1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115: Tỏ tình

      Trương Khởi vừa nghe đám người A Du hô bệ hạ vội vàng cúi đầu lùi sang bên. Vì vậy khi Cao Diễn nhìn đến nàng chỉ thấy hình bóng mảnh khảnh.

      Cao Diễn liếc mắt sang rồi thu hồi ánh nhìn, thấy Lan Lăng vương vội vã chạy đến, mỉm cười : “ cần đa lễ." vừa vừa tiến lên đỡ Lan Lăng vương dậy.

      Ngày thường, hai huynh đệ Cao thị đều hòa hợp. Nếu gương mặt Lan Lăng vương trắng như ngọc, môi hồng mềm mại, vẻ tuấn tú thiên về nhu Cao Diễn lại có khuôn mặt chữ điền, dáng người thon gầy ràng, ngoài ra có kết hợp giữa ba phần lạnh lùng và bảy phần khí chất nho nhã với ánh mắt ôn hòa. Những biết do bị thương hay từng mắc bệnh mà sắc mặt có chút tái nhợt.

      Cao Diễn đỡ Lan Lăng vương dậy, nhìn từ xuống dưới, : "Ngày hôm qua trẫm chưa gặp được ngươi mà hôm nay liền thấy ngươi trở về nhanh vậy rồi.”

      Trở về nhanh vậy rồi? Xem ra Tân Đế(1) rất coi trọng Lan Lăng vương.

      (1)Tân Đế: vị vua mới lên ngôi

      Cao Diễn nhìn chằm chằm Lan Lăng vương, sau khi quan sát lúc, nở nụ cười, "Trường Cung càng ngày càng có phong độ hơn người, xem ra có nữ nhân rồi liền giống trước nữa."

      đùa vài câu, liền chuyển hướng về phía Trịnh Du cùng đám người Thu công chúa đứng bên, hơi nghiêng người nhìn về đằng xong đồng thời nhanh chóng bước chân về phía trước chính là nơi Quảng Bình vương phi thi lễ với và Trương Khởi hơi cúi người ở chỗ khuất.

      Cao Diền thu lại ánh mắt, cười hướng Lan Lăng vương, : "Trường Cung vội vàng chạy về là để gặp trẫm hay do sợ tiểu phụ nhân của ngươi bị ức hiếp?”

      Trịnh Du cùng đám quý nữ vừa nghe thấy mấy chữ “bị ức hiếp”, sắc mặt liền trắng nhợt còn Quảng Bình vương phi Hồ Thị cũng có chút mất tự nhiên.

      ....... Bệ hạ lời vàng ý ngọc, mặc dù chỉ tùy tiện nhưng ý trong đó ai biết có phải châm biếm hay ?

      Lan Lăng vương cảm kích nhìn Cao Diễn, cúi người hành lễ, : "Bệ hạ đùa." tới đây, quay sang Trương Khởi kêu: "A Khởi, đến đây."

      vừa kêu, mọi ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng Trương Khởi. Đặc biệt mấy người theo Cao Diễn tới, ánh mắt quang minh chính đại(2) bắt đầu đánh giá Trương Khởi.

      (2)quang minh chính đại: ý nhìn thẳng trực tiếp, mạnh dạn nhìn.

      Trương Khởi cúi đầu, nghe được tiếng kêu của Lan Lăng Vương liền giọng “Vâng”.

      thanh mềm mỏng dịu dàng vừa ra khỏi miệng làm hai mắt đám nam nhân tỏa sáng, ánh mắt càng thêm chuyên chú hơn.

      Trương Khởi nhấc chân tới phía Lan Lăng vương.

      Sau khi đến sau lưng Lan Lăng vương, nàng rụt rè khẽ chào Cao Diễn, kêu: "Gặp qua bệ hạ."

      thanh du dương êm tai càng khiến ánh mắt mọi người nhìn nàng chòng chọc.

      Cao Diễn mỉm cười nhìn nàng, ôn hòa : "Ngươi là Trương cơ đúng ? phải sợ, ngẩng đầu lên." Giọng Cao Diễn trầm thấp ôn hòa nhưng Trương Khởi nghe vào lại thấy như thiếu trung khí.

      Hoàng đế mở miệng, Trương Khởi tất nhiên ngẩng đầu lên.

      Nàng vừa ngẩng đầu, mọi người cảm thấy trước mặt như có ánh sáng phát ra, trong khoảng thời gian ngắn ra lời.

      Cao Diễn cũng nhìn ngây người.

      Nhưng mà nhanh chóng hoàn hồn, nhìn vào Trương Khởi rồi chuyển hướng sang Lan Lăng vương, đưa tay vỗ lên bả vai của Lan Lăng vương, cười khổ : "Tên tiểu tử ngươi......." Trong giọng ít nhiều có chút trách cứ.

      Lan Lăng vương cúi đầu, biết, bệ hạ trách mình giữa nghìn người mới chọn được người, mà còn chọn mầm họa....... Từ xưa tới nay, trừ Đế Vương, có mấy người đàn ông lấy được loại mỹ nhân tuyệt sắc này có kết cục tốt?

      thi lễ với Cao Diễn, nghiêm túc : "Bệ hạ....... Có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn."

      Có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn.

      có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn.

      Trong thời gian ngắn, kể cả Cao Diễn hay Trịnh Du đều kinh sợ.

      Cao Diễn lẳng lặng nhìn Lan Lăng vương, đôi môi mỏng của Lan Lăng vương mím chặt từ từ giãn ra, nghiêng mắt nhìn ánh mắt Trương Khởi, đè nén chuyên chú khó nhận ra.......

      Cao Diễn quay đầu, nghiêm túc nhìn Trương Khởi. quan sát lúc lâu mới gật đầu : “Ánh mắt trong sáng, cử chỉ ung dung, hổ là nữ nhân nước Trần.”

      Đây là khẳng định.

      Lời khẳng định này cần mấy ngày truyền khắp Tấn Dương, tháng sau truyền đến Nghiệp thành. Về sau dù có người nàng thân phận thấp kém cũng mắng nàng là hồ ly tinh. Bởi vì ngay bệ hạ cũng chính miệng ánh mắt nàng trong sáng, cử chỉ ung dung như danh môn khuê tú khéo léo đứng đắn, đáng được người kính trọng.

      Dù sao Cao Diễn cũng thương Lan Lăng vương, tuy hài lòng với việc Lan Lăng vương chọn người phụ nữ này nhưng khi nghe thấy Lan Lăng Vương cần nữ nhân này Cao Diễn hai lời liền đứng ra ủng hộ.

      Lan Lăng vương cúi sâu người.

      " cùng trẫm chút."

      "Vâng."

      Quân thần hai người vừa về phía trước, vừa . Lan Lăng vương qua bên cạnh Trương Khởi, liền liếc nhìn nàng.

      Trương Khởi hiểu ý. Lập tức nàng cúi người, lui về sau mấy bước, rồi đứng thẳng lưng, phong thái uyển chuyển dẫn dắt người hầu lui về sau viện.

      Cao Diễn nhìn hai người trao đổi ánh mắt, thở dài : "Quả nhiên là người tri kỷ biết ý." Chỉ ánh mắt liền hiểu được tâm tư của nam nhân, kiểu phụ nhân rất ít. Chốc lát, lại thầm : "Nhưng quá đẹp." Câu này rất , ngoài Lan Lăng Vương theo sau người nào nghe thấy .

      Bệ hạ đến, Trương Khởi rút lui, chúng quý nữ cũng vội vàng cáo lui.

      Mãi cho đến rời khỏi cửa chính, Thu công chúa mới chạy chậm tới trước mặt Trịnh Du, nàng kéo ống tay áo A Du về phía trước, lo âu kêu: "A Du"

      A Du quay đầu lại.

      Đôi mội xinh xắn của nàng ta cắn chặt với nhau đến nỗi làn môi xuất vệt máu, sắc mặt nàng ta cũng đặc biệt tái nhợt nhưng trong mắt nàng ta có chút nước mắt nào.

      Nếu nàng ta rơi lệ nàng cũng cần lo lắng. Thu công chúa thở phào nhõm, vỗ ngực cười : "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi nghe thấy câu kia của Hiếu Quán (3)xong trong lòng thương tâm đấy.”

      (3)Hiếu Quán: tên của Lan Lăng Vương

      A Du lắc đầu, giọng : "Ta đau lòng....... A Thu, ngươi , ta thích , những năm gần đây, ta cố gắng trở thành bộ dáng thích nhưng vì sao sau khi chuyến đến nước Chu nhìn ta nữa rồi?" Nàng thào : "Ta thích đến thế....... Đều đánh mất cả bản thân mình" Giọng A Du khô cứng, cũng bình tĩnh đến khác thường, trong mắt càng có chút hơi nước nào.

      Thu công chúa đồng tình nhìn nàng, hồi lâu, nàng mới bất lực


      : " , A Du của chúng ta tốt thế này. Hiếu Quán chỉ là bị mê hoặc thời gian thôi."

      Hoàng đế vừa , Lan Lăng vương liền gọi quản gia đến.

      "Quận Vương"

      "Các nàng tới lúc nào?"

      "Tất cả đều trong tính toán của Quận Vương, sau khi ngài hơn nửa canh giờ họ liền đến."

      "Bọn họ những cái gì?"

      Quản lặp lại lời của Quảng Bình vương phi và Trương Khởi lần.

      Sau khi nghe xong, Lan Lăng vương ngẩng đầu lên, chau mày lại nhìn trời xanh mây trắng phía xa. Rất lâu sau đó, mới trầm giọng : "Phương lão, ngươi nàng suy nghĩ gì? ràng ta mới là người duy nhất nàng có thể dựa vào, ràng nàng trăm ngàn vâng thuận ở trước mặt ta, kính cẩn cùng bịn rịn quyến luyến. Nhưng vì sao ở nơi có ta, nàng luôn bình tĩnh tự tại?"

      Mãi có câu trả lời vang lên.

      Ông biết, từ Quận Vương nhà mình có chuyện gì phiền não đều lặng lẽ với ông. cũng phải muốn nghe câu trả lời mà chỉ hi vọng có người lắng nghe.

      Ánh mắt chuyển hướng chỗ sân Trương Khởi ở, chậm rãi : " là nữ nhân của ta, muốn đồng sinh cộng tử cùng ta lại còn bảo vệ mình rất tốt......." Khóe miệng hơi nhếch tạo ra vẻ mặt như cười như , ý vị thâm trường.

      hồi lâu, hạ thấp giọng, nghiêm túc : "Phương lão, ngươi thuận tiện bảo những người hầu hạ nàng cho nàng nghe những chuyện xưa của gia tộc họ Cao của ta, đặc biệt là chuyện nam nữ ."

      Phương lão nghe đến đó, kinh ngạc trừng lớn mắt.

      Chuyện nam nữ trước đây của gia tộc họ Cao?

      ....... Nếu bàn về chuyện phóng đãng, trong thiên hạ có gia tộc người nào vượt qua hoàng tộc họ Cao. Nếu bàn về độ cầm thú, nam nhân gia tộc này người sau càng hơn người trước. Nhưng sao Quận Vương lại muốn chuyện này cho Trương cơ? sợ dạo nàng sợ hãi sao?

      Ánh mắt Lan Lăng vương khẽ nheo lại, con ngươi thâm thúy sáng ngời thoáng chút sắc nhọn chuyển động, thanh của trầm thấp êm tai, chứa mấy phần vui vẻ, "Nhớ để nàng biết, quyền quý nơi này có mấy người dịu dàng khoan hồng độ lượng như ta đây, những Quận Vương nắm giữ quyền lực nơi này, phải ai cũng động sắc tâm với nữ nhân như bệ hạ hôm nay. , phần phó xuống."

      Phương lão lên tiếng: "Vâng."

      Trương Khởi cầm Tú Hoa Châm(4) trong tay, người ở đây nhưng trái tim lại có đây. Nàng nghe thấy tiếng bước chân Lan Lăng vương tiến vào, vội vã ngẩng đầu lên, vui mừng, mềm mỏng kêu: "Trường Cung."

      (4)Tú Hoa Châm: kim thuê

      Nàng lảo đảo bước đến gần , khuôn mặt nhắn ngước lên nhìn . Con ngươi quay vòng bên trong, Trương Khởi thẹn thùng vui mừng : "Trường Cung, lúc nãy cảm ơn ngươi." Đa tạ ra câu kia trước mặt bệ hạ: Có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn.

      Đây là lời thâm tình biết bao. Nàng chưa bao giờ biết, mình cũng có thể khiến người đàn ông cảm thấy yên lòng. Càng nghĩ tới bệ hạ ca ngợi nàng.

      cố gắng để cho nàng giành được địa vị....... A Du lo lắng quả nhiên là đúng, Lan Lăng vương thực muốn nâng cao địa vị của mình, đối diện với vẻ mặt tràn đầy cảm kích của Trương Khởi, khuôn mặt Lan Lăng vương chút thay đổi : " cần cám ơn ta, ta chẳng qua có sao vậy thôi."

      Lời ra nghiêm túc như biết câu "Có người phụ nữ này ở bên, trái tim thần mới yên ổn” kia là lời thâm tình động lòng người cỡ nào. càng biết, nàng nghe thấy câu “có sao vậy thôi” của trong lòng càng thêm vui mừng vô tận, muốn đè nén cũng đè nén lại được.

      Đôi mắt đẹp gợn sóng, Trương Khởi nhào tới trước ôm hông của , vùi mặt trong ngực , thào: "Trường Cung, ta rất vui vẻ."

      Nàng vui vẻ, coi trọng nàng phải vì vẻ đẹp của nàng, phải vì phụ họa lấy lòng nàng mà do nàng làm yên lòng. Đối diện với khuôn mặt tràn đầy cảm động cùng vui mừng của Trương Khởi, Lan Lăng vương như cũ nghiêm mặt. Nhưng bất giác, theo thói quen đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực.

      vừa ôm nàng vừa chầm chập về phía trước, vừa : "Vừa rồi đám người Thu công chúa tới ức hiếp ngươi chứ?"

      Trương Khởi lắc đầu, vui vẻ : " có."

      Lan Lăng vương nhìn nàng, lại hỏi: "Các nàng có lời gì cay nghiệt làm ngươi bi thương?"

      Trương Khởi lắc đầu, nàng nở nụ cười, "Chưa hề có."

      Lan Lăng vương ừ tiếng, nhìn nàng chòng chọc, lại hỏi: "Vậy có người nào mắng chửi ngươi ?"

      Trương Khởi vẫn cười đến vui vẻ, "Mới có."

      Theo nàng thấy, mặc dù lời Hồ Thị có mục đích khác nhưng mỗi câu đều có ý khen ngời nàng, A Du cũng lời nào, chỉ rơi nước mắt còn bị mình sửa chữa lại. Còn về phần những quý nữ khác, mặc dù có lời cay nghiệt nhưng cũng ảnh hưởng tới nàng.

      Nhưng nàng chìm đắm trong vui mừng nhìn thấy, ánh mắt Lan Lăng vương nhìn về phía nàng càng trở nên dịu dàng khoan dung hơn.......
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenky, Andrenabornthisway011091 thích bài này.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Tình của LLV quả là ngưỡng mộ:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      milktruyenky thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 116: Thú vui ở khuê phòng

      Lan Lăng Vương dịu dàng nhìn Trương Khởi, hồi lâu, mới nhàng gọi: "A Khởi."

      "Vâng."

      "Ta từng với nàng, dù ta tới chỗ nào, cũng mang theo nàng, cho dù xuất chinh cũng thế. . . . . . Xem ra phải nuốt lời rồi."

      Đối diện đôi mắt chớp nháy, ngây thơ của Trương Khởi, cười khổ : "Bệ hạ mới vừa , dung nhan của nàng quá đẹp, mang vào nơi toàn là nam nhân, dễ dàng gặp chuyện may, muốn ta để nàng ở nhà, ta cũng đồng ý rồi."

      cúi đầu hôn cái lên mặt của nàng, giọng ra: "Chưa tới tháng nữa, ta phải luyện Binh. A Khởi, nàng phải bảo vệ mình cho tốt."

      Trương Khởi sững sờ gật đầu, chú ý tới vẻ quỷ quyệt trong ánh mắt .

      Khi Lan Lăng Vương rời , nàng chống cằm, thầm nghĩ: qua tháng nữa luyện binh? Thời gian tháng quá ngắn, lại chưa nghị hôn, xem ra là cho ta rời khỏi. Uhm, lúc ở đây, ta phải thêu nhiều hơn, xem có thể kiếm thêm tiền .

      Nàng luôn có nguyên tắc của mình, cho tới bây giờ, dù coi trọng tiền hơn nữa, cũng chưa từng nghĩ tới việc đòi hỏi Lan Lăng Vương. Tựa như lúc ở đất nam, dù biết nước Trần có quy định "Thê chết cũng thể tái giá", cũng chưa nghĩ tới lợi dụng cách này để lấy người góa vợ.

      Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, thời gian trôi nhanh.

      . . . . . .

      Buổi chiều quản mới tới. Ông ta đứng ở trước mặt Trương Khởi, nghiêm trang, bình tĩnh kể về các gia tộc quyền quý ở nước Tề, trọng điểm là ở hoàng tộc Cao thị. sơ lược hết về họ tên, tính tình và tình huống của bọn họ.

      Trương Khởi biết, Cao thị nước Tề hoang dâm, nhưng nàng chưa bao giờ biết, bọn họ hoang dâm đến trình độ này. Gần tối Lan Lăng Vương trở về, Trương Khởi còn đắm chìm trong thực tế mà Phương lão miêu tả.

      Cảm thấy tiếng bước chân truyền đến, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy được đôi con ngươi dịu dàng thâm thúy của Lan Lăng Vương. nhìn thấy mặt nàng trắng bệch, nên trầm thấp hỏi "Làm sao thế?"

      Tiếng vừa dứt, Trương Khởi tung người bổ nhào về phía trước, ôm chặc lấy .

      Nàng ôm , thân thể dùng sức lách vào ngực , run lẩy bẩy.

      Lan Lăng Vương vội vàng ôm sát nàng, dịu dàng hỏi: "A Khởi, xảy ra chuyện gì?"

      Trương Khởi lắc đầu, nàng chỉ ôm sát hông của , dùng hết toàn lực mà ôm, liều mạng sử dụng nhiệt độ của sưởi ấm cho mình.

      hồi lâu, thanh mềm nhũn, yếu ớt của Trương Khởi từ ngực của truyền đến, "Trường Cung. . . . . ."

      "."

      "Chàng đừng rời khỏi ta. . . . . Dù luyện Binh, cũng mang theo ta, được ?" Nàng nâng lên khuôn mặt nhắn trắng bệch, đầy nước mắt nhìn , vẻ mặt vô cùng cầu xin.

      Lan Lăng Vương nghiêm túc hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nàng sợ thế?"

      Trương Khởi dán sát người mình vào ngực , : "Phương lão với ta chuyện. Trường Cung, nếu như chàng ở đây ta sợ. Về sau mặc kệ chàng tới chỗ nào, đều mang ta theo có được hay ?"

      Thấy Lan Lăng Vương trầm mặc, nàng hơi luống cuống, cắn môi, rồi Trương Khởi nhón chân lên đưa môi đỏ của mình qua. Vừa lung tung hôn mặt của , nàng vừa mềm mại cầu xin: "Trường Cung, có được hay ?" Từ buổi sáng có thể xem ra, cùng với bệ hạ có quan hệ thân thiết. Chỉ cần nguyện ý, là có thể thuyết phục bệ hạ mang mình chung.

      Lan Lăng Vương trầm ngâm chốc lát, hơi khó xử : "Cũng hơi khó đấy. . . ."

      Bốn chữ này vừa ra, Trương Khởi liền nóng nảy. Theo lời Phương lão, mấy nam nhân nắm đại quần của Cao thị nước Tề, thích thứ khác còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng hoang dâm háo sắc còn là cuộc so tài, đáng sợ hơn là bọn họ thích nhất ra tay với thê nữ của huynh đệ chú cháu mình, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, có lúc còn hành hạ đến chết, dung nhan mình như vậy, có Lan Lăng Vương ở bên che chở, vậy. . . . . . Vô luận như thế nào, cũng phải phòng ngừa chu đáo, chỉ cần chưa rời khỏi nước Tề, nàng phải luôn theo sát .

      Vì vậy, Lan Lăng Vương mới ra, Trương Khởi liền oa tiếng khóc lên. Mới khóc hai tiếng, nàng liền nhớ lại thân phận của mình, sợ chọc cho Lan Lăng Vương thích, bèn nhịn xuống. Chỉ có nước mắt ngừng chuyển động ở trong hốc mắt, lỗ mũi còn hít hít, hợp với áo lông cáo màu trắng, giống con hồ ly bị vứt bỏ.

      Trương Khởi thút thít, nhưng Lan Lăng Vương chỉ lạnh lùng nhìn mình, hề động lòng gì. Nàng cắn răng cái, đôi tay ôm cổ của , sau đó hai chân kẹp hông của , cả người áp sát vào người của . Trong lòng thầm buồn bực : dù ta nổi giận, ta cũng buông tay. Quấn cho đến khi đồng ý mới thôi.

      Lan Lăng Vương bình tĩnh nhìn nàng đu lên, thấy Trương Khởi hồng mắt đáng thương nhìn mình, từ từ nhíu mày.

      Thảm, sắp giận.

      Trương Khởi hơi sợ, cắn môi suy nghĩ lát, nàng dứt khoát vùi mặt lên cổ , để ý mặt , cũng chịu xuống.

      Lan Lăng Vương vừa , vừa lạnh lùng nhìn Trương Khởi giắt người mình, lạnh nhạt ra: "Xuống."

      "Ta ——" trong mềm nhũn nũng nịu còn mang theo chút nức nở, dù là người sắt nghe được cũng tan ra.

      Lan Lăng Vương hề dừng lại, tiếp tục chậm rãi bước , được vài bước, lại trầm giọng : " tình liên quan trọng đại, lỳ hơn cũng vô ích."

      Trương Khởi buồn buồn : "Vẫn lỳ tiếp." xong còn thút thít.

      Cảm thấy nàng tuột xuống, Lan Lăng Vương đưa cánh tay ra, nhàng vịn mông của nàng, để cho nàng giắt người mình như cũ, rồi Lan Lăng Vương than tiếng, : "Đừng khóc"

      Nghe được thương tiếc trong lời của , vành mắt Trương Khởi đỏ lên, oa khóc ra tiếng.

      cho nàng khóc, nàng còn khóc dữ hơn.

      Lan Lăng Vương cười khổ : "Được rồi được rồi, để ta suy nghĩ lát."

      Giọng thả lỏng.

      Trương Khởi mừng rỡ, vội vàng dùng hai tay ôm mặt hôn mạnh hồi. Đợi hôn đến mặt đầy nước miếng và dấu răng hai mắt Lan Lăng Vương chuyển thành tĩnh mịch. Khi môi đỏ mọng của Trương Khởi chuyển sang khóe môi đột nhiên siết chặt hai tay, nghiêng đầu hôn sâu hơn, rồi thân thể chuyển cái, sải bước về phía phòng ngủ.

      . . . . . .

      Trong đêm nay, Trương Khởi cọ xát đủ kiểu, còn dùng hết các kiểu kỹ năng hầu hạ Lan Lăng Vương đến cả người sảng khoái, rốt cuộc cũng đồng ý, lần luyện binh này mang theo nàng.

      Hai ngày qua, thời tiết ở Tấn Dương vừa ẩm vừa lạnh, gió lạnh gào thét cuốn theo lá vàng bay múa đầy trời.

      Sau hai ngày bận rộn liên tiếp, buổi tối ngày thứ ba, Lan Lăng Vương để ý đến phủ Quảng Bình vương có tiệc, mà tìm cớ về phủ.

      Vẫy lui người hầu xong, giờ phút này trong tẩm cung, chỉ có với Trương Khởi.

      Dưới ánh nến lập lòe, ánh đèn lồng đỏ thẫm, còn có lò than ấm áp thiêu đốt, khiến trong phòng ấm áp thoải mái giống như mùa xuân.

      giường trải da thú ấm áp, Lan Lăng Vương nghiêng người dựa vào.

      uống chút rượu.

      Người như , từ học kiềm chế, vào lúc nào, cũng để mình uống rượu say.

      . . . . . . Tự biết sắc đẹp quá mức, dám uống say.

      Nhưng bây giờ, lại uống say.

      Sau khi Lan Lăng Vương Say rượu, lảo đảo trở lại trong phòng ngủ, để ý ngăn trở của Trương Khởi, vừa chọt lét khiến nàng cười ngừng, vừa cắm đầu cắm cổ, loạn xạ gạt trang phục người ra, thay cái áo khoác màu vàng nhạt vào.

      chỉ khoác cái áo dài, mặc áo trong, lộ ra lồng ngực trắng như ngọc, bền chắc tráng kiện, phơi hoài cũng đen, cùng với bắp đùi lõa lồ cũng trắng noãn.

      chân sàn nhà bằng gỗ đào. Giống như gương mặt và vóc người của , người Lan Lăng Vương, có chỗ nào phải ông trời tỉ mỉ điêu khắc thành, cặp chân lớn cũng như thế, cho dù ngón chân có vài cọng lông dài nửa tấc, cũng chút tổn hao vẻ hoàn mỹ của nó.

      Giờ phút này, khẽ nghiêng người dựa vào, gương mặt tuấn mỹ chút tỳ vết hơi ửng đỏ vì say.

      đưa tình tình nhìn Trương Khởi, bờ môi hoàn mỹ hơi nhếch lên, vẻ mặt cười như cười, có phần lười biếng, và quyến rũ khiến tim người ta đập nhanh hơn.

      hiển nhiên hết sức vui vẻ, gương mặt ửng đỏ, quyến rũ nhìn Trương Khởi, khàn khàn : "A Khởi."

      Trương Khởi hoảng hốt khi thấy biến hóa của , sau đó sợ bị bệnh càng ngừng đốt than, nghe được kêu liền quay đầu lại. Nhìn lộ nửa thân trần, mặt nàng hồng hồng, ánh mắt càng thêm long lanh, "Ở đây."

      Lan Lăng Vương nghiêng đầu, mặc cho mái tóc đen như mực xõa giường, dưới ánh trăng, ánh mắt rực rỡ như sao, tươi đẹp như trăng đỏ, "Ta đánh đàn cho nàng, nàng múa vì ta, như thế nào?"

      híp cặp mắt lại, ánh mắt như dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng, "Chỉ có nàng am hiểu điệu Xuân Nguyệt nhất." Điệu Xuân Nguyệt này, là tài nghệ nàng trổ ra vào đêm xin mang luyện binh chung.

      thanh của dịu dàng du dương, như tiếng dương cầm cực kỳ êm tai.

      vừa say vừa cởi trần, mà còn đưa mắt nhìn nàng, khiến trái tim Trương Khởi đập nhanh thình thịch, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, cả hai chân cũng hơi nhũn ra.

      Nàng từ từ đứng lên, nghiêng đầu tránh né ánh mắt của , đỏ mặt cười : "Được."

      " thay vũ y ." thanh của trầm khàn, giống


      như ở bên gối, "Mới vừa chế xong, ở trong ngăn kéo bên trái giường."

      Cả Vũ Y cũng chuẩn bị tốt?

      Gương mặt ửng hồng của Trương Khởi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhàng lên tiếng: "Tốt."

      Nàng xoay người, về phía phòng ngủ.

      bao lâu, Trương Khởi ra.

      Nàng vừa khỏi, cặp mắt của Lan Lăng Vương say bảy phần đột nhiên sáng lên, tư thế nghiêng người lười biếng, càng thêm nghiêng về phía trước.

      nhìn thẳng vào Trương Khởi.

      Lúc này Trương Khởi khác bất cứ lúc nào. Khoác áo lụa bồng bềnh, áo trong màu trắng, bộc lộ rãnh giữa ngực tuyết trắng thấp thoáng, vòng eo mảnh khảnh, và hình dáng hoàn mỹ đều thấy được ràng. Đôi chân ngọc thon dài càng thêm thể nghi ngờ.

      Mặc dù hai người ân ái vô số lần, nhưng cơ hội lộ nửa thân trần nhiều. Nhìn , Trương Khởi vừa thẹn vừa mừng, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của nàng hồng hồng, mặt mày như tranh vẽ vừa ngượng ngùng, vừa tươi tắn, vừa quyến rũ, mà còn lộ ra vẻ xinh đẹp tao nhã.

      Nàng rất đẹp, rất đẹp rất đẹp

      Lan Lăng Vương si ngốc nhìn nàng hồi, đột nhiên cười tiếng. cười nghe gọi: "A Khởi của ta. . . ."

      thanh dịu dàng như mặt nước.

      Trương Khởi nghe được, nên ánh mắt nàng càng đẹp hơn.

      Lan Lăng Vương chống người đứng lên, cầm lấy sáo ngọc đặt ở bàn con, đặt ở bên môi thổi.

      . . . . . . đưa lưng về phía màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

      Tối hôm nay là 15, trăng tròn trong suốt trời, ánh sáng màu bạc xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên bóng dáng cao lớn của , còn ánh vào gương mặt vô cùng tuấn mỹ của , khiến ngũ quan mơ hồ, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ tốt đẹp vô cùng.

      Tiếng địch lượn lờ mà đến.

      Trình độ dùng nhạc khí của Lan Lăng Vương đạt tới đỉnh cao. biết điệu múa Xuân Nguyệt của Trương Khởi nên phối bản nhạc gì. Chỉ là thoải mái, tiếng địch của , như mang theo ánh sáng rực rỡ, ánh trăng bàng bạc, còn có năm tháng hoàn mỹ.

      Dần dần, tiếng địch chuyển cái, từ du dương thành trầm thấp.

      Mà lúc này, tay áo trắng như tuyết của Trương Khởi vung lên, đôi chân xinh xắn nhàng múa ra.

      Như Lan Lăng Vương, kỹ thuật múa của nàng cũng có thành tựu trời sanh. Đặc biệt là vừa quyến rũ vừa trong sáng, càng thêm am hiểu vũ điệu quyến rũ động lòng như có như .

      Lúc này, mặc dù nàng còn tấm bé, nhưng sau khi thành phụ nhân, vóc người ngày càng nở nang. Lúc múa, eo thon ngực nở mông cong, mỗi lần phập phồng, đều phiêu diêu trong ngọn đèn dầu, vẽ ra dáng vẻ quyến rũ làm người ta miệng khô nóng nảy.

      Điệu múa Xuân Nguyệt vốn bồng bềnh, phấp phới. Để ý nhàng, và đong đưa tình xuân.

      Vì vậy, trong ngọn đèn dầu thấp thoáng, ánh trăng sáng ngời, nàng mặc áo lụa trắng trong, xoay tròn theo tiếng địch. Giống như, cơn gió xuân thổi qua, nàng bị thổi , giống như, cơn gió lạnh thổi qua, nàng tan ra. . . .

      Tiếng địch của Lan Lăng Vương càng triền miên hơn.

      Trong tiếng địch sầu triền miên, bóng dáng cao lớn của dưới ánh trăng chiếu xuống, dần dần trùng điệp với bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia. Nàng vẫn nhìn , nàng múa vì , trong ánh mắt tràn đầy tình ý, nàng vảy ống tay áo về phía , vòng eo gập lại, xoay chuyển bồng bềnh, khi muốn nắm chặt lại bị trôi như mây khói.

      . . . . . .

      Thế gian này, những thứ cực kỳ tốt đẹp, cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

      —— lúc này cũng vậy.

      Chỉ biết là, giờ khắc này, từ phủ Lan Lăng vương phiêu đãng ra tiếng địch, trêu chọc mấy người đường ngừng lại. Trái phải trong sân Hoa phủ, còn có số tiểu thư khuê nữ ra, họ đỡ ngọc lan, kinh ngạc nhìn trăng sáng trời mà mất hồn.

      Chỉ biết giờ khắc này, bóng dáng nhàng nhiễm trăng sáng chiếu vào màn lụa mỏng, làm cho nhóm khách sải bước tới, bỗng nhiên dừng lại, từng người đều nhìn ngây dại biết qua bao lâu, hầu kết của thanh niên tuấn nhã tuốt đằng trước lên xuống, trầm thấp : " ra là như vậy. . . . . ." thanh của hơi khô.

      Mọi người sau lưng , ràng chưa lấy lại tinh thần.

      Khóe miệng bĩu cái, thanh niên ra sải bước tới dưới bậc thang. Chắp hai tay, nhìn ánh sáng chiếu trong phòng ngủ, cùng trùng điệp thành từng bóng dáng hoa mỹ.

      thanh niên trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần đứng ở bên trái muốn mở miệng, nhưng lại đưa tay quả quyết cự tuyệt.

      lẳng lặng chắp tay nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn bóng dáng loáng thoáng múa bên trong, lắng nghe tiếng nhạc bồng bềnh lượn lờ.

      Lúc này, mọi người đứng ở sau lưng thanh niên, hoàn toàn tỉnh táo lại. Bọn họ dù ngứa ngáy khó nhịn, hận thể lập tức vọt vào, nhưng thanh niên cao quý đứng ở phía trước bất động, bọn họ cũng đành phải nhìn chằm chằm bóng dáng nhàng như như cho đỡ khát, thể làm gì khác hơn là lắng nghe tiếng địch vui vẻ mất hồn.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Hay qua. Mong rang TK va LLV luon duoc o ben nhau.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 117: bốn tháng sau

      Cũng biết trải qua bao lâu, tiếng nhạc mới dừng lại.

      Giống như sợ mỹ nhân bên trong lặng lẽ rời , khi tiếng địch vừa ngừng lại, thanh niên xinh đẹp tuyệt trần như nữ nhi cũng để ý huynh trưởng tôn quý trước mặt, nhấc chân lên vội vã vọt tới.

      xô cửa phòng ra, tiến vào mới lớn tiếng cười : "Cao Trường Cung ngươi giỏi, tiệc của ta ngươi tham gia, lại chơi đùa với mỹ nhân ở đây."

      Miệng vừa chuyện, ánh mắt của vừa vội vàng tìm Trương Khởi. Nhưng khi cửa phòng vừa bị xô ra Trương Khởi nhanh chóng xoay tròn, bay vào trong nội thất nhanh như gió rồi. làm sao nhìn thấy cái gì?

      Lan Lăng Vương chậm rãi để sáo ngọc xuống, trong có giọng hơi say có phần vui, "Cao Trạm đây là phòng ngủ của ta."

      Cao Trạm cười tiếng, để ý chút nào : "Biết đây là phòng ngủ của ngươi mà." tới chỗ này, ngẩng đầu nhìn quanh phòng, miệng tiếp tục : "Trường Cung, nghe ngươi mới có tuyệt đại giai nhân? Thúc thúc chẳng thèm lo tiệc nhà mình, mà chỉ muốn tới xem. , kêu nàng ấy ra ngoài cho thúc thúc xem với."

      với vẻ mặt cợt nhã, giọng rất là vô lễ. Cũng phải, thân là thúc thúc của Lan Lăng Vương, cần phải khách khí với người cháu hèn mọn hơn mình.

      vừa xong, lại thấy mặt Lan Lăng Vương trầm xuống, lông mày xuất vẻ hung dữ. Hiếm khi thấy Cao Trường Cung như thế, Cao Trạm lại cười to, chưa đợi gì, phẩy ống tay áo lui ra ngoài.

      Đóng cửa phòng, Cao Trạm chắp tay với người thanh niên tuấn mỹ đứng chắp tay ở cửa: "Cửu huynh, người biết tiểu tử Trường Cung kia làm gì ? cởi sạch áo, uống say túy lúy, chỉ khoác cái áo khoác, còn thổi sáo, vui đùa với mỹ nhân kia đấy." cười to : " hỗ là con cháu Cao gia ta, về chuyện tìm hoan tìm vui cần dạy cũng biết."

      Người thanh niên tuấn nhã lẳng lặng mỉm cười, sau khi nghe xong, : "Hồ đồ" rồi xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm phòng ngủ, trầm giọng : "Trường Cung chưa từng say, hôm nay say rượu, nhất định là trong lòng vô cùng vui mừng —— chúng ta đừng quấy rầy , thôi"

      xong, vung ống tay áo, dẫn theo mọi người cất bước rời .

      Bọn họ vừa rời , Trương Khởi liền ra từ trong nội thất.

      tới trước mặt Lan Lăng Vương, Trương Khởi nhàng ngã vào, rồi nàng ngước đầu, đôi tay ôm đầu gối của , kêu: "Trường Cung. . . . . ."

      "Hả?" Lan Lăng Vương mở đôi mắt say lờ đờ mê ly ra, hiểu nhìn nàng. Thấy nàng hình như rất lạnh, bèn đưa tay nâng nàng lên đùi ngồi, hỏi "Sao thế?"

      Trương Khởi ôm hông của , vùi mặt ở trong lòng , lắc đầu cái.

      Lúc nãy trong nội thất, nàng nghe được tiếng cười của Cao Trạm, biết sao thấy hơi sợ.

      Quá khứ, Trương Khởi mà sợ, tự mình trốn mình, mà phải chạy đến ôm lấy Lan Lăng Vương như bây giờ. . . .

      Khiến Trương Khởi ngờ là mới vài ngày thôi, mà hình như người cả Tấn Dương đều biết , Lan Lăng Vương mới có sủng cơ, như trân bảo, ngày ngày chỉ muốn bên cạnh nàng, vui đùa với nàng.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Lan Lăng Vương bị truyền thành người si mê nữ sắc.

      Nhưng Cao Trạm đúng, chuyện tìm hoan tìm vui này, đối với con em Cao thị coi vào đâu. Vì vậy Lan Lăng Vương trầm mê nữ sắc, cũng bị ai chỉ trích mắng , ngược lại nửa tháng sau, hoàng đế hạ chỉ, cho phép tư binh của tăng tới 1800.

      Đồng thời, cũng bởi vì Lan Lăng Vương coi trọng ái cơ mới có cực độ, những tên quyền quý quan lại rục rịch ngóc đầu dậy, rất muốn thấy phong thái mỹ nhân, cũng đều an tĩnh lại.

      —— Lan Lăng Vương rất được Tân Đế ngưỡng mộ, lại là tôn thất có tài hoa, hơn nữa bên cạnh chỉ có phụ nhân này. Nữ nhân của dù đẹp nhất, cũng tội g mạo phạm lúc này.

      Cứ thế từng ngày trôi qua.

      Trong yên tĩnh cực hạn, Trương Khởi thậm chí có cơ hội gặp Trần sứ, càng cách nào biết tình huống của đám người Tiêu Mạc A Lục. Nàng chỉ ở trong phủ chơi đùa huyên náo với Lan Lăng Vương mỗi ngày.

      Đảo mắt tháng trôi qua.

      Tới lúc này, Tấn Dương chính thức tiến vào mùa đông. Trong gió lạnh gào thét, Lan Lăng Vương mang theo Trương Khởi đến thành Nghi Dương.

      Bốn tháng sau.

      Lúc đến Nghi Dương là vào ngày đông tuyết bay, khi trở về là tháng ba xuân về hoa nở, dương liễu lả lướt.

      Nhưng, lần này bọn họ về Tấn Dương, mà là Nghiệp thành Đô thành của nước Tề.

      Mấy ngày nữa, Trương Khởi tròn mười năm tuổi rồi.

      Trương Khởi mười lăm tuổi, tư thái như cành liễu vươn cao, khi giơ tay nhấc chân, vẻ quyến rũ thuộc về phụ nhân và linh hoạt của thiếu nữ hòa hợp vào nhau, trở thành giai nhân khuynh thành chân chính.

      Trương Khởi mười lăm tuổi, còn là người bị hạ thuốc tuyệt tử như đời trước. khỏe mạnh vui vẻ từ trong ra ngoài, làm cho thân thể của nàng như hoa xuân nở rộ, vẻ quyến rũ lan tỏa, linh khí bức người. Cho nên, cũng còn vẻ mỹ lệ hơi bệnh hoạn, có chút chán chường như đời trước, mà đẹp hơn, thông minh hơn.

      Trong mấy tháng qua, xảy ra chuyện. Sứ giả hai nước Chu Trần trước khi xuân về hoa nở, lên đường rời . Nhưng, Tiêu Mạc ở lại. Bởi vì tài hoa hơn người, xử lão luyện, khiến Hoàng đế Cao Diễn có lòng nhất thống thiên hạ vô cùng coi trọng. Hôm nay là chính tam phẩm Lại Bộ Thượng Thư ở Đại Tề.

      Trong thời gian ngắn thế, mà lên được đại quan chính tam phẩm, tài hoa của Tiêu Mạc, vượt qua dự liệu của Trương Khởi.

      Dù là Lâu Thái hậu luôn có phê bình kín đáo với người Hán, cũng công nhận Tiêu Mạc. Dù sao cũng đến từ gia đình quý tộc lâu đời ở nước Trần. có thể ở lại nước Tề, chính là chuyện đáng kiêu ngạo ở nước Tề.

      Đồng thời, Trương Khởi cũng biết, A Lục có theo sứ Trần trở về nước, mà ở lại nước tề với Tiêu Mạc.

      Ngày Lan Lăng Vương trở về, quan đạo trống rỗng, thấy ai nghênh tiếp.

      Nhìn cửa thành dần dần có thể thấy được, Lan Lăng Vương giục ngựa đến gần xe ngựa, sớ thay trang phục bình thường, nên mặt mũi càng có vẻ trầm.

      nhìn màn xe, thanh êm ái đến mức cả cũng phát giác, "A Khởi, sắp vào cửa thành rồi."

      Nghe trong xe ngựa truyền tới tiếng đáp mềm mại, thở dài : "A Khởi, lẽ nàng có thai?"

      Người trong xe ngựa cứng đờ.

      Qua hồi lâu, Trương Khởi mới thào ra: "Dù có thai, có thể thế nào?"

      Nếu có thai, ta cho phép nàng sinh con ta, hôn cũng cần gấp, có thể kéo thêm hồi nữa. Dĩ nhiên, chỉ là có lẽ.

      Lan Lăng Vương nhìn màn xe lay động, cuối cùng trả lời.

      Trầm mặc hồi sau, trong xe ngựa, Trương Khởi cúi đầu hỏi lần nữa "Trường Cung, nếu có thai, thế nào?" thanh của nàng hơi rung động, chứa mong đợi, hoặc khát vọng mà chính nàng cũng được.

      Lan Lăng Vương nghiêm túc ngắm phương xa, hồi lâu mới : " có gì, chúng ta thường hoan ái, cũng nên có."

      Trong xe ngựa, Trương Khởi ừ tiếng, tựa như mang theo thất vọng mơ hồ.

      lúc ấy , hắc giáp vệ (lính mặc giáp đen) kêu lên: "Có người tới"

      Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.

      Vừa nhìn, liền nhíu mày, từ từ : "Là Tiêu Mạc"

      Xuất trong tầm nhìn của bọn họ, đúng là Tiêu Mạc, dù là quan to tam phẩm, nhưng vẫn mặc áo trắng, tóc dài dùng ngọc quan buộc lên. Dù ngồi ở lưng ngựa, cũng có vẻ thanh thản tao nhã, phong thái nhàng.

      Trương Khởi nhìn với mái tóc được buộc lại, có vẻ cao hơn, thành thục hơn, khỏi ngạc nhiên : dường như còn chưa tới 20, sao lại đeo quan buộc tóc rồi?

      Đảo mắt, Trương Khởi hiểu được. Tiêu Mạc giống nàng, người lẻ loi còn gia tộc, nguyên tắc cũ chưa đến 20 chưa làm quan, cũng cần thiết giữ. đeo quan buộc tóc, là tự với mình, mình người trưởng thành, từ đó về sau, sủng nhục mình, thịnh suy tự chịu?

      người cởi ngựa cuốn gió bụi vội vã đến.

      thẳng tới trước đội ngũ 20 bước Tiêu Mạc mới quát tiếng, siết ngừng ngựa.

      Phía sau có tùy tùng.

      Nghễnh đầu, Tiêu Mạc nghiêng mắt nhìn qua Lan Lăng Vương, sau đó quay đầu nhìn về phía xe ngựa của Trương Khởi. Nhìn màn xe bồng bềnh, thả tròng mắt xuống.

      Lại xoay đầu lại, Tiêu Mạc chắp tay với Lan Lăng Vương, mỉm cười : " đông tuyết bay bay, lúc về dương liễu lả lướt, Quận Vương, lâu gặp"

      Trong thanh khàn khàn, mang theo nhớ nhung dày đặc.

      Người nhớ, tự nhiên phải là Lan Lăng Vương.

      Lan Lăng Vương ngẩng đầu nhìn cái, môi nhếch lên, lạnh lùng : "Tiêu thượng thư đặc biệt chào đón, Trường Cung dám nhận"

      thanh của vừa dứt, Tiêu Mạc đột nhiên cười tiếng.

      Tiếng cười của , vừa phóng khoáng vừa trong trẻo. Trong lúc cười to, Tiêu Mạc chắp tay, "Được đấy chứ, được đấy chứ."

      nở nụ cười, nghiêm túc nhìn chăm chú về phía xe ngựa của Trương Khởi, mà nhìn Lan Lăng Vương, từ từ : "Kỳ hạn nửa năm sắp đến. . . . . bao lâu nữa, quận vương nghị hôn thôi." ràng là chuyện với Lan Lăng Vương, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp, chớp cũng chớp nhìn chằm chằm vào xe ngựa của Trương Khởi, thanh hơi đề cao, "Tập tục của nước Tề, Tiêu mỗ biết đến. Tiêu mỗ đến đây chỉ để câu với Quận Vương, phụ nhân trong xe ngựa, nếu như ngươi bảo vệ được, Tiêu mỗ nguyện ý đón lấy"

      Lời như đinh chém sắt, thái độ của nụ cười của , lại dương dương tự đắc, hồn nhiên như các danh sĩ phong lưu. Cảnh xuân Nam triều.

      Phong độ có từ trong xương như , rất khó gặp ở nước Tề. Trương Khởi từ trong khe hở nhìn , thầm nghĩ: khó trách dù đến nước Chu, hay ở nước Tề, cũng có thể hòa mình với con cháu nhà Hán, có xu thế của người đứng đầu.

      Tiêu Mạc xong, nhìn thấy sắc mặt Lan Lăng Vương trầm xuống, khỏi ngửa đầu cười tiếng. Trong tiếng cười lớn, chắp tay với Lan Lăng Vương lần nữa, hai chân đá cái, xua ngựa quay đầu, trong nháy mắt vó ngựa cộc cộc, lại chạy về đường cũ.

      Người này long đong mệt mỏi, vội vã đến vội vã , chính là vì chuyện này sao?

      Bên này bóng dáng của Tiêu Mạc vừa mới biến mất, ở chỗ cửa thành có mấy chiếc xe ngựa chạy tới. Xe ngựa còn chưa đến gần, giọng thanh thúy của nữ nhân hòa lẫn tiếng trong trẻo của thanh niên truyền đến từ phía sau.

      Trong tiếng kêu gọi ngổn ngang, có tiếng kêu đặc biệt khác.

      "Trường Cung. . . . . ." Sau màn xe được vén lên, người cười ngọt ngào và rực rỡ, chính là Trịnh Du lâu gặp. Lần này nàng ta hoàn toàn còn vẻ lo lắng như mấy tháng trước, thậm chí còn cười rực rỡ hơn, xinh đẹp hơn lúc mới gặp Trương Khởi. Đôi giày màu hồng cánh sen, nổi bật khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của nàng ta, đúng là mặt ửng hồng như hoa đào.

      Trịnh Du cười khanh khách, vui mừng vô hạn nhìn trước Lan Lăng Vương, giòn giã kêu: "Trường Cung, huynh về rồi." Ánh mắt nàng ta vừa thẹn vừa vui, cả người hào phòng.

      Từ khi nào, nàng ta cũng sửa lại xưng hô?

      Khi Trương Khởi còn kinh ngạc, bảy, tám thiếu niên nam nữ bao vây Lan Lăng Vương, ồn ào lộn xộn ra, "Ngươi được đấy tiểu tử, vừa liền mấy năm." "Trường Cung, lâu gặp, rất nhớ ngươi." "Nghe ngươi có cơ thiếp tuyệt sắc? Ở nơi nào, mau cho chúng ta nhìn xem?" "Ta cố ý chạy tới Tấn Dương ăn Nguyên Tiêu, vì để gặp ngươi, nhưng ngờ ngươi lại đến Nghi Dương."

      Trong tiếng cười đùa Trịnh Du đưa đầu ra, cười khanh khách cắt đứt lời họ, "Được rồi, được rồi, an tĩnh chút." Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn Lan Lăng Vương, đề cao thanh, nghiêm túc : "Trường Cung, bệ hạ có lệnh, bảo ngươi vào thành đừng vội trở về phủ, trực tiếp đến hoàng cung gặp ngài ấy." Khóe miệng nàng giương lên, nhàng : "Đúng rồi, cơ thiếp kia có đây ? Bệ hạ cũng muốn gặp."

      Đoạn đường này, chúng thiếu niên nam nữ bao bọc vây quanh Lan Lăng Vương, khiến Trương Khởi cũng có cơ hội trao đổi với .

      Trong tiếng của họ, đoàn xe rất nhanh vào Nghiệp thành.

      Nghiệp thành, từ xưa là kinh đô của đế vương. Tháng ba dương xuân, ngẩng đầu có thể thấy hoa đào hoa lê nở rộ khắp nơi. Nhưng dù là hoa đào hay hoa lê, đều kết từng đóa hoa cành cây trụi lủi, rất ít thấy lá cây.

      đường phố hơi bẩn, hiển nhiên trước đây lâu mới bị gió cát thổi qua.

      Trương Khởi chú ý vừa đến Nghiệp thành, mặt Lan Lăng Vương lộ vẻ vui sướng, hiển nhiên, có thể về đến cố hương nên rất chờ mong.

      Nhưng nàng lại mong đợi. Trương Khởi nhìn nụ cười mặt , biết tại sao hơi buồn bực. Có lẽ ở trong vô thức, nàng từng hi vọng, khi tình hình đúng, có thể rời khỏi nơi này với nàng?

      Ở Nghiệp thành, cũng có phủ Lan Lăng vương. Phủ này giống phủ xây tạm như ở Tấn Dương.

      Xe ngựa ngang qua phủ Lan Lăng vương có dừng lại, mà thẳng tới hoàng cung.

      bao lâu, tiếng cười cợt của chúng thiếu niên dần dần dừng, ngược lại thay thế bằng tiếng vó ngựa an tĩnh trầm muộn.

      Tiến vào cửa cung rồi.

      Khi xe ngựa dừng lại Lan Lăng Vương nhảy xuống lưng ngựa, vươn tay với Trương Khởi ở trong xe ngựa, "Xuống đây ."

      Trương Khởi đáp tiếng, đưa tay đỡ lấy tay , xuống.

      Chúng thiếu niên thiếu nữ, kể cả Trịnh Du, cũng đều dùng ánh mắt lóe sáng nhìn phương hướng này. Đợi gặp được Trương Khởi, bọn họ đồng thời cảm thấy thất vọng.

      —— cố ý ra mắt quân vương, nàng lại còn đội mũ che mặt.

      Tới nơi này, chúng thiếu niên thiếu nữ thể đồng hành, sau khi chia tay, Lan Lăng Vương dắt Trương Khởi, dưới dẫn dắt của thái giám, tới ngoài thư phòng của bệ hạ.

      Mới vừa đứng lại, thanh nho nhã thanh thúy của bệ hạ truyền đến, "Trường Cung tới à, vào ."

      "Vâng"

      Lan Lăng Vương đáp tiếng rồi vào bên trong, còn Trương Khởi, cũng lấy mũ sa xuống, nhắm mắt theo đuôi vào trong thư phòng.

      Hai người vào cả đầu cũng ngẩng lên đồng thời hành lễ, chú ý tới, sau bàn, bệ hạ trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt của xẹt qua Lan Lăng Vương, rồi nghiêm túc quan sát Trương Khởi.

      Suy nghĩ lúc, khóe môi Cao Diễn cong cong, ôn hòa cười : " cần đa lễ, Trường Cung, tới đây ngồi."

      "Tạ bệ hạ."

      Lan Lăng Vương ngồi xong, Trương Khởi là cơ thiếp của liền ngồi chồm hỗm ở phía sau .

      Mới vừa ngồi xong, Trương Khởi đả cảm thấy, ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía mình.

      . . . . Vừa mới vào, nhìn chòng chọc vài lần mà còn nhìn chăm chú nghiêm túc khiến Trương Khởi khoanh hai tay, lo lắng uốn éo.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      milktruyenkybornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :