1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 69: Lý do.

      Edit: Fuly.

      TrươngKhởi kinh ngạc nhìn Giáo tập Viên.

      Nàng từng nghĩ qua, lúc Giáo tập Viên gặp lại mình lần nữa, gì, là trực tiếp đồng ý cầu của mình hay là muốn mình dùng điều kiện khác để đổi? Hoặc là, buông tha?

      Nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến Giáo tập Viên vô sỉ như vậy. Bản thân là danh sĩ, lại muốn lấy lễ nghi quy củ để ép nàng vào khuôn khổ. Nhìn dáng vẻ kia của , đây là biện pháp mà nghĩ hai ngày mới ra được sao?

      Nhìn khuôn mặt tươi cười hả hê tự đắc của Giáo tập Viên, Trương Khởi cũng nở nụ cười.

      Đây là nụ cười cực kỳ ngây thơ, cực kỳ thuần khiết, cực kỳ đáng .

      Giáo tập Viên còn chưa phản ứng kịp, Trương Khởi thu nụ cười, đột nhiên đưa tay ôm bụng, thấp giọng rên rỉ. Khuôn mặt nàng trắng bệch, mắt to khẽ chớp nhìn Giáo tập Viên, khổ sở : "Giáo tập, A Khởi đau bụng quá, xin cho ta cáo lui."

      Dứt lời, cũng quan tâm Giáo tập Viên có đồng ý hay , hai tay Trương Khởi ôm bụng, lảo đảo ra khỏi học đường.

      Giáo tập Viên trợn to hai mắt!

      Trương thị A Khởi này quá xảo trá! Lại dám giả bệnh chạy trốn, nào còn có phong thái của trượng phu....... Đúng rồi, nàng ấy phải là trượng phu, nàng ấy là tiểu tử, , đúng là "chỉ có nữ nhân cùng tiều nhân là khó dạy"!

      cơn tức chợt dâng lên, chặn ở ngang ngực Giáo tập Viên. Đáng thương cho phải suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được biện pháp tốt như thế!

      Trương Khởi lảo đảo lao ra khỏi học đường xa, tử ở cửa cũng thấy được nàng, nhưng Giáo tập Viên bục giảng vẫn có thể thấy. Thân thể hơi khom của nàng đột nhiên đứng thẳng, tràn đầy tinh thần, vui vẻ nhanh nhẹn, nghênh ngang bước ra hai bước, sau đó, nàng lặng lẽ quay đầu lại, lè lưỡi với Giáo tập Viên vẫn nhìn mình lom lom, làm cái mặt quỷ lớn.

      Hung hăng cười nhạo xong, Trương Khởi nhàng trở về phòng mình.

      Trong phòng, mấy tỳ nữ đều ở đây. Thấy Trương Khởi tới, tỳ nữ tiến lên hành lễ, " tử, chủ mẫu dặn, khi nào tử về đến phòng của người chuyến."

      Quả nhiên đến rồi.

      Trương Khởi ừ tiếng, cũng về phòng, mà quay thân về phía viện của Trương Tiêu thị.

      Trương Tiêu thị ngồi ở giữa phòng, thấy nàng vào, nở nụ cười : "A Khởi tới rồi à? Ngồi ."

      "Tạ ơn mẫu thân."

      Đánh giá nàng lần xong, Trương Tiêu thị nhấp ngụm trà, nhàng mở miệng: "Hôm qua A Khởi gặp bệ hạ chuyện gì vậy?"

      Trương Khởi cúi đầu, cung kính : "Thái giám mang A Khởi tới *Đạo đường của bệ hạ." Nghe được hai chữ Đạo đường, Trương Tiêu thị chăm chú hơn: "Ở trong ngôi đình, A Khởi thấy bệ hạ. Bệ hạ bảo A Khởi đến gần, ngài nhìn A Khởi cái, hỏi mấy câu về phương diện thêu thùa xong, liền cho A Khởi lui xuống."

      *Đại sảnh để tiếp khách hoặc chuyện.

      "Lúc ngươi lui ra bệ hạ có ?"

      Trương Khởi lắc đầu.

      Trương Tiêu thị ngồi thẳng người.

      Bà ta hiểu, Hoàng đế hẳn là nhìn trúng tài văn chương của Trương Khởi, nên muốn nhìn thấy dung mạo của nàng vào ban ngày.

      Đáng tiếc diện mạo của nàng khiến cho Hoàng đế hài lòng.

      Gật đầu cái, Trương Tiêu thị lại hỏi: "Sau đó, A Khởi liền trở về phủ?"

      Vừa nghe những lời này, tim Trương Khởi đập chậm nhịp.

      Suy nghĩ chút, nàng giọng : "Lúc vừa ra cửa cung, A Khởi gặp được Quảng Lăng vương, sau đó còn gặp Tiêu gia lang quân."

      Quả nhiên, Trương Tiêu thị nhận được tin tức từ trước, hề có chút ngạc nhiên nào, bà ta ra lệnh: " tiếp."

      "Vâng. Quảng Lăng vương , ngày đó ngài ấy tiện tay chỉ A Khởi, nhưng ngờ lại bị cự tuyệt. Lúc ấy bệ hạ từ chối tử mà ngài ấy cầu, ngài ấy càng nghĩ càng cam lòng, hôm nay gặp, nên muốn nhìn kỹ hơn chút. Sau đó Tiêu Lang tới, chàng ấy muốn A Khởi về cùng. Nhưng Quảng Lăng vương chịu. Ngài ấy mang A Khởi về thành Tây. Cuối cùng vẫn là Tiêu Lang đuổi theo, giọng khuyên can Quảng Lăng vương, Quảng Lăng vương mới thả A Khởi."

      Trương Khởi cảm thấy, tuy rằng Trương Tiêu thị cùng đại phu nhân cho nữ nhân Trương thị thân thiết với Tiêu Mạc, nhưng hai người họ đều lòng thương Tiêu Mạc. Loại thương này, thậm chí so với nữ nhi thân sinh của họ cũng kém bao nhiêu. Vì vậy, trong lời của nàng thầm nâng cao Tiêu Mạc, chê bai Quảng Lăng vương, đánh trúng vào lòng của Trương Tiêu thị.

      Trương Khởi biết, dù cho Trương Tiêu thị có thần thông đến mức nào, cũng biết cuối cùng là Tiêu Mạc toàn thân nhếch nhác. Nhi tử con nhà thế gia như Tiêu Mạc, muốn phong tỏa tin tức gây bất lợi cho chính mình như vậy, quả rất dễ dàng.

      Trương Tiêu thị trầm ngâm lát, lại hỏi: "Nghe bảo, Tiêu Mạc với ngươi, cầu hôn A Cẩm?"

      Trương Khởi nhút nhát nhìn Trương Tiêu thị, giọng : "Vâng."

      " nguyên nhân ?"

      Trương Khởi cúi đầu, cắn môi: "A Khởi trộm nghe được Tiêu Đường với người khác là, lang quân nhà bảo: Công chúa Khánh Tú muốn làm người trong lòng lang quân nhà . Nhưng mà lang quân nhà là người thế nào chứ? Vị trí chính thê để cho biểu muội nhà mình, đó là ý trung nhân của lang quân nhà , cũng có bất cứ người nào khác nữa, bên cạnh lang quân nhà , có vị trí cho công chúa."

      Trương Tiêu thị ngẩng đầu lên.

      Bà ta yên lặng nhìn Trương Khởi, chống lại đôi mắt lã chã chực khóc của nàng, Lửa giận trong lòng Trương Tiêu thị tiêu tán gần hết.

      Con của bà là người ngốc nghếch, nghe thấy Tiêu Mạc muốn kết hôn với mình, liền mừng đến biết gì nữa. Nhưng chuyện trọng đại thế, vì sao Tiêu Mạc cho người khác, mà lại với Trương Khởi? Như vậy phải chứng tỏ rằng Trương Khởi quan trọng hơn nữ nhi của bà sao?

      Khoảnh khắc đó, Trương Tiêu thị thậm chí quyết định, nếu quả đến mức ấy, sau khi nữ nhi xuất môn, bà ta cho Trương Khởi uống chút thuốc, để trừ hậu hoạn.

      Nhưng nghe những lời vừa rồi của Trương Khởi, Trương Tiêu thị bỗng hiểu dụng ý Tiêu Mạc. Người lòng thích là con của bà mới đúng? Về phần sủng ái Trương Khởi, đó là để cho công chúa nhìn, làm như vậy là muốn chuyển căm tức từ công chúa sang người Trương Khởi.

      Trương Khởi, cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

      Gật đầu cái, Trương Tiêu thị : "Ta biết rồi, ngươi trở về ."

      "Vâng."

      Trương Khởi chậm rãi lui về phía sau.

      Trương Khởi cúi đầu, ra khỏi viện của Trương Tiêu thị.

      Đúng như Trương Khởi đoán, liên tiếp mấy ngày, Tiêu Mạc hề có chút tin tức nào, lại càng bước vào Trương phủ nửa bước.

      Lúc mới đầu Trương Cẩm còn sốt ruột mong đợi tới cửa cầu hôn, nhưng qua nhiều phen thăm dò, biết đại phu nhân căn bản định nhả ra, nàng lại mong đợi Tiêu Mạc tới cầu hôn chậm chút. Đợi nàng nghĩ biện pháp, khiến cho đại phu nhân cùng mẫu thân hoàn toàn đồng ý rồi, người của lại tới cửa.

      Về phần Trương Khởi, kế hoạch quan trọng của nàng là thân cận với Trương Thập Nhị lang cùng Trương Hiên. Trương Khởi nghĩ, Tiêu Mạc cùng Trần Ấp bị giải quyết, chỉ cần nàng hiển lộ chút tài danh, ắt lấy được tán thành của Trương Thập Nhị lang cùng Trương Hiên, chừng bọn họ bị nàng đả động, nhất thời mềm lòng liền giúp nàng xem thử những quan lớn hàn môn.

      Ở thời đại này, giữa thế gia và Hàn Môn có phân biệt ràng, bọn họ cũng có giao tình gì với nhau. Trương Khởi là tử nơi khuê phòng, muốn làm quen với thân sĩ hàn môn, căn bản có cách nào.

      Nhưng điều nàng tính được chính là, hai ngày trước, Trương Thập Nhị lang du ngoạn, chẳng biết lúc nào mới về.

      Trương Hiên cũng thế, hơn mười ngày liên tiếp, chưa từng thấy bóng dáng của ở ngôi đình.
      milktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương70: Buông hay buông.....

      Chớp mắt trôi qua tháng.

      Hoa đào nở, những bông hoa màu hồng phấn nở rộ đầy nhánh, từ xa nhìn đến như ráng mây hồng. Ở giữa còn có mấy cội hoa lê tuyết trắng, gió khẽ thổi qua, những cánh hoa phấn hồng lẫn tuyết trắng rơi xuống vung vẩy đầy mặt đất, người giẫm lên nó hương thơm cũng lây sang cả giầy.

      Trong Trương phủ cũng có vườn đào riêng biệt, chỉ là vườn đào này được xây ở phía Tây viện. Trong viện gồm có ca kỹ mỹ lệ được đào tạo chuyên môn mà Trương phủ chọn lựa từ các nơi về, đều ở cùng với mấy tử bà con xa có huyết mạch Trương thị.

      Vì vậy, nơi đó tuy đẹp nhưng chỉ có các lang quân mới thích lui tới.

      Trương Thập Nhị lang và Trương Hiên đều về.

      Trong tay Trương Khởi hoàn tất năm tấm khăn, những tấm khăn này đều là tranh thêu lưu hành nhất nay. Rất được bệ hạ thích, cũng là bức tranh đầu tiên thêu kiểu tú pháp và tự thể.

      Nếu như được bán ra, năm tấm khăn này nhất định có thể được mua với giá rất cao. Nàng phải nắm chặt cơ hội này.

      Trương Khởi ở phía sau Trương Cẩm, trong lòng thầm tính toán.

      Lúc này, Trương Cẩm ở đằng trước kiên nhẫn gắt lên: "Sao chậm chạp vậy chứ?"

      Trương Khởi dạ tiếng vội vàng đuổi theo Trương Cẩm. Thấy Trương Cẩm vì quá nhanh mà cả khuôn mặt đầy mồ hôi đỏ ửng, càng trở nên xinh đẹp bội phần, Trương Khởi lòng khen ngợi: "Cẩm tỷ tỷ là đẹp!"

      Trương Cẩm ngẩng lên cằm, "Ai bảo ngươi nhiều lời thế?" vậy nhưng trong mắt nàng lại thể che giấu được vẻ vui sướng.

      Nàng quay đầu trở lại, ngóng nhìn về phương hướng phía trước hỏi: "Sắp đến Đào viên rồi hả?"

      "Vâng." Trả lời là A Lam.

      "Vậy nhanh lên." Dứt lời, Trương Cẩm lại tiếp tục về phía trước.

      Hôm nay gió xuân như gấm, sáng sớm Trương Cẩm réo gọi Trương Khởi dậy, năng gì chỉ ra lệnh cho Trương Khởi cùng mình đến Đào viên.

      Nhìn bộ dáng sốt ruột lẫn lo lắng kia của nàng ta, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Mạc đến?

      Ba người còn chưa đến gần Đào viên, nghe trận tiếng cười sang sảng theo xuân gió thổi tới. Tiếp theo là tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo du dương bay bổng.

      Trương Cẩm thả chậm bước chân, nàng nghiêm túc lắng nghe hồi, thầm : "Có rất nhiều người."

      Qua những tiếng cười này cũng có thể đoán ra, trong vườn đào cũng có ít lang quân thiếu niên.

      Vòng qua dãy hành lang, đập vào mắt ba người chính là rừng hoa đào lê trắng màu sắc sặc sỡ tuyệt đẹp.

      Trương Cẩm há to miệng, thích thú nhìn sững lúc mới khẽ thốt lên: "Đẹp quá..... là đẹp, ta muốn du xuân."

      Đúng là rất đẹp, xa xa là bầu trời bao la xanh thẳm xen lẫn từng áng mây trong suốt, trước mắt là cả rừng đầy màu sắc rực rỡ, cảnh đẹp ý vui lời nào để diễn tả.

      Trải qua mùa đông, lại nhìn thấy cây cối từng chút hồi phục sức sống. Chỉ cái chớp mắt ấy, trời đất làm thế nào trở lại tưng bừng sắc xuân, đẹp đến lóa mắt như thế?

      Trong lúc Trương Khởi choáng ngợp với cảnh sắc trước mắt Trương Cẩm lại vui sướng reo lên: "Ở bên kia."

      Nàng theo tiếng nhìn tới.

      Vừa nhìn tới, Trương Khởi liền sững người ngơ ngẩn.

      Trong rừng đào cách xa chỗ nàng hơn trăm bước, thiếu niên áo trắng ngẩng đầu mỉm cười, tay áo rộng của trường bào tung bay, mặt mũi tuấn mỹ nhã nhặn, bởi vì được bồi dưỡng và rèn luyện lâu dài, nên có được phong thái trầm tĩnh mà chỉ có con cháu nhà quan đoan chính mới có.

      Phong thái này, tướng mạo này, phản chiếu với muôn ngàn sắc hoa càng làm nổi bật lên vẻ đẹp ai bì của , mạnh mẽ nhưng ôn hòa, đây chẳng phải là Tiêu Mạc hay sao?

      ngờ lại đến !

      Hơn nữa nhìn thần sắc đó của , còn có biểu và nụ cười kia, nào có vẻ gì là chán nản buồn rầu đơn?

      ràng là thiếu niên như hoa luôn hết sức tự tin và tự tại.

      Trương Khởi thoáng giật mình. Nàng cảm thấy, càng ngày càng thể hiểu nổi Tiêu Mạc này rồi.

      vẫn đứng đó ngẩn ngơ, Trương Cẩm vui mừng hớn hở xông qua con đường vòng , xuất ở trước mặt các lang quân.

      Người còn chưa tới, giọng ngọt ngào của nàng cất lên, "Cửu huynh!"

      Tiêu Mạc nhìn về phía này.

      Đối diện với ánh mắt của Trương Cẩm, nở nụ cười vô cùng xán lạn, lộ ra hàm răng đều trắng bóng. Thấy nụ cười này của , gương mặt Trương Cẩm thoáng đỏ hồng.

      Lúc này, ánh mắt của Tiêu Mạc lướt qua Trương Cẩm nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi vẫn cúi đầu, mặc thường phục thục nữ của Trương thị dường như vừa người lắm. Cảm nhận được nhìn mình, nàng cũng ngẩng đầu nhìn lại.

      Tiêu Mạc cười cười.

      chút do dự quay đầu , cũng chẳng nhìn Trương Khởi thêm lần nào nữa cả.

      Trương Khởi nhận ra được vẻ xa cách từ trong ánh mắt .

      buông tha mình rồi.

      Cũng phải, vốn là chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên, vốn là chỉ bị tư sắc của nàng lay chuyển. Hôm nay, sắc mặt của nàng ố vàng, ánh mắt bị tóc trán che lại, dù là chính nàng, cũng quên mất tướng mạo vốn có của mình, huống chi nàng và Tiêu Mạc tháng gặp rồi?

      Thời gian tháng cũng có thể làm cho trời đất thay đổi, chi đến lòng dạ con người?

      Trương Khởi thoải mái mỉm cười.

      Nàng lơ đãng nhìn sang thấy Trương Cẩm đứng đó với vẻ mặt đắc ý, nàng cũng vui vẻ tiến lên trước ôm cánh tay Trương Hiên thầm ríu rít . Mặc dù Trương Cẩm bám dính Trương Hiên, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng thầm nhìn về phía Tiêu Mạc.

      Nàng ta cho rằng mình rất kín đáo, nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được trong mắt Trương Cẩm chứa đầy nét tương tư. Nhìn bộ dáng đó của nàng, như thể chỉ mong sao cho những người khác biến mất hết chỉ còn lại mỗi mình nàng và Tiêu Mạc.

      Tiếng cười ngừng truyền đến, khắp rừng hoa đào là nhóm ca kỹ mỹ lệ như hoa.

      Lúc này đây, chẳng còn ai thèm để ý tới Trương Khởi. Trương Hiên cũng vậy mà Tiêu Mạc cũng thế, ánh mắt phải dõi theo mỹ nữ như hoa đào cũng là bận rộn cùng đồng bạn trao đổi vui đùa. Trương Khởi cảm thấy rất tự tại.

      Qua hồi lâu, cảm thấy có ai đế ý đến diện của mình nữa, nàng khẽ cất bước lầm lũi vào trong rừng đào kế bên cạnh.

      bao lâu, nàng tới cạnh dòng suối . Mạch nước rào rào chảy ra từ mấy tảng đá lớn, theo làn gió xuân thổi tới, từng cánh hoa mỏng cành khẽ rơi xuống khe suối, những chú cá to cỡ bàn tay bơi tung tăng nô đùa trong làn nước trong suốt, là an nhàn tự tại.

      Trương Khởi thích thú nhìn chúng, liền ngồi xuống tảng đá, cúi người đưa tay chụp tới bầy cá lội.

      Loài cá trơn trượt, dù cho nàng từ sống ở vùng nông thôn, nhưng cũng làm sao bắt được nó?

      Cá lọt qua khe kẽ tay có cảm giác thú vị, Trương Khởi kiềm được mím môi khúc khích bật ra tiếng cười.

      lúc nàng cười vui sướng đột nhiên có người từ trong rừng đào chạy tới. Người nọ vọt tới phía sau nàng, cũng biết là cố ý hay vô tình, tay phải người đó vươn ra đẩy tới!

      Trương Khởi nào có ngờ tới? Nàng lập tức ối lên tiếng, ngay sau đó cả người trượt xuống nhào đầu ngã vào trong khe suối. Trước khi nước suối ngập qua khỏi đầu nàng, che lại tầm mắt, bỗng đâu vọng tới tiếng cười rất quen thuộc còn mang theo vẻ giễu cợt. Sau đó rất nhanh liền biến mất.

      Trương Khởi ướt dầm dề từ trong suối đứng lên.

      Nàng nhắm mắt lại, dùng tay áo lau nước mặt. Nước suối hòa lẫn với nước thuốc nàng bôi lên mặt dính vào mắt vô cùng đau rát, nàng chớp chớp mấy lần mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Trương Khởi dụi dụi mắt mấy cái, cố mở mắt ra nhưng mỗi lần vừa mở ra lại phải nhíu lại, bởi vì còn rất đau và rát, nước mắt chảy ra khiến nàng thể nheo lại.

      còn cách nào khác, Trương Khởi đành cúi đầu dùng hai tay vốc nước lên rửa mặt sạch. Sau hồi mới ngẩng đầu lên.

      Mới vừa ngẩng đầu, cánh tay chợt thấy ấm áp, kế tiếp, cả người nàng bị ai đó nhấc bổng lên. Trương Khởi thét vang chói lói, giùng giằng muốn mở mắt ra, nhưng mặt nàng lại bị ấn vào trong ngực của người đó, nàng mở mắt ra thế nhưng nào có nhìn thấy được gì?

      Người nọ ôm nàng chạy như bay.

      Trương Khởi vừa lo vừa sợ, tay chân nàng liên tục đấm đá, người nọ chống đỡ được mấy cái, sau đó tức giận đem tay chân nàng gộp lại vào nhau.

      chạy được lúc rồi lủi vào hang động u. Sau đó thả Trương Khởi xuống.

      Trương Khởi vừa được trả tự do, liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.

      Nhìn xong nàng cũng ngây dại ra.

      Đưa lưng về phía nàng là thiếu niên áo trắng khom người lấy ra từ trong sơn động bộ thường phục, là Tiêu Mạc!

      Sao lại là ?

      Đưa lưng về phía nàng, Tiêu Mạc lấy ra từng chiếc áo, váy, áo trong, áo lót mà tử thường mặc, giọng trầm lắng nhã nhặn còn có chút khàn khàn từ từ vang lên ở trong động, "Ta vừa được mười bảy tuổi, mỹ nhân gặp đếm hết, sao có thể bị tiểu tử làm cho mê hồn lạc phách? Biết ở trước mặt công chúng tranh chấp với Quảng Lăng vương đối với ta mà chỉ có trăm hại mà còn hợp nguyên tắc, nhưng vẫn miệt mài theo đuổi. Chuyện ngu xuẩn như thế, là lần đầu tiên Tiêu Mạc ta làm đấy!"

      rút cái khăn lông trong bọc ra, ném nó về phía sau cho Trương Khởi, lại tiếp: "Suốt tháng qua ta dưỡng thương, ta cũng suy nghĩ cặn kẽ rất nhiều lần. Cho đến hôm nay, ta nghĩ rằng bản thân bỏ xuống được, cho nên liền đến chính phủ."

      Nghe đến đó, Trương Khởi liền hiểu được, nàng dùng khăn lông quấn chặt lấy người, thào hỏi: "Mới vừa rồi là người của huynh đẩy muội ngã xuống nước ư?"

      Tiêu Mạc khẽ cười, có phủ nhận, chỉ : "Ta chỉ muốn nhìn xem trọn vẹn đầy đủ cả khuôn mặt của Trương thị A Khởi, có đúng là làm cho ta si mê thêm lần nữa hay ?"

      xong xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Trương Khởi.

      Trương Khởi giây phút này với mái tóc dài đen óng ướt sũng nước, khuôn mặt như lòng bàn tay trắng ngần trơn mịn, hai gò má hây hây ửng hồng.

      Quả là tuyệt mỹ.

      Hàng mày cong cong, đôi mắt to long lanh, trong vẻ thanh tú có chút lười nhác, đôi môi đỏ mọng nho bởi vì lạnh mà run run.

      Tất cả đều lung linh tuyệt mỹ, trong vẻ xinh đẹp ấy còn giấu nét sắc sảo mê hoặc.

      So với trước kia còn đẹp hơn gấp bội phần!

      Tiêu Mạc vươn tay bắt lấy cánh tay Trương Khởi, tay còn lại giật xuống chiếc khăn lông quấn cơ thể nàng.

      Váy ướt đẫm vẫn còn nhiểu nước, đường cong cơ thể thiếu nữ vừa trổ mã như đồi núi nhấp nhô, đẹp đến làm cho cổ họng người khác khô hốc.

      Tư sắc này, những son phấn tầm thường kia sao có thể sánh bằng?

      Tiêu Mạc quan sát Trương Khởi từ xuống dưới rồi lại từ dưới lướt lên , nhìn mãi lúc lâu, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.

      nhắm nghiền lại hai mắt, mi tâm nhíu đến xoắn xuýt vào nhau.

      Cánh tay Trương Khởi bị nắm chặt như thế, có sức để tránh thoát khỏi bàn tay của , chỉ có thể đứng chịu trận nhìn .

      Thấy dáng vẻ đó của , trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc.

      Ngay lúc này, Tiêu Mạc mở mắt ra. đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt Trương Khởi vào ngực.

      ôm rất chặt, rất chặt, chặt đến nỗi Trương Khởi phải giọng kêu lên.

      Nhờ vậy Tiêu Mạc mới nới lỏng cánh tay chút.

      ôm nàng vào lòng, tay vỗ về vùng eo của nàng, khàn giọng : "Nhưng ta đánh giá cao mình rồi."

      Sau câu , lại tăng thêm sức.

      Bị cưỡng chế ôm vào trong ngực, bị ngấm nước lạnh run cầm cập, Trương Khởi cảm thấy ấm áp hơn nhiều, răng nàng cũng thôi đánh bò cạp chỉ rũ mắt cúi đầu xuống.

      Lúc này, có bàn tay nâng cằm nàng lên.

      Ngay sau đó, bờ môi của nàng bị đôi môi ấm áp phủ lên. Vào lúc thân thể Trương Khởi khẩn trương sượng cứng hành động hôn nàng của thiếu niên nọ bỗng dừng lại.

      chỉ phủ lên môi nàng, cũng chỉ là cái ôm như thế.

      lát sau, giọng khào khào của lại vang lên, "Đức Phật nào giờ luôn tới kiếp số, ban đầu ta còn hiểu......." Trong lời cay đắng khó hiểu.

      từ từ buông nàng ra.

      Khi buông nàng ra, cầm lên chiếc khăn lông, dịu dàng : "Mau lau khô nước , xiêm y ta đều chuẩn bị sẵn cho muội rồi."
      milktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 71: cầu hôn

      Lau sạch nước? Ở chỗ này? Trước mặt ?

      Hàm răng Trương Khởi va vào nhau cầm cập lần nữa.

      Hàm răng của nàng run rất vui sướng. Mặt cũng rất đáng thương.

      Tiêu Mạc chỉ nhìn nàng, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn nàng, chút nào dao động.

      Trương Khởi cúi đầu.

      được, thể tiếp tục như vậy, nàng thất thân.

      Vì vậy, nàng cầm lấy khăn lông, che mình kỹ càng, nức nở : "Tiêu Lang, huynh ra ngoài."

      Từng giọt nước mắt vươn lông mi dài của nàng, quả là hoa lê đẫm mưa. Thấy Tiêu Mạc vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng nghẹn ngào : "Huynh ra ngoài ta mới thay." Vừa , vừa rùng mình mạnh.

      Nàng quyết định, lần này dù khiến mình bị bệnh, cũng thể để ta nhìn nữa.

      Tiêu Mạc cười tiếng, vươn tay, dịu dàng vòng qua bả vai của nàng. Làm sao biết, mới vừa đụng phải nàng, Trương Khởi liền trượt xuống dưới, tiếp, nàng đặt mông ngồi xuống đất, khóc lớn lên.

      Vừa khóc nước mắt nước mũi vừa chảy dài, nàng rống to: "Ngươi ra ngoài, ngươi ra ngoài!"

      Tiêu Mạc bỗng thức tỉnh, đúng rồi, hôm nay nàng ấy bị mình làm sợ. Vừa bị giật mình, vừa bị cảm lạnh rất dễ bệnh.

      dám ép buộc nữa, liền dịu dàng : "Được, được, ta ra ngoài, ta ra ngoài."

      Bất đắc dĩ cười khổ, từ từ lui ra khỏi động.

      Đây là núi giả, đưa lưng về phía cửa động kêu lên: "Ta ra rồi, muội mau chóng thay quần áo, tránh cho cảm lạnh." thanh dịu dàng vô hạn.

      Trương Khởi thút thít ngừng tiếng khóc, lặng lẽ liếc nhìn bên ngoài, thấy đối mặt với bên ngoài, chưa từng nhìn lén.

      Liền vội vàng dán vào ngóc ngách, nhanh chóng mặc trang phục vào, nhanh chóng lau khô nước đọng người, sau đó thay y phục mà Tiêu Mạc sớm chuẩn bị tốt.

      Những y phục này hết sức vừa người, chẳng những vừa người còn thoải mái vô cùng, hiển nhiên vải vóc rất tốt. Nhưng cẩn thận xem ra, y phục này mặc kệ là kiểu dáng hay chất vải, xem ra ràng chính là loại mà các thứ nữ Trương thị hay mặc.

      Trương Khởi rũ mắt xuống, sau khi sửa sang lại thường dùng xong, lại cởi mái tóc ướt đẫm ra, tỉ mỉ lau khô. Nàng cúi đầu, con ngươi chuyển chuyển nhìn mặt đất, muốn tìm được chút bụi đất gì bôi ở mặt, lại cảm thấy ở trước mặt Tiêu Mạc, cần làm vậy.

      Khi nàng do dự, tiếng bước chân nhàng truyền đến. Tiếp, bàn tay ấm áp lấy khăn long trong tay nàng, chuyển tới sau lưng của nàng, lau tóc ướt giùm nàng.

      Bàn tay phái nam ấm áp phất qua mái tóc, cổ của nàng, động tác của như gió xuân, sức lực nặng , khiến người ta cảm thấy như được che chở.

      Trương Khởi thõng mặt mày xuống.

      Tiêu Mạc vừa cẩn thận giúp nàng lau nước, vừa hạ thấp thanh, mềm mại kêu: "A Khởi."

      Trương Khởi có trả lời .

      Tiêu Mạc nở nụ cười khổ, " tức giận?" cúi đầu, nhàng ấn lên nụ hôn ở mái tóc của nàng, giọng hỏi: "Chuẩn bị xong áo cưới chưa?"

      Áo cưới? Nàng có tư cách mặc áo cưới sao?

      Trương Khởi muốn cười lạnh, cuối cùng, nhưng chỉ cúi đầu, nhúc nhích đứng ở nơi đó.

      Sau lưng, Tiêu Mạc vẫn còn vuốt tóc ướt của nàng, trầm thấp nở nụ cười, giống như gió xuân, "Ngày mai ta cầu hôn với chủ mẫu của muội. A Khởi, nếu họ nhất định chịu, muội chạy trốn với ta, có được hay ?"

      thanh của thấp, tràn đầy hấp dẫn, vuốt tay của nàng, nương tựa thân thể của nàng, càng thêm chỗ toả ra sức quyến rũ dày đặc của phái nam.

      "A Khởi, ta nhất định tốt với muội, rất tốt rất tốt với muội, tốt hơn ai khác. Muội ở trong viện ta chuẩn bị trước, chờ sinh hài nhi, ván đóng thuyền, nghênh muội vào trong phủ, để cho hài nhi của chúng ta có họ."

      vươn tay từ phía sau lưng ôm nàng, , lã lướt : "A Khởi, nữ nhi của ta và muội, nhất định rất đẹp, rất đẹp. Đẹp hơn tất cả quý nữ, nếu là đứa con trai, nhất định cũng vô cùng thông minh vô cùng đáng , làm cho người ta thích tựa như A Khởi."

      thanh như xuân gió, thổi trúng người rung động rung động.

      Trương Khởi mờ mịt nhìn về phía trước, nghĩ đến: phụ thân năm đó, cũng lừa gạt mẫu thân như vậy chứ? Lừa gạt nàng vui thích với , lừa gạt nàng mang thai hài nhi. . . . Lừa gạt nàng mất thanh xuân, mất tánh mạng!

      Nàng rũ mắt xuống.

      Thấy nàng cúi đầu , Tiêu Mạc cười tiếng, xoay ngược nàng lại ôm vào trong ngực. Ôm chặt nàng, hạnh phúc thở dài tiếng.

      Lại qua hồi, dịu dàng cười hỏi "A Khởi, muội vẫn trả lời ta có được hay đây?"

      Trương Khởi từ từ ngẩng đầu.

      Con ngươi của nàng trong suốt, nhìn , hai giọt nước mắt y hệt trân châu lăn xuống gò má. Nhanh chóng cúi đầu, Trương Khởi dùng sức lau nước mắt mặt, khàn khàn, lại lạnh lẽo : "A Khởi chính là con riêng!"

      Tiêu Mạc ngẩn ra.

      Trương Khởi từ từ, lại kiên định có lực đẩy tay ra, lướt qua , nàng ra ngoài.

      "A Khởi!"

      Tiêu Mạc bắt được cánh tay của nàng.

      Trương Khởi quay đầu lại, chỉ thào : "Mẫu thân ta năm đó chính là như vậy, Tiêu Lang biết sao?"

      Nàng hất tay của ra, thẳng ra ngoài. tới cửa động luồng ánh mặt trời chiếu sáng gương mặt thanh tú trắng sáng kinh người, mà giọt lại giọt nước mắt, theo khuôn mặt nhắn xinh đẹp của nàng chậm rãi chảy xuống đầy đất.

      tổn thương nàng rồi!

      Tiêu Mạc liền vội vàng tiến lên bước, nắm chặt tay của nàng, giọng : "A Khởi, ta" thanh của hơi nghẹn, "Ta phải cố ý."

      tới chỗ này, mím mồi thành đường, có chút lo âu hướng nhìn chủ viện Tiêu phủ.

      hồi lâu, kiên định : "Hôm nay ta phải cầu hôn tỷ tỷ của ngươi."

      Trương Khởi được, cũng được. Nàng chỉ cúi đầu ra ngoài. tới, Tiêu Mạc kéo nàng, tay nắm chặt lấy cằm của nàng, tay kia thoa gì đó lên.

      Sau đó, giọng dịu dàng : "Được rồi, mau trở về bôi thuốc lên mặt ." buông tay nàng ra.

      Trương Khởi cúi đầu, cúi chào , chậm rãi lui về phía sau. Thấy nàng muốn , đột nhiên đưa tay nắm tay của nàng.

      Trương Khởi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn .

      Tiêu Mạc lại từ từ buông lỏng tay ra, " ."

      Lần này Trương Khởi tăng nhanh bước chân, rất nhanh liền biến mất ở trước mắt của .

      hồi, Trương Khởi quay đầu lại tìm hiểu xem. ra là chỗ Tiêu Mạc ôm nàng đến, còn là Tây viện Tiêu phủ.

      Quẹo đông rẽ tây vòng vo hồi, Trương Khởi rốt cuộc ra khỏi Tây viện.

      Nàng trở về phòng Trương Cẩm vẫn chưa về. Cho lui chúng tỳ nữ, sau khi giả trang mình thành bộ dáng lúc trước, Trương Khởi nằm ở bàn con, phờ phạc mà nhìn bầu trời bên ngoài.

      Như Tiêu Mạc hoài nghi, nàng cũng hoài nghi trúng ma chướng của nàng. ràng tất cả đều chấm dứt , nhưng sao lại càng dính dấp sâu hơn?

      Suy nghĩ lung tung hồi, Trương Khởi mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Nàng bị A Lục lay tỉnh lại. Đối diện đôi mắt mở to mơ hồ của Trương Khởi, A Lục liền : "A Khởi, Cẩm tử bảo ngươi qua."

      "Oh." Trương Khởi trả lời, nàng tùy ý sờ mấy tóc, "Ta liền ."

      tới phòng của Trương Cẩm Trương Cẩm cũng ngơ ngác ngồi ở trước bàn con, nhìn mình trong gương đồng, trong miệng còn lẩm bẩm.

      Nhìn bộ dáng lúc vui lúc hờn của nàng, Trương Khởi lắng nghe hồi, cũng có nghe nàng rốt cuộc gì.

      Liếc mắt nhìn A Lam bên cạnh, Trương Khởi hạ thấp giọng, cười hỏi "A Lam, Cẩm tỷ tỷ làm sao thế?"

      A Lam liếc nàng cái, lạnh lùng : " biết."

      Bị liếc cái, Trương Khởi cười cười, cúi đầu.

      Lúc này, Trương Cẩm quay đầu lại.

      Nàng nhìn thấy Trương Khởi, cặp mắt sáng lên, hưng phấn : "A Khởi, Tiêu Lang mới cầu hơn với mẫu thân. Huynh ấy muốn lấy ta rồi !"

      Trương Cẩm đáng thương, loại vui sướng vô thượng này, nàng trừ chia sẻ cùng Trương Khởi tìm được người thứ hai.

      Nàng đứng lên, vọt tới bên cạnh Trương Khởi, nắm tay của nàng : "Huynh ấy đến cầu hôn, ngươi có nghe hay ? A Mạc xin cưới! Huynh ấy muốn lấy ta làm vợ!"

      Thấy Trương Khởi ngây ngô dại dột, nàng liền cười, vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng : "Ngươi yên tâm, ta gả ra cũng dẫn ngươi qua. Nếu như ngươi biểu tốt, ta nâng ngươi làm thiếp."

      Trong giọng , tràn đầy bố thí cao nhìn xuống.

      Trương Khởi rũ mắt xuống, nàng cảm ơn, càng có lộ ra nét mặt cảm động đến rơi nước mắt.

      Trương Cẩm mừng như điên, cũng chú ý tới vô lễ của nàng. Ngược lại A Lam bên cạnh thấy thế liền nhìn Trương Khởi thêm mấy lần.

      Trương Cẩm buông Trương Khởi ra, đưa tay che hai gò má đỏ, thào mà ra: "Tiêu Lang xin cưới, muốn lấy ta rồi !"

      Lúc này, người thiếu nữ này rất sung sướng, đó là loại vui vẻ như hận thể cho khắp thiên hạ đều biết, hận thể ca hát cuồng nhiệt.

      Trương Khởi nhìn nàng hồi, đột nhiên tò mò hỏi: "Cẩm tỷ tỷ, mẫu thân trả lời như thế nào? Ngài đồng ý chưa?"

      câu , kéo Trương Cẩm từ trời về nhân gian.

      Trương Cẩm quay đầu lại.

      Nhìn Trương Khởi cái, nàng lắc đầu : "Ta biết, mẫu thân cho ta nghe, đuổi ta ra." chỉ như vậy, nàng nhớ lúc ấy câu đầu tiên của mẫu thân là: "Việc lớn như thế, tại sao là ngươi mình mở miệng? Cha mẹ ngươi có biết? Người làm mai ở chỗ nào?"

      Nàng nghe được, giọng của mẫu thân vui, nét mặt kia, càng thêm nghiêm nghị hiếm thấy!

      Ngớ ngẩn, Trương Cẩm phát nỗi niềm mừng rỡ trong lòng mau chóng tan biến, thay vào đó là loại sầu lo và lo lắng khó có thể hình dung.

      Cắn môi, nàng đột nhiên : "Ta đến chỗ mẫu thân xem." Dứt lời, nàng vọt ra khỏi phòng như trận gió.

      Trương Cẩm vừa , A Lam cũng đuổi theo. Trương Khởi vội vàng theo ra ngoài.

      Khi hai nàng xông về viện Trương Tiêu thị Trương Khởi về phòng của mình.

      tới lui, nàng ngừng bước chân lại chút, sắc mặt biến hóa!

      Y phục ẩm ướt và mấy cái khăn tay của nàng, đều ở trong sơn động kia rồi. Nàng biết, dựa vào năng lực của Tiêu Mạc, những thứ đó nhất định xử lý thích đáng. Nhưng vấn đề là, nơi đó có khăn tay nàng tỉ mỉ thêu thắng, nàng còn trông cậy vào đổi ít vàng bạc!

      Ngừng lát, Trương Khởi lộ vẻ mặt đau khổ, phờ phạc mà trở lại trong sân.
      milktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 72: Tâm ý khúc chiết

      Thấy Trương Khởi phờ phạc vào, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau.

      Miễn cưỡng ngã vào giường lần nữa.

      bao lâu, A Lục phá cửa mà vào, nàng vọt tới bên cạnh Trương Khởi, ân cần hỏi: "A Khởi, ngươi sao thế? Có phải xảy ra chuyện hay ?"

      Trương Khởi ngước mắt nhìn nàng, lắc đầu cái, : " có việc gì."

      A Lục trợn tròn mắt nhìn nàng, căn bản tin.

      Trương Khởi ôm đầu rên rỉ lên tiếng, "Chỉ rớt ít tiền."

      "Hả?" A Lục còn đau hơn Trương Khởi, gương mặt tròn của nàng nhăn thành cục. bao lâu, lại nghe được nàng chạy bình bịch vào phòng bên.

      Khi nàng trở về trong tay cầm cái khăn tay. Cẩn thận giao khăn kia vào tay Trương Khởi, A Lục nhíu mặt bánh bao, lưu luyến rời nhìn lúc, cực kỳ kiên quyết : "A Khởi đừng đau lòng, cái này cho ngươi."

      Trương Khởi ngẩn ra, nhìn về phía khăn tay trong tay.

      Ừ, khăn tay thêu là đóa hoa mai, thêu đẹp lắm.

      Trương Khởi mở khăn tay ra.

      Bên trong là vài đồng tiền và ít trang sức bằng vàng. Thấy Trương Khởi hiểu nhìn bọn họ, A Lục : "Đây là tiền thưởng hàng tháng của A Lục, A Khởi, ngươi đừng đau lòng."

      Đứa này!

      Trương Khởi cảm động, nàng giọng cười tiếng, gói kỹ khăn tay, đặt nhè ở trong tay A Lục, sẳng giọng: "Đứa ngốc! Ta thiếu mấy cái này đâu."

      Trương Khởi lắc đầu cái, nàng ngã xuống giường mềm phía sau, nhìn xà ngang thào ra: "Ta chỉ. . . ." nàng tiếp, mà kéo A Lục qua, ở bên tai nàng: " có việc gì đến ngoài sân của Cẩm tử, xem chuyện Tiêu gia lang quân cầu hôn có kết quả Như thế nào."

      Chuyện này A Lục cũng thấy hứng thú. Cặp mắt nàng sáng choang, cười hì hì nhảy lên "Tốt Tốt." hai lời, xoay người liền Xông ra ngoài.

      đến nửa canh giờ, A Lục liền trở lại. nàng chạy đến ngủ phòng, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng lại, tiến tới bên cạnh Trương Khởi ràng có chút khẩn trương, giọng mà ra: "Cẩm tử khóc, rất đau lòng."

      Trương Cẩm khóc? xem ra là được.

      Trương Khởi cười cười, từ từ đứng lên. Nàng giọng : " ra vẫn chưa được." Trong phòng ngủ mờ tối, hai mắt của nàng trong trẻo kinh người.

      thấy nàng tâm tình rất tốt, A Lục cũng là nhếch miệng cười tiếng.

      lúc ấy , bên ngoài truyền tới thanh của tỳ nữ, " tử, có người đưa tới hộp gỗ."

      "Người nào?" A Lục mở cửa phòng ra.

      A Nguyệt đứng ở bên ngoài, thấy A Lục vẫn cười ha ha, nàng lại dám xem thường như hồi trước. Cúi đầu, đôi tay nàng nâng qua hộp gỗ, " là Hiên tiểu lang đưa tới."

      A Lục nhận lấy hộp gỗ, đóng cửa lại, tới bên cạnh Trương Khởi.

      Trương Khởi nhận lấy cái hộp, trong ánh mắt trợn to hiếu kỳ của A Lục, mở nắp hộp ra.

      Bên trong trống rỗng, chỉ có tờ giấy trắng xếp thành đôi yến bay.

      Đưa tay cầm lấy tờ giấy, chỉ nghe tiếng "tách", viên hạt sen từ bụng yến lan9 xuống bàn con.

      giấy trắng sạch , chẳng có cái gì cả, cái hộp lớn vậy, chỉ có đôi yến và viên hạt sen.

      Trương Khởi thu lại cảm xúc, khóe miệng nở nụ cười. Chỉ là nụ cười kia, thấy thế nào đều hơi giễu cợt, A Lục tò mò hỏi: "Đây là cái gì? Tại sao Hiên lang quân đưa cái này tới?"

      Trương Khởi lắc đầu, nàng : "Đây phải cửu huynh đưa."

      Ở trong ánh mắt khó hiểu của A Lục, nàng từ từ đứng lên, nhàng ra: "Nó là Tiêu Mạc đưa."

      "Tiêu Lang? Đây là ý gì?"

      Trương Khởi quay đầu lại, nàng cười cười với A Lục, : "Hạt sen" à, đưa ta hạt sen, là cho ta biết, thương ta, nguyện đầu bạc răng long. Đôi yến bay kia cũng như thế, ý tứ của là, tuy phú quý, lại nguyện cùng ta trở thành đôi yến như những người dân gian có tình."

      Yến chọn ổ xoi mói phú quý hay nghèo khó, nam nữ dân gian nhau, thường lấy yến làm ví dụ, nguyện cùng nhau bay. Tiêu Mạc muốn cho nàng biết, thể cho nàng vinh hoa phú quý, lại có trái tim chân thành? vẫn muốn, nàng buông tha tất cả, cùng ở cùng bay với , làm ngoại thất màng danh phận phú quý sao?

      A Lục chép miệng, : " khó hiểu."

      " khó hiểu." Trương Khởi giọng ra.

      khó hiểu, ít nhất tử từng đến học đường đều hiểu.

      Nam Bắc triều khác nhà Hán, cũng khác thời Đường Tống, thời đại này văn nhân, nam nữ tương tư, đều thích dùng hai nghĩa dụ để diễn tả tâm trạng. Bọn họ thích quanh co biểu đạt tâm ý của mình. Quanh co càng nhiều, ý tứ càng mịt mờ, tỉ mỉ, chính xác, liền càng được người khen.

      Cúi đầu, Trương Khởi ném giấy trắng vào lò than. Lúc này còn là ngày xuân, thời tiết còn hơi se lạnh, nên trong phòng Trương Khởi luôn để sẵn lò than.

      Giấy vào trong lửa, ngọn lửa liền xèo dâng lên, đảo mắt liền đốt tờ giấy trắng sáng sạch thành tro bụi.

      A Lục ở bên cạnh khẽ gọi: "Giấy đó rất quý, A Khởi lãng phí."

      Trương Khởi nhếch khóe miệng, giọng mà ra: "Quý như thế nào? Đâm cái liền rách, đốt cái là thành bụi, quá yếu!"

      Trong giọng , chứa tức giận nồng đậm.

      Vừa mới chuẩn bị ném hạt sen vào luôn. Nhưng đảo mắt Trương Khởi nghĩ đến, bây giờ còn là mùa xuân, hạt sen ràng là trữ từ năm ngoái. Nếu mình bỏ rồi, ngộ nhỡ Tiêu Mạc hỏi, muốn tìm hạt khác thay thế cũng tìm ra.

      Liền lại thuận tay ném cho A Lục, : "Giúp ta thu hồi."

      "Uh."

      A Lục cất xong hạt sen, tiến tới sau lưng Trương Khởi, vẫn tò mò hỏi: "A Khởi, lúc nãy ngươi vui sao?"

      Trương Khởi quay đầu lại nhìn về phía nàng, giọng : "Tiêu Mạc bị cự hôn, cái chớp mắt liền đưa thứ này đến. còn muốn làm ta yên lòng, tức là chưa bỏ ý định."

      Mặc dù nàng biết, Tiêu Mạc dễ dàng buông tha nàng, nghĩ đến mấy lần khóc lóc kể lể trong động giả, căn bản đả động , vẫn muốn biến mình thành ngoại thất (ở đại là tình nhân ý), nàng liền phiền não.

      Bước thong thả trong phòng lúc, Trương Khởi cắn môi : "Trăng bên ngoài sáng, A Lục, chúng ta thôi."

      "Được rồi."

      Bên ngoài quả có trăng sáng, hôm nay chính là 15, vầng trăng tròn treo bầu trời, chiếu trời đất sáng ngời. ở dưới ánh trăng, gió xuân thổi qua liền tỏa ra mùi hoa, là cho người ta thoải mái.

      hồi, tâm tình Trương Khởi ràng chuyển biến tốt. A Lục thấy thế, cũng nhếch môi cười vui.

      lúc ấy, tiếng sáo như có như yếu ớt truyền đến. Trương Khởi nghiêng tai lắng nghe, đuổi theo tiếng sáo kia.

      Tiếng sáo kia, là từ cái đình Trương Hiên ở truyền đến. Giờ phút này đình đài, có bốn năm thiếu niên lang quân đứng, lang quân trong đó cầm sáo ngọc, đối diện trăng sáng thổi. Tiếng sáo từ từ, gió xuân đung đưa, nước gợn liên tục, cảnh đẹp này, là hoa lệ đến khiến người ta muốn rơi lệ. trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi dại .

      A Lục có nhận thấy được sầu tư của Trương Khởi, nàng đụng nàng cái, giọng ra: "A Khởi tấu mới hay. A Khởi, chúng ta có cần tới hay ?"

      Quả , A Khởi có thiên phú nhiều hơn người bình thường trong cầm kỳ thư họa.

      Nghe được lời A Lục , Trương Khởi từ trong mất hồn tỉnh táo lại, nàng cười tiếng, tự giễu : "Đúng vậy a, ta tấu nghe hay hơn nhiều. . . . có lẽ trời cao cảm thấy, ta có bề ngoài như thế, mà làm kỹ nữ khuynh đảo chúng sinh đáng tiếc? Vì vậy ở trong trí nhớ của ta, rất nhiều thứ quên mất, nhưng những trí nhớ này, lại sâu nhập cốt tủy?" thanh của nàng rất rất , A Lục căn bản nghe .
      milktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 73: Đại phu nhân.

      Edit: Fuly.

      Tiếng sáo vẫn mơ hồ truyền đến.

      Lắng nghe hồi, Trương Khởi cúi đầu thở dài : " thôi."

      Nghe được phải , A Lục ngẩn ngơ, có chút thất vọng.

      Với thân phận của Trương Khởi, có rất ít cơ hội tiếp xúc với người khác phái. Ở thời đại này giữa nam nữ cũng có nhiều lễ giáo khắc nghiệt, những thứ trói buộc nữ tử lại càng ít, nàng qua đó, thuận tiện biểu diễn tài hoa của mình, chiếm được vài phần kính trọng của hai lang quân cũng là chuyện rất bình thường.

      Nhưng mà, Trương Khởi nghĩ, với thân phận của Trương Hiên, bằng hữu của cũng phải là người của thế gia đại tộc. Lang quân thân phận như vậy, dù coi trọng nàng, thứ cho nàng được cũng chỉ là vị trí thị thiếp mà thôi. Như vậy nàng cần gì phải tham dự vào phần náo nhiệt này?

      Xoay người, váy áo Trương Khởi trải dài dưới ánh trăng, kéo ra bóng hình xinh đẹp.

      Nếu muốn làm thiếp cũng khó khăn.

      Trương Khởi biết, tướng mạo sau này của nàng, người có chút thủ đoạn cùng quyền thế rất khó bảo vệ được. Cho nên, nàng muốn tìm trượng phu, nhất định phải tìm người có quyền thế có thủ đoạn để bảo hộ cho mình. Nhưng là, trượng phu như vậy, quý tử thế gia như thế, phải có tử môn đăng hộ đối mới có thể xứng đôi, tới phiên nàng. Mà nếu như nàng phải là chánh thê, mà chỉ là thiếp hoặc cơ thị, chủ mẫu cũng rất khó dung.

      Cứ như vậy, nàng liền lâm vào thế bí. Ngoài việc tìm cao quan hàn môn, Trương Khởi biết, đường sống của mình ở nơi nào!

      Trăng tròn vành vạnh, chiếu sáng cả vùng đất. Trương Khởi mới vừa được mấy bước, giọng khàn khàn như vịt đực liền truyền đến: "Trăng sáng cao, gió hồ lồng lộng, tiểu nương tử phương nào? Làm bạn cùng hoa dưới ánh trăng, đoạn trường nơi mái đình bên bờ hồ."

      thanh vang dội, hàm chứa nhạo báng cùng đắc ý của thiếu niên.

      Đúng là giọng của Trần Ấp.

      Trương Khởi ngờ tới bị gọi lại, còn bị đùa bỡn như vậy. Nàng ngẩn ngơ, chỉ đành phải chậm rãi quay đầu trong tiếng cười đùa của mấy lang quân, từ xa xa khẽ cúi chào, giọng : "Cửu huynh, muội là A Khởi."

      thanh của Trần Ấp biến mất.

      Ngược lại Trương Hiên vui mừng kêu: "Là A Khởi à, tới đây, tới đây."

      Trương Khởi chần chờ chút, khẽ trả lời: "Thời gian sớm nữa, A Khởi phải trở về rồi."

      Trong giọng của Trương Hiên có chút men say, nghe thấy nàng cự tuyệt, chút nghĩ ngợi kêu lên: "Thiên tài tới trễ đây mà, đến đây đến đây."

      xong, nhìn quanh vòng, đầy kiêu ngạo với chúng lang quân: "Muội muội này của ta vừa động lòng người lại vừa đa tài, kém Ban Chiêu Tạ Đạo Uẩn. Các ngươi gặp, nhất định phải lau mắt mà nhìn."

      Ngay trước mặt bằng hữu như thế, liền khoa trương tâng bốc nàng .

      xong, Trương Hiên thấy Trương Khởi chậm chạp bất động. liền nhấc chân về phía nàng.

      Ba bước cũng thành hai, chạy tới trước mặt Trương Khởi. lại gần Trương Khởi, giọng : "Hôm nay muội tới vừa đúng lúc, trong những lang quân này, có người là thứ tử của Nhữ Nam Viên thị, mặc dù chỉ là thứ tử, nhưng cũng là người có tài. Muội gặp lần, nếu như nguyện ý, vi huynh thuyết phục mẫu thân, để cho muội gả làm chính thê của ."

      Trương Khởi giương mắt nhìn Trương Hiên, có chút tò mò cũng có chút ngây ngô hỏi: " rất có tài sao? Là tài gì vậy?"

      Trương Hiên cười : "Tất nhiên là có được tay thi phú."

      Trương Khởi tiếp tục hỏi: "Nhưng mà có quan chức ?"

      Trương Hiên cười, đưa tay vuốt mái tóc của nàng. ngước mặt : "A Khởi ngốc, làm quan là thứ phàm tục mà thôi, con em thế gia chỉ cần có thể am hiểu thi phú, tranh tài ở Thông Huyền, là được mọi người coi trọng."

      Trương Khởi cúi đầu: nhưng mà, muội chính là người phàm tục đây.

      Suy nghĩ chút nàng mím môi mỉm cười, nhàng : "Nhưng tối nay có Trần Ấp ở đây." Trong lúc Trương Hiên suy nghĩ, thanh nhàng của Trương Khởi lại vang lên: "A Khởi và Trần Lang vốn có hiềm khích. Trường hợp như thế, chung quy ổn." Nàng cúi chào , chậm rãi lui về phía sau.

      Trương Hiên để mặc cho nàng rời .

      Trương Khởi được lúc, vẫn còn có thể nghe thấy thanh chúng lang quân trêu ghẹo, trách mắng nhau trong đình đài.

      đêm mộng mị.

      Ngày thứ hai học nhìn thấy bóng dáng của Trương Cẩm. Ngày thứ ba cũng thế.

      Trương Khởi có chút mất hồn, cũng chú ý giáo tập tuyên bố tan học.

      Khi nàng lấy lại tinh thần, trong học đường còn mấy người. Trương Khởi thu thập vật dụng, nhìn mặt trời phía ngoài, thầm nghĩ: bây giờ có việc gì, về ngủ giấc vậy.

      Đúng lúc này, gia nô tới.

      đến trước mặt Trương Khởi, giọng : "Trương thị A Khởi, lang quân nhà ta cho mời ngươi."

      Thấy Trương Khởi nhìn mình, người gia nô giải thích: " Lang quân nhà ta chính là Giáo tập Viên của các ngươi, ngài ấy gọi ngươi qua đó."

      Giáo tập Viên gọi nàng?

      Tim Trương Khởi đập lỡ nhịp, vội vàng lên tiếng: "Ta đến."

      Hai người trước sau bước , bao lâu sau, liền đến hoa viên cách học đường xa. Giáo tập Viên ngồi trước bàn đá, tay cầm quân cờ trắng, cau mày nhìn bàn cờ trước mắt.

      Thấy thất thần, hai người Trương Khởi cũng gọi .

      Đến lát sau, Giáo tập Viên mới nặng nề thả cờ trắng trong tay xuống, vỗ tay mà cười.

      Cười cười, khóe mắt nhìn thấy Trương Khởi.

      Phất phất tay, ý bảo người hầu kia lui ra, chuyển sang Trương Khởi, quan sát nàng từ xuống dưới lần, : "Nhạc phổ đâu?"

      Đôi mắt Trương Khởi sáng rỡ, nàng run giọng: "Trong lòng ta vẫn nhớ, còn Giáo tập Viên?"

      Nét mặt của nàng, chứa rất nhiều khát vọng cùng mong đợi.

      Giáo tập Viên lắc lắc đầu.

      Thấy ánh mắt Trương Khởi ảm đạm, nhàng chậm rãi : "Ta hỏi đại nhân nhà ngươi rồi. , nữ nhi thế gia làm sao có thể gả cho nam nhân hàn môn?"

      Trương Khởi vội la lên: "Nhưng thân phận ta hèn mọn như thế......."

      Giáo tập Viên giọng : "Đại nhân nhà ngươi còn , tử Trương gia, thà làm thiếp thế gia, chứ thể làm thê tử hàn môn. Nếu có tài hoa xuất chúng, dù cho thân phận mẫu thân cao, cũng có thể vào cung làm phi, sao có thể hạ mình làm nữ nhân hàn môn chứ?"

      Trương Khởi đột nhiên lui về sau mấy bước.

      Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Giáo tập Viên nổi lên cảm giác đồng tình. thở dài : "A Khởi cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Các tử đều quen với việc này rồi, A Khởi hà cớ gì cứ mãi chấp nhất thế?" Chuyện này, rất nghiêm túc hỏi qua chủ nhân Trương thị. Bởi vì cũng cảm thấy, lấy phẩm tính tài hoa của Trương Khởi, thích hợp với thân phận chánh thê hơn.

      Đáng tiếc, Trương thị Tử Viễn còn cố chấp hơn so với tưởng tượng của .

      Trương Khởi nghe thấy những lời an ủi này, nàng mờ mịt nhìn Giáo tập Viên như người mất hồn.

      Thấy thế, Giáo tập Viên sờ sờ cằm, muốn đòi cầm phổ nhưng lại chẳng thể mở miệng được. Chờ lát, thấy nàng vẫn còn thất thần, ném mấy con cờ xuống, chắp hai tay rời .

      Trương Khởi bước thấp bước cao trở lại phòng mình.

      Vừa vào phòng ngủ, nàng liền ngã xuống giường, bụm mặt, nhúc nhích.

      hồi lâu, nàng rốt cuộc giật giật thân thể, nâng người lên, từ từ ngồi dậy, Trương Khởi vừa ngẩng đầu, liền thấy A Lục đứng ở cửa nhìn quanh, mặt hiển đầy vẻ lo lắng cùng sợ hãi.

      Trương Khởi nhìn A Lục cười cười, định lên tiếng, ở bên ngoài lại truyền tới giọng của phụ nhân trung niên: " Khởi tử nhà ngươi có đó ?"

      tỳ nữ vội vàng lên tiếng: "Vâng, tử nhà ta ở đây."

      "Đại phu nhân cho mời."

      Đại phu nhân?

      Ba chữ này vừa thốt ra, trong khu nhà lập tức trở nên an tĩnh tiếng động. Trương Khởi nhanh chóng ngồi dậy, lấy tay khẽ vuốt vuốt mặt, lại nhìn vào gương đồng quan sát hai mắt, rồi mới vội vã ra, cúi đầu nắm chặt vạt áo: "Làm phiền Như ma ma rồi."

      Như ma ma là phụ nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi trắng mập phúc hậu, mặc dù có chút đồ trang sức nào, nhưng vẫn lộ ra cỗ hơi thở uy nghiêm. Ở trong mắt người ngoài, đây hẳn là quý nhân hiếm có, nhưng thực tế, ở trong Trương phủ này, cũng chỉ là nhũ mẫu đắc lực bên cạnh đại phu nhân mà thôi.

      Nhìn thấy Trương Khởi ra ngoài, Như ma ma ôn hòa cười cười: "Khởi tử, xin cùng lão nô."

      thanh bình thản, nhìn ra vui buồn.

      Trương Khởi cố gắng nén lo lắng trong lòng xuống, nàng nháy mắt ra hiệu cho A Lục, ngăn cản nàng ấy theo, rồi mang ba tỳ nữ khác, theo sau Như ma ma gặp đại phu nhân.

      Từ lúc trở lại Kiến Khang tới nay, Trương Khởi chưa từng gặp qua vị đại phu nhân này. Theo vai vế bà ta chính là tổ mẫu của Trương Khởi.

      Cúi đầu lát, môi Trương Khởi mở rồi lại khép, nhưng vẫn nhịn được đành hỏi: " biết tổ mẫu gọi A Khởi đến là vì chuyện gì?"

      Như ma ma lại tựa như nghe thấy vậy, chỉ im lặng về phía trước.

      Trương Khởi có chút vui, trong bụng lại càng thêm bất an.

      gần nửa canh giờ, nhóm người mới đến phía ngoài sân viện. Trong sân trồng đầy những cây tùng bách cao lớn, trong khi cả Trương phủ nở đầy hoa lê, hoa đào nơi này lại xanh um mảnh, làm cho người ta có loại cảm giác như mùa xuân bị giấu vậy.

      qua mấy hành lang, Như ma ma dẫn nàng đến trước nhà gỗ. Nhà gỗ này cực kỳ tinh xảo, những cây tùng bách vô cùng cao to, cành lá sum xuê, có phòng nằm trong đó, chỉ có bên tường lộ ra, thoáng nhìn, giống như ngôi nhà của cao nhân cư trong núi.

      Người còn chưa đến gần, nhưng Trương Khởi ngửi được mùi thơm. Mùi thơm này thuộc về hoa đào, hoa lê, cũng phải là mùi son nước, bột phấn.

      Ngửi thêm mấy lần, Trương Khởi liền nhận ra, đây là mùi đàn hương!

      Trước mắt ra ba gian phòng nối tiếp nhau, từ xà ngang đến khung cửa rồi vách tường, tất cả đều được chế tác từ gỗ đàn hương!

      Xa hoa đến mức này là cùng!

      Nàng biết Trương thị giàu có, Tiêu thị lại càng thêm hào hoa xa xỉ, nhưng nàng ngờ, lại hào hoa xã xỉ đến mức độ này! Gỗ Đàn hương hề có ở Kiến Khang, chỉ tính đến chuyện vận chuyển chúng thôi, biết hai hết bao nhiêu tiền của, chứ đừng đến việc bản thân chúng còn là loại vật phẩm vô cùng đắt!

      Nhưng, trong đầu Trương Khởi đột nhiên lên câu : đàn hương, có tính hàn cao, người hỏa thịnh nên dùng.

      Lời này, là do lúc trước có người từng bảo..., tương lai phải làm gian nhà Đàn hương cho nàng ở, đúng lúc có vị cao tăng đứng bên cạnh thuận miệng ra.

      Trương Khởi thu lại biểu cảm.

      Nàng lên bậc thang, hướng bên trong cung kính : "Khởi tử đến."

      "Để cho nàng vào ." Là giọng của tỳ nữ trẻ tuổi.

      "Vào thôi."

      Trương Khởi đáp tiếng, cất bước tiến lên. được hai bước, bỗng thấy phụ nhân trung niên ra, khuôn mặt trắng tròn của người phụ nhân này tràn đầy nụ cười, cử chỉ hết sức tùy ý, cũng là người Trương Khởi quen, Ôn ma ma!

      Chạm mặt Trương Khởi, Ôn ma ma cũng kinh ngạc, bà ta nghiêm túc nhìn Trương Khởi, lúc qua nàng giọng câu: "Can đảm lên."

      Đây là chỉ điểm!

      Trương Khởi cực kỳ cảm kích, nàng quay đầu lại, chỉ khẽ nghiêng người, im hơi lặng tiếng thi lễ cái, sau đó vén bức mành được làm từ những hạt trân châu mượt mà, cùng cỡ, mà bất kỳ viên nào cũng có thể đổi lấy mấy chục lượng vàng, cất bước vào bên trong.

      chiếc sập mềm trong phòng, có lão phu nhân mái tóc ngả màu bạch kim nằm ngủ, ở sau lưng của bà ta, có tỳ nữ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi hầu quạt.

      Ở gần bên góc cửa sổ, còn có hai tiểu tỳ nữ.

      Thấy Trương Khởi vào, họ cũng ngẩng đầu lên đánh giá nàng chút.

      Trương Khởi tới trước sập mềm, nhàng thi lễ, giọng : "A Khởi tham kiến tổ mẫu."

      Lão phu nhân mở mắt ra.

      Hai tỳ nữ tiến lên, cẩn thận đỡ lão phu nhân ngồi thẳng dậy.

      Trương Khởi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy lão phu nhân có dáng vẻ hơi gầy, hai gò má ửng hồng.

      Ánh mắt nhìn lén của nàng bị lão phu nhân phát .

      Lão phu nhân liếc Trương Khởi cái, nghiêng đầu . Thấy động tác của bà ta, tỳ nữ lập tức cầm lấy ống nhổ. Lão phu nhân ho mấy cái, khạc ra ngụm đờm vàng , sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.

      Bà ta nghiêm mặt, chậm rãi hỏi "Ngươi chính là A Khởi?"

      "Bẩm tổ mẫu, cháu chính là A Khởi."

      Có lẽ nghe thấy Trương Khởi tự xưng cháu nên lão phu nhân mất hứng, nghiêm mặt hừ tiếng. Mà đứng ở phía sau bà ta, tỳ nữ lạnh lùng quát: "Quỳ xuống!"

      Ở lúc Trương Khởi "phịch" tiếng quỳ xuống tỳ nữ này liền quát lên: "Trương Khởi, ngươi làm thế nào mà quyến rũ Tiêu thị mạc lang, khiến cho màng thể thống, chẳng để ý đến tôn ti, mau thành thực khai báo!
      milktruyenky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :