1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Sao doc ma thay dau kho the ko biet. Hic.thank nang nhe

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương135: Xin rời .

      Trong lúc Lan Lăng Vương vô vọng tìm kiếm đảo mắt qua ba ngày.

      Chạng vạng tối ngày hôm nay, Lan Lăng Vương cùng đám người Trịnh Du tìm kiếm Trương Khởi khắp nơi lại nhận được ý chỉ của Thái hậu tuyên bọn họ vào cung.

      Khi đoàn người vào trong điện Thái hậu mới vừa tiếp kiến mấy vị đại thần. Vẫy chúng thần lui ra, phân phó để cho Lan Lăng Vương vào điện, Thái hậu liền tiến lên bước, đưa tay đỡ vai Lan Lăng Vương, nén lệ : "Tôn nhi của ta, sao mà gầy thành như vậy rồi hả ?"

      Liên tiếp mấy ngày, Lan Lăng Vương đều chưa từng ngủ ngon, nghe Thái hậu lời an ủi, thấy khuôn mặt hiền lành của bà, khẽ giườn khóe môi, muốn cười với bà nhưng cuối cùng chỉ hơi nhếch môi mà thôi.

      "Ngồi xuống ."

      "Tạ ơn thái hậu."

      Hai người cùng nhau ngồi xuống.

      Thái hậu từ ái nhìn diện mạo tiều tụy Lan Lăng Vương, bảo cung nữ mang lên ly rượu để cho thấm giọng, rồi nhàng : "Tôn nhi à, nghe sủng cơ của cháu biến mất?"

      "Vâng." bởi vì liên tục mấy đêm an giấc nên giọng của Lan Lăng Vương hơi khàn lại đục, trong mắt cũng giăng đầy tia máu .

      Thái hậu quan sát chốc lát, bảo cung nữ rót rượu cho , nhàng hỏi: "Cũng chỉ là phụ nhân, sao tôn nhi của ta lại tiều tụy thành thế này?"

      tới chỗ này, bà cầm lấy tay Lan Lăng Vương ôn hòa tiếp: "Tôn nhi à, ngươi xem, phụ nhân kia, có phải hay muốn kết hôn? Có phải vì nàng mà ai ngươi cũng lấy hay ?"

      Lời này của Thái hậu?

      Khiến cho Lan Lăng Vương phải ngẩng đầu lên.

      Trước mặt Thái hậu, cùng với rất nhiều con em Cao thị luôn vừa kính vừa sợ. Vì vậy, sau khi Lan Lăng Vương thoáng nghĩ liền kìm nén đáp: "Tôn nhi, chưa từng nghĩ qua cưới nàng......."

      Sau khi xong câu này, từ từ tiếp: "Nhưng Tôn nhi thể rời bỏ nàng, về phần chánh thê, tự nhiên có người khác"

      Mặc dù nghe qua vô số lần, nhưng lần nữa nghe được, bóng người phía sau màn, vẫn thoáng lung lay.

      Nàng nên sớm biết....... Có lẽ cũng nên sớm hiểu , có lẽ nàng giùng giằng vô vọng như vậy. Kiếp trước, bên cạnh có nàng, kiếp này ra cũng giống như vậy. Mặc dù nàng tới sớm, nhưng kể cả có như thế cũng phải là duyên phận của nàng, phải là người mà nàng có thể cưỡng cầu.......

      Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở, nhìn theo bóng lưng của Trịnh Du đứng ở Thiên Điện, xiêm y hoa lệ, xinh đẹp động lòng người, dịu dàng nhìn Lan Lăng Vương....... Nàng ta mới chính là người cần.

      Còn nàng vốn là người thứ ba chen vào giữa hai người bọn họ, tuy chưa từng nghị hôn, cho dù luôn với nàng, thể rời bỏ nàng, muốn nàng ở bên cạnh mình, như vậy tốt hơn....... rời nàng, chẳng qua cũng chỉ mất lúc thích ứng mà thôi. còn có hùng tâm chí khí của mình, còn có chính thê cần kết hôn nữa. Mà nàng sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, nhưng phương thức rời khác xa so với dự liệu trước đây chút .

      Thái hậu thầm than, chậm rãi : "Tôn nhi là đại trượng phu, biết được cõi đời này, cá và gấu thể nào ở cùng chỗ được." Nghe đến đây, Lan Lăng Vương cũng là nhanh chóng ngẩng đầu lên.

      đưa mắt nhìn Thái hậu, hỏi: "Thái hậu muốn gì?"

      vụt đứng lên, hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Thái hậu: "Cái gì mà thể ở cùng chỗ được? Thái hậu, phụ nhân kia đời này kiếp này sớm là của ta, nàng cũng chỉ có thể là của ta, nếu như mà chính thê của ta thể dung nạp được nàng, vậy ta đây cũng cưới."

      Lời của Lan Lăng Vương, mỗi câu đều bén nhọn mà nặng nề. Khí thế hùng hổ dọa người, nơi nào còn có ý cung kính?

      Thái hậu trầm mặt đáp: "Lại mê sảng nữa rồi."

      Thấy Lan Lăng Vương vẫn quật cường nhìn mình như cũ, Thái hậu thầm than tiếng, rồi nhắm hai mắt lại, mân mê Phật châu : "Ngươi sai lầm rồi."

      Thái hậu nhìn nữa, chỉ chuyên tâm xoay Phật châu, ôn hòa tiếp: "Tôn nhi à, đời này, có người nào, có thứ gì, vĩnh viễn thuộc về ngươi cả. phải ngươi vẫn tìm kiếm nàng khắp nơi sao? Nãi nãi cho ngươi biết nàng ở đâu."

      Vừa nghe lời này của Thái hậu, hô hấp của Lan Lăng Vương cũng trở nên dồn dập. nắm tay thành quyền, nắm lại chặt, mắt hề chớp nhìn vào Thái hậu, chờ bà mở miệng.

      Giọng của Thái hậu vẫn bình thản mà chậm chạp: "Hôm đó, sau khi biết ngươi phải cưới chính thê, phụ nhân kia, liền kích động mang hai hộ vệ rời khỏi vương phủ......."

      Mới được đến đây, Lan Lăng Vương liền muốn gầm hét rồi, nhưng lời còn chưa kịp ra liền lập tức thầm nghĩ. Cái này hoàn toàn có thể, phụ nhân kia, nàng vẫn muốn độc sủng , cưng chiều, lại xảo trá như vậy, theo tài trí của nàng, việc kích động mấy nam nhân vì nàng vào sinh ra tử, cũng phải là chuyện khó.

      Vừa nghĩ tới việc Trương Khởi chủ động rời , Lan Lăng Vương liền ngơ ngác ở đứng ở nơi đó. Mấy ngày mấy đêm tìm kiếm, bụng còn chứa đầy uất ức, nóng nảy, tương tư, lúc này lại hóa thành khổ sở.

      nghĩ, cũng sớm nghĩ tới, có thể là nàng rời . Nhưng vẫn cho là theo tính tình của nàng nếu rời cũng đường đường chính chính. Huống chi, nàng còn muốn lấy được chút bạc trong tay . Thế nào lại nguyện ý rời tiếng động chứ?

      Thái hậu liếc cái, thu nét mặt kia vào đáy mắt rồi tiếp tục : "Lần này nàng rời , tìm đến vị cố nhân rồi. Mà vị cố nhân này vẫn mực chờ đợi nàng....... Phụ nhân kia rồi, nếu Cao Trường Cung coi nàng là duy nhất, nàng coi là duy nhất. Nếu như thể, cưới chính thê của , ta gả cho lang quân của ta."

      tới đây, sắc mặt của Lan Lăng Vương xanh mét. Vừa đảo mắt, từ xanh mét lại biến thành tái nhợt, lại biến thành mảnh mờ mịt.......

      Thái hậu lại liếc cái, thấy ngây ngô đứng đó liền tiếp tục ra: "Tôn nhi, chuyện này nên dừng lại , phụ nhân kia tuy là nữ nhi người Hán, nhưng lại có can trường giống với nữ nhi của tộc ta. Nàng vừa lòng cầu xin rời khỏi đây, vậy cũng nên thành toàn nàng thôi."

      Thái hậu mới được đến đây, Lan Lăng Vương liền khàn giọng quát lên: " ——" mãnh liệt lui về sau bước, dứt khoát tiếp: ", ta cho phép"

      Lời vừa ra, Sắc mặt của Thái hậu liền biến chuyển, lập tức trầm xuống, tức giận vui : "Ta , chuyện này dừng lại ở đây, mặc kệ ngươi có đồng ý hay là cho phép, Chuyện này bàn lại nữa."

      tới đây, Thái hậu lạnh lùng ra lệnh: "Đuổi ra ngoài ——"

      Lệnh vừa ra, mấy thái giám liền lên phía trước. Bọn họ muốn chống chọi với Lan Lăng Vương, thế nhưng lại quả

      quyết xoay người. Mới vừa ra đến cửa, Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại, cúi đầu với Thái hậu: “Nãi Nãi, ta cưới chính thê nữa, ta chỉ muốn nàng…”

      lảng tránh nữa, giữa A Khởi và chính thê, nếu thực chỉ có thể chọn chẳng những chỉ có Trương Khởi nghĩ như vậy, mà tất cả giới quý tộc ở Nghiệp thành muốn kết thân với cũng đều nghĩ như vậy.

      Lần này A Khởi rời , chỉ sợ có tham gia của bọn họ ở trong đó. Bọn họ đuổi A Khởi , là vì muốn cho phải cưới chính thê, trong khoảnh khắc, có cảm giác hối hận, uất ức nóng nảy cùng khổ sở ra được đồng thời lan tràn khắp trái tim.

      Nghe được lời này của Lan Lăng Vương, Thái hậu lạnh lùng : “ muộn rồi… Nàng chọn người khác.”

      phải là Tiêu Mạc sao?” Lan Lăng Vương tràn đầy lệ khí : “Ta tìm .”

      cần phải tìm .”

      Thái hậu yên lặng nhìn Lan Lăng Vương, phất tay ý bảo mấy thái giám kia lui ra, có hai người ra.

      Đột nhiên thấy hai người này, Lan Lăng Vương cũng quên cả hô hấp.

      Khi cấp bách nhìn chăm chú ở bên trong, Trương Khởi mặc trang phục của phu nhân, cùng với Tiêu Mạc mặc lễ phục quan tam phẩm, đồng thời thi lễ với Thái hậu, rồi cùng đồng thanh : “Thần (thiếp) gặp qua Thái hậu nương nương.”

      “Đứng lên .”

      “Vâng.”

      Hai người mới vừa đứng lên, Lan Lăng Vương liền sải bước tới. thẳng tới trước mặt của Trương Khởi, chuẩn bị gọi nàng, lại nghe được giọng ôn hòa của Thái hậu truyền đến: “Trương thị, lời Lan Lăng Quận Vương vừa mới , ngươi nghe được ?”

      Trương Khởi cúi đầu, nàng nhàng khẽ chào, trong vắt đáp lại: “Dạ, thiếp nghe được.”

      Thái hậu nhìn sang Lan Lăng Vương, rồi từ từ với Trương Khởi: “Vậy ý ngươi như thế nào?”

      Trương Khởi khẽ cúi người, thấp đầu xuống, cung kính mà lạnh lùng đáp: “Ý của thiếp, Thái hậu mới vừa rồi cũng : nếu như Quận vương đối đãi với ta trước sau như , ta cũng như vậy. Nếu như thể, cưới chính thê của , ta gả cho lang quân của ta.”

      Nghe được ràng từ trong miệng Trương Khởi, thấy mặt chút thay đổi, lạnh lùng mà tuyệt tình nhìn mình ra những lời này. Vẫn đem tâm tư của nàng để ở trong lòng qua, luôn nghĩ tới, nàng vẫn muốn rời khỏi đây nhưng chỉ cần buông tay, nàng cũng thể được. Cao Trường Cung, đột nhiên lui về phía sau, bước, mặt xám như tro.

      Thái hậu liếc về phía Lan Lăng Vương, trầm giọng : “Ngươi cũng nghe rồi đấy?” Rồi nhìn thái giám ra lệnh: “Đưa Lan Lăng Vương xuất cung.”

      Mấy tên thái giám to cao ra, đưa Cao Trường Cung ngây người ngẩn ngơ đứng đó ra ngoài, vừa được đẩy vừa nghe được Thái hậu hỏi: “Trương thị, ngươi có bằng lòng gả cho Tiêu thượng thư hay ?”

      Nhưng câu trả lời, nghe được. mới vừa xoay người mấy tên thái giám liền rút kiếm ra, đưa mũi kiếm lạnh như hàn băng lên gáy của , bọn họ mạnh mẽ đẩy ra khỏi cửa điện.

      Giờ phút này trong đại điện. Sau khi câu hỏi kia được đưa ra, Trương Khởi liền phịch tiếng quỳ xuống đất.

      Nàng nặng nề dập đầu ba cái trước Thái hậu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn thẳng vào gương mặt từ bi của Thái hậu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài gò má, Tiêu Mạc mỉm cười, thấy màn như vậy trong lòng đột nhiên rét lạnh, nhanh chóng quay đầu, khẩn trương nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi hề nhìn , nàng quỳ gối tiến lên hai bước, lại hành lễ trước Thái hậu, nghẹn ngào : “Thiếp là người được vẹn toàn, nên cũng dám cầu xin mối lương duyên vợ chồng… Xin Thái hậu đồng ý cho thiếp trở lại cố quốc, thiếp nguyện mai danh tích, che giấu dung nhan, ở trong dân gian tụng kinh niệm Phật, sống qua ngày.”

      Lời này làm cho Tiêu Mạc kinh hãi, đau khổ thầm nghĩ: ràng hay lắm, tại sao nàng lại có thể lật lọng như thế được? Phụ nhân giảo hoạt khiến hỗn loạn, cũng nghe câu hỏi của Thái hậu: “À, ngươi muốn xuất gia, sao vào am ni mà tu hành?”

      Trương Khởi khấn đầu dứt đáp: “Thiếp là chẳng là người tốt gì, chỉ sợ làm dơ bẩn đất Phật Môn thanh tịnh.”

      Lời này cũng nhắc nhở Thái hậu điều, Trương thị này dung mạo phong tình, kể cả vào ánh mắt, cũng chạy thoát theo đuổi của nam nhân. Mai danh tích, chôn giấu dung nhan, đây đúng là chủ ý tốt.

      Quan trọng nhất là, hoàng nhi ràng bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc, cả chuyện lừa gạt dấu diếm cũng còn làm được. Nếu nàng gả cho Tiêu thượng thư, khó bảo toàn có người khác muốn ra tay với nàng.

      Đưa nàng rời khỏi đất Tề? Cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi.

      Ngẫm nghĩ lát, Thái hậu liền từ ái : “Đứa cũng là mệnh khổ. Ngươi cầu như vậy tùy ngươi .”
      Last edited: 29/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 136: Mang thai

      Lấy được lời hứa hẹn của Thái hậu, Trương Khởi vô cùng mừng rỡ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Thái hậu, nụ cười mặt nở rộ, vẻ mặt thể cảm kích vô tận. Lại nặng nề hành lễ thêm lần nữa, lúc này Trương Khởi mới nức nở : "Tạ Thái hậu ban ân."

      Ai cũng có thể nghe được, lời này của nàng xuất phát tâm lòng.

      Lâu Thái hậu cúi đầu, ảm đạm nhìn ánh mặt trời ở bên trong, nét mặt của bà vẫn còn thoáng kinh ngạc. Bà cứ tưởng rằng, tự động cầu xin rời khỏi đây, Trương Khởi cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, nhưng bây giờ nhìn nàng như vậy, hẳn là vui mừng vô hạn?

      Đột nhiên, trong lòng Lâu Thái hậu lại dâng lên niềm thương hại, bà thở dài : "Cái người này. Người đâu tới đây...."

      "Vâng."

      Gọi hai thị vệ đến, Lâu Thái hậu vừa vê Phật châu, vừa chậm rãi : "Thưởng cho Trương thị 400 khối vàng, Lâu Tề, ngươi mang theo năm trăm người, đưa Trương thị bình an đến nước Trần ."

      Lâu Thái hậu phân phó tới đây, lại thấy Trương Khởi nặng nề cúi đầu cảm tạ, rơi nước mắt : "Thiếp còn có tỳ nữ, tên gọi A Lục, ở phủ Lan Lăng vương......."

      Đứa này, là tâm muốn rời rồi.

      Lâu Thái hậu gật đầu : " mang A Lục tới đây."

      Trương Khởi cắn răng có chút xấu hổ cúi đầu mà tiếp: "Thiếp từ nước Trần tới đây, dẫn theo mười mấy khối vàng, cũng giấu ở trong vương phủ. Vì giấu rất kín đáo, thiếp có thể mang cả hay ?" Vì quá gấp, nên được .

      nghĩ tới nàng những lời này, Lâu Thái hậu xoay đầu lại, dưới ánh sáng yếu ớt ở bên trong, bà chòng chọc nhìn vào Trương Khởi, thấy được ánh mắt vô cùng sáng của nàng cùng với vẻ mặt vô cùng thản nhiên, khỏi lắc đầu cười : "Đứa bé này, nguyên lai cũng là người chính trực."

      Nàng theo Lan Lăng Vương lâu như vậy, có công lao cũng có khổ lao, có chút vàng bạc cũng là chuyện tất nhiên.

      Nghĩ tới đây, Thái hậu liền : "Đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ cũng cần thiết. Lâu Tề, ngươi Lan Lăng Vương đưa lên 300 lượng vàng đến đây, để bù đắp cho Trương thị."

      "Vâng."

      "Trương thị, ngươi theo Lâu Tề lui xuống trước ."

      "Vâng."

      Trương Khởi quay đầu, an tĩnh theo sau lưng Lâu Tề, từ đầu đến cuối, nàng đều nhìn Tiêu Mạc cái.......

      Lúc Trương Khởi ra cửa, nghe thấy Lâu Thái hậu mềm mại : "Tiêu thượng thư, chuyện nhân duyên vợ chồng này, cũng thể cưỡng cầu được. Mặc dù ngươi đến Nghiệp thành lâu, nên biết ở đây có rất nhiều quý nữ. Ngươi cứ cho ta, ngươi thích quý nữ nhà nào? Hay công chúa cũng được, ta lập tức gả cho ngươi." lời tương đãi, thực là vô cùng coi trọng.

      Trương Khởi tiếp tục nghe tiếp, nàng theo Lâu Tề , ra bên ngoài cung.

      Lúc này, ánh chiều tà mới vừa xuống tới chân trời, từng tia sáng đỏ tươi vẫn hắt đến vô vùng rực rỡ, từ đằng xa nhìn lại, xinh đẹp.

      Trương Khởi rất chậm, nàng lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật bốn phía, lẳng lặng nhìn ánh trời chiều hắt lên tường gạch đỏ.

      Vào giờ phút này, trong lòng của nàng, vô cùng bình tĩnh.

      tới lui, nàng đột nhiên thi lễ với Lâu Tề, xấu hổ : "Thống lĩnh, có thể thay quần áo ?"

      Lâu Tề này vốn là thái giám, lập tức gật đầu đáp: "Xin cùng nô tài."

      Dẫn Trương Khởi tới cung điện hoa lệ, Trương Khởi lại thi lễ lần nữa sau đó liền vội vàng vọt vào.

      vào bên trong, Trương Khởi vẫy đám cung nữ lui ra, rồi đóng cửa phòng lại, vọt tới chỗ thùng phân nôn mửa liên tục.

      ... ... Triệu chứng này, có ba ngày nay rồi. May là nàng ở trước mặt Lan Lăng Vương ngàn phòng vạn phòng, viên Đan chưa bao giờ bỏ ra chỉ sợ là mang thai rồi. Có lẽ, đứa bé này quá mức ương ngạnh, mặc kệ nàng làm gì, vẫn muốn tới nơi này , muốn che chở cho nàng.

      Hai đời rồi, trời cao rốt cuộc cũng thương xót nàng rồi.

      Ở đời trước, mặc dù Trương Khởi chưa từng mang thai, nhưng nàng vẫn luôn mong muốn có đứa con để có thể dựa dẫm vào nó, do đó vẫn luôn chú ý những biểu có thai của phụ nhân, so với đại phu bình thường có khi còn tinh thông hơn.

      Nàng thầm nghĩ, đứa này đến đúng lúc. Nàng lập tức có thể trở về nước Trần, có đứa bé này, cuối cùng cả đời này cũng có chút hi vọng rồi.

      Sau khi rửa mặt, Trương Khởi vội vàng ra, theo sau lưng Lâu Tề, tiếp tục ra ngoài.

      Theo phân phó của Thái hậu, trươc khi Trương Khởi rời khỏi Nghiệp thành, ở lại trong chùa bên cạnh thành Ngô Vân tĩnh dưỡng. Giờ phút này, bọn họ đến chùa Tĩnh Vân.

      Đoàn người vừa tới cửa cung lập tức dừng lại.

      Vì trước cửa cung, có nhóm người đứng, người đứng đầu, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, trong mắt mơ hồ giăng đầy tia máu, mặt u bất định, phải ai khác chính là Lan Lăng Vương? Ở sau lưng Lan Lăng Vương, trừ mấy hộ vệ ra, còn lại chính là Trịnh Du, Thu công chúa, cùng đám người Lâu thất nữ .

      Thấy Trương Khởi ra, Thu công chúa híp mắt cười tiếng, lúc Trịnh Du trợn mắt nhìn sang, nụ cười kia liền thu hồi lại nhanh .

      Lúc này, Lan Lăng Vương bước nhanh đến phía trước.

      vọt tới trước mặt Trương Khởi .

      Cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, khàn giọng : "Tiêu Mạc đâu? Thất phu kia đâu?"

      Trương Khởi cũng để ý tới .

      Ngược lại Lâu tề liền bước lên trước, với Lan Lăng Vương: "Trương thị cầu xin Thái hậu trở về cố quốc, được ân chuẩn rồi."

      Cái gì?

      ra là nàng muốn gả cho Tiêu Mạc? Chính là bị Thái hậu ép gả mà thôi, nàng cũng gả cho Tiêu Mạc, trong lòng của nàng, chỉ có .......

      Cùng với Lan Lăng Vương vui mừng, Trương Khởi ngẩng đầu, cũng có thể cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của đám quý nữ kia đứng sau lưng của , Thu công chúa thậm chí còn cực kỳ tức giận.

      Nghĩ tới đây, cổ họng Lan Lăng Vương chợt cứng lại, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay của Trương Khởi, : "A Khởi, chúng ta về nhà có được hay ? Về sau, chúng ta hảo hảo mà sống qua ngày, ta cũng rời nàng nữa, bước cũng rời, có được hay ?"

      Trương Khởi lại hề hớn hở ra mặt, thậm chí, cả mắt cũng ngưc[s lên lần. Nàng lẳng lặng rút tay ra, nhàn nhạt đáp lại: "Lan Lăng Quận Vương, Thái hậu ban thưởng cho ta tiền bạc, cho ta trở về nhà rồi."

      Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lành lạnh trong vắt như nước mùa thu nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương .

      Nàng nhìn thẳng vào , trong mắt của nàng còn chút nịnh nọt, vô cùng tự nhiên, cũng có nửa phần tình ý. Nàng an tĩnh nhìn hồi, rồi cúi đầu, sau khi chào xong liền : "Những ngày tháng trước đây, bởi vì A Khởi vô cùng tùy hứng, tạo nhiều phiền toái cho Quận Vương rồi."

      Nàng để ý tới sắc mặt của Lan Lăng Vương trầm xuống, liền lướt qua , về phía Trịnh Du.

      Thấy nàng đến gần, Trịnh Du vội vàng tiến lên hai bước, đưa tay ra định thân mật cầm tay Trương Khởi.

      Trương Khởi lui về phía sau nửa bước, tránh được phải thân thiết.

      Trong lúc Trịnh Du khó chịu, Trương Khởi nhàng khẽ chào nàng ta. Rũ mắt xuống, thong thả ung dung : "Nữ lang cùng với Lan Lăng Quận Vương là thanh mai trúc mã từ thuở , duyên phận được trời đất tạo thành. Là A Khởi tùy hứng, vẫn đứng giữa hai người, còn tìm mọi cách ngăn trở....... tại, A Khởi muốn rồi, kính xin nữ lang đừng ghi hận việc ngày xưa."

      tới đây, nàng lui về phía sau mấy bước, quay đầu mỉm cười với Lâu Tề: "Chúng ta thôi."

      Bốn chữ này vừa mới ra, cái tay đột nhiên đưa ra, vững vàng nắm cổ tay Trương Khởi, khuôn mặt tuấn mỹ của Lan Lăng Vương mơ hồ lên vẻ hôt s hoảng trước đây chưa từng có: chưa bao giờ từng thấy qua Trương Khởi như vậy, hình như đều buông tha cho tất cả , hình như cùng với đoạn tuyệt hết tất cả, vĩnh viễn liên quan tới nhau nữa, nắm chặt cổ tay của nàng, hầu kết bỗng chuyển động lên xuống, khàn khàn : "A Khởi, đây là ý gì? Ngươi muốn ? Ta cho"

      Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại.

      Dưới ánh trời chiều, trong mắt nàng vẫn còn lưu lại say mê, mơ hồ có chút lạnh lùng như hoa trong gió ra được thành lời. Mà vẻ mặt của nàng đều là giễu cợt, lẳng lặng nhìn Lan Lăng Vương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng : "Ngươi cho phép?". Nàng khẽ cười thấp: " cần, Thái hậu cũng cho ta rồi."

      Đưa cái tay khác lên, đẩy tay của ra, thế nhưng lại vươn cái tay khác ra giữ chặt. Trương Khởi thấy ầm ĩ như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Liền giãy giụa nữa, ngước mắt nghiêng đầu nhìn , chút để ý cười tiếng , cúi đầu mặc cho tóc mai che kín mặt, lẳng lặng : "Trường Cung......."

      Xưng hô dịu dàng như thế, khiến Lan Lăng Vương mới vừa hốt hoảng liền giảm bơt chút.

      Trương Khởi yên lặng : "Trường Cung, ngươi là nam nhi tốt, ngươi còn có thể kiến công lập nghiệp, còn có thể lưu danh sử xanh....... Vợ của ngươi thất, cũng rất dịu dàng rất hiền thục, nàng ngươi, kính ngươi, giúp cho con đường ngươi càng rộng mở." Mặc dù kết quả sau cùng, chưa đến 30 liền công cao chấn chủ rồi biến mất. Nhưng mà điều này cũng có gì đáng ngại cả, thế gian chi đạo, có mấy người có thể sống đến ba mươi tuổi hay sao? Chính nàng cũng nhất định có thể sống quá ba mươi tuổi.

      Trương Khởi thu hồi giễu cợt mặt, ngẩng đầu dịu dàng nhìn .

      Vươn tay, Trương Khởi dịu dàng phủ lên đôi mày nhíu chặt của , nhàng mà : "Trường Cung, bây giờ chỉ thích ứng thôi, đấy, ngươi chỉ thích ứng với tại mà thôi. Nếu như ngươi chịu nổi, có thể đến hồng lâu ngồi chút, ngươi phát , nơi đó có rất nhiều mỹ nhân, nơi đó cũng có những bông hoa bình thường dịu dàng như ta."

      Nàng thấp cười tiếng, khẽ hôn lên môi , tiếp: " đấy, nữ nhân đều giống nhau cả, ngươi rất nhanh buông tha thôi." Nàng ở cùng với mặc kệ nàng có giãy giụa như thế nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt . Mặc kệ nàng khát vọng có thể cùng đứng sóng vai với cỡ nào, có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh , cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn.

      ... ... , ra chưa từng khắc ghi nàng vào trong lòng phảo sao? Cho nên, mấy ngày sau khi nàng mất tích có thể bình tĩnh mà với Thái hậu việc chưaó từng nghĩ tới lấy nàng làm thê.

      Nếu như nàng để cho rối loạn, bình tĩnh, cũng khẳng định như vậy.

      , chỉ vì có gặp qua nhiều nữ nhân mà thôi. Sau này nếu có nhiều kinh nghiệm cũng quên nàng thôi.

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi cười thấp, nàng đột nhiên dùng sức rút tay ra, cũng quay đầu lại tới sau lưng Lâu Tề.

      Nàng đứng ở sau lưng Lâu Tề, da trắng như ngọc, trong suốt như vẽ, giống như sao sáng trời cũng bị nàng che mờ, mọi tinh hoa trong trời đất này tập trung lên người nàng tạo thành dung nhan tuyệt thế.

      ràng gần như vậy, gần như vậy nhưng cho tới bây giờ Cao Trường Cung lại cảm thấy nàng xa mình đến thế.

      Xa đến nỗi bản thân có cố gắng vươn ra cũng kịp, nàng bao giờ quay đầu lại liếc nữa, xa đến mức tưởng như lúc nào nàng cũng có thể tan biến dưới ánh mặt trời, xa đến mức chỉ cần chớp mắt cái , nàng hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của , bao giờ có thể tìm ra, thể nhận ra.......

      Chưa từng có lúc nào, cảm nhận ràng như lúc này, rằng mất nàng, mất nàng rồi.

      Nàng bao giờ ở trước mặt uyển chuyển cầu xin thương, bao giờ thể mềm mại đáng , bao giờ đỏ mặt mà với mọi người , nàng phải làm chính thê của .

      mất nàng

      ra là, cần cho vàng nàng cũng muốn trở lại cố thổ, ra là, chưa bao giờ hoàn toàn có được nàng, chỉ cần nguyện ý, nàng lúc nào cũng có thể rời . Mà , lại ngăn được nàng, bảo hộ được nàng, trong lòng của nàng, tất cả quý trọng của cũng chỉ được xem là dục vọng. Đổi bất kỳ nào, cho dù là kỹ nữ trong hồng lâu, cũng có thể thay thế được nàng. Chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình Lan Lăng Vương đột nhiên lui về phía sau ra bước, gian nan nơi sa trường, bởi vì nóng lòng muốn trở về gặp nàng, mà kịp chờ đợi hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ, mệt mỏi chồng chất, mấy ngày mấy đêm ngừng tìm kiếm cùng lo lắng, sợ hãi tất cả đều ập đến trong thời gian ngắn. vươn tay vừa muốn bắt lấy Trương Khởi lần nữa nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm. Thân thể của từ từ mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng trong ý thức sau cùng của lại cảm nhận rất ràng, Trương Khởi chưa từng quay đầu lại, nàng chẳng những chưa từng quay đầu lại, còn với Lâu Tề câu gì đó, rồi vung tay áo lên bước nhanh theo Lâu Tề rời ....Cũng quay đầu lại nhìn rời .
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: Giữ người

      Bên này Lan Lăng Vương té xỉu đất, bên kia có thái giám đem chuyện xảy ra ở cửa cung bẩm báo lên cho Thái hậu.

      Nghe xong, Thái hậu liền cau mày lại.

      Bà biết Trường Cung rất quan tâm đến phụ nhân kia, nhưng bà lại biết ngập sâu đến như vậy, nhắm mắt lại suy nghĩ lát, Lâu Thái hậu giọng : "Người đâu, tới đây."

      "Vâng."

      "Tăng thêm 500 quân sĩ, đến chùa Ngô Vân bảo vệ, ngay cả con muỗi cũng cho bay vào."

      "Vâng."

      Suy nghĩ chút, bà lại ra lệnh: "Mang thêm hai trăm lượng vàng cho Lâu Tề, để cho tối hôm nay lập tức lên đường, mang phụ nhân kia theo."

      "Dạ ......chùa Ngô Vân ?"

      "Nghiêm cẩn đề phòng"

      Thái giám này lập tức hiểu ý của Thái hậu, lập tức nghiêm nghị lên tiếng: "Vâng."

      Thái hậu ở chỗ này hạ lệnh trong vương phủ, Lan Lăng Vương từ từ mở mắt ra . Đám người Trịnh Du vây quanh , hỏi đại phu bệnh tình của .

      từ từ quay đầu .

      Nhìn thấy tỉnh lại, Trịnh Du liền mừng rỡ, tới, với Lan Lăng Vương: "Trường Cung, ngươi tỉnh rồi?"

      Lan Lăng Vương liền liếc nàng cái, mệt mỏi nhắm hai mắt lại: "Trở về ." Giọng,của vừa trầm thấp vừa : "Trở về thôi, ta muốn yên lặng chút."

      "Được, chúng ta trở về."

      Đuổi đám quý nữ , bảo đại phu ra về, Lan Lăng Vương liền : "Gọi Phương lão tới đây."

      "Vâng."

      bao lâu, Phương lão lập tức vào.

      Lan Lăng Vương nhắm mắt lại, khàn giọng : "Truyền thủ lệnh của ta, sai Dương Thành mang theo 600 tư quân, xông vào chùa Ngô Vân, mang phụ nhân kia về vương phủ"

      Mệnh lệnh này vừa ra, lát sau Phương lão mới phản ứng được, ông lo lắng : "Nhưng thưa Quận Vương, chỗ Thái hậu làm thế nào?"

      Lan Lăng Vương cười lạnh tiếng, rồi khàn giọng : "Thái hậu, coi ta là kẻ ngu rồi....... phụ nhân kia êm đẹp ở trong phủ của ta, nửa đêm lại bị người khác cướp . Người khác ta biết, còn phụ nhân kia ta hiểu nàng rất . Nàng đối với ai cũng đều phòng bị, ngay cả ta cũng hoang toàn tin tưởng, mỗi lần gặp chuyện, luôn nghĩ xấu về ta. phụ nhân có lòng nghi ngờ nặng như vậy, làm sao có thể tin tưởng hai hộ vệ, còn mặc cho bọn họ nửa đêm mang nàng ra khỏi cửa? Phương lão, người ra tay là hoàng thúc của ta mới đúng ? Chỉ có hoàng thúc ra tay, Thái hậu mới có thể ngang can thiệp như vậy, chỉ có hoàng thúc hạ lệnh, mới có thể bắt được phụ nhân kia mà kinh động đến Hắc Giáp Vệ....... nhìn trúng phụ nhân của ta, vì vậy liền cướp nàng đến hồng lâu, muốn làm cho nàng mất hết trong sạch, sau đó tuyên bố rằng nàng chết, rồi đem nàng giấu thêm vài năm nữa, chờ ta quên hẳn chuyện này, sau đó phụ nhân kia, đương nhiên biến thành hoàng phi của ."

      tới chỗ này, nghiêng đầu, mặt ngó về phía chiếc sập bên trong, thào mà ra: "Đường đường là trượng phu, ngay cả phụ nhân của mình cũng bảo vệ được, còn có tư cách gì?"

      Phương lão thấy như thế, lập tức đứng lên, lên tiếng: "Dạ, lão nô lập tức truyền lệnh."

      Chưa tới canh giờ , Phương lão vội vàng tới, lúc này Lan Lăng Vương giùng giằng từ sập bò dậy, chuẩn bị mặc áo giáp vào, Phương lão liền bẩm báo: "Quận Vương, chùa Ngô Vân đề phòng quá nghiêm, bố trí hơn ngàn người ngựa....... Trừ phi cường công"

      "Vậy cường công" Lan Lăng Vương đeo bội kiếm vào, lạnh lùng .

      Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa lặng yên tiếng động chạy về cửa thành phía Đông.

      Bên cạnh xe ngựa, chỉ có mấy người hộ vệ, trong xe ngựa, Trương Khởi an tĩnh ngồi bên cạnh hai cung nữ, hai người này cực kỳ có uy lực ánh mắt thỉnh thoảng lại quét qua, đầy sắc lạnh đề phòng Trương Khởi có dị động gì.

      Trương Khởi có dị động sao chứ?

      Nàng cười khổ nhìn chiếc rương gỗ đặt ở trước mặt, bên trong đó đựng sáu trăm lượng hoàng kim, nếu chi tiêu cẩn thận cũng đủ để cho nàng dùng cả đời.

      Chỉ là đám hộ vệ này là người của ai?

      Thấy nàng cau mày nhìn ra bên ngoài, cung nữ cung kính : "Nữ lang, Thái hậu rồi, mấy trăm người động tĩnh quá lớn. Càng ít người nữ lang càng bình an."

      Nếu chỉ ở trong nước Tề có lẽ còn được bình an chút, nhưng nếu đến nước Chu, nước Trần sao đây?

      Trương Khởi thấp đáp: "Đường xá quá xa, chỉ sợ giặc cướp quá đông."

      cung nữ khác khinh thường nhìn nàng, tức giận : "Nữ lang, làm người nên biết đủ vẫn tốt hơn."

      Lời này vừa ra, Trương Khởi lập tức ngậm chặt miệng lại.

      Mặc dù vào đêm, khi bọn họ vừa đến cửa thành phía Đông lặng lẽ mở ra. Sau khi bọn họ ra khỏi thành, cửa thành lại được đóng lại bằng tốc độ nhanh nhất.

      Bất tri bất giác, Trương Khởi quay đầu lại nhìn về phía cửa thành.

      Bầu trời lại quá đen, ánh sáng bập bùng từ phía cây đuốc ở cửa thành hắt đến, giống như cự thú đứng ở trong đêm tối vậy. Ngoài cửa thành là con sông chảy xung quanh để bảo vệ thành trì bên trong, tiếng nước chảy róc rách, hòa trong tiếng quạ kêu quang quác làm cho lòng người yên.

      Bất tri bất giác, Trương Khởi lại ngẩng đầu nhìn lại.

      Tầm mắt bị thành tường ngăn lại, nàng nhìn được đường phố, thấy được tường viện ở phủ Lan Lăng Vương, thấy được hàng liễu xanh xanh thấp thoáng nghiêng bóng ở trong biệt viện nữa.

      Bất cứ cái gì nàng cũng nhìn thấy được nữa.

      Cảnh tượng lúc tới đậy lại ùa về trong trí óc, nàng bị người kia ôm vào trong ngực, vô cùng ấm áp. Vậy mà lúc lại vội vội vàng vàng, ở trong tiếng nước chảy róc rách, Trương Khởi thê lương từ từ quay đầu lại.

      Có lẽ là nét mặt của nàng quá mức buồn bã, Lâu Tề giục ngựa mà có chút đành lòng, đến gần giọng bẩm với Trương Khởi: "Phía trước ba trăm dặm, có kị binh của Hoàng thất phòng giữ, Thái hậu điều năm trăm người đưa Trương cơ ."

      vừa xong, ánh mắt Trương Khởi liền sáng rỡ. Nàng cảm động đến rơi nước mắt : "Đa tạ Thái hậu, nương nương quả nhiên là người từ bi."

      Trong xe ngựa, cung nữ lạnh giọng : "Thái hậu đương nhiên là người từ bi, nếu người mà có tâm hung ác, ban cho ngươi ly rượu độc là được rồi, hoặc vứt xuống sông phi tang, làm sao phải làm như thế này"

      Trong bóng tối lại nghe những lời như thế, làm cho người ta nơm nớp lo sợ.

      Trương Khởi nghiêm mặt, thấp : "Ta biết." Nàng mơ hồ nhớ lại, Lâu Thái hậu phải là người có thủ đoạn sắc bén. Nếu như bà có lòng hung ác như vậy, ở trong cung này còn Lý thái hậu dung nhan tuyệt sắc còn làm nhiều việc gây rối, cũng thể còn sống đến bây giờ. Còn có trượng phu của bà nữa, có nhiều cơ thiếp đến vậy, nhiều thứ tử, thứ nữ như vậy, bà cũng đều đối xử với họ như nhau.

      Trong bóng tối, chỉ có xe ngựa lọc cọc truyền đến.

      Vô cùng an tĩnh, Trương Khởi giọng với Lâu Tề: "Tỳ nữ của ta, kính xin công công sau khi trở về, chăm sóc cho nàng nhiều hơn."

      Lâu Tề nhìn nàng cái, chỉ gật đầu đáp. chuyện, ngược lại cung nữ ở bên cạnh Trương Khởi cười lạnh : "Cơ suy nghĩ nhiều rồi, Lan Lăng Vương coi

      trọng ngươi như vậy, hầu kia tất nhiên có cuộc sống rất khá thôi.”

      Nhưng, nghĩ đến A Lục từ nay về sau, phải cách xa nhau ngàn dặm như vậy, trong lòng nàng lại thấy khó chịu. Còn nữa, A Lục có ở đây, khi nàng trở lại Trần, cũng thể đến quê của A Lục định cư được. Thôi, lại đến chỗ của ông ngoại thôi. Nơi đó nàng cũng quen thuộc, chỉ cần đóng cửa ra ngoài, giao lưu với bất cứ kẻ nào mới có thể sống yên ổn được.

      Trong lúc xe ngựa nhanh chậm lên đường, đêm nữa lại trôi qua rồi.

      Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thái hậu mới vừa ngồi dậy ở sập, liền nghe được cung nữ tiến lên bẩm: “Nương nương, Lan Lăng Quận Vương tới.”

      “Hả?”

      Thái hậu nhàn nhạt mà : “Để cho chờ .”

      “Vâng.”

      canh giờ qua , ăn sáng xong xuôi Thái hậu mới đột nhiên nhớ đến bên ngoài còn có Tôn nhi chờ. Bà liền nhấp hớp nước mơ, nhàn nhạt mà : “Cho vào thôi.”

      Nghe được phía trước truyền tới, liền vang vang tiếng bước chân vô cùng có lực, nhưng Thái hậu vẫn ngẩng đầu lên, giống như bà nhớ mình triệu hồi Lan Lăng Vương đến vậy. Chỉ híp mắt ngồi ở đó thưởng thức nước mơ chua.

      Lan Lăng Vương bước nhanh đến phía trước, quỳ chân đất, cúi đầu, giọng mà đục, có vẻ hết sức mệt mỏi cùng đau lòng: “Bà nội, xin đem Trương thị trả lại cho Tôn nhi.”

      thê lương tiếp: “Bà nội, Tôn nhi cái gì cũng cần, Tôn nhi chỉ cần phụ nhân kia thôi.” tới chỗ này, trong giọng của mang theo mấy phần nghẹn ngào.

      Thái hậu từ từ ngẩng đầu lên.

      Bà yên lặng nhìn . Híp mắt lại, Lâu Thái hậu chậm rãi : “Ngươi phải rất được sao? phải phái nghìn tư Quân, tấn công vào chùa Ngô Vân sao? Lời bà nội , ngươi đều nghe như gió thoảng bên tai rồi… Còn tới cầu cạnh ta làm chi?”

      Vốn nghe lời như thế nên cúi đầu nhận sai, nhưng lúc này đây, Cao Trường Cung lại cực kỳ ương ngạnh, : “Bà nội, xin trả lại phụ nhân kia cho ta.”

      ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng : “Thái hậu, ta chỉ muốn phụ nhân kia thôi, ta nhất định phải có được phụ nhân kia.” Liều mạng, cũng để ý đến thể diện của mình, vừa ngu dốt lại biết tiến lùi như vậy.

      Lâu Thái hậu vụt đứng lên, bà đưa tay ra chỉ vào . tức giận lát mới đột nhiên kêu lên: “Người đâu, tới đây.”

      “Dạ.”

      “Mang ra ngoài, mang ra ngoài.”

      cần.” Lan Lăng Vương cũng lập tức đứng lên, xoay người bước , vừa được mấy bước, Lan Lăng Vương liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào Lâu Thái hậu, trầm thấp : “Bà nội, Hoàng thượng thừa dịp ta xuất chinh, định bắt phụ nhân của ta… Chuyện hoang dâm như vậy, nếu như lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ bất lợi với Bệ hạ?”

      Cái gì?

      Lâu Thái hậu chợt ngẩng đầu lên, căm tức nhìn vào gương mặt luôn luôn trung hậu, luôn luôn gặp chuyện liền nhượng bộ kia của Tôn nhi. Lan Lăng Vương nhìn mặt của Thái hậu tức giận đến xanh mét liền khàn khàn : “Nam tử hán đại trượng phu, ngay cả phụ nhân của mình cũng che chở, bảo vệ được, còn xứng là người sao? Bà nội, Tôn nhi chỉ biết, thân là tướng sĩ, khi xuất chinh đều để vợ con ở nhà… Nếu vừa ra từ chiến trường trở về, vợ con liền bị người khác mưu chiếm đoạt mất, Tề quốc mênh mông này chỉ sợ là còn người dám thủ nhà vệ quốc nữa rồi.”

      lại dám uy hiếp bà, thế nhưng lại dám uy hiếp bà.

      Lâu Thái hậu giận đến mặt mũi trắng bệch, chỉ chỉ tay, tay kia của bà run rẩy thôi, cũng là nửa ngày ra chữ, đối mặt với tức giận của Thái hậu, Lan Lăng Vương ngược lại vô cùng trầm tĩnh. lại trầm giọng : “Bà nội, Trường Cung trung hậu, nhưng cũng phải là kẻ ngốc… Ngài thường , con cháu của Cao thị luôn đội trời đạp đất, Tôn nhi tuy bất tài, nhưng cũng dám quá mức vô năng.”

      tới đây, liền nhanh chân bước ra.

      Mới ra đến cửa cung, chiếc xe ngựa liền xông tới trước mặt.

      Màn xe ngựa được vén lên, người đó chính là Trịnh Du. Nàng vội vàng gọi: “Trường Cung…”

      Ngẩng đầu ân cần nhìn , Trịnh Du đau lòng : “Có phải ngươi cả đêm ngủ hay ? Mắt cũng đỏ ngầu lên rồi?” ràng trong mắt của nàng cũng giăng đầy tia máu.

      Trong lòng Lan Lăng Vương có việc, lập tức nhịn được liếc nàng cái, cũng câu nào, nghiêm mặt lại, chân liền giục ngựa vọt .

      Nhìn vội vàng rời , nụ cười mặt Trịnh Du liền cứng ngắc lại. Nàng cúi đầu, lặng lẽ dùng tay áo lau lau khóe mắt, cho nước mắt trào ra.

      Vừa vào trong phủ, Lan Lăng Vương liền gấp gáp hỏi Phương lão ra nghênh đón: “Như thế nào? Hai cửa thành Đông, Nam tối hôm qua có dị động gì ?”
      Last edited: 31/12/14
      milktruyenky, Andrenalee thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138

      Phương lão cung kính trả lời: "Dạ, tối hôm qua sau khi cửa thành đóng lại, chưa tới canh giờ, liền có mấy người chiếc xe ngựa vội vàng chạy về cửa thành phía Đông"

      Lan Lăng Vương liền hiểu ra.

      lập tức ra lệnh: "Nhanh chóng gởi thư bồ câu đến mười quân doanh ở Đông, Nam, toàn thể xuất động, ai có thể vì ta cản được phụ nhân kia, Cao Trường Cung liền thưởng cho người đó hai mươi lượng"

      "Dạ"

      nhảy người lên ngựa, lại tiếp tục ra lệnh: "Bọn họ tối hôm qua cuối giờ Dậu ra thành, đến bây giờ bảy canh giờ, chắc trắng đêm chưa từng nghỉ ngơi, hành trình vượt qua trăm năm mươi dặm. Từ cửa Thành phía Đông đến Kiến Khang lớn tổng cộng có bảy con đường, chúng ta phải bố trí người tất cả những con đường nơi đó."

      "Dạ"

      Lan Lăng Vương xong liền phi ngựa về thẳng hướng Đông, trong bụng thầm nghĩ: mười doanh ở Đông Nam , cũng bố trí ở cách Nghiệp thành từ ba đến năm trăm dặm. Theo tính toán, chậm nhất là ba ngày, gặp có tin tức tốt truyền đến.

      Lúc này trời sáng choang, phủ Lan Lăng Vương kiêng kỵ cưỡi ngựa như bay ở bên trong Nghiệp Thành, trong thời gian ngắn thu hút ít ánh nhìn của dân chúng.

      Bên ngoài Vương phủ, xe ngựa của Trịnh Du lẳng lặng dừng ở đó, nhìn Hắc Giáp Vệ ra vào cửa phủ ngừng, mặt của nàng nhanh chóng trầm xuống.

      ... ... Tại sao ngày vui của nàng ta luôn ngắn chẳng tày gang như vậy?

      Trong nháy mắt, nàng liền thấy Lan Lăng Vương lao ra khỏi phủ, Trịnh Du vừa muốn lên tiếng gọi, miệng vừa mở, như gió lốc lao vút ra, làm gì còn có tinh thần mà để ý tới người khác?

      Vừa ra khỏi cửa thành phía Đông, Lan Lăng Vương liền phóng đến Vệ Doanh Hoàng thất cách đó ba trăm dặm.

      Theo tin tức vừa lấy được, tối hôm qua đội hộ tống cưỡi ra khỏi thành nhiều lắm. Dưới tình huống này, hoặc là Thái hậu ra quyết định nhanh, nửa đường lấy mạng của Trương Khởi, hoặc tìm thêm cớ gì đó qua loa tắc trách với nhóm người của mình. Dĩ nhiên, làm như vậy nguy hiểm quá lớn, tỷ lệ bị và bệ hạ phát quá , mà bà cũng làm việc như thế .

      điểm nữa chính là, bà cho người cầm thủ tín đưa đến cho nhân vật quan trọng của Vệ Doanh Hoàng thất , hộ tống Trương Khởi trở về Nam Trần.

      Theo hiểu biết của đối với Thái hậu, bà lựa chọn cách làm thứ hai. Cho nên, lập tức phi đến Vệ Doanh Hoàng thất, nghĩ đến việc nhìn thấy Trương Khởi, tâm của Lan Lăng Vương liền nóng bừng lên.

      Hôm nay thời tiết qua mùa xuân, bầu trời trầm mây đen bao phủ, thêm mấy phần xào xạc.

      "Giá.... giá...." Lan Lăng Vương thúc ngựa càng ngày càng tăng nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh. Dưới hông cưỡi danh mã hiếm thấy, lại ngừng quất roi, khiến con ngựa kia nhất thời như là mũi tên lao ra, trong nháy mắt liền ném hộ vệ ra phía sau lưng.

      Xe ngựa của Trương Khởi vội cả đêm, bây giờ cách Nghiệp Thành mấy trăm dặm rồi.

      Xe ngựa kia càng càng nhanh, càng xóc gay gắt, vốn trong người thoải mái, Trương Khởi lại càng thư thái. Mỗi lần xe dừng lại, nàng liền vọt tới bên đường ói đến trời đất mù mịt. Điều khiến Lâu Tề khâm phục chính là, mặc kệ có khổ cực thế nào, nàng cũng chưa bao giờ cầu xe ngựa chậm lại, càng bảo xe ngựa dừng lại qua, nhiều nhất là dựa vào cửa sổ xe lát mà nôn ói.

      nửa ngày như thế, sắc mặt nàng liền tái nhợt như tờ giấy.

      Mà cách Nghiệp Thành càng xa, Trương Khởi cũng đề cao cảnh giác. ít thùng vàng, xem ra mặc dù nặng, nhưng mà cũng chỉ khoảng 37 cân, cộng thêm vàng rất nặng, chiếm dụng phương tiện rất . Hai tỳ nữ sau khi dùng xong cơm sáng, lúc lên xe ngựa liền phát những hoàng kim trong rương kia thấy nữa. Kế tiếp bọn họ liền quan sát xung quanh, nhưng cũng biết Trương Khởi đem những đồ kia dấu ở nơi nào.

      Vội vàng tất bật, có thời gian nghỉ ngơi, rốt cuộc khi màn đêm buông xuống liền nhìn thấy được Vệ Doanh Hoàng thất lẳng lặng đứng nghiêm ở trong bóng tối chẳng khác gì con vật khổng lồ, Lâu Tề khẽ thở dài hơi: rốt cuộc cần ngày đêm lên đường nữa rồi. Ngay cảTrương Khởi, lúc này cũng tỉnh táo lại.

      Có được bảo hộ của 500 kị binh này, nàng có thể phải bình an tới Trần rồi.

      Xe ngựa nhàng về phía trước.

      tới lui, Lâu Tề nheo mắt lại, cảnh giác : "Mau nhìn phía trước, xem có người nào đó ?"

      lời vừa xong, mọi người đồng loạt rét lạnh. Trương Khởi cũng vội vàng vén rèm xe lên, nhìn ra phía trước.

      Tấm màn đen bao phủ cả con đường phía trước, cả mảnh đen ngòm, giống như ai ngăn cản ở nơi đó.

      Trong khi mấy hộ vệ rút kiếm ra khỏi vỏ Lâu Tề lớn tiếng : " cần sợ, nào có giặc cướp nào dám ở gần Vệ Doanh Hoàng thất mà tiến hành cướp bóc? Hẳn là chúng kị binh được bồ câu đưa tin, cố ý ở trước chờ rồi."

      Lời vừa ra, khiến chúng hộ vệ đồng thời buông lỏng. Xe ngựa tiến vào nhanh thêm ba phần.

      Trong nháy mắt, bọn họ tới đội ngũ phía trước.

      Lâu Tề cùng với Trương Khởi đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, cũng đồng loạt hít vào hơi, xuất trước mắt bọn họ, chính là Hắc Kỵ binh, hắc giáp, hắc thương

      Mấy trăm Hắc kỵ binh chỉnh tề dàn trận, tạo thành thế vững chắc. Bên dưới Hắc giáp đôi ánh mắt trầm tĩnh, nhúc nhích nhìn bọn họ chằm chằm dưới màn đêm đen kịt bầu trời lại có tí ánh sáng nào, cách đó xa chính là Vệ Doanh ở bên trong, cũng chẳng qua dưới những cây đuốc mà bọn họ cầm trong tay ánh sáng chiếu đến vô cùng mờ mịt.

      Dưới ánh sáng hiu hắt của cây đuốc, khiến cho những người ở nơi này thở nổi, Hắc Giáp Vệ trước ở đằng trước giống như ngọn núi cao sừng sững, an tĩnh tiếng động , Lâu Tề khiếp nhược cưỡi ngựa lùi lại bước, lát sau mới hít sâu hơi, trấn định tâm thần, cất tiếng : "Lan Lăng Vương Điện hạ?"

      Trung tâm của dàn Kỵ binh, hắc mã cường tráng cao lớn chậm rãi ra, người ở ngựa chậm rãi lấy mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng cũng lạnh lùng chí cực đó chính là Lan Lăng Vương

      Lâu Tề vội vàng nhảy xuống lưng ngựa, làm lễ sâu, khách khí : "Quả nhiên là Điện hạ, Lâu Tề xin hữu lễ." lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương lớn tiếng quát: "Bọn ta phụng mệnh Thái hậu tới đây, Điện hạ ra mặt ngăn cản, là có dụng ý gì?"

      Lan Lăng Vương liếc cái, căn bản thèm trả lời câu hỏi của . Chỉ là chậm rãi đem nâng tay phải lên, theo tay phải của từ từ giơ cao lên, áp lực từ trong đội ngũ Hắc Kỵ lập tức ập tới.

      Trong lúc Lâu Tề biến sắc tay phải Lan Lăng Vương đột nhiên rơi xuống, thốt ra bốn chữ: "Giết cần hỏi."

      Oành

      Hắc kỵ binh lập tức chuyển động, như lũ quét xông thẳng tới.

      Trương Khởi trợn to mắt, nàng chỉ nghe được Lâu Tề quát lên tiếng..., liền thấy dang kỵ binh như nước lũ cuồn cuộn mà đến càn quét tất cả, từng đợt từng đợt cuốn qua bên người của nàng. Trong tiếng vó ngựa nặng nề, nàng thậm chí nghe được thanh thứ hai, tất cả liền đột nhiên kết thúc.

      Chỉ có cỗ xe ngựa bé đơn đọc đứng đó, bọn họ vây kín chiếc xe, khiến hai tỳ nữ cùng với Trương Khởi run lẩy bẩy, sau khi cơn lũ màu đen càn quét qua liền lưu lại gần mười bộ thi thể, lần nữa xếp thành đội ở phía sau xe ngựa: "Trương cơ, Trương cơ" phịch tiếng, hai tỳ nữ đồng thời quỳ gối trước người của nàng, ra sức dập đầu, run rẩy cầu xin: "Trương cơ, tha mạng, tha mạng...."

      So sánh với cái người đối với Trương Khởi vẫn tương đối dịu dàng, người cung nữ khác ở trước mặt nàng luôn bày ra vẻ mặt khinh thường, lúc này sắc mặt càng xanh mét, tuyệt vọng dập đầu, trong lòng hối hận, nước mắt nước mũi mặt cũng kết hợp thành đoàn.

      Nhưng Trương Khởi lại hề trả lời.

      Nàng còn chưa kịp đáp lời, cằm bỗng nhiên thấy đau xót, bàn tay to giữ nó lại làm cho nàng thể ngẩng đầu, đối mặt với bóng đêm vô tận, đối mặt với đôi mắt thâm thúy, lạnh lùng của Lan Lăng Vương.

      Đoạn đường nghiêng ngả này, hiển nhiên làm cho nàng trở nên chật vật. Giờ phút này, mái tóc dài của nàng xốc xếch chịu nổi, tóc ở thái dương dính bết lại. Cánh môi mềm mại tái nhợt, phía bởi vì khô khốc mà bật cả máu. Khuôn mặt từ trước đến giờ luôn sạch cũng dính ít bụi bẩn.......

      Phụ nhân của , vì muốn rời khỏi , mà tiếc bản thân trở nên nghèo túng nhếch nhác như thế, Lan Lăng Vương đột nhiên đưa tay, nâng nàng lên lưng ngựa.

      Cũng quản đến hai tỳ nữ ngừng dập đầu trong xe ngựa, trầm trầm ra mệnh lệnh: "Giết", vừa dứt tiếng, hai cung nữ mặc dù to lớn nhưng cũng có võ công bị mạnh mẽ kéo xuống. Ngay sau đó, hai tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền ra, tiếp theo liền tiếng thở nữa.

      Lúc này, chỗ Vệ Doanh, ngọn đuốc tấp nập thắp lên, tiếng người mơ hồ truyền đến.

      lưng ngựa, Lan Lăng Vương toàn thân đều mặc đồ đen quay đầu lại nghiêng mắt ra nhìn, chậm rãi : "Thức thời đem thi thể đưa vào trong doanh. Cứ , là ta giết"

      "Vâng."

      Mười cái Hắc Giáp Vệ kéo thi thể , Lan Lăng Vương liền cúi đầu nhìn xuống.

      Trong bóng tối, hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, từ từ buộc chặt hai cánh tay.

      Áo giáp người , cứng rắn ép tới khiến Trương Khởi đau đớn thôi. Nàng mới vừa xoay người cái, hai cánh tay của lại càng thêm dùng sức, lát sau, mới từ từ buông nàng ra. Đổi vị trí cho Trương Khởi lần nữa, tạo tư thế thoải mái tựa vào trong lòng ngực của mình, rồi Lan Lăng Vương liền quay đầu, trầm giọng ra lệnh: "Trở về thôi"

      "Vâng"

      Hắc kỵ binh bắt đầu chạy . Trong tiếng vó ngựa ù ù, vẫn hề mở miệng.

      Trương Khởi cũng mở miệng câu gì.

      ngày đêm này, bởi vì lăn qua lăn lại quá mức, Trương Khởi vẫn chưa chợp mắt chút nào. Bây giờ bị ôm trong lòng, ràng áo giáp cứng ngắc ma sát khiến cho cả người nàng đau nhức, ràng trong lòng nàng có chỗ để phát tiết khổ hận, nhưng cũng biết tại sao, mệt mỏi ào ào kéo đến, rất nhanh, nàng liền nghiêng đầu, ở trong vòng ôm của ngủ say.

      Nghe trong ngực truyền tới tiếng hít thở đều đều, Lan Lăng Vương lập tức cúi đầu xuống.

      Dưới ánh đuốc bập bùng, gương mặt nàng càng thêm tái nhợt, lông mi dài càng ngừng rung lên. Chóp mũi xinh xắn, tựa như có gì uất ức, thỉnh thoảng co lại hai cái.

      Chắc nàng mệt muốn chết rồi.

      Lan Lăng Vương từ từ giơ tay phải lên .

      Trong khí nghiêm trang, giọng ra lệnh: "Tất cả thớt ngựa dùng bao bố buộc lại."

      "Vâng."

      "Bên trái bên phải, cần đốt lửa."

      "Vâng."

      "Toàn thể chậm lại."

      "... ... Vâng." Cứ như vậy trắng đêm mà , còn phải chậm rãi? Chờ đến lúc nào mới có thể trở về đến Nghiệp thành?

      giấc ngủ này của Trương Khởi, ước chừng khoảng sáu canh giờ. Sau khi tỉnh lại, nàng cũng lơ mơ trầm trầm, nếu phải ngủ thiếp , lại giùng giằng vọt tới bên đường nôn mửa .

      Cho dù như thế, nàng cũng vẫn chưa câu nào với Lan Lăng Vương. Mà Lan Lăng Vương trong lúc nàng nôn mửa lại lấy khăn tay ra dịu dàng lau môi cho nàng. Mỗi lần nàng muốn đẩy ra, liền mạnh mẽ khóa lại cho nàng giãy giụa, tiếp tục làm xong động tác này. Sau đó, lại nâng nàng lên lưng ngựa lần nữa .

      Cứ như thế, sau mười mấy canh giờ, cũng đến cửa thành phía Nam rồi.

      Nhìn đám người qua lại cửa thành dứt, thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ giục ngựa tiến lên, giọng hỏi: "Quận Vương, chúng ta cứ như vậy vào sao?"

      Ba trăm Hắc Giáp Vệ, cứ như vậy vào trong thành, khí thế kia đủ để khắp thành phải xao động. Vì vậy thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ này mới tiến lên hỏi.

      Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm phía trước, khóe miệng khẽ kéo, trầm trầm : " vào."

      "Thái hậu sao ạ?"

      "Thái hậu năm nay nằm hai lần bạo bệnh, còn sống lâu nữa....... cần để ý"

      "Vâng"

      Theo tiếng trả lời này, 300 Hắc Kỵ binh, tựa như dòng lũ lớn, trùng trùng địa địa vào trong Nghiệp thành.......
      milktruyenky, oxy501, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :