1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Nang oi dao nay nang ban j the sao lan mat tam lam tui ta ngay ngay ngong trong a.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146: Tàn nhẫn

      Cao Diễn nhìn Trương Khởi cái, chậm rãi : "Trường Cung tuổi , lễ đội mũ[1] sắp qua năm, cũng nên thành thân rồi."

      Hai chữ thành thân này vừa ra, mỗi người đều nở nụ cười nhìn về phía Lan Lăng Vương, cũng nhìn về phía tiểu phụ nhân dựa vào bên người .

      Tay của Lan Lăng Vương, còn dịu dàng vuốt mái tóc Trương Khởi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng bệ hạ, mỉm cười rằng: "Phiền bệ hạ hỏi thăm, gần đây thần muốn nghị hôn."

      thanh của , quý nhân ngồi ở mấy hàng trước mặt, đều có thể nghe được rất ràng.

      Thu công chúa và Lý Ánh đồng thời lo âu nhìn về phía Trịnh Du, nhìn gương mặt vừa mới tươi lên của nàng ta lại cứng ngắc lần nữa.

      Cao Diễn ngẩn ra, ngạc nhiên : " muốn nghị hôn? Trường Cung, ngươi hai mươi mốt, còn chưa lấy thê sinh tử sao?"

      Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, chậm rãi : "Chuyện kia thần vội."

      chính vội, đó là ngầm trào phúng hoàng đế nóng lòng?

      Nụ cười ôn hòa của Cao Diễn cứng đờ, trong lòng thầm mắng tiếng, mà mọi người bốn phía, lại kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương vẫn ngang ngược ở đó.

      Chẳng lẽ lo lắng, thân thuộc với vua vừa lấy được, lại bị chính làm mất sao?

      thiếu niên văn sĩ đứng lên, kêu lên với Lan Lăng Vương: "Quận Vương rất hồ đồ, vì đồ chơi biết bổn phận, tuân thủ nữ tắc, ngài lại bỏ mặc cả luân thường sao?"

      Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.

      nhìn thẳng thiếu niên kia, trầm giọng : "Nàng ấy phải đồ chơi, nàng ấy là ái cơ của ta" rét lạnh : "Các hạ chuyện, phải cẩn thận suy nghĩ mới tốt", dáng vẻ rất là tức giận.

      Thiếu niên kia cũng chỉ là máu nóng xông đầu, muốn có thể diện trước mặt hoàng đế, nào có trải đời gì? Giờ phút này bị Lan Lăng Quận Vương trừng cái như vậy, gương mặt thanh tú của cậu ta liền tụ máu đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trở về sạp.

      Lúc này, Lan Lăng Vương đứng lên.

      kéo Trương Khởi, đặt nàng trong ngực, mắt nhìn khách quý cả sảnh đường, trầm giọng, từng chữ từng câu: "Phụ nhân của ta, trời sanh tính tốt, thường hay náo loạn. . . . . Nàng còn còn tấm bé hiểu chuyện, nhưng chư vị là đường đường trượng phu, phải nên hiểu chuyện. Hôm nay Cao Trường Cung ở đây, trời dưới đất, nếu người nào muốn động phụ nhân của ta, vậy bước qua thi thể Cao Trường Cung ta "

      Ánh mắt của trầm trầm, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ ra loại tàn nhẫn đáng sợ, lúc này dù là Đoàn tướng quân, cũng hề nghi ngờ quyết tâm của chút nào, mọi người kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương, nhìn tiểu phụ nhân bị ôm chặc vào trong ngực, xem như trân bảo, khỏi đồng thời yên lặng.

      Thấy mọi nơi an tĩnh, Lan Lăng Vương đột nhiên ngẩng đầu quát lên: "Đem vào"

      Mọi người trong kinh ngạc, hai hộ vệ bưng cái hộp gỗ vào.

      Hai người này vừa vào, Lan Lăng Vương liền lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trầm : "Mở hộp gỗ này ra ngay trước chư vị khách quý"

      Bọn hộ vệ đáp tiếng dạ, đặt hộp gỗ đất, sau đó mở hộp gỗ ra, nắp hộp vừa mở, hồi tiếng kêu sợ hãi, tiếng nôn mửa liền truyền ra. Trong tiếng huyên náo, ánh mắt như sói của Lan Lăng Vương quét qua mọi người trong điện, từng chữ từng câu: "Đôi nam nữ này, từng tùy ý nhục nhã A Khởi của ta phố, chết có gì đáng tiếc"

      thanh như tiếng nổ, chấn cho màng nhĩ mọi người ông ông tác hưởng.

      Tiếng kêu sợ hãi tiếng nôn mửa vẫn còn tiếp tục, quyền quý ở đây có lẽ biết được đầu thiếu niên kia là ai, nhưng đầu mỹ nhân kia, lại biết. Năm gần đây, mặc dù mỹ nhân ở Nghiệp thành ít, nhưng xuất sắc cũng chỉ có mấy người thôi, trừ vài người chọc được, mỹ nhân đệ nhất hồng lâu này, cơ hồ đa số mọi người đều từng ở với nàng ta, hôm nay lại bị Lan Lăng Vương lấy đầu, đặt ở trong hộp gỗ quả cực kỳ tàn nhẫn.

      Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Cao Diễn cũng hít hơi. cho tới bây giờ, mới hoàn toàn tin tưởng, Trương thị này, đúng là chỗ hiểm của Cao Trường Cung, câu ai muốn đụng nàng ấy, liền đạp thi thể của mà qua, hoàn toàn phải tuyên bố vô căn cứ. Ngoài Cao Diễn, cũng có ít người lộ vẻ mặt khó coi.

      Khi cả sảnh đường náo loạn, Đoàn tướng quân liền lên tiếng, "Hồ đồ"

      Ông ta trợn mắt nhìn Lan Lăng Vương, trầm giọng quát lên: "Cao Trường Cung, đây là trong phủ lão phu" rồi quay đầu cả giận : "Mang ra."

      "Vâng" mấy quân sĩ ra, đậy nắp hai hộp gỗ lại, rồi vội vàng lui ra ngoài. Ngay sau đó, lại có mấy người hầu tới, mặc dù mặt đất cực kỳ sạch , bọn họ vẫn rửa lại lần. Đồng thời, bốn góc trong điện, đều có mỹ nhân tới đây, đốt đàn hương lên.

      Đoàn lão tướng quân quay đầu, ông ta lại trợn mắt nhìn Lan Lăng Vương cái, muốn tiếp tục quát lớn: đại trượng phu da ngựa bọc thây, giết mấy người ổn định trường hợp là gì chứ? Lúc trước thấy Cao Trường Cung hơi ngu dốt, bây giờ nhìn lại, là chém giết quả quyết, dám ra tay ở thời điểm mấu chốt, quả là nhân tài. Tuy bị nữ sắc mê hoặc, nhưng cũng phải việc gì lớn.

      Được Đoàn tướng quân phân phó, đội ca kỹ nhàng ra. Mỹ nhân đẹp đẽ, hương thơm bốn phía, che giấu khủng hoảng do mấy cái đầu đem đến lúc nãy.

      Lan Lăng Vương ngửa ra sau sập, tự tay ôm Trương Khởi vào trong ngực. Vuốt mái tóc của nàng, Lan Lăng Vương hướng về phía bệ hạ, khàn khàn : "Hoàng thúc, Trường Cung lớn đến nay, có gì tốt, duy chỉ có phụ nhân trong ngực này, từng mọi cách khước từ, chung quy lại bỏ được, bỏ được, quên được. . . . . ."

      ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Cao Diễn, : "Trường Cung là người khờ dại, khiến hoàng thúc thất vọng. . . . . ."

      Chống lại ánh mắt của , Cao Diễn thở dài tiếng, mà Đoàn tướng quân bên cạnh, mơ hồ cảm thấy giữa hai người này có gì phức tạp, ông ta vội vã đứng lên, châm chung rượu cho bệ hạ, rồi ra hiệu mỹ tỳ cũng rót đầy cho Lan Lăng Vương, ôn hòa : "Đến đây, uy cũng lập, lời cũng , uống rượu uống rượu."

      Trong giọng , mang tới mấy phần nhạo báng. Lúc này, tức giận của Đoàn tướng quân với Lan Lăng Vương tiêu mất chút. Phụ nhân bên người , đúng là tinh, loại tinh này quyến rũ Cao Trường Cung, dù sao cũng tốt hơn quyến rũ quân vương.

      Bữa tiệc cử hành đến bây giờ, mất hứng thú. Uống mấy lượt rượu, bệ hạ vừa mới rời , chúng quyền quý liền liên tiếp cầu xin lui, bao lâu, liền gần nửa.

      Lan Lăng Vương và Đoàn tướng quân mấy câu xong, cũng cáo từ ông ta rời . Cũng giống lúc vào, quay người lại, liền bế Trương Khởi vào lòng, sải bước ra ngoài cửa.

      Đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng Vương rời , Lý Ánh đột nhiên : "A Du, ngươi quên ta ." Nàng ta lắc đầu : "Cao Trường Cung si mê Trương thị như thế, trở thành chính thê của thế nào?"

      Trịnh Du cúi đầu, nàng ta móc khăn tay trong lòng ra, run rẩy lau lau khóe mắt, : "Nếu ta có thể quên, sớm quên. . . . . "

      Lời vừa ra này, Lý Ánh trầm mặc.

      Ôm Trương Khởi, Lan Lăng Vương nhảy lên xe ngựa.

      Xe ngựa vững vàng chạy đường phố, hai bên đường phố có ngọn đèn dầu đung đưa, chiếu sáng đêm tối lờ mờ.

      Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn Trương Khởi.

      cảm thấy, nàng tức giận. . . . . Như mượn tối nay để lập uy, bữa tiệc tối nay, nàng cũng muốn dựa thế chứ?

      biết tại sao, nghĩ đến nàng tức giận, tâm trạng của tốt.

      . . . . . Mấy ngày nay vẫn tức giận, nhưng mới rồi bị Tiêu Mạc kích thích, ngược lại nghĩ thông suốt chuyện. Ngay tiếp theo, tâm trạng cũng phóng khoáng ít.

      Xe ngựa vừa về tới phủ, Lan Lăng Vương liền đến thư phòng nghị . Còn Trương Khởi vào chánh viện.

      Vừa vào chánh viện, nàng lại ngây người.

      Trong sân có người đứng, mắt to mày rậm, mặt tròn thích cười, phải là A Lục sao?

      Vì sao A Lục lại tới?

      Thấy Trương Khởi đờ đẫn, A Lục vội vàng chạy tới. Nàng ấy dắt tay Trương Khởi, hai chủ tớ đóng cửa phòng lại xong, đợi Trương Khởi hỏi thăm, A Lục liền uất ức : "Lúc nãy Cao Trường Cung phái người bắt ta từ phủ Thượng Thư trở lại."

      Nàng ấy uất ức dứt nhìn Trương Khởi, buồn buồn : "Tên vũ phu này, động chút dùng sức mạnh. Trắng trợn cướp đoạt ngươi tính, ngay cả hầu như ta, cũng trắng trợn cướp đoạt. . . . Người của vào, ném câu , liền dùng túi lụa bỏ ta vào." Thanh của A Lục mang theo tiếng khóc, giận đến mắt đều đỏ, "Người của Tiêu phủ đồng ý, sao lại phải nhốt? Còn đặt ta ở lưng ngựa, đoạn đường này xốc đến ta cứ ói. A Khởi, người này quá khi dễ người rồi, ngươi phải giúp ta báo thù"

      Trương Khởi vội vàng ôm nàng, "Được, ta giúp ngươi báo thù, giúp ngươi báo thù."

      Trấn an A Lục xong, Trương Khởi hơi chút mất hồn.

      Thấy nàng kinh ngạc, A Lục giọng ra: "Ngày đó ta mới đến, Tiêu Lang liền gặp ta. A Khởi, Tiêu Lang quá biết chuyện, mỗi câu ngươi với ta đều bị ngài ấy hỏi ra được hết. Ngài ấy nghe xong vui mừng lắm."

      Trương Khởi ừ tiếng.

      Thấy nàng vẫn còn ở suy nghĩ, A Lục hỏi "A Khởi, ngươi nghĩ cái gì?"

      Trương Khởi nuốt nước bọt, rồi nàng kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc, cúi đầu, thắt vạt áo : "A Lục, ta có chút nắm bắt được . . . . . ."

      A Lục mới mặt ủ mày ê hồi, liền cười nở mặt, "A Khởi ngươi sợ cái gì? phải tạm thời nghị hôn sao? D⊹Đ⊹L⊹Q⊹Đ Chỉ cần còn chưa nghị hôn, ngươi vẫn có nguy hiểm. Dù sao đến lúc họ nghị hôn gấp cũng muộn."

      Trương Khởi trả lời.

      lúc ấy , thanh của Phương lão quản từ bên ngoài truyền đến, "Gặp qua Trương cơ."

      Trương Khởi quay đầu lại, "Có việc gì thế?"

      "Quận Vương hạ lệnh, ban cho Trương cơ mười hầu , kính xin cơ ra xem lần."

      Trương Khởi và A Lục ra.

      Đứng ở trong sân, là mười thiếu nữ Trương Khởi chưa từng gặp, những thiếu nữ này, mỗi người
      đều có vóc người thấp, mặt mày xinh xắn tất cả đều là người Trần.

      Nhìn thấy Trương Khởi đỡ đần, Phương lão chỉ vào góc viện, "Quận Vương rồi, trong phủ có gian. Mấy người này, đều đặt ở trong viện, cùng Trương cơ xử lý."

      Đứng ở trong góc , là số trung niên nam nữ ba bốn mươi tuổi, mỗi người đều dung nhan đoan chánh, mặc dù cúi đầu, lại lộ ra vẻ văn nhã.

      Nhìn bọn họ lát, lại nhìn những thiếu nữ này lát, A Lục kêu lên: "Y, sao hơi giống giống? Mấy người này cùng nhà à?"

      Phương lão trả lời: "Tất cả đều là người nhà, tổng cộng mười hộ, toàn bộ đến từ Trần, trước kia đều là người dư dả trong sạch." tới chỗ này, Phương lão nhìn về phía Trương Khởi, "Quận Vương rồi, từ nay về sau, hầu A Lục của cơ, còn có mười hộ này, đều là người của Trương cơ. Trương cơ sống, bọn họ sống, Trương cơ chết, bọn họ chết, nếu Trương cơ rụng cọng lông liền chặt tay chân họ. Nếu Trương cơ có vết thương trày xước gì, bắt đầu từ hầu A Lục, đều bị chặt tay chặt chân cắt lưỡi."

      Khi vẻ mặt A Lục tái nhợt, sợ hãi, Phương lão xong bình bình ổn ổn, "Tóm lại, từ nay về sau, vinh nhục sống chết của bọn họ, toàn bộ cột người Trương cơ. Quận Vương còn , nếu là mười nhà mà chê ít. Quận Vương còn có thể tìm 20 hộ, 30 hộ. Quận Vương cũng những hộ này vốn quen nhau, sợ là cơ để ý chết sống của bọn họ. Vì vậy, lúc nãy ngài ấy cho đội nhân mã tiến về nước Trần, mời thân tộc của hầu A Lục, cơ mới suy nghĩ lung tung."

      Vừa dứt tiếng, Trương Khởi kinh hoảng sắc mặt trắng bệch.

      Phương lão hơi giao phó xong, liền cáo lui.

      Trong thư phòng, Lan Lăng Vương cầm bút viết nhanh, thấy Phương lão vào, để bút xuống, hỏi: "Như thế nào?"

      Phương lão kể lại lần nữa.

      Đợi nghe được Trương Khởi sắc mặt trắng bệch, A Lục trừng lớn mắt, khóc ra tiếng, Lan Lăng Vương nhếch nhếch khóe môi. nghiêng đầu mỉm cười thầm nghĩ: sao ta nghe được bộ dáng A Khởi như vậy, trong bụng rất là vui vẻ?

      Lại bảo Phương lão kể chuyện lần nữa, Lan Lăng Vương mới phất phất tay.

      Phương lão liền lui ra ngoài.

      Thối lui đến nửa, ông quay qua nhìn Lan Lăng Vương. Ánh nến dập dềnh, bóng dáng cao lớn của giống như núi băng đông cứng ngàn năm, trong suốt, mỹ lệ, cũng nặng nề, dầy cộm.

      Phương lão dừng bước lại, giọng ra: "Quận Vương, lão bộc nghe người ta , phụ nhân khi có đứa bé, lòng liền yên."

      Đứa bé?

      Lan Lăng Vương suy nghĩ hồi, gật đầu : "Nàng ấy vừa mới mất đứa bé, sức khỏe còn yếu. Đợi nàng ấy dưỡng tốt thân thể lại ."

      Phương lão cất bước rời , Lan Lăng Vương kêu: "Chờ lát." nghĩ nghĩ, : "Phụ nhân kia thích vàng, như vậy , ngày mai ông triệu tập công tượng, cải chế lại căn phòng thứ ba ở chánh viện, toàn bộ đều dát vàng lên. Tóm lại, cả căn phòng, khắp nơi đều phải có ánh vàng lấp lánh, cả sàn tháp cũng là như thế."

      Phương lão trừng lớn mắt, vậy còn có thể ở sao?

      Ông cẩn thận : "Theo lão bộc quan sát, xưa nay Trương cơ mặc chất phác, cũng thích xa hoa."

      Lan Lăng Vương cau mày lại, nghĩ nghĩ rồi ra: "Nhưng gần đây nàng ấy luôn đổi đồ trong kho hàng thành vàng." tới chỗ này, như nghĩ tới gì, liền : "Mặc kệ, ông cứ làm theo ta là được."

      Phương lão lĩnh mệnh , lại mỉm cười : "Nhớ là đồ vật nặng chút, khiến nàng ấy mang được."

      Phương lão ngớ ngẩn, cúi đầu cười : "Vâng."

      Phương lão lâu sau, Lan Lăng Vương để bút lông xuống, quay đầu nhìn về phía đồng hồ cát.

      Đồng hồ cát cũng sắp chảy xong rồi.

      Bất tri bất giác, đến canh ba.

      xoay người, sải bước tới chánh viện.

      tới ngoài viện ngủ có thể thấy trong phòng ngủ có ánh nến dập dền, tiếng người ồn ào.

      cất bước tiến lên.

      Cọt kẹt đẩy cửa phòng ra, dưới ánh sao Lan Lăng Vương mặc áo đen, tuấn mỹ giống như tiên nâng tay lên, ra lệnh cho A Lục: " chuẩn bị nước nóng, ta muốn cùng tắm với Trương cơ."

      A Lục đáng thương, vẫn còn là thiếu nữ, lập tức mặt nàng ấy đỏ lên, đáp tiếng rồi vội vã lui ra.

      Nàng ấy lui ra xong, Lan Lăng Vương cũng có cất bước.

      ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Trương Khởi, dưới ánh sao, ánh mắt của lấp lánh như tặc. nhìn nàng nhàn nhạt ra lệnh: "Tới đây, cho ta ôm cái."

      Thấy Trương Khởi quật cường quay đầu để ý tới mình, thong thả ung dung : "Dưới trướng của ta có người vợ nhìn trúng A Lục, theo ta vào sinh ra tử, mặc dù người thô bạo chút, thích đánh nữ nhân chút, nhưng dù sao càng vất vả công lao càng lớn...." Lời của vẫn chưa hết, Trương Khởi nhanh nhẹn nhào vào trong ngực như chim yến bay tới.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1] Lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó trưởng thành.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenky, oxy501, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Bo tay hai chi nay. Doc vua buon cuoi vua thay thuong. Thank nang nhe
      milktruyenky thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 147: Tàn nhẫn 2

      Nhuyễn ngọc ôn hương vừa vào ngực, Lan Lăng Vương liền ôm chặt, chặt.

      Cánh tay của như sắt, siết chặt đến Trương Khởi thấy đau nhức, làm nàng kiên nhẫn uốn éo.

      Cánh tay Lan Lăng Vương chợt buông lỏng, khi nàng trượt lại vội vàng nâng nàng.

      Đặt nàng mặt đất, cúi đầu, đưa tay vén phần tóc rối bời trán nàng, : "Sao lại lành lạnh?" Tiếp lại : "Tối vậy, sao lại còn chưa ngủ? Nàng ngủ trễ dễ dàng mất ngủ, sao chăm sóc cho mình tốt?"

      mới vừa bày ra việc của A Lục và mười hộ gia đình, vừa uy hiếp vừa kêu đánh kêu giết, nàng ngủ được sao?

      Trương Khởi nghĩ liền tức giận, nhưng chỉ cúi đầu.

      Lúc này, thân thể nàng chợt .

      Cũng là Lan Lăng Vương ôm nàng, về phía sàng tháp.

      Đặt nàng ở giường, cúi đầu nhìn xuống nàng. Ánh nến mờ tối, tấm màn vàng nhạt, tiểu phụ nhân nằm đó, mềm mại đến mức mà đưa tay liền có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.

      . . . . . . Nếu phải ép tới tình trạng này, làm sao lại khiến trong ánh mắt nàng nhìn lộ ra vẻ sợ hãi?

      cúi đầu.

      Cảm nhận nhiệt độ từ hô hấp của , Trương Khởi muốn nghiêng đầu , cuối cùng vẫn là ra lệnh chính mình bất động.

      Nàng nhắm hai mắt lại.

      Lúc này, thanh của A Lục từ bên ngoài truyền đến, "Quận Vương, nước nóng chuẩn bị tốt."

      "Bưng xuống ."

      Bỏ lại ba chữ này xong, môi Lan Lăng Vương che môi nàng. Hai môi kề nhau, : "Nàng đó. . . . ."

      Đột nhiên, đứng thẳng người, mỉm cười : "Nếu chưa chợp mắt, bằng theo ta giục ngựa dong ruỗi ."

      Trễ như thế?

      Trương Khởi nháy mắt nhìn Lan Lăng Vương bế nàng từ sạp lên, thuận tay kéo cái áo khoác lên người nàng, Lan Lăng Vương : "Cưỡi ngựa trong đêm, cây cối núi , giống như tồn tại từ thời cổ, cảm giác kia thích lắm. A Khởi cũng thử chút ."

      phải hỏi thăm, mà là mệnh lệnh.

      Mặc áo cho Trương Khởi xong, ẵm Trương Khởi ra viện. Cưỡi ngựa, quát khẽ tiếng con ngựa kia liền vọt ra khỏi cửa phủ.

      Giờ này ở Nghiệp thành, an tĩnh đến còn tiếng thở nữa. Tiếng vó ngựa đụng nhau ngã tư đường, phát ra vô cùng vang.

      bầu trời, trăng sao rực rỡ, ràng rất náo nhiệt, nhưng lại vắng lạnh.

      Tuấn mã chạy thẳng về phía thành tây.

      Dưới ánh trăng, hai người cưỡi con ngựa, chạy băng băng đung đưa đường phố, trong trời đất, trừ tiếng ca vui mơ hồ, trừ bọn họ ra, làm như có người nào nữa.

      Khi tuấn mã xông vào trong rừng cây ở thành tây Lan Lăng Vương đột nhiên siết chặt ngựa, ngừng lại.

      ôm sát Trương Khởi, vung roi chỉ về rừng cây đằng trước, : "A Khởi, khi ta còn bé chỉ thích tới nơi này." mỉm cười : "Khi đó có A Khởi theo ta, ta chỉ có mình. Thường ngồi ở trong rừng cây, ngồi đó qua cả đêm."

      thanh của ở trong gió xuân, ràng nhõm tươi cười, lại có loại tịch hết.

      Trương Khởi nhìn qua theo ánh mắt của , nhìn rừng cây rậm rạp kia, nàng giống như thấy được đứa bé đơn, co ro cúm rúm năm đó. Cắn môi, nàng giọng : "Chàng cũng dễ dàng."

      "Giá ——" Lan Lăng Vương đập chân vào bụng ngựa, khiến con ngựa lao ra xong, liền trong gió: "Uh, khi đó có A Khởi, ngày dễ chịu."

      Phóng ngựa vọt tới trong rừng cây, mới thả chậm tốc độ.

      Trương Khởi chỉ là liếc mắt nhìn, liền cảm thấy hai bên rừng cây rậm rạp biết giấu bao nhiêu quái vật đáng sợ, liền vội vàng vùi mặt trong ngực .

      Lan Lăng Vương cúi đầu xuống.

      Nhìn Trương Khởi hơi sợ, ánh mắt của lóe lóe. Cúi đầu nhìn nàng, giọng ra: "A Khởi, nàng xem bên kia."

      Trương Khởi theo tay của nhìn qua.

      Phía trước chỉ có bóng đen sâu thấy đáy, nơi đó có thứ gì?

      Thấy nàng nghi ngờ, Lan Lăng Vương giọng ra: "Năm đó ta tám tuổi, cũng là lúc này, ta ngồi ở đồi núi đó. . . . Tiểu nữ nhi nhà Hồ thượng thư - Hộ Nghiễm Tú năm ấy mười sáu tuổi, vẫn rất ngang ngược, đêm hôm đó, ta thấy nàng ta bị ba quân sĩ kéo dài tới nơi này, cưỡng gian rồi giết chết. Ta vẫn nhìn, nhìn từ đầu tới đuôi, mắt cũng có nháy."

      Sau khi kích cho Trương Khởi rùng mình cái, giọng ra: "Khi đó Ngụy Quốc còn có dư nghiệt." tới chỗ này, hỏi: "A Khởi, nàng rất lạnh?"

      Dĩ nhiên rất lạnh. Cho dù ai hơn nửa đêm bị mang tới loại địa phương này, nghe loại chuyện ma này, cũng rất lạnh.

      Nhìn Trương Khởi rung động ngừng, càng ôm sát nàng. Dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nhìn bầu trời, lại : "Nước Tề mặc dù lập quốc cũng lâu rồi, nhưng dư nghiệt nước Ngụy vẫn còn, hơn nữa hàng năm chiến loạn, giặc cướp đông đảo, từ Nghiệp thành đến Tấn Dương

      Mấy trăm dặm, thương lữ qua có hơn 89 phần trăm bị cướp. Phàm có phụ nhân, phải bị mấy chục hơn trăm người cưỡng gian rồi giết, chính là bị người đứng đầu bắt lấy dầy xéo.”

      Nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của Trương Khởi, chậm rãi : “A Khởi, nàng biết , từ Nghiệp thành đến Kiến Khang, đường xá chừng hơn ba ngàn dặm, thực là xuyên qua nam bắc, phải qua cả ba nước Tề Chu Trần. có 1000 người tinh nhuệ bảo hộ, ai có thể che chở mỹ nhân nàng xuyên qua con đường dài này.”

      Nàng biết muốn gì, đúng lắm, ngàn tinh nhuệ, Tiêu Mạc có, quyền quý bình thường làm sao có chứ?

      Thấy Trương Khởi lạnh vô cùng, cánh tay giương lên, cởi áo khoác xuống khoác ở người của nàng.

      Càng thêm ôm sát nàng, vừa giục ngựa vừa tiếp tục hướng về phía trước, vừa giọng hỏi: “A Khởi, rất lạnh sao?”

      Trương Khởi gật đầu cái, rốt cuộc : “Chúng ta trở về thôi.”

      “A Khởi muốn rồi hả?” Lan Lăng Vương cười tiếng, đặt ngón tay ở bên môi, huýt gió lên. Theo tiếng kêu của , chỉ nghe rầm rập, trong rừng cây lại có con ngựa cái chạy ra.

      Trong ánh mắt trợn to của Trương Khởi, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi nhảy xuống lưng ngựa, đặt Trương Khởi lưng con ngựa cái kia, ngẩng đầu nhìn nàng, hé ra hàm răng trắng như tuyết dịu dàng hỏi “A Khởi có biết cưỡi ngựa?”

      Cưỡi ngựa? như biết chun chút… Đúng rồi, kiếp trước ở phương bắc mười mấy năm, học được lúc đó.

      Xem hiểu vẻ mặt của nàng, Lan Lăng Vương cười tiếng, ánh mắt như sao, “ ra là A Khởi biết, vậy rất tốt đấy.”

      Trương Khởi chuẩn bị hỏi tại sao rất tốt trong lúc bất chợt nghe được ra lệnh : “Ngồi !”

      thanh ra lệnh trầm mà có lực, Trương Khởi mới vừa theo bản năng ngồi xong. Trong lúc bất chợt, Lan Lăng Vương liền rút roi ngựa, quất cái “bốp” mạnh mẽ vào mông ngựa, con ngựa cái chịu đau, hí dài tiếng xong, liền điên cuồng gào théo phóng tới phía trước “A…”

      Trương Khởi hét lên tiếng, vội vàng ôm lấy cổ ngựa. Cho dù như thế, vọt mạnh thế, lắc cho dạ dày nàng nghiêng ngã, gió mạnh như dao thổi vào mặt của nàng, lưng ngựa, nàng lật nghiêng phập phồng, mỗi cái lật nghiêng, đều khiến thân thể văng lên cao rồi ngã mạnh xuống. Chỉ lát, Trương Khởi liền cảm thấy xương của mình rã cả rời, thân thể cũng sai lệch, cả người càng có xu thế trượt xuống. Giống như giây kế tiếp, nàng bị bỏ mạnh ra, bể đầu chảy máu, tứ chi hoàn toàn.

      Biết cưỡi ngựa chỉ là chuyện trong trí nhớ, huống chi nàng biết cưỡi ngựa cũng chỉ có thể chạy lưng ngựa chạy vòng thôi. Cưỡi con liệt mã bị đau chạy như điên này, nàng nghĩ cũng có nghĩ tới.

      Chưa từng có khắc như bây giờ mà Trương Khởi cảm thấy tử vong và tàn phế cách mình gần thế, trong khủng hoảng nàng chỉ thét chói tai.

      Nàng vừa thét chói tai, vừa liều mạng quay đầu lại, khàn khàn kêu với Lan lăng Vương: “Trường Cung, cứu ta, cứu ta…” thanh thổi tới trong gió mạnh, cả chính nàng cũng nghe thấy.

      Lan Lăng Vương thúc ngựa chạy kế nàng. Gió thổi khiến áo đen của bay phất phới, trong ánh trăng, hai mắt như sao. Dịu dàng nhìn Trương Khởi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết : “A Khởi, nàng như vậy tại sao có thể được? Giục ngựa chạy như điên, chỉ là chạy trối chết trong quá trình đơn giản nhất vòng. phải nàng lòng muốn tự do sao, có ta ở đây, nàng có thể rèn luyện chút.”

      Lời của , Trương Khởi làm sao nghe được? Nàng chỉ cảm thấy, mình há to mồm liều mạng gọi ra tiếng, đảo mắt liền mất ở trong gió. Mặt của mình, bị gió mạnh quất tới quất lui, giống như cái chớp mắt tiếp theo, thổi rớt cả đầu nàng. Nàng chỉ cảm thấy lưng ngựa càng ngày càng bằng phẳng, cả người nàng cũng chịu khống chế trượt xuống. Nàng chỉ cảm thấy con ngựa này nhảy lên cao, “bộp” tiếng, cái mông của nàng rốt cuộc hoàn toàn lệch ra đến bên, cả thân thể nghiêng , người của nàng thể khống chế, đầu hướng xuống, trong lúc té xuống nguye hiểm, thấy mặt đất nhấp nhô, đất cát lẫn lộn dưới ảnh trăng lờ mờ Trương Khởi kêu thảm tiếng: ta sắp chết rồi? Ta sắp chết rồi. lúc này, “phịch” tiếng, eo của nàng bị người ta mạnh mẽ chụp lấy, khi xiên áo rơi xuống đất trán của nàng lướt qua đất cát rồi cả người rơi vào lồng ngực ấm áp.

      Nàng bị Lan Lăng Vương ôm lấy.

      Trương Khởi chưa hết kinh hoảng, sắc mặt còn trắng bệch, vừa mới thoát chết, làm cho cặp mắt nàng trợn trắng, tay chân co quắp trận.

      Lúc này, lòng bàn chân của nàng ấm áp, cũng là Lan Lăng Vương cởi giày của nàng xuống, vừa dịu dàng mạnh mẽ xoa bóp lòng bàn chân nàng, vừa trầm thấp : “A Khởi, đừng sợ, sao, đừng sợ…”
      Last edited: 28/1/15
      milktruyenky, Andrena, oxy5012 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trương Khởi từ từ tỉnh hồn lại, nàng trợn to cặp mắt nhìn Lan Lăng Vương hồi, đột nhiên nâng đôi tay, vừa dùng sức đánh bả vai của , vừa thét to: "Ngươi khốn kiếp, ngươi khốn kiếp"

      Mắng xong, nàng há miệng, cắn mạnh lên má của .

      có tránh né.

      Trương Khởi hận hận lẩm bẩm ở má của .

      Lan Lăng Vương nghiêng đầu, ngưng mắt nhìn nàng.

      Trong ánh trăng, hai mắt trong suốt, thâm thúy, bất tri bất giác, Trương Khởi hả miệng.

      Thấy nàng cúi đầu xuống, Lan Lăng Vương đưa tay vuốt mái tóc của nàng, uy nghiêm : " phải A Khởi vẫn , dân sợ chết, làm gì lấy cái chết dọa sao? A Khởi, đây chính là cảm giác tử vong. , cái này cũng chưa tính, bởi vì chỗ sâu trong lòng nàng, chắc chắn ta cứu nàng."

      nâng cằm của nàng lên, ngược ánh sáng, ánh mắt tỉnh táo trầm lắng gần như người xa lạ, "Nếu như A Khởi nguyện ý, từ buổi tối hôm nay, ta có thể giống như huấn luyện binh sĩ của ta, mỗi tối để nàng trải nghiệm cảm thụ sống và chết lần."

      Thấy mặt Trương Khởi trắng bệch, cả người còn chịu khống chế run rẩy co quắp. thầm thở dài tiếng, siết cánh tay ôm chặt nàng.

      Giờ khắc này, Trương Khởi an tĩnh khác thường.

      Ôm Trương Khởi an tĩnh, Lan Lăng Vương giục ngựa trở về phủ.

      Khi chúng tỳ nữ thay nước nóng lần nữa, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi chìm vào trong thùng tắm, vừa để cho nàng ngâm nước nóng, vừa dịu dàng xoa bóp bốn chân lạnh co của Trương Khởi. Cho đến khi nàng bị giật mình quá độ, dần ngủ say trong vuốt ve của . mới dừng động tác lại.

      Dịu dàng bế nàng lên, Lan Lăng Vương vừa thay áo mỏng mặc khi ngủ cho nàng, vừa nhàng in lại nụ hôn rải rác lên môi nàng.

      Lúc này trong giấc mộng, Trương Khởi nhắm mắt lại hét lên tiếng, sau đó nàng nắm chặt ống tay áo của , nắm đến đốt ngón tay nàng trắng bệch cũng buông tay.

      Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, mạnh mẽ gỡ từng ngón từng ngón tay trắng noãn của nàng ra. Nàng thấy mất chỗ dựa, đôi tay liền quơ múa lung tung, hai chân đạp loạn, kêu thảm thiết, nhưng chỉ lẳng lặng ngồi tại bên cạnh, chưa từng đưa tay trấn an, cũng chưa từng lay tỉnh nàng

      Tối nay, Trương Khởi gặp ác mộng cả đêm, vô số lần nàng bị cơn ác mộng cuốn lấy kêu thảm thiết, tay chân loạn vung.

      Tối nay, Lan Lăng Vương vẫn lẳng lặng ngồi ở bên sập, nhìn nàng giãy giụa, nhìn nàng nhiều lần bị cơn ác mộng quấn người, càng ngừng thét chói tai. bất động, để ý tới, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, chuyên chú nhìn nàng, cho đến trời sáng.

      Trời vừa sáng, Lan Lăng Vương liền dậy. Tự mặc quần áo xong liền cất bước rời . Mới vừa tới cửa, lại quay đầu lại.

      Trở lại trước giường, nhìn Trương Khởi rốt cuộc ngủ thiếp , đôi mày thanh tú hơi chau, liền vươn tay, dịu dàng xoa mặt của nàng.

      Xoa cái xong, vọt xoay người, ra khỏi gian phòng quay đầu lại.

      ra viện, đối diện Phương lão nghênh đón, Lan Lăng Vương giọng ra: "Trời sáng tìm Lý đại phu lấy phương thuốc an thần cho Trương cơ uống."

      "Vâng"

      Thấy xong câu đó, liền chắp hai tay nhìn về phía luồng ánh mặt trời dần ra ở phía đông, bóng dáng cao lớn như núi, Phương lão cẩn thận hỏi "Quận Vương?"

      Gọi đôi câu, Lan Lăng Vương mới quay đầu lại, giọng khàn khàn: "Phương lão."

      "Vâng."

      "Việc lớn việc trong phủ, cần gạt Trương cơ nữa. . . . Cũng phải để nàng trải qua mưa gió rồi."

      "Vâng"

      "Thu thập đủ việc bẩn thỉu ở các nhà quyền quý, giao hết vào tay Trương cơ."

      "Vâng"

      Khi Phương lão chờ tiếp Lan Lăng Vương lại trầm mặc. cười khổ thầm nghĩ: ta vẫn muốn làm cho nàng ấy trải qua những thứ này, muốn làm cho ánh mắt của nàng ấy trở nên còn tinh khiết trẻ con, nhưng nàng ấy ngây thơ tùy hứng như vậy. . . . .

      Suy nghĩ lâu, khàn khàn : "Thôi, đừng cho nàng ấy. Có ta ở đây ngày, để cho nàng ấy bị người ta khi dễ. Nàng ấy chỉ suy nghĩ lung tung cáu kỉnh, chỉ cần ta đồng ý, nàng ấy cũng làm sao hơn."

      "Vâng"

      " , ta có việc phải ra ngoài lát."

      Khi Lan Lăng Vương trở về phủ là buổi chiều. Vừa thấy Phương lão, liền hỏi: "Có kêu đại phu chưa?"

      Phương lão cung kính trả lời: " kêu, chén thuốc cũng nấu rồi, nhưng Trương cơ nàng ấy có bệnh, chịu uống thuốc."

      "Biết, hâm chén thuốc lại đưa tới."

      "Vâng"

      Lan Lăng Vương tiến vào viện Trương Khởi thêu dưới ánh mặt trời, đứng ở sau lưng nàng, nhìn tay nàng run rẩy, đâm vài chục cái mới xỏ chỉ qua lỗ kim được.

      Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của nàng trắng như sứ, nhưng đáy mắt lại xanh xao, sắc môi cũng xanh nhạt.

      tới.

      Kéo nàng vào trong ngực, Lan Lăng Vương phất tay bảo hầu bưng thuốc tới.

      Thấy thuốc, Trương Khởi cứng đầu : " cần, ta cần an thần." Nàng mở to mắt nghiêm túc nhìn , chỉ kém thề, "Gan ta lớn lắm, ta bị hù dọa."

      Lan Lăng Vương liếc nàng cái, giữ chặt cằm của nàng, mạnh mẽ tách cái miệng nhắn của nàng ra, múc muỗng nước thuốc, nhàng rưới vào trong miệng của nàng.

      Rót từng chút từng chút, mỗi lần đều chờ đợi nàng nuốt xuống, mới buông tay.

      Vừa rót, vừa : "Chết đáng sợ, chờ chết mới đáng sợ. . . . . ." Cúi đầu, liếm tàn thuốc cánh môi xinh của nàng, êm ái : "Trải nghiệm tối qua, dù là đại trượng phu, cũng rất sợ. A Khởi quả gan lớn."

      "Phương lão, tự chúng ta thông báo Trường Cung là được." Trịnh Du nở nụ cười, ung dung thỏa đáng câu xong, liền cùng mấy người Thu công chúa, Lý Ánh, uyển chuyển bước tới chánh viện.

      Vừa vào viện, các quý nữ muốn kêu lên, nhưng khi ngẩng đầu toàn bộ đều choáng váng.

      Dưới ánh mặt trời, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi vào trong ngực, múc từng muỗng, cẩn thận đút thuốc cho nàng, thỉnh thoảng cúi đầu, hôn nhè rải rác lên khóe môi nàng, liếm nước thuốc chảy ra.

      Trong ánh mặt trời vàng sáng, phụ nhân xinh xắn hé miệng, mắt long lanh, thút thít nhìn nam nhân trước mặt. Nam nhân cúi đầu, kiên nhẫn và dịu dàng dụ dỗ phụ nhân.

      . . . . . Rất là tỉ mỉ, nhẫn nại, dịu dàng? Nhìn bộ dáng , làm như hận người uống thuốc phải mình.

      Nhiều năm qua, ít cười, giết người cũng nương tay, nàng ta tật biết, cũng có lúc nhẫn nại vậy.

      Bộ dáng kia, chỉ là coi nàng ấy như sủng cơ?

      thương nàng ấy đến trong tâm can, hận thể bị thương chịu khổ thay nàng ấy chứ?

      Trịnh Du nắm lòng bàn tay, bị móng tay mình đâm vào đau đớn.

      Các quý nữ cũng chuyện

      Họ kiêu căng, họ tùy hứng, họ có truyền thống và quyền lợi độc chiếm chồng, khi hoàng đế muốn ban chỉ tuyên bố cho các nam nhân có thể nạp thiếp họ có thể phách lối đánh tới trong đại điện, buộc hoàng đế bỏ thánh chỉ.

      Nhưng các nàng chưa từng thấya, cha mẹ của các nàng, người thân, bằng hữu, từng chung đụng như vậy.

      người thương người khác đến tận xương tủy, chính là như vậy ?

      Ánh sáng mặt trời chiếu ở đầu, người bọn họ, dung nhan tuyệt thế của hai người này, giống như sáng lên, đẹp, chói mắt.

      Cho dù ánh mắt người trong thiên hạ, khỏi tự chủ nhìn về phía bọn họ, trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có lẫn nhau.

      ràng, giọng lúc họ vào cũng , ràng, họ tới viện này lâu rồi. Tập võ nhiều năm, Cao Trường Cung tai thính mắt tinh, lại chút nào phát .

      Hai người cũng có phát .

      Bất tri bất giác, chúng quý nữ đều nhìn về Trịnh Du.

      Trịnh Du xem hiểu thương hại và khuyến cáo trong ánh mắt họ.

      Nàng cắn chặt môi.

      Đúng như hôm qua nàng ta với Lý Ánh, nếu như có thể buông xuống, nàng ta sớm buông xuống. Nàng ta bỏ được, kiếp này cũng muốn buông xuống, vì vậy nàng ta nở nụ cười, cất cao giọng dịu dàng kêu: "Trường Cung? Trường Cung?"

      Động tác mớm thuốc của Lan Lăng Vương hơi chậm lại.

      quay đầu lại, nhìn thấy chúng quý nữ, nghiêm túc gật đầu cái, : "Thái hậu cho đòi à."

      "Làm sao ngươi biết?" Thu công chúa trừng lớn mắt. Nửa đường họ cắt ngang thái giám tới truyền chỉ, tự động nhận lấy ý chỉ này liền rồi. Chuyện này sao có thể biết?

      Lan Lăng Vương trả lời nàng. quay đầu lại nhìn chút thuốc còn dư lại ở đáy chén, giao phó: "Các ngươi ra ngoài chờ , ta cho uống thuốc xong, lập tức liền ra ngoài."
      milktruyenky, Met Culan, Andrena3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :