1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương10: Trương Cẩm

      Trương Khởi quỳ gối đáp: "Bẩm phụ thân, nữ nhi muốn mang theo A Lục."

      Lúc này, nàng suy nghĩ kỹ rồi, nếu cứ yên lặng lên tiếng như vậy, mãi mãi nàng chỉ bị mọi người bỏ rơi, bàn về hôn phối e còn chẳng xứng với người làm chức quản . Nàng vẫn nên xuất đầu lộ diện hơn.

      Thấy Trương thập nhị lang sao cũng được, Trương Khởi ngẩng cao khuôn mặt nhắn, vẻ mặt quyến luyến như trẻ con quấn quit cha mẹ nhìn ông, trong giọng còn mang theo vẻ thận trọng và đau thương: "Phụ thân, người, đúng là phụ thân của A Khởi sao?" Tròng mắt rưng rưng, đôi môi xinh xắn run rẩy, dáng vẻ khát vọng nhưng lại dám tin.

      Dáng vẻ này của Trương Khởi khiến mọi người chăm chú nhìn về phía nàng. Thiếu niên có làn da sẫm màu kia kêu lên: "Oa, thập nhị thúc, tiểu tử của thúc trông cũng thuận mắt đấy chứ." Lúc ngẩng đầu lên, ngũ quan mỹ lệ của Trương Khởi được bộc lộ rất dễ làm cho người ta có ấn tượng tốt.

      Trương thập nhị lang vốn là người ôn hoà hiền hậu, nhìn thấy Trương Khởi như vậy cũng mềm lòng, ông nhìn Trương Khởi điềm đạm : "Dĩ nhiên ta là phụ thân của con."

      Lần này, ông vừa dứt lời Trương Khởi lao nhanh về phía ông. Nàng chạy tới trước mặt ông, gương mặt đầy vẻ quyến luyến kia vẫn ngẩng cao như cũ. Từ từ, nàng thử vươn đôi tay bé ra thăm dò. Rốt cuộc, bàn tay bé kia cũng cầm lấy tay áo ông, chắc nàng xúc động lắm, vì đôi bàn tay kia dùng lực quá lớn khiến các đốt ngón tay chuyển thành màu trắng xanh. Nhưng thái độ của nàng ngược lại, rất cẩn thận, cũng rất sợ hãi bị phụ thân bất mãn đẩy tay ra.

      Trương thập nhị lang chua xót vươn tay phải xoa đầu Trương Khởi, tay trái đặt lên vai nàng. Sau đó khẽ vỗ mấy cái vào lưng Trương Khởi, ông khàn giọng : "Đứa bé ngoan, là phụ thân tốt, để cho con chịu khổ rồi." Cúi đầu, ông quan sát bộ trang phục người hầu nàng mặc, quần áo cũ kỹ nhưng được giặt sạch khiến lời của ông cũng dịu dàng hơn. "A Khởi, theo phụ thân."

      "Vâng." Trương Khởi giống như con mèo dựa vào cánh tay Trương Thập nhị lang, thậm chí còn như đứa bé ngừng cọ cọ làm gương mặt Trương thập nhị lang tràn đầy ý cười. Lúc này, Trương Khởi cũng vươn tay về phía A Lục.

      A Lục ngẩn ngơ thấy vậy vội vã về phía trước. Trương Khởi cầm chặt lấy tay rồi buông ra, ý bảo theo sau. Trương Khởi vừa vừa chuyên tâm ôm lấy tay của cha mình, trong đôi mắt cong cong như mảnh trăng non vẫn còn sót lại nước mắt. Nhưng nụ cười kia lại đầy nét ngây thơ và thỏa mãn.

      Trương thập nhị lang có ít con, nhưng trước giờ từng có nữ nhi nào làm vậy với ông? Lập tức, trái tim liền mềm nhũn như nước. Ông vừa để mặc cho Trương Khởi ôm lấy cánh tay vừa quay lại cười với đám thiếu niên: "Đứa con khờ này của ta khiến cho các vị chê cười rồi."

      thiếu niên thở dài : "Thế gian này có ai mà khờ? Phụ tử Thập nhị thúc đoàn viên, đúng thực là chuyện may mắn."

      "Đúng vậy, tiểu tử tính tình ngay thẳng, tình cảm cha con quyến luyến với Thập nhị thúc khiến người ta hâm mộ."

      Trong lúc mọi người bùi ngùi xúc động, Tiêu Mạc đột nhiên : "Muội tên là A Khởi? Trương Khởi?" Giọng rất khẽ, chỉ đủ cho mình Trương Khởi nghe thấy.

      Trương Khởi xấu hổ né tránh ánh mắt , rồi khẽ ừ tiếng.

      Thấy nàng có vẻ sợ mình, Tiêu Mạc lộ ra hàm răng trắng như tuyết mà cười lớn, tiếp tục nhìn Trương Khởi nữa mà nhanh chóng nhập bọn với đám thiếu niên.

      Lúc này, ánh sáng trước mắt, bọn họ ra khỏi rừng cây.

      Phía trước truyền tới những tiếng cười đùa vui vẻ. Khi nhìn thấy cảnh tượng kia, Trương Khởi liền nhàng rút tay ra khỏi Trương Thập nhị lang.

      Lúc này, lực chú ý của Trương thập nhị lang còn đặt vào nàng. Nàng rút tay ra ông ấy cũng phát .

      Lúc này, thiếu nữ mỹ lệ trạc tuổi Trương Khởi hoạt bát chạy tới, khi nhìn thấy Tiêu Mạc, cả gương mặt chợt ửng đỏ lên. Sau khi thẹn thùng nhìn , thiếu nữ kia mới nhún gối trước mặt Trương thập nhị lang gọi: "Phụ thân."

      Trương thập nhị lang gật gật đầu rồi : "Là A Cẩm à? Giới thiệu với con, đây là . . . . ." tới đây, ông mới phát Trương Khởi còn dựa vào mình nữa.

      Quay lại nhìn Trương Khởi đứng sau mình hai bước, Trương thập nhị lang tiếp tục : "Đây là muội muội của con tên A Khởi. A Cẩm, con mau dẫn muội muội gặp mẫu thân ."

      Trương Cẩm ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo, đôi mắt vừa vừa dài thoáng nhìn về phía Trương Khởi nhanh như chớp thu hồi lại. Khẽ chép miệng, Trương Cẩm có phần mất hứng : "Con biết rồi."

      Nàng ta vẫy vẫy tay gọi: "A Lam, ngươi qua đây dẫn nó gặp mẫu thân ta." Thuận tay giải quyết xong chuyện này, nàng ta ngước cao khuôn mặt nhắn, ánh mắt hàm chứa tình ý nhìn Tiêu Mạc rồi cắn môi, dịu dàng gọi: "Tiêu Lang, huynh cũng tới sao?"

      Tiêu Mạc cười cười, còn chưa kịp đáp thấy Trương thập nhị lang trừng mắt nhìn Trương Cẩm nhưng có ý trách mắng. Ông chỉ khẽ gật đầu với Trương Khởi rồi dịu dàng : "Con à, con theo đứa nô tỳ này, lát nữa phụ thân qua đó tìm con."

      Trương Khởi khéo léo quỳ gối hành lễ : "Vâng". Vẻ mặt có uất ức, giống như những người những việc ở đây quá quen thuộc với thân phận nàng. Thân phận nàng có quyền ấm ức. Mà thực tế, nàng cũng trông mong chuyện Trương thập nhị lang tới tìm nàng.

      Là thân phận con thứ ở Trương phủ, chỉ sợ vừa mới quay lưng quên mất đứa con riêng này lại ở phía sau. người mai mối ra ngoài tằng tịu với nhau, dù ở triều đại nào cũng rất hèn hạ, rất mất thể diện. Cảm giác hèn hạ này ăn sâu bén rễ tới ngay cả cha mẹ ruột cũng khó tránh khỏi. Huống chi, bây giờ còn là thời kỳ rất coi trọng huyết thống, dòng chính và thứ thiếp được phân chia như trời nam đất bắc?

      Nhưng việc làm ngày hôm nay của nàng vẫn có chút tác dụng nhất định. Có lẽ, có thời điểm nhắc tới mình, phụ thân nhớ, thương tiếc.

      Lặng lẽ bước lui về phía sau, Trương Khởi dẫn A Lục đuổi theo người tên A Lam có diện mạo xinh đẹp và chiếc cằm hất cao tới trời xoay người rời .

      Lúc nàng quay người , hiểu sao nàng lại quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Mạc.

      Tiêu Mạc này, trông khá là quen mắt. . . . . .

      Lúc Trương Khởi nhìn về phía Tiêu Mạc Trương Cẩm cũng nhìn về phía này. Khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Khởi, Trương Cẩm thôi cười, bĩu môi hừ lạnh: "Tiêu Lang, tiện nha đầu đó nhìn huynh kìa! Bị loại người như vậy thích, chắc trong lòng A Mạc buồn bực lắm đúng ?"

      Tiêu Mạc ngẩn ra quay lại nhìn Trương Khởi. Đối diện với Trương Khởi trầm tĩnh nhu thuận, dáng vẻ cúi đầu rũ mắt ấy khiến cho trong lòng tự chủ được mà nảy sinh muôn vạn thương tiếc. Kế tiếp, cũng thèm nhìn tới Trương Cẩm nữa mà sải bước về phía trước.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: chủ mẫu

      Tỳ nữ A Lam mười sáu mười bảy tuổi, chính là thời điểm như hoa nở rộ, diện mạo nàng xinh đẹp, quần áo tinh xảo, xem ra còn đẹp hơn mấy tử nhà bình thường.

      Khinh miệt liếc Trương Khởi cái, nàng nghễnh đầu : " theo ta."

      Dứt lời, hất tay về phía trước.

      Trương Khởi dắt tay A Lục, an tĩnh theo phía sau nàng.

      A Lục vẫn hơi khẩn trương, nàng nhìn trước sau chút, nhịn được tiến tới trước mặt của Trương Khởi, giọng mà ra: "A Khởi, có sao ?"

      Quen biết Trương Khởi tới nay, vì Trương Khởi bình tĩnh đối lập mình, nên A Lục vẫn có chút lệ thuộc vào. Mặc dù bản tính nàng thẳng thắn trượng nghĩa, thích thay người ra mặt.

      Trương Khởi lắc đầu cái, giọng : " cần gấp gáp."

      "Nhưng, ngươi phải gặp mẫu thân của ngươi đấy. Chân của ta cũng rung rồi. . . ."

      Trương Khởi trấn an vỗ vỗ mu tay nàng, giọng mà ra: " sao."

      Nàng lời này cực kỳ trầm tĩnh, A Lục tự chủ được bình tĩnh lại theo. Nàng giọng cười khanh khách, vui sướng : "A Khởi sao, chính là cần gấp gáp." Nàng liếc mắt nhìn A Lam trước mặt, thấy nàng ta cách hai người xa mấy chục bước, bộ dáng để ý tới hai người, liền lại ríu ra ríu rít tới lui, "A Khởi, sao ta cảm thấy Tiêu Lang vẫn luôn nhìn ngươi. phải thích ngươi chứ?"

      Trương Khởi cũng cười tiếng, nàng : "Bây giờ, ta cần nhân vật lớn thích làm gì? Để tự đưa lên làm thị thiếp sao?"

      A Lục vừa nghe, nhất thời có hơi sức. Nàng thào ra: "Ta cũng thích làm thị thiếp cho người ta." Bởi vì thời đại này, kết thân vô cùng coi trọng huyết mạch gia tộc, đặc biệt duy trì môn đăng hộ đối. Chỉ coi trọng đích thứ, liên quan quan chức. Tựa như đương kim hoàng tộc, mặc dù bọn họ sửa đổi tộc phổ, tự xưng là con cháu Trần Thực nhà Hán. Nhưng tất cả quyền quý đều biết, Cao Tổ chính là xuất thân từ Trần tộc Trường Hưng. Mà Trần tộc Trường Hưng, chỉ có người trong tộc làm hoàng đế, xuất thân nghèo khó! Mà các đại thế gia đối với việc kết thân với Hoàng thất, từ trong lòng chẳng thích ấy —— cũng chỉ là tử đệ nhà nghèo, sao xứng với huyết mạch cao quý của bọn họ?

      Dưới tình hình này, người như họ, dù là làm thị thiệp được thương, cả đời này cũng có cơ hội ra mặt —— địa vị của chủ mẫu nhất định là cao quý, bối cảnh cũng hùng hậu, làm thị thiếp vô tâm vô phế cũng thôi , nếu động lòng, động tình, chủ mẫu có chứa mình hay , vẫn là vấn đề!

      Hai người bàn luận xôn xao, rốt cuộc lại khiến A Lam trước mặt bất mãn, đầu nàng cũng xoay lạ, có vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : "Đến chỗ phu nhân, an tĩnh tốt hơn."

      Vừa dứt tiếng, hai người Trương Khởi đồng thời an tĩnh lại.

      Lại khắc đồng hồ, A Lam dừng bước lại, "Đến."

      Bỏ lại chữ này xong, mặt nàng lộ ra nụ cười, xông về phía trước hai bước, vén rèm ra, cúi chào đại tỳ nữ đứng ở bậc thang nhìn xuống phía dưới, giọng trong trẻo: "Hương tỷ tỷ, đây là lang chủ bảo hầu mang tới, là huyết mạch của lang chủ, đến từ nông thôn."

      thanh vừa ra, mấy tỳ nữ lân cận, đồng loạt nhìn tới Trương Khởi.

      Lúc này Trương Khởi buông tay A Lục ra rồi. Nàng và A Lục dù giao hảo thế nào, A Lục cũng chỉ là tỳ nữ, mà nàng là chủ tử. Chủ tử và tỳ nữ nắm tay, có tôn ti như vậy, bị người thấy, nàng cũng chỉ chịu trận mắng, A Lục lại tránh được bị đói bị đánh. Loại chuyện có cần thiết này, nàng làm.

      Đại tỳ nữ A Hương đứng ở bậc thang, nhìn chằm chằm Trương Khởi đánh giá chút, : "Chờ chút." Dứt lời, nàng vén rèm vào bên trong.

      Chỉ chốc lát, thanh của A Hương truyền đến, "Gọi nàng vào."

      "Vâng"

      "Kêu ngươi đó, vào thôi."

      Trương Khởi cúi đầu, lặng yên bước vào trong phòng.

      vào bên trong phòng, nàng cũng hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ ngoan ngoãn mà quỳ xuống, kêu: "A Khởi gặp qua chủ mẫu." Trước khi chủ nhân trong phòng cho phép, nàng có kêu mẫu thân.

      Ngồi ở giường, là phụ nhân sắp ba mươi tuổi, trắng noãn lại hơi có vẻ đẫy đà - Trương Tiêu thị, diện mạo của Tiêu thị chỉ là đoan trang, mặt mày tao nhã, cả người có vẻ thích cười. Theo bề ngoài mà , nàng còn có vẻ già hơn phu quân mấy tuổi.

      Tiêu thị cúi đầu xuống, chút để ý nhìn sang Trương Khởi quỳ mặt đất, : "Đứng lên ."

      "Vâng"

      Cầm nước trà trong tay đưa cho tỳ nữ, Tiêu thị lạnh nhạt : " tìm Văn ma ma, bảo bà ấy an bài cho ngươi." Dứt lời, nàng phất phất tay, ý bảo Trương Khởi ra ngoài —— cả Trương Khởi trông như thế nào, nàng cũng có hứng thú.

      Đây cũng là chỗ tốt của cấp bậc ràng. Trương Khởi thầm suy nghĩ: dù phu quân nàng kêu mình đến thế nào? Mình là con riêng, căn bản thể khiến nàng ta chú ý. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, Trương Khởi ở dưới mí mắt của nàng ba tháng, đến tại, phụ nhân còn chưa có tìm được chỗ đáng cho mình chú ý tiểu tử này.

      Đây cũng chính là điều Trương Khởi muốn. Lúc lui ra nàng run rẩy : "Ta có tỳ nữ giao hảo, tên A Lục. . . . . ."

      Tiêu thị đợi nàng hết lời, phất tay : "Biết, theo bên cạnh ngươi là được." Lại còn tỳ nữ giao hảo với mình, nông thôn đến đúng là nông thôn đến, hề biết mình là chủ tử.

      Tiêu thị cũng có tâm tình giáo dục con riêng, chỉ khinh miệt ý bảo nàng nhanh.

      Trương Khởi vừa chạy ra, A Lục liền vội vàng tiến lên nắm tay của nàng, hạ thấp giọng hỏi: "Như thế nào?"

      Trước sau đều là người của chủ mẫu, A Lục tự nhiều lời với nàng. Nàng cười cười, cũng có mở miệng, mang theo A Lục liền tìm Văn ma ma.

      Văn ma ma được tin tức, lập tức an bài chỗ ở cho Trương Khởi. Ở giữa nơi của các tử và người hầu, địa phương hơi chếch, cỏ dại trong sân cao cỡ đầu gối. Chỉ là, so với chỗ ở cũ của Trương Khởi, chỗ ở này chẳng những có ba gian phòng, còn là phòng ốc bền chắc, nóc phòng xây kín kẽ, dù màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cũng bền chắc hơn phòng cũ.

      Chạy về chỗ cũ hai chuyến, dọn hết đồ qua, Trương Khởi và A Lục mới chính thức vào ở.

      Như Trương Khởi đoán, ngày qua rồi, Trương thập nhị lang chưa từng phái người tới kêu nàng.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: mượn danh tiếng dùng chút

      Gần tối.

      Trương Khởi và A Lục bận bịu cả ngày, cuối cùng sửa sang lại phòng ốc đổi mới hoàn toàn. Lúc này hai người mệt mỏi vô cùng, liền núp ở giường chuyện trời dưới đất.

      xong, hai người cũng bắt đầu buồn ngủ. Trương Khởi thiêm thiếp hồi, mở mắt ra, lại thấy A Lục.

      Nàng vội vã ra khỏi phòng, muốn tìm kiếm, thấy A Lục xách theo nửa thùng nước nóng hổi, từ phía bên kia tới.

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở sau lưng A Lục, có mấy tiểu tỳ tụ chung chỗ, chỉ chỉ chõ chõ A Lục.

      Trương Khởi vài bước lại.

      Mím môi, buồn buồn vui, cũng biết A Lục suy nghĩ gì, Trương Khởi liền vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Nghe được thanh của Trương Khởi, A Lục nâng hốc mắt ửng đỏ lên, nàng mím môi, buồn buồn : "Lúc nãy phòng bếp múc nước, họ chịu cho, còn ta."

      Nàng cắn răng, hận hận : "Tiêu thị Mạc lang đó cũng chỉ nhìn A Khởi mấy lần, tại sao họ đều ?"

      Trương Khởi lắc đầu cái, vươn tay, nâng bên kia thùng nước lên, : " chỉ là vì Tiêu Lang." Ở trong ánh mắt khó hiểu của A Lục, Trương Khởi : "Cũng là vì ta tự chủ trương." Tự chủ trương nhận phụ thân, hành động như vậy, nhất định là có người nhìn quen. Ban ngày nàng đối mặt Trương Cẩm đó liền cảm thấy nàng có địch ý với mình.

      Nàng nhìn A Lục, "Vậy ngươi lấy nước ở đâu?"

      Nghe hỏi, A Lục cười hì hì tiếng, : "Đây là ta tự lấy trong phòng bếp." Đảo mắt nàng lại mất hứng, "Vốn rất đầy, nhưng đường quá xa, tất cả đều bị đổ."

      ra là tự xách về đây, nào chỉ là xa? thùng nước nặng như vậy, nhất định rất vất vả chứ?

      Trương Khởi cảm kích : "Ngươi nha, thương lượng với ta gì cả." Cười cười, giọng nàng mang theo sung sướng : "Nước cũng thiếu, chúng ta tắm chỉ lau thôi, hai người vừa đủ."

      A Lục cũng từ chối, đưa tay lau mồ hôi trán, tim phổi nở nụ cười, "Tốt tốt, A Khởi, vậy chúng ta mau mau. Ta đổ mồ hôi cả người."

      Hai người qua loa lau xong, khi A Lục xách theo y phục của hai người đến bên cạnh giếng giặt sạch Trương Khởi vừa dạo ở trong sân, vừa từ từ suy nghĩ.

      Nàng biết, nước tắm hôm nay chỉ là bắt đầu, đến ngày mai, mặc kệ là thức ăn nước uống, tất cả cũng có người ra ngoài làm khó.

      Đây cũng là lần thứ nhất bị hạ uy phong.

      Nếu như nàng nhịn tiếp, chừng loại làm khó này từ dò xét biến thành theo lệ thường. Chỉ là nàng cũng phải tính kỹ từng bước, thể kích thích nhiều địch ý hơn.

      Trong khi Trương Khởi suy nghĩ, ngày đảo mắt qua rồi.

      Ngày hôm sau, hai người rương Khởi dậy sớm. Mặt trời mới vừa lên hướng đông, tiếng chim hót chiêm chiếp liền phía sau tiếp trước mà đến. Nhìn từng phiến lá cây làm đẹp ở nhánh cây, Trương Khởi mặt mày tươi cười.

      Ở chỗ xa, thỉnh thoảng có thể thấy mấy tỳ nữ. Họ nhìn A Lục dọn dẹp cỏ dại, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai phen, sau đó che miệng cười trộm. Thỉnh thoảng cũng có người trông về phía nàng, chống lại ánh mắt của nàng liền lộ ra ánh mắt đùa cợt và thương hại.

      Mới sáng sớm, bên cạnh có nhiều người rỗi rãnh như vậy. Xem ra những người đó rất chú ý nàng.

      Trương Khởi cười vui ra khỏi cửa phòng.

      Nàng bước lạo xạo tới bên cạnh A Lục, A Lục loay hoay đầu đầy mồ hôi cảm thấy nàng đến, khỏi ngẩng đầu lên nhếch miệng cười tiếng, mặt dính bùn đất, nhưng vẫn vui vẻ như có tim có phổi.

      Trương Khởi cũng cười với nàng.

      Sau khi chuyện phiếm vài câu với A Lục, Trương Khởi đột nhiên : "A Lục, ngươi thi phú của Tiêu Mạc, là rất tốt?"

      Mặc dù kinh ngạc vì Trương Khởi đột nhiên nhắc đến Tiêu Mạc, nhưng A Lục vẫn từ đáy lòng vui mừng. Nàng gật đầu liên tục, "Đúng vậy đúng vậy, 'Giang Đông Tiêu Lang, thi phú nổi tiếng' A Khởi ngươi nghe, đoàn người đều như vậy, thi phú của có thể kém sao?"

      thanh cuả Trương Khởi mặc dù dịu dàng, nhưng thanh của A Lục lại to. thanh của nàng, trong buổi sáng yên tĩnh truyền xa. Bất tri bất giác, chúng tỳ nữ chú ý chủ tớ họ xem kịch vui, cũng rướn lỗ tai lên.

      Quả nhiên!

      Trương Khởi nghiêng đầu cười vui mừng, nàng khờ dại : " chứ? Vậy tốt quá. A Lục, chừng chúng ta cũng có thể được viết vào thơ."

      "Chúng ta ở trong thơ của ?" A Lục vừa mừng vừa sợ, nhịn được to tiếng lặp lại.

      "Đúng vậy đúng vậy. Ngày hôm qua ta nghe với người khác, muốn viết "Mỹ nhân phú" gì đó, còn cái gì mỹ nhân chân chính tất nhiên tuệ chất lan tâm, trong suốt như ngọc, tinh khiết thiện động lòng người. Ta còn nghe , Trương phủ chúng ta mỹ nhân đông đảo, chư vị tử đích nữ thứ nữ, tất cả đều đáng giá viết."

      "Là chứ?" A Lục vui vẻ hét rầm lên, "Tiêu Lang chỉ viết các tử vào mỹ nhân phú, cả A Khởi ngươi cũng muốn viết? trách được ngày hôm qua nhìn chằm chằm ngươi, ra là muốn suy nghĩ viết mỹ nhân phú." Đảo mắt nàng còn : "A Khởi, cái gì gọi là tuệ chất lan tâm, trong suốt như ngọc? Hì hì, trong sáng lương thiện động lòng người ta biết."

      Quả nhiên là A Lục, tựa như nàng đoán, ngây thơ lặp lại lời của nàng. Vẻ vui mừng trong giọng điệu, mặt mày hớn hở, chính là người trong cuộc như nàng, cũng nhịn được bị cuốn hút.

      Thấy lời mình phải , bị A Lục hoàn mỹ thuật lại. Trương Khởi cười đến con mắt đều ngoặt thành đường, nàng đưa tay che miệng, vui vẻ : "Đúng vậy, muốn viết tử trong ngoài đều xinh đẹp." Làm như biết cách đó xa có người xề gần nghe, Trương Khởi nghiêng đầu, thở dài, " còn hỏi ta, ở trong Trương phủ, có tỷ muội nào thích khi dễ ta . Tiêu Lang người có quyết tâm."

      Nàng nhìn chân trời phía trước, gương mặt ngẩn người mê mẩn, "Giang Đông Tiêu Lang, thi phú nổi tiếng. Vậy có phải, sau khi viết ra mỹ nhân phú, những tử chúng ta cũng nổi tiếng ?"

      A Lục gật đầu liên tục, kích động lát sau, nàng buồn bực : "Đáng tiếc biết viết ta." tới chỗ này, nàng buồn bực đưa tay sờ lên mặt, kết quả mảng bùn lớn in mặt, khiến mình trở thành con mèo bẩn.

      Trương Khởi vừa bực mình vừa buồn cười, nàng hoàn thành nhiệm vụ, lập tức đưa tay dắt A Lục, sẳng giọng: "Xem ngươi! Còn vào rửa!"

      Theo hai chủ tớ vào phòng, 2-3 cái người rỗi rãnh cũng tản .

      Thuận tay nhận lấy khăn lông A Lục đưa tới, Trương Khởi quay đầu nghiêng mắt nhìn qua bóng lưng của các nàng, khóe miệng giương lên, nghĩ ngợi : những người này phải là người của Tiêu phu nhân, nàng ta biết làm động tác vừa nhàm chán vừa cần thiết này. Chú ý ta, lại có thể ảnh hưởng người ở phòng bếp lớn, chỉ có thể là những tỷ muội kia của ta, tựa như Trương Cẩm. Nghĩ đến sau khi họ nghe lời của ta, xúc động chứ? Ít nhất thời gian này, dù muốn đối phó ta, cũng ngừng chút? Dù sao, ai cũng chẳng muốn khiến Tiêu Lang cảm thấy mình ác độc mà? Huống chi, Tiêu Lang tài danh vang dội, vẫn còn rất có thể viết ra hành động việc làm của nàng ta ở trong thơ, truyền khắp thiên hạ. tử ở sĩ tộc lớn, cần gì phải mạo hiểm danh tiếng mất hết nguy hiểm, đối phó người có uy hiếp như nàng?
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương13: Con gầy quá

      Sau khi nhận được lời nhắn của đám nô tỳ, Trương Cẩm chau mày lại, khẽ vẽ thành vạch móng tay sơn hình hoa lan. "“Mỹ nhân phú”?"

      Tay trái chống cằm, nàng ngơ ngác nhìn về phía trước, thào : " muốn viết “Mỹ nhân phú”?" Trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt của Tiêu Lang nhìn tới tiện nha đầu kia. Ánh mắt đó thực cũng rất bình thường. Nhưng mà, tiện nha đầu đó có gì tốt? Dáng dấp kém xa mình, xuất thân lại thấp kém, rốt cuộc nó có gì tốt chứ?

      Nghĩ nghĩ lại, cảm giác bốc hỏa khi nghĩ tới cảnh bị Tiêu Mạc lạnh nhạt hôm qua tan biến ít. Có rất nhiều nương khi đắm chìm trong tình đều thích kiếm cớ thay đối phương thích tự an ủi mình. Giờ cẩn thận nghĩ lại, thái độ lạnh nhạt của Tiêu Lang hôm qua cũng vì tập trung tinh thần nghĩ xem nên viết bài “Mỹ nhân phú” kia như thế nào.

      Trong nháy mắt, nàng lại nghĩ đếm muốn viết về số đông các nương trong Trương phủ, những thế còn muốn viết người có tuệ chất lan tâm gì đó lập tức cắn cắn môi, . "Bỏ ."

      Thấy đám nô tỳ chưa có lấy lại tinh thần, nàng quay đầu nghiêm túc : "Ta ‘bỏ ’, các ngươi nghe thấy sao?" Nàng vừa dứt lời, có nô tỳ xinh đẹp chừng mười bảy, mười tám tuổi lập tức tiếp lời: " với những người kia, tử , tiện nha đầu đó đáng được tử để tâm."

      Chúng nô tỳ lập tức đáp lời: "Dạ, nô tỳ truyền lời ngay."

      Chúng nô tỳ mới vừa lui ra, đằng kia, Trương Cẩm lại giơ tay trái lên chống cằm, nhưng ngón tay trắng nõn như có hơi sức ngừng viết viết lại hai chữ "Tiêu Mạc" ở mặt bàn.

      ***

      A Lục bưng hộp đựng thức ăn, hào hứng chạy vào gọi, "A Khởi, A Khởi."

      Đối diện với đôi mắt cười của Trương Khởi, A Lục cười hì hì đặt hộp đựng thức ăn trước mặt nàng rồi nhanh nhảu : "Nữ lang*, hôm nay người ở trong phòng bếp tốt cách lạ kỳ. Hôm qua họ còn chẳng thèm để ý tới ta, hôm nay lại có mấy người tới bắt chuyện trước. Hì hì, đây là thức ăn ta chộp được, có phải rất lợi hại ?" (*Là cách gọi thời xưa của Trung Quốc dành cho các trẻ)

      Trương Khởi nghiêm trang : "Ừm, rất lợi hại, ngươi rất có tố chất làm khỉ con!"

      A Lục ngẩn người kêu lên: "Há, ngươi dám giễu cợt ta!" Nàng nhào về phía Trương Khởi, dáng người Trương Khởi bé , lực yếu bị nàng nhào tới bổ cái ngay choc, nên cả hai chủ tớ cùng lúc đều ngã lăn xuống mặt đất. Tiếng cười nắc nẻ cũng theo đó mà truyền xa.

      cười, A Lục đột nhiên ngẩn người nhìn Trương Khởi rồi vội vã kêu lên: "A Khởi, giờ ta mới biết ngươi cười lên trông rất xinh đẹp à nha." Như sợ Trương Khởi tin, sau khi xong nàng còn gật đầu mạnh.

      Trương Khởi phì cười, nàng ngồi thẳng dậy dùng tay vuốt lại mái tóc hơi rối, nhàn nhạt : "Đẹp cũng đâu có lợi gì?"

      "Đương nhiên là có lợi!" A Lục lập tức trừng mắt, thánh thót : "Đẹp, được nhiều người thích, ý trung nhân cũng thích!"

      Trương Khởi nén cười, vươn tay xoa tóc nàng . "Được rồi, ta biết rồi, xinh đẹp người trong lòng A Lục thích A Lục."

      A Lục đẩy tay nàng ra, vừa định đáp lời lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài truyền tới.

      bao lâu, giọng thanh thúy vang lên, "Trương thị A Khởi có đó ?" Là giọng xa lạ.

      A Lục phản ứng đầu tiên: "Ở đây, ở đây."

      Giọng kia tiếp tục: "Thập nhị lang muốn gặp ấy."

      Phụ thân muốn gặp nàng? Trương Khởi ngẩn ra trong khi A Lục vui tới nhảy cẫng lên, " sao? tốt quá, A Khởi, ngươi mau rửa mặt ." xong, nàng dùng sức kéo Trương Khởi đứng dậy.

      Cần phải trang điểm chút.

      Trương Khởi nhàng : "Ta biết rồi, xin chờ lát." xong, nàng tới trước gương đồng chải lại mái tóc vừa bị rối khi nãy cho gọn gàng lại. Chiếc trán đầy đặn bị chiếc lược kéo tóc xuống che , ngay cả lông mày cũng nhìn thấy, làm nổi bật lên gương mặt bẹt có chiều sâu.

      Lấy từ trong rương ra bộ váy xuân cũ kỹ mặc vào, Trương Khởi khẽ với A Lục, " mình ta được rồi." A Lục có phần lo lắng, còn định gì đó, nhưng khi thấy dáng vẻ chân thành của Trương Khởi, nàng liền buồn bực lui về phía sau.

      Nô tỳ đứng ngoài tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, trang phục tinh xảo. Nhìn cách ăn mặc, trông nàng ta còn giống tử hơn Trương Khởi.

      Nô tỳ đứng dưới bậc thang đưa mắt quan sát Trương Khởi lượt mới gật đầu : " theo ta."

      Chỗ của Trương thập nhị lang nằm ở vị trí trung tâm Trương phủ. Đây cũng chính là vị trí dành cho con trai trưởng và các trưởng bối Trương thị.

      Trương Khởi theo sát nô tỳ kia, tầm hai khắc sau, nàng mới dừng lại trước sân thư phòng.

      "Cho con bé vào ."

      "Dạ."

      Dưới dẫn dắt của tỳ nữ, Trương Khởi cúi đầu bước vào thư phòng. Nàng vừa vào, nô tỳ kia cũng lặng lẽ lui ra ngoài.

      Trương thập nhị lang luyện chữ, khi nghe thấy tiếng bước chân của Trương Khởi, ông cũng ngẩng đầu : "Ngồi ."

      Dựa theo nhân vật mà Trương Khởi sắm vai, lúc này nàng phải vui vẻ nhào tới tỏ vẻ xúc động với ông. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc, chuyên tâm vào việc luyện chữ. Trương Khởi liền lặng lẽ đứng hầu bên cạnh, chứ cũng ngồi xuống.

      lúc sau, Trương thập nhị lang mới đặt bút lông xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Khởi.

      Ông yên lặng nhìn Trương Khởi.

      Nghiêm túc quan sát lúc, Trương thập nhị lang mới nhíu mày : "Con gầy quá."

      nàng gầy quá là trách nàng vẫn chỉ là bé hay trách nàng có vẻ đẹp e ấp như nhụy hoa của thiếu nữ?

      Thấy Trương Khởi nhút nhát nhìn mình, Trương thập nhị lang mềm lòng : "Đứa bé này!" Dừng chút, ông mới thở dài : "Mẫu thân con muốn đưa nương tới cho A Mạc, ta bỗng nhớ đến con. . . .Con là đứa khiến cho người ta mến, mà ngày hôm qua thấy A Mạc cũng có ác cảm với con. Ta muốn đưa con qua đó." Thê tử của ông là nữ nhi Tiêu thị, vừa cho ông biết công chúa Khánh Tú nhìn trúng Tiêu Mạc, còn cố ý muốn gả cho .

      Tiêu thị muốn kết thân cùng Hoàng thất nên muốn cho nhi tử nạp thiếp trước. Làm vậy, người trước nay luôn kiêu ngạo như công chúa Khánh Tú và bệ hạ mất mặt mà nhắc tới hôn này nữa.

      Hơn nữa, địa vị của Tiêu thị cao hơn Trương thị, lại thêm Tiêu Mạc vừa mới nổi danh, thông minh, hiểu lễ nghĩa, có thể là thế hệ xuất sắc thời. Đứa con riêng này của mình nếu được theo , âu cũng là phúc khí của nó.

      Nhưng giờ nhìn lại, A Khởi vẫn còn quá non nớt, chưa hoàn toàn trở mã. Nếu nhan sắc của nó khá hơn chút nữa hay biết mấy.

      Trương thập nhị lang lắc đầu thở dài: "Thôi, con ra ngoài ."

      Nghe ông xong, Trương Khởi quỳ gối cúi chào, rồi giống như đầu gỗ lui ra ngoài. Con bé thế này, đâu còn dáng vẻ đáng mà ông gặp vào hôm qua nữa?

      Thấy hơi thất vọng, Trương thập nhị lang lại lắc đầu. Nhưng ông đâu biết, giờ Trương Khởi dám thân cận với ông. Ngộ nhỡ đến lúc cao hứng, ông quyết định đưa nàng qua làm thiếp cho Tiêu Mạc, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao?

      Trương Khởi lui ra ngoài lặng lẽ khép cửa phòng lại. Nào ngờ vừa mới quay đầu trông thấy Trương Cẩm được hai nô tỳ hộ tống về phía này.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương14: Địa vị

      Vừa thấy Trương Cẩm, Trương Khởi khẽ co rúm lại, hàng mi dày rũ xuống, mang theo mấy phần sợ sệt, mấy phần e ngại còn có vẻ tự ti của đứa trẻ tới từ nông thôn.

      Nàng như vậy càng khiến cằm của Trương Cẩm hếch cao hơn. Sau khi uyển chuyển tới đứng cạnh Trương Khởi, Trương Cẩm cũng buồn nhìn nàng hỏi: "Tiện nha đầu, phụ thân rất coi trọng ngươi à nha."

      tới đây, nàng ta lạnh lẽo : "Ngươi cũng là lợi hại, riêng gì phụ thân mà ngay cả Tiêu Lang cũng coi trọng ngươi."

      Trương Khởi dám ngẩng đầu, mười ngón tay xoắn lại, thào : "A Khởi có khá hơn nữa cùng lắm cũng chỉ làm thị thiếp cho người ta. . . . .Cẩm tỷ tỷ mới đúng là người cao quý nhất thiên hạ."

      Quả nhiên lời vừa thốt ra liền khiến cho Trương Cẩm hòa hoãn ít, lửa giận trong lòng cũng tan thành mây khói. Nàng quay đầu nhìn Trương Khởi cao giọng : "Xem như ngươi cũng có chút hiểu biết." Dứt lời, nàng hếch cao cằm gọi: "Phụ thân, A Cẩm muốn gặp người."

      Bên trong truyền ra tiếng của Trương Thập nhị lang, "Vào ." Lúc Trương Cẩm bước vào, Trương Khởi mực cúi đầu cung kính nhàng lui ra.

      Quay lại nhìn Trương Khởi, trong hai nô tỳ kia thầm nghĩ: Tiểu tử đến từ nông thôn này cũng rất hiểu chuyện.

      Lúc Trương Khởi xuống bậc thang nghe được tiếng Trương Cẩm mơ hồ truyền ra, tựa như là hai chữ "Tiêu Mạc".

      Trương Khởi lắc đầu, vội vàng rời khỏi đó.

      đường , thỉnh thoảng lại bắt gặp đám người hầu và đám trí thức. Dường như những người này kích động, ngừng gì đó. Trương Khởi làm như vô ý lắng nghe bọn họ thể rời bỏ Tân Đế.

      Đúng rồi, bây giờ là giai đoạn Trần Thiến kế vị, mới vừa định ra niên hiệu. . . . . .Tân Đế tuấn mà cơ trí, binh sĩ Hán triều đều đặt hết hy vọng vào . Mà tử của các đại gia tộc cũng đưa mắt nhìn về phía .

      Tân Đế kế vị, Kiến Khang thời gian hòa bình. Nàng phải tính toán cho kỹ.

      ai biết, giờ Trương Khởi gặp rất nhiều khó khăn. Mới từ nông thôn lên, người nàng có tiền cũng có thứ gì dùng được. Ngay cả A Lục cũng là sau khi vào phủ mới quen.

      người thân, tiền, địa vị, tự do, dù có ý tưởng cũng thực được.

      Nhưng giờ khá hơn rồi, phụ thân tiếp nhận, nàng trở thành tử danh chính ngôn thuận. có ai sai nàng làm việc, nàng có thời gian, cũng có tự do.

      Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Tự do của nàng chỉ bó hẹp trong căn phòng . Cần phải làm những gì e rằng phải chờ thời cơ -- Cũng biết khi nào Trương Cẩm gặp được Tiêu Mạc để hỏi về chuyện sáng tác “Mỹ nhân phú”?

      Trương Cẩm cũng giống như các tử khác, trong bụng có mấy lượng văn chương. Vậy nên nàng ta biết, dù Tiêu Mạc muốn viết “Mỹ nhân phú”, cũng viết về các mỹ nhân có thân phận, địa vị khác nhau, càng viết về mỹ nhân trong ngoài đều đẹp. Trong các bài thi phú từ trước tới nay, nam nhân viết về mỹ nhân, nếu phải viết về cách ăn mặc của họ cũng là viết về dung mạo xinh đẹp đầy phong tình hay sao? Còn về phần các nàng nghĩ gì, chẳng có ai hiểu được.

      Mỹ nhân mỹ nhân, chỉ là chỉ giống như món đồ chơi hay món đồ trân quý mà thôi. Dù trong lòng các nàng có nỗi khổ tâm cũng chẳng liên quan gì tới người khác?

      Lời của bản thân đầy sơ hở như vậy nhưng lại có thể lừa gạt các tử kia.

      Chỉ là lời kia lừa được Tiêu Mạc. Chỉ hy vọng Tiêu Mạc nghe được, nghĩ tới việc muốn hỏi lại câu hỏi của mình.

      Quay về phòng, A Lục quấn lấy Trương Khởi hỏi rất lâu, nàng tỉ mỉ, sau khi trả lời qua quýt mấy câu liền bĩu môi làm việc.

      Cười nhìn A Lục dọn cỏ ngoài sân, Trương Khởi lắc đầu cầm lên mũi kim, cúi đầu thêu tranh.

      Tranh này, nàng thêu được ba tháng. Mấy ngày nữa là có thể hoàn thành. Chờ khi hoàn thành rồi, nàng viết lên đó bài thơ, thơ này do nàng dùng bút lông dính phấn vụn đặc chế viết ra. Kế thừa kiểu chữ xinh đẹp mà phóng khoáng của đời trước với phần trí nhớ còn sót lại, nàng thêu vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn rất khớp với bức họa trong lòng bệ hạ, nhất định có thể bán được giá cao. Đời trước, từng có ở thôn nữ dựa vào bức họa tương tự này mà kiếm được món tiền rất lớn.

      Đảo mắt thêm ngày nữa trôi qua.

      Sáng hôm sau nữa, có phụ nữ trung niên tới ngoài phòng Trương Khởi gọi: "A Khởi có đó ?"

      Nghe tiếng trả lời thanh thúy của A Lục, người phụ nữ kia : "Phu nhân căn dặn, A Khởi cũng có thể theo các tử tới học đường rồi. Bây giờ phải ngay ."

      Học đường? Trương Khởi vội vàng ra thi lễ với người phụ nữ nọ. chờ nàng mở miệng, người phụ nữ kia : " thôi, các vị tử đến đủ hết rồi, ngươi đến muộn hay đâu."

      "Vâng."

      Lần tới học đường này của Trương Khởi hoàn toàn bất đồng với trước đây. Lần trước chỉ là học nhận biết mấy con chữ, lần này còn có thêm cầm kỳ thi họa, thêu thùa, thi phú lễ nghi huyền học và phổ điệp* đều phải học, đó là khâu chính thức để có thể trở thành tử danh chính ngôn thuận của đại gia tộc. (*Huyền học chính là trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia. Còn phổ điệp cũng chính là tộc phổ, là căn cứ phân chia Thứ Tộc với Sĩ Tộc, cũng là căn cứ các đại gia tộc phòng ngừa có người giả mạo làm người trong tộc, là học thuyết đương thời nổi tiếng)

      Lúc Trương Khởi đến trong học đường có tiếng cười mơ hồ. Nhìn từ phía xa, có khoảng hai ba mươi nương ngồi trong học đường.

      Những người này đều là nữ nhi bộ tộc Trương thị, phía bên trái có mấy chiếc sập, bàn còn bày đủ các loại bánh ngọt, nơi có tỳ nữ hầu hạ tất nhiên chính là chỗ của con chính thất. Mà cách đó tầm ba thước, chỗ có sập lại càng có từ nữ hầu hạ đều là cơn thứ xuất ở Trương thị.

      Trương Khởi được người phụ nữ dẫn về phía đó.

      Nàng vừa xuất , những tiếng ồn ào xung quanh lập tức ngừng lại, các nương kia đồng loạt quay đầu lại nhìn.

      Sau đó, tiếng xì xầm bàn tán tiếp tục vang lên. Sau khi biết thân phận của nàng, các nương tỏ vẻ tức giận lẫn cảm thấy nhục nhã. Loại dân đen này cũng xứng ngồi cùng bàn với mình sao?

      Ngay giữa học đường, người phụ nữ chừng ba mươi tuổi khẽ gõ xuống bàn để những nương kia yên tĩnh lại. Sau khi ngẩng đầu nhìn về phía Trương Khởi, bà mới dùng giọng đều đều cảm xúc hỏi: "Ngươi là Trương Khởi?"

      "Vâng."

      "Dựa vào thân phận của ngươi vốn thể xuất trong học đường. Chỉ là tộc trưởng có đề nghị, bọn ta cũng thể chối từ. Thế này , ngươi đứng ở chỗ đó học." Bà ta chỉ vào góc trong học đường, trống rỗng có cái gì cả.

      Quả nhiên lời này làm những thanh bất mãn kia biến mất.

      Trương Khởi rũ mi bình tĩnh : "Vâng."

      "Nếu ngươi hiểu thân phận của mình như vậy rất tốt, mau ra đó đứng . Nhớ phải cố gắng, có thể học được những thứ này, đối với ngươi mà đúng là đại phúc khí."

      Trương Khởi lại cung kính đáp lời, trong bụng thầm cười lạnh: Nếu phải Tân Đế cơ trí có tính tình cứng rắn kế vị, mấy lão già trong tộc vừa muốn lấy lòng Tân Đế vừa muốn bị Sĩ Tộc lôi ra làm chuyện cười mới hạ thấp tiêu chuẩn học đường. Sau đó, chỉ cần tìm những người có thân phận thấp nhưng có huyết thống Trương thị và có chút tài năng đưa vào cung?

      Chỉ là nàng từ chối nhục nhã này. Trí nhớ của nàng hoàn chỉnh, muốn sống tốt nàng phải dựa vào tại. Những thứ được học bây giờ sau này cũng có chỗ có lợi cho nàng.

      Chẳng mấy chốc, trong lòng Trương Khởi lại thấy phiền muộn, nước Tề và nước Chu ở phía Bắc giống thế này. Những nương ở nơi đó có địa vị rất cao, có nhiều nơi, địa vị của các nương còn cao hơn cả trượng phu. Nếu có thể tới đó học tập và sinh sống tốt.

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi khẽ cười khổ: Đời trước, nàng cũng từng nghĩ như vậy và làm như vậy.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :