1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương60: ra

      Trương Khởi vừa tới sân, Trương Cẩm chạy tới. Nàng gọi: "Trương Khởi!"

      Trương Khởi quay đầu lại, quỳ gối hành lễ, chuẩn bị gọi nàng, thấy sắc mặt nàng tốt, sợ tới tái mặt lùi lại mấy bước.

      Trương Cẩm thấy nàng nhát gan như vậy hừ tiếng, ngẩng lên cất bước về phía nàng, định mở miệng chợt ngẩn ra. Tiếp theo Trương Khởi nghe thấy nàng khách khí gọi: "Cửu huynh."

      ra Trương Hiên tới.

      Trương Khởi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Hiên, cũng gọi theo: "Cửu huynh."

      Trương Hiên cười với Trương Cẩm, hỏi: "Sao lại ra đây?" Trương Cẩm thấy thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Khởi, vênh mặt lên, cười lạnh : " ràng muốn chuyện với muội, cần gì giả vờ giả vịt?"

      Thấy muội muội chua ngoa như vậy, Trương Hiên thầm than tiếng, lắc đầu nghĩ ngợi: Tiêu Cương* từng , chỉ có "Lầu cao hàm oán", "Lệ rơi còn đọng", "Eo thướt tha", "Lung linh trong kính", mới đáng được xưng là "Tính tình trác tuyệt, tài hoa tinh tế". Muội muội của ta cười lớn tiếng, thù hận quá dữ dằn, khóc sướt mướt, giận trợn mắt. Tính tình như vậy thực kém xa A Khởi. (* Tiêu Cương (503―551), Lương Giản Văn Đế. Ông là con trai thứ ba của Lương Vũ Đế. Bởi vì huynh trưởng Tiêu Thống mất sớm, đến năm 531 được đưa lên làm thái tử. Năm 549 năm loạn Hầu Cảnh, Lương Vũ Đế bị bỏ tù chết đói, Tiêu Cương được Hầu Cảnh đưa lên ngôi và chịu khống chế trong những năm tại vị. Đến năm 551 bị Hầu Cảnh lập kế soán ngôi sát hại.)

      cười gượng tiếng, để ý tới nàng nữa, với Trương Khởi: "A Khởi, theo ta." Dứt lời, đưa Trương Khởi ngoan ngoãn biết điều rời trong ánh nhìn chằm chằm của Trương Cẩm.

      Trương Hiên dẫn Trương Khởi tới góc, thấy có ai cả, khẽ : "Trần Ấp phái người tới tìm phụ thân rồi."

      Trương Khởi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Huynh ấy tới tìm phụ thân?"

      Trương Hiên gật đầu.

      Thấy Trương Khởi ngẩn ngơ, vươn tay thương vuốt mái tóc của nàng, khẽ : "Tiêu Mạc vốn đến nỗi nào, nhưng huynh ấy thích hợp với muội. A Khởi theo Trần Ấp khá hơn chút." nhìn Trương Khởi bằng đôi mắt sáng ngời, ân cần hỏi: "Nghe Trần Ấp , muội cũng thích huynh ấy? Như vậy cũng tốt, gả được cho người trong lòng là may mắn của tử."

      Trương Khởi chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cúi đầu xuống. Nàng xoắn góc áo hỏi: "Phụ thân có ?"

      Trương Hiên nhíu mày, "Phụ thân hứa bàn với mẫu thân." Đảo mắt, lại an ủi Trương Khởi, "A Khởi đừng buồn lo. Vi huynh phân trần giúp muội trước mặt mẫu thân."

      tới đây, thấy Trương Khởi ngẩng đầu nhìn mình, ràng có điều muốn , nhưng hồi lâu lên tiếng. khỏi ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"

      Trương Khởi lắc đầu, khẽ : " có gì."

      Trương Hiên ân cần nhìn nàng, im lặng hồi, lại : "Tối qua..." Dừng chút, : "Tối qua nếu A Khởi che giấu dung nhan, cửa nhà chúng ta e chừng bị đám quý nhân phá mất. Vừa nãy Trần Ấp khen ngợi muội, huynh ấy muội thông tuệ kín kẽ, ham chốn phồn hoa, đúng là người huynh ấy vẫn luôn chờ đợi."

      Người vẫn luôn chờ đợi? Đó là bởi vì gia cảnh nhà như vậy, nên muốn có tử xinh đẹp lại ham vinh hoa, cam tâm tình nguyện làm thiếp làm cơ? tham lam.

      Trương Hiên thở dài tiếng, : "Vi huynh cũng rất tiếc nuối, nếu A Khởi để lộ dung mạo , chừng còn có lang quân tốt hơn đến cầu hôn."

      Nghe được chân thành trong giọng của , Trương Khởi ngẩng đầu lên , "Liệu có lang quân bần hàn ?"

      Trương Hiên ngẩn ra.

      Trương Khởi ngẩng đầu, đôi mắt lung linh nhìn vào y, lúng ta lúng túng : "Nếu là người xuất sắc chốn hàn môn, A Khởi có thể làm chánh thê."

      Giờ phút này, nét mặt của nàng vô cùng dè dặt, nhìn đôi mắt nàng qua hàng mi, có ánh sáng mà chưa từng thấy. Như thể nàng với về giấc mộng của mình.

      Trương Hiên hoàn toàn ngây dại. Lúc lâu sau mới lên tiếng: "Con cháu hàn môn?"

      Trương Khởi gật đầu lia lịa, thanh tao, mềm mại, rồi lại cất giấu vẻ dò xét dè dặt: "Trong số những con cháu hàn môn, nếu phải hoàng thân, A Khởi có thể xứng đôi."

      biết tại sao, nghe thấy bốn chữ "có thể xứng đôi", Trương Hiên lại cảm thấy đau đớn.

      nhìn chăm chăm vào nàng, lúc lâu sau mới hỏi: " phải muội thích Trần Ấp sao?"

      Trương Khởi khẽ lắc đầu, nàng nhìn mũi chân mình, khẽ : "A Khởi sợ, A Khởi phải làm thê thất của người ta."

      Giọng vẫn mềm mại, như đứa bé kiên trì với cầu của mình.

      "Gả vào hàn môn, con cháu của A Khởi cũng chỉ có thể là con cháu hàn môn, ra vào kinh đô bị người ta coi thường mãi mãi, A Khởi sợ sao?" Còn có câu tiếp, đám hỏi chú trọng môn đăng hộ đối. Nàng tuy là con riêng, nhưng vẫn mang họ Trương, vẫn chảy dòng máu của Trương thị Kiến Khang. Gả nàng cho kẻ bần hàn, để đời sau của kẻ bần hàn có huyết mạch của Trương thị, đó là bất kính với huyết mạch gia tộc.

      Trương Khởi hiểu vẻ mặt của , nhưng nàng vẫn muốn đấu tranh. Lập tức lắc đầu, nàng cúi đầu : "Con cháu quá xa xôi, A Khởi chỉ muốn lúc này có thể sống thiết thực chút."

      Trương Hiên lặng thinh.

      Qua hồi lâu, Trương Hiên khẽ : "Đây là việc lớn, A Khởi để Cửu huynh suy nghĩ chút."

      tới đây, cười với Trương Khởi: "Được rồi, còn sớm nữa, muội học ."

      "Dạ."

      Trương Khởi về phía sau.

      ra nàng vẫn biết, Trương Hiên phải là người quyết đoán. Mà gả nàng làm vợ kiêu tử hàn môn, là chuyện cần quyết đoán và chính kiến. Chẳng những phải nghĩ cách thuyết phục phụ thân, còn phải thuyết phục Trương Tiêu thị, thậm chí phải thuyết phục người nhà của đại phu nhân.

      do dự lúc này của vốn nằm trong dự liệu của Trương Khởi. Cho nên nàng đau lòng cũng thất vọng.

      Lúc này, mặt trời lên tới đỉnh đầu, ràng sắp đến trưa. Trương Khởi cất bước về phòng.

      A Lục có ở đây, Trương Khởi đóng cửa phòng, ngồi lên giường, chống cằm lẳng lặng suy nghĩ.

      hồi lâu, Trương Khởi đứng lên, nàng nghĩ, nàng phải làm nũng với phụ thân rồi.

      Nhìn gương chải đầu trang điểm lúc, Trương Khởi đẩy cửa phòng ra ngoài.

      Vừa ra lâu, Trương Cẩm qua khu rừng liếc mắt nhìn qua bên này, hất cằm ra lệnh: "Xem A Khởi có ở đó , gọi nó tới đây."

      "Dạ."

      Hai tỳ nữ tuân lệnh rời , lát sau các nàng quay lại , "Trong phòng có ai."

      Mặt Trương Cẩm thuỗn ra, tức giận : "Xem nó trốn đâu rồi." lúc ấy, tỳ nữ tới.

      Tỳ nữ đó ghé sát vào Trương Cẩm, khẽ với nàng ta. Trương Cẩm lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, : "Tiêu lang tới? Ta gặp chàng ngay!"

      Mới vừa tới đây, dường như nàng nhớ ra chuyện gì đó, buồn bã cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhưng mẫu thân đồng ý....." Đâu chỉ là đồng ý, bây giờ trong số tỳ nữ ở bên nàng, có hai người tới trông coi. Bây giờ nàng có động tĩnh, mẫu thân biết ngay.

      Tỳ nữ cung kính : "Lang quân Tiêu gia muốn nô tỳ chuyển bốn chữ cho tử." Trong ngượng ngùng chờ mong của Trương Cẩm, tỳ nữ này khẽ : "Còn nhiều thời gian."

      Trương Cẩm hơi thất vọng, nhưng lại thấy ngọt ngào, nàng cắn môi ngước đôi mắt lấp lánh nhìn ra cổng, vẻ mặt ràng rất cấp bách.

      Tỳ nữ này lại : "Lang quân Tiêu gia còn , nếu tử thấy Trương Khởi, nhớ bảo nàng đến thư phòng ở Chính Lâm viện sườn đông. Lang quân , còn món nợ cuối cùng muốn tính toán với Trương Khởi."

      Nợ nần gì vậy? Trương Cẩm thích nghe nhất lời này, mắt nàng bỗng sáng ngời, hưng phấn : "Vậy ta gọi."
      milktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 61: vui mừng

      Khi Trương Cẩm khí thế hung hăng đuổi theo Trương Khởi Trương Khởi vừa đến ngoài thư phòng Trương Thập Nhị lang.

      Bên ngoài thư phòng, viết ba chữ to "Du Nhiên trai" như rồng bay phượng múa, vẫn còn theo thói cũ, cong họa, chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngửa đầu nhìn, Trương Khởi ảo tưởng lần thứ ngàn: nếu ta là trượng phu, có phải tốt ?

      Khi nàng nhìn thư phòng ngẩn người tỳ nữ nhìn nàng. Trương Khởi vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu : "Xin hỏi phụ thân ta có đó ?"

      "Lang chủ có ở đây." Tỳ nữ thờ ơ trả lời.

      Dĩ nhiên, đối với Trương Khởi mà , thái độ vẫn phải trọng điểm.

      "Oh." Nàng thất vọng đáp tiếng, ngọt ngào : "Vậu A Khởi cáo lui." Những tỳ nữ này, mặc dù có thế lực hơn nàng, nhưng nàng là tử Trương thị, cho nên thể dùng kính ngữ với họ.

      Tỳ nữ này liếc nàng cái, xoay người tránh ra.

      Trương Khởi quay người trở về. Nàng đường mòn, trong bụng suy nghĩ: nếu như lần này có bị đưa ra ngoài, ta phải lộ ra chút tài hoa.

      Nhưng, lần này bị đưa ra sao?

      Trong lòng Trương Khởi hoàn toàn nắm chắc. Nhưng nàng có thể làm làm rồi, còn lại, chỉ thuận theo ý trời thôi.

      Cúi đầu hồi, thanh trong trẻo truyền đến, "A Khởi?"

      Trương Khởi ngẩng đầu.

      Kêu nàng, là tỳ nữ bên cạnh Trương Cẩm, nàng với Trương Khởi: "Cẩm ni tìm ngươi."

      Trương Cẩm tìm nàng?

      Trương Khởi trừng mắt nhìn, khéo léo đáp tiếng.

      Tỳ nữ tiếp, " thôi."

      Trương Khởi vẫn trả lời, thanh thanh thúy vang dội của Trương Cẩm truyền đến, "Trương Khởi!"

      Vừa nghe đến tiếng kêu chứa sát khí này, Trương Khởi liền co rúm lại.

      Thấy nàng ngừng bước chân, mặt lộ vẻ sợ hãi. Trương Cẩm khỏi mở trừng hai mắt: Trương Khởi này là hèn yếu. Nàng chưa làm gì nó sợ vậy rồi. Nếu nó lớn gan hơn, chừng mình sảng khoái hơn nhiều.

      Trương Cẩm hất cằm lên, ra lệnh: "Tới đây. Có người muốn gặp ngươi!"

      Có người muốn gặp ta?

      Nhất định là Tiêu Mạc!

      Lúc này, tới gặp ta làm cái gì? hoàn toàn có thể xin phép xong, rồi trực tiếp mang mình đến phòng .

      Ý định thay đổi nhanh, đầu Trương Khởi lại thấp hơn. Nàng có qua, mà lui về phía sau bước, cúi đầu sợ hãi : "Ta thể ."

      Trương Cẩm tức giận, quát lên: "Ngươi nghe lời của ta?"

      Trương Khởi nóng nảy, nàng vội vã giải thích: "Mẫu thân , muốn A Khởi an thủ bổn phận."

      Nghe được nàng mang Trương Tiêu thị ra, Trương Cẩm liền lo sợ, khỏi nhìn hai tỳ nữ bên cạnh.

      Chống lại ánh mắt của nàng, tỳ nữ tới, giọng khuyên nhủ: " tử, lúc nãy chủ mẫu vậy. . . ."

      Nàng tiếp.

      Trương Cẩm cũng cần nàng tiếp. Nàng nhớ tới cảnh cáo nghiêm nghị cực kỳ của mẫu thân trước đây lâu, nhớ tới gương mặt trầm của đại phu nhân, khỏi chần chừ hồi.

      hồi lâu, nàng cắn răng dậm chân cái, : "Ta mặc kệ!"

      tỳ nữ khác tới, : " tử chớ trách, thực là chủ mẫu có nghiêm lệnh!" tới chỗ này, nàng kêu Trương Khởi: "Ngươi ."

      Trương Khởi nghe vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trương Cẩm, chần chờ lát, lúc này mới từ từ lui về phía sau.

      Thấy nàng cất bước rời , Trương Cẩm phẫn nộ, nàng ta quát lên: "Trương Khởi, ngươi có nghe lời của ta ?"

      Bước chân Trương Khởi cứng đờ, nàng từ từ quay đầu lại, nghiêm mặt giọng ra: "Tỷ tỷ, mẫu thân chính là tôn trưởng." Dứt lời, nàng cất bước vội vã rời .

      Chỉ chốc lát, Trương Khởi liền ra ngoài viện. Nhìn cây cao phủ ấm áp, nàng thầm nghĩ: Trương Tiêu thị có động tác rồi! Ta cũng bị mang đến phòng Tiêu Mạc.

      Đảo mắt nàng lại hiếu kỳ thầm nghĩ: rốt cuộc là duyên cớ gì? Sao đại phu nhân lại kháng cự việc nữ nhi Trương gia kết thân với Tiêu Mạc vậy chứ?

      Trong sân, hồi tiếng đàn nhàng đến. Trong tiếng đàn thanh nhã công chính, có uyển chuyển phong lưu. Nghe tiếng nhạc có kỷ xảo cực kỳ thành thạo này, Trương Khởi khỏi dừng bước.

      Tiếp, tiếng đàn chuyển cái, từ uyển chuyển biến thành chậm rãi, biến thành loại mưa phùn triền miên vào mùa xuân.

      ràng là tiếng nhạc êm tai, thoải mái, nhưng Trương Khởi lắng lắng nghe nghe, lại đỏ mắt, nghẹn ngào ra tiếng.

      Tiếng đàn ngưng lại.

      thanh của Viên giáo tập từ bên trong truyền đến, "Người phương nào rơi lệ?"

      Trương Khởi cúi cúi người ngoài viện, khàn giọng : "Là ta, là Trương thị A Khởi."

      Viên giáo tập ồ tiếng, ngạc nhiên : " khúc của ta sao lại khiến ngươi rơi lệ?"

      Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn cành liễu phất phơ trong gió, hồi lâu mới trả lời: "Tiếng đàn của giáo tập như mưa xuân, liên tục mà đến, chậm rãi lượn quanh, từng khúc đều có tình. A Khởi xúc động, chỉ nghĩ cảnh xuân này tuy đẹp, lại có ngày giờ quá ngắn, mưa xuân mặc dù ấm, lại ẩm ướt phiền lòng."

      Nàng lời này, chẳng những chỉ ra ý cảnh trong tiếng đàn của Viên giáo tập, còn biểu đạt ưu tư của nàng sau khi thưởng nhạc.

      Ở thời đại này trong mắt rất nhiều văn nhân, thương xuân bi thu, phiền muộn chán nản là loại ý cảnh rất đẹp. Ý cảnh này thể quá mức, quá mức là bi thương, cũng thể có, thú vị. Vì vậy, Trương Khởi mặc kệ là ở trước mặt Trương Hiên, hay là Tiêu Mạc, thỉnh thoảng lộ ra mấy phần khiếp nhược và bi thương —— chỉ có như vậy, mới có thể lấy được cảm khái và thương tiếc của bọn họ.

      Trương Khởi vừa xong, Viên giáo tập đột nhiên thở dài tiếng, : "Khúc đàn của ta vốn là vui thích, nhưng người buồn nghe vào vẫn buồn." giống như bị Trương Khởi nhắc nhở, đột nhiên đẩy đàn, : "Đúng rồi, đúng rồi. Chính là tiếng nhạc giống nhau, nhưng tâm trạng người nghe khác nhau, cảm xúc cũng giống."

      ở trong đạo đánh đàn, vốn rất có tài. Lần này được Trương Khởi nhắc nhở, số ý lúc đầu nghĩ ra liền thông suốt.

      liền đứng lên, cất cao giọng : "Vào ."

      Trương Khởi ừ tiếng, từ từ vào —— khi cất bước nàng lặng yên tiếng động phất phất tóc mái, lộ ra gương mặt càng phát ra tinh xảo thông minh của nàng.

      Trong tiếng kẹt kẹt, nàng xuất tại cửa viện.

      Viên giáo tập ngẩng đầu nhìn nàng.

      Vừa nhìn, mắt liền sáng lên.

      Thẳng tắp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, Viên giáo tập đột nhiên thở dài tiếng, " ra là như vậy." chỉ vào đối diện, : "Ngươi có thể làm ra bài hát như Tiêu Diêu Du, có thể thấy được là tri . Ở trước mặt nhạc, địa vị của ngươi và ta như nhau, ngồi ."

      Trương Khởi cũng từ chối, nhàng đáp tiếng dạ, cất bước tới giường đối diện , chầm chậm ngồi xuống.

      Viên giáo tập vẫn còn nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn lát, chậm rãi : " yến tiệc tối qua, ngươi trang điểm như thế là vì muốn xa quê?"

      Nghe giọng điệu này của , lúc ấy cũng ở trong tiệc? Trương Khởi ngẩn ra, nghĩ ngợi , lúc đó tất cả tâm thần của mình đều đặt ở người Quảng Lăng vương, chú ý tới có ở đó .

      Trong hỏi thăm của Viên giáo tập, Trương Khởi cúi đầu, kỷ án, đôi tay nàng lặng lẽ xoắn vào —— vì giờ phút này có thể ngồi ở trước mặt , nàng luôn tìm cơ hội. tại, cơ hội này rốt cuộc để cho nàng bắt được.
      milktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 62: Thủ đoạn

      Suy nghĩ hồi, Trương Khởi mỉm cười, an tĩnh trả lời: "Thân này tuy là cành liễu, cũng nguyện ý lung lay theo gió xuân."

      Nàng ngước mắt liếc Viên giáo tập cái, giọng ra: "Có thể mượn cầm dùng lát hay ?"

      Ánh nhìn của nàng, vô cùng kỳ ảo.

      Viên giáo tập ngẩn ra.

      Tiểu tử luôn có vẻ hèn mọn này, lại có vẻ phóng khoáng thong dong bên trong. Giống như hèn mọn của nàng chỉ là giả vờ, việc biết tiến lùi, giữ quy củ của nàng cũng là giả vờ. Nàng giống như là người xem kịch, chỉ xem người khác diễn kịch. Còn nàng tự diễn vở kịch của riêng mình.

      Bỗng dưng, Viên giáo tập nghĩ đến thái độ tiến lùi ung dung của nàng ở lớp đầu tiên.

      Viên giáo tập đặt cây đàn trước người đến trước mặt Trương Khởi.

      Trương Khởi khép mi buông mắt, ngón trỏ từ từ cong lên, hồi tiếng đàn du dương nhàng bay ra.

      Viên giáo tập bắt đầu chỉ là nghe.

      Nhưng, càng nghe, lưng của liền càng ngay thẳng, mặt chứa nụ cười, cũng biến thành tao nhã.

      Chậm rãi, tay phải của Trương Khởi phất qua, tiếng đàn dừng.

      Tiếng đàn mới vừa ngừng, Viên giáo tập liền vội vàng : "Sao đàn nữa?" bỗng dưng đưa tay đặt đàn, nhìn chằm chằm nàng nghiêm túc ra lệnh: "Đàn tiếp !"

      Trương Khởi ngước mắt.

      Khóe miệng nàng lại cười, lên tiếng hỏi " muốn nghe?"

      Viên giáo tập cười ha hả, : "Tự nhiên muốn nghe."

      Trương Khởi lắc đầu, " còn nữa."

      Nàng đẩy đàn tới trước mặt , từ từ đứng lên, nghiêng đầu qua, nàng nghịch ngợm nhìn , : " còn nữa." xong làm như .

      Viên giáo tập nhìn chằm chằm nàng.

      hừ hừ, "Đây là khúc Hỗ Du từ thượng cổ truyền tới, ngươi đàn ra được phần quan trọng trong bài này, so với phần được truyền lưu, còn có thêm đoạn. Như vậy ngươi còn có? Trương thị A Khởi, ngươi phải muốn dùng khúc phổ này điều kiện với ta chứ?"

      Trương Khởi nhướng mày, ánh mắt rọi ra từ dưới lông mi dày rậm của nàng, làm cho trong nháy mắt đó, Viên giáo tập có cảm giác nàng rất làm cho người khác kinh ngạc, cảm thấy đẹp, dáng vẻ phong tình toát ra từ gương mặt non nớt thông minh của nàng, vô cùng hiếm thấy.

      Trong ánh nhìn đăm đăm của , nàng rũ mắt xuống, Viên giáo tập rốt cuộc nhận định, mới vừa rồi đúng là ảo giác của .

      Trương Khởi mím môi cười : " còn. Nếu còn nữa, A Khởi nhất định xin giáo tập giúp việc."

      Trong ánh nhìn chăm chú của Viên giáo tập, nàng cười duyên dáng tự nhiên, "A Khởi nhất định nhờ giáo tập chọn người có nhân phẩm tốt trong những người phú quý."

      Nàng cúi chào , mềm mại : "A Khởi đến quá lâu, phải cáo lui." Nàng cười đoan trang diễm lệ, trong giọng lộ vẻ đại gia khuê tú, "Sáng sớm hôm nay mẫu thân dạy dỗ A Khởi, là nam nữ thể tự truyền đồ cho nhau, A Khởi muốn bị người khác chỉ trích, cáo lui trước."

      Dứt lời, nàng xoay người liền .

      tới lui, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại cười tiếng, "Khúc Hỗ Du chỉ có đến đó thôi, phải cùng đàn với Quỷ Dạ, mới thể hết hòa hợp."

      Dứt lời, nàng cất bước rời .

      Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, Viên giáo tập mấy lần muốn kêu nàng lại, cuối cùng vẫn là cố kiềm nén: nàng ấy đến nước này rồi, nếu mình mạnh mẽ giữ nàng ấy lại, tốt!

      Bị tiểu tử trêu chọc thành ra như vậy, thực đẹp mắt!

      Cho đến khi Trương Khởi , mới cầm bầu rượu bàn con lên, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      Nâng cốc để mạnh xuống bàn con, Viên giáo tập đột nhiên có chút căm tức: tiểu tử đáng ghét này, biết rất ràng si mê cầm họa rượu ngon, vẫn cố ý khiêu khích. Nàng ta mặt mình có phần sau của Hỗ Dư, mặt lại tấu lên đoạn khúc người đời biết, cuối cùng, cả Quỷ Dạ hết ra rồi. Xem ra, mình chọn người tốt cho nàng ta, nàng ta cho bản nhạc.

      Đáng giận nhất là, nếu mình chọn phu quân cho nàng ta, chừng trong tay nàng ta đúng là có nhạc phổ này. Đến lúc đó nàng đổ thừa, mình cũng có biện pháp!

      đích tử như , trong đời muốn cái gì có cái đó, thứ muốn có được, người khác dâng hai tay đặt ở trước mặt . Cuộc đời mới gặp thứ hiếm có, Viên giáo tập cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.

      đứng ở nơi đó, lúc cau mày, lúc lại nhìn ra xa, rồi suy nghĩ. Hình như có năm ngón tay thỉnh thoảng gãi tim , hận thể kéo Trương Khởi, mạnh mẽ bức hai cẩm phổ thượng cổ ra.

      Trương Khởi ra khỏi viện.

      Vừa xuất dưới ánh mặt trời, dung nhan linh động mỉm cười của nàng lúc nãy, lập tức lại biến trở về bộ dáng khéo léo bình thường.

      Nàng từ từ về việc.

      Lúc này, bên viện ngừng truyền đến tiếng cười cợt. Trong các tiếng cười kia, có mấy tiếng quen thuộc, xem ra mấy vị thứ nữ cùng viện với nàng đều chạy đến đây chơi.

      tới bên ngoài cửa phòng của mình, nhìn cánh cửa nửa khép, Trương Khởi vừa vừa kêu: "A Lục?"

      Bên trong ai trả lời, chắc tên kia lại lười biếng ngủ rồi? Nhưng sao mấy tỳ nữ vừa được phái tới cũng có đây?

      Trương Khởi vừa suy nghĩ, vừa kéo cửa phòng ra vào.

      Mới vừa bước vào, cánh tay của nàng liền đau nhói, tiếp đó, nguồn sức mạnh kéo nàng. Trương Khởi kinh hãi, há mồm liền muốn kêu lên bàn tay to che miệng nàng, đồng thời, cửa phòng "Phanh" tiếng đóng lại!

      Trương Khởi kêu ưmh ưmh hồi, thân thể run run, rốt cuộc ở trong ánh nhìn chằm chằm của người đó, từ từ an tĩnh lại.

      Chậm rãi để xuống bàn tay che miệng nàng, người tới trầm thấp : " muốn kêu nữa à?"

      Trương Khởi nén lệ, khéo léo gật đầu cái, đáp : "Tiêu Lang, sao huynh ở chỗ này?"

      Người này, chính là Tiêu Mạc!

      Tiêu Mạc chắp hai tay, trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, nghe vậy khóe miệng kéo kéo, trả lời: "A Khởi muốn tới gặp ta, ta thể làm gì khác hơn là tự tới."

      đến bên, sau khi ngồi xuống giường, liền ra lệnh: "Chuẩn bị rượu, dâng hương!"

      Trương Khởi vẫn nhúc nhích. Nàng cúi đầu, nhút nhát : " có."

      Tiêu Mạc ngẩn ra.

      từ từ hơi ngưỡng về phía sau.

      Ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu, nhàng : "Tới đây." Vỗ bắp đùi mình, thanh của dịu dàng như mặt nước, "Tới đây cho ta ôm cái."

      Trương Khởi tất nhiên động.

      Nàng cúi đầu, thào ra: "Chúng ta, chúng ta thể tự ý qua lại."

      Đây là buộc cưới nàng.

      Tiêu Mạc nhếch khóe miệng, cười lạnh tiếng, : " thể tự ý qua lại? A Khởi phải muốn ở bên ta chứ? Cần gì phải giả mù sa mưa ở chỗ này?"

      Sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, đầu lại càng thấp. Nàng cắn môi quật cường quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt lệ.

      Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhắn của nàng tuy bị tóc mái cản nửa. Nhưng tỉ mỉ nhìn phần còn lại, cũng rất thanh tú. Nửa bên mặt, hợp với nước mắt lóng lánh như trân châu, động lòng người.

      Lòng của Tiêu Mạc bỗng dưng mềm nhũn.

      thở dài tiếng, : " , tại sao nàng muốn quyến rũ Trần Ấp, khiến cầu hôn với cha mẹ nàng?" Thấy Trương Khởi mở to mắt nhìn mình, lạnh lùng : "Đừng tưởng rằng có thể lừa gạt ta. Cửu huynh của nàng chơi chung với Trần Ấp, luôn muốn cản trở chúng ta, còn khuyên cho cha mẹ nàng động lòng. Những chuyện này, ta rất ràng!"
      milktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương63: Mục đích

      nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, dáng vẻ như chờ nàng trả lời.

      Trương Khởi vẫn trả lời.

      Nàng biết phải trả lời thế nào, Tiêu Mạc quá thông minh, nàng thể dọa nạt được .

      Thấy Trương Khởi gì, Tiêu Mạc khẽ hừ tiếng. Cả giận : “Lại đây ngồi!”

      Thấy giọt nước mắt tuôn rơi mặt nàng hệt như chuỗi trân châu, quát khẽ: "Bảo muội đến ngồi lên sập, muội khóc lóc cái gì?”

      Sao sớm? Nàng còn tưởng muốn nàng ngồi lên đùi chứ.

      Trương Khởi cúi đầu, ngoan ngoãn biết điều ngồi lên sập đối diện với .

      Thấy Trương Khởi khép mi buông mắt, yên tĩnh mà lại hiền lành, Tiêu Mạc chỉ cảm thấy cảm xúc khó chịu đột ngột dâng trào, chèn ép khiến ngực phát đau!

      vẫn cho rằng nàng thích !

      vẫn cho rằng nàng mong đợi có thể theo !

      tính toán hết mọi thứ, chuẩn bị hết thảy, nhưng ngờ nàng vẫn luôn lừa gạt !

      Nàng còn dám thích !

      Lửa giận kèm theo khó chịu khiến lồng ngực Tiêu Mạc tắc nghẹn, sắc mặt lại càng xanh trắng khó coi.

      Từ đến lớn, muốn cái gì liền có ngay thứ đó, những vật khó có thể đoạt được, thông qua chút thủ đoạn, luôn có thể được như ý nguyện.

      Chỉ có nàng lại.... đáng chết!

      Dựa vào sập, nhìn chăm chăm vào nàng với vẻ thâm trầm, hô hấp cũng theo đó càng trở nên gấp gáp.

      Nghe thấy tiếng thở của , Trương Khởi cúi đầu thấp hơn. Nàng co rúm lại, dè dặt liếc nhìn qua hàng mi. Dáng vẻ đáng dễ thương như con thỏ khiến người ta mềm lòng. Môi mỏng của Tiêu Mạc khẽ mím, vẻ tàn bạo mặt cũng dần dần tản bớt. lúc lâu sau, trầm giọng : “Hôm nay Trương phủ có người gặp bệ hạ.....”

      Thở ra hơi, buồn rầu : "Họ chuyện gì, có lẽ A Khởi cũng rồi chứ?”

      Trương Khởi rũ mắt. Nàng trả lời, nhưng khi thấy hơi thở gấp gáp tăng dần, nàng dè dặt liếc nhìn qua hàng mi dài. Dáng vẻ đó khiến người ta tức tối!

      Tiêu Mạc cảm thấy rất khó chịu.

      Thấy dáng vẻ này của nàng, cơn giận của lại dần dần nguôi ngoai. muốn mắng nàng, giáo huấn nàng mấy câu, nàng biểu ngoan ngoãn nhưng ra chẳng nghe vào câu nào. Dĩ nhiên, muốn buông tay. Trong cuộc đời , chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ 'biết khó mà lui' kia.

      Thực ra, bởi vì khó khăn, lại càng muốn có được.

      Tiêu Mạc kiềm chế cơn giận, cố dằn lòng giọng , “Muội và Trần Ấp biết nhau từ khi nào? Giờ ta rất rảnh rỗi, hãy hết toàn bộ quá trình hai người quen biết cho ta nghe .”

      Trương Khởi cúi đầu, hai tay nàng xoắn lại với nhau, lúc lâu sau mới ngập ngừng : “Hôm đó huynh ấy đến tìm Cửu huynh, Cửu huynh giới thiệu muội với huynh ấy.......” Nàng vốn là người ngoan ngoãn, vì vậy muốn nàng , nàng liền lòng kể lại hết quá trình giữa mình và Trần Ấp tại sao quen biết.

      Trong phòng, chỉ có tiếng trong trẻo và mềm mại của nàng vang lên, giọng nàng chậm rãi dễ nghe, y như tiếng nhạc. Sau hồi lắng nghe, Tiêu Mạc bỗng phát cơn giận của mình còn lại chẳng có bao nhiêu nữa rồi!

      Hiếm khi tức giận như thế, vậy mà nàng chẳng lời ngon ngọt nào, cơn giận đó nguôi ngoai phân nửa!

      Tiêu Mạc dằn lại cảm giác vô lực bỗng dâng trào. Lúc này, Trương Khởi cũng kể xong hết lại mọi việc.

      Sau khi xong, nàng ngước đôi mắt trong veo dũng cảm nhìn , trong đôi mắt sáng lấp lánh đó rất kiên định. Như thể nàng làm ra chuyện khó lường nào đó. Tiêu Mạc đưa tay lên vuốt mặt mình.

      hồi lâu, mới trầm giọng hỏi: “Chỉ vậy thôi à?” Trương Khởi gật đầu quả quyết. Tiêu Mạc cười lạnh tiếng, : “Chỉ mới gặp mặt hai lần, muội thích ? Tình nguyện bỏ ta mà theo ?” Mắt lại toát ra lửa giận, Trương Khởi càng rụt rè hơn.

      Nàng cúi đầu nhìn ngón tay khẽ : “Muội đâu có là thích huynh ấy.”

      “Cái gì?”

      Có lẽ do lên tiếng quá đột ngột khiến nàng hoảng sợ. Trương Khởi rụt người lại, dám gì nữa.

      Tiêu Mạc giọng : “Muội thích ư?”

      Trương Khởi gật đầu.

      Tiêu Mạc cười lạnh, cũng biết tại sao, nụ cười này lại xuất phát tự đáy lòng. gật đầu, : “Vậy sao Cửu huynh của muội lại muội thích ?”

      Trương Khởi trả lời, chỉ chớp đôi mắt to long lanh nhìn .

      Tiêu Mạc suy nghĩ chút, lại cười lạnh : “ ra là như vậy!”

      ngẩng đầu lên ra lệnh: “Lại đây!”

      Trương Khởi vội vàng lắc đầu, chẳng những tiến lên mà thân thể còn xê dịch ra đằng sau.

      Lần này, Tiêu Mạc cũng giận nữa. Thực ra, từ lúc nàng thích Trần Ấp lửa giận của tiêu tan rồi.

      rũ mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ung dung : “Có lẽ muội cũng biết, ta cầu sính rồi, nhưng bị phụ mẫu muội từ chối.” tới đây, mím chặt môi. Từ từ ngả ra phía sau, khẽ : “Ngày mai ta chính thức cầu hôn tỷ tỷ của muội!”

      Trương Khởi bỗng ngẩng đầu lên.

      Tiêu Mạc nhìn nàng, chỉ cau mày từ tốn : “Ta vẫn tin chuyện kỳ lạ này!” Dừng chút, tiếp: “Nếu ngày mai phụ mẫu muội đồng ý, ta cầu muội làm của hồi môn. Còn nếu đồng ý, vậy phải bàn bạc lại kỹ hơn rồi.” ngẩng đầu lên nhìn Trương Khởi, giọng điệu chuyển thành dịu dàng, “Tóm lại, muội cứ việc may giá y cho mình . Ta nhất định nghĩ cách mang muội .”

      Môi Trương Khởi mấp máy, rốt cuộc hỏi: “Tỷ tỷ có biết ?” Tỷ tỷ có biết chuyện ngày mai cầu hôn ? Còn nữa, thông gia với Trương thị là ý kiến cá nhân của , hay là cả gia tộc cũng muốn như vậy?

      Tất nhiên Tiêu Mạc hiểu lời của nàng. khẽ : “Cần đến nàng ta biết sao?”

      Trương Khởi bỗng nhiên hiểu .

      Ngày mai cầu cưới là ý riêng của mình , kinh động đến gia tộc.

      được gia tộc cầu hôn, dù cho Trương thị đồng ý, về sau nếu Trương Cẩm xuất giá, e rằng cũng chẳng có gì tốt đẹp!

      Đúng rồi, sở dĩ cầu hôn cũng chỉ vì muốn có của hồi môn là muội muội là mình đây. đối với nàng, có thể là tốn quá nhiều tâm tư cho nàng!

      Môi Trương Khởi mấp máy, cuối cùng gì. Tiêu Mạc nhìn nàng lúc, lát sau liền đứng dậy, “Ta phải rồi.”

      "Dạ.”

      Trương Khởi khéo léo đáp tiếng, đứng lên.

      Tiêu Mạc đột nhiên cất bước, tới trước mặt nàng, tay phải duỗi ra ôm chặt nàng vào lòng. Ôm lấy hông nàng, Tiêu Mạc thở hắt ra hơi.

      Cảm thấy chỉ ôm mình, cũng có động tác gì khác, Trương Khởi cũng an tâm. Nàng ngoan ngoãn gục trong lòng . Bàn tay mơn trớn từ mái tóc tới thắt lưng nàng, Tiêu Mạc thở dài : “A Khởi, muốn có được muội, sao lại khó khăn đến thế?” Điều khiến thể tưởng tượng được là, càng chiếm được tim của lại càng ngứa ngày chịu được. Bây giờ chỉ ước ngày nào cũng có thể nhìn thấy nàng.

      Trương Khởi ngoan ngoãn dựa vào ngực , lời nào.

      lúc lâu sau, Tiêu Mạc mới đẩy nàng ra, cất bước ra ngoài.

      được vài bước, bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn Trương Khởi cúi đầu, lặng lẽ tiễn , Tiêu Mạc chợt hỏi, “Muội cảm thấy đành lòng sao?”

      Trương Khởi ngẩn ra, há cái miệng nhắn hiểu nhìn . Vẻ mặt này!

      Tiêu Mạc sa sầm mặt, kéo cửa phòng sải bước ra ngoài.

      Cho đến khi biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi mới vội vàng đóng cửa phòng. Dựa người lên tấm cửa gỗ, nàng nhắm hai mắt lại. Nàng thành công rồi! Từ từ vươn tay, nàng che mặt mình, hồi lâu vẫn nhúc nhích.

      Nàng thành công rồi!

      Dù sau này thế nào, ít nhất giờ khắc này, nàng thành công rồi.

      bao lâu sau, Trương Khởi ngẩng đầu lên. Nàng bỗng nhớ tới người: Trần Ấp!

      Nàng phải nghĩ cách để có thể hoàn toàn cản trở Trần Ấp cầu hôn.

      Trong khi Trương Khởi suy nghĩ, loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, kèm theo tiếng bước chân còn có tiếng cười đùa của các tử.

      Tiêu Mạc vừa mới bước trước, bước sau họ đến rồi. Tiêu Mạc nhiều thủ đoạn!

      Trương Khởi mấp máy môi, cất bước tiến vào phòng, vừa mới rót cho mình chén trà, nghe bên ngoài vang tiếng gọi khẽ của tỳ nữ, “ tử, Cẩm tử cho gọi người.” Là giọng của tỳ nữ Trương Tiêu mới phái tới.

      Trương Khởi mở cửa phòng.

      Tỳ nữ này có thể chất gầy, mặt nhọn hơi đen, ngũ quan hết sức bình thường. Nàng ngước đôi mắt có hồn nhìn Trương Khởi, nghiêm túc : “Cẩm tử nếu tử đến nhanh, Cẩm tử phái người tới bắt .” Nàng ta xong, liếc nhìn vẻ mặt hờ hững của Trương Khởi, giọng càng lúc càng .

      Đợi nàng xong, Trương Khởi lạnh lùng : "Biết rồi, lui ra .”

      “Vâng.”

      Tỳ nữ nọ vừa xoay người, nghe Trương Khởi hỏi với từ phía sau: “Tên ngươi là gì?”

      Sắc mặt tỳ nữ càng thay đổi, cuối cùng cẩn thận : “Nô tỳ là A Nguyệt.”

      “A Nguyệt?” Trương Khởi gật đầu, lẳng lặng : “Phải nhớ kỹ bổn phận của mình.”

      “Vâng.”

      Trương Khởi lướt qua A Nguyệt cúi đầu, tới chỗ Trương Cẩm. Nàng biết, Trương Cẩm tìm nàng cũng chỉ vì chuyện Tiêu Mạc. Bây giờ Tiêu Mạc cho mình tin tức tốt như vậy, nàng sợ Trương Cẩm làm khó.

      đường , các phòng đều vươn mấy cái đầu ra. Tiếng khẽ khàng rối rít len lỏi vào tai nàng, “Nghe bệ hạ rất thích nàng ta đấy.” , “ nhìn ra đó.” , “Cùng học lâu như vậy, cũng biết nàng ta lại có tài thế chứ.” , “Bởi vậy mới nàng ta là sao có tâm cơ khó lường chứ sao.”

      Trong tiếng bàn luận xôn xao, Trương Khởi cúi đầu, yên tĩnh về phía trước. Ba thứ nữ cùng viện tử đều học cùng với nàng. Trương Khởi vốn cũng biết họ.

      Nhưng, xưa nay trong học đường họ đều chẳng thèm liếc nhìn nàng. Bây giờ Trương Khởi có chuyện, cũng muốn có quan hệ tình cảm gì với họ.

      Lúc tới đường mòn, A Lục chạy lon ton tới. Nàng nhìn thấy Trương Khởi, cười hì hì : “A Khởi, vừa nãy Cẩm tử gọi ta đấy.”

      Nàng tới bên cạnh Trương Khởi, ghé sát vào nàng cười khanh khách, : “Còn cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Hì hì, ràng thích ta, còn phải giả vờ cười, A Khởi, nàng ta ngốc quá!”

      Trương Khởi tức giận lườm A Lục, : “Tỷ ấy lấy lòng ngươi như vậy, chính là muốn sau này ngươi cung cấp cho tỷ ấy biết những tin tức có liên quan đến ta đấy.”

      chứ?” A Lục trợn to mắt, hưng phấn khẽ hỏi: “Vậy mỗi lần tiết lộ tin tức cho nàng ta, có tiền thưởng hay vậy?”

      Trương Khởi dở khóc dở cười, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ chút, lúc này mới trả lời: “Trương Cẩm cũng quá khắc nghiệt, chắc cũng có tiền thưởng.”

      “Vậy tốt quá!”

      Nghe thấy tiếng hoan hô của A Lục, Trương Khởi lặng lẽ lườm nàng ta, : “Bây giờ ta phải tới chỗ Trương Cẩm, ngươi về trước . Đúng rồi, cho ngươi thời gian hai ngày, điều tra lai lịch mấy nô tỳ hầu hạ chỗ ta.”

      “Được rồi!” A Lục vui vẻ rời . Cách xa, Trương Khởi thậm chí còn nghe thấy tiếng hát của nàng! A Lục này! Trương Khởi thấy hơi buồn cười, mà ra nàng cũng bật cười ra tiếng.

      Ngẩng đầu lên, nhìn màu xanh mơn mởn trước mắt, nàng chợt nghĩ: Mùa xuân đến rồi!

      Đúng vậy, mùa xuân đến rồi.

      Cả tầm mắt nàng đều là cảnh xuân, tràn ngập mặt đất là màu xanh biếc. Giữa trời đất, còn màu xám nhợt nhạt điểm xuyết màu xanh nữa, mà là những cành lá rậm rạp tràn đầy đất trời.

      Xuân đến rồi, nàng cũng sắp trưởng thành rồi.

      Trương Khởi vẫn luôn biết, với tướng mạo sau khi trưởng thành của mình, thể nổi bật, thể dựa vào ai đó để có cuộc sống bình yên. Thậm chí, gả cho thứ dân bình thường cũng đảm bảo cho nàng. Lựa chọn tốt nhất của nàng chính là gả cho quan lớn xuất thân hàn môn, làm chính thê của người đó.

      Thời thế bây giờ còn như trước, hầu hết con em thế gia đều vô năng. Trong triều đình, chức vị cao phần lớn đều là con em thế gia, mà nắm thực quyền lại là con em hàn môn.

      Nàng luôn mơ ước, nếu có thể gả cho quan to nắm giữ thực quyền, tuy thấy Trương Cẩm vẫn phải hành lễ, tuy tới bất kỳ đâu cũng phải nhường đường cho con em thế gia, nhưng người như vậy mới có thể đảm bảo cho nàng. Mới có thể lòng thương nàng.

      Mà bây giờ, nàng cảm thấy mình tiến thêm bước đến gần mục tiêu của mình!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương64: Giấc mộng

      đường Trương Khởi , đâu đó phía tây viện vang lên tiếng đàn thánh thót, tiếng tiêu uyển chuyển, len lỏi qua tường viện dày đặc, ngói xanh lá biếc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiếc dây đu đung đưa cùng nửa góc xiêm y màu đỏ. Tiếng cười và tiếng đàn theo nhánh liễu bay múa khắp trời, khiến cảm giác ngày xuân càng thêm phơi phới.

      Trương Khởi đột nhiên có tiếng gọi lại: “Trương Khởi.”

      Trương Khởi dừng bước, quay đầu lại nhìn.

      Người gọi nàng là Trương Sầm cùng học với nàng. ngờ lúc này lại gặp Trương Sầm, Trương Khởi mở to mắt.

      Nàng lắm, Trương Sầm này từng suýt nữa gả cho Tiêu Mạc làm thiếp, nếu phải là nàng ta giở chút thủ đoạn , cho tiểu khác là bà con xa của Trương thị, cũng từng là bạn tốt của nàng ta thay thế vào lúc này sao Trương Sầm có thể đứng ở đây được.

      Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Khởi, Trương Sầm cho rằng nàng hiểu mọi chuyện cũ của mình cười lạnh. Nhưng chỉ chớp mắt, nàng mím đôi mỏng đỏ tươi cười : “Trương Khởi, ngươi thông minh, Trương Nhân thua ngươi xa.”

      Trương Khởi trừng mắt nhìn, khẽ : “Trương Sầm, bây giờ tỷ có tốt ?”

      “Tất nhiên rất tốt.” Trương Sầm cười vô cùng xán lạn, giọng y hệt như chuông bạc, “Nhưng bằng ngươi. Nghe nay ngươi cũng rất được bệ hạ để ý? Bao giờ vào cung làm phi tử vậy?”

      Đột nhiên, Trương Khởi muốn chuyện với nàng ta nữa. Trương Sầm này, mỗi lần mở miệng chuyện đều mang vẻ châm chích, mỗi từ mỗi chữ đều khích bác, nghe dễ chịu chút nào.

      Nàng rũ mắt xuống, khéo léo cúi người trước Trương Sầm, : "Sầm tỷ tỷ, A Khởi có việc phải rồi.” Dứt lời nàng xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng nàng rời , khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Trương Sầm vẻ chán ghét thể che giấu.

      Nàng cúi đầu xuống đất khẽ hừ tiếng khinh miệt, thầm : “Giả bộ cái gì chứ? Cứ tưởng bằng thân phận của ngươi là có thể thấy sang bắt quàng làm họ ư?”

      Lúc này, Trương Khởi tới phía ngoài viện của Trương Cẩm.

      Mới tới ngoài sân có thể nghe thấy tiếng ríu rít ở bên trong, tiếng cười dứt bên tai. Nghe kỹ nàng nhận ra bên trong ít nhất cũng phải có năm sáu nữ lang, toàn bộ đều là tử con vợ cả Trương thị!

      Bước chân của Trương Khởi ngừng lại, lặng lẽ lui sang bên.

      Bởi vì nàng có hứng thú cùng vào góp vui cho những đích nữ kia.

      Vừa mới trốn vào rừng cây, liền nghe được giọng thánh thót của Trương Cẩm vang lên, “Sao Trương Khởi còn chưa tới? Các ngươi xem thử xem.”

      “Vâng.”

      lâu sau, bốn tỳ nữ bước ra khỏi cửa viện.

      Thấy các nàng, Trương Khởi cúi đầu, càng lùi sâu vào trong vườn hoa.

      Bây giờ nàng thể về phòng, sợ bị người của Trương Cẩm phái tới phát ra. theo con đường mòn, lại đến mái đình nơi nàng từng gặp Trương Hiên.

      Tại mái đình đó vào lúc này, Trương Hiên tay cầm quyển sách và cùng thiếu niên tranh luận điều gì đó với vẻ mặt kích động.

      Trương Khởi thấy vậy liền muốn xoay người định rời , vừa hay đúng lúc này thiếu niên nọ liếc thấy nàng, bèn cất giọng vịt đực gọi lại: “A Khởi!”

      Là giọng của Trần Ấp!

      Trương Khởi quay đầu lại, thấy Trương Hiên vẫy mình, liền cúi đầu về phía hai người.

      Cùng với tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang, Trương Khởi từ từ đến gần. Trần Ấp nhìn nàng chớp mắt, thấy nàng khép mi buông mắt, tóc mái buông dài, phong thái thiếu nữ , ánh mắt càng sáng ngời.

      Trương Hiên liếc nhìn , thầm than tiếng, quay sang cười với Trương Khởi : “A Khởi muội dạo kiểu gì thế? Sao lại ngơ ngác như người mất hồn vậy?”

      Trương Khởi cúi người chào , lên tiếng chào hỏi: "Cửu huynh" Rồi cất giọng êm ái : “A Khởi đột nhiên phát cỏ xanh mơn mởn sum suê mặt đấy mà bỗng thấy thương cảm thôi.”

      Trương Hiên cười ha ha. Trần Ấp đứng bên cũng cười hỏi: “A Khởi thương cảm gì vậy?”

      Trương Khởi xấu hổ cười khẽ, dịu giọng : “Tối qua A Khởi mơ thấy giữa mặt đất ngát xanh, A Khởi mặc bộ áo lụa cát trắng nhiều lớp hoa mỹ bước thảm cỏ, còn cười rất hân hoan.”

      Dưới ánh trời chiều, gương mặt sáng ngời của Trương Khởi mang nụ cười xấu hổ, giữa hàng mày còn đọng nét vui vẻ, có vẻ như tại nàng nhớ lại giấc mộng đêm qua mà vẫn còn thấy vui.

      Nàng làm như chú ý tới vẻ biến đổi mặt Trần Ấp lúc này.

      Áo lụa cát trắng hoa mỹ! Danh sĩ thời này lấy vợ, đều thích cho nương tử mặc hỉ phục màu trắng!

      Màu trắng ở thời đại huyền học thịnh hành, nó đại biểu cho tục lệ "Thuận theo tự nhiên, trở lại nguyên trạng, theo đuổi thanh tân trang nhã".

      Trương Khởi này đúng là có chí hướng, chẳng những nàng muốn gả cho danh sĩ, còn muốn trở thành vợ cả của danh sĩ!

      Cười tiếng, Trần Ấp cất giọng khàn đặc : “A Khởi muốn gả cho danh sĩ? Trong số danh sĩ, con cháu nhà quan chiếm đa số, nhưng kẻ có thể cưới A Khởi, e rằng chỉ có con cháu hàn môn thôi.”

      Khi nhắc tới con cháu hàn môn, giọng điệu của giấu nổi vẻ giễu cợt. Dù là vẻ mặt hay thần sắc, cũng lộ vẻ khinh thường từ tận xương tủy.

      Trương Khởi ngẩng phắt đầu lên.

      Nàng chớp đôi mắt to nhìn Trần Ấp, cất lên giọng giòn giã yếu ớt nhưng cũng kém phần ngây thơ khờ dại : “Sao A Ấp lại biết được muội muốn gả cho con cháu hàn môn vậy?”

      Nét mặt kia cực kỳ ngây thơ, ánh mắt nhìn Trần Ấp lại có vẻ ngưỡng mộ.

      Sắc mặt Trần Ấp trầm xuống.

      muốn gì đó, môi mấp máy nhưng dằn lại . Chỉ nghiêm mặt chắp tay với Trương Hiên, lời nào xoay người rời .

      vừa , Trương Hiên liền thở dài tiếng, thào : “A Ấp tuổi còn trẻ, lòng khoan dung vẫn chưa đủ.”

      quay đầu nhìn Trương Khởi chăm chú, sau khi nhìn lúc, lắc lắc đầunói: “Muội cần gì phải.....” Dừng chút, nắm tay Trương Khởi, “ chuyện này nữa. A Khởi là người đa tài, xem thử xem bài phú này của ta viết như thế nào ?”

      Trương Khởi ngờ chỉ đơn giản như vậy chọc tức được Trần Ấp, lúc này càng thêm vui vẻ. Nàng vội đáp tiếng ngọt ngào, tiến tới bên cạnh Trương Hiên, liếc nhìn sách lụa trong tay .

      Trương Hiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú nhắn được mái tóc dầy bao phủ của Trương Khởi : “Việc khi nãy A Khởi làm cần thiết. Vì vừa rồi mẫu thân cự tuyệt lời cầu hôn của Trần Ấp rồi.”

      Cái gì?

      Trương Khởi vội ngẩng đầu lên.

      Thấy đôi mắt sáng ngời, cảm giác hưng phấn thể che giấu của nàng, Trương Hiên lắc đầu. gấp sách lụa lại, ngồi xuống ghế đá trong đình, nhìn Trương Khởi, : “A Khởi, Trần Ấp cũng tệ, muội cự tuyệt huynh ấy như vậy về sau hối hận.”

      Trương Khởi cảm thấy tâm tình vui sướng, lập tức cười khanh khách, : “Còn lâu mới hối hận.” Nàng tò mò nhìn , hỏi “Mẫu thân thế nào?”

      Trương Hiên nhíu mày, “Mẫu thân gì nhiều. Người chỉ câu." Khi Trương Khởi vểnh tai chú ý lắng nghe Trương Hiên tiếp: “Mẫu thân , A Khởi là người có lòng dạ cao xa.”

      Chỉ câu khiến cho sắc mặt Trương Khởi liền thay đổi.

      mình là người có lòng dạ cao xa? Như vậy là sao? Là mỉa mai mình bấu víu vào Hoàng đế, hay chuẩn bị đưa mình cho kẻ quyền quý nào đó làm thiếp?

      Thấy ánh mắt buồn bã của Trương Khởi, Trương Hiên lại thở dài, “Cho nên mới , vừa nãy muội quá đường đột rồi. theo Trần Ấp , đừng chối từ nữa. Tương lai A Khởi có thể nhờ con cái mà phú quý.” theo những kẻ quyền quý khác, e rằng thể được tới khi nhờ con cái mà phú quý....

      Trong tiếng thở dài của Trương Hiên, Trương Khởi chỉ cười gượng. Nàng rũ mắt, sau khi tròng mắt nhanh như chớp đảo vài vòng, mới cúi thấp đầu khẽ cất giọng dịu êm : “Tướng mạo của A Khởi tầm thường, e rằng thể lọt vào mắt bệ hạ và người quyền quý."

      Trương Hiên biết ý của nàng, gật đầu, : “A Khởi yên tâm, vi huynh lại với mẫu thân đâu.” vuốt mái tóc của Trương Khởi ôn hòa : “Cũng nên suy nghĩ kỹ càng chút, vi huynh cũng ép muội theo Trần Ấp.” Bằng dung mạo giờ của Trương Khởi, có kẻ quyền quý nào cảm thấy hứng thú với nàng. Muội ấy vừa ý Trần Ấp, có thể chọn cho nàng con cháu nhà quan đáng tin khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :