1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 47: bị trật

      Trương Khởi đứng lên, nàng đẩy cửa phòng ra, xấu hổ cười : "Cẩm tỷ tỷ, tỷ đến rồi?" Đối diện vẻ mặt nhịn được của Trương Cẩm, nàng cúi đầu, giọng : "Trễ như thế còn ra ngoài, phu nhân biết mất hứng đấy."

      Nghe Trương Khởi nhắc mẫu thân của mình, Trương Cẩm cũng hoảng hốt. Chỉ đảo mắt nàng ngưỡng đầu lên : "Ngươi sợ cái gì? Cũng chỉ gặp người ở tại cửa ra vào, mẫu thân ta mới gì."

      ra có người ở cửa ra vào. Trương Khởi cúi cúi với Trương Cẩm, trong veo : "A Khởi nghe Cẩm tỷ tỷ."

      Lời này là cường điệu cho người bên nghe, tránh cho truyền tới trong tai Trương Tiêu thị là lỗi của mình.

      Trương Cẩm có chú ý tới mói qua lát, tâm tư Trương Khởi vòng vo nhiều vòng. Nàng nhíu mày quát lên: "Vậy còn lo lắng làm gì? mau!"

      Trương Khởi đáp tiếng, cất bước đuổi theo Trương Cẩm tỳ nữ vội vã tới.

      Nàng tới trước mặt Trương Cẩm, nhìn sang Trương Khởi, liền cúi cúi với Trương Cẩm phúc, "Cẩm tử, phu nhân kêu người."

      "Mẫu thân kêu ta?" sắc mặt Trương Cẩm càng thay đổi, nàng chần chờ hồi, cuối cùng gật đầu : "Ta... ta phải ngay."

      Lúc này, tỳ nữ này nhìn về phía Trương Khởi, "Phu nhân lệnh Khởi ni cũng cùng !"

      Bảo nàng cũng ?

      Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tỳ nữ này. Thấy nàng nhìn, trong mắt tỳ nữ này thoáng qua khinh bỉ và hả hê, còn ngẩng đầu lên.

      Trong lòng Trương Khởi lộp cộp, bản năng cảm thấy lo lắng.

      Lúc này, Trương Cẩm ra mấy bước, tỳ nữ này thấy Trương Khởi bất động, kêu lên: " mau!"

      Trương Khởi đáp tiếng, cúi đầu theo Trương Cẩm.

      Như thường ngày, nàng vẫn cúi đầu, an tĩnh khéo léo, nhưng bây giờ thấy bộ dáng kia của nàng, mấy tỳ nữ đều giọng mà thầm, " là biết giả bộ." "Người này có tâm cơ."

      Trương Khởi nghe vào trong tai, vội vàng ngẩng đầu lên bộ.

      Lần này, tiếng cười càng sâu!

      Nhưng vào lúc này, Trương Khởi ngã qua bên, đột nhiên kêu thảm tiếng, ôm lấy chân trái từ từ đứng ở đất.

      Chúng nữ quay đầu lại nhìn, Trương Cẩm kêu lên: " xảy ra chuyện gì?"

      Trương Khởi đau đến mặt cũng vặn vẹo, trong mắt càng thêm lấp lánh nước mắt, nàng giọng khàn khàn: "Ta bị trật." Cắn răng cái, nàng ép buộc mình tự đứng lên, nào biết vừa đứng, nàng càng thêm tự chủ được phát ra tiếng rên, sắc mặt càng trắng hơn.

      Trương Khởi cúi đầu, phí sức muốn cất bước, nhưng làm thế nào cũng bất động.

      Bộ dáng như vậy, sao còn có thể lại?

      Tỳ nữ đến gọi thấy thế, nhíu mày lại, quát lên: "Ngươi gọi hầu của Khởi tử đến dìu nàng về." Nàng nhanh vài bước, đuổi theo Trương Cẩm.

      Lúc này Trương Cẩm cũng thu hồi ánh mắt, cất bước rời với mấy tỳ nữ.

      Trong lúc các nàng xa A Lục cũng chạy đến. Nàng nhìn thấy Trương Khởi sắc mặt trắng bệch, kêu khẽ tiếng, xông lại đỡ nàng, khẩn cấp hỏi: " tử, ngươi sao thế?"

      Trương Khởi : "Ta bị trật." Đặt sức nặng cơ thể ở người A Lục, Trương Khởi đau đến lại kêu rên.

      Hai chủ tớ dắt díu lấy nhau, từng bước từng bước về phòng.

      Trương Cẩm vừa vào viện, hầu đến gọi liền mau mấy bước, tới trong phòng Trương Tiêu thị giọng ra.

      Lắng lắng nghe nghe, Trương Tiêu thị rên tiếng, : "Nó ngược lại may mắn!" Nàng nghe nữ nhi muốn Tiêu phủ hẹn hò, trong bụng rất là tức giận. Phái người chặn lại nữ nhi và Trương Khởi nàng nghĩ tới kêu hai người này đến, hung hăng phát tác Trương Khởi phen, cũng mượn cơ hội gõ nữ nhi.

      Nhưng ngờ, Trương Khởi tại nơi mấu chốt này bị trật chân. là trật chân được lời rồi.

      Lúc này, thanh của A Hương ở bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Cẩm tử tới."

      Vừa nghe Trương Cẩm tới, lửa giận của Trương Tiêu thị vọt toát ra, nàng trầm giọng : "Kêu nó vào !"

      Bên này, Trương Khởi được A Lục đỡ về phòng.

      Cửa phòng vừa đóng, Trương Khởi liền nhàng đẩy A Lục ra, mình tới bên người ngồi xuống.

      Thấy nàng lại tự nhiên, A Lục trừng lớn mắt.

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đến gần, giọng mà ra: "Ta cảm thấy phu nhân muốn làm khó ta."

      "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

      Trương Khởi khoanh hai tay, từ từ xoắn vặn.

      hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên, : "Tạm thời cũng có biện pháp tốt." Ở trong vẻ mặt như đưa đám của A Lục, Trương Khởi lại : "Nếu có thể các xa Trương Cẩm, nàng ta có lẽ nhớ ta." Chỉ là có lẽ, mình vào mắt Trương Tiêu thị, chừng lúc nào đó, liền bị nàng ta thuận tay lợi dụng.

      Nàng cần suy nghĩ chút.

      Suy nghĩ hồi lâu, Trương Khởi than tiếng, : "Ngủ ."

      "Oh."

      A Lục từ trước đến giờ là người suy nghĩ nhiều, chỉ chốc lát ra mồ hôi, Trương Khởi ngồi ở trước màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài, có chút buồn ngủ.

      Bên ngoài trăng sáng như nước, gió mát thổi, thực là thời khắc tốt để khảy đàn nhị.

      Trương Khởi đánh đàn rất hay.

      Đáng tiếc, nàng có đàn, dù nàng có đàn, cũng dám hiển lộ tài hoa của mình. Bây giờ còn chưa có bị bức đến nông nỗi cần ra sức đánh trận, đến còn bất kỳ đường lui nào nàng hoàn toàn lấy ra tài hoa của mình, để cho tiếng tăm tài nữ mỹ nữ của mình lan khắp Kiến Khang, khiến Trương phủ muốn đưa nàng cho người quyền quý làm kỹ thiếp, cũng phải đắn đo. Mà chính nàng, cũng mượn thế cố gắng chút.

      Nàng tại, chỉ muốn lặng lẽ thu xếp, đợi đến chuẩn bị tốt rồi, mới lặng yên tiếng động biến mất.

      Lúc này Trương Khởi, hề nghĩ đến lời Quảng Lăng vương từng với nàng.

      Ngồi hồi, Trương Khởi mỏi mệt, nàng núp ở giường, từ từ chìm vào mộng đẹp.

      Trương Khởi mở mắt ra phát mặt trời sáng choang chiếu vào mặt đất, có chút cũng chiếu đến trong phòng.

      Sao trễ như thế?

      Trương Khởi vội vàng bò dậy, thấy chậu nước khăn đều ở trong phòng, nàng vội vã rửa mặt.

      Lúc này, loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp thanh của A Lục từ bên ngoài truyền đến, "A Khởi, ngươi tỉnh chưa?"

      Trương Khởi tức giận lên tiếng: "Tỉnh." Cư nhiên gọi tỉnh mình, cũng biết có trễ giờ học .

      Nàng trời sanh giọng mềm , mặc dù tức giận chuyện, thanh kia vẫn trong vắt mềm nhũn làm cho người ta thoải mái.

      A Lục đẩy cửa phòng ra, đứng ở cửa thò đầu vào. Tròn mắt chuyển động nhanh như chớp, A Lục giọng : "Là Cẩm tử cho ta kêu ngươi dậy!"

      Trương Cẩm?

      Trương Khởi ngẩn ra, lược trong tay rơi mặt đất.

      Nàng khom lưng nhặt lên thanh của A Lục tiếp tục truyền đến, "Cẩm tử muốn ngươi đến phòng hầu."

      Trương Khởi ừ tiếng, từ từ ngồi dậy, trở lại giường ngồi xuống. A Lục tiến vào cửa phòng, "A Khởi, ngươi đói bụng ? Ta mang heo chút bánh ngọt trở lại." Dứt lời, từ trong lòng móc ra cái khăn tay, cẩn thận mở ra, lấy ra mấy miếng bánh ngọt bị ép tới dẹp.

      Trương Khởi tuyệt đói, nhưng nàng nghĩ, nàng nên ăn ít thứ.

      Mới vừa nhặt mảnh bánh ngọt bỏ vào trong miệng, bên ngoài liền truyền đến loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, tỳ nữ tới ngoài cửa, kêu: "Khởi tử có đó ?"

      A Lục lên tiếng: "Ở đây."

      Cửa phòng mở ra, tỳ nữ này vào. Nàng cúi cúi với Trương Khởi, : "Khởi tử, Hiên tiểu lang kêu ngươi."

      Cửu huynh kêu nàng?
      milktruyenky thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương48: Tiêu Mạc tới

      Trương Khởi đáp tiếng: "Ta tới liền."

      Sau khi đưa mắt ra hiệu cho A Lục, Trương Khởi theo sau tỳ nữ này rời khỏi cửa phòng.

      được mấy bước, tới rừng cây rợp bóng, Trương Khởi cười ngọt ngào hỏi: "Ngươi ở phòng nào? Hình như ta chưa từng gặp."

      Tỳ nữ này quay đầu lại, : "Nô tỳ là người của Cẩm tử, xin ra mắt Khởi tử."

      Trương Khởi kinh ngạc, : "Ngươi là người của Cẩm tử, nhưng phải Cửu huynh gọi ta sao? Sao do tỳ nữ của huynh ấy tới mời?"

      Tỳ nữ này ngẩn ngơ.

      Mà lúc này, Trương Khởi dừng bước. Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm vào tỳ nữ, bước chân cũng lùi dần về sau.

      Ngay lúc đó, tiếng cười vang lên, "Muội cũng rất cảnh giác."

      Là giọng của Tiêu Mạc!

      Nhất thời Trương Khởi biết nên thở phào nhõm hay căng thẳng hơn nữa, nàng quay đầu lại.

      Tiêu Mạc mặc áo lông buộc hờ, chân mang guốc mộc, nhanh nhẹn bước ra từ rừng cây. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của nhàng mà thanh thoát, ánh mắt sáng rực khiến tỳ nữ đứng trước Trương Khởi phải liếc nhìn nàng bằng ánh mắt đố kỵ, rồi lại si ngốc nhìn về phía .

      Nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, Tiêu Mạc ra lệnh: "Qua đây nào."

      Chỗ đứng là vườn hoa. Quanh người cây cối cao lớn, lá xanh mới nhú, lo bị người phát .

      Trương Khởi cúi đầu về phía y.

      Thấy nàng tới gần, Tiêu Mạc xoay người tiếp về phía trước, khi dừng lại, hai người tới tòa núi giả được đại thụ bao quanh vô cùng yên tĩnh.

      Tiêu Mạc nhìn Trương Khởi.

      Thấy nàng vẫn cúi đầu, tiến đến.

      Nhìn nàng, khẽ cười : "Hai ngày qua có nhớ ta ?"

      Nhớ ?

      Trương Khởi trừng mắt nhìn, cuối cùng quyết định thành lắc đầu.

      Nụ cười của Tiêu Mạc hơi sượng lại.

      chắp tay, cất giọng trầm ấm : "Muội đừng giận, ta vốn định nạp muội vào phủ cách chính đáng. Thế nhưng nãi nãi lại chịu, ngay cả mẫu cũng đỡ mà nãi nãi chịu châm chế. Ngày hôm trước..."

      Ngày hôm trước cũng có thuyết phục mẫu, cũng chuẩn bị xong xe ngựa, chỉ chờ mẫu cho nàng ra khỏi phủ với tư cách làm kỹ thiếp cho Tiêu Sách, rồi tính sau. Nhưng ngờ rằng mẫu lại bất ngờ đổi ý. Điều khiến ngờ rằng, khu viện vốn sắp xếp cho Trương Khởi lại bị bán mất rồi!

      Khu viện rất đẹp, cũng phái người bố trí rồi! Thế nhưng Trương Khởi lại bán mất!

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiêu Mạc hơi tối .

      nhìn chằm chằm vào Trương Khởi.

      Tiểu tử này đúng là rất lớn mật!

      Những lúc thế này, nàng vẫn luôn cúi đầu, hai tay xoắn chặt góc áo, dáng vẻ đó ngây thơ biết bao nhiêu, ngoan ngoãn biết bao nhiêu!

      Đúng rồi, nếu nàng ngây thơ, khi Quảng Lăng vương để lộ bội kiếm, sao nàng lại hề sợ hãi, chẳng hề hoảng hốt mà vẫn cười như thường? Nếu nàng ngây thơ, cũng mượn cơ hội thay hiến khúc, để lại ấn tượng trong mắt hoàng thượng.

      Nhưng điều kỳ lạ hơn hết thảy, khi nghĩ đến hàng loạt hành động to gan lớn mật, tùy hứng làm bậy của tiểu tử này, lại hoàn toàn dị nghị?

      đưa tay kéo tay áo của Trương Khởi.

      Theo lực kéo của , thân thể Trương Khởi chợt lao về phía trước. Tay siết lại, kéo nàng vào trong lòng.

      Trong nháy mắt, Trương Khởi bị ôm lấy.

      Trương Khởi còn chưa nẩy nở, thân hình xinh, mà so với những nam nhân gầy gò bình thường, thân thể Tiêu Mạc cũng được coi là cao lớn. Trương Khởi ngã nhào vào lòng , đỉnh đầu khó khăn lắm mới chạm đến bờ môi .

      Đột nhiên rơi vào vòng ôm của nam nhân, Trương Khởi vô cùng sợ hãi, nàng muốn giãy dụa, nhưng cánh tay đặt ngang hông cứng rắn như sắt. Sau khi động đậy, càng ôm chặt hơn.

      Nhịp đập mạnh mẽ vững vàng của trái tim nam nhân xuyên thấu áo xuân mỏng manh truyền tới. Hơi thở nhàng của nam tử lại càng quất chặt lấy nàng.

      Trương Khởi thể cử động được chút nào.

      Tiêu Mạc thấy nàng giãy dụa nữa, cánh tay cũng hơi nới lỏng. cúi đầu nhìn Trương Khởi trong lòng, dùng ngón tay làm lược, từ từ chải mái tóc trán nàng, để lộ khuôn mặt trắng noãn thanh tú và đôi mắt mọng nước như bao phủ lớp sương mù.

      nâng cằm nàng lên, lẳng lặng ngắm nhìn.

      Ngón tay thon dài mạnh mẽ nhàng mơn trớn môi nàng, cảm thấy nhiệt độ của làn môi đỏ mọng đầu ngón tay, hơi thở của Tiêu Mạc dần dần trở nên thô ráp.

      Trương Khởi đỏ bừng mặt, kìm được mà vặn vẹo người. Vừa nhúc nhích, tinh tường cảm nhận có vật cương cứng giữa hai chân mình.

      Nàng dám cử động.

      Đáng thương ngẩng đầu, Trương Khởi rưng rưng nước mắt, "Tiêu lang, người khác trông thấy mất!" Nàng nén nước mắt, nghẹn ngào ra mấy chữ này, lời vừa khào khào vừa đáng thương, dễ dàng khiến người ta mềm lòng.

      Nhưng Tiêu Mạc lại mềm lòng.

      Chẳng những mềm lòng, lại còn ôm nàng chặt hơn.

      tay khác khác vuốt ve mông nàng, giọng Tiêu Mạc cũng trở nên khàn : "Người khác trông thấy càng tốt!"

      Trương Khởi ngẩn người, bỗng chốc hiểu ra: Bị trông thấy, càng có có thể danh chính ngôn thuận đưa mình về!

      Trương Khởi cắn môi.

      Tiêu Mạc cúi đầu, đôi mắt sáng quắc của nhìn chằm chằm vào mặt nàng, lúc lâu sau mới cúi đầu : "Quảng Lăng vương đó….."

      Quảng Lăng vương?

      Trương Khởi cứng đờ, hề nhúc nhúc lắng nghe.

      Tiêu Mạc liếc nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi : "Tối hôm qua gặp phải thích khách."

      Thấy đôi mắt mở to của Trương Khởi, vẻ mặt hề thay đổi, vẫn lịch tuấn dật như vậy, "Nghe bắt mấy tên, thăm dò được, thích khách được phái đến từ nước , có ý đồ tốt đẹp. Đoán chừng bây giờ thỉnh cầu bệ hạ cho về nước. có nhiều thời gian, chắc cũng có sức tầm hoa vấn liễu đâu."

      Trương Khởi nhìn .

      Nàng nghe rất , nước Tề có nội chiến, Quảng Lăng vương phải mau chóng trở về, rảnh để ý đến nàng!

      Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc, lên tiếng hỏi: "Chuyện này do huynh sắp xếp sao?"

      Tiêu Mạc cười tiếng.

      Nụ cười này, răng trắng như tuyết chói lọi dưới ánh mặt trời, tuấn dật nhã nhặn nên lời.

      thừa nhận, nhưng cũng phủ nhận!

      Trương Khởi thầm kinh hãi. Nàng vẫn luôn xem thường thiếu niên này, biết lại thủ đoạn như vậy!

      Thấy nàng lại cúi đầu, Tiêu Mạc nâng cằm nàng lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.

      Trương Khởi chưa kịp giãy dụa, chạm tới như chuồn chuồn lướt nước rồi dời môi , bên tai nàng với giọng khàn khàn hổn hển: "A Khởi, ta tôn trọng muội nên tạm thời giữ lại trong sạch cho muội. Chờ ta thu xếp xong, muội hãy ngoan ngoãn gả cho ta nhé."

      Vậy ư? Nếu như tôn trọng nàng, bây giờ lột xiêm y nàng, muốn trong sạch của nàng sao?

      Trương Khởi khẽ nhếch miệng, nhưng dám gì, đầu lại càng cúi thấp.

      Tiêu Mạc vươn tay vuốt ve mái tóc của nàng, ngón tay lướt qua tai ngọc nõn nà của nàng, kiềm chế được mà nâng niu.

      Vừa mới chạm vào lên cơn nghiện, ngón tay như gió xuân nhàng dịu êm lướt qua cằm, cổ rồi dừng lại ở bờ xương vai của nàng

      Dần dần, có vẻ càng hài lòng hơn.

      Rốt cuộc, thở dài tiếng, ôm nàng vào lòng chặt, nỉ non : "Tiểu nương giảo hoạt gian trá này….Nếu bán khu viện, chắc tiền cũng về tay rồi chứ? Đưa đây ta giữ cho."
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương49: Khăn tay

      Muốn nàng giao tiền ư?

      Chuyện này sao có thể?

      Trương Khởi dám ngây người như phỗng nữa, nàng lắc đầu, khẽ cất giọng êm ái: "Còn lâu mới đưa cho huynh."

      Thấy Tiêu Mạc nhìn chằm chằm, nàng với giọng oán trách yếu ớt: "Muội muốn giữ lại làm tiền phòng thân."

      Tiền phòng thân? Sợ sau này bỏ rơi nàng sao? Tiêu Mạc cười xoa đầu nàng, : "Được rồi, muội muốn giữ cứ giữ lại." Tâm trạng khá hơn, Tiêu Mạc cười : "Ta cho muội viện tử khác nhưng khế nhà này ta giữ hộ muội. Tránh cho muội lại đổi thêm tiền nữa."

      "Mười mẫu ruộng này lần trước ta phải dùng mánh khóe mới lấy được. Muội giữ lại hàng năm cũng có chút thu hoạch, sao lại bán ? Hay là nhờ Trương Hiên ra tay? ngờ huynh ấy cũng làm được việc."

      Giọng điệu của còn vẻ buồn bực nữa rồi.

      Trương Khởi vẫn cúi đầu, buông nàng ra, nàng liền biết điều tựa vào ngực . Cúi gằm mặt, Trương Khởi thầm suy nghĩ: Bằng sắc đẹp bây giờ của mình, Tiêu lang khó có thể kiềm chế. Nếu lớn hơn chút, e rằng càng khó chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Tiêu lang.

      Nàng dám nghĩ đến chuyện sau này.

      Nàng vắt hết óc cũng nhớ nổi có tồn tại Tiêu Mặc này trong ký ức . Dĩ nhiên, chỉ có , ngay cả đám người Trương Hiên, Trần Ấp nàng cũng nhớ nổi.

      Ký ức của kiếp trước quá vụn vặt mà ít ỏi, có khi Trương Khởi cũng cảm thấy, nếu phải những điều trong trí nhớ xảy ra , nàng cho rằng mình chỉ là tiểu tử mười ba mười bốn tuổi, những ký ức đó chỉ là giấc mộng của nàng, giấc mộng về quá trình trưởng thành, sống chết của mình.

      Cũng chính bởi vì ký ức của kiếp trước quá ít, nhiều khi cử chỉ và tính cách của Trương Khởi cũng chẳng khác gì những tiểu ở độ tuổi này.

      lúc ấy, tiếng bước chân khẽ khàng bỗng truyền đến, còn có tiếng kêu rất của tỳ nữ bên Trương Cẩm, "Tiêu lang có đó ?"

      Tiêu Mạc khẽ nhíu mày, buông Trương Khởi ra.

      Trương Khởi vừa được tự do, lập tức đưa tay vuốt tóc xuống, cúi đầu lui về bên thân cây, làm cho mình trở nên mờ nhạt.

      Tiêu Mạc quay đầu, khóe miệng nhếch cười, mặt như gió xuân, "Chuyện gì?"

      Tỳ nữ này xuất trước mặt hai người, nàng ta cúi chào Tiêu Mạc, khẽ : " tử nhà nô tỳ , phu nhân trông coi tử nghiêm quá, tử thể ra ngoài gặp mặt Tiêu lang. Đây là khăn tử thêu, kính xin Tiêu lang nhận lấy."

      ra Trương Cẩm đưa tín vật, vỗ về tấm lòng chưa tỏ tường của ái lang.

      Nụ cười bên khóe miệng Tiêu Mạc sâu hơn, nhíu mày, : " tử nhà ngươi có lòng." Cũng biết có phải ảo giác của Trương Khởi hay , khi đến hai chữ 'Có lòng' lại nhấn mạnh .

      Tỳ nữ đưa khăn qua.

      Tiêu Mạc đưa hai ngón tay ra nhận lấy, thấy tỳ nữ kia nhìn mình chằm chằm, bỏ khăn vào trong ngực.

      Thấy tỳ nữ kia vẫn nhúc nhích, nhíu mày, "Còn có việc gì sao?"

      Tỳ nữ rũ mắt xuống, lí nhí: " có, có gì."

      Trong ánh nhìn chăm chú của Tiêu Mạc, nàng ta ấm ức rời . Trước khi , liếc nhìn Trương Khởi núp ở bên cạnh giống như người tàng hình.

      Tỳ nữ vừa , Tiêu Mạc liền lấy khăn tay ra, thuận tay vo tròn lại ném vào trong rừng.

      Thấy hành động này của , Trương Khởi trợn to mắt.

      Tiêu Mạc nhìn nàng, vẫy tay : "Lại đây."

      Trương Khởi cắn môi, nhón chân bước đến.

      Khi tới, hốc mắt nàng ẩm ướt, khẽ : "Tỳ nữ vừa nãy nhìn thấy muội."

      Tiêu Mạc nhướng mày nhìn nàng.

      Trương Khởi lúng ta lúng túng, : "Muội sợ tỳ nữ đó là người phu nhân phái tới."

      Tiêu Mạc chờ nàng tiếp.

      Trương Khởi cất giọng nhàng trong vắt, kể chuyện phụ nhân bị nàng đụng phải sẩy thai ngày hôm qua. Nàng rất cặn kẽ, ngay cả chi tiết mình ứng đối thế nào cũng kể ràng.

      Sau khi nàng xong, Tiêu Mạc cười, " vậy là A Khởi nhờ vả ta sao."

      Trương Khởi cúi đầu .

      Tiêu Mạc : "Muội là người của ta, nhờ vả ta cũng là chuyện đương nhiên. Bây giờ ta biết rồi, để ý."

      Trương Khởi cúi chào , khẽ : "Đa tạ lang quân."

      Tiêu Mạc cản nàng lại, thuận tay nâng cằm nàng lên, sau khi thưởng thức kỹ càng mới : " còn sớm nữa, ta phải rồi." Cười cười, giải thích: "Tiếp tục trì hoãn, e rằng nãi nãi phái người tới tìm ta. Cũng biết ta đắc tội với nãi nãi ở điểm nào, mà nạp A Khởi cũng khó khăn như vậy." Nhắc tới nãi nãi, giọng mang vẻ thân cận. Hiển nhiên nãi nãi hết sức sủng nịnh .

      Trương Khởi hề lên tiếng.

      Sau khi Tiêu Mạc nhìn sâu vào nàng mới xoay người rời .

      Tiêu Mạc vừa , Trương Khởi vội vàng xoay người lẻn vào trong rừng cây. Tìm kiếm lúc lâu mới thấy mảnh khăn bị Tiêu Mạc ném .

      Khăn thêu tương đối tinh xảo, phía còn viết chữ Cẩm.

      Nếu vật này rơi vào tay người khác, khỏi gây nên trận phong ba.

      Trương Khởi suy nghĩ lúc, nhặt khăn lên bỏ vào trong ngực. Tạm thời cứ giữ lại, chừng có lúc cái khăn này phát huy công dụng.

      Sau đó, Trương Khởi xoay người, nhanh chóng về phòng của mình. Nàng lo lắng có người chú ý, nàng và Tiêu Mạc ở bên nhau càng lâu, phỏng đoán của người khác càng gây bất lợi cho nàng.

      Vội vàng trở lại trong phòng, Trương Khởi cài then cửa, dựa vào nó thở dốc.

      Tiêu Mạc vẫn rất khăng khăng cố chấp về nàng!

      May có đại phu nhân ngăn cản.

      Nhưng, Trương phủ này cũng chỉ an toàn tới chừng này. Nàng phải nghĩ cách, phải nghĩ cách.....

      Sức lực nàng có thể nương tựa quá ít. Dù sao Trương Hiên cũng là con ruột của Trương Tiêu thị, cũng quý mến và đồng tình với nàng, nhưng với tính cách của , cũng giúp đỡ quá nhiều.

      Còn có thể nhờ cậy ai đây?

      Khi Trương Khởi suy nghĩ, thời gian trôi qua mau. Thấy mặt trời lên cao, Trương Khởi vội vàng sửa soạn, xoay người tới học đường.

      Khi Trương Khởi tới, các tử đến hơn phân nửa.

      Xem ra khi nàng tới, các tử vẫn giống như ngày thường, liếc nhìn rồi để ý tới nữa.

      Trương Khởi lại đứng mình trong cái góc kia.

      Hôm nay lại có bài học của giáo tập Viên, Trương Khởi vừa đứng vững, có người hầu dọn bàn và bút mực ra.

      Giáo tập Viên vừa tiến đến, tiếng ồn ào trong học đường chợt im bặt.

      Thân phận và tài hoa của , là điều vô cùng uy vọng trong mắt các tử. Trong học đường nho này, có vài tử thầm thích .

      Lại tiếp, bằng thân phận và bề ngoài của giáo tập Viên, vốn phải giảng bài cho các tử. Nhưng khi bậc trưởng lão của Trương thị sắp xếp cho giảng bài, dốc hết sức đẩy việc dạy học cho các tiểu lang qua bên, bảo là muốn dạy các tử. Còn thẳng thắn : học người trong tranh, những tử này xinh tươi mơn mởn, tuổi đẹp như tranh. ở gần các nàng, vẽ nên tranh thiếu nữ được lưu truyền thiên cổ.

      hùng hồn đầy lý lẽ. Các vị trưởng lão của Trương phủ cũng tin. Thời đại này, các họa sư thực thích miêu tả nữ tử trang điểm, ăn vận, sinh hoạt, cười. Phàm là họa sư, ai ai cũng tinh thông tranh mỹ nữ.

      Dĩ nhiên, các vị trưởng lão của Trương thị hề ngần ngại mà sắp xếp vào đây. Nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì mọi người khắp Kiến Khang đều tin tưởng vào nhân phẩm của giáo tập Viên, biết rằng với thanh cao và tự tại của , bao giờ làm những trò có nhân phẩm như quyến rũ tiểu tử.

      Cũng như Nguyễn Tịch thời Tấn, nằm ngủ bên cạnh phụ nhân, mà người nắm giữ cả thiên hạ cũng tin tưởng tôn kính .
      Nhược Vân thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương50: Mẫu thân

      Giáo tập Viên liếc nhìn mọi người : "Lần này vẫn là tranh mỹ nữ, vẽ ."

      Dứt lời, lấy ra bầu rượu, tự tại thưởng thức.

      Các tử lại rầm rì .

      Trương Khởi đứng trong góc vừa mở giấy Tuyên Thành, vừa nghĩ phải hạ bút thế nào.

      Về phần hội họa, nàng cũng được coi là xuất sắc, nhưng thêu thùa mới là lĩnh vực nàng có thể làm cho mắt người ta phát sáng. Kiếp trước nàng phối hợp nhuần nhuyễn giữa thêu và hội họa. Kiếp này vừa chạm vào, có linh cảm dào dạt.

      Cũng vì vậy, bức tranh nàng thêu mới có thể khiến những người tầm cỡ như Hoàng đế, Tiêu Mạc, Trương Hiên rung động.

      Nhìn giấy Tuyên Thành trống , Trương Khởi suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến giáo tập Viên chú ý.

      trong những danh sĩ ít ỏi trong thiên hạ, là người phóng khoáng bất kham, có khí khái riêng. Nếu có thể coi trọng mình như Trương Hiên, nguyện ra tay tương trợ, vậy quan tâm đến bất kỳ ai mà thoải mái che chở cho nàng, thoải mái lướt qua người Trương gia, giúp nàng tìm người nàng muốn nương tựa.

      Có điều trưởng tử đại gia quen với thế , cũng biết nhiều thủ đoạn của phụ nhân, muốn cảm động được , được coi trọng, dễ dàng.

      Khi Trương Khởi vẫn còn suy nghĩ thời gian trôi qua từng chút . Cho đến khi tiết học kết thúc, giấy Tuyên Thành của Trương Khởi vẫn trống rỗng, tất nhiên càng khiến giáo tập Viên thèm chú ý đến nàng.

      Giấy Tuyên Thành trống cũng chỉ có mình nàng, giáo tập Viên liếc nhìn mọi người, thèm quan tâm mà thốt lên câu, "Mang về nhà vẽ cũng được." Dứt lời, thản nhiên rời khỏi học đường.

      Đảo mắt, hai môn khác cũng kết thúc.

      Trương Khởi trở về phòng, vẫn còn suy nghĩ lại. Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện thu hút chú ý của giáo tập Viên giáo tập rất đáng giá. Nhưng phải làm sao nàng thể nghĩ ra.

      Trong trí nhớ, nàng hề qua lại với những danh sĩ chân chính đó. Kiếp trước nàng là nữ tử sống với mục đích làm "Kỹ thiếp", hoàn toàn hiểu nội tâm của danh sĩ chân chính. Trong cuộc sống phù hoa, điều các nàng học chính là trang điểm ăn vận, mị hoặc quyến rũ, thậm chí ý nghĩ cũng chỉ vỏn vẹn làm thế nào để giữ chân nam nhân, làm thế nào để có được con nối dõi. Sao các nàng có thể biết đến những danh sĩ thanh cao đầy nghị lực này được?

      Còn những chuyện sau khi rời khỏi Trương phủ, Trương Khởi lục lọi trí nhớ mãi cũng chẳng có gì nhiều. Dường như trong vô thức nàng bịt kín ký ức liên quan, chỉ còn những chuyện thuần túy nhất thời thiếu nữ.

      Cắn môi suy ngẫm, Trương Khởi vẫn bó tay biết phải làm sao.

      Cũng biết trải qua bao lâu, tiếng của tỳ nữ truyền đến từ bên ngoài, "Khởi tử có đó ? Hiên tiểu lang cho gọi người."

      Cái gì? Trương Hiên gọi nàng?

      Trương Khởi ngây ngốc, ra trong tiếng trả lời giòn tan của A Lục.

      Đứng ở bên ngoài đúng là tỳ nữ bên người Trương Hiên.

      Trương Khởi đáp: "Vâng." Trở về phòng sửa sang lại đầu tóc y phục, Trương Khởi theo tỳ nữ nọ ra ngoài.

      Tỳ nữ lại dẫn nàng thẳng vào viện của Trương Tiêu thị.

      Càng tiến gần tới khu viện đó Trương Khởi càng lo lắng. Nàng cúi đầu mà bước chân cứng ngắc.

      Lúc này, tỳ nữ đó tiến vào sân viện.

      hồi, nàng quay đầu : "Tiểu Lang hầu bên trong, vào thôi."

      "Dạ."

      Trương Khởi cúi đầu bước vào sảnh đường.

      Trong sảnh đường, Trương Hiên tay cầm quyển sách, ngồi chuyện với Trương Tiêu thị. Khi nhìn nhi tử, mặt mày Trương Tiêu thị vô cùng hiền hậu, mà Trương Hiên cũng mỉm cười. Trong góc phải, Trương Cẩm cúi đầu, rầu rĩ nghịch khăn tay của mình, Trương Tiêu thị thỉnh thoảng gọi mấy câu, nàng cũng tỏ vẻ nghe thấy gì.

      Thấy Trương Khởi vào, Trương Hiên đứng lên, dịu dàng gọi: "A Khởi, mau tới bái kiến mẫu thân."

      Giọng vô cùng thân thiết, muốn giúp Trương Khởi gần gũi với nương mình hơn.

      Trương Khởi bước lên trước hai bước, cất giọng trong vắt khẽ chào: "A Khởi xin ra mắt mẫu thân."

      Hai chữ mẫu thân này vừa cất lên, Trương Cẩm ngồi trong góc liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn nàng, hừ lạnh tiếng.

      Sau khi Trương Khởi kêu to, tha thiết mong chờ, vừa lấy lòng vừa cẩn thận, lại hồi hộp nhìn Trương Tiêu thị, ánh mắt mang theo khát vọng gần gũi nhưng lại rụt rè.

      Thấy ánh mắt của nàng, sắc mặt Trương Tiêu thị chùng xuống. Nàng đáp lại tiếng kêu của Trương Khởi, mà lại cười với Trương Hiên: "Con trai, hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Lời này tức là muốn đuổi Trương Hiên .

      Trương Hiên lắc đầu, cười : "Mẫu thân, hài nhi mệt."

      nhìn Trương Tiêu thị, thành khẩn : "Mẫu thân, A Khởi rất thông tuệ, hài nhi mấy câu với muội muội thôi mà cảm động. Đến lúc đó mẫu thân giúp muội muội tìm chàng rể tốt, bằng thông tuệ của A Khởi, chừng lại giúp ích được."

      vừa dứt lời, Trương Cẩm đứng bên liền kêu lên: "Cửu huynh nhảm gì vậy? Mẫu thân ta có thân phận thế nào, sao có thể cần giúp đỡ của đứa con riêng?" Nàng càng nghĩ càng thấy hoang đường, khỏi cười khì khì.

      Sắc mặt Trương Tiêu thị cũng tốt. Trương Tiêu thị trợn mắt nhìn Trương Hiên, cả giận : "A Cẩm rất có lý, Hiên nhi, mặc dù con là trượng phu nhưng có số việc còn hiểu biết bằng muội muội con đâu."

      Lời này vừa cất lên, vẻ mặt Trương Hiên như đưa đám. xấu hổ nhìn về phía Trương Khởi.

      Trương Khởi thấy vẻ mặt của , thầm kêu xong: Trương Tiêu thị thấy vẻ mặt này của huynh ấy, hơn phân nửa cho rằng chuyện hôm nay là do mình giật giây huynh ấy!

      Quả nhiên, ánh mắt của Trương Tiêu thị lại càng u ám hơn.

      Trương Khởi thầm than tiếng, hành động lần này của Trương Hiên đúng là chữa lợn lành thành lợn què. Nàng cúi đầu, nhàng cúi đầu trước Trương Tiêu thị, cất giọng giòn tan với Trương Cẩm: "Lời này của tỷ tỷ sai rồi. A Khởi từng nghe , chính trong căn nhà đại phu tam phẩm này, cũng có thiếp thất lo liệu việc nhà. Mặc dù A Khởi xuất thân ti tiện, nhưng nếu ra sức phấn đấu, chưa chắc có ngày nổi danh."

      Đây là lần đầu tiên nàng câu hùng hồn như vậy.

      Trương Tiêu thị ngẩn ra, Trương Cẩm ngờ nàng dám phản bác, càng ngẩn ngơ.

      gian tĩnh lặng như tờ, Trương Khởi cắn môi, nghiêm túc : "Huống chi, A Khởi cũng có chút tài học, nếu có thể gả làm thê tử quan chức nghèo hèn, chừng cũng có thể giúp đỡ." Dĩ nhiên, điều mấu chốt chính là, có được nâng đỡ của Tiêu thị, nàng mới có thể có vận may đó.

      Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm vào nàng. Trong tiếng cười khì của Trương Cẩm, Trương Tiêu thị khinh thường : "Chí hướng của A Khởi đúng là ."

      Trương Khởi quỳ xuống, cung kính dập đầu với Trương Tiêu thị, nghiêm túc : "A Khởi biết được chuyện, điều quan trọng nhất với tử chính là gả cho phu quân xuất thân tương đương, có được kính trọng của chàng, sau đó mới có thể đến những chuyện khác."

      Lời này ngoài mặt là chính bản thân mình, nhưng thực tế là đến Trương Cẩm. Nàng muốn thông qua lời này nhắn nhủ cho Trương Tiêu thị biết mình là người biết quy củ, chưa bao giờ có ý giật giây Trương Cẩm làm cái chuyện lén lút đó.

      Trương Khởi nghĩ, trước mặt Trương Tiêu thị, khó có cơ hội mở miệng. Lần này có được lòng quý mến của Trương Tiêu thị cũng chẳng sao, nhưng phải phân cách ràng với Trương Cẩm và Tiêu Mạc.

      tới đây, nàng lại sợ Trương Tiêu thị chán ghét mình tỏ vẻ, ngay cả chuyện Trương Cẩm nghĩ tới cũng nghĩ đến rồi, liền lấy chiếc khăn thêu trong ngực ra, cung kính : "Đây là chiếc khăn mà A Khởi và tỳ nữ A Lục cùng thêu, muốn dâng tặng mẫu thân."

      Bức tranh nàng thêu giống hệt với bức tranh lưu hành nhất Kiến Khang, thậm chí còn tinh mỹ hơn. Nếu Trương Tiêu thị thấy được, nhất định thất kinh, hết thảy điều nàng giấu diếm hoàn toàn bại lộ, đây phải điều Trương Khởi muốn.

      Nhưng nàng dự liệu được, tất nhiên Trương Tiêu thị nhận khăn tay do mình đích thân thêu.
      Nhược Vânmilktruyenky thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương54: Tình ý

      Cách xa vị trí của Quảng Lăng vương là sứ giả nước Chu. Trong số các sứ giả nước Chu, lang quân mặc đồ trắng và lang quân mặc đồ đen vô cùng nổi bật.

      Hai người này đều là nam nhi nước da trắng nõn, ngũ quan tuyệt đẹp. Giờ phút này, Trương Nhân ở bên cạnh Trương Khởi nhìn về phía họ. Nhìn lúc, nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ. Trương Khởi nhìn sang, thấy Trương Nhân chắp tay, miệng lẩm bẩm, chẳng lẽ nàng mong mỏi Bồ Tát phù hộ, người chọn nàng là lang quân tuấn tú?

      Trong các lang quân thiếu niên tề tụ ở đây, sứ giả hai nước Tề Chu cực kỳ nổi bật. Những người phương Bắc này đều có thân hình cao lớn dị thường, dù là Quảng Lăng vương hay hai sứ giả tuấn tú nước Chu kia, đều có vóc người cao ngất, ngồi ở đó như mang tư thế núi ngọc. So sánh với họ, người Nam ở bên có vẻ thấp bé, ẻo lả.

      Cũng như Trương Nhân chắp tay, mười ngón tay của Trương Khởi cũng xoắn xuýt với nhau.

      Quảng Lăng vương ở đây!

      Nếu ở đây, màn hóa trang đêm nay của nàng đúng là trò cười.

      Sau khi nhìn thấy Quảng Lăng vương, đầu óc Trương Khởi bỗng trống rỗng. Lúc này đây, nàng cũng hề chú ý. A Lục ngồi sau lưng nàng, nhìn Trương Khởi với vẻ mặt lo lắng.

      Cũng giống như A Lục, có người cũng chăm chú nhìn Trương Khởi, chính là Trần Ấp.

      Trương Hiên luôn , muội muội này vô cùng thông tuệ vô cùng động lòng người, lần trước Trần Ấp cũng gặp, đúng là dáng vẻ thích, thanh tú trong suốt như vậy, khiến người ta vừa thấy liền từ bỏ được.

      với Trương Hiên, nguyện dâng vàng nạp nàng vào phủ. vốn tưởng rằng Trương Khởi mừng rỡ đồng ý.

      Nhưng ngờ nàng lại muốn!

      nghĩ, chắc rằng nàng biết điểm tốt của . Hai ngày nay, mực suy nghĩ làm sao để tiếp cận nàng, tiếp cận nàng rồi gì.

      ngờ lần gặp tiếp theo, lại ở trong yến hội kiểu này. Nhưng nàng đúng là vô cùng thông tuệ, lại ăn vận xấu xí như vậy.

      Trong khi Trần Ấp suy nghĩ, bỗng xôn xao hẳn lên, giọng thái giám truyền đến, "Bệ hạ giá lâm!!!"

      Mọi người yên tĩnh trở lại. Hương son phấn thoảng đưa, mười mấy cung phi hoặc diễm lệ hoặc kiều mỵ vây quanh Tân đế tiến đến.

      Sau khi ngồi xuống, Tân đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn các tử, rồi quay lại mỉm cười với các sứ giả: " biết ơn những đóa hoa xinh nở rộ vào giờ khắc này, chư vị sứ quân, các vị còn có diễm phúc hơn trẫm."

      Những lời này có hàm ý sâu xa, các lang quân thiếu niên của các đại thế gia đều cười ầm lên. biết họ có hiểu bất mãn trong lời bệ hạ ?

      Bệ hạ cũng tuấn tú, thêm hoàng bào vàng ngọc lộng lẫy, dưới ngọn đèn dầu, càng toát vẻ cao quý thể diễn ta. Trong thời gian ngắn, ít tử nhìn về phía bệ hạ.

      Các tử rất đông, sứ giả thể nào chọn hết. Nếu được bệ hạ chọn cũng cần phải xa xứ mà đến phương Bắc man di, hơn nữa còn phải làm cơ thiếp như đồ chơi cho người chốn xa xôi. Sức hấp dẫn này thể lớn.

      Trương Nhân ở bên cũng nhìn bệ hạ mấy lần, rốt cuộc nàng khẽ nghiêng đầu, với Trương Khởi: "A Khởi, bệ hạ có chọn phi trong số chúng ta ?"

      Trương Khởi biết thế nào được? Nàng lắc đầu, khẽ : "Muội biết."

      Trương Nhân khẽ khàng : "Ta nghĩ hoàng thượng chắc chắn làm vậy."

      Trương Khởi trả lời.

      lát sau, Trương Nhân cúi đầu : "A Khởi, lần này chắc chắn muội có thể bình an về phủ."

      Nghĩa là có ai chọn nàng sao?

      Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, nàng vẫn trả lời.

      Lúc này, bên kia vang tiếng của tử, "Nếu thể cùng với Quảng Lăng vương, còn gì thú vị nữa?"

      thanh , mười người xung quanh cũng nghe thấy.

      Trương Khởi đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra thanh.

      Người cất lời là tiểu kiều diễm của Vương thị ở Dĩnh Xuyên, khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Nàng mắt to mũi cao, hàng mày xinh đẹp sắc nét. Mắt ngẩn ngơ nhìn về phía Quảng Lăng vương.

      Nghe thấy lời của nàng, lang quân trung niên phía sau nàng tức giận quát khẽ: "A Diễm! Ngươi đừng nên biết thể thống như vậy!" Tiểu tử này động chút lại nhắc đến cái chết. Nàng cho rằng Quảng Lăng vương là ai? Nàng nghĩ muốn là được chọn sao?

      Vương Diễm này hiển nhiên rất mạnh bạo, bị trách móc nàng lại ngẩng đầu cao hơn. Nhìn chằm chằm vào Quảng Lăng vương hề chớp mắt, khi lang quân trung niên kia trách móc thêm lần nữa, nàng mới cúi đầu.

      Thấy nàng cúi đầu, mọi người bèn dời mắt .

      Tất cả mọi người cứ cho rằng mọi chuyện qua. Đột nhiên, tử này đứng lên!

      giờ cảnh tượng rất ồn ã náo nhiệt. Nhưng dù náo nhiệt, ở đây đều tụ tập con cháu thế gia, nên cũng rất quy củ.

      Vì vậy, Vương Diễm này vừa đứng dậy như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật!

      Mọi người kinh ngạc, quay đầu về phía nàng.

      Trong ánh nhìn chăm chú của mấy nghìn người, đám người Vương thị vội vàng quát khẽ, Vương Diễm hất mạnh bàn tay giữ chặt của lang quân trung niên đằng sau, sải bước vào trong điện.

      Tới nơi cách bệ hạ năm mươi bước, Vương Diễm uyển chuyển vái chào, sau đó ngẩng đầu, cất tiếng trong trẻo: "Bệ hạ, A Diễm có việc muốn cầu xin."

      Giọng lanh lảnh vang vọng khắp đại điện hình vòm.

      "Hử?" Tân đế ngẩng đầu lên, như cười như liếc mắt nhìn đám người Vương thị hoảng hốt cuống quít, có vẻ bối rối, rồi liếc nhìn Vương Diễm, hòa ái hỏi: "A Diễm muốn cầu xin điều gì?"

      Vương Diễm càng ngẩng cằm cao hơn, nàng cất giọng giọn tan: "A Diễm tự nguyện theo Quảng Lăng quân, mong bệ hạ chấp thuận!"

      Lời này vừa vang lên, bốn phía xì xào bàn tán, át mất lời bệ hạ.

      Thái giám đứng cạnh Tân đế hừ mạnh, quát lên: "Yên lặng!"

      Sau khi đại điện yên tĩnh trở lại, Tân Đế cười ha ha, : "Tiểu nương có cá tính." lại liếc nhìn mọi người Vương thị, lại cất giọng ôn hòa với Vương Diễm: "Nhưng lời này của tiểu nương với trẫm cũng vô dụng, nàng phải hỏi Quảng Lăng vương mới đúng chứ." Ý tứ trong lời này, chính là cho phép.

      Vương Diễm cúi đầu, cung kính trả lời: "A Diễm tạ ơn bệ hạ."

      Nàng từ từ đứng thẳng, xoay người lại, về phía Quảng Lăng vương. từng bước, từng giọt nước mắt chậm rãi lăn gương mặt của Vương Diễm.

      Mọi ánh mắt đều di chuyển theo nàng. Khác với người của Vương thị, rất nhiều lang quân trong điện, giờ phút này lại rất thích thú, đồng tình với Vương Diễm.

      Thói cũ của Ngụy Tấn vẫn còn đó, biểu chân này của Vương Diễm là điều người đương thời tôn sùng. Hơn nữa văn nhân đất Nam vô cùng thích giọt lệ tương tư của mỹ nữ. Rất nhiều văn nhân cho rằng, mỹ nhân lúc này mới đẹp nhất, động lòng người nhất. Vương Diễm như vậy, xinh đẹp khiến người thương , thuần túy khiến người sùng kính.

      Đây là phóng túng trong chuẩn mực văn hóa, thời đại mà điều động lòng người nhất nằm trong đạo đức truyền thống.

      Trương Khởi nhìn Vương Diễm này thầm nghĩ: tử Vương thị này đúng là có thủ đoạn cao minh. Nếu Quảng Lăng vương cự tuyệt nàng, e rằng đại đa số lang quân trong yến tiệc đều nguyện nạp nàng, ngay cả hoàng đế cũng thương nàng tiếc nàng? Mặc dù Tân đế xuât thân là võ tướng, nhưng vẫn giống văn nhân đất Nam, đều thương hoa tiếc ngọc.

      Giữa yên tĩnh, Vương Diễm tới trước mặt Quảng Lăng vương. Từ từ rồi dừng lại ở nơi cách năm bước.

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, Vương Diễm nhìn Quảng Lăng vương trong màn nước mắt mông lung, từ từ nàng rũ mắt xuống, khẽ cúi người trước Quảng Lăng vương, cất giọng run run : "Mười ngày trước sau khi nhìn thấy lang quân, A Diễm vẫn luôn nhớ mong đến tận bây giờ. A Diễm ngu muội, chỉ mong được canh giữ bên cạnh lang quân, sát cánh cùng bay, suốt đời đổi."

      Nam nhân thiên hạ đều đa tình. Nhất là khi đối mặt với mỹ nhân như hoa, lại càng có rất ít người cam lòng từ bỏ, muốn các nàng phải thất vọng.

      Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía Quảng Lăng vương. Trong tiếng xì xào, phần đông số người khẽ : "Đồng ý với nàng !"….. "Quảng Lăng vương thèm để lộ mặt , vậy mà cũng có giai nhân ngưỡng mộ, có diễm phúc!"….."Lần này trở về, ta phải viết bài “Tương tư phú” mới được."

      Trong chờ đợi của muôn người, Quảng Lăng vương từ từ ngẩng đầu lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :