1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 77: con cháu nhà quan

      Bên ngoài Tiêu phủ, xe ngựa xếp thành hàng dài. Xe ngựa lui tới nơi này, phải thế gia tử là thế gia lang quân, thân phận quý trọng, xe ngựa cũng trang trí hết sức xa hoa. Có màn xe phất phơ là dùng lụa đỏ làm thành, có loại do trân châu lớn ghép thành, cao quý xa hoa, cùng lúc còn khảm nhiều bích ngọc bảo thạch đủ kích cỡ

      Xe của mấy người Trương Khởi tới gần, mùi Long Tiên Hương thanh nhã liền bay vào chóp mũi. Về phần càng xe sườn xe của tất cả xe ngựa, kém nhất cũng là sử dụng gỗ trầm hương, nhiều hơn, còn là dùng tử đàn.

      Những đích tử thế gia này, còn chưa có lộ ra mặt mũi, chỉ dựa vào trận thế cũng làm người ta kinh hoàng. Như bây giờ, tứ nữ Trương Khởi liền kinh hãi. Các thanh khe khẽ cười, đều biến mất, thay vào đó, chỉ có thanh xe ngựa chỉnh tề tới.

      Đợi đến xe ngựa trước mặt dần dần vào Tiêu phủ, tử mới thở dài ra.

      Xe ngựa củaTrương Khởi cũng vào Tiêu phủ.

      Xe ngựa dừng lại, chúng tử lang quân tấp nập xuất . Bị khí thế của họ làm chấn động, chúng con cháu thứ xuất, lúc này đều an tĩnh cực kì, mấy người cùng xe với Trương Khởi, càng thêm cúi đầu dựa vào bên đường lại.

      Trương Khởi cũng cúi đầu, ở giữa con đường, là tất cả đích tử đích nữ thế gia, từng người đều nghễnh đầu, thần thái phấn khởi vào. Theo động tác của bọn họ, tiếng guốc gỗ "Cộc cộc lộc cộc" so le đều vang lên. Váy dài áo dài tung bay, váy áo áo lưới, ở trong hoa đào đầy đất, tản ra hơi thở quý tộc xa hoa.

      Con cháu nhà quan phía trước càng ngày càng nhiều, mà Trương Khởi, cũng càng ngày càng dựa vào bên đường, cơ hồ bị chen vào trong rừng cây rồi.

      Lúc này, tử giọng ra: "Ta muốn vào cung."

      tử Trương Tú có cùng phụ thân ở cùng viện với Trương Khởi, lặng lẽ ngước mắt, hâm mộ nhìn con cháu nhà quan lui tới, kiên định : "Ta muốn vào cung làm phi nếu có thể được cưng chiều nhất hậu cung, cũng thua họ bao nhiêu"

      Nàng năng hùng hồn, có nửa người đáp lại. Mấy thứ nữ khác, cả dũng khí so sánh với các đích tử đích nữ đó cũng có.

      Cùng là con em thế gia còn như vậy, huống chi người nghèo? Trương Khởi nhìn từng con cháu nhà quan thần thái phấn khởi, năng vừa lịch tao nhã lại phong thái trác tuyệt, đột nhiên hiểu nhà Trương thị lang, tại sao tình nguyện nữ nhi làm thiếp cho con cháu nhà quan, cũng nguyện ý làm vợ người nghèo.

      Đây là loại kiêu ngạo cao cao tại thượng, đây là loại quý khí bẩm sinh. Kéo dài suốt trăm ngàn năm, khiến cho bọn họ tin tưởng, phú quý nghèo khó đều là trời xanh định đoạt, mà huyết mạch của họ, nhất định từ khoảnh khắc họ sinh ra cao cao tại thượng.

      Loại cảm giác cao cao tại thượng này rất tuyệt vời, và ăn sâu bén rễ. Cho nên, bọn họ tình nguyện gả con cho người có huyết mạch cao quý giống nhau làm thiếp, cũng thể dễ dàng tha thứ huyết mạch của mình ra ngoài, thể chịu được huyết mạch của mình, xen lẫn với đám người nghèo đê tiện bẩn thỉu. thể tha thứ trong đời sau của đám người nghèo, xen lẫn huyết mạch cao quý của mình.

      Bọn họ tin tưởng, đó là loại khinh nhờn đối với tổ tiên, đối với huyết mạch cao quý của bản thân.

      Trong con đường, các đích tử đích nữ đến từ các đại thế gia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

      Cùng lúc, cũng có hai thứ nữ ăn mặc xinh đẹp vô cùng bị chen chúc tại bên đường, nhưng cho dù như thế, con cháu nhà quan qua, đều chưa từng mắt nhìn thẳng cái. Ở trước mặt thân phận, vai vế, bề ngoài quá quan trọng.

      Cuối cùng tới vườn hoa nơi Tiêu gia cử hành yến tiệc.

      Trong hoa viên, chúng con cháu nhà quan hoặc dựa sập mà ngồi, hoặc dựa tỳ mà đứng, có đỡ cầm mà ca, có say nằm giữa cỏ xanh hoa đào. Bên cạnh mỗi con cháu nhà quan, đều là nô tỳ thành đoàn, thị vệ thành đoàn.

      Trong hoa viên an tĩnh, những con cháu thế gia này có lớn tiếng ồn ào, người khác càng dám nhiều. Đứng ở nơi ngóc ngách, Trương Khởi xem chút nơi này, xem chút nơi đó, dựa vào kinh nghiệm của nàng, cũng có cảm giác hoa cả mắt.

      Ngụy Tấn trọng sắc đẹp, chúng con cháu nhà quan sinh ra, móng tay đều có người đặc biệt tỉ mỉ cắt tỉa, da thịt càng thêm được bảo dưỡng trơn bóng trắng mịn. Tới hôm nay, phàm là người trong thế gia, vô luận nam nữ, đều hiếm có ai thanh tú xinh đẹp

      bao lâu, các thứ nữ đồng hành cùng Trương Khởi lục tục tản , tìm kiếm người quen chuyện. Mà Trương Khởi, thưởng thức lúc xong liền cúi đầu.

      Nàng nghĩ, có nên xen lẫn với Trương Cẩm hay .

      Nếu ở cạnh nàng ta, Trương Khởi sợ Trương Cẩm khống chế được, lại buộc nàng dẫn nàng ta quấn lấy Tiêu Mạc.

      ở cạnh nàng ta, ngộ nhỡ Trương Cẩm làm ra chuyện xấu hổ gì, chỉ sợ đại phu nhân tính nợ lên đầu mình.

      đúng, là nhất định tính lên đầu mình.

      Suy nghĩ lát, Trương Khởi cất bước, về phía các đích nữ Trương thị.

      bao lâu, nàng tới sau lưng Trương Cẩm.

      Trương Cẩm phờ phạc mà ngồi ở xích đu, vừa dao động theo gió thu, vừa hoảng hốt nhìn về phía trước. Trước mắt xem ra ngược lại an tĩnh.

      Trương Khởi thở phào nhõm, tìm tảng đá ở chỗ xa, lẳng lặng mà ngồi xuống.

      Cơ hồ là mới vừa ngồi xuống lâu, đột nhiên thanh trong trẻo truyền đến, "Ai là Trương thị A Khởi?"

      thanh cũng lớn, nhưng trong thanh kia, có cao cao tại thượng thuộc về con cháu nhà quan, vẫn làm cho mọi người quay đầu nhìn lại.

      con cháu nhà quan mặc áo gấm, tay áo rộng rãi, phất phơ, diện mạo tuấn lãng tới, hỏi chúng nữ Trương thị "Xin hỏi Trương thị A Khởi ở chỗ nào?"

      Trong tiếng ông ông, nữ Trương thị đáp: " ra là Tạ thị Tử Ngạn. Dựa vào cao quý của lang quân, bảo nô bộc tới truyền tin là được, cần gì hạ mình?"

      Tạ Tử Ngạn cười cười, dịu dàng lễ độ : "Nghe thấy Trương Khởi có tài, gần tiếp cận Tạ Đạo Uẩn, nên bọn ta muốn gặp."

      Tiếng ông ông mãnh liệt.

      Trương Khởi nghe đến đó, cũng há cái miệng nhắn.

      Nàng liệu đến tài danh của mình truyền ra.

      Nhưng nàng nghĩ tới, tài danh truyền rộng như thế, kinh động cả những con cháu nhà quan coi trời bằng vung này.

      Theo thanh Tạ Tử Ngạn vừa dứt, soạt soạt soạt, số ánh mắt đồng thời chuyển, nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi đứng lên.

      Biết hôm nay có tiệc, nên nàng khiến màu thuốc nước bôi mặt nhạt hơn.

      Ở thời đại trọng sắc đẹp này, nàng có tài danh cũng dung mạo, tài danh bị người đời quên lãng. Cho nên, ngũ quan của nàng có thể chỉ thanh tú, nhưng tài danh phải sáng rỡ.

      Lúc Tạ Tử Ngạn quay đầu lại, Trương Khởi chậm rãi ra ngoài rừng cây.

      người nàng, chỉ là áo bào mà Trương thị chia cho các thứ nữ. Loại áo bào này, trong trường hợp quan trọng, thứ nữ khác đều mặc.

      Nhưng Trương Khởi có đồ khác, chỉ có thể mặc vào.

      Nàng chỉ giảm vải vóc quấn eo, vốn là tính chất tệ, nên áo bào kiểu dáng mới ở Kiến Khang mặc ở người nàng, liền có vẻ bồng bềnh phồn hoa, linh khí tràn ra ngoài. Tuyệt thua kém hơn áo bào người khác đặc chế.

      Trương Cẩm trợn tròn mắt nhìn nàng, cơ hồ là lần đầu tiên phát , ra Trương Khởi cũng trưởng thành.

      Thành tiểu nương tử thanh tú động lòng người rồi.

      Khi Trương Khởi chậm rãi ra ngoài hồi tiếng ồn ào vang lên. Mấy con cháu nhà quan đồng thời kêu: "A Mạc"

      Tiêu Mạc cũng là bộ áo trắng, toàn thân trắng trong thuần khiết cực kỳ, phong thái cũng thua kém bất luận kẻ nào tới.

      Tiêu Mạc thản nhiên đến gần, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt sáng bóng, toàn thân vật xa hoa, lại chỗ xa hoa. Thân mình như bích ngọc, phong thái động lòng người, chính là thứ sùng bái con cháu nhà quan trung nhất.

      Tiêu Mạc liếc Trương Khởi cái, liền thu hồi ánh mắt, về phía chúng con cháu nhà quan bên cạnh.

      Cũng biết câu gì, hồi tiếng cười bay tới.

      Thấy Trương Khởi dừng lại bước chân, Tạ Tử Ngạn liền nhìn nàng.

      Cái nhìn này, làm cho bước chân Trương Khởi cử động nữa.

      Nàng tới trước mọi người, khẽ cúi. đợi nàng mở miệng, con cháu nhà quan khác quan sát dưới nàng, : "Cũng phải vật phàm tục."

      Chỉ xem dáng điệu là có thể biết phàm tục hay tao nhã.

      Trương Khởi cúi người khẽ chào, thanh thúy : "Lang quân khen ngợi rồi."

      "Nơi đây có nhạc, tiểu nương tử, mời."

      Tạ Tử Ngạn cũng nhảm, chỉ thẳng vào nhạc khí đặt bên cạnh.

      "Vâng"

      cầu người khác đường đột thế, nhưng tạ Tử Ngạn làm được thoải mái, Trương Khởi cũng xem như tự nhiên.

      —— loại cầu này, phải người vênh mặt hất hàm sai khiến người dưới. Mà là loại hành động tùy ý câu nệ. Ngụy Tấn tới nay, quý như đế vương, người đường cũng có thể đường đột cầu biểu diễn tài nghệ mình am hiểu nhất. Đây là nhân tính hôm nay.

      Trương Khởi cất bước, về phía bên.

      cái bàn bên cạnh, đặt các vật như cầm sắt sáo tiêu. Mọi người cho là Trương Khởi chọn cây sáo nàng lại ôm lấy cổ cầm.

      Tiếng ông ông vang lên.

      Trương Khởi này, có thể ở trước mặt tất cả con cháu nhà quan, cầm sáo mà cầm cầm, chẳng lẽ trình độ đánh đàn của nàng còn hơn cả sáo?

      Trình độ đánh đàn của Trương Khởi, quả xuất chúng nổi bật.

      Cầm, từ xưa là nhạc của quân tử, đại biểu thanh nhã, còn có cao thượng.

      Mặc kệ là kiếp trước vẫn là tại, Trương Khởi vẫn có ý nghĩ, chỉ có dùng nhạc khí quân tử này làm mọi người chấn động, mới xem như thành tựu.

      Đặt cầm xuống bàn, ngồi chồm hỗm xuống sập. Trương Khởi cúi đầu, bàn tay trắng nõn lướt qua, hồi tiếng đàn du dương êm tai liền tự nhiên xuất .

      Bữa tiệc này, con cháu nhà quan nhiều, nhưng tụ tại nơi này, chỉ có mấy người. Cách đó xa, tiếng ồn ào tiếng cười đùa, vẫn bên tai.

      Nhưng theo tiếng đàn êm tai vang lên, mọi nơi càng ngày càng an tĩnh.

      Trương Khởi tấu, chính là 《Tiêu Diêu Du》 hôm nay trong phố lớn hẻm truyền lưu, cũng là chế tác trước đây lâu nàng hiến tặng cho bệ hạ.

      Tiêu Diêu Du vốn là cầm tiêu hợp tác, lần này, Trương Khởi chỉ đàn cầm, người, cũng có thể hợp tấu phồn hoa náo nhiệt, ung dung lịch tao nhã.

      Cầm làm tâm khúc, tâm tự tại người, cầm tự tại.

      Trương Khởi được tự tại.

      Nhưng, nàng khác bất cứ ai, nàng trải qua thế gian phồn hoa, trải qua tình dục vọng khanh khanh ta ta, cũng trải qua đau khổ hận thù còn hy vọng.

      Tất cả tang thương, xen lẫn trong non nớt kiếp này của nàng, dưới ánh mặt trời dưới khát vọng nồng đậm, tạo nên tiếng lòng đặc biệt, ý vị đặc biệt.

      Ngọt ngào thuần túy, chỉ là ngọt, phồn hoa đơn giản, cũng chỉ là phồn hoa.

      Chỉ có ngọt ngào sau đau khổ, cùng với mong muốn ngọt ngào. Chỉ có phồn hoa nhìn thấy được sau khi trải qua tang thương và hỗn loạn tuyệt vọng, cùng với quý trọng phồn hoa, mới có ý vị này.

      tại, tiếng đàn của Trương Khởi, liền có loại ý vị này.

      Tiếng đàn như mây, từng sợi tơ đẩy mạnh, cuối cùng rót thành vạn trượng ánh sáng chiếu rọi trời đất.

      Vô cùng tươi đẹp, nhưng cũng bởi vì tang thương mà vô cùng hào phóng, hồi hào phóng Kiến Khang người chưa từng nghe.

      Bốn phía tiếng thở nữa, chỉ có tiếng đàn như trăng.

      Trương Hiên nơi xa, ngơ ngác ở đứng ở nơi đó, kinh ngạc mà nhìn nhìn Trương Khởi. tưởng rằng, khúc hôm qua, là cực hạn của Trương Khởi, tại mới biết, nàng vẫn sâu, giờ phút này lộ ra mới là tuyệt kỹ của nàng

      Tiêu Mạc rũ mắt xuống.

      Tạ Tử Ngạn tới bên người , giọng ra: "Khúc này vừa ra, ngươi chính là tài nữ mọi người đều biết rồi. A Mạc, nâng nàng ấy cao như thế, là muốn thê tử tương lai của ngươi khi dễ nàng ấy sao?"

      Tiêu Mạc hơi nhếch khóe miệng, cười.

      phải phòng thê tử tương lai của .

      Để cho nàng nổi tiếng, chỉ là khiến đại phu nhân Trương thị, dám tùy ý xử trí A Khởi của .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương78: Tin tức

      Khúc vừa dứt, Trương Khởi cũng chậm rãi đứng lên.

      Lúc bấy giờ, dư vị ban nãy hãy còn đây, bốn phía cực kỳ yên tĩnh xem náo nhiệt cũng trố mắt lạnh nhìn nàng.

      Trương Khởi khẽ nhún người chào tất cả mọi người.

      Chính tại lúc này, vô cùng bất ngờ, đám con cháu thế gia đồng thời nhao nhao lên ngắt, hái hoa đào bên cạnh mình ném về phía Trương Khởi. Từng đóa hoa rơi như mưa, chỉ trong chốc lát, những bông hoa đào kia rơi phủ khắp khắp mặt đất chỗ nàng đứng, có vài cánh hoa còn dính lên khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, khiến cho ánh mắt của Tiêu Mạc sững sờ trong khắc.

      Trong mưa hoa, có tiếng bước chân của Tạ Tử Ngạn bước lên bước, dùng tôn nghiêm của con trai trưởng đại thế gia, trân trọng vái chào Trương Khởi, hào sảng : "Khúc Phong thổi du dương réo rắt thần kỳ, có thể là vô cùng tuyệt diệu."

      Đây chính là bình phẩm.

      Đây chính là lời lời đánh giá khen ngợi của vị con cháu thế gia ban cho.

      Sau khi có được lời tán thưởng này, trận mưa hoa đầy người này, danh tiếng tài nữ của Trương Khởi chính thức được xác định, danh tiếng khúc cầm đại gia, cũng nhờ đây vinh hiển cùng với hậu thế.

      Tiếng cười bốn phía rầm rộ vang lên, vô số ánh mắt cũng nhìn về phía Trương Khởi. Nhìn thấy tử Trương thị cũng ngắt hoa đào ném tới Trương Khởi, Trương Cẩm đưa ánh mắt dõi theo nhìn Tiêu Mạc, cắn răng thầm: "Nào có hay đến như thế chứ? ràng khó nghe chết được."

      Lời này vừa ra, chúng nữ dòng chính nhà Trương thị đồng thời liếc nàng, cũng đồng thời dời vài bước.

      Thân là con cháu thế gia, thua dậy nổi có thể vì thế mà đưa đối phương đến đường chết, cũng có thể tìm cơ hội ép cho người đó tới mức thể ngẩng đầu lên được, mở miệng ra những lời tử tế như thế, chỉ có lũ đàn bà con chốn quê mùa mới ra mà thôi.

      Lời này của Trương Cẩm chính là tự hạ thấp bản thân nàng ta.

      Mưa hoa rơi xuống sau lúc rồi dần dần dừng hẳn. Đám đông con cháu thế gia cũng giải tán . Dù cho Trương Khởi có tài hoa cách mấy, cuối cùng cũng chỉ là đứa con riêng với địa vị thấp hèn thua rất xa bọn họ, có khả năng làm cho bọn họ chú ý quá lâu.

      Giữa yên tĩnh, Trương Khời nhìn tới thứ nữ các phủ ở bốn phía hiếu kỳ nhìn mình, sau khi suy nghĩ lúc, mới nhấc chân lên chuẩn bị tới chỗ các nàng.

      Đúng lúc này, A Lam chạy tới.

      Nàng tới phía sau Trương Khởi, thấp giọng : "Khởi tử, Cẩm tử , Tiêu Lang ở bên kia, bảo di qua đó gặp , hẹn nơi nào đó, tử đến ngay."

      Trương Khởi quay đầu lại nhìn A Lam, : "Đại phu nhân có lệnh, được có liên qua gì với Tiêu gia lang quân nữa. A Lam, việc này tôi thể nghe lời tỷ tỷ được, tôi sợ bị đánh....."

      Vừa nghe hai chữ "bị đánh", mặt A Lam liền biến sắc, bất giác đưa tay lên che mông mình lại.

      Nàng ta hơi mím môi, sắc mặt biến đổi lúc, hai lời xoay người chạy về bên cạnh Trương Cẩm. Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lại đó, vừa hay nhìn thấy Trương Cẩm cũng trừng mắt căm tức nhìn lại mình, bàn tay phải đồng thời duỗi ra chuẩn xác nhéo lên cánh tay A Lam cái. Nhìn bộ dạng cố nén nước mắt đó của A Lam, hẳn là cái nhéo ấy hề .

      Trương Khởi nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như hay biết Trương Cẩm phẫn nộ.

      Lúc này, thứ nữ Vương thị vừa tới, "Trương thị A Khởi? Có thể tới đây trò chuyện ?"

      Ở phía sau nàng, nhóm thứ nữ đều nhìn nàng.

      Trương Khởi lên tiếng, mỉm cười về hướng chúng nữ Vương thị.

      Dòng chính nữ cùng nhau tranh tài khoe sắc, trước khi bệ hạ tuyển chọn phi xong, tất cả thứ xuất tử đều được đến chuyện kết hôn. Bởi vậy, yến hội hôm nay có thứ xuất tử nào cả.

      Sau hai lần gặp qua trò chuyện cùng hoàng đế, Trương Khởi biết mẫu người thích đó là tử minh diễm lanh lẹ, dám dám hận. Hôm nay Trương Khởi thi thố tài năng, cũng lo lắng việc bệ hạ chọn nàng.

      Trương Cẩm đứng ở bên, thở phì phì trừng mắt nhìn Trương Khởi cùng các thứ nữ chuyện ca tụng nàng, oán hận : "Nó tưởng rằng tự mình gảy khúc cầm, là hay sao? A Lam, , mau gọi nó tới đây."

      Nghe tiếng ra lệnh tức giận hổn hển của Trương Cẩm, chân A Lam vừa dịch ra chút, nàng ta bỗng liếc mắt nhìn về phía sau, giọng : " tử, Tiêu lang nhìn về hướng bên này đó ạ."

      Lời vừa thốt ra, Trương Cẩm vội vàng quay đầu lại. Cái nàng thấy chính là bóng lưng của Tiêu Mạc đưa về phía mình, chàng nào có nhìn về phía mình chứ?

      Lòng Trương Cẩm càng thêm buồn bực, tay lại duỗi ra véo manh lên bắp thịt non ở cánh tay A Lam. Trước ánh mắt đẫm đầy nước của A Lam, nàng thoáng nhìn sang hai bên trái phải, sau đó tức giận khẽ quát: "Mau thu hồi nước mắt ."

      A Lam lại càng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống, dám khóc thút thít nữa.

      Lúc này, nàng nghe được giọng điệu mất mát của Trương Cẩm khẽ gọi: "Tiêu lang....." A Lam lặng lẽ nhìn lại, nhưng Tiêu Mạc cùng mấy con cháu thế gia vừa vừa cười, càng lúc càng xa.

      Tiêu Mạc vừa , Trương Cẩm liền giống như bị mất hồn lạc phách, qua lúc, nàng hạ giọng thốt lên: " gọi Trương Khởi đến đây, bảo nó tìm Tiêu lang, có nghe hay ?"

      Đến lúc này A Lam trì hoãn nữa, mau chóng tìm Trương Khởi.

      Lần này Trương Khởi lại đồng ý nghe theo.

      Nàng thấy Trương Cẩm liếc mắt trừng mình, lại nhìn thoáng qua A Lam, xoay người tới phương hướng mà hướng Tiêu Mạc vừa bỏ .

      Lần tìm này, Trương Khởi tìm đến non nửa canh giờ. Khi đó, trong khi Trương Cẩm ở bên này ngóng trông mòn mắt, còn Trương Khởi đứng bên cạnh cây liễu ở hoa viên cùng mấy vị tử thứ xuất Mạc thị đàm thơ luận họa.

      Trương Khởi cười , sắc mặt hồng nhuận, mặt tươi như hoa, trong hai tròng mắt sáng ngời có chút nét vui vẻ hiếm thấy.

      Ở khu rừng bên cạnh, Tiêu Mạc chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn tới Trương Khởi.

      Tiêu Lộ ở cạnh bên tới, tiến đến gần : "Lang quân, quanh đây có người."

      Tiêu Mạc gật gật đầu, đột nhiên cười : "Lá gan nàng cũng rất lớn, tỷ tỷ kêu nàng tới tìm ta, dám ngoài mặt nghe nhưng trong lại khác, ở bên đó cười đến hăng say?"

      Tiêu Lộ liếc mắt nhìn tới Trương Khởi : "Lá gan của vị tiểu này quả ."

      Nghe vừa như vậy, Tiêu Mạc chỉ cười cười, từ từ ý cười cũng dần tắt lịm, khẽ giọng : "Nàng đúng là thông tuệ..... Hôm nay Đại phu nhân tạo điều kiện cho các nàng cùng đến đây, hẳn là có ý khảo nghiệm." tới đây, liền nhớ tới nổi bật náo loạn hôm nay của Trương Khởi, khóe môi nhếch lên, lộ ra ý tươi cười chế nhạo: Có điều kết quả kia, e rằng có nằm trong tầm kiểm soát của Đại phu nhân.

      nhìn Trương Khởi đến chớp mắt lấy lần, Tiêu Lộ ở bên cạnh cũng thầm thở dài. luôn cảm thấy, lang quân nhà mình tốn quá nhiều tinh thần và thể lực cho vị tiểu tử này.

      Trương Khởi cười hồi, sau khi trao gởi mấy cái khăn tay với nhau, ý thức được thời giờ cũng còn sớm nữa, đoán chừng bao lâu nữa yến tiệc tan.

      Nàng vội vã cất bước, lại về chỗ Trương Cẩm.

      , cảm giác có người dõi mắt nhìn theo mình, Trương Khởi quay đầu lại.

      Nàng trông thấy Tiêu Mạc đứng ở dưới bóng cây, lẳng lặng nhìn về phía mình....Cây nhiều lá rậm, đôi bên cũng thể thấy được vẻ mặt thần sắc của nhau, có thể thấy, bất quá cũng chỉ là bóng dáng mà thôi.

      Trương Khởi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu vội vàng tiếp tục về phía trước.

      Trương Cẩm chờ đến mỏi mòn tuyệt vọng, lúc thấy Trương Khởi mình tới, ngay cả chút hơi sức để hỏi thăm cũng có. Nàng ta giận dữ trừng mắt nhìn Trương Khởi, cuối cùng hai tay che mặt thương tâm rũ đầu xuống, nhúc nhích nữa.

      Chốc lát sau, yến hội kết thúc, mọi người bắt đầu lục tục giải tán.

      Trương Khởi theo sau sau lưng Trương Cẩm, cúi đầu nhắm mắt theo đuôi. Bốn phía đều là tiếng guốc gỗ "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" đồng đều. Đám người con cháu thế gia phong thái hơn người cũng kiêu ngạo mà dẫn đầu rời .

      , trận tiếng xì xào bàn tán truyền vào trong tai Trương Khởi, "Ba ngày sau, hoàng cung có yến đấy."

      " biết là tử nhà nào được bệ hạ nhìn trúng đây."

      Bên này, đám người Trương Khởi vừa mới về tới phủ, vừa bước vào Đông Liên uyển, nhóm nô tỳ của hai tử con thứ xuất ở cùng viện với Trương Khởi quỳ gối trước mặt Đại phu nhân, bẩm báo lại với bà ta những chuyện xảy ra trong yến tiệc.

      Khi nghe đến lời bình luận "Réo rắt thanh tao" của đám người Tạ gia dành cho khúc cầm nghệ mà Trương Khởi tấu, khiến cho đám người con cháu thế gia nhao nhao ném hoa chúc mừng nàng Đại phu nhân từ từ ngồi thẳng người, mở mắt ra.

      "Nó tấu thủ khúc gì?"

      "Bẩm Đại phu nhân, đó là khúc "Tiêu Tiêu Du" mà ngày trước bệ hạ và Tiêu lang từng hợp tấu, nghe nhạc phổ ấy cũng là do Khởi tử phổ ra.

      "Ồh? tiếp ."

      tì nữ khác vội vàng tiếp, khi nàng ta đến Trương Khởi và Tiêu Mạc hai người đứng cách xa nhau giữa rừng đào mấy chục thước, chỉ xa xa nhìn lại chứ hề đến gần, Đại phu nhân ừ tiếng, sau đó : "Ra ngoài ."

      "Dạ."

      Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài.

      Thất thẩm đến phía sau Đại phu nhân, thấp giọng : "Nhìn ra đó là người có tài."

      Những con cháu thế gia kia, đối với cầm khúc mà , mỗi người đều có kiến thức cực sâu. Khúc cầm của Trương Khởi có thể thuyết phục và nhận được tán thưởng của họ, chứng tỏ nó quả có tài, còn là đại tài.

      Thất thẩm liếc thấy Đại phu nhân trầm mặc, liền lên ở trong hoàn cảnh có người ngoài, thế nhưng hai người cũng chỉ đứng từ xa mà nhìn tới đối phương, cũng hề tới gần bước, có thể : "Tính ra, trong lòng cũng còn biết kính sợ."

      "Lòng còn biết kính sợ?" Đại phu nhân cười lạnh : "Nếu sợ ta, thể hiẹn ra cái chuyện tài hoa này rồi." danh tiếng tài nữ lan xa, các đại thế gia đều biết Trương phủ có đứa con riêng tên Trương Khởi, nếu nó được những người này đứng ra làm chủ, quả thể nào giống như trước đây, muốn đánh đánh, muốn giết giết nữa.

      Thấy vẻ khó hiểu trong ánh mắt thất thẩm, Đại phu nhân phất phất tay , "Thôi, thôi, chỉ cần bọn chúng còn tư tình trai nữa, những chuyện khác ta cũng chẳng muốn quản tới."

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương79: Suy tính của bệ hạ

      Bệ hạ tuyển chọn phi xong, các tử phải ở lại trong phủ chuẩn bị chút, sau tiết học ở học đường, liền truyền tạm nghỉ học buổi.

      Tuy là tạm nghỉ học, nhưng Trương Khởi cùng chúng tử đều như nhau, đặt bàn là hơn bản gia phả. Thời gian này, các nàng muốn cố gắng học thuộc lòng tất cả nội dung đấy.

      Thời kỳ loạn thế, chừng ngày nào đó nước bị nước mất, nhà tan.

      Nước có thể bại, gia cảnh có thể suy vong, nhưng các nàng chính là huyết thống cao quý, nhất định phải nhớ kỹ. Cho nên, từng tử đều cố gắng học thuộc làu gia phả của mình.

      Nếu có ngày, các tử bị lưu lạc mấy năm thậm chí mấy chục năm sau, khi trở lại tìm về gia tộc, chỉ cần ngâm nga mấy thứ này, dùng nó làm bằng chứng thân phận của mình. Nếu là lang quân, cả cả đời có cách nào trở lại cố thổ, có cách nào tìm đến gia tộc, bọn họ cũng cần phải nhớ kỹ những thứ này, lấy đó truyền thừa cho con cháu mình, dạy cho con cháu phải ghi nhớ, huyết mạch tổ tiên của chúng là hạng cao quý ra sao.

      Các tử thứ xuất mặc kệ có nguyện ý hay nguyện ý gả vào hoàng cung, cũng bắt đầu thu xếp. Mà đại hiển tài nghệ Trương Khởi, lại bị bệ hạ đơn độc triệu kiến, càng được Trương thị coi trọng. Hai ngày này, cẩm phục hoa thường như nước tuôn ào ào vào trong phòng nàng, trâm hoa cài đầu, ngọc bội đính lông vũ bắt mắt... hết loại này đến loại khác được đặt trước mặt nàng.

      Trương Khởi đứng ở trong phòng, vừa tùy ý cho mấy bà tử đo đạc thân hình để chuẩn bị may váy mới cho riêng nàng, vừa nghe hai phụ nhân ngại phiền toái mà cho nàng biết, nếu được bệ hạ lựa chọn, nàng phải như thế nào mới có thể có chỗ đứng ở hậu cung, như thế nào mới làm cho bệ hạ vui lòng.

      Mấy việc này tại lo làm, có vẻ cực kỳ vội vàng, cũng đành chịu, kể từ khi Trương Khởi đại xuất danh tiếng tại yến hội ở Tiêu phủ, nàng mới có được nhận định khác của Trương thị cùng mọi người.

      Liên tiếp ba ngày, đều bị nhốt trong phòng học tập đủ điều, mắt thấy qua hai canh giờ nữa hoàng cung khai yến. Hai bà tử giảng bài kia mới bắt đầu thối lui, chúng tỳ nữ người khiêng thùng tắm, người mang son phấn tốt nhất, người bưng váy áo may riêng cho nàng, bồn nước nóng cũng được đưa tới phòng.

      A Lục đứng ở bên, nhìn thùng tắm nóng hôi hổi kia khỏi lo lắng nhìn tới Trương Khởi.

      Thời gian này, Trương Khởi dùng loại bột phấn ngâm nước, che chỗ da thịt sáng bóng trong suốt kia. Cũng dùng tóc mái che phủ mất khuôn mặt nhắn minh tú kia, A Lục đều biết cả.

      Trước mắt nhiều hầu như vậy, các nàng chắc chắn hầu hạ A Khởi tắm rửa, A Khởi kia rốt cuộc cũng che được, làm thế nào mới tốt đây?

      Nghĩ tới đây liền vô cùng lo âu, A Lục lại nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi vẫn luôn tỏ ra nhã nhặn thư thái, nàng lẳng lặng đứng ở bên, mãi đến chúng tỳ nữ thu xếp toàn bộ xong, đến khi họ bắt đầu vây đến bên nàng nàng mới mở miệng , "Các ngươi ra ngoài ."

      Ngẩng đầu, Trương Khởi kiên định : "Ta quen để người lạ hầu hạ, nơi này có A Lục là được rồi, các ngươi ra ngoài ."

      Chúng nô tì sững sờ ngây ra.

      Các nàng đồng thời cùng nhìn về phía tỳ nữ rắc cánh hoa vào bồn nước tắm.

      Tỳ nữ nữ dừng động tác. Hơi suy nghĩ chút rồi vái chào với Trương Khởi, "Cẩn tuân theo ý tử." Mang theo chúng tỳ nữ lui ra ngoài , lúc tới khóa cửa, nàng ta lại khom người với Trương Khởi : "Chúng nô tì hầu ở bên ngoài, tử tắm xong xin gọi tiếng ạ."

      "Biết rồi."

      Mấy nô tì vừa lui, A Lục bèn khẩn cấp khép cửa phòng lại. Nhìn thấy động tác này của chủ tớ hai người, tỳ nữ chép miệng khinh thường thầm: "Lời quen được người lạ hầu hạ vậy mà cũng ra cho được, đúng là chẳng có chút gì là giống với tử của thế gia cả."

      tì nữ khác thấp giọng : "Ngươi mặc kệ nàng ta. Nàng vốn là con riêng ấy mà."

      Ước chừng sau nửa canh giờ, trong phòng truyền đến tiếng khẽ gọi, "Vào ."

      "Vâng."

      Cửa phòng mở ra, chúng nô tì lũ lượt bước vào. tỳ nữ dẫn đầu vào trước, nhìn tới bàn chân mang guốc gỗ của Trương Khởi.

      Chân kia, trắng noản như nước suối, từng ngón chân nhắn xinh xắn thẳng hàng đều nhau, móng tay màu hồng nhạt lại còn rất sạch .

      Nàng ta lại đánh giá những điểm khác người Trương Khởi phen, sau khi xác định Trương Khởi tắm rửa sạch xong cả rồi, tỳ nữ kia mới mỉm cười dẫn nhóm nô tỳ tiến lên, bắt đầu mặc váy chải chuốt lại mái tóc cho Trương Khởi,.

      Chiếc lược ngọc sáng trong, từ từ luồn vào giữa mái tóc đen nhánh, tỳ nữ nọ nhìn thoáng qua Trương Khởi trong gương đồng với ngũ quan đẹp đẽ sáng ngời, nhịn được : "Khởi tử có chỗ nào là đẹp cả." Nàng mím môi cười : "Nếu như màu da có thể sáng hơn chút, ánh mắt có thể sinh động hơn chút, nhất định là càng xinh đẹp hơn."

      Năng lực phân biệt rất tốt, mình cố ý hóa trang hai điểm ấy, đều bị nàng ta nhìn ra được.

      Trương Khởi ngại ngùng cười cười, giống bị nàng khen ngợi mà khó xử, cằm cúi đến muốn dình vào ngực.

      Ngón tay của tỳ nữ kia lại trượt qua cổ Trương Khởi, bị cảm giác láng mịn làm cho hoảng hốt, lại cảm khái : "Nếu da tử trắng hơn chút, nhất định đẹp hơn những người khác nhiều lắm."

      Nàng ta những người khác tức là các tử khác. Các tử đại thế gia, cho dù là thứ xuất, ai cũng có dung mạo xinh đẹp, nàng ta những lời này, bản thân cho đó là lời khen đến cực điểm rồi.

      Liếc nhìn vẻ tiếc nuối của tỳ nữ nọ, Trương Khởi càng đầu cúi thấp hơn.

      Hơn nửa canh giờ sau, tóc được vấn lên cao, thoa thêm chút phấn, mặc vào loại váy mới may rất hợp với dáng người Trương Khởi, được A Lục dìu đỡ, Trương Khởi từ từ đứng lên.

      Ánh mắt của mấy nữ tì vây quanh nàng đồng thời sáng lên, nhìn nàng chớp mắt.

      hồi lâu, tỳ nữ mới lên tiếng khen: "Hôm nay mới biết được vẻ đẹp của Khởi tử."

      Trương Khởi vẫn chỉ ngại ngùng cười cười, A Lục dìu nàng ra ngoài.

      đường mòn, nhóm tử thứ xuất Trương phủ đều ăn diện đổi mới hoàn toàn, có tỳ nữ địa dìu , thẳng về phía xe ngựa đỗ.

      Nhìn thấy Trương Khởi khi đó, khá nhiều ánh mắt đều sững lại.

      Trương Khởi trước kia, luôn luôn tóc mái che mặt, cúi đầu , váy phục mặc cũng là váy cũ may lại. Đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Trương Khởi trong trang phục lộng lẫy.

      Đúng là mỹ nhân.

      Trong tiếng xì xào bàn tán, nhóm tử cũng chút ý nhiều đến Trương Khởi. cho cùng, đó cũng chỉ là trang phục lộng lẫy, bàn về diện mạo, nàng còn kém xa so với các tử khác.

      Lúc nhóm tử ngồi yên xe ngựa, xe ngựa của Trương Hiên cùng các lang quân cũng đến chỗ, theo tiếng thét ra lệnh, đoàn xe chậm rãi chạy ra cửa phủ.

      Trương Hiên ra dấu bảo phu xe tăng tốc, lúc xe ngựa tới cạnh Trương Khởi, nhìn tới phần trán để lộ ra, ở phía còn đính hoa của Trương Khởi mỉm cười : "A Khởi thế này rất đẹp, về sau cứ để như vậy ." So với dáng vẻ quê mùa ảm đạm trước kia thấy tại vừa mắt hơn.

      Trương Khởi cười khẽ cười : "Dạ, cẩn tuân theo ý Cửu huynh."

      Trước lời răn dạy của Trương Hiên, nàng nghiêng đầu nhìn Trương Hiên hỏi: "Cửu huynh, chúng ta ăn diện phô trương được như vậy để làm gì? Quý phi chỉ có hai người, định là tử Vương Tạ, nếu chọn nữa, cũng chọn hai người của Tiêu phủ, đâu có tới phiên Trương thị nhà chúng ta."

      Lời này vừa thốt ra, Trương Hiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Khởi.

      Qua hồi lâu, mới hỏi: "Làm sao A Khởi biết được? Có người với muội à? A Khởi thông minh."

      Điều này còn cần phải sao? Bệ hạ cùng thế gia kết thân, đương nhiên chọn những phủ có sức ảnh hưởng rồi.

      Sở dĩ Trương Hiên kinh ngạc như vậy là bởi vì thời đại này là quý tộc phương Nam, vốn có cách sống câu nệ, ít ai có con mắt nhìn nhận và phán đoán đại cục. Cái mà họ nhìn thấy, có lẽ toàn bộ đều là những việc tầm thường. Theo như lời Trương Khởi , chuyện tuy rằng đơn giản, nhưng đại đa số tử lang quân, đều màng nghĩ tới.

      Bởi vì mớ trí nhớ mơ hồ kia, cho nên đối với thời chính trị, Trương Khởi có nhận thức theo bản năng. Nhưng nàng ra, cũng thể ra -- Đám tử lang quân ni đều tỏ ra khinh thường đối với loại tình này, nhưng nếu nàng làm trái lại, chỉ làm cho bản thân bị vây vào trong khó khăn, đến cùng bị cách ly với mọi người.

      Mới khen nàng câu, Trương Hiên lại chấp nhận lời nàng, cười : "Đến lượt hay đến lượt cũng quan trọng, đêm nay bệ hạ tuyển chọn phi xong, A Khởi có thể đính thân rồi. Lang quân đêm nay, muội cũng cần phải nhìn cho kỹ chút đó...."

      "Dạ."

      Trương Khởi mới vừa đáp lại, Trương Hiên đột nhiên liếc mắt nhìn về phía sau : "Xe ngựa của Tiêu phủ đến rồi."

      Thấy Trương Khởi trầm mặc, Trương Hiên nhìn Trương Khởi nghiêm túc : "A Khởi, Tiêu Mạc dù có tốt thế nào, mong rừng sau này muội đừng nghĩ đến nữa. và muội có khả năng đâu."

      Trương Khởi vội vàng thưa vâng.

      Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, Trương Hiên cười cười, rụt đầu trở về chỗ ngồi.

      Tiến vào cửa cung.

      Lúc này ngự đạo chật ních xe ngựa của các đại gia tộc. Xe ngựa qua lại ngớt, nhưng hề có tiếng người ồn ào huyên náo.

      Khi ánh tịch dương lùi dần về phía chân trời, đám người Trương Khởi cũng đến đại điện nơi bệ hạ thiết yến. Lúc đấy, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu thoang thoảng theo gió, các đại gia tộc từng người từng người ngồi vào vị trí.

      Trương Khởi ngồi xuống lâu cảm giác có ánh mắt nhìn đến chòng chọc về hướng mình. Nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, trông thấy Tiêu Mạc nghiêng đầu đứng dựa cột cúi đầu cười gì đó với lang quân ở bên cạnh.

      ?

      Trương Khởi lại cúi đầu.

      Biết yến hội đêm nay có việc gì liên quan đến mình, biểu của Trương Khởi rất thoải mái, ở, mấy tử Trương thị bên cạnh nàng có chút khẩn trương. Bệ hạ tuổi trẻ tuấn vĩ, những tử ngưỡng mộ đếm hết.

      Trong tiếng xì xào, các đại gia tộc còn lại cũng ngồi vào vị trí.

      Lại qua hai khắc, tiếng ồn ào huyên náo rộ lên, loạt tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến.

      Bệ hạ trẻ tuổi với trang phục hoa lệ đám thái giám dìu đỡ tới.

      ngồi vào vị trí chính giữa.

      Mãi đến khi bệ hạ ngồi xuống, các quý tộc trẻ tuổi đứng nhàn nhàn rỗi mới bình tĩnh tới ngồi xuông tháp kỷ của mình.

      Buổi thiết yến nay, có khác nhau với lần trước mở tiệc chiêu đãi sứ giả, hoàng đế lần này nhìn trúng tử nào, cũng lên trước mặt mọi người. Mà đợi khi các nàng về phủ sau đó mới truyền thánh chỉ đến.

      Cũng có điểm giống đó chính là, nhóm tử vẫn ngồi ở hàng đầu phía trước để bệ hạ có thể nhìn được ràng.

      Trong tiếng huyên náo, bệ hạ đưa mắt nhìn qua mấy vòng rồi mới khẽ ồ lên tiếng, "Đó là ai vậy?"

      chỉ chính là Trương Khởi.

      Thái giám nhìn xem chút, có thể đối với các tử đại thế gia đều thuộc như lòng bàn tay, nhìn nhìn rồi tiến đến bên cạnh bệ hạ : "Là con riêng của Trương thị, bệ hạ từng triệu kiến qua nàng ta. Mấy ngày trước nàng tấu khúc "Tiêu Tiêu Du", nghe là tài nghệ chấn động bốn phương."

      Hoàng đế bệ hạ khẽ ồ tiếng, : "Hóa ra là nàng, nàng trang điểm lên nhìn cũng động lòng người đó chứ."

      "Vậy bệ hạ có muốn ạ?"

      Hoàng đế lắc lắc đầu, thái giám ra dấu bảo quan ghi chép ở phía sau lưng gạch bỏ tên của Trương Khởi.

      Lại liếc nhìn Trương Khởi thêm vài lần, mặt vị hoàng đế lộ ra ý cười sâu xa, đột nhiên : "Vũ Văn Ung nước Chu thượng vị, nước Trần ta cũng sắp phái sứ đến chúc mừng. Nếu Trương Khởi có đại tài như thế, hiển nhiên vang danh hậu thế, hãy xếp cho nàng vào danh sách sứ ."

      Thái giám kia nghe đến đó, đầu tiên là khẽ giật mình nhưng ngay lập tức sáng tỏ: Cao Diễn nước Tề kiêu ngạo hung hãn, thế sức rất có thể lật đổ được Cao Dương. Nếu như Cao Diễn thành hoàng đế nước Tề, Cao Trường Cung kia nhất định được trọng dụng. Yến hội lần trước, tướng mạo Trương thị A Khởi như thế, lại lọt vào mắt Cao Trường Cung, vậy dung mạo tại của nàng, sợ là càng làm cho để tâm....Bệ hạ luôn muốn cùng nước Tề kết thành đồng minh, cùng chống chọi với người Chu. Lần này Bệ hạ phái Trương thị A Khởi sứ, e rằng nghĩ đến phương diện này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương80: Thánh chỉ

      Suy tính của Hoàng đế Trương Khởi tất nhiên là biết, nàng chỉ cúi đầu, im lặng ngồi ở chỗ kia, lúc nên cười cười, lúc nên .

      Ở lại chưa đến hai khắc, hoàng đế dẫn đầu rời . vừa , trong điện lập tức nhốn nháo hẳn lên, nhưng chỉ chốc lát, con cháu thế gia đệ cũng tản hết hơn phân nửa.

      Thấy Trương Hiên đứng dậy, Trương Khởi cũng vội vàng đứng lên đuổi theo .

      Nhìn Trương Khởi tới gần mình, Trương Hiên cười : " ở lại thêm lúc sao?" Nhưng ngay tức khắc lại cười : "Lúc này cũng được, dẫu sao bệ hạ gặp cũng gặp rồi. Hoàng cung này vừa lớn vừa ngột ngạt, chẳng có gì thú vị cả."

      Đúng là chẳng có gì thú vị cả, nếu sao cả đám con cháu thế gia đấy lại lũ lượt bỏ tìm niềm vui.

      Hai huynh muội trước trở về Trương phủ.

      Ngày hôm sau, A Lục dậy sớm, mặt trời mới vừa nhô lên, nàng liền xông vào phòng Trương Khởi.

      Bị gió lạnh đánh thức, Trương Khởi mơ mơ màng màng mở hai mắt khàn giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"

      A Lục ngâm nga bài hát nghe vậy quay đầu cười : "Hôm nay là Sinh thần của A Khởi mà, ta hái rất nhiều hoa Đào, hoa Lê đặt ở trong phòng, A Khởi có nghe thơm hả?"

      Sinh thần?

      Đúng rồi, nàng tròn mười ba tuổi, tuổi mụ là mười bốn.

      Có câu: Thướt tha duyên dáng tuổi mười ba, như hoa đậu khấu tháng hai bén mùi*. Trong mắt đàn ông ở Giang Nam, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi nhắn xinh xắn mới là xinh đẹp tuyệt trần, là thời điểm tuổi thanh xuân nở rộ cực kỳ động lòng người. (*Đậu khấu thường được dùng dụ để ví như người thiếu nữ độ tuổi 13-14. Phép dụ này có xuất xứ từ bài thơ “Tặng biệt kỳ nhất = Tặng lúc chia tay Kỳ 1” của nhà thơ Đỗ Mục)

      Trong vòng mấy tháng nay, dáng người Trương Khởi như cành liễu trổ ra, cao thêm ít, thân hình càng dần dần nẩy nở. Nàng cũng quên mất mình mười bốn tuổi rồi.

      A Lục vừa làm việc vừa : "A Khởi, xem, có khi nào bệ hạ chọn Y tử làm phi ?"

      Y tử? Người lúc đến dự yến hội ở Tiêu phủ, muốn trở thành phi tử của bệ hạ , ganh đua với nhóm người dòng chính là Trương Y?

      Nàng lắc lắc đầu : "Có thể ."

      "Nhưng Y tử rất là vui mừng đấy, vừa rồi ta còn nghe được nàng ta , bệ hạ nhìn nàng ta đến mấy lần."

      Tối hôm qua yến hội, Trương Y cùng Trương Khởi ngồi gần nhau, Trương Khởi suy nghĩ hồi, cũng nhớ được bệ hạ có nhìn qua chỗ mình nữa, bèn lắc lắc đầu, "Ta để ý tới."

      Nàng ngồi dậy sập, khi A Lục hầu hạ nàng mặc quần áo, thấp giọng : "Ngươi nghe nghe, đừng lung tung."

      "Biết rồi."

      Chủ tớ hai người ra sân, bước trong ánh nắng sớm tản bộ giữa bụi hoa đào.

      Vừa xuyên qua, Trương Khởi đưa tay ngắt lấy cây hoa đào khá đẹp, tâm tình cũng cảm thấy vui vẻ.

      Mải mê nô đùa, bỗng A Lục khẽ gọi: "Hà tỷ tỷ." Nàng ta cúi người thi lễ với hai người tỳ nữ tới, vui vẻ cười : "Hà tỷ tỷ dậy sớm ."

      Hà tỷ tỷ nọ đáp lại tiếng, sau đó bước nhanh đến gần hai người, nhìn thẳng vào mắt Trương Khởi, nàng từ trong người lấy ra phong sách lụa : "Cái này đưa cho ngươi."

      Dứt lời, nàng ta cũng vội vàng bước .

      Trương Khởi khẽ giật mình, thấy bốn bề vắng lặng liền mở ra sách lụa kia. Mặt chỉ có bốn chữ "Thu xếp xong".

      ràng là bút tích của Tiêu Mạc.

      Chỉ nhìn liếc mắt cái, sắc mặt Trương Khởi liền trắng bệch, cầm sách lụa giọng với A Lục: "Chúng ta quay về."

      Chủ tớ hai người vội vàng trở về phòng, sau khi đóng cửa phòng, Trương Khởi liền đem phong sách lụa kia ném tới lò than.

      Nhìn ngọn lửa bùng cháy lên, lại nhanh chóng hóa thành tro tàn, A Lục bất an hỏi han: "A Khởi, làm sao thế?"

      Trương Khởi mấp máy môi nhưng trả lời.

      Tiêu Mạc ý là cho nàng biết, phía bên đó chuẩn bị xong xuôi cả rồi, muốn nàng hãy luôn mang theo những vật quan trọng có giá trị ở người, tránh cho đến lúc đó trở tay kịp.

      Ngoại thất, ngoại thất….Hừ

      Trương Khởi tới lui ở trong phòng: Nếu như vậy, nhất định làm như vậy. mặc kệ nàng có đồng ý hay .

      Cắn môi suy nghĩ hồi, tròng mắt Trương Khởi xoay xoay, thầm nghĩ: Ta thể giận, ta phải hỏi cho ràng, chuẩn bị từ lúc nào, dùng phương thức nào tới đón ta .

      Cân nhắc hồi, Trương Khởi quyết định tìm đến Hà tỷ tỷ kia, xem nàng ta có biết tận tường hay .

      Lúc này, mặt trời treo cao bầu trời. Bởi vì học đường nghỉ khóa, các tử ở đây mà tụm năm tụm bảy ngồi ở trong hoa viên, mặt thưởng thức hoa tươi đầu mùa, mặt đàm luận chuyện ở yến hội tối hôm qua, suy đoán xem bệ hạ nhìn trúng là mấy tử nào.

      Ngoài sân Trương Tiêu thị truyền đến trận , "Khởi tử kia tới rồi kìa."

      "Phu nhân suy nghĩ tìm cách bắt bớ nàng ta, nàng ta lại qua bên này. Hừ, nếu như nàng ta tới tìm A Hà mặc nàng ta.... Đại phu nhân ra nghiêm lệnh, nàng còn dám ngấm ngầm qua lại, là chán sống rồi."

      "Nhưng nàng ta có tài danh....."

      "Ngươi sợ cái gì? Những thứ này chủ mẫu ắt chu toàn."

      .....

      Chủ tớ hai người tới sân ngoài Trương Tiêu phủ, Trương Khởi với A Lục: "Ngươi nhìn xem A Hà có đây hay ."

      "Vâng."

      A Lục nhanh nhảu lên tiếng, hạ người xuống nhảy lên khỏi khóm cây.

      Nào biết A Lục vừa nhảy chồm ra ngoài, liền lại lập tức chạy về đến đây. Nàng vọt tới trước mặt Trương Khởi, thở hồng hộc : "A Khởi, A Khởi, thánh chỉ đến."

      Cái gì?

      Trương Khởi giật mình ngẩng đầu.

      Mà kinh hãi chỉ có mình nàng, chủ tớ hai người cấp tốc đường vội vàng chạy về, chạy đến chỗ nào, tất cả tử cùng người hầu, đều nhìn về phía Trương Khởi với vẻ kinh ngạc.

      Lúc tới sân, Trương Y mới vừa rồi nét mặt còn toả sáng, lời lẽ thao thao bất tuyệt, lúc này trắng bệch. Nàng trừng mắt nhìn Trương Khởi, thể tin được lúc ấy bệ hạ nhìn chính thị nàng ta chứ phải chính mình.

      Thấy nàng đến gần, khắp nơi đều bàn tán xôn xao. Trái lại đám người Trương Thập Nhị lang cùng Trương Tiêu thị đứng ở giữa sân nhìn thấy nàng biểu tình ôn hòa tươi cười. Trương Hiên ở phía sau bọn họ cũng là ý cười.

      Vào cung làm phi tuy rằng rất gian khổ, nhưng cũng còn tốt hơn làm thiếp cho những con cháu thế gia bình thường kia.

      Trương Khởi bước lạo xạo đến gần, thái giám ban chỉ sau khi cúi chào Trương Khởi xong nhìn nàng đánh giá từ xuống dưới hồi mới cất giọng the thé hỏi, “Trương thị A Khởi?”

      Khoảnh khắc khi nhìn thấy thái giám này, sắc mặt Trương Khởi rốt cục thay đổi. Nàng thể tin được, ràng nàng là người hợp ý bệ hạ, lại đột ngột quyết định bảo nàng vào cung?

      Môi nàng run run, chỉ biết cúi đầu xuống trước ánh mắt bức người của vị thái giám, “Bẩm công công, chính là A Khơi.” Trương Tiêu thị ở sau lưng đều nhìn thấy hết biểu tình này của Trương Khởi, nụ cười của bà lại càng ôn hòa hơn bao giờ hết.

      Thái giám nọ cười híp mắt nhìn Trương Khởi, the thé : "Bệ hạ có chỉ, Trương thị A Khởi trông minh tài trí, sắc bén hơn người. Nay tân quân nước Chu kế vị, Trương thị A Khởi được điều phái sứ, để phát triển lãnh thổ hùng mạnh vững bền nước nhà."

      đem thánh chỉ giao đến tận tay cho Trương Khởi, ôn hòa : "Khởi tử, thời gian còn có hơn hai mươi ngày, hãy mau thu xếp ."

      Dứt lời, thái giám liền xoay người .

      Sững sờ ngơ ngác hồi, đám người Trương Thập Nhị lang mới tỉnh táo lại. Còn Trương Khởi tay nâng thánh chỉ ngơ ngác lững thững bước , rốt cục cũng tỉnh táo lại trước tiếng kêu sợ hãi xì xào của mọi người.

      Bệ hạ lại muốn nàng sứ nước Chu?

      Chuyện này là có ý gì?

      Nàng sững sờ nhìn về phía Trương Hiên.

      Trương Hiên thấy thế, nhanh tới gần nàng. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Khởi hôi, mới mỉm cười khẽ : "Chỉ là bảo muội sứ, cần phải suy nghĩ nhiều."

      Phái tiểu tử độ tuổi thanh xuân sứ, nhìn từ khía cạnh nào cũng có vẻ như cùng ngoại bang kết thân. Nàng làm sao có thể suy nghĩ nhiều được đây?

      Trương Khởi hít sâu hơi, chuyện đến nước này nhưng nàng vẫn bình tĩnh hoảng loạn , "Ý của bệ hạ, có thể là muốn muội gả đến đất Chu, trở thành phi tử của Vũ Văn Ung kia sao?"

      Thấy Trương Hiên cau mày chỉ biết lắc đầu, Trương Khởi giọng nhắc nhở: " phải Cửu huynh có bằng hữu thường xuyên ra vào cung sao? Sao dò la giúp muội xem thế nào?"

      Trương Hiên sực hiểu ra, cũng phải, hoàng đế có toan tính gì, bọn người thân cận của luôn biết. Việc này cần suy đoán, trực tiếp hỏi người ta câu biết ngay thôi.

      "Được, Cửu huynh lập tức hỏi ngay."

      Dứt lời, Trương Hiên vội vội vàng vàng bước .

      Khi mọi người ùng ục ra xa, lúc này Trương Tiêu thị mới quay đầu lại. Bà ta nhìn thoáng qua Trương Khởi, quay đầu lại : "Truyền lệnh xuống, cần quá gò bó Khởi tử. Còn Tiêu gia lang quân kia nếu là muốn tìm nó, cứ để bọn chúng gặp mặt là được."

      Ngừng lại chút, bà ta lại ra lệnh: " thả A Hà ra. À, tiện thể đem luôn những gì ta truyền lại cho nàng ta nghe."

      Khi nãy bắt được được tỳ nữ A Hà thầm giúp hai người thông truyền tin tức, Trương Tiêu thị vô cùng nổi giận. Bà giận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn muốn bắt Trương Khởi về rót dược cho uống.

      Nhưng bà chợt nghĩ tới thân phận tài nữ của Trương Khởi, nghĩ xem nên xử trí như thế nào mới thỏa đáng lại nhận được thánh chỉ.

      Lúc này, bà lại nghĩ ngược lại: Thánh chỉ ban ra, vận mệnh Trương Khởi coi như định. Sao thuận cho Tiêu Mạc, để cho nó chết tâm? Cũng tránh cho nó lại cứ nhớ mãi quên trong khi Trương Khởi lấy chồng nơi tha hương, chất chứa phiền muộn, cả đời vui?

      Trương Tiêu thị nghĩ rằng, tình huống như nay, dù cho Tiêu Mạc và Trương Khởi có ăn nằm với nhau, hay mang thai hài nhi cũng chẳng sao cả. Dù sao những kẻ man di phương Bắc đó cũng dễ dãi, họ để ý đến trinh tiết nữ nhi, vậy mình hà tất phải gây khó khăn? Đàn ông mà, những thứ chiếm được càng muốn có cho bằng được, đợi Tiêu Mạc có được thể xác của Trương Khởi rồi, sau đó vui vẻ với nó thêm vài ngày nữa hoàn toàn cắt đứt thôi.

      “Dạ.”

      Trương Khởi cúi đầu.

      Nán lại ở trong phòng hồi lâu, nhìn ánh mặt trời xán lạn ở bên ngoài cùng tiếng tiếng cười rầm rộ, Trương Khởi bước ra ngoài.

      Trời xanh ngói biếc, đào hồng liễu xanh, trời hôm nay đẹp sao tả xiết. Trương Khởi hít hơi sâu, sau đó thở ra hơi.

      Khi nàng và A Lục lẳng lặng về hướng hoa viên phía sau lưng truyền đến tiếng nghị luận líu ríu, "Nghe bệ hạ chọn tử Vương Tạ làm quý phi, lập Thục Viện chính thị là tử Tiêu phủ."

      " chỉ vậy, bốn nhà Uông thị, Khổng thị, Nghiêm thị, Phan thị đều có tử được bệ hạ nhìn trúng, sắp sửa vào cung đó."

      "Sao có Trương phủ chúng ta hả?"

      "Có người phải thất vọng rồi."

      "Thất vọng thất vọng, còn đỡ hơn phải lấy chồng ở tha hương à."

      "Phải đó, phải đó."

      Trong tiếng cười ha ha, A Lục lo lắng nhìn về phía Trương Khởi.

      Trông thấy A Khởi chẳng có chút sầu lo nào, A Lục ngẩn ra, ngạc nhiên : "A Khởi, ngươi sợ sao?"

      Trương Khởi quay đầu lại , "Ta sợ." Nàng giọng : "Dựa vào thân phận của ta, mặc kệ là gả cho ai, cũng phải hao tâm tốn sức mới có thể có được cuộc sống an lành. Ở Kiến Khang hay đến nước Chu cũng đều như nhau mà thôi."

      tới đây, Trương Khởi trìu mến nhìn A Lục, nho giọng : "A Lục, lần này ta đến đất Chu xa xôi, con đường tương lai khó đoán, ngươi cần theo. Ta nhớ quê nhà ngươi còn có cậu ở quê nhà. Ngày mai ta cho ngươi tám mươi lượng vàng, ngươi hãy về quê mua sắm ít ruộng tốt, sau đó tìm đấng phu quân thà....."

      A Khởi vừa mới đến đây, A Lục liều mạng lắc đầu, nàng ta nghẹn nghào đau thương : ", , A Khởi ta , ngươi đến đâu ta theo đến đó, cần biết ngươi sống hay chết ta cũng theo."

      A Lục chính là người thân duy nhất của nàng.

      Vành mắt Trương Khởi nóng dần lên, thấy tâm tình A Lục kích động, nàng liền kéo nàng ta chạy vào trong rừng đào, vội vàng lấy ra khăn tay giúp nàng ta lau lệ.

      Khăn tay vừa chạm đến mặt, A Lục nhịn được được bật khóc lên. Nhưng nàng ta lại dám phát ra thanh, chỉ biết siết chặt nắm tay cho vào trong miệng.

      Trương Khởi thấy vậy trong lòng nàng càng thêm thương cảm. Vươn tay ôm chằm lấy A Lục.

      Với thân phận con riêng của Trương Khởi, dù đến đâu nàng cũng bị người ta bài xích. Ngay cả Trương Hiên đối tốt với nàng tốt, cùng lắm cũng chỉ qua loa cho có. Nàng rồi, thương cảm cho nàng nhiều nhất là vài ngày, làm mấy bài phú thấy khá hơn ngay, còn Tiêu Mạc à, nàng biết, chắc có lẽ cũng như Trương Hiên mà thôi.

      Chỉ có A Lục là đối xử tốt với nàng bằng cả tấm lòng.


      P/S: Sẵn cũng rảnh nên tìm hiểu về cây đậu khẩu để chia sẻ thông tin với bà con hàng xóm ^^

      *Đậu khấu là cây họ gừng, cây to, cao 8-10m, thân nhẵn. Lá mọc so le, màu xanh đậm, cuống dài, phiến lá hình mác rộng hay hình trái xoan dài -15cm, rộng 3-7cm, mép nguyên; cuống dài 7-10mm. Hoa khác gốc, màu vàng trắng, mọc thành xim dạng tán ở nách lá. Quả mọng, thõng xuống, hình cầu hay hình quả lê, đường kính 5cm, mở theo chiều dài thành 2 van. Hạt có vỏ dày, cứng, nội nhũ bị gặm sâu và bao bởi áo hạt xẻ tua màu hồng.

      http://***************.com/downloads/image_prv/89/88853.jpg


      Tính vị, tác dụng: Nhục đậu khấu có vị cay, đắng hơi chát, mùi thơm, tính ấm, hơi độc; có tác dụng kích thích chung, lợi trung tiện, giúp điều hoà, làm săn da và kích dục. Dầu từ nhân hạt khô giúp ăn ngon, lợi trung tiện.

      Công dụng: Được dùng làm thuốc và dùng trong thuốc tễ dẻo ngọt trị lỵ, ỉa chảy mất trương lực, đau dạ dày, đầy hơi, buồn nôn, mửa, suy mòn, sốt rét, thấp khớp, đau thần kinh toạ và giai đoạn đầu của bệnh phong. Dùng dưới dạng bột hay dạng thuốc viên. Ngày uống 0,25-0,50g, có thể dùng từ 2-4g. Nhưng dùng liều cao, dễ bị ngộ độc, gây say.

      Bơ Đậu khấu, dùng xoa bóp ngoài chữa tê thấp mạn tính, đau người.

      Ở Thái Lan, gỗ được dùng làm thuốc hạ nhiệt, bổ phổi và gan; hạt dùng bổ, lợi trung tiện, dùng chống co tử cung, trị ỉa chảy; áo hạt làm thuốc bổ máu.

      Đơn thuốc: 1. Chữa bệnh kém ăn, ăn uống kém tiêu: Nhục đậu khấu 0,50g, Nhục quế 0,50g, Đinh hương 0,20g, tất cả tán thành bột, trộn với đường sữa 1g. Chia làm 3 gói, ngày uống 3 lần, mỗi lần gói.

      2. Chữa tỳ vị hư hàn, đau bụng, nôn mửa, ỉa chảy: Nhục đậu khấu 4g nướng qua, Nhục quế 4g mài với nước hay với rượu cho uống hay sắc uống.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương81: Tiêu Mạc đau lòng

      Đêm đó, A Lục ngủ được yên giấc, liên tục giật mình bừng tỉnh, thậm chí có lần nàng còn cất giọng thét lên: "A Khởi, ta ngăn lại, mau chạy ." Cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại.

      Trương Khởi an ủi nàng lúc, sau đó lại mệt mỏi ngủ thiếp . Tỉnh lại lần nữa trời sáng choang.

      Lúc trang điểm, Trương Khởi nhìn cặp mắt sưng đỏ của A Lục trong gương đồng, thầm suy nghĩ: chút nữa gặp được Cửu huynh, nhất định phải nhờ huynh ấy chọn ngày đưa A Lục trở về quê cũ. Cửu huynh làm việc cũng được coi là thận trọng, mua ruông tốt cho A Lục để huynh ấy phái người ra mặt còn có thể chịu thiệt thòi.

      Trong gương đồng, đôi mắt của Trương Khởi sáng ngời, hề có chút gì gọi là bị thánh chỉ quấy nhiễu.

      Rửa mặt xong, Trương Khởi đến trước chậu nước. Hòa ít bột trong tay nàng vào nước sau đó bôi lên da liền có thể khiến màu da mờ . Trời sinh da thịt của nàng trắng nõn mềm mại, như có thể vắt được ra nước, những thứ bột này, có thể che giấu nửa rạng rỡ đó của nàng.

      Trương Khởi rũ mắt xuống, suy nghĩ chút, giảm bớt phân lượng của thứ bột tay.

      Sau khi cẩn thận thoa đều, nàng cầm bộ váy Vân Bạch mới do Trương Phủ sai người chế riêng mặc vào, lại đem mái tóc dài mềm mại bóng mượt tự mình soi gương rồi búi lên. Mái tóc như mây, tóc món đồ trang sức nào.

      Chỉ là trang điểm như vậy thôi, thiếu nữ trong gương đồng như bông hoa đậu khấu e ấp, xinh đẹp tuyệt trần sáng láng, trong nét đáng toát ra vẻ thùy mị.

      Trương Khởi dắt tay A Lục ra.

      Dọc theo đường xuyên hoa vén liễu mà , cũng khiến cho ít những tử hàng ngày chung sống với nàng kinh ngạc phen.

      bao lâu, Trương Khởi thấy Trương Hiên đứng ở mái đình nọ. Hít hơi, nàng ngẩng đầu lên.

      Ra lần này, có lẽ cả đời này nàng cũng quay về Kiến Khang nữa.

      Người ở, tâm ở, người , đương nhiên tâm cũng còn.

      Nhưng nàng vẫn mong đợi, con trai trưởng của Trương gia Trương Hiên, có thể chăm sóc cho A Lục được phần nào. Tương lai A Lục thành thân, tất nhiên là lấy người thứ dân bình thường. Nếu như nhà chồng ấy mà biết, con trai trưởng của nhà thượng phẩm thế gia chú ý đến A Lục, đương nhiên đối tốt với ấy hơn.

      Vì vậy, nàng cố ý để lộ vài phần vẻ đẹp của bản thân. Nàng muốn để Trương Hiên nhớ muội muội khả ái đáng này, nhớ lời dặn dò của muội muội này.

      Xoay người lại, Trương Khởi dịu dàng : "A Lục, đứng ở đây, ta chuyện với cửu huynh."

      "Vâng."

      Trương Khởi cất bước, về phía đình.

      Vòng eo của nàng mảnh khảnh, bằng vòng tay, cứ như thế hành lang gấp khúc cách tự nhiên, khi còn uyển chuyển mang theo nét thú vị riêng của người con .

      Tiếng lộc cộc thanh thúy của guốc gỗ vang lêng, xa xa qua hàng hiên bằng gỗ, nàng có thể nhìn thấy ở giữa đình đài Trương Hiên gật gù đắc ý đọc thơ.

      Đúng lúc này giọng trầm thấp vang lên: "A Khởi?" giọng có chút hoài nghi, như thể đó phải là nàng.

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Ở phí bên phải cách nàng tới 50 bước, thiếu niên áo trắng đứng đó. Ánh sáng lóng lánh, gió thổi êm dịu, ngọn gió kia thổi tung những lọn tóc đen như mực bả vai của thiếu niên nọ, thổi tung lên rồi lại rơi xuống. cơn gió cuồn cuộn thổi tới, ào ào thổi tung những cánh hoa, khiến nó rơi lên tóc của người thiếu niên.

      Hào quan sáng lạn như thế, thiếu niên đứng lẳng lặng ở nơi đó, thiếu niên như cây ngọc đón gió, môi hơi mím lại, giữa đôi mày lại thấm đẫm nét buồn rầu.

      Nỗi buồn đó sâu nặng đến thế, đến mức khiến cho người ta cảm thấy quạnh.

      Như thể, thế gian này lớn đến thế, nhưng lại rất độc.

      Chính là Tiêu Mạc.

      nghĩ tới gặp Tiêu Mạc, Trương Khởi thoáng giật mình.

      Tiêu Mạc cất bước về phía nàng.

      Còn cách nàng chỉ năm bước, dừng lại. Khẽ nghiêng đầu, thiếu niên để gió thổi vị chát trong đôi mắt, vô ý thức bẻ cành liễu, khàn giọng : "Tại sao lại có thánh chỉ?" Giọng của hăn rất khàn, ràng là muốn cười, nhưng khi cười lên lại mang theo uất hận khổ sở, "A Khởi, tại sao lại có thánh chỉ chứ?"

      Trương Khởi kinh ngạc nhìn .

      Lần đầu tiên nàng cảm thấy, quan tâm nàng, quan tâm nàng.

      Nàng từ từ rũ mắt xuống.

      hồi lâu, Trương Khởi giọng ra: "Tiêu Lang, xin hãy bảo trọng." Nàng vốn dĩ muốn , huynh đừng nhớ ta, nàng còn muốn , tất cả mọi việc tốt thôi.

      Nhưng lời đến khóe miệng, nàng lại nghĩ, chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên mà thôi. Lòng tâm niệm niệm nghĩ rằng phải có nàng, cho dù là để cho nàng thoát khỏi gia tộc, trở thành tình nhân của ..... Có thể thấy được, ở trong lòng , từ đó đến giờ đối với nàng đều là hữu dục vô tình, nàng cho đến giờ đều đáng để tôn trọng. vậy, nàng có nữa, khỏi tự cười mình vì bản thân tự mình đa tình.

      Trương Khởi xoay người.

      "A Khởi"

      Tiêu Mạc gọi lại nàng.

      quật cường mím chặt đôi môi mỏng, trong đôi mắt ánh lên tia nước, "Ta muốn cầu kiến bệ hạ."

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Nhìn Tiêu Mạc xong nàng lại theo thói quen cúi đầu xuống.

      Tiêu Mạc nhìn suối tóc đen như mây của Trương Khởi, trong bóng dáng thướt tha có dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào. Trong lòng cực kỳ phiền muộn, lại : "Muội đừng sợ, nơi đất Bắc man rợ đó, ta để cho muội phải . Ta cầu kiến bệ hạ, ta cầu xin người."

      thiếu niên xưa nay luôn phoáng khoáng, sử xự vô cùng có tự tin đó giờ đây ăn còn lưu loát.

      Trương Khởi giọng : " hữu dụng nữa."

      Phải, hữu dụng nữa, nếu như ngay cả với đứa con riêng như nàng mà còn có quyền xử trí, vậy Quân uy ở đâu?

      Trương Khởi xoay người .

      "Đừng!"

      Tiêu Mạc đột nhiên đưa tay, nắm chặt cánh tay của nàng.

      nhìn chằm chằm cần cổ mảnh khảnh thon thon trắng nõn của nàng, nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt mĩ lệ của nàng, nghẹn giọng : "A Khởi, đừng vội , để cho ta chút ." nhàng giải thích: "Với tình hình nay, còn ai là khó ta và muội nữa. A Khởi, chúng ta hãy chuyện thêm lúc."

      Trương Khởi quay đầu lại.

      Nàng vĩnh viễn muốn đắc tội với .

      Vì vậy, nàng cúi đầu, khéo léo vâng.

      Tiêu Mạc lại thu tay về.

      cúi đầu dùng hai tay bụm mặt.

      Sau hồi im lặng, lại : "A Khởi, từ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy khó chịu như vậy. Trái tim này của ta, như bị ai bóp nghẹn."

      Trương Khởi cúi đầu nhìn mũi chân mình.

      Tiêu Mạc dường như kiệt sức, từ từ nghiêng về phía trước, tì trán lên cột trụ của hành lang.

      Đứng nhúc nhích lúc lâu, nghẹn ngào : "A Khởi."

      "Vâng."

      "Tim ta đau lắm."

      Trương Khởi im lặng lên tiếng.

      "A Khởi."

      "Vâng."

      "Ta sợ muội rồi, cả đời này ta chẳng còn được niềm vui gì nữa....."

      Trương Khởi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mặc, lại cúi đầu thào : " đâu." Giọng mặc dù , nhưng cũng vô cùng kiên định. Dường như từ tận đáy lòng nàng nhận định, chẳng có nam nhân nào vì mất nàng mà đau khổ thực .

      Tiêu Mạc nghe được câu trả lời của nàng, lại bất động tỳ trán lên cây cột.

      Hồi lâu cũng nhúc nhích.

      Đúng lúc Trương Khởi định mở miệng gì đó bất ngờ Tiêu Mạc ngẩng đầu lên, quay phắt người lại.

      trán vẫn còn in dấu đỏ bừng, ánh mắt từ vẻ chua chát đỏ hồng mới nãy chuyển thành sáng ngời. Ánh mắt sáng rỡ nhìn Trương Khởi , “Ta có cách rồi."

      nháy mắt nhìn Trương Khởi, nghiêm túc : "A Khởi, ta có cách rồi, ta lập tức vào cung tự xin sứ. Ta muốn đưa muội trở về Kiến Khang cách đường đường chính chính. "

      tới đây, giọng của cũng trở nên lanh lảnh, hưng phấn : "Đúng rồi, cầu này của ta bệ hạ tuyệt đối khước từ, ta muốn muội trở về Kiến Khang cách đường đường chính chính, tuyệt đối để cho lũ Bắc man di kia được lợi."

      Dứt lời, quay người bỏ .

      được mấy bước, lại đột nhiên dừng bước. Quay đầu lại, nồng nàn nhìnTrương Khởi, cười dịu dàng với nàng bằng nụ cười chói lóa, giọng : "Mọi người , nơi đất Bắc man di quan trọng trinh tiết, nhưng ta có được muội rồi..... Vậy làm sao có thể?"

      cười sang sảng, lần nữa cất bước vội vã ra khỏi tầm mắt Trương Khởi .

      Sau khi Tiêu Mạc lúc lâu, Trương Khởi mới hồi phục tinh thần lại.

      Trương Hiên ở đình bên kia bị động tĩnh phía bên này làm cho giật mình, liền nhìn hướng bên này.

      Nhớ lại mục đích của chuyến này, Trương Khởi hít hơi, cất bước về phía trước.

      Trong tiếng vang lộc cộc, Trương Khởi như đóa hoa sen vừa mới nở về phíaTrương Hiên.

      Quả nhiên, khi nàng tới đến trước mặt Trương Hiên, trong mắt Trương Hiên thoáng vẻ kinh ngạc.

      vươn tay, nhàng vuốt mái tóc của nàng, khẽ thở dài: "A Khởi nhà ta trưởng thành rồi." Dừng chút, cười khổ : "Nếu như lần diện thánh đó mà A Khởi cũng như thế này sao bệ hạ nỡ bỏ được mà đưa muội sứ."

      Giai nhân như thế, sao có thể để lũ Bắc man di được lợi?

      Có được khích lệ củaTrương Hiên, Trương Khởi cười cười.

      Tuy là cười, nhưng trong mắt nàng lại mang theo nét ưu thương . Kiểu gượng cười này khiến lòng Trương Hiên như bị đâm cái, lại thở dài.

      Trương Khởi cúi đầu, nhún người chào hỏi .

      Trương Hiên vội vàng đưa tay đỡ dậy, luôn miệng : "Tại sao A Khởi lại hành lễ?"

      Trương Khởi hít hít cái mũi xinh xinh, ngẩng đầu cười với , nụ cười xinh xắn nhưng khó nén buồn thương. Dung nhan nàng bây giờ trong trẻo trong sáng lại cực kỳ xinh xắn, lại còn cười có vẻ ưu thương khổ sở như vậy đúng là thanh tú động lòng người, điềm đạm đáng khiến người ta khỏi đau xót, muốn kéo nàng vào lòng mà che chở gánh chịu hết mưa gió thay nàng.

      Trương Hiên cũng kéo nàng vào trong lòng.

      Được tựa vào trong ngực người huynh trưởng ruột thịt, Trương Khởi ngẹn ngào : "Cửu huynh, A Khởi sắp rồi….A Khởi muốn xin huynh chuyện."

      "Muội ."

      "Tỳ nữ A Lục của A Khởi, với A Khởi tình như tỷ muội, trong những ngày đó, nếu phải là có nàng bên cạnh, A Khởi cũng biết mình ra sao. Lần này A Khởi đến nước Chu xa xôi, e rằng cả đời này cũng chẳng biết có cơ hội quay về hay . A Khởi muốn cầu Cửu Huynh đưa nàng về quê cũ, ở đây A Khởi còn tám mươi lượng vàng, cũng xin Cửu huynh cầm lấy giúp A Lục mua vài mảnh ruộng tốt. Còn nữa, về sau muội còn ở Kiến Khang nữa, xin huynh hãy chiếu cố giúp A Lục phần nào."

      Con đường của bản thân mình còn mờ mịt như thế, lại còn bận tâm cho nô tỳ.

      Trương Hiên lại đau lòng lại cảm khái. nghe Trương Khởi khóc tâm cũng mềm nhũn, liền vội vàng gật đầu : "Được, được, tất cả nghe muội, tất cả nghe muội."

      Đưa tay nhận lấy túi vàng mà Trương KHởi đưa, Trương Hiên suy nghĩ : A Khởi khẩn thiết như vậy, vậy ta tự mình chuyến, thuận tiện cũng truyền đạt với những hương lão ở nơi đó, để cho bọn họ giúp đỡ chăm sóc cái A Lục gì đó.

      Có được khẳng định của Trương Hiên, tinh thần Trương Khởi lập tức ổn định lại, nàng lui khỏi vòng ôm của , đỏ mặt nhìn Trương Hiên xấu hổ : "A Khởi thất lễ rồi."

      Thấy nàng khôi phục bình thường, Trương Hiên thở dài hơi, lập tức cười : "Chỉ cần A Khởi khóc nữa, bảo Cửu Huynh làm gì cũng được."

      "Cửu huynh" Trương Khởi bị trêu chọc giả vờ hờn dỗi kêu tiếng, sau khi nện bàn tay lên ngực hai cái mới lại bật cười.

      Nàng vừa đánh vừa cười, thế nhưng tâm tình Trương Hiên lại cực kỳ tốt. ngồi nghiêm chỉnh lại, giọng hỏi: "Mới nãy Tiêu Mạc gì thế? Nhìn dáng vẻ của , hình như là rất đau lòng?" Dừng chút, lại thở dài : "Xưa nay thấy Tiêu Mạc, phong độ ung dung cười lỗi lạc, là quân tử như ngộc. ngờ người như thế mà cũng có lúc lại trở nên như vậy. A Khởi, xem ra thương muội rồi."

      Trương Khởi cúi đầu, có trả lời.

      Trương Hiên lại than thở : "Con trai trưởng như chúng ta, hầu xinh đẹp bên cạnh nhiều vô số. Nhưng lòng Tiêu Mặc này lại mực hướng về A Khởi, xem ra phải là do sắc đẹp làm điên đảo, mà thực là tình cảm đến kìm lòng được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :