1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 118: Tuyên bố của Trương Khởi

      Hoàng đế nhìn về phía Lan Lăng vương, hòa nhã cười : "Trường Cung, bốn tháng nay đệ vất vả nhiều rồi, chắc từ Nguyên Chính đến Nghi Dường đều đơn phải ?"

      Lan Lăng vương ôn hoà hiền hậu cười : "Thần đơn." nhìn sang Trương Khởi, ánh mắt nhìn khuôn mặt của nàng trở nên vô cùng dịu dàng, "Thần có người phụ nữ này, thần đơn"

      Thần có người phụ nữ này, thần đơn.

      Những lời này vừa ra, trong thư phòng thoáng trở nên yên tĩnh hẳn.

      Bệ hạ hơi cau mày lại nhưng ai nhìn thấy. mới mở miệng, Trường Cung liền dùng câu này đối đáp lại, phải biết dụng ý lần này triệu vào cung sao?

      Sau lúc yên tĩnh, bệ hạ thở dài, đắn đo câu chữ chậm rãi : "Trường Cung, tuổi đệ còn , lại chưa sinh con nối dõi. Mặc dù đệ thích vui đùa cùng phụ nhân này nhưng cũng thể chậm trễ chuyện lớn là lấy vợ sinh con”

      Bệ hạ thong thả xong, thanh có chút trầm. Đây là khuyên nhủ? ràng trong mắt sớm có quyết định, dù Lan Lăng Vương đối xử tốt hơn nữa với Trương Khởi chuyện vui đùa với phụ nhân chỉ là chuyện . Việc chính của là phải cưới Trịnh Du, cùng Trịnh Du sinh con nối dõi, Trương Khởi vẫn biết thế, có lúc phải đến nhưng khi giờ khắc này tới trái tim nàng lại cảm thấy xoắn lại, đau đớn ở ngoài dự tính, khó chịu làm nàng hô hấp cũng thấy khó khăn, đầu óc nàng lại hiếm có tỉnh táo. Trong thời gian ngắn, trong đầu nàng nhanh như chớp thoáng xuất phán quyết của Lan Lăng vương và bệ hạ.

      Trương Khởi hít hơi, lần đầu tiên ngẩng đầu lên từ sau khi bước vào gian phòng.

      Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhẹp nhìn sang Lan Lăng vương. Vừa vặn lúc này, Lan Lăng vương nghe được ý tứ của bệ hạ ý cũng quay đầu nhìn về phía nàng.

      Hai đôi bốn mắt nhìn nhau, Lan Lăng vương giật mình.

      chưa bao giờ giống như hiên tại, ràng trực tiếp cảm thấy được tâm ý qua đôi môi môi mím chặt của nàng, ánh mắt ứa lệ đau khổ cùng tuyệt vọng nhìn . Giống như lời sau đó trở thành thanh kiếm tẩm độc đâm vào trái tim nàng, làm cho nàng vô tình rơi vào tình cảnh có đất dung thân, Lan Lăng vương bị chấn động rồi trở nên do dự.

      Cao Diễn ngồi đài cao, thu ánh mắt nàng vào trong đáy mắt, đôi mày lúc này từ từ cau lại.

      Tiểu phụ nhân này ràng là người hiểu đạo lý, kính cẩn dễ bảo biết thân biết phận. Sao sau chuyến bốn tháng tới Nghi Dương, tâm tư lại trở nên trèo cao hơn? Cũng đúng, Trường Cung chưa bao giờ từng có phụ nhân, được chuyên môn sủng ái, khó tránh khỏi dễ dàng làm người ta trở nên kiêu ngạo.

      Cao Diễn tuy tuổi cao nhưng suy nghĩ chín chắn, lại thích đọc sách lịch sử. vẫn biết các phụ nhân có dã tâm bừng bừng có thể phá hủy người đàn ông, mà mỹ nhân tuyệt sắc có dã tâm bừng bừng càng có thể hủy diệt quốc gia, nghĩ tới điều này, ánh mắt nhìn về phía Trương Khởi dần dần trở nên sâu xa.

      Trương Khởi thất thần đau khổ nhìn Lan Lăng vương, cuối cùng hai mắt nhắm lại. Đôi lông lông mi mỏng manh của nàng rung rung tạo ra vẻ yếu đuối và đau buồn.

      Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ràng chưa lời nào nhưng chỉ ánh mắt, động tác liền khiến khí trong thư phòng trở nên vắng lặng.

      lâu sau, Cao Diễn ho tiếng, ngả lưng ra sau, nhìn Lan Lăng vương chằm chằm rồi trầm giọng : "Trường Cung, đệ có thể tới ngày hôm nay dễ chút nào, việc này cần huynh đệ cũng .” nhìn sang Trương Khởi, lại chuyển ánh mắt về Lan Lăng vương, thanh hơi trầm xuống, giận mà uy quát lên: "Nam tử hán đại trượng phu, lúc làm việc nên có suy nghĩ của riêng mình"

      Lời này rất nặng, chỉ kém thẳng ra, Lan Lăng vương thể bị sắc đẹp mê hoặc, Lan Lăng vương làm như tỉnh táo lại. ngẩng đầu lên, thành khẩn : "Bệ hạ, thần qua trong vòng nửa năm nghị hôn. phải còn chưa đến lúc đáo sao, tại thần muốn tới chuyện này."

      tới đây, với Trương Khởi: "Nàng ra ngoài lúc ."

      "Vâng."

      Trương Khởi cúi người, từ từ lui ra ngoài.

      Nàng đến dưới gốc cây bạch dương, nhìn hoa khoe sắc thắm cách đó xa, khóe môi dần nhấp mở.

      Nửa năm nay sống chung với nhau, nàng biết Cao Trường Cung đối xử rất tốt với nàng, hơn nữa, trong lúc vô tình nàng thích . thế, vậy nàng đánh cuộc phen, cùng lắm thất bại, đến cuối vẫn cũng coi như hết con đường mở ra tới giờ, Trương Khởi nàng bao giờ thiếu chính là việc nắm bắt được tình hình. tại, nàng biết mình có quyền được kiêu ngạo, được quyết định theo ý mình. Trong thư phòng, quân thần trò chuyện rất vui với nhau.

      Ban đầu, Cao Diễn tính tới rất nhiều lí do từ chối. Ai biết mới mở miệng thử dò xét, tiểu đệ thông minh trước mắt liền cắt đứt, trực tiếp ra "Thần có nữ nhân này, thần đơn". Vì vậy, đành nuốt lại lời đằng sau.

      Quân thần hai người khó về hôn cùng với an bài cho Trương Khởi nên đều bàn luận về việc quân của quốc gia.

      Bàn luận mạch gần nửa canh giờ, Lan Lăng vương mới cáo lui rời khỏi.

      vừa ra cửa phòng, liền thấy được Trương Khởi mất hồn đứng dưới gốc cây Bạch Dương, ngước nhìn lên trời xanh.

      sải bước đến gần, kêu lên: "A Khởi."

      Trương Khởi đột nhiên nghe được kêu, bỗng giật mình, nàng vội vàng xoay người lại, con ngươi gợn sóng dịu dàng thâm tình si mê nhìn , bất chợt, nàng mặc kệ tình huống bây giờ, vươn người bổ nhào về phía trước, hai cánh tay giơ ra, liền treo cổ Lan Lăng vương.

      Trương Khởi ôm chặt , quấn lấy , run giọng : "Trường Cung....... Đừng làm cho giữa chàng và ta có người khác. Van xin chàng......."

      "Đừng làm cho giữa chàng và ta có người khác." Đây là lời tâm tình thịnh hành những năm gần đây ở tầng lớp quý tộc nước Tề. Nhóm quý nữ xuất thân cao quý, ai bì nổi thường ra lời này trong đêm tân hôn, vừa nồng nàn vừa kiên quyết biểu đạt lập trường của mình với phu quân. Vì vậy, ngược lại lời Trương Khởi quá gây chấn động, chấn động chỉ do thân phận cùng với địa điểm nàng lời này là ở gần thư phòng. Bệ hạ trẻ tuổi tuấn lãng, chắp hai tay ra sau lưng, lẳng lặng nhìn màn này. Lông mày từ từ nhíu vào, cho đén khi tạo thành ấn đường giữa trán.

      Tuy phụ nhân này đẹp nhưng tính tình cũng tránh khỏi quá được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo, Lan Lăng vương tất nhiên biết bệ hạ thất vọng, thực sợ hết hồn khi bị Trương Khởi tỏ tình.

      Thời gian trôi qua lúc lâu, giọng khàn khàn của mới phát ra: "Tụt xuống trước ."

      "Vâng." Trương Khởi hề tùy hứng nữa, nhu thuận trượt từ người xuống.

      Đưa mắt nhìn Lan Lăng vương dắt tay nhau rời , thái giám tới sau lưng Cao Diễn, cẩn thận : "Bệ hạ, lần này, Lan Lăng vương quá mức si mê phụ nhân này."

      Giọng điệu làm như bất mãn, lặng lẽ nhìn về phía ánh mắt hoàng đế, trong mắt lộ ra mấy phần sáng.

      Cao Diễn tất nhiên nghe ra nội thị đánh thức mình, thản nhiên : "Trẫm biết....... Trường Cung còn trẻ tuổi, chờ thời gian ."

      Lan Lăng vương ngồi lên xe ngựa, bỗng dưng quay người Trương Khởi lại. Sau khi làm nàng quay mặt về phía mình, nâng cằm nàng nên, nhìn nàng chăm chú hề chớp mắt.

      Trương Khởi né tránh ánh mắt .

      Nàng ngẩng đầu, tròng mắt gợn sóng đón nhận ánh mắt .

      Trương Khởi
      cảm nhận được ánh mắt nhìn rất chăm chú, nàng liền vươn tay ra.

      Nàng bưng lấy mặt của , nhìn chằm chằm vào con ngươi thâm thúy của , nàng nén cho nước mắt chảy ra, nở nụ cười rực rỡ như hoa.

      “Trường Cung”

      Trương Khởi nâng cằm lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ, lần đầu tiên lộ ra tùy hứng, kiêu ngạo yếu ớt. ràng là động tác rất kiêu căng tự cho là giỏi nhưng hành động nàng lại toát ra tuyệt vọng. Nàng ra lời, nước mắt chảy xuống hai bên má, “Trường Cung”

      Nàng hít mũi cái, nở nụ cười rực rỡ : “Ta thích chàng.”

      Ta thích chàng.

      Nếu nước mắt của nàng chảy ra vui mừng bao nhiêu nụ cười lại càng trở nên rực rỡ bấy nhiêu, cái cằm càng nâng lên cao, giọng như nữ vương tuyên bố lãnh thổ của mình nhưng cánh môi cắn chặt trắng bệch lại để lộ khẩn trương vô cùng.

      Trương Khởi cắn môi, tiếp tục sáng lạn tuyên bố: “Ta thích chàng, si mê chàng… Mỗi ngày ngủ ở bên cạnh thân thể của chàng, trái tim ta như được lấp đầy, nhìn thấy chàng lúc, ta liền sợ. Chàng đối tốt với ta ta lo lắng có ngày chàng đem phần tốt đẹp này chuyển cho nữ nhân đẹp hơn thiếp. Ta biết ngày nào đó chàng lấy thê (vợ), khi đó ta tỉnh lại giữa đêm khuya mở mắt thức đến khi trời sáng. Nhưng có sợ hãi nhiều hơn nữa, lo lắng nhiều hơn nữa cũng cách nào giấu việc ta thích chàng. Trường Cung, ta muốn ở chỗ với chàng, cả ngày lẫn đêm, tháng này qua năm khác… Nếu chàng chết trận ở chiến trường, ta tự vẫn bên cạnh người chàng, nếu chàng công cao chấn thủ (2) làm bệ hạ thể tha thứ ban cho rượu độc, ta dùng dải lụa trắng cùng chết với chàng.”

      (2) công cao chấn thủ: công lao to lớn gây chấn động vượt qua cả chủ nhân mình, ở đây ý chỉ công lao lớn hơn cả vua nước lên tội phạm thượng.

      Nàng bưng mặt , lông mi chớp chớp như bươm bướm bay giữa mùa đông, rực rỡ đẹp đẽ như loài hoa nhưng cũng chỉ có trong ngày trời quanh này, đợi đến ngày mai khi gió sương đến gãy cánh mất thân, chết có chỗ chôn.

      Nàng nhìn chớp mắt, thất thần đau khổ, cúi đầu thỉnh cầu: “Trường Cung, xin chàng cho phép ta ở bên cạnh lăng tẩm (3), lưu lại vị trí cho ta, xin đừng để ta sinh nơi dựa chết có chỗ về.”

      (3) lăng tẩm: chỗ đặt xác chết của người trong hoàng tộc.

      Nàng thong thả mà nghiêm túc.

      Nàng chăm chú nhìn vào mặt , buông tha bất kì biểu cảm nào của . Tay nàng run run bưng mặt như chờ đợi khoảnh khắc bị trực tiếp cự tuyệt hoặc quả quyết đẩy nàng ra.

      Nàng chuẩn bị tốt bị đoạn tuyệt từ chối, trong ánh mắt nàng lại kiên trì như cũ, tùy hứng mà kiêu ngạo ra, Lan Lăn vương có chút khó khăn quay đầu .

      Yết hầu của khẽ động, lúc lâu mới khàn giọng : “Lời này để say này hãy .”

      có quả quyết cự tuyệt, cũng có khinh thường mà cười.

      Trương Khởi thấy chuyển biến tốt liền chấp nhận, nàng mềm mỏng đáp tiếng, “Được.” Sau khi đáp lại, nàng núp ở trong ngực , vòng tay ôm hông của , nỉ non : “Trường Cung, A Khở hát bài cho chàng nghe, được ?”

      Cũng đợi đồng ý, giọng hát của nàng êm ái mà truyền cảm theo gió bay ra, vang vọng dưới màn xe màu hồng.

      “Tử chi thang hề, uyển khâu chi thượng hề.

      Tuân hữu tình hề, nhi vô vọng hề.

      Khảm kỳ tích cổ, uyển khâu chi hạ.

      Vô đồng vô hạ, trị kỳ lộc vũ.

      Khảm kỳ phích phữu, uyển khâu chi đạo.

      Vô đồng vô hạ, trị kỳ lộc đạo.”

      “Uyển khâu chi thượng, lưu truyện trứ nhĩ, đích khuynh thành chi vũ. Ngã ái nhĩ luyến nhĩ luyến, khước bất cảm bão dĩ hi vọng…”

      Trương Khởi dùng khẩu (4) vùng Kiến Khang của nước Trần hát, giọng điệu mềm mại du dương chuẩn mực. thanh triềnmiên, trầm bổng, uyển chuyển chứa tình ý, khao khát khiến người ta tuyệt vọng.

      (4) khẩu : tiếng địa phương.

      Thấy xe ngựa Lan Lăng vương chạy ra khỏi đường tắt từ trong ngõ, chiếc xe ngựa cao quý vội vàng chạy ra bên cạnh. Hai xe cách xa nhau chỉ chừng mười bước xe ngựa kia vén màn xe lên, Trịnh Du mang theo khuôn mặt xinh đẹp và kinh ngạc xuất , giọng nàng giòn giã kêu lên: “Trường Cung, trừng hợp…”

      Lời chưa hết, dư liền chặn ở trong cổ họng của nàng.Đôi mắt Trịnh Du trợn to, kinh ngạc nhìn thoáng qua xe ngựa, tiếng hát hoa mỹ triền miên của nữ nhân cũng bay bổng ra từ trong xe, nàng khỏi chuyển hướng hỏi vào trong xe mình “Nàng ta hát cái gì?”

      Hai tỳ nữ trong xe ngựa lắc lắc đầu. phụ nhân lâu năm cung kính : “Nàng hát bằng ngôn ngữ nước Trần, nô tài cũng hiểu.”

      Nhưng giọng ca hát bài này êm tai, rả rich như tiếng nước chảy, nghe giống như giọng sủng cơ mà Lan Lăng Vương đoạt được. Bài hát này hoàn toàn khác biệt với ca khúc do những nữlang kia biểu diễn ở Nghiệp Thành của nước Tề.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenkybornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 119: Ngả bài

      Ở phủ Lan Lăng vương tại Nghiệp thành, trong bốn sân, bảy tám mươi căn phòng, toàn bộ được thiết kế thể to lớn, hoành tráng.

      chiếc xe ngựa được kéo vào trong phủ, Lan Lăng vương liền ôm Trương Khởi nhảy xuống xe ngựa, nhìn đám người hầu quản gia cung kính đứng ở hai bên, nghiêm mặt phân phó : "Đây là Trương cơ, là nữ chủ nhân của các ngươi."

      Giới thiệu xong, dắt Trương Khởi, sải bước nhanh tới phòng ngủ của mình.

      Bên trong sân ở trồng đủ loại hoa đào, những bông nụ hoa đào nở đầy cành, nàng đột ngột nhìn thấy đình lầu dễ phát mình trong biển hoa.

      Trong sân này, chỉ có tòa đỉnh lầu hai tầng, lầu dưới là phòng ngủ, thư phòng ở lầu , trái phải hai bên còn có Thiên điện(1) riêng.

      (1)Thiên điện: tòa nhà đặt bên cạnh tòa nhà chính.

      Lan Lăng vương vừa tiến vào viện, vẫy tay lui người hầu, quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.

      Vẻ mặt của rất cổ quái, cực nghiêm túc, nghiêm tức đến quá mức tạo ra chút quái lạ dường như muốn cái gì đó nhưng lại thôi.

      Cuối cùng, chỉ cúi đầu : "Nàng thu thập chút rồi đem vật dụng của nàng đặt Thiên điện ở bên trái.”

      Trương Khởi đáp lại, cất bước rời .

      nhìn bóng lưng của nàng, lúc lâu nhúc nhích.

      Buổi tối hôm nay là lần đầu tiên Lan Lăng vương ôm nàng ngủ mà ai có phòng người ấy ngủ.

      Trương Khởi biết, phòng chính sát vách thỉnh thoảng truyền đến tiếng múa kiếm, nàng cũng biết luôn luôn lại lại, nhiều lần đều tới bên ngoài cửa phòng nàng rồi lại thu bước chân về.

      Trương Khởi yên lặng ngồi chồm hỗm ở giường, khác với Lan Lăng vương, nàng vẫn chưa hề nhúc nhích.

      Trương Khởi yên tĩnh nhìn khoảng hư tăm tối, chút buồn ngủ.

      Hôm nay thái độ hoàng đế làm nàng sợ hãi, đứng ngồi yên. May mắn, nàng phản ứng khá nhanh, có lẽ bây giờ ở trong mắt bệ hạ, nàng là nữ nhân biết thân biết phận.

      Nữ nhân này tuy đẹp có đẹp nhưng chưa được dạy dỗ tốt mà thu dùng nên cuối cùng thể bớt lo.

      Hơn nữa, xem thái độ hôm nay của A Du với câu kia của Tiêu Mạc và lời của bệ hạ hôn của chỉ thiếu chính thức hạ chỉ thôi?

      Trương Khởi cắn môi, quay đầu nhìn về phòng sát vách bên cạnh nơi ánh sáng xuyên thấu sang.

      Bốn tháng gần đây là quãng thời gian bình thản nhất mà nàng trải qua từ khi sinh ra đến giờ, lo cơm ăn áo mặc, sợ người nào châm chọc bạc đãi, cần đả kích ngấm ngầm hay công khai, càng phải nghĩ đến tính mạng gặp nguy hiểm, còn được nam nhân toàn tâm toàn ý sủng ái che chở chăm sóc hàng ngày.

      Cuộc sống trôi qua rất ấm áp tươi đẹp khiến người ta lưu luyến. Trương Khởi nhìn luồng ánh sáng duy nhất trong tầm mắt tuyệt vọng nghĩ đến.

      Nàng muốn lưu luyến, nghĩ say mê. Người như nàng chưa bao giờ muốn phụ thuộc vào bất kỳ nam nhân nào nhưng giờ lại thể phụ thuộc vào.

      đêm qua , đêm nay, ánh nến phòng chính vẫn đốt cháy đến khi trời sáng.

      Dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ, chiếc xe ngựa chậm rãi chạy về phía ngã tư đường.

      Trong xe ngựa, Trịnh Du mờ mịt nhìn đám người nhốn nháo bên ngoài, giọng hỏi: "A Thu, ngươi nghe thấy sao?"

      Thu công chúa biết nàng hỏi cái gì, lập tức cười khẩy : "Tất nhiên nghe thấy....... nực cười, hôm nay ta mới biết, đời này còn có loại dân đen nhìn thấy vị trí của mình.”

      tới chỗ này, nàng nhìn sang Trịnh Du, "Này, A Du ngươi làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng loại tiện tỳ tua thủ bổn phận như nàng ta còn có thể đạt được thứ tốt sao?”

      Vẻ mặt Trịnh Du như trước mờ mịt, phải đến khi Thu công chúa nhiều lần hỏi tới, nàng lo lắng : "Mẫu thân ta mới vừa , có cơ thiếp biết thân biết phận như thế sống ở trong hậu uyển phải điều tốt cho mẫu chủ. Mẫu thân còn , nếu nhất định kết thân cùng Trường Cung trong những việc thiết yếu chính là xua đuổi phụ nhân đó”

      Nàng nhìn Thu công chúa, cắn răng mà ra: "Mẫu thân ta có ý định chính là cho phụ nhân kia chút tiền tài cũng tốt, dù sao nàng thể ở lại bên cạnh Trường Cung.”

      Thu công chúa như chuyện đương nhiên đáp: "Đấy là tất nhiên, loại nữ nhân đó dĩ nhiên thể lưu lại, chỉ cần nàng ta đồng ý cho ít tiền tài có đáng gì?”

      Trịnh Du cười khổ : "A Thu, ngươi nghe hiểu ý của ta. Ta lo lắng Trường Cung nơi đó, rất si mê nữ nhân kia, nếu muốn bắt buộc buông thả nàng, chịu được giọng điệu cương cứng bây giờ của mẫu thân ta, mấy bậc trưởng bối trong phủ cũng đều giống người, ủng hộ cách làm của mẫu thân ta. Nhưng ta hiểu Trường Cung, nếu nhất định muốn ....... ta sợ hôn này thuận lợi".

      Nàng nghĩ đến ý nghĩ trước đây, đầu tiên thuận theo Cao Trường Cung rồi chờ gả xong chậm rãi thu thập nàng ta. Nhưng ngày hôm qua tiện tỳ kia như thế lại còn trong hoàng cung, ngay trước mặt bệ hạ thế làm cho chưa hết ngày truyền khắp cả Nghiệp thành.

      ràng toàn bộ đều lên kế hoạch tốt nhưng bây giờ, mặc kệ là nàng hay Trường Cung, tất cả đều bị bức chọn lựa. Nàng tin tưởng cầu của mẫu thân vừa đưa ra hôn này nổi sóng. Nhưng vấn đề là nếu ra cầu của mẫu thân ở tầng lớp quý tộc, cả gia tộc họ Trịnh ngẩng đầu lên được. Thu công chúa nghe đến đó cũng trở nên lo lắng, “Vậy bây giờ phải làm sao? A Du, lúc này chúng ta còn phủ Lan Lăng vương sao?”

      Trịnh Du khẽ gật đầu, nàng nhắm mắt : "Ta muốn chuyện với nàng ta."

      "Đúng, chuyện cũng tốt."

      Xe ngựa rất nhanh chạy nhanh đến phủ Lan Lăng vương, Trịnh Du mấy câu với quản gia, dưới dẫn dắt của người hầu, Trương Khởi xuất trong tiểu hoa viên.

      Trong vườn, hoa đào hồng cành liễu xanh, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp. Thu công chúa cùng Trịnh Du ngồi đình đài, ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Khởi uyển chuyển bước đến.

      Lúc này Trương Khởi hoàn toàn nhìn ra vẻ si tình ngày hôm qua, càng thấy vẻ hạ thấp mình, bé đáng thương như trước. khuôn mặt nàng thấp thoáng nụ cười tuyệt mỹ, dáng người non mềm thu hút chuyển động nhàng như cành liễu trong gió.

      Chỉ mới bốn tháng gặp, nàng ta càng trở nên xinh đẹp, chẳng những đẹp mà tuổi còn vô cùng đẹp, nhìn nàng ta đến gần, bộ ngực lại còn khẽ nhấp nhô, khác với vẻ mặt chán ghét của Thu công chúa, sắc mặt của Trịnh Du lại trở nên nặng nề: tiện thiếp này xinh đẹp thành thế này, nếu nàng là Lan Lăng vương nàng cũng nỡ buông tay. được, nàng đợi chờ từ lâu, nàng thể đợi thêm nửa năm năm nữa. Nếu nàng ta thức thời vậy trách được nàng hạ thủ lưu tình ra tay với nàng ta. Trương Khởi còn cách nàng có năm bước dừng lại. Nàng ta đưa bàn tay trắng noãn bẽ, vừa thờ ơ bẻ gãy cành liễu vừa mỉm cười với hai nàng: “Hai vị nữ lang tìm ta có gì chỉ giáo?”

      Trong quá khứ, phải lần đầu tiên khi gặp, nàng ta cung kính hành lễ, theo bổn phận cười đón hay sao? tại nàng ta lại nhàng tự tại thế này, nàng ta cho rằng mình là dòng chính nữ của con cháu thế gia ở Nghiệp thành hay sao?

      Trịnh Du đưa tay đè xuống tay Thu công chúa chuẩn bị nổi giận, khẽ cười : "Là có chuyện."

      Nàng cũng nhảm, bình tĩnh nhìn Trương Khởi, hỏi "Ngươi muốn thứ gì?" Nàng hỏi "Chỉ có ba người chúng ta ở nơi này, ngươi có cầu gì cứ việc ra, ta chỉ muốn người rời khỏi Trường Cung."

      Rời khỏi Cao Trường Cung sao? Mấy chữ nghe đơn giản đến thế mà khiến trái tim Trương Khởi xoắn vào cảm thấy khó thở. Bây giờ nàng nhìn thấy người sải bước đến, khi nghe thấy câu hỏi này xong nhanh chóng dừng bước, thân phía sau cây đào.

      Trương Khởi nhìn về phía Trịnh Du, thời khắc này, mặt nàng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng như cũ, vẻ mặt càng thêm nhã nhặn lịch như nước, vừa thanh thản vừa thoải mái.

      Khóe môi của nàng giật giật.

      Sau khi đau đớn trong tim qua , lý trí cho nàng biết, rốt cuộc cơ hội của nàng cũng tới đúng như lời Trịnh Du, nơi đây chỉ có ba người các nàng, nàng có thể lên cầu của mình, tin tưởng Trịnh Du vui vẻ hoàn thành nó.

      Nhưng khóe mội nàng hơi giật giật, cuối cùng lại ngậm miệng.

      Nàng thua nổi cho nên thể thua.

      Dưới cái nhìn chằm chằm của Thu công chúa, Trương Khởi chịu được, giọng khàn khàn khẽ cười, nhàng chậm chạp : "Lời này được Trường Cung đồng ý? Nếu đồng ý, ta rời ."

      xong, nàng nở nụ cười sáng lạn với hai nàng ta, tao nhã xoay người, vứt cành liễu xanh vừa bẻ, khẽ hát tiểu khúc nước Trần biết tên, cúi đầu cách xa hai người.

      Thu công chúa nóng giận chỗ phát tiết. Nàng nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Đúng là tiện tì xấc láo"

      Thu công chúa nguyền rủa mấy câu, thấy Trịnh Du vẫn mất hồn nhìn bóng lưng Trương Khởi, liền : "A Du, ngươi cảm thấy tức giận?"

      Trịnh Du lắc đầu, nàng vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Khởi vào vườn hoa đào, : "Nàng chung phu quân cùng ta."

      "Ngươi cái gì?"

      Trịnh Du nhìn chống lại Thu công chúa nghe , nghiêm túc : "Đến nước này, bệ hạ chỉ thiếu bước hạ chỉ. Nàng ta trực tiếp vô lễ trước mặt ngươi và ta chính là cho phép lưu chút đường sống chung sau này. Hoặc là nghĩ độc chiếm Trường Cung muốn làm thê tử chàng. Nhưng việc ấy thái quá rồi, ta nghĩ hẳn là nguyên nhân khác, nàng ta cho ta biết, nàng ta bằng lòng rời khỏi.”

      tới chỗ này, Trịnh Du tươi cười rạng rỡ, nàng đứng lên, vui vẻ : "Nàng ta sẵn có ý định, tình trở nên dễ làm hơn nhiều. A Thu, chúng ta thôi."

      Trương Khởi ra khoảng trăm bước, chậm rãi xoay người, quay đầu nhìn lại.

      Mắt nhìn Trịnh Du vui vẻ ra mặt rời , nàng từ từ rũ lông mi xuống.

      Trịnh Du là người thông minh, ý của mình, xem ra nàng ta hiểu.

      Thế rất tốt, rất tốt.......

      tại nàng chỉ cần nhìn Lan Lăng vương thôi.

      Nếu lòng nghĩ buông tay phải làm vài việc rồi.

      Nếu như cuối cùng vẫn thỏa hiệp để cho nàng nàng cũng thể lặng lẽ rời . Quý tộc trong cả Nghiệp thành đều biết bộ dáng nàng, chỉ sợ chân trước rời khỏi phủ Lan Lăng vương, chân sau liền bị người khác bắt .

      Nàng còn phải sắp đặt phen mới được.

      Trương Khởi thu hồi nụ cười, xoay người bước sang chỗ khác. Nàng vừa xoay người, thiếu chút nữa đụng phải bóng hình cao lớn đứng, Trương Khởi vội vàng thu chân, ngẩng đầu nhìn nam nhân bình tĩnh đứng, chắp hai tay, nhìn nàng, mở miệng khàn khàn hỏi nàng, "Họ tới tìm nàng làm gì?"

      nhìn nàng chớp mắt, gương mặt tuấn tú luôn luôn nghiêm túc, lúc này càng thêm nhìn ra suy nghĩ của .

      Trương Khởi cụp mắt, giọng ra: "Họ tới khuyên thiếp, muốn thiếp rời khỏi chàng."

      "Ồ?" Giọng Lan Lăng vương chút phập phồng, hỏi: "Vậy nàng trả lời ra sao?"

      Trương Khởi ngước mắt nhìn , hơi nghiêng đầu.

      Ánh mắt dừng ở hoa đào rơi ở phương xa, Trương Khởi giọng khàn và : "A Khởi có thể gì? Thân này vốn như tấm bèo, lên lên xuống xuống xuống toàn do Đông quân(1)."

      (1)Đông quân: Thần mặt trời, ý bèo tây phát triển là dựa vào mặt trời.

      Nàng vừa xong, Lan Lăng vương cúi đầu cười ra tiếng.

      cúi đầu cười, cười dưới ánh mắt khó hiểu của Trương Khởi, khàn giọng : "Nếu A Khởi thiệt tình mê luyến ta đến nghiện sao dễ dàng rời khỏi như thế?”

      nhắm lại hai mắt, tự giễu : "Mệt ta còn thiếu chút nữa tin nàng"

      Tại lúc thất vọng ra lời, Trương Khởi hoảng sợ biến sắc hay chảy ra nước mắt như ngày thường.

      Nàng như cũ quá mức bình tĩnh nhìn vài cây đào nở rực hoa. Sau chốc lát yên tĩnh, nàng mới giọng : “Tin sao? Quận Vương lấy ta sao?” Ở nơi nhìn thấy, nàng dịu dàng mỉm cười, trong mắt gợn sóng, "Quận Vương cũng muốn có đường . Hôm qua, lời A Khởi chẳng qua cảm thấy có những lời cũng nên ra. A Khởi cũng nghĩ tới đời này kiếp này nhất định phải mặt dày mày dạn sống ở bên cạnh Quận Vương, dù là làm nô tỳ, dù chủ mẫu cho phép, dù cho trong tương lai nhạc mẫu của chàng đều muốn lập tức dùng thủ đoạn thâm độc xử lý A Khởi."

      Ánh sáng phát ra trong mắt nàng nhìn , nàng nở nụ cười rực rỡ, đẹp đẽ nhưng chứa chế giễu.

      Nàng để ý tới Lan Lăng vương, ống tay áo tung bay, nhàng về phía xa. Khi hình bóng nàng biến mất sau vườn đao tiếng hát uyển chuyển triền miên nhàng bay tới trong gió, "Tuân hữu tình hề, nhi vô vọng hề. Tuân hữu tình hề, mà vô vọng hề."

      "Uyển khâu chi thượng, lưu truyện trứ nhĩ đích khuynh thành chi vũ. Ngã ái nhĩ luyến nhĩ luyến, khước bất cảm bão dĩ hi vọng......."

      Giờ phút này, bóng dáng nàng rời kiêu ngạo như đến ngày phải rời khỏi nàng vẫn kiêu ngạo mà hoa lệ giống bây giờ.

      Dường như, hôm qua nước mắt nàng chảy hết vì . Từ đó về sau, nàng chỉ biết cười kiểu như vậy, mặc kệ vứt bỏ nàng hay chưa vứt bỏ nàng.

      Trương Khởi cao quý mà ung dung hơn so với bất kỳ danh môn quý nữ tao nhã xinh đẹp nào.

      ràng, nếu người người khác cách nào chịu đựng được ngày kia phải chia lìa. Nhưng vì sao biểu của nàng lại thoải mái đến thế khiến cảm thấy mình thấp kém?

      Lồng ngực Lan Lăng vương rất ngột ngạt.

      Trong vòng bốn tháng, dùng hết biện pháp, rốt cuộc lại khiến nàng thích . Nhưng nghĩ tới, hôm qua Trương Khởi mới còn thâm tình với , chớp mắt cái liền có thể phủi sạch ràng được ngay, liền có thể quay lưng đứng thẳng về phía , mặt sa sầm xuống, lạnh lùng hướng về phía bóng lưng như như của Trương Khởi trong rừng đào, : "Trước kia, ta qua với nàng, miễn là ta còn quan tâm nàng, cho dù giết nàng cũng làm nàng có cơ hội rời khỏi”

      Khóe miệng nhếch lên, cười như có như , : "Trương thị A Khởi, chẳng lẽ nàng quên lời này?"

      Trương Khởi như cũ quay đầu lại.

      Gió xuân thổi qua, nàng chút để ý đáp lại câu, , "Tính mạng thiếp rất hèn hạ, nếu chàng muốn lấy lấy thôi." Nàng thề , cả đời này động chân tình đối với bất kỳ nam nhân nào nữa. Bởi vì nàng chịu nổi thất bại cho nên nàng muốn giữ tim của mình mình, sống tốt.

      Nhưng chuyện này dễ chút nào, phải cứ muốn là có thể.......

      Nếu sống ở thế gian mà vật gì vĩnh viễn thuộc sở hữu của mình, nếu tới tới lui lui mà tránh được trôi giạt qua tay nhiều người, vậy nàng cũng mệt mỏi, mệt mỏi liền chết thôi, cũng quá khó.

      Lan Lăng vương tuyệt đối ngờ rằng nhận được câu trả lời đó, lông mày cau chặt, nhúc nhích đứng tại chỗ.

      Trải qua lần đầu ngả bài, cuối cùng Trương Khởi đối mặt với Lan Lăng vương còn hèn mọn phụ họa lấy lòng, dùng mọi cách quyến rũ như trước.

      Nàng trở nên lạnh lùng kiềm chế. Mặc kệ có hay , nàng đều mặc váy nước Trần xinh đẹp, thường xuyên qua vườn hoa đào rực rỡ. Ngay cả trong việc giường chiếu, nàng cũng buông thả mình, muốn rên rỉ liền lớn tiếng rên rỉ ra tiếng, hết hứng thú liền đẩy ra, cúi đầu cất bước rời .

      Nàng biến hóa quá đột ngột, Lan Lăng vương thờ ơ lạnh nhạt dạo, thấy nàng đúng là xuất phát từ nội tâm phóng túng chính mình cảm giác trái tim xoắn lại khó chịu quen thuộc đó liền hẹn mà đến.

      Mà lúc này, hơn nửa tháng nháy mắt rồi biến mất, kỳ hạn nửa năm từng hứa với nàng cũng đến.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenkybornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 120

      Lan Lăng vương nhảy xuống lưng ngựa, giao dây cương cho người hầu theo sau, đến trước mặt quản gia, giọng hỏi: "Bây giờ nàng làm gì?"

      Quản ngẩng đầu lên, nhìn gầy ít, bộ dạng Lan Lăng vương càng thêm nghiêm túc trầm ngâm, lo âu : "Ở thuê thùa ạ. Quận Vương ngài?"

      Lời của ông còn chưa hết, Lan Lăng vương phất phất tay, sải bước vào.

      bao lâu, đến chủ viện(2) .

      (2)Chủ viện: sân chính trong phủ, nơi ở của chủ nhân.

      Chẳng biết tại sao, ánh mắt nhìn vào giữa cánh cửa vườn hoa, bước chân lại có chút lưỡng lự. Chần chừ lúc, khẽ bước vào.

      Trương Khởi ở trong sân, trong tay nàng đung đưa cành đào, vừa hừ hừ hát, vừa nhàng xoay người múa dưới gốc cây đào.

      Hôm nay, nàng chăm chút ăn mặc, với sắc đẹp trời sinh, cần thoa phấn trắng lên mặt, nhưng đôi môi đỏ thắm ướt át có tô chút phấn hồng, trán có dán hoa vàng.

      Nàng học giống mỹ nhân trong cung, búi đầu tóc đen như mực lên cao, người mặc váy nước Tấn, ống tay áo được kết bởi các hạt châu lộng lẫy được phối hợp với những mũi chỉ vàng được may cẩn thận váy.

      Nàng còn ít tuổi, dù quyến rũ hơn nữa nhưng diện mạo vẫn có vẻ non nớt. Nhưng lúc này, sau khi chăm chút ăn mặc làm nàng như lớn hơn ba bốn tuổi, khí thế của phu nhân xinh đẹp đập vào mặt .

      Như biết đến, nàng dừng lại điệu múa, khẽ nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười dịu dàng, dè dặt mang theo xa lánh, yên lặng nhìn như xem người xa lạ.

      nhìn qua vô số lần nụ cười của nàng, cũng quen khuôn mặt nàng.

      Nhưng Trương Khởi bây giờ lại làm cảm thấy xa lạ. Dường như, nàng thành mỹ nhân trong cung, mà trở thành khách qua đường của nàng. Lần nữa gặp nhau cũng chỉ là tiếng cười xa lánh mà dè dặt, nhìn thoáng qua, người nhắm hướng đông, người về phía tây. Nàng có nam nhân mà nàng dịu dàng đối đãi, cử chỉ phong tình của nàng giường cũng có người độc hưởng.

      dùng trăm phương ngàn kế nhìn thấy nhưng cũng chỉ lấy được nàng câu chào hỏi, nụ cười căng thẳng mà thôi. Trái tim Lan Lăng vương như chịu cú tấn công rất mạnh.

      Khuôn mặt trở nên lạnh lùng, sải bước về phía nàng.

      Trương Khởi động đậy. Nàng mỉm cười mà đứng như cũ, yên lặng đón .

      Lan Lăng vương dừng lại trước người nàng.

      Trương Khởi ngước đầu, nhìn vui vẻ cùng quyến luyến như ngày thường mà là đứng nghiêm, lẳng lặng nhìn ngang chỗ cổ áo , khẽ cười : "Quận Vương trở lại?" Nàng cong môi vui vẻ kêu: "Người tới, thay quần áo cho Điện hạ."

      Nàng gọi đám tỳ nữ tới xong, khẽ nhàng , sau đó xoay người, khỏi.

      Nàng như con bươm bướm, phong thái uyển chuyển múa dưới gốc cây hoa đào rồi ngồm xổm giường, lại cầm châm thêu lên, chuyện tâm thêu đồ.

      Lan Lăng vương đường mệt mỏi rồi hủng hổ đến trước mặt nàng nhưng nàng lại như người liên quan đến , thấy vất vả, nhìn ra vui, mở miệng liền giao cho người khác, còn tự mình khỏi.

      Dù có bụng lời muốn bây giờ, Lan Lăng vương cũng buồn bực đè nén xuống.

      thâm trầm nhìn nàng chằm chằm, sau lúc nhìn chăm chú, chầm chậm : "Trương thị A Khởi, nàng làm cái gì?" là nam nhân của nàng, là ông trời của nàng, mà nàng lại dám vô lễ, rốt cuộc nàng muốn thế nào?

      Trương Khởi đặt Tú Hoa Châm ở giữa kẽ hở miếng vải, chứa đựng nụ cười yếu ớt, dịu dàng : "Thêu thùa"

      hỏi phải ý đó.

      Lan Lăng vương cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, buồn bực càng lớn. trầm giọng : "Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?"

      "Ta nghĩ muốn làm cái gì?" Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, nàng cười yếu ớt làm như trách biết còn hỏi, ánh mắt hơi trách cứ nhìn , "Quận Vương phải biết sao? A Khởi ở thêu thùa, chờ kết quả Quận Vương xử lý đây."

      Mặt Lan Lăng vương tối sầm xuống, lạnh lùng : "Ta vì sao phải xử lý nàng? Trương thị A Khởi, chớ dùng mấy thủ đoạn này, ta rồi, ta buông tay. Nàng sớm chết tâm tư này .”

      Ngày ấy ở trong cung, nàng cũng mặc kệ bệ hạ ở trong thư phòng, ôm ra lời kia. Mặc dù, lúc ấy kinh hãi nhưng rất nhanh hiểu được giảo quyệt của nàng.

      Nàng là làm khó cùng gia tộc họ Trịnh.

      Nhưng dù hiểu , lại có cách nào trách cứ, ngay cả suy nghĩ, cũng tự chủ được rơi vào màn thổ lộ giàu tình cảm của nàng, may là hiểu, thế nhưng lại có cách nào trách cứ, thậm chí, có cách nào suy nghĩ, chỉ phải do tự chủ, lâm vào phía sau nàng hơn tình thổ lộ, càng ngày càng rơi vào trong lưới tình.......

      Trương Khởi thêu lên mũi kim, ánh mắt nàng chuyên tâm nhìn vải thêu, trả lời thờ ơ, "Đây là quyết định Quận Vương có thể đưa ra sao?" Nàng khẽ cười, sáng lạn mang theo chế nhạo: " phải nhạc mẫu của Quận Vương muốn Quận Vương đuổi thiếp ra ngoài sao? Còn cả bệ hạ nơi đó cũng hi vọng Quận Vương hiểu ra, chủ động dâng tặng A Khởi lên ?"

      Như thế hời hợt, lạnh lùng nhạo báng, Lan Lăng vương chỉ cảm thấy lồng ngực truyền đến trận nhục nhã đến đau đớn, chết lặng nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ánh mắt ma luyện chiến trường tràn đầy sát khí lạnh lùng nhìn chằm chằm, đầy khí tức tử vong từng làm khiếp sợ vô số đại trượng phu nhưng chút tác dụng nào với nàng. Nàng vẫn ung dung bận thêu thùa như cũ, mắt cũng buồn nâng lên.

      Lan Lăng vương tức giận đến sầm mặt lại.

      Nhưng có thể làm như thế nào? Lời giễu cợt xem thường sỉ nhục ai khác chính là , mà người lại là A Khởi của . ngay cả đầu ngón tay nàng cũng từng hôn quá ngoài trừng mắt nhiều mấy lần, uy hiếp mấy câu, còn có thể làm sao?

      Tức tới cực điểm, trong sân chỉ có tiếng Lan Lăng vương thở dốc.

      hồi lâu, khàn giọng : "Cao Trường Cung ta đầu đội trời chân đạp đất, đưa phụ nhân của mình dâng lên để nịnh bợ bề "

      Lời như đinh đóng cột, Trương Khởi lại chân mày cũng buồn động như hề nhận thấy cảm giác ra, Lan Lăng vương căm hận mà nghĩ thầm: hừ, đời này lại phải chỉ có phụ nhân. vung ống tay áo, sải bước ra ngoài.

      Nghe tiếng bước chân của , Trương Khởi cũng ngẩng đầu lên, yên tĩnh, thản nhiên nhắc nhở: "Quận Vương, xin cần quên người đồng ý A Khởi, cho A Khởi đường sống ....... Người nên chuẩn bị tiền tài nhân thủ(1) rồi. Nhân thủ liền dùng tội nô(2) , cao lớn khỏe mạnh chút, thiếp muốn trở về nước Trần, sợ đường yên ổn."

      (1)Tiền tài nhân thủ: bao gồm tiền bạc và người làm, người theo.

      (2)Tội nô: là những tên người hầu, nô tại phạm tội


      Lan Lăng vương vừa mới vọt tới cánh cửa, liền nghe được nàng lời đó.

      Trong nháy mắt, bước chân vội vàng dừng lại, sau đó xoay người.

      nhìn Trương Khởi vẫn chuyện chú thêu như trước.

      biết vì sao, buồn bực căm tức vừa rồi tiêu tan hơn nửa.

      Nàng cũng nghĩ vào cung, cũng muốn trở lại chỗ Tiêu Mạc....... Rời khỏi , nàng có nghĩ cùng nam nhân nào nữa.......

      Nàng chỉ tính toán sau khi rời nơi này của mình liền dẫn nhân thủ tiền tài trở về nước Trần, mà từ Nghiệp thành đến Kiến Khang, ít cũng phải đến nghìn dặm. Hành trình dài dằng dặc, nàng cho là mình cho nàng tiền tài nhân thủ, chỉ bằng mình nàng có thể trấn át được những tội nô kia? là truyện cười, nghiêm túc nhìn nàng, nghĩ lúc, tìm ra lời để lại hỏi: "Cả ngày nàng thêu thùa là thích sao?"

      Trương Khởi cắn đứt sợi chỉ, lại cầm lên sợi chỉ màu tím, nheo mắt hướng về phíA Ánh sáng mặt trời để xỏ chỉ.

      Nàng vừa sỏ chhir vừa cười yếu ớt về: "Thích cũng thích, ta còn muốn đổi lấy chút tiền bạc"

      ....... Còn muốn đổi chút tiền bạc? Những bức tranh thêu đó đáng bao nhiêu tiền? Đáng giá nàng thêu ngày đêm, lại sợ hỏng mắt, Lan Lăng vương nghiêng đầu , thanh trầm thấp có chút khô khốc, "Nàng có thể tìm ta ra."

      Nàng ở cùng lâu như vậy, trừ vài bộ y phục mặc vào thân, cũng chưa từng cho nàng cái gì cả. Trong kho đầy trần vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, cái gì cần có đều có....... Nhưng lại quên mất cho nàng chút.

      Nàng làm người ta phải đau lòng, chỉ cần nàng mở lời, sao mình lại keo kiệt chứ? Đó là Tiêu Mạc nơi đó cũng sẵn sàng cho nàng tiêu sài. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng mở lời. Chẳng những qua, ngay cả nửa điểm ý kiến cũng có. Vì vậy, quên mất, nàng cũng muốn mang tiền bạc bên người, cũng muốn ban thưởng cho kẻ hầu người ở, cũng cần mua sắm thứ đồ mình thích đường.

      Ban đầu ở Kiến Khang, còn nhớ cho nàng vàng nhưng sau khi nàng theo mình, mình lại quên sạch nhớ chút gì. Còn phải làm cho nàng dựa vào thêu thùa nuôi sống bản thân.

      Đúng rồi, ở nơi thấy được nàng, nàng luôn cứng cỏi, tự lập bướng bỉnh. Nàng chưa từng ham mê vinh hoa của , càng có tham luyến phú quý của Tiêu Mạc.

      nhìn Trương Khởi dưới ánh mặt trời, bởi vì yên tĩnh mà thanh thản, bởi vì dịu dàng mà ngọt ngào, tìm ra chút tỳ vết dung nhan tuyệt thế của nàng. Hầu kết nhấp nhô, cuối cùng giọng mà ra: "Nàng cần phải như thế"

      ngẩng đầu lên, nghiêm túc : "Nàng vĩnh viễn cần phải như thế"

      Dứt lời, xoay người, sải bước ra khỏi viện.

      Mãi cho đến rất xa, Trương Khởi đều còn chuyên tâm thêu, chưa từng quay đầu lại, chưa từng lộ vẻ xúc động.

      Lan Lăng vương địa phương là tửu lâu(3) Quảng Bình Vương ở Nghiệp thành.

      (3)tửu lâu: quán rượu

      Tại đây, gác xép tửu lâu, phụ nhân trung niên ăn mặc cao quý ngồi ghế, còn có mấy trượng phu cao lớn nho nhã đứng ở bốn phía.

      Ở phòng bên cạnh gác xép, Trịnh Du lo lắng thấp thỏm ngồi yên, tới lui. Thấy dáng vẻ nàng, Thu công chúa giọng : "A Du, ngươi cần lo lắng, nhất định đồng ý."

      Sắc mặt Trịnh Du trắng bệch, giọng : "Nhưng ta vẫn sợ."

      "Đừng sợ nữa." Thu công chúa đứng lên, nắm chặt hai tay của nàng như muốn dùng hành động này cho nàng lực lượng cùng ủng hộ.

      " nhất định đồng ý. Bệ hạ cùng Thái hậu đều có ý này rồi, người rất trung thành, tuyệt đối phản đối ý tốt của hai người." tới đây, Thu công chúa đưa mắt sáng nhìn Lý Ánh, "A Ánh, ngươi đúng ?"

      Lý Ánh nhìn về phía Thu công chúa, chần chờ chút, : "Vẫn thể quá mức ép buộc."

      Thu công chúa tức giận rồi, "A Ánh, sao ngươi an ủi A Du chút?" Trịnh Du cắt đứt lời chỉ trích của Thu công chúa, cười khổ : " cự tuyệt vào Trịnh phủ chuyện này, cũng cho mẫu thân ta đến vương phủ mà chọn ở loại địa phương này....... Điều này bài xích, ta sợ có đồng ý dễ dàng chuyện kia như vậy."

      đến đây, tiếng A Du trầm hẳn, "Đều do Trương thị nàng ta ép buộc"

      Đúng lúc ấy loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo, tỳ nữ vọt vào, giọng : "Đến đây, Lan Lăng vương đến đây"

      Lan Lăng vương đến đây.

      Tam nữ có cả Trịnh Du vội vàng an tĩnh lại, họ ngồi vào chỗ của mình, dám thở mạnh ra tiếng, chỉ giương lỗ tai, nghe mặt bên cửa gần cầu thang, tiếng bước chân càng ngày càng ràng. Tiếng bước chân mạnh mẽ, mỗi bước như gõ vào trong trái tim Trịnh Du.

      bao lâu sau, thanh người hầu truyền đến, "Quận Vương xin mời"

      Rồi loạt tiếng bước chân vang lên. Sau đó, thanh di chuyển ghế truyền đến, thanh rót rượu ồ ồ chảy.

      Trịnh Du chờ những thanh này đều biến mất hậu, liền nghe được mẫu thân của nàng : "Hiếu Quán gầy hơn xưa, phong thái chiếu sáng khắp người, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho người khác kinh ngạc thán phục, là người mà cả Nghiệp thành, bất kể già trẻ nam nữ đều truyền miệng, “Lan Lăng Quận Vương ngày càng trở nên phong lưu, khí sắc suy yếu.”

      Nàng ta tới đây dừng lại.

      Mặc dù thêm gì nữa nhưng mỗi người nơi này đều phải là người ngu. Nàng ta muốn Trương cơ chính là nữ ? Có nàng, nhà cửa nhất định yên ấm, nam nhân luôn mệt mỏi. Đó là Lan Lăng vương bị quấn lấy đến mức phong thái kém hơn trước đây. Nữ nhân như vậy cản trở tiền đồ nghiệp của đàn ông ?

      Nếu nàng ta thẳng ra những lời đó khỏi chọc người khác cảm thấy ác cảm. Vì thế, nàng ta mới chỉ nửa nhưng vẫn mang lại tác dụng.

      Lan Lăng vương trả lời, chỉ có tiếng uống rượu thỉnh thoảng truyền đến.

      Trịnh phu nhân cũng theo trầm mặc hồi, sau đó thể đánh vỡ khí này, "Hiếu Quán, lần này vì chuyện gì chúng ta hẹn gặp nhau, ngài cũng biết phải ?”

      đợi trả lời, Trịnh phu nhân nghiêm túc : "Hôm qua, thái hậu cùng bệ hạ triệu kiến ta. Ý kiến của bọn họ nhất trí ý kiến cùng Trịnh thị chúng ta."

      Đây là đưa Thái hậu cùng Hoàng đế ra ép buộc người rồi.

      Trịnh phu nhân tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Hộc đại nhân, Đoàn đại nhân nơi đó cũng phái người gặp mặt Hiếu Quán chứ? Hai vị đại nhân là tướng giỏi quốc gia, rường cột nước nhà. Bọn họ vẫn luôn rất coi trọng Hiếu Quán. Tin tưởng nếu thái độ Hiếu Quán nghiêm chỉnh bọn họ cho Hiếu Quán thêm cơ hội. Về phần quân Hắc Giáp Vệ bị điều đến trong tay Hà Nam vương và việc ra lệnh cưỡng chế Hiếu Quán giải tán Tư Quân, đại nhân nhà ta hành động, có lẽ lâu nữa, Hiếu Quán lại có thể ra ngoài lĩnh quân rồi."

      Giải đại nhân tên gọi Hộc Luật Quang, Đoàn đại nhân tên gọi là Đoạn Thiều, hai người này đều là danh tướng đứng đầu Bắc Tề, vốn là lão Soái. Ở Bắc Tề, bọn họ là những người chống đỡ quốc gia này, mặc kệ vua hay dân đều tôn kính có thêm, danh vọng cực lớn. Lan Lăng vương mới khởi đầu cho nên phải được đến đồng ý của hai người mới có thể xuất chinh, có cơ hội tham gia trận chiến lớn.

      Chậm rãi tới đây, Trịnh phu nhân tự mình nâng bình rượu rót cho Lăng vương ly, từ ái : "Đứa , ngươi cũng là sống từ khổ đến giờ, nên biết ở đời này, nam nhân có quyền thế như con hổ răng, bất kể ai cũng có thể ức hiếp. Cái người tên Trương thị kia, nếu ngươi khó bỏ ngại thu xếp tòa nhà ở bên ngoài. Đứa , cả Nghiệp thành, phủ quyền quý nào cho phép người ta làm vậy. A Du của chúng ta vì tranh thủ cho ngươi quỳ ở trong từ đường ba ngày ba đêm. "

      Nghe đến đó, Thu công chúa lướt qua mặt đất quay đầu dám tin, cũng có chút căm tức nhìn chằm chằm Trịnh Du: tại sao nàng có thể nhân từ nương tay? Phụ nhân như vậy nên bị đuổi tận giết tuyệt, sao lại cho nàng làm phòng ngoài của Lan Lăng vương, đây phải là phóng túng Lan Lăng vương, tiện nghi cho loại tiện tỳ đó sao?

      Trịnh Du nhìn Thu công chúa mà dựng lỗ tai lên, nhúc nhích lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Lan Lăng vương trả lời.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenky, leebornthisway011091 thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Hay quá , lâu ko đoc nên đoc được mấy chap sướng rơn ngừoi
      milktruyenky thích bài này.

    5. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Lau moi dc doc mot hoi maychap that da nghien. Truyen rat hay. Cam on editor.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :