, tất cả thế gia quyền quý đều sáng tỏ.

      Chính là bởi vì sáng tỏ, cho nên các nhà quyền quý đều muốn con em của mình có thể tiến vào trong quân, có thể trở thành tướng lĩnh, phải có tư binh. Nhưng càng như thế , tiến vào trong quân, để được lên chức, lại càng khó khăn. Cao Trường Cung nếu như phải là huyết mạch Hoàng thất, căn bản cũng có cơ hội cầm binh tác chiến. Đặc biệt là tháng trước, vốn hứa hẹn cho phép phế vua, Tế Nam Vương Cao Ân đời phú quý, Cao Diễn liền bí mật bóp chết Cao Ân, đám quyền quý bọn họ sau khi biết được nội tình, càng thêm cảm thấy việc đời khó đoán. Vì vậy, Trịnh thị tuy còn làm bộ làm tịch đối với Lan Lăng Vương, cũng để ý đến con mắt của người khác, tập trung tinh thần muốn cùng kết thân, thậm chí còn tiếc nhượng bộ chuyện liên quan đến Trương Khởi.

      tới chỗ này, người truyền tin rốt cuộc cũng vái chào, quản Trịnh Du có phản ứng gì liền cúi đầu lui ra ngoài.

      Lúc Trịnh Du nhúc nhích ngồi ở giường văn võ đương triều vì ngôi vị hoàng đế mà như dòng nước ngầm trào dâng sóng dữ, còn ở Trấn Dương xa xôi, phủ Lan Lăng Vương phái đội ngũ có quy mô lớn hùng dũng, tiến về phía Nghiệp thành.

      Mà tại chỗ núi cao ở phía tây Nghiệp thành sớm đội quân Hắc Giáp cùng với mấy trăm thợ thủ công tới nơi này. Chỉ mất bốn năm ngày ngắn ngủi, bọn họ liền mở ra mộ địa cao lớn.

      Cái mộ địa này chẳng những cao lớn hơn nữa còn rất khí phái, ngay cả địa hình, cũng đặc biệt được thầy địa lý xem qua.

      Mộ địa này, dựa theo quy cách của Quận Vương mà định ra, bởi vì thời gian quá gấp, tại mộ đào xong nhưng mộ táng dưới đất lại tới phần hai mươi. Nó nằm ở khu mộ địa cánh đông, về sau có thời gian, Lan Lăng Vương còn muốn đào cả mộ chủ, chuẩn bị trước phần mộ cho chính mình. Trăm năm sau, cùng A Khởi định cư lâu dài ở đây. Về sau gặp nhau ở chốn gian, nhất định cầu xin tha thứ của nàng, để cho nàng cam tâm tình nguyện cùng trầm luân địa ngục.

      Quanh co khúc khuỷu mà đến, hơn ngàn người trong đội ngũ tống táng, Lan Lăng Vương mặc quần áo tang ở đằng trước, tay nâng đôi chim nhạn, hai bên tả hữu là đôi đồng nam đồng nữ, cầm cao dương, rượu gạo kê rải xuống.

      Phù thủy gọi hồn tiếng, chiêng trống liền gõ vang trời, còn có cả vàng mã tung bay, muôn dân bách tính vây ở hai bên, chỉ chỉ chõ chõ .

      "Ý, đây là tống táng, còn cầm cả chim nhạn, mang cả cao dương, tựa như cầu hôn?"

      "Hừ, giọng chút....... Có thấy mỹ nam tử ở đằng trước kia ? chính là Lan Lăng Vương. Sủng cơ của bởi vì việc cưới người khác làm vợ, nháo lên rồi tự thiêu. hối hận ban đầu chưa từng đáp ứng cầu lấy nàng làm thê của sủng cơ, liền dùng cái này làm thành lễ cầu hôn."

      "Vậy thê thất của sao, dễ dàng tha thứ như thế ?"

      "Đúng vậy, nghe mộ táng này, tất cả đều làm theo quy cách của Quận Vương phi. Thậm chí Lan Lăng Vương còn bắt tay vào xây dựng phần mộ của chính mình, dương thế thể kết thành phu thê, liền nguyện gian trường trường cửu cửu."

      " làm như vậy, đem Trịnh phi đặt chỗ nào? Gia tộc Trịnh thị đâu rồi, nhảy lên sao?"

      "Đúng thế, Trịnh thị nhất tộc đến nước này vẫn còn an tĩnh sao?"

      lúc lâu sau, ở khắp núi vang vọng trong tiếng "Hồn này trở về", khi tám người mang quan tài chuẩn bị bỏ vào Lan Lăng Vương liền phịch tiếng, phủ phục xuống đất.

      đem trán dán mặt đất, biết kêu: "A Khởi, A Khởi......." bao nhiêu lần.

      Tuy kêu như vậy nhưng trong mắt của vẫn có tí nước mắt nào. Mà vây quanh và quan tài là các phù thủy nhảy múa làm phép, tay cầm chuông lắc lắc, mùi hương An Hồn tỏa khắp mọi nơi trong thạch thất, vẽ bích họa, đám đầy tớ trong phòng bắt đầu đốt lên những ngọn đèn dầu.

      Bên ngoài, hơn ngàn người vẫn còn hô "Hồn này trở về" còn bên trong, Lan Lăng Vương vẫn tuyệt nhúc nhích .

      hồi lâu sau, mới tựa như cười tựa như khóc thấp kêu tiếng, mà lúc này, vang đến tiếng nổ lớn, tiếng tụng kinh từ từ vang vọng khắp nơi.

      Nghe những lời kia của Trương Khởi, Tô Uy trong trẻo : "Ta giúp ngươi"

      Khoảng cách gần như vậy nên dễ dàng ngửi thấy hương thơm người nàng lan tỏa, khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên chợt hồng tực lên, trong mắt giấu được vui sướng: "A Khởi, ngươi cần sợ, tất cả đều giao cho ta an bài."

      dứt khoát : "Phủ đệ ngươi ở bây giờ là do Tiêu Mạc cung cấp, trong phủ cũng đều là người của Tiêu Mạc? cần gấp gáp, tại bệnh tình Cao Diễn nguy kịch, căn bản có tâm tư chiếu cố đến nơi này."

      Trương Khởi ngồi ở sàng tháp, mặc dù cố gắng dấu vẻ thùy mị vốn có, nhưng nàng nhìn như vậy, mềm mại như có xương, dáng vẻ mềm mại thuận theo, làn thu thủy khẽ lưu động, để cho phải tổn hao khí lực lớn, mới có thể khống chế bản thân ôm nàng vào trong ngực, vỗ về an ủi.

      Nghe Tô Uy vậy, Trương Khởi cúi đầu xuống.

      Môi của nàng dần dần cắn chặt.

      Kế hoạch đến bước thứ tư, cũng chính là bước cuối cùng, khó khăn nhất, cần đến vận may nhất....... Chẳng lẽ đây cũng là vận khí của nàng?

      Thôi thôi, tới tình trạng này, nàng còn sợ hãi cái gì? Chỉ cần có thể rời khỏi đất Tề, có thể vĩnh viễn vĩnh viễn rời khỏi đất Tề, cũng còn phải nhìn thấy người kia, bao giờ nghe đến những tin tức có liên quan đến nữa, là đủ rồi.

      Vì vậy, Trương Khởi mềm đáp: "Ngũ lang......."

      nghĩ tới, nàng vẫn còn nhớ nhũ danh của mình, nghĩ tới ngày đó họ chỉ gặp mặt thoáng qua tại phủ đệ của Vũ Văn Hộ, nàng lại nhớ kỹ mình, Tô Uy vui mừng đến độ muốn nổ tung rồi.

      vội vã đáp tiếng, ngay sau đó lại : "Ta ở nơi này."

      Trong câu này, hàm chứa vui vẻ vô biên, giống như tiếng gọi này của nàng , mong đợi quá lâu, quá lâu rồi.

      Trương Khởi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía , chống lại bộ mặt vô cùng thỏa mãn kia, nàng đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.

      Rũ mắt xuống, Trương Khởi cười cười, thấp hỏi: "Ngũ lang, ngươi gạt ta sao?" Môi của nàng run rẩy, khuôn mặt nhắn toát lên vẻ yếu ớt, mười ngón tay xoắn chặt thành đoàn.......

      Tô Uy thấy dáng vẻ kia của nàng, liền thấy đau lòng, vội vã : " biết." nghiêm túc, nghiêm túc tiếp: "A Khởi, ta có thể đối thề với ông trời, mặc kệ như thế nào, ta nhất định dùng sinh mạng của mình bảo hộ ngươi, giúp đỡ ngươi."

      Dùng tính mạng để bảo hộ nàng, giúp đỡ nàng?

      Nàng còn chưa nghe qua lời thề nào êm tai như vậy đấy.

      Trương Khởi thấp lên tiếng: "Tốt."

      Nàng đưa bàn tay bé trắng nõn ra, đặt nó lên lòng bàn tay Tô Uy, run giọng : "Ngũ lang, ngươi được phụ ta."

      Tô Uy trả lời câu này của nàng..., ngơ ngác nhìn bàn tay của nàng đặt tay mình.

      Cảm thấy ánh mắt của khác thường, Trương Khởi vội vàng thu tay lại. Nào biết, nàng mới vừa động, Tô Uy lập tức nắm lại, giữ chặt bàn tay của nàng trong lòng bàn tay mình. Mới vừa nắm lại, biết nghĩ tới điều gì, lại liên tục ngừng thả lỏng ra. Sau đó, trợn to mắt, lưu luyến rời nhìn phụ nhân rút bàn tay bé lại.

      Trong mắt người thiếu niên chút nào che giấu si mê Trương Khởi, làm cho lòng của nàng liền thoáng thả lỏng. Mấy tháng qua, nàng chưa từng có khắc buông lỏng chân chính? Đồng nhất với buông lỏng, chính là mỏi mệt theo sau.

      Thấy cặp mắt nàng trở nên mê ly, thiếu niên cưng chiều : "A Khởi, chúng ta trở về thôi."

      "Tốt." Mới đáp lời nơi này, Trương Khởi kinh ngạc hỏi: "Trở về?"

      "Ta còn có ít thuộc hạ, chúng ta cùng bọn họ hội hợp, tại liền lên đường, có được hay ?"

      Trương Khởi hoàn toàn tỉnh táo, nàng có chút khẩn trương hỏi: "Vậy, chúng ta nơi nào?"

      Thiếu niên đứng lên, bước thong thả mấy bước trong phòng sau đó mới : "Trước tiên đến Bắc Hằng Châu ." Chỉ sợ Trương Khởi thất vọng, nghiêm túc giải thích: "Thời tiết ngày càng lạnh hơn, theo ta xem xét, chỉ sợ lâu nữa có bão tuyết. Vào thời điểm này, nên lặn lội đường xa." Bắc Hằng Châu nằm ở phía bắc cách Bắc Sóc Châu ba trăm dặm đường. Tấn Dương lại nằm ở phía nam Bắc Sóc Châu, từ Bắc Hằng Châu tới Tấn Dương, mất hơn tám trăm dặm. Mà thành Trường An, cách Bắc Sóc Châu hơn ngàn bốn trăm dặm, mùa đông ở nơi này, lúc nào cũng có bão tuyết, nếu tiến về phía Trường An hết sức sáng suốt.

      dịu dàng nhìn Trương Khởi, lại : "Chờ đến mùa Xuân, chúng ta Trường An, ta bàn giao công xong, lập tức tiễn ngươi trở về Trần quốc, được ?"

      Trương Khởi nhìn , chống lại con ngươi trong suốt ở bên trong, nhìn cái bóng của mình, hồi lâu mới nhàng lên tiếng: "Nghe theo ngươi."

      Mặc dù chỉ có ba chữ, nhưng đối với nàng mà , cũng tương đương với việc đem sinh mạng cùng tiền đồ của mình ra phó thác.......

      thể tiến về phía Chu, trong lòng của nàng thầm đau buồn. Nhưng nàng cũng biết, suy tính của Tô Uy hoàn toàn chính xác, lúc này mà mạnh mẽ tiến về phía Trường An, rất có thể chôn thân ở trong trời đông giá rét.

      Tô Uy nhìn thấu lo lắng của nàng liền nghiêm túc : "A Khởi, yên tâm."

      Tô Uy làm việc mạnh mẽ dứt khoát, đến gần tối liền có đội buôn rời khỏi Bắc Sóc Châu, tới phương Bắc .

      Ngồi ở trong xe ngựa, Trương Khởi lúc này mới phát , mặt của A Lục đỏ, liền hiểu hỏi: "A Lục, ngươi làm sao thế?"

      A Lục mất hồn, thấy nàng hỏi hư vậy liền giật mình, vội vàng lắc đầu đáp: " có gì, có gì." Trương Khởi nhớ lại, lúc mình bị Tô Uy dẫn vào gian phòng trong tửu lâu người ở cùng với A Lục chính là người có ngũ quan của dân tộc Hồ, thiếu niên diễm lệ, nàng lập tức cảnh giác mở to mắt, nghiêm túc hỏi: "Có người khi dễ ngươi rồi hả ?"

      Đúng rồi, từ lúc gặp nhau lần đầu, thiếu niên kia có hành động cử chỉ quan tâm đến A Lục, chắc là có chuyển biến tốt rồi.

      A Lục thấy Trương Khởi vậy , liền vội vàng lắc đầu, hốt hoảng : " có, có." Gương mặt lại đỏ lên như ra máu.

      " có?"

      "Có, có chút" A Lục giọng trả lời, thấy Trương Khởi vọt ngồi xuống, nàng bị sợ vội vàng : "Là ta khi dễ ", A Lục lặng lẽ rũ mi nhìn xuống: "Mới vừa rồi ở tửu lâu ngươi tốt nên ta đánh mấy quyền....... đau đến mức nhảy dựng lên. Vì vậy, vì vậy, liền kéo ta lại, cắn lên miệng của ta cái."

      A Lục chỉ chỉ vào miệng, Trương Khởi lúc này mới phát khóe miệng của nàng có chút hồng.

      Thấy Trương Khởi thẳng tắp nhìn mình, A Lục đột nhiên nước mắt lưng tròng: "A Khởi, ta nghe người ta qua, nếu nam nhân cắn vào miệng của nữ nhân nữ nhân mang thai, phải là ta sinh con chứ ?"

      " thể nào."

      "?"

      "."

      Thấy Trương Khởi đưa tay muốn kéo màn xe ra, A Lục liền sợ hết hồn, ngăn tay Trương Khởi lại, mặt hồng rực, nước mắt lưng tròng : "A Khởi được". A Lục mím môi, vừa dùng tay áo lau lệ, vừa : " cắn vào miệng ta xong, ta sợ quá, liền, liền đá cước, đau đến mức ngã vật ra đất, thẳng, nếu như đoạn tử tuyệt tôn, có thành quỷ, cũng muốn bắt ta làm thê của ."

      A Lục đưa ngón tay lên, giọng bổ sung: " đau đến mức Tô Uy phải cho người nâng lên xe ngựa......."

      như vậy là A Lục đánh thắng?

      Trương Khởi nhìn A Lục, dừng động tác vém rèm lại. Thấy thế, A Lục lập tức cười tít mắt.
      milktruyenky, leebornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156: Tung tích bị bại lộ

      Tô Uy hiển nhiên là người có kinh nghiệm du lịch phong phú, thời tiết đông hàn này, con mồi đều ngủ đông, nhưng mỗi lần, đều có thể mang theo thuộc hạ săn được các loại thú hoang, hơn nữa còn tinh thông nấu nướng, việc ăn uống củaTrương Khởi đều do tự mình quan sát, vô cùng đa dạng, mỹ vị khác thường. Trương Khởi có chuyện trong lòng, nên vẫn phát quý công tử này tự mình rửa tay nấu nướng cho mình ăn.

      Hơn nữa, kiến thức của rộng rãi, tài học tung hoành, ăn khôi hài, lại vô cùng giỏi về nhìn mặt mà chuyện, mỗi lần Trương Khởi muốn gì, còn chưa mở lời, cũng làm trước cho nàng.

      Vì vậy, hành trình lật nghiêng mệt nhọc, lại được hầu hạ thoải mái, đoạn đường này, Trương Khởi bởi vì ưu tư tích tụ trong lòng, gầy đến còn hình dáng, bị nuôi cho béo mấy cân.

      Về phần A Lục, nghĩ nghĩ liền lặng lẽ chạy ra hầu hạ Hạ Chi Trắc bị nàng ấy tổn thương. Nhưng đến canh giờ, A Lục liền nước mắt lả chả chạy trở lại.

      Trương Khởi còn chưa hỏi ra kết quả, A Lục chạy lên này xe ngựa. Sau đó, trong xe ngựa kia, phải tiếng cười chính là tiếng mắng, hoặc là A Lục khóc lóc chạy về, Hạ Chi Trắc lại mạnh mẽ ồn ào ở trong xe ngựa kêu tên của nàng ấy, cầu xin nàng ấy qua, hay là, tiếng cười lớn của hai người xuyên qua rừng núi mà đến.

      Quan sát mấy ngày xong, Trương Khởi nghĩ nghĩ ra, liền để ý A Lục đâu nữa.

      Hôm đó gần tối, Tô Uy giục ngựa tới trước mặt của Trương Khởi, chỉ về đằng trước : "A Khởi, trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta có thể tiến vào Bắc Hằng Châu rồi." thở phào nhõm, cười : "May mà chưa có tuyết rơi." Híp mắt nhìn trung hồi, rồi quay đầu lại thảo luận lát với ông cụ mũi cao mắt sâu ở trong đội ngũ, Tô Uy với Trương Khởi: "A Khởi, chúng ta quả nhiên có vận mệnh tốt, chưa tới năm ba ngày nữa, tuyết rơi rồi."

      Trương Khởi dịu dàng cười : "Đúng vậy, số phận quá kém."

      Nàng từ từ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía nước Tề.

      Nàng nhìn phương hướng nước Tề mất hồn, Tô Uy cũng nhìn mặt bên của nàng mất hồn. Trong ánh mắt của , chớp động thương tiếc, dịu dàng, đau lòng, còn có buồn bã.

      hồi lâu, Trương Khởi phục hồi tinh thần lại, đối diện ánh mắt của , Trương Khởi hỏi "Ngũ lang, huynh định như thế nào?"

      Tô Uy cúi đầu, giọng : "Vũ Văn Hộ ngang ngược đến đây, sớm muộn chọc họa vào người, ta tránh khỏi, nên lưu vong đến nay." , khi biết thứ nữ nhà Vũ Văn Hộ phải Trương Khởi liền cự hôn, đáng tiếc Vũ Văn Hộ chịu, bức bách từng bước.

      cắn răng, tiếp tục : "Cha ta chết, thúc phụ bị buộc đồng ý hôn này, lần này ta trở về, là vì giải trừ hôn ước."

      Tô Uy tuổi mụ 20, chính là thời điểm thiếu niên tuấn tú, cộng thêm nam về bắc, văn võ song toàn, quả là nhân tài.

      Trương Khởi nhìn , thầm suy nghĩ: chỉ sợ Vũ Văn Hộ đồng ý.

      Nhìn thấy nàng mất hồn, Tô Uy cũng mất hồn. kinh ngạc nhìn nhìn mặt bên u của Trương Khởi, thầm suy nghĩ: hôn ước này, ta vô luận như thế nào cũng phải giải trừ. . . . Tiểu nữ nhân trước mắt , có thể bởi vì Lan Lăng Vương lấy thê mà quả quyết giả chết, có thể thấy được nàng coi trọng danh phận cỡ nào, mà nàng tốt đẹp thế này, cũng đáng giá tất cả tốt nhất thế gian, cho nên, lần này, nhất định phải giải trừ hôn ước, trong sạch làm bạn nàng đến trời nam đất bắc.

      vốn còn tước vị quan chức trong người, nhưng ở loạn thế, tước vị quan chức đó cũng dùng được gì.

      Tiến vào Bắc Hằng Châu rồi.

      Bắc Hằng Châu từ xưa là trọng địa quân trọng trấn và chiến lược, là vùng giao tranh của binh gia: "Ba mặt đều chỗ yếu. Đông kết nối với hang, nam là núi rừng, tây giáp sông lớn, bắc là sa mạc. Nếu có chiến tranh, là đất bảo đảm ở Trung Nguyên".

      Thời Bắc Ngụy Đạo Vũ đế Thát Bạt Khuê dời dô đến đây, từ đó, lịch sử Trung Quốc tiến vào thời kỳ Nam Bắc triều giằng co. Lúc đó, nơi này thay thế kinh đô, thay mặt thống trị, nên cũng xưng Đại Kinh. "Trong kinh Ấp Đế, Phật hiệu phong phú, tháp đẹp miếu tốt, sừng sững đối diện", trong kinh đô có trăm chùa miếu, hai ngàn tăng ni.

      Mấy năm trước, tiên đế còn dời hơn 3000 hào kiệt tới.

      Là kinh đô cũ, có thể thấy được Bắc Hằng Châu khá phồn hoa náo nhiệt, loại phồn hoa náo nhiệt này, còn hơn cả Bắc Sóc châu.

      Thấy Trương Khởi kinh ngạc nhìn nhìn người ta lui tới giữa ngã tư đường, Tô Uy ở bên cạnh giải thích: "A Khởi, nơi này hào kiệt đông đảo, người thô lỗ hợp pháp chỗ nào cũng có, muội ngàn vạn phải cẩn thận."

      Đây là cảnh cáo. Trương Khởi vội vàng "uh" tiếng, dịu dàng : "Ta cẩn thận."

      Nghe thấy nàng dùng giọng dịu dàng thuận theo, tựa như tiểu thê tử chuyện với mình, Tô Uy càng cười sáng lạn hơn. hồi lâu mới tiếp: "Lát nữa tìm nhà trọ cho mọi người ở tạm. Thừa dịp chưa có tuyết rơi, ta phải bái phỏng mấy cố nhân, A Khởi, ta có ở đây muội phải ăn uống đàng hoàng, đừng có kén."

      Vừa nghe lời dặn "đừng có kén", mặt Trương Khởi liền hơi hồng. Cho đến hai ngày trước, nàng mới biết việc ăn uống cuộc sống thường ngày của mình, cả A Lục cũng có nhúng tay, tất cả đều qua tay Tô Uy qua tay. . . . .

      Nghĩ tới áo lót của mình cũng là cầm giặt, Trương Khởi liền đỏ mặt, nửa ngày cũng hết.

      Nàng đỏ mặt cúi đầu, phía ngoài Tô Uy cũng , lẳng lặng xuyên qua màn xe, dịu dàng nhìn nàng xấu hổ, trong lúc bất chợt, loại thỏa mãn và vui vẻ ra được, tràn đầy trong trái tim , làm cho hốc mắt phút chốc trở nên ướt át.

      Cho đến xe ngựa dừng lạu trước nhà trọ, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại.

      Sắp xếp cho nàng và A Lục thỏa đáng, để lại Hạ Chi Trắc sớm khỏi hẳn, nhưng vẫn giả bộ bị thương dậy nổi chăm sóc, Tô Uy liền vội vã rời .

      Đầu tiên là trăm phương ngàn kế chạy trốn, lại cả đường mệt nhóc, cho đến lúc này, Trương Khởi mới xem như có thể nghỉ ngơi lát.

      Ngã lên giường, Trương Khởi kinh ngạc nhìn xem phía trước, bất tri bất giác, ý định lại chuyển đến người Lan Lăng Vương.

      Nàng lắc lắc đầu, đẩy hình ảnh ở trong đầu ra. . . . . Có số việc, khi lựa chọn, là thể xóa lựa chọn lần nữa. có Trịnh phi của , còn mình cũng có con người mới.

      Nàng còn , nàng thua được,
      với lại, trời đất bao la, mình còn sống, nên quên cũng quên thôi.

      Tháng mười , Giáp Thần (mùng hai).

      Ngày đó, Bắc Tề Hiếu Chiêu đế Cao Diễn hạ chiếu, là bởi vì hoàng thái tử còn tuổi, phái Tả Thượng Thư Phó Xạ Triệu Quận vương Cao Duệ truyền chỉ, để Trường Nghiễm vương Cao Trạm thừa kế ngôi vị hoàng đế. Lại viết lá thư cho Cao Trạm, : “Cao Bách Niên có tội, đệ nên đối đãi nó tốt, đừng học theo những người trước.” Cùng ngày, Bắc Tề Hiếu Chiêu đế chết ở trong cung Tấn Dương. Lúc lâm chung, tiếc nuối lớn nhất của mình là thể đưa tiễn thái hậu lúc lâm chung.

      Quý Sửu (ngày mười ), Cao Trạm ở Nam Cung kế vị Hoàng đế, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thái Ninh.

      bận rộn hơn tháng, hôm nay tất cả đều kết thúc, chỉ đợi bệ hạ luận công ban thưởng.

      Tiêu Mạc thầm nghĩ: bây giờ có thể rảnh tay xử lý chuyện của Trương Khởi.

      tháng trước, phái quản , cầu ông ta điều mấy hộ vệ đến cho Trương Khởi, sau đó lại bảo điều vài người về dùng, ai ngờ ông ta lại điều hết tất cả về.

      Sau khi biết được tin tức, lòng biết ổn, vội vàng phái ra ít người tiến về phía Bắc Sóc châu, quả ngoài dự đoán, Trương Khởi chạy trốn đến bóng dáng cũng thấy.

      Tiêu Mạc hoảng sợ, kêu hầu vú già ở Bắc Sóc châu lại hỏi, những xuẩn phụ này lại hỏi gì cũng biết, chỉ biết bọn hộ vệ vừa , Trương Khởi cũng rồi.

      Thiên hạ này mịt mờ, khắp nơi binh hoang mã loạn, nàng ấy có thể đâu?

      Tiêu Mạc phát tác mấy người xong, liền kinh ngạc nhìn về phía bắc, chỉ cảm thấy vừa hận vừa khổ.

      Tại sao nàng ấy có thể ngu xuẩn như vậy? Mình khiến nàng ấy tránh kịp sao? Thiên hạ này mặc dù ở đây, nhưng làm gì có chỗ cho nữ nhân và trẻ con sống?

      Tiêu Mạc nghĩ ra Trương Khởi có thể rời với ai, có thể rời với ai chứ.

      tại liền chạy tới Bắc Sóc châu, muốn tra , hai ngày Trương Khởi rời phủ, có đội ngũ nào qua Bắc Sóc châu.

      Còn nữa, sau khi Trương Khởi rời lâu, có mấy trận bão tuyết hạ xuống, nàng thể nào xa. Chuyện Tiêu Mạc bỏ lại công việc, để ý thời tiết lạnh lẽo, mới được mấy ngày nắng ấm, tuyết đọng dày đặc đường vừa bắt đầu tan chảy, liền tự chạy tới Bắc Sóc châu, liền truyền vào phủ Lan Lăng Vương ở Tấn Dương ngay đầu tiên.

      Lấy được tin tức phủ thượng thư truyền đến, Phương lão vội vàng tới chủ viện.

      Trong chủ viện, Lan Lăng Vương quơ múa kiếm dài. Phía sau , bông tuyết nóc phòng tan nửa, nhưng vẫn còn những mũi tuyết nhọn khiến rãnh tuyết càng thêm sáng rỡ.

      Lúc Phương lão chạy tới, bầu trời vừa vặn lại nổi lên mấy đóa bông tuyết, bông tuyết kia bay xuống tóc đen, áo đen, gương mặt tuấn mỹ băng hàn tan thương của Lan Lăng Vương, hơi chút vận động, liền tan ra biến thành từng dòng suối , từ trán, mặt, chóp mũi của chảy xuống con ngươi tịch của giống như bi thương lâu.

      Thấy Phương lão đến, lau nước tuyết lan tràn mặt, quay đầu lạnh lẽo hỏi “Chuyện gì?”

      Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương làm như biết khóc biết cười rồi. chỉ hờ hững như vậy, mặt thay đổi nhìn bất luận kẻ nào. Nếu phải bông tuyết tựa như lệ, ông cơ hồ quên lãng, tuyệt vọng và bi ai lúc nào cũng lộ ra của Quận Vương mình.

      Phương lão vội bước lên trước, ông cúi đầu bẩm: “Quận Vương, Tiêu Mạc chạy tới Bắc Sóc châu, sáng hôm nay .”

      Bắc Sóc châu? Lan Lăng Vương cau mày : “Trong tháng này, ba lượt phái người tiến về phía Bắc Sóc châu…..” Tại thời điểm quan trọng như vậy, Bắc Sóc châu có chuyện gì, có thể khiến cho trong lúc cấp bách rút người ra, tại cả tuyết rơi cũng để ý nữa?

      Chẳng lẽ là?

      Trái tim đột nhiên giật thót, Lan Lăng Vương khàn giọng : “Người đâu.”

      Mấy hộ vệ ra.

      Nhìn bọn họ, Lan Lăng Vương ra lệnh: “Lập tức cho mười người điều tra, do Lý tướng dẫn đội, chạy tới Bắc Sóc châu, nhớ, thăm dò ràng Tiêu Mạc làm chuyện gì.”

      “Vâng”

      Lạnh mặt, Lan Lăng Vương trầm giọng : “Khác, bắt toàn bộ người thân cận của Tiêu Mạc, mặc kệ các ngươi sử dụng thủ đoạn gì, ta muốn lập tức biết Tiêu Mạc vì cái gì Bắc Sóc châu. Còn nữa, hôm đó hỏa hoạn cháy lớn, chỉ dựa vào gấm vóc xà gỗ trong kim ốc, là thể nào. Ta muốn biết Tiêu Mạc có tạo ra tác dụng gì trong đó .”

      Bọn người hầu , ngày thứ ba trước hỏa hoạn, Trương Cơ hạ lệnh mang 20 cuộn gấm đưa vào trong kim ốc. Mọi người cho là nàng ấy ưa thích thấy trong kim ốc đầy đồ tốt, liền nghe theo, cũng có báo cáo chuyện này với .

      Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy, trận hỏa hoạn kia có lẽ có gì mật.

      Có lẽ nàng ấy có chết, hy vọng nàng ấy có chết dường nào.

      “Vâng!”
      Last edited: 15/2/15

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Co chuong moi doc suong ca ng. Thank nag nhe

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 157: Nàng ấy còn sống

      Lại đến đêm khuya.

      Trong thư phòng đèn dầu sáng rỡ, dù là bên ngoài bông tuyết ngừng rơi xuống, mười hộ vệ cũng đứng nhúc nhích.

      Phương lão đẩy cửa vào thấy Lan Lăng Vương đứng ở phía trước cửa sổ, tự rót rượu tự uống.

      Hôm nay muốn say cuộc, Phương lão biết.

      Ông có khuyên , cũng có ngăn .

      Đứng ở nơi ngóc ngách, Phương lão từ ái nhìn quận vương nhà mình, nhìn ngước đầu, vừa uống rượu, vừa lệ rơi đầy mặt.

      Ngài ấy có bao lâu chưa khóc?

      Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương chưa từng khóc. ràng đau lòng muốn chết, ràng vô số lần cầm bội kiếm, chỉa mũi kiếm rét lạnh vào mình, nhưng trong mắt ngài ấy, vẫn có lệ.

      Mà bây giờ, Quận Vương chảy nước mắt rồi. tốt.

      Giống như biết Phương lão đến gần, Lan Lăng Vương đứng nghiêm thẳng tắp, thân hình cao lớn giống như núi ngọc, khàn khàn trầm thấp mở miệng, "Phương lão, ông biết ? Nàng ấy còn sống."

      Khạc ra bốn chữ cuối cùng, phát ra hồi tiếng ngẹn ngào như khóc như cười, giọt hai giọt nước mắt, theo động tác ngửa đầu uống rượu của , tung tóe ở sàn nhà.

      vừa uống rượu, vừa nghẹn ngào lặp lại: "Nàng ấy còn sống, còn sống. . . . . ."

      Phương lão tiến lên, ông ân cần nhìn Lan Lăng Vương, giọng : "Nếu Trương cơ còn sống, Quận Vương càng phải bảo vệ thân thể. Nếu sức khỏe ngài tốt, làm sao bảo hộ nàng ấy?"

      Lan Lăng Vương chợt ngẩng đầu, uống hơi cạn sạch rượu trong ly. Sau đó, ném ly qua bên, khàn khàn, vui mừng : "Uh, chưa tìm được nàng ấy, ta còn chưa thể uống say"

      Từ ngày Tiêu Mạc lộ ra tung tích, Lan Lăng Vương quyết định nhanh, phái người len lén bắt hết quản , cận thân thị vệ và mấy vú già hay được dùng ở Tiêu phủ.

      Đáng thương đường đường thượng thư phủ, ở trong loạn thế, sao có thể chống đỡ được cây đao trong tay binh lính? Đêm đó đại binh vung đao lên, mười mấy người chưa kịp giãy giụa phải ngoan ngoãn theo.

      Mấy lần thẩm vấn đầu, Lan Lăng Vương chẳng hỏi ra gì cả

      Cộng thêm vốn cũng tin tưởng Trương Khởi còn sống đời, liền có chút nhục chí, vừa vặn lúc này, Bắc Sóc châu truyền đến chim bồ câu, đó viết, Tiêu Mạc hỏi thăm vệ sĩ thủ thành trọng điểm nhắc tới nữ nhân.

      . . . . . trời dưới đất, nữ nhân có thể làm cho Tiêu thượng thư để ý, trừ Trương Khởi còn có ai?

      Lập tức Lan Lăng Vương vừa mừng như điên vừa tức giận, nhìn chằm chằm mấy người Tiêu phủ bị chộp tới Tiêu phủ, có câu nô như chủ nhân, những nô tài này, đúng là giảo hoạt như Tiêu Mạc, khi bắt bọn họ đều phản kháng, bị bắt lại đều xằng bậy qua loa tắc trách mình.

      Có mục tiêu, tất cả cũng liền đơn giản, dưới trọng hình, rốt cuộc có tỳ nữ khai ra, là khi hỏa hoạn trong chủ viện thượng thư phủ, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng của nữ nhân xa lạ.

      Tỳ nữ này khai xong, rốt cuộc, quản bị Lan Lăng Vương dùng con cái uy hiếp cũng chịu khai.

      Từ trong miệng quản biết được Trương Khởi quả nhiên còn sống. Tiêu Mạc sớm khoét ra đường ngầm trong kim ốc, khi hỏa hoạn Trương Khởi thông qua đường ngầm lặng lẽ chuyển tới phủ thượng thư.

      Hôm sau, Trương Khởi liền được người của Tiêu Mạc chuyển giao đến Bắc Sóc châu.

      Tiếp đó, dẫn người đào sàn nhà ra, rốt cuộc tìm được con đường dài chừng mười thước thông khỏi vương phủ.

      Tất cả hiểu .

      A Khởi có chết.

      tiểu phụ nhân giảo hoạt, lại dám chơi chết giả với mình!

      Trong vui sướng vô biên, Lan Lăng Vương vẫy lui mọi người, ôm hũ rượu, uống đến tại.

      Sau khi ném ly , cặp mắt Lan Lăng Vương sáng lên như sao, ra lệnh: "Lấy bản đồ Tấn Dương và chung quanh Tấn Dương ra"

      Phương lão ngẩn ra, khuyên nhủ: "Quận Vương, tại là đêm khuya." Mới khuyên câu, ông nhìn vào cặp mắt của quận vương, khỏi nghĩ ngợi: tại muốn Quận Vương ngủ, ngài ấy cũng ngủ được, thôi, tất cả theo ngài ấy .

      Vì vậy ông gọi người làm, kêu họ mang bản đồ tới đây.

      Lan Lăng Vương xem cả đêm. Mỗi lần chỉ vào thôn trang , đều có thể tưởng tượng phụ nhân của ở trong cái sân nào, rồi nhìn bão tuyết tung bay bên ngoài đờ đẫn. Nghĩ nghĩ lại, còn ngơ ngác mất hồn, chỉ là mỉm cười ngừng uống rượu. Nhưng uống uống, liền lệ rơi đầy mặt.

      Bị Phương lão khuyên mãi, rốt cuộc đêm khuya cũng ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại là buổi trưa.

      ra tin tức Trương cơ vẫn còn sống, chẳng những khiến Quận Vương mừng như điên, ngay cả chính ông, cũng giống như được giải thoát, lần đầu tiên ngủ ngon trong tháng qua.

      Mới vừa rửa mặt ra ngoài, vệ binh đến, gọi Phương lão: "Lão thúc, Quận Vương gọi ông qua."

      "Uhm."

      Phương lão bước nhàng về phía trước.

      tới cửa viện ông thấy Lan Lăng Vương chắp tay vòng tới vòng lui ở trong sân. Khác với lúc trươc là, bây giờ Lan Lăng Vương còn vẻ băng hàn, càng lộ vẻ đau đến muốn sống, thay vào đó là gương mặt phiền não.

      Nhưng phiền não cũng còn tốt hơn trước, vẻ mặt như thế, làm cho Phương lão xem mãi chán.

      Phương lão cười méo miệng.

      Ông bước vào sau cửa uyển, nhanh chóng giấu sạch vẻ vui mừng mặt, cúi đầu : "Quận Vương, ngài tìm ta?"

      Lan Lăng Vương xoay đầu lại, chỉ vào mấy cuộn giấy trắng bàn, : "Phương lão, tới xem xem, mười hai toà thành trấn này, A Khởi có khả năng trốn ở nơi nào nhất?"

      vuốt vuốt đôi mắt bởi vì nghỉ ngơi tốt mà đỏ lên, thào ra: "Trời đông giá rét, cũng biết nàng ấy có măc đủ áo ấm ? Ta ở bên người, nàng ấy đói bụng phải làm sao?"

      Suy nghĩ chốc lát, Lan Lăng Vương nâng cao thanh, ra lệnh: "Người tới"

      "Có"

      "Triệu tập tất cả Hắc Giáp Vệ và đội thân vệ của ta. Bảo họ đến Bắc Sóc châu, Bắc Hoàn châu. . . . . mười hai toà thành trấn này, cho bọn họ biết,
      Trương cơ của ta ở trong đó, bảo bọn họ dù liều mạng cũng phải tìm nàng ấy ra cho ta.”

      “Vâng.”

      “Tất cả đỉnh núi, thôn trang chung quanh cũng thể bỏ qua.”

      “Vâng”

      Sau khi ra mấy mệnh lệnh liên tục, rồi cho mọi người lui ra xong, Lan Lăng Vương tiếp tục xem bản đồ, cau mày suy nghĩ.

      Thời tiết lạnh lẽo, bão tuyết rối rít xuống, Trương Khởi trước giờ thông tuệ, nhất định chạy xa. Nơi nàng ấy có thể xuất , chỉ có thể là những chỗ này.

      Ông trời thương ta, để ta tìm được phụ nhân của ta… chỉ cần có thể tìm nàng ấy về, Cao Trường Cung ta nhất định ba quỳ chin lạy bái tạ chư thần thiên hạ.

      Phương lão tiến đến phía trước, ông nhìn bản đồ mấy lần, rồi lắc đầu : “Lão nô cũng biết Trương cơ thân nơi nào.” Dừng lát, ông lại hỏi: “Tiêu thượng thư thế nào?”

      Vừa nhắc tới mấy từ Tiêu thượng thư, Lan Lăng Vương vốn hơi hoảng hốt lập tức mài hàm răng ken két vang dội, cười lạnh : “ ta cũng như thế.”

      Nếu phải tìm kiếm Trương Khởi cần người và lực lượng của Tiêu Mạc và Tân Đế mới vừa kế vị, lúc này làm việc phải thu lại, đánh cho Tiêu Mạc trận tơi bời rồi.

      Bắc Hằng Châu.

      Bông tuyết bay tán loạn, trong cái sân bình thường ở thành tây, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười.

      Trong sân đóng chặt, Trương Khởi với gương mặt mộc, mỉm cười nhìn A Lục và Hạ Chi Trắc đánh gậy trợt tuyết.

      Tô Uy đứng bên cạnh nàng.

      Tô Uy nhìn mặt bên của nàng.

      Thấy nàng quay đầu lại, Tô Uy tằng hắng cái, : “Bên ngoài lạnh lẽo, trở về phòng .”

      Trương Khởi ừ tiếng, khéo léo theo phía sau . chưa được bước, Tô Uy vươn tay đỡ nàng. Trương Khởi khẽ cười : “ cần, ta lại bệnh đau.”

      “Nhưng ta luôn yên lòng.” Mỉm cười ra những lời này, chuyển qua dắt Trương KHởi, sau khi dẫn nàng tới giường ngồi xuống, liền nhấc bình trà, vừa rót chung cho Trương Khởi và mình, vừa : “Người của Tiêu Mạc xuất ở Bắc Hàng Châu rồi.”

      Trương Khởi cúi đầu uống trà, nghe vậy chung trà trong tay nhoáng cái, vài giọt nước trà bắn tung tóe ra ngoài.

      Nàng mất hồn nhìn về lửa than thiêu đốt phía trước, thào ra: “Sao mùa xuân tới trễ như vậy?”

      Tô Uy nhìn nàng, giọng : “ cần quá lo lắng. mấy ngày nay có bão tuyết, muốn sưu tầm mấy thành lân cận, cực kỳ dễ.”

      Rốt cuộc Trương Khởi hiểu.

      Nàng chỉ sợ thần thông quảng đại của nam nhân kia.

      Thấy nàng vừa kinh ngạc vừa mất hồn, Tô Uy chỉ an tĩnh rút than đốt lửa ra, có quấy rầy nàng.

      biết, nàng lại nghĩ về Lan Lăng Vương rồi.

      Cho dù trong lòng hết sức muốn, cho dù mơ hồ có hận, nàng cũng cách nào ngăn cản chính mình nhớ nhung người nam nhân kia.

      Thích người, có lẽ chỉ có cái chớp mắt, nhưng quên người, làm sao chỉ cần cái chớp mắt chứ…

      hồi lâu, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại, nàng ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía Tô Uy : “A Uy, ta vô luận như thế nào cũng thể rơi vào trong tay bọn họ.” rơi vào trong tay Tiêu Mạc, chỉ cần rời Bắc Tề, sớm muộn bị Lan Lăng Vương phát giác.

      Nàng buồn bã cười tiếng, : “Ngày như vậy, ta muốn sống thêm ngày nào nữa.”

      thế nào? Nếu như trong có hận, trong cam lòng và khổ sở, như vậy quả quyết rút người ra, mới là tha thứ cho mình.

      Tô Uy biết, nàng tỏ lập trường của nàng, cũng cầu viện .

      Gật đầu cái, Tô Uy : “Ta biết.” dịu dàng vươn tay ấn lên tay của nàng, : “A Khởi, đừng nghĩ nữa.”

      Trương Khởi cười cười với Tô Uy, rút tay trở về. chú ý tới việc ngây ra, cúi đầu suy nghĩ hồi, thào : “A Uy, nếu chúng ta là ở Trường An, vậy cso tốt ?”

      Mới đến đây, nàng lập tức hối hận. Tô Uy hết lực, mình lại lời này, phải khiến huynh ấy áy náy sao? Lập tức nàng đưa tay ra, nhàng che bàn tay to của , vội vàng : “A Uy, ta trách huynh, ta chỉ hơi sợ.”

      “Ta biết, ta biết.” Tô Uy thu hẹp mười ngón tay, nhàng giữ tay của nàng trong lòng bàn tay. Mà Trương Khởi lại lâm vào hoảng hốt trầm tư, lần này cũng phát mực nắm tay của mình.

      Lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến. ngay sau đó, vệ sĩ kêu lên ở dưới bậc thang trong sân: “Có chuyện bẩm lang quân.”

      Tô Uy cất bước ra ngoài.

      thanh của vệ sĩ bên ngoài truyền đến ràng: “Lang quân, Lan Lăng Vương dán bố cáo ở tất cả các thành, là vô luận tên ăn xin hay hào, hoặc người có tội, phàm cung cấp chỗ ở của Trương cơ, đều thưởng 200, tội nghiệt lúc trước, Lan Lăng Vương xin bệ hạ miễn xá. Khác, các cửa thành, đều có Hắc Giáp Vệ xuất , tìm kiếm khắp bên trong thành.”

      Thưởng cho 200, là rộng rãi!
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      milktruyenky, oxy501, Met Culan2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 158: Chúng ta Hòa ly.......

      Giọng Tô Uy ôn hòa từ bên ngoài truyền đến: "Biết, ngươi ."

      "Vâng."

      Tô Uy vừa vào phòng, liền thấy Trương Khởi ngước khuôn mặt nhắn, điềm đạm đáng nhìn mình. Tô Uy liền bước nhanh tới trước mặt nàng, cầm tay của nàng : "Đừng nóng vội."

      "Vâng."

      Trương Khởi thở ra hơi, cố gắng nhìn cười tiếng: "Ta vội."

      Chỉ là ngay cả tên ăn xin, ác bá trong thành đều là người của Lan Lăng Vương.

      từ lúc nào biết mình chưa chết? Chẳng lẽ là lộ ở chỗ Tiêu Mạc?

      Thấy Trương Khởi lúc vội, nụ cười mặt cũng tắt ngấm, Tô Uy dịu dàng đưa mắt nhìn Trương Khởi cái, xoay người, sải bước ra cửa phòng.

      Giữa ngã tư đường, mặt đường có tầng tuyết đọng dầy, con đường bên cạnh, thỉnh thoảng có thể thấy tên ăn xin cùng mấy đứa trẻ lang thang xiêm áo đơn bạc lạnh đến run lẩy bẩy .

      Mờ mịt liếc mắt nhìn bầu trời, Tô Uy vừa suy nghĩ, vừa vào trong đường tắt.

      vừa , chính là cả ngày, lúc tuyết bay tán loạn, lúc về, bão tuyết vẫn còn hoành hành khắp nơi.

      Tô Uy thở dài hơi, cất bước bước vào viện.

      bước vào nhà kề bên, mới vừa run run phất thân đầy tuyết, lại thấy Trương Khởi bưng chậu nước nóng tới. Nàng nhìn lại Tô Uy ngây ngô như gà gỗ, giọng : "Mới vừa vào, gột rửa cái ."

      Ở trong đoàn người của Tô Uy, có tỳ nữ, tại A Lục lại có ở đây, Trương Khởi cũng đành lòng, chỉ có thể tự mình động thủ thôi..

      Vì vậy, nàng tới phía sau, giúp cởi áo khoác người ra, sau đó bảo ngồi xuống, phủi những bông tuyết dính đầy tóc, vừa phất lung tung mấy cái, vừa : "Lo lắng làm gì? Rửa mặt mũi chân tay cho ấm ." Giọng vừa mềm lại vừa ngọt, làm cho người ta chưa uống thấy say.

      Tô Uy cúi đầu.

      nhìn chậu nước nóng hổi. Nhìn cái bóng của mình, nho : "A Khởi, ngươi bây giờ, giống như tiểu thê tử."

      Trương Khởi phủi tóc cho , tay chợt cứng đờ, rồi lạ rũ mắt xuống. giọng : "Mau rửa ."

      Thấy nàng thu vạt áo khẽ chào, chuẩn bị lui ra, Tô Uy vội vàng : "Tuyết rơi nhiều cũng có chỗ tốt. Ngay cả mạnh như Hắc Giáp Vệ, cũng gánh được rồi, Chung quanh cửa thành cũng vắng vẻ lắm."

      Mặc dù vắng vẻ. Vẫn luôn có người từng thời từng khắc nhìn chằm chằm, hơi có người khác thường ra vào, bọn họ liền lập tức xuất . Điểm này, Tô Uy biết, Trương Khởi cũng biết.

      Thấy Trương Khởi lui về phía sau nữa, mà ngẩng đầu giương mắt nhìn mình, Tô Uy thẳng lưng, tư thái ưu nhã khí phái nhìn nàng mỉm cười : "Gia phụ ta là trọng thần của Tây Nguỵ. Khi ta còn bé lại thường mải chơi nghe lời ông, những thành trấn chung quanh Tấn Dương đều có người quen. Cao Trường Cung cũng phải là cường hào ác bá."

      Chống lại Trương Khởi, trừng mắt nhìn. Nghịch ngợm : "Ta mới vừa rồi thỉnh cầu các bằng hữu của ta hỗ trợ. Những ngày kế tiếp, thành trì chung quanh đây , cứ cách chừng mười ngày, gặp mơ hồ xuất hành tung của đại mỹ nhân ... ... Nàng giúp chúng ta thu hút những đứa trẻ lang thang cùng những tên ăn xin kia." Như vậy trong trời đông lạnh giá, những người đó đến chỗ đó, có muốn rời khỏi, cũng dễ dàng như bình thường.

      Nghe đến đó, Trương Khởi liền mỉm cười, trong lúc Tô Uy si ngốc đưa mắt nhìn sóng mắt nàng liền lưu chuyển: "Này, thưởng những 200 Kim, người trong viện này, ra chứ?"

      "Bọn họ đều là người ở bên cạnh ta nhiều năm, trải qua vô số chuyện, đồng sinh cộng tử, nên trung trinh lắm. A Khởi cứ yên tâm ."

      "Vâng, ta biết."

      Tuyết rơi dày liên tục trong nhiều ngày, năm công nguyên 561 liền cứ thế trôi qua.

      Theo tiết lập xuân tiết, bầu trời lập tức trong xanh hơn. Tới tháng giêng thời tiết tốt hơn trước nhiều, giữa ngã tư đường hơn phân nửa tuyết đọng tan chảy.

      Trong vòng hơn tháng này, Trương Khởi trôi qua trong bình yên, biệt viện cực kỳ bình thường này mặc dù bị những tên ăn xin cùng kẻ lang thang rình rập nhiều lần, từng có hào kiệt xông vào. Nhưng những người này chứng kiến Tô Uy mũ quan cao quý, phong cách lỗi lạc cùng với người hộ vệ vạm vỡ phía sau liền vội vàng đánh trống lui đường.

      Tiếp đó, Tô Uy cũng tìm được mấy người có uy trong thành. Cũng biết dùng biện pháp gì, từ ngày đó trở , viện của bọn họ liền trở nên thanh tịnh khác thường. Mặc dù luôn nghe được nhà dân bị đám hào kiệt xông vào, cướp phụ nhân nào đó đưa đến cho Hắc Giáp Vệ, sau lại được thả ra, nhưng đối với Trương Khởi mà , thế giới của nàng vẫn rất thanh tịnh .

      ngày kia, Tô Uy từ bên ngoài vào. Ngẩng đầu nhìn bọn họ bầu trời hồng hồng rực rỡ phía tây, liên tục hạ truyền đạt mấy mệnh lệnh sau đó mới vào trong chánh viện.

      tiếng cọt kẹt, cửa phòng liền được đẩy ra, Trương Khởi vội vàng nhìn , gương mặt tuyệt mỹ, cặp mắt sáng lấp lánh đầy chờ đợi.

      Loại sáng ngời cùng mong đợi này, làm cho Tô Uy có chút ngây ngẩn. Tiểu phụ nhân trước mắt, Lan Lăng vương nhớ nhung đến cỡ nào, nhất thanh nhị sở, có lúc vẫn nghĩ ra, ràng tương tư khắc cốt, làm sao lại có thể , dù là đứt ruột, nát tâm, dù là cả đời còn tươi cười nữa, cũng tuyệt quay đầu lại.

      Loại tính tình quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ, hoang đường rung chuyển thế gian, đúng là cũng phải có người bội phục.

      Tô Uy đến gần Trương Khởi, : "Căn cứ vào thông tin, Tề chủ phản Nghiệp thành, ở nơi này mấy ngày, đến Nam Giao cúng tế, ở lại thái miếu, lập hậu. Giới văn thần võ tướng, cũng tiện rời . A Khởi, chúng ta có thể nắm chặt mấy ngày này bố trí tốt, khi tìm được cơ hội lập tức rời !"

      nhìn Trương Khởi, lời : "Lan Lăng Vương dán bố cáo quá sớm, những tên ăn xin, những đứa trẻ lang thang kia tìm ngươi nhiều ngày cũng có kết quả, tại nhuệ khí tiêu. Lại , Bắc Hằng Châu là thành lớn, lại là mùa đông rét mướt, biết có bao nhiêu thương khách, con buôn ở lại ở đây, bọn họ phải , cũng liền ở nơi này mấy ngày. Chúng ta cũng ở đây mấy ngày nữa rồi lên đường thôi."

      Trương Khởi gật đầu, đáp: "Được."

      "Lúc ta mới vừa gặp ngươi lúc đó ngươi hóa trang? Ngươi thử hóa trang lần nữa cho ta nhìn xem ."

      Nghe được lời này của Tô Uy, con ngươi Trương Khởi trong veo như nước liền liếc nhìn cái. biết là nàng hỏi, ngươi nhìn cái liền nhận ra, hóa trang có ý nghĩa sao?

      Đón nhận ánh mắt của Trương Khởi, Tô Uy xấu hổ cười cười, nàng nhìn , nhàng mà : "A Khởi, đến Trường An, ta liền thối lui hôn , sau đó liền tiễn ngươi đến phương nam....... Có ta ở đây, ngươi luôn có thể lo đến áo cơm gạo tiền."

      Có ý tứ gì?

      Trương Khởi trừng mắt nhìn,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :