1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh sát, không được nhúc nhích - Kim Hà Dĩ Tịch (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 37:Chân tướng tàn khốc.
      Editor: BAT
      Nguồn:


      Phần 2:

      Gì chứ?

      rớt cằm.

      Trong mắt lên kinh ngạc rất làm thỏa mãn dụng ý của chị ta, trông mặt chị ta bây giờ là hả hê.

      nhún nhún vai, ngửa đầu: "Cho nên? Chị muốn đến cái gì?"

      Kinh ngạc trong mắt của cũng duy trì bao lâu, hoặc là thấy có vấn đề gì nên làm cho chị ta tức giận.

      Chị ta cười nhạt tiếng: "A, cũng qua chào hỏi sao? Tám năm tình cảm đâu rồi, thế nào bất kỳ chuyện thân mật gì mà các người chẳng làm rồi."

      Mắt của giật giật, còn chưa kịp nữa phản bác, Cố Đại nhắm mắt dưỡng thần chợt mở miệng: "A Hiểu, lời này của quá đáng rồi đấy."

      "Muốn chuyện thay ta sao?"

      Vương Hiểu đặt tay lên bàn, cúi người, từ cao nhìn xuống : "Tôi nghĩ nhưng thể hiểu nổi, Hạ Sơn Chi có sức quyến rũ gì mà mỗi người đều vây quanh như vậy. Ngay cả Cố đại tiểu thư cực kỳ lạnh lùng của chúng ta cũng thay làm thuyết khách. Hạ Sơn Chi, cả nam lẫn nữ đều chơi nữa à?"

      Cái tay của Vương Hiểu nắm chặt cằm nâng lên: "Dạy cho chị đây chút, làm như thế nào mà được như thế? Giả bộ đáng , giả bộ vô tội, hay là giả bộ đáng thương?"

      Cằm thấy đau, nghiêng đầu, nhưng cũng làm cho chị ta buông tay.

      Phải cộng thêm cánh tay, mới tránh ra được.

      vuốt vuốt cằm, uống hớp trà thấm giọng, rồi mới : "Ngụy trang bị sét đánh, cho nên người quen thuộc của tôi đều biết, tôi bao giờ giả bộ. tin cứ hỏi Cố Đại, hoặc là có thể hỏi lão Hoắc chút? Tôi cũng ngại."

      tiếp tục uống trà, chăm chú nhìn Vương Hiểu.

      Sắc mặt của chị ta vốn tốt lại đen vài phần, thở hổn hển.

      "Ha ha ha. . . . . ."

      "Cười cái rắm!"

      Mắt của Vương Hiểu như dao liếc qua, nhìn Cố Đại ôm cánh tay cười ngất: "Còn cười nữa tôi đập cho xuống đất!"

      Cố Đại nào phải là người chịu người khác uy hiếp, có thể là sợ sắc mặt như gan heo của Vương Hiểu lại chết bất đắc kỳ tử, cho nên trong nháy mắt liền thu hồi nụ cười lại: "A Hiểu à, phải là đối thủ của ấy đâu. Thôi , bọn tôi giúp dạy dỗ ấy, cứ bồi chú Quý uống trà , hôm nay tôi mời."

      nghe xong lời này, dĩ nhiên là hồi hộp, liếc thấy ánh mắt giết người của Vương Hiểu, chỉ đành phải che miệng lại cúi đầu, cười trộm.

      Ánh mắt của Vương Hiểu xuyên giữa cùng với Cố Đại, lát sau lão nhân gia rốt cuộc cũng hạ hỏa.

      Rồi lại ở cao nhìn xuống với : "Hạ Sơn Chi, có biết Hoắc Sở kiệt tại sao lại chưa bao giờ phản bác tôi ? Tôi trách mắng , ấy cũng tựa như mất thính giác. Chẳng lẽ cảm thấy kỳ quái, người đàn ông cường thế như vậy lại để cho tôi khi dễ hay sao chứ?"

      Vương Hiểu gây , khí thế dâng lên cuồn cuộn.

      Ở trong góc vắng vẻ này, giương cung bạt kiếm.

      "Tôi rất ngạc nhiên."

      thành trả lời.

      Những lời Vương Hiểu vừa , từng chữ từng câu đều gõ đến đáy lòng của .

      Cho nên liền hỏi: "Nhưng cho tôi sao? nhất định là biết. phải cái muốn chính là nhìn thấy vẻ sốt ruột của tôi hay sao?"

      "Bây giờ nhìn thấy rồi, hài lòng chưa."

      liền vuốt tay, dứt khoát ngả người lên sofa.

      Giờ phút này bất lực, chán chường, ảo não.

      Nhưng Vương Hiểu, vì sao mặt chị ta lại tuyệt hài lòng?

      Vương Hiểu bình tĩnh nhìn , ánh mắt trở nên rất nhạt, được là ý vị gì.

      Cuối cùng, rốt cuộc lại ném ra câu: " biết, là loại phụ nữ gì."

      Sau đó, phất tay áo rời .

      Con đường Vương Hiểu tới,là chỗ người đàn ông trung niên kia.

      Cả người của ông ấy vẫn hèn mọn như cũ, chứa thâm ý nhìn dài đến giây đồng hồ.

      Ông ta cùng với Vương Hiểu xoay người, đằng sau vạt áo trắng tinh kia, chỉ cái chớp mắt, đâm xuống.

      ra ông ấy chính là cha của ta.

      Tám năm sau mới biết, ta còn có người cha.

      Mà ông ấy cũng già rồi, lưng cũng còng, gối mỏi.

      Lần nữa nâng tách trà lên, tâm tình phập phồng.

      "Bọn họ uống trà cùng nhau phải trùng hợp thôi chứ."

      " phải."

      "Các người đều có chuyện gạt tôi có đúng hay ?"

      "Chắc vậy. . . . . .cứ xem như thế ."

      "Vương Hiểu mặc dù tức giận, nhưng chị ta lại hề gì, có phải là các người cũng đồng ý im lặng hay ?"

      "Tôi cũng chưa từng hứa hẹn với bất luận kẻ nào cả."

      "Như vậy Cố Đại, kể cho tôi nghe chuyện cũ thôi."

      đặt ly trà xuống, đặt tay lên mu bàn tay của ấy, đầy khẩn cầu.

      Đúng vậy, là khẩn cầu.

      Trong mắt Thần Thần lóe lên, Cố Tích còn cố ý tiết lộ, Quý Quân thử dò xét, còn phẫn nộ của Vương Hiểu, nguyên nhân là ở nơi nào?

      Khởi điểm chỉ có thôi.

      tại khẩn cầu Cố Đại, cho biết, về chuyện mà biết.

      "Ngày trước có bé trai, tạm thời gọi là A. Gia cảnh của A bần hàn, cha lại tù."

      "A vô cùng tự ti, tự ti vì mình ở tầng lớp thấp kém, nên rất cố gắng phấn đấu."

      "A gọi là B theo đuổi mình suôt năm rưỡi, bọn họ ở cùng chỗ với nhau, A tuy nghèo nhưng rất hạnh phúc."

      "Cha của A sắp được ra tù, A vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm."

      "Cha của A dưới giúp đỡ của bạn bè làm nghế lái xe taxi, người nhà này rốt cuộc cũng khổ tận cam lai rồi."

      "Bùm, cuộc sống lại cố tình gây nên cố để cho người khác được hạnh phúc, cha của A đâm phải con C của quan lớn."

      "C từ đó thể sinh con, trọng thương, nằm giường bệnh suốt ba tháng."

      "Dưới cơn nóng giận quan lớn muốn cha của A phải ngồi tù, nhà mới được đoàn tụ lại bị vỡ nát."

      "Mẹ của A mỗi ngày đều kiên trì đưa canh đến bệnh viện, mặc dù mỗi lần đều bị quan lớn kia ném ra, nhưng bà ta hề từ bỏ."

      "Cứu tinh tới. Mẹ của A trong lần tới bệnh viện, C chưa bao giờ cười với ai, lại cười với người thanh niên cao to là D."

      "Mẹ của A ngẫu nhiên biết được, D chính là hàng xóm của B cũng chính là bạn của A."

      "Mẹ của A định cùng B thương lượng, ngờ thanh niên D kia chủ động tới, rằng ta có thể giúp tay."

      "Điều kiện tiên quyết chính là con trai của bà ta phải rời khỏi em hàng xóm của mình."

      " ra là từ trong miệng , chuyện mà Hoắc Sở Kiệt làm, chỉ gói gọn trong mười chữ ngắn ngủn kia mà thôi."

      Giọng nhu hòa trầm ngâm Cố Đại, mà chứa đầy oán giận cùng với bi ai.

      Người đó chính là Vương Hiểu, đáng ra mà giờ lại quay lại.

      Giờ khắc này, ánh đèn hình như cũng tối mấy phần.

      giống như nhìn thấy mặt của Vương Hiểu, có màn u ở nơi đó ngăn trở tầm mắt của .

      là CMN buồn bực.

      biết là buồn bực vì chính bản thân mình, hay còn là vì lão Hoắc của ba năm trước đây.

      A. Tiên sinh, Quý Quân.

      B. Tiểu thư, Hạ Sơn Chi.

      C. Tiểu thư, Vương Hiểu.

      D. Tiên sinh, Hoắc Sở Kiệt.

      " ấy mở miệng cầu xin ba tôi, mới được mấy câu, ba tôi đuổi ra ngoài cửa. Phải biết rằng, ba tôi vẫn thích ấy."

      " ấy cũng có khả năng, tìm tới chú Cố và ông nội của Dương Dương."

      Vương Hiểu cũng còn khí thế bức người như khắc trước nữa mà ngược lại giữ chặt...khiến thể động đậy.

      "Chủ yếu vẫn là do A Hiểu khuyên chú Vương ."

      Cố tiểu thư nhắc đến chuyện xưa liền tuyên bổ câu như vậy.

      "Cám ơn ."

      Lời này là sao?

      ra khỏi miệng mới phát giác được là tức cười.

      "Cám ơn tôi, ha ha. . . . . . Đây là câu buồn cười nhất mà tôi từng nghe."

      ra là Vương Hiểu, và cùng .

      Tiếng cười cuồng điên chua ngoa vang vọng ở phòng trà, làm cho người khác hiếu kì.

      Chị ta lại hung dữ nhìn sát lại Hạ Sơn Chi: "Cám ơn tôi cái gì? Cám ơn tôi phá tan mối tình đầu khắc côt ghi tâm của ?"

      "Hay là cám ơn tôi giúp ấy làm áo cưới công?"

      Dưới ánh mắt hung ác của chị ta, chỉ biết há hốc mồm cứng lưỡi.

      còn có thể gì đây?

      còn có thể cái gì?

      Bất luận cái gì, cũng đều sai cả.

      Cảm giác bi thương dâng đầy lên hận ý trong mắt Vương Hiểu.

      Chị ta hận , đúng vậy.

      Chỉ là , cũng biết ai là người sai ở đây?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Tình cũ phục cháy!


      Editor: BAT


      Phần 1:

      "Hạ tiểu thư, ra cần phải áy náy đâu."

      Ánh trời chiều mặt bàn biến mất, khi ngẩng đầu Vương Hiểu biết từ lúc nào.

      Mà Cố Đại cười như có như nhìn , sâu thẳm trong đáy mắt lại có mấy phần nghiêm túc.

      "Cố tiểu thư, ra tôi lại hề áy náy."

      Cố Đại lại rót đầy nước trà vào trong cốc của , mấy bông cúc vàng ở trôi lơ lửng trong nước trà trong vắt.

      Tựa như nhân tình thế thái vậy, chìm nổi bất ngờ, nhưng cũng may cuối cùng vẫn lắng đọng lại.

      chỉ chỉ vào ngực : "Nơi này, có chút buồn bực thôi."

      Đúng vậy a, có có cái gì để mà áy náy chứ, tất cả bọn họ đều tự nguyện đánh đổi mắc mớ gì tới chứ?

      Chỉ là Hoắc sở kiệt, . . . . . .

      chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực mà thôi.

      "A Hiểu mặc dù bề ngoài tạo cho người ta cảm giác bức nhân nhưng cũng có ý xấu. Nguyên nhân vụ tai nạn xe cộ kia là do ta say rượu mà ngọn nguồn của việc say rượu hình như. . . . . ."

      "Tôi biết, là do phải người mình" uống hơi canh sạch cố trà, giọng có chút khàn khàn: "Tôi cũng phải là người biết suy nghĩ?"

      " ra là người vô tội nhất, " Cố Đại thoáng nghiêng về phía , hàng mi lá liễu khẽ cong: "Nhưng ai bảo có người đàn ông như vậy chứ? , đến tôi cũng còn thấy ghen tỵ với đấy."

      Cố Đại trong nháy mắt lại trở lại với bản tính cợt nhả vốn có, làm cho bộ mặt vốn cứng ngắc của rốt cuộc cũng thả lỏng: "Vậy có nên tạo thành thói quen, học hưởng thụ cảm giác ưu việt khi bị ghen tỵ là như thế nào?"

      "Bin¬go, , lối tư duy ngược như vậy cũng là chuyện tốt."

      "Tôi cũng lười phải với " xong liền đứng lên, hất tóc ra đằng sau: "Tiện thể cũng trả hóa đơn giúp tôi , Cố tiểu thư!"

      "Này, mang theo trà phách lối mà uống luôn thể !"

      giơ tay ra phía sau vẫy vẫy, vênh mặt lên ra khỏi "Tây Cát" .

      Ba ngày sau, sáu giờ ba mươi tư phút theo giờ Bắc Kinh, tại "Xuân Mãn lâu" .

      Tên gọi "Xuân Mãn lâu" này tạo cho người nghe loại ảo giác, quá "Hài hòa" theo bản năng nghĩ đến hai chữ — thanh lâu.

      Tháng ba vẫn còn vương vấn hương xuân, các mỹ nữ như mây vô cùng quyến rũ liên tục xuất ?

      ra người ta kinh doanh chính đáng hợp pháp, chỉ bán đồ ăn, mùi vị tốt, hoàn cảnh tốt, phục vụ cũng tốt nốt.

      , cái tên này vẫn là do khởi xướng.

      Ha ha, có phải rất ngạc nhiên hay ?

      Người như Hạ Sơn Chi sao lại có quan hệ với nơi này được chứ?

      Khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, lão Hoắc từng hỏi nếu mở nhà hàng lấy tên là gì, khi đó bị ám ảnh bởi tiểu thuyết xuyên nên liền bật ra ba chữ: "Xuân Mãn lâu" này.

      làm sao biết được, lời của mình, trong nháy mắt, lại xuất bảng vàng sáng chói như vậy chứ.

      Mà lúc này, ngửa đầu ngắm ba chữ "Xuân Mãn lâu" kia.

      "Chị, phong cách như thế này, chị tính toán muốn đổ máu rồi hả ?"

      Tiểu Ly tiền gần đến, mắt tỏa sáng lấp lánh , liền vỗ ngực cái: "Bạn bè cả, có giảm giá."

      Tống Thần ngay sau đó liếc sang, mắt chứa đầy thâm ý, quay lại cười với ấy tiếng.

      Nhưng được quá tự nhiên.

      Đây cũng là lần đầu tiên mang đồng nghiệp tới "Xuân Mãn lâu" này.

      Trừ Tống Thần, trong đám bạn bè hiếm có người nào biết, chính là trong những cổ đông của nhà hàng này.

      Dĩ nhiên, điều này phải sau khi sống cùng với lão Hoắc mới biết, cổ đông chính là và Cố Đại.

      Tình cảm của Hoắc Sở Kiệt luôn mãnh liệt như sóng lớn ập tới, làm cho có cách nào cự tuyệt, vô lực cự tuyệt.

      Quản lý đại sảnh là Trình Sinh rất đúng tiêu chuẩn ra đón khách, bước chân hơi ngập ngừng chút rồi mới ra: "Chị dâu đến."

      Quả nhiên là qua huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt vừa bắn qua cậu ta liền đổi cách xưng hô.

      Bình thường khi cùng với Tống Thần đến đây, cậu ta vẫn luôn chân chó, trái câu"Bà chủ", phải câu"Bà chủ" .

      vội tươi cười, tặng cho cậu ta ánh mắt tán thưởng: "Còn phòng ? Tôi vừa từ chức để sinh con nên mời các đồng nghiệp đến đây ăn cơm."

      "À, vâng?"

      Trình Sinh thở ra, trong nháy mắt sắc mặt lại khôi phục như bình thường: "Vẫn còn."

      thể cảm thán, làm nghề phục vụ dễ chút nào!

      Chờ Quý Quân đỗ xe xong, Trình Sinh dẫn bọn phòng dự bị.

      "Chị Hạ, cửa này cùng tên với chị đấy."

      Đứa bé Tiểu Ly này vẫn bát quái như thế, chỉ vào những chữ vàng được chạm trổ cánh cửa phòng màu đỏ sậm, hô to gọi .

      Ba chữ "Hoa sơn chi" viết theo kiểu thường để cho phải lau mồ hôi vì kích động, Tống Thần vẫn nhanh hơn bước liền giải thích: "Trùng hợp, trùng hợp."

      ném ánh mắt cảm kích nhìn qua, sau lưng lại phát ra câu nhàn nhạt: " đúng là rất khéo . . . . . ."

      ta đến đó bỗng nhiên dừng lại, vui vẻ của mọi người theo đó mà chậm lại.

      liền xoay người, nhìn thẳng thắn: "Quả là rất khéo."

      nhíu nhíu mày, mặt của Quý Quân cũng căng ra, chân mày chau lại, môi mím chặt khẽ nhếch: " ra là như vậy."

      Đôi mắt kia đối với đàn ông mà vô cùng thanh tú , đôi mắt tỏ ra hứng thú nhìn vài giây sau đó mới thu lại.

      thực tế, trong lúc xây dựng, gian phòng này chính là phòng để dự bị mà thôi, mà ba chữ "Hoa sơn chi" xuất phát từ tay nghề của đại thúc cố chấp nhà .

      Mà trong mắt Quý Quân chứa đầy thâm ý, nhưng cùng có quan hệ gì đâu?

      "Đứng mãi ở cửa làm gì, mau vào thôi" Tống Thần đẩy đẩy chị Trần, lại lôi kéo tiểu Ly, rồi quay sang với Trình Sinh: "Có đồ gì ngon, mau mang lên đây."

      Chuyến này cộng thêm tổ khác của phòng kế hoạch cùng với Quý Quân, có khoảng mười người.

      Người ngồi đầy bàn, Trình Sinh đến rót trà cho bọn họ mới rời khỏi đó.

      chỉ chỉ vào thực đơn mà nhân viên phục vụ đưa tới với mọi người: "Để người ta đợi cũng mệt mỏi, mọi người nhanh gọi món ."

      Tống Thần cũng theo : "Món nào đắt nhất ở đây, bình thường dám ăn, bây giờ phải ăn cho thèm. Dù sao chị Hạ đây cũng có người nuôi mà."

      "Tôi muốn trân châu tổ yến."

      "Tôi muốn ba ba hấp."

      "Tôi muốn cua đồng."

      "Tôi muốn bát vây cá."

      Mọi người sung sướng gọi món ăn, quả nhiên là miệng to vừa mở, hai cánh tay của liền bắt chéo ở trước ngực: "Từ từ...!"

      Rốt cuộc mới tạm thời chế ngự được cơn hưng phấn của đám Vampire chuyên hút máu loài người này.

      hắng giọng, với em xinh đẹp: "Cho chị đĩa. . . . . . Rau cải xào."

      Tay của bé chợt dừng lại, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

      phúc hậu vỗ vỗ ấy: "Ăn uống thanh đạm đối với cơ thể vẫn tốt hơn."

      Mọi người đều đồng loạt khinh bỉ : "Cắt!"

      "Thêm bát canh hạt sen hầm nấm tuyết, có người thích món này."

      Lời này do em kia , lúc này Quý Quân lại quay sang nhìn .

      Giống như giọng trùng điệp trong trí nhớ giống với giọng trầm thấp của lão Hoắc, giọng kia là giọng trung cao, có chút tư vị của hương lúa dưới ánh mặt trời.

      Đây chẳng qua chỉ là tư vị trong trí nhớ mà thôi.

      Ánh mắt của Quý Quân vẫn dõi theo mặc dù bình thản có sóng,mặc dù mọi người vẫn nhốn nháo ồn ào, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng rất hiếu kỳ chiếu lên người của .

      thích như vậy.

      liền trừng Quý Quân cái, tựa hồ như trách: " Trí nhớ của bạn học cũ là tốt, tối nay phải ăn nhiều chút, đừng có làm khách."

      liền kéo em kia qua : "Thêm đĩa ‘cá Tráp sốt ngũ liễu ’, boss mới rất thích món này."

      Liền trả lễ lại.

      Sau đó liền gật đầu với mọi người: "Mọi người cứ trò chuyện , tôi ra ngoài gọi điện thoại chút."

      Sau đó liền ra cửa, bước đến góc cuối của dãy hành lang.

      Chỗ rẽ ở đó có cửa sổ , vừa mở ra, gió lạnh đập vào mặt.

      Nhà hàng này được xây cạnh bờ sông, nơi này có tầm nhìn tốt: dưới ngọn đèn rực rỡ sáng chói, mặt sông là cả khoảng đen nhánh, xa xa còn có du thuyền treo đầy lồng đèn chậm rãi phiêu dạt.

      Lòng của theo ánh đèn của nó lóe sáng chút, lay động, lay động.

      Giờ khắc này, bỗng nhiên thấy nhớ Hoắc Sở Kiệt vô cùng .

      chần chờ liền lấy điện thoại di động ra, nhưng máy của vẫn tắt.

      Buổi trưa khi gọi điện thoại muốn cho biết chuyện mình từ chức nhưng tắt máy.

      Vốn muốn cho vui mừng chút, ai biết được, người tính bằng trời tính.

      lại gọi cho Cố Tích, thế nhưng cậu ta cũng tắt máy.

      Đầu bên kia vang lên tiếng "Đinh", "Tiểu Tam" là chịu nổi gánh nặng, cũng liền cúp máy.

      Hai người này. . . . . . phải là gặp phải chuyện gì rồi chứ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Lửa tình phục cháy!

      Phần 2

      Mí mắt tự nhiên lại giật giật mấy cái, còn nhịp tim đập vượt quá tiêu chuẩn rồi.

      tựa vào lan can cửa sổ, phiền não thở dài.

      "Sao thế? mình ở đây than thở gì chứ?"

      Sống lưng của chợt lạnh, dây thần kinh tự động căng lên.

      "Buông tay."

      Bàn tay choàng qua eo chậm rãi rút lại.

      liền xoay người, dịch sang bên cạnh bước: "Quý quân, lời của tôi để vào đầu sao?"

      ta liền nhướng mày, còn lại cười lên: " thích tôi theo kiểu như vậy sao? Hay cảm thấy tôi là thứ con lưu manh, đàng hoàng? ."

      "À, mà thực ra tôi vốn phải là loại phụ nữ đàng hoàng rồi."

      Đôi mày của ta nhíu càng sâu hơn, lát sau mới : "Trước kia em như thế?"

      "A, Trước kia? Trước kia là vì muốn tạo ấn tượng tốt với nên tôi cố ý giả bộ dịu dàng, hiền thục. Ai ngờ được lại phải giả vờ đến tám năm, cũng thành quen rồi."

      "Cho nên em làm như thế bởi vì em , có đúng hay ?"

      Quý Quân tiến lên bước, níu tay của lại, giữ chặt eo của .

      biết có phải là ảo giác hay mà trong lời của ta hình như chất chứa đầy van xin và hi vọng.

      lại nghĩ đến ông chú trung niên tóc hoa râm kia, nghĩ đến lý do đó của Quý Quân, trái tim nhất thời lo sợ.

      Nhưng khi ra khỏi lại phải tốt đẹp gì: "Quý Quân, cần gì phải như vậy chứ."

      " ra trong lòng cũng rất ràng, bất luận là như thế nào, hai chúng ta cũng thể có kết quả."

      giãy dụa, cố gắng từ trong ngực ta thoát ra, thế nhưng ta lại càng ôm chặt hơn.

      " hiểu, Hạ Sơn Chi" mặt của ta tiến lại gần , ánh mắt tối sầm lại: " chỉ biết, em, muốn ở cùng với em."

      xong mặt của ta lại sát thêm chút, chuẩn bị hôn lên môi .

      Tự dưng lại thấy buồn nôn, lập tức nghiêng đầu, hoang mang mơ hồ, chợt nâng đầu gối lên húc vào bụng của ta

      Bàn tay dùng hết sức đẩy ra: "Quý Quân, như vậy, tôi thấy rất phiền. Đừng để cho tôi phải ghét ."

      Lạnh lùng trong mắt làm cho ta sợ hãi, dám làm thêm hành động gì chỉ tựa vào vách tường đối diện, lẳng lặng nhìn .

      " buông tay được, Sơn Chi, chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu cũng chỉ có em."

      " bảo phải làm thế nào?"

      "Em chỉ cho phải làm cách nào để quên em ."

      xoay người, dựa vào cửa sổ, gió ở bờ song thổi tới táp vào mặt, mang đến chút tươi mát.

      Mà ánh mắt ở sau lưng như cái gai đâm vào lưng vậy.

      Lời độc ác cũng , nhàng cũng , nhưng sao Quý Quân lại như cao dán, dính chặt buông thế này chứ?

      "Ha ha."

      Trong bầu khí như vậy làm nhịn được cười, từ cười khẽ biến thành cười to, đến nỗi kịp thở nữa.

      cũng biết tại sao mình lại cười.

      Chỉ cảm thấy rất buồn cười mà thôi, cuộc sống con mẹ nó trêu ngươi, mang con người ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

      Tình cảm của mình, tín ngưỡng của mình,
      trong nháy mắt liền bị nó phá hủy.
      Cười cười, cười ra nước mắt.
      buồn cười như vậy sao?”
      Quý Quân tiến lên vịn vào vai , vỗ vỗ vào lưng để cho dễ thở.
      Bụng của đau quặn lại nhưng ngoài miệng lại nhịn được cười, cũng có để ý Quý Quân ở gần mình như vậy, đứt quãng : “… Thay đổi… Trước kia nếu… người khác cự tuyệt… tuyệt đối dây dưa… tại thế nào… giống y như… keo dán… dính chặt… tôi… đây?”
      “Cao dán, Hạ Sơn Chi, thế mà em…”
      Quý Quân nghiến chặt răng, trong mắt cố ý lộ ra giận dữ: “Em có dám lặp lại lần nữa ?”
      ta nửa ôm vai của , uy hiếp … nhưng bụng vừa tức vừa đau căn bản để uy hiếp kia vào mắt.
      Ngược lại hình như xuyên qua đôi mắt to kia mà nhìn thấy chua xót, bất đắc dĩ, do dự, mâu thuẫn lẫn tự trách cùng tự ti của ta.
      Cho dù tại ta nữa, nhưng cũng phải là động vật máu lạnh.
      Giờ khắc này hãy để cho bọn họ tưởng nhớ lại mà thôi.
      Đếm ngược sáu mươi giây, sáu mươi giây sau, để cho mình cùng với người này thân mật như vậy nữa.
      Thời gian giây lại giây trôi qua, hơi thở của Quý Quân đến rất gần, mùi nước hoa đặc trưng bay vào trong mũi của .
      Trái tim liền hốt hoảng, dám nhìn vào đôi mắt sáng đầy chờ mong kia nên liền cúi đầu : “Đây là lần cuối cùng, Quý Quân, ba mươi lăm giây sau, tạm biệt.”
      Tay của Quý Quân liền run lên, sau đó liền dùng sức muốn ôm chặt.
      Phía sau bọn họ lại vang lên giọng mỉa mai: “Tình cũ phục cháy, hình như chọn sai địa điểm rồi!”
      “Đoàng” đầu của như nổ tung, lần này chết chắc rồi.
      Mặc dù toàn thân phát run, mãnh lực đẩy Quý Quân ra tránh sang bên cạnh.
      Mặc dù bị bắt tại trận nhưng thái độ nhận sai vẫn luôn tốt hơn.
      Sắc mặt thay đổi liên tục, muốn xoay người, lại nghe tiếng “Bốp” lớn, sau đó là tiếng kêu rên.
      “Hoắc Sở Kiệt, thế mà là đàn ông sao, lại đánh lén như vậy!”
      đáng thương cho Quý Quân, người ngã ngựa đổ, đầu rạp xuống đất.
      Mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, từng đợt lại từng đợt.
      Lão Hoắc căn bản thèm nhìn , ngồi xổm xuống, tay ngăn chặn đầu gối của Quý Quân, tay nắm được cổ của ta: “Tôi rồi, cho cậu bài học!”
      Ngón tay của lão Hoắc bấm vào rất sâu, mặt của Quý Quân liền đỏ bừng lên, hô hấp trở nên dồn dập: “Sơn Chi, mới vừa ở đây… Trong ngực… tôi…”
      muốn đập đầu mà chết, Quý Quân, ta còn biết thủ đoạn lão Hoắc hay sao.
      Cơ hồ khi Quý Quân nặn ra hai chữ “Trong ngực” này ngón tay của lão Hoắc liền căng thẳng, gân xanh mu bàn tay đều nổi hẳn lên.
      Mặt của Quý Quân biến thành màu đỏ, cổ hơi dựng ngược lên, hô hấp nặng nề mà chậm chạp, con ngươi từ từ trợn trừng, nhưng miệng vẫn rất quật cường: “Tôi cũng tin… dám… coi thường luật pháp… Giết…”
      vội ngồi xổm xuống, lôi lôi kéo kéo cái tay khác của lão Hoắc rồi rống lên với Quý Quân: “ linh tinh gì vậy!”
      Rồi lại quát lão Hoắc: “Này, điên rồi sao!”
      Lão Hoắc nghiêng đầu, rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn , lạnh lẽo khiếp người, nửa gương mặt bị che càng thêm quyết tuyệt.
      khỏi rùng mình cái, run rẩy : “Hoắc Sở Kiệt, em cho phép tri pháp mà lại phạm pháp! Nếu vẫn còn em mau thả tay ra!”
      Cuối cùng liền ràng ra câu, ánh mắt lão Hoắc chợt lóe, ngang nhiên xông đến nâng mặt của lên.
      Lấy răng của mình cắn lên đôi môi mím chặt của , môi của là lạnh khác với dự đoán của .
      hung hăng hút mút lấy, rốt cuộc cũng mềm ra, đầu lưỡi của thuận thế vào, trong miệng vẫn còn phảng phất mùi của kem đánh răng.
      Đầu lưỡi của cố ý làm cho vui lòng, vây quanh lượn vòng.
      Đèn tường thầm chiếu lên mặt , chân mày rối rắm lúc này mới chậm rãi giãn ra.
      kéo tay của , kéo đứng lên, ghé vào tai : “Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi nhé.”
      Lão Hoắc hừ tiếng, liếc xéo năm ngón tay đặt ở trước ngực của mình: “Em vì cậu ta?”
      Quý Quân nằm ở mặt thảm thở hổn hển, ánh mắt níu chặt lấy , hận ý và lạnh lùng dâng lên cuồn cuộn.
      chỉ có thể nhón chân lên, víu đầu lão Hoắc xuống : “Em muốn , ngay bây giờ.”
      Lão Hoắc dừng lại, thân dưới chạm vào người , Hoắc lão nhị cũng bắt đầu điên cuồng.
      Quý Quân thở dài đấm xuống đất, mà cũng bị lão Hoắc khiêng lên đầu vai.
      Last edited: 11/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Sau khi phát hỏa.

      Chuyển ngữ: BAT


      Trong phòng nghỉ

      Lão Hoắc nắm lấy cái mông của , mà lại nằm vắt vẻo ở người .

      Nhịp tim của đập như đánh trống mang theo tức giận ngập trời ập tới.

      Thế giới của trong nháy mắt liền nghiêng ngả, từ dưới lên, vừa vặn lúc đó cũng nhìn .

      Ánh mắt u được vậy trong đám lửa hừng hực, hình như theo mỗi bước đạp của , liền tăng chút.

      Dường như thế giới bị đảo ngược, mềm mại đánh lên người , nhưng lại làm nhạt đường vân giữa hai hàng lông mày kia.

      nuốt nuốt nước bọt, kéo kéo cánh tay của : "Ông xã à, đau đầu quá."

      Có trời mới biết khi cố ý bằng cái nhão nhoẹt để phun ra hai chữ "Ông xã" kia run rẩy như thế nào.

      Ôi mẹ ơi, cứ như là Quỳnh Dao ấy.

      Chẳng qua tuy cả người bị treo ngược lên như vậy nhưng vẫn cảm nhận được thân thể của lão Hoắc cứng đờ ra, bước chân chậm lại chút.

      liền vui mừng, vội vàng liếc nhìn , ánh mắt muốn bao nhiêu đáng thương có đáng thương bấy nhiêu.

      Trong lòng lập tức vui vẻ: cũng tin chịu đựng được cầu khẩn này của mình.

      Lão Hoắc vẫn nghiêm mặt như cũ, chỉ là hình như, có chút. . . . . . chần chừ.

      còn chưa kịp vui mừng, này cái tay đặt sẵn ở mông của hung hăng bấm cái.

      Mẹ ơi, là đau, nước mắt lập tức chảy ra như bão tố.

      Ta rất muốn thét lên chói tai, muốn đánh cái.

      Nhưng thể.

      Mặc dù giờ phút này trong hành lang chỉ có tiếng bước chân của lão Hoắc cùng với tiếng hít thở của hai người bọn họ, nhưng làm sao mà biết được giây kế tiếp người lạ nào đến chứ?

      muốn khuôn mặt này của mình lại bị người ta chiêm ngưỡng.

      ngại ngắm phong cảnh, nhưng rất ngại phải trở thành phong cảnh!

      tức giận bất bình hít hơi sâu, con mẹ nó , sao mà luôn là người xui xẻo như vậy chứ!

      Lúc lưu tâm liền bị đại thúc trong người lúc nào cũng chứa vại dấm bắt gặp, mà lại còn trong tình cảnh mập mờ trèo tường như vậy nữa.

      Thanh danh đời, trinh tiết đời liền bị hủy trong chốc lát.

      Trong lúc ảo não lão Hoắc qua bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng tới trước phòng nghỉ.

      Hô hấp khỏi căng thẳng, lại nuốt nuốt nước bọt ừng ực.

      Trời đất quay cuồng, thế giới lại điên đảo trở lại, bùm tiếng, bị lão Hoắc hung hăng đè ở cửa.

      Lồng ngực cứng rắn đè xuống, giống như muốn ép khô chút khí cuối cùng còn sót lại trong thân thể của .

      Cũng thèm bật đèn, xung quanh tối om om, chỉ có chút ánh sáng xuyên qua khe cửa ở dưới đất hắt vào.

      tay siết chặt lấy eo của , tay còn lại nắm chặt cổ.

      Ngón cái của vuốt ve động mạch chủ, thân thể cọ xát vào người , còn hơi thở nóng bỏng phả lên mặt của .

      thể diễn tả được mê người, quyến rũ của lúc này.

      "Em xem, em phải làm như thế nào để lấy lòng đây."

      Lão Hoắc cắn cái lên tai , cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nặn ra những lời này.

      Cách lớp quần bằng vải đay, Hoắc lão nhị cứng rắn từ bao giờ, tay của đặt lên đó chủ động nịnh nọt.

      Đầu gối của lão Hoắc liền nâng lên tách chân của ra khiến cho Hoắc lão nhị càng thêm thân cận.

      Từ đáy lòng chợt run lên, thủy triều ở phía dưới bắt đầu khởi động.

      níu lấy vạt áo đồng phục của lão Hoắc, phía dưới nhàng ma sat với Hoắc lão nhị.

      Đưa lưỡi ra liếm lên cằm của cái, tự nhủ vẻ mặt và động tác của mình bây giờ nhất định vô cùng dâm đãng.

      Bởi vì ánh lửa trong mắt càng ngày càng bùng lên.

      Ta cởi ra lạnh lẽo dây lưng, kéo xuống, quần của nửa đẩy tại đầu gối.

      Trong bóng tối nhìn thấy nét mặt lão Hoắc, nhưng khi thấy thở hổn hển phả lên mặt , hầu kết đưa lên đưa xuống liên tục kia cũng đủ trả lời rồi.

      Tay của vẫn còn đặt ngang hông của , nhưng sức lực ở càng ngày càng gia tăng, sau đó liền dời lên , dừng lại ở trước ngực của .

      Mà tay của nắm chặt Hoắc lão nhị, cách lớp vải quần mà ve vuốt.

      cái tay căn bản cầm được nó, vừa nóng rực lại vừa cứng rắn, nhiệt độ cuồn cuộn tăng cao truyền tới đầu ngón tay.

      Cổ họng liền khô rát, giống như bị lửa thiêu qua vậy, vừa tê dại vừa khó chịu, lại có luồng khí nóng phả vào gáy nữa chứ.

      Đầu óc liền mụ mị, thân thể lại phấn chấn.

      Cầm lấy khóa quần kéo xuống Hoắc lão nhị lập tức liền nhảy ra.

      Tốc độ thoát ra rất nhanh, hình như là cũng rất vội vã.

      Trong bóng tối, xúc cảm càng trở nên nhanh nhạy hơn, cảm nhận được ràng sức sống bừng bừng của nó, rung động như muốn nhanh lên chút.

      Bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, mặc dù biết là tại sao.

      Có lẽ là Hoắc lão nhị lần nào cũng nể mặt của nên luôn làm thỏa mãn tâm tư tràn đầy hư vinh của phái nữ.

      "Cười cái gì, hả?"

      cuối liền lên cao, tựa như hỏi thăm, nhưng ra là muốn tuyên chiến.

      Cho nên khi quần của bị gạt xuống, dưới thân chợt thấy lạnh, tiếp đó Hoắc lão nhị cứng rắn chút do dự mà xông tới làm có chút giật mình.

      Cái từ "hả" kia của lão Hoắc như cho biết muốn hành động rồi.

      Quả nhiên vẫn luôn thích tiến công.

      Nhưng chưa đủ ướt, nên khi lão Hoắc mới vào nửa liền hừ lên mấy tiếng.

      cho là Hoắc lão nhị cậy mạnh mà xông vào, ai ngờ được lại tiếp tục tới.

      Mà là dừng tại chỗ đó, từ từ cọ xát, cọ xát vào địa phương mẫn cảm nhất.

      Cả người đột nhiên mềm nhũn, nhưng phía dưới lại từ từ ướt át.

      Ngón tay vuốt ve vùng đất ưa thích nhất, theo quy luật nào cả.

      xuống chút liền chạm đến đến Hoắc lão nhị lộ ở bên ngoài.

      Đầu ngón tay mới sượt qua, lão Hoắc liền buồn bực hô lên tiếng, mà thủ hạ chính là đồng chí lão Nhị, giật giật lên mấy cái.

      Trái lại vô cùng hứng thú với trò chơi này, móng tay cào cào lên lão Nhị, hô hấp của lão Hoắc quả nhiên gấp gáp hơn hẳn.

      liền giọng cười lên, lão Hoắc lập tức trừng phạt bằng cách bấm vào eo cái.

      Dưới thân liền co rụt lại, cắn chặt Hoắc lão nhị, nghĩ, mặt của lão Hoắc bây giờ nhất định rất vặn vẹo, gần như muốn bộc phát theo rồi.

      biết có phải là bản thân tương đối biến thái hay mà rất hiếm khi nhìn người mà mất lý trí, muốn ngừng mà ngừng được.

      Như thế vô cùng thỏa mãn.

      vui sướng ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng chuyện với nhau.

      Tim liền nhảy lên, tạm ngưng mọi hoạt động.

      Hình như toàn thân căng thẳng kia của lại càng khơi lên hăng hái của lão Hoắc, mãnh liệt ra vào, thôi thúc .

      Hành động này liền làm cho cánh cửa bật lên tiếng vang, vừa buồn bực lại vừa trầm.

      Mà bước chân kia đột nhiên cũng dừng lại, chỉ cách bọn họ cánh cửa mà thôi.

      Mà ở bên này của cánh cửa Hạ Sơn Chi cắn môi nín thở.

      Người ở bên ngoài hình như tiến đến gần cánh cửa, lẩm bẩm: " có nghe thấy gì hay , hình như có tiếng động gì đó ở đây."

      lát sau người còn lại kia tiếp: "Trong phòng cũng có ánh đến, chắc là có người đâu."

      ở trong lòng nhàng than thở, làm ơn, hai nàng bát quái ở ngoài cửa kia muốn làm gì làm , nên quấy rầy công việc của người khác như vậy?

      Lại qua mười mấy giây, lúc này nàng kia mới :


      thôi.

      Cơ hồ là giây sau, miệng của rất hợp với hoàn cảnh mà kêu lên thất thanh –“A!”

      Tiếp theo đó là lưng đụng vào cánh cửa, bùm nhát!

      hung ác nắm cánh tay của lão Hoắc, dùng sức bấm cái, trừng mắt lạnh lùng nhìn lên gương mặt hắc ám kia.

      CMN, lại dám đánh lén em như vậy!

      Mới vừa rồi Hoắc lão nhị rất ra sức đâm vào chỗ sâu nhất, mà thanh kia thể thừa nhận đó chính là thẹn thùng rên rỉ.

      Hai nàng tò mò cũng kêu lên theo, bước chân từ từ tản ra.

      Đợi đến lúc ngoài cửa gần như yên tĩnh, rốt cuộc cũng rống lên: “CMN, điên rồi!”

      Khuôn mặt hắc ám liền đè xuống, phía dưới liền trướng lên, dòng mật dịch liền chảy ra.

      Con ngươi đen nhánh chằm chằm đóng đinh lại, môi của nhàng ve vuốt lên mặt của : “Sợ cái gì chứ, người khác cũng nhìn thấy được.”

      nhẫn nhịn được muốn mắng to, liền vội vàng thở lấy hơi, thế nhưng lại gặm mặt rồi : “Mới vừa rồi chính là trừng phạt.”

      Mẹ ơi, biết ngay là người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi nội tâm đen tối mà.

      “Đồ điên!”

      Sau đó liền há mồm, hung hăng cắn cái.

      Trong nháy mắt liền tràn ra máu tanh, thế mà tựa hồ như để ý, quấn quýt lấy đầu lưỡi của mà quấy đảo.

      Nước bọt giao thoa, răng môi dung hợp.

      cậy thế lại càng hung mãnh, tay nắm lấy cằm của , để có thể dễ dàng dây dưa ở trong miệng của .

      Đầu lưỡi của dò xuống lưỡi của , quấy đảo lên làm nước bọt càng tiết ra nhiều hơn.

      Cổ họng của thiếu dưỡng khí sắp phun ra đến nơi.

      Mà lúc này Hoắc lão nhị lại ra sức đâm vào, may là phía của vẫn mặc áo lót lông cừu, nên phần lưng đến nỗi bị thương, nhưng nhất định bầm tím lại.

      Chỗ xương sườn từng nhát từng nhát va chạm vào cánh cửa, nhưng cảm giác đau đớn kia lại bị ít lo lắng ở trong lòng thay thế.

      Ngoài cửa lúc nào cũng có thể có người qua, bên trong cửa khí thế lại hừng hực như vậy.

      ngăn cản được , nên đành phải ôm lấy đầu của tận lực phát ra rên rỉ.

      Bên tai vang lên tiếng thở dốc, lại khơi lên kích động và kích thích từ sâu trong cơ thể.

      Thắt lưng của lão Hoắc nện lên cửa, hung hăng nâng lên mà ra ra vào vào, dây dưa quấn quýt.

      cũng ướt đẫm rồi nên tiến hành càng thêm thuận lợi.

      Tiếng nhóp nhép của mật dịch chảy cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, giác quan càng trở nên mẫn cảm, ngượng ngùng, muốn hạ người xuống.

      Hai chân ở lâu, thân thể cũng mềm nhũn mỏi mệt rồi, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đại thúc vẫn rất nỗ lực phấn chấn.

      Hoắc lão nhị ở dưới bụng kêu gào vận động, mà cái mồn của lại bị ma trảo của đưa về phía trước.

      May là ở cùng ba năm, nhưng như vậy vẫn có chút chịu nổi, dạo đầu quá ngắn mà quá trình lại quá dài.

      Vì vậy giơ ngón tay lên, khi ngang hông của bấm cái.

      Đó chính là điểm mẫn cảm nhất của .

      Bụng cố ý rụt lại, làm như vậy khoái cảm của tăng gấp bội, mà kết thúc cũng tăng nhanh.

      Quả nhiên, động tác của hơi chậm lại, tiếp theo lại càng mãnh liệt hơn nữa, nhanh chóng rút ra cắm vào.

      may là tay của vòng qua vai giữ chặt, nếu chịu nổi.

      Sau hồi mãnh liệt chạy nước rút, Hoắc lão nhị rốt cuộc cũng dừng lại, chống đỡ bên trong.

      Lúc này các đồng chí tinh binh nóng rực cũng thi nhau phun vào sâu bên trong người của , nóng bỏng làm phát run.

      Hoắc đại thúc ôm lấy thở từng cơn, hai chân của cong lên cũng mệt mỏi trượt xuống, nhưng cái đó vẫn còn ở chống đỡ ở bên trong thân thể .

      Hít sâu hơi, cả người cũng run rẩy.

      Hoắc lão nhị vẫn chịu lui ra ngoài, mềm nhũn chôn ở bên trong.

      Sau lúc mềm nhũn nó bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó liền nghe chủ của nó : “Có phải rất kích thích ?”

      Bàn tay của Hoắc vuốt ve ngực , lại tiếp tục phun ra: “Khó trách người khác thích làm chuyện xấu ở nơi công cộng, ra là…”

      Hoắc đại thúc chợt dừng lại, hôn lên tai của sau đó liền nhàng tiếp: “Mất hồn như vậy.”

      Đầu của vừa tỉnh táo chút “đoàng” cái nhiệt huyết lại xông lên.

      Vì vậy phía dưới liền co rút lại xoắn chặt Hoắc lão nhị.

      Lão Hoắc biết là buồn cười hay buồn bực mà lại gục đầu lên vai run rẩy.

      Đại thúc à, thành ngữ phải dùng như vậy đâu!

      cần phải từ hay ý đẹp làm gì!

      Khi được ôm vào trong ngực liền nhắm hai mắt lại, từng giọt mồ hôi xuống người, mặt .

      Từ sâu tận đáy lòng, yếu ớt bồi thêm câu nữa: “Mặc dù lời của , nhưng cũng cần trực tiếp như vậy, chỉ cần ngắn gọn, hàm súc thôi, có hiểu ?”
      Last edited: 12/9/14
      trthuy thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Rượu và khiêu khích (1)

      Qua lát hơi sức rốt cuộc mới phục hồi chút, nhưng Hoắc lão nhị vẫn lù lù bất động.

      Vì vậy lo lắng vặn vẹo uốn éo thân thể mềm mại, thoải mái cau mày câu rất giống trong tiểu thuyết ngôn tình: ". . . . . . Ra ngoài."

      Có cần phải kèm theo đỏ mặt xin lỗi nữa hay nhưng khi xong mấy chữ đứt quãng kia thấy quá chi là thẹn thùng.

      Ôi buồn nôn, tha cho trước ói sau phun, phải hít sâu mấy cái mới từ thế giới YY trở về thực.

      Lão Hoắc vẫn nắm lấy PP của , nghe mấy từ kia, phóng đãng cười to.

      Theo tiếng cười của , Hoắc lão nhị liền run lên cái, làm cho phải hít luồng khí lạnh, cả người cũng chấn động theo.

      "Làm thế nào bây giờ?" lão Hoắc ở bên tai thầm, gặm vành tai của :"Nó vui."

      xong cố ý đâm vào cái, làm thân dưới của đột nhiên co rút lại.

      Hình như lại còn có cả tiếng nước nhơm nhớp, đủ mất hồn.

      có thể trực tiếp ngất được ?

      Sau lúc ngất lịm liền bò dậy, kéo mặt của lão Hoắc sang : “Vợ của , chân sắp tàn phế, eo sắp đứt rồi, cứ theo đó mà làm thôi.”

      Nhìn gần vào mắt bắt được tia sáng thoáng qua, nhưng khi lại tầm mắt sang bên cạnh: “Nếu … em thương lượng với nó chút?”

      xong, Hoắc lão đại còn cố ý đâm vào phát.

      Khí huyết đảo lộn, A Hoa nước mắt như mưa.

      Đại thúc, vừa xấu lại vừa tà ác!

      Thương lượng… Thua thiệt là ai chứ.

      Hoắc lão nhị nếu chịu để thương lượng cũng áp chế như thế.

      Thân thể của bắt đầu phát run, biết nên tức giận hay là nên cười, lão Hoắc so với nam chính trong ngôn tình tuyệt đối là nhân vật phúc hắc nhất.

      Xem ra quạ đen ở thiên hạ cũng chỉ đen bình thường thôi.

      Tiểu thuyết Y Y quả nhiên vẫn tồn tại trong cuộc sống thực.

      “Này, cho biết bí mật, có muốn nghe hay ?”

      Tay nhàng vỗ vỗ mặt của , khuôn mặt hề có tí thịt chút nào, vẫn rất co dãn.

      Lão Hoắc nhếch mày lên, tuy hứng thú nhưng phải rất muốn nghe, vì vậy lại bồi thêm câu: “ nhất định vô cùng hài lòng, như thế nào? Có buông em ra hay ?”

      Hai chân của vẫn vắt lên hông của vì vậy vừa chạm tới mặt đất, đứng vững ngay được, mặc dù thảm trong phòng nghỉ rất chắc chắn.

      Cung may lão Hoắc cuối cùng vẫn có chút lương tâm, kéo eo của lại để ổn định thân mình.

      Đồng chí Hoắc lão nhị cọ cọ lúc mới lưu luyến rời vọt ra.

      Theo sau đó là xuân thủy dạt dào cũng tràn ra.

      kìm chế phẫn nộ, chỉ vào đằng trước: “ đến chỗ đó xem thử có khăn giấy hay …”

      Lão Hoắc cũng để ý đến “Cạch” cái liền bật đèn tường lên.

      may là ánh đèn vàng dìu dịu, bằng đối mặt với sáng của đèn huỳnh quang chị A Hoa liền thấy mặc cảm tự ti.

      Lão Hoắc ôm ngồi ở ghế sofa, mà ngồi ở người của .

      tư thế rất mất hồn.

      Dây lưng lạnh lẽo, lão Nhị mềm nhũn nhưng vẫn nóng rực.

      Lão Hoắc sau khi trêu ghẹo, cũng biết từ chỗ nào móc ra hộp khăn ướt.

      Bàn tay đầy vết chai định hướng xuống phía dưới của làm ngẩn ngơ vội níu lại: “Đừng, để em tự làm.”

      Ngón trỏ và ngón cái của giữ chặt, giành được.

      khỏi xấu hổ : “Này, đấng mày râu như làm vậy ngại sao!”

      đưa mắt nhìn chằm chằm, thế nhưng lại giữ nguyên ánh mị hoặc, khóe môi liền giương lên, mang theo ý cười nhè .

      “Vợ của mình, có gì phải ngại.”

      còn chưa kịp há mồm cúi xuống cắn cái.

      Mùi máu tươi nhàn nhạt khiến ngơ ngẩn, phía dưới liền thấy lành lạnh.

      Đầu ngón tay của cách tờ khăn ướt mỏng, lướt qua.

      Ngón tay của cắm sâu xuống ghế, đầu gối vẫn ở hai bên đùi của rung rung, ngực chấn động mãnh liệt.

      Đại thúc à, quá sức sắc tình rồi!

      Đầu lưỡi của vẫn còn ở trong miệng khuấy đảo, phía dưới lại bị vỗ về chơi đùa, hình như mật dịch lại chảy ra ngoài nhiều hơn.

      Thở hổn hển rồi vội đẩy ra: “Đừng làm rộn, đồng nghiệp đều ở bên ngoài lâu rồi, em còn phải chào hỏi nữa.”

      Động tác tay của đại thúc hơi chậm lại, ở phía dưới mân mê cái, mới nhung nhớ thôi rời .

      “Để em tự làm.”

      vội vàng từ người xuống, cầm khăn ướt vội vã lau, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.

      Quay đầu nhìn sang đại thúc, lão ngài vẫn nhàn nhã nằm ở đó, miễn cưỡng nhìn .

      Tầm mắt liền dời xuống, Hoắc lão nhị mềm nhũn vắt lên chỗ, khôi phục lại vẻ vốn có.

      Xì, nhịn được mà phát ra tiếng.

      “Này, xử lý người em của .”

      Lão Hoắc rút khăn ướt đưa vào tay : “Em giúp .”

      kịp mở lời, lão Hoắc đưa tay của sang đặt lên người em của mình.

      Trong mắt của đầy vẻ hứng thú, cầm lấy bàn tay chậm rãi ma sát lão Nhị.

      cắn môi, trợn mắt nhìn – xem như lợi hại!

      Thấy muốn rút tay về, liền giữ chặt, đành phải tiếp tục tiếp xúc thân mật với Hoắc lão nhị.

      Lúc này Hoắc lão nhị cũng mềm nhũn, hình như rất mệt mỏi.

      Mà thú tính hình như cũng bị khơi dậy lên.

      Lão Hoắc lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, cười đến hả hê, đâm vào mắt chói.

      “Này, xong chưa, em đói chết rồi.”

      lắc lắc vai quệt mồm ra vẻ tội nghiệp mà , lại oán thầm trong lòng – chẳng có chút nhân tính nào?

      Lão Hoắc vẫn nắm lấy tay của , từ đầu tới cuối, tiến hành lễ rửa tội cho người em của thêm lần nữa, rồi thả ra.

      Mấy giây sau mặc xong quần, thắt dây lưng nghiêm chỉnh.

      Mẹ ơi, hổ là người cầm súng, động tác lại có thể nhanh như vậy.

      Khó trách Hạ A Hoa cũng phải là đối thủ của

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :