1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh sát, không được nhúc nhích - Kim Hà Dĩ Tịch (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29

      Tối nay lão Hoắc vội vàng khác thường, có thể giải thích cho hành động này của chính là muốn làm cho đau nhức toàn thân, dục tiên dục tử.

      Dục tiên dục tử?

      phù hợp với phong cách của Hạ Sơn Chi !

      giờ lão Nhị nhà nặng nề ra ra vào vào, khác gì pít-tông vận động cả.

      Có thể dùng câu khác để diễn tả đó chính là cái miệng ở bên dưới của gắt gao hấp thụ .

      Sao lại liên tưởng đến từ miệng được nhỉ. . . . . . nghĩ lại có chút buồn nôn.

      Lại cảm thấy trong thời khắc kích tình mênh mông như thế, Hạ Sơn Chi nên mất hồn như vậy.

      Cho nên liền ưỡn ngực nhấc chân ủng hộ khích lệ lão Hoắc, sớm có thể thành công trong việc tạo người?

      Chỉ là hình như hơi cố sức, thấy mệt mỏi, làm sao có thể bì được với thể lực của ông chú kia được, được rồi ah....

      Những thứ kia trong tiểu thuyết ngôn tình miêu tả như thế nào nhỉ? Khi phụ nữ ừ ừ a a có nghĩa là mệt nhưng cũng vui vẻ .

      thể nào, Hạ Sơn Chi chỉ là phàm nhân mà thôi, có thần lực như vậy.

      Lão Hoắc vừa thẳng tiến vào bên trong vừa ở bên tai nghiến răng : "Vợ à, em muốn cắn chết sao."

      liền mở rộng hai chân, tiếp nhận tiến công như vũ bão của .

      Từng giọt từng giọt mồ hôi của rơi mặt , bỗng nhiên trong lòng thấy kích động muốn cười lên.

      Người đàn ông này, cần mình!

      nghĩ đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy thỏa mãn cực lớn khi chiếm được hư vinh này.

      Dĩ nhiên Hạ Sơn Chi cũng rất kiểu cách mà thừa nhận rằng rất thỏa mãn.

      Mọi người có phải là hiểu sai ý của rồi ?

      Người ta thỏa mãn ở đây chính là thỏa mãn trong lòng, chứ phải. . . . . .

      Trong lúc mơ màng phóng túng suy nghĩ của mình lão Hoắc rốt cuộc cũng hoàn thành vận động đặc biệt hiếm của mình.

      Lão đại xong nhưng lão nhị vẫn còn chôn ở trong thân thể của , từ cứng rắn dần dần mềm nhũn.

      Thời gian tích tắc như thoi đưa, cũng gần đến nửa đêm rồi, Hoắc Sở Kiệt ngủ say ở bên cạnh , mơ màng vào giấc mộng.

      Cả người mệt chết được nhưng ý thức lại vẫn rất tỉnh táo.

      Người ta thường đêm khuya thường làm cho con người nhớ lại những chuyện xa xưa, điều này quả rất chính xác!

      Trong đầu lầ lượt đặt ra từng dấu chấm hỏi.

      Rốt cuộc vì sao Hoắc Sở Kiệt lại lo lắng bất an như vậy?

      có biết ?

      Có lẽ có thể biết được đại khái, nhưng chỉ là chút chân tướng mà thôi.

      chỉ trích hối hận đêm kia, là vào đêm của ba năm về trước.

      Mà chuyện xưa của phải nên từ khi xảy ra tai nạn xe kia trở về đây.

      "Bùm" , thân thể cao lớn ngăn ở trước mặt .

      Mỗi khi nhớ tới tim của như ngừng đập, thế giới như bất động vào khoảnh khắc đó.

      Người của Hoắc Sở Kiệt dán ở đầu xe, sau đó ngã về phía sau.

      Bước chân của chợt ngừng lại chút, rồi đỡ được .

      Khi nhắm mắt bất tỉnh ở trước mặt , tuy ngoài mặt luống cuống nhưng trong lòng ngược lại rất bình tĩnh.

      Lấy điện thoại di động ra gọi 120, nâng đầu của lên dám động.

      Máu chảy từ trán của Hoắc Sở Kiệt tràn qua mặt rơi vào tay trái của .

      nhàng "Bốp " cái thôi, chất lỏng màu đỏ ấm áp đẹp đến quỷ dị.

      Mắt mở lớn, quỳ chân ở đất ôm lấy .

      Tay phải của bị dùng sức níu lại, trái tim cứ nhảy lên rồi hạ xuống, mỗi lần đều cầu nguyện: Hoắc Sở Kiệt, thể có chuyện gì được.

      Tay của dính đầy máu nâng cằm của lên, lông mày của khổ sở nhíu lại.

      Cổ Tiểu Văn ở phía sau bọn họ kinh hoảng nức nở khóc mếu: "Làm thế nào bây giờ, làm thế nào. . . . . ."

      "Này!"

      ta bị tiếng hô của làm chấn động lui về phía sau: "A. . . . . ."

      Mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh vòng: " bảo mọi người tản ra , cho thoáng khí chút."

      Cổ Tiểu Văn nhu thuận làm theo, bảo người đứng xem lui ra xa chút.

      xoắn các ngón tay vào nhau vâng dạ : " xin lỗi. . . . . . Tôi cũng phải cố ý. . . . . . Tôi biết lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . ."

      " câm miệng!"

      liếc ta cái: "Nếu ấy có chuyện gì, cũng đừng mong được sống!"

      "A. . . . . ."

      cũng lười phản ứng lại, máu tay càng ngày càng nhiều, mí mắt căng ra đến mệt mỏi.

      chỉ có thể chống đỡ đến thế, nếu đôi mắt của mơ hồ, là muốn đợi thiên sứ đến cứu chắc?

      Hô hấp của Hoắc sở kiệt càng lúc càng , cố gắng kìm chế luống cuống trong lòng mình.

      Lúc thể thở nữa rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương từ xa truyền đến.

      Các thiên sứ mang băng ca, thận trọng nâng Hoắc Sở Kiệt để lên .

      Tay phải của vẫn lôi kéo , y tá muốn đẩy ra, liền ngăn cản: " ấy hi vọng tôi ở bên cạnh, cứ như vậy , cám ơn nhiều."

      Có lẽ bởi vì là nụ cười mặt vô cùng bi thương, hoặc là giọng điệu của đủ động lòng người.

      Vì vậy bác sĩ im lặng mà gật đầu, y tá xoay người đỡ băng ca lên.

      Bắt đầu kiểm tra hô hấp, huyết áp, nhịp tim. . . . . .

      Các loại kim tiêm cắm vào tay sau đó lại rút ra, sững sờ nắm tay của , cái gì cũng làm được.

      Trái tim bỗng nhiên liệt nhảy dựng lên, hàm răng bắt đầu chạm vào nhau run rẩy.

      Sợ hãi như thủy triều tràn vào khiến cả người run rẩy.

      khắc kia người sợ trời sợ đất như Hạ Sơn Chi, sau biến cố này rốt cuộc có tri giác.

      Hoắc Sở Kiệt nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, sau khi đèn giải phẫu sáng hơn nửa giờ, mới run rẩy gọi điện thoại cho cha Hoắc cha và mẹ Hoắc.

      "Hoắc đại ca vì cứu con . . . . . Bị xe đâm, bây giờ ở trong phòng cấp cứu ."

      "Cái gì? Sơn chi, con lặp lại lần nữa xem nào."

      Cho tới bây giờ người bao giờ quan tâm đến hơn thua lúc nào cũng hiền hòa, điềm tĩnh như mẹ Hoắc rốt cuộc cũng kìm chế được, ở đầu bên kia thét lên chói tai.

      Nước mắt của lộp bộp rơi xuống: " xin lỗi, đều là lỗi của con."

      Rồi đứt quãng kể lại cho bà chuyện vừa xảy ra.

      "Sơn Chi, đừng khóc, con hãy nghe lời mẹ Hoắc, gọi điện thoại cho Cố Tích và Thần Thần tới đó ở cùng con . Con cứ ở đó đừng đâu, chúng ta lập tức tới ngay."

      Tiếp đó mẹ Hoắc vội vàng cúp điện thoại, trước khi cúp máy còn nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng khởi động xe.

      liền gọi cho Tống Thần, điện thoại vừa mới thông liền khóc lớn: "Thần Thần. . . . . . Làm thế nào bây giờ, Hoắc Sở Kiệt máu me khắp người. . . . . ."

      "Ah, " Phản ứng của Tống Thần giống y như của mẹ Hoắc lúc nãy, thút tha thút thít thuật lại, ấy trầm mặc hồi rồi mới : " Đừng sợ, trước lúc ấy nhận được đồng ý của cậu chết được đâu, tin mình ."

      "Sao lại có người em như cậu chứ, có chút lương tâm nào. . . . Hu hu hu. . . . . ."

      "Cũng tại vì cậu đấy . . . . . Hạ Sơn Chi cậu . . . . . ."

      Đúng vậy, ấy rất đúng, chính xác là vì !

      cắn môi ra lời, Tống Thần an ủi mấy câu liền cúp máy.

      Tống Thần và Cố Tích rất nhanh liền xuất ở bên cạnh , sắc mặt của Cố Tích rất nghiêm túc, Tống Thần giật khóe miệng ôm lấy , tuy cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn nhiều: "Khóc đến nỗi mắt sưng húp rồi này, xấu hổ chết được."

      "Tống Thần, mình đúng phải là người mà, phải chỉ là thất tình thôi sao, tại sao lại mất hết hồn vía như vậy. Nếu phải thế lão Hoắc cũng xảy ra chuyện. . . . . . Mình muốn đánh chết mình. . . . . ."

      "Bốp" tự tát vào má mình cái tát rất vang dội, mặt liền thấy đau rát tuy vậy lòng của lại hơn chút.

      chuẩn bị tát tiếp vài bên kia bị níu lại: "Tự giày vò bản thân mình tàn có tác dụng gì, nếu hối hận, nên ngồi nghĩ làm thế nào để bồi thường cho ấy tốt hơn đấy."

      ngẩng đầu, qua làn nước mắt mông lung nhìn Cố Tích, ta lạnh nhạt : "Hạ Sơn Chi, hãy mở to mắt ra mà nhìn xem rốt cuộc ai mới là người đối tốt với . ấy vì làm biết bao nhiêu chuyện, đâu chỉ có chuyện này!"

      "Thế mà vẫn còn vì người đàn ông kia mà sống vật vờ như người chết, Cố Tích tôi đúng là nhìn lầm rồi."

      Cố Tích hất tay ra, dựa vào tường cúi đầu xuống, mái tóc dài che hết hơn nửa gương mặt.

      Cố Tích lạnh lùng như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Trước kia mỗi lần nhìn thấy ta đều cười rất tươi, đối xử với rất tốt, tất cả những điều đó đều chỉ vì tôn trọng người em của mình mà thôi.

      Tống Thần xoay mặt sang bên, cũng giúp câu nào.

      biết rất , lần này, người sai là bản thân

      Lại qua lâu, đèn giải phẫu vẫn sáng như cũ.

      Ở đầu hành lang khác truyền đến tiếng bước chân dồn dập, phía trước chính là mẹ Hoắc và mẹ của .

      vội vàng đứng lên, nghênh đón mẹ già cất bước về phía , tát lên mặt cái.

      trùng hợp vừa vặn tát đều cả hai bên.

      Quả nhiên là mẹ con có thần giao cách cảm mà.

      "Hạ Sơn Chi, nếu Sở Kiệt mà có. . . . . . tôi coi như có đứa con như ."

      Mẹ già tức giận mắng to, chưởng vừa rồi bà dùng toàn lực nên lúc này cả người lảo đảo nghiêng sang bên cạnh.

      vừa đưa tay ra để đỡ bà liền nặng nề đẩy ra.

      Mẹ Hoắc vội vàng ôm lấy mặt của , trách cứ mẹ già nhà : "Sơn Chi làm sao biết được, chuyện này xảy ra là ngoài ý muốn, bà đánh con nó làm gì."

      "Nếu phải là nó thất tình thất điên bát đảo chuyện làm sao phát triển đến bước này! Lão Hoắc à, tôi thực xin lỗi ông."

      Mẹ già vô cùng áy náy , ngón tay của mẹ Hoắc hơi lạnh kìm mặt của : "Sở Kiệt nếu như biết được bà đánh bảo bối của nó, về sau sợ là để ý tới bà nữa đâu."

      sợ hãi nhìn mẹ già, thấy được coi trọng liền đổi giọng: "Lão Hoắc à, tôi sinh ra đứa gieo họa rồi."

      Hoắc mẹ liền khoát tay : " cái gì vậy, nhìn bảo bối khóc đến mắt mũi sưng húp như con thỏ rồi này."

      "Tôi an ủi bảo bối chút, chuyện bên này mọi người cứ phụ trách."

      Mẹ Hoắc kéo tới cuối hành lang, rồi mở cửa sổ ra, từng cơn gió lạnh của mùa đông thổi mặt rét buốt.

      thương vuốt má : "Mẹ con xuống tay là hung ác. . . . . . Chỉ là bà ấy làm vậy muốn để cho ta xem mà thôi ."

      "Mẹ Hoắc. . . . . ."

      vội kéo ống tay áo của bà, mũi vừa hít vào, nước mắt lại rớt xuống.

      "Mẹ con làm vậy là để cho ta thấydễ chịu hơn nhưngthật ra bà ấy sai lầm rồi, dì thương con cũng như thuơng Thần Thần, muốn các con phải chịu chút uất ức nào cả."

      "Nhưng cũng có cái khác nữa." Bà vuốt tóc của tiếp: "Con biết ý của mẹ Hoắc muốn gì chứ."

      cúi đầu, biết đáp lại như thế nào.

      Nước mắt lộp bộp rơi mặt đất, ướt cả mảng.

      Tay trái của bị dính máu, được y tá lau sạch , nhưng mà của vẫn đỏ khiếp người .

      "Sở Kiệt thích con, nó vì con mà ngay cả mạng mình cũng muốn."

      "Con trai của ta, chưa bao giờ để người khác trong mắt, bướng bỉnh giống như con lừa, nhưng lại luôn tâm tâm niệm niệm con."

      Mẹ Hoắc xoa đầu , ôm vào lòng.

      nghe vậy, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

      "Sơn Chi, chờ nó tỉnh, con ở bên cạnh nó là được rồi."

      "Đồng ý với mẹ Hoắc ?"

      Nước mắt tràn đầy mặt, nghẹn ngào ra lời.

      Cặp mắt sưng đỏ, má bỏng rát nhưng lại bằng phần vạn của trái tim.

      "Ta cũng chỉ có đứa con trai là nó, nó 31 rồi mà vẫn còn độc thân."

      "Coi như con thương hại mẹ Hoắc mà thu nhận nó."

      " Đừng trách mẹ Hoắc mẹ ức hiếp con, là ta với cha Hoắc của con chỉ có mình nó, trong lòng vô cùng khó chịu."

      Mẹ Hoắc nghẹn ngào ôm , nồng đậm giọng mũi thầm bên tai .

      Câu "Trong lòng vô cùng khó chịu" kia khiến cho nước mắt lại rơi xuống, như chợt tỉnh cơn mê, gật đầu lia lịa.

      "Đứa bé ngoan, đúng là mẹ Hoắc phí công thương con."

      Bà buông ra, rồi lau mặt, sau đó lấy khăn tay ra lau nước mắt cho : "Nhìn con dâu của ta này, đừng khóc nữa, Sở Kiệt thấy vui đâu."

      "Vâng, con khóc nữa!"

      gật đầu , giọt lệ rớt xuống nhưng lại mỉm cười.

      kéo mẹ Hoắc, cọ cọ lên người bà: "Mẹ Hoắc theo con rửa mặt, thể để cho ấy nhìn thấy con khóc nhè được."

      Mẹ Hoắc siết chặt tay : " thôi, con bé ngốc."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 30

      hơn ba tiếng trôi qua, bác sĩ cuối cùng cũng ra ngoài, bọn họ kìm nén lo âu thấp thỏm nhìn chằm chằm vào ông ta.

      Ông từ từ nhướn mày chậm rãi: "Phẫu thuật rất thành công."

      Trái tim treo lơ lửng lâu rốt cuộc cũng hạ xuống.

      sâu trong lòng hề tức giận chỉ có cảm tạ mà thôi.

      Bởi vì tác dụng của thuốc gây mê nên lão Hoắc vẫn còn ngủ mê man.

      Cố Tích tìm người bố trí phòng bệnh đặc biệt, rồi mang mấy vị trưởng bối trong nhà ra ngoài ăn cơm tối.

      Bọn họ lái xe canh giờ mới tới, lại chờ bên ngoài phòng phẫu thuật hai giờ đồng hồ, ràng rất mệt mỏi.

      Cũng may có Cố Tích và Tống Thần chiếu cố, cũng có chút khẩu vị nào, chỉ muốn ở lại chờ lão Hoắc, chờ tỉnh lại.

      muốn sau khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sữ là , mũi lại sụt sịt, nhịn được lại muốn khóc.

      Hạ Sơn Chi sống hai mươi lăm năm, cũng có đoạn thời gian rơi quá nhiều nước mắt vì người đáng giá.

      nhàng xoa xoa gương mặt đen trở nên trắng bạch của Hoắc Sở Kiệt, tự nhủ với mình rằng: thể khóc.

      Về sau cũng tiếp tục rơi giọt nước mắt nào.

      Mạng của là do lão Hoắc đổi lấy, ấy thích nhất nụ cười của nên chỉ có thể cười cho xem.

      Trước ngực quấn băng trắng, tay của mân mê đường kẻ trắng xanh quần áo bệnh nhân.

      dám kề sát vào, chỉ có thể cách cm, cố gắng mang lại nhiệt độ cho .

      Đêm đông ngoài cửa sổ hiếm có khi có nhiều sao như vậy, trong phòng ánh đèn vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp bao phủ hai người bọn họ.

      Tình cảm chưa từng hiểu ở trong lòng bắt đầu lên men.

      Chợt ngón tay của Lão Hoắc hơi động đậy chút, vội mở to mắt, nhìn nhăn mặt nhíu mày.

      Khi lại gần hơn, mí mắt bắt đầu chớp chớp, từ từ hé ra.

      Mắt vén lên đến đâu đáy lòng như có ánh mặt trời rọi vào đến đó.

      Hạ Sơn Chi chưa bao giờ là loại người bụng đói có người mời ăn lại kêu no rồi mà từ chối, vì vậy liền cảm thấy thế giới lại sáng sủa rồi.

      "Con thỏ nhà ai mà có mắt hồng như vậy."

      Hoắc Sở Kiệt nhếch môi cười nhạo , sắc môi trắng bệch đâm vào mắt của vô cùng nhức nhối.

      nâng tay phải lên, vừa mới đưa về phía , liền vô lực rơi xuống bên mép giường.

      "Bộp" nhíu mày cái, lại xích vào gần hơn.

      "Hoắc Sở Kiệt, nhìn lại xem bây giờ như thế nào."

      thốt lên, nhìn với ánh mắt châm chọc rất đả thương người.

      Sắc mặt trầm xuống, trắng bệch đến dọa người.

      Rồi lại đảo mí mắt trừng , lồng ngực phập phồng ổn định, hiển nhiên là rất tức giận rồi.

      lại tiếp tục cất cao thanh: " đúng là rất giỏi? Liều mạng xông lên hùng!"

      " có nghĩ tới hay , cha Hoắc, mẹ Hoắc sống thế nào?"

      "Làm sao lại bất chấp tất cả như vậy!"

      ra mới vừa tỉnh lại, bác sĩ dặn bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng thể bị kích thích, nhưng sao lại ở đây nổi điên lên như thế?

      Nhưng thể mắng được, tại sao lại vì thương tiếc bản thân mình.

      Tại sao lại để cho khinh thường mình như thế!

      Ngực của ổn định lại, ánh mắt từ từ tối đen, càng nổi bật hơn sắc mặt trắng xanh.

      từ cao hung hăng nhìn .

      cất giọng khàn khàn: "Em đau lòng sao?"

      nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh mặt.

      bóp cái rất vào tay trái của , như lại gãi vào trái tim của .

      "Ha ha, phương thức biểu lộ quan tâm là khác người."

      "Tuy vậy, rất thích."

      Những ngôi sao nhấp nha nhấp nháy bầu trời đêm, lòng đầy lửa giận, thoáng chốc liền bị dập tắt.

      "Khụ khụ khụ. . . . . . Ngực đau quá."

      Hoắc Sở Kiệt giọng rên rỉ, cả kinh, vội vàng quay đầu lại.

      che ngực làm bộ đáng thương nhìn ...lòng liền mềm nhũn, khẽ vuốt cần cổ của : " xin lỗi."

      "Chính là do em làm hại."

      uất ức cong môi lên như đứa bé.

      "Hoắc Sở Kiệt, em. . . . . ."

      mở miệng nhưng lại biết phải gì, rằng rất hận bản thân mình, hay là tự giận chính mình?

      "Em có nghĩ tới điều này hay , nếu có em sống thế nào!"

      Hoắc Sở Kiệt khẽ nâng nửa thân , ngẩng đầu nhìn , từng chữ từng chữ rất ràng.

      Sau khi phẫu thuật giọng của u ám nhưng lại thâm trầm mê người.

      "Em con mẹ nó, có cái gì tốt, có gì đáng giá mà phải làm như vậy?"

      buông ra , chán nản ngồi lên thành ghế.

      bưng mặt, có tiền đồ khóc lớn lên, rốt cuộc vẫn thể nhịn được.

      Khi người đàn ông vì mà suýt chút nữa gặp Diêm Vương, sau khi tỉnh lại suy yếu với rằng:" biết sống thế nào đây" ngoài rơi nước mắt ra biết trả lời như thế nào.

      gục xuống bên mép giường khóc lâu, đầu tiên là gào khóc, sau khi mệt mỏi liền nức nở, cuối cùng là nghẹn ngào run rẩy.

      Phòng bệnh độc lập hai mươi mét vuông, trong gian lớn , chỉ có tiếng khóc vang dội của Hạ Sơn Chi mà thôi.

      Từ sâu đến cạn, từ cuồng điên tới rũ rượi.

      Khi cất giọng cũng phát ra được tiếng nào nước mắt và nước mũi dính đầy mặt , ga giường cũng thể may mắn mà thoát khỏi.

      Hai tay dính đầy nước mắt, đầu tóc bù xù nâng nổi mặt.

      Sợ hãi trong lòng toàn bộ trở thành hư , đến cuối cùng cũng nhận ra hành động của mình điên rồ thế nào.

      Đối với ân nhân cứu mạng vừa mắng chửi vừa thông suốt, lại còn khóc lóc to tiếng làm phiền đến nghỉ ngơi của người bệnh.

      là mất thể diện mà, lúc này ở phố Xuân Phân còn nơi nào để Hạ Sơn Chi dung thân đây!

      Xác thực là còn mặt mũi nào để đối mặt với cha mẹ hai bên rồi!

      Bàn tay kia bị hất ra cổ gắng vuốt tóc : "Rốt cuộc cũng khóc mệt?"

      Mũi ngạt mắt sưng nên thèm nhúc nhích, lại vỗ lên đỉnh đầu : " cho Thần Thần, có ai châm biếm em đâu."

      "Lúc khi Hạ Nghênh Xuân cho phép em theo bọn , em cũng khóc như vậy, thoáng cái lớn như vậy rồi."

      "Còn nhớ lúc đó em túm vạt áo của vừa kéo vừa lau nước mắt ?"

      "Cái mũi , đôi mắt chẳng khác gì tiểu Hắc của nhà em cả, luôn làm cho người ta thấy thương ."

      " giống, em cũng đâu phải là chó Nhật!"

      Hạ Sơn Chi là nha đầu đanh đá nhất phố Xuân Phân, làm gì có chuyện khóc nhè chứ.

      ngẩng đầu cãi lại: " đừng lung tung, lúc còn em chính là nữ hiệp Phi Thiên, nữ hiệp làm sao khóc nhè được."

      cãi lại chạm phải ánh mắt ranh mãnh của Hoắc Sở Kiệt, biết ngay là mình bị lừa.

      Phía dưới là nước mũi sềnh sệt, nước mắt vẫn còn dán lên mặt.

      Tình trạng như vậy làm muốn xấu hổ mà chết.

      định chạy vào phòng tắm để chỉnh trang lại dung nhan Hoắc Sở Kiệt lại níu lại.

      Tay của sờ lên mặt của , đầu ngón tay lạnh lẽo thấm vào da mặt.

      run lên, theo bản năng muốn tránh.

      mắt của chợt lóe, chất chứa đầy bi thương bắn tới làm bỗng nhiên ngơ ngẩn.

      Ngón tay đầy vết chai lau nước mắt mặt làm thấy ngứa ngáy, buồn buồn.

      Ngón tay vụng về cố gắng ma sát, giơ ống tay áo về phía lỗ mũi của .

      vội vàng kêu lên: " cần, bẩn lắm!"

      Nhớ tới mặt mình toàn là nước mắt nước mũi, mà lại mới vừa thay quần áo bệnh nhân, thể được.

      liền giữ chặt tay của : " Ở đây có khăn giấy rồi."

      Hoắc Sở Kiệt vẫn cố chấp với tay, cố chấp nhìn .

      liền bốc hỏa: " cũng cảm thấy buồn nôn sao?"

      chậm chạp lắc đầu.

      cũng gì nữa.

      "Vậy em cũng nên quý trọng thành quả che chở này thôi."

      đong đưa cánh tay của , mắt híp lại thành đường.

      Mất lúc lâu mới miễn cưỡng buông tay ra.

      đến tủ đầu giường cầm khăn giấy lên mãnh liệt lau.

      Suy nghĩ của người đàn ông này là quỷ dị, tuy nhiên bị ầm ĩ trận như vậy làm dễ chịu hơn rất nhiều.

      Vào toilet dùng nước ấm rửa mặt, soi vào gương khẽ động môi.

      vừa mới ra ngoài, ánh mắt của Hoắc Sở Kiệt vẫn dính ở người rời.

      Ta được tự nhiên thả xuống mắt, chậm quá tới.

      "Muốn uống nước ?"

      lại chậm rãi lắc đầu, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú làm càng thêm ngượng ngùng.

      vốn cũng giỏi che dấu liền thầm: "Nhìn cái gì chứ, phải chỉ là mắt sưng lên, mũi đỏ lên hay sao?"

      " may là em có việc gì!"

      Ông chú cảnh sát với hình tượng cao lớn kiên cường như sắt thép bây giờ nghiêm mặt nắm lấy tay của .

      Từ trong mắt bắn ra tia sáng chiếu thẳng vào mắt .

      Muốn rút tay ra, nhưng lại bị bóp chặt.

      "Bảo bối, về sau đừng đau lòng nữa, lòng cũng đau theo."

      phải là người giỏi ăn nhưng tối nay những lời thốt ra đặc biệt thâm tình.

      nghĩ bất kỳ người phụ nữ nào khi nhận được lời tỏ tình mà tim đập thình thịch .

      Huống chi người đàn ông này, vì mà ngay cả tính mạng cũng cần.

      Quý quân, tạm biệt!

      Đáy lòng phát ra phản ứng thành nhất, mũi lại bắt đầu ê ẩm.

      Người ta tình đầu phần lớn thể có hạnh phúc, xem ra đúng là như vậy.

      cam lòng sao?

      Đương nhiên là có, tám năm, cả tuổi thanh xuân tươi đẹp.

      Cuộc sống của mỗi người tựu trung lại có bao nhiêu cái tám năm, cho nên Hoắc Sở Kiệt, tám năm của nhất định so với còn nhiều hơn rất nhiều.

      Cho nên, thể coi trọng được.

      "Hoắc Sở Kiệt, em đồng ý với ."

      "Nhưng về sau được như vậy nữa, nếu thế em cũng rất đau lòng ."

      cầm tay của : "Cám ơn ."

      Hoắc Sở Kiệt mạnh mẽ cử động xem ra là muốn ngồi dậy, ống truyền dịch tay trái lại ào ào vang lên.

      cả kinh vội đè lại cánh tay của : "Đừng làm rộn."

      liền trừng , trong mắt của sáng rỡ lên mấy phần, sững sò nhìn chằm chằm: " muốn. . . . . ."

      Hoắc Sở Kiệt nuốt nước bọt, ngực phập phồng mãnh liệt: "Ôm em."

      , muốn ôm .

      Khuôn mặt trắng xanh của Hoắc Sở Kiệt lại trở nên cường hãn, ngước đầu, cổ họng dâng lên cuồn cuộn.

      giống như bị cái gì vây lấy tay chân cùng toàn thân, chỉ có thể nhìn lại .

      Nhưng cách nào diễn tả ra lời.

      "Được ?"

      lát sau, Hoắc Sở Kiệt dồn dập, hỏi khẽ.

      Ánh mắt của dâng lên chua xót, côchuyển mình, hai tay chống lên giường, đầu chậm rãi ngả vào hõm vai của .

      Cơ thể dám tựa hẳn vào, chỉ nhàng chạm vào chút.

      "Hoắc Sở Kiệt, phải chăm sóc bản thân tốt."

      " biết rồi, chỉ cần em . . . . . .ở bên cạnh là đủ rồi."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 31

      bắt đầu tấc cũng rời trông chừng lão Hoắc, từ ăn uống cho đến chuyện vệ sinh cá nhân.

      Cha Hoắc và mẹ Hoắc bởi vì còn bận công việc nên ngày thứ hai liền về nhà rồi.

      Mẹ ngược lại vẫn muốn ở lại đây, lo lắng cho bà lớn tuổi thân thể chịu nổi liền khuyên bà nên trở về.

      Bình thường cũng có y tá giúp tay nên cũng quá mệt mỏi.

      Theo bác sĩ và tham khảo sách dạy nấu ăn, bắt đầu sắm vai em Hạ cần cù chăm chỉ.

      Trong thời gian này, cái làm lúng túng nhất chính là nhu cầu vệ sinh của lão Hoắc!

      Đoán chừng nguyên nhân là do truyền nước nên hệ thống tiết niệu đặc biệt chịu khó sản suất.

      khẽ hừ hừ, cau mày nhìn để bày tỏ nhu cầu cần phải giải quyết của mình.

      chỉ có thể khúm núm dìu xuống giường, nhưng thể trọng của nặng như núi hông của bị chèn ép dữ dội. . . . . .

      "Đừng có đè nữa...thắt lưng của em sắp đứt ra rồi!"

      Tay phải của nâng túi truyền, tay phải của Hoắc Sở Kiệt nắm hông của , tay trái giơ lên trời.

      cũng muốn rống to với bệnh nhân, nhưng đè như vậy rất khó bước , nên phải lớn tiếng giải thích.

      Hoắc Sở Kiệt mím môi lại, uất ức nhìn : "Em phụ trách cho đến khi hoàn toàn bình phục mà."

      Được, khi cam kết tám ngựa khó đuổi.

      cắn chặt răng, nhẫn nhịn!

      vất vả dìu tới toilet, ông chú cuối cùng cũng có chút lương tâm, liền đứng thẳng lưng lên.

      Mắt đen trừng lên, nhìn chằm chằm vào , lòng liền nhảy lên cái, nhất định là có chuyện gì tốt!

      giơ túi nước truyền lên vội vàng xoay người, tay trái che lỗ tai lại : " nhanh lên chút."

      lâu bên cạnh cũng có tiếng vang, liền tốt bụng nhắc nhở: "Mới vừa rồi phải rất gấp sao? Nhanh lên ."

      Tuy cùng lão Hoắc biết nhau từ bé, nhưng chưa chồng, sao có thể trực diện nhìn lão Nhị của nhà được?

      hô hấp vẫn như cũ, nhưng lại trầm mặc đến quỷ dị.

      muốn nhắc nhở lần nữa trước mắt tối sầm lại, lùi đến trước mặt.

      Tay trái khoác lên vai , tay phải ôm eo của .

      Giữa , chỉ cách ống truyền dịch trong suốt.

      Ống truyền dịch nghiêng qua gương mặt quen thuộc nhưng thái độ của lại vô cùng xa lạ.

      rũ cằm, con ngươi hơi co lại, ánh mắt càng thêm hắc ám khóa lại: " muốn em giúp . . . . . ."

      nghiêng sang thổi hơi vào mặt co, tay phải dùng lực ngăn chận , đồng thời nửa người dưới chạm vào người .

      A. . . . . . muốn thét chói tai, muốn điên rồi!

      Bởi vì trong phòng có máy điều hòa khí, nên bọn họ đều chỉ mặc quần áo mỏng manh.

      Cho nên biết , có phản ứng.

      Cái vật chống đỡ vào bụng kia đương nhiên hiểu đó là cái gì.

      cũng phải là con mới lớn nên đương nhiên kinh nghiệm X vẫn phải có.

      Nhưng rất có khí phách cúi đầu, nhắm mắt, cắn môi.

      Mặc dù hạ quyết tâm cùng Hoắc Sở Kiệt ở chung chỗ, thế nhưng mấy ngày nay cũng hề gì.

      Chợt kế hoạch lại nhảy vọt đến bước này, mạnh mẽ như Hạ Sơn Chi, cũng khỏi bối rối.

      Nhưng Hoắc nghiệt vẫn bỏ qua cho , hạ thân của cố ý dịch chuyển dưới , bàn tay siết chặt lấy thắt lưng của hướng về phía Hoắc lão nhị.

      Hoắc lão nhị vốn hơi cứng, hơi nóng, qua quá trình cọ xát, nhanh chóng trở nên cứng rắn, nóng bỏng.

      Bên tai là hơi thở mê người làm viền tai ngứa ngáy.

      Mà Hoắc lão nhị chậm rãi cọ xát, rất có khuynh hướng phát triển thêm bước.

      Hoắc Sở Kiệt, ở đây muốn quyến rũ em!

      ở đây phạm tội!

      Nhưng Hạ Sơn Chi rất cố gắng giảm áp chế, nhắm hai mắt như cũ, ổn định hô hấp, dám động đậy.

      "Nghe lời, giúp cởi quần."

      Cánh môi ấm nóng cắn lên vành tai , làm toàn thân nổi hết da gà bỗng nhiên cảm thấy mình phạm tội.

      Tội loạn luân!

      Bởi vì vẫn xem lão Hoắc giống như trai Hạ Nghênh Xuân của mình, biến chuyển này quá lớn, trái tim của tạm thời chịu nổi.

      Cũng biết lấy hơi sức từ đâu cắn răng cái, tay trái cù dưới nách lão Hoắc cái.

      Thừa dịp hoảng hốt liền lui ra bước.

      Chỉ là tay phải vẫn giơ túi truyền lên cao như cũ, dám buông ra.

      thầm ôm ngực, nguy hiểm , nguy hiểm . . . . . .

      "Lá gan như vậy?"

      Mắt của Hoắc Sở Kiệt có ý tốt, quơ quơ kim truyền bên tay trái: "Chảy máu rồi."

      Cố ý đem bàn tay đến trước mặt , chỗ kim truyền quả là có màu đỏ.

      cả kinh, gấp gáp kéo tay của thấp xuống: " làm gì thế, sao lại giơ cao như vậy."

      vừa vội vừa giận, ngược lại dáng vẻ của giống đại gia vô cùng nhàn nhã, giống như máu kia phải là của mình.

      nhất thời nóng lòng, quên bẵng khắc trước đây còn như sói xám lớn đùa bỡn mình, vừa vặn rơi vào ổ sói.

      Đầu vai chống đỡ người , tay trái nhàng đè ép.

      Ai ngờ bàn tay vừa nhấc lên, tay của ngột bốc nắm lấy cổ tay của .

      còn chưa kịp hồi hồn, cứng rắn lôi tay xuống dưới, đè lên Hoắc lão nhị vừa cứng rắn vừa nóng hừng hực.

      Hô hấp của hơi chậm lại, đại não trong nháy mắt trống rỗng, thần kinh não ngay lập tức bị đình chỉ.

      Hạ Sơn Chi lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với Hoắc lão nhị, trừ khiếp sợ chính là ngây dại.

      Bên dưới mặc chiếc quần sọc xanh bằng cotton, nơi đũng quần phồng lên, tay của túm lấy tay của bao trùm lên chỗ đó.

      Đầu nổ đoành tiếng, máu nghịch chuyển xông thẳng lên mặt.

      Nếu kéo dài bị chết chắc, bên tai là giọng đoạt lại hồn phách của : "Cảm xúc ở tay cũng tệ lắm phải !"

      có thể hôn mê, có thể giả chết, có thể xuyên qua, có thể chui xuống đất ?

      thể!

      Bởi vì đại gia Hoắc lại tiếp tục câu hồn đoạt phách mị hoặc tiếp: "Xúc cảm này, hài lòng ?"

      Hạ Sơn Chi rốt cuộc cũng phản ứng kịp, chậm rì rì ngẩng đầu lên, cách xa nguồn gốc tội ác kia.

      "Phiền có thể buông tay ra ?"

      tội nghiệp cầu xin , dùng đôi mắt trong suốt như tiểu Hắc nhìn .

      Hoắc Sở Kiệt, nếu còn có chút lòng thương cảm nào nên buông em ra thôi.

      Ông chú cảnh sát phúc hắc giống như nghe được Hạ Sơn Chi mãnh liệt hô hào, đưa mắt nhìn xuống : "Có thể. . . . . ."

      "Nhưng em phải giúp . . . . . . Cởi quần."

      vừa vui mừng, lại bị câu tiếp theo làm cho giận dữ.

      Trước đây đều là dìu tới đây, sau đó xoay người cầm theo túi truyền, để cho tự động giải quyết.

      Dĩ nhiên, tiếng động hòa hài kia bị cố ý che giấu.

      Nhưng hôm nay, tại, thế nhưng lại ra cầu vô sỉ như vậy !

      "Tay phải của phải vẫn dùng được sao."

      chu môi tiếp tục giả vờ đáng thương.

      "Mới vừa ôm em . . . . ."

      vừa vừa liếc vào đồng chí Hoắc lão nhị, tiếp theo là đầy thâm ý nhìn : "Mệt mỏi, còn hơi sức rồi."

      . . . . . .

      Trong lòng mắng ngàn vạn lần, nhưng mặt chỉ có thể tươi cười: "Nam nữ thụ thụ bất thân đấy."

      "Hình dáng lúc cởi truồng hồi của em nhìn thấy nhiều rồi, sợ cái gì."

      Nhưng người ta sợ được .

      yên lặng kêu rên, vẫn cố chấp cầm lưng quần: "Em cởi hay là cởi?"

      choáng, cũng phải là nhảy thoát y mà.

      "Thôi. . . . . . gì về sau em cũng chính là người của , gì là chăm sóc tốt , đều là dối cả, rắm chó!"

      lại muốn ngất, cái này ràng là do mẹ , dưới uy quyền đó mới phải gật đầu.

      Hoắc Sở Kiệt nhổ kim truyền ra nên liền hét lớn tiếng: "Em cởi!"

      tạo nghiệt gì thế này, thời gian quý báu, lại ở đây giúp ông chú này cởi. . . . . . Quần.

      Đại gia mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, trong nháy mắt mây đen liền bay biến, nhàng : "Ngoan."

      Ngoan cái lão Nhị nhà !

      ngầm rủa , tay từ từ vươn ra, khi cách quần mười phân đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, có chút mất bình tĩnh rồi.

      Tim của thấy ngứa ngứa, lại hình như có chút kích động.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên chính mắt tiếp xúc với Hoắc lão nhị, tuyến yên bắt đầu kích thích tố tiết ra Hormone rồi.

      Vị đại gia lại vội vàng thúc giục: " sắp nghẹn chết rồi, nhanh lên chút!"

      cổ duỗi cái, vừa nhắm mắt, tay gạt lưng quần xuống.

      Mở mắt ra lần nữa quần của cách hông khoảng hai đến ba mươi centi mét .

      Lộ ra quần lót màu đen!

      Căng phồng hướng về phía .

      Xịt máu mũi rồi, nhẫn nhịn được nữa.

      Ngón tay của run rẩy, lão Hoắc lại tiếp tục ra lệnh: "Cởi!"

      lại tiếp tục run rẩy đưa tay về phía đồng chí lão Nhị, đầu ngón tay run rẩy chạm vào đầu của nó.

      Khẽ run rẩy, bất lực buông xuống, đánh vào đùi lão Hoắc.

      "Hạ Sơn Chi, khả năng của em chỉ đến đây thôi sao?"

      Hoắc Sở Kiệt rũ mắt khinh thường , thái độ bề kia khơi lên ý chí háo thắng từ trong xương của Hạ A Hoa.

      liền ưỡn ngực: "Ai sợ ai chứ!"

      Vung tay lên, kéo cái, dục vọng bành trướng dưới quần lót liền nhảy ra ngoài.

      Trái tim kiên cường của run lên.

      to, là căng, lại cứng nữa!

      Chắc giờ khắc này nó hùng dũng khí phách hiên ngang như vậy là muốn thị uy với đây.

      ra lại có chút buồn cười, lúng túng và hoảng hốt phai nhiều.

      Chẳng qua là cảm thấy hành động của Hoắc Sở Kiệt như trẻ con nên buồn cười, mà lại mặc cho định đoạt mà buồn cười nữa.

      ngờ mình lại nghe lời như thế, có phải đồng nghĩa với quan hệ của lại tiến thêm bước hay ?

      "Cầm lấy nó, tiểu!"

      Phụt, nếu như mà trong miệng có nước trà, trực tiếp phun lên người của rồi.

      Trước ba chữ rất cường thế rất sắc tình kia, hai chữ sau lại khiến cho người tat cười ngặt ngẽo.

      Lão Hoắc nhíu mày cái : "Nếu em muốn cho nó câu lên trời chắc?"

      A. . . . . . câu này trái lại rất đúng, theo trạng thái hưng phấn của đồng chí lão Nhị giờ phút này vách tường bằng sứ trắng kia nhất định vẽ đầy bản đồ.

      Vì vậy sau khi nhốn nháo xong liền ngoan ngoãn cầm vào lão Nhị.

      Vật ở dưới tay thoáng mềm xuống, hình như nhảy lên từng phát từng phát rất ràng.

      Đây là lão Nhị thứ hai nhìn thấy, thứ nhất là của người mà ai cũng biết là ai đấy .

      , màu sắc của Hoắc Sở Kiệt rất phù hợp, bề ngoài cũng tốt hơn.

      Đừng có trách chị A Hoa lúc này lại nghĩ tới chuyện so sánh, bị suy nghĩ kỳ quái của Hoắc Sở Kiệt làm sai lệch ranh giới cuối cùng của đạo đức rồi.

      "Này, lão Nhị nhà mềm mại như thế, chẳng lẽ là thuộc phái cấm dục?"

      Trước đây ai bảo đùa bỡn , nếu đến bước này, đương nhiên là muốn đùa giỡn ngược lại rồi.

      Hoắc Sở Kiệt rất nhanh chóng giải quyết , bị lời của kìm lại, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt xụ xuống.

      "Hạ Sơn Chi, có nào như em sao?"

      Từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra lời , đủ để thể oán giận của Hoắc Sở Kiệt đối với .

      Hoắc lão nhị giống như cũng theo lời kai của mà rụt lại, chẳng lẽ lão Nhị này cũng hài lòng với ?

      liền nhướn mày lên, ngênh mặt cười nhìn Hoắc Sở Kiệt: "Đúng vậy."

      Hoắc Sở Kiệt liền bắn ánh mắt sắc như dao : "Sớm muộn gì cũng thu thập em."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 32

      Lần này Hoắc Sở Kiệt nằm viện, ngây người bảy bảy bốn mươi chín ngày, vết thương căn bản hồi phục rất tốt, xương sườn cũng liền lại.

      Tinh thần của rất tốt, bác sĩ hai ngày nữa mà kiểm tra có vấn đề gì có thể xuất viện về nhà rồi.

      Trận kia sau khi cùng Hoắc lão nhị tiếp xúc thân mật, quan hệ của và Hoắc Sở Kiệt hình như cũng gần hơn bước.

      Thỉnh thoảng cũng động tay động chân với , ví dụ như sờ eo của cái, véo má cái.

      Hành động chấm mút này của rất quang minh chính đại giống như bình thường vẫn làm vậy, nhớ tới cam kết với mẹ Hoắc, chỉ có thể nín nhịn dám gì.

      ngày mùa đông như hôm nay khó có được thời tiết tốt như vậy, kéo màn cửa sổ ra để cho ánh nắng ấm áp tràn vào.

      Giang hai cánh tay ra, hung hăng hít lấy luồng khí mới mẻ này.

      Hoắc Sở kiệt tới phía sau, ôm lấy eo của .

      Hôm nay đối với hành động như thế của căn bản bình tĩnh.

      Nếu rống giận, dễ nổi nóng làm thế nào đây?

      Dạo này, sao lại dễ tính như vậy!

      Ánh mặt trời chiếu vào mặt, gió nhè thổi mang đến ấm áp, ở sau lưng lại có nhịp tim mạnh mẽ của Hoắc Sở Kiệt.

      cảm thấy yên bình.

      Chỉ là Hoắc Sở Kiệt lại cố ý phả khí nóng lên cổ của quấy rối khoảnh khắc tắm nắng hiếm hoi này, làm cho thấy ngứa ngáy buồn buồn.

      Bám vào người Hoắc sở kiệt, vẫn học cách tiếp nhận.

      Có lẽ là người bệnh ai cũng đều như vậy cả.

      "Em gọt táocho ăn nhé."

      khẽ cong eo, từ khuỷu tay trốn ra ngoài.

      Cầm lên quả táo vừa đỏ vừa lớn rất nghiêm túc gọt vỏ.

      Khi còn bé thường gọt trái táo để lấy lòng cha mẹ, cho nên luyện được chiêu gọt táo rất thành thục.

      Ba mươi giây sau, vỏ táo mỏng bị cho vào trong thùng rác.

      đem miếng táo vàng nhạt tới cho , lão Hoắc lại cắn lên đầu ngón tay của cái.

      Sau đó ngoắc ngoắc ngón trỏ với : "Tới đây."

      khẽ đảo mắt, bị ép tới gắt gao, lần này phải phản nghịch lại lần!

      đưa tay xua xua, lắc đầu.

      Lão Hoắc tiến lên bước, lại lùi về phía sau bước.

      Khóe miệng hơi nhếch lên, u ám trong mắt chợt lóe.

      cả kinh, bị vây hãm vào bên cửa sổ.

      theo bản năng liền kêu to: "Này, cẩn thận đấy!"

      Thương thế kia phải tránh vận động trăm ngày, vừa mới tốt chút liền muốn làm động tác kịch liệt rồi .

      trừng mắt lạnh lùng nhìn : " cần xương sườn của mình nữa đúng , vậy em cũng phải hào hứng ở nơi này chịu đựng nữa."

      xin nghỉ ba tháng, vốn lãnh đạo cho phép nhưng khi thấy từ chức ngờ lãnh đạo bất đắc dĩ càu nhàu mấy câu lại vẫn đồng ý rồi. Có lẽ Hạ Sơn Chi, còn có nhiều năng lực như vậy.

      Hoắc Sở Kiệt lại biết thương tiếc thân thể của mình như vậy, giận : "Buông em ra!"

      ngờ cọ cọ vào cổ liền ngẩng đầu : "Vết thương này, sớm tốt lắm rồi, dù gì người đàn ông của em cũng xuất thân từ quân nhân nên thân thể phải khỏe hơn bậc."

      xong, nhìn cười, làm nhất thời sợ sệt.

      Cũng phải bởi vì chuyện cố ý giả bộ suy yếu muốn ở trong bệnh viện cùng với , mà là cái câu “người đàn ông của em" kia.

      Đây là lần đầu tiên tự khoe mình là người đàn ông của Hạ Sơn Chi.

      Có lẽ trời sinh dây thần kinh của phụ nữ rất nhạy cảm, tiếng lòng của bắt đầu rục rịch trỗi dậy.

      đưa mắt nhìn , nhếch miệng cười tiếng.

      Mí mắt lại chớp cái, sau đó cúi đầu xuống.

      Hai tay của đỡ lấy thắt lưng của , mà cũng dám phản ứng thái quá, sợ đè vào cái xương sườn bị thương kia.

      Chóp mũi của sượt qua mặt , sau đó đặt đôi môi ướt mềm lên .

      Hương vị của quả táo ngọt ngào tươi mát men theo đầu lưỡi của xông tới, khiến buông lỏng xuống.

      Môi của rất mềm, nghĩ lại vững vàng đến vậy, dưới gương mặt sáng sủa còn có đầu lưỡi trơn ềm như vậy.

      Đầu lưỡi của ở trong miệng , cũng hết sức linh hoạt, lúc dò ở tưa lưỡi, lúc lại xông đến cổ họng.

      Động tác vụng về lại cậy mạnh nhưng lại mang đến cho cảm giác khác thường.

      rất dùng sức hấp thụ , cắn .

      Hàm răng thấy đau, nhất thời có chút thở nổi, chỉ có thể níu chặt lấy vạt áo của .

      Đầu lưỡi của vẫn còn dang làm loạn, nhiều lần muốn dò chỗ sâu nhất trong cổ họng của .

      Hơi sức của càng lớn, làm càng thêm khó chịu.

      Người này đâu phải là hôn môi, ràng là đánh giặc mới đúng.

      cũng phải là kẻ địch của , cần gì phải đánh giết cắn nuốt như thế?

      nhón chân ngẩng mặt lên, hung hăng cắn lại .

      Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa khắp trong cổ họng, lúc này mới cam lòng buông ra: "Sao lại cắn ?"

      cũng yếu thế trừng lại: "Em này, như vậy là hôn môi sao? Như thế gọi là hôn môi!"

      cho là phản bác lại nhưng ngờ lại sững sờ tại chỗ.

      Mặt của lúc đỏ, lúc lại trắng, là đáng .

      lại đành lòng: "Này, em có ý gì khác, chỉ là làm cho em rất đau."

      Hoắc Sở Kiệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời mặt của như được dát lên tầng màu vàng kim.

      Sau khi bị bệnh gầy rất nhiều, ngũ quan càng lộ ra vẻ thâm thúy, chỉ để lại cho đường cong của cái cằm cường tráng.

      Rèm cửa sổ lay động, phất phơ qua đuôi tóc của , ánh sáng ấm áp chan hòa gương mặt nghiêm nghị.

      chợt nhận ra đẹp trai.

      Chỉ là Hoắc Sở Kiệt trầm mặc như vậy làm cho lo lắng nuốt nước bọt, vội giật giật ống tay áo của .

      Có thể là nhận thấy vẻ mặt háo sắc của nên rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào .

      "Em đúng rồi, đúng là biết hôn."

      " xin lỗi, mới vừa rồi chính là lần đầu tiên."

      Ánh sáng cũng che đậy được thất vọng từ sâu trong đáy mắt của , cùng với màn giả vờ trấn định kia.

      "Bốp" , trán như bị tảng đá lớn nện vào.

      Khiếp sợ, khiếp sợ, ngoài khiếp sợ vẫn chính là khiếp sợ!

      Người đàn ông ba mươi mốt tuổi, thậm chí ngay cả nụ hôn đầu cũng cất giữ, làm bị sợ đến quên cả hô hấp.

      Cho đến lòng rất buồn bực, mới thoáng hồi hồn.

      Phát huy tính hay suy diễn vô cùng kinh khủng của người phụ nữ, nhìn vào đuôi mắt loáng thoáng có vài nếp nhăn của .

      Tuy nhiên khi mở miệng lại trở nên run rẩy: "Hoắc Sở Kiệt, đừng với em vẫn còn là xử nam đấy?"

      Hỏng rồi hỏng rồi, lời này quả nhiên là đạp vào bãi mìn của rồi, mới vừa còn mặt còn hơi đỏ đột nhiên biến thành màu đen.

      cẩn thận dựa vào phía sau, lan can yếu ớt bên cửa sổ thể chịu nổi sức nặng của hai người bọn họ.

      dí mặt vào hỏi: "Đúng, thế nào?"

      Lần này, có khiếp sợ, ngược lại trái tim hiểu vì sao lại vui mừng.

      liền kìm nén được liền ôm đầu của chủ động dán lên: " sao, em dạy cho ."

      Trước hết liền hôn lên khóe miệng của , nhàng cắn vào, đầu lưỡi vẽ theo bờ môi , liếm liếm .

      Đầu lưỡi duỗi ra phía trước chút, lướt qua hàm răng khép hờ, dọc theo răng nhọn chậm rãi vào.

      Dán sát vào bộ ngực căng thẳng của , tay của vuốt ve phía sau cổ, đầu lưỡi quấn lấy .

      Đầu lưỡi của cứng lại, từ từ đảo quanh nó vài vòng.

      Đầu lưỡi quét qua tưa lưỡi của liền nghe được tiếng nuốt nước bọt.

      Cùng đầu lưỡi của dây dưa hồi, cảm thấy có phản ứng, mới từ từ linh hoạt ngọ nguậy.

      Tiếp theo đầu lưỡi của quét về phía hàm răng, qua lại, dưới.

      Khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng của .

      nghĩ mình chưa bao giờ trôi qua giây phút cảm động và dịu dàng nào như vậy.

      Bởi vì Hoắc Sở Kiệt làm cảm động cho nên muốn lấy lòng .

      lâu sau lão Hoắc bắt đầu cầm lại quyền chủ động, dùng sức đáp lại .

      Đàn ông mà ở phương diện này, vốn có thiên phú rất tốt!

      Nụ hôn này kéo dài lâu.

      Đây là cái hôn đầu tiên của bọn họ, ở nơi này trong ngày mùa đông ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi xuống khắp nơi họ bắt đầu như vậy.

      Rực rỡ động lòng người, hình ảnh đẹp đẽ như thế giống như ở trong phim truyền hình vậy.

      nghĩ nhiều năm sau nữa cũng bao giờ quên màn này.

      Ngày Hoắc Sở Kiệt xuất viện, bọn họ cùng nhau trở về ngôi nhà mới mua.

      Sau này mới biết, ngôi nhà này đứng tên của .

      Có lần đầu tiên, dĩ nhiên có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . .

      Dục vọng cường đại của Hoắc Sở Kiệt, thể nào chống đỡ được.

      Mọi chỗ thân thể chỗ nào mà bị ma trảo của sờ qua?

      Chỉ là còn thành lũy, ngược lại đột phá.

      lo lắng xương sườn của chịu được, cho nên để cho thực thành công.

      Nhưng tối nay, xem ra là giữ được nữa rồi.

      Vốn là hai bọn họ ngồi ở ghế sofa xem ti vi, tay cầm gói khoai tây chiên, chậm rãi ăn.

      Tuy lão Hoắc thích ăn đồ ăn vặt, mặc dù cau mày nhăn nhó nhưng vẫn ôm lấy .

      Đột nhiên TV xuất cảnh nam nữ hôn nhau, lúc này ma trảo của lão Hoắc khẽ bóp, liền đè xuống hôn .

      Đầu lưỡi của rất linh hoạt khuynh đảo trong cổ họng của , đầu lưỡi ra sức quấy đảo.

      Rất nhanh cả hai liền tiến vào trạng thái mơ màng, cả người run rẩy khó nhịn, mà lão Nhị nhà trở nên cứng rắn.

      Năm ngón tay đưa vào trong quần áo của , dọc theo cột sống lên, dừng ở móc cài áo của .

      Siết chặt giật lâu rốt cuộc cũng mở được ra.

      Bàn tay từ sau di chuyển lên phía trước, xuyên qua dưới nách nắm vào ngực của .

      Năm ngón tay của dùng sức nắm lấy...làm run rẩy lợi hại.

      Mà lúc này đầu lưỡi của rời khỏi miệng của , hôn đường, từ gương mặt đến vành tai.

      Dục vọng của rất nhanh bị lão Hoắc thổi bùng lên, chỗ nào đó của cơ thể co rút lại, cảm thấy trống rỗng.

      Mà thôi, phải có ngày như vậy, cũng nên để phải khó chịu.

      Thời tiết lạnh đối với phơi thân thể ra ngoài tốt.

      quỳ lên người , vốn là níu lấy ghế sa lon nhưng biết thế nào hai tay của lại từ từ đưa vào trong vạt áo của .

      Vuốt ve xương sườn của , mặt của kề sát vào mặt của : " phải cẩn thận chút, nơi này cũng thể có chuyện gì được."

      Hoắc Sở Kiệt ngơ ngẩn lúc, dường như vẫn còn rất hăng hái.

      ràng thấy vui mừng quá độ, đây phải là tự luyến, mà ngọn lửa trong mắt của chính là minh chứng tốt nhất.

      cười hi hi, ông chú này, làm cho rất vui vẻ.

      Như vậy cũng nên tới lấy lòng chút.

      từ từ cởi áo ra, khi tay bắt đầu chạm vào quần của rốt cuộc lấy lại tinh thần, liền vén quần áo của lên.

      Áo ngực còn treo ngược ở đầu vai, hai luồng mềm mại trước ngực liền bị giam cầm .

      Lão Hoắc lúc này bị dục hỏa thiêu đốt, ngọn lửa trong mắt cũng muốn phun ra rồi.

      Cổ họng vừa động, hai tay đè lên cái, hướng về phía .

      liền thuận thế mút lấy chỗ đó của .

      Đầu lưỡi ướt mềm quấn vào nụ hoa mềm mại, lấy răng gặm nó, phát ra tiếng chậc chậc vô cùng dâm mị.

      cái tay khác của liền kéo quần và quần lót của xuống, đầu ngón tay dò vào bộ phận nhạy cảm vuốt ve xoa nắn.

      Chỗ đó lập tức liền ẩm ướt dòng khí nóng từ từ chảy ra, ôm lấy đầu của , bắt đầu rên rỉ.

      Bàn tay của hầu hết đều bị thấm ướt hết rồi, ngón trỏ từ từ đưa vào trong u cốc bí mật.

      Vừa mới vào chút, chỗ non mềm liền hung hăng cắn chặt lấy .

      Hô hấp của trở nên vẩn đục, lão Nhị cứng rắn dán chặt lấy , thế nhưng vẫn chậm chạp di động ngón trỏ, chậm chạp co rút.

      Đây là lấy lòng , sợ Hoắc lão nhị quá lớn làm bị thương.

      Ngón tay của vẫn ở trong thân thể , vào sâu ra cạn.

      Ngón tay của ướt đẫm, mà u cốc kia của cũng cảm thấy hư vô, Hoắc lão nhị nóng đến muốn nổ tung.

      kéo quần ra, cầm vào đồng chí lão Nhị : " vào phòng ngủ."

      Mặc dù cũng sắp bùng nổ theo, nhưng vẫn lo lắng cho xương sườn của .

      mặc áo sát nách bế lên... kẹp chặt hông của ngả lên đầu vai .

      Hoắc lão nhị ở dưới người của dâng trào, phía dưới ẩm ướt của dính chặt vào nó.

      nằm ở giường lớn mềm mại, chủ động mở rộng hai chân.

      Hoắc Sở Kiệt phủ lên người , đỡ Hoắc lão nhị, chút xíu chui vào trong thân thể của .

      Nóng bỏng của dán chặt vào chỗ hư của vô cùng phù hợp.

      chậm rãi co rút, làm bên trong thân thể của chất lỏng tràn ra nhiều hơn, lúc đó mới tăng nhanh động tác.

      mãnh liệt chĩa vào miệng của u cốc, nhanh chóng co rút lại như muốn hút lấy chặt hơn.

      Khát vọng lâu lần đầu tiên rốt cuộc bộc phát, lại còn kéo dài.

      Trương Ái Linh ở trong Sắc Giới từng "Đây chính là lối thông đến linh hồn của người phụ nữ " .

      muốn từ nơi này khắc này bắt đầu Hoắc Sở Kiệt.

      Bỏ hết quá khứ, chân chính .

      và sex của phụ nữ quả nhiên là thể phân ra.

      đặc biệt độc hành bởi vì sex mà .

      Bởi vì mà giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy!

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      đọc văn án rùi, nhảy hố lun
      gian tình ~a~ gian tình :037::037::037:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :