1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương55: Chọn người

      Cùng "sát cánh cùng bay, suốt đời đổi"?

      Vừa mới quen biết, lại mở miệng cầu chịu trách nhiệm với tình cảm của nàng ta sao?

      Đưa mắt nhìn Vương Diễm, giọng êm tai của Quảng Lăng vương chậm rãi phiêu đãng trong điện, "Suy nghĩ của liên quan tới ta." Sau khi tuyệt tình ra mấy từ này, rồi thêm: "Quay về ."

      cự tuyệt của làm Vương Diễm sững sờ, nàng chậm rãi, từ từ cúi đầu xuống, lấy tay áo che mặt, cúi đầu mà khóc.

      Lúc này đây, từng động tác của nàng, đều tuyệt đẹp như thể xếp đặt.....

      Trong điện, tiếng tiếc hận nổi lên bốn phía, phần đông các lang quân thậm chí còn trợn mắt nhìn Quảng Lăng vương. Còn về Vương Diễm vừa mở miệng liền cầu xin Quảng Lăng vương, những lang quân phương Nam ở đó cũng nghe thấy, nhưng có mấy người để ý: Nữ nhân phải luôn thích đòi hỏi cái này cái nọ sao? Chẳng bao giờ biết đủ.

      Như thể nhận thấy ánh mắt của mọi người trong điện, Quảng Lăng vương vẫn ngồi vững vàng, dáng người như núi.

      Trong tiếng xì xào và tiếng thở dài, giọng của Tân đế bỗng vang lên, "Vương thái phó."

      Lang quân trung niên Vương thị đó đứng lên, chắp tay với bệ hạ: "Có thần."

      Tân đế liếc về phía Vương Diễm, mỉm cười : "Trẫm thấy Vương thị A Diễm rất tốt…."

      còn chưa hết.

      Nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý của bệ hạ. Vương thái phó đứng dậy, cúi thấp người trước bệ hạ, cất cao giọng : "Thần tuân lệnh."

      Dứt lời, ông ta nhìn về phía Vương Diễm, với giọng trầm thấp: "A Diễm, còn tạ ơn?"

      Vương Diễm như thể thức tỉnh, từ từ ngẩng đầu lên.

      Nàng ngước đôi mắt rưng rưng đẫm lệ sững sờ nhìn Tân đế. Sau đó, nàng cúi đầu, bước vô cùng khó khăn đến trước bệ hạ, nhàng cúi chào, vẻ mặt có phần trống rỗng, nghẹn ngào khẽ : "A Diễm tạ ơn long ân bệ hạ."

      Tân đế cười ha ha, : "A Diễm cần như thế, đứng lên ." Theo ánh mắt của , mấy tỳ nữ ra, cung kính đỡ Vương Diễm lên, đưa nàng ra theo cửa hông.

      Trương Khởi thu hồi ánh mắt, giọng Trương Nhân khẽ vang bên tai, "Nghe Vương Diễm này cũng là con ngoài giá thú, mẹ đẻ là kỹ nữ. Trong những tử như chúng ta, địa vị của nàng ta là thấp nhất, ngờ rằng lại bước lên trời, trở thành hoàng phi." Giọng chứa đầy vẻ đố kỵ.

      Trương Khởi vẫn trả lời.

      Vương Diễm vừa nhìn biết tâm cơ sâu thẳm, tử như vậy, hoàng cung mới là chốn thích hợp nhất với nàng.

      Trương Khởi liếc nhìn Quảng Lăng vương, suy nghĩ: Đàn ông phương Nam quen với việc coi lời cầu của nữ nhân như gió thoảng bên tai. Sao phải để ý?

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi đột nhiên buồn bực. Lần trước, nàng ràng cho là nàng muốn. Kết quả hề ngoảnh mặt làm ngơ như Tiêu Mạc? Tại sao hề quan tâm đến lời nàng vậy?

      Sau chuyện Vương Diễm, lang quân trong điện sôi nổi hẳn lên.

      Bệ hạ mỉm cười thưởng thức hồi, quang sang với sứ giả Tề Chu: "Chư vị lang quân, trong điện này là những tử xinh đẹp cao quý nhất nước Trần ta. biết các lang quân để ý tới ai chưa?"

      Hiển nhiên tâm trạng của rất tốt, vung tay lên cười sang sảng, : "Nếu chư quân muốn chọn lựa, trẫm chọn lựa giùm các vị nhé."

      Nhạc chưa cất, rượu chưa dâng, Hoàng đế nhàng nhắc tới vấn đề chính.

      Các lang quân bắt đầu cười hì hì.

      Đám sứ giả nhìn về phía này.

      Mà các tử cũng như Trương Khởi, trái tim như muốn vọt tới cổ họng.

      Hoàng đế mở miệng, Vệ Công Trực nước Chu liền đứng thẳng dậy. Vệ Công Trực này hiển nhiên là người ham vui thích cười, giờ phút này ánh mắt của rạng rỡ hẳn lên, má trái có lúm đồng tiền hằn sâu, gương mặt tuấn tú trắng nõn phát sáng, mang vẻ ngây ngô của thiếu niên.

      Những người phương Bắc có thân hình cao lớn, Vệ Công Trực này cũng vậy. Chỉ nhìn thân hình của , mọi người còn tưởng rằng hai mươi mấy, bây giờ nhìn lại, mới phát vẫn là thiếu niên chưa cập quan*. (* Chỉ nam tử tuổi tròn hai mươi trưởng thành. Năm tử cổ đại khi đến hai mươi tuổi cử hành quan lễ, đeo mũ của người trưởng thành)

      Thản nhiên, Vệ Công Trực thẳng tới.

      hướng chắp tay với Tân đế, cười sang sảng, : "Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Phương Nam nhiều giai lệ, bọn ta đợi quá lâu rồi." Dứt lời, quay về phía Quảng Lăng vương cách đó xa, nhướng mày hỏi: "Cao Trường Cung, ngài có muốn chọn trước ?"

      Quảng Lăng vương nhìn , ánh mắt liếc tới Trương Khởi ăn vận cực kỳ bình thường, hờ hững : "Mời Vệ lang trước."

      Nước Chu kề sát nước Trần, từ khi vào Kiến Khang, người nước Trần ràng kính nể sứ giả nước Chu. Chuyện như vậy, theo như người nước Trần sắp xếp cũng là người nước Chu chọn trước. Quảng Lăng vương tất nhiên cần thiết phải chém giết đoạt thứ tự.

      "Vậy mỗ khách khí nữa." Vệ Công Trực cười ha ha, bước tới.

      Điều khiến mọi người bất ngờ chính là Vệ Công Trực này vô cùng tùy tiện. khắp đại điện, đánh giá kỹ lưỡng từng tử.

      Ngồi ở đây đều là người gia thế lớn, ta khinh bạc như vậy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.

      Vệ Công Trực vẫn hoàn toàn nhận ra, nhìn kỹ từng tỷ, đưa tay chỉ năm người. Những tử chọn cũng phải những người xinh đẹp nhất trong tâm niệm người phương Nam, mà là những tử mày rậm mắt to, tươi đẹp nhất.

      Thấy lựa chọn, tiếng xì xào của người phương Nam cũng ngớt dần: ra sở thích khác nhau, cho chọn trước cũng sao.

      Theo tiếng của , mười mấy cung tỳ ra, tới trước mặt các tử, đỡ các nàng ra ngoài điện.

      Trương Nhân ở bên thấy các tử được đưa cắn chặt môi. Chậm rãi, nàng cúi đầu, khẽ với Trương Khởi: "A Khởi, ta sợ lắm."

      Ba lang quân tuấn tú, người tuyển chọn tử, cũng biết hai người sau có chọn nàng ? Trương Nhân muốn gả cho những kẻ to béo thô lỗ ở đất Bắc man di.

      Trương Khởi vẫn trả lời.

      Sau khi Vệ Công Trực ngồi vào chỗ, cười hì hì với Vũ Văn Thuần: "Vũ Văn Thuần, các tử đều tề tụ ở đây, ngươi cũng chọn người ?"

      Vũ Văn Thuần mỉm cười.

      Vũ Văn Thuần này hơi gầy, mặt vuông chữ điền, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, cùng với khuôn mặt trắng nõn nổi bật, mang vẻ hết sức trầm ổn.

      từ từ đứng lên.

      Chắp tay với Tân đế, ánh mắt liếc nhìn các tử trong điện.

      Theo ánh mắt của , Trương Khởi cảm giác được, Trương Nhân bên cạnh run rẩy, căng thẳng đến độ sắp khóc.

      Vào lúc đó, Vũ Văn Thuần lên tiếng, "Mấy người này." chỉ bốn người.

      Trong bốn người này, vẫn có Trương Nhân.

      Mặt Trương Nhân trắng bệch. Trương Khởi lo lắng nhìn nàng, nghĩ ngợi: Nếu Quảng Lăng vương chọn nàng, chắc nàng ta lăn ra ngất mất.

      Lúc này, Hoàng đế cất tiếng cười sang sảng, "Hai sứ giả nước Chu cũng chọn người rồi, Quảng Lăng vương, nhiều tử như vậy, ngài có vừa ý ai ?"

      Tiếng vừa cất lên, cả người Trương Khởi cứng đờ.

      Nàng vẫn luôn chờ đợi động tác tiếp theo của Tiêu Mạc.

      Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.

      Nàng tin vào số mệnh, nhưng bây giờ nhìn lại, dù có sống lại, nàng vẫn thể so được với kiếp trước. Kiếp trước, nàng còn là chính thê, còn có được cuộc sống an nhàn giàu có mấy năm.

      Nàng muốn phải làm cơ thiếp cho người khác lần nữa, phải hao tổn bao nhiêu công sức để leo cao.....Nghĩ tới đây, Trương Khởi ngẩn ra, sao mình lại làm lần nữa? Chẳng lẽ ở kiếp trước nàng chính là là mcơ thiếp cho người khác trước, rồi mới trở thành chính thất của nam nhân kia?

      Nghe thấy câu hỏi của bệ hạ, Quảng Lăng vương ngẩng đầu lên.
      laulamilktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 56: Lựa chọn

      Theo ngẩng đầu lên, tất cả tử cũng đều ngẩng đầu lên.

      Đây là cơ hội cuối cùng rồi, càng là cơ hội quan trọng nhất. Đệ nhất thiên hạ mỹ nam Cao Trường Cung, dù luôn che mặt lại, cũng có thể khiến các thiếu nữ ở tình đầu tiên động lòng.

      Chỉ là, nghe sống ở nước Tề cũng tốt, biết quốc quân nước Tề thế nào, lại luôn thích . Cả phong hào Quảng Lăng vương, cũng là Hoàng đế phong theo lệ.

      Mặc kệ như thế nào, theo dù sao cũng tốt hơn theo những lão nam nhân bụng to dáng mập kia.

      Khi các tử bình ổn hô hấp, chúng lang quân khe khẽ , tay Trương Khởi khẩn trương đến run run.

      Chưa từng cảm thấy mỗi giây trôi qua chậm như thế.

      lúc ấy , thái giám từ cửa hông tới, mấy câu với thái giám xong, lão thái giám này tới sau lưng Tân Đế, cũng mấy câu.

      Thái giám này vừa xong, Hoàng đế ngẩng đầu lên, cười : "Ai là Trương thị A Khởi?"

      Tiếng ông ông dừng lại.

      Tuyệt đối ngờ rằng Hoàng đế kêu tên Trương Khởi, Trương thị cũng ngẩn ra. Mà Trương Khởi, càng thêm kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ngẩn ngơ, nàng khiếp sợ đứng lên, khẽ chào Hoàng đế, "Thiếp là Trương thị A Khởi."

      Vị trí của nàng cách Hoàng đế khá xa, mắt híp lại nhìn chòng chọc hồi cũng thấy, liền kêu: "Tới đây."

      "Vâng"

      Trương Khởi xuống sập, cúi đầu về phía trước.

      Theo nàng lại, mấy tiếng thất vọng và suy đoán vang lên.

      Trương Khởi tới dưới điện, dừng lại cách bệ hạ 20 bước, nhàng khẽ chào, "A Khởi gặp qua bệ hạ."

      "Ngẩng đầu lên."

      "Vâng"

      Trương Khởi ngẩng đầu.

      Thấy mặt mũi của nàng, Hoàng đế hơi thất vọng, chậm rãi : "Ngươi chính là Trương thị A Khởi?" Dừng lát, Hoàng đế : "Ngươi có thể ra ngoài."

      À?

      Trương Khởi khẽ chào, "Vâng"

      Lúc này, Hoàng đế nhìn về phía Quảng Lăng vương, cười : "Nghe Quảng Lăng vương thích sắc đẹp. Nếu , trẫm giúp ngươi chọn mấy người?"

      Quảng Lăng Vương cười, thanh trong sáng vang lên, "Cám ơn bệ hạ. Thần thích sắc đẹp." nhìn chằm chằm Trương Khởi, hời hợt : "Ta thấy tử này rất vừa mắt, bằng bệ hạ ban nàng cho ta."

      Lời này vừa ra, tiếng ông ông nổi lên bốn phía. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Quảng Lăng vương, nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi cúi đầu thấp hơn.

      Trong lúc bất chợt, nàng đổi ý rồi !

      màn hôm nay, nàng nổi danh cũng nổi danh. Kế hoạch trước kia thể được, nếu như muốn theo Tiêu Mạc hoặc lang quân khác, bằng theo Quảng Lăng vương.

      Nghĩ tới đây, Trương Khởi nhàng dời ra bước.

      Nàng chuẩn bị gì, ghế , hoàng đế trẻ khẽ cười : "Nàng thể được!"

      xong như đinh chém sắt, chận hết lời Trương Khởi muốn , và lời Quảng Lăng vương muốn trở về.

      Hoàng đế nhìn về phía Trương Khởi, : "Tiểu tử này trẫm có an bài." cười với Quảng Lăng Vương: "Tiểu tử này mấy xinh đẹp, Quảng Lăng vương chọn người khác ."

      là quân chủ quốc gia này, trước mặt nhiều người như vậy, chuyện kiên quyết như thế. Bất cứ người nào cũng dám cưỡng cầu.

      Quảng Lăng vương càng thể cưỡng cầu, cưỡng cầu nữa, chính là xung đột giữa hai nước.

      Từ từ, Quảng Lăng vương rũ mắt xuống, cười nhạt, : "Nếu như thế, bệ hạ an bài là được."

      lui.

      Trương Khởi trong khoảng thời gian ngắn, ra là thất vọng hay đơn. Nàng cúi đầu, từ từ lui ra ngoài điện.

      Dưới ánh trăng, cung điện ngàn vạn, cây cối so le, bóng cây theo gió xào xạc. Trương Khởi từ từ tới dưới bậc thang.

      lúc này, thái giám đuổi theo nàng, trong tay cầm hộp gỗ, cười : "Trương thị A Khởi, đây là bệ hạ ban cho ngươi."

      Trương Khởi ngẩn ra, ngây ngốc đến gần. Thái giám này lại gần nàng, giọng mà ra: "Bệ hạ rất là coi trọng tử, bên trong chừng năm mươi lượng hoàng kim!"

      Trong hộp gỗ này là năm mươi lượng hoàng kim?

      Trương Khởi ngẩn ra, lập tức hiểu dụng ý thái giám cố ý cho nàng biết. Lập tức mở hộp gỗ ra, theo từ đó lấy ra hai đĩnh vàng nhét vào trong tay thái giám này, giọng cung kính : "Đa tạ công công."

      Thái giám này hai lời trùm vào trong tay áo, chỉ phía tây, giọng : "Người tử muốn tìm ở hướng đó." Dứt lời, vội vã trở lại trong điện.

      Trương Khởi về phía tây.

      tới bóng rừng thanh trầm thấp kêu: "Tới đây."

      Chính là thanh của Tiêu Mạc.

      Trương Khởi hơi dừng chút, vẫn thuận theo tới.

      Nàng biết, dùng thủ đoạn gì. Bệ hạ biết rồi.

      tới gốc cây nhãn cao lớn, Trương Khởi ngước đầu, xuyên thấu qua đám lá cây thưa thớt nhìn , ánh trăng loang lổ xuyên suốt mà xuống, lưu lại ánh sáng gương mặt trắng nõn của Tiêu Mạc.

      Trong đêm nhìn thấy người này, lại càng khó hiểu.

      Tiêu Mạc đưa tay kéo qua cánh tay của nàng, ôm nàng giọng ra: "Là bệ hạ mở miệng cự Quảng Lăng vương?" dừng chốc, cười lạnh : "Ta ra đánh giá thấp . Bố cục này kỹ càng vậy, lại mắc mưu. Hừ, cũng biết dùng thủ đoạn gì, làm cho bữa tiệc lần này, ta cách nào tham gia. Mà Tiêu Mạc ta há dễ khinh hay sao? Lần này, ta mạn phép muốn làm loạn tính toán của trước khi mở miệng."

      Trương Khởi ngẩn ngơ.

      ra là, người của sớm chờ rồi, chỉ chờ Quảng Lăng vương muốn lên tiếng, mới truyền tin tức kia cho Hoàng đế. Tiêu Mạc này, càng muốn dùng phương thức này, trước mặt mọi người bẻ mặt mũi của Quảng Lăng vương.

      Trương Khởi miễn cưỡng cười tiếng, giọng hỏi: "Huynh lợi hại. Huynh gì với bệ hạ, mà ngài tin huynh vậy?"

      Lấy được ca ngợi của nàng, Tiêu Mạc hăng hái, nhếch miệng cười : "Ta cho ngài biết, muội chính là người soạn 《 Tiêu Diêu Du 》. Bệ hạ vẫn xem tác giả thủ khúc này là tri kỷ, nghe lời này, nào có xoa mắt nhìn muội? Sau đó ta lại cho ngài biết, muội và ta tự định cả đời, thực muốn lấy chồng ở đất Bắc xa xôi."

      Hoá ra là như vậy.

      Bệ hạ hào hứng gọi nàng ra, là muốn xem xem gương mặt nàng? Thuận tiện thành toàn người tri như mình? Thấy diện mạo nàng, hiển nhiên thất vọng.

      Đúng rồi, chính là bộ dáng Trương Khởi đẹp, bệ hạ mới coi trọng Tiêu Mạc hơn ba phần, cảm thấy là người chí tình chí nghĩa. Nếu phải vốn là con em thế gia, muốn lấy được tử địa vị cao vô cùng dễ dàng. Hơn nữa Quảng Lăng vương ở bên, ngài ấy thể quá mức khiến Quảng Lăng vương mặt mũi, chừng bệ hạ tứ hôn ngay.

      Dưới ánh trăng, Trương Khởi lặng lẽ ngước mắt.

      Tiêu Mạc này, có thủ đoạn!

      Tiêu Mạc ôm Trương Khởi, nụ cười mặt rực rỡ, nếu phải người trong ngực thoa mặt mình lộn xộn tùm lum, muốn ôm nàng thân thiết phen.
      milktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57: Ngươi đừng hối hận

      Bị Tiêu Mạc ôm vào trong ngực Trương Khởi nhàng giãy giãy, , mềm mại : "Ta... ta phải trở về phủ."

      Dưới ánh trăng, thanh của nàng hơi nghẽn, "Tiêu Lang, nếu như huynh nạp ta, có thể có chút thù lao hay ?"

      Nàng hi vọng được chính thức đón về nhà, thiếp thất như vậy, địa vị cao chút.

      Tiêu Mạc nghe được tiếng nho , mềm mại quyến rũ của nàng, trong lòng mềm nhũn, lòng thương tiếc nổi lên.

      Gật đầu cái, Tiêu Mạc dịu dàng : "Được. Hôm nay bệ hạ biết tình hình của ta và muội, có ngài ra mặt, đại phu nhân ngăn trở nữa. Đến lúc đó, ta mang sính lễ đến đón muội vào cửa."

      Trương Khởi làm như cực vui mà khóc, nhàng khẽ chào , "Đa tạ Tiêu Lang."

      Thừa dịp, nàng lui về phía sau bước, mang theo vài phần ngượng ngùng : "Tiêu Lang, thời gian thiên trường địa cửu, ta... ta trước."

      Tiêu Mạc thấy nàng tránh thoát, chuẩn bị ôm nàng vào lòng lần nữa, nghe được nàng như thế, khỏi thoải mái. gật đầu : "Được, nếu muội muốn lấy thân thanh bạch vào phủ, vi phu tất nhiên theo muội."

      mỉm cười tựa vào tay, nhìn Trương Khởi từ từ lui xa.

      Cũng biết là do thắng Quảng Lăng vương, hay sắp lấy được tiểu tử này, tâm trạng của bây giờ tốt vô cùng.

      Trương Khởi thối lui từng bước từng bước.

      Từ từ, nàng tới dưới ánh trăng.

      Vội vàng đến phía trước, nàng quật cường mím môi.

      tại, chuyện của nàng và Tiêu Mạc chẳng khác gì lộ ra sáng rồi. Chỉ sợ quá mấy ngày, mình chính là người của .

      Suy nghĩ tới đây, biết tại sao, trong hốc mắt Trương Khởi đầy nước mắt.

      Đưa ống tay áo ra, lặng lẽ lau nước mắt mặt. Trương Khởi tăng nhanh bước chân.

      Nàng nhớ đường cũng tệ lắm, chỉ chốc lát, liền tới chỗ xe ngựa đậu. Khi trở lại xe ngựa, Trương Khởi cuộn thành đoàn, nhúc nhích trốn ở góc phòng.

      Cũng biết trải qua bao lâu, nàng rốt cuộc giật giật.

      Bên ngoài xe, trăng sáng cao, gió xuân như bông.

      Nhìn đội ngũ xe ngựa sắp hàng chỉnh tề, Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xe ngựa của sứ giả hai nước Tề Chu.

      Từ từ, nàng bò xuống xe ngựa, về phía kia.

      Chiếc kia xe ngựa màu đen vẫn còn ở đó.

      nhàng thở dài, Trương Khởi tới bên cạnh xe ngựa.

      Đưa tay vuốt càng xe rộng rãi bền chắc, Trương Khởi : "Phương bắc là đất dã man, quân vương vô đạo hoang dâm, đủ thứ lý do, ai có thể thành phu quân. Nhưng vì cái gì tất cả đều kết thúc, ta lại sợ hãi rồi?"

      có người trả lời nàng. Đáp lại, chỉ là gió đêm nức nở nghẹn ngào.

      Cắn răng, Trương Khởi dùng tay áo lau lau lệ, quay đầu .

      Mới vừa quay đầu, nàng liền cứng đờ.

      Trong ánh trăng, bóng dáng hiên ngang đứng cách mười bước, chắp hai tay nhìn nàng.

      Trong ánh trăng thưa thớt, khuôn mặt của như như . May là mơ hồ, cũng tuấn mỹ khiến người hoảng hốt.

      ngờ trở lại sớm như vậy, Trương Khởi vội vàng khẽ chào, cúi đầu qua bên cạnh .

      "Ngươi mới chảy nước mắt?"

      thanh trầm thấp trong trẻo như dây đàn, mang theo chút khó hiểu.

      Trương Khởi dừng bước lại, nàng trả lời : "Nghĩ đến thân như lục bình, gió tới gió do mình làm chủ, trong lòng liền khổ sở."

      làm như cười cười, thanh trầm thấp, "Vậy vì sao rơi lệ trước xe ngựa của ta?"

      Trương Khởi nghẹn lời.

      Đúng vậy, trước đó nàng mọi cách kháng cự, sao lúc này chạy đến trước xe ngựa của rơi lệ?

      Nàng mở miệng, liền chờ.

      hồi lâu, thanh bé yếu ớt của Trương Khởi bay tới, "Quảng Lăng vương là trượng phu khó được thế gian, A Khởi biết có nên hối hận hay lệ chảy xuống."

      Lời này, thành khẩn mà tự nhiên. Giống như theo lời nàng, hoàn toàn ra từ trong lòng!

      Cao Trường Cung mười tám mười chín tuổi, xuất thân tốt hơn Trương Khởi bao nhiêu. Thuở , cũng từng bị nhục mạ và khinh thường biết bao nhiều lần.

      biết mình ra là trượng phu khó được thế gian!

      Khóe miệng nhếch nhếch, muốn cười ra tiếng. Cũng biết tại sao, nụ cười kia lại vang lên được.

      quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi.

      Tiểu tử đứng dưới ánh trăng, vẻn vẹn đến vai mình, nhìn gương mặt khóc như mèo của nàng, Quảng Lăng vương chậm rãi : "Ngươi đừng hối hận!"

      Trương Khởi kinh ngạc nhìn về phía .

      Đối diện ánh mắt của nàng, Quảng Lăng Vương cười, nụ cười này, tựa như mây bay ngang trời, mặt trời xuyên biển. nhìn chằm chằm Trương Khởi, : "Cả đời ta, thích bị người trêu nhất. Tiêu Mạc này nhiều lần lấn ta... ta há có thể tùy ? Trương Khởi, ta sớm muộn đến mang ngươi ." Mang nàng , thành con cờ giữa cùng với Tiêu Mạc, thắng thua quan hệ tôn nghiêm của trượng phu. Cuối cùng ai là người thắng, bây giờ còn quá sớm.

      cất bước tới xe ngựa, , "Lúc trước cảm thấy ánh mắt ngươi trong suốt khó được, hôm nay, ta càng thêm muốn bỏ qua rồi."

      Trương Khởi ngây ngẩn hồi, mới hoảng hốt về phía xe ngựa của mình.

      Co lại xe ngựa lần nữa, mười ngón tay của nàng xoắn vào nhau. Lời của Quảng Lăng vương, nàng biết là tin tốt hay tin xấu.

      Mặc kệ có tin hay , đều liên quan trinh tiết, khi trở lại sợ rằng nàng thành cơ thiếp của người khác.

      Ở thời đại quả phụ có thể tái giá làm hoàng hậu, chúng nữ nhi thích ai có thể cầu xin vui vẻ đêm, trinh tiết phải quan trọng.

      Khi nàng cắn răng vừa muốn cười vừa muốn khóc hồi tiếng huyên náo kèm theo tiếng bước chân truyền đến.

      Nhất định là tiệc tan rồi.

      Lúc tới là Trương Khởi và Trương Nhân, trở về chỉ có Trương Khởi. Nghe Trương Nhân bị sứ giả trung niên phương bắc chọn . Nghe người sứ giả kia là tên háo sắc, hơi chọn mười người.

      A Lục đồng thời rời chỗ với mọi người trong Trương phủ, ghé vào bên tai Trương Khởi vui vẻ : "A Khởi, lần này tốt lắm, cả bệ hạ cũng biết ngươi."

      Mắt to của nàng lóe lóe, "Nếu A Khởi ăn mặc khá hơn chút, chừng bệ hạ còn có an bài khác đấy."

      Trương Khởi liếc nàng cái, cau mày : "Ngươi quên lời ta rồi hả ?"

      A Lục le lưỡi cái, vội vàng ngậm miệng lại. A Khởi nhà nàng, sớm với nàng chí hướng của mình.

      Yên lặng hồi, A Lục ủy khuất mím môi : "A Khởi, ta sai lầm rồi, ngươi đừng buồn ta có được hay ?"

      Trương Khởi sao lại giận nàng? Cả chính nàng cũng cảm thấy chí hướng của mình vô cùng xa, sợ là khó khăn thực .

      A Lục lặng lẽ liếc về phía Trương Khởi, thấy mặt nàng có vẻ giận dữ, khỏi thở phào nhõm. Con ngươi của nàng đảo vòng, lại : "A Khởi, ngươi nên vui mừng mới đúng. Cả bệ hạ cũng chú ý ngươi, bảo vệ ngươi, ta đoán chủ mẫu chắc chắn tốt với ngươi."

      Trương Khởi nhìn về phía nàng, gật đầu cái, giọng : "Cũng đúng thế ."

      Lại , nàng cũng coi như là đạt tới mục đích. Bộ dạng xấu xí này của nàng làm nhiều người ngại mắt thế, trong ngắn hạn có quyền quý để mắt tới nàng. Hoàng đế lại hỏi tới, người của Trương phủ tùy ý xử trí nàng. Trương Tiêu thị muốn động nàng, cũng suy nghĩ chút. chừng nàng còn có thể tốt với mình hơn.

      Mới vừa nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi liền nghĩ đến Tiêu Mạc, nghĩ đến mấy ngày nữa mình bị mang tới Tiêu phủ, lại cúi đầu.

      lúc ấy , chiếc xe ngựa tiến tới gần, tiếp, giọng vịt đực thời kỳ trưởng thành của Trần Ấp vang lên, "A Khởi có đó ?"

      A Khởi? gọi rất thân thiết.

      Trương Khởi suy nghĩ chút, vẫn vén màn xe.

      Bên ngoài màn xe, Trần Ấp ngó chừng nàng. Khác với lần trước, lần này trong ánh mắt của , còn mang theo vài phần nhiệt liệt.

      Thấy Trương Khởi nhìn ra, nhếch miệng cười tiếng, lại gần chút ít, khàn khàn : "A Khởi, ngươi là thông tuệ hơn người." Dừng chút, tò mò hỏi : "Tại sao bệ hạ tốt với ngươi thế?"
      milktruyenky thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương58: Đãi ngộ

      Giọng của Trần Ấp tương đối thân thiết. ta cũng chẳng là gì của nàng cả!

      Trương Khởi nhìn chằm chằm vào , trả lời.

      Ánh mắt của nàng vô cùng nhu hòa, trừng người khác cũng có uy nghiêm, chỉ như hờn dỗi. Trần Ấp cười ha ha, "Đừng giận, muốn cũng được."

      là như vậy, nhưng trong lòng vẫn ngứa ngáy, thêm: "A Khởi, lần trước muội gặp rắc rối, đúng là ta nên ngó lơ." nghiêng đầu cười với nàng thôi, "Cửu huynh của muội giáo huấn ta trận rồi, A Khởi đừng giận nữa."

      Trương Khởi cúi đầu, lúc sau chợt : "Là Tiêu Mạc, huynh ấy thuyết phục bệ hạ."

      Lời của nàng đầu đuôi, lúc đầu Trần Ấp ngẩn ra, chốc lát sau liền hiểu.

      Vừa hiểu ra, sắc mặt thay đổi rệt. Nhìn chằm chằm vào Trương Khởi tiếng nào.

      Trương Khởi cũng lên tiếng.

      Dù nàng , Trần Ấp cũng mau chóng hiểu được. Nàng chính miệng ra, chính là muốn Trần Ấp tranh với Tiêu Mạc.

      Nếu muốn theo Tiêu Mạc, khi nàng còn là tiểu , được người tranh giành càng nhiều, Tiêu Mạc càng xem trọng nàng. Nam nhân đều như vậy, tranh giành cướp đoạt ham muốn, luôn có sở thích kỳ lạ này.

      Trần Ấp sững sờ, đột nhiên nghĩ ra, Trương Khởi với mình chuyện này, nghĩa là trong nội tâm nàng cũng thích mình.

      Sắc mặt của lại thay đổi, mím môi : "Ta tìm Cửu huynh của muội bàn bạc." Dứt lời lùi về buồng xe, chỉ chốc lát xe ngựa kia tăng tốc.

      Trương Khởi đưa mắt nhìn rời , cũng kéo màn xe xuống.

      Lúc này, A Lục ở bên ngủ gà ngủ gật rồi.

      Trương Khởi lấy từ trong lòng ngực hộp gỗ bệ hạ ban thưởng, từ từ mở ra. Theo nắp hộp dần mở, ánh vàng chói mắt lóe lên, khiến Trương Khởi chảy nước mắt.

      Bên cạnh vang tiếng kêu hoảng hốt khẽ khàng.

      A Lục tỉnh, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đầy vàng, khẽ : "A Khởi, đây là?"

      Trương Khởi hạ giọng trả lời: "Đây là phần thưởng của bệ hạ."

      "Phần thưởng của bệ hạ? Tốt quá! A Khởi, chỗ này có bao nhiêu vàng?"

      "Khoảng bốn mươi lượng vàng." Vốn là năm mươi lượng, cho thái giám hai thỏi, còn dư lại bốn mươi lượng.

      Nhưng đối với nàng bốn mươi lượng vàng quá vui sướng rồi. Khóe miệng Trương Khởi đọng nét cười, nghĩ tới trăm năm mươi đồng vàng giấu bên người kia, khoái trá thầm nghĩ: Sống ở Trương phủ vẫn tốt, ít nhất chỗ vàng này cũng tới tay quá dễ dàng.

      A Lục ở bên cũng tỏ vẻ mừng rỡ, nàng cong ngón tay tính toán, vui mừng : "Nữ lang, chỗ vàng này có thể mua được ba mươi mẫu ruộng tốt đó."

      " được nhiều như vậy." Trương Khởi cười : "Ruộng tốt ở ngoại thành Kiến Khang khác chỗ các ngươi, mặc dù chỗ các ngươi rất đắt đỏ, ở đây còn tốn kém hơn nữa."

      A Lục nghĩ thấy đúng, nhưng chỉ liếc mắt cười hì hì, : "Nhưng nữ lang cũng có thể về quê ta mua đất mà."

      Trương Khởi ngẩn ra, cũng phải! Quê của A Lục gần Kiến Khang, mặc dù thể phồn hoa như chốn này, nhưng cũng hiếm thấy chiến tranh.

      Lúc này, A Lục cúi đầu : "Nữ lang, mau cất vàng , đừng để người khác thấy."

      "Ừm." Trương Khởi vội vàng đóng nắp gỗ lại, cất vào trong ngực.

      Khi xe ngựa trở lại Trương phủ, sắc trời tối. Đám người Trương Khởi thẳng vào phòng ngủ.

      Rạng sáng ngày hôm sau, tỳ nữ đứng ngoài gọi: "Khởi tử, có đó ?"

      A Lục cất giọng, "Có."

      "Chủ mẫu thu xếp cho Khởi tử viện ở chái nhà nam, bảo người sang bên đó ở." Giọng của tỳ nữ này rất thấp, cười híp mắt : "A Lục, ngươi sắp được an nhàn rồi. Lần này chủ mẫu còn phái bốn nô tỳ cho chủ tử ngươi, lần này ngươi được làm đại tỳ nữ rồi."

      A Lục vội vàng cười hì hì đáp: " ư? Tốt quá." Nàng nhấc mép váy chạy vào trong phòng, người còn chưa thấy nghe tiếng giòn tan: "A Khởi A Khởi, ngươi dậy chưa?"

      Tỳ nữ Trương Tiêu thị phái tới đứng ngoài thấy A Lục hô to gọi , thầm cười lạnh: có kiến thức, còn biết gọi tử!

      Trương Khởi nghe thấy. Nàng mơ mơ màng màng đáp tiếng, mở cửa phòng ra.

      Cửa vòng vừa mở, A Lục liến thoắng. Trong tiếng cười vui, hai chủ tớ thu dọn chút, liền chuyển tới tiểu viện ở chái nhà nam.

      Viện này lớn, sống cùng ba thứ nữ, cộng thêm Trương Khởi, trở thành bốn người.

      Nhìn các thứ nữ đứng bậc thang, Trương Khởi cụp mắt thầm nghĩ: Mình cũng được đãi ngộ như thứ nữ rồi.

      Nhà của nàng nằm ở phía ngoài cùng bên trái. Tổng cộng có năm gian phòng. Trương Khởi thu dọn đồ đạc xong, cũng để ý bốn tỳ nữ đó có phải do Trương Tiêu thị đưa tới hay , gọi A Lục hầu hạ mình như cũ, bốn tỳ nữ ở bên ngoài chăm sóc.

      Xong xuôi hết thảy, nàng phải tạ ơn Trương Tiêu thị rồi.

      Trương Thập Nhị lang cũng có ở trong phòng của Trương Tiêu thị, Trương Khởi vừa vào viện, liền nghe được thấy tiếng cười của ông và Trương Cẩm.

      Cúi mặt xuống, bước chân của Trương Khởi hơi chậm lại.

      Lúc này, Trương Hiên ra.

      vừa thấy Trương Khởi, liền cười tiếng. tới trước mặt nàng, khẽ : "A Khởi, may là bệ hạ mở miệng, kẻ man di phương Bắc đó mới đưa muội ."

      Trương Khởi cười khẽ đáp: "Đúng vậy."

      Thấy nàng cũng vui lắm, nghiêm túc : "Muội đừng tưởng Cao Trường Cung đó tuấn tú muốn chung sống với . Quân vương đất Bắc nổi danh liều lĩnh. Sống ở đó, chừng ngay cả nhà cũng bị tịch thu mất."

      Trương Khởi vội vàng khom lưng, nghiêm túc trả lời: "Cửu huynh rất đúng."

      Lúc này Trương Hiên mới hài lòng gật đầu.

      Bỗng chốc nhớ ra chuyện, lại : "Nghe Trần Ấp , Tiêu Mạc giúp muội phải ? Huynh ấy lòng để ý đến muội?"

      Trương Khởi cúi đầu, vân vê góc áo: "Dạ. Nghe huynh ấy , mấy ngày nữa đưa muội ."

      Trương Hiên cau chặt mày.

      hồi lâu, lên tiếng, ", chúng ta ra mắt phụ thân và mẫu thân."

      Nhìn Trương Hiên có vẻ vui, Trương Khởi thầm suy nghĩ: Chắc cho Trương Tiêu thị, đại phu nhân rồi cũng biết. Nếu đại phu nhân dốc hết sức ngăn trở tử Trương phủ gả cho Tiêu Mạc chắc hẳn là có nguyên nhân. Họ vào cung tình. Ta cũng cần làm thiếp của Tiêu Mạc nữa.

      Huynh muội hai người, trước sau bước vào sảnh đường.

      Trương Tiêu thị và Trương Thập Nhị lang ngồi ở chủ vị, gì đó với Trương Cẩm. Thấy Trương Khởi vào, họ đều ngẩng đầu lên, sắc mặt Trương Tiêu thị càng mừng rỡ.

      Mỉm cười, Trương Tiêu thị : "A Khởi, ngồi ."

      Đây là lần đầu tiên Trương Tiêu thị với nàng bằng giọng ôn hòa như vậy, còn vẻ coi thường của trước kia.

      Trương Khởi tiến lên trước bái kiến, cất giọng trong trẻo : "A Khởi đa tạ mẫu thân."

      Thấy nàng biết sửa cách xưng hô, Trương Tiêu thị cười hiền hòa hơn. Trương Tiêu thị cười chân thành với Thập Nhị lang: "Phu quân, chàng xem con của chàng kìa, tử này càng khiến người ta thương mà."

      Trương Thập Nhị lang cười ha ha, vuốt râu : "Đây là vận may của nó." Ông ngẩng đầu lên, hiền từ nhìn Trương Khởi, hỏi: "Con làm gì, sao bệ hạ lại có lòng nhắc đến con? Còn cự tuyệt cầu của Quảng Lăng vương?"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương59: Tài nữ

      Trương Khởi còn chưa trả lời, gã sai vặt vội vàng tới, đứng ở cửa khẽ bẩm báo: "Lang quân, có người tìm."

      Trương Hiên đáp tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Trương Khởi, sau khi cho nàng ánh mắt đừng sợ, theo gã sai vặt đó ra ngoài.

      Lúc này, Trương Khởi lấy chiếc khăn tay từ trong ngực ra, hai tay nâng lên cung kính đưa đến trước mặt Trương Thập Nhị lang, cất giọng trong trẻo : "A Khởi có thêu bức tranh giống chiếc khăn tay này, rất lớn. Tiêu gia Mạc lang giúp A Khởi mang bán, lại vừa ý bệ hạ." Những chuyện này, cần người điều tra cũng truyền tới tai họ, nàng thể giấu diếm nữa rồi.

      Trương Thập Nhị lang nhận lấy khăn tay của nàng, Trương Cẩm ngồi bên cười lạnh, "A Khởi có bản lĩnh!"

      Nghe thấy bất mãn trong giọng của Trương Cẩm, Trương Khởi tái mặt, cúi đầu càng thấp, hai tay xoắn chặt góc áo, môi mấp máy, cuối cùng thể giải thích.

      Mà Trương Tiêu thị ngồi bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, khi liếc nhìn chiếc khăn tay đó, ánh mắt sững lại: Chiếc khăn tay này hơi quen mắt.

      Trương Thập Nhị lang mở khăn tay ra.

      Vừa mở ra, ông kinh ngạc "Ồ" tiếng. Sau hồi thưởng thức, ông ngẩng đầu nhìn Trương Khởi, cất giọng ấm áp: "Khăn tay này do con thêu sao?"

      Trương Khởi cúi đầu, "Dạ."

      Nụ cười mặt Trương Thập Nhị lang càng tươi rói, ông đánh giá Trương Khởi, : "Con ta đúng là thông tuệ."

      Ông đưa khăn tay cho Trương Tiêu thị, : "Nàng xem ."

      Trương Tiêu thị nhận lấy khăn tay.

      Nàng đưa mắt nhìn, cúi sát mặt xuống, sắc mặt trắng bệch, bất an siết chặt chiếc khăn tay, thầm nghĩ: Ta chẳng hay biết gì cả. Nếu học đường, Trương Khởi thể tài hoa này, những tử kia lan truyền từ lâu, nha đầu này giấu quá kỹ.

      Nàng nhớ tới thông minh của Trương Khởi khi ứng phó với La Trương thị, càng cảm thấy đứa con riêng có vẻ ngoan ngoãn hiền lành này có tâm tư.

      Mặc dù ngày đó, nàng ta dâng khăn tay cho mình. Nhưng nàng ta còn tuổi, có thể giấu diếm tài hoa để cho người khác biết, che giấu khả năng tiềm , thực đơn giản.

      Trương Tiêu thị đặt khăn tay sang bên, cười : " thông tuệ." Khi đến hai chữ thông tuệ, nàng nhấn mạnh thêm, khiến Trương Khởi cúi đầu càng tái mặt. Nàng đưa khăn tay cho tỳ nữ đứng cạnh, bảo tỳ nữ trả lại cho Trương Khởi, " cần người dạy thông tuệ như vậy, A Khởi hiếm có."

      Nàng quay về phía Trương Thập Nhị lang, "Có bản lĩnh này, bệ hạ coi trọng con bé cũng phải. Nhưng mà, nàng nhìn Trương Khởi, lạnh mặt quát: " tiểu chưa gả, được cho phép của trưởng giả, ngấm ngầm qua lại với lang quân! Ai cho ngươi can đảm này?"

      Bịch tiếng, Trương Khởi quỳ xuống đất. Nàng dập đầu, với giọng run rẩy: ", phải. A Khởi có tài đức gì? Thực ra Tiêu lang nể mặt tỷ tỷ mới ra tay giúp đỡ!"

      Trương Tiêu thị hừ tiếng, : " ngấm ngầm qua lại?"

      Trương Khởi lắc đầu nguầy nguậy.

      Trương Tiêu thị cười lạnh tiếng, : " ngấm ngầm qua lại, Tiêu lang tử như người mà kinh động đến bệ hạ sao?"

      Trương Khởi lúc này biết gì cho phải, chỉ tái mặt lắc đầu ngừng, nước mắt tuôn rơi.

      Lúc này, Trương Thập Nhị lang ở bên trìu mến : "Được rồi, chuyện này nên truy cứu nữa." Đúng như lời của Trương Thập Nhị lang, tiểu có thân phận như Trương Khởi, có qua lại với nam nhân cũng chỉ là chuyện thể hơn nữa. Dù sao con chính tông thế gia cũng chẳng thiếu người thầm qua lại với nam nhân, cũng như Trương Cẩm vậy.

      Trương Tiêu thị nghe vậy, hờ hững với Trương Khởi: "Đứng lên ." Trương Khởi vội vàng dập đầu hai cái, lúc này mới cẩn thận đứng lên.

      Ngồi sau Trương Tiêu thị, Trương Cẩm vẫn vênh cằm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Trương Khởi mang vẻ phức tạp nên lời. Dường như đến giờ nàng mới phát , muội muội đê tiện của mình còn được Tiêu lang chú ý hơn.

      Mới vừa nghĩ tới đây, Trương Cẩm nghĩ đến lời Tiêu Mạc với nàng ngày đó, lửa giận trong bụng lại tiêu tan.

      Trương Thập Nhị lang nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, khẽ : "A Khởi, tối qua bệ hạ có gì với con ?"

      Trương Khởi cắn môi, khẽ đáp: "Bệ hạ , A Khởi là tài nữ."

      tài nữ!

      Lời này vừa thốt lên, Trương Thập Nhị lang và Trương Tiêu thị đều trầm mặc.

      Ngay cả Trương Cẩm cũng cúi gằm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Trương Khởi, lại chứa đựng vẻ ghen tỵ.

      Họ đều biết, đương kim bệ hạ tài hoa hơn người, rất kiêu ngạo, ít khi buông lời khen. Ngài ca ngợi Trương Khởi có tài, bức tranh thêu đó vừa ý ngài.

      Thảo nào ngài dứt khoát từ chối cầu của Quảng Lăng vương như vậy. Vốn tưởng rằng bệ thấy Tiêu Mạc có cầu đó, Trương Khởi cũng chẳng xinh đẹp, Quảng Lăng vương cũng muốn nàng, liền thuận miệng cho nàng lui ra ngoài. ngờ rằng, bệ hạ lòng ý thích thú nàng.

      Mặc dù Trần thị nghèo hèn, sâu thẳm trong lòng các đại thế gia cũng tôn kính họ đến mức đấy. Nhưng dù thế nào nữa, hoàng tộc vẫn là hoàng tộc, bệ hạ vẫn là bệ hạ. Hôm nay bệ hạ coi trọng Trương Khởi, còn khen ngợi nàng là tài nữ. Nếu là con dòng chính, lời ca ngợi này đáng giá nhắc tới, nhưng nàng chỉ là đứa con riêng nho , lời ca ngợi này đáng kiêu ngạo.

      Trầm mặc hồi, Trương Thập Nhị lang cười ha ha, : "Tốt!" Ông nhìn Trương Tiêu thị, "A Khởi thông tuệ, sau này đừng bắt bớ nó nữa, thưởng cho nó bộ sách thêu vẽ và bút nghiên."

      Quay lại Trương Khởi, ông hiền từ hỏi: "Khởi nhi có cầu gì ?"

      Trương Khởi lắc đầu, cung kính đáp: "Phụ thân mẫu thân vô cùng chu đáo với hài nhi, A Khởi cầu gì."

      "Tốt lắm." Trương Thập Nhị lang đứng lên, "Nếu con được bệ hạ coi trọng, sau này hãy để tâm nhiều hơn tới chuyện học hành." Tức là muốn nàng đừng nghĩ đến chuyện nam nữ nữa. Trương Khởi vui mừng, nghĩ ngợi: Ít nhất phụ thân gả mình sớm vậy.

      Trương Khởi vội vàng đồng ý.

      Trương Thập Nhị lang phất tay áo bỏ .

      Ông vừa , gian phòng lập tức trở nên ứ đọng.

      Phụ thân vừa , Trương Cẩm đứng lên, nàng ta đứng cao nhìn xuống Trương Khởi, cười lạnh : "Hây da, là có bản lĩnh nha, thành tài nữ rồi!"

      Trương Khởi dám đáp lời, chỉ cúi đầu thấp hơn.

      Trương Tiêu thị ngồi bên từ từ nhấp trà.

      Thấy mẫu thân ngăn cản, Trương Cẩm lại càng kiêu căng, nàng tới trước mặt Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi : "Bệ hạ rồi, xem ra sau này ta ra ngoài phải thường xuyên dẫn theo A Khởi, để người trong thiên hạ biết được đại tài nữ này."

      Trương Khởi nhận thấy lửa giận trong lời của nàng, lại càng rúm ró, đầu cúi sát đến ngực.

      Trương Cẩm thấy vậy, hừ tiếng, lại muốn gì đó, Trương Tiêu thị ở bên : "Được rồi."

      Nàng phất tay với Trương Khởi, "Lui ra ."

      "Dạ."

      "Tự giải quyết cho tốt."

      "Dạ."

      Trương Khởi từ từ lui ra khỏi sảnh đường. tới bãi đất bằng, nàng thở hắt ra hơi, thầm nghĩ: Ta cũng , mình được bệ hạ ca ngợi là tài nữ rồi.

      tài nữ làm thiếp của Tiêu Mạc, nhất định được lòng ngưỡng mộ. Dù Trương Tiêu thị có gả Trương Cẩm cho Tiêu Mạc hay , cũng chừa lại đường lui, cũng ra mặt ngăn trở chuyện này.

      Nàng và Trương Cẩm đều là con của Trương thị, nếu như là con dòng chính của gia tộc khác, tất nhiên có cách để đối phó với thiếp thất có tài danh nhưng có hậu thuẫn như nàng. Nhưng Trương Cẩm cũng dễ dàng như vậy, dù sao các nàng là chị em ruột, danh tiếng của Trương Khởi càng lớn, càng được Tiêu Mạc thích, nàng ta muốn hại Trương Khởi, chắc chắn nhận được ủng hộ của gia tộc nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :