1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 74: Bị giam.

      Edit: Fuly.
      Từ lúc nghe được tiếng khóc của Trương Cẩm, rồi hai ngày sau đó lại chưa từng thấy nàng ta xuất ở học đường Trương Khởi liền đoán được có ngày hôm nay.

      Bằng vào diện mạo "bình thường" bây giờ của nàng, lại còn ít tuổi như vậy, cho dù ai nhìn thấy, cũng tin tưởng nàng có thể quyến rũ được Tiêu Mạc.

      Trương Khởi nghe thấy mấy lời tràn đầy giọng điệu ra lệnh của tỳ nữ này, trong lòng hề có chút hoảng sợ nào.

      Nàng quy củ quỳ xuống, bấn loạn, chỉ ngẩng đầu lên, mở đôi mắt kinh ngạc, có chút ngây thơ nhìn đại phu nhân, lớn tiếng : "Tổ mẫu, A Khởi có quyến rũ Tiêu gia Mạc lang."

      Lời vừa ra, tỳ nữ mới mở miệng liền trừng mắt nhìn nàng. Trương Khởi bị dọa sợ, vội vàng cúi đầu, nhưng cúi đầu rồi, nàng còn nhịn được thầm : " Dáng dấp A Khởi lại đẹp, mới có thích đấy. Người Mạc lang ràng là Cẩm tỷ tỷ."

      Giọng lộ ra vẻ trong trẻo đặc hữu của thiếu nữ, truyền đến tai mấy người trong phòng vô cùng ràng.

      Đại phu nhân cúi đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Khởi.

      Thiếu nữ trước mắt này, ngũ quan thanh tú, nhìn kỹ còn có phần tinh xảo, cặp mắt cũng có thần, lá gan lại càng , đáng tiếc da sạm vàng, khiến cho cả người thiếu chút phong thái.

      Ở thời đại này, vô luận là nam hay nữ, khi về vẻ đẹp, bao giờ chỉ dừng lại ở việc bàn về ngũ quan. Thời đại mà son phấn vẫn còn rất đơn giản, trang điểm chỉ là việc thỉnh thoảng mới làm, người lộ ra được ánh sáng nội hàm, mới là điểm mấu chốt của cái đẹp.

      Dạng tướng mạo thế này, đến ngay cả tỳ nữ trong phủ cũng bằng. Đại phu nhân khẽ cau mày.

      Hai ngày nay, Trương Cẩm ầm ĩ đòi tìm cái chết, thêm vào đó, Tiêu Mạc lại từ bỏ ý định, còn nhờ đến Tiêu Sách thuyết phục giúp .

      Nghĩ tới đây, đại phu nhân lại tức giận. Lý do trước kia của bà ta, có thể qua mặt bệ hạ, cũng có thể thuyết phục những người khác ở Tiêu gia. Nhưng đối với loại người như Tiêu Sách, là hoàn toàn vô dụng.

      Vả lại, giải thích hết lần này đến lần khác, khiến bà ta gần như lâm vào thế bí, cứ có cảm giác có rất nhiều mắt hoài nghi nhìn chằm chằm mình.

      Nghĩ tới đây, sắc mặt của đại phu nhân lại trầm thêm mấy phần!

      Lúc này, tỳ kia nữ cười lạnh: "Ngươi có quyến rũ? Vậy ngươi làm cái gì, mà có thể khiến cho lang quân thế gia nhớ mãi quên ngươi như thế, kiên trì muốn nạp ngươi làm thiếp đây?"

      Trương Khởi cắn môi, thầm cãi lại: "A Khởi có tài đấy."

      thanh có chút yếu, tỳ nữ kia cười lạnh, khẽ hừ tiếng. thanh của nàng ta rất lớn, khiến cho Trương Khởi cúi đầu bị dọa sợ đến run rẩy.

      Tiếp đó, sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, nghẹn ngào : "A Khởi có tài, A Khởi biết thêu, biết vẽ, còn có thể sáng tác được cầm phổ, đến bệ hạ cũng khen ngợi đấy. Ngày đó, lúc bệ hạ tuyên A Khởi vào cung A Khởi có nghe vài thái giám ..., mặc dù dáng dấp A Khởi bình thường, nhưng lại là nương có tài."

      Mở miệng tiếng "A Khởi", hai tiếng "A Khởi", giọng thanh thúy, thẳng ra chuyện nàng có tài hoa, cùng với chuyện bệ hạ cảm thấy dung mạo của nàng bình thường.

      Những chuyện này, có cái đại phu nhân biết, có cái bà ta biết. Nghe giọng thút thít của tiểu tử quỳ mặt đất, đại phu nhân nhắm hai mắt lại.

      Thấy động tác này của bà ta, chúng tỳ nữ biết đại phu nhân lại tại trầm tư, nên từng người đều nghiêm cẩn đứng thẳng, dám quấy rầy.

      Sau lúc lâu, đại phu nhân mở miệng: "Dẫn xuống ."

      Đây là lần đầu tiên Trương Khởi nghe thấy đại phu nhân chuyện, trong thanh mang theo chút trầm đục.

      Đại phu nhân ngồi thẳng người, nhàn nhạt : "Giam chung chỗ với Cẩm tử."

      "Vâng."

      Hai tỳ nữ tiến lên, kéo cánh tay Trương Khởi lôi ra ngoài. Trương Khởi cũng giãy giụa, vừa lui ra được mấy bước, nàng giống như là nghĩ tới điều gì, liền quay đầu lại, giọng thanh thúy, mang theo vài phần ngây thơ cùng thẳng thắn kêu lên: "Tổ mẫu, lúc ở quê A Khởi có từng nghe tăng nhân , người thể chất dương thịnh suy nên đến gần gỗ Đàn hương, nếu bị ho đàm, ho ra máu."

      Đại phu nhân ngẩng đầu.

      Bà ta đối diện với cặp mắt trong trẻo, vẫn còn nét ngây thơ của Trương Khởi.

      Đảo mắt, Trương Khởi bị dẫn ra ngoài.

      Đại phu nhân vịn tỳ nữ đứng lên, uy nghiêm ra mệnh lệnh: "Quét dọn Đông Liên uyển , hôm nay dời qua đó."

      tỳ nữ tới gần, giọng : "Đại phu nhân, chỉ là đứa trẻ......." Lời còn chưa hết, đại phu nhân quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta: "Tạm thời nghe lời nó thử xem."

      Chúng tỳ nữ đồng loạt thi lễ: "Vâng."

      Viện nhốt Trương Cẩm, cách nơi này xa. Vừa vào viện, tiếng khóc yếu ớt đứt quãng liền truyền vào trong tai Trương Khởi.

      Tiếng khóc này, rất bi thương, rất tuyệt vọng, nghe thấy nó, Trương Khởi rũ mi xuống, lần đầu tiên cảm thấy đồng tình với Trương Cẩm.

      Hai tỳ nữ nhanh chóng tiến lên mở cửa. Nơi này có phòng khách, phòng ngủ, còn có gian phòng để tắm rửa, vệ sinh, trong gian phòng khác có cánh cửa thông ra bên ngoài nhưng bị khóa.

      Trương Cẩm nằm úp giường, dùng chăn gấm che đầu, khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như cái vòi nước bị mất van, Trương Khởi vào, nàng ta cũng biết.

      Thấy nàng ta khóc đến thê lương tuyệt vọng, Trương Khởi tới phía sau, môi giật giật, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời khuyên nào.

      ai có thể biết hơn Trương Khởi, Tiêu Mạc này, chẳng có chút tình cảm nào với Trương Cẩm, gả cho , chưa chắc Trương Cẩm hạnh phúc. Đứng lát, Trương Khởi lại xoay người ra ngoài.

      Lúc này, Trương Cẩm ngừng khóc, nàng ta quay đầu lại, nâng đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ quát lên: "Ngươi là ai?"

      "Cẩm tỷ tỷ, muội là A Khởi."

      Đến lát sau, Trương Cẩm mới phục hồi lại tinh thần, nàng ta trợn to đôi mắt sưng đỏ, bên trong che kín tia máu, khàn khàn hỏi: "A Khởi? Sao ngươi lại đến đây?"

      "Là tổ mẫu, bà ấy hỏi ta mấy câu xong, liền nhốt ta vào đây cùng tỷ tỷ."

      "Đừng kêu bà ta là tổ mẫu! Bà ta là mụ già cố chấp, thà bức ta chết cũng chịu thành toàn cho ta và Tiêu Lang, bà ta phải là tổ mẫu của ta——" Trương Cẩm khàn giọng kêu lên. Nàng ta ngồi thẳng người dậy, vươn tay kéo lấy cánh tay Trương Khởi, nước mắt lã chã : "Có phải A Mặc gì với ngươi ? Chàng có chuyển lời gì cho ta ? Chàng có biết ta bị bắt giam ?"

      câu lại câu, trong ánh mắt nàng ta tràn đầy mong đợi. Nhưng Trương Khởi lại trả lời được, chỉ là ngây ngốc lắc đầu.

      Trương Cẩm thấy nàng lắc đầu, liền nổi giận, nàng ta đẩy mạnh Trương Khởi ra, khiến cho Trương Khởi phải lảo đảo lui về phía sau mấy bước, rồi lại đặt mông ngồi xuống ngay đó, khóc rống lên.

      Nhìn nước mắt đầy mặt, cùng dáng vẻ tuyệt vọng khổ sở của Trương Cẩm, Trương Khởi đoán ra mục đích đại phu nhân nhốt mình ở chỗ này. Nếu nghĩ ra, vậy nghĩ nữa.

      Trở lại phòng khách, Trương Khởi dựa vào sập, miễn cưỡng vào giấc ngủ.

      lát sau, ở bên ngoài có tỳ nữ khẽ giọng hỏi: "Khởi tử, liệu có cần cái gì ?"

      Nghe thấy lời này, Trương Khởi lập tức đứng dậy, kêu lên: "Ta muốn có vải vóc cùng kim chỉ thượng đẳng......." Mới được đến đây, Trương Cẩm ở trong phòng ngủ liền khàn giọng mắng: "Ai cho ngươi chuyện? Khó nghe muốn chết!"

      Trương Khởi vội vàng im lặng, mà tiếng bước chân của tỳ nữ này cũng từ từ xa.

      Ngoài dự liệu của Trương Khởi chính là, khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, liền có bọc quần áo được đẩy vào bằng cửa sổ.

      Trương Khởi vội vàng nhận lấy, mở ra xem, quả nhiên là bọc đầy kim chỉ thượng đẳng cùng mấy tấm vải trắng loại tốt.

      Những thứ này, còn quý hơn những thứ lấy được ở chỗ Trương Hiên.

      Cũng nhàn rỗi, Trương Khởi liền bắt đầu thêu.

      Nàng biết, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người quan sát, nàng cũng biết, mọi hành động của mình, đều truyền đến tai đại phu nhân.

      Nàng biết tính tình đại phu nhân thế nào, nhưng nếu Ôn ma ma muốn nàng biểu "can đảm lên", chứng tỏ lão nhân này thích phương thức chuyện trực tiếp, ràng. Cũng thích người có lý trí có tính cách, phải kiểu mềm yếu.

      Ở trong phòng tối, lẳng lặng thêu như vậy, là chuyện Trương Khởi thích làm nhất. Nàng lúc này, có thể vứt bỏ hết những lo lắng vẫn chưa giải quyết được, cũng có thể quên xuất thân của chính mình, mình từng ngày lớn lên.

      Đến gần tối Trương Cẩm khóc mệt, ngủ thiếp , mà bức thêu của Trương Khởi, cũng ra được chút hình dáng.

      Cửa mở ra, hai tỳ nữ vào. Chia ra bày thức ăn lên chiếc bàn ở trong phòng, đổi nước sạch xong, hai tỳ nữ liền lui ra ngoài.

      Trương Cẩm ngồi ở đầu giường, lạnh lùng nhìn động tác của bọn họ, hiển nhiên hai ngày trước nàng ta từng vô cớ gây với họ, nên lúc này lại thấy mặt, liền nổi giận.

      "Cạch" tiếng, cửa phòng lại bị khóa, hai bên trong ngoài, lại khôi phục an tĩnh vốn có.

      Nhìn thứ cơm canh đạm bạc khiến người khác giận sôi này, cùng với nước nóng có cánh hoa, có xiêm áo thoải mái sạch , và phòng có chỗ nào để tắm rửa, Trương Cẩm đột nhiên cầm chiếc gối ngọc giường lên, ném về phía Trương Khởi.

      Chuyện xảy ra bất ngờ, Trương Khởi kịp tránh, bả vai bị đập cái. Nàng ngã ra sau, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng chỉ là lui về phía sau bước, chứ phản bác điều gì.

      Trương Cẩm liếc nàng cái, mắng: "Đê tiện!"

      Trương Khởi lui đến góc, cúi đầu nhìn chân của mình, lên tiếng.

      Oán khí của Trương Cẩm còn chưa tản , nàng ta vọt tới kỷ án, hất mạnh đống đồ ăn giành cho Trương Khởi xuống đất, "loảng xoảng", trong phòng vang lên những tiếng vỡ nối tiếp nhau, thức ăn, bát đũa rơi đầy đất.

      Trương Khởi vẫn cúi đầu như cũ, hề cử động cũng lên tiếng.

      Lúc này, Trương Cẩm có chút mệt mỏi. Nàng ta ngồi xuống thở hổn hển lát, rồi đột nhiên chuyển sang Trương Khởi, mở miệng kêu lên: "Tiện nhân! Hai ngày nay Tiêu Lang có liên lạc gì với ngươi ?"

      Trong ánh sáng lờ mờ, Trương Khởi lắc lắc đầu, giọng : " có."

      "Phế vật, vô dụng ngu xuẩn!"

      Trong phòng, lại bắt đầu vang lên tiếng thút thít của Trương Cẩm.

      Chắc là khóc mệt, nên khắc đồng hồ sau, Trương Cẩm vừa rơi lệ, vừa cầm phần cơm của mình lên ăn sạch .

      Đêm khuya.

      Trương Cẩm phát tiết trận xong, lại mơ màng nằm lên giường, ngủ. Trương Khởi ngồi dưới sàn, cạnh giường, bụng bắt đầu kêu lên "ùng ục".

      Nhưng đây tính là gì, lúc nàng còn ở ngoài gia tộc bị đói bị giam như thế này chỉ chuyện thường.

      Đảo mắt qua đêm.

      Trương Khởi lại bị Trương Cẩm đập hết bữa sáng, còn bị nàng ta xé rách khăn thêu, rồi bị hai tỳ nữ lặng lẽ lôi ra khỏi viện.

      Nàng lại nhìn thấy đại phu nhân, chỉ là lần này, phải tại ngôi nhà làm bằng gỗ đàn hương kia, mà là ở trong sân viện tràn đầy hoa sen mỹ lệ.

      Nhìn Trương Khởi cung kính quỳ gối dưới chân mình, bị đói bụng hai bữa lại bị đánh đến cánh tay cũng nâng nổi, nhưng tinh thần vẫn sảng khoái như cũ, nhìn ra nửa điểm tiều tụy cùng oán khí mặt, đại phu nhân mở miệng: "A Khởi đúng ? Ngươi tuổi còn , nhưng lại biết nhẫn nhịn!"

      thanh của đại phu nhân vừa dứt, phụ nhân trung niên đứng ở bên cạnh cũng cười lạnh : "Còn tuổi, tâm cơ lại sâu như thế, chẳng trách có thể mê hoặc Tiêu gia Mạc lang!"

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Nàng mất mác nhìn đại phu nhân cái, từ từ cúi đầu, thào : "Lúc A Khởi bốn tuổi mẫu thân liền mất ....... Nhà ngoại mặc dù có người thân, áo cơm lo, nhưng A Khởi là người cùng họ, có phụ thân, bị đánh đến bể đầu chảy máu còn bị giam lại, bữa đói bữa no, đó là chuyện bình thường." Nàng biết, đại nhân vật như đại phu nhân, chắc hẳn bình tĩnh nghe người như nàng thao thao bất tuyệt.

      Dùng loại giọng điệu bình tĩnh mà tầm thường những lời này xong, Trương Khởi cúi đầu xuống: "Cẩm tỷ tỷ chỉ là người thẳng tính, chứ tỷ ấy xấu." Những lời này, nàng cực kỳ quả quyết, khiến người ta chút nghi ngờ.

      Cũng biết đại phu nhân có tin lời của nàng ..., bà ta nhìn sang tỳ gật đầu cái. Lập tức, tỳ nữ này thanh thúy kêu lên: " mời Tiêu gia Mặc lang tới đây."
      milktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 75: Quyết định hung ác.

      Edit: Fuly.
      Tiêu Mạc tới?

      Trương Khởi cả kinh. Đại phu nhân nãy giờ vẫn nhìn chăm chú nàng thấy thế, vẻ mặt có chút biến đổi.

      "Lộc cộc, lộc cộc" tiếng guốc gỗ vang lên, mảnh xiêm áo màu trắng lọt vào mắt Trương Khởi. Người nọ cũng nhìn thấy nàng, hơi dừng chút, rồi lại cất bước vào, thi lễ với đại phu nhân, thanh có chút khàn khàn: "Đại phu nhân cho gọi ta?"

      Giọng điệu trầm thấp, hơi khàn. Cũng biết tại sao, đại phu nhân nghe thấy vậy, lại có chút buồn phiền, đột nhiên ho khan.

      Mấy tỳ nữ vội vàng tiến lên, kẻ vỗ lưng người bưng nước, chỉ có Tiêu Mạc vẫn bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.

      Ho khan lát, đại phu nhân khàn giọng : "Mạc lang, con giận ta à?"

      đợi Tiêu Mạc trả lời, giọng đại phu nhân trầm xuống: "Dù con có tức giận hơn nữa, đồng ý chính là đồng ý."

      đến đây, bà ta đột nhiên phát giận với Trương Khởi: "Đứng lên."

      Trương Khởi ngoan ngoãn đứng lên.

      Đại phu nhân chỉ vào Trương Khởi, với Tiêu Mạc: "Mạc lang, hôm nay nãi nãi cho con biết. Chỉ cần là nữ nhi của Trương thị, dù là làm thê hay làm thiếp, cũng đều được."

      Bà ta đứng lên, chỉ vào Trương Khởi run rẩy : " nãi nãi biết con xem trọng tiện chân này. Hôm nay nãi nãi cũng thẳng, nếu như con còn nhờ những người xung quanh đến làm thuyết khách nữa, nãi nãi lập tức đưa A Khởi này cho Tiết Tử Chấp làm kỹ thiếp"

      Lời này vừa ra, mặt Tiêu Mạc liền trầm xuống.

      Chúng tỳ nữ bốn phía cũng kinh ngạc, hoảng sợ hớp ngụm khí lạnh.

      Về phần Trương Khởi, sắc mặt lại càng thêm trắng tái. Nhắc đến đám công tử thế gia, người có tiếng xấu nhất trong lòng các tử, phải Tiêu Sách, mà là người tên Tiết Tử Chấp này. ngược người thành tính, dù là tiên tử trời lọt vào tay , cũng có mấy người sống qua được năm. còn có sở thích làm cho người ta khó có thể mở miệng, đó chính là giết chết mỹ nhân, sau đó vui vẻ dâm loạn.

      Vì vậy ba chữ Tiết Tử Chấp này, mới là cái tên khiến các tử vừa nghe mặt biến sắc

      Hôm nay, đại phu nhân lấy ra để chuyện, đó là gián tiếp cho Tiêu Mạc hiểu, bà ta bao giờ đồng ý, hơn nữa, cũng cho nhắc lại việc cưới gả tử Trương thị trước bất kỳ ai.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc của Tiêu Mạc thỉnh thoảng truyền đến.

      Đại phu nhân nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú có chút vặn vẹo của Tiêu Mạc, cuối cùng vẫn đành lòng, bà ta khẽ thở dài, trầm giọng trấn an : "Mạc lang, con còn , chứ khoảng hai năm nữa, con chẳng hề chấp nhất với nữ nhân vậy đâu. A Cẩm là biểu muội của con, dù con là suy nghĩ cho thanh danh của nó, cũng thể giúp đỡ nó nữa. Về phần A Khởi này."

      Bà ta dừng lại chút: " nãi nãi vẫn là câu kia, nếu lại nghe thấy con có chút dính dáng gì đến nàng ta nữa, nãi nãi lập tức đưa nàng ta cho Tiết Tử Chấp"

      Ở lúc Tiêu Mạc vẫn còn thẩn thờ chút nhúc nhích, đại phu nhân tận tình khuyên bảo : "Vừa rồi tiểu tử này cũng có , khi còn bé nàng ta sống nhờ ở nhà ngoại, bởi vì phụ mẫu, thường bị người ta đánh đến bể đầu chảy máu lại còn bị giam, bị đói."

      Thấy Tiêu Mạc kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Khởi, đại phu nhân thở dài : "Đứa này là người trời sanh mệnh khổ, nào có phúc khí chịu được coi trọng của Mạc lang con?"

      thanh của bà ta mang theo loại trầm thấp, lạnh lùng.

      Tiêu Mạc quay đầu nhìn về phía đại phu nhân, nhìn lát, đột nhiên hiểu.

      Nếu như phải là đại phu nhân chú ý đến cảm thụ của mình, nếu như phải là đại phu nhân vẫn chưa muốn hoàn toàn trở mặt, với thủ đoạn của đại phu nhân, chỉ sợ cái chờ mình phải buổi chuyện này, mà là cảnh Trương Khởi bị ép uống rượu độc.

      Đúng vậy, hai năm qua đại phu nhân tin Phật, tin có thuyết địa ngục luân hồi, nên mới nhân từ nương tay. Nếu là hai năm trước, ắt hẳn là bà ta sai người ép Trương Khởi uống rượu độc trước mặt mình, bà ta thông qua loại phương thức ày để cho mình biết tất cả là do bà ta định đoạt.

      Đối với người ở tầng lớp bề như đại phu nhân mà , Tiêu Mạc có để ý Trương Khởi hay , Trương Khởi cam tâm tình nguyện với , Tiêu Mạc muốn Trương Cẩm hay là Trương Khởi, toàn bộ đều quan trọng. Quan trọng là, nếu như Tiêu Mạc cứ khăng khăng cố chấp, bà ta sử dụng loại thủ đoạn này để răn đe , cho biết sợ.

      Tiêu Mạc thất thần lui về phía sau mấy bước.

      chậm rãi cúi đầu, đưa tay thi lễ với đại phu nhân, giọng khàn khàn: "A Mạc, dám."

      Đại phu nhân hiền lành cười tiếng, : "Đứa bé ngoan."

      Bà ta nhìn Trương Khởi, : "A Khởi, ngươi tiễn Mạc lang đoạn ."

      Trương Khởi vẫn đắm chìm trong đe dọa của đại phu nhân, mặt nàng trắng bệch run giọng : "Vâng." Đáp xong, nàng cúi đầu về hướng Tiêu Mạc.

      tới trước mặt Tiêu Mạc, Trương Khởi cúi đầu nhìn mũi chân thào : "Tiêu Lang, xin mời."

      thanh rất thấp, vẫn còn có chút run rẩy.

      Đại phu nhân liếc mắt nhìn sắc mặt rất khó coi của Tiêu Mạc, hiền lành cười tiếng, ôn hòa : "A Khởi."

      Trương Khởi quay đầu lại: "Vâng."

      "Ngươi là đứa bé thông tuệ, ngày hôm qua nhà làm bằng gỗ đàn hương thể ở được, tổ mẫu tin, hôm nay quả nhiên thoải mái hơn chút."

      "Là hồng phúc của tổ mẫu thôi."

      Trương Khởi cung kính trả lời.

      Thấy Trương Khởi trả lời quy củ, đại phu nhân gật đầu cái: "Đưa Tiêu Lang ra ngoài ."

      "Vâng."

      Rốt cuộc Tiêu Mạc cũng cất bước, Trương Khởi theo phía sau , hai người trước sau, từ từ về phía trước.

      Trương Khởi vừa ra khỏi phòng, liền thở ra hơi. Hai câu cuối cùng của đại phu nhân, là khích lệ Trương Khởi, cũng là làm cho Tiêu Mạc cùng nàng yên tâm, bọn họ chịu nghe lời, an thủ bổn phận, đại phu xử trí Trương Khởi.

      Tiêu Mạc rất chậm, rất chậm, bước chân còn có chút yên.

      Trương Khởi vẫn cúi đầu, lúc này đôi tay xoắn lấy nhau chặt.

      tỳ nữ tới phía sau hai người, với Trương Khởi : "Đưa Tiêu Lang rồi, ngươi trở về phòng của mình ."

      "Vâng."

      Hai người rốt cuộc ra khỏi Liên uyển.

      Sau lúc im lặng, hai người tới con đường mòn, lá cây rập rạp, hoàn toàn che hết ánh mặt trời. Dọc theo đường , cũng thấy rất ít người hầu.

      Tiêu Mạc lên tiếng: "Ngươi an tâm." thanh của rất khàn: "Đại phu nhân là người hai lời, ngươi chớ lo lắng."

      "Ừ."

      Lúc này, Tiêu Mạc dừng bước.

      đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trương Khởi chớp mắt.

      Nhìn lúc, trong mắt lóe ra tia sáng trong suốt. Khẽ nghiêng đầu, gió mát thổi qua mặt, thanh của Tiêu Mạc lại càng thêm trầm khàn: "A Khởi, ta rất khó chịu."

      Hả?

      Trương Khởi muốn ngẩng đầu, rồi lại dám.

      Tiêu Mạc nghiêng đầu đón gió, thấp giọng, thốt ra câu tối nghĩa: "Ta là tâm muốn cưng chiều ngươi, thương ngươi....... Ta dùng hết mọi biện pháp rồi."

      Cánh môi Trương Khởi giật giật, cuối cùng vẫn lời nào.

      Trong tiếng gió nức nở nghẹn ngào, Tiêu Mạc giọng : "A Khởi có nhận được quà ?"

      Trương Khởi suy nghĩ chút, gật đầu giọng : "Nhận được."

      "Ý của ta ngươi hiểu chứ?"

      Lần này, Trương Khởi rất ngây thơ lắc lắc đầu.

      Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn nàng lúc lâu, nhàng : " đến lúc này, A Khởi ngươi còn......." Dừng chút, hạ thấp giọng, từng câu từng chữ: "Đó là cơ hội cuối cùng rồi. A Khởi, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ, cũng chuẩn bị chút."

      Cái gì?

      Cánh môi Trương Khởi run run, cuối cùng vẫn ngẩng đầu.

      Tiêu Mạc liếc mắt nhìn hai phía, : "Trước kia ta biết thái độ của đại phu nhân các ngươi lại ác liệt như thế, có nhiều chỗ còn an bài chưa được chu toàn. Ngươi hãy chờ ta thời gian. Nhưng A Khởi yên tâm, sắp xếp của ta chắc chắc sai sót, khiến mọi thứ thất bại đâu, cũng để cho ngươi rơi vào trong tay đại phu nhân, lại càng thể rơi vào trong tay tên Tiết Tử Chấp đó."

      Trương Khởi đáp.

      Tiêu Mạc vươn tay, muốn áp lên gương mặt nàng, bàn tay đưa đến nửa, rồi lại rũ xuống.

      hồi lâu sau, ở lúc Trương Khởi cho là cất bước rời , Tiêu Mạc cất giọng khàn khàn, nhưng thanh lại đầy dịu dàng, nhàng bay tới: "Đừng trách ta....... Vừa nghĩ tới A Khởi ngủ ở trong ngực trượng phu khác, lòng ta liền buồn bực đau đớn......"

      tới chỗ này, dứt khoát xoay người, bước nhanh rời .

      Nhìn bóng lưng của , Trương Khởi yên lặng, đứng đó, lâu cũng nhúc nhích.

      Trương Khởi trở lại phòng.

      Qua ngày yên tĩnh, ngày thứ hai lại tới.

      Phờ phạc ngồi trong học đường, Trương Khởi cảm thấy cả người chỉ có chữ, mệt mỏi, mệt mỏi đến ngón tay cũng muốn động.

      Trong học đường, nhóm tử vẫn như thường ngày, cười hì hì ngừng chuyện.

      "Nghe triều đình hạ lệnh chiêu mộ hiền tài đấy."

      "Cái này có gì để ?"

      "Ngươi biết cái gì chứ? Nước Trần vừa lập, bây giờ bệ hạ lại là người có chí hướng. Lần chiêu sĩ này, có thể kiện quan trọng trong lịch sử nước Trần đấy. Nó quan hệ đến nước Trần cùng cơ nghiệp của các gia tộc, chỉ Hoàng thất coi trọng, mà các đại gia tộc cũng thế."

      tử kia khẽ thở dài: "Nhớ năm đó lúc thế gia thịnh nhất, đúng là "Vương cùng ngựa, chung thiên hạ" , điều này lên cái gì? lên rằng nắm quyền hành của cả thiên hạ trong tay, đối với thế gia mà là cực kỳ quan trọng. Chưa kể đến cái khác, chỉ đến việc có quyền bính cùng tuỳ tùng, thế gia tuy là thế gia, nhưng có thể dùng gì để trấn áp bạo dân? Con cháu thế gia lại là những kẻ ăn sung mặc sướng, dù cho có làm được thi phú cảm động lòng người đến mức nào nữa, trong đao kiếm có thể giữ được tánh mạng sao?"

      tử kia dừng chút, sau đó tổng kết lạị : "Tóm lại lần chiêu sĩ này, với các đại gia tộc mà cũng cực quan trọng."

      Trương Khởi nghe đến đó, ngẩng đầu liếc nhìn tử vừa cái.

      tử này là chính nữ của Ngũ Phòng, xưa nay luôn trầm lặng, ngờ tới kiến thức lại tầm thường chút nào.

      Lại an tĩnh lát, tử thuộc dòng chính nữ khác lên tiếng: "Nghe chính là mấy ngày nay, hoàng cung thiết yến, đến lúc đó tử của các đại gia tộc cũng có thể cùng tham dự."

      tử dòng chính nữ khác tò mò hỏi : "Chẳng lẽ bệ hạ muốn chọn phi rồi à?"

      thanh của nàng ta thấp, vì vậy những lời này vừa ra, đầu tiên chỉ là nhóm tử ồn ào ở lân cận, đến cuối cùng, tất cả các tử đều an tĩnh lại.

      Trong khí yên lặng, tử thuộc dòng chính nữ : "Bệ hạ muốn chọn phi rồi. Lần này từ các thế gia tuyển ra hai Quý Phi, Thục Viện. Nghe nếu như có người hợp ý, còn có thể được chọn nhiều hơn."

      Nghe đến đó, thứ nữ của cửu phòng, Trương Kỳ, liếc Trương Khởi cái, đột nhiên : " phải trong phủ chúng ta có tài nữ giỏi tài hùng biện đến cả Giáo tập cũng dám tranh cãi sao? Tài nữ như vậy mà vào hoàng cung, làm phi tử như Ban Tiệp Dư, chẳng phải là quá đáng tiếc?"

      Hoàng đế từng triệu kiến Trương Khởi, lại bởi vì tướng mạo nàng bình thường mà tiễn về, nhóm tử sớm biết. Trương Kỳ những lời này, chỉ đơn giản là muốn châm chọc mà thôi.

      Từng tiếng cười truyền đến. Trương Khởi liếc mắt nhìn Trương Kỳ, đột nhiên hiểu. Người muốn dùng sanh non để hãm hại mình mà thành, La Trương thị, cũng là thứ nữ của cửu phòng. trách được ánh mắt Trương Kỳ nhìn mình luôn có chút kỳ lạ.

      Thứ nữ đấu đá lẫn nhau như vậy, quả thực là chuyện có ý nghĩa. Lúc này, dòng chính nữ khẽ cười cắt đứt giễu cợt của chúng thứ nữ: " như vậy, chúng ta cũng có việc vui rồi."

      Trong ánh mắt tò mò của chúng thứ nữ, tử này : "Bệ hạ muốn chọn phi, các đại gia tộc cũng nhân cơ hội này để kết thân. Mà để tiện cho việc kết thân các bữa tiệc giao lưu ắt hẳn thiếu."

      Trương Khởi nghe đến đó, liền hiểu: nếu triều đình mở rộng việc chiêu hiền, ắt hẳn Hoàng thất cùng các đại thế gia ngồi yên với việc phân phối lợi ích. Các đại gia tộc hoặc là thông qua kết thân để lôi kéo lẫn nhau, hoặc là có có những hành động đấu nhau. Thời gian này, thành Kiến Khang chắc chắn trở nên rất náo nhiệt.
      milktruyenky thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      huh? :09(1):Cái box này tên ko cần đặt kèm theo tác giả à :dongcung2:

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 76: Tiếng sáo

      Các tử trong học đường này, đều chưa có đính hôn. Bệ hạ chọn phi, khiến các thứ nữ để ý, mà các đại gia tộc muốn các đích nữ được để ý. Trong khoảng thời gian ngắn, họ còn lo học hành gì, tốp năm tốp ba tụ chung tán gẫu.

      Từ trong mấy cuộc tán gẫu này, Trương Khởi chỉ lần nghe được tên của Tiêu Mạc. Con em thế gia có mấy người thành tài, Tiêu Mạc là tài năng hiếm có trong đó, lần này bệ hạ chọn người tài, nhất định ở trong đó. Lấy gia thế của , chỉ sợ liền có thể làm quan.

      đến Tiêu phủ trước có Tiêu Sách, sau có Tiêu Mạc, trong khoảng thời gian ngắn, cả trong giọng của các tử Trương Thị, đều mang vị chua.

      Ngày hôm sau, Trương Cẩm được thả ra rồi.

      Nàng vừa ra tới, liền bảo người ta gọi Trương Khởi đến.

      Nàng tìm Trương Khởi có thể có chuyện gì? Còn phải là vì Tiêu Mạc. Trương Khởi nhớ đến cảnh cáo của đại phu nhân, rùng mình cái.

      Chỉ là, nàng cũng dám cự tuyệt Trương Cẩm, lập tức cúi đầu, theo sau lưng A Lam, đến viện của Trương Cẩm.

      Mới vừa tới vườn hoa, dưới cây đào bên cạnh, liền truyền đến tiếng kêu củaTrương Hiên, " cho ngươi biết Viên Chi Húc, Trương phủ ta cũng có người tài nghệ tuyệt luân." đến đây lên tiếng: " kêu Khởi tử đến. Đúng rồi, bảo muội ấy mang theo mấy cái khăn tay, ta muốn cho mấy người tầm thường này biết cái gì gọi là thêu vẽ tuyệt diệu."

      vừa phun ra hai chữ "Tầm thường", bốn thiếu niên lang quân đồng thời kêu to lên. Trong tiếng kêu, thiếu niên thanh tú : "Nhanh nhanh , ta lại muốn xem A Khởi mà Hiên lang quân nhà ngươi thường nhắc là ai"

      người hầu đáp tiếng, xoay đầu lại. Vừa quay đầu, liền vui mừng kêu lên: "Lang quân, Khởi tử ở đàng kia." tự tay chỉ hướng Trương Khởi.

      Trong nháy mắt, mấy đôi mắt đồng thời nhìn về phía Trương Khởi.

      làm sao được, Trương Khởi quay đầu, cúi người, kêu tiếng, "Cửu huynh" xong, liền từ từ đến gần trong tiếng cười đắc ý của Trương Hiên.

      Nàng tới trước chúng thiếu niên. Trương Hiên nhanh tới, tự tay nắm cánh tay Trương Khởi kéo nàng, : "A Khởi tới tốt, mấy người này dám can đảm xem thường Trương thị ta. Đúng rồi, muội có mang theo khăn tay ?"

      Khăn tay? tại nàng làm gì có khăn tay? Tất cả đều ở chỗ Tiêu Mạc.

      đợi Trương Khởi trả lời, thiếu niên lớn tiếng kêu lên: "A Khởi, ngươi ngẩng đầu lên."

      Lang quân còn trẻ, thấy tử cùng tuổi, nào có muốn xem bộ dáng của đối phương chứ?

      Trương Khởi ngẩng đầu lên.

      Nàng vừa ngẩng đầu, bốn thiếu niên đồng thời thất vọng, cười cười, đá đá với Trương Hiên, thiếu niên quái dị : " biết như thế nào, nhưng tướng mạo này, kém Ban Tiệp Dư xa rồi."

      thanh này vừa rơi xuống, lại thêm hồi tiếng cười quái dị.

      Trương Hiên tức giận, miệng hơi mở định giải thích, nhưng thấy Trương Khởi liền ngậm miệng lại, nhưng khóe môi, khỏi khinh miệt nhếch nhếch, trong mũi còn phát ra tiếng hừ khinh thường.

      Động tác này của , mấy người khác nhìn thấy, nhưng Viên Chi Húc diện mạo thanh tú, vóc người gầy cao thấy được. tò mò nhìn chằm chằm Trương Khởi, có trực tiếp chất vấn Trương Hiên, mà là hỏi "Tiểu tử, thêu vẽ của ngươi đâu? Lấy tới xem chút."

      Trong thanh mang theo chút thiết tha.

      Mấy thiếu niên khác thấy thế, đồng thời cười lớn. Bọn họ đẩy Viên Chi Húc, quái dị : "Ngươi được đấy Chi Húc, Trương Hiên dọa ngươi, ngươi để ý?" Vừa , vừa nhìn Trương Khởi và Viên Chi Húc nháy mắt ra hiệu.

      Trương Hiên hừ tiếng, mặc kệ bọn họ, mà chuyển sang A Lam ra lệnh: "Đến phòng A Khởi, lấy khăn tay của muội ấy ra ."

      "Vâng"

      A Lam đáp xong vừa định lui ra, Trương Khởi bên cạnh lại thanh thúy : "Cửu huynh, cần." Nàng chớp chớp lông mi dài, vươn tay ra về phía Trương Hiên, "Cửu huynh, mượn sáo dùng lát."

      ", cầm cây sáo sạch đến."

      "Vâng"

      Đảo mắt, cây sáo mới tinh liền đưa đến trong tay Trương Khởi. Thấy Trương Khởi nhận lấy, Trương Hiên giọng hỏi: "Muội biết?"

      Trương Khởi trừng mắt nhìn , giọng cười : "Tất nhiên biết."

      Dứt lời, nàng xoay người, đối mặt hoa đào tuôn rơi theo gió xuân, nức nức nở nở thổi lên.

      Mà lúc này, thiếu niên nở nụ cười, "Tiểu tử cũng muốn thổi sáo? Ngươi sai lầm rồi, Chi Húc rất thông thạo . . ." Mới tới đây, tiếng cười của ngừng lại, tiếng cười cợt của chúng lang quân bên cạnh cũng ngừng lại.

      Tây Uyển nơi xa, có tiếng sáo nhàng truyền đến. Phía bên phải, còn có mấy tử còn trẻ cười cợt.

      Nhưng tất cả thanh này, bọn họ đều nghe được.

      Tiếng sáo như gió xuân, phiêu đãng mà lên, phiêu đãng mà qua, phiêu đãng rơi xuống, giống như cánh hoa bay múa.

      Trương Khởi vốn có thiên phú, phương diện kỹ xảo kém người khác chút nào. Khác người là, tâm tư của nàng như lối vào chốn vắng, sớm biết sung sướng sầu khổ ở thế gian.

      Cho dù như thế, bài ca vẫn còn réo rắt, cứ như con chim yến yếu ớt, vui mừng múa trong ánh sáng hết lần này đến lần khác. Vẻ đẹp của nó, sinh mạng của nó, chỉ có ở mùa xuân rực rỡ, dù nó vô lực xông về bầu trời, nhưng nó vẫn lần lại lần, nhất định ở trong mưa xuân gió xuân, chiếu xuống bóng dáng tươi đẹp rạng rỡ.

      Tiếng cười cợt nơi xa cũng càng ngày càng .

      Khi chúng lang quân nghe được như si như say tiếng sáo dừng. Nàng chậm rãi quay đầu lại, giao cây sáo cho người làm bên cạnh xong, nàng khẽ chào Trương Hiên và chúng lang quân, giọng : "Lòng A Khởi có vẻ u sầu, khó tránh khỏi hận cả gió trăng. Chọc cho các lang quân thích." tới chỗ này, nàng với Trương Hiên: "Cửu huynh, Cẩm tỷ tỷ còn chờ A Khởi, cáo lui."

      Cho đến khi nàng thối lui khỏi xa, chúng lang quân mới tỉnh táo lại.

      thiếu niên kêu lên: "Khúc hay" gật gù hả hê, vẫn còn say mê trong khúc, "Gió xuân mưa xuân cùng xuân buồn, khúc hay."

      lang quân khác thào nhắc lại: "Lòng có vẻ u sầu, hận cả gió trăng."

      Viên Chi Húc diện mạo thanh tú, vóc người cao gầy chuyển sang Trương Hiên hỏi "Muội muội của ngươi tuổi còn , ở đâu ra sầu khổ, còn hận cả gió trăng?"

      Sầu tư? Nghĩ đến mơ ước muốn gả cho người giàu sang của Trương Khởi, Trương Hiên liền lắc đầu, : " biết sầu khổ của muội ấy từ đâu tới nữa."

      Viên Chi Húc thở dài : "Mặc kệ như thế nào, A Khởi nhà ngươi thổi sáo hay." khiến nghe, mà trái tim chợt buồn chợt vui, lúc chợt phiêu đãng trời, lúc chợt yên lặng trong đêm rét. Chính cũng biết thổi sáo, nhưng so với tử này, vẫn là kém xa.

      Đợi có cơ hội, muốn hỏi câu, sầu lo của nàng từ đâu mà đến.

      lúc ấy , thiếu niên lang cười he he : "A Hiên, muội muội của ngươi có tài. Thổi sáo còn hay hơn Chi Húc nhiều. Đáng tiếc diện mạo hơi tệ, nếu ta cũng muốn xin cưới. Ngươi thấy đúng Chi Húc?"

      Viên Chi Húc nhìn về phía Trương Hiên, cười ngừng, "Là có tài, diện mạo cũng được."

      Lời vừa ra, tiếng kêu lạ liền vang lên. Trương Hiên cười ha hả, : "Vẫn là Chi Húc tinh mắt." ngờ với hình dạng bây giờ của Trương Khởi, Viên chi húc cũng có thể cảm thấy nàng được. Trong bụng thầm lẩm bẩm: xem ra năm nay liền có thể định việc cả đời cho A Khởi.

      Viên Chi Húc mực nhìn Trương Hiên, nhìn thấy vẻ mặt của , trong lòng càng sáng tỏ.

      Trương Khởi theo sau lưng A Lam, đến viện của Trương Cẩm.

      tới lui, A Lam đột nhiên lạnh giọng : "Chúc mừng Khở tử lại triển lộ tài nghệ rồi. Nghĩ đến bao lâu nữa, thiếu niên lang quân cả Kiến Khang, đều biết Khởi tử lạ đại tài nữ."

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn nàng cái, để ý đến. Thân phận của nàng hèn mọn hơn, cũng tới phiên tỳ nữ như A Lam trào phúng.

      Chỉ là, nàng ta có phần đúng, tài danh của mình, vang dội hơn nữa?

      Từ trong đối thoại của đám tử hôm qua liền biết, từ lần mình đánh bại Trần giáo tập, danh thạo đàn giỏi tranh truyền sơ sơ trong vòng quyền quý.

      Danh tiếng đó cộng với khúc hôm nay, chuyện Trương thị có tài nữ, sợ là phải truyền ra.

      —— từ khi Viên giáo tập cho nàng biết, lang chủ Trương thị thể nào cho nàng đính hôn với người phú quý, Trương Khởi mê mang với tương lai của mình. Nàng tại chỉ muốn, danh tiếng của mình càng lớn, Trương thị liền càng thể nào tùy tiện xử trí mình. Cho dù là đại phu nhân cũng thể

      Trong phòng, Trương Cẩm thất hồn lạc phách ngồi ở nơi đó, nhìn thấy Trương Khởi tới đây, nàng tung người bổ nhào về phía trước, nhào tới trước mặt Trương Khởi, đưa tay nắm tay của nàng, Trương Cẩm vội vàng hỏi "A Khởi, ngươi gặp A Mạc rồi, huynh ấy thế nào?"

      Thấy Trương Khởi cúi đầu, nàng the thé : " mau, huynh ấy như thế nào?"

      Trương Khởi lắc đầu, "Huynh ấy gì."

      "Ngươi gạt người ——" Trương Cẩm đột nhiên lui về phía sau bước, tay phải giương lên liền muốn tát Trương Khởi. Thấy nàng lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, bàn tay kia lại đột nhiên để xuống.

      Nàng nhìn chằm chằm Trương Khởi, hận : "Ngươi gạt người, ngươi gạt người ô ô, ngươi gạt người. . . . . ."

      thanh càng về sau, càng mềm yếu.

      ra nàng biết tất cả, chỉ là nội tâm còn chết thôi.

      Trương Khởi cúi đầu, mặc cho Trương Cẩm khóc gào thét. Nếu đại phu nhân muốn nàng nhắc tới chuyện Tiêu Mạc, Trương Khởi liền quyết định, từ giờ trở , tuyệt nửa câu ở trước mặt người khác.

      Trương Cẩm tuyệt vọng cực kỳ, vừa khóc liền dứt.

      Trương Khởi ở lát, thấy ai chú ý mình, liền lặng lẽ chạy ra khỏi cửa phòng. A Lam thấy nàng muốn rời khỏi, chuẩn bị gọi lại, rồi lại ngừng miệng.

      Trương Khởi có trở về phòng, mà là đến thư phòng của phụ thân của nàng, Trương Thập Nhị lang.

      Trong thư phòng, tiếng đọc sách vang vang.

      Trương Khởi đứng ở trong đình, lắng nghe tiếng đọc sách trong sáng có lực của phụ thân, trong lúc bất chợt lại thấy hận.

      Nàng muốn hỏi, tại sao ông muốn quyến rũ mẫu thân tôi?

      Nàng muốn hỏi, tại sao ông quyến rũ mẫu thân tôi, cũng cho bà danh phận?

      Nàng muốn mắng, tại sao mẫu thân chết rồi, ông vẫn còn phong lưu vui vẻ?

      Nhưng nàng thể làm cái gì.

      Chẳng những thể làm, nàng còn phải nặn ra nụ cười.

      Trương Khởi mới vừa tới dưới bậc thang, đồng tử ra, nhìn thấy Trương Khởi hậu, cau mày quát lên: "Lang quân rồi, lúc đọc sách cho phép người khác quấy rầy. tử trở về thôi."

      Trương Khởi ngẩn ra, hồi lâu mới cúi đầu lên tiếng: "Vâng"

      Nàng chậm rãi lui về phía sau.

      Đảo mắt, lại hai ngày qua.

      Xế chiều hôm nay, Tiêu phủ có tiệc.

      Đúng theo lời chúng tử trong học đường, bữa tiệc này, hội tụ các lang quân và tử trẻ tuổi ở trong đại gia tộc.

      Đây là bữa tiệc cho các tử khoe sắc, và lang quân khoe tài.

      Khiến Trương Khởi có nghĩ tới, chẳng những là nàng, kể cả Trương Cẩm, cũng nhận được tư cách tham gia bữa tiệc này.

      Lời đại phu nhân cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, cái chớp mắt, liền thả các nàng đến Tiêu phủ gặp mặt Tiêu Mạc?

      So sánh với Trương Cẩm mừng rỡ như điên, Trương Khởi tự chủ được cảnh giác lên.

      Thoáng ăn diện phen, chúng tử ngồi xe ngựa của từng người lên đường. Trương Khởi có xe ngựa, nên chen chúc chiếc xe ngựa với ba thứ nữ khác.

      Ánh mặt trời sau giữa trưa nóng bỏng treo bầu trời xe ngựa chạy ra khỏi cửa chính Trương phủ.
      milktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      @Avehil post xong đâu mà bắt lỗi, còn phải đưa cả số chương lên nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :