1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương5: Quý nhân

      Trương Khởi dùng xong bữa ăn tối liền biết tối nay bình an vô .

      Hôm sau, bọn họ dậy rất sớm. Nếu thuận lợi, hôm nay bọn họ có thể tiến vào Kiến Khang.

      Xe ngựa tiếp tục lên đường, dưới dạy dỗ của bà Ôn, Trương Khởi biết được thêm hai chữ, đồng thời cũng đọc lại mấy chữ học hôm qua. Nghe nàng cao giọng đọc chữ, bà Ôn khẽ với hán tử trung niên: "Lão Phương, đứa bé A Khởi này rất thông tuệ. Đáng tiếc xuất thân lại tốt." Nếu như nàng là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Trương phủ, chưa tới là con của vợ cả, chỉ cần là thứ xuất và dựa vào thông tuệ này cũng có tương lai, đáng tiếc.

      Hán tử trung niên gật đầu. "Chịu thôi. Nếu nó thông tuệ, sau này theo vị quan quyền quý nào đó cũng có thể sống cuộc sống tốt, cũng có thể có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn này."

      tới đây liền lên tiếng hỏi hán tử gầy gò: "Lão Trung, ngươi thấy thế nào?"

      Suốt đoạn đường, lão Trung luôn bứt rứt yên, lần nào bắt chuyện cũng thấy lão nhìn Đông nhìn Tây.

      Hán tử gầy gò vội vàng quay lại nặn ra nụ cười: "Đúng là như vậy."

      vừa ra mấy chữ này liền nghe thấy loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Ngay sau đó là tiếng quát lớn tục tằn. "Dừng lại! Tất cả dừng lại cho ta!"

      Bốn người sửng sốt quay lại, còn chờ bọn họ kêu lên sợ hãi có hai con ngựa tiếp sát hai bên, sau đó là giọng khàn khàn quát lên: "Dừng xe ngựa lại, dừng xe ngựa lại!"

      Nghe thấy tiếng quát này, bà Ôn hét dài: "Là thổ phỉ!" Trong giọng đau thương, tuyệt vọng.

      Vào giờ phút này, phía sau có truy binh, phía trước có cường địch, dựa vào bốn người có thể làm được gì? dám chọc giận những người này, lão Phương và lão Trung đồng thời ghìm dây cương dừng ngựa.

      Xe ngựa vừa mới dừng lại, hơn mười tên đạo tặc bao vây bốn phía. Đồng thời, ánh mắt bọn họ đều tập trung nhìn vào Trương Khởi ngồi trong xe!

      người giơ cao mũi thương cũ kỹ về phía xe ngựa, quát: "Vén rèm xe lên!"

      Giờ phút này, đám người bà Ôn co thành cụm run rẩy, mà Trương Khởi ngồi trong xe cũng trắng nhợt như tờ giấy.

      Nàng xoắn chặt tay thầm than: Mấy kỵ sĩ phương Bắc cứu mình lúc trước đáng lẽ phải xuất rồi chứ, liệu có tới ?

      Lúc này, tiếng vó ngựa bên ngoài đến rất gần, đồng thời còn có giọng nam thô : "Để ta xem, rốt cuộc người ngồi trong xe ngựa là ai!" tới đây, bàn tay nổi đầy gân xanh tiến thẳng vào.

      Đột nhiên, phía sau truyền tới loạt tiếng vó ngựa.

      Tiếng vó ngựa kia chỉ có con nhưng mạnh mẽ có lực, thanh thúy vang đủ cho người nghe biết ngựa mới tới là loại thượng đẳng.

      Đám đạo tặc đồng loạt quay đầu, còn Trương Khởi trong xe cũng bất chấp vén màn xe nhìn ra phía sau.

      con đường phía sau có con tuấn mã cao lớn màu đỏ, toàn thân sợi lông pha tạp, quả nhiên là thần tuấn.

      lưng có thiếu niên cao gầy ngồi thẳng, thiếu niên này mặc bộ cẩm y màu xanh nhạt, lưng đeo ngọc đái, mà bên cạnh ngọc đái có thanh trường kiếm khảm đầy châu báu.

      giục ngựa tới đây, nhưng thiếu niên này vẫn thể được phong thái đặc biệt hơn người. giống như người lớn lên lưng ngựa, giống như trời sinh tuấn mỹ hơn người, chỉ tùy tiện làm động tác cũng khiến lòng người mê mẩn! ràng gió cát bay đầy trời, nhưng toàn thân lại phiêu dật nhàng như chẳng nhiễm lấy hạt bụi.

      Thiếu niên này đội mũ che mặt che khuất toàn bộ gương mặt . Chỉ có những ngón tay ngọc thon dài nắm lấy dây cương mới nhận ra phải người bình thường.

      Mải nghĩ trong tiếng vó ngựa, khoảng cách giữa thiếu niên kia và bọn họ càng lúc càng gần.

      Chỉ sau giây sững sờ, đám đạo tặc liền thu hồi tầm mắt, trong số đócòn có kẻ : "Chỉ là tên nhãi mặt trắng, chúng ta quan tâm đến làm cái khỉ gì?"

      to.

      Nhưng tiếng vừa dứt, kỵ sĩ kia lại ngẩng nhìn lên. ràng cách lớp mạng che rất dày, nhưng mọi người đều rét run khi cảm nhận ánh mắt phóng điện của !

      ngờ thiếu niên kia chỉ cần liếc mắt chấn nhiếp mình, đám đọa tặc vừa thẹn vừa bực. Tên còn lại nhếch miệng mắng: "Đàn bà ở đâu ra . . . . ."

      Năm chữ khó khăn lắm mới thốt ra!

      Thiếu niên kia vung tay phải lên, năm ngón tay trống rỗng bắn ra! Trương Khởi chỉ vừa thấy động tác của nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nàng vội vàng quay đầu, suýt chút nữa cũng đến lượt nàng hét chói tai!

      Chỉ thấy hai tên đạo tặc mới chuyện ôm mặt, máu tươi ngừng chảy ra ngoài kẽ tay ! E là trong thời điểm này, máu tươi nhuộm ướt đẫm cả mặt họ.

      Hai tên đạo tặc kêu thảm, đau khổ rơi xuống lưng ngựa, lăng qua lộn lại mặt đất! Lúc này Trương Khởi mới thấy máu chảy ra từ hốc mắt của bọn họ, cũng biết thiếu niên kia dùng thứ gì để bắn hỏng mắt của hai người họ!

      nhàng vung tay bắn mù bốn con mắt ở khoảng cách tầm ba mươi bước! Rốt cuộc đây là loại bản lĩnh như thế nào?

      Đám đạo tặc đều là những đám ô hợp tụ tập ở gần đây, họ bao giờ trải qua trận chiến chân chính như vậy. Sau khi giật mình sửng sốt, mồ hôi tám người còn lại chảy ròng ròng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi thét lên quay ngựa bỏ chạy, hoàn toàn buồn để ý tới đồng bọn nằm đất!

      Hai người kia vẫn còn lăn lộn, kêu gào thảm thiết mà đám đạo tặc kia biến mất còn bóng dáng. Mà lúc này, kỵ sĩ trẻ tuổi kia cũng tới gần.

      Trương Khởi vén hẳn rèm xe lên.

      Người trước mắt này cứu nàng hai kiếp, nàng muốn nhìn .

      Có lẽ do ánh mắt nàng quá chuyên chú, có lẽ do nét mặt của nàng quá nghiêm túc. Kỵ sĩ trẻ tuổi kia cũng nghiêm túc quan sát nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, quỷ thần xui khiến làm Trương Khởi bật thốt lên: "Ta biết ngươi là ai!"

      câu đơn giản lại khiến người trẻ tuổi kia khẽ run lên.

      hô to ghìm dây cương lại!

      nhìn Trương Khởi hồi lâu rồi thúc vào bụng ngựa chạy như điên về phía Trương Khởi!

      Chỉ là cự ly mười bước nhưng dáng vẻ giục ngựa của như muốn lật tung cả xe ngựa, ba nô bộc hét chói tai, thầm nghĩ: Tính mạng của tiểu thư lúc này khó bảo toàn!

      Tuấn mã điên cuồng chạy tới làm gió cát tung bay che khuất tấm mắt Trương Khởi.

      Lúc Trương Khởi mở to đôi mắt trong veo như nước, chớp mắt nhìn nhìn người lao tới. Lúc khoảng cách chỉ còn tánh tay, thiếu niên kia đột ngột ghìm chặt dây cương!

      Con ngựa kia đúng là thần tuấn, động tác có độ khó cao như vậy mà dừng lại là dừng, hai chân trước của nó đá lên trung, chồm cong người xuống.

      Cùng lúc đó, thiếu niên kia nhanh chóng nắm chặt lấy cằm Trương Khởi,thân hình tiến sát, kề môi bên tai nàng.

      phả vào tai nàng hơi thở ấm áp và giọng trầm thấp: "Tiểu nương, ngươi chưa nghe câu họa từ miệng mà ra sao?"

      khẽ nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt ngây dại.

      Quả Trương Khởi ngây dại.

      xông tới quá nhanh, gió thổi tung mũ che mặt cho nàng thấy được gương mặt , ánh mắt .

      Đây là gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt hơi hếch lên hàm chứa tình ý, chế giếu và toan tính, ngoài ra còn có mấy phần xa cánh và lạnh lùng khó nên lời.

      Chỉ cái nhìn khiến nàng kinh ngạc như vậy!

      Nhưng trong mắt Trương Khởi cũng chỉ có kinh ngạc, ánh mắt nàng vẫn duy trì vẻ trong trẻo, sáng ngời chứ hoàn toàn có si mê.

      Người trẻ tuổi ngẩn ra, rất ít khi nhìn thấy ánh mắt này.

      Sau đó, nhếch môi cười rồi chậm rãi kéo cằm để Trương Khởi áp sát vào mặt mình. Da thịt chạm nhau, có thể nghe tiếng hô hấp và tiếng cúi đầu : "Tiểu nương tươi trẻ đầy mị hoặc, khi trưởng thành nhất định báu vật. lâu nữa ta tới Kiến Khang làm khách, đến lúc đó cho ngươi thị tẩm, được ?"

      Bờ môi mỏng biết vô tình hay hữu ý khẽ chạm vào mặt Trương Khởi, thiếu niên kia đẩy ra nàng rồi giục ngựa lui về phía sau.

      liếc nhìn đám bà Ôn còn chưa hoàn hồn, dùng khí thế cao cao tạo thượng của quý tộc hỏi. "Chủ nhân của các ngươi là….?"

      Vô thức, ba người bà Ôn cùng cung kính : "Nô tỳ là nô bộc của Trương thị Kiến Khang."

      Người trẻ tuổi kiêu ngạo gật đầu hỏi: "Vậy ta tên gì?" Người chỉ, đương nhiên chính là Trương Khởi.

      Bà Ôn vội vàng trả lời: "Bẩm quý nhân, nàng là nữ nhi Trương thị, tên Khởi."

      Người trẻ tuổi thêm gì nữa, sau khi đưa mắt nhìn bọn họ liền giục ngựa rời .

      Đưa mắt nhìn bóng bóng xa, bà Ôn quay sang trách móc Trương Khởi: "Tiểu thư, ngươi, haiz!" Bà tức tới thốt nên lời, trong lòng thầm nghĩ biết lai lịch của người kia thế nào? Thôi thôi, mặc kệ thân phận người kia thế nào, trong lúc bọn họ đón người để xảy ra chuyện. Mấy người họ bàn bạc rồi thống nhất nên lại chuyện này cho chủ nhân.

      Lúc này, Trương Khởi vô cùng uất ức. Sau khi lục lọi trí nhớ, rốt cuộc nàng cũng nhớ lại được thân phận của . Trong trí nhớ, người này luôn giữ mình trong sạch, khoan dung độ lượng rất được người đời kính trọng. Ngay cả thành Kiến Khang phú quý địch quốc cũng hết lời ca tụng khi nghe thấy . Mấy tháng nữa, tới Kiến Khang, vừa rồi mình cố ý vừa như vậy để làm quen , chiếm được chú ý của , nếu được coi trọng hay bảo vệ, cuộc sống sau này của nàng trôi chảy hơn nhiều. Nhưng nào ngờ, nàng lại chọc giận tới ?
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: vào phủ

      Lúc ba nô bộc châu đầu thương lượng Trương Khởi nhìn đạo tặc vẫn lăn lộn mặt đất và hai con ngựa, thầm đau lòng: hai con ngựa này, nếu bán cũng có thể được ít tiền. Đáng tiếc, ta thể mở miệng.

      Ba nô bộc cũng nhìn thấy hai con ngựa này, nhưng mà bọn họ cũng dám lấy đồ của đạo tắc, làm sao biết bọn chúng vì vậy mà đuổi theo? Sau khi mấy câu, xe ngựa vội vàng chạy.

      Bà Ôn ngồi ở bên cạnh Trương Khởi, hỏi "Tiểu , ân công gì với ngươi thế?" Lúc ấy hai người là mặt dán mặt , người khác căn bản có nghe .

      Trương Khởi nắm chặt hai tay vào nhau, giọng ra: " trách ta xằng bậy."

      đến đây, bà Ôn khỏi tức giận, bà hung dữ : "Tiểu , ngươi là từ nông thôn tới, biết việc đời hiểu lễ số, lần này ta trách ngươi. Nhưng từ đây ngươi phải nhớ, muốn sống trong đại trạch, được há mồm. Mới vừa rồi vị ân công kia, nếu che mặt, nhất định là thích người khác biết là ai. Ngươi mạo hiểm mở miệng, gặp phải người lòng dạ ác độc, chừng liền bị giết diệt khẩu."

      tới chỗ này, nhớ tới hai đạo phỉ vẫn đau đến lăn lộn mặt đất, bà Ôn rùng mình cái, trầm mặc.

      Trương Khởi cúi đầu kính cẩn nghe theo dạ, lại thầm nghĩ: người nọ che mặt, là vì dáng vẻ của quá mức tuấn mỹ, lại nhịn được người khác nhìn , liền quen thói che mặt mình. Về phần ra tay đả thương người, là bởi vì hai đạo phỉ này, người mặt trắng , người mẹ nó. hận nhất người khác dùng bộ dáng của để chuyện, tất nhiên ra tay tha người.

      Ngồi ở trong xe ngựa, bà Ôn lại thêm số kỹ năng sinh tồn trong đại trạch cho Trương Khởi nghe.

      Tới buổi chiều thanh thở phào nhõm của nam nhân trung niên từ bên ngoài truyền đến, "Rốt cuộc đến!" Trương Khởi vội vàng vươn đầu, chỉ thấy phía trước xuất tòa thành trì cao lớn, sông đào bảo vệ bên ngoài thành trì nước chảy róc rách, hai bên cầu treo người đường như chảy, náo nhiệt cực kỳ.

      Đến Kiến Khang rồi !

      Rốt cuộc, lại lần nữa tới Kiến Khang rồi.

      Xe ngựa lái vào cửa thành, lại trở về nơi phờn hoa, ngựa xe như nước này, ba nô bộc đều thở phào nhõm, cao giọng đàm luận. Ngay cả nam tử gầy gò luôn trầm mặc, lúc này cũng sáng sủa ít.

      Ngồi ở bên cạnh Trương Khởi, bà Ôn giọng ra: "Tiểu , hôm nay vào thành. Chúng ta sắp xếp cho ngươi ở khách điếm trước, chờ trong phủ chuẩn bị xong, đón ngươi vào."

      "Uh."

      "Ở trong khách điếm nên chạy loạn."

      "Uh."

      Ba nô bộc đưa Trương Khởi đến khách điếm sắc trời tối, mặt trời chìm vào chân trời. Đưa mắt nhìn bóng lưng rời của bọn họ, Trương Khởi khẽ thở dài hơi.

      Xuất thân của nàng, nhất định khiến con đường phía trước khó khăn, so với nhà ngoại, sống trong Trương trạch ở Kiến Khang, còn khá hơn chút. Vì vậy dọc theo đường , nàng chưa bao giờ từng nghĩ giãy giụa.

      Trở lại trong phòng, Trương Khởi tinh tế hồi tưởng trí nhớ lần. Trải qua chuyện đạo tặc, nàng hoài nghi đối với trí nhớ của mình nữa.

      Cả đêm đảo mắt trôi qua rồi.

      Trời vừa sáng, chiếc xe ngựa liền dừng ở bên ngoài khách sạn, bà Ôn mang theo hai tỳ nữ vào, sau khi nghênh đón Trương Khởi rửa mặt đổi mới hoàn toàn, bà Ôn cười : "Chúc mừng tiểu , theo lão nô về nhà thôi."

      Nhà? Trương phủ làm sao coi như là nhà của nàng?

      Trương Khởi xấu hổ cười tiếng, cẩn thận đáp tiếng dạ, theo bên người các nàng lên xe ngựa.

      Xe ngựa chạy lên trước, hơn nửa canh giờ, liền vào con đường tắt, sau đó xe ngựa dừng lại.

      Bà Ôn đứng ở ngoài xe, cười : "Tiểu , chúng ta vào phủ thôi."

      Trương Khởi xuống.

      Xuất tại trước mặt nàng, là cái cửa chỉ chứa người ra vào. Đúng vậy, đường đường Trương phủ, làm sao để cho con riêng tầm thường như nàng quang minh chánh đại vào phủ đây? Dù là cái cửa hông mà người khác nhìn khá, nàng cũng có tư cách. Chỉ có loại cửa cho tôi tớ ra vào này, mới có thể chứa nàng.

      Trương Khởi tò mò nhìn bốn phía, làm ra bộ dáng làng quê biết việc đời, dưới hướng dẫn của bà Ôn, lửng thững bước vào Trương phủ.

      Vừa vào cửa chính là dãy phòng gỗ thấp , ra ra vào vào trong phòng gỗ, đều là vài tôi tớ. Thấy Trương Khởi vào, họ liền tò mò quan sát.

      Bà Ôn mau mấy bước, mấy câu với phụ nhân cỡ 24 - 25 tuổi xong, quay đầu lại dắt tay Trương Khởi, lời : "Tiểu , đây là Lương tẩu tử, nàng chuẩn bị chỗ ở cho ngươi rồi, ngươi theo ."

      tới chỗ này, bà Ôn nhìn Trương Khởi ngây thơ, cuối cùng trong bụng mềm nhũn, nhịn được lại nho : "Tiểu , ngươi an tâm sống ở chỗ này chờ phụ thân ngươi trở lại."

      Chuyện này Trương Khởi hiểu, phải là chánh thê của cha nàng, nhìn trúng con riêng như mình, nên coi nàng như tôi tớ sai bảo sao? Kiếp trước nàng cũng là như thế này.

      Lại , Trương Khởi kiếp trước, chính là người vô cùng thông minh, nếu nàng cũng xông qua nhiều đau khổ, làm tới thê tử chánh thất của người ta.

      Lập tức, Trương Khởi dựa theo lễ nghi mà bà Ôn dạy, khom người thi lễ cái, lên tiếng: "Vâng", nàng nâng khuôn mặt nhắn lên, quyến luyến nhìn bà Ôn, rưng rưng : "Nhưng bà, A Khởi nỡ xa người!" Ở trong phủ này, bà Ôn là người lương thiện, tạo mối quan hệ với bà có lợi mà vô hại.

      Bà Ôn đồng hành với nàng tháng, cũng có tình cảm. Bà nhìn tiểu tử mỹ lệ trước mắt, đưa tay vuốt tóc của nàng, giọng ra: " ."

      Bà Ôn vừa , Trương Khởi liền sụp mi thuận mắt mà đến bên cạnh Lương tẩu tử. Lương tẩu tử quan sát nàng từ xuống dưới thêm vài lần, trong bụng nắm chắc. Xoay người, dẫn Trương Khởi tiến vào trong căn phòng gỗ thứ ba bên trái, Lương tẩu tử vừa vừa : "Ngươi tên là A Khởi? A Khởi nè, thân phận của ngươi vẫn khác bọn người hầu. Về sau buổi sáng ngươi quét dọn trong viện chút, buổi chiều phải đến học đường học ít chữ. Sau bữa cơm chiều giúp đỡ phòng bếp."

      Trương Khởi sụp mi thuận mắt lên tiếng: "Vâng"

      Thấy nàng nhã nhặn lịch , Lương tẩu tử hài lòng gật đầu cái, : "Rất tốt." Lại phân phó hai tiểu tỳ nữ giúp Trương Khởi lấy ra chăn nệm đồ dùng, rồi Lương tẩu tử : "Tiểu tử, tẩu tử có câu ngươi phải để ở trong lòng."

      Trương Khởi liền vội vàng khom người nghe dạy.

      Lương tẩu tử cười : "Ngươi có dáng vẻ đẹp, điểm này khác với những người làng quê thô lỗ, chừng về sau, còn phải dựa vào nó có được cuộc sống tốt." Nàng ý vị sâu xa cười tiếng.

      Trương Khởi tất nhiên hiểu ý của nàng. Mới vừa rồi nàng an bài, đều là vài việc nhõm, nếu như muốn là nàng chú ý đến thân phận chủ tử của bản thân, còn bằng , nàng là muốn nuôi mình, thừa dịp lúc lớn, nuôi thành như hoa như ngọc. Tương lai phía có cần, nàng cũng có thể được khen.
      Nhược Vân, laulamilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: trấn áp

      Căn phòng Lương tẩu tử an bài cho Trương Khởi, chỉ có cái sập, xem ra cần ở chung với người khác. Thấy ánh mắt Trương Khởi quét qua cái sập này, Lương tẩu tử cười : "A Khởi, ngươi tạm thời ở chỗ này. Nếu như thập nhị lang thấy ngươi, chắc chắn an bài căn phòng tốt hơn." Thập nhị lang, chính là cha ruột nàng.

      Trương Khởi vội vàng lên tiếng: "Tẩu tử an bài, A Khởi cũng rất hài lòng."

      Nàng dầu gì cũng là cốt nhục Trương gia, là tử, ở tại chỗ của người làm, nào có thể hài lòng? Nàng có thể lời này, phải người tới từ nông thôn có kiến thức gì, chính là người thức thời.

      Lương tẩu tử nhìn nàng, gật đầu cái, : "Hài lòng là tốt rồi. Nếu như ngươi có gì cần, cứ tới cho Lương tẩu tử." Thấy Trương Khởi có, nàng lại dặn dò đôi câu, liền xoay người rời .

      Trương Khởi ngồi ở giường, lẳng lặng nhìn trang trí trong phòng.

      Nghỉ ngơi hồi, nàng mới ra khỏi cửa phòng.

      Cây chổi để ở trong phòng, Trương Khởi chỉ cần lấy ra quét dọn là được. Sân cũng lớn, quét sạch nó đến hai tiếng.

      Trương Khởi cúi đầu quét dọn cách đó xa, truyền đến tiếng nghị luận chỉ điểm ríu ra ríu rít, nghĩ nghĩ lại, còn kèm theo tiếng cười trộm.

      tại, Trương Khởi còn chưa có nghĩ đến muốn làm quen người nào. Trí nhớ của nàng quá mơ hồ, những người xuất chung quanh này, dù có hai người quen mặt, nàng cũng nhớ nổi tên của các nàng, càng nhớ nổi phẩm tính và cách họ đối xử mình. Cho nên, nàng bây giờ vẫn lặng yên làm việc, từng bước từng bước.

      Quét sân xong, liền cầm lấy bữa ăn sáng trong phòng bếp để ăn. Trương Khởi lại nghỉ ngơi chốc lát, sau đó buổi chiều đến.

      Buổi chiều, nhiệm vụ của nàng là học chữ.

      Trong đại trạch Trương thị, có tất cả ba bốn học đường lớn . Học đường ở chỗ Trương Khởi, trừ nàng, còn có bốn tiểu mặc quần áo mộc mạc. Những tiểu này chẳng những cỡ tuổi nàng, còn có ngũ quan tệ. Từ trong giọng điệu có thể nghe ra, họ đều là thứ nữ được coi trọng trong gia tộc, ở trong đại trạch Trương thị, đều có thân phận lúng túng giống như nàng.

      Dạy các nàng biết chữ, là nữ tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nữ tử này tuổi , nhưng vẫn còn để kiểu tóc của tiểu . Nàng là Ngự sử (nữ quan) từ trong cung ra, được thả ra cung tuổi quá lớn, cộng thêm mình có chút tư sản, có thể tay làm hàm nhai, liền hề lập gia đình, mà là đảm nhiệm chức giáo tập trong các đại gia tộc.

      Thấy Trương Khởi tới, bốn tiểu tử đồng thời quay đầu lại, đầu ghé vào nhau, chỉ chỉ chõ chõ mà cười lên. Họ mặc dù xuất thân tốt, nhưng so với con riêng như Trương Khởi, vẫn sáng rỡ nhiều lắm.

      Trương Khởi khép mi buông mắt, lặng yên ngồi ở góc, chờ giáo tập giảng bài.

      "Nghe là từ nông thôn đến."

      "Vừa nhìn liền biết dân đen."

      "Mẫu thân nàng biết xấu hổ!"

      . . . . . .

      câu cuối cùng lọt vào tai, mi tâm Trương Khởi nhảy cái. Nàng quay đầu lại nhìn tiểu - Trương Sầm cao hơn nàng cái đầu vừa câu đó.

      Nàng dù sao phải tiểu , ánh mắt trầm trầm này, chứa nhiều uy phong, Trương Sầm đột nhiên nhìn thấy, khỏi run run.

      Đảo mắt, nàng liền giống như bị nhục nhã vô cùng, vọt đứng lên, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi nhìn cái gì nhìn? Chẳng lẽ ta sai? Mẹ ngươi chính là tiện nhân!"

      Trương Khởi giận dữ, muốn phát tác, lại nghe được phía trước truyền đến tiếng quát mắng nhịn được của giáo tập, "Lăn tăn cái gì? Trương Khởi, Trương Sầm, các ngươi hãy viết chữ này mười lần!"

      Trương Khởi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giáo tập khinh miệt liếc về phía mình.

      Trương Khởi đứng lên, nàng biết, đây là trận chiến đầu sau khi mình vào phủ, nếu như mình biểu mềm yếu, về sau vĩnh viễn ngừng bị khi dễ. Nhưng, nếu như mình biểu quá thô lỗ, lan truyền ra ngoài, cũng có ngày sống dễ chịu.

      Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm giáo tập, thanh trong trẻo hỏi: " ràng là Trương Sầm khinh mẫu thân ta, ta ngay cả đáp lời cũng chưa từng, sao Triệu giáo tập muốn xử phạt ta? Chẳng lẽ giáo tập học tập thơ lễ nhiều năm, lại cho rằng, hành động khinh thường mẹ người khác đáng sùng bái?"

      Nàng khó khăn đến đây, mặt của Triệu giáo tập cũng trầm xuống. Nàng nhìn chằm chằm Trương Khởi cả giận : "Người nào sùng bái hả? Tiểu tử này nhiều chuyện! Viết chữ này trăm lần cho ta!" thanh nghiêm nghị cực kỳ.

      Ba tiểu khác bị nàng quát tiếng như vậy, sắc mặt liền tái , co rúm lại ngồi ở giường dám động.

      Chỉ là Trương Khởi phải tiểu tầm thường.

      Nghe vậy, nàng giận quá hóa cười, nhấc chéo quần, liền bước nhanh ra ngoài.

      Triệu giáo tập ngẩn ra, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi dám ? Ra khỏi cái cửa này, ngươi cũng đừng muốn học chữ nữa!"

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Nàng thấy được vẻ hài lòng mặt Triệu giáo tập. Cũng thế, biết chữ là đặc quyền của người thượng đẳng, có thể học chữ đó là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào? Nàng ta dạy dỗ ở đây nhiều năm, nếu gì với phía , là có có thể cắt đứt đường biết chữ của mình.

      Trương Khởi dừng bước. Giờ phút này, nàng đứng ở cửa, bên ngoài cửa, là con đường mòn.

      Trương Khởi nhìn sang đường phía ngoài, cùng với mấy người thỉnh thoảng qua lại đường, liền quay đầu lại nhìn về phía Triệu giáo tập, bình tĩnh : "Giáo tập sai lầm rồi, A Khởi tới nơi này, phải muốn rời khỏi học đường." Khi Triệu giáo tập ngẩng đầu cười lạnh, Trương Khởi an tĩnh thanh thúy : "Tới nơi có nhiều người, A Khởi chỉ là muốn nhờ đoàn người phân xử thử, cũng muốn làm cho cả tộc Trương thị phân xử thử: giáo tập dạy dỗ, đó là chỉ dạy người ta biết mấy chữ, hay là muốn dạy cả chữ "Hiếu" và "Lễ"? Nếu như giáo tập khích lệ đệ tử của nàng mắng cha mẹ người khác, loại hành vi này, có nên hay ?"

      Lắng lắng nghe nghe, sắc mặt Triệu giáo tập trắng nhợt! Lòng bàn tay khỏi toát ra mồ hôi!

      Nàng cũng là người từng trải việc đời, tất nhiên biết, dù là thời đại lấy phóng đãng tùy tính làm xinh đẹp như Lưỡng Tấn, cũng xem trọng chữ hiếu. Huống chi thời đại này!

      Lời tiểu tử này , truyền ra ngoài cũng được, khi truyền , nàng gánh nổi chức vị giáo tập, chính là thanh danh của nàng, cũng ngã đầy đất!

      Nghiêm mặt nhìn Trương Khởi, bắp thịt gương mặt của Triệu giáo tập liên tiếp nhúc nhích. Miễn cưỡng cười cười, nàng nhàng với Trương Khởi: "Tiểu tử quá lời, khinh thường cha mẹ người khác là lỗi lớn, bổn giáo tập làm sao có thể đồng ý loại hành vi này?"

      tới chỗ này, nàng chuyển sang Trương Sầm, sắc mặt xanh lên, lạnh lùng quát: "Hồ đồ! tiểu tử đàng hoàng sao miệng lại biết kiềm chế như lưu manh? ! Đứng bên ngoài canh giờ! Rồi sao chém quyển "Hiếu Kinh" này lần, năm ngày sau giao cho ta!"

      Sau khi mắng Trương Sầm chảy nước mắt, Triệu giáo tập xoay đầu lại, lấy lòng nhìn Trương Khởi, cười : "A Khởi, muốn học chữ, trở về sập thôi."

      Trương Khởi thấy được liền thu, nàng gật đầu : "Là ta sai lầm rồi, Triệu giáo tập vốn phải loại người như vậy. may là lúc nãy ta chưa từng lớn tiếng, làm kinh động người khác." Đây cũng là nhắc nhở Triệu giáo tập, muốn nàng ta ém miệng ba tiểu khác.

      Lúc nãy Triệu giáo tập còn vừa tức giận vừa cảnh giác Trương Khởi, giờ phút này, lại hơi cảm kích. Nàng nhìn chòng chọc Trương Khởi cái, kinh hãi thầm nghĩ: nghe con bé này vốn từ nông thôn đến, mới học chữ tháng. Nhưng bằng thủ đoạn tại nó dùng, nương nương trong cung cũng chẳng qua như thế. đúng là thể xem thường .
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương8: Tiêu Lang

      Trải qua chuyện như vậy, mấy người kia cũng dám đắc tội với Trương Khởi nữa. Sau khi học xong năm chữ cũng đến lúc dùng bữa tối.

      Sau bữa tối, Trương Khởi tới phòng bếp Lương tẩu chỉ để giúp sắp xếp lại củi đốt và quét dọn phòng tắm. Làm mất gần nửa canh giờ, nàng mới được về phòng.

      Lúc này, mặt trời mới ngả về phía Tây, khắp nơi trong nhà bắt đầu treo đầy đèn lồng. Cách đó xa có thể cảm nhận được tiếng khèn tiếng sáo hòa lẫn phấn hương phiêu đãng trong khí, ngoài ra, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng cười .

      Lại tới canh giờ được thích nhất của đám quý tộc Kiến Khang.

      Trương Khởi vén tấm màn cửa sổ bừng lụa mỏng, qua những ánh đèn lồng lay động trong bóng cây, nàng nhìn về nơi phát ra tiếng khèn tiếng sáo kia. Nàng biết nơi đó, đó là nơi Trương phủ cất giấu thị thiếp cùng ca cơ, cũng là nơi mà người có vẻ ngoài xinh đẹp như nàng có khả năng tới.

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo cao bầu trời, cách lớp sương mù dày đặc, nàng thể nhìn được xa hơn. Nhưng cần nhìn, nàng cũng biết các trong phủ đệ của các thế gia như Trượng thị cũng ngập tràn tiếng khèn tiếng sáo và mùi phấn hương phiêu đãng.

      thế gian này, có mấy phủ đệ dám dùng thị thiếp và tỳ nữ xinh đẹp ra làm vật đặt cược. Nhớ tới thiên hạ đệ nhất thủ phủ Thạch Sùng luôn dùng các tỳ thiếp xinh đẹp để khai đao. . . . . . Phàm là khách quý tới chơi, chỉ điểm cho đám tỳ thiếp lên mời rượu. Nếu khách quý uống, chặt đầu người tỳ thiếp đó!

      Thậm chí có lần còn chém liên tục mười tỳ thiếp xinh đẹp.

      Chuyện này cho tới giờ vẫn còn được lưu truyền rộng rãi, cũng ít quý tộc noi theo. Người đời thích nhắc tới chuyện này, phải vì Thạch Sùng coi mạng người như cặn bã, mà vì hào phóng! Nghĩ đến việc thu thập những tỳ thiếp xinh đẹp từ các nơi về rồi dạy cho bọn họ cầm kỳ thi họa, thơ ca lễ nghi, ăn mặc trang điểm, chỉ cần người hao tới trăm vạn lương vàng. Nhưng chém là chém chứ tuyệt đau lòng. hào phòng này cũng tương tự việc dùng búa đánh nát cây san hô quốc bảo vô giá

      Dĩ nhiên, so với những tỳ thiếp kia, người có huyết mạch Kiến Khang Trương thị như Trương Khởi cũng có thân phận cao quý hơn. Nhưng càng cao quý lại càng làm phú hào, quý tộc thích cất giấu.

      Trương Khởi hít sâu thu hồi ý nghĩ. Lúc quay đầu lại lớp men sứ xanh của bình hoa chỉ còn lại gương mặt non nớt của mình.

      Đưa tay vuốt ve gương mặt, Trương Khởi thầm nghĩ: Vẫn còn khoảng thời gian.

      Từ giờ đến lúc dung nhan nở rộ vẫn còn khoảng thời gian.

      Quay về phòng, nương theo nguồn sáng lờ mờ bên ngoài, Trương Khởi lấy ra cây bút lông được phát ở học đường hôm nay, sau khi hít hơi sâu liền bắt đầu viết vào trung.

      Thời đại này, giấy là vật rất quý. Trương thị tuy là nhà đại phú, nhưng gia tộc phú quý đâu có thể cho tiểu thư có địa vị như Trương Khởi dùng giấy quý luyện chữ. Để tránh lãng phí bút lông, thậm chí nàng còn thể dùng mực luyện chữ.

      Nàng cứ chăm chỉ như vậy, chữ lại chữ vẽ vào trung.

      Luyện canh giờ, Trương Khởi mới vào giấc ngủ.

      . . . . . .

      Chỉ trong chớp mắt, Trương Khởi quay về Trương trạch được ba tháng. Nàng đến đây vào cuối mùa Thu, còn giờ qua mùa Đông, bắt đầu tiến vào đầu Xuân.

      Ba tháng ăn ngon ngủ ngon, Trương Khởi cao lên rất nhiều. Gương mặt tái xanh do đủ chất dinh dưỡng dần được thay thế bằng làn da trắng hồng rạng rỡ.

      Còn mấy tháng nữa Trương Khởi được 14 tuổi, nếu là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Trương phủ cũng sắp tới thời gian nàng chuẩn bị được định hôn ước.

      Trong phòng, Trương Khởi đặt gương đồng xuống rồi cầm kéo xén phần tóc cản trở tầm mắt. . . . . .Nàng quan sát rất kỹ, kiểu tóc trước che mất ba phần thùy mị của nàng. Còn tại, gương mặt nàng có tới năm phần thùy mị, nhưng dù có vậy cũng chỉ có thể coi là thanh tú chói mắt.

      Vừa mới đứng dậy, bên ngoài có tiếng nha hoàn lanh lảnh truyền tới. "A Khởi, A Khởi, nghe phụ thân ngươi về, ngươi biết chưa?" xong, nha hoàn tầm 14,15 tuổi, ánh mắt to tròn đẩy cửa bước vào.

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn tỳ nữ bôi son trát phấn mới nhếch môi cười : "Ngoài ông ấy ra, có phải còn có Tiểu Lang xinh đẹp về ?"

      Thái độ của nàng khiến nha hoàn A Lục đỏ mặt, chỉ thấy chu môi khẽ hừ, ánh mắt lúng liếng cười cười, "Ngươi luôn nhốt mình trong phòng nên chẳng biết chuyện gì cả. Để ta cho ngươi nghe, Tiêu thị Mạc lang cũng tới rồi."

      Vừa nhắc tới Tiêu Mạc, gương mặt A Lục ửng hồng, mắt long lanh như sắp chảy nước.

      Tiêu thị Mạc lang, cái tên này Trương Khởi nghe suốt ba tháng, lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi. Nghe , cao ráo nho nhã, vô cùng tuấn tú, hơn nữa, còn trẻ mà có tài danh, khắp đại giang nam bắc cũng truyền tụng thi ca của .

      A Lục thấy dáng vẻ xem thường của Trương Khởi liền bĩu môi : "Ta với ngươi rồi A Khởi, do ngươi chưa từng thấy Mạc lang, nếu thấy rồi, ta bảo đảm ngươi cũng thích ."

      đến đây, A Lục đảo mắt xông về phía trước, mạnh mẽ kéo Trương Khởi chạy ra ngoài cửa.

      Trương Khởi bất ngờ nên bị kéo tới lảo đảo sắp ngã, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần người bị A Lục dắt tới cửa phòng.

      Chưa chờ Trương Khởi lên tiếng, A Lục cười hì hì: "A Khởi, phải phụ thân ngươi mới về sao? Ngươi mà còn ủ rũ ngồi ở đây đến ngày nào tháng nào ông ta tới nhớ tới nữ nhi là ngươi? Ta này, nếu giờ chúng ta tới tiền viện, chừng phụ thân ngươi chỉ vô tình nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra nữ nhi của mình. Sau đó sao, chỉ cần câu của ông ấy, ngươi mới trở thành tiểu thư danh chính ngôn thuận của Trương phủ, cuộc sống sau này mới tốt đẹp lên được."

      Trương Khởi biết nên khóc hay nên cười: " ràng là ngươi muốn nhìn Tiêu Lang, sao còn phải tìm cớ như vậy." vậy, cuối cùng nàng vẫn theo chân A Lục ra ngoài.

      Từ nơi này đến tiền viện cũng mất gần nửa canh giờ. A Lục dắt Trương Khởi chạy nhanh, lúc chạy tới tiền viện thở hồng hộc, mà đống son phấn cố ý bôi lên mặt cũng nhòe nhoẹt nhiều.

      Dùng tay bôi vẽ lên mặt, A Lục hối hận lải nhải. "Đều tai ngươi, ở sai chỗ báo hại ta tìm ngươi lâu như vậy."

      Nghe thấy A Lục ảo não oán giận, Trương Khởi khẽ mỉm cười : "Chỉ là lớp trang điểm bị nhạt , có gì đâu mà phải tức giận?"

      A Lục định phản bác lại thấy Trương Khởi lấy chiếc khăn tay trong lòng ra, nhàng lau vết dính mặt mình.

      Động tác của Trương Khởi êm ái mà có quy luật, sau khi lau lúc, A Lục mới ngạc nhiên : "Ngươi lau khóe mắt, vành tai ta lâu như vậy làm gì?" Trương Khởi trả lời mà thu hồi đầu ngón tay bôi son, nghịch loạn tóc thêm lần nữa.

      lâu sau, Trương Khởi thu lại khăn tay để A Lục tiếp tục dắt nàng về phía trước. tới lui, A Lục thấy hồ nước bên cạnh liền rầu rĩ : "Ta qua đó xem còn có thể gặp người ?"

      Chạy đến bờ hồ vươn vai, Trương Khởi kêu lên sợ hãi. Nàng kinh ngạc chỉ vào mặt hồ, gương mặt ràng hơn chút, gương mặt cũng thanh tú động lòng người hơn, vừa định gì đó lại vỗ trán kêu lên: "Đây chính là chỗ khác với các chủ nhân, ngay cả bóng người trong hồ nước cũng dễ nhìn hơn chúng ta."

      Lời này vừa ra, Trương Khởi cười phì. Cùng với tiếng cười của nàng còn có tiếng cười lớn, trong sáng của thiếu niên.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương9: Nhận cha

      Đoàn người xuyên hoa lướt liễu tới.

      Dẫn đầu là thiếu niên mặc trường bào có tay áo rộng, thiếu niên kia chân dài eo , da thịt trắng nõn, mũi cao môi mỏng, ánh mắt trong sáng đầy hàm ý. ung dung bằng gỗ guốc bước tới. Mà theo dáng của , bộ trường bào kia như đón gió Xuân phất phơ, mang tới cảm giác bồng bềnh mà phiêu dật. đúng là cốt cách thanh kỳ, nho nhã phong độ!

      Sau lưng thiếu niên còn có hai thiếu niên khác trạc tuổi . Dù những thiếu niên kia cũng mặc trường bào có vạt áo đón gió, thậm chí còn có người đắp phấn, từ thần vận tới ngũ quan cũng kém xa thiếu niên kia.

      Thấy thiếu niên kia đến gần, gương mặt A Lục đỏ hết lên. vội vàng cúi đầu rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt to thỉnh thoảng lại nhìn vào thiếu niên gần tới đây nhất, mỗi lần nhìn mắt lại phát sáng thêm phần.

      Thấy si ngốc, ngơ ngác như còn biết tại hay tương lai. Trương Khởi duỗi khuỷu tay chọc chọc nàng rồi nhún gối chào: "Xin chào lang quân." Nàng vừa xong, A Lục cũng thu hồi thần trí, hoảng loạn hành lễ: "Nô tỳ tham kiến lang quân."

      Thiếu niên trước hứng thú nhìn A Lục, sau đó lại quay sang nhìn Trương Khởi.

      Chỉ lần liếc mắt, nhưng biết vì sao, lại nhìn chằm chằm vào Trương Khởi.

      Mà Trương Khởi lúc này, hàng mi dày khẽ rủ, mái tóc dày che khuất nửa bên mặt, vốn chẳng có gì đáng xem. Nhưng thiếu niên kia lại chăm chú nhìn rồi lại nhìn.

      Thấy nhìn Trương Khởi tới ngẩn người, thiếu niên có làn da hơi ngăm đen tới liếc nhìn Trương Khởi cười cợt: "Sao vậy, Tiêu Lang khuynh đảo Kiến Khang thích tiểu tử này sao?"

      ra những lời này, chính cũng cảm thấy tức cười mà bật cười ha hả.

      Tiêu Lang quay lại nhìn lắc đầu, hiểu sao, lại nhịn được nhìn Trương Khởi thêm lần. Nhưng bắt gặp hàng mi vẫn rũ xuống, trong lòng lại thấy thất vọng.

      Mới vừa rồi, ở trong rừng cây cũng thấy tiểu tử này nhoẻn miệng cười, chỉ là nương rất bình thương, nhưng hiểu sao, nụ cười kia lại mang tới vẻ đẹp như ánh trăng rực rỡ, như chốn rừng núi đẹp mà tĩnh mịch. Nhưng mới đảo mắt, nụ cười kia biến mất, trước mắt lúc này chỉ là tiểu tử rất bình thường, giống như, những gì vừa thấy chỉ là ảo giác.

      thiếu niên khác cũng lên cười : "Tiểu tử này sao? Nhị thập thất đệ, đệ còn quá nên sao hiểu được vẻ đẹp như ánh trăng treo đầu cành, đậu khấu cài tóc? Còn nữa, tiểu tỳ kia cũng chỉ là đồ khờ pha trò." tới chỗ này, quay lại nháy mắt với Tiêu Lang. "A Mạc, ngươi đúng ?"

      Tiêu Mạc cười khổ, vốn chuẩn bị đáp lời lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Ngay sau đó, tiếng cười hảo sảng của người trung niên truyền tới. "Trong chớp mắt chẳng thấy các con đâu, làm báo hại ta phải dừng lại tìm, ra các ngươi tụ tập ở đây!"

      Nghe tiếng người trung niên kia, hai thiếu niên đồng thời quay đầu hành lễ. "Tham kiến Thập nhị thúc."

      Nghe đến đây, A Lục thoát khỏi sắc dụ mà đưa tay huých Trương Khởi, giọng : "A Khởi, đây chính là phụ thân của ngươi, mau gọi ông ấy !"

      Nghĩ đến việc bạn tốt nhận người thân quan trọng hơn, A Lục hoàn toàn ném Tiêu Mạc sang bên. "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tiến lên ." tới đây, giọng của A Lục có thêm mấy phần sốt ruột, khẩn trương.

      ấy còn vội hơn cả mình.

      Trương Khởi buồn cười liếc nhiên A Lục rồi mới nghiêm túc ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.

      Trong trí nhớ của nàng cũng từng có phụ thân như vậy, nhưng hình dáng và tính tình của ông ta trở nên mơ hồ.

      Nam nhân trước mắt, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, gương mặt dài có ngũ quan tuấn tú và làn da trắng nõn pha chút nữ tính. Ông ấy cười trông rất hiền, ánh mắt ông ấy cũng rất hiền lành.

      Mới nhìn qua, Trương Khởi thấy hoảng hốt. ràng là người sống qua hai kiếp, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của phụ thân ruột thịt, trong lòng nàng vẫn xuất cảm giác chờ mong mơ hồ.

      Lúc Trương Khởi nhìn phụ thân mình tới ngẩn người Trương thập nhị lang tới gần, đưa mắt quét qua đám thiếu niên. Lúc nhìn thấy Trương Khởi và A Lục, ông liền cười : "Chính là hai đứa nô tỳ mà cũng dám trêu chọc “lâm lang mỹ ngọc”* của hai phủ Trương - Tiêu?" (*ví với những đồ vật quý hiếm cao sang)

      Đám thiếu niên cười ồ lên, ông liền vung tay phải ngăn lại. "Các vị, mọi người trong phủ chờ lâu rồi, thôi." Dứt lời, ông định quay người bỏ .

      A Lục đứng cạnh Trương Khởi sốt ruột tới dậm chân liên tục. Mắt thấy Trương Khởi chỉ biết ngẩn người nhìn phụ thân mình, nhịn được kêu lớn: "Ông….Ông là thập nhị lang sao?" Trương thập nhị lang dừng bước, các thiếu niên kia cũng đồng thời quay đầu.

      Sợ bọn họ lên tiếng ngắt lời mình, A Lục cà lăm chỉ vào Trương Khởi kêu lên: " ấy, ấy là con ông, ông nhớ sao?"

      Mọi người đồng loạt nhìn lại.

      Đối diện với ánh mắt của mọi người, gương mặt A Lục đỏ như sắp xuất huyết, đôi môi run rẩy như muốn gì đó nhưng nên lời.

      Trương Khởi thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay .

      Nắm chặt tay A Lục cho đến khi bình tĩnh lại, Trương Khởi mới buông tay ra về phía trước nhún gối cúi chào: "Nữ nhi Trương Khởi tham kiến phụ thân."

      "Trương Khởi?" Trương thập nhị lang kinh ngạc đảo mắt mới chợt hiểu ra : "Đúng rồi, ngươi là A Khởi, là nữ nhi của ta."

      Rốt cuộc ông cũng nhớ được, ba tháng trước, ông từng phái người đón đứa trẻ này về.

      Hiểu chuyện này, ông quay lại cười với mấy thiếu niên kia: "Mẫu thân đứa bé này ở nông thôn, ta mới biết nó cách đây lâu nên giờ mới cho đón nó về đây."

      Chỉ câu vạch trần thân phận con riêng của Trương Khởi.

      Chúng thiếu niên nhếch môi hoàn toàn có hứng thú với Trương Khởi, thầm nghĩ: Cũng chỉ là đứa con riêng.
      Niềm vui của Trương thập nhị lang cũng chỉ cao được tới vậy, ông khẽ gật đầu nhìn Trương Khởi : "Tới là tốt rồi, thế này , lão Lợi."

      Ông quay đầu với hán tử đen gầy còng lưng: "Đứa này là cốt nhục của ta, ngươi mau sắp xếp."

      "Vâng"

      "Cũng báo lại chuyện cho phu nhân biết."

      "Vâng."

      tới đây, Trương thập nhị lang quay sang hờ hững hỏi Trương Khởi: "Khởi nhi, con còn có cầu gì ?"
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :