1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 121: Kết quả

      Khi Trịnh Du khẩn trương đến nhịp tim sắp dừng lại nàng ta rốt cuộc nghe Lan Lăng Vương trầm thấp giọng , " cần"

      " cần"? Là có ý gì?

      Trịnh Du trừng lớn mắt, Thu công chúa cũng mày cau lại, mà Trịnh phu nhân ở bên trong, càng thêm khẽ khom người, mắt hề chớp nhìn chằm chằm vào , chờ tiếp.

      Lan Lăng Vương đứng lên.

      lẳng lặng nhìn Trịnh phu nhân, gương mặt có vẻ gì mặt, biết tại sao, Trịnh phu nhân lại cảm thấy cười lạnh. Mà trong thanh trầm thấp của lộ ra bình tĩnh, mạnh mẽ như tiếng kim loại vang leng keng, "Hắc Giáp Vệ và Tư Quân (lính riêng) của Trường Cung, Trường Cung tự nghĩ cách lấy về. Phía Hộc đại nhân và Đoàn đại nhân, Trường Cung cũng tự tới cửa xin tội. Những chuyện này đều là chuyện của Trường Cung, nhọc phu nhân hao tâm tốn sức."

      Lời này chẳng những vô lễ, còn chừa chút đường sống

      Trịnh phu nhân giận, hô hấp của nàng ta nặng nề hơn, nghe đến đó, mặt Trịnh Du càng thêm trắng bệch, nàng ta vội vàng đứng lên, cắn răng, nhịn xuống mong muốn phá cửa vào.

      Sau hồi trầm mặc khó chịu, Trịnh phu nhân lên tiếng, nàng ta cười miễn cưỡng, "Hiếu Quán, người trẻ tuổi hành động theo cảm tình quá mức, phải cử chỉ thông minh."

      Lan Lăng Vương thản nhiên đứng lên, cười như cười nhìn Trịnh phu nhân, nhàn nhạt ra: "Khuất dưới cường quyền, mặc cho người ta lấy thế đàn áp, là việc phải làm sao?"

      Lời này càng khó nghe

      Trịnh phu nhân đứng bật dậy. Nàng ta tức giận nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, ít dám tin tưởng, người trẻ tuổi khổ sở làm nên này, biết trời cao đất rộng, lỗ mãng qua loa hành động theo cảm tình như bây giờ, đến lúc mọc đủ lông canh rồi sao?

      Lan Lăng Vương cũng để ý Trịnh phu nhân nữa, trào phúng liếc nàng ta cái, vung tay áo, cất bước liền .

      "Đợi chút"

      Trịnh phu nhân hét lên tiếng, hít sâu để mình thở dốc xong, thanh nàng ta ra vẫn có chút bén nhọn, "Cao Hiếu Quán, ngươi đừng thấy tình cảnh của mình"

      Thấy còn có lời khó nghe sắp ra khỏi miệng nàng ta, Trịnh Du vội hô tiếng vọt tới. Nàng vọt tới trước mặt Trịnh phu nhân, phịch tiếng quỳ xuống, ôm hai chân của nàng ta kêu lên: "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . ."

      Trịnh phu nhân tức giận, nghe ái nữ gọi như vậy, cúi đầu thấy trong hốc mắt nàng ta có nước mắt, lời còn dư lại, chỉ đành nuốt xuống.

      Thấy mẫu thân nhịn xuống, Trịnh Du vội vàng đuổi theo Lan Lăng Vương.

      Nàng ta đuổi kịp đến sau lưng Lan Lăng Vương cất bước xuống cầu thang, đưa tay níu chặt lấy ống tay áo của .

      Lan Lăng Vương quay đầu lại.

      đối diện đôi mắt rưng rưng của Trịnh Du.

      Trịnh Du cầu xin, đau khổ nhìn , khàn khàn cầu: "Hiếu Quán, huynh đừng tức giận như vậy, huynh hãy nghe ta ."

      Lan Lăng Vương dừng bước lại.

      Trịnh Du vui vẻ cười tiếng, nước mắt mặt nàng ta vẫn còn, nhưng lại cười tiếng, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp, càng động lòng người hơn.

      Nàng nhìn , hạ thấp giọng nghiêm túc : "Hiếu Quán, ta nghĩ qua, chỉ chờ sóng gió lần này bình ổn xong, ta đưa A Khởi của huynh tới. phải huynh muốn cho muội ấy danh phận sao? Ta thề với huynh, nhiều nhất năm, nhiều nhất chỉ cần năm, ta cầu được Thái hậu và người trong gia tộc cho phép, cho muội ấy danh phận quý thiếp."

      Nàng ta thành khẩn nhìn , vô cùng nghiêm túc : "Hiếu Quán, ta cũng từng gặp Trương cơ, cũng thích muội ấy như huynh, ta cũng thích muội ấy. Muội ấy mỹ lệ, thông minh, có cốt khí, dù đối mặt người có quyền to như Vũ Văn Thành, muội ấy cũng kiêu ngạo tự ti, tử thế này, ai thích. Huynh yên tâm, ta nhất định mến muội ấy giống huynh. Ta cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương muội ấy."

      thanh của nàng ta chân thành, ánh mắt dịu dàng mà thẳng thắn, từng vẻ mặt của nàng ta, đều nàng ta rất thành khẩn.

      Thấy Lan Lăng Vương chỉ nhìn mình chằm chằm, nàng rất sợ tin, liền giơ tay lên, giọng : "Hiếu Quán, ta có thể thề"

      Đối với nam nhân, nàng cũng hiểu. Rất nhiều nam nhân luôn cho là, mặc kệ nữ nhân của mình có bao nhiêu, đều có thể sống chung hòa bình. Nữ nhân mình , nữ nhân khác cũng thấy nàng ấy tốt đẹp, cũng nguyện ý nàng ấy.

      Nàng ta rất chân thành rất chân thành.

      Lan Lăng Vương nhìn nàng ta, ánh mắt từ từ chuyển thành nhu hòa, trầm ngâm hồi, chậm rãi : "Muội trở về ."

      Dứt lời, ngăn tay của nàng ta, cất bước xuống lầu.

      Sau khi đưa mắt nhìn rời , Trịnh Du vừa quay đầu lại, liền đối diện ánh mắt vui của Thu công chúa và mẫu thân.

      Khi Lan Lăng Vương trở về, Trương Khởi vẫn còn thêu thùa.

      đứng ở sau lưng nàng, quan sát lúc, mới quản ra lệnh: "Đưa cái chìa khóa của trương khố cho Trương cơ."

      nghiêm túc ra lệnh: "Về sau Trương cơ muốn gì đều cho phép. Vàng bạc lụa gấm trong phủ, đều để nàng ấy sử dụng"

      Mọi nơi an tĩnh.

      hạ mệnh lệnh như vậy, đặt quận vương phi sắp vào cửa ở đâu?

      Nhìn thấy mọi người im lặng, Lan Lăng Vương cả giận : " nghe?"

      Quản tiến lên bước, lại gần giọng ra: "Quận Vương, vậy ổn. . . . tại Trương cơ cả thiếp cũng phải, được quá nhiều, có lợi với nàng ta." Tiểu chủ nhân của ông, từ mất mẫu thân. Sau đó tự mở phủ, bên cạnh chưa từng có cơ thiếp nào, ngài ấy cũng chỉ để ý việc hành quân đánh giặc. Ngài ấy hề nghĩ tới, người gác cửa cần tiền tiêu hàng tháng, các cơ thiếp cũng cần được ban thưởng —— những chuyện này đều do ông, ông luôn cho rằng Lan Lăng vương cưng chiều Trương cơ này vậy, về mặt tiền bạc mặt tất nhiên chuyên môn cung ứng. Ai dè, có rất nhiều quy củ mọi người đều biết, ngài ấy lại hiểu.

      Quản tới chỗ này, cười khổ nhìn Lan Lăng Vương. Tiểu chủ tử cũng vậy, hoặc là cho gì, hoặc là đột nhiên, cho hết toàn bộ, Lan Lăng Vương nghe quản khuyến cáo xong, chau mày lại, trầm giọng : "Đừng để ý người khác. làm thêm cái chìa khóa , còn nữa, cho nàng ấy thêm mười thị vệ cận thân. Về sau thể để cho nàng ấy ra cửa thân mình."

      Thấy kiên trì, quản thể làm gì khác hơn, hết cách đành lên tiếng: "Vâng"

      "Lui ra hết ."

      "Vâng"

      Mọi người vừa lui, Lan Lăng Vương nhìn về phía Trương Khởi lần nữa.

      Thấy Trương Khởi vùi đầu thêu thùa, vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với quyền hạn to lớn đột nhiên có được, liền buồn bực. Đảo mắt lại nghĩ: nếu nàng ấy chưa từng muốn xin tiền của người khác lúc khó khăn, vậy nàng ấy là người xem trọng vàng bạc, tại được nhiều như vậy, vẫn thờ ơ cũng là bình thường.

      Cúi đầu, trìu mến nhìn Trương Khởi, giọng ra: "Mới vừa rồi, ta gặp được Trịnh phu nhân."

      Tiếng vừa dứt, tay Trương Khởi liền bị kim đâm nhói cái. Nàng giơ ngón trỏ lên muốn ngậm cổ tay trắng nõn bị siết, là do Lan Lăng Vương nắm.

      quỳ xổm ở trước mặt nàng, cầm lấy tay bé của nàng, há mồm ngậm giọt máu vết thương vào, đôi con ngươi thâm thúy thần bí, dịu dàng mỉm cười nhìn nàng. . . .

      Trương Khởi cúi đầu xuống, nàng nhìn phần thêu trong tay, hồi lâu sau, mới nhàng hỏi "Chàng và nàng ta, gì?" Nàng hỏi cẩn thận, bởi vì khẩn trương, trong thanh lộ ra chút nức nở.

      Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, nàng dùng giọng khẩn trương và mềm mại chuyện với , Lan Lăng Vương nhếch khóe miệng lên, thanh trầm thấp, thuật lại lời Trịnh phu nhân và câu trả lời của cho nàng nghe, nhưng mấy lời cuối cùng Trịnh Du với , cảm thấy cần ra, nên chưa từng ra.
      milktruyenkybornthisway011091 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Trương Khởi ngẩn ra.

      Nàng ngờ, vì nàng, chịu áp lực lớn vậy, nhưng cả tộc Trịnh thị vẫn chưa có năng lực lớn thế. Sau lưng chuyện này, chắc bệ hạ cũng có ra tay? chừng Tiêu Mạc cũng có.

      Nàng, phải là nữ nhân tốt, chỉ luôn mang đến đủ loại phiền não cho người khác. . . . . .

      Trương Khởi chuyển mắt nhìn về phía .

      Nàng nhìn , từ từ, lông mi dài vẫy mấy cái: "Ta làm phòng ngoài."

      Nàng từ từ dời khỏi sập, cũng quỳ xuống, ngửa đầu nhìn . Nàng đưa hai tay ra ôm hông của .

      Khi nàng đưa tay vòng qua mình, Lan Lăng Vương ràng cảm thấy, trái tim bôn ba mệt mỏi của mình mấy ngày nay, lập tức nổ ra. . . . . .

      cũng vươn tay ôm lại nàng.

      Hai người vẫn quỳ mặt đất, ôm chặt lẫn nhau, có ai chuyện.

      Lúc này, thời gian chưa từng trôi qua, gió xuân dịu dàng say lòng người. Giờ khắc này, hoa đào bay múa ở trong gió, đan vào thành khúc với tiếng chim yến hót.

      . . . . . .

      Vùi mặt trong ngực Lan Lăng Vương, cảm thấy vui sướng từ trong thâm tâm, Trương Khởi liền buồn cười, lại cười nổi.

      Nàng và đều biết, đây chỉ là bắt đầu. Quân Hắc Giáp bị chuyển cho người khác, còn có Tư Quân thuộc về , muốn lấy về, cũng phải cố gắng là được. Lan Lăng Vương từ từ cúi đầu.

      Vừa đúng lúc này, Trương Khởi cũng lặng lẽ nhìn .

      Đối diện vẻ buồn rầu trong mắt nàng, Lan Lăng Vương cau mày lại. vươn tay, dịu dàng vuốt lên vết nhăn giữa mày của nàng, nghiêm túc : "Ta biết , dù Hộc tướng quân và Đoàn tướng quân đứng ở phía ta, Hắc Giáp Vệ và Tư Quân của ta, cũng thể dễ dàng lấy lại ."

      Thấy chủ động , Trương Khởi cũng run giọng : "Vậy làm sao bây giờ?"

      Ngước đầu, thấy vẻ mệt mỏi tràn đầy mặt , gương mặt tuấn mỹ vô cùng lộ đầy vẻ gầy gò tiều tụy, thanh của nàng nghẹn lại, có chút vô lực, "Nếu như chàng chịu nổi. . . . . ."

      Lan Lăng Vương nhìn nàng, cười khổ lắc lắc đầu, thào ra: "Chớ lo lắng, cuối cùng có cách." như vậy, trong thanh của , lại lộ ra loại vô lực.

      cảm thấy vô lực rồi?

      Nhớ đến khó khăn của khi còn bé, từ đến lớn, biết bị bao nhiêu người xem thường và giễu cợt. Dù bề ngoài của xuất chúng, chỉ sợ vũ nhục ngoài sáng trong tối, lại càng biết bao nhiêu.

      Nhiều người muốn cười vậy, mà nàng lại. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi chỉ cảm thấy trái tim bị nghẽn. Nàng cắn môi suy nghĩ lát, cuối cùng nhịn được khàn giọng : "Nếu như chàng chịu nổi, liền đưa ta cho Tiêu Mạc ."

      —— nếu nàng là trung tâm phiền não của , vậy nàng rồi, phiền não của cũng thuốc tự hết.

      Dẫn tai họa qua cho người khác, chính là ý này chứ?

      So sánh với những nam nhân khác, nàng ở trong tay Tiêu Mạc là tốt nhất, chừng có ngày bị buộc hết cách, còn có thể đưa nàng về trước Trần.

      . . . . . . Chỉ là quanh quẩn lại, vòng hơn nửa Trung Nguyên, vẫn phải trở về cạnh Tiêu Mạc sao?

      Đây phải điều Lan Lăng Vương muốn nghe

      liền đẩy nàng ra, lui ra bước

      Vèo xoay người, sải bước ra ngoài. Mới vừa ra hai bước, lại ngừng lại.

      Từ từ, xoay người lại.

      Lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng tuyên bố: "Ta có thể che chở nàng" phì cười tiếng, lạnh lẽo và thương tâm : "Ở trong lòng nàng, ta cả Tiêu Mạc cũng bằng?"

      giống. Thân phận đặc biệt, người muốn được tốt quá nhiều, người để mắt tới cũng quá nhiều. Tiêu Mạc lại có những băn khoăn này. Chưa kể, phụ nhân giống như nàng, ở trong tay ai, liền gieo họa cho người đó, có nàng có cái gì đáng giá cao hứng chứ?

      Trương Khởi vội vàng đứng lên, nàng muốn giải thích, Lan Lăng Vương lại cắt đứt nàng.

      nhìn chằm chằm nàng, lạnh lẽo, từng chữ từng câu: "Ngươi đừng có hy vọng , ta đưa ngươi cho bất luận kẻ nào cũng thả ngươi trở về Trần "

      vọt xoay người, ném câu, "Ngươi cũng tự lo thân cho tốt."

      Cũng là bởi vì nàng nhắc đến tên Tiêu Mạc, nên giận như muốn nổi điên sao?

      Nhìn Lan Lăng Vương xông ra xa như gió lốc, Trương Khởi từ từ, từ từ ngồi chồm hỗm ở giường.

      Lan Lăng Vương vọt ra khỏi chánh viện như gió lốc.

      Nhìn bước chân lảo đảo, sắc mặt tối đen, hai tay đặt ở bên chân bởi vì tức giận mà còn run rẩy, lão quản ở ngoài cửa liền sợ hết hồn, ông vội vàng theo.

      Theo Lan Lăng Vương vọt ra khỏi chừng trăm bước, lão quản rốt cuộc chạy tới. Ông vội vã kéo ống tay áo của , khẩn trương kêu lên: "A Quán, a Quán, ngài làm sao thế, xảy ra chuyện gì?"

      Lão quản kinh hoảng, khiến Lan Lăng Vương từ trong khổ sở tỉnh táo lại. đột nhiên thắng gấp cái. Bởi vì động tác đột nhiên, lão quản níu chặc ống tay áo của liền xông lên trước, suýt nữa ngã xuống đất.

      Lan Lăng Vương liền vội vàng tiến lên vịn ông.

      Lão quản vừa đứng vững, liền vội vàng nhìn về phía Lan Lăng Vương, thấy vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, lúc này mới thở phào nhõm, "A Quán, xảy ra chuyện gì, sao ngài tức giận thế?"

      Lúc nãy Lan Lăng Vương bị tức hồ đồ, vừa tỉnh táo lại, lập tức suy đoán ra ý trong lời của Trương Khởi. Cả người cũng từ trong ghen ghét bình tĩnh lại.

      đỡ lão quản ngồi xuống núi giả bên cạnh, giọng ra: "Bệ hạ thu Hắc Giáp Vệ và Tư Quân của ta."

      khổ sở : "Phương lão, ta nỗ lực 19 năm, lại sắp mất tất cả."

      "Cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đối mặt câu hỏi của Phương lão, Lan Lăng Vương bèn giọng kể lại chuyện xảy ra gần đây.

      thanh của vừa dứt, Phương lão liền gật đầu : "A Quán, ngài biểu rất tốt, nam tử hán đại trượng phu, há có thể bị thê tộc uy hiếp như thế?"

      Phương lão xem Lan Lăng Vương lớn lên, vẫn có ảnh hưởng sâu xa với tính tình và hành động của . Nghe Phương lão xong, Lan Lăng Vương gật đầu cái, : "Ta cũng nghĩ như vậy."

      đứng thẳng người, quay đầu híp mắt nhìn ánh trời chiều phía tây, lạnh lùng : "Ta họ Cao, dù có tài năng, cũng là tôn thất hoàng thân, ai có thể cắt cơm áo của ta, bệ hạ muốn thu quyền lợi của ta sao? Vậy coi như ta là tôn thất nhàn tản "

      tới chỗ này, quay đầu nhìn về phía Phương lão, giọng giải thích với ông cụ vẫn còn rầu rĩ: "Bệ hạ và Lâu Thái hậu, từ trước đến giờ đa nghi. Lần trước, Lâu Thái hậu còn nguyện ý ta kết thân với Trịnh thị, lần này lại đột nhiên đồng ý. Phương lão, ta sợ bọn họ thu quyền của ta, là muốn xem phẩm tính của ta, muốn biết ta có phải là người thích quyền thế, thậm chí tiếc khúm núm vì quyền thế hay ."

      Lời này có lý.

      Phương lão gật đầu cái, : "Quận Vương nghỉ ngơi lát ."

      Lan Lăng Vương gật đầu cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, "Thời gian qua cứ lo lắng chuyện này, nên nghỉ ngơi tốt rồi."

      xoa nắn mi tâm, cười khổ, hơi vô lực : "Vốn ta vừa ra quán rượu, liền hiểu đạo lý này. ngờ, mới đùa với nàng ấy, làm nàng ấy cảm động hồi, lại bị nàng ấy làm tức giận phải lao ra ngoài."

      xoay người, trong tiếng cười trầm thấp lộ ra nghịch ngợm, "Lại , phụ nhân ngốc nghếch ngoan cố của ta cũng giống ta, có mấy ngày chưa ngủ ngon. Phương lão, ông phân phó, mấy ngày tới cần biết ai tới, đều cho vào. Nếu bệ hạ hoặc Trịnh thị phái người tới hỏi, ông liền trực tiếp , ta ôm phụ nhân của ta vui đùa trắng đêm."
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenky, bornthisway011091lee thích bài này.

    3. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Truyen hay. Thank editor. Ta mong chuong moi som co. Co len ban nhe.
      milktruyenky thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 122: Nỗi đau của Trịnh thị

      ngày qua rồi. Ngày hôm sau lại là trời trong gió mát, mặt trời vàng sáng mọc lên từ phương đông, chiếu qua cây xanh hoa trắng, tầng tầng lớp lớp phòng xá cửa hàng, chiếu xuống đường phố.

      Lúc này trời gần đến buổi trưa, chiếc xe ngựa vui sướng, kịp chờ đợi chạy về phía phủ Lan Lăng vương, phía sau xe ngựa, còn có ba chiếc xe trâu bình thường, cùng với mười mấy tôi tớ theo.

      Mà ở trong xe ngựa tuốt đàng trước, Thu công chúa bất mãn : "A Du, muội cũng quá quan tâm . Muội phải nghĩ, Cao Hiếu Quán biết muội quan tâm ta, mới cứng rắn trước mặt mẫu thân muội thế. Ta đảm bảo, tại là con kiến trong chảo nóng, vội lắm."

      Trịnh Du ăn mặc đổi mới hoàn toàn, hiển thị vẻ cao quý khí phái, muốn nhờ vào vẻ ngoài, để khiến cơ thiếp dùng sắc quyến rũ như Trương thị lui về phía sau ba bước, thắt cái khăn trong tay, hít sâu hơi, giọng ra: "Nhưng ta vẫn lo lắng."

      may là, huynh ấy vẫn biết tính khí mẫu thân mình tốt, nếu , nàng sợ huynh ấy khinh người bao giờ để ý tới mình.

      Thấy bộ dáng Trịnh Du như vậy, Thu công chúa tức giận tới mức mắt trợn trắng. Nàng nhịn được lớn tiếng : "A Du, ngươi sợ cái gì? cho ngươi biết, Cao Hiếu Quán ta trừ ngươi ra, tìm được quý nữ thứ hai có gia thế tốt, xinh đẹp, còn lòng dạ đối với nữa. ta vì cơ thiếp đê tiện mà để ý thể diện của ngươi, ngươi ở chỗ này lo lắng tới lo lắng . Ta dám bảo đảm với ngươi, tại rất mong ngươi tìm đấy."

      Nàng ta hạ thấp thanh, hả hê : "Ta nghe mẫu thân , nam nhân nếu từng có quyền thế, muốn có hoài. Dù là nữ nhân đẹp nhất cũng bằng quyền lực. . . . . ngàn Tư Quân của Cao Hiếu Quán mới tới tay bốn tháng, bị lấy . Muội cho rằng ta chịu được à? tại loạn lắm đấy."

      Trịnh Du nghe đến đó, ánh mắt sáng lên, cẩn thận hỏi " chứ?" Mẫu thân Thu công chúa là ai? Nàng ta lời này, rấtg đáng suy nghĩ.

      "Tất nhiên là "

      Trịnh Du cười tiếng, nhưng nụ cười kia mới vừa nở rộ lại điêu tàn, nàng thở dài tiếng, khổ sở : "Chúng ta cùng nhau lớn lên, sau đó huynh ấy luôn che chở ta, trong mắt cũng chỉ có ta. . . . Nhưng chỉ Chu chuyến, muốn huynh ấy nhìn ta thêm cái, còn phải dựa vào thế lực gia tộc. . . . A Thu, trong lòng ta khó chịu."

      Thu công chúa tùy tùy tiện tiện : "Sợ cái gì? Chờ muội lặng yên tiếng động trừ Trương thị, chưa tới hai năm, ta quên ả sạch , sau đó tập trung tinh thần chỉ nhớ thương muội."

      Khi nàng ta tự thuật, Trịnh Du ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng ngời của nàng nhìn phía trước, bộ dáng kia, làm như ảo tưởng tình cảnh ân ái mỹ mãn có nữ nhân thứ ba giữa nàng và vào mấy năm sau.

      —— nàng từng chịu khổ, cả đời này, thiếu nhất chính là tính nhẫn nại, rất nhanh, xe ngựa mang ký hiệu của Trịnh thị đến phủ Lan Lăng vương.

      Nhìn cửa phủ đóng lại, Thu công chúa vén rèm xe lên, ra lệnh: " gõ cửa"

      "Vâng"

      "Rầm rầm rầm" tiếng gõ vang lên hồi lâu, cánh cửa sắt mới cọt kẹt chậm rãi mở ra. Nhìn người sai vặt ngoài năm bước, Thu công chúa cau mày kêu lên: "Chuyện gì xảy ra? Ban ngày đóng cửa chi? Quận Vương nhà các ngươi đâu?"

      Kẻ canh cửa ô ô a a nửa ngày chưa ra lời, Phương quản bước nhanh tới. Ông nhìn thấy Trịnh Du và Thu công chúa với tư thái ưu nhã, trang phục lộng lẫy, vái chào, cất cao giọng : "Hai vị nương, hôm nay Quận Vương nhà ta tiếp khách."

      " tiếp khách?" Trịnh Du biết phân lượng của Phương quản trong lòng Lan Lăng vương, vì vậy mới cười dịu dàng lại khách khí, "Bây giờ, sao Hiếu Quán có thể tiếp khách đây?"

      Thu công chúa càng kêu to lên: " với Hiếu Quán, A Du thuyết phục đại lang Đoàn gia, hẹn chiều hôm nay cùng gặp Đoàn lão tướng quân."

      tới chỗ này, Thu công chúa lộ vẻ mặt hài lòng, mắt của Trịnh Du bên cạnh cũng sáng lên. Các nàng nhìn Phương lão quản , chờ ông hớn hở ra mặt.

      Phương lão quản có hớn hở ra mặt, mà ông lại khó xử nhìn hai nàng, rốt cuộc thở dài cái, : "Nhưng Quận Vương của ta rồi, thời gian này ngài ấy muốn gặp bất luận kẻ nào."

      Trịnh Du từ từ thu hồi nụ cười, tiến lên bước hỏi "Hiếu Quán đâu? Huynh ấy rốt cuộc làm gì? 。 Trong lúc mấu chốt này, huynh ấy chẳng những đóng cửa phủ, còn muốn gặp ai?" Giọng của nàng có chút gấp, chỉ kém có hỏi, huynh ấy rốt cuộc nghĩ gì?

      Phương lão quản cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: "Tối hôm qua Quận Vương nhà ta ngủ muộn, bây giờ còn chưa có có dậy. . . . Ngài ấy phân phó, thời gian tới muốn ra phủ, cũng muốn gặp bất luận kẻ nào."

      tới chỗ này, xin lỗi : "Hai vị nương, thực là xin lỗi."

      Vừa , ông vừa ra hiệu người gác cửa đóng cửa phủ

      Trịnh Du vẫn còn sững sờ, cho đến khi Thu công chúa lôi nàng mấy cái, nàng mới tỉnh táo lại. Nàng đột nhiên tiến lên bước, ngăn người sai vặt muốn đóng cửa, gấp rút hỏi "Ngươi cái gì? Tại sao tối hôm qua huynh ấy ngủ muộn, bây giờ còn chưa có có dậy?"

      "Việc này?" Phương quản hơi ngại miệng, bị Trịnh Du thẳng tắp nhìn chăm chú, mới chậm rãi lên tiếng: "Quận Vương nhà ta , mỹ nhân trong ngực ly rượu, sao thiên quân vạn mã đẫm máu chém giết có thể so sánh? tại, ngài ấy cảm thấy làm tôn thất nhàn tản tốt vô cùng"

      "Cái gì?" Trịnh Du luôn luôn đẹp đẽ động lòng người kêu tiếng sợ hãi bén nhọn. Nàng dám tin nhìn chằm chằm Phương lão quản , vẫn trừng vẫn nhìn chằm chằm đến khi cửa phủ chậm rãi đóng lại, trừng đến người ngựa chung quanh từ an tĩnh trở nên ồn ào.

      Trong lúc bất chợt, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

      Nàng từ từ, từ từ ngồi chồm hổm xuống, hoàn toàn để ý gương mặt tỉ mỉ trang điểm, để ý trang phục mới cao quý khí phái, trong nháy mắt, hai hàng nước mắt từ trong kẽ ngón tay của nàng chảy ra.

      Thu công chúa vừa cúi đầu, liền thấy bộ dáng đau lòng bụm mặt nghẹn ngào đến thở nổi của Trịnh Du.

      Muội ấy có bao nhiêu năm chưa từng khóc? Cao Hiếu Quán là đáng chết. Thu công chúa cuống quít ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Trịnh Du.

      Nàng ta vừa ôm, Trịnh Du liền rên tiếng, quay người lao vào trong ngực của nàng ta. d✧đ✫l✫q✧đ Nàng chôn ở trong ngực Thu công chúa, thút thít : "A Thu, tại sao huynh ấy có thể như vậy, tại sao huynh ấy có thể như vậy?"

      Trịnh Du hiển nhiên tức tới cực điểm, trong âmh thanh của nàng mất ôn hòa dịu dàng, tất cả chỉ còn hận khổ, "Mất Hắc Giáp Vệ, huynh ấy thèm để ý, bị rút Tư Quân, huynh ấy cũng bỏ mặc, ý của bệ hạ và thái hậu, huynh ấy cũng làm như thấy. Trong lòng của huynh ấy, chỉ còn phụ đó, chỉ còn chuyện tìm vui tìm hoan với ả ta sao? A Thu, trước kia huynh ấy phải như vậy, tại sao huynh ấy trở nên như vậy, sao huynh ấy biến thành như vậy?"

      So sánh với quan tâm mà Lan Lăng Vương dành cho Trương cơ, nàng và gia tộc của nàng, uy hiếp của mẫu thân nàng, còn có quyền thế được ban cho rồi lại cướp , khiến bất kỳ kẻ nào cũng cách nào dứt bỏ, chỉ chờ lấy về, đều trở thành trò cười. ra căn bản để ý, cái gì cũng để ý, chỉ còn biết phụ đẹp đẽ đáng sợ đó. Trịnh Du vừa vừa khóc, bởi vì đau lòng quá mức, nên thở cũng kịp thở, Thu công chúa mới vừa rồi còn tràn đầy lòng tin cũng ngơ ngác.

      hồi lâu, nàng mới ngây ngốc : "Vậy phải làm sao bây giờ?"

      Trịnh Du hỏi" "A Thu, huynh ấy quá mê luyến Trương thị, làm sao mới tốt? nghiệp của huynh ấy, quyền thế ngập trời, đều thua nụ cười của phụ nhân kia. A Thu, ta sợ, ta rất là sợ. . . . . ."

      Thu công chúa tất nhiên biết nàng ấy sợ cái gì, nàng ấy sợ mình vĩnh viễn cũng cách nào thay thế được Trương cơ, nàng ấy sợ nàng ấy lưu luyến si mê Lan Lăng Vương, nhưng vĩnh viễn cũng được hồi báo. Nàng ấy sợ cả đời ta cũng bỏ được phụ nhân kia, mặc kệ ả ta còn sống hay chết. Nàng ấy sợ thua, sợ cuộc tranh đấu còn chưa bắt đầu, nàng ấy thua còn cơ hội

      Phương lão đứng sau cửa lớn, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng khóc, lắc đầu cái: lúc nãy còn ra lệnh cho mình cách phách lối, có lúc lấy lui làm tiến, so với liên tục tới càng hiệu quả hơn. Ông cất bước đến viện chính.

      Người còn chưa đến gần, trong sân truyền đến hồi tiếng cười vui. Tiếng cười trầm thấp êm tai hùng hậu của nam tử, xen lẫn với tiếng vui vẻ của , khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng. Phương lão đứng ở cửa viện, nhìn Lan Lăng Vương nâng Trương Khởi lên trung, xoay tròn nhanh.

      Hai người này, lại thành trẻ con rồi, Quận Vương từ khi tám tuổi chưa từng ngây thơ thế. Phương lão quản lắc đầu cái, cất bước vào bên trong.

      Tiếng bước chân của ông, rốt cuộc thức tỉnh hai người. Lan Lăng Vương cười đến gương mặt tuấn tú tỏa sáng, thả Trương Khởi xuống, quay đầu nhìn về phía Phương lão quản .

      "Như thế nào?"

      Phương lão quản tất nhiên biết muốn hỏi cái gì, ông tiến lên bước, tỉ mỉ kể lại tình cảnh vừa nãy.

      Vừa dứt tiếng, Lan Lăng Vương giận tái mặt, nhàn nhạt ra: " trách được tiên hiền luôn , vô dục mới bền" ôm Trương Khởi, vừa vuốt ve mái tóc như mực của nàng, vừa nhìn chân trời, thanh hơi nghẽn, "Ta chỉ thích sảng khoái khi dong ruỗi sa trường mà thôi. Hai từ quyền thế, cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa." đảo mắt lại cười lạnh : "Phương lão, trả lời như vậy tốt lắm, có người hỏi, ông cứ như vậy. Bọn họ đều dùng hai từ quyền thế uy hiếp ta... ta càng muốn cho bọn họ biết, những thứ đó, đối với ta chỉ là thứ yếu thôi"

      "Vâng."

      Chờ Phương lão , Lan Lăng Vương trầm ngâm sau lúc, cúi đầu liền đối diện cặp mắt sáng trong của Trương Khởi.

      Thấy nàng dịu dàng nhìn mình, cũng dịu dàng cười tiếng. Đưa hai cánh tay ra, ôm nàng vào ngực, vừa chôn mặt ở cổ của nàng, ngửi hương thơm người nàn, vừa giọng ra: "A Khởi."

      "Vâng."

      "Sinh con cho ta . Chúng ta cứ ở trong sân hưởng thụ niềm vui đùa với con trẻ."

      Còn đùa với con trẻ nữa, cho là có thể buông xuống quyền thế, tập trung tinh thần ở trong sân với nàng, để ý tới việc đời sao?

      Trương Khởi ngửa đầu nhìn .

      Nàng muốn chế nhạo bậy, muốn thức tỉnh việc này thể nào. Nhưng biết tại sao, lời đến khóe miệng, nàng lại cười ngọt ngào : "Được."

      Hai mắt của nàng cong thành trăng khuyết, gương mặt tuyệt mỹ hoàn toàn lộ hạnh phúc, giống như lời của , chính là giấc mộng của nàng.

      Trong tiếng cười vui, Trương Khởi ôm chặt , nàng dán môi lên môi , giọng vui vẻ : "Được, đừng quên là chàng đó."

      Lan Lăng Vương cười ha hả, : "Được, đây là tự ta ."

      lại nâng Trương Khởi lên, xoay tròn lần nữa. Theo động tác của , hồi tiếng cười như chuông bạc bay lượn trong khí.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenky, bornthisway011091, lee2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123: Mỹ nhân sắc bén

      Quản Phương lão hầu ở ngoài sân, nghe thấy tiếng cười bên trong, cũng lộ ra nụ cười tươi tắn.

      Khác với người khác, ông nhìn Lan Lăng Vương lớn lên, Quận Vương nhà mình từng cười lúc nào, ông còn nhớ . Cho dù người trong thiên hạ đều mắng Trương Khởi là nữ, với Phương lão, người có thể khến cho Quận Vương nhà ông nở nụ cười, là nữ tử tốt.

      Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, người hầu tới gần bẩm báo: "Người của phủ Quảng Bình vương tới."

      Quản Phương lão gật đầu, theo người hầu ra ngoài.

      Cổng lớn của Vương phủ mở, bên ngoài có hàng người đứng, thấy quản Phương lão tới, gã trung niên mập tiến lên hành lễ, cất cao giọng : "Lan Lăng Quận Vương có trong phủ ? Gia chủ nhà ta , bữa tiệc lần trước, Quận Vương say rượu ôm mỹ nhân hoan ca, tự bỏ về trước. Hôm nay lại có tiệc, muốn hỏi Lan Lăng Quận Vương có hay ?"

      Giọng của gã trung niên mập này lớn lại vừa vang, khiến cho người đường ở bốn phía đều quay đầu nhìn lại.

      ... ràng cửa phủ khép chặt là muốn tiếp khách, gã mập này biết còn cố hỏi, muốn chiêu cáo thiên hạ Quận Vương nhà ông là kẻ hoang dâm sao?

      Chỉ là, con cháu Cao thị, từ lâu sợ bị người khác mắng là hoang dâm vô độ rồi.

      Quản Phương lão trả lễ, bày ra vẻ mặt đau khổ trả lời: "Hôm nay Quận Vương tiếp khách."

      "Vì sao tiếp khách?"

      Gã mập nghe thế chất vấn chút khách khí, quản Phương lão trừng mắt: "Quận Vương nhà ta vì sao tiếp khách, hình như phải việc các hạ có thể chất vấn nhỉ?"

      Lời vừa ra, gã mập cười ngượng ngùng.

      Quản Phương lão còn thêm: "Thỉnh về bẩm lại với Quảng Bình vương, thân thể của Quận Vương nhà ta khỏe, mấy ngày nay tiện tiếp khách."

      Dứt lời, ông bảo tên sai vặt tiến lên, "két" tiếng, đóng chặt cổng lại. Ngay khi cổng lớn vừa đóng, quản Phương lão giáo huấn: “Lời của Quận Vương bị xem là gió thoảng bên tai rồi hả? Sau này cho dù là ai tới, cứ báo lại tiếng là được, cần mở cổng.”

      “Vâng.”

      Sau khi quản Phương lão dạy dỗ đám sai vặt xong, còng lưng quay đầu bước .Ông vừa bước được mấy bước, thấy bóng dáng yểu điệu phong lưu.

      Chính là Trương Khởi.

      Nàng uyển chuyển về phía quản Phương lão, cách xa phía sau nàng, Lan Lăng vương chuẩn bị móc câu, định đến ao câu cá.

      “Trương cơ.”

      Đối mặt với quản Phương lão, Trương Khởi dám nhận lễ của ông, nàng tránh ra nửa bước, khẽ chào: “ dám.” Nàng ngước mắt nhìn về phía cửa viện đóng chặt, giọng hỏi: “Ai tới thế?”

      “Là người của phủ Quảng Bình vương.”

      Trương Khởi ừ tiếng, như có chút thất thần.

      Quản Phương lão muốn rời khỏi, lại nghe thấy giọng dịu dàng của Trương Khởi: “Quận Vương rất quốc gia của chàng đúng ?”

      Quản Phương lão ngẩn ra, ông quay đầu nhìn về phía Trương Khởi, nhưng phong thái mê người của Trương Khởi khiến ông dù già cũng dám nhìn thẳng. Ông cúi đầu, chắp tay : “Nên thế…”

      đợi ông xong, Trương Khởi cắt ngang, giọng vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn: “Phương lão, ta muốn biết.”

      Quản Phương lão càng mơ hồ, ông do dự lúc, : “Cơ nên tự mình hỏi Quận Vương hơn.”

      Ông xoay người muốn , lại nghe được giọng lẩm bẩm của Trương Khởi: “Thế đạo hoang đường, Đương kim Thánh Thượng là minh quân, nếu Thánh Thượng còn, tánh mạng của giang sơn này còn có thể dựa vào ai đây?” Nàng tới đây cười tiếng, rồi lại cúi đầu hát lên, “Có câu là, bằng trở về, bằng trở về.”

      Nàng xoay người , dáng người như như dưới ánh mặt trời.

      Phương lão nhịn được : “Bệ hạ vẫn còn trẻ.”

      Trương Khởi vừa vừa cười tiếng, thanh êm ái tan vào trong gió, “Hai vị tiên đế mất của nước Tề, cũng đều còn trẻ.”

      Nàng cũng quay đầu, bóng dáng yểu điệu dần mất hẳn sau bụi cây.

      Từ ngày nhìn thấy Quảng Bình vương phi Hồ thị, Trương Khởi nhớ đến chuyện.Hôm nay chuyện này với Phương lão, nàng nghĩ nghĩ lại rất nhiều lần.

      Lan Lăng vương còn trẻ, nhiệt huyết hăng hái. Đối với , thỏa mãn mong muốn ẩm mã hà sơn quan trọng hơn nhiều so với bình yên sống nốt quãng đời còn lại.Nhưng Phương lão khác.Ông già, là ông lão, bậc trưởng bối, nguyện vọng lớn nhất chính là cầu mong hậu bối bình an, khỏe mạnh, trường thọ.

      Dĩ nhiên, nàng cũng chẳng trông mong lời của mình có thể mang lại tác dụng gì, nàng chỉ dọn sẵn con đường.Có lẽ sau này cần dùng đến, cũng có lẽ là dùng được, những chuyện này ai biết được chứ?

      Sau khi Lan Lăng vương dưỡng “bệnh” được bảy tám ngày, có người ngồi yên.

      Hôm đó, Hà Nam vương nạp thiếp, mời chư vị vương tôn quyền quý đến tham gia. Lan Lăng vương vốn muốn , nhưng nghĩ tới nội thị trong cung lại tới truyền lời, rằng bệ hạ mấy ngày chưa gặp được , hôm nay có tiệc, nên đến để tụ họp với nhau, lúc gần , nội thị còn nhân tiện câu, kêu dẫn Trương Khởi theo.

      thể làm khác, Lan Lăng vương đành phải cùng Trương Khởi ăn diện phen, ngồi xe ngựa đến phủ Hà Nam vương.

      Trong xe ngựa, Lan Lăng vương ngừng nhìn về phía Trương Khởi.

      Mỗi lần nhìn, khóe môi lại cong lên, nhìn được vài lần, cuối cùng nhịn được, cười : "A Khởi như thế, cũng thú vị."

      Hôm nay Trương Khởi khác xa với bình thường.

      Cũng biết bộ y phục người nàng được chuẩn bị từ lúc nào, nhưng lại giống với Lan Lăng vương, đều là màu đen.

      Y phục đen bằng lụa mỏng có thêu hoa văn màu vàng, quần lụa mỏng ống túm màu đen, áo khoác ngoài màu đen viền vàng và tím, quả là đen hoàn toàn.

      chưa từng thấy phụ nhân nào dám mặc như vậy.

      Nhưng Trương Khởi lại cố ý mặc, chẳng những mặc, còn mặc rất có phong thái.

      Da thịt nàng trắng mịn như nước, mặt mày như hoa, trắng phối với đen, vừa tươi đẹp, vừa có phong thái nghiêm nghị tuyệt mỹ.

      mái tóc đen như mực của nàng có trâm cài, bên hông cũng đeo ngọc bội. Nhưng càng đơn giản thuần khiết lại càng khiến cho bộ trang phục trở nên cao quý, u lãnh thể sánh bằng, tựa như đóa Mạn Đà La nở rộ trong đêm.

      Trương Khởi quỳ ngồi ở bên, lẳng lặng rót rượu. Dù xe ngựa lay động động tác của nàng vẫn vững vàng, ung dung. Sau khi bình rượu nghiêng được phân nửa, ngón tay bạch ngọc của nàng nâng ly rượu lên, Lan Lăng vương vốn tưởng rằng nàng đưa ly rượu đến bên môi mình, lại kinh ngạc nhìn Trương Khởi ngẩng đầu, hơi uống cạn ly rượu.

      Vài giọt rượu đọng lại bên môi, chậm rãi chảy xuống cái cằm trắng noãn của nàng, trong lúc vô thức, yết hầu của Lan Lăng vương giật giật.

      Nhưng lại duỗi tay ra ôm nàng vào ngực như mọi khi.

      ...Bộ y phục đen của Trương Khởi, mang lại cảm giác cao quý thể chạm tới, khiến cách nào có hành động khinh nhờn với nàng được.

      Lúc này, xe ngựa rung lên cái, giọng vang lên, "Quận Vương, đến rồi."

      Nhanh như vậy đến rồi.

      Lan Lăng vương bước xuống xe ngựa, mới phát khắp nơi đều giăng đèn sáng trưng, đầu người bắt đầu chuyển động. Có lẽ do khoảng thời gian này tin đồn si mê Trương Khởi lan truyền khắp nơi, nên chỉ cần vừa xuất , mọi người xung quanh đều hẹn mà cùng quay đầu nhìn sang.

      vừa bước xuống, chiếc xe ngực khác dừng ngay bên cạnh, ngay sau đó, giọng nữ chứa đựng mong nhớ và vui mừng truyền đến, "Trường Cung."

      Đúng là giọng của Trịnh Du.

      Trịnh Du xốc màn xe lên nhìn , khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, đầu cài trâm Phượng Đằng Vân, thắt lưng đeo ngọc Phi Long nạm vàng, tai đeo khuyên Hồng Ngọc Huyết Lưu Ly do Thái Hậu ban tặng, cả người đẹp đẽ quý phái, hai mắt si mê nhìn Lan Lăng vương. Thấy nhìn lại, nàng nhoẻn miệng cười, chỉ là nụ cười hơi nhạt, như thể trong khoảng thời gian này mà gánh chịu vô số gió mưa.

      Lan Lăng vương nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hòa, thấy nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nước mắt quanh tròng, như hàm chứa tương tư khôn cùng. nhăn mày, quay đầu né tránh ánh mắt của nàng.

      Ngẩng đầu nhìn xe ngựa của mình, Lan Lăng vương cả người hắc y, cao quý uy nghiêm vươn tay về phía xe ngựa.

      bàn tay thon dài vương ra, nắm lấy tay .

      Dưới ánh mắt trừng lớn của mọi người, mỹ nhân mặc y phục đen, được Lan Lăng vương đỡ xuống xe ngựa.

      Vừa đúng lúc này, cơn gió xuân thổi tới. Ống tay áo của Trương Khởi rất rộng, gió thổi qua, hai ống tay áo nhàng mở ra, tà áo đen cũng bị thổi tung lên đến hông, khẽ chạm lên cái cổ tuyết trắng của nàng, cả người nàng, trong nháy mắt nở rộ như chú bướm nhảy múa trong đêm trăng, cực đẹp, nhưng đồng thời, cũng cực kỳ u ám.

      giọng trầm truyền đến: "Đây là Trương cơ sao? Sao thoạt nhìn lại thanh cao quý phái như thế?"

      Giữa những tiếng nghị luận to , Trịnh Du nghe được quý nữ giọng cười : "Các ngươi biết sao, Trương cơ là Ngô Quận Trương thị được truyền thừa ngàn năm, vẻ cao quý này, là toát ra từ bên trong... Có số người tuy rằng có quyền có thế, nhưng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, dù có đắp châu ngọc khắp người cũng chỉ thấy buồn cười."

      Quý nữ kia vừa , vừa cười cợt nhìn về phía Trịnh Du. chỉ mình nàng ta, vài chục cặp mắt ở bốn phương tám hướng cũng đều nhìn về phía Trịnh Du bằng ánh mắt đầy châm biếm.

      Khuôn mặt Trịnh Du sung huyết đỏ bừng.

      Bên dưới y phục, tay nàng ta nắm chặt đến trắng bệch, nhưng dù có phẫn nộ tột cùng, nàng vẫn cười khanh khách như cũ, như thể những ánh mắt châm biếm, trào phúng kia chẳng liên quan gì tới nàng.

      Lúc này, Lan Lăng vương dẫn Trương Khởi xa.

      Hai người mặc y phục đen giống nhau, lại sóng vai cùng , giống đôi bích nhân do trời đất tác thành. Chỉ cần đứng chỗ, cần từ nào, cũng có thể khiến cho những người có ý đồ với bọn họ như Trịnh Du tự mình xấu hổ, trở thành trò cười cho mọi người.

      quý nữ vừa cười khanh khách với nàng ta vừa khuyên nhủ: "A Du, ta thấy ngươi nên buông tay . Có Trương cơ kia ở đây, Lan Lăng vương có thể nhìn tới ngươi được sao? Người ta là uyên ương thành đôi, ngươi đứng ở giữa thành cái gì chứ?"

      Nàng đứng ở giữa?

      Trịnh Du tức đến run người. Môi nàng giật giật, nhưng trả đũa lại. Mấy quý nữ khác lại phụ họa theo: "Đúng thế, còn biến mình thành cái giá treo trang sức nữa chứ.", "Hì hì, nàng ta muốn dùng Thái hậu để ép người đó.", "Đáng tiếc, người ta cần tới vật gì cũng vẫn tôn quý hơn ai kia."

      ...

      Giữa những tiếng xì xầm đầy trào phúng, rốt cuộc Trịnh Du cũng giữ vẻ mặt tươi cười được nữa, nàng vội cất bước, dưới nâng đỡ của hai tỳ nữa, vội vàng vào đại điện.

      Nhìn theo bóng lưng của nàng, trận cười nữa lại vang lên.

      Trương Khởi và Lan Lăng vương tới cửa đại điện. Vừa đến nơi, Trương Khởi liền lấy trong người ra cây tram vàng. Cây tram này mũi vừa nhọn vừa có góc cạnh, sắc bén vô cùng, đồng thời dưới ánh đuốc lại tỏa ra kim quang.

      Bọn họ tới hơi trễ, người trong điện khá đông đúc, nhóm người quyền quý cũng đến hơn phân nửa.

      Nhìn thấy hai người bước vào trong điện, khắp nơi bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

      Chống lại từng đôi mắt trừng lớn, Lan Lăng vương nắm chặt tay Trương Khởi, cười : “Cuối cùng cũng biết vì sao A Khởi ăn diện như thế rồi.”

      , biết.

      Trương Khởi cười cười, đột nhiên : “Vào trong điện, cho dù ta có hành động khác thường nào, chàng cũng được nhúng tay.”

      Ý này là sao?

      Lan Lăng vương kinh ngạc nhìn về phía nàng. Nhưng mà, hiển nhiên Trương Khởi định giải thích. Nàng da trắng áo đen, dưới ánh đuốc sáng choang, lại trở nên lạnh lùng, nghiêm nghi khác thường. Lan Lăng vương nhìn chăm chú vào hai mắt nàng, gật đầu : “Có thể.” Từ trước đến nay nàng đều làm việc có chừng mực, cứ mặc nàng .

      Lại , đây là lần yến hội đầu tiên mà Trương Khởi tham gia từ sau khi đến đất Tề, đến Nghiệp Thành. Sau bữa tiệc này, hình tượng của nàng, tất cả về nàng mau chóng lan truyền ra ngoài. tiếng cười to truyền đến.

      Tiếng cười sang sảng phát ra giữa đám người kia, phải là Hà Gian vương – chủ nhân của bữa tiệc, mà là Quảng Bình vương với vẻ đẹp nhu.

      Quảng Bình vương nghênh ngang đến trước mặt Lan Lăng vương, cản trở lối của . ta đánh giá Trương Khởi lượt từ xuống dưới, lại quay sang cười hì hì với Lan Lăng vương: “Hiếu Du có mặt mũi nhỉ, vừa mời, Trường Cung tới rồi. Còn ta cho mời đến hai lần, Trường Cung lại chỉ lo vui đùa cùng mỹ nhân.”

      Cười ha ha xong, hắng cũng chờ Lan Lăng vương trả lời, quay đầu nhìn về phía Trương Khởi, nhếch mép lộ ra hàm rang trắng như tuyết, đột nhiên cười : “Tiểu mỹ nhân, kỳ thực diện mạo của bổn vương cũng rất đẹp, lại càng ôn nhu hơn người. bằng, ngươi theo ta ?”

      Trương Khởi chỉ cười , nàng quơ ống tay áo, chút để ý lấy cây trầm vàng giấu trong tay áo ra.

      Thấy nàng như nhìn mình, Quảng Bình vương có chút mất hứng, định mở miệng lần nữa, thấy Trương Khởi nghịch cây trâm cài, bỗng nhiên, tay phải của nàng giơ lên, cầm chặt trâm cài mũi nhọn như kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay mình, xuyên qua hơn nửa bàn tay. Trong tiếng náo loạn đầy kinh hoàng của mọi người, Trương Khởi vẫn rút cây trâm ra, tựa như nàng rất hưởng thụ loại đau đớn này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chút để ý giơ tay lên, dùng môi mút miệng vết thương.

      Máu tười từ chỗ trâm cài trào ra, lại bị nàng nuốt hết vào bụng. Da thịt tuyết trắng, đôi môi đỏ bừng, cây trâm vàng óng, còn cả sắc máu lóa mắt, đều hòa lẫn vào nhau.

      Trương Khởi chút để ý nuốt hết máu tươi bên miệng vết thương vào miệng, sau đó mới làm như nghe thấy câu hỏi của Quảng Bình vương, nàng ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: “Ngươi cái gì?” giọt máu tươi từ khóe môi nàng chảy xuống, Trương Khởi làm như hề hay biết, nàng nháy mắt, giọng : “À, ngươi muốn ta theo người. , ngoại trừ Trường Cung, ai ta cũng theo, nếu Trường Cung chết, ta tự vẫn theo chàng.”

      Nàng nở nụ cười ngây ngô: “Kỳ thực chết đáng sợ. Ta thử rồi…….”

      Nàng nháy mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Quảng Bình vương, bộ dáng này, như cố gắng làm cho tin.

      Đương nhiên là Quảng Bình vương tin, chỉ có , tất cả mọi người ở trong điện này, từ vị bệ hạ khoan thai bước tới, đến cả đám người Trịnh Du rớt lại phía sau bệ hạ vài bước, cũng đều tin tưởng nữ tử bị trâm cài đâm thủng hơn nửa lòng bàn tay vẫn có thể xem như có chuyện gì, nữ tử tự nếm máu của chính mình, sao có thể là nữ tử tầm thường?

      Lúc này, trực giác mách bảo Quảng Bình vương, mỹ nhân trước mắt ngoại trừ tuyệt sắc, còn có lòng dạ rắn rết. đột nhiên lui về phía sau bước, chắp tay, cố cười : “Bổn vương sai rồi.”

      thoáng nhìn qua lòng bàn tay của mỹ nhân, theo động tác chuyển động của nàng, cây trâm còn thoáng lay động chút, xong câu đó, vội lùi về phía sau.

      Lan Lăng vương nắm tay Trương Khởi tiếp tục về phía trước, mọi người nghe thấy : “Băng miệng vết thương lại .”

      cần.” Giọng hờn dỗi của Trương Khởi truyền đến, nàng lười biếng : “Ta thích đau đớn như vậy…..”

      xong câu này, Lan Lăng vương trừng mắt nhìn nàng, hơi muốn cười, lại phát trong ngực như bị vật gì đó chặn lại, vừa ê ẩm, lại vừa ấm áp, khiến mắt bỗng chua xót, cười nổi nữa……A Khởi của , A Khởi mỏng manh như hoa, chỉ cần giơ tay có thể lấy tính mạng của , lại dùng cách này để tuyên cáo tôn nghiêm thể xâm phạm của nàng, tuyên cáo nàng hai lòng.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenky, leele hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :