1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 96: Lời tỏ tình của Trương Khởi

      Bữa tiệc thế này, nữ khách thể nào đội mũ che mặt. Cho nên từ khi bước vào trong điện Trương Khởi liền tháo cái mũ xuống, nàng cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Lan Lăng Vương, diện mạo thân hình dưới bóng dáng cao lớn của .

      Sau khi ngồi xuống, nàng cũng cúi đầu, để cho mình hoàn toàn đặt trong bóng ma của . Nhưng như thế, cũng thiếu ánh mắt đánh giá nàng.

      Tiếng ầm ĩ vẫn còn vang lên, sứ giả nước Tề và nước Trần nối liền dứt ngồi vào vị trí. Khi Tiêu Mạc, Vệ Công Trực, và Vũ Văn Thuần vào điện trong điện sáng lên lần nữa, những quý nữ tuân mệnh tham gia tiệc, rốt cuộc dời ánh mắt từ người Lan Lăng Vương , nhìn về phía sau lưng.

      Lúc này, ong ong mãnh liệt, là do huynh muội Vũ Văn tiến vào. Theo bọn họ đến gần, số con cháu quý tộc nước Chu cùng vây lại.

      Trong quá trình này, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Lan Lăng Vương.

      Vũ Văn Thành bị mọi người vây vào giữa, sắc mặt vẫn xanh mét, đẩy mọi người ra, sải bước về phía tiểu hoàng đế.

      tới trước người Hoàng đế, chỉ thấy chắp tay thi lễ, cất cao giọng : "Bệ hạ, thần nghe Lan Lăng Vương nước Tề văn võ song toàn, là kỳ tài cái thế, trong các sứ giả nước Tề, cũng là nhân tài đông đúc. Thuộc hạ thần cũng có mấy người tài ba, nguyện thử cao thấp lần với người nước Tề."

      thanh vang dội, mọi người trong điện nghe được ràng.

      Trong an tĩnh, tiểu hoàng đế gật đầu cái, còn chưa từng chuyện, Vũ Văn Thành tự độngiđi về trước mấy bước, tới trong điện, chắp tay với Lan Lăng Vương, tươi cười rạng rỡ : "Lại biết Quận Vương có dám hay ?"

      ngẩng đầu lên, cũng đợi Lan Lăng Vương đồng ý, chỉ vào Trương Khởi sau lưng ra lệnh: "Cơ thiếp này của Quận Vương, ta thấy rất là tệ, bằng lấy nàng để đánh cuộc, như thế nào?"

      Từ đầu tới đuôi, đều tự chủ trương, tiểu hoàng đế căn bản có cơ hội mở miệng, Lan Lăng Vương làm sứ giả, cũng có cơ hội cự tuyệt nước Chu, xem là nhà của Vũ Văn Hộ mà.

      Sứ giả hai nước Tề Trần đồng thời nhìn về phía tiểu hoàng đế mới vừa kế vị.

      mặt tiểu hoàng đế mang theo nụ cười, lúc này, lấy lòng nhìn Vũ Văn Hộ, bộ dáng rất quen thuộc. Ngược lại mấy quan viên quyền quý nước Chu trong điện, có số trầm mặt, hoặc cúi đầu.

      Vũ Văn Hộ híp cặp mắt lại, trong đôi mắt nửa khép nửa mở có ánh sáng bắn ra bốn phía. liếc mắt nhìn qua bên, vừa lúc, nội thị ở phương hướng kia liền gật đầu, bày tỏ nhớ kỹ hết các quan viên quyền qu1y có vẻ mặt đồng tình, hay oán giận đối với tiểu hoàng đế.

      Vũ Văn Thành vẫn còn nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, nhìn chằm chằm Trương Khởi.

      Gương mặt tuấn tú trầm của ra nụ cười, nét mặt nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương, lộ vẻ hả hê, độc. . . . . Đây là địa bàn của , chỉ chờ Lan Lăng Vương đồng ý, hôm nay nhân cơ hội phế trong yên lặng. Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.

      nhìn chòng chọc Vũ Văn Thành cái, thanh trầm thấp êm tai nhàn nhạt vang lên, " so."

      Hai chữ như đinh chém sắt này vừa ra, mọi nơi liền ông ông. Vũ Văn Thành muốn châm chọc , thấy đôi tay Lan Lăng Vương ôm ngực, lạnh lùng : "Vô luận ởi ngựa bắn cung, cầm kỳ thư họa, nếu Vũ Văn Thành ngươi tự tỷ thí với ta, sao."

      Vũ Văn Thành cứng đờ.

      Đảo mắt cười : "Chẳng lẽ nước Tề trừ Lan Lăng Vương ngươi ra, còn cao nhân?" tiếp: "Người làm soái, chỉ cần phát hiệu lệnh là được, cần gì tự mình động thủ? Lời này của Quận Vương buồn cười"

      chỉ vào mỹ nhân đứng bên cạnh, : "Nếu Quận Vương thắng, liền có thể dẫn mười mỹ nhân này trở về. Ngươi yên tâm, họ đều là xử nữ, Quận Vương thắng, liền có thể làm tân lang mười đêm" ngẩng đầu lên, phách lối cười lớn, "Dùng mười xử nữ xinh đẹp, đổi cơ thiếp Quận Vương từng chơi, mua bán này lỗ chứ?"

      Những lời "Chẳng lẽ nước Tề trừ Lan Lăng Vương ngươi ra, còn cao nhân?" là khiêu khích trần trụi, những lời khiêu khích uy nghiêm nước Tề vừa vang lên, các sứ giả nước Tề có đường lui. Lan Lăng Vương từ chối nữa, chính là khiếp đảm, chính là làm hỏng uy danh, dù bị người Chu giễu cợt, trở lại nước Tề, cũng bị trách hỏi.

      Chuyện này, phải chuyện giữa mấy cơ thiếp, mà là đấu tranh giữa nước và nước.

      Lan Lăng Vương nhíu hai mắt lại.

      Trương Khởi lặng lẽ ngẩng đầu.

      Trong bóng tối, nàng biến sắc lại gần Lan Lăng Vương, thấp mềm : "Trường Cung, nếu là cầm thư hội họa, A Khởi có thể thử lần." Vô luận như thế nào, nàng đều thể rơi vào trong tay Vũ Văn Thành. Vả lại, lúc nãy đối mặt khiêu khích của Vũ Văn Thành ở ngoài điện nàng trả lời lại, mà nàng cảm thấy, Lan Lăng Vương thích nàng như vậy. Nếu muốn nàng mạnh, nàng liền mạnh.

      Sứ giả nước Tề đều ngẩn ra. Trong ấn tượng của họ, cơ thiếp Quận Vương mới được này mềm mại yếu ớt, chưa bao giờ biết, nàng cũng có thời điểm chuyện tự tin như vậy? Phải biết, đây là dùng lấy lực lượng của người liều lực lượng của các quốc gia, nàng tự tin có thể thắng được người Chu ở ba phương diện cầm thư họa?

      Trương Khởi xong, liền cúi đầu, mà lúc này, thanh trầm mà uy nghiêm của Lan Lăng Vương vang lên: "Được"

      chữ khạc ra, mặt Vũ Văn Thành liền lộ ra nụ cười hả hê.

      Trầm trầm nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thành, Lan Lăng Vương chậm rãi ra: "Ta là sứ, vậy tỷ thí do ta định ra, Vũ Văn lang quân thấy thế nào?" chuyển sang tiểu hoàng đế bên cạnh, hỏi "Bệ hạ nghĩ như thế nào?"

      Tiểu hoàng đế gật đầu cái, : "Đây là tự nhiên." chuyển sang sứ Trần bên cạnh, thanh thiếu niên vang dội : "Đại tài ba nước đều tại đây, sứ Trần cũng tham gia ."

      Lời vừa ra này, tiếng ông ông vang lớn trong điện lần nữa. Chúng sứ Trần xúm lại, thương nghị lát sau, chánh sứ cất cao giọng : "Như thế, cung kính bằng tuân mệnh."

      "Tốt." thanh của tiểu hoàng đế vừa rơi xuống, Lan Lăng Vương : "Cứ so ba trận, thuật cởi ngựa, bắn tên, còn có cầm kỹ."

      Lúc này, thanh trong trẻo của Tiêu Mạc vang lên, "Lại thêm cuộc cờ vây." chậm rãi đứng lên, ở bên trong đèn dầu sáng rỡ, áo trắng ngà như ánh trăng. Chỉ thấy dịu dàng nhìn Trương Khởi, từ từ : "Tiền đánh cuộc của nước Trần ta, cũng giống hai vị, thắng, mỹ cơ Lan Lăng Vương mới, liền thuộc về tại hạ, thua, ta nguyện ra ngàn lượng hoàng kim, mười con tuấn mã"

      Tiếng nghị luận nổ oanh trong điện.

      Sứ giả nước Trần tuổi trẻ tuấn tú này, là rất hào phóng. Với lực người, bỏ ra hoàng kim ngàn lượng, mười con tuấn mã, để đổi mỹ cơ bọn họ đưa ra ngoài.

      Quả nhiên là người ở nước giàu tới, là coi tiền tài như cặn bã, ngàn lượng hoàng kim, mười con tuấn mã đối với quốc gia mà , mặc dù tính là gì, nhưng so với Vũ Văn Thành chỉ chịu lấy ra mười mỹ cơ bình thường, cưỡng ép người Tề đánh cuộc, đó là hào phóng có giới hạn, so sánh hai bên, hành động của Vũ Văn Thành lại phách lối lại bủn xỉn, bất tri bất giác, người Chu cảm thấy có chút khó chịu.

      Vũ Văn Thành cũng rất khó chịu, mắt trầm xuống, sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc. Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của , Tiêu Mạc vẫn gió nước chảy. sứ giả nước Trần nhìn Vũ Văn Thành, lo âu : "Hành động lần này của Tiêu Lang đắc tội với con sói con này rồi."

      Tiêu Mạc lại nhìn Trương Khởi, : "A Khởi của ta, há là bực cầm thú này có thể mơ tưởng?"

      ngờ tới Tiêu Mạc ra mặt vì mình vào lúc này, Trương Khởi kinh ngạc nhìn rồi xoay qua chỗ khác. Dưới ngọn đèn dầu, nhìn Tiêu Mạc vẫn cười như gió xuân rực rỡ, nhìn đôi mắt đen kịt của , Trương Khởi mắt xuống.

      Trong tiếng ầm ỹ, bỗng nhiên, Vũ Văn Thành cười lên ha hả.

      "Bạch bạch ——" vỗ tay. Trong tràng pháo tay thanh thúy, Vũ Văn Thành : " như vậy, kính xin Lan Lăng Vương nhường mỹ nhân của ngươi ra cho đoàn người xem chút, tài ba nước tranh nàng vị phụ nhân, kiểm nghiệm vẻ đẹp, phụ lòng giai thoại này!"

      Vũ Văn Thành này còn có chút nhanh trí, những lời này vừa ra, liền biến tranh đấu giữa ba quốc gia, biến thành tranh đấu riêng bởi vì nữ sắc. Cứ như vậy, dù Lan Lăng Vương và Tiêu Mạc thắng, trở lại trong nước, lấy được cũng là lời ra tiếng vào.

      Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Khởi.

      Lời này của Vũ Văn Thành mặc dù khó nghe, cũng là cách nào phản bác.

      Trương Khởi từ từ đứng lên.

      Nàng để cho mình ra ở trong đèn dầu sáng rỡ.

      Đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn lộ ra hình dáng mình, trong khoảnh khắc ra trước mặt mọi người, tiếng cười cợt, tiếng ồn ào, tiếng nghị luận tràn ngập trong điện, lúc này đột nhiên an tĩnh chút.

      Trong khoảng thời gian ngắn, mặc kệ là sứ Tề hay người Chu, hay người Trần, đều bừng tỉnh hiểu ra.

      ra là nữ tử tuyệt sắc khó gặp, trách được Lan Lăng Vương trân ái như thế, Vũ Văn Thành lại nhất định muốn lấy nàng, mà sứ Trần, càng trả giá cao.

      Chỉ thấy Trương Khởi xuất dưới ngọn đèn dầu, thướt tha duyên dáng, chỉ là mười bốn mười lăm tuổi. Da nàng trắng hơn tuyết, mặt mày như vẽ, mái tóc như mực tản sau lưng, dài đến hai thước, soi bóng người. Chỉ đứng như vậy, liền có loại tư thế động lòng, giống như đứng ở trong lòng bàn tay mà múa, cũng giống như phủ lên tầng ánh trăng.

      Có thể là do vừa nếm mùi đời, nhụy hoa mới nở, trong vẻ tuyệt luân tinh xảo của thiếu nữ, da thịt trắng nõn sáng bóng, lộ ra tầng phấn hồng, và ánh sáng quyến rũ. Ánh sáng quyến rũ lưu chuyển khắp dưới người nàng, khiến các chàng trai trong điện, đột nhiên nuốt nước miếng.

      Quả nhiên, ngày đó nhìn thấy phải là hình dáng của nàng.

      Vũ Văn Thành ngây ngẩn hồi, lớn tiếng ra lệnh: "Mỹ nhân kia, tới trong điện tới"

      cười lạnh : "Nếu là vật đánh cuộc, phải bày ra giữa ánh sáng."

      Lan Lăng Vương trầm mặt xuống.

      còn chưa mở lời, Trương Khởi dã híp mắt, nhàng khẽ chào hướng Vũ Văn Thành. Trong điện, vang lên thanh chậm rãi cuản àng, "Lang quân quá lời, thiếp thân vốn là nhi nữ Trương thị ở quận Ngô, thân phận quý giá, thua lang quân bao nhiêu." Trong an tĩnh cực hạn bốn phía, giọng nàng mềm mại thanh thúy: "Về phần làm đánh cuộc, vốn là lang quân tham luyến sắc đẹp thiếp thân, cưỡng cầu mà đến. Thiếp thân và Lan Lăng Quận Vương lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp. . . . Lang quân lấy danh chủ đất, làm chuyện tiểu nhân cậy mạnh cưỡng đoạt. Thiếp thân mặc dù yếu, nhưng thực khinh thường chuyện tới trong điện, lang quân cần hơn nữa"

      Dứt lời, nàng nhàng khẽ chào tiểu hoàng đế, Vũ Văn Hộ, và Tiêu Mạc, ngồi xuống bàn lần nữa.

      Trong điện an tĩnh cực kỳ

      có ai nghĩ đến, Trương Khởi có thể như vậy, còn trực tiếp như vậy, là đánh thẳng vào mặt Vũ Văn Thành, nếu như do bất kỳ trượngh pu nào ở nước Tề và nước Trần , khó tránh khỏi lại bị Vũ Văn Thành nâng cao đến độ cao quốc gia, trở thành vụ việc được.

      Nhưng lời này, cũng chỉ là nữ nhi yếu đuối, lời này, tự như con dao đâm vào Vũ Văn Thành, khiến mất nể mặt. Chính là tiểu hoàng đế, Vũ Văn Hộ và người Chu, cũng ngóc đầu lên được trong lời công kích của nàng, tình thế nghịch chuyển. Tình thế tốt và dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy Vũ Văn Thành tạo thành, chẳng những bị đánh tan toàn bộ, còn khiến , mặc kệ thắng bao nhiêu, được bao nhiêu, cũng có vẻ là tức cười bởi vì tham sắc đẹp của ái người ta, làm chuyện tiểu nhân, cậy mạnh cưỡng đoạt, mục đích hèn hạ, thủ đoạn lại quang minh lỗi lạc, như vậy, thắng lợi lại có cái gì hả hê? Mấy câu sỉ nhục này, liền khiến Vũ Văn Thành rơi vào tình cảnh nhếch nhác. chán ghét khinh thường đến từ tiểu này, như an tĩnh, vô cùng an tĩnh tát cái lên mặt mỗi người Chu.

      Vũ Văn Nguyệt giận đến cặp mắt bốc lửa, lại chỉ có thể nhìn phụ thân của nàng.

      Trong hồi an tĩnh tuyệt đối, chúng người Chu hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết, có nên nhắc lại chuyện tỷ thí ? Hình như, tỷ thí hay đều còn mặt mũi, sau đó tiểu hoàng đế ho khan mấy cái, cười : "Được rồi, việc này." giơ bình rượu lên, quơ quơ với Lan Lăng Vương và Tiêu Mạc, : "Chuyện tranh đua này, cho tới bây giờ đều tổn thương hòa khí, hai vị đều là khách quý đường xa mà đến. Thân là chủ nhân, thể khiến khách quý tức giận. Người tới, đưa lên 100 lượng vàng, mười mỹ cơ cho hai vị sứ giả."

      Trong tiếng vâng của thái giám, tiểu hoàng đế cười híp mắt : "Chuyện tỷ thí, liền cần ra. Đến đây, uống rượu uống rượu." Dứt lời, dẫn đầu uống hơi cạn sạch rượu trong ly.

      Theo tiểu hoàng đế dẫn đầu, mọi người trong điện đều cười ra. Bọn họ vội vàng giơ bình rượu lên, đối ẩm với hoàng đế. Trong khoảng thời gian ngắn, đại điện mới vừa giương cung bạt kiếm, khôi phục náo nhiệt ồn ào náo động lần nữa.

      Vũ Văn Hộ ngồi ở bên trừng mắt lên, nhìn Vũ Văn Thành cái, trầm mặt khẽ hừ.

      Nội thị bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên trước, giọng : " tử này miệng lưỡi sắc bén quá, to gan lớn mật rồi."

      đây là mượn cớ mắng Trương Khởi, muốn thay Vũ Văn Thành giải vây. Vũ Văn Hộ nghiêm mặt, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Hôm nay nếu phải bệ hạ giải vây thay , lão phu biết làm sao thoát khỏi khi bị tiểu ép và người của á khẩu trả lời được, phế vật"

      "Đại chủng tể bớt giận, đại chủng tể bớt giận"

      Bên này ồn ào náo động, bên kia, Lan Lăng Vương ngồi lui thân thể về phía sau, mắt nhìn phía trước, trầm thấp : "A Khởi sợ?"

      Trương Khởi đảo tròng mắt, sợ? Khi sợ và nước mắt có ích lợi gì, tại sao nàng phải sở? Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến phụ thuộc vào Vũ Văn Thành, sao phải sợ ?

      Thấy nàng đáp, Lan Lăng Vương : "A Khởi và ta, nguyên là lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp sao?" thanh nhàng như dương cầm, hàm chứa tươi đẹp .

      Lông mi dày của Trương Khởi run run, , mềm nhũn, nhàng, giống như mưa xuân xoay tròn trong gió : "Ta muốn cùng chàng hiểu nhau, cả đời thay đổi."

      thanh của nàng rất rất , rất rất , giống như chỉ là cánh môi giật giật, giống như sợ Lan Lăng Vương nghe được.

      Sau khi xong, nàng liền rũ mắt, lông mi dài rũ xuống hai cái bóng dưới ánh đèn.

      Nàng biết, nghe được, trong chớp nhoáng này, cái lưng thẳng tắp kia, hơi cứng ngắc, tay đặt ở bên chân, từ từ, gian nan mở ra, lại khép lại, ở chỗ nàng thấy được, bờ môi mím chặt lại thành đường. . . . .
      milktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 97: Tham muốn giữ lấy

      Trong tai Tiêu Mạc ông ông tác hưởng, câu, "Thiếp thân và Lan Lăng Quận Vương lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp." củaTrương Khởi biết vang vọng ở bên tai của bao nhiêu lần.

      Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, còn vẻ cười ung dung, phó sứ khác giọng kêu: "Tiêu Lang, Tiêu Lang?"

      Gọi bốn năm tiếng, Tiêu Mạc mới quay đầu lại. nhìn sứ giả kia, khàn khàn : " tử này, biết giả bộ. . . . Lời cứ tựa như ." thanh của duy trì trầm tràm nghèn nghẹn, người sứ giả kia nghe thấy đầu đuôi, khỏi kinh ngạc nhìn , thực hiểu lời này của là có ý gì.

      Tiêu Mạc vô tâm để ý tới, quay đầu, chớp mắt nhìn về phía Trương Khởi ngồi ở nơi xa. Tối nay Trương Khởi khiến cảm thấy xa lạ. Cho tới nay, nàng phải là yếu đuối núp, khiến nam nhân muốn che chở bảo vệ sao? biết, nàng cũng có lúc miệng lưỡi bén nhọn, lời sắc bén, càng làm cho nghĩ tới là, thời cơ nàng chuyện, tính toán ngôn từ, đều chuẩn xác cẩn thận, mấy lời này, mặc dù tất cả mọi người ngồi đều hiểu, nhưng bất luận kẻ nào cũng thể , chỉ có nàng, chỉ có nàng ra, mới có thể đạt tới hiệu quả như tại, tử trong thiên hạ phải nên núp sau nam nhân sao?

      Vũ Văn Thành thở phì phò trở lại giường, vừa mới ngồi xuống, liền thấy được gương mặt chút biểu tình của cha mình. Phụ thân của , vẫn hiểu , giờ phút này sắc mặt của Vũ Văn Hộ nhìn như bình thản, nhưng lại cảm thấy ràng tức giận, nên sắc mặt Vũ Văn Thành trắng bệch ra.

      Nhìn sắc mặt ngừng biến ảo, nội thị tới gần, giọng : "Đại Lang quân, bình tĩnh chớ nóng"

      Bốn chữ bình tĩnh chớ nóng vừa ra, sắc mặt Vũ Văn Thành càng trắng hơn. hiểu được, nội thị khuyến cáo , bảo kế tiếp an tĩnh chút, tận lực lấy bất biến ứng vạn biến, thể lại chủ động sanh .

      Bị Trương Khởi giễu cợt phen như vậy, khí trong điện cũng thay đổi, tất cả mọi người an tĩnh lại.

      Tiểu hoàng đế lại đứng ra mấy câu , sau đó tiếng cổ nhạc vang lên, kỹ nữ xinh đẹp nhanh nhẹn tiến ra.

      Như thường ngày, những kỹ nữ xinh đẹp này, bưng hộp đựng thức ăn rượu ngon, ngồi xổm xuống trước bàn con của từng quý nhân, sau đó, tay ngọc của họ dãn , bưng rượu ngon, gắp thức ăn ngon, cẩn thận và kính cẩn đưa vào trong miệng quý nhân.

      Loại mỹ cơ này, chỉ là quyền quý phái nam, dù trước mắt quý nữ cũng có. Nhiệm vụ của các nàng chính là hầu hạ các quý nhân ăn cơm uống rượu.

      Mà theo họ đến, các nam nhân trong điện cũng tỉnh táo lại. Có số uống vài ngụm rượu nên say, bèn kéo mỹ nhân qua, uống rượu từ trong những cái miệng thơm mùi đàn hương.

      Lan Lăng Vương nhìn mỹ cơ núp ở trước người mình, giờ phút này, mỹ cơ cũng nhìn , dưới ngọn đèn dầu, hai gò má mỹ cơ ửng đỏ, trong mắt lưu động ánh sáng, giống như các nam nhân trong điện, đều lộ vẻ ý loạn tình mê. . . . Chỉ là, những nam nhân ý loạn tình mê, là bởi vì mỹ cơ trước người, mà mỹ cơ này ý loạn tình mê, là bởi vì Lan Lăng Vương gần trong gang tấc, Lan Lăng Vương rũ mắt xuống, ra lệnh : "Trương thị A Khởi"

      Vừa mới kêu lên, liền nghe được Trương Khởi đặc biệt nhàng thưa tiếng, "Vâng."

      Sắc mặt trầm xuống, nhàn nhạt ra: "Tới đây"

      Trương Khởi lại đáp tiếng, nàng liếc mắt nhìn mỹ cơ si mê kia, rũ mắt xuống nén cười: ánh mắt này, giận là phải.

      Nàng đứng lên, nhàng bước liên tục, từ từ chuyển đến trước người Lan Lăng Vương, sau đó, cúi đầu xuống.

      Lan Lăng Vương từ từ thưởng thức rượu ngon trong tay, có tiếp tục phân phó.

      Trương Khởi chần chờ chút, liền dời mông vào ngực . Vừa rơi xuống đầu gối , nàng liền co rút lại, để cho mình thoải mái, dùng loại tư thế cả người đều nghiêng qua mà nằm trong lòng .

      Thấy ánh mắt của mỹ cơ chuyển thành mất mác, Trương Khởi kề mặt ngực bền chắc của Lan Lăng Vương, lặng lẽ trợn mắt nhìn mỹ cơ này cái.

      Vừa trừng qua, vẻ mặt mỹ cơ này càng mất mác hơn, nàng ta nhàng khẽ chào hai người, rồi cúi đầu từ từ thối lui.

      Nghiêng mắt nhìn mỹ cơ này rời , thanh trầm thấp của Lan Lăng Vương từ đỉnh đầu của nàng truyền đến, "Vì sao nàng ta trở lui?"

      Trầm mặc hồi, thanh nho , hèn nhát của Trương Khởi truyền đến, "Ta trừng nàng."

      . . . . . .

      "Vì sao?" Hai chữ này phát ra, quả vang vang như hạt sắt.

      Nếu là người khác, nghe giọng điệu này, liền cho rằng tự trách mình. Nếu như là người thích , nghe được giọng cứng như sắt, làm như nhịn được của , tim chắc chắn xoắn buồn bực chứ?

      Trương Khởi đảo tròng mắt, lông mi dài của nàng vẫy vẫy, tay bé chơi đùa ngọc bội bên hông của , , mềm mại : "Ánh mắt nàng ta tựa như tặc, nhìn chằm chằm lang quân của ta. . . ."

      Những lời này, thực rất , rất mềm, nàng u oán.

      Giọng như vậy, hợp với làn điệu lã lướt của nàng, liền tựa như đọc bài thơ tình cảm động.

      Cho dù như thế, lời vừa ra khỏi miệng, Trương Khởi vẫn nhấc bắp chân lên, rồi cứng đờ ở nơi đó.

      Lan Lăng Vương cúi đầu xuống.

      Nếu như có sai, nghe được tiểu phụ nhân trong ngực, tuyên cáo với ghen tỵ của nàng. . . . Chỉ là mỹ cơ gặp dịp chơi, nàng cũng cần đố kỵ sao? tử xảo trá này, là muốn từng bước từng bước khảo nghiệm ranh giới cuối cũng của ? Là muốn xem xem bản thân có thể dễ dàng tha thứ với nàng tới trình độ nào à? Là muốn cho biết, nàng chán ghét những nhân muốn thân cận , nàng là đố phụ sao?

      Mặt thay đổi nhìn Trương Khởi, cứ nhìn nàng, cho đến khi Trương Khởi vùi ở trong ngực , động tác chơi đùa ngọc bội trở nên vụng về, khuôn mặt nhắn xấu hổ quyến rũ, mơ hồ toát ra vẻ uất ức, mới ngẩng đầu lên.

      cũng lời nào.

      ngẩng đầu lên.

      Trương Khởi đợi hồi lâu, cũng thấy lên tiếng, rốt cuộc cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên.

      gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Lan Lăng Vương, có ý cười, cũng có lửa giận, gương mặt như vậy, căn bản nhìn ra cảm xúc gì. . . . Nàng rất đố kỵ, cả với kẻ quen biết cũng muốn bài xích, sao lại vui cũng giận? Nếu là nam nhân lỗ mãng, thấy nữ nhân tranh giành vì mình, tất nhiên vui. Nếu như là nam nhân trọng quy củ, thấy cơ thiếp nho như nàng, phân vị trí của mình như vậy, phải giận và cảnh cáo. Nhưng lại vui cũng giận, đây là ý gì?

      Trương Khởi trừng mắt nhìn, lát sau, nàng quyết định suy đoán tâm tư của nữa. Cúi đầu lần nữa, nàng đưa ra đôi tay ôm hông của .

      Thời gian trôi qua từng chút. Dần dần, ánh trăng treo đầu ngọn cây, dần dần, canh giờ qua canh hai.

      Trong náo nhiệt, cũng biết tiểu hoàng đế rời khỏi từ lúc nào, Vũ Văn Hộ cũng sớm thấy bóng dáng. Khi thái giám tuyên bố tan tiệc, Lan Lăng Vương liền đứng lên.

      tự nhiên ôm Trương Khởi vào trong ngực, xoay người liền ra ngoài.

      Nhìn thấy , số ánh mắt đều dời về phía , bọn họ nhìn , cũng nhìn về phía Trương Khởi trong ngực , chứng kiến tới Trương Khởi dường như xương trong mấy ánh mắt, lộ ra vẻ tham lam. Dĩ nhiên, nữ tử mà cả Vũ Văn Hộ cũng đoạt được, bọn họ cũng chỉ có thể suy nghĩ chút thôi.

      Bên ngoài trăng sáng lên cao, quảng trường xe ngựa tấp nập. Thấy bên cạnh xe ngựa của Lan Lăng Vương, có năm mươi thị vệ cường tráng đứng lặng yên, có người nhịn được cười khẩy: "Lan Lăng Quận Vương là có việc gì thế? Chẳng lẽ, trong hoàng cung này còn có người muốn ám sát Quận Vương hay sao?"

      Vừa dứt tiếng, liền có tiếng cười vang lên.

      Lan Lăng Vương liếc người nọ cái, lạnh lùng mà : "Mặc dù có thích khách, nhưng con cháu quyền qu1y ngang ngược kiêu ngạo cuồng vọng, biết nặng vẫn có"

      Lời này, ràng chỉ Vũ Văn Thành, Lan Lăng Vương vừa xong, mấy người cười cợt vội im miệng, những ánh mắt nhìn về nơi này, cũng cuống quít vòng vo .

      Lan Lăng Vương ngửa đầu cười tiếng, ống tay áo của vung lên, ôm Trương Khởi ngồi lên xe ngựa. Đưa mắt nhìn xe ngựa xa, khuôn mặt của Vũ Văn Thành chậm rãi ra từ dưới bóng cây trở nên xanh mét, cắn răng, giọng căm hận : "Chính là ngang ngược kiêu ngạo cuồng vọng như thế nào? Cao Trường Cung, ta muốn ngươi được chết tốt"

      Vừa dứt tiếng, nội thị liền vội vàng cắt đứt , "Đại Lang quân thể"

      Khi Vũ Văn Thành vọt xoay đầu lại, hung ác trầm trầm nhìn chăm chú, nội thị kia tuôn mồ hôi lạnh như mưa, há miệng run rẩy : "Đại Lang quân, đây là mưu kế của Cao Trường Cung. cố ý như thế, chính là muốn truyền cho người ngoài đường biết. Đến lúc đó nếu có chuyện gì, đoàn người trách cứ Đại Lang quân." Vũ Văn Hộ ở Chu tuy là tay che trời, nhưng Vũ Văn Thành phải Vũ Văn Hộ, còn có huynh đệ, giữa và các huynh đệ còn có tranh đấu gay gắt. Dưới tình huống Vũ Văn Hộ bất mãn với , làm gì cũng bị người nắm cán, chừng hoàn toàn mất thích của Vũ Văn Hộ.

      Cao Trường Cung lời kia, Vũ Văn Thành còn có thể có chút mờ ám, nhưng lời này, Vũ Văn Thành chẳng những phải khiêm tốn, thậm chí trong lúc ở Chu, Vũ Văn Thành phải bảo vệ .

      Xe ngựa chạy nhanh.

      Khi xe ngựa nhoáng cái, Trương Khởi thấy được đồng thời chạy ra ngoài, còn có xe ngựa của Tiêu Mạc, cùng với tròng mắt theo đuổi sít sao kia. Có lẽ là ánh trăng sáng quá, có lẽ là sau lưng trời đất sau lưng hắnr ất u ám, Trương Khởi thấy được môi mím chặt, và cầu khẩn cùng độc trong mắt .

      Trương Khởi kéo màn xe xuống.

      Vừa quay đầu, nàng liền thấy được Lan Lăng Vương. Đối diện mắt của nàng, Lan Lăng Vương trầm thấp hỏi "Ngươi cảm động?"

      Trương Khởi cúi đầu, giọng : "Uhm." Đúng, nàng cảm động, nàng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Mạc bỏ ra ngàn lượng hoàng kim, mười con tuấn mã để đánh cuộc nàng.

      Nàng vẫn cho rằng, để ý của Tiêu Mạc dành cho nàng, phải ở trong điều kiện ảnh hưởng lợi ích của . Nàng cũng cho là, quan tâm nàng nghĩ như thế nào, chỉ quan tâm thôi.

      Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm nàng, "Có muốn trở lại bên cạnh ?"

      Những lời này vừa rơi ra, liền mím chặt môi, mà Trương Khởi, càng thêm kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn về phía . . . . Làm cơ thiếp mạnh mẽ lấy về, nên hỏi nàng câu này. Lời này, có vẻ rất để ý Trương Khởi, giống như bởi vì nàng để ý Tiêu Mạc mà sinh ra đố kỵ. Lan Lăng Vương quay đầu , gương mặt trầm lạnh, cao cao tại thượng, giống như vừa rồi gì, dù rồi, cũng chỉ là trò đùa. Ai xem là mới thực là buồn cười. Trương Khởi uốn éo người, nàng để mình dựa sát , đưa đôi tay ra, nghịch ngợm leo lên cổ của .

      Nàng cười khanh khách, trong hai con ngươi sáng ngời nhìn chứa đựng ngượng ngùng và vui vẻ vô biên, thấy vẫn trầm mặt, nàng đột nhiên ưỡn thẳng lưng, dán mặt mình lên mặt của , sau đó, nàng dùng mặt của mình nhàng cọ xát mặt của , môi hồng mềm nhũn, càng thêm có ý vô ý vuốt ve mặt .

      Khi hô hấp hòa tan vào nhau, nàng mềm mại : "A Khởi chỉ ngờ, có chút ngoài ý muốn thôi. . . . . phu quân của A Khởi ở chỗ này đây." tới chỗ này, khuôn mặt nàng đỏ lên, đưa môi hồng qua, dán môi mình lên môi của , nàng nghịch ngợm đưa rcái lưỡi a, vừa lặng lẽ vẽ bờ môi của , vừa dùng sức gạt ra múi môi của . Khi môi hé ra phần cái lưỡi thơm tho của nàng thăm dò vào miệng của , chơi đùa với đầu lưỡi của .

      Khi nụ hôn này sâu hơn, Trương Khởi dựa vào trong ngực , mềm nhũn như nước. Bất tri bất giác, Lan Lăng Vương ôm sát nàng, để nụ hôn này sâu hơn.

      Xe ngựa vững vàng chạy vào phủ sứ giả.
      milktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương98.1: và nàng

      Edit: Cellina

      Lan Lăng vương ôm Trương Khởi nhảy xuống xe ngựa, tới hậu viện viện , ra lệnh : "Chuẩn bị nước nóng”

      "Vâng."

      thùng nước nóng hổi được nâng đến, Lan Lăng vương nhìn về phía Trương Khởi, :

      " ngâm nước chút, ta ra ngoài”. Dứt lời, lấy từ trong ngực ra lọ thuốc, đặt vào tay của Trương Khởi, rồi xoay người ra ngoài

      Trương Khởi cúi đầu, nàng từ từ cởi xiêm áo ra, để cho cả người mình chìm trong nước nóng.

      Quả nhiên, ngâm như vậy, vết sưng ở nơi ấy cũng giảm đau mấy phần

      Sau khi ngâm nước thoải mái, Trương Khởi tự bôi thuốc cho mình, mặc thêm xiêm áo, gọi tì nữ ở bên ngoài vào dọn dẹp chút, nàng mới cất bước về phía phòng ngủ

      Trong phòng ngủ, Lan Lăng vương tóc đen xõa xuống, mặc người trung y màu trắng mỏng, cổ áo nửa mở, bộ ngực rắn chắc bạc màu ửng sáng dưới đèn đuốc. Chỗ quần dưới, đùi mạnh mẽ tráng kiện, có hơn phân nửa bị lộ ra ngoài. chú ý Trương Khởi tiến vào, chỉ cúi đầu, dưới ánh nến lật xem quyển sách lụa

      xem hết sức nghiêm túc, đôi mày thanh tú nhíu lại hình ngọn núi, môi mỏng mím chặt thành 1 đường. lúc ấy, cơn gió mát thổi qua, ngọn gió thổi bay tóc mai của , nhàng thổi qua đôi mắt thâm thúy thần bí, sóng mũi cao thẳng

      Chân thực mà , mỗi đường nét gương mặt , giống như kiệt tác tỉ mỉ của trời xanh. Chói mắt, đồng thời khiến người ta trầm mê, đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy ngực mình ngưa ngứa, nàng vội vã nghiêng đầu

      Lúc này, thanh trầm thấp truyền đến: “ tắm xong rồi?”

      “Ân”

      Nghe tiếng bước chân nhàng của Trương Khởi, Lan Lăng vương cũng quay đầu lại: “Ngủ , cần phải hầu ta”
      Trương Khởi nhìn giường to như vậy, môi giật giật, có trả lời, chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống

      Dường như cảm giác được nàng im lặng quá mức, buông sách lụa trong tay xuống, trầm thấp : “Tối hôm nay, nàng biểu tốt lắm”

      Trương Khởi trừng mắt, ngẩng đầu nhìn về phía

      có quay đầu, chỉ nhìn về phía trước, thanh trầm thấp giống như dây đàn bật lên trong đêm tối, gợi lên rung động sâu nhất trong lòng người: “Nàng khá lắm…Khá hơn so với trong tưởng tượng của ta”

      , đến đây lại : “Ngủ , ta còn có việc, phải thức canh giờ nữa”

      Trương Khởi ân tiếng

      Nàng nhìn , nhìn thân hình cao lớn của , thân hình gần gấp 2 lần nàng, nhìn đường nét sườn mặt của còn cách nào có thể diễn tả bằng lời, trái tim của Trương Khởi, chịu khống chế của nàng, nhảy lên bịch bịch

      …. Lan Lăng vương tuấn quá mức hoàn mỹ, cũng biết điểm này, cho nên hằng năm thay đổi sắc mặt, bộ dáng luôn lạnh lùng uy nghiêm, hơn nữa, ở chiến trường tôi luyện cho sát khí uy nghiêm lẫm liệt, cả người hết sức hoa mỹ, ngoài ra còn có mười phần uy sát

      Vốn dĩ, xét về ngũ quan mà , hai, huống chi, giữa nét hoa mỹ còn xen lẫn khí phách uy nghiêm, cao quý?. Thỉnh thoảng nhìn nàng, Trương Khởi sinh lòng hoảng hốt, đều cảm thấy, đời này, có thể có người động tâm với nam nhân này sao?. Sợ là có!. Bỗng nhiên, nàng hơi sợ- sợ phải đến gần

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi hạ mắt xuống

      Từ từ, nàng đứng sau lưng , giọng mềm mại ràng: “Trường Cung”

      Có lẽ trong giọng điệu của nàng có chút ái muội, khác hẳn với nghiêm túc bình thường, Lan Lăng vương thu hồi quyển sách lụa

      Trương Khởi vẫn cúi đầu, nàng khẽ chào ngóc đầu dậy, thanh run rẩy giọng : “Quận vương, nếu như có ngày như vậy, chàng mệt mỏi, chàng ghét bỏ ta, có thể đừng ban ta ra ngoài được ?”

      Nàng nghiêm túc nhìn sàn nhà đào mộc, thào : “A Khởi biết rất nhiều thứ, đánh đàn, tấu sắt, thổi tiêu, thổi sáo, thư pháp, hội họa, thêu thùa…Chuyện quốc gia đại , A Khởi cũng phải người ngu ngốc, A Khởi biết, sắc đẹp con người suy giảm theo thời gian, sắc suy, thích của giảm, hôm nay, A Khởi vẫn còn xinh đẹp, muốn cầu Quận vương cho A Khởi lời hứa…”

      khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh nến bị gió thổi, lay động khắp nơi, dường như giây sau, bị tắt hoàn toàn

      hồi lâu, thanh uy nghiêm, lạnh lùng của Lan Lăng vương mới vang lên: “Còn gì nữa ?”

      nhàn nhạt : “Khi ở trong điện, nàng liên tiếp dò xét ta, nàng còn cầu gì khác, luôn lượt

      Thanh lạnh lùng như vậy!

      Trương Khởi run rẩy, lui về phía sau nửa bước

      Nàng há miệng thở dốc, lát sau mới khàn giọng : “Còn có…”



      Trương Khởi cụp mắt xuống, lúc này nàng hơi hối hận. Nguyên tưởng rằng, biểu đêm nay của nàng, chiếm được hảo cảm và tôn trọng của , thân thể của làm trầm mê. Là thời cơ tốt nhất để ra điều kiện. ngờ, vẫn giận

      Cúi đầu, Trương Khởi cúi đầu : “A Khởi hiểu, nước Tề, bách quan quyền quý, đa số chỉ có thê, tính của quý nữ Tề quốc rất ghen tị và hà khắc, chấp nhận bên người có cơ thiếp, Trường Cung là quận vương, tương lai cưới vợ, nhất định cũng là nữ tử quyền quý…A Khởi nghĩ, nếu như chủ mẫu vào cửa, nàng thích A Khởi, quận vương có thể…”

      Nàng tới đây, còn lưu loát nữa, nuốt nước miếng vài lần mới hết lời: “Trường Cung có thể nể tình A Khởi tận tâm hầu hạ, mà cho A Khởi đường sống hay ?”

      Thói đời như vậy, cái nàng cầu xin, phải giữ lại cho nàng mạng, mà sắp xếp cho nàng chỗ thỏa đáng, để nàng có thể sống đến già

      Thanh êm tai rơi xuống

      Ngước mắt nhìn thoáng qua thắt lưng thẳng tắp, nhìn thấy biểu cảm của Lan Lăng vương, Trương Khởi chậm rãi quỳ xuống, sau đó, hai tay đặt đất, đầu rạp xuống đất, dáng vẻ hết sức hèn mọn, cầu xin thương xót của

      Nàng biết thê tử tương lai của họ Trịnh, hơn nữa Trịnh thị này giống như những vợ cả quan lại nhà quyền quý, chấp nhận trong mắt có hạt cát, nàng đuổi tận giết tuyệt những cơ thiếp của

      Loại đố phụ này ở Trần quốc là khó thể tưởng tượng được, nhưng ở Tề quốc là bình thường đến thể bình thường hơn được. Dù sao, quý nữ Tề quốc từ đến lớn, mẫu thân đều cho các nàng biết, làm sao để bảo vệ lãnh thổ của mình, làm thế nào để xua đuổi những nữ tử có ý tốt, làm sao đố kị, tranh cãi ầm ĩ và giành lấy phu quân của mình

      Nhóm thê thất này có bối cảnh hung hậu, ở Tề quốc có tiếng cực cao, bất luận là quan lại hay là dân thường, đều tràn ngập bóng dáng bận rộn của các nàng

      Tiên ti dị tộc, vốn có địa vị rất cao

      Lan Lăng vương chậm rãi đứng lên

      chậm rãi quay đầu lại

      Dưới ánh nến, mắt sáng ngời, thâm thúy, lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm. bước chân nhàng, đến trước mặt Trương Khởi vẫn quỳ rạp xuống đất

      Nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, đường cong lả lướt của nàng, cuối cùng, mở miệng, thanh trầm thấp, mạnh mẽ: “Còn có cầu gì?”

      cầu sắp xếp cho nàng ổn thỏa, nàng còn muốn cầu xin gì khác?.

      Trương Khởi lắc đầu, cúi đầu trả lời: “ có”

      Lan Lăng vương ngẩng đầu lên

      lẳng lặng nhìn trăng sáng bên ngoài, thanh u giống như tiếng nước chảy: “Tối hôm nay, ở trước mặt 3 nước Chu, Tề Trần, nàng , “nàng với ta lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp”khi uống rượu nàng lại đuổi những hầu rượu đó, cái gì: “Ánh mắt các nàng giống như trộm, nhìn chằm chằm nam nhân của nàng”. xe ngựa, nàng còn : “Phu quân của A Khởi ở đây” tới đây, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉa mai, thanh lạnh như băng, như sắt :

      “Trương Thị A Khởi, nguyên nhân là gì, khiến nàng hết tâm trong lòng với ta, mà lại quay sang xin ta cho nàng đường sống?”

      nặng nề nhìn Trương Khởi chằm chằm, chờ nàng trả lời

      Đầu của Trương Khởi càng cúi thấp hơn

      Nàng có thể như thế nào?.

      Đó là lưỡng tình tương duyệt, là lang quân của nàng, là phu quân của nàng sao?. cưới Trịnh thị đó sao?.

      Nhưng mà nàng cảm giác được, biểu hôm nay của mình làm rất vừa lòng, tại rất coi trọng nàng, , hoàn toàn bởi vì mình nhất thời mạo phạm mà ra tay giết mình. Cho nên, nàng muốn nhân cơ hội khó có được này, xin lời hứa, xin cho nàng đường lui

      cầu xin này, cùng với nhu tình lúc trước của nàng, giọng điệu mềm mại của nàng, hoàn toàn trái ngược sao?.

      Chẳng lẽ nàng sai ở chỗ nào rồi sao?.

      Trương Khởi

      Lúc này, dĩ nhiên nàng quên mất, những lời bên tai vừa rồi, khi nhìn thấy , nàng run sợ, áp chế cảm giác sợ hãi trồi lên từ sâu trong đáy lòng, bởi vì đẹp, tốt, đẹp đẽ đến nỗi nàng sinh ra sợ hãi.

      Lan Lăng vương còn cúi đầu nhìn nàng

      Khóe miệng chậm rãi cong lên, giọng của trầm thấp giống như tiếng chuông hoàng hồn lúc buổi sáng: “Hóa ra, thâm tình mà nàng đối với ta như vậy, đường lui sao?. Vậy bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể rời ?”

      vung ống tay áo lên, xoay người ra ngoài

      Tiếng cửa phòng phanh tiếng mở ra, sau đó đóng lại, Trương Khởi thu hồi ánh mắt

      Cúi đầu, nàng chậm rãi bò dậy, Trương Khởi cười khổ, thầm nghĩ: Nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, đều muốn phụ nữ khi chung tình, bằng lòng trả giá vì , cho dù là sinh mệnh và tự do của họ. Có lẽ ở trong lòng bọn họ, như thế mới có thể chứng tỏ thâm tình của nữ nhân?.

      Về điều này, nàng biết, nhưng vì sao khi nghe câu khẳng định của , lại nhất thời cảm thấy choáng váng, vô cùng nôn nóng xin cầu như vậy?

      Hẳn là, phải nên chờ thời gian, chờ thời gian

      Chọc giận Lan Lăng vương, làm sao Trương Khởi dám ngủ. nàng đứng dựa vào vách tường, cúi đầu, vừa suy nghĩ, vừa chờ nguôi giận

      Chờ, chờ, nàng chờ mãi

      Có lẽ do ngày đêm ép buộc quá mức, Trương Khởi cảm thấy choáng váng, ánh mắt ấy càng trở nên mơ hồ, sau đó mặc nàng cố gắng như thế nào, cũng cách nào mở mắt ra được, có biện pháp khiến bản thân mình thanh tỉnh

      Trong mơ hồ, tựa hồ có người đứng trước người nàng, thở dài tiếng, sau đó bế nàng lên giường
      milktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 98.2

      Trương Khởi tỉnh lại lần nữa sắc trời sáng choang.

      Thấy bên cạnh rỗng tuếch, Trương Khởi vội vàng xuống sập. Vừa xuống, nàng phát thân mình tựa như yến, xem ra chỗ sưng đau, hoàn toàn tốt lắm.

      Gọi tỳ nữ, tỉ mỉ rửa mặt xong, Trương Khởi ra khỏi viện.

      "Quận Vương đâu?"

      "Bệ hạ có chỉ, vào cung rồi."

      Trương Khởi ừ tiếng, muốn gì, nghe phía bên ngoài ồn ào, lại : "Bên ngoài sao lại ồn thế?"

      thanh vừa dứt, người thị vệ sải bước vào. nhìn thấy Trương Khởi, ánh mắt đầu tiên là ngẩn ngơ. Đảo mắt nhanh chóng cúi đầu, chắp tay hành lễ, bẩm báo: "Trương cơ, bên ngoài có nữ tử, bảo là hầu của người."

      Lời còn chưa hết, Trương Khởi hưng phấn cắt đứt , "Là A Lục, A Lục tới?" Nàng vui mừng đến cặp mắt sáng trong, thanh cũng run lẩy bẩy.

      Thói quen nhìn xung quanh, thấy có người cần nàng bẩm báo, Trương Khởi liền xách làn váy lên chạy ra ngoài cửa.

      Vừa ra cửa chính, nàng liền thấy được chiếc xe ngựa đậu ở dưới bóng cây, cùng với A Lục khổ sở cầu xin người gác cổng.

      "A Lục"

      Trương Khởi hưng phấn kêu.

      Nghe được tiếng kêu của tử mình, A Khởi nhanh chóng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau A Lục hơi mở miệng, oa tiếng khóc, "A Khởi, A Khởi. . . . Ta rất nhớ người"

      Trương Khởi vội vàng chạy về phía nàng. Nắm tay A Lục, kéo nữ tử khóc lớn qua bên, Trương Khởi tinh thần phấn chấn quan sát A Lục mấy lần xong, nghiêm mặt, nghiêm túc : "Ai cho ngươi tới?"

      Nàng khó được nghiêm túc trách móc như vậy, mặc dù hề uy nghiêm, cũng khiến A Lục ngưng thút thít, khiếp đảm nhìn àng.

      Trương Khởi tiếp tục nghiêm mặt, thở phì phò : "Ngươi trở về với sứ Trần , rồi cùng troở ề với họ" nàng là người của Lan Lăng Vương, trước tương lai Lan Lăng Vương thành thân, thê tử đó có thể hết sức hung dữ, tối hôm qua nàng đắc tội Lan Lăng Vương như vậy, cũng là chuyện lớn.

      Nàng tại khó bảo toàn cho mình, cũng thể liên lụy A Lục. Vô luận như thế nào, dù vạch mặt với A Lục, nàng cũng phải đuổi nàng ấy về với đám người Tiêu Mạc.

      Đúng rồi, còn có vàng, đợi lát nữa phải lấy ra tám mươi lượng vàng giao cho Tiêu Mạc. Nếu mình cầu xin mua ít điền sản cho A Lục, chắc giúp nàng.

      A Lục trợn to đôi mắt đẫm lệ, ngu ngơ nhìn Trương Khởi tức giận trước mặt.

      Cũng biết tức giận của Trương Khởi có áp lực, hay là A Lục là người có tim có phổi, nàng nhìn Trương Khởi thút thít hai cái xong, chớp chớp mắt to, đột nhiên : "A Khởi, hôm nay ngươi là đẹp, ta chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn A Khởi."

      Mới làm vợ người, lại lòng có ưu tư, nên Trương Khởi bây giờ, trong vẻ ngây thơ mang theo quyến rũ, trong quyến rũ có buồn mang mạc, là đẹp đẽ động lòng người, phong thái tuyệt lệ.

      Nữ tử mười bốn mười lăm tuổi, mới làm vợ người, cứ như nụ hoa diễm lệ dùng tốc độ nhanh nhất nở ra.

      Trương Khởi vất vả mới lên tinh thần, bị nàng như thế, nhất thời tinh thần lại mất hết.

      Nàng hận hận nhìn chằm chằm A Lục.

      Nhưng ánh mắt này, thấy vẻ giận, ngược lại mắt to long lanh, rất có cảm giác quyến rũ đưa tình.

      A Lục vui mừng cong mắt, "A Khởi, ngươi rất đẹp rất đẹp, tin, chúng ta soi gương ." Nàng dắt Trương Khởi về phía xe ngựa, vừa , A Lục vừa hào hứng : "A Khởi, ngươi biết ? Lúc nãy ta nghe được rất nhiều người về ngươi ở đường đấy."

      Có người nghị luận nàng?

      Trương Khởi khỏi hỏi "Bọn họ gì?"

      A Lục cười đến cặp mắt nhíu thành đường, nàng dương dương hả hê : "Bọn họ , sĩ tộc ngàn năm, nữ tử quý tộc, quả la khác biệt. Chỉ là người con riêng, dám với trưởng tử của Vũ Văn Hộ, ‘Thiếp thân vốn là nhi nữ của Trương thị Ngô Quận, thân phận quý giá, thua lang quân bao nhiêu.’ Bọn họ , nữ nhi sĩ tộc hào môn, rất là tự trọng, mặc cho Vũ Văn Hộ quyền thế ngất trời, ngoại tộc man di, hoàng đế dỏm, cũng so được với người con riêng của hào môn quý tộc."

      A Lục cực kỳ hưng phấn, thanh của nàng vừa giòn vừa nhanh thúy, thực là thao thao bất tuyệt, "A Khởi ngươi thấy, những người đó rất kích động. Bọn họ còn , Khổng Tử cũng , ‘vua man di bằng người thường ở Trung Hoa’. Bọn họ , Trung Hoa quá lớn, trùng điệp ngàn năm, thế gia qu1y giá, phải thất phu tầm thường có thể đo lường được. Có vài người dù làm quyền thần của Hoàng đế, cũng chẳng qua là thằng hề nhảy múa."

      Lắng lắng nghe nghe, Trương Khởi cắt đứt nàng, " đường có rất nhiều lời đồn đãi như vậy?"

      "Đúng vậy! Đúng vậy!" A Lục gật đầu như bằm tỏi.

      Sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, lúc này hai người tới bên cạnh xe ngựa. Nàng vội vàng đưa tay, đẩy A Lục hlên xe ngựa, nghiêm túc, cảnh cáo: "A Lục ngươi trở về, thời gian này đừng tới tìm ta."

      Dứt lời, thân thể chuyển cái, liền vội vàng chạy vào trong viện.

      Mới vừa chạy đến cửa viện, hồi tiếng bước chân chỉnh tề có lực truyền đến. Trương Khởi quay đầu lại.

      Lần này, nàng nhất thời ngây người.

      Chỉ thấy ngoài mấy chục bước, Lan Lăng Vương mặc quần áo đen, nhìn nàng chằm chằm. Mà ở sau lưng Lan Lăng Vương, là trăm kỵ sĩ mặc áo giáp đen, lần thứ hai xuất trước mặt nàng.

      Lan Lăng Vương liếc Trương Khởi cái, quay đầu lại ra lệnh: "Vào phủ"

      "Vâng"

      Trăm kỵ sĩ đồng thời chuyển động, mang theo bụi mù cuồn cuộn và khí thế ngất trời, bọn họ chạy đến cửa chính chỗ Trương Khởi.

      Trong tiếng vó ngựa ùn ùn, Trương Khởi bị chấn đến trái tim đập loạn thìnth hịch, nàng tự chủ được lui về phía sau từng bước .

      lúc này, Lan Lăng Vương vọt tới trước mặt.

      lúc Trương Khởi cho rằng mang theo chúng kỵ sĩ xông mà vào đột nhiên khom lưng, đưa tay chụp tới, vịn eo của Trương Khởi, sau hồi trời đất quay cuồng, đảo mắt liền đặt nàng trước ngựa.

      Trong tiếng vó ngựa ùn ùn, ôm Trương Khởi, mang theo chúng kỵ sĩ, vào phủ sứ giả.

      Trăm kỵ sĩ mặc giáp vừa vào viện, gian vắng vẻ lập tức trở nên chật chội. Bất tri bất giác, người trong sân đều nín thở, cúi đầu, lui về phía sau từng bước .

      Lan Lăng Vương dẫn theo trăm kỵ sĩ xông vào viện của mình.

      Tung người xuống ngựa, thuần thục ôm Trương Khởi, quay đầu lại ra lệnh: "Từ giờ trở , các ngươi liền ở đây."

      "Vâng."

      Trăm người mạnh mẽ, tiếng trả lời đầy sát khí đồng thời vang lên, dù Trương Khởi to gan, lúc này cũng cho bị sợ đến khẽ run rẩy, Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng cái, tiếp tục ra lệnh: "Bảo vệ nàng ấy cho tốt"

      "Vâng"

      Lan Lăng Vương cất bước phòng nghỉ.

      Cho đến khi vào phòng ngủ, để Trương Khởi dưới đất, Trương Khởi mới đột nhiên tỉnh táo lại. mới vừa , nàng trong câu "Bảo vệ nàng ấy cho tốt" mà ngài ấy vừa là mình à?

      Ngài ấy muốn trăm kỵ sĩ bảo vệ mình?

      Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi cũng ngây dại.

      Sau khi nghe A Lục thuật lại, nàng lập tức hiểu tính nghiêm trọng của việc. Lời tối qua nàng , bị người có lòng lợi dụng, mượn lời của nàng khơi lên xung đột giữa gia tộc lớn nước Chu với hoàng thất Ti Tiên, nàng bị người ta cứng rắn đẩy tới đầu sóng ngọn gió.

      Nhưng nàng nờ, Lan Lăng Vương cũng biết chuyện này, còn dẫn trăm tên kỵ sĩ của tới phủ Sứ giả, dùng để bảo vệ phụ nhân như nàng, cơ thiếp mà có thể tiện tay vứt bỏ, chỉ như trâu ngựa mà thôi, lại bị phái trăm tên kỵ sĩ, đột nhiên Trương Khởi cảm thấy ngực xông ra dòng nước ấm khó có thể hình dung.

      Nàng lặng lẽ ngước mắt.

      Nhìn Lan Lăng Vương nâng quyển sách lụa, cầm bội kiếm cắm vào bên hông đưa lưng về phía mình, môi Trương Khởi động động, : "Trường Cung."

      Nàng bước tới phía sau , đưa ra hai cánh tay muốn ôm hông của , đồng thời, trong miệng áy náy : "Trường Cung, đa tạ chàng. . . . . ."

      Lan Lăng Vương bước ra bước, tránh cái ôm của nàng, lạnh lùng, cũng quay đầu lại : "Ngươi là phụ nhân của ta, nếu như ngươi gặp chuyện may, ta có mặt mũi gì"

      Cứng ngắc bỏ lại câu này, xoay người lướt qua Trương Khởi ra ngoài.
      milktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 99: Trương Khởi tuyệt mỹ

      Edit: Cellina

      Lan Lăng vương tới cửa, tay vừa mới chạm đến tay cầm cánh cửa, đột nhiên Trương Khởi bước lên bước, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của rời

      Thắt lưng đột ngột bị tay bé, mềm mại ôm lấy, được thân thể mềm mại thơm mát dán chặt sau lưng, Lan Lăng vương khỏi cứng đờ. Từ từ, tay buông khỏi tay nắm cửa, quay đầu lại

      cúi đầu nhìn Trương Khởi dựa vào người mình, khóe miệng chịu khống chế hơi nhếch lên. Nhưng trong nháy mắt, lại thu hồi biểu cảm, mặt chút thay đổi, tách ngón tay nàng ra, qua hồi lâu mới : “Bên ngoài rất loạn,…Vũ Văn Thành kia, sợ là ra tay với nàng”

      Đêm qua, Trương Khởi hung hăng tát vào mặt của Vũ Văn Thành. Với thân phận của , bị người phụ nữ làm nhục nhã như thế, sợ là đời này chỉ có mình nàng

      Huống hồ, hôm nay tin đồn còn nổi lên bốn phía, liên quan đến quốc gia đại , phụ nữ lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi, may là chuẩn bị đẩy đủ, lại có thân phận sứ giả, cũng sợ người Chu bọn họ dám làm gì

      Thấy Trương Khởi vẫn còn lưu luyến chôn mặt ở trong quần áo của mình, do dự chút, vươn tay xoa lên mái tóc của nàng: “Thân thể khỏe chưa?. Ngủ thêm chút nữa

      Trương Khởi ở trong lòng lắc đầu, cất tiếng : “Chưa từng có người che chở ta như vậy…Trường Cung, cảm ơn chàng”

      Khi ở phủ đệ Trương thị ở Kiến Khang, nàng mặc cho Trương Cẩm Hoặc xúc phạm, bởi vì nàng ta là chủ tử chính thức của Trương phủ, cảm giác giống như trời muốn sụp xuống, bởi vì có ai che chở cho nàng. Mặc dù là Tiêu Mạc, cũng thể… có quá nhiều nỗi lo lắng, muốn bảo vệ, cũng thể bảo vệ ở ngoài sáng, chỉ có thể bất động thanh sắc can thiệp hai lần

      Như Lan Lăng vương vậy, cho dù lúc tức giận, cũng phái tâm phúc Trọng Khải, coi nàng như chủ tử, bảo vệ nàng chu toàn

      Loại cảm giác bị xem giống như hàng hóa, đồ chơi, trâu ngựa, là tốt!

      Thanh của Trương Khởi khàn khàn, còn mang theo chút hờn dỗi, chân hoang phí, lại mềm mại ràng, khiến cho người ta rung động đến tận tim

      Lan Lăng vương cúi đầu

      tỉ mỉ nhìn nàng hồi lâu. lạnh mặt, cúi đầu trầm giọng : “Sau này, những lời, “ và ta lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp, là lang quân của ta” được tùy tiện nữa”

      Tiếng của nặng nề

      cảnh cáo nàng sao?

      Trương Khởi cứng đờ, vì những lời này mà tức giận sao?. Nhưng mà, nam nhân phải đều thích nghe những lời ngưỡng mộ ngọt ngào của nữ nhân sao?. Tại sao lại vui?.

      Cảm giác được cứ cứng ngắc của nàng, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, đột nhiên cỗ tức giận hiểu, cách nào hình dung cũng thể ràng, cảm giác cực kì xa lạ, dâng lên trong lòng Lan Lăng vương

      vội nghiêng mặt , khóe môi mím lại, lạnh lùng thầm nghĩ: Hóa ra quả nhiên nàng bậy!. là nực cười!

      Càng nghĩ càng buồn bực, kéo tay Trương Khởi xuống, bỗng dưng xoay người, kéo tay nắm cửa, nhanh ra bên ngoài

      Trương Khởi kinh ngạc nhìn bóng lưng xa, lại hồ đồ nghĩ: Tại sao lại tức giận như vậy?.



      Trương Khởi ở trong phòng ngồi yên hồi, cảm thấy cả người khó chịu, nên gọi tì nữ đến, tắm rửa sạch lần nữa, thay cho mình bộ xiêm y màu hồng. Bộ xiêm y thắt lưng rất cao, đai lưng rườm rà phóng khoáng, kết hợp với váy dài, chỉ cần đứng ở đó, nhìn giống như thần tử từ trời bay xuống

      Quả nhiên là bộ xiêm y xinh đẹp sáng ngời, trong lòng cũng cảm thấy khá hơn chút, Trương Khởi ngồi ở trước gương đồng, vừa chải mái tóc dài, vừa suy ngẫm suy nghĩ của Lan Lăng vương

      Đúng lúc này, bên ngoài vang lên trận ồn ào, giữa tiếng ồn, thanh của nam tử vang dội la lên: “Gọi Trương Khởi ra đây gặp mặt lần”

      Tiếng kêu qua , lại vang lên trận chuyện ầm ĩ, sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập
      thanh run sợ của thị vệ từ ngoài cửa truyền đến: “Trương cơ, bên ngoài có người tìm”

      Dừng chút, nghĩ đến lời dặn của Lan Lăng vương, lại nghiêm túc giải thích: “Có chúng tôi ở đây, Trương cơ cần lo lắng”

      Có chúng tôi ở đây, cơ cần lo lắng!

      Đột nhiên nàng hiểu dụng ý của Lan Lăng vương rồi, phái trăm tên trọng khải tinh nhuệ đến bảo vệ cho nàng. Dưới tình huống như vậy, nếu như nàng còn co ro cúm rúm, thể ngóc đầu lên được

      Hơn nữa, ở nước Chu này, chỉ có nữ nhân là nàng, từng hành động giơ tay nhấc chân của nàng, đại diện cho mặt mũi của Lan Lăng vương, tối qua, nàng khách khí châm biếm Vũ Văn Thành, thực tế, Lan Lăng vương hết sức cao hứng, cho nên phái thân vệ của đến làm chỗ dựa cho nàng, Lan Lăng vương vốn là người kiêu ngạo, muốn nàng đường đường chính chính ra ngoài

      Điều này dễ dàng

      Trương Khởi đáp lại tiếng, sau đó xoay người đến trước gương đồng, đem tóc đen dài đến eo búi gọn ra phía sau, nàng cũng co lại, chỉ khoác thêm chiếc áo ngoài cộc tay thêu chỉ vàng lên người

      Két tiếng, nàng đẩy cánh cửa mà ra

      Khi nàng ra, trong chớp mắt, những trọng khải đều cúi đầu

      Quả nhiên!

      Trương Khởi xuống bậc thềm, sau khi nàng trước, hai thủ lĩnh dẫn đầu hai đội trong khải sau lưng nàng

      Dưới hộ tống của bọn họ, Trương Khởi về phía cửa chính

      Ngoài cửa, ồn ào, náo động trận, số người làm nàng chấn động. Người tới, chỉ vài gia đình quyền quý ở nước Chu, phía sau họ, phía sau họ, lờ mờ có thể nhìn thấy con nhà thế gia. Ở góc ngã tư đường, đều có xe ngựa hoa lệ đỗ tại chỗ, xen lẫn với xe ngựa, còn có vài sĩ tử chuyên chú nhìn về phía bên này

      Tin tối hôm qua, Trương Thị A Khởi châm biếm Vũ Văn Thành trong bữa tiệc, dưới lan truyền của những người có tâm, bằng tốc độ nhanh nhất truyền khắp toàn bộ Trường An. Bởi vậy, ngoài phủ sứ giả có rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến

      Giữa ồn ào náo nhiệt, cửa chính của phủ sứ giả “Két” tiếng mở ra, hai người hắc giáp kị sĩ, hộ vệ Trương Khởi ra

      Có lẽ, giờ phút này, vừa mới vào thu, ánh mặt trời mới nhô lên lâu, quá mức chói mắt, làm cho Trường An cũng sáng rực lên, lúc Trương Khởi bước ra, mọi người cảm thấy trước mắt sáng trưng

      Bốn phía trong chớp mắt trở nên yên tĩnh

      Dưới vô số ánh mắt, dung nhan như họa, khuôn mặt tuyệt mỹ nhiễm rặng mây đỏ, ánh mắt thiếu nữ đung đưa, thướt tha duyên dáng, phong tư mỉm cười mà đứng. Ánh mặt trời sáng choang chiếu vào mặt thiếu nữ, càng nổi bật lên khuôn mặt trong suốt mị

      Tóc đen của nàng xõa đến thắt lưng, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, gió thổi qua làm chúng bây phất phới, phất qua da thịt non mềm có thể nhéo ra nước, phất qua làn váy hồng xinh đẹp….

      Đâu chỉ là đẹp?. Đây là tuyệt thế giai nhân thuộc trần thế. Người đẹp vẫn còn chưa nẩy nở hết, khuôn mặt nghiên lệ lộ ra vẻ non nớt, nhưng cũng lộ ra nét phong tình, mị. Vẽ thôi khó khăn

      Huống chi, làn váy hồng hồng phiêu dật, áo ngoài cộc tay màu vàng cao quý, làm cho nàng xen lẫn nét mị còn có nét uyển chuyển hàm xúc, nhiễm lên tầng cao quý minh diễm

      …Khuynh quốc khuynh thành, cùng lắm chỉ có như thế mà thôi..

      ….

      Ở bốn phía xe ngựa, lúc này đều đồng loạt kéo ra, nhìn thiếu nữ trẻ phiêu diêu như tiên như , hốc mắt Lô Tuấn đột nhiên đỏ lên, thào : “Nữ nhi cố quốc đều mê hoặc như hoa như vậy sao?”

      Làn váy nàng phiêu diêu trong gió, bao nhiêu năm rồi gặp nàng?. Chỉ có trong lời của tổ phụ, phụ thân, dường như nhắc đến, đoạn năm tháng thái bình, từng có thiếu nữ xinh đẹp, tươi cười đến mức xán lạn. quần áo phiêu dật, lộ ra vẻ kiều mị hiếm có

      Khi con nhà thế gia mang theo vẻ buồn bã, như si như dại nhìn Trương Khởi, những người qua đường cũng ngây ngốc nhìn nàng

      Dù sao, tuyệt thế giai nhân như thế này, đời cũng khó gặp

      Giữa gian cực kì yên tĩnh, Vũ Văn Thành mang theo vài người quyền quý xuất

      tới trước mặt Trương Khởi

      Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt, ngoan của Vũ Văn Thành, lên chút si mê, trong nháy mắt. cao giọng hét: “Người đâu, đem Trương Khởi về tra hỏi”

      Quát đến lúc này, mặt rất nhanh lên chút hưng phấn: ngờ, Trương Thị A Khởi này, xem ra ban ngày lại đẹp đến kinh diễm như thế, lần này nàng rơi vào tay mình, nên hảo hảo thưởng thức phen. Vừa nghĩ đến nơi này, lại cảm thấy hạ thân trở nên cứng rắn, hô hấp cũng trở nên dồn dập

      vung tay lên, bốn người vạm vỡ tới đối diện Trương Khởi

      Thần sắc Trương Khởi bất động, nàng chớp đôi mắt to, lẳng lặng nhìn bọn họ đến gần. Lúc 4 người muốn vươn tay, muốn bắt lấy nàng, hai trường kích đồng thời duỗi ra phía trước, hàn quang lấp lánh, giao nhau chắn ở trước người Trương Khởi

      Cũng là hai hắc y giáp sĩ đứng ở sau lưng nàng rat ay

      Thấy Vũ Văn Thành xụ mặt xuống, đôi mắt Trương Khởi cup xuống, gió thổi qua, nàng hành lễ với Vũ Văn Thành, thanh ngọt ngào của thiếu nữ theo gió truyền đến: “Vũ Văn lãng quân, tuy A Khởi là phụ nhân, nhưng A Khởi có phu quân, là Lan Lăng quận vương của Tề quốc, Lang quân nể mặt phu quân nhà ta như vậy, là muốn khai chiến với Tề quốc sao?”

      Thanh mềm mại, ngọt ngào, nhưng lại làm cho vẻ mặt của Vũ Văn Thành càng lúc càng xanh mét

      Tiếng nghị luận ở bốn phía vang lên

      Ánh mắt của nàng quét qua tiếng ồn ào vừa mới vang lên, sau đó đảo qua nhóm người Chu vây xem, Trương Khởi cười đến xán lạn

      Nụ cười này, mê hoặc hoa mỹ như vậy, giống như hoa đào sáng rực, trong nháy mắt nở rộ

      Nhìn thấy ánh mắt si mê của mọi người, Trương Khởi hất cằm lên, kiêu ngạo, lộng lẫy : “Chư vị đường đường đều là đàn ông nước Chu, đối phó phụ nhân yếu đuối như ta, hành vi giống như tiểu nhân vậy”

      Nàng xoay người, lưu lại bóng dáng xinh đẹp vô hạn, ống tay áo tung bay, mọi người nghe thanh ngọt ngào, êm tai, nhàng theo gió mà truyền đến: “ là buồn cười”

      Cửa chính két tiếng, đóng lại lần nữa, bóng dáng kiêu ngạo, hoa mỹ kia biến mất phía sau cánh cửa, chỉ để lại câu: “ buồn cười” dư lượn lờ, lãnh trào

      Bất tri bất giác, sắc mặt những người Chu trắng xanh đan xen, chật vật loạn cả lên

      Cũng phải, bọn họ đường đường là đàn ông, cư nhiên lại lợi dụng phụ nhân như vậy, còn chuẩn bị tấn công nàng, quả quang minh lỗi lạc chút nào

      Bị nữ nhân như vậy nhạo bang, vốn có thể làm cho người ta chật vật dậy nổi, huống hồ mỹ nhân còn là tuyệt thế giai nhân?. Vả lại, khí thế của giai nhân tao nhã, cái giơ tay nhấc chân cũng hớp hồn đám vương tôn công tử. Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt những người Chu đỏ lên, rốt cuộc cũng ở được, Vũ Văn Thành còn suy nghĩ, cười lạnh, thiếu niên đứng ở bên cạnh , còn có vài đứa con nhà thế gia đứng nhìn lén xa xa, biến mất hơn phân nửa

      Trong đám công tử nhà thế gia yên lặng rời khỏi, ánh mắt của Lô Tuấn liếc nhìn người

      Ngay sau đó xe ngựa của lập tức tới gần người nọ

      đến bên người thiếu niên ngây ngốc đến xuất thần, Lô Tuấn giơ tay vái chào, miệng giật giật, cuối cùng vẫn tự giễu cười khổ: “Thảo nào Tiêu lang lại lòng hướng về nàng”

      Tiêu Mạc hề chớp mắt nhìn cửa chính khép chặt, nghe vậy quay đầu lại, lắc đầu, thấp giọng : “Hôm nay ta cũng mới biết…”

      Hôm nay mới biết nàng lớn gan như vậy, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp hơn nhiều tiểu thư con vợ cả ở nước Trần, hôm nay mới biết nàng đẹp như thế, vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc

      ràng, nàng chỉ mới rời khỏi mấy ngày, tại sao lại giống như đời?. Trong lúc lơ đãng, long trời lở đất, ruộng dâu biến thành biển xanh?
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :